Tôi đã cảm nhận được điều này sau khi đã chiến đấu với Chủ Nghĩa Duy Mỹ vài lần, không, là đối đầu vài lần, à không, là chạm trán thứ đó vài lần.
Chủ Nghĩa Duy Mỹ luôn thích chơi đùa với con người.
Theo đúng nghĩa đen luôn.
Con người là một trong những món đồ chơi thú vị đối với cô ta, hơn nữa những người như tôi có thể được gọi là những món đồ chơi đặc biệt.
Và trò đùa mà cô ta làm với những món đồ chơi đặc biệt đó bất ngờ là rất hiển nhiên.
Những việc yêu cầu sự lựa chọn, thao túng, hay đảo lộn nhận thức hoặc thay đổi cách suy nghĩ.
Thế giới chuyển thành một màu trắng đen và chậm lại.
Khi tôi liếc nhìn Aileen, khác với ba người kia đã chậm lại, cô ấy có vẻ cũng đang trải qua hiện tượng giống tôi và từ từ đưa mắt nhìn theo tôi.
Tôi ngẩng đầu nhìn lên trên.
Ở đó là một chấm sáng đỏ.
Chỉ cần nhìn là hiểu ngay.
Khi tôi giơ súng lên nhắm vào chấm đỏ rồi bóp cò, một viên đạn được bắn ra cùng với tia lửa đi, và Aileen cũng đồng thời bóp cò bắn lên trời.
-Bằng!
Một âm thanh như thể đang từ từ xé toạc không trung vang lên, đồng thời, thế giới trở lại như ban đầu.
Tôi cảm nhận được rằng cảm giác từ không khí đã có chút khác.
Nếu khi trước là không khí hơi ẩm ướt thì bây giờ chỉ đơn giản là không khí thôi.
“...Phù”
“Vất vả rồi”
Sau khi hạ súng xuống, Aileen và tôi nhìn nhau mỉm cười, và Jang Chaeyeon khẽ chau mày nhìn chúng tôi trước cảnh tượng đó.
“Hai người vừa làm gì?”
“À. Bây giờ mọi thứ sẽ trở lại như ban đầu ấy mà”
Tôi nhún vai nói như thể chẳng có chuyện gì to tát và những người khác nhìn xung quanh với ánh mắt mong chờ.
“...”
“...”
“...”
-Phụt!
Chiếc đèn dầu sáng trở lại, và bóng tối ập đến.
Im lặng.
Tất cả mọi người đều nhìn xung quanh với vẻ mặt bối rối, và tôi cũng chẳng khác gì.
“Không phải sao?”
“...Ữm…”
Tại sao lại không phải?
“Chúng ta cứ thử đợi thêm chút nữa xem thế nào đi nhỉ?”
Tôi nói vậy và nhìn xung quanh
Có lẽ chỉ một lúc nữa thôi khung cảnh giống như tranh vẽ này sẽ tan chảy và chúng tôi sẽ—
“...”
Một vài phút đã trôi qua sau khi tôi nói vậy, những vẫn không có gì xảy ra.
Song Ahrin cười khẩy nhìn chằm chằm vào tôi và Aileen.
“Hai người đã làm đủ mọi loại tư thế rồi bắn súng bừa bãi vào không trung vậy mà lần này lại không có gì xảy ra sao?”
“...”
Đúng là có chút xấu hổ đấy.
“Lần nào cũng chỉ lo bắn một phát kết liễu đề giải quyết vấn đề nên lần này mới ngạc nhiên đúng không? Hửm?”
“Cô Daon. Xin hãy cốc đầu cô ấy một cái đi”
“Vâng!”
Ngay khi tôi vừa nói xong, nắm đấm của Yu Daon liên đâm thẳng xuống đầu của Song Ahrin.
“Phải có những ngày như vậy chứ—hự! Tóc Đen! Cô thực sự muốn chết đúng không?”
“Anh Jaehun đã ra lệnh bảo tôi làm vậy mà!”
Song Ahrin đang nói thì dừng lại lườm Yu Daon trong khi ôm đầu, còn Yu Daon thì đáp lại với giọng vui tươi trong khi đối mặt với cô ấy.
“...Đã thất bại sao?”
“Tôi không nghĩ là đã thất bại đâu”
Tôi quay sang Aileen đang nhìn tôi với vẻ mặt lo lắng và lắc đầu.
“Đúng vậy nhỉ. Chúng ta chắc chắn là đã bắn trúng thứ gì đó”
“Đúng vậy. Chúng ta đúng là đã bắn trúng thứ gì đó nhưng…”
Một điểm Chí mạng đã được sử dụng, và chấm đỏ cũng đã xuất hiện.
Vậy thì không phải bây giờ chúng tôi đã nên thoát ra khỏi đây rồi sao?
Rốt cuộc thì chúng tôi đã bắn cái gì vậy?
Trong khi tôi đang băn khoăn như vậy, Song Ahrin, đang rên rỉ ôm đầu, đột nhiên ngẩng lên nhìn chúng tôi.
“Thật là, thay vì dành thời gian băn khoăn cái đó thì mau nhanh chân đi tiếp đi! Lần tiếp theo cái đèn dầu tắt thì một người trong số chúng ta thật sự có thể sẽ chết đấy!”
“Cô ấy nói không sai. Chúng ta mau đi nhanh thôi nhỉ?”
“Vâng! Cô Ahrin! Đừng ôm đầu nữa và hãy mau di chuyển đi nào!”
“Đừng có mà oán giận tôi nếu một ngày nào đó cô tự đánh vào đầu mình như điên đấy…”
Chúng tôi lại bắt đầu bước đi với Song Ahrin lẩm bẩm với giọng đầy oán giận
“...”
“...”
Không như trước đó, tất cả đều đang bước đi nhanh hơn.
Chắc hẳn là do chúng tôi đã nhìn thấy ông lão ở ngay trước mặt mình.
Và vì chiếc đèn dầu không làm tròn nhiệm vụ của nó nữa.
Chúng tôi đã đi được bao xa rồi nhỉ.
“Không thấy điểm cuối đâu cả”
Jang Chaeyeon vừa thở dài vừa lau trán.
Đúng như cô ấy nói.
Nếu đây không phải là tiếp tục bước đi trong bóng tối mịt mù không thể nhìn thấy dù chỉ một chút phía trước thì là gì cơ chứ.
Không biết kết thúc ở đâu, và cũng chẳng biết bắt đầu ở đâu.
Thậm chí còn cả áp lực không biết khi nào thì cái đèn dầu sẽ tắt nữa.
Thực chất, theo thời gian, chúng tôi đã liên tục lặp đi lặp lại đội hình mà những người khác lùi về sau trong khi Yu Daon tiếp tục tiến lên trước.
“Anh Jaehun, để tôi cầm cái đèn dầu cho nhé?”
“Không. Dù có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa, tôi cũng không thể để cô Daon chịu đựng một mình được”
“Tôi có thể sống lại dù có chết bao nhiêu lần mà, nhưng anh Jaehun thì sẽ không được như vậy đâu”
“Không sao đâu”
Yu Daon nhìn tôi với vẻ mặt đầy lo lắng, và những người khác ở phía sau cũng lên tiếng như thể đồng tình với cô ấy.
“Tóc Đen nói đúng đấy. Chúng ta lùi về sau đi”
“Ừm. Nếu có chuyện gì xảy ra thì sẽ lớn chuyện đấy”
“Bởi vì chúng ta chỉ có một mạng sống thôi mà”
“Không sao đâu”
Đây không phải là tôi cứng đầu hay không sợ ông lão đó.
Chỉ là tôi cần phải biết thôi.
Cùng lúc đó, chiếc đèn dầu nhấp nháy.
Điều đó có nghĩa là cái đèn sắp tắt, và khi ấy thì ông lão sẽ lại xuất hiện.
Yu Daon loạng choạng khi khuôn mặt trở thành thạch cao hiện lên trong tâm trí tôi, và phải chăng Yu Daon đang có cùng suy nghĩ đó, cô ấy nhanh chóng quay sang nhìn tôi.
“Anh Jaehun, anh thật sự phải lùi về sau đi”
“Không”
“Anh Jaehun!”
Cô ấy lớn giọng không giống thường ngày.
Yu Daon nhìn tôi với vẻ mặt bối rối, và khi Jang Chaeyeon vươn tay ra, tôi cảm nhận được có thứ gì đó nắm lấy eo mình, và cơ thể của tôi bắt đầu bị kéo về sau.
“Ra đây nhanh lên”
“Cô Chaeyeon, xin hãy thả tôi ra”
“Nguy hiểm đấy”
Tôi quay lại nhìn thẳng vào Jang Chaeyeon, và cô ấy cũng nhìn thẳng vào mắt tôi rồi chau mày.
“Nếu sau đó anh chết thì anh định làm gì hả?”
“Nếu cô Chaeyeon cứ giữ tôi như này thì tôi sẽ chết. Nếu cô bỏ ra thì tôi sẽ sống”
“...”
“...”
Ánh mắt của chúng tôi va chạm giữa không trung một hồi, và khi Jang Chaeyeon thở dài rồi thả tay ra, sức mạnh đang giữ lấy eo tôi thả lỏng.
“Nếu có chuyện gì xảy ra thì tôi sẽ kéo anh về ngay lập tức”
“Ừm”
Tôi đứng lên cạnh Yu Daon với chiếc đèn lồng nhấp nháy trong tay.
“...”
Khác với khi nãy, Yu Daon có vẻ đang căng thẳng hơn hẳn.
“Cô Daon, không phải cô đang căng thẳng quá sao?”
“...Anh Jaehun, bây giờ tôi không có tâm trạng để đùa lắm đâu”
Yu Daon lẩm bẩm với giọng điệu vô cùng căng thẳng và nhìn xung quanh.
“Tôi không biết tại sao anh có thể vẫn bình tĩnh đến thế nữa…”
“Chuyện đó thì bởi vì cô sẽ làm tốt mà “
“...”
Yu Daon nhìn tôi, và tôi cũng mỉm cười nhìn cô ấy để giúp cô thả lỏng.
“Cô Daon. Nếu có cô Daon ở bên cạnh thì ít nhất tôi sẽ không chết.
“...”
Yu Daon mở miệng định nói gì đó,
-Phụt!
Nhưng chiếc đèn lồng đã tắt, và những bức tường màu vàng hiện ra.
Đồng thời, ông lão đó ‘xuất hiện’ ngay trước mắt tôi và Yu Daon.
“...!”
Yu Daon hít sâu rồi nhìn tôi, và tôi cũng nhìn thẳng vào mắt ông lão đã xuất hiện trước mặt mình.
Một cửa sổ trong suốt xuất hiện.
--------------------------------------------------------------------------------------------------------
[Tên: Bàn tay của Midas]
[Tuổi: X]
[Đặc trưng: X]
[Khả năng: X]
[Tiểu sử: Ông lão này tượng trưng cho sự cô đơn của những người ông ấy nhìn thấy trong khi ở trong khách sạn này. Thế nhưng đồng thời, ông ấy cũng không thể chia sẻ nỗi cô đơn ấy với những người khác]
[Điểm yếu: X]
--------------------------------------------------------------------------------------------------------
Những gì tôi nhìn thấy được đã tăng lên.
Không thể chia sẻ nỗi cô đơn với những người khác à.
Ông lão nhanh chóng với tay ra, và Yu Daon vội vã kéo vào tay tôi khi thấy vậy.
“Anh Jaehun!”
“Đợi đã”
Tôi nắm lấy cánh tay của Yu Daon và ngăn cô ấy lại.
“Anh Jaehun, anh đang làm gì—”
Yu Daon mở to mắt nhìn tôi, và trước khi cô ấy có thể nói xong, bàn tay của ông lão đã chạm vào mặt tôi.
“...!”
Jang Chaeyeon vội vã vươn tay ra, và tôi cũng vươn tay ngược lại để ngăn cô ấy.
“...Hở?”
Và Song Ahrin để thoát ra một tiếng ngơ ngác trong khi nhìn cảnh tượng đó.
Cũng không đổ lỗi cho cô ấy được.
Bởi vì tôi đã không bị biến thành thạch cao mà.
Ông lão chỉ đơn thuần là đang chạm vào tôi chỗ này chỗ kia thôi.
Tôi tiếp tục suy nghĩ của mình trong khi cảm nhận cái chạm của ông lão.
Bàn tay của Midas.
Có nhiều biến thể câu chuyện, nhưng ý chính của chúng luôn là một.
Nội dung nói về một người biến tất cả những gì mình chạm vào thành vàng, nhưng cuối cùng lại hối hận vì đã biến những người xung quanh, đồ ăn, và cả những người thân yêu thành vàng.
Cuối cùng thì người đó đã ra sao vậy nhỉ?
Tôi không biết câu chuyện đó kết thúc như nào.
Bởi vì người này đâu phải một người bước ra từ trong thần thoại.
Ông ấy chỉ là một người bị gán cho danh hiệu đó thôi.
Chủ Nghĩa Duy Mỹ luôn tạo ra những tác phẩm nghệ thuật bằng con người, và ý nghĩa đó còn đi sâu hơn cả sử dụng da người làm vải vẽ hay làm tượng điêu khắc bằng con người.
Đôi khi thứ đó cũng có thể nhét con người vào bên trong những bức tranh của mình.
Gán cho một người danh hiệu Bàn tay của Midas, khiến tất cả mọi thứ họ chạm vào biến mất, làm cho họ không thể giao tiếp với con người.
Điều gì sẽ xảy ra với một người nếu họ phải trải qua điều đó đây?
Ví dụ đang ở ngay trước mặt tôi.
“Ah…ah…”
Ông lão lẩm bẩm, sờ nắn khuôn mặt của tôi.
“Ah…ah ah…”
Ông lão không ngừng sờ nắn khuôn mặt của tôi, phát ra tiếng rên rỉ như thể đang khóc hoặc như bị mất hồn.
“Ah ah ah…”
Ông ấy rên rỉ trong khi sờ nắn khuôn mặt của tôi đủ để khiến nó trông như bị méo đi.
“...Chuyện gì đang xảy ra đây?”
Yu Daon lẩm bẩm với vẻ bối rối và chọc chọc vào má tôi.
“Tin vào tôi đi chứ”
“Anh nói gì sao?”
“...Tôi đã bảo là cứ tin vào tôi đi mà”
Tôi gỡ bàn tay của ông lão đang sờ nắn mặt mình ra và nhìn Yu Daon.
“Vâng…?”
“Tôi đã nghĩ là mình sẽ không tùy tiện bắn vào không trung mà”
“Anh ta vẫn giữ trong lòng việc đó à?”
“Không phải cô là người đã trêu anh ta trước à”
Tôi cất lời, cố phớt lờ Song Ahrin và Aileen đang lẩm bẩm nói chuyện ở phía sau.
“Nên tôi đã nghĩ là chắc hẳn phải có cái gì đó đã thay đổi. Nếu đây vẫn là ở trong bức tranh, vậy thì tôi hẳn phải đã xóa bỏ một thứ gì đó, thế tôi đã xóa bỏ cái gì nhỉ?”
“Hừm…”
“Nghĩa là, tôi có suy đoán rằng mình đã loại bỏ lời nguyền ở trên ông lão này. Và tôi đã đúng rồi nhỉ”
“Aha…”
Yu Daon gật đầu và mỉm cười rạng rỡ.
“Tôi hoàn toàn chẳng hiểu anh đang nói gì cả!”
“Hà”
Song Ahrin thở dài, và ông lão đã đang sờ nắn mặt tôi đã lấy cái đèn dầu từ tôi.
Khi chiếc đèn dầu chạm vào tay ông ấy, nó lại chiếu sáng rực rỡ, và ông lão nhìn tôi cùng những người khác.
“Ah ah…”
Ông ấy bắt đầu bước đi, và chúng tôi đi theo ông ấy.
Lần này, cảm giác như là chúng tôi đã có thể nhìn thấy con đường.
