The Case of a Childhood Friend That I Haven’t Talked to in a Long Time is a Pushover

Web Novel - Chương 19: Nếu chúng ta nắm tay, họ sẽ hiểu thôi mà.

trans: SHIA-/1911.

edit: SHIA-/1911.

===========================================================================================================================================================================================================================================================================

"..... Rồi, đi thôi nào."

"Ừm."

Hôm nay là ngày đi học đầu tiên sau kỳ nghỉ hè.

Vẫn con đường như mọi khi, vẫn khung cảnh quen thuộc ấy, nhưng giờ đây chúng tôi đi cùng nhau với tư cách là người yêu.

Tôi đi cạnh Kasumi, và như một lẽ tự nhiên, tay chúng tôi đang đan vào nhau. Từ hôm qua, chúng tôi đã quyết định sẽ không nói thẳng mà làm các ccuwrchir gần gũi hơn để cho họ dần nhận ra về mối quan hệ giữa cả hai.

"Nếu mọi người biết chúng ta đang hẹn hò, em sẽ không phải nhận mấy lời tỏ tình nữa."

"Ừm..... Là một điều tốt nhỉ."

Bàn tay của chúng tôi siết chặt hơn.

Tôi cẩn thận để không dùng quá lực mà khiến Kasumi đau, ngước nhìn khuôn mặt xinh đẹp đang mỉm cười của cô ấy.

"Kazuki đã mạnh mẽ hơn nhiều rồi, tốt quá."

"...... Vì Kasumi rất quan trọng với anh, được chứ.....?"

"Ừm! Em vui lắm."

Chúng tôi nói cười, tiếp tục bước đi.

Càng gần tới trường, càng nhiều học sinh cùng trường cũng đang đi.

Ừm, chắc chắn chúng tôi sẽ thu hút rất nhiều ánh nhìn cho mà coi.....

"Họ không thể ngừng nhìn chằm chằm vào chúng ta như vậy à?" Kasumi nhíu mày, nói.

"..... Anh đồng tình."

Ừm, sao mà tránh khỏi được.

Tôi thì không bàn, nhưng Kasumi là cô gái rất nổi tiếng trong số các học sinh năm hai. Hầu hết đám con trai sẽ tiếp cận cô ấy chỉ vì xinh đẹp.

Dù cảm thấy hơi muộn màng, nhưng tôi phải bảo vệ được Kasumi!

"...... Fufufu."

"Hửm? Sao thế?"

"Không, chỉ là em đã luôn ngắm nhìn Kazuki suốt thời gian qua như vậy."

"Hửm??"

"Em không thể đọc được suy nghxi của Kazuki, nhưng vẻ mặt của anh ngầu lắm, vẻ mặt mà anh đã dùng để bảo vệ em từ nhỏ."

"Vậy sao?"

"Ừm! Em yêu nó lắm."

Kasumi không ngần ngại mà nói ra với nụ cười ấm áp, bằng những cử chỉ thân mật hơn là nắm tay.

Dù trước đây chúng tôi cũng rất hay làm mấy cử chỉ thân mật, nhưng từ khi hẹn hò thì tần xuất nó đã tăng lên rất nhiều rồi.

"Ừm."

"Dù có bao lâu thì điều đó vẫn không thay đổi, và em muốn mọi người cũng biết tới điểm đó của anh."

Kasumi thả bàn tay ra khỏi tôi, rồi khoác tay lên cả cánh tay tôi. Tôi có thể cảm nhận một sự mềm mại đang áp lên tay mình.

Không được không được không được, bình tĩnh nào......!

Măt tôi đảo liên tục.

Kasumi cười khúc khích, và chúng tôi tiếp tục bước đi.

"Cứ như vậy nhé." Cô ấy nói.

"..... Chuyện này còn vượt xa những gì anh đã nghĩ đấy...."

"Em không quan tâm, không thèm quan tâm đâu. Nếu anh lo lắng về điều đó, sao không tận hưởng đi~"

Được rồi, vậy thì mình sẽ tâ---

Không, không phải là như vậy!

Ừm thì..... Xét về nhiều mặt, Kasumi đã cởi mở hơn, hoặc ra do tôi vẫn còn chút e dè.

Càng đi tới gần trường, ánh mắt đổ dồn vào chúng tôi càng lúc càng tăng lên. Đúng lúc đó, một vị cứu tinh đã xuất hiện.

"Há lô~"

Là Kuramochi-san, cô ấy chạy tới từ đằng sau, vui vẻ vỗ lưng của tôi và Kasumi cùng lúc. Rồi, Kuramochi-san đứng lại, khoanh hai tay và nhìn chúng tôi với vẻ dò xét.

"Tớ có nên chúc mừng không nhỉ? Nếu cậu vẫn trả lời là không thì chắc là tớ sẽ có vài 'điều muốn nói' đó."

Rồi, nghe vậy, Kasumi giơ một ngón cái lên trước Kuramochi-san với vẻ mặt tự mãn.

"Ừm, chúng tớ đang hẹn hò."

"Phải vậy chứ, nhỉ? Chúc mừng nhé, Kasumi!"

"Ừm! Cảm ơn cậu, Mikoto."

Tình bạn của họ cũng thắm thiết thật đấy, nhưng cũng đừng vì quá vui mừng mà bàn chuyện này ở đây chứ.....

Với lại, Kuramochi-san- Thủ phạm đã dạy Kasumi cách 'tấn công' tôi.....

"......? Rindou-kun, sao cậu nhìn chằm chằm tớ thế?"

"Sao à? Rốt cục cậu đã thôi bao nhiêu thứ vào đầu Kasumi vậy chứ.....?"

"...... Kasumi?" Nghe tôi nói, Kuramochi-san nhìn qua Kasumi với vẻ ngạc nhiên.

"Ừm, tớ đã dùng nó rất tốt, nhưng có vẻ như anh ấy không thích cho lắm."

Sao mà có thể chịu được cơ chứ!?

Ước gì cô ấy cũng tự đặt bản thân vào vị trí của mình....... Dồn dập như vậy thì ai mà chịu nổi cơ chứ......

"....... Kasumi...... Trong sáng quá." Kuramochi-san nói.

"Cậu hiểu vì cô ấy trong sáng mà, đúng không?"

"Ừm thì, cậu biết mà. Trên đời này có nhiều cách để gắn kết tình cảm mà. Mấy cái thông thường thì nhàm quá, sao không thử chút mới mẻ đi nhỉ.....--"

"Kasumi à, đừng làm bạn với con người này nữa." Tôi nói, đanh mặt lại tỏ vẻ nghiêm túc.

"Nếu Kazuki đã nói vậy thì em hiểu rồi. Từ nay trở đi, tớ và Mikoto chỉ là người lạ, nên đừng nói chuyện với tớ nữa nhé?" Kasumi nói, cũng tỏ vẻ nghiêm trọng.

"Tớ xin lỗi màaaaaaaaaaaaaaaaaaaa!!"

Ừ thì, chỉ là đùa thôi mà.

Mà, cũng nhờ Kuramochi-san nên chúng tôi mới không bị quá chú ý nữa.

"Nói với tớ là cậu chỉ đang đùa đi mà, nếu không thì tớ sẽ khóc đó...." Kuramochi-san nói, tội nghiệp nhìn Kasumi.

"Xin lỗi, xin lỗi, chỉ là tớ nghĩ Mikoto hơi hư mà thôi."

"....... Mà nè, sao cậu lại cười vậy?"

"Vì chơi với Mikoto vui lắm."

"Uwaaaaa!!"

Kuramochi-san, công nhận là năng động thật đó....

Vào trường, chúng tôi thay dép ở tủ đựng giày và đi tới lớp, và vẫn nắm tay nhau.

"Chào buổi sáng."

"Chào bủi sáng!!"

Hai cô gái cùng nói lời chào, tôi thở dài trước vẻ mặt thích thú của Kuramochi-san rồi nhẹ rút tay ra khỏi Kasumi.

"A......"

"...... Khi về, nhé?"

"Ừm..... Em hiểu rồi."

Tôi trở về chỗ ngồi, bỏ lại Kasumi- người với vẻ mặt ỉu xìu.

Rồi, lưng tôi bỗng bị vỗ một cái khá kêu, chỉ có thể là Tanaka.

"Này Kazuki....... Thật à? Thật đấy à???"

"Tao chẳng biết mày mong đợi gì từ nó, nhưng mà, ừm, đúng rồi đấy."

".......... Thật luôn........?"

Cứng đầu thật đấy.

Ừm, Tanaka và lũ bạn của tôi kiểu gì cũng sẽ hỏi tôi thôi.

"Tao có rất nhiều câu hỏi đấy?"

"Ừm, cá chắc là những người khác cũng vậy. Và tao muốn họ để tao và cô ấy yên."

"Cần gì thì nhớ bảo tao nhé?"

"Ừm, cảm ơn mày."

"Ừm."

Ừm, một người bạn thực sự tốt và đáng tin cậy.