trans: SHIA-/1911.
edit: SHIA-/1911.
===========================================================================================================================================================================================================================================================================
Chương 20: Kasumi muốn tiến thêm một chút.
Tôi nghĩ cuộc sống thường ngày của tôi đã thực sự thay đổi rất nhiều kể từ khi tôi bắt đầu hẹn hò với Kasumi.
Tôi bắt đầu suy nghĩ nhiều hơn về việc mình có thể làm gì để Kasumi hạnh phúc với tư cách là bạn trai của cô ấy, và về những cách mà tôi có thể tương tác với cô ấy.
"Sao thế?"
"......... Ừm, không có gì đâu."
Trong lúc ăn trưa cùng Kasumi, tôi lắc đầu trước câu hỏi của cô ấy.
Mở hộp cơm do cô ấy chuẩn bị ra, tôi cứ nghĩ mãi về chuyện này.
"Ờm...... Anh đang nghĩ về một số chuyện."
"Kể em nghe được không?"
"Ừm, là--"
Tôi nói hết ra những gì đang có trong đầu. Kasumi nghe thấy, và đã tỏ ra rất vui vẻ, nói: "Em đã nghĩ về điều này từ lâu rồi."
"Anh nghĩ vậy em vui lắm. Dù chúng ta hẹn hò, nhưng điều đó không có nghĩa là mối quan hệ bạn thuở nhỏ sẽ mất đi. Chúng ta vẫn dành thời gian bên nhau như vậy, nhỉ."
"...... Hahaha, đúng là vậy nhỉ."
Ừ.
Không cần phải gượng ép, không cần phải gắng sức.
"Nhưng mà, vì chúng ta đang hẹn hò, nên chắc chắn phải làm mấy thứ như hôn hít hay chuyện 'đó'. Em cũng muốn, làm tất cả với Kazuki......"
Không, những điều này chỉ là sớm muộn chúng tôi sẽ làm thôi, nhưng mà nói ra bây giờ thì có hơi.....
Cứ thử tưởng tượng mà xem:
"...... Kazuki....... Làm ơn, đến đây với em.............."
"......... Ah, Kasumi.........."
Không không khôngg!!
BÌnh tĩnh đi, đếm số đi......
Gạt đi suy nghĩ không phù hợp trong đầu, tôi thở ra một hơi dài.
"..... Fuuuuuu"
"Hửm?"
"....... Ừm, anh hiểu rồi."
"Ừm......"
Nhận tiện thì, cái gật đầu trao đổi của chúng tôi chẳng có gì quá đặc biệt.
Chỉ là chúng tôi đã tưởng tượng, và đã đồng ý với nhau mà thôi.......
"Kazuki trong tưởng tượng của em lúc nãy nhé, thì l-"
"Này, đừng nói ra."
"[Anh sẽ nói ra nhé, Kasumi--]........ Ngượng quá........"
"Nếu thấy ngượng thì em đừng cố nói ra chứ, hay đúng hơn là đừng bàn về nó nữa!"
Được rồi, ăn trưa thôi nào.....!
Dù cố tập trung để ăn, những suy nghĩ không đúng đắn cứ quay mòng mòng trong đầu tôi, không thể tập trung được......
Hửm, ai kia?
"Sao mặt hai người đỏ thế?"
"Ừm ừm, đúng rồi đó, tại sao vậy?"
"Cho chúng tớ biết đi."
Asahina-san, Kuramochi-san và Saeki-san- từ xa tới và hỏi chúng tôi.
Ồ, đầy là lần đầu tôi nghe Saeki-san nói chuyện, mà chuyện đó chẳng quan trọng nữa rồi.......
"Kasumi hiếm khi ngượng lắm đó. Thì ra ở bên Rindou-kun thì cậu ấy sẽ có rất nhiều biểu cảm nhỉ~"
Saeki-san, nháy mắt với tôi, nói.
Ừ thì, đây cũng là một cơ hội để cho họ biết Kasumi của tôi dễ thương tới mức nào mà......
"Vậy Kasumi à? Cậu đã nói gì vậy, tớ sẽ không ép cậu nói ra đâu đó?"
"Cậu đang ép đó thôi."
"Tất nhiên rồi."
Kuramochi-san cười nói, áp sát và đặt tay lên ngực của Kasumi với vẻ mặt nghiêm túc.
"Nè, tớ muốn cậu nói cho tớ biết, Kasumi."
Tất nhiên, tôi có chút hơi ghen tị rồi......
Ahhhh không, tôi đang nghĩ linh tinh gì vậy chứ......
Không được nghĩ nữa..... Bình tĩnh.....
"Nếu cả hai đều đỏ mặt, tức là họ đang nghĩ đến… điều gì đó khiến họ xấu hổ, đúng không? Vậy nghĩa là..… Hai cậu đang tưởng tượng ra điều gì đó hư hỏng à?"
Cơ thể Kasumi run lên một cái, phản ứng dễ bắt bài quá.....
"Ố ồ~? Kasumi à, vậy ra cậu đang thực sự nghĩ về mấy chuyện đó phải không nè?"
"...... Không biếttttt........."
Cái mặt lạnh tanh thường ngày của Kasumi hoàn toàn biến mất.
Ừm thì......
"Tớ vừa nói với anh ấy rằng.... Tớ không muốn thay đổi quá nhiều quạn hệ bạn thuở nhỏ dù hẹn hò, và..... Tớ cũng muốn làm mấy việc hôn hít và chuyện 'đó' với anh ấy, chỉ vậy thôi......."
"Ồ........."
Nghe lời thẳng thắn Kasumi, Kuramochi-san nghiêng người, từ từ tách ra khỏi cô ấy.
"Tớ muốn xin thêm lời khuyên, tớ muốn tiến xa hơn." Kasumi nói, nhìn Kuramochi-san.
"Ừm, lời khuyên à...... Ừm, hỏi mai đây nè....!"
"Không! Tớ không thể nói được đâu, Rei nè!"
"Chuyện đó còn quá xa vời với tớ.....!"
Cả ba cô gái đều bối rối trước câu hỏi từ Kasumi.
Ồ, ra là vậy à.......
Được rồi, im lặng là vàng, giờ mà mở miệng thì có khi bị coi là quấy rối mất, ừm.
"Trinh nữ."
"Đừng nói ra chứ, Kasumi!"
Kuramochi-san đưa tay, cốc nhẹ lên đầu Kasumi, và cô nàng xoa xoa đầu với vẻ mặt đắc ý.
"Tớ đã chuẩn bị và sẵn sàng với Kazuki bất cứ lúc nào, nhưng Mai, Mikoto và Rei thậm chí còn chưa bắt đầu. Nó có khác biệt không?"
Nghe Kasumi nói vậy, ba cô gái đều ôm ngực đâu đớn và quay người lại, ai nấy đều ỉu xìu.
....... Về nhà phải dạy Kasumi cách nói chuyện sao cho không tổn thương người khác mới được.....
Rồi, nhưng ngày sau đó cũng trôi qua trong yên bình.
Tháng Sáu đã qua đi, và thế chỗ vào đó là tháng Bảy, quần áo đã được thay sang đồ mùa hè – thời điểm mà người mà tôi gần như đã quên lãng- senpai, lại xuất hiện.
Nhưng, Kasumi chẳng hề nao núng.
"Nếu là tỏ tình thì em từ chối, anh hiểu chứ? Em đã có bạn trai rồi, và chúng em rất yêu nhau, nên xin hãy dừng làm phiền."
Tôi đứng cạnh Kasumi, cố nhịn cười, và có vẻ như điều đó là làm tên senpai này sôi máu, đưa tay về phía tôi.
"Mày cười cái gì h-"
Bàn tay giờ ra về hướng cổ áo tôi, nhưng lại không thể với tới.
Chắc là tôi đã nghe thấy tiếng gió rít, từ nắm đấm của Kasumi đang dừng ở ngay chóp mũi của tên senpai kia.
"Đừng có động vào anh ấy, tôi không cho phép bất kì ai cả!"
Ừm, lần tới chắc mình sẽ học karate cùng Kasumi vậy.
