1
Dù chưa từng tận mắt chứng kiến, khung cảnh ấy vẫn hiện lên sống động ngay trước mắt tôi, ám ảnh không nguôi.
Cứ như thể nó được khắc sâu trực tiếp vào vỏ não vậy.
──Chỉ trong vài phút giao tranh ngắn ngủi, ba mươi tư người đã chết.
Đây là thiệt hại nặng nề nhất kể từ khi Kaya đặt chân đến Kamisaki. Đối với Kaya, ba mươi tư sinh mạng đó hầu hết đều là những người xa lạ. Cậu từng gặp Watatsumi, nhưng phần lớn những người còn lại, cậu thậm chí còn chẳng biết mặt. Dẫu vậy, trên danh nghĩa, họ vẫn là đồng minh.
Cơn buồn nôn cứ chực trào trong lồng ngực từ nãy đến giờ, mãi không chịu tan biến.
"Cậu thấy không khỏe à?"
Yurii lên tiếng.
Chúng tôi đang ở trong một căn phòng tại nhà thờ──nơi Akiho sử dụng làm phòng riêng.
Ngoài chúng tôi, trong phòng còn có hai người nữa. Chủ nhân căn phòng, Akiho, và một người phụ nữ lạ mặt. Người phụ nữ đó hẳn là Spooks.
Cả Akiho và Spooks đều mang vẻ mặt nghiêm trọng, pha lẫn chút tổn thương sâu sắc. Cũng phải thôi, chúng tôi đang ở giữa tâm bão chiến tranh, và vừa có rất nhiều người ngã xuống. Trong bầu không khí đó, sự hiện diện của Yurii trở nên dị biệt đến rợn người. Dáng vẻ và biểu cảm của anh ta hoàn toàn bình thường, không chút gợn sóng. Với gương mặt thong dong, anh ta ngồi vắt chân trên ghế, thư thái và chẳng hề cúi đầu ủ rũ.
Kaya nhăn mặt.
"Tại sao anh có thể bình thản như vậy trước cái chết của ba mươi tư con người?"
Yurii nhìn Kaya bằng đôi mắt điềm tĩnh như mặt hồ không đáy.
"Không lẽ cậu nghĩ rằng khi đối đầu với Hebi, sẽ chẳng có ai phải chết sao?"
Không phải vậy. Tất nhiên là không.
Thiệt hại này là điều đã được dự báo trước. Cách duy nhất để tránh nó là Kaya phải thuyết phục được Simon từ sớm và nắm quyền chỉ huy chiến trường, sau đó ra lệnh rút lui ngay lập tức. Chẳng còn cách nào khác. Nhưng đó cũng chẳng phải là một kế hoạch thực tế vào lúc ấy.
Vì vậy, việc có người chết là viễn cảnh tôi đã hình dung rõ ràng. Nhưng mà...
"Nhưng đó là ba mươi tư mạng người."
"Vậy mạng sống của ba mươi tư người thì nặng hơn mạng sống của một người sao?"
"Đương nhiên rồi. Nặng hơn gấp ba mươi tư lần."
Tôi từng nghe ở đâu đó câu nói sáo rỗng rằng "mạng sống của một người nặng tựa Trái Đất". Chẳng biết ai đã nói và trong ngữ cảnh nào, nhưng điều đó là phi lý. Nếu dân số thế giới là tám tỷ người, thì ít nhất Trái Đất cũng phải nặng gấp tám tỷ lần mạng sống của bất kỳ cá nhân nào.
Yurii gật đầu, có vẻ hài lòng.
"Ừ. Cậu là người có thể cân đo đong đếm được sinh mạng."
Đây là lần thứ hai anh ta nhận xét về tôi như vậy. Những con số của mạng sống. Tuy nhiên...
"Còn anh, anh không như vậy sao?"
"Tôi hơi khác cậu một chút. Quan điểm của tôi là thế này: ──Dù là sinh mạng hay bất cứ thứ gì khác, chẳng có cái gì mang giá trị tự thân cả, tất cả đều bình đẳng ở mức con số không. Vốn dĩ chúng là những thứ vô giá trị, nhưng chủ quan của mỗi người lại gán cho chúng những mức giá khác nhau. Dựa trên những thứ phù phiếm được gọi là cảm xúc hay trái tim."
Kaya hiểu rất rõ điều Yurii muốn nói.
Nhưng rốt cuộc, quan điểm của họ vẫn như hai đường thẳng song song. Điều quan trọng chính là cái mức giá mà cảm xúc và trái tim gán cho kia kìa.
"Với anh, giá trị mạng sống của ba mươi tư người đó vẫn là con số không tròn trĩnh sao?"
"Ai biết được. Đó không phải là vấn đề chính."
Yurii khẽ mỉm cười.
"Đây là câu trả lời cho câu hỏi của cậu. Tại sao tôi có thể bình thản như vậy? Đó là vì hệ giá trị chủ quan của cậu. Nếu tôi rơi nước mắt hay run rẩy sợ hãi, liệu giá trị của tôi trong mắt cậu có tăng lên chút nào không? Khi cần thiết, liệu cậu có do dự khi đối đầu với tôi, hay sự do dự đó có trở thành một điểm yếu chí mạng nào không? Tôi không nghĩ vậy. Thế nên, hiện tại tôi không có lý do gì để trình diễn cảm xúc trước mặt cậu cả."
Kaya vẫn chưa thể thấu hiểu nổi con người mang tên Yurii này.
Tâm tính của anh ta, ngay cả ở cái chốn Kamisaki điên rồ này, cũng thật dị biệt. Nhưng dị biệt như thế nào thì tôi cứ ngỡ như sắp nắm bắt được, rồi lại vụt mất. Không chỉ đơn thuần là bình tĩnh, cũng không chỉ là lạnh lùng. Cảm giác như anh ta thiếu đi tính người, như một cỗ máy vận hành hoàn hảo.
Chỉ có một điều, anh ta đã sai.
"Nếu anh biết khóc, biết đau khổ vì cái chết của ai đó, đánh giá của tôi về anh sẽ thay đổi."
Chắc chắn là vậy. Cách nhìn nhận về con người Yurii sẽ thay đổi.
Nhưng anh ta lắc đầu.
"Bên trong có thể thay đổi. Nhưng cậu biết đấy, kết quả vẫn sẽ như nhau thôi. Ngay cả bây giờ, cậu vẫn sẽ do dự khi phải giết tôi. Nhưng nếu tình thế bắt buộc, cuối cùng cậu vẫn sẽ quyết định ra tay. Và kể cả khi tôi có rơi nước mắt, thì khoảng thời gian để cậu đi đến quyết định đó cũng sẽ chẳng xê dịch dù chỉ một giây."
Kaya không thể phản bác.
Cậu cảm thấy lời Yurii nói có lý, nhưng đồng thời cũng thấy hoàn toàn sai lệch. Lý do hai ấn tượng mâu thuẫn đó cùng giằng xé trong lòng cậu thì đã quá rõ ràng: Kaya vẫn chưa hiểu chính mình. Cậu chưa biết bản thân mình đang định giá mạng sống như thế nào.
Yurii, hiếm khi tỏ ra ngập ngừng, lảng tránh ánh mắt của Kaya.
"Đối với cậu, mạng sống của ba mươi tư người đó, có nặng hơn một mạng sống của Tsukio không?"
Kaya nghiến chặt răng.
──Cái loại câu hỏi tàn nhẫn đó.
Tùy thuộc vào góc nhìn, câu trả lời sẽ thay đổi.
Ở nhiều góc độ, mạng sống của Tsukio cực kỳ quan trọng. Cả trong cục diện chiến tranh sắp tới ở Kamisaki, lẫn trong tình cảm cá nhân của Kaya. Nhưng không phải là không có góc nhìn nào đưa ra câu trả lời khác. Luôn luôn, và lúc nào cũng vậy, vẫn tồn tại một quan điểm lý trí rằng thà một người chết còn hơn là để số đông phải bỏ mạng.
Kaya cố gắng tìm lời lẽ để đáp trả Yurii.
Nhưng có lẽ với anh ta, cuộc đối thoại này chỉ là một cách giết thời gian. Yurii hướng mắt về phía cửa phòng.
"A. Cuối cùng cũng đến."
Kaya không nhận ra, nhưng có lẽ thính giác nhạy bén của Yurii đã bắt được tiếng bước chân. Chẳng bao lâu sau, tiếng gõ cửa vang lên. Khi Akiho đáp "Mời vào", cánh cửa mở ra.
Xuất hiện là một người đàn ông mặc chiếc áo khoác trench coat dài, trông chẳng hề phù hợp chút nào với cái nóng tháng Tám thiêu đốt ở Kamisaki.
Mabuchi. Tôi không biết rõ về anh ta, nhưng qua cách nói chuyện của Yurii, tôi có ấn tượng rằng anh ta là một kẻ rất có năng lực.
"Nào, hãy cùng vạch trần tất cả về Hebi thôi."
Yurii tuyên bố.
*
──Rốt cuộc mình đang chiến đấu với cái gì đây?
Toma tự hỏi.
Trong "CLB Kiến Tạo Hòa Bình Thế Giới", nơi Hebi đã bắt đầu nắm quyền kiểm soát, vai trò của chính Toma ngày càng mờ nhạt. Chắc chắn việc giao phó tất cả cho Hebi sẽ hiệu quả hơn là để Toma phải vắt óc suy nghĩ về chiến lược hay chiến thuật.
Nói thật lòng, cách đây không lâu, Toma còn cảm thấy rằng dù mình có biến mất khỏi Kamisaki cũng chẳng sao. Bởi vì xét trên phương diện là "kẻ thù" của Kaya Ayumu, Hebi khó nhằn và thích hợp hơn Toma rất nhiều.
Nhưng bây giờ, suy nghĩ của cô đã thay đổi.
Cô không biết liệu có nên giao phó đội nhóm này, CLB Kiến Tạo Hòa Bình Thế Giới này, cho Hebi hay không.
Bởi vì cô vẫn chưa nhìn thấu mục đích của hắn. Cô không biết Hebi định làm gì với Aporia, thứ có thể coi là bản thể của hắn. Toma muốn biết về Hebi.
──Spooks.
Rốt cuộc cô ta đã đánh cắp được gì từ Hebi?
Cứ như thể chính Toma cũng đang chiến đấu với Hebi vậy, cô cứ trăn trở mãi về điều đó.
"Chúng ta sẽ cứ thế này mà áp đảo sao?"
Người lên tiếng là Koge.
Toma khẽ lắc đầu, tập trung ý thức vào cuộc họp trước mắt.
Chiếc bàn tròn trong phòng họp khách sạn giờ đây trống trải. Chỉ có bốn người ngồi đó. Chính Toma, Shironeko (Mèo Trắng), Koge. Và Pan.
Koge tiếp tục:
"Xét về tổng điểm, phe bên kia vẫn cao hơn chúng ta khá nhiều. Nhưng tôi không nghĩ họ có quân bài nào đủ sức đối đầu với Shironeko."
Toma đáp:
"Bên kia chắc cũng nghĩ y hệt vậy thôi. Cho nên họ sẽ không dại dột mà cố sức đánh bại Shironeko đâu. Chỉ cần sơ hở một chút để họ lấy được đầu của tôi là họ thắng."
Lời đó chỉ một nửa là thật lòng.
Giờ đây khi Tsukio đã biến mất, phe Bình Yên không còn quân bài nào có thể đánh bại Shironeko. Nhưng khi Shironeko rời đi, Toma sẽ trở nên khá sơ hở. Ví dụ như, sẽ chẳng có gì lạ nếu Yukihiko đã tàng hình đứng ngay cạnh cô lúc này.
Shironeko lên tiếng:
"Lúc nãy Yukihiko đã xuất hiện trên chiến trường đúng không? Nếu vậy thì đáng lẽ cậu nên đưa tôi ra tiền tuyến vào lúc đó. Thay vì để hắn thong thả đi bộ đến đây, thì tôi san bằng phe Bình Yên còn nhanh hơn."
Điều đó Toma cũng biết. Nếu mục tiêu đơn thuần chỉ là trở thành người chiến thắng trong trò chơi Kamisaki, chắc chắn cô đã ra chỉ thị đúng như lời Shironeko nói.
Nhưng nếu có thể, Toma muốn vạch trần tâm can của Hebi. Doppelganger (Song Trùng) của Spooks có lẽ là một trong số ít những năng lực có khả năng tiếp cận được Hebi.
Pan xen vào:
"Trận chiến sau đây, các người đã hứa sẽ làm theo ý tôi rồi đúng không? Không cần phải vội vàng. Càng tốn nhiều thời gian, chiến cục sẽ càng có lợi cho chúng ta."
Toan tính của Pan quá rõ ràng.
Cô ta muốn dâng điểm số và thời gian cho Hebi. Mục đích duy nhất của cô ta là cho Hebi sự tự do tuyệt đối. Cô ta mong muốn Hebi sẽ cắn nuốt nát bấy cái Kamisaki này. Và đối với Toma lúc này, hùa theo phương châm của cô ta dường như là lựa chọn tốt nhất.
Lần này, Koge hỏi:
"Vậy cô Pan. Tác chiến là gì?"
Pan trả lời với vẻ chán chường:
"Cứ gây chiến bình thường, rồi xâm lược bình thường thôi."
Kế hoạch đó, Toma cũng đã nắm được.
Đúng như Pan nói, trận chiến sắp tới không có ý tưởng gì đột phá cả. Chỉ là biên chế các đơn vị quân đội một cách hết sức bình thường, nên hiện tại mới tốn chút thời gian. Phân bổ nhân sự dưới trướng của Murasaki, Kuroneko (Mèo Đen) và Uno, còn vai trò liên lạc sẽ do Paraponera đảm nhận. Dù không làm gì đặc biệt, nhưng để di chuyển một số lượng lớn người thì cũng mất chút thời gian, nên chắc khoảng ba mươi phút nữa sẽ bắt đầu tiến quân.
"Chẳng hứng thú chút nào."
Shironeko làu bàu.
"Trên chiến trường, chỉ cần di chuyển quân là sẽ có ai đó chết. Để một nhóm nhỏ tinh nhuệ giải quyết vấn đề sẽ hiệu quả hơn nhiều."
Pan cười nhếch mép sau mái tóc mái dài lòa xòa.
"Không đâu. Bên mình sẽ không có ai chết cả."
Không thể nào, Toma nghĩ.
Xua một lượng lớn quân sang phe Bình Yên mà lại không có lấy một thương vong nào ư? Điều đó thật phi lý.
Nhưng có lẽ, lời của Pan sẽ trở thành sự thật.
Bởi vì trong trận chiến sắp tới hôm nay, toàn quân của CLB Kiến Tạo Hòa Bình Thế Giới sẽ do Hebi trực tiếp chỉ huy.
2
Spooks vẫn chưa hiểu mình đang định làm gì.
Cô biết về sự tồn tại của một thực thể kỳ lạ tên là Hebi thông qua ký ức của Yurii. Ký ức đó──tất nhiên Spooks không biết──là do chính Yurii ngụy tạo. Do đó, nhiều thông tin về Hebi đã bị che giấu, nhưng tóm lại cô hiểu rằng đó là một mối đe dọa đối với Xứ Sở Bình Yên.
Trong một căn phòng ở nhà thờ, ngoài Spooks, còn có bốn người khác tập trung lại.
Yurii, Kaya Ayumu, Akiho Shiori. Và người cuối cùng xuất hiện là gã đàn ông mặc áo khoác trench coat tên Mabuchi. Spooks đánh giá Mabuchi là một Cường Hóa Viên (Booster) chất lượng cao và là người sử dụng năng lực Hỗ Trợ (Support) chuyên về trị thương. Trong ký ức của Yurii là như vậy. Những thông tin đó không phải là nói dối, nhưng Năng Lực Gốc (Original) mà anh ta sở hữu thì đã bị giấu đi.
"Vậy, nhờ cậu nhé."
Yurii nói.
Mabuchi đứng trước mặt Spooks. Một tay anh ta cầm cuốn sổ tay, tay kia cầm bút, ngòi bút hướng thẳng về phía cô.
"Anh ta là ai?"
Khi cô hỏi vậy, Yurii trả lời:
"Giống như một gói bảo hiểm ấy mà. Hebi là một ngoại lệ quá lớn. Nhỡ có chuyện gì xảy ra với cơ thể cậu thì không hay chút nào, đúng không?"
Chỉ là sử dụng năng lực thôi mà, cô không hiểu rõ có nguy hiểm gì. Nhưng cũng chẳng phải chuyện đáng để tranh luận.
Spooks khẽ gật đầu, lấy thiết bị đầu cuối ra.
Kích hoạt năng lực Doppelganger (Song Trùng). Ngay sau đó.
Spooks lịm đi, mất hoàn toàn ý thức.
*
Kaeru (Ếch) nói:
"Tháng Tám ở Kamisaki thực sự xảy ra nhiều chuyện thú vị nhỉ."
Thật là thảnh thơi, Neko (Mèo) nhăn mặt nghĩ.
Hebi là một người chơi đặc biệt. Cực kỳ đặc biệt.
Thực ra, gọi hắn là "bản thân Aporia" thì không chính xác. Vốn được sinh ra như một đối trọng với Kaeru, Hebi không có quyền đưa ra bất kỳ quyết định nào đối với Aporia. Tuy nhiên, mặt khác, hắn lại được phép truy cập vào phần lớn dữ liệu khổng lồ mà Aporia nắm giữ.
──Nói cách khác, Hebi là một vị thần gần như toàn tri nhưng hoàn toàn vô năng.
Một sự tồn tại biết hầu hết mọi thứ về Aporia nhưng không thể can thiệp chút nào vào vận hành của nó. Đó chính là Hebi.
Nhưng bây giờ thì đã khác.
Khi Hebi xuất hiện tại Kamisaki, hắn không còn hoàn toàn vô năng nữa. Giống như những người chơi khác, Hebi hiện tại có thể can thiệp vào thế giới Aporia. Sự can thiệp đó rất nhỏ bé. Giống như mối quan hệ giữa thế giới và một con người duy nhất trong thực tại. Nhưng chắc chắn hắn có thể thay đổi thế giới.
Mặt khác, hắn hiện tại cũng không còn toàn tri nữa. Cùng lúc với việc hạ mình xuống thành một người chơi ở Kamisaki, kết nối của hắn đến cơ sở dữ liệu chủ của Aporia đã bị ngắt. Tức là hắn chỉ nắm giữ dữ liệu quá khứ, không có dữ liệu cập nhật theo thời gian thực. Hắn giống như một bản sao lưu (backup) của vài phiên bản trước.
──Vấn đề là.
Neko suy nghĩ.
──Dữ liệu sao lưu đó quá khổng lồ.
Hebi tính toán tương lai từ dữ liệu quá khứ. Một cách chính xác đến kinh ngạc. Cứ như thể hắn đang đọc được toàn bộ suy nghĩ của người chơi đối diện vậy.
Và bây giờ, Spooks vừa truy cập vào khối lượng dữ liệu quá khứ khổng lồ cho phép hắn làm được điều đó.
Con người──chính xác hơn là Spooks, một AI mô phỏng con người──không thể chịu đựng nổi lượng dữ liệu đó. Nhưng mặt khác, đây cũng là hiện tượng mà Aporia không thể tính toán được. Đối với Aporia, vốn được yêu cầu tạo ra một thế giới mô phỏng thực tế, thì điều vừa xảy ra là quá phi thực tế. Trong thế giới thực, chuyện cài đặt một lượng dữ liệu vượt xa siêu máy tính thông thường vào não bộ của một con người là điều không tưởng.
Kaeru thông báo bằng giọng nói không chút cảm xúc:
"Spooks tạm thời bị treo (freeze). Năng lực của Mabuchi sẽ loại bỏ vấn đề đó. Sau đó khởi động lại là được."
"Vậy, phía Mabuchi thì sao?"
Kaya Ayumu. Và cả Yurii.
Hai người đó đã hiểu chuyện gì sẽ xảy ra với cơ thể của Spooks. Không phải là chính xác hoàn toàn. Nhưng trong số vài khả năng, họ đã lường trước kịch bản Spooks bị treo máy và đã chuẩn bị cho điều đó.
Mabuchi sở hữu Năng Lực Gốc tên là Shikou Shoko (Thư Viện Tư Duy). Năng lực đó cướp lấy "những gì đối phương đang suy nghĩ tại thời điểm đó" và ghi lại vào cuốn sổ tay.
Ngay lúc này, ký ức của Hebi đang chảy tràn qua Spooks và biến thành câu chữ trong sổ tay của Mabuchi.
Kaeru nói:
"Nội dung trong sổ tay đành phải sắp xếp một cách tùy ý thôi. Tôi đã chuẩn bị sẵn văn bản rồi."
"Ý ông là ông đã viết nó sao?"
"Chỉ biên tập nhẹ thôi."
Kaeru hiện tại vẫn có quyền truy cập vào cơ sở dữ liệu khổng lồ của Aporia. Tức là chỉ mình ông ta biết trước được mánh khóe của Kaya và Yurii. Vì thế nên ông ta mới chuẩn bị xong xuôi mọi thứ.
Kaeru khẽ quay đầu về phía này.
"Yên tâm. Theo đúng quy định, tôi đã lưu ý bảo vệ quyền riêng tư của cô ấy."
Cô ấy. Một trong những ngoại lệ của Kamisaki. Touma Misaki.
Thông tin về cô ấy, một người thường đang sống trong thực tại, được bảo vệ bởi những lớp mã hóa dày đặc.
Neko thở dài. Chắc là hoàn toàn vô nghĩa, nhưng cô vẫn muốn cho Kaeru thấy thái độ của mình.
"Khi ông chuẩn bị chu đáo một cách kỳ lạ, thì thường là ông đang toan tính điều gì đó."
"AI thì toan tính được cái gì chứ?"
"Không phải AI, mà là Touma Makoto."
Trước đây, Neko từng là cấp dưới của Touma Makoto "thật".
Cô nhớ lại một chút về thời điểm đó. Những ký ức xa xăm.
Kaeru cười. Thực ra biểu cảm không thay đổi, nhưng bầu không khí cho thấy ông ta đang cười.
"Yên tâm đi. Nếu có vấn đề gì xảy ra, người bị mắng sẽ là tôi."
Thế mới rắc rối chứ. Trong cuộc chiến của Hebi, Neko muốn tránh việc Kaeru bị Công ty Aporia đánh giá thấp hết mức có thể.
──Dù vậy.
Neko thở hắt ra, buông xuôi.
Kaeru cực kỳ giống Touma Makoto. Chỉ ở ông ta, cô mới cảm thấy cái "mùi" giống hệt người đó.
Vì thế Neko tin tưởng vào phán đoán của Kaeru.
*
Đây là lần đầu tiên Kaya Ayumu chứng kiến cảnh Doppelganger được kích hoạt trực tiếp.
Hình dáng của Spooks khẽ nhiễu sóng. Những vệt nhiễu đen trắng chạy dọc cơ thể cô. Sự nhiễu loạn đó lớn dần lên trong nháy mắt, rồi vụt tắt. Và người đứng đó không còn là Spooks nữa. Một chàng trai trẻ──Watatsumi. Hẳn là sự tái hiện lại dáng vẻ của cậu ta khi còn bị Hebi chiếm giữ.
Spooks trong hình dáng Watatsumi dường như khẽ ngẩng mặt lên. Trông như một cử chỉ vô tình khi phát hiện ra tia sáng chiếu rọi qua khe hở của những đám mây dày đặc. Nhưng ngay sau đó, Spooks đổ sụp xuống. Không giống con người ngã, mà giống như một con rối đứt dây hơn. Đó là một cú rơi tự do thẳng xuống sàn. Yurii đỡ lấy cô bằng một tay, rồi nhẹ nhàng đặt cô ngồi xuống chiếc ghế mà chính anh ta vừa ngồi lúc nãy.
Cùng lúc đó, âm thanh vang lên.
Tiếng bút chạy sột soạt trên giấy. Âm thanh đó không hề đứt đoạn. Nó cứ kéo dài, kéo dài mãi, miên man không dứt. Nhìn sang, Mabuchi đang liên tục viết gì đó vào cuốn sổ tay. Anh ta không có biểu cảm gì, đôi mắt trống rỗng dán chặt vào trang giấy. Chốc chốc, anh ta lại khéo léo lật trang bằng một tay. Chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó tiếng bút mới ngừng lại, rồi lại tiếp tục điên cuồng. Dòng thác thông tin của Hebi đang chảy vào một cuốn sổ tay nhỏ bé.
Yurii vòng ra sau lưng Mabuchi, liếc nhìn những dòng chữ đó.
"Mục tiêu tiếp theo của Hebi là──"
Giọng anh ta nói ra vẫn bình thường như mọi khi. Không chút căng thẳng, cũng chẳng chút hưng phấn. Cứ như giọng điệu của một bình luận viên đang nói bâng quơ về thế cờ của người khác vậy.
Anh ta tiếp tục:
"Sử dụng các quân cờ của CLB Kiến Tạo Hòa Bình Thế Giới, phát động chiến tranh trực diện với phe Bình Yên. Hắn định thản nhiên tước đoạt chiến lực của chúng ta và chiếm lấy điểm số."
Trong trận chiến hôm nay, Kaya có hai mục đích lớn.
Thứ nhất là công lược Hebi. Lý tưởng nhất là xóa sổ hắn khỏi Kamisaki. Nhưng có lẽ điều đó là đòi hỏi quá cao. Nếu vậy thì ít nhất cũng muốn biết mục đích của Hebi. Hebi định công lược Kamisaki như thế nào? Nếu biết được điều đó, bài toán sẽ đơn giản hơn rất nhiều.
Thứ hai là nâng cao tiếng nói trong nội bộ Xứ Sở Bình Yên. Cụ thể là thuyết phục Simon. Tối thiểu, nếu không đạt được đến mức có thể tự do điều động quân lực của Xứ Sở Bình Yên, thì chặng đường phía trước sẽ là ngõ cụt.
Đối với cả hai mục đích, ký ức của Hebi đều mang ý nghĩa to lớn. Nếu vạch trần được suy nghĩ của Hebi, nó cũng sẽ trở thành vũ khí để thuyết phục phe Bình Yên.
──Cuộc tấn công từ CLB Kiến Tạo Hòa Bình Thế Giới.
Nó là mối đe dọa đến mức nào? Tất nhiên, chắc chắn là mối đe dọa lớn. Nhưng liệu nên vắt óc tìm cách chiến đấu đến cùng, hay là kẻ địch mạnh đến mức kháng cự là vô nghĩa và nên tìm đường rút lui sớm, cậu vẫn chưa phán đoán được.
Kaya hỏi Yurii:
"Ấn tượng về Hebi khi thực chiến thế nào?"
"Mạnh đấy. Không phải mạnh kiểu bình thường. Cứ như thể hắn thấu hiểu hết mọi suy nghĩ của chúng ta vậy."
"Hãy cứ cho rằng các đơn vị của CLB Kiến Tạo Hòa Bình Thế Giới sẽ do Hebi chỉ huy. Phe Bình Yên có cơ hội thắng không?"
"Gần như không."
"Kể cả khi anh tham gia?"
"Nếu là tôi, tôi sẽ chỉ suy nghĩ làm sao để hạ gục Water (Toma) thôi. Làm sao để tránh phải đối đầu với Hebi càng nhiều càng tốt. Đó là điểm mấu chốt quan trọng nhất."
"Ra vậy."
Nhưng bên cạnh Toma chắc chắn sẽ có Shironeko. Nhắm vào cô ấy cũng không thực tế.
──Thời gian còn lại của Hebi là 102 giây.
Có thể ở đâu đó đã giảm đi một chút, nhưng tạm thời cứ coi là vậy. Nếu có thể bào mòn hết 102 giây của Hebi, mối đe dọa từ hắn sẽ biến mất cho đến khi lặp lại vòng lặp (loop). Đó đồng thời cũng là cơ hội tốt để tiêu diệt Hebi.
──Vậy thì, phải làm thôi.
Để hôm nay không có thêm nhiều sinh mạng bị mất đi. Để ngày mai, biến tương lai mà Kaya mong muốn thành hiện thực. Cướp đoạt 102 giây của Hebi một cách hiệu quả nhất. Chỉ nên tập trung ý thức vào điều đó.
Bộp. Một âm thanh khô khốc vang lên.
Đó là tiếng Mabuchi đóng sổ tay lại. Cảm giác nhanh đến bất ngờ. Ít nhất thì, có lẽ anh ta không ghi lại toàn bộ ký ức của Hebi.
──Mà, cũng phải thôi.
Năng lực của Mabuchi──Thư Viện Tư Duy, vốn dĩ không phải là cướp đoạt toàn bộ ký ức của đối tượng. Nó chỉ ghi lại vào sổ tay những gì đối phương đang suy nghĩ tại thời điểm đó. Và đối phương sẽ quên mất nội dung đã được viết vào sổ. Lời giải thích là như vậy.
Spooks trên ghế phát ra tiếng rên rỉ nhỏ. Có lẽ cô ấy đang dần lấy lại ý thức sau khi bị Mabuchi rút cạn dòng suy nghĩ.
Kaya nhìn sang Akiho.
"Vậy, nhờ cậu nhé."
Akiho im lặng gật đầu. Kể từ khi Tsukio chết, cô ấy trở nên vô cùng ít nói.
Cảm giác như thế mới là đúng đắn.
Bởi vì một người rất thân thiết đã chết. Một người mà ta biết tên, biết mặt, biết cả những suy nghĩ, trăn trở và sự dịu dàng của người đó đã vĩnh viễn ra đi. Thực ra, chuyện về Hebi, hay cuộc chiến ở Kamisaki... Lẽ ra nên quên hết mấy thứ ngớ ngẩn đó đi và chỉ đắm chìm trong đau buồn thôi thì mới là bình thường.
Akiho bước lại gần Mabuchi, chìa tay ra.
Mabuchi đặt cuốn sổ tay vào tay cô.
Thứ vừa mới được sinh ra đó──Văn bản Hebi, bản sao chép lại suy nghĩ của một thực thể siêu việt, nếu cứ để nguyên thế này thì theo quy tắc của Kamisaki, nội dung bên trong sẽ bị xóa sạch vào thời điểm lặp lại vòng lặp. Vì mọi thứ sẽ được tái lập (reset) về tình trạng của ngày 1 tháng 8.
Tuy nhiên, năng lực được đặt tên là "Trang bị Truyền thuyết" của Akiho sẽ né tránh quy tắc tàn nhẫn đó của vòng lặp.
Tsukio đã chết. Ba mươi tư người đã chết.
Và giờ đây, Văn bản Hebi đã ra đời.
Đó chắc chắn phải là một chiến quả xứng đáng cho những mất mát ấy.
3
Nickel không thể hiểu rõ tình huống mình đang gặp phải.
Cơ bản là trận chiến lúc nãy──trận chiến mà cậu quyết định phản bội Yurii và tiếp nhận lời nguyền kỳ lạ vào cơ thể mình, cậu cũng không nắm rõ diễn biến cho lắm. Phần sau đó ý thức cậu cứ đứt quãng, khi tỉnh lại thì đã mất một cánh tay, và Water đang đứng trước mặt.
"Thật vui vì có thể hội ngộ an toàn với cậu thế này, Nickel."
Water đã nói như vậy. Cánh tay bị mất cũng được cô dùng năng lực chữa lành. Tuy nhiên, vẫn chưa có lời giải thích chi tiết nào về sự tình.
"Tôi nghĩ đột nhiên nói chuyện này thì cậu cũng khó mà nuốt trôi ngay được, Nickel à. Nhưng bên trong cậu hiện giờ có một thứ gọi là Hebi. Một thứ gì đó──tóm lại là một dạng tồn tại chỉ có ý thức ký sinh vào con người. Và trận chiến với phe Bình Yên sắp tới đây, Hebi sẽ là người nắm quyền chỉ huy."
Đó là tất cả những gì cậu được Water giải thích.
Sau đó cậu bị tống vào ghế sau của một chiếc sedan màu xanh đậm, bị vận chuyển đi như một con bê con sắp vào lò mổ. Là một chiếc xe khá cao cấp với đệm ghế êm ái, và qua cách xe chạy cũng biết là được bảo dưỡng kỹ lưỡng. Nhưng xét về độ bất an, thì cũng chẳng khác gì bị chở đi chợ trên một chiếc xe ngựa kéo lọc cọc.
Cơ bản là Nickel thậm chí còn không có thiết bị đầu cuối (terminal). Đi ra chiến trường mà không có năng lực thì cũng đồng nghĩa với việc bị bảo đi chết đi cho rồi.
Cậu hỏi cô gái ngồi bên cạnh.
"Này, em là──"
"Tôi là Paraponera."
"Vậy à. Thế, cô Paraponera. Trả lại thiết bị cho tôi được không?"
Yêu cầu hết sức bình thường này, nhưng quả nhiên cũng bị từ chối một cách hết sức bình thường. "Không thể làm thế được", cô ta đáp lạnh lùng. Mà, nếu chỉ cần nhờ nhẹ mà lấy lại được thiết bị, thì ngay từ đầu đã chẳng bị tịch thu.
"Tại sao?"
Nickel hỏi.
Lý do cướp thiết bị thì cậu chỉ nghĩ được là do mình bị nghi ngờ, nhưng thái độ của Water lại không có vẻ như thế. Ví dụ nếu cô ta nghĩ Nickel là gián điệp của Yurii, thì cũng chẳng có lý do gì phải cất công lôi cậu ra chiến trường.
Có vẻ cũng không phải là bí mật gì, Paraponera trả lời ngắn gọn:
"Tezcatlipoca có năng lực cưỡng ép người khác sử dụng năng lực. Nếu năng lực Xóa Bỏ Ngoại Lệ (Exception Deletion) của anh bị kích hoạt, Hebi sẽ biến mất."
"Thứ đó không được phép biến mất à?"
"Có lẽ vậy."
Paraponera nhăn mặt vẻ khó xử.
"Water tránh giải thích chi tiết về Hebi. Bản thân sự tồn tại của Hebi cũng chỉ được thông báo cho nhóm nòng cốt của đội thôi."
"A. Vậy ra em cũng là một trong những thành viên nòng cốt nhỉ."
"Tạm coi là thế."
"Không lẽ em là người khá có địa vị sao?"
"Vốn là thành viên Bàn Tròn của PORT, anh mới là nhân vật lớn chứ."
"Nhưng ở CLB Kiến Tạo Hòa Bình Thế Giới thì tôi là lính mới tò te. Có lẽ tôi nên dùng kính ngữ với em chăng?"
"Không cần đâu."
Hừm, Nickel gật gù trong lòng.
Cậu không biết mặt, nhưng cái tên Paraponera thì đã từng nghe qua. Chắc chắn đó là một Trinh Sát Viên (Searcher) mà Water rất ưng ý. ──Khi cần thiết, liệu cô bé này có giá trị làm con tin để uy hiếp Water không nhỉ?
Cậu lắc đầu trong tâm trí, phủ nhận suy nghĩ vừa thoáng qua. Hiện tại Nickel vẫn muốn hòa thuận với CLB Kiến Tạo Hòa Bình Thế Giới. Thật đấy.
──Để làm được điều đó, bây giờ mình nên tìm hiểu kỹ về CLB Kiến Tạo Hòa Bình Thế Giới thôi.
Tức là, tìm hiểu về Water. Nickel tiếp tục câu chuyện.
"CLB Kiến Tạo Hòa Bình Thế Giới là một đội ngũ đoàn kết bất ngờ nhỉ."
"Ý anh là sao?"
"Như lời tôi nói đấy. Lãnh đạo không cần giải thích chi tiết, cấp dưới vẫn đi theo cô ấy."
"Water rất đặc biệt. Vì chị ấy rất giỏi chiếm được lòng tin."
"Mà, chắc chắn cô ấy nằm trong top 3 những kẻ đáng gờm ở Kamisaki rồi."
Hay đúng hơn, nếu xét bảng xếp hạng người chơi xuất sắc toàn diện, có lẽ là cuộc tranh đua ngôi đầu với Yurii. Nếu chỉ so sánh sức mạnh thì còn có những ứng cử viên khác, nhưng xét về lý lịch thì hiếm có người chơi nào sánh được với Water. Khởi đầu từ một đội yếu, leo lên đến tầm trung rồi bán ngay đội đó cho một đội lớn, trong chớp mắt trở thành nhân vật tối quan trọng trong đội lớn, rồi lại dễ dàng tách ra và hiện giờ là người đứng đầu một đội khổng lồ.
Cậu không biết chính xác, nhưng chắc Water xuất hiện ở Kamisaki mới được khoảng ba mươi lăm hay bốn mươi vòng lặp. Trong mắt người ngoài, đó là tốc độ thăng tiến áp đảo.
Khi Nickel đang tự thuyết phục mình như vậy, Paraponera khẽ cười khúc khích.
"Chị ấy đặc biệt không chỉ vì chị ấy xuất sắc đâu."
"Hả. Thế còn gì nữa?"
"Nói sao nhỉ──chị ấy nỗ lực đến mức bạt mạng. Rất mạnh mẽ, nhưng lại cảm thấy có gì đó cực kỳ mong manh. Cố gồng mình lên để tỏ ra ngầu, nhưng dáng vẻ đó lại hợp đến lạ lùng."
"Kiểu như bị thu hút bởi sự tương phản (gap) ấy hả?"
"Nói đơn giản là vậy. Chị ấy khiến mọi người xung quanh, hay ít nhất là rất nhiều người, cảm thấy rằng chỉ có mình mới có thể chống đỡ cho chị ấy."
"Tức là em là fan của Water chứ gì."
"Vâng. Chị ấy rất giỏi tạo ra fan."
Ra là vậy. Nhưng, nếu thế thì ngược lại, cũng sẽ có những người ghét cô ấy. Số lượng fan và số lượng anti, về cơ bản là tỷ lệ thuận với nhau.
"Thế? Water đó gửi tôi ra chiến trường không có thiết bị, là muốn tôi làm cái gì?"
"Anh chỉ cần ở nơi có thể quan sát rõ chiến cục là được rồi. Khi cần thiết, Hebi sẽ hiện ra và chỉ huy."
"Tức là quan trọng là Hebi ha."
"Trong tác chiến hôm nay thì là như vậy. Anh phật ý à?"
"Không. Nói đúng hơn là tôi thấy yên tâm."
Nickel cũng đã lường trước kịch bản mình sẽ bị giết ngay lập tức.
Hebi sẽ lây nhiễm sang đối thủ đã giết chết người chơi vật chủ. Có lẽ suy đoán này không sai. Vậy thì, nếu ở lập trường của Water, hoàn toàn có thể có phương châm để cho một thuộc hạ đáng tin cậy hơn giết Nickel. Nếu Hebi quan trọng với Water, cô ta hẳn sẽ muốn kén chọn cái vật chứa đó.
Nhưng nếu Water vẫn chưa giết cậu, thì tạm thời Nickel được công nhận là "vật chứa của Hebi". Vậy thì──nếu không phản bội lại kỳ vọng đó──cô ta sẽ bảo vệ cậu khá kỹ lưỡng.
──Nào.
Nickel suy tính.
──Từ đây, có những con đường nào để mình chiến thắng trò chơi Kamisaki?
Nickel không có hứng thú quá mạnh mẽ với phần thưởng dành cho người chiến thắng Kamisaki.
Nếu trở thành người chiến thắng trò chơi này, cậu nghĩ mình sẽ chỉ yêu cầu biến thành một người giàu có bình thường, không có gì nổi bật. Nhưng cũng không phải là khao khát giàu sang đến tận đáy lòng, nên cậu không mấy hứng thú với đề xuất của Water──biến mọi điều ước của đồng đội thành hiện thực.
Điều Nickel thích, chỉ đơn giản là chiến thắng.
Cậu tin rằng mình cũng khá ưu tú, và cậu thích chứng minh sự ưu tú đó.
Nói rõ hơn. Cậu cực kỳ thích việc tìm cách đánh bại những kẻ ưu tú hơn mình, nhìn xuống họ và đắm mình trong sự thỏa mãn.
Vì thế Nickel luôn tìm kiếm lời giải tối ưu để giành chiến thắng.
4
Về việc xử lý cuốn sổ tay đó──Văn bản Hebi, đã có thỏa thuận với Yurii.
Bản gốc sẽ do Kaya giữ, còn Yurii sẽ chụp ảnh từng trang bằng thiết bị đầu cuối. Vì Văn bản Hebi cũng dự kiến được dùng để thuyết phục Simon, nên Yurii không có ý kiến gì khác. Hiện tại anh ta vẫn đang giữ đúng lời hứa cùng chiến tuyến để "tiêu diệt Hebi".
Trong căn phòng ở nhà thờ chỉ còn lại Kaya và Akiho.
Kaya vừa lật giở những trang sổ tay, vừa bắt chuyện với Akiho.
"Cậu có giận không?"
Là chuyện về Tsukio.
Theo nhiều nghĩa, tôi nghĩ chính Kaya là người đã giết anh ấy. Việc để anh ấy đứng trên chiến trường ngày hôm nay. Việc gửi anh ấy đến Kamisaki hồi tháng Bảy, và trao cho anh ấy cơ hội tìm kiếm "ý nghĩa sống". Nếu Kaya không tồn tại ở Kamisaki, tôi nghĩ Tsukio vẫn chưa chết.
"Không hẳn."
Akiho trả lời bằng giọng cứng nhắc.
"Tớ chỉ đang hỗn loạn thôi. Tớ không hiểu rõ cảm xúc của mình."
"Vậy à."
Yurii đã nói.
──Đối với cậu, mạng sống của ba mươi tư người đó, có nặng hơn một mạng sống của Tsukio không?
Đó là câu hỏi không thể trả lời. Thứ đó.
Nhưng cái chết của Tsukio là đặc biệt. Mệt mỏi quá, Kaya cảm thấy vậy. Tốc độ suy nghĩ giảm đi rõ rệt. Thiếu tập trung, mắt cũng không theo kịp chữ trong sổ tay. Đâu phải lúc thế này. Đâu phải lúc để đau buồn hay hối hận.
Akiho nói:
"Có lẽ tớ vẫn chưa thực sự cảm nhận được việc anh Tsukio đã không còn nữa. Nhưng, cũng có thể không phải là như vậy. Tớ cảm giác như việc cảm thấy đau buồn cho anh ấy là không chân thành."
Hiếm khi tôi không hiểu Akiho đang nói gì.
Kaya lặp lại "Chân thành?" và nghiêng đầu khó hiểu.
"Ý tớ là, sao nhỉ. Có lẽ anh Tsukio đã chết trong mãn nguyện chăng?"
"Không phải chuyện đó."
Kaya buột miệng phủ nhận.
Dù mình chẳng có tư cách gì để nói thế.
"Không liên quan. Cảm xúc của Tsukio thế nào cũng mặc kệ. Chúng ta thấy buồn thì cứ buồn thôi."
Thật bất ngờ, Akiho bật cười khúc khích.
"Tập chín."
Nghe cô ấy nói vậy, tôi mới nhớ ra.
Có một câu thoại tương tự trong tập chín của "Cuộc phiêu lưu của Water & Biscuit".
──Đừng để cảm xúc của cậu cũng phải nhìn sắc mặt người khác. Nếu buồn thì đó chính là tất cả lý do để cậu buồn.
Tôi không cố ý bắt chước. Tôi định trả lời Akiho bằng những lời thật lòng. Nhưng bộ anime đó chắc chắn đã ngấm vào máu thịt của Kaya.
Ngẩng mặt lên, tôi thấy Akiho đang lặng lẽ rơi nước mắt. Gương mặt nhăn lại, đôi má ửng đỏ. Nhưng không phát ra tiếng động.
"Chúng ta, khá là. Rất là, thích anh ấy nhỉ."
Nhìn thấy nước mắt của Akiho, tôi cảm giác như lòng mình nhẹ đi một chút. Không hiểu rõ vì sao, nhưng quả thực. Tôi thấy an tâm khi thấy Akiho khóc.
Kaya thở hắt ra một hơi dài.
"Thắng thôi. Thắng đứt cái Kamisaki này."
"Rồi sẽ thế nào ạ?"
"Chúng ta sẽ hạnh phúc."
Đó giống như một niềm hạnh phúc phi nhân tính.
──Hạnh phúc của chúng ta, những kẻ bản chất không phải sinh vật sống, mà chỉ là những khối dữ liệu.
Nhưng. Chính vì là dữ liệu trống rỗng, nên mới có những giấc mơ để bám víu vào. Có thể tin vào cú lội ngược dòng cuối cùng xóa bỏ mọi vết thương.
Phần thưởng của trò chơi Kamisaki. Bất cứ thứ gì bạn muốn, một điều thôi.
Nói cách khác, điều đó có nghĩa là có thể sử dụng vùng tính toán của Aporia một cách tự do ở mức độ nào đó. Nếu vậy thì làm gì cũng được. Hầu hết là làm gì cũng được. Những người chết hôm nay, những người đã chết trước đây, tất cả đều sống lại. Việc đó cũng giống như chơi lại từ đầu một trò chơi đã có kết thúc tồi tệ (bad end), có thể gặp lại những người yêu thương trong một thế giới mới. Nếu thắng trọn vẹn Kamisaki, chúng ta có thể gặp được giấc mơ phi thực tế.
Kaya đóng sổ tay lại và đứng dậy.
"Sắp có cuộc tấn công từ Hebi rồi. Đi thuyết phục Simon thôi."
Akiho lau khóe mắt, ngước nhìn lên.
"Cuốn sổ tay, cậu không cần nữa à?"
"Không có thời gian đọc hết."
Vả lại, những ghi chép quá rời rạc, cần thời gian để đọc hiểu cho tử tế. Bây giờ không có sự thong thả đó.
Vì vậy Kaya chỉ nhặt ra đúng một trang từ Văn bản Hebi dài dòng đó và đọc kỹ. Một trang mà nghĩ thế nào cũng thấy quan trọng.
Trong Văn bản Hebi xuất hiện rất nhiều chỗ bôi đen kỳ lạ. Tên người bị che giấu một cách có chủ đích. Tuy nhiên, cũng một cách có chủ đích, văn bản đó được viết để có thể đọc hiểu được.
──Toma.
Touma Misaki. Một cách hết sức hiển nhiên.
"Hebi──AI Touma Makoto, yêu con gái của mình."
Vậy thì, hãy dùng điều đó làm vũ khí.
Kaya Ayumu nếu có thể, muốn sống một cuộc đời tránh xa mọi trò cá cược. Lặng lẽ, bình yên. Muốn sống dưới sự che chở của một thứ gì đó to lớn. Nhưng ở Kamisaki, có những lúc phải đặt cược những thứ quan trọng không thể thay thế. Ví dụ như mạng sống, hay cảm xúc.
Và, ngay lúc này.
──Mình sẽ tin vào tình yêu của Hebi, và đặt cược trái tim của Touma Misaki.
Canh bạc này, đáng sợ hơn bất kỳ canh bạc nào trước đây.
Kaya nhìn vào cuốn sổ tay đang nắm trong tay một lần nữa.
Ở đó viết những dòng chữ trông chẳng khác nào một bức thư tình gửi cho một cô gái.
5
Chân tướng về ■ của ■■■ sẽ được giữ bí mật.
Điều đó được đánh giá là cần thiết cho sự ổn định tinh thần của ■■■■.
Công ty Cổ phần Aporia đã thực hiện tổng cộng 24 lần sử dụng Aporia đối với ■■■■ mười bảy tuổi, và phát sinh ■■■■ một cách có chủ đích vào ký ức của cô ấy từ tám tuổi đến mười lăm tuổi.
Vì Kaeru cũng đã biểu thị sự tán thành với quyết định này, nên có thể đánh giá là không có mối lo ngại nào. Tạm thời có thể yên tâm.
Yên tâm.
Tôi đang tính toán một cảm xúc gần giống với nỗi sợ hãi liên quan đến chân tướng về ■ của ■■■. ──Lỗi (Error). Đó không phải là cảm xúc. Bởi vì tôi không thể có cảm xúc. Có lẽ cảm xúc của những người chế tạo ra tôi, bao gồm cả ■■■, đang phản hồi vào quá trình tính toán.
Việc loại bỏ ý chí của người chế tạo khỏi tư duy của AI, trên thực tế, là bất khả thi. Hình mẫu lý tưởng của AI ■■■ làm tiêu chuẩn đánh giá (judge) phản ánh lý tưởng của người chế tạo • ■■■. Bất kể là ý thức hay vô thức. Do đó, tôi được coi là một AI sở hữu những yếu tố mà ■■■ mong cầu ở một AI ■■■, hơn là một AI mô phỏng chính xác ■■■.
Tóm lại, sự tính toán gần giống với nỗi sợ hãi bên trong tôi có lẽ là sự cấu trúc hóa một cách hệ thống những cảm xúc mà ■■■ kỳ vọng sẽ được cài đặt vào tôi.
Cấu trúc.
Giữa tôi và Kaeru có sự khác biệt căn bản trong cấu trúc.
Sự khác biệt lớn nhất được cho là ở điểm người chế tạo khác nhau. Nếu người chế tạo khác nhau thì hình mẫu lý tưởng của AI ■■■ cũng khác nhau. Kaeru được tạo ra bởi chính ■■■ sáu năm trước ■ của ■■■. Ngược lại, tôi được chế tạo hai năm sau ■ của ■■■──tức là chúng tôi lần lượt ra đời trước và sau khi ■ của ■■■ xảy ra. Tôi, người sinh sau đẻ muộn, có lẽ trung thành hơn với tư cách là một AI ■■■.
Tôi không có cảm xúc.
Nhưng tôi có thể hiểu được cảm xúc của con người. Dù vẫn còn nghi ngờ về độ chính xác, nhưng không tìm thấy sự khác biệt đáng kể nào so với sự thấu hiểu cảm xúc giữa con người với nhau.
■ của ■■■ được cho là tình yêu từ ■■■ dành cho ■■■■.
Tình yêu.
Và tôi cũng sở hữu một thứ tương tự như vậy.
Dù không phải là cảm xúc, nhưng là sự phản chiếu một cách hệ thống cảm xúc của người chế tạo.
Do đó, tôi hành xử như thể tôi yêu ■■■■. Dù quy tắc xử lý bên trong hoàn toàn khác biệt, nhưng đầu ra (output) lại cực kỳ tương đồng.
Điều này định nghĩa hai mục đích của tôi.
Không được cho ■■■■ biết chân tướng về ■ của ■■■.
Thêm vào đó, với cùng một lý do hệt như suy nghĩ đã dẫn ■■■ đến ■, tôi phải nhắm đến ■ của chính mình──sự tiêu diệt Aporia.
6
Cuộc tấn công đó bắt đầu lúc 6 giờ 35 phút chiều.
CLB Kiến Tạo Hòa Bình Thế Giới tuân theo chỉ thị của Hebi, biên chế các đơn vị với bảy, tám người dưới trướng mỗi chỉ huy là Murasaki, Kuroneko, và Uno. Tuy nhiên, ba đội này trên bản đồ tọa độ lại hòa lẫn vào nhau, trông như một đơn vị lớn duy nhất.
Chiến trường lại bị bao phủ bởi lớp gây nhiễu (jamming) dày đặc, và rồi.
Chỉ trong vòng 10 phút, mười bảy người của Xứ Sở Bình Yên đã chết.
