Sau khi cứu cô gái xinh đẹp là mục tiêu của Hotboy có mặt tối đáng sợ, hình như tôi đang phá huỷ Harem của anh ta và kết thân với toàn bộ mỹ nhân

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Nhất Kích Tuyệt Đỉnh Trừ Tà! (LN)

(Đang ra)

Nhất Kích Tuyệt Đỉnh Trừ Tà! (LN)

Akagi Hirotaka

Và như thế, truyền thuyết bắt đầu. Câu chuyện về hai kẻ trừ tà tệ hại nhất trong lịch sử, những người rồi sẽ trở thành mạnh nhất trước khi ai kịp nhận ra.

34 124

Tiểu thư tài phiệt mua kẻ vô dụng như tôi với giá 300 triệu yên

(Đang ra)

Tiểu thư tài phiệt mua kẻ vô dụng như tôi với giá 300 triệu yên

氷雨ユータ

Trái lại, tai họa bắt đầu giáng xuống đầu những kẻ dám coi rẻ sự dịu dàng thuần khiết của cậu...

8 28

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

(Đang ra)

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

Sujeong Yojeong

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

37 132

Chính truyện (chương 11 đến 85) - Chương 37: Quá nhiều sự oán hận bị dồn nén

*Sudo Hokuto’s POV

Miyako và tôi về nhà cùng với nhau.

Tôi cảm thấy cô đơn một cách lạ lùng bởi trước đây Ayaka và Yayoi đều đi cùng tôi.

Đã khá lâu rồi tôi không về nhà cùng Ayaka, còn Yayoi thì lại đi họp ban cán sự vào ngày hôm nay, nhưng tôi cũng sẽ không ngạc nhiên nếu cô ấy rời xa khỏi tay tôi bất cứ lúc nào…

Những gì tôi nhớ chính là cuộc trò chuyện tại lớp hôm nay.

Yayoi rất thích tác giả Kanda Hiruma.

Hình như thằng khốn đó cũng thích ông tác giả đó nữa, và thế là hắn đã bắt đầu trò chuyện rất vui vẻ với Yayoi…

Tôi đã nghĩ đây là một tình hình rất tồi tệ, vậy nên tôi lập tức bắt chuyện với cô ấy sau khi đọc xong cuốn sách mới nhất.

Tôi đã cố gắng chen ngang vào.

Vậy mà, tôi…lại không thể theo kịp cuộc trò chuyện đó.

Ý tôi là, bọn họ có thể thích chúng đến mức nào được cơ chứ?

Thật sự thì tôi thấy chủ đề đó chẳng có chút thú vị nào cả.

Ngay từ đầu tôi đã chẳng biết tí gì về văn học rồi. Thay vào đó ở bên một người phụ nữ chẳng phải sẽ tốt hơn sao?

Vậy mà đến tận bây giờ, tôi vẫn không thể hoà hợp được với Yayoi bằng cách lấy Kanda Hiruma làm cái cớ…!

Chết tiệt!

Oh, sh*t!

Chỉ nhớ lại thôi đã khiến tôi bực mình!

Ánh mắt của Yayoi nhìn tôi khi tôi phạm một sai lầm nghiêm trọng tại đấy, những lời lẽ đó!

-Hmm, tớ hiểu rồi~

Ánh mắt cô ấy biểu hiện một sự thất vọng.

Như thể Yayoi đã hoàn toàn thất vọng, đã mất hết sự hứng thú với tôi!

Chỉ vậy thôi sao!? Chỉ vì tôi không thể theo kịp cuộc trò chuyện đó!?

Có lẽ cô ấy không thích tôi chăng?!!

Oh vãi l**! Chết tiệt…MÁ NÓ!!!

Tại sao điều này lại xảy ra cơ chứ?

Kể từ lúc thằng đốn mạt kia cướp lấy Shizuku khỏi tay tôi, mọi thứ dường như trở nên điên rồ!

Thật luôn đấy, chuyện quái gì đang xảy ra vậy chứ!!?

Đây là tôi đấy!? Sudo Hokuto!?

Vậy mà, nó lại như thế này…như thế này…!

“Hokuto? Cậu trông xanh xao quá đó, cậu ổn chứ?”

“Ha!”

Đột nhiên, Miyako gọi tôi, tôi mới hoàn hồn trở lại.

Tôi hoàn toàn bị nhấn chìm bởi thứ cảm xúc hỗn độn.

Mình đang làm cái gì vậy?! Mình vẫn đang ở trước mặt Miyako cơ mà?

“T-Tớ ổn mà”

“Dạo này Hokuto bị làm sao vậy? Nếu có vấn đề gì thì cứ nói cho tớ biết nhé?”

“Miyako…vẫn luôn tốt bụng như mọi khi nhỉ. Cảm ơn cậu”

Tôi mỉm cười như thường lệ, má cô ấy hơi ửng hồng.

“! Ư-Ừ. Cứ để cho tớ”

…Tốt lắm

Chắc chắn Miyako sẽ vẫn là người con gái thuộc về tôi.

Hiện tại, tôi sẽ chăm sóc cho Miyako thật tốt.

Sẽ thật kinh khủng nếu có ai đó cướp mất Miyako khỏi tay tôi…

…Nhưng tôi không biết mình phải làm gì.

Tôi không biết. Tôi không biết…

Tôi càng ngày càng thất vọng.

Miyako đã đúng, dạo này tôi rất hay bị mất tập trung.

Có những lúc tôi không còn là ‘Sudo Hokuto’ mà mọi người thường biết tới.

Không thể để ai khác thấy được cái khoảnh khắc đó.

Tôi phải bảo vệ cho bằng được cái khía cạnh ‘học sinh gương mẫu’ này.

Nếu không, danh tiếng và vị trí mà tôi đã xây dựng đều sẽ sụp đổ hoàn toàn…

CHẾT TIỆT!!!

AAAAGGGGGGGHHHHHHH! ! ! ! ! ! !

Tôi vẫn còn đang rất bực mình…! ! ! ! !

Tại sao tôi phải bận tâm đến chuyện này cơ chứ?!

Thật điên rồ!

Cho đến gần đây, hầu hết tất cả những gì tôi muốn đều nằm gọn trong tay tôi!

MỌI THỨ ĐỀU THEO Ý TÔI! ! ! ! !

CHẾT TIỆT! Đ** M* NÓ, Đ** CON M* NÓ! ! ! ! ! !

F*CKK! ! ! !

Tôi bước nhanh xuống tầng hầm.

“Hokuto-san! Chúng tôi đang đợi c-”

“GIAO HẾT TẤT CẢ NHỮNG PHỤ NỮ MÀ NGƯƠI CÓ RA ĐÂY CHO TA! ! ! ! ! !”

“Tất cả đã sẵn sàng cho cậu”

Đẩy đám thuộc hạ sang một bên, tôi bước vào căn phòng quen thuộc.

Ngay tại đó, những phụ nữ đẹp nhất diện trên mình những bộ đồ lót đang ngồi ở đó.

Cơ thể đầy đặn. Những bộ ngực khủng!

Khuôn mặt cân đối! Cặp đùi của họ thật quá quyến rũ!

“ĐẾN ĐÂY NÀO, TẤT CẢ CÁC CÔ! ! ! !”

Tôi mang tất cả vào phòng ngủ của mình.

Tôi đặt tất cả những người phụ nữ xinh đẹp đó lên giường, rồi ‘nuốt chửng’ tất cả theo bản năng.

“CHẾT TIỆT! Đ** M* MÀY! ! ! !”

Tôi liếm những cặp đùi ấy.

Liếm những bộ ngực đồ sộ.

Liếm lên mặt của tất cả.

“Ho-Hokuto-san!”

“Ah! Nè…!”

“Hnn! Không!”

Tôi chiều theo ham muốn của bản thân.

Tôi trút toàn bộ bực tức lên người đám phụ nữ này.

Nhưng vẫn không thể nào xoa dịu cơn cuồng nộ này.

Giận dữ, phẫn nộ, oán hận!

“Tất cả các cô, hãy phục vụ ta! Làm ta cảm thấy sướng đi! ! ! !”

Những người phụ nữ xinh đẹp đang lấp đầy tôi.

Ham muốn thống trị đang được thoả mãn.

Những người phụ nữ xinh đẹp đến với tôi và bám víu lấy tôi.

Họ muốn tôi.

Thật đáng xấu hổ, đụng chạm vào người tôi, dùng đến cả lưỡi của cô ấy, như thể muốn tôi cảm nhận toàn bộ cơ thể của cô ấy vậy.

Phải. Đây mới chính là cách mà tôi nên làm.

“AHAHAHAHAHAHAHAHAHAHAHA! ! ! ! ! !”

Tôi đang thoả mãn bản thân trong sự khoái cảm đặc thù mà chỉ có người thành công mới được tận hưởng.

~~~

Lau những chiếc ly trong quầy.

Càng lúc càng nhiều khách hàng bước vào.

Hầu hết đều là khách quen và họ cũng quen biết nhau nữa.

“Ryo-chan, lấy giúp chị một chút đồ nhắm nhé?”

“Vâng”

Hitomi-san nói rồi dựa người vào quầy.

“Chị mệt quá à~”

“Hitomi-san, chúng ta vẫn đang trong giờ làm mà”

“…Chị biết chứ, nhưng mà chị sẽ vui hơn nếu Ryo-chan lại đây và ôm chị một cái đó, được không nè?”

“Nếu chị có thời gian rảnh để mà đùa thì chị đi rửa bát giúp em nhé”

“Chiiiii”

Hitomi-san quay lại phục vụ cho khách.

Rồi cửa quán lại mở ra, tiếng chuông leng keng vang lên.

“Xin chào, Kozue-san”

“Ara~ Arataki-san! Chào mừng!”

“Cả cháu nữa, Ryosuke-kun”

“Chào mừng ạ”

Một Arataki-san to lớn, lực lưỡng ngồi xuống quầy.

Bác ấy là khách quen của nơi này, đã ghé ủng hộ kể từ khi quán mới mở.

Không cần một lời, tôi phục vụ cho bác ấy một ly Whiskey mà bác ấy vẫn thường hay uống.

“Cảm ơn nhiều”

Arataki-san khẽ nâng ly lên và nhìn tôi với ánh mắt đầy xúc động.

“À mà này, Ryosuke-kun, cháu càng ngày càng trở nên ngầu hơn rồi đấy, giống hệt bố cháu khi xưa vậy”

“Cảm ơn bác ạ”

“Nó làm ta nhớ đến bố cháu. Ta nhớ ông ấy lắm đấy”

Mình giống bố lắm huh?

Tôi đã già đến vậy rồi sao.

“Mà dạo này cháu như thế nào rồi? Ta nghe nói đợt trước có bọn vô phép tắc nào đó dám bén mảng đến quán mà nhỉ”

“À cháu ổn ạ. Cháu cũng đã xử lý bọn đấy rồi”

“HA-HA-HA-HA! Đúng là Ryosuke-kun mà. Nhưng nhớ cẩn thận nhé. Dạo gần đây, có rất nhiều kẻ bị đồng tiền làm cho mù quáng, lại còn có cả mấy tập đoàn cấu kết với mấy ông trùm bất động sản nữa đấy. Ta cũng muốn làm gì đó càng sớm càng tốt, nhưng…chuyện này không hề dễ dàng gì đâu”

Arataki-san đặt chiếc ly xuống bàn, vẻ mặt đầy sắc lạnh và bí ẩn.

“Nếu có bất cứ chuyện gì xảy ra, cháu luôn có thể trông cậy vào bọn ta. Bọn ta nợ quán bar này, và cả ông ấy nữa…rất nhiều. Nếu có việc gì mà bọn ta có thể giúp được, hãy cho bọn ta biết nhé”

“Cảm ơn bác rất nhiều ạ”

Khi tôi trả lời, Arataki-san gật đầu hài lòng, rồi bác ấy lại nhấp một ngụm Whiskey.

Cháu luôn có thể trông cậy vào bác sao?

Cháu hy vọng chuyện đó sẽ không bao giờ xảy ra…

Bởi khi đã đến lúc rồi, cháu sẽ không ngần ngại tìm đến đâu.