*Hananoi Ayaka’s POV
“Tớ xin lỗi nhé, Ayaka. Tự dưng lại bắt cậu đến phòng y tế”
“Không sao đâu! Dù gì tớ cũng là lớp trưởng mà!”
“Hahaha, cảm ơn cậu”
Sudo-kun, ngồi trên chiếc ghế tròn, mỉm cười tươi tắn.
Tôi có thể sơ cứu cho cậu ấy ở phòng sơ cứu, nhưng mà ở đó lại đông người quá.
Hình như họ cũng hết dụng cụ, nên đành phải qua phòng y tế luôn.
“Mọi thứ sao rồi? Có còn đau nữa không?”
Tôi đặt miếng bông gòn đã sát trùng lên vết thương.
“Đau một tí, nhưng tớ chịu được. Cơn đau cỡ này với một người đàn ông là chuyện bình thường thôi”
“Fufu gì vậy trời?”
Tôi không thể nhịn cười.
“Điều này làm tớ nhớ tới một chuyện, đúng chứ? Năm ngoái á”
Sudo-kun đột nhiên ngắt lời.
“À đúng rồi! Khi mà tớ đang dọn dẹp sau Đại hội thể thao năm ngoái một mình, Sudo-kun đã tiếp cận tớ và rồi chúng ta trở thành bạn bè”
Tôi đã yêu Sudo-kun vì điều đó.
Tôi ngưỡng mộ và yêu cậu ấy.
“Ahaha, tớ cảm thấy hoài niệm quá. Đã một năm trôi qua rồi đó. Thời gian trôi thật nhanh, khi tớ ở bên Ayaka ấy”
“! T-Tớ hiểu”
Sudo-kun nói những lời này không chút do dự.
Thực ra, tôi cũng không biết nữa…
Cảm xúc của tôi chao đảo không yên.
“Okay! Sơ cứu xong rồi!”
“Cảm ơn cậu, Ayaka! Thật đúng đắn khi nhờ Ayaka mà”
“Không, không. Dù sao tớ cũng là lớp trưởng mà!!”
Ahem, tôi ưỡn ngực lên.
“Đúng như dự đoán. Tớ chắc chắn sẽ chạy hết mình ở cuộc thi chạy tiếp sức cuối cùng”
“Dù tớ là đối thủ của cậu, tớ vẫn sẽ cổ vũ cho cậu!”
“Cảm ơn cậu. Bởi Ayaka, người đã chữa trị cho tớ, tớ nhất định sẽ về nhất. Chính vì thế-“
Sudo-kun đứng dậy, nhìn thẳng vào tôi và nói.
“Cậu nhìn tớ thật kỹ nhé, được chứ?”
Sudo-kun nở một nụ cười thật tươi.
“Ừ, tớ hiểu rồi!”
Tôi gật đầu ngay lập tức.
…Nhưng dù vậy, tôi vẫn thấy lạ.
Bấy lâu nay, tôi vẫn luôn xấu hổ đến mức không dám nhìn mặt cậu ấy, nhưng bây giờ thì không còn nữa.
Có lẽ tôi không còn thực sự thích Sudo-kun nữa.
Cảm xúc của tôi lại chao đảo.
Tôi không biết. Tôi không biết nữa.
Tôi không rõ…trái tim mình đang hướng về đâu.
~~~
*Sudo Hokuto’s POV
Tôi rời khỏi phòng y tế.
Đi dọc hành lang, tôi cảm thấy con tim mình đang đập.
…Kukuku
Cô ấy chắc chắn đã phải lòng tôi. Ayaka, cô ấy phải lòng tôi rồi!
Vẫn quá dễ dàng, phụ nữ vẫn quá dễ dãi.
Ờ thì, có lẽ phụ nữ cũng không dễ dãi đến thế, nhưng đó chỉ là bởi tôi quá tuyệt vời.
Dù sao thì, nỗi sợ của tôi là vô căn cứ!
Đáng tiếc quá, Kujo!
Tao đã dễ dàng kéo Ayaka về tay mình.
Mày là một thằng mờ ám xấu xa, lẽ ra mày phải biết rõ tình hình chứ.
Giờ thì tôi có thể làm gì nữa khi mà đã đương nhiên giật giải nhất trong cuộc thi chạy tiếp sức chứ?
Ayaka sẽ yêu tôi thật nhiều và chúng tôi sẽ có một cái kết hạnh phúc?
Ôi, cuộc sống thật quá dễ dàng!
Nói thật nhé, tôi muốn đập Kujo cho ra bã cơ, nhưng thằng đó không lại không ra thi trong cuộc thi chạy tiếp sức.
…Không, thằng đó sẽ không tham gia đâu nhỉ haha?
Trông nó có vẻ chậm chạp. Đúng là một thằng khốn mờ ám.
Hơi đáng tiếc là tôi không thể vạch trần nó trước toàn trường, nhưng việc đó có thể làm được vào lúc khác.
Tôi có thể làm điều đó bất cứ khi nào tôi muốn.
Dù sao thì, Ayaka bây giờ.
Một ngày nào đó tôi sẽ “thưởng thức” cả Ayaka thật và Ayaka giả cùng một lúc……Ahahahahahahahahaha!
Sau đấy, tất nhiên rồi, tôi sẽ lấy lại Shizuku.
Và rồi cùng với cả bốn cô gái xinh đẹp tuyệt trần, nói cách khác, 5P…!!!
YAYYY!!!
CUỘC SỐNG THẬT TUYỆT VỜI!
VÀ NÓ CÒN QUÁ DỄ DÀNG NỮA CHỨ! HAHAHAHAHAHAHAHAHA!
TUYỆT VỜI ! ! ! !
~~~
Sau đó, Đại hội thể thao lại được tiếp tục.
Sau bữa trưa, chẳng mấy chốc, một ngày nữa lại sắp sửa qua đi.
Tính đến thời điểm hiện tại, đội Trắng đang dẫn trước ít điểm.
Tuy nhiên, đội Đỏ cũng đang sắp sửa bắt kịp, và thắng thua sẽ được quyết định bởi bộ môn cuối cùng của Đại hội thể thao - Chạy tiếp sức theo nhóm.
“Ichinose”
“Gì thế, Kujo-kun?”
“Tớ đi vệ sinh chút”
“Ừ, tớ biết rồi”
“Vậy sao cậu cứ ôm chặt tay tớ thế, không chịu thả luôn?
“Nếu cậu không thích thì sao không kéo tớ ra? À, nếu cậu làm được”
Pow!
“!!!”
Ngực Ichinose áp vào tay tôi.
Hay nói đúng hơn, cánh tay của tôi đã bị “kẹt” vào trong.
“Thử đi nào~”
“Đ-Điều đó…”
Nếu tôi cố gắng kéo ra, nó sẽ chạm thẳng vào ngực của Ichinose.
Nó chắc chắn sẽ tệ lắm.
“Fufu ♡ cậu đúng là vụng về quá đó, Kujo-kun”
“Ừm thì…”
“Đừng quá lo lắng, nhé? Từ giờ trở đi, cậu và tớ có thể học hỏi rất nhiều thứ cùng nhau, được chứ?”
Ichinose ngước nhìn tôi.
Đôi mắt ấy thật cuốn hút đến lạ thường, cứ như thể chúng chứa đựng một sức mạnh ma thuật nào đó.
Nguy hiểm thật.
Bản năng của tôi mách bảo điều đó.
“Hahaha…”
Tôi chỉ biết cười trừ.
Tôi cứ thế đi bộ với Ichinose đến khu vực ban tổ chức.
Có vẻ như cuộc thi chạy tiếp sức theo nhóm sắp diễn ra, và ban tổ chức đang rất rộn ràng, phấn khích.
“Chúc may mắn~, Hokuto-kun~”
“Hokuto, cố gắng hết sức nhé!”
“Cả hai cậu! Cảm ơn nhé!”
Sudo, người đang xếp hàng chờ các vận động viên, mỉm cười khi Hazuki và Sena cổ vũ.
Ra vậy. Nghĩ lại thì Sudo chính là người chạy cuối.
“Hananoi! Em có thể dời tấm biển này ra khỏi đường đua được không? Cô đột nhiên bị gọi lên phụ trách rồi”
“Vâng!”
Giáo viên yêu cầu Hananoi di dời một tấm biển lớn, và cậu ấy nhìn xung quanh tìm chỗ rồi đặt gần một cái hòm gần đó.
“Xin lỗi, bọn anh đang thiếu áo số rồi”
“Ah em xin lỗi! Của anh đây, senpai!”
“Cảm ơn cậu!”
Một nam sinh mặt mũi tươi tắn, mái tóc ngắn nhận chiếc áo số màu đỏ từ Hananoi.
Có lẽ anh ấy là thành viên của đội Đỏ trong phần thi chạy tiếp sức sắp diễn ra.
Ngay khi anh ấy sắp trở về hàng chờ…
“Whoa!”
Kengg! Một âm thanh vang vọng khắp không gian.
Tấm biển được dựng lên trước đó đã đổ sập xuống, và một nam sinh đang bị tấm biển đè lên bên dưới.
“! ! ! ! Senpai!”
Hanano vội vã kéo tấm bảng ra.
“Ouch…”
“Anh ổn chứ, senpai?”
“Ừ, anh vẫn ổn- ah”
Một nam sinh đang ôm lấy mắt cá chân.
Kể cả khi nhìn từ xa, vẫn có thể thấy nó đỏ lên đang sưng tấy.
Các học sinh nghe thấy tiếng động đã bu quanh lại.
Và họ đều há hốc khi nhìn thấy tình trạng của nam sinh kia.
“Anh chắc là không sao chứ?”
“Nếu không có Brando-senpai, chúng ta sẽ chẳng bao giờ thắng được”
“Chúng ta nên làm gì với vị trí người chạy cuối đây?”
“Theo tớ biết, thì người thay thế senpai cũng bị ốm luôn rồi”
“Chúng ta không có đủ người”
“Mà tại sao lại có tấm biển ở đó vậy?”
Tiếng xì xào xung quanh và càng lúc càng có nhiều học sinh tập trung hơn.
Khi Hananoi đang vội vã băng lại vết thương cho senpai, một giọng nói vang lên.
“Là Hananoi đã đẩy ngã cái biển!”
Chủ nhân của giọng nói là Chiba, cùng với hai người khác.
