Sau khi cứu cô gái xinh đẹp là mục tiêu của Hotboy có mặt tối đáng sợ, hình như tôi đang phá huỷ Harem của anh ta và kết thân với toàn bộ mỹ nhân

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Nhất Kích Tuyệt Đỉnh Trừ Tà! (LN)

(Đang ra)

Nhất Kích Tuyệt Đỉnh Trừ Tà! (LN)

Akagi Hirotaka

Và như thế, truyền thuyết bắt đầu. Câu chuyện về hai kẻ trừ tà tệ hại nhất trong lịch sử, những người rồi sẽ trở thành mạnh nhất trước khi ai kịp nhận ra.

34 124

Tiểu thư tài phiệt mua kẻ vô dụng như tôi với giá 300 triệu yên

(Đang ra)

Tiểu thư tài phiệt mua kẻ vô dụng như tôi với giá 300 triệu yên

氷雨ユータ

Trái lại, tai họa bắt đầu giáng xuống đầu những kẻ dám coi rẻ sự dịu dàng thuần khiết của cậu...

8 28

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

(Đang ra)

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

Sujeong Yojeong

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

37 133

Chính truyện (chương 11 đến 85) - Chương 39: Tớ chắc chắn sẽ giúp cậu

Một gã trông có vẻ cộc cằn bước đến trước mặt chúng tôi.

Gã ta nở một nụ cười nham hiểm khi Hazuki và Satsuki-san nằm trong tầm mắt của hắn.

“Hay ghê, trông thằng nhóc dường như đang rất vui vẻ nhỉ, liệu nó có phải bạn trai của Yayoi-chan không đấy? Hahaha”

“Trông cũng không xứng đáng lắm với một cô bé như thế, vì bé này rất là dễ thương, nên chắc chắn bé cũng phải chọn một chàng trai tốt hơn đấy”

Hazuki và Satsuki-san nhăn mặt trước lời nói của gã.

“Chuyện đó thì liên quan gì đến các người?”

“…Xin đừng có nói xấu Kujo-kun”

Họ đáp lại, nhưng giọng thì lại run rẩy.

Mấy gã kia cười phá lên.

“Hahahaha!!! Hôm nay sao phản ứng dữ thế? Hahaha”

“Bình thường thì cô em hay nói ‘Làm ơn tha cho tôi’ mà”

“”!!!””

Rồi gã tiến lại gần.

Hắn ta cười ngoác mồm và nói.

“Ý tôi là, tại sao nó lại không liên quan cơ chứ? Cô nghĩ cô đã ‘nợ’ chúng tôi bao nhiêu hả? Haha”

Cả hai đều rùng mình trước những lời đó.

À hiểu rồi, thì ra là vậy.

Nói cách khác, mấy gã này là dân đòi nợ.

Nhìn cách nói chuyện thì có thể thấy đây không phải là lần đầu mấy gã đó đến đây.

“Nếu cô muốn chấm dứt tất cả, thì hãy nhanh chóng trả hết nợ đi chứ? Haha”

“! T-Trả nợ? T-Tôi đã đã trả đúng như các người bảo…”

“Đừng vô lí thế chứ! Bọn tôi cho vay mà không sinh lời thì kiếm tiền kiểu gì? Haha”

“Tiền lãi cô vẫn chưa trả. Nếu không trả, nó sẽ càng lớn dần đấy”

“Tôi đã trả tiền lãi đúng kỳ hạn mà…!”

“Trả hết đi, nghe không?”

“”! ! ! !””

Mặt Hazuki và Satsuki-san tái mét vì sợ hãi.

“Nhớ lời tôi nói khi trước chứ? Nếu cô không trả được, sao không dùng chính cơ thể mình để trả đi…?”

Gã liếm môi, nhìn thẳng vào Satsuki-san với ánh mắt tà dâm.

Những gã còn lại cùng nhìn chằm chằm vào cơ thể cô với một nụ cười đen tối.

“Bé cũng tham gia luôn nhé, Yayoi-chan? Nếu làm vậy thì nợ gia đình sẽ được trả ngay lập tức đó…Haha. Có lẽ bé cũng có thể ‘kiếm nhiều tiền hơn’ thay vì đi điều hành cái tiệm salon tồi tàn này đấy…”

“! Chuyện đó…”

“Chẳng phải rất là đơn giản sao? Chúng ta sẽ cùng làm ‘gì đó’ để thoả mãn nhau, và cô sẽ hết nợ. Chúng ta sẽ chấm dứt tại đó. Cả đôi bên cùng có lợi, haha”

“Xin lỗi nha, bạn trai-kun…nhỉ? HAHA”

Mấy gã dần tiến về phía của cả hai.

“Thế giờ sao nào? Tôi có thể nghe câu trả lời của cô ngay bây giờ không?”

“Cơ mà chẳng phải chỉ có duy nhất một phương án thôi sao? Haha”

“!!!”

Hai gã đòi nợ càng lúc càng áp sát về phía hai người họ, họ cũng đang run rẩy.

Quả nhiên, chẳng thể đứng nhìn được nữa, tôi bắt đầu can thiệp.

Vẻ khó chịu hiện rõ trên gương mặt của hai gã kia.

“Aaaaah? Mày đang làm cái gì thế?”

“Bớt lo chuyện bao đồng đi được không? Đây là vấn đề giữa bọn tao và nhà cô Hazuki”

Những gã kia trừng mắt đe doạ tôi.

Nhưng tôi chỉ nói với không một chút sợ hãi.

“Làm ơn, để chúng tôi yên”

Biểu cảm của mấy gã kia trở nên điên cuồng khi nghe tôi nói thế.

“!!! Mày hơi bị láo rồi đấy, nhóc!”

“Hey!?? Ah!??!!!”

“-Làm ơn, để chúng tôi yên”

“””!?!?!?!?!?!?”””

Khi bị gây áp lực, mấy gã đã lùi lại.

Bản năng đã mách bảo rằng bọn chúng đang gặp rắc rối to.

Ngoài ra, xung quanh lúc này đã có người qua lại, họ đang nhìn thẳng về phía này.

“…Tsk. Đi thôi”

“Ư-Ừ”

Những gã đàn ông bỏ đi trong khi vẫn đang khó chịu, có lẽ lo sợ sẽ thu hút thêm sự chú ý.

Khi tôi quay lại, tôi vẫn có thể thấy sự sợ hãi trên khuôn mặt họ, cơ thể họ run rẩy.

Tôi đặt tay lên vai họ và cố gắng dịu dàng nhất có thể.

“Mọi chuyện ổn rồi”

“Kujo-kun…”

“Cảm ơn cháu……cô xin lỗi. Cô không cố ý doạ cháu sợ như vậy”

“Không ạ”

Tôi đợi cho đến khi hai người họ bình tĩnh lại.

Sau khi cảm thấy sự căng thẳng đã dịu đi nhiều, tôi lên tiếng.

“Umm, đó là dân đòi nợ phải không ạ?”

“…Đúng vậy. Cô đã vay tiền khi mở tiệm làm tóc này, và cô cũng đã trả nợ rồi, nhưng cô không nhớ là trong đó còn có cả lãi suất. Do đó…”

Thật kinh khủng.

Trước đây tôi cũng đã từng nghe câu chuyện về một của hàng bị đánh một lãi suất rất vô lý.

Có lẽ đây cũng là một trong số đó.

“Cô là người duy nhất đi làm để kiếm thêm thu nhập. Chồng cô đã mất vì bệnh tật khi con bé vẫn còn rất nhỏ”

“Cha tớ đã…”

Hazuki cúi gằm xuống.

Tim tôi như thắt lại.

Tôi cũng đã từng trải qua chuyện tương tự.

Gia đình có người mẹ đơn thân.

Giống như gia đình tôi.

Tôi cũng mất bố từ khi còn rất nhỏ…

“C-Cô xin lỗi, xin lỗi cháu nhé! Tự dưng kéo cháu vào chuyện này rồi còn nói năng kỳ lạ nữa~! Cháu không cần phải lo lắng về điều đó đâu, Kujo-kun~!”

“……”

Tuy cô ấy nói vậy, nhưng tôi cũng chẳng thể coi rắc rối của gia đình Hazuki như chuyện của người khác được nữa.

Dĩ nhiên, tôi cũng thấy mình không thể làm ngơ trước sự thật rằng có những người trước mắt mình đang phải chịu đựng những điều quá sức vô lý.

Hơn thế nữa, tôi không thể bỏ rơi Hazuki, người giống hệt tôi.

Tôi cảm thấy mình sẽ bỏ rơi chính mình hồi nhỏ nếu làm thế.

“Nhưng nếu cứ như vậy, thì cô nghĩ mình không còn sự lựa chọn nào khác ngoài việc phải đóng cửa……thật đáng tiếc quá…”

Satsuki-san lẩm bẩm như thể đã từ bỏ.

Cửa tiệm vắng tanh cũng là do những sự việc giống ban nãy xảy ra thường xuyên chăng.

Chỉ toàn là một chuỗi những tiêu cực.

Chẳng trách Satsuki-san lại có ý định đóng cửa cửa tiệm.

Rồi Hazuki khẽ nói.

“…Con yêu cửa tiệm này. Đó là lí do con không muốn nó bị đóng cửa đâu”

“Yayoi…”

“Bởi vì ngay tại cửa tiệm này chứa đầy những kỷ niệm với cha. Hơn nữa, con cũng mơ ước trở thành một thợ làm tóc ngay tại cửa tiệm này. Chính vì thế……con không muốn nó bị đóng cửa”

Đây là lần đầu tiên tôi nghe được cảm xúc thật sự của Hazuki.

Tôi chắc chắn Hazuki là kiểu người không giấu cảm xúc bằng cách nói mọi thứ là không thể.  

Thế mà giờ đây, điều này…

“Mẹ xin lỗi, mẹ xin lỗi con, Yayoi…”

“Mẹ…”

Cả hai đều rưng rưng.

Nước mắt trực trào và rơi lả tả.

……Không tốt một chút nào.

Làm sao lại có thể bắt ai đó phải chịu đựng những thứ vô lý đến vậy cơ chứ?

Tôi không thể tin được Hazuki lại có thể buồn đến vậy.

Trong lòng tôi, một quyết tâm đã thêm vững chắc.

Tôi đã quyết định những gì tôi nên làm và muốn làm.

“Hazuki”

Tôi gọi, cô ấy ngước lên.

Cô ấy nhìn thẳng vào mắt tôi, tôi có gắng xoa dịu và nói.

“-Tớ sẽ lo liệu nó. Cứ để cho tớ”

Tôi sẽ làm điều gì đó.

Tôi không thể để một người thân thiết với mình lại phải rơi nước mắt một cách vô lý đến vậy.

~~~

Cạch một tiếng, cánh cửa mở ra.

Arataki-san bước vào, di chuyển đến chỗ ngồi quen thuộc và nhìn tôi đang lau chiếc ly.

“Thật bất thường khi Ryosuke-kun lại đích thân gọi bác đến đấy. Vậy, chuyện là như nào thế?”

Tôi đặt chiếc ly xuống và rót rượu Whiskey mà bác ấy thường uống.

Tôi đi thẳng vào trọng tâm vấn đề.

“Cháu có chuyện muốn nhờ bác”

Ngay khi vừa dứt lời, Arataki-san mỉm cười và đáp lại ngay.

“-Tất nhiên rồi”

"I’m sure Hazuki is the type who doesn’t push her feelings by saying things are impossible" ko hiểu lắm