Sự kiện cuối cùng của Đại hội thể thao đã kết thúc.
Giờ thì thêm ‘trận đấu’ nữa cũng sắp được định đoạt, một đám đông đang tập trung tại gần nơi ban tổ chức.
Giữa đám đông ấy là tôi, Ichinose và Hananoi.
Đối diện chúng tôi là Chiba và nhóm của cô ta, đang kinh ngạc.
…Đại hội thể thao vẫn chưa thể kết thúc được.
“H-Hả? Mày đang nói cái gì đấy? Làm sao như thế được? Haha”
“Có thôi ngay cái cáo buộc sai sự thật được không, mày tính trả thù bọn tao à? Haha”
“Tao nghĩ đây là việc làm tệ hại nhất rồi đấy. Có bằng chứng không? Haha”
Nhóm Chiba cười một cách gượng gạo.
“Ichinose”
“Đã rõ”
Ichinose lấy chiếc điện thoại thông minh từ túi ra và hô to.
Đây là video được ghi lại từ một chiếc điện thoại thông minh đặt tại vị trí nằm gần khu vực ban tổ chức.
“…eh?”
Có vẻ ban đầu chiếc điện thoại được lắp đặt để cho bên phía ban tổ chức ghi hình và phát sóng cho toàn trường.
Video cho thấy một cảnh quay tại sân trường.
Trên màn hình là khu vực ban tổ chức, ở một góc nhỏ chính là Hananoi.
“Đ-Đây là…”
“Video này đã được ghi lại từ khi senpai bị thương, nhìn kỹ đi”
Cô ấy gõ vào màn hình điện thoại.
Trong video, Hananoi đang di chuyển một tấm biển.
Rồi senpai chạy tới để lấy áo số.
Và khi anh nhận lấy chiếc áo và định quay lại…
“! ! ! ! ! ! ! ! ! ! !”
Video dừng ngay lập tức.
Nó dừng ngay đúng khoảnh khắc quyết định.
Tôi nói những điều cần nói để chứng minh sự thật.
“Chính cô! Chiba, cô mới là người đẩy tấm biển, phải không?”
Hình ảnh đang dừng trên video cũng đang dừng ngay lúc Chiba vừa đẩy ngã tấm biển.
Nói cách khác thì đây chẳng phải tai nạn gì cả - Chính Chiba là người cố ý.
“Đ-Đây là!!”
“Cô cố tình đẩy ngã tấm biển rồi tìm mọi cách để làm cho nó trông như là Hananoi cố ý đặt tấm biển ở đó để làm senpai bị thương, phải không?”
“Làm gì…!”
“Vậy cô giải thích đi, trên video này?”
“N-Nó…”
“Tôi đoán là cô đã hành động thiếu suy nghĩ và chỉ theo bản năng. Nhưng mọi thứ cô làm đều được ghi rõ rành rạch trên video rồi. Cô thấy đó”
Trước khi tôi ra sân chạy, tôi có nhìn xuống đất thì phát hiện ra chiếc điện thoại ấy nằm một chỗ dưới đất.
Vì vậy tôi đã nhờ Ichinose đi kiểm tra giúp, và có vẻ như tôi…trúng số rồi.
“Cô không còn thoát được nữa đâu”
“…!!!!!”
Chiba rơi vào im lặng.
Đây không phải một cuộc tranh cãi, đây chính là sự thật.
Nó sẽ không bao giờ thay đổi.
Dù tôi có nói gì đi chăng nữa.
“Mấy cậu…đùa à?”
“Cô ta đã thực sự đả thương senpai hả?”
“Ý là, mấy con nhỏ đó đã cố gắng đổ mọi tội lỗi lên đầu một cô gái vô tội, phải không?”
“Nếu thế thật, thì quá đáng khinh!”
“Awww…”
“Quá ghê tởm!”
Mọi người xung bắt đầu xôn xao.
Câu chuyện lan đi rất nhanh, giờ đây ai nấy đều nhìn Chiba và hai người kia với ánh mắt khinh bỉ.
“Tôi…”
Chiba sợ hãi run lên.
Sau đó, Sato và Hashimoto cũng lên giọng.
“T-Tao đã bảo là mày không nên làm thế mà!”
“Tôi đã phản đối nó! Ý tôi là, tôi đâu có làm đổ tấm biển đâu!”
“Hả!? Mày cũng dính vô nó mà!”
“Tất cả là tại Kayoko đó!?”
“Là lỗi của Kayoko, không phải chúng tôi!”
“C-Cái…!!!!”
Một sự rạn nứt trần trụi giữa những “người bạn”.
-Nhưng…
“Bọn này đang nói cái gì vậy?”
“Mấy đứa đó cũng là đồng phạm cả đấy”
“Họ cũng đâu có liên quan đến nó, nhỉ? Haha”
“Sao có thể bẩn tính đến mức đó nhỉ”
“Không thể tin được”
“Đúng là một lũ tồi tệ”
Những người xung quanh sẽ không chấp nhận những lí do đó.
Cũng chẳng có gì lạ lắm.
“C-Chuyện đó…”
“Không thể nào…”
Sato và Hashimoto cũng đã hiểu ra, tình hình không thể cứu vãn, nước mắt họ trào ra.
Chiba cũng trông như sắp khóc đến nơi.
“Chỉ mới đây thôi, Hananoi đã phải chịu những ánh nhìn giống như vậy đấy”
Tôi bước lên. Tôi phải nói ra, phải nói thật rõ ràng ngay tại đây.
“Dù có ghen tị với Hananoi đến đâu, thì chỉ riêng việc đổ mọi tội lỗi lên đầu cô ấy cũng đã là một việc quá sai trái”
Tôi khẳng định với Chiba và hai người kia ngay tại lúc này, trước sự chứng kiến của rất nhiều người.
“Hananoi sẽ không bao giờ làm những điều tồi tệ như này. Tuyệt đối không bao giờ!”
“””!!!!!!”””
Chiba và hai người kia gục xuống đất.
Khuôn mặt đầy sự hối tiếc và tuyệt vọng.
Nhưng tôi không cảm thấy thương hại họ.
Bởi Chiba và hai người kia đã cố đổ mọi tội lỗi lên Hananoi về chuyện này.
Tôi không thể tha thứ cho họ.
Họ cũng không thể được tha thứ vì chuyện này.
Nếu đã làm rồi, thì làm tới nơi, tới chốn.
Dù nó có tàn nhẫn, thì đây vẫn là điều đúng đắn.
~~~
*Sudo Hokuto’s POV
Tôi đã nhìn thấy.
Tôi đã nhìn thấy khoảnh khắc tệ nhất.
Nhóm Chiba đã sụp đổ.
Kujo, Shizuku và Ayaka đứng đối diện họ.
“……”
Ayaka không nhìn về phía nhóm Chiba.
Cô ấy cũng không nhìn về phía Shizuku, cũng như những người xung quanh.
Và tất nhiên, cô cũng chẳng nhìn về phía tôi.
“Ah, gã đó…”
Ayaka đang ngỡ ngàng nhìn chằm chằm vào hắn.
Tôi biết gương mặt đó.
“Không thể nào…”
Cơ thể tôi run lên.
Gần đây tôi cảm thấy lo lắng. Tôi đảm bảo đây là lí do tại sao tôi chắc chắn về dự đoán này.
Tôi…chắc chắn về điều đó.
“Kujo Ryosuke…!”
HẮN TA…LẠI LÀM THẾ LẦN NỮA!
~~~
*Hananoi Ayaka’s POV
Đại hội thể thao đã kết thúc.
Cuối cùng, tôi cũng đã hoàn thành công việc dọn dẹp xung quanh và quay trở về lớp.
Bước đi một mình trên một hành lang yên tĩnh, mặt trời dần lặn đi.
Sắp đến giờ trường học đóng cửa rồi.
Có lẽ không còn học sinh nào quanh đây nữa.
Chỉ còn lại âm thanh vang vọng của sự hối hả và nhộn nhịp đang dần toả ra trong bầu không khí.
Một khung cảnh êm dịu sau giờ học.
Nhưng trái tim tôi thì đang đập mạnh.
Nó cứ đập thình thịch, dồn dập mãi thôi.
