Sudo nhận gậy trước.
“”””Kyaaaa! ! ! ! !””””
Vào thời điểm đó, những tiếng hò reo lớn nhất trong ngày vang lên.
Là tiếng hò reo của các cổ động viên.
“Làm ơn!!!!”
Chỉ một lúc sau, tôi nhận gậy từ người chạy trước.
Tôi lập tức quay đầu vè phía trước và đạp mạnh chân xuống nền đất.
Cách tôi tầm 10 mét là một đám đông gồm bốn nhóm đang chạy trên sân.
Tuy nhiên, Sudo, người đang chạy một mình, đã rẽ vào khúc cua đầu tiên với khoảng cách hiện tại đã là 30 mét.
“-Mình làm được”
Đánh tay để tăng tốc và phá bỏ sức cản không khí.
Khoảng cách giữa chúng tôi càng thu hẹp.
“!? T-Thằng này là cái quái gì vậy?!”
“Chơi nhau à!? Mới nãy còn trông thế mà giờ khác biệt quá vậy!”
“Cậu ấy nhanh quá!”
“Một con quái vật?!”
Những người chạy trước ngạc nhiên khi nhìn thấy tôi đuổi theo ngay phía sau.
Và rồi tôi nhanh chóng vượt qua cả bốn nhóm.
“””””!!!!!””””
Sân trường càng trở nên sôi động hơn.
Cùng lúc đó, tôi tăng tốc và đuổi theo Sudo.
“!?!?”
Tôi khá bất ngờ khi rẽ vào góc cua.
Lí do là vì khoảng cách giữa tôi và Sudo lúc này “quá” ngắn.
…Đúng vậy.
Tôi không quan tâm, cứ như thế mà tiếp tục tăng tốc.
~~~
*Sudo Hokuto’s POV
Tôi nhận gậy và bắt đầu chạy.
Dẫn đầu là quá đủ.
Nếu cứ tiếp tục thế này, việc tôi thắng chỉ còn là vấn đề thời gian.
…Nhưng thế này thì không vui, phải không? Haha
Tôi muốn đập thẳng mặt thằng đó.
Nhưng nếu không, hắn sẽ chỉ nghĩ đơn giản là tôi thắng do về nhất.
Và tôi không thích nó nghĩ vậy.
Tôi không ngại chiến thắng một cách áp đảo đâu, nhưng như vậy thì sẽ không hấp dẫn được các khán giả.
Đó là lí do tại sao tôi “dám” giảm tốc.
Tôi là Sudo Hokuto. Tôi cũng có thể thành đạo diễn mà, đúng không? Haha
Tôi đã thấy Shizuku, Ayaka, Miyako và Yayoi ở gần vạch đích.
Tôi đã chiến thắng áp đảo nhờ vào ơn huệ của thằng mờ ám chết dẫm này.
Đây đâu phải là cách để khiến cho người khác yêu tôi, phải không? Haha
Bên cạnh đó, một khi hắn ta đã nuôi hy vọng, thì chính hy vọng đó sẽ nghiền nát hắn ta.
Mà, hắn ta cũng chẳng thể nuôi hy vọng gì với cái khoảng cách đó được! Haha
Hahahahahahahahahahaha ! ! ! ! Rốt cuộc tao đúng là một thiên tài mà hahaha
Tao có thể nắm bắt mọi thứ rất rõ ràng. Tao có thể nhìn thấu vạn vật!
Thế giới này hoạt động đúng như tao muốn.
Tao sẽ cho mày biết tao vĩ đại đến dường nào trước toàn trường.
Hãy in sâu vào tâm trí mày đi, đồ mờ ám khốn n-
“…Eh?”
~~~
Tôi đuổi theo sau Sudo với tốc độ chóng mặt.
Trong giây lát, Sudo đã nhìn về phía tôi.
Không bỏ lỡ cơ hội đó, tôi nhanh chóng bắt kịp và chạy song song với Sudo.
Rồi cả sân trường, kể cả những học sinh thuộc đội Đỏ đang mất tinh thần, cũng bắt đầu xôn xao.
Tôi có thể cảm nhận được sự chú ý của đám đông.
“Sao mày lại ở đây?”
Vừa bất ngờ vừa sốt ruột, cậu ta quay đầu về phía trước và tăng tốc.
Tốc độ tăng lên đáng kể, và khi rẽ vào khúc cua thứ hai, khoảng cách đã bị kéo ra.
Ra là vậy…đúng là nhanh thật.
Nhưng dù có vậy.
“Kể cả thế, thì so với tên cướp kia vẫn chậm hơn nhiều”
Tôi tăng tốc và thậm chí còn nhanh hơn nữa.
Trong thoáng chốc, tôi đã ngay cạnh Sudo.
“!?”
Sudo lại kinh ngạc khi tôi một lần nữa chạy song song với cậu ta.
Chúng tôi cứ thế mà chạy cho đến góc cua thứ ba.
Tại đó tôi đã vượt lên Sudo.
“””Woooooo!!!!!!!”””
Tôi có thể nghe thấy tiếng hò reo của đám đông.
Tận dụng lợi thế dẫn đầu, tôi tiến vào góc cua cuối cùng trước Sudo.
Sudo vẫn ở sát nút phía sau. Cậu ta quả nhiên nhanh như lời đồn.
-Nhưng cuộc thi kết thúc tại đây.
Không giảm tốc độ, tôi tiếp tục bám sát vòng cua.
Sudo giảm tốc và khoảng cách được mở rộng.
Tôi đã nghĩ mình sẽ bứt tốc cùng với cái đà này - nhưng ngay lúc đó.
“! ! ! !”
Chân Sudo đạp lên chân tôi.
Không nghi ngờ gì nữa.
Đây là cố ý.
Tôi cảm giác mình sắp bị ngã.
-Nhưng
“Kujo-kun! ! ! !”
Giọng Hananoi vang lên.
Trong một thoáng, khuôn mặt hoảng loạn của Hananoi hiện ra trong tầm mắt tôi.
Ổn mà, Hananoi.
-Tôi cũng đã đoán trước rồi.
“!?!?”
Tôi hơi loạng choạng một chút, nhưng đã nhanh chóng lấy lại thăng bằng và tiếp tục bám sát sát vòng cua.
Tôi đã lường trước được các thủ đoạn bẩn thỉu của Sudo.
Tôi đã lên kế hoạch cho tất cả để có thể chắc chắn chiến thắng trong tay.
Vì thế mà mấy cái trò này đối với tôi là vô nghĩa.
Và trên đoạn đường thẳng cuối cùng, tôi bứt tốc khỏi Sudo, người đã loạng choạng và bắt đầu mất đà.
Tôi đạp mạnh xuống đất, cơn gió như chẽ làm đôi.
Nhanh hơn nữa.
“Kujo-kun! ! ! !”
“Cố gắng lên! ! ! !”
Tôi thấy gương mặt của Ichinose và Hananoi ở bên kia của dải băng về đích.
Tôi tăng tốc hơn nữa và rồi-
“”””Woooooooowwww!!!!””””
Mặt đất rung chuyển bởi tiếng reo hò của đám đông.
Tôi là thành người đầu tiên cán đích với một khoảng cách áp đảo.
“Kujo-kun!”
Ichinose lao đến tôi ngay lập tức.
Cô ấy ôm chầm lấy tôi trong khi tôi còn đang thở gấp.
“Tớ biết cậu là tuyệt vời nhất mà! Cậu là ngầu nhất!”
“Cảm ơn cậu. Nhưng mà cho tớ thở cái…”
“Tớ tin cậu mà! Tớ luôn tin tưởng cậu!”
“Ừm tớ hiểu mà”
Cho tớ thở đã nào…
“Thật tuyệt vời, Kujo-kun!”
Hananoi cũng tham gia với vẻ mặt đầy phấn khích.
“T-Tớ…!”
Hananoi nở một nụ cười.
Một nụ cười vẫn tràn đầy năng lượng như thường lệ.
Tôi cảm thấy nhẹ lòng khi thấy Hananoi như thế. Và tôi cũng không thể không thốt lên được cảm xúc thật của mình.
“Hahaha, tớ rất vui vì điều đó”
“! ! ! !”
Mặt Hananoi đỏ bừng lên.
“Kujo-kun! Nó không đau chứ?! Tớ sẽ liếm nó cho cậu!!!”
“Đâu phải vết thương đâu…”
“Đầu gối phải sao? Cứ để tớ!”
“Tớ không nói thế”
Ichinose xoa má tôi.
Trong khi đó, tiếng hò reo vang vọng khắp không trung.
[Đội Đỏ là đội chiến thắng! Và đội chiến thắng chung cuộc chính là - ĐỘI ĐỎ! ! ! ! !]
Sự phấn khích trên đài phát thanh cũng càng lúc càng cao trào hơn.
Và thế là Đại hội thể thao kết thúc.
Tôi…, à không, là chúng tôi đã chiến thắng.
~~~
*Sudo Hokuto’s POV
“Hah, hah, hah…”
Cuối cùng, băng về đích đã bị cắt đứt.
Trước mặt tôi, Kujo, người đã về đích đang được Shizuku ôm chầm lấy và cả Ayaka cũng ở đó.
Đôi tay run rẩy.
Tầm nhìn mờ đi.
Đ-Đây không phải sự thật, đúng không?
Tôi thua?
Tôi thua Kujo ư…?
Những cảm xúc tôi chưa từng có bộc phát.
Cả cơ thể, tâm trí tôi đang mất kiểm soát.
Không thể, không thể…nào!
“! Khốn khiếp! ! ! !”
Tôi nắm chặt nắm đấm.
“Ho-Hokuto?”
“Ha! Mi-Miyako, Yayoi…”
