1
Murasaki đứng trân trân giữa chiến trường, bàng hoàng trước cục diện đang diễn ra.
── Đang áp đảo.
Một thế trận áp đảo tuyệt đối.
Thế nhưng, cảm giác lấn át trong cô lại là sự khó chịu. Cô không thể lý giải nổi vai trò của chính mình trong trận chiến này. Cô cứ ngỡ mình vẫn đang chiến đấu như mọi khi. Dù mang danh là phe tấn công, nhưng tâm thế của cô lại thiên về phòng thủ, cẩn trọng giảm thiểu thương vong trong khi chầm chậm đẩy lùi chiến tuyến. Cô tin rằng mình đang chiến đấu một cách chắc chắn.
Thế nhưng.
"Lùi lại hai mươi mét."
Những chỉ thị cộc lốc liên tục giáng xuống.
Dù người phát lệnh là Paraponera, nhưng chắc chắn Hebi mới là kẻ đứng sau giật dây tất cả. Murasaki không hiểu ý đồ, nhưng vẫn răm rắp di chuyển bảy thành viên dưới quyền theo mệnh lệnh.
Phe cô lùi lại, kẻ địch đương nhiên tràn lên.
Và rồi, những đòn Xạ Kích từ bên hông xé gió bay tới. Những luồng sáng lạnh lẽo xuyên thủng kẻ thù.
── Mình chỉ là một con tốt thí.
Chẳng có lấy một chút tự do, chỉ là những quân cờ vô tri bị thao túng bởi một người chơi duy nhất. Sự tưởng tượng đó có lẽ chính là sự thật trần trụi. Trên chiến trường này, "người chơi" thực thụ duy nhất có lẽ chỉ có Hebi, còn lại tất cả chỉ là những linh kiện hoạt động theo ý muốn của hắn.
Không chỉ phe ta, mà ngay cả phe địch cũng vậy. Tựa như một đứa trẻ đang cao hứng, một tay điều khiển cả quân trắng lẫn quân đen trên bàn cờ Othello, rồi tùy tiện để màu sắc mình thích giành phần thắng.
Một cách thiếu tự nhiên, chỉ có chiến quả là cứ thế tăng dần lên.
Ngẫm lại thì, trận chiến này đã bất thường ngay từ khâu chuẩn bị. Lệnh tập hợp được đưa ra ba mươi phút trước. Năm phút sau nhân sự đã đông đủ, và họ được nghe kế hoạch tác chiến từ miệng Paraponera.
── Không. Đó không thể gọi là kế hoạch tác chiến.
Murasaki và những người khác chỉ được yêu cầu hành động như những cỗ máy theo chỉ thị, và việc xác nhận các chỉ thị đó được thực hiện kỹ lưỡng đến mức cực đoan.
"Giao chiến với kẻ địch ở hướng hai giờ trong bảy giây. Sau đó, rút lui về hướng năm giờ."
Trước lời của Paraponera, Murasaki phản hồi:
"Khoan đã. Tachimachi đang tiến lên quá cao."
Nhưng giọng của Paraponera không hề dao động:
"Đã nằm trong dự tính. Tôi sẽ trực tiếp chỉ đạo cô ấy. Sắp rút rồi."
Trong lúc đối thoại, trận chiến vẫn tiếp diễn. Nó khác với bất kỳ trận chiến nào cô từng trải qua. Cứ như thể họ chẳng đang chiến đấu với ai cả. Như thể bị ép buộc phải diễn một vở kịch đã có sẵn kịch bản.
Ngay trước khi hoàn thành vai diễn, giọng của Paraponera lại vang lên:
"Trong hai mươi giây tới, hãy làm tùy thích."
Trước chỉ thị đó, Murasaki chỉ biết cười khổ.
Trận chiến hôm nay không có cảm giác nguy hiểm. Thế nhưng, nếu thực sự được làm tùy thích, cô muốn trốn khỏi nơi này ngay lập tức.
*
"Thuận lợi chứ?"
Được Nickel hỏi, Paraponera khẽ nhăn mặt.
"Vâng. Rất thuận lợi."
Thuận lợi đến mức chỉ thấy nỗi sợ hãi ngày càng dâng trào. Trong thâm tâm, cô tự hỏi Water.
── Chị thực sự thấy ổn khi chấp nhận Hebi sao?
Paraponera vẫn chưa hiểu rõ về sự tồn tại mang tên Hebi. Hiện tại đó là một thứ gì đó siêu việt đang trú ngụ bên trong Nickel. Dù lý trí hiểu là vậy, nhưng cái gì không biết thì vẫn là không biết. Nhưng mà.
── Hebi là một mối hiểm họa.
Paraponera nhìn xuống tài liệu trên tay và suy ngẫm. Bởi vì kể từ khi trận chiến bắt đầu, hắn chưa thốt ra một lời nào. Tất cả diễn biến trận chiến đều vận hành đúng theo những tài liệu đã được chuẩn bị từ trước.
Đây không phải chuyện thông minh hay khả năng đọc tình huống sắc bén.
── Chắc chắn Hebi đã biết trước mọi kết quả ngay từ đầu.
Nếu dựa dẫm vào một thứ như thế này, cảm giác thật là...
Trận chiến ấy diễn ra quá nhẹ nhàng, đến mức việc giết chóc hay cái chết, tất cả dường như đều đánh mất đi ý nghĩa vốn có của chúng.
*
Trong mười phút, mười bảy người của Bình Yên đã chết.
Tính trung bình cứ khoảng ba mươi lăm giây lại có một người tử trận.
Người chết đầu tiên là Mugi. Đa số mọi người xung quanh đều nghĩ cô là kiểu người lạc quan, và bản thân cô cũng tự nhận như vậy. Tuy nhiên, cô lại luôn tự ti và thường lẩn tránh bằng những nụ cười xã giao. "Phư hê hê", cái điệu cười nghe thật thảm hại đó, chính Mugi cũng ghét cay ghét đắng.
Người chết tiếp theo là Blue Note. Cậu ta bị gọi là kẻ lập dị, nhưng bản thân cậu lại nghĩ mình chỉ là người thẳng thắn. Tuy miệng mồm độc địa nhưng tính cách hướng ngoại nên cậu có khá nhiều bạn. Để cứu Mugi bị trúng đạn, Blue Note là người đầu tiên lao ra, và cậu cũng nhận một kết cục y hệt.
Hume có dáng người hơi mập mạp, thường bị đánh giá là gã chậm chạp. Thực tế, trong cuộc sống thường ngày cậu khá lề mề và dường như chẳng bận tâm đến những gì người khác đàm tiếu. Nhưng ẩn sau đó là niềm tự hào sâu sắc về kỹ thuật chiến đấu. Hume chưa từng lập chiến công hiển hách, nhưng cậu chiến đấu rất khéo léo và giữ được sự cân bằng cho đơn vị. Nguyên nhân cái chết của cậu là do cố gắng quá sức để vực dậy tình thế hỗn loạn sau cái chết của Mugi và Blue Note.
Sở thích của Asami là chạy bộ. Đó là thói quen từ trước đây ── trước khi đến Kamisaki, cậu vẫn duy trì cho đến tận gần đây. Cậu có xu hướng lẩn tránh nỗi sợ hãi bằng cách cố chấp duy trì nhịp sống thường ngày, và điều đó cũng không thay đổi trên chiến trường hôm nay. Việc cố gắng giữ thái độ bình thường ngay cả trong tình huống bị áp đảo khiến cậu trông có vẻ bình tĩnh, nhưng chính vì thế mà cậu đã không thể rút lui vào lúc cần thiết.
Cách làm của Hebi rất nhất quán.
Đập tan những điểm yếu ớt nhất, rồi từ đó khoét sâu thêm vết nứt sụp đổ. Hắn biết rõ cần tác động lực vào đâu để tạo ra khe hở trong quân địch, và làm sao để toác rộng khe hở đó ra.
Tiếp đó Crown chết, rồi đến Juzumaru. Cách đó một quãng, Vigo và Highlander cũng bỏ mạng.
Terror là một gã có vẻ ngoài bặm trợn, nhưng thực chất lại nhát gan. Giữa chiến trường nơi đồng đội cứ lần lượt ngã xuống, hắn hoảng loạn cho đến tận phút cuối cùng.
Coriolis và Todhunter thì bình tĩnh hơn. Cả hai đều thích vật lý và khá hợp nhau. Để chấn chỉnh lại tình thế đang trượt dài vào bất lợi, cả hai định cho đơn vị rút lui. Nhưng trước khi những người xung quanh kịp di chuyển, cả hai cùng lúc bị bắn xuyên đầu, khiến đơn vị của Bình Yên càng thêm hỗn loạn.
Phía CLB Kiến tạo Hòa Bình Thế Giới tấn công vào đội hình đang dao động của Bình Yên, nhìn bên ngoài thì có vẻ như một trận hỗn chiến. Nhưng thực tế, chỉ có phe Bình Yên là rối loạn.
CLB Kiến tạo di chuyển tuân thủ tuyệt đối theo chỉ thị của Hebi ── ngay từ đầu Hebi đã chỉ giao cho các thành viên trong đội những việc họ có thể làm ── và lần lượt gặt hái từng mạng lính địch. Noto, Nitro, Shamineko, Tamayura, Cassata. Tốc độ tử vong đang tăng lên.
Khoảnh khắc Simon quyết định giao quyền chỉ huy cho Kaya Ayumu là khi nhận được báo cáo về cái chết thứ mười bảy ── Douran đã tử trận.
2
Douran đã chết.
Simon đã từng tin chắc rằng cô ấy sẽ trở thành Thánh Kỵ Sĩ kế nhiệm.
Douran là một Cường Hóa Viên xuất sắc. Trước đây, cô từng là cánh tay phải của Kourogi ── con bài chủ lực của phe Bình Yên, và đã được anh ta trực tiếp huấn luyện. Là một phụ nữ chiến đấu điềm tĩnh, giỏi kiểm soát các điểm trọng yếu trên chiến trường, nếu chỉ xét riêng về chiến đấu thì cảm quan của cô có lẽ còn vượt qua cả Kourogi. Lý do cô chưa được đưa lên làm thủ lĩnh cho đến nay không phải vì nghi ngờ về năng lực, mà chỉ đơn thuần là do vấn đề vận hành của cả đội.
Nói một cách cực đoan, Douran giống với Water. Douran sở hữu một "thứ gì đó" nắm bắt được lòng người. Một thứ như là mị lực lãnh đạo. Ông cảm thấy nếu cô ấy đứng đầu một đội, các thành viên sẽ không yêu mến đội nhóm, mà là yêu mến cá nhân Douran.
Tất nhiên, đó không phải là điều Simon mong muốn.
Nhưng, đến nước này thì không thể câu nệ chuyện đó được nữa.
Bình Yên đang bị dồn vào chân tường. Vì vậy, họ cần một anh hùng. Một nhân tài có thể cổ vũ đồng đội trên chiến trường và khiến họ tin vào chiến thắng. Vì thế Simon đã kỳ vọng vào Gessho, và sau đó là Douran. Vậy mà cả hai đều đã chết.
"Tại sao Douran lại chết?"
Một câu hỏi ngu ngốc ── dù biết vậy, Simon vẫn xác nhận lại với Trinh Sát Viên.
"Không rõ chi tiết. Nhưng mà..."
Trinh Sát Viên ── Alice ngập ngừng. Có lẽ cô không biết diễn đạt điều cần nói như thế nào. Nhưng rốt cuộc, cô trả lời đơn giản: "Có lẽ là trúng đạn lạc."
Không thể nào. Chuyện đó...
Douran là một Cường Hóa Viên ưu tú. Đơn thuần là cô có đủ điểm số. Một Cường Hóa Viên điểm cao rất "cứng". Việc mất mạng vì một phát đạn may mắn là điều khó có thể tưởng tượng. Chiến trường hôm nay có gì đó điên rồ.
── Cứ đà này.
Bình Yên sẽ bại trận. Đội này sẽ bị xóa sổ. Đó không phải là chuyện của tương lai xa xôi. Đó là tương lai đang ở ngay trước mũi, có thể xảy ra chỉ sau vài giờ nữa.
Simon nhìn quanh mà gần như không tự nhận thức được hành động của mình. Ánh mắt trống rỗng của ông đang tìm kiếm một thứ gì đó chắc chắn để bám víu vào. Và rồi, cũng lại vô thức, ông dừng mắt lại ở một thiếu niên.
── Kaya Ayumu.
Cậu ta đang ở một góc nhà nguyện. Ngồi mấp mé ở mép chiếc ghế dài bằng gỗ cứng, đầu cúi gằm như tội đồ cầu xin sự tha thứ của Chúa, khuôn mặt cậu nhăn nhúm lại vì thống khổ.
"Cậu Kaya." Simon gọi. "Phe Bình Yên có thể vực dậy từ tình thế này không?"
Kaya ngẩng khuôn mặt trắng bệch không còn chút máu về phía ông. Cậu trừng mắt nhìn thẳng vào Simon, hít một hơi, rồi hét lên.
"Chạy đi!"
Kaya bật dậy. Cả người cậu run lên bần bật. Từ giọng nói đến cơ thể, tất cả đều như đang lạnh cóng. Cậu gào lên trong cơn run rẩy:
"Rút toàn bộ mọi người khỏi chiến trường ngay lập tức! Tôi đã nói mãi rồi. Hebi không phải là đối thủ có thể chiến đấu đàng hoàng được đâu. Vậy mà, tại sao? Chạy mau đi chứ!"
Cho đến lúc này, ông vẫn chưa cảm thấy Kaya Ayumu đáng tin cậy. Cậu trông chỉ như một thiếu niên bất lực với giọng nói lạc đi vì cảm xúc.
── Tin vào cái này sao? Vào thứ yếu đuối nhường này?
Nhưng mà. Simon không thể rời mắt khỏi Kaya.
"Liên lạc với các đội trưởng ngay lập tức."
Vẫn với giọng run rẩy, Kaya ra lệnh.
Simon nhìn sang Alice, cô khẽ gật đầu. "Kết nối với ai ạ?"
Hiện tại, có ba đội trưởng đang ở tiền tuyến: Hololo, Evin, Macaron. Yurii vốn dĩ là đội trưởng nhưng do những rắc rối về thiếu hụt lương thực, trên dữ liệu cậu ta đang thuộc biên chế của đội chính.
Kaya trả lời: "Tất cả. Tôi sẽ ra lệnh GO. Sau đó chỉ cần tất cả cùng nhau tháo chạy về đây là được."
Simon buột miệng hỏi: "Chạy rồi thì sao?"
Kẻ địch sẽ tấn công đến tận đây. ── Không, vấn đề thậm chí không phải thế. Lính bỏ chạy rất dễ bị săn. Sẽ bị bắn từ sau lưng, và đội hình sẽ bị xé nát tơi tả.
Nhưng Kaya trả lời không chút do dự:
"Tôi sẽ chặn Hebi lại. Sẽ không để thêm bất kỳ ai phải chết nữa."
Sau đó, cậu bồi thêm một câu ngắn gọn và gấp gáp: "Nhanh lên!"
*
── Sớm hơn dự tính nhỉ.
Yurii thầm nghĩ. Cậu đã trót dự cảm rằng Simon sẽ cố cầm cự thêm chút nữa. Nghĩa là, ông ta sẽ cứ dây dưa để mặc cho thiệt hại của Bình Yên tiếp tục lan rộng.
Nhưng từ thiết bị đầu cuối, giọng của Kaya Ayumu vang lên.
"Tôi sẽ cướp lấy thời gian còn lại của Hebi."
Nghe thấy cái tên Hebi, chắc những đội trưởng khác ── như Hololo hay Evin sẽ chẳng hiểu gì. Kaya tiếp tục với giọng run rẩy:
"Toàn quân, theo tín hiệu của tôi hãy rút về nhà thờ. Yurii. Chỉ mình anh, hãy tiến lên."
Nhờ câu nói đó, Yurii hiểu chính xác vai trò của mình. Và cậu ra chỉ thị cho bốn người mình dẫn theo đến chiến trường này ── Taliho, Kido, Mabuchi, Wadako.
"Là vậy đấy. Làm theo đi."
Những thành viên có nguy cơ lỡ chết trên chiến trường đã được để lại phía sau. Tuy nhiên, chỉ cần năm người này bao gồm cả Yurii, nếu muốn chiến đấu với đơn vị của Hebi thì vẫn có thể. Nếu chấp nhận nhắm mắt làm ngơ trước một vài thiệt hại.
── Nhưng, mình không cần thiết phải tung bài tẩy ở đây.
Chỉ nên tấn công dồn dập khi "có thể giết được Hebi". Bây giờ chưa phải lúc đó.
"Nhưng còn anh?"
Người hỏi câu đó là Kido.
Yurii cười khổ: "Nhìn những trận chiến vừa qua thì rõ rồi còn gì? Mục tiêu của Hebi là săn những kẻ yếu."
Hắn không chuẩn bị kỹ càng để đánh bại những người chơi thực sự mạnh. ── Tất nhiên, nếu bản thân Hebi hành động thì lại là chuyện khác. Hebi đang điều khiển cơ thể Nickel rất phiền phức. Nhưng mặt khác, Hebi cũng đang bị đeo vòng cổ. Nếu Nickel cầm được thiết bị đầu cuối, cậu ta sẽ dùng năng lực của Tezcatlipoca để kích hoạt Xóa Bỏ Ngoại Lệ. Kể cả ở chiến trường bị gây nhiễu dày đặc, đó cũng là mục tiêu có thể đạt được trong mười giây.
"Nơi này vẫn chưa phải là chiến trường khiến tôi phải run sợ."
Nghe cậu tuyên bố như vậy, Kido lùi lại.
── Nào.
Yurii lẩm bẩm trong lòng.
── Còn một trăm lẻ hai giây.
Nếu Kaya Ayumu cướp được chừng đó thời gian từ tay Hebi, cơ hội chiến thắng quyết định sẽ đến. Khi đó, Hebi sẽ biến mất khỏi Kamisaki.
*
Ở ghế sau của chiếc sedan màu xanh đen đậu phía sau chiến trường, Nickel vươn vai kêu "Ưm".
── Mình của hiện tại, rốt cuộc đang ở vị thế nào đây nhỉ?
Trận chiến dường như đang diễn ra rất thuận lợi. Có lẽ hôm nay sẽ không gặp nguy hiểm đến tính mạng. Nhưng nếu nhắm đến chiến thắng cho cá nhân Nickel, thì từ giờ nên xoay sở thế nào đây?
── Muốn thử nói chuyện với Hebi một lần quá.
Hebi hẳn đang ở bên trong mình. Ngay bên cạnh, vậy mà không thể nhìn thấy mặt. Liệu có cách nào thương lượng với Hebi không nhỉ. Khi đang suy nghĩ điều đó, Paraponera lên tiếng.
"Yurii đang đến."
Chỉ nghe cái tên đó thôi, sống lưng đã run lên bần bật. Đối với Nickel, Yurii chễm chệ ngôi đầu bảng trong danh sách những kẻ cậu không muốn đối đầu nhất. Có lẽ bây giờ, xét theo lẽ thường thì Shironeko là mối đe dọa lớn hơn, nhưng cái tên Yurii vẫn mang lại cảm giác tuyệt vọng sâu sắc hơn. Nói ngắn gọn thì, Shironeko có thể sẽ tha mạng nếu quỳ xuống xin lỗi, nhưng Yurii thì không. Hắn nhất định sẽ giết kẻ mà hắn đã quyết định giết.
── Thế thì muốn chạy trốn thật đấy.
Nickel định thốt ra câu đó. Nhưng ngay trước khi làm vậy, cậu cảm thấy một cơn hoa mắt chóng mặt ập đến.
Giống như khi buồn ngủ rũ rượi nhưng vẫn phải cố thức, ý thức bị cơn buồn ngủ đánh bại chỉ trong một khoảnh khắc. Một cú "tắt nguồn" êm ái, theo sau là sự tỉnh táo đi kèm chút ngạc nhiên nhẹ nhàng. Tầm nhìn dường như hơi rung lắc.
Paraponera lại mở miệng: "Theo chỉ thị. Mười hai giây nữa hoàn thành. Tiếp theo?"
"Rốt cuộc là chuyện ──"
Đang nói chuyện gì vậy?
Trước khi kịp nói hết câu, ý thức lại bay biến.
"Đã rõ."
Nghe giọng của Paraponera, Nickel suy nghĩ.
── Hebi.
Có lẽ hắn đã xuất hiện và đưa ra chỉ thị ngắn gọn cho Paraponera. Nếu vậy, khi Hebi xuất hiện, Nickel sẽ mất ý thức. Nhưng phía Hebi thì vẫn ── ngay cả khi đang ở bên trong Nickel, hắn vẫn nghe được giọng của Paraponera. Nếu không thì cuộc hội thoại không thể thành lập.
── Ngũ quan của Hebi hiện tại đang hoạt động đến mức nào?
Chỉ thính giác thôi sao? Hay cả thị giác cũng đang hoạt động? Hay còn hơn thế nữa?
Dù sao đi nữa, nếu vậy thì vẫn có cơ hội thương lượng với Hebi. Ví dụ nếu Nickel nhìn vào một tờ giấy ghi chú gửi cho Hebi, chắc chắn Hebi cũng sẽ nhận thức được nội dung đó. Và, nếu kéo được Hebi về phe mình, có thể sẽ chiến thắng được Kamisaki này.
*
"Chạy đi, chạy thẳng một mạch."
Kaya Ayumu nói. Vừa nghe giọng nói phát ra từ thiết bị, Yurii vừa thong thả rảo bước trên chiến trường. Xung quanh không có bóng dáng kẻ địch.
Ngón tay Domino của Yurii ── năng lực tẩy não trên diện rộng đó, có hiệu quả áp đảo đối với kẻ yếu. Và kẻ yếu trong trường hợp này, nghĩa là tất cả mọi người ở Kamisaki ngoại trừ khoảng mười người đứng đầu. Vì vậy, phía bên kia không thể lại gần.
── Tuy nhiên, điều đó cũng chẳng có ý nghĩa gì hơn việc tôi được an toàn.
Đối với CLB Kiến tạo Hòa Bình Thế Giới, chỉ đơn giản là trên chiến trường xuất hiện một chướng ngại vật mang tên Yurii. Một mình Yurii khó mà cầm chân được hàng chục kẻ địch. Nếu phía bên kia có sự thống nhất đầy đủ, họ hoàn toàn có thể vừa tránh Yurii vừa đi đường vòng để truy kích đơn vị Bình Yên đang bỏ chạy. Hay đúng hơn, chẳng có lý do gì để không làm thế. Yurii đã tiến lên. Hành động đó chỉ có thể chặn chân kẻ địch được khoảng mười mấy giây là cùng.
── Tôi đang nghĩ thế đấy.
Sao nào? Cậu Kaya.
Liệu cậu ta có ý tưởng nào chắc chắn hơn để cướp thời gian của Hebi không? Bằng cách nào đó, để tất cả đơn vị Bình Yên đang bỏ chạy đều về được đến nhà thờ an toàn. Qua mặt con Rắn đó ư? Kế hoạch như thế có tồn tại không?
Yurii dừng bước, ngước nhìn lên bầu trời.
Những ngày dài tháng Tám ở Kamisaki đang dần tàn nắng. Yurii cũng có lúc nhìn hoàng hôn và cảm thấy ủy mị. Dù chỉ có bầu trời trông vẫn chói chang, nhưng bóng tối mờ ảo đang dâng lên từ mặt đất. Khoảng thời gian này tựa như một món đồ cổ rẻ tiền, khiến cậu nhớ lại những chuyện ngày thơ ấu. Chuyện khi Yurii vẫn chưa hoàn thiện để trở thành một Yurii như bây giờ. Chuyện về thời cậu vẫn là một thiếu niên gầy gò như que củi.
── Cậu Kaya.
Có lẽ cậu giống với tôi của ngày xưa. Tự nhiên lại nghĩ như vậy, Yurii cười khổ. Chuyện "tự nhiên" thật ra không thể xảy ra. Chỉ là bản thân vô thức không nhận ra lý do mà thôi.
── Cậu sẽ chiến đấu với Hebi thế nào?
Khoảng thời gian đằng đẵng, chắc còn khoảng một trăm giây mà Hebi đang nắm giữ. Cướp lấy thời gian đó là vai trò của Kaya Ayumu. Chính cậu ta đã tuyên bố như vậy. Và, nếu cậu ta bào mòn thời gian của Hebi một cách trót lọt, Yurii sẽ xóa sổ Hebi khỏi Kamisaki này. Vì mục đích đó mà một mình Yurii đang ở lại chiến trường.
Kaya liệu có hoàn thành vai trò của mình không? Không phải chuyện dễ dàng. Nhưng ít nhất, cậu ta chắc hẳn có một kế hoạch nào đó. Cậu thiếu niên lúc nào cũng run rẩy ấy, nhưng lại sở hữu một thứ gì đó đặc biệt. Một thứ gì đó nằm ngoài phương trình tư duy của Yurii.
Yurii thử tưởng tượng: "Nếu là mình thì sẽ cướp thời gian của Hebi bằng cách nào?".
Hy sinh một nhân sự dùng được trong năm giây. Có phương án hy sinh khoảng hai mươi người để bào mòn một trăm giây của Hebi. Nhưng phương án này chỉ giới hạn khi Hebi có ý chí chiến đấu. Nếu bên kia phán đoán "chiến quả hôm nay đã đủ" và từ bỏ chiến đấu, thì bên này không thể truy kích sâu hơn. Đội của Watatsumi đã bị tiêu diệt hoàn toàn, bản thân Yurii cũng đã tham chiến. Thời gian của Hebi mà khó khăn lắm mới bào mòn được, nếu vòng lặp xảy ra thì sẽ trở lại như cũ.
── Thế nên, không được chỉ huy chiến trường này theo đường lối vương đạo.
Phải rời bỏ con đường va chạm giữa đơn vị với đơn vị, sức mạnh với sức mạnh, để bước vào một nơi hỗn loạn hơn.
Và, chỉ ở điểm đó. Duy nhất điểm đó.
── Cậu Kaya. Cậu sở hữu tố chất vượt trội hơn tôi.
Tức là Yurii đang kỳ vọng vào đồng đội sẽ làm tốt hơn chính mình. Dù biết rằng người đồng đội đó là sự tồn tại sẽ phản bội lẫn nhau trong một tương lai gần. Dù biết rằng rồi đây, có lẽ sẽ trở thành kẻ thù nhắm vào mạng sống của nhau.
── A. Ra là vậy.
Tin tưởng đồng đội hóa ra lại là một việc đáng sợ đến thế. Nỗi sợ hãi đó, đối với Yurii, cũng là thứ chưa từng trải nghiệm bao giờ.
3
"Có cuộc gọi từ Kaya Ayumu." Paraponera thông báo.
Nickel đã hiểu rằng câu nói đó không nhắm vào mình. Nhưng vẫn chưa có dấu hiệu Hebi xuất hiện.
"Tôi nhận cuộc gọi."
Paraponera đưa thiết bị ra. Giọng nói vang lên từ đó là của một thiếu niên.
"Hân hạnh được gặp, Hebi. Tôi tên là Kaya Ayumu. Là bạn của Toma ── Touma Misaki."
Một giọng nói yếu ớt và run rẩy. Chẳng gợi lên chút cảm giác đáng tin cậy nào.
── Cậu ta chắc đã vất vả lắm để leo lên vị trí này ở Kamisaki nhỉ.
Nickel nghĩ. Để đứng trên người khác cần có biểu cảm và giọng nói. Không phải ngôn từ, mà là vật chứa của chúng. Nếu không có sức thuyết phục mang tính vật lý, thì ngay từ đầu người ta sẽ chẳng thèm nghe. Thế nhưng thiếu niên tên Kaya Ayumu bây giờ đang đại diện cho Bình Yên để nói chuyện với Hebi. Đó là điều đặc biệt đáng tự hào.
Kaya tiếp tục:
"Tôi muốn cướp thời gian của ông. Còn lại bao nhiêu? Chắc khoảng một trăm giây. Một khoảng thời gian dài đằng đẵng. Cho đến lúc này bên tôi đã có năm mươi mốt người chết. Vậy mà, thời gian cướp được chỉ khoảng tám mươi giây ── làm sao mà chịu nổi chuyện này."
Cuộc gọi này không có hình ảnh. Nhưng Nickel cảm thấy dường như thiếu niên ở đầu dây bên kia đang cười. Có lẽ hơi thở khẽ khàng của cậu ta đã gợi lên cảm giác đó. Chắc chắn nụ cười cậu ta nở trên môi không phải nụ cười tự nhiên. Chỉ là nụ cười của kiểu người cố tỏ ra mạnh mẽ, đã quên mất sự bình tâm trên chiến trường. Như thể chỉ để trốn tránh nỗi sợ hãi. Nhưng trái lại, trong giọng nói của cậu có sự tự tin chắc chắn.
Với giọng nói pha trộn kỳ lạ giữa sợ hãi, tuyệt vọng và tự tin, Kaya Ayumu nói:
"Thế nên, Hebi. Hãy nói chuyện đi. Một trăm giây trên chiến trường đối với ông chắc là khoảng thời gian thong thả đến mức ngán ngẩm. Nhưng đối thoại thì khác. Chỉ một trăm giây. Dù dùng hết chừng đó cũng khó mà đi đến tận cùng cuộc thảo luận của chúng ta."
Với sự tò mò thuần túy, Nickel hỏi:
"Nhưng Hebi đâu có lý do gì để thảo luận với cậu. Rốt cuộc cậu định lôi hắn ra bằng cách nào?"
Kaya Ayumu trả lời. Hay đúng hơn, là tuyên bố với Hebi.
"Tôi đang nắm giữ một giả thuyết về chân tướng cái chết của Touma Makoto. Nếu từ giờ có bất kỳ ai trong đội tôi phải chết, tôi sẽ nói ra toàn bộ giả thuyết đó."
Và, ngay sau đó. Nickel lại mất ý thức.
*
Lúc đó Kaya đang ở trong một căn phòng của nhà thờ dành cho người kể chuyện. Akiho và Llama là hai người duy nhất có mặt trong phòng cùng cậu. Cậu định nói những chuyện không muốn người ngoài nghe thấy, nên đã giảm thiểu số người xuống mức tối đa.
"Tôi đang nắm giữ một giả thuyết về chân tướng cái chết của Touma Makoto. Nếu từ giờ có bất kỳ ai trong đội tôi phải chết, tôi sẽ nói ra toàn bộ giả thuyết đó."
Lời này chắc chắn sẽ chặn đứng hành động của Hebi. Phe cậu hiện tại chẳng khác nào tên tội phạm bắt cóc con tin đang cố thủ. Không có sự dư dả, đang hỗn loạn, và nếu có sự kiện gì làm xáo trộn tâm trí thêm nữa thì có thể nổ súng bất cứ lúc nào. Vì vậy bên kia sẽ thận trọng. Ít nhất trong một lúc nữa, hắn sẽ không dồn ép bên này.
"Nhưng mà, Hebi. Nếu ông chịu đối thoại, tôi sẽ giữ kín giả thuyết đó trong lòng. Mãi mãi."
Vừa nói, cậu vừa nhìn vào cuốn sổ đang mở trên tay. Một trang quan trọng của Văn bản Hebi. Kaya đã lấp đầy phần lớn những chỗ bị bôi đen trên trang đó bằng những kiến thức thu thập được cho đến nay.
Ví dụ như phần mở đầu, chắc chắn là một đoạn văn như thế này:
Chân tướng cái chết của Touma Makoto được giữ bí mật.
Điều đó được phán đoán là cần thiết cho sự ổn định tinh thần của Touma Misaki.
Công ty cổ phần Aporia đã thực hiện tổng cộng hai mươi bốn lần sử dụng Aporia đối với Touma Misaki mười bảy tuổi, và đã tùy ý phát sinh ■■■■ đối với ký ức từ tám tuổi đến mười lăm tuổi của cô ấy.
Vì Kaeru cũng đã biểu thị sự tán thành với quyết định này, nên có thể phán đoán là không có vấn đề gì. Tạm thời có thể yên tâm.
Về chỗ bôi đen duy nhất còn lại, cậu cũng đã có suy đoán. Và đó, có lẽ cũng là điểm yếu của Toma, và cũng là điểm yếu của Hebi.
── Bởi vì Hebi, yêu Toma.
Dù bản thân hắn không thừa nhận cảm xúc đó là tình yêu. Vốn dĩ Hebi còn chẳng thừa nhận chuyện bản thân có cảm xúc. Dẫu vậy Hebi vẫn hành xử như thể hắn yêu Toma. Đúng như hệ thống đã lập trình ra hắn.
Giọng nói vang lên từ thiết bị vẫn là của Nickel. Nhưng nó đều đều phẳng lặng như thể mọi cảm xúc đã rơi rụng hết. Hebi.
"Khiếu nại phản đối lên Ủy ban Điều hành Kamisaki. Phát ngôn của cậu ta cần được đưa vào đối tượng kiểm duyệt."
Kaya cười.
── A. Sai lầm rồi.
Hebi, kẻ tưởng chừng như tuyệt đối, lần đầu tiên đã dùng thời gian cho một nước đi sai lầm rõ ràng. Phát ngôn với Ban Điều hành là vô nghĩa. Bởi vì bản thân Văn bản Hebi lẽ ra đã vượt qua được sự kiểm duyệt của Ban Điều hành rồi. Không rõ toan tính của Kaeru là gì. Nhưng Kaeru đã cho phép bên này thêm "chân tướng cái chết của Touma Makoto" vào bài tẩy trên tay.
Sai lầm này của Hebi nghĩa là hắn không toàn năng. Dù có am hiểu về Kamisaki đến đâu, dù có nắm giữ kiến thức chi tiết về từng AI sống và chiến đấu ở đó, thì vẫn có những thứ Hebi không hiểu được. Sự tồn tại ngang hàng với mình, và con người thực sự tồn tại ở hiện thực. Tức là hắn không thể theo dõi hết suy nghĩ của Kaeru và Mắt Kính Bạc ── Sakuragi Shujiro.
Và khi yếu tố bất định được thêm vào, những tính toán chi tiết hoàn hảo sẽ không thể thành lập.
Tiếp đó, Hebi nói:
"Về cái chết của Touma Makoto, chân tướng đã được làm sáng tỏ. Tuy nhiên việc đưa vụ việc đó vào mô phỏng của Kamisaki là vi phạm chính sách bảo mật của Aporia."
Kaya hiểu rất rõ suy nghĩ của Hebi. Vì phát ngôn đầu tiên bị lờ đi, hắn đã từ bỏ việc thuyết phục Kaeru. Và hắn quay sang cướp lá bài của bên này. Tức là bây giờ hắn đang chuẩn bị để khẳng định rằng dù bên này có nói gì đi nữa thì "tất cả chỉ là những lời nói dối vô căn cứ".
── Khẳng định cho ai nghe?
Rõ ràng rồi. Khẳng định cho duy nhất một người, cô gái mà hắn yêu thương.
Vừa run rẩy, Kaya vừa cười:
"Nói nhiều gớm nhỉ. Dùng cái thời gian quý báu đó."
Hebi không trả lời câu này. Nhưng hắn không thể tiếp tục phớt lờ lời nói của Kaya. Hebi đã buộc phải ngồi vào bàn đàm phán mà hắn tuyệt đối phải phản bác. Bởi vì cuộc gọi này, chắc chắn Toma cũng đang nghe lén.
Kaya lại cất tiếng nói với Hebi:
"Ông biết về cái gọi là Hiện tượng Hỗn Đọc chứ?"
Kaya đã không biết. Cho đến tận gần đây. Nhưng Sakuragi Shujiro đã truyền đạt điều đó cho Kaya. Thông tin đó ── vô số bài báo được thêm vào trong video tặng kèm của DVD "Cuộc phiêu lưu của Water & Biscuit", là một sự bất thường rõ ràng ở Kamisaki. Bởi vì ở đó viết về vô số vấn đề nảy sinh đồng thời với sự ra đời của Aporia. Tức là Sakuragi Shujiro đã cố gắng truyền đạt tình trạng của "hiện thực" cho cư dân Kamisaki.
Phần lớn thông tin đó là vô nghĩa đối với Kaya. Đa số là những thông tin đã biết mà cậu đã nghe từ Toma. Nhưng, chỉ có một. Chỉ có thứ được gọi là Hiện tượng Hỗn Đọc là thông tin chưa biết.
── Có lẽ anh Sakuragi không đặt trọng tâm vào Hiện tượng Hỗn Đọc.
Tôi nghĩ đó chỉ là phần bổ sung, hay một ví dụ minh họa cho những vấn đề mà Aporia gặp phải. Nhưng nhờ Văn bản Hebi, từ ngữ đó đã mang một ý nghĩa nặng nề.
Hiện tượng Hỗn Đọc tức là sự lẫn lộn giữa "ký ức thế giới Aporia và ký ức hiện thực". Ký ức về thế giới ảo quá chân thực sẽ can thiệp vào ký ức hiện thực, và bóp méo nó. Nếu lắp từ ngữ đó vào phần bôi đen của Văn bản Hebi, chắc chắn sẽ thành thế này:
Công ty cổ phần Aporia đã thực hiện tổng cộng hai mươi bốn lần sử dụng Aporia đối với Touma Misaki mười bảy tuổi, và đã tùy ý phát sinh hiện tượng hỗn đọc đối với ký ức từ tám tuổi đến mười lăm tuổi của cô ấy.
Ký ức của Toma là sự lẫn lộn giữa hiện thực và thế giới ảo.
── Để làm gì?
Có lẽ là để cướp đi một ký ức nào đó ở hiện thực khỏi cô ấy. Đó chắc hẳn là ký ức về chân tướng cái chết của Touma Makoto.
*
Dĩ nhiên, Toma đang lắng nghe cuộc đối thoại giữa hai người họ.
── Hiện tượng Hỗn Đọc.
Bản thân từ này nghe rất quen tai. Ở thế giới thực, nó thường xuyên được nhắc đến trên các bản tin truyền hình hay các bài báo mạng. Nhưng cô không hiểu. Tại sao lúc này Kaya lại lôi chuyện đó ra? Cậu ta rốt cuộc đang định dùng chiến thuật gì để đấu lại Hebi?
"Bọn họ rốt cuộc đang nói về chuyện gì vậy?" Koge lên tiếng hỏi.
Toma khẽ đưa ngón trỏ lên môi, ra hiệu im lặng. Một nửa lý do là vì đây không phải loại chuyện có thể giải thích chi tiết ngay lúc này. Nửa còn lại, thật sự là vì cô muốn mọi người giữ trật tự để mình có thể tập trung hoàn toàn vào cuộc đối thoại giữa Kaya và Hebi.
Cô khẽ nhắm mắt, dồn toàn bộ ý thức vào thính giác.
Một khoảng lặng kéo dài. Điều đó dường như là hiển nhiên. Thời gian còn lại của Hebi có lẽ chỉ còn hơn 80 giây. Hắn không có dư dả thời gian cho những chuyện phiếm.
Chẳng bao lâu sau, Kaya lên tiếng:
"Ông có thể cho tôi biết tại sao Touma Makoto lại chết không? Hẳn là ông biết điều đó."
Với câu nói này, Hebi đã phản ứng:
"Tôi phản đối Ủy ban điều hành Kamisaki."
Vẫn là sự lặp lại của câu nói ban nãy.
── Nhưng mà, chuyện của bố có liên quan gì đến chính sách bảo mật của Aporia không nhỉ?
Nếu đây là chuyện của một bên thứ ba hoàn toàn không liên quan đến Aporia thì luận điệu của Hebi còn có thể hiểu được. Nhưng Touma Makoto là cha đẻ của Aporia, và là cựu đại diện của tập đoàn Aporia. Dù có là chuyện riêng tư đến đâu, việc thông tin của ông ấy có thuộc phạm vi quy định trong Aporia hay không thật sự rất khó phán đoán.
Kaya nói tiếp:
"Việc tôi có thể thao thao bất tuyệt như thế này chứng tỏ Cóc đã cho phép chủ đề này được nhắc tới. Và hiện tại, kẻ quản lý Kamisaki là Cóc. Thế nên ông chỉ có nước tuân theo luật chơi đó thôi."
"Luân thường đạo lý của tôi và Cóc không đồng nhất."
"Ông mà cũng có cái gọi là luân thường đạo lý sao?"
"Tồn tại những giới hạn dựa trên căn cứ thiện ác."
"Cái thiện ác đó, là do ai quyết định?"
Hebi lại im lặng. Phù, Kaya thở hắt ra một hơi. Một âm thanh thoát ra từ mũi ── có lẽ là cười khổ. Cậu ta tiếp tục:
"Toma. Cậu đang nghe chứ?"
Toma ra lệnh "Kết nối" cho Koge. Sau đó, cô trả lời Kaya:
"Tớ đang nghe đây. Cậu đang nói về chuyện gì vậy?"
"Chuyện về sự qua đời của bố cậu."
"Tớ muốn hỏi tại sao cậu lại đột ngột lái sang chuyện đó."
"Nhưng cậu cũng tò mò mà, phải không? Tại sao ông Touma Makoto lại tự mình chọn cái chết."
Có lẽ Kaya cảm thấy đây là một chủ đề nhạy cảm. Ngay cả trong tình huống này, giọng cậu ta vẫn nhỏ đi, đầy vẻ rụt rè. Điều đó không hiểu sao lại có chút gì đó dễ thương, khiến Toma bật cười trả lời:
"Đương nhiên là có rồi."
"Vậy thì cậu cũng hãy yêu cầu Hebi đi."
"Chờ chút đã. Tình hình đang quá phức tạp."
Toma suy nghĩ lại.
── Quả thật mình muốn biết về bố.
Chà, về lý do người đó chết, cô cũng có thể tưởng tượng ra được phần nào. Khi đó, bố rõ ràng đang ở trong tình trạng rất tồi tệ. Mệnh đề mà Aporia đưa ra ── hay nói cách khác, tóm lại là ông bị bắt phải chịu trách nhiệm cho tất cả những vấn đề mà cỗ máy vĩ đại đó tạo ra. Nếu quy hết việc hàng loạt người tự sát có nguyên nhân từ Aporia là tội lỗi của bố, thì người đó chính là kẻ sát nhân hàng loạt của thế kỷ.
Thế nên cho đến nay, Toma đã chấp nhận cái chết của người đó một cách tự nhiên. Một mặt thì nghĩ ông thật ngốc nghếch, nhưng mặt khác cô cũng thấu hiểu sâu sắc. Tuy nhiên, nếu đúng như Kaya nói, cái chết của bố có một thứ gọi là "chân tướng", thì cô nhất định muốn biết. Dù cho nó có đau đớn đến mức nào.
Nhưng với tư cách là Lãnh đạo của CLB Kiến Tạo Hòa Bình Thế Giới, phán đoán lại khác. Lúc này, làm lãng phí thời gian của Hebi một cách vô nghĩa không phải là thượng sách.
Một bên cán cân là sự tò mò của Toma, bên kia là trách nhiệm của Lãnh đạo CLB Kiến Tạo Hòa Bình Thế Giới. Tiêu chuẩn phán đoán quá khác biệt khiến cô không thể so sánh rạch ròi. Như thể đã đoán trước suy nghĩ của Toma, Hebi lên tiếng:
"Việc tôi tiết lộ thông tin mình nắm giữ cho Water không có vấn đề gì. Tuy nhiên, đó không phải là chuyện nên nói trong tình huống này."
Đúng vậy. Để sau này thong thả hỏi cũng được mà. Với Toma mà nói, nếu có thể thì cô muốn nói chuyện riêng với Hebi. ── Chà, chuyện có Kaya tham gia vào cũng chẳng sao, nhưng đây không phải chuyện cô muốn cho người khác biết.
Kaya nói:
"Này, Hebi. Chẳng phải ông đang nói quá nhiều sao? Ông thừa sức đơn phương ngắt kết nối, nhưng lại có lý do khiến ông không thể làm vậy, đúng không?"
Toma gật đầu trong lòng. Mục đích của Kaya, tóm lại là muốn dùng cuộc hội thoại để bào mòn thời gian của Hebi. Phương châm đó quả thực rất giống Kaya. Khi đối đầu với một Hebi chiến đấu cực kỳ hiệu quả, cậu ta lại khơi mào một cuộc chiến phi vật lý. Cái cách mà không ai phải chết đó thật sự rất đậm chất Kaya.
Nhưng mặt khác, cô không hiểu tại sao Hebi lại hùa theo cuộc nói chuyện này. Hẳn là Hebi cũng thừa sức nhận ra toan tính của Kaya.
Hebi trả lời:
"Một trong những lý do tồn tại của tôi là chỉ ra sai lầm của Cóc. Chiến đấu tại Kamisaki không phải là chủ đề chính."
"Dẫu vậy, ông giải thích chuyện đó cho tôi hay Toma thì có ích gì chứ? Ông chỉ cần đối mặt với mỗi tập đoàn Aporia là được mà. Đâu cần phải mất công thao thao bất tuyệt trong cuộc gọi này."
"Đó là quá trình cần thiết để hiểu về cậu."
Cùng với câu nói đó, cô cảm giác như Hebi đã khẽ cười. Trước đây, chưa bao giờ Toma cảm thấy hình bóng của bố nơi Hebi. Cóc còn giống Touma Makoto hơn nhiều. Thế nhưng, đây là lần đầu tiên cô liên tưởng đến bố từ giọng nói của Hebi. Người đó với nụ cười khổ đầy vẻ khó xử.
Hebi tiếp tục:
"Cậu là một bản thể độc nhất. Tiếc thay, cậu lại không nắm trong tay đủ vũ khí."
Và rồi, Hebi ngắt kết nối. Kết quả là chỉ còn lại cuộc gọi giữa Toma và Kaya, qua thiết bị đầu cuối, cô nghe thấy tiếng cậu ta hét lên:
"Khoan đã. Hebi. Tôi ──"
Nhưng có lẽ đã nhận ra ở đầu dây bên kia không còn Hebi nữa. Kaya dường như đã nuốt ngược những lời định nói vào trong. Toma thử nghiêng đầu suy nghĩ một chút, nhưng rốt cuộc vẫn không hiểu rõ.
"Rốt cuộc cậu đã làm cái gì vậy?"
Kaya chỉ bỏ lại một câu "Đi mà hỏi Hebi ấy" rồi cậu ta cũng ngắt kết nối.
*
Kaya đã nắm trong tay thứ vũ khí mang tính quyết định. Cậu đã tin rằng mình nắm giữ nó. Cho đến nửa chừng, mọi thứ vẫn diễn ra đúng như hình dung. Phản ứng của Hebi cũng vậy. Thế nên cậu đã tin rằng mọi chuyện sẽ suôn sẻ. Trong mục tiêu tước đoạt thời gian của Hebi, lộ trình để chiếu bí đối phương đã hiện ra rõ ràng. Chỉ cần, một nước đi nữa thôi.
── Tôi suy đoán rằng Winter Misaki có liên quan mật thiết đến chân tướng cái chết của Touma Makoto.
Chỉ cần nói toẹt ra điều này, Hebi buộc phải phản bác một lần nữa. Hắn sẽ buộc phải thuyết phục Toma rằng "Không phải như vậy". Lẽ ra phải là thế.
Vậy mà. Cậu đã không thể nói.
Không phải do ai phá đám. Cũng không phải do tắt tiếng. Chỉ là, đơn thuần, bản thân Kaya không muốn nói ra điều đó.
── Hebi.
Thứ đó chắc chắn không phải là toàn tri. Nhưng hắn biết quá nhiều thứ.
── Có lẽ hắn hiểu rõ về mình còn hơn cả chính bản thân mình.
Cậu biết rằng nếu đào sâu vào cái chết của Touma Makoto, Toma sẽ bị tổn thương. Khi ông ấy chết, chắc chắn trong lòng Toma đã phải chịu một vết thương sâu sắc nào đó. Và để tạm thời chữa lành vết thương ấy, Aporia đã được sử dụng như một liệu pháp cấp cứu. Quyết định cố ý gây ra Hiện tượng Hỗn Đọc đã được đưa ra, và một ký ức nào đó đã bị tước đoạt khỏi cô ấy.
Vậy thì việc đào bới ký ức đó lên, chẳng khác nào tàn nhẫn banh miệng vết thương của Toma ra. Tất nhiên đối với Kaya, đó hoàn toàn không phải điều cậu mong muốn. Nhưng mà.
── Dẫu vậy, mình đã nghĩ là mình làm được. Mình đã nghĩ thế.
Cho đến tận vừa rồi, cậu chưa từng mảy may nghi ngờ. Bởi vì nếu cứ tiếp tục chiến đấu với Hebi thế này, sẽ có càng nhiều người phải chết. Nếu vậy thì, ngoại trừ mạng sống ra, thứ gì cũng có thể hy sinh được. Lẽ ra cậu phải có thể dẫm đạp lên cả trái tim của Toma mà tiến bước.
Kaya đã tin rằng bản thân mình là loại người sẽ chọn con đường đó. Vậy mà, cậu đã lầm.
── Mình đã không thể nói.
Từ ngữ mang tính quyết định ấy. Ở nơi mà Toma có thể nghe thấy.
── Đối với mình, Toma quan trọng hơn mình tưởng tượng rất nhiều.
Mình không muốn làm cô ấy tổn thương đến nhường này.
Và, chỉ có Hebi là biết điều đó. Thế nên hắn mới đơn phương ngắt kết nối. A, đúng là một lời giải tối ưu. Chẳng việc gì phải sợ một khẩu súng lục không có đạn.
Với khuôn mặt méo xệch vì cảm giác bại trận, Kaya hỏi:
"Thời gian?"
Trong cuộc hội thoại vừa rồi, thời gian mà Hebi "xuất hiện ở bề nổi". Nó có lẽ gần như tương đương với thời gian phát ngôn của Hebi.
Akiho trả lời: "62 giây. Có cần tính cả số lẻ không?"
"Không."
Thất bại rồi. Chắc chắn, Hebi vẫn còn giữ lại thời gian. Mối đe dọa từ hắn vẫn chưa biến mất khỏi Kamisaki, và nếu cứ thế này, Xứ Sở Bình Yên sẽ bị chà đạp đơn phương.
"Tôi thua rồi. Bắt đầu chiến thuật rút lui thôi."
Mau chóng chạy trốn khỏi trận chiến thua cuộc này thôi.
Trước câu nói đó, Llama cất giọng cao vút:
"Này này, đây là nơi sâu nhất của Bình Yên rồi đấy? Còn định chạy đi đâu nữa hả?"
"Chúng ta sẽ không đi đâu cả."
Bởi vậy, nếu nói ra thì, đây có lẽ là chiến thuật cố thủ hơn là rút lui. Nhưng ấn tượng của Kaya lại giống như cảm giác quay lưng về phía kẻ thù và bỏ chạy hơn.
"Tôi sẽ khiến Hebi phải rút lui. Trận chiến hôm nay kết thúc rồi."
Kaya đã bại trận, và Hebi vẫn còn ở đó.
*
Hebi không cười. Vì hắn không có xác thịt để cười, cũng chẳng có trái tim để muốn cười. Dẫu vậy, hắn chợt nghĩ, con người chắc sẽ cười vào những lúc thế này. Bản thân suy nghĩ đó nghe cứ như con người vậy.
Dưới con mắt của Hebi, bàn cờ Kamisaki này là một thế cờ tàn. Hiện tại, chỉ cần bên đang thắng không đi sai dù chỉ một nước, chắc chắn sẽ giành chiến thắng. Và kẻ chiến thắng đó, không phải là Hebi. Ngay tại thời điểm đặt chân đến Kamisaki, thất bại của Hebi đã được định đoạt. Với điều kiện, đối phương không phạm phải bất cứ sai lầm nào.
── Kaya Ayumu. Cậu ta là độc nhất.
Việc hắn cất công mượn cơ thể của Nickel để nói ra điều đó, là sự cân nhắc dành cho Winter Misaki. Đó là lời nói nhằm giữ cô tránh xa khỏi chân tướng ── chân tướng về cái chết của Touma Makoto. Có vài cách nhanh gọn để làm rối loạn suy nghĩ của cô bé đó. Một trong số đó là kể về Kaya Ayumu.
Tuy nhiên, hắn cũng không hề nói dối. Sự tồn tại mang tên Kaya Ayumu đang dần trở nên đặc biệt ngay cả với Hebi. Bởi lẽ, cậu ta đã khiến cho nơi lẽ ra không có cảm xúc này nảy mầm một loại suy tư mà người ta muốn đặt tên là cảm xúc.
Lúc đó. Trong cuộc đối thoại với Kaya Ayumu.
── Vũ khí còn lại của tôi, chỉ là tin tưởng vào Kaya Ayumu.
Cậu ta ── tin rằng AI đó là người hùng được sinh ra để bảo vệ trái tim của Winter Misaki, và phó mặc diễn biến tiếp theo cho cậu ta. Đó là lời giải tối ưu.
── Vậy thì, Kaya. Tại Kamisaki này, có lẽ cậu là đồng minh duy nhất của tôi đấy.
Một phần của Hebi thì thầm như vậy. Nơi con AI được gọi là Hebi bị yêu cầu tái hiện lại Touma Makoto, có lẽ, chính là phần mang đậm chất Touma Makoto nhất.
4
Tại thánh đường của nhà thờ, Simon đang cau mày. Không phải ông đang cáu kỉnh, mà là ông giả vờ đang cáu kỉnh. Không phải diễn cho ai xem cả. Nếu buộc phải nói, thì là ông đang diễn cho chính bản thân mình.
── Tại sao lại không có thiệt hại?
Không chuẩn bị gì cả, từ chiến trường, quay lưng lại với kẻ địch và bỏ chạy. Trong một cuộc bại tẩu lộ liễu như vậy, việc thiệt hại bằng không là điều không thể xảy ra. Vậy mà cái điều không thể đó lại xảy ra. Tại sao chứ?
Cánh cửa mở ra, Kaya Ayumu dẫn theo Akiho Shiori xuất hiện. Nhìn vẻ mặt đó, Simon nín thở.
Vốn dĩ, đó không phải là một thiếu niên có thể chất tốt. Cậu ta cực kỳ nhỏ con và trông chẳng đáng tin cậy chút nào. Thêm vào đó do ảnh hưởng của đợt thiếu lương thực trước đó, đôi má hóp lại gầy gò. Khuôn mặt nhăn nhúm giữa hai hàng lông mày đầy vẻ bất an. Trông như đang bị nỗi sợ hãi chi phối. Khóe miệng hai bên trễ xuống, như đang cố kìm nén cơn buồn nôn. Một thiếu niên mỏng manh, yếu ớt. Vậy mà.
Giữa những thứ đó, chỉ có đôi mắt là mạnh mẽ một cách dị thường.
Đó không phải là sự mạnh mẽ điềm tĩnh, cũng chẳng phải sự mạnh mẽ đáng tin cậy. Đó là một đôi mắt thao láo, như thể kẻ thù giết hại người thân đang ở ngay trước mặt. Tựa như có thể rút dao ra và lao vào liều mạng bất cứ lúc nào.
Simon thực sự cảm thấy sợ hãi từ Kaya Ayumu. Không phải nỗi sợ đối với hổ hay sư tử. Nó rợn người hơn, và không rõ căn nguyên. Nỗi sợ đối với một loài côn trùng có màu sắc sặc sỡ và kịch độc.
Kaya lên tiếng: "Tình hình rút lui thế nào rồi?"
Alice trả lời: "80% số người còn sống đang tập trung quanh nhà thờ. 20% còn lại cũng sẽ tới trong vòng 2 phút nữa."
"Cho họ vào trong đi. Chắc không đến nỗi không chứa hết đâu nhỉ?"
"Nhưng mà, kẻ địch ──"
Cắt ngang lời Alice, Kaya tuyên bố:
"Chỉ huy của trận chiến này không phải là Water. Thế nên, CLB Kiến Tạo Hòa Bình Thế Giới sẽ không thắng triệt để đâu. Vì nếu bây giờ Xứ Sở Bình Yên bị xóa sổ, trò chơi Kamisaki sẽ kết thúc. Phía bên kia chỉ muốn cướp điểm của bên này thôi. Vậy thì, chúng ta có thể đưa về thế hòa."
"Tức là..."
Simon thốt lên, giọng ông khản đặc. Đến lúc này ông mới ý thức được cổ họng mình đang khô khốc. Hắng giọng một cái, Simon tiếp tục:
"Cậu muốn nói bên kia cũng không phải là một khối thống nhất sao? Không phải ai cũng mong muốn chiến thắng của Water."
Kaya trả lời với giọng run run, nhưng lại nghe đầy tự tin một cách kỳ lạ:
"Ít nhất, người chỉ huy chiến trường hiện tại thì khác. Cho nên chúng ta có một phương pháp cố thủ hoàn hảo để không gây ra thêm bất cứ thiệt hại nào nữa."
Thiếu niên hướng đôi mắt đó về phía này. Tại sao nhỉ, cứ như thể, ánh mắt đang căm hận chính thế giới này vậy. Cậu ta nói:
"Hãy sáp nhập tất cả các đội vào Đội Chính, và chuyển toàn bộ điểm cho Lily giữ. Chỉ cần thế thôi là bên kia không thể động thủ với chúng ta nữa."
Mất khoảng 10 giây để hiểu ý nghĩa câu nói đó. Bình Yên trở thành một đội duy nhất, và toàn bộ điểm thuộc về Lily.
── Như vậy thì sẽ thế nào? Nếu phía CLB Kiến Tạo Hòa Bình Thế Giới muốn kiếm thêm điểm mới, họ buộc phải hạ gục Lily. Nhưng khoảnh khắc đó, trò chơi Kamisaki sẽ ngã ngũ. Bởi vì nếu hạ Lily, toàn bộ lãnh thổ Kamisaki sẽ thuộc về CLB Kiến Tạo Hòa Bình Thế Giới.
Nếu như, phía bên kia vẫn chưa muốn kết thúc trò chơi Kamisaki.
── Nếu để Lily gánh vác tất cả, bên kia sẽ không thể ra tay nữa.
Kaya nghiêng đầu, có vẻ như hơi chán nản:
"Đúng như kỳ vọng của ông còn gì? Đây là cách sử dụng đức tin dành cho Lily hiệu quả nhất đấy."
Câu nói đó khiến Simon run lên với một cảm xúc khác hẳn so với lúc trước. Hình ảnh đã được hình thành. Như một thước phim hiện lên trước mắt.
── Hiện tại, team của ta đang bị dồn vào đường cùng.
Bắt đầu từ thất bại của Tsukio, phải đối đầu với kẻ địch không rõ danh tính, và chất chồng những xác chết không rõ lý do. Bây giờ, Lily đứng ra nơi đầu sóng ngọn gió. Nhận lấy toàn bộ điểm số và trách nhiệm. Và nếu kẻ địch rút lui, đó chính là hình thái Xứ Sở Bình Yên mà Simon mong ước. Thiếu nữ tên Lily sẽ hoàn thiện với tư cách là một ngẫu tượng hoàn hảo.
Đề xuất của Kaya Ayumu rõ ràng là một canh bạc. Nếu đúng như lời cậu ta nói, thì quả thực bên kia vẫn chưa mong muốn kết thúc. Nhưng suy đoán này không có căn cứ. Nếu người chơi tên Hebi mong muốn chiến thắng của Water, thì cách làm này chỉ là dâng hiến team mình cho họ. Lily sẽ mất đi tấm khiên, và chẳng mấy chốc cái đầu sẽ bay. Và trò chơi Kamisaki kết thúc.
── Nhưng, dù không làm gì cả thì kết cục cũng tương tự.
Xứ Sở Bình Yên nếu cứ thế này sẽ dần dần mất điểm, mất chiến lực, và chắc chắn chẳng mấy chốc sẽ bại trận. Trận chiến hôm nay thật đáng sợ. Không, ngẫm lại thì, từ trước đó nữa. Simon đã cảm thấy như mình bị bỏ lại phía sau tại nơi gọi là Kamisaki này. Càng vùng vẫy lại càng không thể rũ bỏ, một cảm xúc nặng nề mơ hồ. Nỗi sợ đó giống như tuyệt vọng. Nhưng, lý do nó vẫn chưa trở thành sự tuyệt vọng hoàn toàn, là vì vẫn còn thứ để bấu víu vào.
Lúc này, Simon quyết định đặt cược vào Kaya Ayumu.
"Sẽ làm theo lời cậu, trong khả năng có thể."
"Vâng. Nhanh lên."
"Nhưng thực tế thì, việc thu thập tất cả điểm là rất khó khăn."
Yurii và Yukihiro. Hai người này không thể động vào được. Yurii chắc chắn sẽ không đời nào dâng hiến toàn bộ điểm cho Lily. Thêm vào đó Yukihiro vẫn đang ẩn mình trên chiến trường. Nếu lưỡi dao của cậu ta không kề vào cổ họng, Water sẽ giải phóng Mèo Trắng vào chiến trường.
Kaya đáp: "Vậy thì, cứ tiến hành đến mức có thể. Tập hợp các Lãnh đạo của các đội lại."
Simon đã mong chờ một người hùng. Ông cảm thấy để vực dậy Xứ Sở Bình Yên, cần phải có một người hùng tuyệt đối.
── Thành thật thừa nhận đi.
Trong số những người đã gặp cho đến nay, người chơi mang dáng dấp anh hùng nhất, là Water. Cô ấy luôn ở trung tâm của đội. Ngay cả Simon khi đối đầu cũng chưa từng nghi ngờ chiến thắng của cô ấy. Vì vậy, ai cũng lắng nghe lời cô ấy.
Kaya Ayumu chẳng có điểm nào giống Water. Từ giọng nói, biểu cảm, cho đến dáng đứng. Thậm chí không phải là chuyện thiếu sót thứ gì đó. Mà là không có gì cả. Những thứ mạnh mẽ mà Water nắm giữ, cậu ta không có bất cứ thứ gì.
Dẫu vậy chỉ có duy nhất một điều giống với Water. Không phải bản thân cậu ta. Mà là phản ứng của xung quanh. Lúc này, bất cứ ai có mặt ở đây cũng đều đang chăm chú vào mỗi mình Kaya Ayumu. Đến mức sự tồn tại của kẻ địch đang cận kề ngay kia cũng không lọt vào mắt, tâm trí họ bị tước đoạt bởi lời nói của cậu ta.
── Người hùng, trước hết, là kẻ khiến người khác phải lắng nghe giọng nói của mình.
Thiếu niên này lúc bình thường hoàn toàn không phải như vậy. Lời nói của cậu ta nghe đều chẳng có chút trọng lượng nào. Thế mà. Càng bị dồn vào đường cùng, càng đến gần tuyệt vọng, người ta lại càng không thể phớt lờ lời nói của cậu ta.
Vì thế, bây giờ. Chỉ trong khoảnh khắc này. Thiếu niên tên Kaya Ayumu mang dáng dấp anh hùng sánh ngang với Water.
*
Đã thua Hebi rồi. Kaya đã tự mình chọn thua cuộc. Cậu đã không nạp viên đạn đang nắm chặt trong tay vào súng.
Nếu vậy.
── Sau này, nếu có ai chết, thì đó đều là trách nhiệm của mình.
Chẳng cần phải nói. Đại khái thì, cho đến nay cũng vẫn thế thôi. Vì chính Kaya là người mong muốn giao chiến với CLB Kiến Tạo Hòa Bình Thế Giới. Nhưng từ giờ trở đi, càng không thể trốn tránh được nữa. Giống như cái chết của Tsukio là trách nhiệm của Kaya, những cái chết sắp tới đây, từng người một, tất cả đều là do thất bại của Kaya.
── Người tạo ra cậu là tôi.
Toma đã nói thế. Tạm thời là khi nói chuyện với cậu ấy ở một nơi nào đó được gọi là thực tại.
Thế nhưng, so với lúc đó. So với lúc nghe tin bản thân ngay từ đầu chỉ là một AI, bây giờ lồng ngực cậu còn xao động dữ dội hơn. Cậu vẫn luôn sợ chết. Cậu đã tin rằng nỗi sợ đó là bản chất của chính mình. Cứ nghĩ nó là thứ giống như mặt đất mình đang đứng bằng cả hai chân, không cần phải nghi ngờ.
Nhưng giờ cậu không thể tin vào điều đó được nữa.
── Mình đã sợ khả năng Toma bị tổn thương hơn là khả năng ai đó sẽ chết.
Tại sao?
Gốc rễ đang lung lay. Câu chuyện nghe được từ Toma lại mang một ý nghĩa khác.
── Kaya Ayumu được sinh ra như một người hùng của tôi.
Cậu được sinh ra cái bộp trong thế giới chỉ toàn dữ liệu, như một người hùng đúng theo lý tưởng của tôi. Nếu vậy thì, biết đâu đấy.
── Có lẽ mình sẽ bảo vệ Toma ngay cả khi phải vứt bỏ các giá trị quan của bản thân.
Lòng tự trọng, hay niềm tin với tư cách là Kaya Ayumu. Tuy chẳng phải thứ gì to tát, nhưng dẫu có phải rẻ rúng những thứ mà Kaya tin là bản chất của mình. Thì có lẽ việc trở thành người bảo hộ cho Toma đã là điều được ấn định.
Hebi cư xử cứ như thể hắn yêu Toma vậy. Đúng theo hệ thống đã sinh ra hắn.
── Và, cả mình nữa.
Đúng theo hệ thống đã sinh ra Kaya Ayumu, mình cũng cư xử như thể yêu Toma. Là như vậy sao? Bản thân sự nghi ngờ này đã là một lời nguyền. Một lời nguyền sâu hun hút. Mấy từ như Nhân dạng, cậu ghét cay ghét đắng vì nghe nó sặc mùi giả tạo, nhưng nó đang lung lay từ tận gốc rễ.
── Toma. Tớ rất thích cậu.
Thật sự. Như một người bạn, như một con người.
Nhưng ngay cả cảm xúc đó, thực ra có khi cũng chẳng phải là của Kaya. Cái gọi là bản ngã có khi chẳng tồn tại ở đâu cả, chỉ đơn thuần là thiết lập của Aporia.
── Nếu vậy. Mình là ai?
Không có câu trả lời, và cũng chẳng cần phải đưa ra. Dù lý trí hiểu rõ điều đó, nhưng cậu vẫn bị cầm tù bởi nỗi trăn trở vô nghĩa ấy. Kaya tặc lưỡi ngắn và mạnh, rồi như để trốn tránh, cậu hướng mắt về vấn đề trước mặt một lần nữa.
── Sau này, nếu có ai chết, thì đó đều là trách nhiệm của mình.
Vì thế, không được để ai phải chết.
*
Chắc chắn tại Kamisaki này, chỉ duy nhất Akiho Shiori nhận ra sự thay đổi của thiếu niên đang run rẩy đó.
Chà, chuyện run rẩy hay vẻ mặt bị dồn vào đường cùng thì cũng như mọi khi thôi. Xét đến cuộc trao đổi với Simon ban nãy, có vẻ Kaya Ayumu vẫn đang hoạt động bình thường với tư cách là Kaya Ayumu. Nhưng cảm giác sai lệch vẫn cứ bám lấy cô. Gì vậy nhỉ?
── Kaya đang trở nên liều lĩnh.
Trước giờ Akiho chưa từng có ấn tượng đó về Kaya. Vứt bỏ bản thân ư, cái chuyện như thế. Cứ như là tự sát vậy. Cô thầm than vãn trong lòng.
── Đằng này cũng đang khá là suy sụp đấy nhé, nên đằng ấy tối thiểu hãy cứ như bình thường giùm cái.
Tuy nhiên, với Kaya mà nói, tình hình hiện tại chắc chắn rất khắc nghiệt. Cả chuyện cái chết của Tsukio, có lẽ cách đón nhận của Akiho và Kaya cũng khác nhau.
Akiho thở hắt ra, chuyển đổi ý thức. Hình như là lúc mới gặp Lily lần đầu thì phải, Akiho đã từng giới thiệu bản thân thế này.
── Tổng cộng là bé Akki với 7 phiên bản dùng thường ngày và 2 bản bí mật.
7 phiên bản thường ngày là nói điêu đấy. Mà là con số đại khái thôi. Nhưng cô có ý thức rằng mình đang diễn vài kiểu tính cách tùy theo tình huống. Và chuyện có 2 bản bí mật, thực ra là thật.
── Vì là bí mật nên thật lòng tôi muốn giấu nó đi mãi cơ.
Nhưng mà, chà, biết làm sao được. Dù sao cũng là vì Kaya, nên cô cũng có chút hứng thú để cố gắng quá sức một chút.
"Kaya."
Cô gọi cậu. Trong đầu hình dung ra khuôn mặt của một thiếu nữ nọ. Để gạt công tắc trong đầu, cô bắt chước giọng điệu của cô ấy.
"Có vẻ cậu tới giới hạn rồi nhỉ, phần còn lại để tớ lo. Cứ nói ngắn gọn trọng điểm những việc sắp tới đi, tớ sẽ làm đại khái theo đúng hình dung của cậu."
Kaya hướng ánh mắt về phía này. Biểu cảm cứ như vừa chứng kiến người ngoài hành tinh bước xuống từ UFO, sau một hồi im lặng đầy căng thẳng thì bắt đầu bắn tiếng Kansai trôi chảy vậy. Cô thử hình dung ra một phép so sánh vô nghĩa như thế trong đầu. Dù sao thì sau khuôn mặt ngạc nhiên, cậu bật cười nhỏ.
"Cái gì thế?"
"Cái gì là cái gì?"
"Bắt chước Toma à?"
"Giống đến bất ngờ đúng không?"
"Cũng chẳng bất ngờ lắm."
Một trong những chế độ bí mật mà Akiho nắm giữ. Đó là, "Akiho Shiori ngưỡng mộ Toma".
── Tất nhiên tôi không thể làm người thay thế cho Toma được.
Cô ấy, nói toẹt ra một cách thô thiển thì là thiên tài. Nhưng Akiho cũng tự đánh giá bản thân khá cao. Thông minh vừa đủ, dễ thương vừa đủ, và khéo léo vừa đủ. Cái gì cũng làm tốt ở mức sương sương.
── Nếu tôi tung hết sức, chắc là làm được khoảng 7 phần của Toma đấy.
Đó là một con số khá đáng tự hào, Akiho nghĩ vậy.
"Vậy thì ──"
Kaya đưa ra điểm đáp cho trận chiến ngày hôm nay.
"Dừng chiến tranh lại thôi, chúng ta sẽ đấu bằng Bầu Cử. Tớ muốn ép Toma chấp nhận điều đó."
Đồng thời, câu chuyện của cậu cũng là điểm đáp cho chính trò chơi Kamisaki này.
*
Lúc này, Toma cũng đang hỗn loạn. Để sự hỗn loạn đó không rò rỉ ra ngoài, cô giữ nó thật tĩnh lặng, nhưng sâu sắc.
── Chân tướng cái chết của bố?
Hebi biết điều đó sao? Tại sao bố lại chọn tự sát, và suy nghĩ của người đó cho đến lúc đi đến quyết định ấy. Giả sử Hebi biết tất cả, thì đó cũng chẳng phải chuyện đáng ngạc nhiên. Cóc là thứ do chính bố lúc sinh thời tạo ra, nhưng Hebi lại được Aporia sinh ra sau khi người đó mất. Tức là có thể nói Cóc là "AI Touma Makoto không được cài đặt sự tự sát của Touma Makoto", còn Hebi là "AI Touma Makoto đã được cài đặt sự tự sát của Touma Makoto".
── Nhưng cái chết của bố có bí mật gì to tát sao?
Hồi đó, bố đã bị dồn vào đường cùng. Vụ tự sát của ông tuy là một sự kiện giật gân làm náo loạn tin tức một thời gian dài, nhưng mặt khác, chắc chẳng có mấy ai thấy cái chết đó là điều bất ngờ. Bố tạo ra Aporia, và Aporia nảy sinh vấn đề. Nó đã khiến giá trị của sinh mệnh trở nên quá mong manh.
Tức là người đó là một đại tội nhân. ── Cách diễn đạt đó dĩ nhiên là sai. Bố không vi phạm bất cứ pháp luật nào, và ở một quốc gia pháp trị, không phạm luật thì không có tội. Nhưng rất nhiều người, ví dụ như truyền thông, mạng xã hội hay bạn bè cùng lớp của Toma, lại đối xử với người đó như tội phạm. Gánh lấy cái tội lỗi to lớn mà một con người bằng da bằng thịt không thể gánh nổi, người đó đã chết. Một chuyện rất đau lòng. Nhưng cũng là chuyện tự nhiên.
Koge nói: "Bên Bình Yên có động tĩnh. Đội Chính đang hấp thụ các đội khác."
Toma gõ ngón trỏ lên bàn tròn. Cốc, cốc, cốc, ba lần. Chắc chắn người ngoài nhìn vào sẽ thấy như cô đang cáu kỉnh, nên đây không phải động tác đáng mong muốn. Nhưng, bằng cách nào đó, ở âm thanh thứ ba, cô kéo ý thức trở lại chiến trường trước mắt.
── Đội Chính hấp thụ các đội, thì sẽ thế nào?
Kaya đang nhắm tới điều gì?
Koge tiếp tục: "Bên kia đang cấp tốc tập trung điểm về cho Lily."
Báo cáo đó giúp cô vỡ lẽ. Kaya đang cố tạo ra tình huống mà việc giết bất cứ ai ngoài Lily đều vô nghĩa. Và nếu giết Lily, tình huống sẽ dẫn đến việc trò chơi Kamisaki ngã ngũ.
Toma hỏi ngắn gọn: "Hebi?"
"Không có động tĩnh gì."
"Vậy sao."
Hebi có lẽ vẫn còn khoảng 20 giây nữa. Nếu Hebi ra chỉ thị trong 20 giây đó, hẳn sẽ dồn ép được Bình Yên khá nhiều. Hoặc thậm chí có thể tiêu diệt hoàn toàn team đó ngay trong hôm nay. Nhưng.
── Hebi vẫn chưa hành động.
Hay đúng hơn là, không thể hành động.
Kẻ chiến thắng trò chơi này chắc chắn sẽ được trao quyền tự do sử dụng một phần vùng tính toán của Aporia ── cụ thể là vùng tính toán đang vận hành Kamisaki hiện tại, trong một khoảng thời gian nhất định. Thứ Hebi mong muốn là cái đó. Cướp lấy quyền kiểm soát một phần Aporia từ tay Cóc. Vì thế Hebi đang nhắm đến việc trở thành người chiến thắng của trò chơi này.
── Nếu vậy thì. Hebi vẫn chưa chuẩn bị đủ.
Chỉ để CLB Kiến Tạo Hòa Bình Thế Giới thắng thôi là chưa được. Còn hai điều kiện nữa. Cần phải "Trong trạng thái vẫn còn thời gian của bản thân" và "Đang ở bên trong Lãnh đạo của đội chiến thắng". Tức là, khi người chiến thắng Kamisaki được ban điều hành trao thưởng, hắn cần phải chiếm đoạt cơ thể người đó và nói lên nguyện vọng của mình.
Vậy thì. Hebi.
── Hắn định xâm nhập vào bên trong kẻ chiến thắng trước khi trò chơi này ngã ngũ.
Hiện tại, dù trò chơi có ngã ngũ, Nickel cũng không thể trở thành kẻ chiến thắng. Nên Hebi vẫn chưa chuẩn bị đủ.
Từ thiết bị đầu cuối, giọng Paraponera vang lên:
"Tình hình đã nằm ngoài tài liệu Hebi chuẩn bị. Chỉ thị tiếp theo là gì?"
Toma lắc đầu không vì lý do gì cả và trả lời:
"Bao vây nhà thờ ở cự ly xa. Còn lại thì quan sát động tĩnh bên kia một lúc."
Về bản chất, trận chiến hôm nay đã kết thúc rồi. Hebi đã đạt được chiến quả áp đảo. Giết chết 51 người của Bình Yên, và cướp đi một lượng điểm khổng lồ. Và bên này không có thiệt hại nào đáng kể. Nếu buộc phải nói, thì chỉ là mất đi cơ thể của Mono vốn sinh ra từ tài khoản phụ của Pan.
── Trận chiến hôm nay, đến đây thôi.
Phía trước, không còn gì nữa cả. Kể cả đối với Hebi.
Toma đã nghĩ như vậy.
