Sống sót với tư cách nhân viên văn phòng ở Cục quản thúc quái vật

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Nhất Kích Tuyệt Đỉnh Trừ Tà! (LN)

(Đang ra)

Nhất Kích Tuyệt Đỉnh Trừ Tà! (LN)

Akagi Hirotaka

Và như thế, truyền thuyết bắt đầu. Câu chuyện về hai kẻ trừ tà tệ hại nhất trong lịch sử, những người rồi sẽ trở thành mạnh nhất trước khi ai kịp nhận ra.

34 124

Tiểu thư tài phiệt mua kẻ vô dụng như tôi với giá 300 triệu yên

(Đang ra)

Tiểu thư tài phiệt mua kẻ vô dụng như tôi với giá 300 triệu yên

氷雨ユータ

Trái lại, tai họa bắt đầu giáng xuống đầu những kẻ dám coi rẻ sự dịu dàng thuần khiết của cậu...

8 31

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

(Đang ra)

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

Sujeong Yojeong

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

37 142

201-400 - Chương 324: Chiêu trò

Tôi bước lên trước Jang Chaeyeon như thể để che chắn cô ấy.

“Hở…?”

Jang Chaeyeon lẩm bẩm với giọng bối rối và đứng sau tôi, còn tôi và Trưởng Chi nhánh đứng cạnh nhau nhìn Chủ Nghĩa Duy Mỹ.

Đây không phải là vì tôi mạnh hơn Jang Chaeyeon.

Tôi nhớ lại lần đầu chúng tôi gặp Chủ Nghĩa Duy Mỹ.

Yu Daon và Song Ahrin đã tự làm thương bản thân, còn Jang Chaeyeon thì đã tự đánh ngất bản thân.

Nếu Jang Chaeyeon đột nhiên trở nên rối loạn tinh thần ở đây thì điều đó cũng là một vấn đề.

Nhưng liệu tôi có thể ngăn chặn điều đó bằng cách đứng chắn phía trước không lại là một vấn đề khác.

“Cậu Kim Jaehun, lùi lại đi”

Lùi lại cũng sẽ không thay đổi được điều gì đâu

Trưởng Chi nhánh thì thầm với tôi, và Chủ Nghĩa Duy Mỹ vừa cười khẩy vừa nói.

“...”

Trưởng Chi nhánh nhìn Chủ Nghĩa Duy Mỹ, và thứ đó cũng nhìn cô ấy.

Đã được một thời gian rồi nhỉ, Ok—

-Ầm!

Ngay khi Chủ Nghĩa Duy Mỹ vừa mở miệng, Trưởng Chi nhánh liền vung tay mạnh bạo, và một thứ gì đó ập đến Chủ Nghĩa Duy Mỹ với âm thanh xé toạc không khí.

Ôi trời

Và, như thể không có chuyện gì, Chủ Nghĩa Duy Mỹ hơi nghiêng đầu sang bên, và một áp lực gió khổng lồ lướt qua tóc cô ta.

Mái tóc đen tung bay.

Sợ thật đấy

“...”

“Được rồi, đừng nhìn ta bằng ánh mắt đó nữa mà”

Nhìn cả hai như này, có vẻ là họ có quen biết nhau.

Giờ nghĩ lại, cả hai đều đã sống lâu rồi nên không quen biết nhau còn lạ hơn đấy.

Trưởng Chi nhánh siết chặt nắm đấm, còn tôi thì vẫn chỉ im lặng đứng yên, giấu Jang Chaeyeon ở phía sau.

Cứ vậy mà chiến đấu luôn sao?

Nếu dẫn những người khác đến thì có thể sẽ được.

Dù cho có là Chủ Nghĩa Duy Mỹ đi chăng nữa, nếu là Trưởng Chi nhánh và chúng tôi thì có thể đối đầu—

“Cậu Kim Jaehun”

“Vâng”

Trưởng Chi nhánh thì thầm bên cạnh tôi.

“Xin hãy chạy đi”

“Vâng?”

“Ta bảo là cậu chạy đi”

“Đâu cần phải—”

“Nếu chiến đấu bây giờ thì chúng ta sẽ không thể thắng được đâu”

Giọng nói của Trưởng Chi nhánh đầy chắc chắn.

Tại sao?

“Cậu nghĩ thứ đó chỉ có một mình thôi à?”

“...Ah”

Phải rồi.

Đúng là chúng tôi có ý định giết Chủ Nghĩa Duy Mỹ, nhưng mục đích chính của chúng tôi là kết thúc chị gái của Jang Chaeyeon.

“Vậy thì cứ ở đây—”

“Thứ đó sẽ không để ta đi đâu, đúng chứ?”

Trưởng Chi nhánh không rời mắt khỏi Chủ Nghĩa Duy Mỹ.

Quả nhiên, chúng tôi cần phải kết thúc thứ đó tại đây bằng cách nào đấy—

“Cậu Kim Jaehun”

“Vâng”

“Cậu tin ta chứ?”

Trưởng Chi nhánh đột nhiên thốt ra lời đó, và do không biết nói gì, tôi chỉ đứng lặng một lúc.

“Ờm…”

“Vậy thì ta tin cậu”

“...”

Cô ấy nói đầy tự tin rồi bước một bước về trước.

Trưởng Chi nhánh đã đề nghị với tôi.

Rằng chúng tôi hãy đi riêng và tiêu diệt chị gái của Jang Chaeyeon rồi gia nhập với cô ấy sau.

“Đi thôi, cô Chaeyeon”

Ô kìa. Ngươi định cứ vậy mà đi ngay à?

Chủ Nghĩa Duy Mỹ nghiêng đầu, và Trưởng Chi nhánh liền tặc lưỡi khi thấy vậy rồi đứng chắn ngang tôi.

Nhưng tôi biết.

“Không sao đâu”

Ừm?

Chủ Nghĩa Duy Mỹ nghiêng đầu, và tôi tiếp tục lùi lại với Jang Chaeyeon ở sau.

“Bởi vì thứ đó sẽ không bắt chúng tôi”

Ôi chà

Chủ Nghĩa Duy Mỹ nheo mắt lại, và Trưởng Chi nhánh lại nhìn Chủ Nghĩa Duy Mỹ.

Tại sao ngươi lại nghĩ vậy?

“Ngươi lại định bắt bọn ta sau khi bọn ta đã đến tận đây rồi mà mới chỉ xem được hai tác phẩm sao?”

Đây không phải suy đoán mà là chắc chắn.

Chắc chắn rằng thứ đó sẽ làm hại chúng tôi vào một thời điểm nào đó, nhưng đó không phải là bây giờ.

Ít nhất thì sẽ không phải trước khi chúng tôi lên được tầng cao nhất của khách sạn này hoặc là quanh khu vực đó.

...Ta thật sự rất thích ngươi mà

Chủ Nghĩa Duy Mỹ nhếch môi lên đầy vặn vẹo trong khi nhìn tôi.

Và ta cũng thích cách ngươi không sợ hãi mà nhìn thẳng vào ta đến cùng nữa

-Rầm!

Trưởng Chi nhánh dậm chân, và sàn nhà lõm xuống.

“Cậu Kim Jaehun”

“Vâng”

Trưởng Chi nhánh khẽ liếc mắt nhìn tôi.

Cô ấy gật đầu.

Trưởng Chi nhánh chắc hẳn có suy nghĩ riêng.

Nếu là liên quan đến chiến đầu thì cô ấy cũng đã sống lâu hơn và đã chiến đấu nhiều hơn tôi, nên chắc hẳn cô ấy sẽ biết rõ Chủ Nghĩa Duy Mỹ hơn tôi.

Trong suốt lúc đang nói chuyện, tôi đã lùi hẳn về sau.

Tôi dùng chân đá vào cánh cửa, và khi cánh cửa mở ra, cánh tay của ba người liền nắm lấy Jang Chaeyeon và tôi rồi kéo lại.

Cảnh tượng cuối cùng tôi nhìn thấy khi cánh cửa đóng lại là Trưởng Chi nhánh đang thở dài não nề.

***

Cánh cửa đóng lại, và chỉ còn một người và một con quái vật ở trong căn phòng.

Trưởng Chi nhánh Gangseo, Lee Haneul điều chỉnh tư thế của mình.

Người đàn ông có vẻ là đã hiểu điều cô muốn nói rồi.

Và Chủ Nghĩa Duy Mỹ có vẻ là cũng đã hiểu điều đó.

Những đứa trẻ đó sẽ nghĩ gì khi gặp được Kiệt Tác đây?

“Chắc là sẽ phá hủy nó thôi”

Lee Haneul trả lời với giọng hờ hững, còn Chủ Nghĩa Duy Mỹ đã hỏi câu đó thì chỉ bật cười như thể thấy thú vị.

Vậy thì ta gọi Kiệt Tác đến đây là được mà

“Ngươi sẽ không làm vậy đâu”

Ôi, thật sự là nhờ đứa trẻ đó mà ai ai cũng hiểu rõ về ta hết rồi

Chủ Nghĩa Duy Mỹ lắc đầu cằn nhằn.

Lee Haneul đã hiểu lời mà người đàn ông vừa ở bên cạnh cô khi nãy đã nói.

Đó là vì sao cô cũng biết rằng Chủ Nghĩa Duy Mỹ sẽ không giết cô ở đây.

Chỉ là thứ đó sẽ không giết cô thôi.

Đáng lẽ cô đã nên đi cùng Trưởng Bộ phận vào ngày nghỉ của ông ấy.

Lee Haneul tính toán lịch trình của Trưởng Bộ phận trong đầu rồi thở dài não nề.

Vậy thì ít nhất sẽ phải chờ bảy năm nữa nhỉ.

Bọn trẻ sẽ chẳng bao giờ đợi được lâu đến vậy đâu.

Cô siết chặt nắm đấm, và Chủ Nghĩa Duy Mỹ tròn mắt.

“Cô thật sự định chiến đấu sao?”

Vì có vẻ là nếu không chiến đấu ở đây thì ngươi sẽ đi tìm cấp dưới của ta

“Không có chuyện đó đâu”

Chủ Nghĩa Duy Mỹ bật cười trước lời của Lee Haneul.

Ta chỉ nghĩ rằng sẽ không còn thú vị nữa nếu có cô ở đó thôi, vậy nên ta mới hành động để đến chơi với cô này. Người lớn thì xen vào trò chơi của bọn trẻ làm gì chứ?

“Cứ như vậy rồi phải bị bọn trẻ đâm xuyên tim một lần thì chắc ngươi mới tỉnh táo ra đấy”

Thế thì điều đó cũng không tệ lắm nhỉ

“Ta sẽ chỉ đập nát ngươi ở đây rồi tan ca thôi”

Phù.

Cô hít một hơi sâu, rồi siết chặt nắm đấm và dậm chân.

-Ầm!

Nắm đấm của Lee Haneul cắt qua không trung với tốc độ ánh sáng.

***

“Chuyện gì đang xảy ra vậy?”

Song Ahrin nhìn tôi và Jang Chaeyeon với vẻ mặt bối rối.

“Đợi đã. Cô Chaeyeon, xin hãy giải thích qua”

Bây giờ không phải là lúc cho việc giải thích.

Tôi vội vã mở tờ hướng dẫn.

--------------------------------------------------------------------------------------------------------

[Hướng dẫn sinh tồn Khách sạn Cảm hứng]

[Tầng 1]

1. Nếu đột phá ba căn phòng, điều kiện cho phép bạn lên tầng sẽ được tạo ra.

2. Đột phá sẽ được tính khi bạn lấy về được các kết quả tương ứng với mỗi phòng.

--------------------------------------------------------------------------------------------------------

Suy nghĩ ‘Nói linh tinh gì đây?’ thoáng lướt qua đầu tôi, nhưng tôi nhớ lại những gì chúng tôi đã trải qua cho đến lúc này.

Trong Phòng 101, chúng tôi đã cứu một người đàn ông với những viên ngọc ở trong hốc mắt, và ở Phòng 102, chúng tôi đã cứu một người đàn ông bị khâu miệng.

Ngược lại, chúng tôi đã ra khỏi Phòng 103 mà không nhận được bất cứ thứ gì.

Vậy thì được tính là đã đột phá hai phòng rồi nhỉ?

Mục tiếp theo là…

“...Hả”

Đúng là vô lý mà.

Mục thứ ba không tồn tại.

“Cậu biết gì không?”

Tôi lấy sổ hướng dẫn ra từ trong túi để hỏi, nhưng sổ hướng dẫn không mở ra.

Nghĩa là cô ấy không biết, hoặc là tôi không được biết, hoặc là cô ấy không muốn nói cho tôi biết.

Dù là gì đi chăng nữa, cô ấy không có gì để nói với tôi cả.

Trong lúc đó, ba người đã nghe xong lời giải thích từ Jang Chaeyeon và nhìn tôi.

“...Thật sự không vào cũng được sao?”

“Trưởng Chi nhánh đã nói vậy mà”

“Cũng có thể là cô ấy đã đánh mất khả năng phán đoán vì tuổi già mà”

“Cô Daon nói cũng có lý, nhưng bây giờ tôi nghĩ đó chỉ là kinh nghiệm đi cùng với tuổi tác thôi”

Yu Daon lùi lại mà không nói gì thêm, và chúng tôi lại bắt đầu bước đi.

Nhanh hơn nhiều so với khi trước, và trong trạng thái vô cùng căng thẳng.

Ngoại trừ một người.

“Cô trông có vẻ hơi nhẹ nhõm đấy nhỉ?”

“Tôi ấy hả? Tôi thì vẫn luôn như mọi khi mà?”

“Phải ha”

Tôi nhìn thẳng về trước, phớt lờ cuộc trò chuyện giữa Song Ahrin và Yu Daon.

Một tấm biển đề <Phòng 104> lọt vào mắt tôi.

Lần này cũng có một dòng chữ được viết trên tấm bảng.

<Chỉ một giới tính>

“...”

“...”

Tất cả chúng tôi đều nhìn tấm bảng.

“Một mình tôi—”

“Không được”

“Im ngay”

Jang Chaeyeon và Song Ahrin ngay lập tức ngắt lời tôi, và sau một thoáng im lặng, Yu Daon lẩm bẩm với vẻ nghiêm túc.

“Nếu chỉ là một giới tính thì không nhất thiết phải là tất cả đều đi vào hết nhỉ?”

“Đúng vậy”

Aileen gật đầu trong khi khoanh tay.

“Không cần thiết phải làm vậy. Chỉ cần Kim Jaehun không đi vào là đủ rồi”

“...”

Bốn người họ trao đổi ánh mắt trong giây lát, rồi ánh mắt của Aileen và Song Ahrin chạm nhau.

“Cô và Tóc Đen đi đi”

“Song Ahrin và Jang Chaeyeon đi là được rồi nhỉ”

“...”

“...”

Hai người họ đồng thời cất lời, nhìn nhau rồi nhìn tôi.

Ánh mắt của họ như đang nói là ‘Đã quyết định được các cặp rồi nhưng ai sẽ đi vào đây?’.

“...Cô Aileen và cô Daon có thể đi vào được không?”

Sau cùng, tôi cũng lại là người đưa ra quyết định lần này.

Aileen khẽ tặc lưỡi, và Yu Daon cũng làm giọng buồn thiu rồi bước đi.

“Tôi sẽ quay lại ngay”

“Tôi sẽ xong việc rồi ra luôn nhé!”

Hai người họ mở cửa đi vào, rồi Yu Daon đóng cửa lại,

“...Hở?”

Nhưng dù cô ấy đã cầm lấy tay nắm cửa và dồn lực kéo nó để đóng lại, cánh cửa lại không hề nhúc nhích.

“Ửm…? Gư…!”

Yu Daon nhắm chặt mắt kéo cánh cửa, nhưng nó vẫn không đóng lại.

“Tránh ra xem nào”

Jang Chaeyeon vươn tay ra, và một tiếng ken két vang lên từ cánh cửa, nhưng nó vẫn không nhúc nhích.

“Cứ vào đi xem nào”

Song Ahrin xua tay, và Yu Daon cùng Aileen trao đổi ánh mắt rồi đi vào nhưng lại đi ra.

“Không có gì ở trong cả”

“Chỉ là phòng khách sạn bình thường thôi”

Song Ahrin, Aileen, và tôi trao đổi ánh mắt.

“Đây là suy nghĩ của tôi thôi nhưng…”

“Có lẽ căn phòng sẽ chỉ được kích hoạt khi cửa đóng lại?”

“Đúng vậy”

“Và để đóng cánh cửa lại thì cả bốn người chúng tôi đều phải đi vào mới được?”

“Đúng vậy”

Song Ahrin và Aileen đều đưa ra ý kiến của mình, tặc lưỡi rồi thở dài.

“Gọi ngay nếu có chuyện gì xảy ra đấy”

“Không sao đâu. Tôi có thể cầm cự được một lúc mà. Ngay từ đầu thì không phải đã không ra ngoài được sao?”

“Tôi sẽ phá cửa”

“Đừng nói mấy lời không thực tế vậy chứ”

Nghĩ lại thì cả tôi và Trưởng Chi nhánh đều đã mang một người ra từ các phòng ngoại trừ Phòng 103.

Bốn người kia trao đổi ánh mắt rồi đi qua cánh cửa với vẻ mặt như thể thật sự không thích việc này.

Yu Daon dẫn đầu và Aileen đi ở cuối.

“...Chúng tôi đi đây”

Và rồi, Aileen vẫy tay với tôi và đóng cửa lại.

-Két…Rầm!

Tiếng đóng cửa vang lên và chỉ còn lại sự im lặng.

“...”

Họ đi vào rồi nhỉ?

Sau khi xác nhận rằng bọn họ đã rời đi, tôi xoay người lại.

Mắt và miệng.

“...”

Tôi nhìn lên đầu những người kia.

--------------------------------------------------------------------------------------------------------

[Tên: Park Huyoung]

[Tuổi: 29]

[Đặc trưng: X]

[Khả năng: X]

[Tiểu sử: Người đàn ông này đã đến đây để kiếm nội dung quay phim và không biết tại sao mình vẫn còn sống]

[Điểm yếu: Một người bình thường. Nếu bị tấn công vào điểm yếu, người này sẽ chết]

--------------------------------------------------------------------------------------------------------

--------------------------------------------------------------------------------------------------------

[Tên: Oh Minje]

[Tuổi: 27]

[Đặc trưng: X]

[Khả năng: X]

[Tiểu sử: Anh ta đã sống với một nhân cách tồi tệ, nhưng cho đến giờ anh ta vẫn chưa từng giết người]

[Điểm yếu: Một người bình thường. Nếu bị tấn công vào điểm yếu, người này sẽ chết]

--------------------------------------------------------------------------------------------------------

Hai người họ nhìn tôi.

Từ đầu tôi đã cảm thấy lạc lõng rồi, nhưng mãi đến tận bây giờ thì tôi mới biết được.

-Cạch!

Tôi rút súng ra chĩa vào hai người kia, và họ chỉ thẫn thờ nhìn tôi.

-Bằng!

Tôi bóp cò.