*Hananoi Ayaka’s POV
Khi tấm biển ngã xuống và senpai bị thương, tôi cảm thấy mình phải chịu trách nhiệm cho việc này.
Đó là lí do mà tôi đã không thể phản kháng lại khi Chiba và nhóm bạn của cô ấy cho rằng tôi cố ý làm việc đó.
Không phải cố ý, nhưng chắc chắn tôi vẫn có trách nhiệm.
Nhưng mà…
Tôi không hề cố ý làm anh ấy bị thương.
Vậy mà, mọi người xung quanh lại nhìn tôi với ánh mắt khinh miệt ấy.
Tôi đã rất sợ hãi.
Tôi tuyệt vọng vì sợ rằng mình sẽ bị đối xử giống như một kẻ tội đồ trong suốt những tháng ngày tiếp theo.
…Nhưng Miyako-chan và Yayoi-chan đã phủ nhận nó.
Tôi cảm thấy nhẹ nhõm. Tôi không đơn độc.
Dù thế, thì Chiba và hai người kia vẫn tiếp tục khăng khăng gây sức ép, và tôi cảm thấy vô cùng bất an.
Tôi có làm gì quá đáng đâu chứ, tại sao lại như thế…!
Lúc đó, Ichinose-san đã lên tiếng đáp trả với Chiba và hai người kia.
Thêm nữa, Kujo-kun cũng đứng về phía tôi.
Cậu ấy còn thay tôi giải quyết vấn đề nữa…
“Cứ để chuyện này cho tớ”
Câu ấy nói vậy để trấn an tôi.
Trái tim tôi xao xuyến. Nó đang rung động.
Kujo-kun mạnh đến mức tôi không cần phải lo cho cậu ấy, và cậu ấy đã hạ gục được Sudo-kun.
Cậu ấy bị dẫn trước rất xa, nhưng rồi cậu đã lội ngược dòng một cách ngoạn mục.
Lúc đó, khi Kujo-kun chính thức chạm đích.
Thời gian trôi chậm lại, cứ như một thước phim quay chậm vậy.
Tôi không thể rời mắt khỏi Kujo-kun.
…Ah, cậu ấy ngầu quá.
Tôi đã rất lo lắng vào lúc đó, nhưng cậu ấy đã trấn an tôi và thậm chứ còn thắng luôn nữa.
Cậu ấy quá trời ngầu luôn. Dĩ nhiên cả Ichinose cũng thích cậu ấy nữa.
“Cậu tuyệt vời lắm đó, Kujo-kun!”
Tôi phấn khích đến mức chạy thẳng đến Kujo-kun lúc nào không hay.
“Tớ, tớ…!”
Không có từ nào có thể diễn tả cảm xúc của tôi.
Tuy vậy, tôi muốn truyền tải cái cảm xúc khó tả này bằng một cách nào đó.
Thấy tôi đang có vẻ luống cuống như vậy, Kujo-kun chỉ mỉm cười và nói,
“Haha, tớ vui vì điều đó”
“!!!”
Như có gì đó đánh thẳng vào trái tim.
Bên trong cơ thể như nóng bừng lên, chẳng mấy chốc toàn thân tôi cứ như đang chìm trong ngọn lửa vậy.
Hôm qua cũng thế, vẫn cảm giác đó.
Chỉ cần nghĩ đến Kujo-kun là cơ thể tôi đã nóng lên rồi.
Các giác quan của tôi bỗng chốc nhạy bén đến lạ kỳ.
Rồi tôi bắt đầu chỉ nghĩ đến Kujo-kun.
Khi Kujo-kun bước đến chỗ nhóm Chiba và bắt đầu tiết lộ sự thật của vụ việc.
Tôi đã rất bất ngờ.
Làm sao cậu ấy có thể chuẩn bị được cho chuyện này trước cả khi cậu ấy lên thi đấu cơ chứ?
Hơn nữa, việc cậu ấy chiến thắng được cuộc thi đã tạo ra một cú sốc lớn cho Sudo-kun…
Một lần nữa trái tim tôi lại đập nhanh hơn.
“Chỉ mới đây thôi, Hananoi đã phải chịu những ánh nhìn giống như vậy đấy”
Kujo-kun bước lên phía trước.
Từ phía sau, dáng cậu ấy toả ra một sức mạnh rõ rệt, khiến Kujo-kun trở nên to lớn hơn trong mắt tôi.
“Dù có ghen tị với Hananoi đến đâu, thì chỉ riêng việc đổ mọi tội lỗi lên đầu cô ấy cũng đã là một việc quá sai trái”
…Ah, đúng rồi.
Sức hấp dẫn này khiến tim tôi đập mạnh.
Cậu ấy đang cố gắng giúp tôi nhận ra ‘cảm xúc’ của mình.
Tôi ngước nhìn Kujo-kun.
Cậu ấy nhìn Chiba và hai người kia với ánh mắt thật kiên định, rồi cậu nói
“Hananoi sẽ không bao giờ làm những điều tồi tệ như này. Tuyệt đối không bao giờ!”
-Dokun
Một lần nữa trái tim tôi đập mạnh.
Tôi đã hiểu rồi.
Tất nhiên tôi biết điều này.
Oh, ra là vậy. Tôi-
Tôi thích Kujo-kun.
“…hahhh”
Tôi vô thức thở dài.
Kể cả hơi thở ấy cũng thật ấm áp vì ‘tình yêu’.
Ngay cả khi đang ở trong một hành lang tĩnh lặng, tôi cũng không thể bình tĩnh mà nhìn vào nó.
Cứ như thể thế giới này đã đổi thay mãi mãi.
“Mình không còn thích cậu ấy nữa”
Tôi cứ tưởng mình thích Sudo-kun nhiều lắm, nhưng hoá ra giờ đây mình chẳng còn thích cậu ấy nữa.
Tệ quá, nhưng giờ tôi lại bị cuốn hút hoàn toàn bởi Kujo-kun, đến mức tôi cũng phải tự hỏi tại sao mình lại thích cậu ấy đến vậy.
“Kujo Ryosuke-kun”
Tôi thử gọi tên cậu ấy.
Và một lần nữa, tôi xác nhận ngọn lửa bùng cháy trong tim mình.
Chẳng nghi ngờ gì nữa. Tôi yêu Kujo-kun.
Tôi vẫn chưa biết quá nhiều về Kujo-kun, nhưng tôi thích cậu ấy.
Càng muốn biết thêm bao nhiêu, tôi lại càng bị cậu ấy thu hút thêm bấy nhiêu.
“Mou…”
Mặt tôi nóng bừng lên.
Không thể cho ai thấy gương mặt này được.
Tôi bước vào lớp trong khi tay vẫn ôm mặt.
“…Eh”
“Chào buổi tối, Ayaka”
Tôi đã ở trong lớp và đó là Sudo-kun.
Cậu ấy đang dựa vào bàn học của tôi và nhìn tôi.
“Sao cậu lại ở đây? Câu vẫn chưa dọn dẹp xong à?”
“Tớ đang đợi cậu đó - Tớ đang đợi Ayaka mà”
Cậu ấy nhìn thẳng vào tôi.
Đôi mắt trước đây tôi từng rất thích, vậy mà giờ đây cảm giác trông có phần ‘đáng sợ’.
“T-Tớ hiểu rồi! Tớ xin lỗi vì đến hơi trễ chút! Về nhà cùng nhau hay gì đó tương tự nhỉ? Oh~, cậu thật tốt bụng đó Sudo-kun! Hôm nay tớ cũng trải qua nhiều chuyện, và cậu chu đáo quá…”
“Không, tớ không đâu”
Sudo-kun ngắt lời tôi với vẻ mặt nghiêm túc.
“Tớ đợi cậu vì có điều muốn nói với Ayaka đó”
“Cậu muốn nói chuyện gì thế?”
Sudo-kun bỗng dưng im lặng.
Tôi tự hỏi tại sao. Trên hết nó có hơi đáng sợ.
Nhưng tôi cảm giác sẽ rất nguy hiểm nếu tôi nhìn đi chỗ khác, vì thế tôi đợi cậu ấy trả lời.
“Nè Ayaka”
Sudo-kun tiến một bước về phía tôi.
Rồi với khuôn mặt tối sầm lại, cậu ấy nói
“Vào kỳ nghỉ kế tiếp, cậu có muốn hẹn hò với tớ không?”
