Câu nói bâng quơ của vị giáo quan đã cứu rỗi tôi.
“Tất cả chú ý.”
“Vâng!”
Tôi đáp lại to hơn hẳn những người khác.
Cả đời tôi chưa bao giờ mong được tập trung như lúc này.
“Hừm….”
Cô ấy chỉnh lại tư thế, tỏ ý sẽ tạm thời rút lui.
Vị giáo quan bước lên bục giảng, vuốt lại mái tóc rối rồi cầm lấy micro.
Ánh mắt ông thoáng hiện lên vẻ mệt mỏi.
“Ừm… Tôi là giáo quan Do Hanseong, người sẽ phụ trách lớp B trong một năm tới tại Gaon. Rất vui được gặp các em.”
Ông hắng giọng một cái rồi chậm rãi đưa mắt nhìn quanh.
“Vì là ngày đầu tiên… nên thật ra cũng không có gì nhiều để nói. Chỉ riêng việc các em có mặt tại Gaon này thôi đã đủ để chứng tỏ mình là những người xuất sắc, sở hữu phẩm chất của những anh hùng rồi.”
Do Hanseong, một cái tên quen thuộc. Dù đã mười năm trôi qua nên tôi không nhớ được hết mọi thứ, nhưng tôi dám chắc đây là một nhân vật khá quan trọng.
“Ừm, dù sao thì hôm nay cũng là ngày đầu tiên. Bắt đầu ngay bằng một buổi học lý thuyết thì….”
Do Hanseong nói lấp lửng, rồi bắt gặp ánh mắt khẩn khoản của đám học viên và nở một nụ cười gượng gạo.
“… Đương nhiên là không rồi. Hôm nay chúng ta có việc khác cần làm.”
Woa!!
Bỏ lại sau lưng tiếng reo hò của đám học viên, ông quay người đi.
Và khi ông ra hiệu về phía tấm bảng đen, nó liền tách làm đôi, để lộ một căn phòng khổng lồ phía sau.
“Woa….”
Lớn đến mức này cơ à?
Dù đây là thế giới trong trò chơi do chính tay tôi phát triển, nhưng khi tận mắt chứng kiến, tôi vẫn không kìm được mà buột miệng thốt lên. Phần phía sau phòng học vốn trông chật hẹp bỗng chốc mở toang, để lộ một không gian mái vòm rộng lớn và thoáng đãng.
Trần nhà cao đến mức có thể nhìn thấy cả bầu trời, còn bên trong thì chẳng khác gì một sân vận động trong nhà.
“Đi nào.”
Vị giáo quan dẫn chúng tôi vào không gian đó.
Bên trong, nơi ánh sáng trong trẻo đang rọi xuống, đã có rất nhiều học viên khác tụ tập.
Dường như không chỉ lớp B mà tất cả học viên mới của các lớp đều đã tập trung ở đây.
Giáo quan Do Hanseong đút một tay vào túi quần, giải thích với vẻ mặt thản nhiên.
“Tất cả các lớp từ A đến J sẽ thực hành tại đây. Hôm nay, các em sẽ có thời gian để lựa chọn vũ khí.”
Thực tế, học viên các lớp khác đã bắt đầu chọn vũ khí. Chúng tôi cũng nối gót và ngồi vào hàng ghế được bố trí ở một bên.
“Các em có thể chọn lại loại vũ khí mình đã quen dùng, hoặc thử một loại vũ khí hoàn toàn mới mà phù hợp với tài năng vừa thức tỉnh.”
Do Hanseong nhìn một vòng quanh chúng tôi rồi chậm rãi nói tiếp.
“Tuy nhiên, hãy ghi nhớ điều này. Các em đến đây để trở thành anh hùng, một vai trò khác hẳn với trước đây. Tôi mong các em sẽ ý thức được sức nặng của nó.”
Chỉ một câu nói ngắn gọn đó cũng đủ khiến đám học viên nuốt nước bọt ừng ực. Hẳn là ông muốn nhắc nhở chúng tôi về tinh thần trách nhiệm.
“Cách thức rất đơn giản.”
Vị giáo quan chỉ vào một tấm bảng điện tử được lắp ở một bên. Cạnh đó là một kho vũ khí riêng biệt có mặt trước hoàn toàn bằng kính.
Ông đặt tay lên bảng để làm mẫu.
“Khi đặt tay lên tấm bảng này, hệ thống sẽ tiến hành xác thực danh tính. Sau khi có âm báo xác thực xong, các em có thể vào trong để chọn vũ khí. Chỉ cần đã xác thực thì nhiều người vào cùng lúc cũng không sao, nên hãy tiến hành nhanh chóng nhé.”
Do Hanseong ngẩng đầu nhìn về phía hàng ghế đầu.
“Để tôi làm mẫu nhé, em học viên ngồi giữa hàng đầu kia. Em có thể ra đây được không?”
Ông chỉ tay chính xác về phía nhân vật chính đang ngồi ở trung tâm. Người được gọi tên là Seong Siwoo liền đứng dậy và bước về phía trước.
Tôi thầm theo dõi với trái tim đập thình thịch.
‘Làm ơn….’
Đây là một khoảnh khắc cực kỳ căng thẳng. Tôi không biết cậu ta sẽ chọn thứ gì. Trong nguyên tác, đây chính là thời điểm nhân vật chính quyết định vũ khí cho tương lai của mình và lựa chọn đó sẽ khiến độ khó của câu chuyện sau này thay đổi một trời một vực.
Phải chọn vũ khí nào ư?
Thật ra cũng không quá quan trọng. Dù là loại vũ khí nào, chỉ cần trang bị vũ khí và thần công cấp cao nhất thì kiểu gì cũng qua được. Nói cách khác, đây là một dạng “lấy trang bị đè người”.
Tuy nhiên….
Tay của Seong Siwoo hướng về phía bảng điện tử và âm báo hoàn tất vang lên.
Cậu ta bước vào kho vũ khí nơi cánh cửa kính đang mở và chậm rãi đi qua những vũ khí đang được trưng bày.
‘Làm ơn đừng chọn kiếm.’
Có thể nhiều người sẽ thấy lạ. Dù trong game hay bất kỳ tác phẩm nào, kiếm thuật luôn là môn võ cơ bản nhất. Nhưng ở đây thì khác. Về cơ bản, tầm đánh của nó ngắn, hoàn toàn không có quyền tấn công trước và sức mạnh thể hiện ra cũng không bị ảnh hưởng nhiều bởi cấp độ của trang bị hay kiếm pháp.
Nó hoàn toàn phụ thuộc vào thể chất của người dùng. Một loại vũ khí tàn nhẫn, nơi mà hiệu suất và tiềm năng đều do tài năng thiên bẩm của người sử dụng quyết định.
Cậu ta đi lượn vài vòng, rồi dừng lại ở một điểm.
Nơi Seong Siwoo đang đứng.
Kệ trưng bày tầng một là những con dao găm, còn tầng hai là những thanh thái đao được xếp ngay ngắn.
‘Chết tiệt.’
Với vẻ mặt đầy tự tin, cậu ta nhặt thanh thái đao trước mặt lên và giơ cao.
Nhìn cậu ta kìa.
Chẳng biết lòng tôi đang như lửa đốt, cậu ta lại có vẻ phấn khích ra mặt.
“Haiz….”
Tôi đưa hai tay lên che mặt.
Thôi thì đành chịu. Dù sao thì tôi cũng không phải là không lường trước được, nên cũng đã có chuẩn bị phần nào.
Biết đâu lại khác thì sao? Có khi nhân vật chính lại là một kẻ sở hữu tài năng điên rồ cũng nên.
Giáo quan Do Hanseong ra hiệu bằng một ánh mắt thờ ơ.
“Nào, nhanh chóng ra đi. Người tiếp theo.”
Loại vũ khí nào là ưu việt nhất?
Đây luôn là một chủ đề gây tranh cãi. Có vô số loại vũ khí và phong cách của mỗi người sử dụng lại khác nhau, nên rất khó để tìm ra một câu trả lời duy nhất. Có người cho rằng kiếm là tuyệt nhất, người khác lại khẳng định cung mới là số một. Thực ra, cả hai đều có thể đúng và cũng có thể sai.
Và để tồn tại, tôi cũng đã trăn trở rất nhiều trong suốt mười năm qua và phần nào đã có được câu trả lời cho riêng mình.
Trước mặt tôi là một cây trường thương với mũi nhọn sắc bén đang được trưng bày. Tầm đánh dài và khả năng chuyển đổi công thủ linh hoạt chính là lý do tôi lựa chọn nó.
Thế nhưng, nếu là bình thường thì tôi đã không chút do dự mà cầm lấy nó, nhưng giờ đây tình thế đã khác.
Hay là đổi ngay bây giờ?
Việc năng lực hồi quy biến mất đang làm xáo trộn mọi kế hoạch tôi đã vạch ra, nhưng sức nặng của ngọn thương mà tôi đã luyện tập suốt mười năm qua dường như đã ăn sâu vào đầu ngón tay.
Cuối cùng, tôi gạt đi sự do dự và đưa tay cầm lấy cây thương.
Không thể quay đầu lại được nữa. Đây là lựa chọn tốt nhất rồi. Chỉ còn cách cố gắng hết sức mình mà thôi.
Cộp
Và tôi bị chặn lại.
Cây thương bị một bàn tay nào đó ngăn lại, không thể nhấc lên được.
“Không được.”
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, tôi ngẩng đầu lên thì thấy đó là Cheon Yeoul. Cô ấy đang mỉm cười và nắm chặt lấy cán thương.
“Thương thì không được.”
Trước lời nói đó, tôi chỉ biết trưng ra một vẻ mặt khó tả. Cô ấy cứ liên tục nói những lời khó hiểu khiến tôi bắt đầu thấy bực mình. Tôi dùng sức giật mạnh cây thương để gạt tay cô ấy ra.
À không, là tôi đã định làm thế.
‘Sức gì mà….’
Tình huống oái oăm này khiến tôi mất sạch ý chí chiến đấu, bởi tôi có dùng bao nhiêu sức cũng chẳng lay chuyển nổi cô ấy. Cuối cùng, tôi đành nhỏ giọng hỏi.
“Tại sao?”
Tiện thể thì không phải là tôi yếu đâu nhé. Thật sự, tuyệt đối không phải.
Cheon Yeoul vẫn mỉm cười tươi rói.
“Chỉ là... tôi thấy nó có vẻ nguy hiểm. Cứ nghe lời người chị này đi. Được không?”
“Chị cái gì mà chị….”
Tôi sững sờ trước câu nói đó và định hỏi vặn lại, nhưng khi cô ấy siết tay mạnh hơn một chút, lời nói của tôi như nghẹn lại nơi cổ họng.
“Được chứ?”
Ừ thì, đứa nào mạnh hơn đứa đó làm chị.
Giờ thì tôi bắt đầu nghiêm túc nghi ngờ liệu đây có phải là Cheon Yeoul thật không nữa.
Tôi chỉ có thể đứng đó, không buông cây thương ra được mà cũng chẳng lấy nó đi được.
Đúng là tiến thoái lưỡng nan. Đúng lúc suy nghĩ vô bổ đó lướt qua đầu.
Một hương hoa trong trẻo và thanh khiết từ đâu đó thoang thoảng bay đến.
“Sao không để cậu ấy làm theo ý mình?”
Tôi khẽ quay đầu lại thì thấy một cô gái với mái tóc xanh đang lướt tới.
Một bầu không khí có phần huyền bí, hòa quyện giữa sắc xanh mát của bầu trời và hương hoa. Sự hiện diện của cô ấy nổi bật đến mức thu hút mọi ánh nhìn trong phòng trưng bày.
“Yêu... à không, tôi nghĩ đôi khi tin tưởng một người bạn cũng là cách bảo vệ tốt nhất rồi đấy.”
‘Yu Hana…?’
Cô ấy nhìn tôi rồi nở một nụ cười rạng rỡ, sau đó duyên dáng vẫy tay sao cho những người phía sau không nhìn thấy. Như thể đang chào tôi vậy.
Lại còn cô này nữa, thật tình.
Cô ấy liếc nhìn cán thương của tôi đang bị Cheon Yeoul nắm chặt, rồi lấy tay che miệng và cười khúc khích.
“Với cả… ffft, chị á? Cậu điên rồi sao?”
Gọi là thím thì may ra người ta còn tin.
Câu nói được thêm vào sau đó vang lên với âm lượng đủ nhỏ để chỉ tôi và Cheon Yeoul có thể nghe thấy.
Nụ cười của Cheon Yeoul dường như xuất hiện một vết rạn rất nhỏ.
“Hơn nữa, cậu còn đang vi phạm quy tắc đấy. Biết không? Gọi là xâm phạm lãnh thổ.”
Yu Hana vẫn mỉm cười nhìn Cheon Yeoul.
Nụ cười đọng trên khóe môi tuy dịu dàng, nhưng ánh mắt lại lóe lên tia sắc lẹm.
“Quy tắc do ai đặt ra chứ? Tôi không quan tâm đến thứ vớ vẩn đó.”
Cheon Yeoul một tay vẫn nắm cây thương, tay còn lại thì mân mê móng tay của mình và đáp lại một cách thờ ơ.
Cả hai đều mỉm cười khi nói chuyện nên thoạt nhìn không khí có vẻ yên bình, nhưng bất kỳ ai đứng gần như tôi đều có thể nhận ra.
‘Màn đấu khí này là sao đây….’
Cả hai người họ đều không phải dạng vừa.
Hai người này có thù oán với nhau sao? Hình như đâu có, vậy tại sao lại….
Cheon Yeoul trừng mắt nhìn thẳng vào Yu Hana và nói gắt.
Lúc này tôi mới nhận ra tay cô ấy đang nắm cán thương đã lỏng ra.
Và không bỏ lỡ cơ hội, lần này tôi dứt khoát rút cây thương ra.
“!”
Cheon Yeoul giật mình, vội vàng đưa tay ra nhưng đã hơi muộn.
Tôi nắm nhẹ cây thương rồi ngẩng đầu lên.
Cảm giác thật hỗn loạn về nhiều mặt.
Nhưng ngay từ khi mọi chuyện bắt đầu lệch hướng nghiêm trọng, tôi đã vứt bỏ hy vọng rằng bất kỳ tình huống nào cũng có thể được giải quyết một cách dễ dàng.
“Tôi không biết cậu ngăn cản vì lý do gì….”
Tôi nhìn Cheon Yeoul và lên tiếng.
Dù sao thì cũng là mười năm. Một con đường mà tôi đã trăn trở và gọt giũa trong suốt mười năm ròng rã.
Dù trong bất kỳ hoàn cảnh nào, vì bất kỳ lý do gì, tôi tin chắc rằng không một ai có thể hiểu rõ lựa chọn này hơn tôi.
“Tôi sẽ tự mình lo liệu.”
Các người chỉ cần nhận sự hỗ trợ của tôi và chăm chỉ phát triển là được. Kể cả khi năng lực hồi quy đã biến mất thì cũng không có gì thay đổi cả.
Ánh mắt của Cheon Yeoul dừng lại trên cán thương, đầu ngón tay cô ấy lơ lửng giữa không trung rồi từ từ hạ xuống.
Khi cô ấy cúi đầu, dường như đôi mắt đang dao động và đôi môi khẽ run rẩy.
Vẻ mặt cô ấy trông tha thiết đến lạ. Cô ấy ngập ngừng như muốn nói điều gì đó, nhưng cuối cùng lại im lặng.
“Tôi đi đây.”
Mọi chuyện đã được giải quyết.
Ngay khi tôi quay người định rời đi, hình ảnh của Yu Hana lọt vào tầm mắt.
Cô ấy đang đứng đó, đưa hai tay che miệng và nhìn vào vị trí tôi vừa rời khỏi.
Đôi má ửng đỏ, đầu ngón tay khẽ run và hơi thở dồn dập như đang cố kìm nén, một nụ cười không thể che giấu đang lan tỏa trên khuôn mặt cô ấy.
Vầng hồng lan trên mặt và hơi thở run rẩy đó trông quyến rũ một cách kỳ lạ.
Tôi cố gắng vờ như không thấy, quay đầu đi một cách thản nhiên và bước đi.
‘Chẳng có ai bình thường cả.’
Đó là kết luận của tôi.
