Sau khi cứu cô gái xinh đẹp là mục tiêu của Hotboy có mặt tối đáng sợ, hình như tôi đang phá huỷ Harem của anh ta và kết thân với toàn bộ mỹ nhân

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Nhất Kích Tuyệt Đỉnh Trừ Tà! (LN)

(Đang ra)

Nhất Kích Tuyệt Đỉnh Trừ Tà! (LN)

Akagi Hirotaka

Và như thế, truyền thuyết bắt đầu. Câu chuyện về hai kẻ trừ tà tệ hại nhất trong lịch sử, những người rồi sẽ trở thành mạnh nhất trước khi ai kịp nhận ra.

34 124

Tiểu thư tài phiệt mua kẻ vô dụng như tôi với giá 300 triệu yên

(Đang ra)

Tiểu thư tài phiệt mua kẻ vô dụng như tôi với giá 300 triệu yên

氷雨ユータ

Trái lại, tai họa bắt đầu giáng xuống đầu những kẻ dám coi rẻ sự dịu dàng thuần khiết của cậu...

8 28

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

(Đang ra)

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

Sujeong Yojeong

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

37 133

Chính truyện (chương 11 đến 85) - Chương 13: Mình có thực sự yêu cậu ấy không?

*Hananoi Ayaka’s POV

“Mấy cậu dừng được rồi đấy”

Tôi nhìn về phía cửa lớp và cảm thấy ngạc nhiên.

Đứng ở đó là một người không ai ngờ tới.

“…Kujo-kun?”

Tại sao Kujo-kun lại ở đây?

Và trên hết, tại sao cậu ấy lại nói như thế và bảo vệ tôi.

Tôi không thể hiểu nổi cậu ấy nữa.

Nhưng, tôi thấy nhẹ nhõm vì lời nói của Kujo-kun.

Cảm giác gì thế này?

“Làm sao? Cậu nghĩ cậu là anh hùng à? Haha”

“Oh, có khi nào thằng Kujo đó thích Hananoi-san không? Hahaha chắc chắn là thế rồi”

“Dù sao thì cô cũng được mấy thằng không bình thường thích mà hahaha. Tôi mừng cho cô luôn đó! Haha”

“…”

Nó sẽ ổn nếu những lời lẽ xúc phạm đó chỉ nhắm vào tôi.

Nhưng, tôi không thể chấp nhận được Kujo-kun cũng bị vạ lây như thế.

“T-Thật là bất lịch sự với Kujo-kun đó”

Tôi cảm thấy tôi cần phải lên tiếng.

Nhưng điều đó càng khiến Chiba và hai người còn lại trở nên kích động.

Họ lại tiếp tục móc mỉa.

Dù vậy, tôi cũng không thể lùi bước.

Nếu tôi thua, chắc chắn Kujo-kun sẽ bị tổn thương.

Nhưng tôi lại không thể làm điều đó một mình.

-Và rồi…

“Tôi bảo dừng ngay”

Kujo-kun lên tiếng.

Tôi thực sự bất ngờ.

Như trước đó, tôi vẫn không thể hiểu tại sao Kujo-kun lại cố gắng bảo vệ tôi.

Ý tôi là, tôi hoàn toàn không biết gì về cậu ấy.

Và thêm nữa, Kujo-kun chẳng có liên quan gì đến chuyện này, thậm chí cũng chẳng liên quan đến Chiba và hai người kia nhưng cậu ấy vẫn tiếp tục.

Cậu ấy luôn bảo vệ tôi.

“Dĩ nhiên, tôi không bảo ngoại hình là tất cả. Tuy nhiên, Hananoi lại rất được lòng nhiều người trong lớp, ai cũng mến cô ấy cả. Các cậu học cùng lớp bọn tôi, các cậu phải hiểu ngay chứ.”

Những lời cậu ấy nói với Chiba và hai người kia đã chạm đến trái tim tôi.

Nhiều người ngưỡng mộ tôi.

Kujo-kun cũng nghĩ như vậy về tôi.

Nó thật ấm áp.

Kujo-kun không chùn bước.

Cậu ấy tiếp tục những việc mà tôi đã không thể làm, và rồi cậu ấy nói.

“Hananoi là một người rất tuyệt vời. Tôi chưa từng thấy ai được mọi người yêu quý nhiều như cô ấy. Thực ra, tôi cũng nợ cô ấy rất nhiều. Cả ba người các cậu cũng thế. Đủ rồi - chấm hết.”

Trái tim tôi bùng lên, lồng ngực nóng ran.

Tôi không biết gì nhiều về Kujo-kun. Ý tôi là, tôi chẳng biết gì về cậu ấy cả.

Vậy mà cậu ấy đã đứng lên nói cho tôi, quan sát tôi, hiểu về tôi, nghĩ về tôi.

Tôi không thể tin được cậu ấy nói ra tất cả những điều này……

Ra vậy.

Tôi cảm thấy yên lòng.

Gặp được Kujo-kun khiến tôi cảm thấy yên lòng.

Lạ quá.

Tôi không biết quá nhiều về Kujo-kun, nhưng tôi không thể tin được mình lại cảm thấy như vậy.

Tôi muốn biết nhiều hơn về Kujo-kun.

Tôi muốn nói chuyện hơn với cậu ấy.

Sau đó, nhiều hơn thế nữa…

“Hananoi, cậu ổn chứ?”

Tôi giật mình quay về thực tại.

Hơi nóng bị dồn ép dâng lên khuôn mặt.

Tôi chắc chắn mặt mình bây giờ đang đỏ bừng.

Tôi cảm thấy xấu hổ. Tôi không thể tin được Kujo-kun nhìn thấy tôi như này.

“V-Vâng! C-Cảm ơn cậu! Vì, cậu biết đó, mọi thứ”

“Không sao đâu. Tớ cũng đã nói vài điều trong lúc nóng giận”

“Tớ hiểu mà…cậu đã tức giận vì chuyện đó”

Tôi thực sự rất vui.

Kujo-kun đã nổi giận thay cho tôi.

Tôi cảm thấy rất, rất hạnh phúc vì điều đó.

“Cậu ổn chứ? Mặt cậu đỏ lên rồi kìa, tớ nghĩ cậu đang bị sốt…”

“!!! K-Không sao! Không sao đâu mà!!!”

Kujo-kun nhìn vào mặt tôi, trái tim tôi đập thình thịch.

Lần này, nó đập còn nhanh hơn nữa.

Ngoài trời cũng nóng quá ta.

Tôi bị cái gì vậy chứ?

Cứ như thể mình đang…, không thể nào!

Làm sao mình có thể, với Kujo-kun…?

Tôi áp tay lên hai má đang nóng bừng của mình.

…Tôi thực sự tự hỏi mình đang bị cái gì vậy chứ?

Sau cùng, Kujo-kun cũng vội vàng rời đi với bộ đồ thể dục bị bỏ quên.

Còn tôi cũng đã hoàn thành xong chương trình và ra về.

“Tự dưng mình cảm thấy hồi hộp quá. Vì Ichinose sao…?”

-Chikuri (tiếng nhói trong lòng)

“! S-Sao mình lại cảm thấy ghen vậy…!”

Trong lúc đang lúng túng, tôi chợt cảm thấy một sự hiện diện quen thuộc trước cổng trường.

“…Sudo-kun?”

“Hey, Ayaka”

“Có chuyện gì thế? Hoạt động câu lạc bộ thế nào rồi?”

“Thật ra tớ xong hết rồi, chỉ đang đợi Ayaka thôi ý mà”

“Thật sao?”

Tôi không thể tin được là Sudo-kun đang đợi mình.

…Nhưng mà, chuyện gì đang xảy ra vậy?

Lẽ ra…tôi phải vui hơn chứ.

“Ehehe cảm ơn nhé”

“Nào, về thôi”

Tôi bước đi bên cạnh Sudo-kun.

“Ngày mai là Đại hội thể thao rồi đó. Tớ cực kỳ mong chờ nó luôn đó nha”

“Unn, tớ cũng thế”

Như thể, tâm trí tôi chẳng có ở đây vậy.

Cả hai chúng tôi đang về cùng nhau, nhưng tôi chẳng có cảm thấy phấn khích nào cả.

“Sao vậy? Có gì không ổn sao?”

“Hể? Không, không, không có gì đâu!”

“……Xin lỗi”

Sudo-kun bước một bước về phía tôi và chạm lên trán tôi.

“S-Sudo-kun!?”

“Hmm, có vẻ cậu không bị sốt. Tốt quá”

Sudo-kun mỉm cười với tôi.

“Ahaha cảm ơn cậu”

Sudo-kun chạm vào tôi.

Cậu ấy chỉ mỉm cười với tôi.

…Nhưng

Sao tôi có thể bình tĩnh đến vậy?

“Tớ chắc chắn sẽ hoạt động rất tích cực vào ngày mai. Là một người chạy cuối, tớ chắc chắn sẽ đánh bại nhóm của Ayaka”

“Eh~? Tớ sẽ không thua đâu”

“Hahaha, phải vậy chứ”

Tôi chẳng thấy vui sướng.

Tôi cũng chẳng hề cảm thấy háo hức một chút nào cả. Dù cho đang ở trong tình huống mà tôi từng mong ước.

“Ah, đến đây thôi nhé”

“Tớ hiểu rồi. Gặp lại cậu vào ngày mai nhé”

“Unn, hẹn gặp lại!”

Sudo-kun vẫy tay với tôi rồi rời đi.

Tôi cũng vẫy lại cho đến khi không còn thấy bóng dáng của cậu nữa, rồi tôi cũng rời đi.

Đây là người mà tôi yêu vô cùng.

Mỗi khi nhìn thấy mặt Sudo-kun, tôi lại thấy hồi hộp, và khi cậu ấy chạm vào tôi, tôi lại hạnh phúc đến mức muốn nhảy cẫng lên.

Vậy mà lúc này đây, tôi chẳng cảm thấy chút vui sướng một chút nào.

“Liệu có phải…mình không còn thích Sudo-kun nữa?”

Nhưng tôi lại cảm thấy phấn khích lạ thường.

Sự phấn khích này là gì?

Nếu không phải là do Sudo-kun, vậy thì vì nguyên do nào chứ?

-Hananoi, cậu ổn chứ?

 

“!!! S-Sao lại là K-Kujo-kun chứ…! ! ! !”

Trái tim tôi đập tình thịch.

Không thể nào, tôi…với Kujo-kun!

“Đ-Điều này…không thể đúng được…”