Nữ Chính Đã Cướp Mất Năng Lực Hồi Quy Của Tôi

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Nhất Kích Tuyệt Đỉnh Trừ Tà! (LN)

(Đang ra)

Nhất Kích Tuyệt Đỉnh Trừ Tà! (LN)

Akagi Hirotaka

Và như thế, truyền thuyết bắt đầu. Câu chuyện về hai kẻ trừ tà tệ hại nhất trong lịch sử, những người rồi sẽ trở thành mạnh nhất trước khi ai kịp nhận ra.

34 124

Tiểu thư tài phiệt mua kẻ vô dụng như tôi với giá 300 triệu yên

(Đang ra)

Tiểu thư tài phiệt mua kẻ vô dụng như tôi với giá 300 triệu yên

氷雨ユータ

Trái lại, tai họa bắt đầu giáng xuống đầu những kẻ dám coi rẻ sự dịu dàng thuần khiết của cậu...

8 28

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

(Đang ra)

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

Sujeong Yojeong

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

37 133

Web Novel - Chương 49 - Tiền Dạ (2)

Sột soạt.

Soạt soạt soạt.

“… Cậu đang hí hoáy cái gì đấy?”

Ju Seojun chẳng tài nào tập trung vào bài giảng nổi. Đây là tiết học đầu tiên từ khi đến Gaon, vậy mà cái người ngồi cạnh cứ làm ồn mãi không thôi.

Học viên của Kallos có chương trình giảng dạy khác với Gaon. Vì vậy, để cân bằng, các lớp học đã được tạm thời sáp nhập để điều chỉnh.

“Đừng có bắt chuyện với tôi.”

Yoon Chaeha ngồi bên cạnh, đầu cúi gằm, dường như đang mải mê viết lách gì đó và gắt gỏng đáp lại.

Cô ấy chẳng thèm để tâm đến bài giảng, cũng không ghi chép, chỉ một mình bận rộn với thứ gì đó trên bàn.

Hôm qua cũng y như vậy. Hoạt động cố vấn vừa bắt đầu là cô ấy đã lặn mất tăm.

‘Rốt cuộc là cậu ấy đang làm cái quái gì vậy?’

Ju Seojun khẽ nghiêng người, liếc nhìn mặt bàn của cô ấy.

Nhưng ngay khoảnh khắc ánh mắt cậu hướng đến──

Xoẹt.

Như một con mèo xù lông gầm gừ, cô ấy vội vàng che cuốn sách lại.

Cô ấy nhanh như cắt dùng tay che chắn, thậm chí còn hơi khom người lên trên cuốn sách, tỏ rõ vẻ cảnh giác.

Trông như là một cuốn sách thì phải. Ju Seojun đành bỏ cuộc. Ánh mắt của giáo sư cũng bắt đầu lườm về phía này rồi.

“À.”

Nhưng đúng lúc đó, cậu ta chợt nhớ ra điều mình chưa kịp nói hôm qua.

Cậu khẽ lên tiếng.

“Thứ Bảy tuần này để trống lịch nhé.”

Yoon Chaeha vẫn không rời mắt khỏi cuốn sách, đáp lời.

“Tại sao?”

“Nghe nói Ma Tháp sẽ tổ chức một buổi học.”

Vốn dĩ khi rời Kallos đến Gaon, cậu đã nghĩ rằng mối liên hệ với Ma Tháp sẽ chấm dứt. Nhưng may mắn thay, có vẻ Ma Tháp đánh giá cao cậu và cô ấy nên đã hứa sẽ có thêm các buổi học bổ sung. Đây cũng là một tin tốt đối với cậu.

Thực ra, Ma Tháp vốn đã nhìn trúng tiềm năng của họ. Đứng trên lập trường của Tháp, nắm trong tay những tài năng cỡ này là một món hời lớn.

Ju Seojun đương nhiên nghĩ rằng cô ấy cũng sẽ mừng rỡ.

“Hừm….”

Thế nhưng, Yoon Chaeha lại chống cằm, vẻ mặt đăm chiêu.

“Cũng đâu nhất thiết phải đi, đúng không?”

Cô ấy gõ nhẹ lên mặt bàn, chậm rãi đáp.

“Thì… đúng là không bắt buộc…”

Đối với Yoon Chaeha, người hiếm khi hứng thú với điều gì, Ma Tháp là một trong số ít những ‘nơi hay ho’. Vì vậy, cậu cứ ngỡ cô ấy sẽ vui mừng lắm chứ.

Dù có thể thờ ơ với những thứ khác, nhưng cô ấy luôn phản ứng tích cực với các buổi học hay cơ hội nghiên cứu do Ma Tháp cung cấp.

“Tôi không đi đâu.”

Nhưng lần này, cô ấy lại trả lời khác.

Rồi cô ấy lật một trang sách như thể chẳng có chuyện gì.

“Vì nghe chẳng có gì thú vị cả.”

Ju Seojun trưng ra vẻ mặt ngơ ngác.

***

Phần thưởng cho việc tiêu diệt Moras lần trước.

Lễ trao giấy khen đã kết thúc từ mấy hôm trước, nhưng mãi chẳng thấy tăm hơi gì về phần thưởng bổ sung. Đang thắc mắc không biết bao giờ mới có thì cuối cùng, chúng tôi cũng được gọi.

Thật ra, tôi đã mòn mỏi chờ đợi chỉ vì cái này.

Tôi, Cheon Yeoul và Yu Hana.

Cả ba chúng tôi đang đứng trước kho vũ khí do Hiệp hội quản lý.

Nơi đây cất giữ các loại linh dược, thánh tích và vũ khí thuộc sở hữu chính thức của Gaon.

Lúc đó, vị Chủ tịch đứng phía trước tươi cười chào đón chúng tôi.

“Nào, các em cứ tự nhiên chọn đi nhé!”

Ông ta nở nụ cười hiền hậu đặc trưng và dang rộng hai tay.

“Nhờ có các em mà Gaon đã tránh được thiệt hại lớn hơn đấy. Hahaha!”

Lời này không sai.

Nếu lúc đó không có bộ ba này, ngôi trường hẳn đã bị lật tung cả lên rồi.

“Mỗi em hãy chọn một món mình thích nhé.”

Vị Chủ tịch đến gần tôi, nháy mắt một cái rồi vỗ nhẹ vào vai tôi vài lần.

‘Thật kinh tởm...’

Tất cả chỉ là một màn kịch.

Trước đây hồi nhập học, ông ta chính là người phản đối kịch liệt nhất, cho rằng xuất thân từ ‘Học viện phi chính quy’ sẽ làm vẩn đục môi trường giáo dục, vậy mà giờ lại ra rả rằng chúng tôi là niềm tự hào của trường.

“Vậy thì, tôi xin phép mở cửa.”

Cùng với lời của ông ta, một nhân viên Hiệp hội đưa tay lên thiết bị đầu cuối.

Khi Chủ tịch đặt lòng bàn tay lên máy quét cạnh cánh cửa khổng lồ—

Kéttttttt.

Cánh cửa kho to lớn từ từ mở ra.

Và rồi, một cảnh tượng đáng kinh ngạc bên trong hiện ra trước mắt chúng tôi.

Kho hàng còn rộng lớn hơn tôi tưởng.

‘Trông cũng ra gì phết nhỉ.’

Linh dược, thánh tích và đủ loại vũ khí. Kho báu của Gaon vượt trội cả về chất lượng lẫn số lượng. Đây là những thứ do người sáng lập Gaon thu thập. Hồi sinh thời, ông ấy nổi tiếng là một nhà sưu tầm mà.

Có lẽ, chọn bừa món nào cũng trên mức trung bình, nhưng mà...

‘Cứ xem thử bọn họ chọn gì đã.’

Tôi đã nhắm sẵn món đồ mình sẽ lấy. Dù có hơi phân vân, nhưng đến hôm qua thì tôi đã quyết rồi.

Trước hết cứ xem Cheon Yeoul và Yu Hana chọn thứ gì đã, nếu không ổn thì có lẽ nên thuyết phục hoặc gợi ý cho họ thì hơn.

Phải vơ vét sạch sẽ cái kho báu này mới được.

Vì vậy, tôi chỉ lặng lẽ đứng sau quan sát.

“Các em cứ tự do lựa chọn nhé!”

Chủ tịch nói vậy.

Nhưng tôi không thể không bật cười.

‘Trò này vui đấy chứ?’

Nhìn lướt qua thì không nhận ra, nhưng khi quan sát kỹ hơn thì lại thấy rõ mồn một.

Nhìn bề ngoài, mọi thứ trông có vẻ rất ổn, rất xịn.

Nhưng hóa ra, những món ‘thực sự’ ổn và ‘thực sự’ xịn lại được giấu một cách khéo léo giữa đống đồ chất như núi này.

Như thể có kẻ nào đó cố tình giấu đi những món tốt vậy.

Yu Hana là người đầu tiên chạy đến khu vũ khí.

Và từ sâu trong đống đồ, cô ấy lôi ra một chiếc băng cổ tay trông có vẻ nhẹ. Trông nó giống một loại băng bảo vệ.

Nhìn bên ngoài, nó chỉ là một chiếc băng bảo vệ bằng vải thông thường.

‘Khá đấy chứ?’

Tuy nhiên, tôi lại biết rõ danh tính của nó.

Danh tính của chiếc băng cổ tay đó là [Gân Titan].

Không tệ. Không, phải nói là chọn rất tốt. Tôi liếc mắt nhìn vị Chủ tịch.

Dù ông ta cố tỏ ra bình tĩnh, nhưng tôi đã không bỏ lỡ khoảnh khắc ông ta giật mình khi cô ấy cầm lấy chiếc băng cổ tay.

Yu Hana tiến lại gần, lấy chiếc băng cổ tay ra rồi đeo thẳng vào.

Sau đó, cô ấy xoay xoay cổ tay rồi hỏi tôi.

“Thế nào?”

Tốt.

Món đồ mà cô ấy chọn là một thánh tích được chế tác từ gân của Titan, một trong những vị thần của Hy Lạp. Nó không phải là công nghệ của Trái Đất, mà hẳn là một vật phẩm từ hầm ngục.

Nó sẽ hỗ trợ tăng trưởng sức mạnh và giúp ích cho việc luyện tập tổng thể. Vừa hay, nó sẽ là một sự trợ giúp đắc lực cho Hoa Điệp Kiếm mà cô ấy đang tu luyện.

“Không tệ.”

Chọn hay lắm.

Tôi gật đầu.

Thấy vậy, cô ấy cũng mỉm cười và quay sang phía Chủ tịch.

“Em sẽ lấy cái này ạ.”

Cô ấy nói với Chủ tịch.

“… À được….”

Vị Chủ tịch trông có vẻ hơi bối rối.

Nhưng ông ta nhanh chóng lấy lại vẻ mặt như thường và ngay lập tức bắt đầu giới thiệu một món vũ khí khác.

“Nhưng mà học viên Hana này, bộ giáp đằng kia thì sao? Khả năng kháng phép vượt trội, hiệu năng bảo vệ cũng…”

Thứ ông ta chỉ là một bộ giáp tuyệt đẹp được chạm khắc hoa văn lộng lẫy. Nhìn bề ngoài thì có vẻ cực kỳ tốt, nhưng thực chất chỉ là thùng rỗng kêu to.

“…”

Cô ấy nhìn bộ giáp một lần, rồi quay đầu lại nhìn thẳng vào mắt tôi, như thể đang hỏi ‘thế nào?’.

Tôi lặng lẽ lắc đầu. Món đó không tốt.

“Không sao đâu ạ, em sẽ lấy cái này.”

“… Vậy thì tùy em.”

Vị Chủ tịch đành phải đồng ý với vẻ mặt đầy tiếc nuối.

Người tiếp theo là Cheon Yeoul.

Cô ấy khẽ ngáp, dùng lòng bàn tay che miệng rồi đi về phía đống thánh tích.

Rồi đi thẳng đến khu vực tập trung các bảo vật hệ Thần thánh.

Cô ấy đưa tay vào trong đống thánh tích. Sau vài lần quơ tay tìm kiếm, cô ấy rút tay ra.

“!!”

Vị Chủ tịch đứng bên cạnh giật nảy mình. Thứ cô ấy cầm lên là một chiếc nhẫn bạc có đính một viên ngọc màu đỏ.

‘Điên thật.’

Trái tim của Aurora.

Không ngờ nó lại ở đây. Món này thực sự quá tốt.

Với đặc tính phải sử dụng cả ma lực và thần lực, các Thánh giả rất dễ bị mất cân bằng.

Chiếc nhẫn đó sẽ giúp cân bằng một cách hoàn hảo, không để cho bên nào lấn át bên nào.

Tuy nhiên, cô ấy lại cầm thêm một lọ thuốc khác.

‘Không được.’

Lọ đó thì, hơi tệ. Rất tệ. Nó có thể tốt cho pháp sư, nhưng chỉ là một loại linh dược dùng một lần giúp tăng tạm thời lượng ma lực. Đối với Cheon Yeoul thì hoàn toàn vô dụng.

Cô ấy cầm lọ thuốc và chiếc nhẫn và đi thẳng về phía chúng tôi.

Rồi hỏi tôi.

“Trông cái nào tốt hơn?”

Đối với tôi, câu hỏi này cũng chẳng khác nào hỏi giữa vàng và đá, cái nào tốt hơn.

“Ồ, lọ linh dược đó trông có vẻ rất tốt đấy?”

Vị Chủ tịch cố gắng hết sức để quảng cáo cho lọ linh dược.

Tôi lặng lẽ chỉ vào chiếc nhẫn ở bên trái.

Cheon Yeoul im lặng nhìn tôi.

Rồi không một chút do dự, cô ấy ném lọ linh dược trong tay phải ra sau lưng.

Cạch.

Lọ linh dược lăn lóc một cách vô nghĩa trên sàn.

Ngược lại, chiếc nhẫn trên lòng bàn tay cô ấy lại tỏa ra ánh sáng đỏ dịu nhẹ.

“Haein à, vậy thì cậu đeo giúp tôi…”

Ngay khoảnh khắc cô ấy định đưa tay ra.

“Hay quá rồi, thưa Chủ tịch? Ngài đeo nhẫn giúp cậu ấy được không ạ?”

Yu Hana xen vào.

Ngay lúc đó.

Bàn tay Cheon Yeoul chợt khựng lại.

Rồi cô ấy cầm chiếc nhẫn lên, xỏ thẳng vào ngón giữa. Ngay lập tức, cô ấy giơ thẳng ngón giữa vừa đeo nhẫn về phía Yu Hana.

Yu Hana nhìn Cheon Yeoul liền nghiêng đầu thán phục.

“Đẹp thật đó~”

Cheon Yeoul mỉm cười đáp lại.

“Cảm ơn nhé~”

Nhưng có vẻ như cô ấy vẫn không có ý định hạ ngón giữa xuống.

Tôi bỏ lại sau lưng bầu không khí lạnh lẽo đó và tiến về phía trước.

Cả Yu Hana và Cheon Yeoul đều đã có được những thánh tích hoàn hảo cho riêng mình.

Giờ, đến lượt tôi.

Tôi đi về phía một góc khuất và tồi tàn hơn.

Ở đó, có một cây kích bằng sắt đang dựng dựa vào tường.

Lưỡi nguyệt sắc bén và thân thương thẳng tắp.

Tôi ngồi xổm xuống và nhìn kỹ hơn.

Xung quanh là những vũ khí và bảo vật mang dấu vết của thời gian. Nhưng duy chỉ có cây kích sắt này là vẫn giữ được dáng vẻ ban đầu.

Tôi từ từ tiến lại gần, khẽ đặt tay lên nó.

“!”

Trong khoảnh khắc, nhiệt độ xung quanh đột ngột giảm xuống. Nhưng trên cây kích không hề có một chút sương giá nào.

Vừa rồi, đã xác nhận xong.

“Em sẽ lấy cái này.”

20 năm trước. Nó là một trong những Chung Kết Thú từng giáng thế xuống vùng đất này.

Nanh của Quái Long Aldebaran.

‘Catastrophe.’

Chính là vũ khí mà tôi hằng tìm kiếm.

종결수 (Jonggyeolsu/終結獸) – Chung Kết Thú (Quái thú của sự tận diệt)