1
Tsukio ngước mắt nhìn lên bầu trời.
Đó là một vòm trời chẳng có gì đặc biệt. Xanh thẳm, trong trẻo và dễ chịu. Thế nhưng, sắc xanh ấy dường như nhạt hơn, gợi lên một cảm giác dịu dàng man mác. Tsukio nhớ lại màu sắc nơi cửa ngõ mùa hạ ấy, nhớ từng hình thù của những đám mây trôi, và cả làn gió đang khẽ lay động mái tóc mình.
Đồng thời, anh cũng thấu hiểu.
── À. Cậu ấy.
Kaya Ayumu đã tìm ra đáp án chính xác. Ít nhất, cậu thiếu niên đó đã chạm tới một ý tưởng nào đó mà Aporia đánh giá là đáng để kiểm chứng. Chính vì thế mà giờ đây, Tsukio mới đang đứng dưới bầu trời tháng Bảy này.
Thật thảm hại làm sao. Bởi lẽ, cái gọi là ý nghĩa sự sống của anh, rốt cuộc lại sắp được ban phát bởi chính cậu thiếu niên ấy.
"Lâu rồi không gặp."
Nghe tiếng gọi, Tsukio quay đầu lại.
Đứng đó là một người phụ nữ. Người mà anh vẫn hằng mơ thấy.
── Ural.
Quả nhiên là một người xinh đẹp, Tsukio thầm nghĩ. Có lẽ trong mắt người thường, ngoại hình của cô chẳng có gì quá ấn tượng. Dù sống mũi rất thanh tú, nhưng đôi mắt và khuôn miệng nhỏ nhắn có thể khiến người ta nhận xét đó là một gương mặt giản dị. Nhưng với Tsukio, cô ấy vô cùng đặc biệt. Những ký ức tháng Bảy bên Ural đã khiến đôi mắt cô trở thành thứ quý giá hơn bất cứ điều gì. Dẫu cho đó chỉ là vẻ đẹp của một viên bi ve phản chiếu ánh hoàng hôn, thì trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, nó còn rực rỡ hơn cả kim cương.
Cô nở một nụ cười nơi khóe môi. Nhưng nụ cười ấy có chút gượng gạo. Có lẽ phía cô cũng đang căng thẳng.
Đối diện với Ural, Tsukio cười khổ trong lòng.
── Vậy là, một giả thiết của tôi đã sai.
Cũng có lúc anh từng nghĩ, biết đâu mình sống chỉ để được gặp lại Ural. Anh đã suy đoán như vậy. Tuy nhiên, đến tận lúc này, Tsukio vẫn chưa thể xác định chắc chắn ý nghĩa sự sống của mình là gì.
Dù vậy...
"Tôi đã rất muốn gặp lại cô."
Tsukio thổ lộ.
Cô nghiêng đầu vẻ bối rối rồi tiếp tục câu chuyện.
"Để tìm kiếm 'phần thưởng' cho cậu, Aporia đã quyết định tính toán lại tháng Bảy. Cậu được trao quyền can thiệp vào dữ liệu của tháng Bảy một cách tương đối tự do."
"Còn cô?"
"Sao cơ?"
"Cô tham gia vào lần tính toán lại này với tư cách gì?"
Ural khẽ khoanh tay. Có lẽ câu hỏi của Tsukio phức tạp hơn vẻ ngoài của nó, khiến cô khó đưa ra câu trả lời chính xác.
Dù sao thì, cô cũng đáp:
"Về cách xử lý sự tồn tại của tôi, Aporia có hai lựa chọn. Một là dựng lên một AI mô phỏng tôi rồi đưa vào Kamisaki này. Hai là, để tôi thực sự ── tức là tôi với tư cách nghiên cứu viên của Tập đoàn Aporia ── tham gia vào Kamisaki một lần nữa."
"Lựa chọn nào đã được đưa ra?"
"Tôi đã nguyện vọng phương án sau, và Aporia cũng đánh giá đó là điều nên làm. Tôi nghĩ Aporia cũng cho rằng, để cậu tìm thấy 'ý nghĩa cuộc sống', thì chính bản thân tôi cần phải tham gia."
"Cảm ơn cô."
"Không. ── Bởi lẽ sự tồn tại của cậu, tự nó đã giống như sự ích kỷ của chúng tôi rồi."
Kamisaki, và những AI được đưa vào đó. Về bản chất, họ chỉ là những linh kiện của cỗ máy tính toán nhằm tìm ra "Idola của Sự Sống".
Tsukio khẽ lắc đầu.
Không phải phủ định. Cũng chẳng phải khẳng định. Giả sử lý do tồn tại của chính mình chỉ là "sự ích kỷ của ban điều hành Kamisaki", thì chuyện đó cũng chẳng thành vấn đề. Không có gì phải phủ nhận, cũng chẳng có gì đáng bận tâm.
Ural quay trở lại với lời giải thích ban đầu ── tức là về tháng Bảy này.
"Tại đây, ngoại trừ ý thức của tôi và cậu, tất cả đều là sự tái hiện một ngày trong trò chơi của tháng Bảy. Ngày 3 tháng 7 của vòng lặp thứ 282. Tôi là người chọn bắt đầu từ thời điểm này, nhưng cậu có thể quay về quá khứ xa hơn nếu muốn."
Ngày 3 tháng 7 của vòng lặp thứ 282 ── ý nghĩa của ngày này quá đỗi rõ ràng.
Tại Kamisaki tháng Bảy, có hai đội đã tranh đấu đến cùng.
Một bên là "Wimpy Mare" mà Tsukio trực thuộc. Bên còn lại là kỳ phùng địch thủ của họ, "Night Crows".
Và Wimpy Mare, vào ngày 3 tháng 7 của vòng lặp thứ 282 ── tức là hôm nay, đã đánh bại Night Crows, trở thành đội duy nhất còn lại của Kamisaki tháng Bảy.
Nhưng đồng thời, đây cũng là ngày Wimpy Mare sụp đổ.
Trong trò chơi ở Kamisaki, các đội "Bộ phận" trực thuộc đội chính (Main Team) vẫn được xử lý như những đội riêng biệt trên dữ liệu. Tức là sau khi Night Crows bị tiêu diệt, tất cả các bộ phận của Wimpy Mare phải tuyên bố đầu hàng trước đội chính, hợp nhất toàn bộ lãnh thổ Kamisaki về một đội duy nhất trên dữ liệu thì trò chơi mới kết thúc.
Đáng lẽ mọi chuyện phải diễn ra suôn sẻ. Dù nói ra có chút xấu hổ, nhưng Wimpy Mare từng là một đội gắn kết bằng những mối liên kết bền chặt. Ít nhất Tsukio đã tin là như vậy. Thế nhưng, trước khi việc hợp nhất diễn ra, người đứng đầu đội chính ── người đàn ông tên là Cliché ── đã bị Đội trưởng Đội 2, Mukotsu, sát hại.
Ural hạ mắt nhìn thiết bị trên tay.
"Vừa đúng lúc này, Cliché đã chết."
Cùng lúc, thiết bị của Tsukio phát ra âm thanh điện tử nhẹ, thông báo cái chết của Cliché và sự diệt vong của đội chính.
Sự tái hiện của ký ức đau thương đối với Tsukio.
Tsukio nghiêng đầu, chăm chú nhìn Ural.
"Cô muốn nói rằng sự hối tiếc về tháng Bảy là lý do tôi đang sống sao?"
Ural hơi nhíu mày, vẻ mặt có chút khó xử.
"Aporia vẫn chưa đưa ra phán quyết nào cả. Nhưng, cậu đang nghĩ như vậy đúng không?"
À. Đúng là vậy.
── Ý nghĩa sự sống của tôi.
Điều đó, dù có suy nghĩ bao nhiêu lần đi nữa, cũng chỉ tồn tại trong tháng Bảy này.
"Khi ấy, tôi đã hốt hoảng chạy đến chỗ Cliché. Tôi không thể tin được sự phản bội của Mukotsu."
"Đúng vậy. Và rồi..."
"Cô đã phải chết."
Ural.
Cũng có thể nói rằng, người đã giết chết người phụ nữ xinh đẹp này, chính là Tsukio.
*
2
Hãy nói về lần đầu tiên ấy.
Câu chuyện về tháng Bảy nguyên bản, trước khi Tsukio trải qua tháng Tám và quay trở lại đây.
Vào tháng Bảy đó, Tsukio đã gặp Ural. Cơ duyên bắt đầu khi Wimpy Mare của Tsukio tiêu diệt đội của cô và thu nạp tàn quân. Những thành viên có được từ trận chiến ấy được phân chia vào các bộ phận. Và nơi Ural gia nhập chính là Đội 1 của Tsukio.
── Một ca khó đấy. Thế nên, tôi giao cho cậu nhé.
Cliché đã nói như vậy.
Lúc đó, Tsukio chưa hiểu rõ ý nghĩa trong lời nói của anh. Tuy nhiên, ấn tượng đầu tiên của Tsukio về Ural cũng chẳng thể gọi là tốt đẹp. Cô dường như không quan tâm đến việc đội cũ bị xóa sổ, cũng chẳng đoái hoài gì đến đội mới Wimpy Mare. Cứ như thể mọi thứ đều là chuyện của người dưng, cô không tỏ ra đau buồn, không giận dữ, cũng chẳng cố gắng cư xử hòa nhã để tìm chỗ đứng trong tập thể mới.
Mặt khác, Ural rõ ràng là một người chơi đặc biệt.
Cô sở hữu một Năng lực Gốc (Original) ngoại lệ.
Năng lực mang tên "Vật Tế Thần" (Scapegoat) đó có thể cưỡng chế tạo ra vòng lặp. Nếu vòng lặp diễn ra, thương tích sẽ được chữa lành, số lần sử dụng năng lực được khôi phục, cơ hội nhận năng lực mới mở ra, và ngày nghỉ ngơi sẽ đến. Đó là con đường thoát thân tuyệt đối, giải quyết mọi bất lợi của chiến cục chỉ trong một hơi thở.
Việc Wimpy Mare có thể trở thành kẻ chiến thắng tại Kamisaki có liên quan mật thiết đến năng lực của Ural. Nếu không có Vật Tế Thần, ít nhất Wimpy Mare đã bị diệt vong hai lần. Vì thế, lẽ ra Ural xứng đáng được gọi là vị cứu tinh của Wimpy Mare. Lẽ ra cô xứng đáng được bất kỳ ai yêu mến.
Nhưng thực tế, Ural chưa bao giờ hòa nhập với đội.
Dù hữu dụng, nhưng không ai biết cô đang nghĩ gì. Một người phụ nữ lạnh lùng sớm muộn gì cũng sẽ phản bội ── đó luôn là đánh giá dành cho Ural.
Có vài lý do khiến Ural không thể hòa nhập.
Ví dụ như việc cô ghét hành động tập thể. Thỉnh thoảng khi có tiệc ăn mừng chiến thắng, cô hầu như không tham gia. Cô cũng ghét huấn luyện chiến đấu, luôn viện cớ "mệt rồi" để lẩn đi đâu đó. Ai bắt chuyện cô cũng chỉ đáp lại cộc lốc, từ bỏ ngay từ đầu mọi nỗ lực xây dựng tình bạn.
Lý do lớn nhất khiến các thành viên trong đội ngày càng bất mãn với Ural, là vì cô mãi không chịu sử dụng năng lực tuyệt vời của mình.
Chẳng hạn trong một trận chiến nọ, một Đội trưởng Bộ phận ── Mity ── đã mất đi một cánh tay.
Mity, cô gái vui vẻ, hiền lành ấy là người được cả đội yêu mến, và vết thương đó là do cô đỡ đòn thay cho đồng đội. Mity đã vô cùng đau đớn vì mất tay. Cô quằn quại trên giường, cơn sốt mãi không dứt. Còn nửa tháng nữa mới đến kỳ hạn vòng lặp, và để cứu chữa cho cô, cách tốt nhất là dùng Vật Tế Thần của Ural để kích hoạt vòng lặp ngay lập tức.
Nhưng Ural kiên quyết không chịu dùng Vật Tế Thần.
── Có sao đâu? Vẫn còn sống mà.
Cô đã nói như vậy. Câu nói ấy khiến những người yêu mến Mity vô cùng phẫn nộ.
Tuy nhiên, sự kiện này cũng chính là cơ duyên khiến Ural trở thành người phụ nữ đặc biệt đối với Tsukio.
Đội trưởng của Wimpy Mare, Cliché, là người ghét sự rạn nứt trong nội bộ. Anh gọi Ural và Tsukio đến, rồi hỏi:
"Tại sao cô không nói sự thật?"
Ở thời điểm đó, những người biết chi tiết về năng lực của Ural chỉ có Cliché và phó chỉ huy của anh, một Trinh Sát Viên (Searcher).
Ural trả lời bằng giọng lạnh lùng:
"Cần phải có lý do sao?"
"Là vì sự vận hành của cả đội."
"Nhưng chẳng phải ban đầu đã giao hẹn rồi sao? Quyền quyết định cuối cùng về việc sử dụng năng lực thuộc về tôi. Và chi tiết về năng lực của tôi sẽ không được tiết lộ cho bất kỳ ai trong đội."
"Chỉ cần cô nói ra, mọi người sẽ hiểu."
"Nhưng đó không phải là điều tôi muốn."
Cliché và Ural.
Tsukio không thể theo kịp cuộc đối thoại của hai người.
"Khoan đã. Năng lực của Ural có bí mật gì mà cả tôi cũng không biết sao?"
Thực ra, đó cũng là điều Tsukio lờ mờ đoán được. Vật Tế Thần của Ural quá tiện lợi, nếu không có hạn chế mạnh mẽ nào thì thật bất thường.
Cliché khẽ thở dài, nhìn chằm chằm vào Ural.
Ural quay sang nhìn Tsukio, nói:
"Nói cho riêng cậu biết cũng được. Muốn biết không?"
"Tất nhiên là muốn rồi."
"Có hứa là không nói với ai không?"
"Tùy vào nội dung. Mấy cái chuyện đó..."
"Vậy thì câu chuyện dừng ở đây."
Ural thực sự định bỏ đi ngay lập tức.
Tsukio đành phải tiếp lời:
"Hiểu rồi. Tôi xin hứa. Nếu không có sự đồng ý của cô, tôi sẽ không nói chuyện năng lực của cô cho bất kỳ ai."
"Nếu lời hứa bị phá vỡ, tôi sẽ rời khỏi đội này. Điều này Cliché cũng đã đồng ý."
"Vâng. Vậy thì?"
Ural nói. Không có vẻ gì là quan trọng. Sắc mặt cũng không hề thay đổi.
"Vật Tế Thần, mỗi lần phát động sẽ cướp đi một cơ quan nội tạng trong cơ thể người sử dụng."
Phải mất một lúc Tsukio mới thấu hiểu ý nghĩa lời cô nói, và cảm giác ập đến khi ấy là một sự ghê rợn không thể gọi tên. Cơ quan trong cơ thể. Một năng lực lấy nội tạng làm cái giá phải trả, Tsukio chưa từng tưởng tượng ra điều đó bao giờ.
Ural tiếp tục:
"Nội tạng mất đi do hiệu ứng này sẽ vĩnh viễn không phục hồi. Dù là qua vòng lặp hay bằng các năng lực khác. Tôi không có nhiều kiến thức y học, nhưng rồi sẽ đến lúc mất đi cơ quan cần thiết để duy trì sự sống. Vì thế không thể lạm dụng Vật Tế Thần."
Trời ơi. Chuyện gì thế này.
Ural đã dùng Vật Tế Thần hai lần vì đội. Trong đó có một lần là do Tsukio chỉ đạo sử dụng để bảo vệ bộ phận của họ.
Cô vốn là một người phụ nữ điềm tĩnh, nhưng hiếm hoi lắm mới để lộ vẻ mặt bối rối như một cô bé con. Lúc này cũng với biểu cảm đó, Ural nói:
"Không sao đâu. Thứ tự mất đi nội tạng không được tiết lộ cho tôi, nhưng có lẽ những thứ không quá quan trọng cho việc duy trì sự sống sẽ biến mất trước. Hiện tại thì sinh hoạt hàng ngày không có vấn đề gì lớn. Nghe nói không có dạ dày thì ruột có thể thay thế, thận thì còn một quả cũng xoay xở được. Chắc dùng thêm hai, ba lần nữa cũng chưa chết đâu."
Vấn đề không phải là như vậy.
Đúng như Cliché nói. Tại sao Ural không nói chuyện này cho đồng đội biết? Nếu hiểu rõ sự tình, sẽ chẳng ai trách cứ Ural cả. Cô gái đã hy sinh bản thân hai lần để bảo vệ đội này, lẽ ra phải được tất cả mọi người yêu mến mới đúng.
Vậy mà, sao lại mâu thuẫn đến thế.
"Hãy nói ra đi. Ngay bây giờ."
Nhưng Ural lắc đầu gạt bỏ đề nghị của Tsukio. Cô không giải thích lý do.
"Nếu lời hứa bị phá vỡ, tôi sẽ rời khỏi đội này."
Cô chỉ lặp lại điều đó một lần nữa.
── Tại sao Ural lại giữ bí mật về năng lực của mình?
Lý do đó, đến cuối cùng cô vẫn không nói thành lời.
Nhưng, lờ mờ, Tsukio cảm thấy mình có thể đoán được.
Chắc chắn là Ural đã quá dịu dàng. Vì thế ở chốn Kamisaki này, cô tránh việc được ai đó yêu thương. Cô đã chuẩn bị tinh thần sẽ mất mạng theo một cách nào đó ── trong trường hợp này là do cái giá của năng lực, và cô muốn ý nghĩa cái chết ấy trở nên nhỏ bé nhất có thể. Nói cách khác, cô tuyệt đối không muốn những người ở lại phải gánh chịu sức nặng của việc nhận ra rằng "Ural đã chết để bảo vệ chúng ta".
Nếu phỏng đoán này là đúng, thì tình hình của đội đã diễn ra đúng như toan tính của cô.
Ngoại trừ một vài ngoại lệ cực nhỏ ── như Tsukio hay Cliché ── ai cũng ghét Ural. Đúng từ lúc Mity bị thương, hầu như không còn đồng đội nào bắt chuyện với Ural nữa. Có vài người cứ rượu vào là lại mắng nhiếc cô. Trong một Wimpy Mare thân thiết, chỉ có Ural mãi mãi là "kẻ ngoại đạo". Hiếm hoi lắm khi Ural dùng Vật Tế Thần, không khí cũng chỉ là "cuối cùng cũng chịu dùng rồi à", chẳng ai có vẻ gì là biết ơn cô cả.
Tuy nhiên, nếu chỉ nói riêng về mối quan hệ giữa Tsukio và Ural, thì kể từ ngày hôm đó ── ngày Tsukio biết về cái giá của Vật Tế Thần ── dường như mọi chuyện đã tốt đẹp hơn rất nhiều.
Chỉ khi ở riêng với Tsukio, Ural mới chịu đáp lại đôi chút về những câu chuyện riêng tư. Cô vừa cẩn thận giấu đi các chi tiết, vừa kể rằng ở "Thực tại", cô là nghiên cứu viên của một tập đoàn lớn.
Khi ấy, lý do vì sao nụ cười cô hé lộ lại trông vô cùng cảm thương, Tsukio của ngày đó vẫn chưa hề hay biết.
*
Ngày 3 tháng 7 của vòng lặp thứ 282.
Ngày Night Crows bị tiêu diệt, và Wimpy Mare sụp đổ từ bên trong.
Ural đã sử dụng Vật Tế Thần cuối cùng.
Lúc ấy, Tsukio không thể tin vào cái chết của Cliché. Anh chạy đến bên cậu ấy ── chính xác hơn là bên thi thể cậu ấy, và chạm mặt với Đội trưởng Đội 2, Mukotsu.
Mukotsu là một gã đàn ông vạm vỡ, đầu cạo trọc. Bình thường gã hay mồm mép và thích đùa nhảm, nhưng trên chiến trường lại rất lạnh lùng và đáng tin cậy.
"Cliché đâu?"
Khi Tsukio hỏi, gã dùng đôi mắt lồi như loài bò sát chỉ vào Cliché đang nằm trên mặt đường nhựa.
"Tao giết rồi. Hết cách thôi đúng không? Đây là cách duy nhất để thắng cái trò chơi này."
Nghĩ lại thì, đây là một cuộc hội thoại ngu ngốc.
Việc Mukotsu giết Cliché là quá rõ ràng. Xác Cliché nằm ngay đó. Trên thiết bị của Tsukio, đội chính đã bị xóa sổ, và lãnh thổ đó đã thuộc về Đội 2. Nhưng Tsukio, dù thế nào cũng không thể chấp nhận được những gì đang diễn ra trước mắt.
"Theo phe tao đi, Tsukio."
Mukotsu nói.
"Nếu tao với mày bắt tay, đéo ai thắng được chúng ta cả. Hãy cùng kết thúc cái trò chơi như cứt này đi."
── Chẳng hiểu hắn đang nói cái gì.
Đó là cảm tưởng thành thật của Tsukio.
Tsukio kính trọng và yêu mến Cliché. Cậu ấy là một người đàn ông thông minh và dịu dàng. Lúc nào cũng cố gắng công bằng. Không ngần ngại gánh vác trách nhiệm. Đặc biệt giỏi về nội chính, hầu như không bao giờ có ý kiến phản đối chỉ thị của cậu ấy. Nhưng không phải độc tài, cậu ấy luôn lắng nghe ý kiến đồng đội. Vui mừng quá mức vì những chuyện nhỏ nhặt, và đau buồn một mình khi đồng đội hy sinh. Sức hút của Wimpy Mare, chính là sức hút của Cliché, nếu không có cậu ấy, Tsukio chắc chắn đã không nghĩ đến việc cống hiến cho đội này.
"Mukotsu. Cậu sai rồi. Sẽ không ai tha thứ cho cậu đâu."
Cliché là một người lãnh đạo được yêu mến.
Tsukio không biết Mukotsu có hoàn cảnh hay mâu thuẫn gì. Nhưng anh tin chắc rằng tất cả thành viên trong đội sẽ thương tiếc Cliché và báo thù Mukotsu.
Vậy mà, nở nụ cười buồn bã, Mukotsu nói:
"Người quyết định giết Cliché không phải là tao. Có lẽ người đề xuất là Furukawa ── nhưng cả Mity và Drows đều hùa theo."
"Không thể nào. Chuyện đó..."
"Nhưng là sự thật. Thực tế là Cliché đã chết, và người chạy đến đây chỉ có mình mày."
Đội trưởng Đội 2, Mukotsu. Đội trưởng Đội 3, Furukawa. Đội trưởng Đội 5, Mity. Đội trưởng Đội 6, Drows.
── Trong sáu bộ phận của Wimpy Mare, có tới bốn.
Hai phần ba số đội phản bội, chuyện này thật không tưởng.
Mukotsu tiếp tục:
"Đội 4 ── Phil sẽ do Mity và Drows xử lý. Để ở lại trận quyết chiến cuối cùng thì Phil không đủ trình. Tsukio, tao cũng muốn rủ mày, nhưng bị Furukawa phản đối. Mày quá nghiêm túc, lại thân thiết với Cliché."
"Còn cậu?"
"Hả?"
"Mukotsu. Cậu cũng là bạn của Cliché mà?"
"Sao nhỉ. Cò súng cũng chẳng nặng lắm đâu."
Lúc này, lẽ ra Tsukio phải để cơn giận dữ chiếm lấy mình. Lẽ ra anh phải lập tức đập vào thiết bị, kích hoạt Cường Hóa (Boost), rồi đánh chết Mukotsu.
Nhưng Tsukio đã không làm được.
Hơn cả giận dữ hay đau thương, anh chỉ cảm thấy một sự mệt mỏi khủng khiếp. ── Bấy lâu nay tôi chiến đấu vì cái gì chứ. Tôi đã tin tưởng ai chứ. Trên chiến trường đã giết bao nhiêu người. Rốt cuộc tôi đã kỳ vọng điều gì vào những cái chết đó.
Tsukio thậm chí không dùng năng lực, cứ thế bước thẳng về phía Mukotsu.
Anh túm lấy ngực áo hắn, tuyên bố:
"Đủ rồi. Cứ tự tiện tiếp tục cái trò giết chóc ngu xuẩn này đi, Mukotsu. Tôi bỏ cuộc chơi nhảm nhí này đây."
"Vậy sao. Tiếc thật."
Cùng với câu trả lời, ánh sáng của Xạ Kích (Shoot) xuyên thủng ngực Tsukio.
Với đòn tấn công đó của Mukotsu, Tsukio lẽ ra đã chết. Theo lẽ thường là vậy.
Đó chính là lúc Ural sử dụng Vật Tế Thần cuối cùng.
*
Tsukio không biết lần Vật Tế Thần đó đã cướp đi cơ quan nào của Ural.
Dù sao thì cô cũng lại mất đi một bộ phận nào đó. Một cơ quan cần thiết để sống.
Sau vòng lặp do Vật Tế Thần tạo ra, Ural không chết ngay lập tức. Cô có thời gian trì hoãn khoảng năm ngày trên giường bệnh.
Sự suy kiệt của Ural, Tsukio thấy rất rõ. Sắc mặt cô tệ hại, cơn sốt không lùi. Khuôn mặt cô hóp lại, nhỏ đi trông thấy. Như thể cắt ra một hình dáng bất thường của một thiếu nữ đang bị ma thuật biến thành bà lão, hình ảnh cô trong ký ức và một người già suy nhược đang hòa lẫn vào nhau.
Suốt năm ngày, Tsukio chỉ biết nhìn chằm chằm vào khuôn mặt ấy. Vẫn là một người phụ nữ xinh đẹp, anh cảm thấy vậy ngay cả lúc này. Ural cố hết sức kìm nén không để lộ ra ngoài những đau đớn ập đến cùng cái chết. Cô nén cả những tiếng rên rỉ trong lúc ngủ. Cô không trút giận dữ hay bi thương lên Tsukio đang bối rối một cách thảm hại bên cạnh. Cô không nói muốn sống thêm, cũng không cầu xin hãy giết mình đi.
Một ngày, tổng cộng khoảng hai, ba tiếng gì đó khi cơn đau rút đi, Ural lại nói chuyện với Tsukio.
"Cậu có tư cách để hận tôi."
Giọng nói ấy nhỏ bé, không thể nghe rõ ràng.
"Đừng cố nói nữa. Sẽ sớm khỏe lại thôi."
Tsukio lặp lại câu đó mà chẳng có căn cứ gì.
Nhưng Ural vẫn tiếp tục nói. Tsukio đành phải ghé tai sát miệng cô để nghe.
"Trong sáu tháng qua, mỗi tháng đều có một nghiên cứu viên của Aporia tham gia vào Kamisaki. Tóm lại là để quan sát thí nghiệm này từ bên trong. Để thu thập những dữ liệu không hiển thị dưới dạng dữ liệu. Trong đa số trường hợp, việc đó không suôn sẻ. Vì báo cáo của Aporia còn chi tiết và chính xác hơn sự quan sát của chúng tôi nhiều. Nhưng tôi đã quyết định tham gia vào tháng Bảy. Kamisaki không đạt được thành quả như kỳ vọng, và cũng có sự nôn nóng."
Câu chuyện của Ural rất rời rạc.
Giữa những khoảng lặng để chịu đựng cơn đau hay những giấc ngủ như ngất đi, cô nói như đang đọc lên một trang ghi chú mở ngẫu nhiên.
"Năng lực của tôi, tóm lại là được tạo ra để tạo nên tình huống này. Bằng cách nào đó, để kích thích cảm xúc của những người tham gia thí nghiệm. Tôi cũng không từ chối ── tôi đã nghĩ mình có thể hoàn thành vai trò một cách bình tĩnh hơn."
"Hư cấu là hư cấu, nỗi đau và cái chết đó không có giá trị bằng một con chuột thí nghiệm thực tế. Tôi đã nghĩ như vậy. Nhưng các cậu con người hơn tôi tưởng tượng. ── Không, sai rồi. Việc các cậu cư xử giống như con người đã nằm trong giả định. Điều nằm ngoài tưởng tượng, có lẽ là chính bản thân tôi."
"Sự dao động của ranh giới định nghĩa sự sống. Đó là một chủ đề quan trọng đối với chúng tôi. Người ta cũng nói khiếm khuyết chí mạng của Aporia là gây ra sự lẫn lộn giữa thực tại và phi thực tại cho người sử dụng. Chính vì thế tôi đã chủ quan rằng điều đó sẽ không xảy ra với mình. Tôi đã tin rằng ác quỷ sinh ra từ cái chưa biết, chứ không sinh ra từ cái đã biết."
"Chẳng mấy chốc nữa, tháng Bảy sẽ kết thúc. Và tháng Tám bắt đầu. Khi đó, các cậu của tháng Bảy sẽ ngừng tính toán, và chỉ được lưu trữ dưới dạng dữ liệu. ── Tất nhiên đây không phải là cái chết. Chỉ là sự dừng lại có thể đảo ngược. Nhưng, nếu dữ liệu của các cậu bị hỏng, thì có thể gọi đó là cái chết không. Tôi đang dần nghĩ như vậy."
"Tôi thường tự hỏi, liệu Aporia có đang tính toán tôi không. Nếu tôi có thể bị tính toán, thì tôi là cái gì. Và ý nghĩa việc tôi tham gia thí nghiệm này với tư cách là tôi là gì. Aporia mong cầu điều gì ở sự sống, hay chẳng kỳ vọng gì cả. Gần đây, tôi có cảm giác nếu là Aporia, nó cũng sẽ gọi các cậu là sự sống."
Từ những lời độc thoại rời rạc và đơn phương đó của Ural, Tsukio dần dần giải mã được lập trường của mình.
Với Tsukio, tất cả lời nói của Ural nghe như lời sám hối. Dường như cô muốn truyền đạt tội lỗi của "họ" dù chỉ một chút, và muốn được "chúng tôi" phán xét.
Vào ngày thứ năm, Ural nói.
"Nếu cậu đau buồn vì cái chết của tôi, thì nỗi buồn đó vốn đã được dự định trước. Từ khi năng lực của tôi được quyết định. Bởi Vật Tế Thần là năng lực được thiết kế với mục đích kích thích cảm xúc của các cậu. Mà tôi cũng đâu có chết thật. Chỉ mất đi cơ thể ở Kamisaki, và trở về thực tại thôi."
Lời này không giống như độc thoại.
Là lời nói rõ ràng hướng đến Tsukio.
Cô ấy đang cố an ủi mình. Nhưng, lời an ủi mới kỳ lạ làm sao. Nếu lời Ural nói là sự thật, thì cô tuyệt đối không nên nói những điều này. Nếu thực sự năng lực của cô là thứ để kích thích cảm xúc người tham gia Kamisaki ── ví dụ như Tsukio, thì cô nên biến mất mà vẫn giữ kín bối cảnh của nơi này. Nói cách khác, cô lẽ ra phải tiết lộ chi tiết năng lực cho đồng đội, được mọi người yêu mến, và chết như một anh hùng. Vậy mà, cô lại làm điều mâu thuẫn đến thế.
Năm ngày cuối cùng sống cùng Ural ── dù bản thân Tsukio cảm thấy thật tội lỗi khi nghĩ vậy ── nhưng đó là những ngày hạnh phúc. Ural vẫn tiếp tục đau đớn, nhưng những ngày ấy thật yên tĩnh, bình yên và trọn vẹn.
Lý do rất đơn giản. Tsukio đã từ bỏ tất cả.
Anh không còn định nhắm đến chiến thắng ở Kamisaki, hay chiến đấu với những người đồng đội cũ. Cùng với cái chết của Ural, Tsukio cũng định sẽ chết theo. Chuyện về Cliché ── sự thật anh ấy bị đồng đội giết chết đã phủ định toàn bộ quá khứ Tsukio trải qua ở Kamisaki. Và cái chết của Ural sẽ biến toàn bộ tương lai của Tsukio thành vô giá trị. Anh biết rõ điều đó.
Ural nói lại một lần nữa.
"Cậu có tư cách để hận tôi."
Tsukio lắc đầu.
Hoàn toàn không có chút oán hận nào với Ural. Thực sự, hoàn toàn không. Dù cho họ có chỉ là những linh kiện được tạo ra cho thí nghiệm mang tên Kamisaki này đi nữa, thì rốt cuộc điều đó có sao đâu chứ.
Nhưng, Ural tiếp tục.
"Tôi không mong muốn kết cục này. Tôi không mong muốn kết thúc theo kiểu làm cậu đau khổ rồi chết. Nhưng tôi đã tưởng tượng ra. Dù biết khả năng này sẽ xảy ra, tôi vẫn tiết lộ chi tiết Vật Tế Thần cho cậu. Vì cậu là người, trong số những người tôi gặp ở Kamisaki này, khiến tôi cảm thấy ── phải rồi. Cảm thấy có khả năng dẫn đến Idola của Sự Sống nhất."
Lời đó nghe như một lời tỏ tình.
Chắc không phải là tình yêu nam nữ. Là lời tỏ tình từ nhà nghiên cứu đến đối tượng thí nghiệm, hay từ đấng sáng tạo đến tạo vật của mình. Nhưng, Tsukio kỳ vọng rằng không chỉ có thế. Anh có cảm giác Ural, người vốn ở một chiều không gian cao hơn hẳn Tsukio, chỉ trong khoảnh khắc này, đã hạ mình xuống ngay trước mắt mình.
"Nếu mong ước của tôi thành hiện thực."
Ural nhăn mặt, vươn một tay ra.
Đầu ngón tay cô, với nhiệt độ lạnh lẽo như vầng trăng khuyết trắng toát nổi trên bầu trời giữa trưa, chạm vào má anh.
"Cậu hãy sống. Và chứng minh Idola của Sự Sống."
Điều cuối cùng Ural để lại, là một câu nói như lời nguyền rủa ấy.
3
Trải qua tháng Tám và quay lại tháng Bảy, Tsukio suy ngẫm.
── Từ lúc đó đến giờ, tôi đã sống vì cái gì?
Câu trả lời đến nay vẫn chưa rõ.
Nhưng sự thật là anh đã để lại vô vàn hối tiếc trong tháng Bảy này. Giá như cứu được Cliché. Giá như ngăn được sự phản bội của nhóm Mukotsu. Và, Ural. Nếu có thể không đánh mất cô ấy, có lẽ anh đã chẳng phải trăn trở về những thứ như ý nghĩa sự sống.
Ural đã nói.
"Tháng Bảy này được chuẩn bị như một 'phần thưởng' cho cậu. Cậu có thể làm lại tháng Bảy này bao nhiêu lần tùy thích, bất cứ lúc nào. Chừng nào cậu còn muốn."
Tsukio đã cầu nguyện với Aporia thế này.
── Xin hãy cho tôi một lý do để sống.
Kết quả là đây sao. Có lẽ là một khả năng mà Kaya Ayumu đã nghĩ ra và Aporia cho phép, ít nhất là đáng giá để tính toán lại. Tsukio vẫn chưa thấy thỏa mãn. Anh cũng chẳng cảm thấy vui sướng tột độ khi được trở lại tháng Bảy này.
Nhưng, có việc cần phải làm.
"Tôi sẽ đi gặp Mukotsu."
Hãy đập tan từng nỗi hối hận của tháng Bảy. Hãy xóa sạch những thứ đáng ghét, những thứ kinh tởm khỏi bầu trời tháng Bảy này. Và rồi, nếu tháng Bảy này đón nhận kết cục đúng như kỳ vọng của Tsukio, thì đó quả thực là một niềm hạnh phúc.
Niềm hạnh phúc đó có dẫn đến "ý nghĩa sự sống" hay không, vẫn chưa biết.
Nhưng bây giờ, cứ ngốc nghếch nhắm đến hạnh phúc thôi.
Khi quay lại lãnh thổ của đội chính, khung cảnh đập vào mắt đúng như trong ký ức của Tsukio.
Mukotsu đang đứng đó. Hắn méo miệng vẻ chán chường, và phía sau hắn, trên mặt đường nhựa là thi thể của Cliché.
Tsukio thay đổi câu hỏi đầu tiên dành cho Mukotsu.
"Tại sao lại phản bội?"
Anh đã luôn muốn hỏi câu đó.
Cả Mukotsu. Cả Furukawa, Mity, Drows. Tsukio không hiểu tại sao họ lại phải phản bội Cliché.
Mukotsu có vẻ hơi bối rối. Hắn nở một nụ cười lảng tránh.
"Bình tĩnh gớm nhỉ."
Sao đây ── cái chết của Cliché, quả thực với Tsukio lúc này, có lẽ đã trở thành chuyện quá khứ. Cũng vì đã từng trải qua cảnh tượng này nên anh đã có sự chuẩn bị.
Nhưng, trong lòng anh không hoàn toàn bình thản. Mukotsu đã phạm sai lầm ở điều không được phép sai lầm. Đó là sự ngu xuẩn. Đến giờ anh vẫn nghĩ vậy.
"Tại sao?"
Khi anh hỏi lại lần nữa, Mukotsu nói:
"Tao thèm cái phần thưởng của Kamisaki. Bố tao bị bệnh."
Chuyện đó cũng chẳng bất ngờ lắm. Anh đã nghe về bệnh tình của bố hắn từ trước. ── Không chỉ Mukotsu, ai mà chẳng có mong ước nào đó ở thế giới trước khi đến Kamisaki. Hạnh phúc của gia đình, của người yêu, hay của chính bản thân. Dù là gì, phần thưởng "bất cứ một điều gì mình thích" đều có sức hấp dẫn.
Tsukio khẽ lắc đầu.
"Cliché đã hứa sẽ thực hiện nguyện vọng của tất cả thành viên trong đội."
Tại Kamisaki, chắc hẳn vào cuối hầu hết các tháng, những cuộc tranh luận tương tự đều diễn ra.
── Hãy thực hiện nguyện vọng của tất cả thành viên trong đội.
Chừng nào trò chơi ở Kamisaki còn là chiến đấu theo đội, thì người ta sẽ cầu nguyện với ban điều hành như vậy.
Nhưng Mukotsu lắc đầu.
"Mày nghĩ nó sẽ thực sự giữ lời hứa đó à?"
"Tất nhiên. Cậu ấy luôn công bằng và dịu dàng."
"Vậy mày nghĩ ban điều hành sẽ thực hiện điều đó sao?"
Không biết được. Chuyện đó.
── Nếu kẻ chiến thắng mong muốn, sẽ thực hiện nguyện vọng của tất cả.
Nếu chấp nhận điều đó, trò chơi này sẽ sụp đổ. Rất nhiều người sẽ mất đi lý do để tranh đấu. Một nguyện vọng khiến trò chơi sụp đổ, liệu có được phép hay không được phép? Nếu lời nói của ban điều hành không có gì giả dối, thì phải được phép. Nhưng lập trường của người tham gia Kamisaki và ban điều hành tuyệt đối không bình đẳng.
── Không được. Hãy ước điều khác.
Nếu bị trả lời như thế thì cũng hết cách. Kẻ chiến thắng sẽ vứt bỏ "nguyện vọng của tất cả" và chọn nguyện vọng của riêng mình. Nhưng mà.
"Dù vậy, cậu vẫn nên tin tưởng. Tin vào Cliché, và cả ban điều hành."
Suy nghĩ của ban điều hành Kamisaki là không thể đọc hết.
Thống nhất ý chí của người tham gia trò chơi bằng đối thoại hòa bình ── cũng có khả năng họ thiết lập phương pháp này như một cách chiến thắng. Dù trò chơi có sụp đổ vào tháng Bảy, thì chỉ cần điều chỉnh luật từ tháng Tám trở đi là giải quyết được vấn đề.
Mukotsu lôi thiết bị ra với động tác thản nhiên. Anh đã cảnh giác bị tấn công, nhưng hình như hắn chỉ xem giờ. Hắn nhìn xuống màn hình nhỏ trong tay, nói:
"Tao thuộc loại dù cho bạn thân vay tiền cũng muốn làm hợp đồng."
"Nghĩa là cậu không tin ai cả sao?"
"Tức là tao muốn bằng chứng. ── Tao tin mày. Tin đến chín mươi chín phần trăm. Nhưng, một phần trăm còn lại tao muốn lấp đầy bằng lý lẽ."
"Tôi hiểu. Nhưng, nó không dẫn đến việc giết người."
"Theo đề xuất của Furukawa, bọn tao định để Cliché lấy một năng lực nọ. ── Trong lúc năng lực phát động, người sử dụng không thể nói dối. Năng lực rẻ tiền thôi. Vì nó chỉ toàn bất lợi cho người dùng."
Đoán được diễn biến tiếp theo, Tsukio nhăn mặt.
"Cliché đã từ chối sao?"
"Gọi là từ chối, hay nói sao nhỉ. Cảm giác như bị lảng tránh vậy."
Đó là điều bất ngờ với Tsukio.
Hình ảnh Cliché trong Tsukio là người sẽ không coi thường những đề xuất kiểu này. Cậu ấy là người không để cảm xúc chi phối và luôn nghiêm túc giải quyết những bất mãn trong đội.
── Vậy, Cliché đã nói dối?
Cậu ấy ngay từ đầu đã không định đề xuất với ban điều hành việc thực hiện nguyện vọng của cả đội. Nghi ngờ nảy sinh trong lòng Tsukio có lẽ cũng là thứ dẫn đến việc Cliché bị giết.
Mukotsu tiếp tục:
"Rốt cuộc, tao đã lấy năng lực đó. Vào đầu vòng lặp này ấy. Lúc nãy sau khi tiêu diệt đám Night Crows ── tao đã đề nghị Cliché nhường chức đội trưởng. Nhưng bị từ chối."
"Nên cậu giết?"
"Trong tình huống này, lý do duy nhất để Cliché cố chấp với vị trí đội trưởng là độc chiếm phần thưởng. Nếu nói về kẻ phản bội, thì nó đã phản bội trước tao rồi."
Tsukio khẽ thở hắt ra.
Đương nhiên, Mukotsu có góc nhìn của Mukotsu, có suy nghĩ và tư tưởng của hắn. Ở một điểm nào đó, Cliché đã không thỏa mãn được điều kiện của một người lãnh đạo mà Mukotsu kỳ vọng. Điều đó, anh hiểu.
"Nhưng, không đến mức phải giết. Chúng ta ── lẽ ra lúc nào cũng có thể lý trí hơn."
Nghe lời Tsukio, Mukotsu có vẻ như đã cười. Sự ngán ngẩm và chế giễu chiếm phần lớn trong nụ cười đó. Nhưng với Tsukio, nụ cười ấy trông không đáng ghét. Đó là kiểu cười khiến anh cảm thấy đâu đó có sự thân thiết.
Hắn chậm rãi lắc đầu.
"Khổ sở lắm rồi. Cái Kamisaki này."
"Phải. Đúng vậy."
"Tao với mày đã vài lần uống rượu ngon cùng nhau. Nhưng, dù thế nào thì chuyện đáng ghét vẫn nhiều hơn. Tao đã đặt cược rất nhiều vào Kamisaki này. Giờ không quay đầu lại được nữa."
Không phải vậy, Tsukio nghĩ.
Có lẽ nếu là Kaya Ayumu, cậu ta sẽ nói thế này.
── Không bao giờ, và không một ai, là không thể quay đầu lại.
Hình ảnh thoáng hiện lên trong đầu là vẻ mặt sợ sệt của cậu thiếu niên ấy, khiến Tsukio cười khổ. Quả nhiên cậu ta có thứ gì đó đặc biệt. Một thứ gì đó ảnh hưởng đến tư tưởng của người xung quanh. Nó non nớt, yếu đuối, nhưng lại mang tính anh hùng. Hoặc là, thứ có thể trở thành con đường dẫn đến Idola của Sự Sống.
"Mukotsu. Tôi coi cậu là bạn."
"Tao cũng thế. Rồi sao?"
"Quả nhiên, cậu không nên giết Cliché. Tôi đã muốn ba chúng ta cùng nói chuyện."
Vừa nói, Tsukio vừa ngạc nhiên trước sự thay đổi trong tâm trạng của chính mình.
── À. Ra mình cũng có mong ước.
Thứ trước đây còn mơ hồ giờ đã trở thành hình ảnh rõ ràng. Tsukio, Cliché, và Mukotsu. Ba người lại cùng ngồi chung một bàn. Đây liệu có phải là mong ước có thể trở thành ý nghĩa sự sống không?
"Nhưng, muộn rồi."
Mukotsu gõ vào thiết bị.
Hắn luôn quyết định rất nhanh. Vì thế mà được cứu trên chiến trường. Đã bao lần dẫn dắt Wimpy Mare đến thắng lợi. Và, cũng vì thế mà Cliché chết, và chính bản thân Mukotsu cũng chết.
Mukotsu sở hữu năng lực tên là "Nghi Thức Càn Quét" (Overrun Etiquette). Năng lực đó tiêu tốn số lần sử dụng Xạ Kích gộp lại để tấn công trên diện rộng. Số lượng tối đa lên tới 4200 phát Xạ Kích thông thường ── Xạ Kích của Mukotsu vốn đã có uy lực cao và tầm bắn xa, nên nó phá hủy áp đảo một phạm vi rộng đến dị thường.
Lấy hắn làm trung tâm, hiệu ứng Xạ Kích khổng lồ rộng hơn 100 mét đang lấp lánh. Nếu không có biện pháp đối phó thì cực kỳ khó né tránh, một Cường Hóa Sư (Booster) bình thường sẽ không còn lại chút dấu vết.
Nhưng Tsukio biết đòn tấn công của hắn. Anh vừa bước lên phía trước, vừa nghiêng người, đưa tay phải ra. Dòng lũ ánh sáng khổng lồ va vào bàn tay ấy và bắn ra hai bên. Nếu là Tsukio thời còn sở hữu 700.000 điểm, có lẽ anh đã không hề hấn gì. Nhưng, giờ không phải như vậy. Điểm số của anh tại thời điểm tháng Bảy này chỉ khoảng 170.000 ── khi dòng lũ ánh sáng đi qua, cánh tay phải của Tsukio đã bị thổi bay từ phần cổ tay, tan biến vào hư không.
Kinh nghiệm cho anh biết, phải mất khoảng hai giây não bộ mới hiểu được nỗi đau đó. Nếu không giải quyết xong trong khoảng thời gian ấy, tình thế sẽ trở nên vô cùng bất lợi.
── Nhưng, một trận chiến thật tẻ nhạt.
Mukotsu là một người chơi ưu tú, chuyển động của hắn luôn chọn nước đi tối ưu. Yếu tố may mắn khó chen vào trận chiến. Và Tsukio, đã từng một lần đánh bại Mukotsu ở tháng Bảy lần thứ nhất ── sau cái chết của Ural. Kết quả của việc giết tất cả đồng đội chính là số điểm 700.000.
Lao tới. Mukotsu đang cười như thể ngán ngẩm. Tay kia hắn đang cầm một khẩu súng nhỏ. Tầm bắn ngắn, không phải tấn công diện rộng như Nghi Thức Càn Quét, nhưng là đòn Xạ Kích có uy lực cao hơn.
Tsukio có thể đối phó với đòn tấn công đó. Có thể làm lệch họng súng, cũng có thể đánh bay khẩu súng khỏi tay hắn. Trong đầu anh đã vẽ ra tương lai đó rõ ràng.
Nhưng thực tế, Tsukio chấp nhận đòn tấn công của Mukotsu.
Thay vì né tránh, chỉ một đòn. Anh chọn một đòn đấm bay Mukotsu. Cú lao tới đó dường như đã làm lệch hướng ngắm của Mukotsu một chút. Tia sáng hắn bắn ra xuyên thủng vai phải Tsukio, phần còn lại bay vào hư không. Tsukio đã mất một tay, nhưng với nắm đấm trái còn lại, anh móc vào bụng Mukotsu. Cảm giác nặng trịch ── Mukotsu bị thổi bay ngửa ra sau, trượt dài trên mặt đường nhựa.
Tsukio nghiến chặt răng hàm.
── Cổ tay, đau quá.
Cơn đau kịch liệt. Đầu tiên là cảm giác như phần từ cổ tay phải trở đi, nơi bị đòn Nghi Thức Càn Quét thổi bay, đang bùng cháy dữ dội, than hóa đến mức trơ xương. Nhưng nhìn sang đó, cả cánh tay đã không còn.
Tsukio quỳ xuống tại chỗ, cong lưng chịu đựng cơn đau kịch liệt. Cơn đau đó đã lan ra toàn bộ cánh tay phải. Là do tính toán của Aporia bị lỗi, khiến cánh tay không còn tồn tại vẫn thấy đau. Hay là não của Tsukio đang xử lý sai nỗi đau này.
Dù là gì đi nữa, trong cơn đau nóng rực ấy, một giọng nói lạnh lùng vang lên.
"Vết thương tệ quá."
Ural.
Giọng cô tiếp tục:
"Cậu muốn thì có thể quay lại bất cứ thời điểm nào của tháng Bảy này. Nhanh lên, di chuyển đi."
Nếu quay về quá khứ xa hơn, cánh tay phải sẽ hồi phục. Cơn đau này sẽ tan biến, và trong ký ức, nó sẽ tan ra một cách ngọt ngào.
Nhưng, Tsukio lắc đầu.
"Vẫn chưa. Tôi muốn nói chuyện với ba người còn lại nữa."
Furukawa, Mity, Drows. Ba người còn lại đã phản bội Cliché.
"Làm lại thời gian này, rồi đi gặp cũng được mà."
"Ừ. Nhưng mà."
"Sao?"
"Cơn đau này, vứt đi thì tiếc lắm."
Tại chiến trường mang tên Kamisaki do ban điều hành thiết lập, một loại chân lý nào đó được phơi bày trần trụi.
── Đau đớn là ghét. Khổ sở là ghét. Chết, là ghét.
Nhưng, tại sao nhỉ?
Cũng có những suy nghĩ trái ngược. Anh muốn giữ nguyên nỗi đau do Mukotsu gây ra này mà đứng trước mặt ba người kia. Đây là khát vọng sống méo mó sao? Hay là sự cám dỗ của việc tự sát? Anh đang mong muốn bị những người đồng đội cũ làm tổn thương.
Ural nói.
"Tsukio tội nghiệp."
Nghe câu nói ấy, anh có cảm giác như mình được cứu rỗi.
4
Trong dòng thời gian nguyên bản của tháng Bảy, sau cái chết của Ural, Tsukio đã quyết chiến với Mukotsu và giết chết hắn. Nhờ đó, anh đoạt được một lượng điểm số khổng lồ.
Nhưng lần này, anh đã không làm thế. Anh chỉ vô hiệu hóa Mukotsu bằng cách cướp lấy thiết bị đầu cuối, rồi lặng lẽ rời đi.
Sau đó, anh ngã gục xuống giường trong một ngôi nhà dân bất kỳ, cắn răng chịu đựng cơn đau. Ural tìm đâu đó được bông băng và sơ cứu cho anh.
Thời gian để cơ thể nghỉ ngơi chẳng kéo dài được bao lâu. Biết tin Mukotsu bại trận, ba kẻ còn lại – Furukawa, Drows và Mity – đã hành động. Mỗi kẻ trong số chúng hẳn đều đang nhắm đến việc độc chiếm "phần thưởng". Nếu vậy, quan hệ giữa chúng tất yếu phải là thù địch. Nhưng có vẻ trước mắt, chúng đã quyết định bắt tay nhau để loại bỏ Tsukio.
Xét về khả năng chiến đấu thuần túy, người đứng đầu Wimpy Mare là Tsukio. Xếp ngay sau là Mukotsu và Cliché. Cục diện này quá rõ ràng, nên việc nhóm Furukawa muốn nghiền nát Tsukio trước tiên là điều hiển nhiên.
Cuộc tập kích diễn ra khi mặt trời vừa lặn. Trong ý thức mơ màng, Tsukio nghe thấy tiếng mưa rơi và nhận ra chúng đang đến gần.
Kamisaki trong vòng lặp luôn tái diễn cùng một kiểu thời tiết. Vốn dĩ, ngày mùng 3 tháng 7 trời không mưa. Nhưng một trong ba kẻ kia – Mity – sở hữu năng lực liên quan đến thời tiết. Năng lực mang tên "Giao Dịch Mây" cho phép cô ta chỉ định hai ngày bất kỳ và tráo đổi thời tiết của chúng cho nhau.
Tiếng mưa rơi đột ngột báo hiệu trận chiến của cô ta đã bắt đầu. Khi cuộc chiến cận kề ngay trước mắt, anh cảm thấy cơn đau từ vết thương dường như dịu đi. Một tín hiệu nguy hiểm ép buộc cơ thể phải phớt lờ những tổn thương để vận động quá tải – cơ thể này đã hoàn toàn bị Kamisaki đồng hóa.
Khi Tsukio bước xuống giường, Ural lên tiếng:
"Với tình trạng hiện tại, cậu có thể làm được gì chứ?"
Tsukio bật cười. Câu hỏi đó cũng chính là điều anh đã tự vấn bản thân không biết bao nhiêu lần tại Kamisaki của tháng Tám. Một Cường Hóa Sư chỉ biết cắm đầu vào sức mạnh thì rốt cuộc làm được trò trống gì.
"Tôi không làm được gì to tát cả. Nhưng, đánh nhau thì tôi thắng được."
Ngay cả khi mất đi một cánh tay, trong tháng Bảy này, Tsukio vẫn tự nhận mình là kẻ mạnh nhất.
Tuy nhiên, ý nghĩa của nó khác hẳn với việc Tsukio là "biểu tượng của kẻ mạnh nhất" vào tháng Tám. Anh không còn số điểm áp đảo kia nữa. Anh không thể một mình cân cả những đội lớn. Liệu anh có thể giành chiến thắng trọn vẹn khi đối đầu với ba kẻ sừng sỏ không? Tsukio đã từng thắng chúng trong tháng Bảy nguyên bản, nhưng chiến thắng đó có được là nhờ số điểm cướp từ Mukotsu.
── Tuy nhiên, mình cũng chẳng cảm thấy nguy hiểm lắm.
So với tháng Tám, tháng Bảy vẫn còn quá nhẹ nhàng. Yurii, Water, Mèo Trắng – cái tháng bên kia toàn là quái vật.
Tsukio mỉm cười với Ural.
"Cô hãy trốn kỹ đi nhé. Chắc bọn họ cũng sẽ không ra tay với một người không có ý chí chiến đấu như cô đâu."
Khi nằm trên giường, anh đã tháo kính ra. Tầm nhìn đang mờ nhòe bỗng trở nên sắc nét cùng với việc kích hoạt cường hóa. Dù vậy, anh vẫn với tay lấy chiếc kính mắt đặt ở đầu giường. Tsukio cảm thấy đó là một loại mặt nạ. Một chiếc mặt nạ để gã đàn ông yếu đuối hóa thân thành Cường Hóa Sư mạnh nhất.
Cường hóa giúp nâng cao mọi chức năng của cơ thể. Cảm nhận được ý thức trở nên sắc bén, Tsukio đạp mạnh xuống sàn. Ngay khi anh phá cửa sổ lao ra ngoài, cơn đau ập đến quất vào toàn thân.
── Mưa Thống Khổ.
Một năng lực khác của Mity, được sử dụng kết hợp với Giao Dịch Mây.
Nó biến những hạt mưa thành những viên đạn có uy lực cao. Vô số viên đạn đó nện xuống mái nhà, xuống mặt đường nhựa, và xuống người Tsukio. Một đòn tấn công tuyệt đối không thể né tránh. ── Đó là nói dối. Bởi lẽ, nếu thực sự biến tất cả hạt mưa thành đòn tấn công, cô ta sẽ giết cả đồng minh của mình.
Phạm vi hiệu quả của Mưa Thống Khổ là khoảng 100 mét. Vị trí có thể thay đổi tùy ý, nhưng khi đó cần phải chỉ định địa điểm mới và tái kích hoạt năng lực. Độ trễ chỉ vỏn vẹn vài giây. Nhưng rất khó để căn chỉnh phạm vi sau khi đã nhìn thấy chuyển động của một Cường Hóa Sư cao cấp. Tức là phía bên kia sẽ đọc chuyển động của Tsukio, và Tsukio sẽ né chúng.
── Mity sẽ tự bảo vệ bản thân.
Bởi theo quy tắc thông thường của phe tôi, mục tiêu đầu tiên sẽ là Mity. Furukawa đi một mình cũng rất mạnh, nhưng năng lực của Drows lại tương thích tốt với Mity. Không nên chiến đấu trong điều kiện thời tiết bị Mity thao túng. Vì vậy, phải hạ Mity càng sớm càng tốt. Phía bên kia chắc chắn đang nghĩ như vậy.
── Vậy thì tôi sẽ nhắm vào Drows trước.
Điều đó chắc cũng nằm trong dự tính của bọn họ. Chẳng mấy chốc Mity sẽ nhận ra chuyển động của Tsukio. Nhưng không sao cả. Việc "nằm ngoài dự đoán của đối phương" không nằm ở điểm đó. Nhanh hơn ── chỉ cần nhanh hơn nữa. Hạ gục kẻ đầu tiên với tốc độ vượt xa dự tính của chúng.
Tsukio đạp mạnh xuống mặt đường nhựa. Lao ra khỏi cơn mưa đạn, tiến về phía trước. Nơi cần đến đã quá rõ ràng. Một tia sáng xé toạc bầu trời đêm, giáng xuống. Sét đánh từ đám mây mưa — Drows đang ở ngay hướng đó.
── A. Thật là.
Chiến đấu sao mà bình yên đến thế. Đó là một sự trốn chạy. Trốn chạy khỏi những suy tư. Trốn chạy khỏi những khổ đau khác. Quên đi tất cả, phó mặc bản thân cho những xung động ngu ngốc.
Drows đang ở trên đỉnh một tòa nhà cao tầng. Cậu ta, có lẽ chừng mười bảy tuổi, vẫn còn mang dáng dấp của một thiếu niên non nớt. Gương mặt đẹp, mái tóc dài buộc sau gáy. Vóc dáng không có gì đặc biệt. Tuy nhiên, xung quanh cơ thể cậu ta, những tia lửa điện đang nổ lách tách. "Lôi Thần" mà Drows sử dụng giúp cậu ta thu hút điện năng và tích vào bản thân.
Tsukio đạp đất bay lên không trung, đáp xuống trước mặt Drows – trên sân thượng tòa nhà cao tầng, và cởi bỏ áo khoác vest.
"Tại sao cậu lại phản bội Cliché?"
Drows không trả lời câu hỏi đó. Cậu ta nói một chiều:
"Vui thật đấy. Anh từng là thần tượng của tao."
Lời còn chưa dứt, cậu ta đã lao tới.
Nhanh. Drows gia tăng tốc độ nhờ lượng điện tích tụ trên người. Và rồi, cậu ta phóng điện vào bất cứ thứ gì mình chạm tới. Khoác lên mình sấm sét, cả tốc độ lẫn sức tấn công của cậu ta đều vượt trội Tsukio hiện tại.
Tuy nhiên.
── Drows có ba khuyết điểm.
Thứ nhất. "Lôi Thần" của cậu ta chỉ phát huy giá trị thực sự khi tích điện, nhưng cơ hội sử dụng lại rất hiếm hoi. Lấy điện từ đường dây điện thì không đủ mạnh, muốn đạt sức mạnh tối đa phải kết hợp với khả năng thao túng thời tiết của Mity để gọi sấm sét như vừa rồi. Cơ hội sử dụng ít đồng nghĩa với việc không có thời gian để làm quen với năng lực. Tất nhiên, Drows là đội trưởng của một đội trong liên minh đã chiến thắng tại Kamisaki. Cậu ta di chuyển khá ổn. Nhưng trong mắt Tsukio, nó vẫn còn thô kệch. Cậu ta đang bị chính tốc độ của mình cuốn đi – bản thân cậu ta cũng nhận thức được điều đó, nên chuyển động trở nên đơn điệu theo đường thẳng.
Tsukio né cú đấm cực nhanh của Drows.
Cú né tránh đó không dựa trên lý thuyết nào cả. Không phải do nhìn thấy. Không phải do cảm nhận qua da thịt. Chỉ là kinh nghiệm mà thôi. Tsukio hiện tại chỉ có khoảng 170.000 điểm, nhưng anh đã từng phó mặc cơ thể cho mức cường hóa hơn 700.000 điểm. Để điều khiển được lượng điểm đó, cần phải vượt qua cả tri giác. Một lối chiến đấu đốt cháy giai đoạn, chỉ truy cầu kết quả cuối cùng.
Né tiếp cú thứ hai, thứ ba, Tsukio khẽ vung tay trái.
Trên đầu ngón tay anh móc một sợi dây xích đồng hồ quả quýt. Đó là thứ anh đã lấy ra từ túi trong khi cởi áo khoác lúc nãy. Chiếc đồng hồ xoay vòng, rồi chạm vào cánh tay phải đang vươn ra của Drows.
Ngay lập tức, một xung kích đánh vào cả Tsukio và Drows cùng lúc. Âm thanh – một tiếng nổ lớn vang lên, sâu trong tai đau nhói. Có lẽ màng nhĩ đã bị rách.
── Điểm yếu thứ hai của Drows.
Cậu ta không thể kiểm soát hướng đi của dòng điện trên người. Không hẳn là hoàn toàn mất kiểm soát, nhưng nếu nắm đấm đang tung ra với ý định tấn công va phải thứ gì đó, điện sẽ truyền sang thứ đó. Một lượng điện khổng lồ truyền vào chiếc đồng hồ trong tích tắc, mất đi lối thoát, và rồi phát nổ. Thế là Drows đã mất đi phần lớn lượng điện tích trữ.
Nhảy lùi lại để giãn khoảng cách với Tsukio, Drows thì thầm.
"Vẫn chưa đâu."
Bầu trời lóe sáng, tiếng sấm rền vang ầm ầm. Nhắm thẳng vào Drows, tia sét thứ hai giáng xuống. Nhưng.
"Xong rồi."
Một khi đã khiến Drows phóng điện ra, việc xử lý sau đó rất đơn giản.
Điểm yếu thứ ba. ── Drows quá tự tin vào năng lực của mình. Cậu ta tin rằng "Lôi Thần" là ân huệ tuyệt vời công thủ toàn diện. Cậu ta tin rằng khi đứng ở điểm sét đánh xuống, không kẻ nào dám động vào mình. Làm gì có chuyện đó.
Ngay cùng lúc sấm sét giáng xuống, nắm đấm trái của Tsukio đã đấm xuyên hàm dưới của Drows.
Cậu ta trố mắt, và rồi sấm sét đánh trúng ngay sau đó.
── Không có gì phải ngạc nhiên cả.
Tsukio thầm nhủ trong lòng.
Dù là Mèo Trắng, hay Yurii. Hoặc Kido, hay Mèo Đen, hay Hominini đi chăng nữa. Nếu là những người đã chiến đấu ở tiền tuyến tháng Tám, tất cả bọn họ đều sẽ tấn công Drows vào đúng thời điểm này. Lý do thì chắc mỗi người mỗi khác. Có kẻ sẽ lôi kiến thức khoa học ra. Có kẻ chỉ phó mặc cho bản năng. Nhưng không một ai để nỗi sợ hãi làm cùn mòn đòn tấn công.
Sét đánh trúng Drows, nhưng trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, Tsukio cũng mất quyền kiểm soát cơ thể. Hiện tượng gọi là phóng điện bên – dòng điện nhảy qua không trung và truyền sang người đứng ngay cạnh là anh. Tsukio loạng choạng, nhưng cố gắng trụ vững.
── Bản thân tia sét không phải là mối đe dọa lớn đến thế.
Bản chất "Lôi Thần" của Drows nằm ở chỗ định hướng dòng điện bao quanh cơ thể, giảm thiểu hao hụt năng lượng để tống vào mục tiêu. Nếu chỉ là sấm sét tự nhiên, ngay cả người trần mắt thịt cũng có xác suất sống sót kha khá.
Tsukio thở hắt ra.
Nhìn xuống, thiết bị đầu cuối của Drows rơi ngay cạnh cậu ta. Ngay khi vừa nhặt nó lên, tầm nhìn của Tsukio nhuộm một màu đen kịt.
── Furukawa.
Gã Cường Hóa Sư được mệnh danh là kẻ quỷ quyệt. Năng lực Gốc (Original) của hắn là giăng ra đủ loại cạm bẫy. Việc mất thị lực này cũng là một trong số đó. Hắn đã dự đoán việc Tsukio đánh bại Drows và giăng sẵn bẫy.
Mất một cánh tay, mất đi thị giác. Tai cũng không còn nghe rõ do ảnh hưởng của tiếng nổ lớn khi chiếc đồng hồ vỡ tan. Chiến đấu với Furukawa trong tình trạng này chẳng khác nào tự sát. Nếu di chuyển lung tung sẽ đạp phải cái bẫy tiếp theo, và hiệu suất cơ thể lại bị bào mòn. Nhưng, không có thời gian để do dự.
Tsukio ngồi thụp xuống, và cứ thế đấm mạnh xuống ngay dưới chân – mặt sàn sân thượng. Ngay lập tức, chỗ đó vỡ vụn và anh bắt đầu rơi tự do.
── Furukawa đang ở đâu?
Suy nghĩ đi, Tsukio tự nhủ.
Furukawa luôn chọn nước đi tối ưu, luôn cố gắng đứng ở vị trí tốt nhất. ── Không, vị trí không quan trọng. Đòn tiếp theo. Đòn tấn công của hắn. Chỉ cần đọc được điều đó là đủ.
Chân chạm sàn. Trong khi tiếp đất, Tsukio giơ tay trái ra trước ngực. Nhưng cơn đau lại nhói lên ở bụng. Furukawa dùng kiếm Nhật. Lưỡi kiếm cắm sâu vào da thịt.
── Sai rồi. Không phải thế.
Tsukio cười khổ trong lòng. Furukawa lẽ ra nên nhắm vào ngực hoặc cổ. Lẽ ra hắn nên cố gặt lấy mạng sống của anh càng nhanh càng tốt. Đâm vào bụng thì chưa chết ngay được đâu.
Tsukio phóng tay trái về phía trước. Furukawa đang ở ngay đó. Anh có thể hình dung rõ mồn một hắn đang ở tư thế nào, vung kiếm ra sao. Cảm giác như nhìn thấy cả biểu cảm của hắn. Bàn tay vươn ra chạm vào Furukawa. Chạm vào cái cổ nóng hổi của hắn.
"Tại sao, cậu lại phản bội Cliché?"
Furukawa cũng không trả lời câu hỏi lặp lại của Tsukio. Hắn vặn thanh kiếm đang cắm trong người Tsukio, định rút ra. Tsukio gồng cơ bụng để ngăn cản chuyển động đó. Đồng thời, bàn tay trái đang nắm cổ hắn siết chặt lại.
"Tại sao. ── Chúng ta đã là một đội rất tốt mà."
Tsukio thì thầm.
Furukawa nói bằng giọng rất nhỏ.
"Tao chưa bao giờ coi mày là đồng đội. Mày quá mạnh để có thể tin tưởng."
Đồ quái vật, hắn lầm bầm.
Ngay sau đó, xương cổ Furukawa đạt đến giới hạn và vỡ nát, để lại cảm giác ghê rợn trên tay.
── Xin hãy, còn sống.
Tsukio cầu nguyện trong lòng.
Khi anh buông tay, Furukawa ngã xuống. Tsukio rút thanh kiếm vẫn đang cắm ở bụng ra, bịt chặt vết thương. Máu chảy quá nhiều. Cơ thể lạnh toát. Anh cảm thấy cái chết đang cận kề.
Tsukio quỳ gối tại chỗ, thở dốc từng hơi nông. Cảm giác về thời gian cũng đang dần mất đi. Thị lực bị Furukawa cướp mất lẽ ra phải hai phút sau mới hồi phục, nhưng theo cảm nhận của anh thì ánh sáng đã trở lại sớm hơn nhiều. Hoặc có lẽ anh đã mất ý thức trong một khoảng thời gian ngắn.
Trời vẫn mưa không ngớt. Cơn mưa xối xả tạt vào từ mái nhà bị sập, gột rửa dòng máu chảy ra từ bụng Tsukio. Anh lấy thiết bị đầu cuối từ túi của Furukawa rồi đứng dậy.
── Chỉ còn, một người.
Mity. Chỉ còn cô ta.
Anh ôm vết thương ở bụng và bước đi. Chậm chạp. Lảo đảo. Như một kẻ bại trận.
── Tại sao, mình lại chiến đấu nhỉ?
Mình đâu có mưu cầu chiến thắng. Cũng chẳng oán hận ai. Hơn nữa đối thủ lại là những người từng là đồng đội. Rõ ràng là những người Tsukio đã từng yêu quý.
── Tôi chỉ muốn nói chuyện thôi mà.
Anh muốn biết lý do họ phản bội Cliché. Nếu có thể, anh muốn được thấu hiểu. Dẫu điều đó không thành hiện thực, anh cũng muốn được ích kỷ mà nổi giận hay đau buồn. Chỉ thế thôi. Anh đã nghĩ vậy.
Nhưng, có lẽ không phải thế. Thực ra có lẽ anh muốn hành hạ thân xác này, muốn tiến gần đến cái chết. Lời của Furukawa cứ lặp đi lặp lại bên tai. Quái vật. Một con quái vật ghê tởm vừa bị cái chết hấp dẫn, vừa tiếp tục tìm kiếm ý nghĩa để sống.
Chẳng bao lâu sau, có tiếng nói vang lên từ phía trước.
"Tsukio."
Ngẩng đầu lên, Mity đang ở đó. Một cô gái nhỏ nhắn chừng hai mươi tuổi. Gương mặt cô ấy, dù ở đâu, cũng không bao giờ nhuốm màu Kamisaki. Sự bám víu vào sự sống, nỗi sợ hãi cái chết, hay sự giận dữ. Không hề đọc được chút nào những thứ đó, Mity là một cô gái mang ấn tượng rất đỗi hòa bình và đời thường, nên cô ấy rất được yêu mến.
Cô ấy đang che một chiếc ô trắng cán mảnh. Vừa xoay tròn chiếc ô, cô vừa bước tới trong cơn mưa đang trút xuống tòa nhà mất mái.
Khi Tsukio dựa lưng vào tường, Mity nói:
"Vết thương kinh khủng quá. Trời ơi, tơi tả hết cả rồi."
Tsukio định trả lời, nhưng lời nói không thoát ra được trôi chảy. Có lẽ do thiếu máu, đầu óc không còn linh hoạt.
Chẳng biết từ lúc nào, Mity đã đứng ngay trước mặt.
"Dù vậy, nếu đánh nhau thì chắc chắn anh mạnh hơn nhỉ."
Mạnh mẽ là cái gì chứ.
Ngay cả ở tháng Bảy, Tsukio cũng được coi là một trong những kẻ mạnh nhất. Anh chưa từng bại trận trên chiến trường. Nhưng, lúc nào cũng vậy, anh luôn đầy máu me và hấp hối thế này.
── Đặt cược cả tính mạng, rốt cuộc tôi chiến đấu vì điều gì?
Với Tsukio của ngày đó, câu trả lời rất rõ ràng. Đó là vì cả đội, vì Cliché. Vì tất cả những đồng đội khác. Nhưng nhìn lại thì, tất cả đều trống rỗng. Một cuộc chiến tranh hệt như trò chơi đồ hàng. Một cuộc chiến đậm chất hư cấu, và thực tế đúng là hư cấu, của chúng tôi – những kẻ không thể gọi là có sinh mệnh.
Mity tiếp lời.
"Em có thể đầu hàng cũng được. Vì vốn dĩ em đâu có muốn chiến đấu. Em ghét bị đau, và cũng không muốn làm anh bị thương thêm nữa. Chỉ cần anh nghe em một điều thôi, em sẽ để anh thắng."
Tsukio ngồi bệt xuống như trượt ngã.
── Không cần, chiến đấu nữa.
Ngay khi não bộ hiểu ra điều đó, cơ thể dường như hồi phục chức năng bình thường. Cơn đau và sự khổ sở ùa về. Vết thương ở bụng do Furukawa đâm dường như là vết thương chí mạng. Anh mất cảm giác từ đó trở xuống, thật kỳ lạ là lúc nãy anh vẫn có thể đứng được bằng hai chân.
Mity tiếp tục:
"Hãy giết Ural đi."
Tsukio trừng mắt nhìn cô ta.
── Tại sao?
Tại sao lại cần phải mong muốn cái chết của đồng đội?
Trước ánh nhìn của Tsukio, Mity dường như nao núng. Biểu cảm cô ta hơi cứng lại, giọng nói đanh lên như đang tức giận.
"Cả anh và Cliché đều dịu dàng với Ural. Nhưng, hãy chọn em đi. Bởi vì đúng không? Em là đồng đội trước cơ mà. Em đã cống hiến cho đội nhiều hơn hẳn. Em đâu có muốn thắng cái trò chơi này. Em chỉ muốn được anh chọn thôi."
Tsukio lắc đầu vô định.
Rồi lại lặp lại cùng một câu hỏi.
"Tại sao, cậu lại phản bội Cliché?"
Mity trả lời.
"Tại vì anh ấy định kết thúc Kamisaki."
Thật không, thể hiểu nổi.
── Chúng ta đã chiến đấu suốt một thời gian dài vì chiến thắng của cả đội.
Điều đó có nghĩa là, để kết thúc Kamisaki này.
Mity nói với giọng gay gắt.
"Em không muốn quay về thế giới cũ. Chỗ đó tệ hại lắm. Từ khi sinh ra đã toàn chuyện kinh khủng. Thế nên em ở lại Kamisaki cũng được. Em chỉ muốn hạnh phúc ở đây thôi. Thế nên, em muốn là người bạn đời số một của người mạnh nhất. ── Em trở thành vật sở hữu của anh cũng được. Đổi lại, hãy yêu em. Bằng chứng là hãy giết Ural đi."
Tsukio đã cố gắng hiểu lời Mity một cách nghiêm túc trong vài giây.
Nhưng rồi anh bỏ cuộc. Vì nó quá vô nghĩa. Những thứ như giá trị quan căn bản đã lệch lạc quá xa.
── Rốt cuộc thì tôi, chẳng hiểu ai cả.
Về những người tôi tin là đồng đội, tôi chẳng biết gì cả.
A. Sao mà, mãi cứ...
"Vô nghĩa."
Mệt mỏi quá. Chỉ thấy khổ sở, mà nỗi khổ đó cứ kéo dài lê thê. Rốt cuộc, ở cái thế giới này, làm sao mà tìm thấy ý nghĩa sống đây.
Mity dường như coi tiếng thì thầm của Tsukio là lời từ chối.
"Vậy thì, thôi. Chết quách đi."
Mity gõ vào thiết bị đầu cuối, cơn mưa biến chất. Vô số viên đạn trút xuống nện vào cơ thể Tsukio, máu tươi lại phun ra.
── Chẳng mấy chốc nữa, tôi sẽ chết.
Cảm giác như thế cũng chẳng sao. Anh đã nghĩ cơ thể này sẽ không cử động được nữa. Nhưng, Tsukio đứng dậy. Lao tới gần Mity như thể sắp ngã sấp mặt.
── Tại sao?
Tại sao tôi lại chiến đấu. Rốt cuộc tôi đang cáu kỉnh vì cái gì. Với cái thân xác như rác rưởi này, tôi đang mưu cầu điều gì.
Tsukio vươn tay trái ra. Ngay trước mắt, Mity tung đòn Xạ Kích. Một tia đạn nghiền nát từ cổ tay trái Tsukio trở đi. Tsukio quàng cánh tay mà phần đầu chỉ còn là khối thịt nát lên người Mity.
"Kinh tởm."
Mity thốt lên.
Tsukio trả lời trong thâm tâm.
── Phải. Tôi cũng thế.
Lúc nào cũng thấy kinh tởm. Cơn buồn nôn không dứt. Tại sao, không thể dễ chịu hơn. Cả tôi, cả cô, cả bất cứ ai, tại sao không thể sống một cách bình thường.
Tsukio, kẻ đã mất cả hai tay, cắm phập hàm răng vào cổ Mity. Cứ thế, anh cắn xé da thịt cô ta. Như một con thú hoang, kinh tởm đến thế này, tại sao tôi lại giết người.
Chẳng còn nhìn thấy gì nữa. Trong tầm nhìn tối đen, mất hết cảm giác thăng bằng, anh không biết mình đang đứng hay đã ngã.
── Ai đó, hãy giết tôi một cách khéo léo đi.
Chính xác hơn. Tuyệt đối hơn.
Nhưng, nếu ngay cả sự cứu rỗi đó cũng không được ban cho, thì ít nhất.
── Ít nhất hãy cho tôi, một ý nghĩa để sống.
Vừa cầu nguyện như vậy, Tsukio vừa lịm đi.
*
Tsukio không còn biết mình đang sống hay đã chết.
Không nhìn thấy gì. Cơ thể không cử động. Chẳng biết nó có còn tồn tại hay không. Chỉ có ý thức là còn đó. Chỉ có ý thức cảm nhận nỗi đau kéo dài, hay thứ gì đó giống như tuyệt vọng, đang trôi nổi trong bóng tối. Liệu có bằng chứng nào cho thấy đây không phải là cái chết không?
Nhưng, rồi có tiếng nói vang lên.
"Vẫn còn chiến đấu chứ?"
A. Đó là giọng của Ural.
Cô ấy đang ở ngay đó.
"Tôi mệt rồi. Nhưng, nếu cô muốn, tôi chiến đấu cũng được. Dẫu có phải tiếp tục chịu đựng đau khổ bao nhiêu cũng được."
Bởi vì tôi là con rối của các người. Trong cái tủ kính trưng bày mang tên Kamisaki này, tôi cử động cơ thể lạch cạch đúng theo cách bánh răng xoay chuyển, liều mạng cố thu hút sự chú ý của cô ấy. Tôi đã kiệt sức với những ngày tháng đó rồi. Nhưng cho đến khi dây cót đứt tung, tôi cũng không có lý do gì để dừng lại.
Ural trả lời.
"Không phải thế. Tsukio. Cậu phải sống vì chính bản thân cậu."
Cô ấy nói những điều khó hiểu làm sao.
── Cơ thể này không có sinh mệnh, và tôi cũng chẳng còn hy vọng.
Thế mà, rốt cuộc phải làm sao mới có thể sống vì bản thân mình chứ.
Ural vẫn giữ chất giọng lạnh lùng thường thấy, tĩnh lặng tiếp lời.
"Cậu có thể bỏ cuộc cũng được. Cứ thế này quay về tháng Tám cũng được — hay tự chọn cái chết, ý muốn của cậu đều sẽ được tôn trọng. Tất nhiên, cậu cũng có thể làm lại tháng Bảy này tùy thích."
Thực lòng anh muốn ai đó, nếu được thì là Ural, tước đoạt tất cả mọi thứ. Cả ý chí tự do, cả những thứ như cái tôi, cả sinh mạng này. Anh muốn một thế lực mạnh mẽ nào đó kết thúc sự tồn tại mang tên Tsukio.
Nhưng, tại sao nhỉ, anh vẫn chưa muốn chọn cái chết.
── Nghĩa là, tôi vẫn còn hy vọng sao?
Tôi đang tìm thấy ý nghĩa trong việc sống sao?
Dẫu cho mọi thứ có vẻ vô nghĩa. Dẫu cho chán ngắt đến cùng cực.
── Vậy thì, hãy vùng vẫy thêm chút nữa.
Cho đến khi mất đi tất cả hy vọng, thêm một chút nữa thôi.
5
Sau đó, Tsukio lặp đi lặp lại tháng Bảy.
Anh lần lượt thử từng điều mình nghĩ ra. Có lúc bắt đầu từ cuộc gặp gỡ với Cliché, cố gắng biết tất cả về cậu ấy. Có lúc đặt mục tiêu trở nên thân thiết với từng người: Mukotsu, Furukawa, Drows, Mity.
Tsukio, người có quyền làm lại tháng Bảy ở Kamisaki bao nhiêu lần tùy thích, sở hữu thời gian vô hạn. Anh có thể trò chuyện với họ bao nhiêu cũng được. Nếu chọn sai điều gì thì làm lại, tìm kiếm điều tốt nhất, khiến mọi người mở lòng.
Với Tsukio trước kia, Cliché là một đội trưởng lý tưởng. Nhưng khi đối mặt lại, anh nhận ra những điểm khiếm khuyết. Cậu ấy đôi chỗ ích kỷ, độc đoán, và cũng mang tính trẻ con. Dù vậy, Tsukio vẫn yêu quý Cliché. Anh không ngần ngại gọi cậu ấy là bạn.
Những người khác cũng không thay đổi. Mukotsu đôi khi lạnh lùng, nhưng trong thâm tâm lại có sự dịu dàng. Chỉ là trong thứ tự ưu tiên của hắn, gia đình trong ký ức được đặt cao hơn những đồng đội gặp ở Kamisaki mà thôi. Drows thì non nớt. Cậu ta khao khát sức mạnh, say sưa với tư tưởng anh hùng. Nhưng sự non nớt đó cũng là nét quyến rũ của cậu ta. Furukawa dường như từng bị phản bội khủng khiếp trong quá khứ. Vì thế hắn không tin ai cả. Hắn rất giỏi giả vờ thân thiết bề ngoài, nhưng dường như không mở lòng với bất cứ ai. Nhưng nếu thực sự thân thiết với hắn, hắn lại nói nhiều bất ngờ và bộc lộ những nét mặt giàu cảm xúc. Mity, trái ngược với ấn tượng vui vẻ thường ngày, có giá trị quan bản chất bị méo mó. Tính chiếm hữu mạnh, và trở nên cực đoan tấn công những gì mình không thích. Khuynh hướng đó bắt nguồn từ quá khứ của cô. Trong thế giới trước khi đến Kamisaki, dường như cô đã bị ngược đãi tàn tệ. Với Tsukio, Mity là một tồn tại khó hiểu, nhưng dần dần anh đã có thể đồng cảm từ tận đáy lòng.
Tương tự với các đồng đội khác, Tsukio dần hiểu sâu sắc về từng người. Ai cũng có hoàn cảnh riêng, ai cũng có những toan tính riêng. Nhưng anh không cảm thấy ai là người xấu từ tận tâm can. Chỉ là, con người đôi khi sai lầm, đôi khi trở nên bạo lực. Chỉ thế thôi.
Khi đã biết cá tính của từng người, việc tránh sự phản bội với Cliché không còn khó khăn nữa. Chẳng mấy chốc, Tsukio đã có thể vận hành đội Wimpy Mare một cách cực kỳ an toàn và hiệu quả. Đó lẽ ra phải là chuyện đáng mừng. Nhưng lạ thay, anh không cảm thấy hạnh phúc.
Sau đó Tsukio vẫn tiếp tục thử và sai.
Anh thử một thế giới nơi anh trở nên mạnh mẽ vô song để không ai trong đội bị thương. Ngược lại, cũng có lúc Tsukio từ bỏ chiến đấu, sống yên bình cho đến hết tháng Bảy. Càng lặp lại, sự thấu hiểu về tháng Bảy ở Kamisaki càng sâu sắc. Việc "phá đảo" trở nên dễ dàng. Dù vậy, trái tim anh hoàn toàn không được lấp đầy.
── Vẫn chưa đủ. Hoàn toàn thiếu thốn.
Càng biết nhiều, càng phá đảo tháng Bảy một cách khéo léo, anh lại càng cảm thấy hạnh phúc phai nhạt đi. Mọi thứ đều nằm trong phạm vi tưởng tượng, không hề có cảm giác thành tựu.
Dù vậy Tsukio vẫn lặp lại tháng Bảy. Anh tiếp tục tìm kiếm ý nghĩa sống. Anh cẩn thận dập tắt từng vấn đề nhỏ nhặt xảy ra trong đội. Anh cố nắm lấy một thiên đường hoàn hảo.
Đến khoảng vòng lặp thứ 200, đối với Tsukio, tháng Bảy đã không còn điều gì bí ẩn. Việc giành chiến thắng tại Kamisaki mà không để đội chịu chút tổn thất nào là quá dễ dàng, anh biết rõ nói lời nào với đồng đội thì sẽ nhận lại phản ứng ra sao.
Dù vậy Tsukio vẫn lặp lại tháng Bảy.
Chỉ là, vô nghĩa. Không có mục đích gì.
Trong khoảng thời gian đó, cuối cùng, Tsukio cũng hiểu ra vấn đề cốt lõi.
── Nghĩa là, đây chính là Aporia (Sự bế tắc).
Một thế giới nơi mọi thứ đều theo ý muốn. Một thế giới đi đến kết thúc có hậu đã được dự tính.
Wimpy Mare giành được chiến thắng hoàn hảo, lần thứ bao nhiêu rồi không biết. Đồng đội ai nấy đều tin tưởng nhau, vui mừng thuần khiết. Những nụ cười đó, thứ mà anh từng khao khát cháy bỏng, giờ đây Tsukio chẳng còn cảm thấy giá trị gì nữa. Tsukio không hối tiếc cũng chẳng hy vọng, anh chán ngấy tất cả.
── Hoặc có lẽ, Aporia. Và cả Kaya Ayumu nữa.
Có lẽ họ không hề đưa ra ý nghĩa sống cho Tsukio. Có lẽ họ chỉ chứng minh rằng thứ đó không tồn tại ở bất cứ đâu.
"Kết thúc thôi nhỉ."
Ural nói vậy.
Tsukio lắc đầu.
"Cuối cùng, thêm một việc nữa thôi."
Thực ra, anh đã nhận được lời nhờ vả về một "thí nghiệm" từ Kaya Ayumu.
Lẽ ra anh có thể phớt lờ thứ đó. Nó chẳng phải thứ Tsukio tìm thấy giá trị gì. Dù vậy Tsukio vẫn quyết định thực hiện mong muốn của cậu thiếu niên đó.
── Tại sao, đến tận bây giờ?
Anh tự hỏi.
Có lẽ anh cảm thấy rằng việc tuân theo chỉ thị của Kaya sẽ mang lại niềm vui cho bản thân chăng? Ý nghĩa sống đâu phải thứ gì to tát. Một thứ nhỏ bé hơn, nhàm chán hơn. Nhưng không hoàn toàn vô giá trị.
Không phải cái tháng Bảy nơi anh đã biết tất cả và mất hết ý nghĩa. Có lẽ anh đã kỳ vọng một chút vào việc được cảm ơn một cách giản dị ở cái tháng Tám khắc nghiệt kia.
"Nhưng, kết thúc tháng Bảy vì người khác cũng được sao?"
Trước câu hỏi của Ural, Tsukio mỉm cười.
"Vâng. Tức là, có lẽ tôi đã không đáp ứng được kỳ vọng của cô."
Thứ mà các cô ấy tìm kiếm. Idola của Sự Sống.
Tsukio thậm chí không còn có thể tưởng tượng ra con đường dẫn đến nó nữa.
6
Tháng Tám. Vòng lặp thứ 122. Ngày 24, 8 giờ tối.
Trong một căn phòng ở nhà thờ, Kaya Ayumu đang ngồi trên ghế sofa cùng với Akiho Shiori. Đối diện, Tsukio ngồi trên ghế bành. Trên chiếc bàn thấp giữa sofa và ghế bành là đĩa DVD anime đó, và ba lon coca đã nguội ngắt.
Để sắp xếp lại suy nghĩ của mình, Kaya đưa một lon lên miệng uống. Ngay sau đó, Tsukio ở đối diện vắt chân và mỉm cười thong thả.
"Bây giờ. Tôi đã trở về từ tháng Bảy."
Nghe vậy, Kaya méo miệng cười.
── Thành công rồi. Đã thuyết phục được Aporia.
Điều đó mang ý nghĩa kịch tính. Ý nghĩa làm thay đổi hoàn toàn cục diện. Nhưng cũng có chút bất an. Đối mặt với Tsukio, người đã trải qua tháng Bảy lần thứ hai, thật đáng sợ.
Kaya hỏi với giọng run run.
"Anh đã tìm thấy ý nghĩa sống chưa?"
Đó là một câu hỏi ngu ngốc. Nếu Tsukio thực sự tìm thấy nó — nếu anh ta đã nhận "phần thưởng của tháng Bảy", thì lẽ ra anh ta đã tan biến rồi.
Tsukio lắc đầu.
"Chẳng tìm thấy gì cả."
"Vậy à. May quá."
"Tại sao?"
"Vì nếu anh biến mất thì buồn lắm."
Tsukio nhắm mắt lại một lúc, như thể đang nghiền ngẫm lời của Kaya. Rồi anh nói.
"Tôi đã hoàn thành việc được nhờ rồi."
"Cảm ơn anh."
"Cậu đã dùng cách nào để lừa Aporia vậy?"
"Lừa?"
Kaya không hiểu ý nghĩa lời nói của Tsukio. Bản thân Kaya là một tồn tại được Aporia tính toán ra, nên cậu cảm giác làm sao mà lừa được Đấng Sáng Tạo.
Nhưng Tsukio có vẻ tin chắc vào suy đoán của mình.
"Chẳng còn cách nghĩ nào khác. Mục đích của cậu là đưa tôi vào tháng Bảy. Hay nói cách khác là để Aporia tính toán lại tháng Bảy."
"Vâng."
"Aporia đã chấp nhận ý tưởng của cậu và tính toán lại tháng Bảy. Nhưng, phần thưởng của tôi không tìm thấy. Ngay từ đầu, trong tháng Bảy đã không có thứ gì gọi là ý nghĩa sống của tôi cả. Tức là cậu đã khiến Aporia tin vào một ý tưởng giả dối."
Ra là vậy, Kaya thầm nhủ trong lòng.
── Anh Tsukio đang hiểu lầm một điều căn bản.
Nhưng đó là một sự hiểu lầm tốt. Cứ để anh ấy như vậy thì thuận tiện hơn.
Tsukio vừa với tay lấy lon coca vừa hỏi dồn.
"Tại sao Aporia lại bị cậu thuyết phục?"
Kaya dựa người vào lưng ghế sofa. Cậu định dùng lời lẽ qua loa để lấp liếm, nhưng nói dối không phải sở trường của cậu. Nói dối rủi ro quá cao, và có vẻ không phải là một kỹ năng thực dụng lắm, nên cậu thiếu kinh nghiệm.
Đành chịu, cậu trả lời thành thật.
"Em không muốn nói."
Tsukio quả nhiên có vẻ phật ý. Vừa uống coca, anh vừa hơi nheo mắt lại.
"Tháng Bảy đối với tôi là một trải nghiệm đau khổ. Tuy nhiên, tôi nghĩ mình đã làm việc khá nhiều vì cậu đấy."
"Vâng. Cảm ơn anh."
"Tại sao cậu lại không muốn nói?"
Thực ra, ngay cả lý do đó cũng không thể nói được. Vì.
── Điều đó chắc chắn liên quan đến "ý nghĩa sống" của anh.
Và khi Tsukio đạt đến "ý nghĩa sống", anh ấy sẽ biến mất. Anh ấy buộc phải dừng lại ở đây.
Vì vậy, cậu lắc đầu trả lời.
"Xin lỗi. Em không thể nói."
Vừa nói ra miệng, trong lòng cậu vừa run rẩy.
── A. Bị anh Tsukio ghét rồi.
Người cực kỳ mạnh mẽ này. Người đã luôn đứng về phía kẻ bất lực như mình cho đến tận bây giờ.
Tsukio im lặng nhìn cậu một lúc lâu — rất lâu, chân vẫn vắt chéo. Nhưng rồi, anh chỉnh lại kính và đứng dậy.
"Tôi hơi mệt. Xin phép nghỉ ngơi."
Anh ấy định cứ thế rời khỏi phòng. Kaya nhíu mày, hỏi với theo bóng lưng anh.
"Anh Tsukio. Anh sẽ không chết chứ?"
Anh dừng bước, quay lại nhìn qua vai bằng đôi mắt lạnh lẽo.
"Tại sao tôi lại không được chết nhỉ?"
Kaya không thể trả lời câu hỏi đó. Nó có vẻ là một câu hỏi nhàm chán đến mức không cần tìm câu trả lời. Nhưng cũng là câu hỏi mà cậu phải trăn trở mãi mãi.
── Chuyện này không phải là bản chất.
Biết vậy nhưng cậu vẫn nói ra.
"Nếu anh Tsukio không còn nữa, em sẽ không thắng được Water."
Chuyện đó thì liên quan gì đến anh ta chứ. Thực ra, đối với Kaya đó cũng không phải là lời thật lòng. Tất nhiên Tsukio vẫn là con át chủ bài của Kaya. Nhưng, không phải chuyện đó.
── Mình thích người này.
Người mạnh mẽ và buồn bã này. Nên mình không muốn anh ấy chết.
Tsukio cười mệt mỏi.
"Vào phút cuối cùng của tháng Bảy, điều tôi nhớ đến là cậu. Là vài việc vặt cậu đã nhờ."
"Cảm ơn anh."
"Vẫn còn công việc chưa xong. ── Lý do tôi đang sống, có lẽ chỉ ở mức độ đó thôi."
Rồi anh lại quay lưng về phía Kaya. Cứ thế bước ra cửa.
── Anh Tsukio.
Có lẽ, anh ấy thực sự muốn biến mất rồi. Tìm thấy ý nghĩa sống, thỏa mãn, và rồi tan biến đẹp đẽ. Một kết cục như thế có lẽ là Happy End đối với anh ấy.
Nhưng Kaya không thể chấp nhận điều đó.
Dù đau khổ, dù buồn bã đến đâu, con người mang tên Tsukio vẫn đang ở đây. ── Không. Dẫu cho chúng ta thậm chí không phải là con người. Dẫu vậy. Cậu không muốn nghĩ rằng sự tồn tại của chúng ta, những kẻ mang ý chí như con người, là vô giá trị.
Tsukio rời đi, cánh cửa đóng lại.
Sau đó, Akiho nói vẻ không vui.
"Cậu đi nước cờ nguy hiểm quá đấy. Mang tiếng là Kaya cơ mà."
"Anh Tsukio giận đến mức nào nhỉ."
"Không biết, nhưng chắc không thể cứ như trước đây được đâu nhỉ?"
Akiho đứng dậy, di chuyển sang chỗ đối diện — chỗ Tsukio vừa ngồi lúc nãy. Cô chống cằm lên tay vịn ghế, nói.
"Thế? Cậu có định tiết lộ bí mật cho tớ không?"
"Cái gì cơ?"
"Thì phương pháp thuyết phục Aporia ấy."
"Cái đó đại khái tớ nghe từ cậu mà."
"Nghĩa là sao?"
"Cậu đã nói đấy thôi. Nếu biết được thứ gọi là ý nghĩa sống, thì nó cũng dễ dàng trở thành lý do để chết."
"Chẳng hiểu gì cả, cậu hãy nói như giải thích từ con số không đi."
Kaya gật đầu, nhưng việc chuyển những suy nghĩ trong đầu thành lời nói quả là khó khăn. Dù vậy cậu vẫn cố gắng diễn đạt suy nghĩ của mình.
Câu chuyện là thế này.
Con người ta chết không phải vì không có ý nghĩa sống. Họ chết vì không thể chạm tay tới ý nghĩa sống.
Tóm tắt lời của Akiho theo cách của Kaya thì sẽ là như vậy. Và khi tóm tắt lại, cậu cảm thấy điều đó sao mà hiển nhiên đến thế.
Liệu có chuyện "không có ý nghĩa sống" không?
Cái đó thì gì cũng được mà. Muốn thành công trong công việc. Muốn gia đình hạnh phúc. Muốn có người yêu tuyệt vời. Muốn cho kẻ mình ghét sáng mắt ra. Muốn đọc tiếp bộ truyện tranh đang ra. ── Nếu có bất cứ nguyện vọng nào, thì đó sẽ trở thành ý nghĩa sống.
Và con người, ai cũng có nguyện vọng cả. Nếu có người nào không mang bất cứ nguyện vọng gì, thì người đó mới không chết. Nếu không có mong muốn, thì cũng chẳng có thất vọng hay tuyệt vọng.
── Vì thế, không được hiểu câu "không có ý nghĩa sống" theo nghĩa đen.
Câu nói đó có ẩn ý.
Ví dụ, chẳng phải Tsukio đã không thể tin vào giá trị nguyện vọng của bản thân sao. Chắc chắn anh ấy cũng có nguyện vọng. Như là nếu đồng đội không ai phản bội. Hay nếu người quan trọng không chết. Hẳn anh ấy đã liên tục tưởng tượng về việc thay đổi những sự kiện bi thảm của tháng Bảy.
Nhưng, chẳng phải đâu đó anh ấy hiểu rằng, dù cho cái "lịch sử giả định" đó có thành hiện thực, bản thân mình cũng không thể hạnh phúc sao.
Có lẽ lý do rất đơn giản. Vì dù bây giờ có thay đổi tháng Bảy thế nào đi nữa, thì quá khứ "đã xảy ra lục đục nội bộ" cũng không thể thay đổi. Dù sau này có tạo ra thế giới thuận tiện đến đâu, thì vết sẹo khắc trong ký ức vẫn sẽ tồn tại mãi trong anh ấy.
Giả sử làm lại tháng Bảy cực kỳ hoàn hảo. Giả sử trước mắt, những đồng đội cũ đang mỉm cười. Nhưng anh ấy đã biết rằng nếu đi theo một lịch sử hơi khác một chút, các đồng đội sẽ phản bội mình. Vết thương không bao giờ lành.
Tức là.
── Bản thân cái nguyện vọng, đã bị lệch lạc rồi.
Tháng Bảy đã kết thúc, giờ có sửa đổi thế nào thì anh ấy cũng không thể hạnh phúc. Thế mà anh ấy cứ nghĩ mãi về tháng Bảy. Mặt khác, sâu trong thâm tâm anh ấy nhận ra tháng Bảy không làm mình hạnh phúc, nên nó không thể trở thành ý nghĩa sống.
Chắc chuyện này cũng chẳng hiếm hoi gì. Khi bắt đầu suy nghĩ về cái điều ngu ngốc như "ý nghĩa sống", đại đa số sẽ rơi vào vấn đề này. Bị trói buộc vào những sự kiện trong quá khứ, cảm thấy như tất cả của mình đều nằm ở đó, rồi cố chấp. Và rồi những thứ thực sự có thể gọi là hạnh phúc lại trở nên vô hình.
── Đây chắc chắn cũng là Idola.
Thành kiến lệch lạc, định kiến sai lầm. Cái Idola khiến người ta hiểu sai ý nghĩa của việc sống.
Vì thế Kaya đã định giết chết cái Idola đó.
Khi Kaya kết thúc bài giải thích dài dòng, Akiho cau mày vẻ khó hiểu, rồi khẽ nghiêng đầu.
"Thế rồi? Rốt cuộc cậu đã làm gì?"
Nói là làm, thì đúng hơn là chỉ nghĩ ra thôi.
Điều Kaya nghĩ trong đầu có thể coi là một phần tư duy của Aporia. Và vì Aporia thấy ý tưởng đó có giá trị để kiểm chứng, nên nó đã tính toán lại tháng Bảy.
"Tớ muốn phủ định tất cả những tưởng tượng của anh Tsukio. Tất cả những gì anh ấy tưởng tượng rằng liệu đây có phải là ý nghĩa sống hay không."
Làm thế này thì mình có hạnh phúc không?
Trở nên thế này có phải là mong muốn của mình không?
Từng cái một, biến những tưởng tượng đó của anh ấy thành hiện thực, và rồi phủ định chúng.
── Thấy chưa, sai rồi đúng không? Cái này cũng sai nốt đúng không? Thế giới có y như tưởng tượng của anh, thì anh cũng chẳng hạnh phúc chút nào đúng không?
Sự chứng minh này chính là giá trị của việc tính toán lại tháng Bảy.
Cô ấy đã hình dung ra điều gì đây, Akiho nhăn mặt như thể bị tổn thương.
"Làm chuyện như thế để làm gì?"
Rõ ràng rồi còn gì.
"Nguyện vọng của anh Tsukio sẽ trở về trang giấy trắng."
Theo cách của Kaya, cậu đã suy nghĩ rất nghiêm túc. Về ý nghĩa sống của Tsukio. Nhưng không tìm ra. Nên cậu đổi cách nghĩ.
"Thì đành phải làm thế thôi chứ sao? Nguyện vọng có thể trở thành ý nghĩa sống, thực ra chỉ có thể nằm ở tương lai thôi. Thế mà anh Tsukio lại cứ nghĩ về quá khứ."
"Ừ. Rồi sao?"
"Nên tớ nghĩ mình nên phủ định toàn bộ quá khứ của anh Tsukio."
Để anh ấy nhìn về tương lai, tớ phải phủ định tất cả những hy vọng giả tạo trong quá khứ.
Akiho trừng mắt nhìn cậu một lúc lâu với vẻ mặt mệt mỏi cùng cực. Cuối cùng, cô thở hắt ra và nói.
"Vậy thì ý nghĩa sống của anh Tsukio sắp được tìm thấy rồi sao?"
"Không biết. ── Tớ không muốn nó được tìm thấy."
"Vì anh ấy sẽ biến mất ư?"
"Ừ. Nên tớ muốn anh ấy đừng nghĩ đến ý nghĩa sống nữa, cứ thế sống qua ngày thôi."
"Nhưng làm sao mà thế được. Anh ấy sẽ tiếp tục suy nghĩ mãi về ý nghĩa tồn tại của mình."
"Có thể."
"Và nếu anh Tsukio tìm thấy ý nghĩa sống, thì đó là lỗi của cậu."
A. Chắc là vậy rồi.
Nếu Tsukio cứ cố chấp với quá khứ, thì điều đó đã trở thành tấm khiên bảo vệ anh ấy. Anh ấy sẽ mãi mãi không thể đạt đến ý nghĩa sống của bản thân, và có thể lưu lại Kamisaki.
Nhưng Kaya đã phá vỡ tấm khiên đó.
── Quá khứ không làm anh hạnh phúc.
Việc tính toán lại tháng Bảy đã chứng minh điều đó. Tsukio có thể vẫn chưa nhận thức được sự thay đổi của bản thân. Nhưng sự thay đổi đó chắc chắn đang diễn ra.
Akiho nói tiếp vẻ bối rối.
"Mấy chuyện thiện ác tôi không biết. Thế nào là hạnh phúc của anh Tsukio tôi cũng chẳng quan tâm. Nhưng, Kaya. Cậu có tha thứ được cho việc mình làm không?"
Kaya nhăn mặt.
── Không tha thứ được đâu.
Nếu trả lời được như thế thì nhẹ lòng biết mấy.
Cái việc cố tình đẩy Tsukio đến gần cái chết, thực lòng cậu không muốn làm. Nếu cứ tiếp tục sai lầm mà anh ấy được bảo vệ, thì cứ sai mãi cũng được. Nhưng cậu không nghĩ ra cách nào khác. Cách để thay đổi kịch liệt tình hình của Kamisaki tháng Tám này. Cách để vượt qua Toma kia.
Kaya trả lời.
"Tớ vẫn như mọi khi thôi. Chỉ là sợ hãi. Vì sợ nên nhờ người xung quanh cứu giúp. Khác gì những việc tớ đã làm từ trước đến giờ đâu."
Việc lập kế hoạch chiến đấu dù biết có khả năng người chết. Việc chứng kiến những người thực sự chết trên chiến trường. Và việc làm với Tsukio lần này. Rốt cuộc có bao nhiêu khác biệt giữa chúng chứ.
Nhưng Akiho lắc đầu.
"Từ trước đến giờ, chưa một lần nào cậu chọn phương pháp đẩy đồng đội vào nguy hiểm cả."
Thật sao? ── Kaya tự vấn trong lòng.
Từ trước đến giờ cậu chưa từng nghĩ về cách làm của mình theo góc độ đó. Ở Kamisaki lúc nào cũng bị dồn vào chân tường. Lúc nào cũng liều mạng, lúc nào cũng làm những gì có thể. Khi thực sự bị dồn vào đường cùng, nếu phương pháp an toàn nhất cho bản thân Kaya lóe lên, thì dù nó có đẩy người thân thiết vào nguy hiểm đến đâu cậu cũng sẽ chọn thôi.
Nhưng Akiho khẳng định chắc nịch.
"Lần này là lần đầu tiên. Cậu chủ động đẩy đồng đội vào nguy hiểm. Đó là vì, quả nhiên, chúng ta thực ra không hề đang sống sao?"
Không biết. Bị nói thế thì chịu.
Cậu chưa từng nghĩ đến.
── Đối với mình.
Mạng sống của Tsukio nhẹ tựa lông hồng sao? Biết được mối quan hệ giữa thực tại và Aporia, mạng sống của chúng ta trở nên nhẹ bẫng sao?
Kaya lắc đầu.
"Không biết. Mấy cái đó. Tớ chỉ làm những gì mình có thể thôi."
Cách tấn công của Toma là một mối đe dọa. Cậu không nghĩ ra phương pháp nào đàng hoàng để chắc chắn giành lợi thế. Vì thế, cậu đặt cược vào việc tính toán lại tháng Bảy.
Akiho dường như đã từ bỏ việc truy cứu Kaya. Thay vào đó cô hỏi:
"Thế này thì vấn đề lương thực có được giải quyết không?"
"Sao nhỉ. Chắc kết quả đã có rồi đấy."
Kaya có một giả thuyết về quy tắc của Kamisaki mà ban điều hành chưa giải thích.
── Phải chăng việc các tòa nhà trong thành phố này bị hỏng ngay từ đầu là do kế thừa nguyên vẹn thiệt hại của tháng trước?
Kamisaki liên tục lặp lại từng tháng một cho đến khi trò chơi ngã ngũ. Nhưng những thiệt hại phải chịu trong vòng lặp cuối cùng đó không có thời điểm nào để sửa chữa. Nó được chuyển sang tháng tiếp theo.
Tức là, Kamisaki của tháng Tám đang tồn đọng những thiệt hại của vòng lặp cuối cùng của bảy tháng trước đó.
Vậy thì, nếu bảo vệ được các tòa nhà ở cuối tháng Bảy, thì các tòa nhà đó cũng sẽ tồn tại ở Kamisaki tháng Tám. Vốn dĩ, ở vòng lặp cuối cùng của tháng Bảy đã nổ ra một trận chiến lớn. Cuộc chiến của Tsukio và đồng đội. Nghe nói người chơi tên Mukotsu đã sử dụng những cú Xạ Kích phạm vi cực rộng. Người chơi tên Mity thao túng thời tiết, người chơi tên Drows giáng sấm sét từ đám mây mưa đó. Và Cường Hóa Sư cao cấp tên Tsukio đã dốc toàn lực chiến đấu với họ.
Nếu loại bỏ toàn bộ thiệt hại đó, thì những tòa nhà vốn bị hỏng ở Kamisaki tháng Tám — như siêu thị hay cửa hàng tiện lợi — có thể sẽ đột nhiên xuất hiện.
Kaya đã kỳ vọng rằng việc Tsukio kết thúc tháng Bảy một cách êm đẹp sẽ giải quyết được cuộc khủng hoảng lương thực mà Toma gây ra.
"Nhưng mà, cái đó cũng chỉ là phần phụ thôi."
Dù không suôn sẻ cũng chẳng sao.
Mục đích thực sự nằm ở chỗ khác.
Akiho vươn tay về phía chiếc bàn. Bên cạnh ba lon coca ấm, là hộp đĩa DVD.
── Cuộc phiêu lưu của Water & Biscuit.
Đó là thông điệp từ Gọng Bạc, dự kiến sẽ xuất hiện vào vòng lặp thứ 124.
Toma ra điều kiện trả lại 1000 suất ăn, đổi lại phải giao nộp DVD trước vòng lặp 124. Kaya đã đồng ý, nhưng lại nghĩ cách xác nhận thông điệp từ Gọng Bạc trước cả Toma.
Cách làm có hai hướng.
Một là cứ giao DVD cho Toma, rồi cướp lại nó về làm của riêng trước vòng lặp 124. Hoặc là, làm cho thông điệp của Gọng Bạc xuất hiện trước khi vòng lặp 124 đến.
── Tớ lúc nào cũng chọn cách an toàn hơn.
Tức là, lần này cậu chọn cách sau.
Akiho mở hộp DVD.
"Vậy thì, thử kiểm tra xem. Xem suy đoán của cậu có đúng không."
Việc Aporia tính toán lại tháng Bảy không phải là điều quan trọng.
Chủ đề chính là khiến vùng tính toán của Aporia đang dùng để tính toán "Kamisaki tháng Tám" phải được sử dụng cho mục đích khác.
Tức là, dừng việc tính toán Kamisaki tháng Tám lại.
Nếu tạm thời làm ngưng đọng thời gian của Kamisaki tháng Tám, thì chỉ có phía thực tại là tiến về phía trước.
