“Con…con người…!”
Người đàn ông nghe thấy tiếng bước chân của chúng tôi liền quay đầu nhìn về đây.
Aileen khẽ hít sâu khi nhìn thấy anh ta.
Cũng phải thôi.
Vì tại nơi đáng lẽ phải là con mắt của người đàn ông thì đã bị thay thế bằng những viên ngọc to cỡ nắm đấm mà.
“Người kia…anh ta còn sống đúng không?”
“Xin hãy cứu tôi với!”
Ngay khi Aileen vừa nói xong, người kia liền hét lên trong khi chúng tôi.
Tôi đã đoán trước rằng sẽ có cảnh tượng kinh khủng rồi, nhưng ai mà ngờ được rằng thật sự sẽ có con người xuất hiện cơ chứ.
“...!”
Aileen giật mình, và Yu Daon giữ chặt lấy cánh tay của cô ấy.
“Cô không được đi tùy tiện như vậy đâu”
“Tôi đâu có đi”
Aileen điềm tĩnh đáp lại giọng nói lạnh lùng của Yu Daon.
“...”
Tôi chậm rãi ngẩng lên nhìn người đàn ông.
--------------------------------------------------------------------------------------------------------
[Tên: Park Huyeong]
[Tuổi: 29]
[Đặc trưng: X]
[Khả năng: X]
[Tiểu sử: Người đàn ông này đã đến đây để kiếm nội dung quay phim và không biết tại sao mình vẫn còn sống]
[Điểm yếu: Một người bình thường. Nếu bị tấn công vào điểm yếu, người này sẽ chết]
--------------------------------------------------------------------------------------------------------
“...”
Với đôi mắt như vậy mà anh ta vẫn là con người sao?
Cứ đi tiếp như này có đúng không vậy?
Trong khi tôi đang suy ngẫm một lúc, người đàn ông lại bắt đầu ồn ào hét lớn.
“Làm, làm ơn! Gahhh!”
Những con bọ chỉ có cái miệng bắt đầu bò lên cái cột, và một con ấu trùng cắn vào ngón chân của người đàn ông.
Máu văng ra và người đàn ông hét lên đầy đau đớn.
Tôi hướng mắt nhìn bức tranh.
<Tiêu đề do bạn quyết định.>
Ngay cả khi bảo là quyết định tiêu đề đi chăng nữa, chúng tôi phải quyết định kiểu gì đây?
Là đang bảo chúng tôi cứ đứng quan sát như này thôi sao?
“...”
Không thể làm vậy được.
Tôi giơ súng của mình lên và bắn vào con ấu trùng đang lao đến đây.
-Bằng!
Cũng với một âm thanh sắc bén, viên đạn xuyên qua con ấu trùng khiến nó ngã lăn ra đất.
“...Hả?”
Cả ba người chúng tôi ngay lập tức đã đứng ngơ ra đấy một lúc.
Đúng là tôi đã bắn súng thật, nhưng tôi đâu có nghĩ là nó sẽ có tác dụng.
“Tại sao đạn lại có tác dụng vậy?”
“Đúng vậy nhỉ?”
“Tôi cứ tưởng là đương nhiên sẽ không có tác dụng cơ”
“Mấy người đang nói gì vậy! Xin hãy cứu tôi nhanh lên với!”
Trước khi chúng tôi có thể nói xong, người đàn ông đã gào lên, và ba người chúng tôi trao đổi nhanh qua mắt.
“Cô Aileen, cô có nhiều băng đạn chứ?”
“Không cần phải lo đâu”
“Tôi hiểu rồi. Cô Daon, xin hãy giải quyết những con ấu trùng nào lao về phía chúng ta từ bên ngoài”
“Vâng!”
Yu Daon đứng bên cạnh tôi với cây dùi trong tay, còn Aileen và tôi thì bắt đầu điềm tĩnh bắn súng.
-Bằng!
-Bằng! Bằng!
“Oái, oái!”
Người đàn ông co rúm người lại và hét lên đầy sợ hãi mỗi khi viên đạn bắn trúng vào những con ấu trùng xung quanh anh ta, nhưng Aileen và tôi vẫn gỡ những con ấu trùng dính ở dưới chân anh ta ra mà hoàn toàn không bắn trượt lần nào.
Chỉ sau khi mùi thuốc súng lấp đầy căn phòng thì chúng tôi mới nhìn người đàn ông ướt đẫm máu đang bị treo ở đó, và tất cả những con ấu trùng đã vỡ tung hoặc đã ngã lăn ra chết.
“...Nếu việc này sẽ xảy ra thì có nhất thiết phải cố ý đặt giới hạn không nhỉ?”
Yu Daon nghiêng đầu trong khi nhìn cảnh tượng đó.
“Nhanh, nhanh lên…Hãy hạ tôi xuống…!”
Người đàn ông hét lên trong khi run rẩy cơ thể.
Tôi lại nhìn lên đầu anh ta một lần nữa.
“...”
Dù có nhìn bao lần thì vẫn không có gì sai cả.
“Cô Daon”
“Vâng?”
“Người kia, không biết anh ta có mùi gì không?”
“...”
Trước lời của tôi, Yu Daon liền nhắm mắt ngửi rồi gãi má với vẻ khó xử và trả lời.
“Do có quá nhiều mùi bị trộn lẫn vào nhau nên tôi cũng không biết nữa”
Cũng không làm gì được.
Xung quanh đây đã có quá nhiều máu, và chúng tôi cũng đã bắn súng rất nhiều nữa.
Tôi lại hướng mắt vào khung tranh.
<Xin hãy quyết định tiêu đề>
“...”
Tiêu đề vẫn không thay đổi.
“Làm ơn…! Xin hãy cho tôi xuố—”
“Cô Daon”
“Vâng”
Trước lời của tôi, Yu Daon rón rén bước đến chỗ người đàn ông, và anh ta hí lên một tiếng rồi nhắm mắt lại.
“Xin hãy giữ yên”
“Vâng, vâng…!”
Yu Daon cởi sợi dây đang trói người đàn ông, và ngay khi vừa ngã xuống sàn, anh ta liền quỳ gối và đổ gục.
-Bẹt!
Máu văng ra, và thứ chất lỏng màu đỏ dính vào viên ngọc trong mắt người đàn ông.
“Khư, hà…”
Người đàn ông thở dốc, và Yu Daon chỉ đang nhìn anh ta với vẻ mặt bối rối.
Đồng thời, bảng tên màu vàng kim sáng lên và những con chữ bắt đầu được khắc lên đó.
<Một Chút Lương Tâm.>
Hình ảnh người đàn ông đang quỳ gối thở hổn hển và Yu Daon đã được vẽ lên.
Cửa sổ trong suốt không xuất hiện.
“Cô Daon?”
“Vâng?”
Khi tôi gọi Yu Daon, cô ấy liền nhanh chóng chạy đến chỗ tôi.
“Vẻ mặt của cô trông không ổn lắm, có chuyện gì sao?”
“Không…cái đó…”
Yu Daon ngập ngừng lẩm bẩm.
“Tôi ngửi thấy mùi màu, nhưng mà nó có hơi khác”
“Khác sao?”
“Cảm giác như đó không phải mùi máu của chỉ một người chăng…? Có lẽ do có quá nhiều mùi bị trộn lẫn vào với nhau nên tôi đã bị nhầm”
Cô ấy lẩm bẩm với vẻ bối rối, và người đàn ông bò lổm ngổm về phía chúng tôi.
“Cảm, cảm ơn…”
“...Tên anh là gì?”
“Park, Park Huyeong”
Người đàn ông trả lời câu hỏi của tôi với giọng run rẩy.
Ít nhất thì anh ta không nói dối về tên của mình.
“...Xin hãy đứng dậy đi”
Tôi đỡ lấy người đàn ông, đồng thời, máu dính vào quần áo của tôi.
Cảm giác như thứ mùi kinh khủng đang thấm cả vào cơ thể của tôi vậy.
“Ah, tôi có thể làm việc đó mà…”
“Cô Daon, xin hãy kiểm tra xem cửa có mở được không. Còn cô Aileen, xin hãy giúp tôi hộ tống”
“À, vâng”
“Ừm”
Trước lời của tôi, hai người họ bắt đầu vội vã di chuyển.
-Két…
“Mở rồi kìa!”
Ngay khi cánh cửa vừa mở ra, giọng nói của Song Ahrin liền vang lên, và khi tôi dìu người người đàn ông đi ra, cả ba người ở bên ngoài đều nhìn chằm chằm vào tôi.
“...Đây là…?”
Trưởng Chi nhánh khi nhìn thấy người đàn ông liền hơi mở mắt nhìn tôi, và tôi cất lời trong khi nhìn cô ấy.
“Là con người”
“...”
Trưởng Chi nhánh nhìn người đàn ông với một mắt mở to, và Song Ahrin nhắm mắt tập trung rồi gật đầu.
“Đúng là con người. Nhưng mà phần mắt thì…”
“Chúng, chúng đã bị móc ra”
Người đàn ông trả lời với giọng run rẩy, như thể đang đáp lại câu hỏi của Song Ahrin.
“...Là thật đấy”
Song Ahrin lẩm bẩm với giọng điềm tĩnh rồi nhìn tôi và Trưởng Chi nhánh.
“Làm gì đây?”
“...Trước hết thì, chúng ta có nên để anh ta lại đây không?”
“Phải rồi. Dù có dẫn ra ngoài thì chúng ta cũng không thể dẫn anh ta đi cùng được”
“Ý là—”
Người đàn ông vươn tay ra, đồng thời, Song Ahrin khẽ chau mày, và người đàn ông ngay lập tức dựa vào tường với vẻ mặt đờ đẫn.
“Cứ để anh ta như này có được không vậy?”
“Tất nhiên là không rồi. Tôi sẽ khiến anh ta đi theo sau”
Ra vậy.
“Thật may là có cô Ahrin ở đây”
“...Đương nhiên. Cứ giao những việc như này cho tôi”
Song Ahrin hắng giọng vài lần rồi đáp lại lời của tôi, và Yu Daon cùng Jang Chaeyeon nhìn chằm chằm vào cô ấy.
Vì dường như bây giờ Song Ahrin cần được khen ngợi đôi chút mà.
Chúng tôi bắt đầu di chuyển đến Phòng 102, và người đàn ông cũng lẽo đẽo theo sau chúng tôi.
“...”
Và Trưởng Chi nhánh đứng cạnh người đàn ông thì đang nhìn chằm chằm vào viên ngọc lớn trong hốc mắt anh ta.
“Trưởng Chi nhánh?”
“À, ừm”
Trưởng Chi nhánh nhìn tôi khi được gọi và mỉm cười như thể cảm thấy có lỗi.
“Xin lỗi nhé. Viên ngọc này…ta có cảm giác là mình đã từng nhìn thấy nó ở đâu đó nhiều lần rồi”
“...”
Trước lời của cô ấy, tôi cũng nhìn vào viên ngọc trong mắt người đàn ông nhưng vẫn không thấy gì khác thường.
“Tôi cũng không rõ lắm”
“Nếu cậu Kim Jaehun đã bảo không rõ thì…”
Trưởng Chi nhánh nhìn viên ngọc với vẻ nghi ngại rồi đứng trước cửa Phòng 102.
<Chỉ những người sở hữu thân thể mạnh mẽ mới được vào.>
“Chỉ có ta và cô Yu Daon vào được thôi nhỉ”
Trưởng Chi nhánh nói vậy đầy tự tin, và Yu Daon cũng gật đầu và bắt đầu khởi động.
“Đã bảo vậy rồi thì sẽ không có tấn công tinh thần đâu nhỉ?”
“Nếu có thì ta chỉ cần đánh gục cô Yu Daon và đưa ra ngoài thôi, đúng chứ?”
“Ngay cả khi ngất đi thì tôi vẫn sẽ tỉnh lại ngay thôi”
“Thế thì cứ đánh liên tục là được nhỉ. Đừng lo”
Vừa nghe thấy vậy, Yu Daon lần đầu tiên nhìn tôi với vẻ mặt bất an.
“Sẽ, sẽ không có vấn đề gì đâu nhỉ, anh Jaehun?”
“...Sẽ ổn thôi”
Tôi gật đầu, và cùng lúc đó, Trưởng Chi nhánh mở cửa.
“Bọn ta sẽ trở lại ngay. Nếu có chuyện gì thì hãy gọi nhé”
“Vâng”
-Két…Rầm!
Và rồi Yu Daon cùng Trưởng Chi nhánh biến mất về phía sau cánh cửa.
“...Trong lúc ba người chúng tôi đang ở trong căn phòng thì không có chuyện gì xảy ra chứ?”
“Không có”
Jang Chaeyeon thẳng thắn trả lời câu hỏi của tôi.
“Cũng không nghe thấy gì nhỉ”
“Ừm”
“...”
Và rồi, Song Ahrin, người đã im lặng từ nãy đến giờ, lên tiếng.
“Càng nghĩ càng thấy lạ”
“Cái gì vậy?”
“Cái người này”
Cô ấy chỉ vào người đàn ông.
“Không phải anh ta quá bình thường sao?”
“...”
Tôi cũng nhìn vào người đàn ông trước lời của cô ấy.
Song Ahrin nói không sai.
“Đúng thật”
“Anh ta đã dùng bữa hay làm mấy việc tương tự ở đâu nhỉ?”
“Cô có nghĩ là anh ta được Chủ Nghĩa Duy Mỹ nuôi dưỡng không?”
“Nếu vậy thì sơ sài quá, chẳng phải anh ta đã bị tẩy não ngay lập tức sao”
Song Ahrin càu nhàu và chìm vào suy nghĩ, còn Aileen thì khoanh tay nhìn vào viên ngọc thủy tinh trong mắt người đàn ông.
“Thứ này…có hơi kỳ lạ nhỉ”
“Ừm?”
“Nó giống như gương vậy”
Trước lời của Aileen, tôi ra đứng bên cạnh cô ấy và cùng nhìn vào mắt của người đàn ông.
Dáng vẻ của tôi và Aileen đang được phản chiếu trên viên ngọc thủy tinh bán trong suốt.
“Thông thường nếu nhìn vào sổ hướng dẫn của Phòng Ứng phó, gương thường sẽ được nhắc đến như là một vật trung gian”
“Vật trung gian sao?”
“Nghĩa là, nó được cho rằng có thể được sử dụng như một vật trung gian và đồng thời là một con đường để đủ loại hiện tượng dị thường có thể xuất hiện”
Con đường và vật trung gian…
Chủ Nghĩa Duy Mỹ sẽ không đột nhiên chui ra từ con mắt đâu nhỉ.
Tôi nhìn chằm chằm vào viên ngọc, nhưng vẫn chỉ có hình ảnh phản chiếu của tôi và Aileen ở trên đó.
“Hiện tại không có gợi ý rõ ràng nào nhỉ”
“Đúng vậy”
“Trước hết thì phải chờ thôi
Song Ahrin nhún vai, và tôi cũng chỉ biết gật đầu.
Vậy thì hãy là nhìn xung quanh dãy hành lang một chút nhỉ.
Tôi bắt đầu nhìn hành lang xung quanh
Nó có vẻ ngoài của một khách sạn kiêm khu nghỉ dưỡng kiểu cũ.
Tấm thảm có bị dính vết nhưng không bị bẩn, ngoài ra còn có vài bức tranh được treo trên tường nhưng tất cả đều đã bị lật ngược.
“Đừng có lật ngược tranh đấy”
“Không”
Song Ahrin đáp lại như thể đã cạn lời trước lời của tôi.
Sau khi nhắc chú ý một chút và tiếp tục tìm kiếm xung quanh, tôi đá phải một khung tranh nhỏ đã rơi xuống sàn.
“...”
Ngay khi tôi vừa dùng chân đá khung tranh để lật ngược nó, một bức tranh liền lọt vào tầm nhìn của tôi.
Một bức tranh vẽ cổ tay.
Cơn đau đầu ập đến tôi ngay sau đó, và tôi vội vàng lật khung tranh lại.
Suýt nữa thì lớn chuyện rồi.
Cùng lúc đó,
-Ầm!
Một tiếng nổ lớn phát ra từ Phòng 102.
