Sau khi cứu cô gái xinh đẹp là mục tiêu của Hotboy có mặt tối đáng sợ, hình như tôi đang phá huỷ Harem của anh ta và kết thân với toàn bộ mỹ nhân

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Nhất Kích Tuyệt Đỉnh Trừ Tà! (LN)

(Đang ra)

Nhất Kích Tuyệt Đỉnh Trừ Tà! (LN)

Akagi Hirotaka

Và như thế, truyền thuyết bắt đầu. Câu chuyện về hai kẻ trừ tà tệ hại nhất trong lịch sử, những người rồi sẽ trở thành mạnh nhất trước khi ai kịp nhận ra.

34 124

Tiểu thư tài phiệt mua kẻ vô dụng như tôi với giá 300 triệu yên

(Đang ra)

Tiểu thư tài phiệt mua kẻ vô dụng như tôi với giá 300 triệu yên

氷雨ユータ

Trái lại, tai họa bắt đầu giáng xuống đầu những kẻ dám coi rẻ sự dịu dàng thuần khiết của cậu...

8 28

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

(Đang ra)

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

Sujeong Yojeong

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

37 133

Chính truyện (chương 11 đến 85) - Chương 19: Sự thay thế mạnh mẽ nhất

*Sudo Hokuto’s POV

Lòng tôi chưa bao giờ phấn khích đến như này.

Một tình huống mà tôi đã nghĩ rằng nó sẽ không bao giờ xảy ra.

Tôi chưa bao giờ nghĩ mình sẽ được đập tan nát cái thứ khốn nạn này trên một sân khấu lớn như vậy…

“Kukuku…”

Vô tình nở nụ cười.

Không thể đọc được cảm xúc dựa trên nét mặt của Kujo.

Chà, trông thằng này lúc nào cũng mơ hồ, không ai đoán được nó đang nghĩ gì.

Nhưng tôi thì biết.

Chắc hẳn nó phải đang…sợ hãi lắm!

Không biết có phải do Shizuku đề xuất hay gì không, mà thằng này nó lại hăng máu lao ra như thế…

Tôi cá là nó cũng không hề nhận ra điều đó.

Thằng này đã bước lên bục hành quyết trước mặt toàn trường trước cả khi kịp nhận ra.

Rốt cuộc thì Chúa đã đứng về phía tôi.

Bởi vì nhờ thế tôi đã có thể xử tử công khai thằng khốn nạn đã dám chống lại tôi và thậm chí còn cả gan cố gắng động chạm vào Ayaka nữa!

“Tao rất là mong chờ đấy…”

Tôi sẽ đánh bại thằng đấy, tôi sẽ khiến nó phải hiểu vị trí của mình.

Vì tôi là Sudo Hokuto.

Tôi là một “người hùng” của thế giới này! ! ! !

Ahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahaha! ! ! ! ! ! ! !

~~~

*Hananoi Ayaka’s POV

Sớm thôi, cuộc thi chạy tiếp sức theo nhóm sẽ bắt đầu.

Tôi đã chờ đợi khoảnh khắc này ở gần dải băng về đích.

“Ayaka, cậu không cần phải lo về chuyện này đâu, được chứ?”

“Ư-Ừm, cảm ơn cậu, Miyako-chan”

Miyako-chan và Yayoi-chan nói với tôi như vậy, nhưng tôi lại không thể cho rằng nó là vấn đề của người khác được.

Vì nếu tôi không đặt tấm biển ở đó, senpai sẽ không bị thương.

Tôi chính là nguyên nhân của mọi chuyện.

“Kujo-kun…”

Cũng vì tôi, giờ Kujo-kun lại phải là người thay thế.

Cậu ấy nói cứ để cho cậu ấy lo liệu, nhưng mà…

“Hey, mấy cậu có chắc là cậu ta ổn chứ?”

“Vị trí người chạy cuối nhỉ? Cậu ta quả đúng là mờ ám thật, phải không?”

“Trông cậu ấy không nhanh nhẹn lắm”

“Wow, chúng ta tàn rồi”

“Bên đối thủ có Sudo, không cách nào mà chúng ta thắng được cả h-haha”

Tớ xin lỗi, Kujo-kun.

Kujo-kun chẳng làm gì sai cả, vậy mà cậu vẫn phải chịu những lời nói này.

Tất cả đều là lỗi của tớ.

“Tao mong mình sẽ được gặp nó trong tình trạng tội tệ nhất”

“Tao biết mà, hôm qua cả đám nói về chuyện đó suốt còn gì, đúng chứ?”

“Cứ để Sudo đập hắn một trận nhừ tử đi! Haha”

Tôi nghe thấy Chiba và đám bạn của cô ta chế giễu Kujo-kun.

Tôi bất giác quay lại trừng mắt nhìn ba người họ.

“G-Gì đây?”

“Cô muốn gì nữa?”

“Ừm, thì…”

“-Tránh ra đi”

Ichinose len qua giữa đám đông.

Chiba và hai người kia ngượng ngùng tránh mặt.

“Ơn trời, có vẻ chúng ta đến kịp rồi”

Thở phào nhẹ nhõm, Ichinose nhìn về phía Kujo-kun.

“Ichinose-san! Ừm…cảm ơn cậu về chuyện ban nãy!!!”

Tôi cúi đầu trước Ichinose.

Rồi Ichinose khoanh tay lại, nét mặt không chút thay đổi.

“Cậu chẳng nợ tôi một lời cảm ơn nào cả. Tôi chỉ nói những gì mà tôi muốn nói thôi”

“Nhưng mà…”

“Đừng lo lắng về chuyện đó nữa, được chứ?”

Ichinose nhắc nhở tôi.

Tôi vô thức gật đầu.

…Có lẽ tôi đã lầm.

Tôi cứ nghĩ Ichinose là kiểu người lạnh lùng, nhưng hoá ra cô ấy lại rất tốt bụng.

“Ichinose-san đúng là một người tốt”

“! T-Tôi không phải loại người như thế”

Tai Ichinose hơi đỏ.

Cô ấy đang xấu hổ chăng…

Đúng là một con người dễ thương.

“Cuộc thi sắp bắt đầu rồi”

Miyako-chan nói, rồi vị trọng tài giương khẩu súng lục lên trời.

Và sau một thoáng im lặng,

“Sẵn sàng!”

-Pan

Cùng với tiếng súng lục là một tiếng hò reo vang vọng khắp cả không gian.

Cuối cùng cuộc thi đã bắt đầu. Nó đã bắt đầu.

Các học sinh đeo những chiếc băng hachimaki màu đôi hạ trọng tâm, rồi giậm mạnh chân tăng tốc và chạy dọc theo các làn đường.

Mỗi đội sẽ cử ba nhóm tham gia tranh tài trong phần thi chạy tiếp sức theo nhóm.

Tuy nhiên, điểm số dành cho vị trí nhất bảng là rất lớn. Thành thật mà nói, với cách biệt điểm số hiện tại, thì các vị trí nhì bảng hay thấp hơn đều không quan trọng.

Nói đơn giản hơn – nhóm nào về nhất trước là thắng luôn.

“Trông có vẻ ổn đó nhỉ?”

“Cạnh tranh ghê thật~”

Hai đội vẫn chưa hơn nhau được bước nào.

Nhịp tim càng lúc càng đập nhanh hơn.

Sau bốn lần chuyền gậy, đội dẫn trước là đội Đỏ, đội Trắng bám ngay phía sau.

Thêm nữa, cả hai đội đều có hai người chạy cuối là Kujo và Sudo.

Khoảng cách giữa hai người họ và các nhóm còn lại là khá xa. Nên chắc chắn người chiến thắng sẽ nằm trong hai nhóm này.

Ai cũng nghĩ vậy.

-Nhưng mà

“””Ah!!!”””

Thật bất ngờ, lỗi chuyền gậy từ phía nhóm Đỏ đã tạo cơ hội cho nhóm Trắng vươn lên dẫn trước.

Không những vậy, họ cũng bị các nhóm khác -vốn đang bị bỏ lại khá xa- vượt lên, và hiện đã đứng cuối bảng.

Nhóm Sudo đang chính thức chạy một mình.

Khoảng cách này là quá lớn.

Không ổn rồi…

Nếu cứ như thế này, đến lúc nhóm Kujo-kun nhận gậy, thì khoảng cách sẽ cực kỳ lớn.

Bên kia lại còn là Sudo-kun nữa.

Cậu ấy nhanh đến mức được chọn làm người chạy cuối, dù cho phải cạnh tranh với những người thuộc đội điền kinh và đàn anh lớp trên.

Hồi còn năm nhất, cậu ấy từng san phẳng khoảng cách vốn đã quá lớn và trở thành một huyền thoại.

Ngực tôi đau nhói.

Một cảm giác cấp bách khủng khiếp.

Làm ơn đi!

Thu hẹp khoảng cách đi mà!

Tuy nhiên.

Bất chấp mong muốn của tôi, khoảng cách càng lúc càng rộng ra.

“Oh, thôi nào, nghiêm túc đấy à?”

“Kết thúc rồi, phải không?”

“Đội Trắng đang thắng sao?”

“Nếu chúng ta còn senpai…”

“Tệ quá. Đây là điều tệ nhất rồi, thật đấy”

Những tiếng nói của sự tuyệt vọng vang lên.

Đều là lỗi của tôi.

Mọi người đều cảm thấy tồi tệ…

Cuộc thi vẫn cứ tiếp diễn.

Từng người một, những học sinh đang chờ đã bắt đầu lao lên, càng lúc càng đến gần với người chạy cuối.

Tôi không muốn xem nữa.

…Nhưng tôi phải tiếp tục.

Tôi là người đã tạo ra tình hình như này. Tôi đã khiến đội Đỏ phải thua cuộc.

Tớ xin lỗi. Tớ xin lỗi…

“Kujo-kun…!!!”

-Pan

Đột nhiên ai đó vỗ vai tôi.

Khi tôi nhìn về hướng đó, tôi thấy Ichinose đang nhìn về phía Kujo-kun.

Và cô ấy nói, mắt không rời Kujo-kun một giây.

“Nó sẽ ổn thôi mà. Bởi vì Kujo-kun – Chính là người thay thế mạnh nhất”

Vẻ mặt của Ichinose là vẻ mặt của một người luôn tin tưởng tuyệt đối.

~~~

Sự phấn khích đến từ Đại hội thể thao đã đạt đỉnh điểm.

“Bạn chạy cuối đâu, xin mời bước ra!”

Người quản lý giục tôi ra làn đường.

Chúng tôi duỗi người nhẹ nhàng rồi đợi gậy.

Đội Đỏ đang bị áp đảo.

Nhóm của tôi bị bỏ xa đến mức dường như không thể gỡ gạc được.

-Vậy thì sao?

“Hãy tạo nên một trận đấu thật hay nhé, Kujo”

“Ừ, chắc chắn rồi”

Những người chạy rẽ vào khúc cua cuối.

Và cuối cùng thì…

Trận đấu bắt đầu.