Sống sót với tư cách nhân viên văn phòng ở Cục quản thúc quái vật

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Nhất Kích Tuyệt Đỉnh Trừ Tà! (LN)

(Đang ra)

Nhất Kích Tuyệt Đỉnh Trừ Tà! (LN)

Akagi Hirotaka

Và như thế, truyền thuyết bắt đầu. Câu chuyện về hai kẻ trừ tà tệ hại nhất trong lịch sử, những người rồi sẽ trở thành mạnh nhất trước khi ai kịp nhận ra.

34 124

Tiểu thư tài phiệt mua kẻ vô dụng như tôi với giá 300 triệu yên

(Đang ra)

Tiểu thư tài phiệt mua kẻ vô dụng như tôi với giá 300 triệu yên

氷雨ユータ

Trái lại, tai họa bắt đầu giáng xuống đầu những kẻ dám coi rẻ sự dịu dàng thuần khiết của cậu...

8 34

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

(Đang ra)

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

Sujeong Yojeong

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

37 149

201-400 - Chương 325: Phòng nghỉ ngơi

-Rầm! Rầm!

Ngay khi cánh cửa vừa đóng lại, Yu Daon liền kéo tay nắm cửa xem nó có mở được không, và khi không được, cô liền bám vào cánh cửa và bắt đầu kéo.

“Ưm…! Mư mư…!”

Cô kéo cánh cửa trong khi rên rỉ, nhưng nó không xê dịch dù chỉ một chút. 

“Cửa không mở được”

“Biết ngay là việc này sẽ xảy ra mà”

“Không để anh ấy đi một mình là đúng rồi”

Song Ahrin thở dài, và Jang Chaeyeon lẩm bẩm như thể an tâm.

“Trước hết chúng ta cần phải ra ngoài nhanh”

Và rồi, Aileen lấy khẩu súng từ sau lưng.

“Chẳng thể nào biết được sẽ có chuyện gì xảy ra nếu để anh ta một mình cả…”

“...Cũng không sai”

Song Ahrin hừ một tiếng rồi tặc lưỡi và bước đi. 

“...”

Cô nhìn chằm chằm lên trần nhà.

“Ừm, cô Ahrin, cái…gì kia…”

Yu Daon cũng ngẩng lên nhìn trần nhà rồi cứ thế sững lại. 

“...”

“...”

Hai người kia cũng ngẩng lên nhìn trần nhà để rồi quên cả điều định nói.

“Cái gì kia…”

Aileen lẩm bẩm với giọng hơi run rẩy, nhưng cả ba người đều không biết phải nói gì. 

Có những khung tranh được treo lên trần nhà,

“Ư…”

Và mỗi khung đều có một bộ phận cơ thể người được treo bên trong.

Hai cánh tay, hai cái chân, cổ tay và cổ chân .

Và ở giữa tất cả là một người chỉ còn lại thân mình với một cái lỗ lớn ở bên ngực trái đang rỉ máu.

Lồng ngực trái bị thủng đã được lập lại bằng một viên ngọc trong suốt.

“Hửm?”

Aileen nhíu mày khi nhìn thấy viên ngọc, và như thể ngăn chặn suy nghĩ của cô ấy, người kia lại rên rỉ.

“Gư ah…”

“Anh ta vẫn còn sống…”

“Tôi sẽ đưa anh ta xuống”

Song Ahrin lẩm bẩm với giọng sững sờ, và Jang Chaeyeon lẩm bẩm rồi vươn tay ra.

Cơ thể của người đàn ông bắt đầu hạ xuống, và Yu Daon nheo mắt.

“Cô Chaeyeon, khoan đã”

“...”

Jang Chaeyeon dừng tay lại sau khi nghe Yu Daon nói, và Yu Daon thở phù một cái, lùi ra sau, rồi bắt đầu chạy về phía trước.

“Cô ta đang làm gì vậy?”

Song Ahrin lẩm bẩm với vẻ ngơ ngác, và trong khi còn chẳng giả vờ là nghe thấy lời đó, Yu Daon đạp lên ghế sofa, bật mạnh vào tường, và nắm lấy người đang bị treo trên khung tranh.

Chuyển động như thể cô ấy đang nhảy bật liên tục.

“Hừm…!”

Khung tranh liền lắc lư khi Yu Daon bám vào đó, và Aileen mở to mắt.

“Này, nguy—”

-Phựt!

Cùng lúc đó, một thứ gì đấy trào ra từ trái tim của người đang rên rỉ.

Một chất lỏng màu đỏ cảm.

Một thứ gì đấy giống màu vẽ bị đổ lên đầu cô ấy, và Yu Daon cứ thế ngã xuống sàn sau khi bị dính trực tiếp thứ chất lỏng.

-Xèo…!

Một thứ mùi kinh khủng bốc lên cùng với một âm thanh không rõ, và Song Ahrin cùng Jang Chaeyeon vội vã lùi lại ra sau.

Cả ba người đều nhìn về Yu Daon.

Làn da hoàn toàn bị dính chặt, còn khuôn mặt thì tan chảy.

Như thể cô ấy đã bị đổ lên bằng một loại hóa chất cực mạnh nào đó vậy.

“Cái gì đây—”

“Tan chảy…”

Cùng lúc hai người lẩm bẩm với vẻ ngỡ ngàng, Yu Daon loạng choạng đứng dậy tại chỗ.

“Phù…”

Làn da lở loét của cô ấy dần hồi phục từng chút một.

“Khụ! Khụ!”

Cô ấy giữ lẩy họng mình và ho sù sụ trong khi đi ra.

“...Cô đã làm gì vậy?”

Song Ahrin nhìn Yu Daon với vẻ mặt thắc mắc, và cô ấy nhìn Song Ahrin như đang hỏi tại sao cô lại hỏi ngạc nhiên như vậy.

“Nêu cô Chaeyeon đã kéo thứ đó thì có lẽ cô Chaeyeon đã thành ra như vậy rồi nhỉ?”

“...Cô đã bảo vệ tôi?”

“Vâng”

Yu Daon gật đầu trước lời của Jang Chaeyeon.

“...Cảm ơn”

Jang Chaeyeon nhìn cô ấy và hơi cúi đầu, và Yu Daon mỉm cười lại.

“Không sao đâu!”

Song Ahrin tự hỏi rằng đây có thực sự là hai người không thân thiết với nhau không, nhưng với suy nghĩ rằng trước mắt cứ để đấy đã vì mọi chuyện đã kết thúc tốt đẹp, cô vội vàng nhìn người kia.

“Ưa…”

Khu vực đáng lẽ phải có trái tim đã bị thủng lớn đến mức có thể nhìn được sang cả phía bên kia, và thứ chất lỏng kinh khủng đã đổ lên người Yu Daon đang không ngừng chảy ra từ đó.

“Còn sống không…?”

“Còn sống”

Song Ahrin gật đầu trước lời lẩm bẩm của Aileen.

Cô có thể đọc được ý thức đang chảy ra từ người này.

“Nhưng làm sao mà anh ta vẫn còn sống được vậy?”

“...Trước hết hãy cứ đưa người này ra ngoài đã”

Thật lòng thì cô lo cho người đàn ông hơn là việc này.

Họ đã để anh ta lại một mình và đi vào, nhưng lỡ như có chuyện kinh khủng gì xảy ra ngoài cửa thì—

-Bằng!

Cùng lúc đó, một tiếng súng vang lên, và cả bốn người liền trao đổi ánh mắt rồi nhanh chóng chạy về phía cánh cửa và kéo tay nắm cửa.

“Này Kim Jaehun!”

Song Ahrin gọi người đàn ông với giọng gấp gáp.

“Ơ, mọi người ra sớm nhỉ”

Và ở đó là người đàn ông đang móc viên ngọc thủy tinh dính máu từ trong hốc mắt của người kia.

“...Anh đang làm gì vậy?”

Song Ahrin lẩm bẩm với giọng ngỡ ngàng nhìn người đàn ông, và anh ta liền lảng mắt đi một lúc và à một tiếng rồi vẫy tay.

“Xin hãy cho tôi chút thời gian để giải thích”

***

Con người không thể đi bộ bình thường được khi nhắm mắt.

Làm sao mà tôi biết được ấy hả?

Nếu thường xuyên phải làm tăng ca rồi đi làm buổi sáng thì cứ mắt nhắm mắt mở đi gật gù đi trong hàng lang của công ty là biết ngay thôi ấy mà.

Ta sẽ cảm giác rằng rõ ràng mình đang bước đi bình thường, nhưng khi tỉnh lại thì đã thấy bản thân đang cắm mặt vào tường, và những người xung quanh sẽ nhìn ta như một người kỳ lạ rồi rời đi. 

Thôi miên cũng tương tự như vậy. 

Chỉ vì đang bị thôi miên không có nghĩa là người mù sẽ đi lại được bình thường. 

Thôi miên suy cho cùng là cướp đi hoặc dẫn dắt sự tự do suy nghĩ của đối phương chứ không phải là nắm giữ cảm giác cân bằng của họ. 

Thế nhưng người kia cho đến khi nãy đã đi theo chúng tôi không một vấn đề ngay cả khi mắt đã được thay thế bằng ngọc thủy tinh và sau khi bị thôi miên. 

Hoài nghi đủ rồi. 

Bây giờ tôi chỉ cần thử một điều cuối cùng nữa thôi. 

Tôi chĩa súng vào người đàn ông mù và bóp cò. 

-Bằng! 

Viên đạn sượt qua tóc của người đàn ông. 

“...Ưa…”

Người đàn ông rên rỉ như thể không biết chuyện gì vừa xảy ra.

“Đáng tiếc thay, thôi miên của cô Ahrin không phải vạn năng”

Bị thôi miên mà vẫn không tỉnh lại khi nghe thấy tiếng súng làm thủng cả màng nhĩ ở bên tai ấy hả? 

Thế thì có khi Song Ahrin đã là một thiên tài được lưu danh trong lịch sử Cục Quản thúc rồi. 

Nói cách khác. 

-Bằng! 

Ngay khi tôi vừa bóp cò, người đàn ông liền lao vào tấn công tôi.

Gàooo!

Như thế đã quên mất cách nói chuyện của con người từ lúc nào, anh ta lao vào tấn, và tôi nhanh chóng lùi về sau rồi lại bóp cò. 

-Bằng! Bằng! 

Viên đạn trúng vào chân của người đàn ông, và anh ta lập tức ngã sấp xuống sàn. 

Chừng nào con người là tồn tại được tạo nên từ xương và thịt thì chẳng lý nào tôi lại thua cả. 

Tôi nhìn người đàn ông đang giãy giụa trong khi ngã sấp xuống sàn. 

Cửa sổ trong suốt lại nổi lên.

-------------------------------------------------------------------------------------------------------- [Tên: Park Huyeong]

[Tuổi: 29]

[Đặc trưng: X]

[Khả năng: X]

[Tiểu sử: Người đàn ông đã đến đây để kiếm nội dung quay phim này biết lý do tại sao mình còn sống]

[Điểm yếu: Không chỉ có một sự sống trong cơ thể này]

--------------------------------------------------------------------------------------------------------

Phải ha, biết mà. 

Gàoooo!

Tôi quay đầu lại nhìn người đang lao về phía mình.

--------------------------------------------------------------------------------------------------------

[Tên: Oh Minje]

[Tuổi: 27]

[Đặc trưng: X]

[Khả năng: X]

[Tiểu sử: Anh ta đã sống với một nhân cách tồi tệ, nhưng cho đến giờ anh ta vẫn chưa từng giết người. Vì vốn dĩ anh ta đã chết rồi]

[Điểm yếu: Không chỉ có một sự sống trong cơ thể này] 

--------------------------------------------------------------------------------------------------------

Tôi lăn trên sàn và ghim một viên đạn vào trán người đang lao tới. 

-Bằng! 

Viên đạn bị hút vào trán của thứ kia đến mức ngay cả tôi cũng thấy gọn gàng, và nó ngã về sau. 

Đúng vậy. 

Tôi đúng là ngu ngốc khi nghĩ rằng Chủ Nghĩa Duy Mỹ sẽ để cho con người sống. 

Nói vậy thôi chứ cũng không thể cứ vậy mà giết người theo những gì mình thấy được. 

Tôi nhấc đầu của người đàn ông đang nằm trên sàn với cái chân chảy máu. 

“Tôi xin lỗi”

Và rồi, tôi cho tay vào mắt người đàn ông và bắt đầu móc viên ngọc ra. 

Đúng lúc đó, Song Ahrin mở cửa. 

***

“...Đó là những gì đã xảy ra”

“Này. Nếu tôi thôi miên đàng hoàng thì dù có bom nổ ngay bên cạnh thì cũng sẽ không nhận ra đâu đấy?”

“Vậy thì có vẻ là cô đã không làm đàng hoàng rồi. Cô sẽ làm tốt hơn vào lần—cô Ahrin, đau đầu, đau đầu!”

Song Ahrin trừng mắt nhìn tôi, và trong khi tôi đang rên rỉ từ cơn đau đầu, Yu Daon và Aileen đang mở cái miệng bị khâu lại của người kia. 

“Thử dùng cái này đi”

“À, có ở trong miệng này”

“...Hai người mở miệng anh ta ra kiểu gì vậy?”

Yu Daon và Aileen giơ một con dao dính máu ra cho tôi xem, và tôi quyết định không cần phải nhìn cảnh tượng đó nữa.

“Tôi lấy nó ra rồi đây”

Và Jang Chaeyeon bước đến chỗ tôi với hai viên ngọc lơ lửng trên không trung. 

“...Vậy thì…”

Song Ahrin nhìn người đàn ông trong tình trạng không tay không chân đang nằm rên rỉ trên sàn, rồi đưa tay vào lồng ngực trống rỗng của anh ta. 

“Ư…”

Cô ấy nhăn nhó và lấy ra một viên ngọc trong suốt. 

“...Như này thì được tổng cộng bao nhiêu cái rồi?”

“Bốn cái nhỉ”

Hai ở mắt, một trong miệng, và một ở tim.

“Chúng ta phải thu thập số ngọc tương ứng với số người sao?”

Quả không hổ danh, Aileen đang nhìn những viên ngọc liền lẩm bẩm với giọng nghiêm túc. 

“Cái đó…Tôi cũng không biết nữa”

Trước hết thì chúng tôi được yêu cầu đột phá ba căn phòng. 

“Bây giờ chúng ta nghỉ ngơi một chút đi nhỉ”

“Nghỉ ngơi sao? Ở đâu chứ?”

Song Ahrin nhìn tôi như thể không hiểu tôi đang nói gì, và khi tôi vẫy vẫy cái thẻ khoá ghi <Phòng 108>, cô ấy liền à một tiếng gật đầu.

“Chúng ta sẽ không thể nghỉ ngơi được lâu. Trưởng Chi nhánh đang câu thời gian mà”

“Tôi không nghỉ cùng không sao đâu”

“Tôi cũng vậy!”

Jang Chaeyeon và Yu Daon nói vậy, nhưng tôi vẫy tay ngăn hai người họ lại. 

“Không, nghỉ ngơi thôi”

Chúng tôi cần phải nghỉ ngơi khi có thể. 

***

Chúng tôi đi qua những phòng còn lại và đứng trước Phòng 108.

Một tấm biển với dòng chữ <Phòng 108> chào đón chúng tôi. 

Không như những căn phòng chúng tôi đã nhìn thấy từ đầu đến giờ, cánh cửa ở đây sử dụng loại khóa kiểu mới mà sẽ mở ra khi quẹt thẻ khoá. 

-Cạch!

Ngay khi tôi vừa quẹt thẻ, cánh cửa liền mở ra với tiếng xoay khóa, và một mùi hương dịu nhẹ mà sẽ chỉ có trong mấy khách sạn xộc lên.

“...Phù…”

Aileen thở phào rồi đi vào trong ngồi xuống một chiếc ghế sofa bất kỳ, và những người khác cũng đi vào rồi thả lỏng chân hoặc ngồi xuống ghế. 

Phải, tôi cũng phải vào nghỉ ngơi một chút thôi. 

Trong khi tôi đang bước đi, 

-Lật phật! 

Sổ hướng dẫn mở ra. 

“...”

Cái người này chẳng bao giờ cho tôi thời gian nghỉ ngơi cả.

Tôi thầm càu nhàu trong lòng và mở sổ hướng dẫn ra xem. 

--------------------------------------------------------------------------------------------------------

[Sổ hướng dẫn cho nhân viên văn phòng] 

[Phòng nghỉ ngơi - Hướng dẫn của Kim Jaehun Phòng Thu hồi] 

1. Nếu bạn cầu mong thật tha thiết, nó sẽ trở thành sự thật. 

--------------------------------------------------------------------------------------------------------

Lại là cái gì nữa đây?