Nữ Chính Đã Cướp Mất Năng Lực Hồi Quy Của Tôi

Truyện tương tự

Nhất Kích Tuyệt Đỉnh Trừ Tà! (LN)

(Đang ra)

Nhất Kích Tuyệt Đỉnh Trừ Tà! (LN)

Akagi Hirotaka

Và như thế, truyền thuyết bắt đầu. Câu chuyện về hai kẻ trừ tà tệ hại nhất trong lịch sử, những người rồi sẽ trở thành mạnh nhất trước khi ai kịp nhận ra.

34 124

Tiểu thư tài phiệt mua kẻ vô dụng như tôi với giá 300 triệu yên

(Đang ra)

Tiểu thư tài phiệt mua kẻ vô dụng như tôi với giá 300 triệu yên

氷雨ユータ

Trái lại, tai họa bắt đầu giáng xuống đầu những kẻ dám coi rẻ sự dịu dàng thuần khiết của cậu...

8 28

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

(Đang ra)

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

Sujeong Yojeong

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

37 133

Web Novel - Chương 77 - Trận Đấu Giao Hữu (2)

Đèn trong hội trường phụt tắt.

Chỉ còn ánh sáng xanh lam lờ mờ hắt xuống từ màn hình trên trần, soi rọi cả không gian.

“Không phải cậu bảo cứ tin tưởng là được sao?”

“… Hừm, hừm.”

Kang Ahrin và Cheon Yeoul ngồi cạnh nhau, tay chống cằm, lặng lẽ dán mắt lên màn hình.

Trên đó đang chiếu kết quả chia đội cho trận tập thể của Trận Đấu Giao Hữu.

Cả hai đều không tham gia hoạt động cố vấn - học trò, nên để được chung đội với Jung Haein, họ chỉ còn cách trông chờ vào bốn suất xếp ngẫu nhiên còn lại.

Cứ ngỡ lần này Kang Ahrin cũng sẽ ‘nhúng tay’ vào được như hồi chia lớp…

[Jung Haein / Yoon Chaeha / Yu Hana / Jo Yuri / Kim Daehyun / Yoon Sanghyuk / Han Iri / Go Minjun]

Thất bại thảm hại.

Kang Ahrin nhíu mày, thở hắt ra một tiếng.

“… Haa.”

Cheon Yeoul thì úp mặt thẳng xuống bàn.

Những đầu ngón tay chậm rãi gõ lên mặt bàn.

Cốc. Cốc. Cốc.

Một nhịp điệu não nề, vô cảm và hoàn toàn ngẫu hứng.

“Tuy là bốc thăm ngẫu nhiên, nhưng nghe đồn họ vẫn ưu tiên xếp những người từng chiến đấu chung vào một đội.”

Kang Ahrin nói như đang lẩm bẩm. Cheon Yeoul vẫn im lìm, không đáp lại.

“Giáo quan phụ trách bốc thăm lần này cũng là người mới, chẳng có dây mơ rễ má gì với Yeonggwang cả.”

Thay vì trả lời, Cheon Yeoul lại càng vùi mặt sâu hơn xuống bàn.

“… Biết thế này thì tham gia chương trình cố vấn - học trò cho rồi.”

Đúng lúc Kang Ahrin buột miệng như thể tự nói với chính mình.

“Làm sao được chứ.”

Cheon Yeoul đáp lại mà không thèm ngẩng mặt.

“Số học viên nữ ít ỏi đã bị con nhỏ Yu Hana nhanh như chớp vơ sạch. Mấy người khác thì từ chối. Rốt cuộc chỉ còn lại đám con trai thôi…”

Cô từ từ ngẩng đầu lên.

Đôi mắt cô chẳng có lấy một tia vui vẻ.

“Bảo tôi đi cặp cố vấn - học trò với một đứa con trai khác à? Muốn chết hay gì.”

“Tôi cũng nghĩ vậy.”

Kang Ahrin gật đầu đồng tình.

Cả hai lại cùng nhìn lên màn hình.

Ánh sáng xanh lam bao trùm lấy gương mặt họ.

Một lát sau, đội hình của một nhóm khác hiện lên.

“Mà con nhỏ Ha Sion đó đâu rồi? Chẳng lẽ lại ru rú trong ký túc xá….”

Ngay khoảnh khắc Cheon Yeoul định đứng dậy, Kang Ahrin đã dùng ngón tay chỉ xuống phía dưới màn hình.

“Ở kia kìa.”

Nhìn kỹ lại, có một dòng chữ nhỏ đang hiện lên.

Đội trưởng đội đối kháng Trận Đấu Giao hữu Mô Phỏng [Ha Sion]

Chuyển động của Cheon Yeoul chợt khựng lại.

Ánh mắt cô dán chặt vào phía dưới màn hình.

Màn hình từ từ chuyển đổi, danh sách đội đối kháng do Gaon thành lập hiện ra.

Ha Sion đã được xếp vào bên đó.

Để phục vụ cho Trận Đấu Giao hữu Mô Phỏng, Gaon đã rút một vài nhân sự ra để lập thành một đội đối kháng.

Đôi mày của Cheon Yeoul khẽ chau lại.

Ngay bên cạnh đội của Sion, cái tên Jung Haein hiện lên rõ mồn một.

“… Bọn họ sẽ đấu với đội của Haein à?”

“Ừ, đúng vậy.”

Màn hình tối sầm lại, báo hiệu trận đấu mô phỏng sắp bắt đầu.

Đồng hồ đếm ngược hiện lên, và sơ đồ đối đầu của hai đội được hiển thị rõ ràng.

***

Đầu óc tôi quay cuồng.

Chắc do lịch trình bị xáo trộn vì buổi kiểm tra thể lực, nên Gaon đã quyết định tiến hành việc chia đội và trận đấu mô phỏng ngay trong cùng một ngày.

Thành ra, chúng tôi còn chưa kịp nhớ mặt nhau đã phải cuống cuồng chuẩn bị trang bị.

Dù sao cũng may là, trừ một người ra, còn lại đều là những gương mặt quen thuộc.

Có lẽ vì lịch trình bị dồn lại nên họ đã cố gắng xếp những người từng huấn luyện cùng nhau vào một đội.

“Lại cùng đội rồi.”

Tôi nhìn Kim Daehyun và Yoon Sanghyuk trước mặt rồi nói.

Yoon Sanghyuk cười toe toét và giơ ngón cái lên.

“Thế thì tốt cho tôi quá còn gì.”

Cậu ta phấn khích như vậy cũng phải thôi.

Chỉ riêng việc được tham gia Trận Đấu Giao Hữu đã là cơ hội để gây chú ý thông qua truyền thông.

Tất cả bọn họ đều là những anh hùng thế hệ mới và hơn ai hết, họ cần thu hút sự chú ý của công chúng.

Hơn nữa, Gaon còn cố tình tạo ra một ‘đội đối kháng’ riêng để cho những học viên không được chọn cũng có cơ hội tham gia gián tiếp.

Nói cách khác, đây là cơ hội để họ tích lũy kinh nghiệm và thu hút sự chú ý của công chúng.

Còn nếu ngay cả đội đối kháng cũng không được chọn thì…

‘Đành chịu thôi.’

Tất cả cũng là do may rủi.

Thời gian để làm quen cũng chẳng có nhiều.

Bởi chỉ 10 phút nữa thôi, thiết bị dịch chuyển sẽ khởi động và đưa mỗi người đến khu vực được chỉ định.

Đúng lúc đó, một gương mặt lạ lẫm đang đứng ngơ ngác bỗng tiến lại gần.

Đó là Han Iri.

“Ừm… chào cậu….”

Cậu ta chính là người ở đội đối thủ trong buổi thực hành hầm ngục mô phỏng lần trước.

Chính là đội đã gài bẫy.

Trông cậu ta có vẻ áy náy vì chuyện lần trước.

“Chuyện lần trước… tôi xin lỗi.”

Han Iri khó khăn cất lời.

“Không sao đâu.”

Tôi đáp gọn. Thật ra tôi cũng chẳng để bụng làm gì.

Vì tôi biết rằng sau chuyện đó, cậu ta đã phải chịu đựng những ánh nhìn không mấy thiện cảm suốt một thời gian.

Yoon Sanghyuk và Kim Daehyun cũng lặng lẽ gật đầu, ra vẻ chấp nhận lời xin lỗi.

Một lát sau, một người khác tiến đến.

Go Minjun. Dù là gương mặt lần đầu gặp nhưng thái độ rất thân thiện.

“Haha, tôi cũng không biết tại sao mình lại ở đây nữa… nhưng mà, mong được mọi người giúp đỡ.”

Cậu ta vừa cười vừa gãi đầu, rồi lần lượt bắt tay từng người.

Tính cách có vẻ không tệ.

Ting!

Ngay lúc đó, bảng điện tử trước mặt bỗng sáng lên, hiển thị danh sách đội đối thủ.

Tất cả chúng tôi đều dời mắt nhìn lên và một sự im lặng ngắn bao trùm.

“Ôi trời.”

Tôi lẩm bẩm.

Cứ tưởng đây chỉ là một trận đấu giao hữu mô phỏng nên có thể thong thả một chút.

“Mệt đây.”

Tên của Sion nằm trong đội đối thủ.

Tôi và Sion cùng nhau lớn lên dưới sự dạy dỗ của ông già, cùng nhau chia sẻ mọi giai đoạn trưởng thành.

Chúng tôi đã tập luyện cùng nhau đến mức quá rành lối đánh của đối phương, thậm chí chỉ cần nghe tiếng thở cũng đoán được tình trạng của nhau.

Do đó, cô ấy biết tất cả mọi thứ về tôi. Và đương nhiên… tôi cũng vậy.

Nếu thế này thì tôi không thể làm đội trưởng được.

Mọi thứ chắc chắn sẽ bị đọc vị.

Bối cảnh của trận đấu mô phỏng lần này rất đơn giản.

‘Hiện trường xảy ra sự cố bạo phát hầm ngục. Hãy giải cứu dân thường.’

Chúng tôi là phe Anh hùng, còn đối thủ là phe Phản diện.

Hiện tượng bạo phát hầm ngục có thể xảy ra tự nhiên do ma lực bên trong đảo ngược, nhưng cũng có thể bị ép xảy ra do sự can thiệp của Phản diện hoặc Ma Nhân.

Trong trường hợp đó, mục đích của Anh hùng là bảo vệ hoặc giúp dân thường tẩu thoát, còn Phản diện sẽ tập trung vào việc bắt dân thường làm con tin hoặc gây ra hỗn loạn lớn hơn.

Rốt cuộc, mấu chốt nằm ở đây.

Ai sẽ là người tiếp cận được dân thường trước.

“Ai sẽ làm đội trưởng của chúng ta đây?”

Yoon Sanghyuk dè dặt lên tiếng.

Trong giây lát, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía tôi.

“Haein….”

“Haein….”

Yu Hana và Yoon Chaeha đồng thanh cất lời.

Nhưng tôi nhanh chóng giơ tay chỉ về phía Yu Hana, như thể cắt ngang lời họ.

“Yu Hana, cậu làm thì sao? Dù gì cậu cũng có thứ hạng cao nhất trong chúng ta mà.”

Yu Hana hơi mở to mắt, nhưng rồi cũng gật đầu.

“… Được rồi. Vậy thì tôi sẽ thử.”

Yu Hana nhìn quanh một lượt, hít một hơi ngắn rồi bắt đầu cuộc họp chiến lược ngay lập tức.

Đúng là Gaon, vai trò trong đội được phân chia rất cân bằng.

“Đầu tiên, đội hình chính sẽ gồm có Kim Daehyun, Yoon Chaeha, Jo Yuri, Yoon Sanghyuk, Go Minjun và cả Haein nữa.”

Đúng là giao cho cô ấy không sai mà.

Tốc độ sắp xếp cũng như trình tự giải thích đều rất trôi chảy.

“Tiền tuyến sẽ là Haein và Kim Daehyun. Yoon Sanghyuk và Go Minjun sẽ theo sát để bảo vệ các pháp sư ở trung tâm. Tôi sẽ đảm nhận cánh trái. Han Iri di chuyển ở cánh phải là được.”

Đó là một đội hình tiêu chuẩn, phát huy được đặc tính của mỗi người.

Khoảnh khắc 8 người hợp thành một đội công kích.

Sẽ có những thành viên tách ra khỏi đội hình chính để hoạt động ở hai cánh.

Đây là chiến thuật cơ bản của các Anh hùng hiện đại, được tạo ra để tránh việc tụ tập kém hiệu quả.

Tụ lại một chỗ tuy giúp tăng sự tập trung, nhưng lại làm giảm khả năng kiểm soát không gian, vì vậy việc vận hành hai cánh được giao cho những người có tính cơ động và khả năng phán đoán vượt trội.

Yu Hana đang tuân thủ triệt để tiêu chuẩn đó.

Mọi người đều lặng lẽ gật đầu. Chẳng cần phải nói thêm gì nữa.

“Thiết bị dịch chuyển sắp khởi động. Tất cả chuẩn bị!”

Giọng của trợ giáo vang lên.

Những tấm ma lực trên tường của phòng thực hành mô phỏng tức thì tỏa sáng.

Xung quanh được bao bọc bởi một làn sóng mỏng màu xanh trắng và pháp trận dịch chuyển dưới chân bắt đầu xoay tròn từ từ.

Uuuuuuuung.

Tôi cảm nhận được không gian đang vặn vẹo. Tai ù đi và một cảm giác nặng nề đè lên cơ thể.

“Ơ?”

Tiếng kêu kinh ngạc của ai đó vang lên.

Cơn choáng váng qua đi trong chốc lát….

Trước mắt tôi là một thành phố bị cây cối bao phủ um tùm.

Rêu phong bám đầy trên những bức tường của các tòa nhà.

Dây leo mọc lan ra từ phía sau những ô cửa kính.

Cỏ dại và bụi rậm chen chúc mọc lên trên những con đường nứt vỡ.

Hiện tượng bạo phát hầm ngục.

Khoảnh khắc ranh giới giữa bên trong và bên ngoài sụp đổ, đặc tính cố hữu của hầm ngục sẽ xâm thực và lan rộng ra thế giới bên ngoài.

“Dựng cảnh tốt thật.”

Hầm ngục mô phỏng của Gaon tái hiện hoàn hảo đến từng chi tiết như thế này đây.

Nhiệm vụ của chúng tôi chỉ có một.

Tìm và bảo vệ dân thường.

“Vào đội hình, xuất phát thôi.”

Không có thời gian để do dự.

Yu Hana dường như đã xem qua bản đồ, liền nhanh chóng ra chỉ thị về đội hình.

Ngay lúc đó, tôi quay đầu về phía Yu Hana.

“Yu Hana.”

“Hử?”

“Vị trí cánh cứ để tôi.”

Tôi đã quan sát hiện trường.

Bên cạnh những tòa nhà bị cây cối quấn quanh là vô số cây cổ thụ to lớn.

Một người dùng trường kiếm như cô ấy sẽ rất khó xoay xở ở cánh trong địa hình này, cả không gian di chuyển dọc lẫn ngang đều bị hạn chế.

Hơn nữa còn phải leo trèo cây cối, điều này đối với cô ấy sẽ rất bất lợi.

Việc quan sát hiện trường rồi điều chỉnh lại đội hình là chuyện thường thấy.

Yu Hana gật đầu, có vẻ đã hiểu ý đồ của tôi.

Với tư cách là đội trưởng, cô ấy đã chấp nhận ý kiến của đồng đội.

“Được rồi. Cánh trái nhờ cậu nhé.”

Cô ấy hiểu ý rất nhanh.

Tôi đã để Catastrophe ở lại ký túc xá.

Vì trong Trận Đấu Giao Hữu, việc sử dụng vũ khí cá nhân sẽ bị hạn chế, nên thứ tôi đang cầm trên tay là một cây thương tiêu chuẩn do Gaon cung cấp.

Nhìn qua thì kiếm và thương đều là vũ khí dài, nhưng cách sử dụng trong thực chiến lại khác một trời một vực.

Kiếm cần không gian để vung.

Phải tính toán đến cả đường thẳng, đường cong, và cả những động tác liên hoàn.

Nhưng thương thì chỉ cần đâm thẳng.

Cứ đâm thẳng. Chỉ cần thế thôi là đủ để đạt hiệu quả tối đa rồi.

Vả lại tôi cũng giỏi leo trèo cây cối.

Ầm!

Một tiếng nổ lớn vang lên từ xa.

Cùng với cột khói bốc lên từ mặt đất, hiện tượng bạo phát hầm ngục đã chính thức bắt đầu.

Đội hình chính do Yu Hana dẫn đầu vẫn duy trì vị trí và khả năng di chuyển.

Tôi rẽ vào khu rừng bên trái, còn cánh đối diện do Han Iri đảm nhiệm.

Soạt.

Tiếng giẫm lên bụi cây. Lá khô khẽ lún xuống.

Tôi đang di chuyển qua lại giữa những cái cây và các tòa nhà.

Nhiệm vụ đầu tiên của người phụ trách cánh rất đơn giản.

Đảm bảo tầm nhìn cơ bản, mở rộng góc quan sát ở khu vực tách biệt với đội hình chính để tạo thành vòng vây và chặn đứng các mối đe dọa tiềm tàng từ sớm.

Tôi vừa di chuyển vừa liếc mắt về phía đội hình chính.

Đúng lúc đó, có thứ gì đó lao ra từ phía trước họ.

Green Giant.

Một con golem khổng lồ được bao phủ bởi đá và rêu.

Một loại quái vật hệ tinh linh điển hình.

Chắc hẳn nó đã xuất hiện cùng với hiện tượng bạo phát hầm ngục.

‘Với con đó thì…’

Chỉ cần đội hình chính cũng đủ sức xử lý. Như vậy thì không cần chi viện.

Chỉ cần dọn dẹp những con quái vật lặt vặt đang tiếp cận khu vực giao tranh ở xung quanh là được.

Bùm!

Quả cầu lửa của Yoon Chaeha đánh trúng ngay bụng của Green Giant.

Thân thể nặng nề bằng đá của nó liền lảo đảo.

Tình hình có vẻ tốt.

Nếu cứ thế này thì có thể tiến xa hơn một chút để….

Ngay lúc đó.

“!”

Vút!

[Nhất Thể Tri Giác được kích hoạt!]

Bất kể tầm nhìn đang hướng về đâu, tôi vẫn cảm nhận được luồng sát khí đang bay tới.

Mũi tên.

Chính xác là một đường bay thẳng hướng đến đội hình chính.

Không một chút do dự, tôi rút thương ra và ném thẳng về phía đó.

Keng!

Mũi thương và đầu tên va chạm giữa không trung.

Quỹ đạo bị lệch đi khiến mũi tên văng ra cắm sâu vào thân cây gần đó.

Tôi liền bật người lên, tóm gọn lấy cây thương.

Xoay người, tôi chuyển hướng ánh nhìn.

Rồi cất tiếng.

Gửi đến người đang dõi theo tôi từ một nơi nào đó….

Gửi đến chính cô ấy.

“Đến rồi à?”

Nhiệm vụ thứ hai của người phụ trách cánh.

Khi chạm trán với người ở cánh của đối phương, bắt buộc phải giành chiến thắng.

Thông thường, người ở cánh có trách nhiệm vừa bảo vệ đội hình chính, vừa có thể tấn công phủ đầu vào mạn sườn của đối phương.

Tuy nhiên, đó là phương pháp thường được sử dụng khi chiếm ưu thế về số lượng.

Dù quân số hai bên ngang nhau mà đã xâm nhập được đến đây thì... khó có thể coi đây là một chiến thuật thông thường.

“Sion.”

Cô ấy đã bỏ qua tất cả để nhắm thẳng vào một mình tôi.

Để gặp tôi, người sẽ ở cánh trái.

‘Bị đọc vị rồi.’

Lần này, tôi lại bị Sion đọc vị.

Quả nhiên không thể qua mắt được cô ấy.

Tôi đạp mạnh vào thân cây và phóng người đi.

Men theo hướng mà các giác quan mách bảo, chắc chắn cô ấy đang ở đó.

Vài lùm cây bị rẽ ra và rồi hình ảnh cô ấy đang giương cung về phía đội hình chính hiện ra ngay trước mắt.

Ánh mắt sắc lẹm, đôi đồng tử đen láy lộ ra giữa những lọn tóc được tết gọn gàng.

Môi cô ấy khẽ mấp máy.

“Lâu rồi chúng ta mới lại là đối thủ của nhau nhỉ?”

“Ừ, đúng vậy.”

Vút!

Keng!

Mũi tên thứ hai được bắn ra.

Tôi lại theo phản xạ mà ném thương ra.

Lần này mũi thương cũng trúng chính xác vào quỹ đạo bay, khiến mũi tên mất phương hướng.

“Chúng ta đánh riêng với nhau một chút thì sao?”

Tôi vừa thu thương về vừa nói.

Sion không hề hạ tư thế ngắm bắn xuống.

Cô ấy từ từ nghiêng đầu rồi cất lời.

“Tớ thì….”

Mũi tên của cô ấy nhắm thẳng vào tôi.

Khóe môi từ từ nhếch lên.

Một nụ cười thong dong đến nguy hiểm và có phần nào đó ma mị.

“…lúc nào cũng thích cả.”

Ngay khi dứt lời.

VÚT!

Mũi tên thứ ba xé toạc không khí.