Ngày sau khi gia tộc Christand đến, một đồng nghiệp của Anne — người lẽ ra sẽ phụ trách chăm sóc Berry — gọi cô lại.
“Anne, có thật là Argan-sama đã ở bên Krische-sama suốt từ hôm qua đến giờ không?”
“Ể, à, vâng. Ơm… hình như Krische-sama đang bị sốt nên Argan-sama đang chăm sóc cô ấy. Krische-sama có vẻ mệt mỏi sau chuyến đi dài…”
Anne đỏ mặt khi nhớ lại chuyện tối qua, rồi bắt đầu kể lại――
◍◍◍◍◍✿✿✿◍◍◍◍◍
Sau khi tắm xong, hai người họ cùng nhau thưởng trà, và rồi cũng đã đến giờ đi ngủ.
Thế nhưng Krische vẫn chẳng chịu rời Berry.
Cô liên tục hỏi hết chuyện này đến chuyện khác — nào là về chàng trai khi nãy, thời gian diễn ra buổi lễ, rồi đủ thứ chuyện vụn vặt khác — toàn những điều mà trước giờ cô chẳng hề quan tâm, chỉ để giữ Berry ở lại bên mình lâu hơn một chút.
Krische tin rằng bản thân đã che giấu cảm xúc rất tốt.
Anne thì đang cố gắng tỏ ra nghiêm túc hết sức để vớt vát lại thể diện sau cú ngã đáng xấu hổ trước mặt khách quý.
Cái sự nghiêm túc quá mức đó khiến cô chẳng nhận ra gì cả. Nhưng Berry thì đã hoàn toàn nhìn thấu ý đồ của Krische, và điều đó khiến cô chẳng nỡ rời đi.
Krische khẽ nghiêng người về phía Berry, gắng gượng chống lại cơn buồn ngủ, trong khi Berry liếc nhìn Anne với vẻ khó xử.
Anne dường như không để ý đến hai người họ, chỉ chăm chú làm việc và nghiêm túc trả lời những câu hỏi mà chẳng ai hỏi. Cô không dám phạm thêm bất cứ sai lầm nào nữa. Cô không có thời gian để trí tưởng tượng bay bổng, ngay cả khi hai người trước mặt đang tựa sát vào nhau.
Berry nhìn Anne và suy nghĩ ―― nếu cứ như thế này thì cô sẽ chẳng thể rời đi cho đến khi Krische ngủ gục, còn Anne thì cũng chẳng thể nghỉ ngơi.
Bỗng Berry nảy ra một kế hoạch, và rồi cô đặt tay lên trán Krische.
“Tôi… tôi nghĩ là… Krische-sama, trông tiểu thư có vẻ hơi sốt.”
“Ể?”
Krische nghiêng đầu bối rối. Cô chẳng cảm thấy có gì bất thường ngoài cơn buồn ngủ.
Berry nhanh chóng thì thầm: “Xin hãy phối hợp với tôi.”
Krische khẽ gật đầu đáp lại.
“Có lẽ Krische hơi sốt.”
“Sốt ạ?”
“À, vâng. Chúng tôi vừa trải qua một quãng đường dài trên xe ngựa… và ơ thể của Krische-sama không được khoẻ mạnh lắm nên…”
Berry đã lừa dối một Anne trung thực.
Cô rất tự tin vào khả năng diễn xuất của mình, nhưng không quen nói dối — nhất là khi lý do chỉ là để được ngủ cùng Krische.
Sự xấu hổ và hồi hộp khiến giọng cô hơi run, ánh mắt đảo quanh, gò má ửng hồng.
“Đ-đây là chuyện lớn rồi ạ, p-phải gọi thầy thuốc ngay…”
“Kh–không sao đâu! Ch–chuyện này… vẫn thường xảy ra nên… hơn nữa, nếu mọi người làm quá lên như vậy thì, ờm…”
“Ơ, dạ, chuyện đó… vẫn thường xảy ra sao ạ…?”
Trước dáng vẻ hốt hoảng của Anne, Berry cũng hoảng hốt cất tiếng.
Còn Krische thì cố gắng phối hợp, nhưng cái cách cô “diễn” — nếu có thể gọi là diễn — lại chẳng ăn nhập gì với ý định của Berry, và cả hai người kia do quá bối rồi cũng chẳng mấy để tâm đến điều đó.
Trí tưởng tượng phong phú của Anne bắt đầu làm việc.
Cô cho rằng Krische hẳn là một cô tiểu thư sở hữu thể trạng yếu ớt ―― điều vô cùng bất lợi đối với các nữ quý tộc, những người mang trong mình trọng trách sinh ra người thừa kế gia tộc.
Nếu chuyện này bị lan truyền, số người muốn kết hôn với cô sẽ ít đi.
Với thân hình mảnh khảnh, làn da trắng nhợt, Krische thật sự trông giống như một tiểu thư yếu ớt cần được che chở.
Có lẽ vì điều đó mà cô trông trẻ con hơn so với tuổi.
Hẳn cô ấy đã dành phần lớn thời gian trong dinh thự, hiếm khi ra ngoài. Nhưng vì sinh ra trong gia tộc quân nhân nên cô đã nỗ lực rèn luyện, cống hiến hết mình trên chiến trường mặc cho cơ thể yếu ớt, đánh đổi tuổi thọ để lập nên chiến công ―― đôi mắt Anne ngân ngấn lệ.
“Làm ơn, ưm… nói với mọi người tôi sẽ ở lại đây để chăm sóc Krische-sama…”
“Vâng, hiểu rồi ạ…”
Berry lúc nào cũng bên cạnh Krische có lẽ cũng là vì lo lắng cho cơ thể yếu ớt của cô chủ, khi lúc nào cô ấy cũng gắng gượng quá sức như thế.
Khung cảnh hai người họ tắm cho nhau tối hôm qua đột nhiên hiện lên trong đầu Anne.
Hai thiếu nữ xinh đẹp, thân thể trần trụi cùng nhau gội rửa, cảm giác vừa thuần khiết vừa khiến người ta nghĩ đến một mối quan hệ vượt khỏi khuôn khổ giữa tiểu thư và người hầu.
Khi họ cùng ngâm mình trong bồn nước nóng, vai kề vai, mặt kề mặt, khẽ thì thầm, khung cảnh ấy thật sự quá khó để diễn tả thành lời.
――Nhưng, nhưng mà, tất cả những điều đó đều chỉ là vì thể trạng yếu ớt của Krische mà thôi.
Điều này cũng giải thích vì sao Berry dành hết thời gian ở bên Krische thay vì Selene — cô con gái ruột của gia tộc Christand.
Sự kính trọng của Anne đối với Berry như một hầu gái càng lớn hơn ―― đồng thời cô cũng muốn tự tát mình vì đã có những tưởng tượng khiếm nhã vẩn vơ.
“Đến giờ ngủ rồi, Krische-sama…”
“Vâng…”
Krische cuối cùng cũng hiểu ra ý đồ của Berry. Cô dụi mặt vào ngực Berry, giấu đi nụ cười, để mặc Berry bế mình lên.
Trông cô rất khỏe mạnh, chẳng có chút biểu hiện của người đang bị ốm, nhưng Anne hoàn toàn không nhận ra điều đó.
Nhìn dáng vẻ thuần thục của Berry khi bế Krische, Anne lại nghĩ rằng hẳn cô tiểu thư ấy thường xuyên bị ốm như thế này.
Anne tự hỏi không biết lần cuối cùng mình được bế như vậy là khi nào. Cô cảm nhận rõ sợi dây gắn bó sâu sắc giữa hai người (ít nhất là trong mắt cô), khiến Anne xúc động cúi đầu thật sâu.
“Nếu cần gì, xin hãy kéo sợi dây ở đầu giường. Chuông trong phòng tôi sẽ vang lên ngay ạ!”
“Ah... cảm ơn nhé…”
Berry hơi bối rối trước sự nhiệt tình của Anne, nhưng cô không nói thêm gì, chỉ khẽ đặt Krische lên giường.
Krische vui vẻ kéo tay Berry, khiến má Berry lại ửng đỏ.
"Ờm, ờ… tôi thật sự rất kính phục Argan-sama ạ! Chúc hai người ngủ ngon…!”
Nói xong, Anne liền tắt đèn rồi vội vã rời khỏi phòng.
Điều gì đã khiến Anne cảm thấy kính phục nhỉ? Berry hơi nghiêng đầu, rồi liếc sang Krische đang vui vẻ.
Cô cố gắng tỏ ra nghiêm khắc với Krische — người đang vui sướng ôm chặt lấy mình — nhưng rốt cuộc lại không thể, đành thở dài bỏ cuộc.
Berry lúc nào cũng nuông chiều Krische.
Và mỗi khi thấy Krische dựa dẫm vào mình như vậy, cô lại càng không thể nghiêm khắc được, trái lại còn trở nên dịu dàng hơn nữa.
“C-chỉ hôm nay thôi đấy…”
“Ehehe… yêu Berry lắm.”
Chụt ―― Đôi môi mềm mại khẽ chạm vào nhau, và khi ôm Krische trong vòng tay, Berry lại càng đỏ mặt hơn, tự hỏi liệu bản thân cũng chỉ đang viện cớ để được bên cạnh Krische.
Cảm giác e dè trước những nụ hôn ấy đã sớm tan biến từ lâu.
“Ngày mai… ờm… Krische có thể sẽ lại… sốt…”
“Uuu…”
Krische ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào Berry bằng đôi mắt cún con đầy mong chờ.
Berry biết rõ mình đang quá nuông chiều thiếu nữ này, nhưng giờ đã quá muộn rồi, cô hoàn toàn bất lực.
“Berry? Ưm…”
Đẩy hết những ý nghĩ kỳ lạ ra khỏi đầu, Berry khẽ áp môi mình lên môi Krische rồi đỏ mặt thì thầm chúc ngủ ngon.
◍◍◍◍◍✿✿✿◍◍◍◍◍
――Không nói gì về những tưởng tượng trong đầu, Anne chỉ đơn giản tóm tắt lại mọi chuyện.
Nghe xong, các đồng nghiệp của cô gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.
“Ra là vậy. Quả thật, trông cô ấy không khỏe mạnh lắm… Nhưng mà, nếu được đánh đổi sức khỏe để có được nhan sắc như thế, thì tôi cũng muốn được một lần――”
“Thật là vô lễ! Dù chỉ là nói đùa cũng không được phép nói ra những lời đó.”
“B-biết rồi mà… Đừng quát to thế chứ, mới sáng sớm thôi đó. Tôi xuống bếp đây. Hai người họ chắc hôm nay cũng lại ở cùng nhau đúng không?”
“Vâng, tôi sẽ chăm sóc cả hai người thật chu đáo.”
“… Cô có thể lo được chứ? Thôi được, vậy nhờ cô nhé, cố đừng để xảy ra sai sót gì đấy.”
Cô đồng nghiệp khẽ vẫy tay chào rồi bước xuống tầng một. Anne hít một hơi thật sâu, đứng trước cửa phòng.
Từ hôm nay, cô phải cho thấy một con người hoàn toàn mới.
Anne đã không còn là cô hầu gái vụng về của ngày hôm qua nữa.
Hôm nay, cô sẽ tái sinh.
Với quyết tâm ấy, Anne nhẹ nhàng mở cửa.
“Fufu, sáng rồi, Krische-sama.”
“Umm… chào buổi sáng.”
Có vẻ như Berry vừa mới đánh thức Krische dậy.
Cô vẫn chưa kịp thay đồ, hẳn là vì bị Krische quấn chặt lấy người không chịu buông.
Chiếc váy ngủ mỏng manh để lộ tấm lưng trần quay về phía Anne, đường cong nơi eo hiện rõ một cách gợi cảm, còn bàn tay của Krische thì khẽ đặt lên lưng Berry.
Anne khựng lại — từ góc nhìn của cô, dường như gương mặt của hai người họ đang áp vào nhau.
“... Thật tình, Krische-sama đúng là rất tệ trong việc dậy sớm. Người có thể dậy được không?”
“Krische tỉnh rồi…”
Berry thì quá mức bình thản với người vừa mới được hôn, còn Krische thì nhìn chẳng khác nào vừa mới tỉnh ngủ.
Bầu không khí tự nhiên ấy khiến Anne tự mình đi đến kết luận ―― vừa rồi chắc chắn chỉ là cảnh tượng người hầu kiểm tra sắc mặt của cô chủ thôi.
Đúng rồi, Berry chỉ đang lo lắng cho Krische thôi.
Vừa mới thề sẽ thay đổi bản thân, vậy mà trong đầu cô lại toàn những suy nghĩ không đứng đắn.
Anne tự trách mình rồi khẽ lắc đầu để xua tan đi mớ tưởng tượng đó.
Rồi cô chợt nghĩ — nếu hai người đã dậy rồi, thì việc mình vào mà không gõ cửa chẳng phải là quá thất lễ sao?
Nghĩ vậy, Anne nhẹ nhàng khép cửa lại.
Với giác quan nhạy bén của mình, Krische đã nhận ra tiếng khép cửa. Nhưng vì Berry dường như không chú ý đến điều đó, Krische quyết định giả vờ như không biết gì cả.
Thông thường, Krische là người rất tuân thủ quy tắc. Nhưng “chỉ khi có hai người” là một khái niệm khá mơ hồ.
Và cô đã diễn giải mọi thứ theo ý của mình: vì Anne chưa thật sự vào phòng, nên vẫn tính là chỉ có hai người.
Và theo cách hiểu đó, nụ hôn ban nãy hoàn toàn không vi phạm quy tắc.
Cô biết rõ tại sao Berry lại nói “chỉ khi có hai người” — nói cách khác là không được để ai khác nhìn thấy.
Krische là một sinh vật sử dụng trí tuệ phi thường của mình cho những ham muốn bản năng. Cô thường lý giải mọi thứ theo cách có lợi cho bản thân.
Krische thích hôn, và Berry cũng vậy.
Nếu lấy lời của Berry và Grace làm cơ sở: “Một mối quan hệ lý tưởng là một mối quan hệ khiến đối phương hạnh phúc.” Thì lập luận của Krische hoàn toàn không có kẽ hở — ít nhất thì với cô là vậy.
“... Berry, hôm nay… ơm, hãy chăm sóc Krische nữa nhé.”
“Ôi trời, nhưng Krische-sama hôm nay trông rất khỏe mạnh mà.”
“Ể…?”
Krische sững người, cảm giác như vừa bị dội một gáo nước lạnh. Berry thì khẽ cười khúc khích, trông đầy thích thú.
“Nhưng mà, Krische-sama là một cô gái rất chăm chỉ mà, đúng không? Nếu hôm nay người ngoan ngoãn giữ lời hứa và cố gắng hết sức… thì biết đâu Krische-sama có thể sẽ lại bị ‘sốt’ đấy.”
“…V-vậy thì, Krische sẽ cố hết sức.”
“Vâng. Cố gắng lên nhé.”
Berry mỉm cười, rồi nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán cô.
◍◍◍◍◍✿✿✿◍◍◍◍◍
Không hề hay biết về cuộc trò chuyện của hai người kia, Anne đã đi pha trà.
Cô còn được đồng nghiệp trong bếp khen ngợi vì sự tinh ý của mình, và Anne đặt ấm trà lên khay rồi mang đến phòng của Krische, nhẹ nhàng gõ cửa.
Từ bên trong vang lên một giọng nói dịu dàng, mời cô vào. Và khi Anne mở cửa, cô thấy Berry cũng đang định pha trà.
Cả Berry và Krische đều đã thay trang phục. Khi trông thấy Anne, Berry nhẹ nhàng cúi đầu.
“Cảm ơn cô, Anne-sama.”
“Không, không có gì, xin mời ngồi ạ.”
Mỗi cử chỉ của Berry đều toát lên vẻ tinh tế, thậm chí cách cô ấy ngồi cũng mang một nét đẹp khó tả.
Krische, người cũng đang ngồi trên sô pha, trông có vẻ khỏe mạnh hơn so với ngày hôm qua.
“Tiểu thư đã cảm thấy khá hơn rồi chứ ạ?”
Anne mỉm cười hỏi, nhưng Krische lại thoáng giật mình.
Berry mỉm cười gượng gạo đáp:
“Krische-sama đã đỡ hơn một chút rồi. Để đề phòng, tạm thời… tôi vẫn sẽ ở bên chăm sóc tiểu thư.”
Không hiểu sao, dáng vẻ của Berry khi mỉm cười với Krische lại có chút tinh nghịch. Trông cô ấy đáng yêu đến mức khiến người ta muốn thở dài.
“Sẽ rất tệ nếu bệnh tình bỗng nhiên trở nặng… phải không, Krische-sama?”
“Vâng…”
Krische cúi đầu đáp lại trong khi nắm lấy tay áo Berry, với khuôn mặt hơi ửng đỏ. Có lẽ cô cảm thấy xấu hổ vì thể trạng yếu ớt của mình.
Anne chọn cách nghĩ rằng Krische hẳn là một người rất đáng kính và thuần khiết.
Sau đó, họ trò chuyện một lúc cho đến khi tới giờ ăn sáng. Anne chuẩn bị dẫn hai người đến phòng ăn, thì bắt gặp một thiếu nữ tóc vàng xinh đẹp — Selene.
“Chào buổi sáng, Selene-sama.”
“Chào buổi sáng. Berry, Krische, hai người ngủ ngon chứ?”
Khi Selene dừng lại, cô đồng nghiệp đi cùng liếc nhìn Anne như muốn nói “phần còn lại nhờ cô nhé”, rồi rời đi trước, hướng về phía phòng ăn.
Krische và Berry cũng chào Selene và khẽ gật đầu.
Selene là hình mẫu của một quý tộc hoàn hảo. Thanh nhã, xinh đẹp, nhưng không hề mang vẻ kiêu ngạo khó gần.
Anne thầm nghĩ có lẽ cô sẽ chẳng bao giờ có thể trở nên tuyệt vời như vậy, rồi chợt nhớ ra bản thân vẫn còn chuyện nên báo cáo.
“Tối qua, Krische-sama hình như có hơi không khỏe…”
“Hả? Krische á?”
Selene quay sang nhìn Krische.
Đáp lại, đôi mắt của thiếu nữ tóc trắng bắt đầu dao động.
Vào lúc đó, hàng lông mày của Selene khẽ nhíu lại, và cô chuyển ánh nhìn sang Berry.
Berry lập tức quay mặt đi chỗ khác.
Cả hai trông có vẻ căng thẳng.
Selene thoáng lộ vẻ giận dữ, nhưng khi liếc nhìn sang Anne, cô liền nhanh chóng nở một nụ cười duyên dáng. Dù vậy, đôi mắt ấy dường như không hề cười.
“Berry, cô đã chăm sóc cho Krische đàng hoàng chứ?”
“V-vâng… Ojou-sama.”
“Trong thời gian Krische ở lại dinh thự để nghỉ ngơi, Berry-sama đã tiếp tục ở lại để trông chừng cô ấy.”
Anne — người không biết đọc bầu không khí — nói thêm vào. Khi nghe vậy, nụ cười của Selene lại càng trở nên sâu hơn.
Nụ cười giống như một con sói đang nhe nanh.
“Ra vậy… chăm sóc người bệnh là việc rất quan trọng mà. Krische lúc nào cũng cố gắng hết sức, nhưng lại rất, rất vụng về trong việc dựa dẫm vào người khác… đúng chứ? Berry, việc cô chăm sóc em ấy chu đáo như vậy, thật sự… thật sự đã giúp ích rất nhiều. Quả là một người hầu tuyệt vời.”
“A, ahaha…”
Berry tránh mắt khỏi Selene khi cô từ từ tiến lại gần.
Ngay cả Anne cũng cảm nhận được bầu không khí đang dần trở nên ngột ngạt.
Selene nghiêng đầu, quay sang Krische.
“Nhưng mà này, Krische. Nếu là ở dinh thự còn tạm chấp nhận được, nhưng bị sốt rồi để người khác chăm sóc khi ở bên ngoài thật là đáng xấu hổ. Berry là một người vô cùng, vô cùng, vô cùng dịu dàng nên chẳng thể làm gì khác ngoài việc nuông chiều em, nhưng mà… Krische, em hiểu chị đang muốn nói gì mà, đúng chứ?”
“Ơ, ưm…”
“Ô kìa, em đúng là trông không được khỏe đấy. Lại đây, để chị kiểm tra rõ gương mặt của em nào.”
“Uuu…”
Selene đưa cả hai tay ra, nắm lấy má Krische rồi kéo mạnh.
Nhìn Selene chẳng giống như đang lo lắng kiểm tra sức khỏe của Krische chút nào — mà đúng hơn trông như đang giận dữ véo má cô vậy.
“Khổ thân em tôi, chắc em đau đớn đến mức không chịu nổi nhỉ? Em đã hứa với chị là sẽ cư xử như một quý cô đúng mực, thế mà giờ em lại phá vỡ lời hứa ấy ngay khi vừa mới đến.”
“Fuee… ihyai…”
“Ồ, đau hả? Chị cũng đau lắm, Krische à. Tim chị nhói lên khi biết em bị ốm đấy. Nói xem, chị đã đưa ra yêu cầu gì quá đáng sao? Chỉ có hai, ba ngày thôi, mà em cũng không thể chịu đựng nổi ư?”
“X–xin, xin lỗi…”
Selene túm lấy đôi má trắng như tuyết của Krische và véo mạnh đến mức khiến cô trông như sắp khóc.
Anne hốt hoảng lên tiếng can ngăn:
“Se–Selene-sama… x-xin người, chừng đó là đủ rồi ạ…”
“À… thật ngại quá. Xin lỗi nhé. Làm ơn thông báo với mọi người là bọn ta sẽ ăn sáng muộn một chút được không?”
Giọng nói của Selene không cho Anne bất cứ cơ hội nào để từ chối.
Cô mỉm cười — nhưng đôi mắt thì không.
Anne thoáng rùng mình sợ hãi, vội đáp:
“Hiểu rồi ạ.”
Sau đó, Selene nắm lấy tay Krische và Berry, kéo cả hai vào trong phòng, trên môi vẫn nở nụ cười.
Rồi trái ngược hẳn với nụ cười đó, cánh cửa khép lại cùng một tiếng rầm khô khốc đầy bạo lực.
Anne chỉ có thể tự hỏi không biết chuyện gì đang diễn ra, nhưng cô vẫn phải làm việc.
Khi vừa mới quay đi, bước về phía cầu thang thì đột nhiên từ đằng sau vọng ra một tiếng quát lớn:
“Đồ ngốc! Em không thể chịu đựng một chút à!? Cả Berry nữa! Chẳng phải chính cô cũng đã nhận ra việc nuông chiều em ấy chỉ khiến mọi thứ tồi tệ hơn thôi còn gì! Hai người có biết từng hành động của mình đều đang làm ảnh hưởng đến danh tiếng của Otou-sama không――!!”
Anne khựng lại, run rẩy.
Một cô em gái yếu ớt, một người hầu hiền lành… Và một người chị nghiêm khắc, mang trong mình trách nhiệm nặng nề, luôn trách mắng họ — hai người mà cô cho là yếu đuối.
Một bức tranh rõ ràng về ba con người ấy dần hình thành trong đầu Anne.
Thánh vẻ, Leonardo Da Vinci của Alberan ? Như đi đánh ghen dằn mặt tiểu tam luôn :v