Sống sót với tư cách nhân viên văn phòng ở Cục quản thúc quái vật

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Nhất Kích Tuyệt Đỉnh Trừ Tà! (LN)

(Đang ra)

Nhất Kích Tuyệt Đỉnh Trừ Tà! (LN)

Akagi Hirotaka

Và như thế, truyền thuyết bắt đầu. Câu chuyện về hai kẻ trừ tà tệ hại nhất trong lịch sử, những người rồi sẽ trở thành mạnh nhất trước khi ai kịp nhận ra.

34 124

Tiểu thư tài phiệt mua kẻ vô dụng như tôi với giá 300 triệu yên

(Đang ra)

Tiểu thư tài phiệt mua kẻ vô dụng như tôi với giá 300 triệu yên

氷雨ユータ

Trái lại, tai họa bắt đầu giáng xuống đầu những kẻ dám coi rẻ sự dịu dàng thuần khiết của cậu...

8 36

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

(Đang ra)

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

Sujeong Yojeong

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

37 165

201-400 - Chương 326: Tầng 2

Để mà nói thật.

Đáng tiếc thay, trong số những ghi chép trong sổ hướng dẫn thì chẳng có cái nào là tốt cả. 

Tất nhiên, những điều tốt sẽ không được ghi lại trong sổ hướng dẫn, nhưng thường thì chẳng có gì tốt đẹp cả. 

Ngay cả khi là cái gì đó khiến điều ta mong muốn trở thành sự thật.

Đây là điều ta ngược lại phải nghĩ theo hướng khác. 

Trong tất cả mọi nơi thì lại là ở trong một căn phòng được sắp đặt bởi Chủ Nghĩa Duy Mỹ, rằng điều ước của con người sẽ được biến thành sự thật sao? 

Kiểu như nếu ước có tiền thì có lẽ cơ thể của ta sẽ biến thành vàng, hoặc nếu ước sự sống vĩnh cửu thì ngược lại ta sẽ thoát khỏi kiếp người chăng. 

Nghĩa là, cần phải cẩn thận khi nói ra điều ước. 

-Thụp!

Sau khi đóng sổ hướng dẫn lại, tôi nhìn những người khác.

Yu Daon đang dựa vào tường sửa sang lại tóc của mình, Jang Chaeyeon đang ngồi trên ghế sofa, Song Ahrin đang nằm ườn ra trên giường, còn Aileen thì đang lục lọi tủ lạnh.

Tủ lạnh?

“Cô Aileen, cô đang làm gì vậy? Tôi không nghĩ việc tìm thứ gì đó để uống ở đây là một ý hay đâu”

Ai mà biết được chuyện gì sẽ xảy ra khi tiêu thụ đồ ăn thức uống ở đây cơ chứ.

Aileen đang lục lọi tủ lạnh liền quay lại nhìn tôi.

“Không phải vậy”

“Ừm?”

“Tôi định tìm xem ở trong này có một phần cơ thể của nạn nhân không thì mang theo thôi”

“...À”

“Dù cho không thể cứu sống họ, nếu người đó đang mất tích thì ít nhất cũng phải đưa họ trở về với gia quyến chứ”

“Vậy cô định nói gì khi trả họ về?”

“Đó không phải là trách nhiệm của tôi nên tôi không biết. Nghe nói Cục Quản thúc có một phòng ban riêng chuyên phụ trách mấy việc như vậy. Với cả tôi có nghe được là hình như ở đó có khá nhiều người với năng lực hoặc chuyên môn về tinh thần”

“...”

Ánh mắt của tôi hướng về Song Ahrin, và Song Ahrin đang nằm ườn ra trên giường cất lời.

“Tôi không có ở trong đó”

“Tôi hiểu rồi”

“Nhưng không có người mà thay vào đó thì có cái này”

Aileen lấy ra một thứ gì đó từ trong tủ lạnh và đưa cho tôi.

“...Một cái điện thoại sao?”

Đó là một cái điện thoại, loại mà ta thường thấy trong mấy khách sạn giá rẻ.

Nhưng vì cái điện thoại này không được kết nối, tôi không nghĩ là nó có thể gọi điện được.

Đúng lúc đó, một cửa sổ trong suốt xuất hiện.

--------------------------------------------------------------------------------------------------------

[Tên: Điện thoại lắng nghe]

[Tuổi: -]

[Đặc trưng: Lắng nghe]

[Khả năng: Trở thành hiện thực]

[Tiểu sử: Những nhân viên ở đây không thân thiện, nhưng nếu điều đầu tiên bạn nói ra không có gì đặc biệt thì thường là họ sẽ đồng ý. Dù vậy, họ không thể đồng ý với những điều ước không thể thực hiện được]

[Điểm yếu: Họ sẽ không chấp nhận yêu cầu của bạn từ lần thứ hai trở đi]

--------------------------------------------------------------------------------------------------------

Chẳng lẽ là cái này sao?

“Cái gì đây?”

“...Hừm”

Có vẻ đây là điều ước mà sổ hướng dẫn nhắc tới.

Có nên gọi luôn bây giờ không nhỉ?

“...”

Không đúng.

“Cô Ahrin, cô Aileen”

“Ừm?”

“Cái gì thế?”

Hai người họ mau chóng chạy đến chỗ tôi, và tôi chia sẻ nội dung về chiếc điện thoại cho cả hai.

“...Ừm”

“...Hừm…”

Hai người họ đặt tay lên cằm và chìm vào suy nghĩ.

“Cái này…trước mắt cứ giữ lại đã nhỉ?”

“Quả nhiên là nên làm vậy nhỉ?”

Song Ahrin lẩm bẩm, và Aileen gật đầu như thể đồng tình với cô ấy.

“...”

“...”

Cảm nhận được ánh mắt đang nhìn mình, tôi quay lại và thấy Jang Chaeyeon và Yu Daon đang nhìn chằm chằm vào tôi.

“...Sao vậy?”

“Sao anh lại không gọi chúng tôi?”

“Chúng tôi cũng có thể nói mà”

“...”

Phải rồi.

Tôi hắng giọng thành tiếng rồi nhìn hai người họ.

“Vậy thì theo hai người thì tốt nhất chúng ta nên làm gì với thứ này đây?”

“Giữ lại đi”

“Tôi cũng tán thành”

“...À, ừm”

Nếu đã định nói cùng một ý kiến thì hai người còn hỏi làm gì vậy?

“Trước mắt hãy cứ nghỉ ngơi một chút đã. Vì là sẽ không nghỉ ngơi được lâu đâu nên mọi người hãy kiểm tra trang bị hoặc hồi phục thể lực một lúc đi”

Cả bốn người họ gật đầu trước lời của tôi rồi bắt đầu nghỉ ngơi theo cách của riêng mình trong im lặng.

Tôi cũng ngồi phịch xuống sàn và bắt đầu đọc sổ hướng dẫn.

Không biết có mục nào bị giấu phía sau không nhỉ?

Chúng tôi sẽ không nghỉ được lâu.

Vì là Trưởng Chi nhánh có thể vẫn đang chiến đấu, hoặc có thể đã có chuyện gì đó xảy ra với cô ấy.

Tất nhiên, nếu là Trưởng Chi nhánh mà tôi biết thì cô ấy có thể sẽ bỏ trốn ra ngoài.

Cô ấy có thể sẽ cứ vậy bỏ chạy rồi đột nhiên mở cửa Phòng 108 và hỏi xem chúng tôi có lo lắng nhiều không mà.

Nếu vậy thì sẽ không có vấn đề lớn nào trong kế hoạch cả.

Đầu tôi đau nhói khi nghĩ đến việc phải điều chỉnh lại đội hình khi mà không có sức mạnh tối đa.

Ngay khi tôi vừa nghĩ vậy xong,

-Cốc cốc cốc.

Một tiếng gõ cửa vang lên từ phía bên kia cánh cửa.

Gõ cửa?

Khi tôi đang đứng dậy, Yu Daon đã lặng lẽ lại gần đó và ngửi mùi.

“Ửm…?”

“Sao vậy?”

“Có mùi kỳ lạ”

Ngay khi cô ấy vừa nói xong, một âm thanh liền vang lên từ phía bên kia cánh cửa.

<Cậu Kim Jaehun! Là ta đây, xin hãy mở cửa giúp ta cái!>

Giọng nói của Trưởng Chi nhánh vang lên từ phía bên kia cánh cửa.

“...”

Tất cả chúng tôi trao đổi ánh mắt với nhau.

“Vừa rồi không có ai nói gì đâu đúng không?”

“Ừm”

“...”

Chuyện gì đây?

Đợi đã.

Tôi lại mở trang đó ra xem.

[Nếu bạn cầu mong thật tha thiết, nó sẽ trở thành sự thật.]

Không phải dùng cái điện thoại mà là một ai đó phải ước sao?

“...Có ai vừa ước điều gì không?”

“Làm gì có”

“Không phải tôi”

“Tôi cũng vậy”

“Tôi cũng không làm”

Cả bốn người họ đều lắc đầu.

Mà cũng phải, họ cũng đâu có lý do gì để đột nhiên cầu ước ở đây.

Điều đó có nghĩa là…

“...”

-Cốc cốc cốc!

<Cậu Kim Jaehun! Cô Yu Daon!>

Trưởng Chi nhánh gõ cửa.

“Trước hết, đó không phải là Trưởng Chi nhánh”

“Tất nhiên là không phải rồi. Anh nghĩ cái người đó sẽ gõ cửa sao? Cô ta sẽ cứ vậy mà phá cửa bằng vũ lực luôn ấy”

“Không, ý tôi không phải như vậy”

Tôi lắc đầu trong khi nhìn Song Ahrin đang nhìn tôi như thể tôi đã nói một điều hiển nhiên.

“Bởi vì Trưởng Chi nhánh đang chiến đấu mà”

“...”

-Cốc cốc cốc!

Sức mạnh của những lần gõ trở nên mạnh hơn.

<Mở cửa giúp ta với!>

-Rầm rầm rầm!

Tiếng gõ cửa càng lúc càng lớn hơn.

“Nếu định làm như này thì đừng có mà ghi là nơi nghỉ ngơi chứ”

Song Ahrin tặc lưỡi rồi đứng thẳng người dậy.

“Chúng ta làm gì đây?”

“Còn làm gì nữa. Phải xông qua bằng vũ lực thôi”

“...”

Xông qua bằng vũ lực.

Làm vậy có đúng không đây?

“Ai đang giữ mấy viên ngọc mà chúng ta đã lấy ra khi nãy thế?”

“À, là tôi”

Yu Daon lấy ra bốn viên ngọc.

“Có nên đập vỡ chúng không?”

Cùng lúc đó, Aileen lấy súng ra, và Jang Chaeyeon đứng dậy và giơ tay lên.

“Không. Đợi chút đã”

-Rầm! Rầm!

<Đã bảo là mở cửa ra mà!>

Giọng nói tức giận của Trưởng Chi nhánh, tuyệt đối chẳng thể nào tin tưởng được.

-Rắc!

Một âm thanh lẽ ra không nên phát ra từ cánh cửa bắt đầu vang lên.

“...Chiến đấu có thật sự là phương án đúng không vậy?”

“...”

Jang Chaeyeon đứng lên trước mà không nói gì.

“Cô Chaeyeon?”

“Nếu tôi chết thì hãy chôn tôi ở một nơi đầy nắng nhé”

“Cô học câu đùa kiểu vậy ở đâu thế?”

“Quan sát giả”

Toàn dạy mấy thứ kỳ lạ thôi.

Cùng lúc khi Jang Chaeyeon đứng lên trước,

-Rầm!

Cánh cửa bị bóp méo và một thứ gì đó bắt đầu ló dạng qua khe hở.

Một thứ gì đó đen kịt.

Một thứ gì đó là tất cả những gì tôi có thể dùng để miêu tả về nó.

Thứ đó trông như một bức tranh chưa được hoàn thành vậy.

Khuôn mặt trông như được được ai đó tô màu một nửa, còn phần thân thì giống như đang được chạm khắc giữa chừng thì bỏ.

Ngay cả mái tóc của nó cũng được làm từ những giấy phấp phới.

Một cửa sổ trong suốt xuất hiện.

--------------------------------------------------------------------------------------------------------

[Tên: Tác phẩm chưa hoàn thành]

[Tuổi: Được tạo ra 23 năm trước]

[Đặc trưng: Chưa hoàn thành]

[Khả năng: Chưa hoàn thành]

[Tiểu sử: Bởi vì sự hoàn thành đã bị trì hoãn, thứ này đang tìm kiếm vật liệu để tự hoàn thiện bản thân]

[Điểm yếu: Nó không thể chọn vật liệu]

--------------------------------------------------------------------------------------------------------

-Rắc!

Thứ đó nắm lấy cánh cửa rồi xé toạc ra, và Jang Chaeyeon ngay lập tức vươn tay ra và đánh văng thứ đó đi.

Không, cô ấy đã định làm vậy.

Thứ đó bắt chéo hai tay lại và chịu đựng đòn tấn công của Jang Chaeyeon.

Cậu Kim Jaehun!

Một giọng nói đầy tạp âm, như thể có ai đó đã thu âm giọng nói của Trưởng Chi nhánh, vang lên, và Aileen vừa nhìn thứ kia vừa bóp cò.

-Bằng! Bằng! Bằng!

Nhưng đạn cũng không gây ra được thiệt hại nào đáng kể cho thứ kia.

“...Anh có định sử dụng cái điện thoại không?”

Song Ahrin, cũng đã rút súng lục ra chĩa vào thứ kia từ lúc nào, nhìn tôi, và tôi cũng chìm trong suy nghĩ.

“...”

Phải làm gì đây, sử dụng Chí mạng sao, hay là gọi điện thoại nhờ dọn thứ kia đi đây?

Nếu không làm vậy thì…

Nó không thể chọn vật liệu.

Nói cách khác, chúng tôi chính là người chọn vật liệu.

“...”

Thứ mềm nhất ở đây.

Ghế sofa sao?

Hay là…

Ánh mắt của tôi hướng về bức tường.

“Giúp tôi với”

Tôi vội vàng bắt đầu xé giấy dán tường, và Song Ahrin tròn mắt nhìn tôi. 

“Làm cái gì đấy, cuối cùng anh cũng phát điên rồi à?”

“Vâng!”

Và không một chút do dự, Yu Daon bắt đầu xé giấy dán tường ở bên cạnh tôi, và Aileen cũng lấy con dao quân dụng của mình ra và giúp đỡ. 

“Anh định làm gì?”

“Tôi định sẽ hoàn thành thứ kia bằng giấy dán tường”

“Tôi không biết ý của anh là gì, nhưng tôi chỉ cần ném giấy dán tường vào thứ kia thôi nhỉ?”

“Đúng vậy. Chúng tôi sẽ đưa giấy dán tường cho cô Chaeyeon vậy nên xin hãy ném giấy dán tường vào thứ đó”

“Hiểu rồi”

“...Ài, tôi đã bảo là anh đừng có hành động mà không giải thích gì rồi cơ mà!”

Và Song Ahrin vừa bực bội vừa bắt đầu xé giấy dán tường cùng với chúng tôi. 

Ngay khi xé xong giấy dán tường, tôi liền đưa chúng cho Jang Chaeyeon, và Jang Chaeyeon bắn đống giấy dán tường đi bằng niệm động lực. 

Ưa…! Ưa…!

Đồng thời, mỗi lần giấy dán tường dính chặt vào cơ thể của thứ kia, nó bắt đầu phát ra một âm thanh kỳ quái. 

Khi chúng tôi tiếp tục xé giấy dán tường để Jang Chaeyeon dán vào thứ kia lặp đi lặp lại, nó đã phần nào được hoàn thiện. 

Một dáng vẻ kỳ quái với những tấm giấy dán tường hoa văn hình hoa dính trên khắp cơ thể lảo đảo cử động.

Thứ đó lớn hơn chúng tôi cũng phải gấp khoảng hai lần, hình thù cũng kỳ quái, ngoài ra dường như bị đánh trúng một cái là chết luôn, nhưng ít nhất thì nó là giấy dán tường. 

Cùng lúc đó, một cửa sổ trong suốt xuất hiện trước mắt tôi. 

--------------------------------------------------------------------------------------------------------

[Tên: Tác phẩm hoàn thiện (Giấy dán tường)]

[Tuổi: Vừa được tạo ra] 

[Đặc trưng: -]

[Khả năng: -]

[Tiểu sử: Ngay cả khi thứ này dễ bị xé rách, một người vẫn sẽ không thể chịu được nếu bị nó đánh trúng] 

[Điểm yếu: Nó dễ bị xé rách] 

--------------------------------------------------------------------------------------------------------

“Cô Aileen, con dao!”

Tôi đưa tay ra cử chỉ xin lấy con dao từ Aileen, nhưng thay vì đưa cho tôi, Aileen vỗ nhẹ vào vai Yu Daon rồi chạy về trước. 

Ngay sau đây, Yu Daon cũng đi theo Aileen với cây dùi trong tay. 

Thấy Aileen chạy đến, thứ kia liền vung tay, và Aileen cứ vậy cúi xuống rồi trượt đi cắt chân nó.

Yu Daon cũng trượt đến chân còn lại và đâm cây dùi vào và xé toạc nó một cách thô bạo.

-Roẹt!

Thứ kia quỳ gối cùng với âm thanh giấy bị xé rách. 

“Nằm xuống!”

“Ái!”

Đồng thời, Jang Chaeyeon hét lên, và ngay khi tôi nắm lấy cánh tay của Song Ahrin và kéo cô ấy nằm xuống sàn, 

“Hừm…”

Jang Chaeyeon trừng mắt nhìn thứ kia, và rồi ngay khi nó vung tay, cô ấy cũng nằm xuống theo chúng tôi, siết chặt hai tay lại. 

Đồng thời, như thể bị mắc chân vào cái gì đó, thứ kia ngã nhào rồi lăn lông lốc trên sàn và bay qua trên đầu chúng tôi. 

-Rầm!

Ngay khi thứ kia va vào tường, cả căn phòng liền rung chuyển với một tiếng đồng lớn, và không thèm ngoảnh lại, tôi nắm lấy tay Song Ahrin rồi chạy ra khỏi cửa. 

Cậu Kim Jaehun!

Thứ kia gọi tôi bằng giọng nói đầy tạp âm của Trưởng Chi nhánh rồi đứng dậy tại chỗ, và không thèm ngoảnh lại, chúng tôi cũng bắt đầu chạy khỏi thứ kia. 

Tạm thời thì chúng tôi đã ngăn được nó bằng cách nào đó, nhưng nếu đối đầu trực diện với một thứ như vậy kiểu gì chúng tôi cũng sẽ thua.

Ngay khi Song Ahrin vừa ra khỏi cửa sau cùng, Yu Daon liền dùng chân đá cánh cửa lõm đóng lại, và tất cả chúng tôi đều bắt đầu chạy về phía cầu thang. 

“Mấy viên ngọc…!”

“Hở…?”

Song Ahrin vội vã hét lên, nhưng những viên ngọc không thực chất được sử dụng. 

Từ đầu thì chúng tôi còn chẳng có thời gian để quan tâm đến cái đó. 

Cậu Kim Jaehunnn…!

Bởi vì thứ đó đang tiếp tục đuổi theo phía sau chúng tôi trong khi hét lớn mà. 

Chúng tôi tiếp tục leo cầu thang, cho đến khi thứ đó không thể bắt kịp được nữa. 

“Hà…hà…”

“Phù…”

“Hộc…”

“...”

“Hà…”

Chúng tôi đã chạy bao lâu rồi, ngay khi vừa ngẩng lên nhìn về trước, tôi đã nhìn thấy tấm biển ghi rằng <Tầng 2> trước mặt mình. 

Cả năm người chúng tôi đã đến được lối vào của tầng này. 

Cảm giác như là chúng tôi đã leo khoảng mười tầng vậy. 

“...Cái gì đây…”

Yu Daon chớp mắt lẩm bẩm sau khi nhìn thấy khung cảnh của tầng này, và không ai trong chúng tôi có thể đáp lại cô ấy. 

Ánh sáng vàng chóe đang chiếu sáng cả dãy hành lang, và sàn nhà được làm bằng lưới sắt, thể hiện sự bấp bênh như có thể sụp xuống bất cứ lúc nào. 

Hơn hết. 

“...Đó là con người sao?”

Aileen lẩm bẩm, và tất cả chúng tôi đều nhìn về xa theo ánh mắt của cô ấy. 

Một ai đó đang bước đi. 

Do đang quay lưng về đây nên cũng không biết được rõ cho lắm, nhưng thứ gì đó với cái lưng gù đang bước đi, chẳng hiểu sao lại soi sáng nơi cũng không tối lắm nay với chiếc đèn dầu trong tay. 

-Cộp…cộp…

Thứ đang bước đi đó quay lại nhìn chúng tôi, và cùng lúc đó, nó biến mất, chỉ để lại chiếc đèn dầu lăn lốc trên sàn.

-Cốc! 

Cùng lúc khi chiếc đèn dầu rơi xuống lưới sắt tạo ra một tiếng động lớn, tất cả đèn trên tầng hai đều phụt tắt.