The Case of a Childhood Friend That I Haven’t Talked to in a Long Time is a Pushover

Web Novel - Chương 06: Ăn trưa.

trans: SHIA-/1911.

edit: SHIA-/1911.

===========================================================================================================================================================================================================================================================================

Chương 06: Ăn trưa.

"Ahh.......... Mệt quá."

Tiết học cuối cùng của buổi sáng đã kết thúc, và giờ là giờ ăn trưa.

Khi tôi đang duỗi đôi vai đang cứng đờ của mình ra, Kasumi bước tới trước tôi cùng một người bạn.

"Kazuki, cùng tới căng tin nhé?"

"Ừm."

Bình thường thì tôi đã có cơm hộp mẹ nấu rồi, nhưng mẹ đã đi công tác rồi, nên là không thể chuẩn bị cho tôi được. Kasumi đến ở cùng tôi nên cô ấy cũng vậy- không được mẹ chuẩn bị sẵn cho cơm hộp.

"Cậu chắc là muốn tớ đi cùng chứ?"

"Ừm, tớ sẽ rất vui nếu Mai cũng đi cùng đó. Thử nghĩ tới việc chúng ta bị chú ý như thế nào vào sáng nay đi." Kasumi nói.

"Cậu kiên quyết thật đấy nhỉ....? Thôi được rồi, mà, cậu thấy không phiền chứ? Khi tớ đi cùng?" Tôi nói, quay sang cô gái bên cạnh Kasumi.

"Tất nhiên rồi...... Ổn mà."

"Ahaha, Roger~" 

Cô gái đang mỉm cười nhẹ với tôi tên là Asahina Mai. Cô ấy là một cô gái khá xinh đẹp, với mái tóc màu nâu nhạt, được buộc ra hai bên.

Cô ấy là một người rất thân thiện.

"Được rồi, chúng ta đi thôi nào."

Tôi nói, đứng dậy và ròi khỏi lớp học cùng Kasumi và Asahina-san theo sau.

Trên đướng tới căng tin, Asahina-san gật đầu cảm thán liên tục, hết liếc nhìn qua tôi lại ngó qua Kasumi.

"Tớ chưa từng thấy hai người đi cùng nhau trước đây, nhưng..... Ừm, hai cậu trông hợp nhau lắm đó."

"Thật sao??" Kasumi nói.

"Ừm, vì chúng tớ là bạn thuở nhỏ mà."

"Nhỉ?" Kasumi nhìn tôi với ánh mắt nghiêm túc, và tôi gật đầu để đáp lại cô ấy.

Thấy vậy, Asahina-san lại cười càng to hơn.

"Tớ mừng lắm. Kasumi đã hỏi tớ rồi. Rằng cậu ấy và người bạn thuở nhỏ, vốn đã rất thân thiết, đột nhiên lại xa cách." Asahina-san nói.

Cảm giác tội lỗi dâng trào trong tôi khi nghe cô ấy nói vậy.

Chắc hẳn Kasumi đã kể cho Asahina-san nghe rất nhiều về khát khao muốn được quay lại như xưa với tôi.......

".......... Thực sự thì, tớ chỉ là một thằng ngốc mà thôi."

Tôi lẩm bẩm với giọng nhỏ, nhưng rồi, Kasumi nói lớn lên: "Không đúng đâu, không phải thế mà."

"Đừng nói vậy, chúng ta đã nói chuyện rồi mà. Vậy là xong rồi, ổn cả rồi mà, Kazuki sẽ không bao giờ rời xa tớ nữa.......... Nhỉ.............?"

"Ừm, nói vậy có hơi quá không nhỉ........... Không bao giờ rời xa à....."

"Đúng vậy, chúng ta sẽ không bao giờ rời xa nhau.......!" Kasumi nói, hơi phồng má lên với tôi.

"Ồ..... Ra đây là những mặt chưa từng được ai biết của Kasumi sao!" Asahina-san nói, cười thích thú.

Thôi, nhanh chóng tới căng tin nào.

Tôi đang ở phía trước, và Kasumi cũng xếp hàng cạnh tôi để theo kịp. Dù cảnh tượng này ở trường có hơi lạ, nhưng nó làm tôi nhớ tới ngày xưa.

Lúc đó, tôi đã nghe một số lời bàn tán khi đứng cùng cô ấy.

"Hai người họ lúc nào cũng ở bên nhau, chẳng lẽ hẹn hò rồi à!?"

"Nghe nói Rindou-san thích Shirasagi-san đó!"

"Hình như Shirasagi-san cũng thích Rindou-san thì phải!!"

Hồi đó, tôi chỉ là một thằng nhóc. Và tôi cũng rất hay bực mình và cãi nhau về chuyện đó.

Hoài niệm thật đấy.

"Tớ chọn pizza Neapolitan, hai cậu thì sao?"

"Tớ chọn Udon thịt."

"Tớ thì Spaghetti."

Có vẻ trong hai cô gái, ai cũng thích mì nhỉ.

Chúng tôi tìm được một chỗ trống cho ba người và ngồi vào, chuẩn bị ăn trưa.

"Chúng tớ sẽ ngồi cạnh nhau nhé." Kasumi nói.

"Tất nhiên rồi." Asahina-san nói, cười vui vẻ.

Tôi và Kasumi ngồi cạnh nhau, còn Asahina-san thì ngồi phía đối diện.

Sau một lúc ăn uống và tán gẫu, tôi nhận thấy Asahina-san là một người rất chu đáo.

"Tớ luôn thấy cậu ở cạnh Kasumi nhỉ." Tôi nói.

"Tất nhiên, Kasumi là bạn thân nhất của tớ mà."

Nụ cười ấy, ừm, không phải nói dối.

Có vẻ như Kasumi đã thực sự có được một người bạn tốt rồi, tôi nghĩ vậy với một chút cảm giác an tâm.

"Đó là lý do tại sao, Rinđou-kun à."

"Có chuyện gì sao?"

"Đừng bao giờ rời xa Kasumi nữa, được không? Tớ không muốn gặp lại cậu ấy của 'quá khứ' nữa, và tớ không muốn lo lắng nữa."

"......... Ừm, chắc chắn."

"Ừm! Vậy thì tốt rồi."

Tôi sẽ không ngu ngốc nữa, một lần làm cô ấy tổn thương là quá đủ rồi. 

Tôi sẽ không để sự ích kỷ của mình ảnh hưởng đến Kasumi nữa, chắc chắn.

"Mai nói đúng. Đó là thỏa thuận, và cậu ấy không, không, không, không bao giờ được phép vi phạm." Kasumi nói.

"Tớ biết. Tớ có thể tát cậu nếu dám làm vậy đấy." Asahina-san nói

"Không. Nếu chuyện đó xảy ra........ Không, không được." Kasumi nói với vẻ lo lắng khi nhìn sang tôi.

"...... Tớ hiểu rồi."

"...... Ừm."

Nếu tôi mà dám bỏ lại Kasumi, chắc chắn tôi sẽ ăn một cú trời giáng.

"Thật sựu, tớ mừng cho cậu lắm đấy, Kasumi."

"Ừm, cảm ơn trời đất."

Vừa ăn miếng pizza còn lại, tôi vừa lắng nghe tiếng trò chuyện từ hai cô gái, cảm giác thật thư thái.

Rồi.........

"Kasumi sẽ ở lại nhà Rindou-kun từ hôm nay nhỉ?" Asahina-san nói, nghiêng đầu.

"Buwfffeeeeee!?!!!"

"Kazuki!?" Kasumi lo lắng tiến tới gần tôi.

Sao cô ấy biết được chứ??

...... À, chắc Kasumi đã kể rồi, dù sao hai người họ cũng là bạn thân mà.

Suýt nữa thì chết nghẹn, may mà có chút nước để giải cơn sặc.

"Kasumi kể với cậu à?" Tôi hỏi Asahina-san.

"Ừ, cậu ấy đã rất vui vẻ khi kể đó. Dĩ nhiên là chỉ có mình tớ biết thôi, nên đừng lo, được chứ?"

"…… Ừm, tớ nghĩ điều quan trọng nhất là phải giữ cậu trong tầm kiểm soát."

"Là sao?"

"Hông có chi~"

Không, tớ sẽ chỉ tò mò thêm thôi, này, aloo…….

Rời mắt khỏi Asahina-san- người đang vui vẻ ăn tô udon, ánh mắt tôi chạm phải Kasumi, cô ấy đang nhìn tôi chằm chằm.

"Sao thế?"

"Ngày mai tớ sẽ làm cơm trưa cho cậu. Nên là, tớ muốn cậu ăn chúng."

"........ Ồ, thật sao? Nhưng cậu chắc chứ?"

"Tớ sẽ tự làm mà, nên không sao đâu. Với lại, tớ muốn Kazuki chỉ ăn đồ của tớ nấu......."

Tôi rất biết ơn và vui mừng khi cô ấy nấu bữa trưa cho tôi, nhưng liệu đó có thực sự là một ý kiến hay không? Tôi cảm thấy mình có thể đang làm phiền cô ấy theo nhiều cách.

"Đừng bận tâm, tớ sẽ làm."

"Được rồi…..Cảm ơn, Kasumi."

"Không, không có gì."

Thế là Kasumi quyết định làm cho tôi một hộp cơm trưa.

Ừmm........

Tôi không thể để cô ấy làm nhiều việc cho tôi như vậy, khi mà tôi lại chẳng làm gì cả. Tôi phải nghĩ ra điều gì đó để báo đáp Kasumi mới được.

"Kasumi đã tự nấu cơm trưa từ hồi mới vào cao trung rồi, cậu biết không?" Asahina-san nói với tôi.

"Cái gì? Thật vậy sao?"

"Ừ, mẹ tớ bảo đó là một phần trong quá trình rèn luyện làm cô dâu của tớ........." Kasumi nói, mặt hơi ửng hồng.

"…… Tớ hiểu rồi, bữa tối qua của cậu ngon lắm."

"Thật sao?"

"Hình như tớ đã nói thế hôm qua rồi thì phải."

"Ừ..... Nhưng được nghe lại, tớ vẫn vui lắm."

"......... Tớ có nên mua một cốc cà phê đen không nhỉ?" Nhìn cuộc trò chuyện giữa hai chúng tôi, Asahina-san nói khi khẽ cười, thở dài.

Tôi nghĩ mình đã ăn bữa tối mà Kasumi tự nấu, và nhận ra rằng hình như không chỉ có mình mình, cô ấy cũng đã thay đổi, về những khía cạnh mới.

"Cảm ơn nhé, Kasumi." Tôi nói, nhẹ vuốt ve đầu Kasumi.

"Nnn....... Làm vậy lâu hơn chút đi."

À mà, sao Asahina-san lại ôm ngực, thở dồn dập vậy ta? Mình có nên đưa cô ấy tới phòng y tế không nhỉ?

nghĩa là "đã nhận và hiểu" Pizza Neapolitan là một loại pizza truyền thống của Ý với đế mềm, vỏ phồng và cháy xém, được nướng nhanh ở nhiệt độ cao. mẹ nhà cm làm thế thì ai chả đau tim :((