Yu Daon đang rất bất an.
Cô rất bất an về người phụ nữ đang đi bên cạnh mình, người mà cô chẳng thể nào biết được là đang nghĩ gì, nhưng điều khiến cô bất an hơn là việc cả hai đang ở một mình.
Nếu là Jang Chaeyeon hay Song Ahrin thì ít nhất cô vẫn có thể nói chuyện với hai người họ theo cách riêng của mình, và nếu được ở riêng với người đàn ông thì sẽ còn thoải mái hơn nữa, nhưng tình huống hiện tại đều không phải cả hai cái trên.
Tất nhiên, Yu Daon cũng biết.
Rằng người phụ nữ bên cạnh sẽ không làm hại đến cô.
Nhưng nếu cả hai không hợp ý thì sao đây?
Điều cô lo lắng hơn hết chính là bầu không khí ngay lúc này.
Không phải vì sự im lặng mà là vì cử động của Trưởng Chi nhánh hệt như thể cô ấy đã chỉ chờ đợi cơ hội này xảy đến.
“Ây chà, thật sự là đã phải mất rất nhiều thời gian đó”
“Vâng?”
Trưởng Chi nhánh thở dài thườn thượt khi cánh cửa đóng lại, và Yu Daon nhìn cô ấy với vẻ mặt khó hiểu.
“Thực ra, ta đã muốn ở riêng chỉ có hai người với cô Yu Daon một chút”
Trưởng Chi nhánh nhìn cô, đôi mắt đỏ của cô ấy mở hé.
“...Tôi sao?”
“Đúng vậy, cô Yu Daon”
Cô ấy định nói gì vậy nhỉ?
Yu Daon siết chặt tay và nhìn Trưởng Chi nhánh.
Có lẽ cô kiểu gì cũng sẽ thua nếu cả hai đối đầu.
Vậy thì cô có nên gọi người đàn ông không?
Nếu cô gọi thì anh ấy chắc chắn sẽ đến ngay thôi…nhưng điều đó rõ ràng sẽ khiến anh mệt mỏi và vất vả.
“Đừng căng thẳng vậy chứ”
Trưởng Chi nhánh vỗ nhẹ vào vai Yu Daon như không có chuyện gì.
“Lần trước ta đã bảo cô Daon hãy đến tìm ta nếu muốn biết về bố mẹ mình nhưng sau cùng cô đã không đến nhỉ”
“Bởi vì tôi không có hứng thú với chuyện đó”
Chỉ vì vậy thôi sao?
Yu Daon nghiêng đầu nhìn Trưởng Chi nhánh.
“Không hứng thú sao? Đó là bố mẹ của cô mà…”
Trưởng Chi nhánh lẩm bẩm với vẻ ngạc nhiên và nhìn Yu Daon, còn bản thân Yu Daon khi nhìn thấy cô ấy như vậy.
“...”
Đã cảm thấy hơi khó chịu.
“Việc biết về bọn họ thì liệu tôi sẽ thay đổi được điều gì không?”
“Hừm…”
Trước câu hỏi của Yu Daon, Trưởng Chi nhánh đặt tay lên cằm suy nghĩ một hồi, và Yu Daon cứ nhìn chằm chằm vào cô ấy.
“Không thể. Bởi vì quá khứ của một người sẽ không thay đổi”
“Vâng. Đúng vậy”
Yu Daon trả lời bằng một giọng khô khan và bắt đầu bước đi.
Cô chẳng thể nào hiểu được tại sao Trưởng Chi nhánh lại cứ nói những lời vô nghĩa đó cả lần trước lẫn lần này.
“Dù cho cô có nghe được rằng bố mẹ cô vẫn còn sống sao?”
Giọng nói của Trưởng Chi nhánh vang lên, nhưng Yu Daon không dừng bước.
Bởi vì điều đó thật sự vô nghĩa.
Cô đã quên mất khoảng thời gian khi mà cô còn gọi tên bố mẹ mình và oán trách họ từ lâu rồi.
Có lẽ con dao mổ đã phải chạm vào cơ thể cô vô số lần thì khi ấy cô mới nhận ra rằng sẽ chẳng có ai đến dù cho cô có la hét đến thế nào.
“Và dù cho lần này bố mẹ cô có chút hứng thú với Phòng Nhân sự sao?”
“...Vâng?”
Chỉ khi ấy thì Yu Daon mới quay lại.
Trưởng Chi nhánh thở dài.
“Có vẻ là những kẻ đó không thỏa mãn chỉ với cô Yu Daon”
“Điều đó không quan trọng. Nếu là Phòng Nhân sự thì…”
“Đúng vậy. Cậu Kim Jaehun”
Ánh mắt của Yu Daon hướng về Trưởng Chi nhánh, và Trưởng Chi nhánh cũng nhìn cô.
Đôi mắt luôn nhắm hờ của cô ấy giờ đây đã đang hoàn toàn mở to nhìn Yu Daon.
“Cô có thể đã nghe được loáng thoáng khi chiến đấu với tên Viện trưởng, hoặc có thể cô Yu Daon đã biết, Bệnh viện luôn mong muốn những người có thể phát triển”
Trưởng Chi nhánh nói tiếp bằng giọng điềm tĩnh.
“Và từ quan điểm của chúng, một người vô cùng tốt đã xuất hiện”
“...Tại sao cô không nói điều này cho anh Jaehun?”
“Bởi vì nói cho cậu ấy cũng không có ý nghĩa gì cả”
Vậy nghĩa là sao?
Yu Daon nhíu mày nhìn Trưởng Chi nhánh, và Trưởng Chi nhánh cũng nhìn cô như thể nghe được gì đó kỳ lạ.
“Thế theo cô Daon thì nếu nghe được điều đó cậu Kim Jaehun sẽ nói rằng, ‘À, mình phải cẩn thận mới được’, và không đi khắp nơi hay lao vào các biến cố sao?”
“...Không đâu nhỉ”
“Vậy nên ta mới nói với cô Yu Daon”
Trưởng Chi nhánh lại nheo mắt.
“Cô có nhớ bất cứ điều gì về bố mẹ mình không?”
“...”
Yu Daon cố gắng nhớ lại những ký ức mơ hồ của mình.
Khi cô còn nhỏ, bố mẹ cô là những người như nào?
Chỉ có những ký ức rời rạc hiện lên trong tâm trí cô.
Họ đã ăn cơm cùng cô, đã cười với cô và…
“...Tôi không nhớ rõ nữa”
“...Ra vậy”
Trưởng Chi nhánh khẽ thở dài sau khi nghe Yu Daon nói và nhìn về nơi khác.
“Dù sao đi nữa, cô Yu Daon, xin hãy chăm sóc cậu Kim Jaehun thật tốt nhé”
“...”
Dù không nói gì thì cô cũng đã định sẽ chăm sóc anh ấy thật tốt rồi mà.
Yu Daon tự lẩm bẩm với trong lòng rồi hướng mắt về nơi Trưởng Chi nhánh đang nhìn đến.
Lần này, một người đàn ông với cái miệng bị khâu lại hạ xuống từ trên trần nhà trong khi rên rỉ.
Một thứ chất lỏng gì đó đổ xuống từ phía trên và—
-Bùm!
Trưởng Chi nhánh liền vung nắm đấm, và thứ chất lỏng đó ngay lập tức bốc hơi cùng với âm thanh xé toạc không khí.
“Chúng ta đi chứ?”
“...”
Yu Daon nhìn chằm chằm vào cảnh tượng đó rồi quay sang Trưởng Chi nhánh.
“Trưởng Chi nhánh”
“Ừm?”
“...Không”
“...”
Cô lắc đầu, và Trưởng Chi nhánh chỉ im lặng mỉm cười.
***
Lần này, Trưởng Chi nhánh xuất hiện với một người trong tay.
“Người này là sao đây?”
“Anh ta đã ở trong đó?”
“Thế còn tiêu đề tác phẩm thì sao?”
“Hoàn toàn không có cái nào như vậy”
Trưởng Chi nhánh lắc đầu trước lời của tôi.
“Điều quan trọng là chúng ta đã cứu được người rồi còn gì”
“...”
Một người bị khâu miệng và một người không có mắt.
Ý nghĩa của nó là sao nhỉ?
“Chúng ta đi đến phòng tiếp theo thôi”
Chúng tôi lại bước đi, tất cả hướng về Phòng 103.
Lần này, Song Ahrin cũng đã thôi miên người bị khâu miệng khiến anh ta lặng lẽ theo sau.
Một tấm biển với dòng chữ <Phòng 103> xuất hiện trước mắt chúng tôi.
“Cánh cửa ở đây…”
“Bị biến dạng rồi sao?”
Cánh cửa đã hoàn toàn bị biến dạng đến mức không thể nhận ra hình được.
“...”
Trưởng Chi nhánh khẽ chau mày, và Jang Chaeyeon nhìn chằm chằm vào cánh cửa.
“Cô có nhìn thấy gì không, cô Chaeyeon?”
“Không”
“Trước hết chúng ta cứ thử đi vào đã nhỉ?”
Một tiếng rắc vang lên khi Trưởng Chi nhánh cấm lấy tay nắm cửa, và tôi vội vã ngăn cô ấy lại.
“Khoan đã”
“Sao vậy?”
“Cứ đột ngột đi vào như vậy thì—”
“Thế cậu có muốn đi cùng ta không?”
Trưởng Chi nhánh mỉm cười với tôi.
“...”
Đi theo cô ấy có đúng không đây?
Dù nói vậy, tôi cũng tự hỏi rằng liệu lo lắng cho Trưởng Chi nhánh có cần thiết hay không nữa.
“...”
“Vậy thì đi theo ta đi”
“Ah, Trưởng Chi nhánh. Đợi—”
Trước khi tôi có thể nói xong, Trưởng Chi nhánh đã chộp lấy tay của tôi, và một ai đó từ phía sau nắm lấy bên tay còn lại của tôi.
Là Jang Chaeyeon.
“...Đi chung đi”
Cô ấy nhìn tôi, và Trưởng Chi nhánh nhìn tôi với một nụ cười ranh mãnh và giơ ngón út lên.
“Đúng là được yêu thích quá nhỉ?”
“Đó là vì Trưởng Chi nhánh cứ hành động tùy tiện như này đấy”
Tôi không biết Trưởng Chi nhánh thì như nào, nhưng chúng tôi đang phải đặt cược mạng sống của mình ở đây.
“Vậy thì ta, cô Jang Chaeyeon, cậu Kim Jaehun…sẽ đi vào như này nhỉ?”
“Tôi, tôi cũng muốn đi”
“Tôi nữa”
“...Tôi cũng đi”
Và ba người kia cũng đồng thời giơ tay lên, và Trưởng Chi nhánh nhìn bọn họ với vẻ mặt ngơ ngác.
“Vậy thì ai sẽ trông chừng những người kia chứ?”
“...”
Ba người kia nhìn nhau, và sau cùng, tôi chẳng còn lựa chọn nào khác ngoài can thiệp.
“Cô Chaeyeon, tôi, và Trưởng Chi nhánh sẽ đi vào. Nếu có chuyện gì xảy ra thì—”
“Tôi sẽ gọi”
Yu Daon đáp lại với giọng điệu nuối tiếc, còn Aileen thì vừa thở dài vừa lên đạn cho khẩu súng của mình.
“Nếu anh đã ra lệnh như vậy rồi thì phải làm thôi”
“...Sao chỉ có mình tôi…”
Và Song Ahrin lẩm bẩm gì đó không rõ với vẻ mặt buồn thiu.
“Đi thôi”
Vừa nhìn khung cảnh đó, Trưởng Chi nhánh vừa dồn lực ẩn vào cánh cửa, và nó ngay lập tức vỡ nát với tiếng rắc.
Cô ấy đi phía trước, và tôi cùng Chaeyeon theo sau.
“...”
Đó là một căn phòng tối tăm.
Không có bất cứ thứ gì được chuẩn bị sẵn, và lần này thì không có người.
“Cậu Kim Jaehun”
“Vâng”
“Những người đó ấy”
Trưởng Chi nhánh chậm rãi nói.
“Không phải có gì đó hơi kỳ lạ sao?”
“Quả thực tôi cũng nghĩ vậy”
“...”
Trưởng Chi nhánh và tôi bắt đầu trao đổi, còn Jang Chaeyeon thì chỉ im lặng lắng nghe cuộc trò chuyện của chúng tôi.
“Mắt rồi là miệng”
“...”
“Theo ta thấy thì có lẽ thứ đấy đang quan sát chúng ta qua người đó”
“Hừm…”
Lời nói của Trưởng Chi nhanh cũng có lý.
Sau khi nghe những gì Aileen nói, tôi cũng đã nghĩ rằng Chủ Nghĩa Duy Mỹ đang quan sát chúng tôi thông qua người đó.
“Nhưng dường như không chỉ có vậy”
“Ồ…”
Trưởng Chi nhánh mở mắt khi nghe tôi nói vậy, và Jang Chaeyeon cũng nhìn tôi.
Hãy thử nghĩ về Chủ Nghĩa Duy Mỹ nào.
“Quả thực Chủ Nghĩa Duy Mỹ có vẻ sẽ rất thích những hành động không cần thiết như vậy”
Tốn công vô ích vào để khiến tâm trạng của người khác trở nên tồi tệ và quan sát họ.
Thế nhưng…
“Nếu thật sự quyết tâm muốn nhìn thì thứ đó có lẽ đã dùng những phương pháp khác rồi”
Từ góc nhìn của một thứ không phải con người, việc mượn mắt của con người phải nói là vô cùng bất tiện.
Hoàn toàn không có chút hiệu quả nào.
Chỉ vì gu thẩm mỹ của bản thân thôi sao?
Chắc hẳn phải còn nhiều hơn thế nữa.
“Ví dụ như là?”
“...Ví dụ như…”
Bảo chúng tôi đặt tiêu đề, treo những người kia lên, và hơn tất cả…
“Thứ đó đang cho chúng ta quyền lựa chọn”
Nếu có điều gì tôi đã nhận ra được khi đối đầu với những thực thể nằm ngoài lẽ thường thì đó chính là việc chúng sẽ thường coi con người như ‘nguồn năng lượng’ hoặc ‘con mồi’.
Vậy nên chúng mới không thả con mồi của mình.
Nếu có thể thì chúng sẽ giết luôn hoặc ăn thịt.
Nhưng Chủ Nghĩa Duy Mỹ thì khác.
Đơn thuần là vì niềm vui.
Và cả sự hứng thú.
Theo một cách nào đó, thứ đó có thể được coi là có nhân tính nhất.
Bởi vì chúng ta có thể gán ý nghĩa cho hành động của nó.
“Có lẽ…thứ đó vừa để cho chúng ta cứu sống những người đó, vừa trao cho chúng ta một lựa chọn khác chăng?”
Hoặc là khiến chúng tôi không còn lựa chọn khác nào ngoài từ bỏ họ.
“...Điều đó cũng hợp lý”
Trưởng Chi nhánh khoanh tay lẩm bẩm, và cùng lúc đó.
“Ôi trời. Việc mấy người nắm bắt được ý đồ của ta như này đúng là khiến cho tâm trạng tệ đi một chút mà”
-Cộp! Cộp! Cộp!
Âm thanh một vật gì đó cứng va chạm vang lên, và cơ thể của Trưởng Chi nhánh sững lại rồi cô ấy vội vã vào tư thế.
Jang Chaeyeon cũng đẩy tôi lại và mở to mắt.
-Cộp…cộp…
Âm thanh nhựa dẫm xuống sàn vang lên.
Cơ thể của một con ma-nơ-canh xuất hiện từ trong bóng tối.
“...”
Một cơ thể quen thuộc, và một khuôn mặt lạ lẫm.
Là Chủ Nghĩa Duy Mỹ.
“Trong khoảng thời gian đó mà ngươi đã lại thay đầu rồi à?”
Trưởng Chi nhánh nhìn Chủ Nghĩa Duy Mỹ trong trạng thái vô cùng căng thẳng, và Chủ Nghĩa Duy Mỹ cũng nhìn cô ấy với một nụ cười như muốn xé toạc khóe miệng.
“Thế nào, có hợp không?”
“...”
Trưởng Chi nhánh không nói gì, và ánh mắt của Chủ Nghĩa Duy Mỹ hướng về tôi.
“Này, ngươi thật sự rất có tài năng đấy”
“...Cái gì?”
“Như dáng vẻ thỉnh thoảng lại tưởng như đang đứng trên đầu ta đó…hoặc là dáng vẻ không ngừng ép đôi chân run rẩy của mình di chuyển”
Khóe miệng của thứ đó đã bị rách hết cỡ.

“Đúng là càng nhìn càng thấy thích mà. Thật đấy”
“...Phù”
Trưởng Chi nhánh hít sâu,
[Chí mạng: 0->1]
Một cửa sổ trong suốt xuất hiện.
