“Uể, thật luôn…”
Minato bất giác thốt lên.
Tủ lạnh trong bếp nhà cậu trống rỗng đến đáng kinh ngạc.
Chỉ có mỗi chai trà 2 lít và natto.
Dù có vài hũ sữa chua tốt cho sắc đẹp mà Hazuki tự ý nhét vào đấy, nhưng nếu cậu mà đụng vào thì thể nào cũng bị mắng.
Cả cậu và cha đều không nấu ăn, cũng chẳng tích trữ đồ ăn làm gì.
Hôm nay đã là vài ngày sau Tết—kỳ nghỉ đông cũng sắp kết thúc.
Người cha hay vắng nhà của cậu cũng đã nghỉ ngơi suốt ba ngày Tết, nhưng sang ngày thứ tư là đã đi làm, và hôm nay lại đi công tác nữa rồi.
“Cũng đến lúc nên nghi ngờ... ổng nói là ‘đi công tác’ nhưng thực ra là đến nhà của một gia đình khác ở đâu đó rồi không nhỉ?”
Dĩ nhiên đó chỉ là một câu nói đùa.
Cậu không bất hiếu đến mức nghi ngờ người cha đã một tay nuôi nấng mình.
Khi cha cậu ở nhà, tủ lạnh vẫn có thức ăn, nhưng hễ ở một mình là cậu lại thấy lười biếng ngay.
“Mì ly với cà ri ăn liền cũng ngán rồi... Thật sự phải nhờ Serina dạy nấu ăn mới được.”
Việc học nấu ăn là vấn đề cậu đã trăn trở mấy tháng nay.
Nhưng mà, mỗi khi Serina đến nhà, cậu lại được cô ấy phục vụ bằng miệng trước, rồi cứ thế dùng hết thời gian để ứ hự cô ấy.
Nếu có thời gian để học nấu ăn, thì đương nhiên cậu sẽ muốn tận hưởng cơ thể của Serina hơn rồi.
“Không có nguyên liệu nấu ăn thì cũng chẳng còn lựa chọn nào khác... Ra ngoài ăn vậy.”
Minato rời khỏi nhà và đi xuống sảnh chung cư.
“Giờ này chắc Hazuki đang ăn đồ ngon nhỉ…”
Hazuki, người sống cùng chung cư với cậu, hiện đang ở cùng mẹ.
Mẹ của Hazuki vẫn đang trong kỳ nghỉ, và cô ấy đang tận hưởng cuộc sống gia đình bên mẹ và chú mèo cưng Momo.
Minato cũng không có ý định làm phiền khoảng thời gian riêng tư của gia đình họ.
Dù cảm thấy hơi cô đơn một chút——
“Serina nghe nói Tết bận rộn lắm nên rủ đi chơi cũng kỳ, còn Iori thì có vẻ đang ở trường vì bận việc hội học sinh.”
Về phần Iori, cậu có thể đến giúp một tay, nhưng kế toán Akane Sayuka, người vừa “quay lại tiền tuyến”, đang hăng hái làm việc nên chẳng còn chỗ cho Minato chen vào.
Akane khá là tài năng, nghe nói cô ấy còn xử lý cả những công việc không thuộc mảng kế toán nữa.
“Hết đất diễn cho mình rồi.”
Vừa lẩm bẩm, Minato chợt dừng bước.
Cậu nhìn thấy cửa hàng GyalaMa, rồi ngước nhìn lên trời.
“Ờm, trời âm u quá.”
Bầu trời đầy mây và khá tối.
Cậu chợt nhớ ra mình đã xem dự báo trên mạng nói là trời sẽ mưa.
“Thôi, vào cửa hàng tiện lợi cũng được…”
Cơm thịt bò, ramen, hoặc hamburger là mấy món cậu đang nhắm tới, nhưng món nào cũng có thể mua ở cửa hàng tiện lợi, mà còn ngon nữa.
Thay vì đi bộ dưới trời lạnh sắp mưa để tìm quán ăn, thì giải quyết nhanh gọn ở cửa hàng tiện lợi vẫn sướng hơn.
“Xin chào quý khách!”
Vừa bước vào GyalaMa, cậu đã nghe thấy tiếng chào của nhân viên thu ngân.
Đó là một nhân viên nam tóc ngắn có râu mà cậu thường thấy.
Giờ đã gần một giờ chiều, có lẽ đã qua giờ cao điểm ăn trưa nên trong cửa hàng khá vắng khách.
Minato đi thẳng đến quầy thực phẩm.
Bụng đang đói nên có lẽ nên chọn một hộp cơm nào đó nhiều calo một chút.
Đúng lúc cậu đang nghĩ vậy, thì có một nhân viên đang đứng trước kệ, xếp những hộp cơm mới lên.
“Aa, xin lỗi. Mời quý── Ể, à ré?”
“Ể? Aa, Shirayuki-san?”
“Á! Bạn trai của Hazuki Aoi-san!”
Người vừa la lên chính là Shirayuki Main, người cậu mới gặp lần đầu vào ngày đầu năm mới.
Hôm trước cô còn diện bộ đồ thời trang hệ Jirai màu hồng sặc sỡ, vậy mà giờ đang mặc đồng phục của GyalaMa.
Đồng phục có lẽ được thiết kế dựa trên ý tưởng “Ngân hà” nên có màu bạc... hay đúng hơn là áo khoác và quần dài màu xám.
Với Shirayuki, người có mái tóc hồng nổi bật, bộ đồng phục đó trông giản dị một cách kỳ lạ.

“Aa, xin lỗi. Tự dưng tôi hét to…”
“Không, mà tôi không phải bạn trai của Hazuki đâu... Tôi là Minato Toshiya. Tôi chưa giới thiệu tên nhỉ.”
Minato lỡ miệng nói chuyện suồng sã.
Cậu chợt nhận ra, không biết Shirayuki bao nhiêu tuổi nhỉ.
“Minato Toshiya-san... À, tôi mà nói chuyện với khách hàng nhiều quá là không ổn.”
“Ồ, phải ha. Xin lỗi nhé.”
Shirayuki quay lại quầy thu ngân, còn Minato thì chọn một hộp cơm thịt heo xào gừng.
Xét về khối lượng thì có lẽ nên mua thêm một món ăn kèm nữa... Cậu đang phân vân thì.
“Aa, hộp cơm đó không ngon lắm đâu.”
“Này này.”
Không biết từ lúc nào, Shirayuki đã lại đứng bên cạnh cậu.
Nhân viên cửa hàng tiện lợi mà lại nói ra câu không nên nói rồi kìa.
“Món đó, vị sốt nhạt lắm, nên toàn bị ế… Khách hàng thật thà lắm đó.”
“Nhân viên mà thật thà thế có ổn không đấy? Mà, kệ cũng được.”
Xung quanh Minato và Shirayuki không có khách hàng hay nhân viên nào khác.
Tất nhiên, chắc là Shirayuki cũng biết điều đó nên mới dám nói bậy như vậy.
“Tôi nghĩ vẫn nên nói cho cậu biết. Tôi sắp hết ca làm trong khoảng mười phút nữa.”
“Nn? Aa, vậy à.”
Chắc là cô hết ca làm sau khi qua giờ cao điểm buổi trưa.
“Cho nên, nè?”
“Uoaa.”
Shirayuki đột ngột áp sát người lại, ngước nhìn khuôn mặt Minato với ánh mắt long lanh.
Quả nhiên, cô gái này cũng đáng yêu kinh khủng, không thua kém gì Hazuki, Serina hay Iori.
“Vì tôi chưa cảm ơn cậu đàng hoàng chuyện hôm trước... nếu được thì lát nữa, cậu rảnh chút thời gian không?”
“Không, tôi có làm gì to tát đâu——”
“...Không được á?”
Shirayuki nhìn chằm chằm vào mắt Minato.
Đôi mắt to tròn của cô nhìn thẳng vào cậu, tựa như một chú cún con đang đòi được chơi cùng.
“…”
Thật sự cậu không cần được cảm ơn gì cả, nhưng——
Tình huống này, xem ra không thể từ chối được rồi.
✦✧
“Ra là có một quán cà phê ở chỗ này à.”
Minato được Shirayuki dẫn đến——
Một quán cà phê nằm cách GyalaMa khoảng năm phút đi bộ.
Đây là một quán cà phê mang phong cách cổ điển truyền thống, với tiếng nhạc Tây phương cũ kỹ đang phát nho nhỏ.
“Quán này hay thật. Tôi hoàn toàn không biết luôn.”
“Minato-san, cậu sống ở gần đây mà đúng không?”
“Thực ra tôi mới chuyển đến đây chưa đầy một năm nên cũng không rành lắm.”
“Hừm, ra là vậy.”
Nhà hiện tại của Minato và căn hộ cậu ở trước đây chỉ cách nhau một đoạn đi xe đạp, nhưng cậu vẫn chưa nắm rõ địa lý khu này lắm.
Dù đã kết bạn với một người hướng ngoại như Hazuki, nhưng cậu vẫn là một con người chỉ thích ở trong nhà, không hay ra ngoài nên chuyện này cũng là đương nhiên.
“Ở đây cà phê nổi tiếng lắm, nhưng đồ ăn cũng ngon nữa.”
“Đúng là trông ngon thật. Mùi thơm quá.”
Đồ ăn và thức uống vừa được dọn ra trước mặt hai người.
Minato gọi một ly cà phê latte nóng và một suất ăn trưa với món chính là hamburger.
“Tôi thì không uống được cà phê nên gọi kem soda.”
“Haha, cậu thích gì thì uống nấy thôi.”
Shirayuki gọi một ly kem soda và bánh mì sandwich hỗn hợp.
Trong mắt Minato, Shirayuki hợp với kem soda hơn là cà phê thật.
“Aa, cho tôi chụp ảnh đồ ăn được không?”
“À, cứ tự nhiên.”
Minato đẩy đĩa thức ăn trưa về phía Shirayuki, còn mình thì lùi ra khỏi bàn để không bị dính vào ảnh.
Hazuki cũng hay chụp ảnh đồ ăn nên cậu đã quen với việc này.
“Cảm ơn cậu. Đồ ăn ở đây được bày trí đẹp nên chụp ảnh lên hình đẹp lắm.”
“Cậu hay đăng lên SNS à?”
“Đồ ăn ở đây thì tôi không đăng đâu. Trừ khi là quán ăn chuỗi, chứ không thì dễ bị lộ vị trí lắm.”
“Ra vậy, đúng là không nên đăng thì hơn.”
Nếu không phải là người nổi tiếng, thì dù có bị biết vị trí trên mạng cũng không sao, nhưng Shirayuki là con gái.
Hơn nữa, cô còn từng bị một gã đàn ông kỳ lạ bám đuôi.
Cẩn thận lựa chọn ảnh đăng lên SNS vẫn tốt hơn.
“Yosh, chụp xong rồi, chụp xong rồi. Thỏa mãn quá ♡”
Shirayuki có vẻ chỉ cần chụp ảnh thôi cũng đủ vui rồi, cô mỉm cười toe toét.
Nụ cười của Shirayuki có lẽ còn “ăn ảnh” hơn cả món ăn được bày trí đẹp đẽ kia.
“Aa, Minato-san, mời cậu ăn đi.”
“Vậy, tôi ăn nhé. Ồ…”
Minato cắn một miếng hamburger và bất giác thốt lên.
Miếng hamburger tuy nhỏ nhưng mọng nước, vị sốt cũng tuyệt hảo.
Trứng ốp la, súp, salad đều được nêm nếm vừa miệng, ngay cả món mì Ý ăn kèm cũng ngon đến mức không nỡ ăn hết trong một miếng.
Bánh mì baguette nướng giòn cũng rất tuyệt, ăn không cũng ngon mà chấm với sốt hamburger cũng hợp.
“Ừm, ngon thật đấy. Không ngờ mình lại bỏ qua quán này gần một năm trời…”
“Ahaha, uổng phí quá nhỉ. Món sandwich hỗn hợp này cũng ngon lắm đó. Trứng, xà lách, giăm bông và dưa chuột hòa quyện với nhau rất cân bằng. Cậu ăn thử đi. Cắn một miếng thật to vào.”
“T, tôi ăn được à?”
“A~nn nào ♡”
Shirayuki đưa miếng sandwich ra trước mặt Minato khiến cậu hơi chùn bước.
Có vẻ như cô chẳng hề bận tâm đến việc hôn gián tiếp.
Shirayuki đã mỉm cười chia sẻ đồ ăn cho mình, nếu từ chối thì cũng kỳ—— Minato rướn người tới, dứt khoát cắn một miếng sandwich mà Shirayuki đưa cho.
“Ồ, đúng là ngon thật. Nhiều trứng, rau củ cũng giòn nữa.”
“Thấy chưa. Tôi cũng ăn đây. A~nn.”
Shirayuki há to miệng, ăn nốt phần sandwich mà Minato vừa cắn dở mà không hề ngần ngại.
Cô có vẻ có tính cách khá thoải mái.
“Đúng là không biết đến quán này thật uổng phí. Một tổn thất của cuộc đời.”
“Ahaha, nói thế thì hơi quá rồi. Nhưng tôi cũng chỉ mới biết quán này sau khi bắt đầu đi làm thêm thôi, chắc là khoảng mùa thu năm ngoái.”
“À, cậu làm thêm ở đó lâu vậy rồi à. Chắc là tôi đã không đến cái cửa hàng tiện lợi đó vào đúng thời điểm Shirayuki-san làm việc một cách thần kỳ.”
“Tôi thì đã thấy Minato-san và Hazuki-san vài lần rồi. Thấy hai cậu có vẻ bằng tuổi nên tôi cũng hơi để ý.”
“Hừm... Vậy mà tôi chẳng nhận ra gì cả.”
Minato húp một thìa súp. Món này cũng có vị thanh đạm, rất ngon.
“Mà nè, hôm trước tôi quên hỏi. Tôi học năm nhất cao trung, còn Shirayuki-san thì sao?”
“Aa, unn, chắc là mười sáu tuổi.”
“Hể, vậy là bằng tuổi tôi rồi.”
Minato định hỏi cô học lớp mấy, nhưng lại nhận được câu trả lời về tuổi.
Mà, cũng không phải là câu trả lời gì kỳ lạ lắm.
“Mà, cậu học trường nào thế?”
“U, unn, Etou...”
“À không, nếu khó nói thì thôi cũng được. Xin lỗi nhé, tự dưng hỏi dồn dập quá.”
Minato vội vàng nói, Shirayuki liền lắc đầu với vẻ mặt áy náy.
Tuy nhiên, có vẻ như cô vẫn không có ý định nói tên trường.
Đơn giản là cô không muốn cho một gã đàn ông mình không quen biết rõ về trường mình học?
Hay là cô đang khiêm tốn vì học ở một trường danh tiếng?
Hoặc ngược lại, là một trường có chất lượng không tốt lắm—— Dù là trường hợp nào, thì cũng không nên hỏi sâu thêm.
“Mà, nói chuyện suồng sã thế này có ổn không nhỉ...?”
“Tụi mình bằng tuổi mà, tôi cũng thấy thoải mái hơn. Chứ nói kính ngữ chắc tôi lòi đuôi mất. Ở cửa hàng tiện lợi tôi cũng thỉnh thoảng quên kính ngữ là bị mắng suốt.”
“Haha, thế thì không ổn thật rồi.”
“Nhưng mà, tôi nghe mấy anh chị làm cùng bảo là có nhiều khách hàng lại thích tôi nói chuyện suồng sã hơn. Chẳng hiểu sao nữa?”
“Ch, chắc vậy?”
Minato cũng lờ mờ đoán ra lý do, nhưng giải thích thì cũng ngại.
Có những người thích được đối xử thân thiện hơn là thái độ trịnh trọng.
Đặc biệt là với một cô gái đáng yêu như Shirayuki thì chuyện đó cũng thường tình thôi.
“Nhưng cậu cũng nên cẩn thận. Cứ làm theo sách hướng dẫn thì sẽ đỡ bị mấy gã kỳ lạ như hôm trước bám theo hơn đấy.”
“Thật ra, từ hồi xưa tớ đã hay bị mấy người kỳ lạ bám theo rồi. Thậm chí còn quen thân với việc đó luôn ấy.”
“Quen thân là không được rồi!?”
Minato suýt nữa thì phụt cả ngụm nước đang uống.
Quen với việc đó cũng không ổn.
Nếu lơ là cảnh giác với những gã đàn ông nguy hiểm như hôm trước, thì không biết chuyện gì sẽ xảy ra.
“Mà, nói chung là cậu phải cẩn thận đấy. Nếu gã hôm trước mà xuất hiện ở cửa hàng tiện lợi, thì tôi đến đón cậu cũng được.”
“Ể, thật á? Nhưng mà, làm phiền Minato-san như vậy có được không?”
“Tại tôi lỡ dính vào rồi. Nếu Shirayuki-san mà có mệnh hệ gì thì tôi áy náy lắm.”
Minato cười gượng, cố nói một cách hờ hững để không có vẻ gì là kể công.
Chỉ cần sơ sẩy một chút trong cách đối xử với Shirayuki, chính Minato cũng có thể trở thành “gã kỳ lạ”.
Không được nhầm lẫn, Shirayuki không phải là bạn của Minato, cũng không phải học cùng trường.
“Sao Minato-san lại tốt bụng thế? Cậu có ý đồ gì à?”
“Ý đồ!?”
Hình như cậu đã đối xử sai cách ở đâu đó nên mới bị hiểu lầm thế này.
“Tôi chẳng có ý đồ gì cả. Chỉ là đến cửa hàng tiện lợi thì cũng chẳng phiền phức gì, mà cái gã bám đuôi to con đó trông cũng chẳng có gì ghê gớm.”
Dù đối phương không phải là bạn bè, nhưng Minato cũng sẵn lòng giúp người.
Huống hồ gì việc này cũng không phiền phức hay nguy hiểm gì.
“Ra, ra là vậy à... Con người thật kỳ lạ…”
“Con người?”
Cách nói chuyện của cô thật kỳ lạ, Minato cảm thấy bối rối.
“Nhưng, ra là vậy. Minato-san là người tốt bụng nhỉ…”
“Nn?”
Minato húp một ngụm cà phê latte—— rồi suýt nữa thì nghẹo cổ.
Ánh mắt của Shirayuki đang nhìn cậu, trông nghiêm túc đến lạ thường.
Đôi mắt ấy sâu thẳm, như thể có thể hút cậu vào trong đó.
“Nè, tôi nói thật được không?”
“Unn?”
“Chuyện tôi muốn cảm ơn cậu là thật... nhưng thực ra, tôi cũng đang để ý đến Minato-san.”
“Đ, để ý? Shirayuki-san, ý cậu là…”
“Cứ gọi tớ là Shirayuki được rồi. Nhưng tớ sẽ gọi cậu là Minato-san.”
“V, vậy thì... tớ không phiền.”
Nếu bằng tuổi thì gọi họ không cũng thoải mái hơn.
“Minato-san, ngầu thật đó.”
“Ng, ngầu? Chuyện tớ đuổi cái gã kỳ lạ đó đi á?”
“Chuyện đó cũng ngầu... nhưng mà mối quan hệ của cậu với Hazuki-san mới ngầu kìa.”
“Hửm? Hazuki thì làm sao?”
Từ nãy đến giờ, Minato chẳng hiểu Shirayuki muốn nói gì cả.
“Hazuki-san vừa xinh đẹp, vừa là gyaru, tính cách cũng ngầu nữa... Hoàn toàn là người thuộc phe ‘dương’ nhỉ.”
“Phe ‘dương’... Cậu ấy đúng là một người hướng ngoại rồi.”
Minato vừa nói xong, Shirayuki liền gật gù.
“Minato-san, trông bề ngoài lẫn tính cách đều bình thường, vậy mà lại có thể qua lại bình thường với một gyaru hướng ngoại như vậy. Không phải quá ngầu sao? Thật lòng, tớ thấy ngưỡng mộ luôn đó.”
“Ng, ngưỡng mộ? Không, chỉ là Hazuki dễ gần thôi, chứ tớ có làm gì đặc biệt đâu.”
Bạn bè ở trường cũng hay nói rằng việc Minato làm bạn với Hazuki là một điều kỳ lạ.
Nhưng đây là lần đầu tiên cậu được “ngưỡng mộ” đấy.
“Đ, đừng đùa nữa mà Shirayuki-sa... Shirayuki. Phải rồi, hai ta ở lại lâu quá cũng không hay nhỉ.”
Minato húp nốt ngụm cà phê latte cuối cùng.
Cậu đã ăn xong, đĩa bên phía Shirayuki cũng đã trống trơn.
“Đúng nhỉ. Bọn mình nên về thôi—— Ể?”
“Aa.”
Minato nhìn ra cửa sổ quán cà phê và nhận ra.
Mải nói chuyện nên cậu không hề hay biết—— bầu trời u ám lúc nãy giờ còn tối hơn.
Trời đã bắt đầu mưa.
✦✧
“Xin lỗi nhé, Minato-san. Tớ biết là mình mặt dày lắm.”
“...Không sao, nhà tớ ngay gần đây mà.”
Minato vừa nói vừa đưa khăn tắm cho Shirayuki.
Đây là căn hộ của Minato.
Cơn mưa nhanh chóng nặng hạt, Minato đành dẫn Shirayuki về nhà mình.
Cậu cũng có thể chỉ cần cho cô mượn ô mà không cần phải đưa vào nhà, nhưng dù đã chạy hết tốc lực từ quán cà phê về chung cư, cả hai vẫn bị ướt khá nhiều.
Trong tiết trời lạnh giá này, để Shirayuki ướt sũng ra về thì cậu cũng thấy áy náy.
Minato mời Shirayuki vào phòng khách, còn mình cũng dùng khăn tắm lau tóc.
“À, tớ cho cậu mượn máy sấy tóc nhé? Nhà toàn đàn ông nên chỉ có máy sấy tóc bình thường thôi.”
Con gái chắc là hay dùng mấy loại máy sấy có ion gì đó, Minato bất an nghĩ.
“Ưm, không sao đâu. Khăn tắm là đủ rồi. Cảm ơn cậu.”
“Không có gì... Phải rồi, để tớ pha ca cao nhé. Cậu ngồi đợi đi.”
Minato đi về phía nhà bếp.
Dù vừa mới uống nước xong, nhưng nếu không làm gì đó thì cậu thấy hơi ngượng.
Dù gì thì đây cũng mới là lần thứ hai cậu gặp Shirayuki.
Dù là để trú mưa, nhưng việc một cô gái chưa mấy thân thiết đến nhà một thằng con trai như Minato là một tình huống khá bất thường.
Shirayuki có hơi thiếu cảnh giác quá không—— Minato lại cảm thấy bất an.
Khi cậu pha ca cao xong và quay lại phòng khách, Shirayuki đang bồn chồn ngồi trên ghế sofa.
“Aa, cảm ơn cậu. Thật sự xin lỗi cậu nhiều.”
“Một ly ca cao thôi mà. À, nóng đó, cẩn thận nhé.”
“Unn, tớ uống đây.”
Shirayuki gật đầu, cầm lấy tách ca cao, thổi phù phù rồi mới bắt đầu nhấp môi.
Minato ngại không dám ngồi cạnh cô trên sofa nên đành đứng uống ca cao.
“Nè, Minato-san.”
“Gì thế?”
“Cậu không nghĩ tớ là đứa con gái hệ Jirai kỳ lạ đấy chứ?”
“...! K, kỳ lạ thì tớ không nghĩ...”
Minato suýt nữa thì phụt cả ca cao ra ngoài.
“Thật không đó...?”
“Th, thật mà.”
Bị đôi mắt to tròn của Shirayuki nhìn chằm chằm, Minato có chút bối rối.
Quả nhiên, ánh mắt của Shirayuki cứ như đang làm nũng, khiến tim cậu đập thình thịch.
“Tớ tin cậu vậy. Tớ không ghét cách gọi ‘hệ Jirai’ đâu. Ngược lại, tớ còn thấy nó có cảm giác gì đó đặc biệt, nên tớ thích.”
“Đặc biệt thì đúng là có...”
Thời trang hệ Jirai thì cậu thấy nhiều trên mạng, nhưng ngoài đời thực thì hiếm khi gặp.
“Cậu biết không? Quần áo thời trang hệ Jirai như thế này, gần đây có thể mua ở mấy chỗ như ‘Shimabara’ đó.”
“Ể, thật á?”
Minato là fan của “UNIQLO”, nhưng thỉnh thoảng cậu cũng mua quần áo ở “Shimabara”.
Nhưng tất nhiên cậu chẳng bao giờ bén mảng đến khu đồ nữ, và cậu cũng không biết là mấy cửa hàng thời trang nhanh lại bán cả đồ hệ Jirai.
“Nhưng mà, đồ của tớ là mua ở cửa hàng chuyên dụng đó. Nên nó đặc biệt thật sự.”
“C, cậu không cần phải nhấn mạnh thế đâu. À, nhưng đúng là chất liệu vải trông có vẻ đắt tiền thật.”
“Cậu hiểu là được rồi.”
Shirayuki có vẻ không phải là người mới chơi, mà rất có tâm huyết với thời trang hệ Jirai.
Một người mù tịt về thời trang như Minato tốt nhất là không nên nói năng linh tinh——
“Nhưng mà, vì tớ mặc đồ đắt tiền nên trông càng ra vẻ ‘chính hiệu’, thành ra càng bị nghĩ là kỳ lạ. Đi ngoài đường thỉnh thoảng còn có người nói thẳng ‘Con nhỏ hệ Jirai kìa’ rồi cười cợt tớ nữa.”
“Mấy đứa đó thì cậu mặc kệ đi. Người dưng đi ngoài đường mà còn đi bình phẩm thời trang của người khác thì chẳng phải loại tốt đẹp gì đâu.”
“Ahaha, được cậu nói vậy tớ vui lắm. Nhưng mà, vì tớ đúng là hệ Jirai thật nên cũng chẳng cãi lại được. Tớ cũng thừa nhận là nó không bình thường mà.”
Shirayuki kéo nhẹ phần ngực chiếc áo blouse màu hồng vẫn còn hơi ẩm ướt của mình.
Thực tế, ngay cả Minato khi lần đầu nhìn thấy cô cũng đã rất ngạc nhiên, nên không thể nói thời trang này là bình thường được...
“Không bình thường, nhưng tớ thật sự không nghĩ là cậu kỳ lạ đâu. Ban đầu tớ có hơi ngạc nhiên vì nó hiếm thấy, nhưng mà nó rất hợp với Shirayuki.”
Shirayuki Main là một mỹ nhân không thua kém gì những cô bạn nữ của Minato.
Thời trang sặc sỡ với hai màu hồng đen càng làm tôn lên vẻ đẹp của Shirayuki.
“V, vậy à. C, cảm ơn cậu…”
Hình như cậu khen thẳng thừng quá rồi.
Shirayuki ngượng ngùng đỏ mặt, lấy ngón tay nghịch lọn tóc đuôi sam của mình một cách vô thức.
“May mà tớ đã gặp được Minato-san…”
“Ể?”
“Minato-san không chỉ là một người ‘ngầu’ có thể kết bạn với cả một nữ sinh top đầu như Hazuki Aoi-san, mà còn là một người tốt nữa.”
“Cậu không cần phải giải thích dài dòng để khen tớ thế đâu.”
Minato cười gượng.
“Với lại Hazuki dễ gần lắm, nên rào cản kết bạn với cô ấy thấp mà. Mà, tớ cá là cô ấy đã coi Shirayuki là bạn rồi đấy.”
“B, bạn bè…!?”
“Uwaa!”
Shirayuki suýt nữa thì làm rơi tách ca cao, Minato vội phản ứng nhanh đỡ lấy.
“Ng, nguy hiểm quá... Nóng thế này, lỡ đổ là bỏng đấy!”
“X, xin lỗi. Cậu lo cho tớ hơn là lo cho tấm thảm bị đổ ca cao à…?”
“Thì đương nhiên là phải ưu tiên Shirayuki rồi.”
Tấm thảm nhà Minato là đồ rẻ tiền, dính chút bẩn thì cả cậu và bố cậu cũng chẳng bận tâm.
“Chân của Shirayuki mà để lại sẹo bỏng thì không đùa được đâu. Đã trắng đẹp thế kia——”
Nói đến đó, Minato vội ngậm miệng lại.
Mỗi khi sếch Hazuki và những người khác, cậu đã quen với việc khen ngợi cơ thể của họ mà không ngần ngại.
Vì thói quen đó mà cậu suýt nữa thì buột miệng khen cả chân của Shirayuki.
Bị một thằng con trai không phải là bạn bè khen ngợi cơ thể, có thể cô sẽ nghĩ cậu thật kinh tởm.
“K, không có gì.”
“Aa… Lẽ nào, cậu định khen chân tớ à?”
Shirayuki đứng dậy, dí sát mặt vào Minato.
Tóc tai và quần áo sặc sỡ của cô rất dễ thu hút sự chú ý, nhưng nhìn gần thế này mới thấy đúng là một mỹ nữ kinh khủng.
Ngay cả Minato, người đã quen nhìn mỹ nữ, cũng phải thấy tim đập thình thịch.
“X, xin lỗi. Bị nói mấy câu về chân cẳng, cậu thấy kinh tởm lắm đúng không?”
“Không có đâu. À, ừm, nếu là cái ông to con hôm trước khen chân tớ thì... có lẽ tớ sẽ thấy ghét. Nhưng mà, Minato-san thì… thì…”
“Unn?”
Shirayuki vẫn áp sát mặt vào Minato, cúi đầu xuống—— hai má cô lại ửng hồng.
“M, Minato-san cũng… giống như Hazuki-san, coi tớ là… bạn bè… sao?”
“Nếu… cậu thấy không phiền, thì tớ cũng muốn vậy.”
Minato nói thật lòng.
Dù sao thì, khác biệt giới tính cũng là một rào cản nhỏ trong việc kết bạn.
Hazuki có thể dễ dàng kết bạn với Shirayuki, nhưng Minato có thể làm theo hay không lại là chuyện khác.
“Đ, đương nhiên là được! Đương nhiên là cậu được nghĩ vậy! Cậu... sẽ nghĩ vậy chứ?”
“Vậy thì, tớ rất sẵn lòng.”
Minato gật đầu như thể bị khí thế của Shirayuki áp đảo.
Thực ra, dù vẫn còn nhiều điều chưa biết về Shirayuki, nhưng cô rất đáng yêu và có vẻ là một cô gái thú vị.
Nếu có thể làm bạn, cậu chẳng có lý do gì để từ chối.
“V, vậy thì… chúng ta là bạn! Là bạn!”
Shirayuki không hiểu sao lại nói hai lần, rồi chìa tay ra trước mặt Minato.
Minato lập tức hiểu ý, cậu chùi tay vào quần rồi nắm lấy tay cô nàng.
Xem ra đây là nghi thức xác lập tình bạn.
“B, bạn bè... Hehe, không ngờ tớ lại có bạn là con trai…”
Shirayuki vẫn nắm tay Minato, cười ngây ngô.
Chẳng lẽ Shirayuki không có bạn bè sao?
Minato thoáng có suy nghĩ thất lễ đó rồi lập tức gạt nó ra khỏi đầu.
Kể cả có là vậy, thì đó cũng không phải lỗi của Shirayuki.
“...Nhưng mà, một đứa con gái hệ Jirai như tớ mà cũng được à?”
“Thời trang thì sao cũng được, miễn là hợp với cậu.”
Có vẻ như Shirayuki đã bị nhiều người nói ra nói vào về phong cách thời trang của mình, nên nó đã trở thành một nỗi mặc cảm của cô nàng.
Việc nó hợp với cô là lời nói thật lòng của Minato, nên cậu không cần phải bị hỏi dồn như vậy.
“Ư, unn. Chỉ là, mặc đồ hệ Jirai hay bị người ta có thành kiến lắm… Họ nghĩ tớ là đứa con gái không bình thường, hay cổ tay chắc đầy sẹo tự rạch. À, không có đâu nhé!”
Shirayuki xắn tay áo blouse lên, cho cậu xem cổ tay.
Nó trắng nõn, không hề có một vết sẹo nào.
“Tớ không có thành kiến gì với con gái đâu. Trước đây thì có thể có, nhưng gần đây tớ đã cố không có thành kiến nữa, tớ nghĩ vậy. Nói nhỏ cậu nghe, trước đây tớ không ưa gyaru lắm, nhưng giờ thì quen nhiều rồi.”
“V, vậy à.”
Shirayuki có vẻ đã yên tâm, mỉm cười và gật đầu lia lịa.
“...Ra là vậy, không có thành kiến à.”
“Không sao đâu mà.”
Không chỉ là Hazuki và Honami, những cô nàng gyaru.
Mà cả Serina, một tiểu thư luôn tạo cảm giác xa cách, và Iori, người giữ chức vụ hội trưởng hội học sinh cứng nhắc.
Tất cả đều là những kiểu người mà một Minato bình thường đáng lẽ ra không bao giờ có thể dính dáng đến.
Nhưng giờ đây, họ đã thân thiết đến mức cậu có thể nhờ vả họ “làm” đủ mọi chuyện.
Thành kiến gì đó đương nhiên là đã bị thổi bay từ lâu rồi.
“V, vậy thì thực ra… tớ có thứ này muốn cho cậu xem.”
“Thứ muốn cho tớ xem?”
Minato không hiểu Shirayuki định nói gì, cậu nghiêng đầu thắc mắc.
“Kể cả thấy cái này… cậu vẫn sẽ nói là không có thành kiến chứ… Tớ muốn xác nhận…”
“Ể? N, này, cậu đang làm gì vậy?”
Không biết cô nghĩ gì, Shirayuki đứng dậy, nắm lấy gấu váy và bắt đầu kéo nó lên.
“Tuy hơi xấu hổ, nhưng tớ mong cậu đừng nghĩ tớ làm việc này với bất kỳ ai…”
“C, cái gì, cái gì vậy?”
Minato càng thêm bối rối.
Shirayuki đỏ mặt đến tận mang tai, ngượng ngùng cúi gằm mặt.
“Hai ta, là bạn bè mà đúng không, Minato-san?”
“Đ, điều đó thì đúng, nhưng mà…!”
“Vậy thì, cậu ngồi xuống đó… và nhìn đi.”
“Nh, nhìn á…?”
Dù vậy, Minato vẫn vô thức ngồi phịch xuống ghế sofa.
Shirayuki đứng trước mặt cậu, tay vẫn giữ gấu váy đã kéo lên.
Chiếc váy mini màu đen bị kéo lên cao hơn nữa—— để lộ gần như toàn bộ cặp đùi trắng nõn.
Không phải Minato chủ động yêu cầu “cho xem”.
Mà là Shirayuki Main, một mỹ nữ phi thường, đang tự mình vén váy lên.
Và rồi——

Chiếc quần lót màu đỏ sặc sỡ lấp ló hiện ra.
Nó còn ít vải hơn cả quần lót của Hazuki hay Serina, và trông cực kỳ gợi tình.
“T, tại sao lại đột ngột cho xem quần lót…?”
“Q, quần lót? Kh, không phải chỗ đó! Q, quần lót thì nếu được đừng nhìn!”
“Không phải chỗ đó à... Aa.”
Minato lỡ tập trung vào chiếc quần lót gợi tình, nhưng cuối cùng cậu cũng nhận ra.
“Hình xăm…?”
Bên dưới chiếc váy mini màu đen của Shirayuki, ở mặt trong đùi trái của cô——
Có một hình xăm con bướm màu tím nhạt.
Nó không lớn lắm, nếu chỉ vô tình thoáng thấy bên trong váy thì chắc sẽ không nhận ra.
“Etou, cái này là thật à? Không phải là miếng dán hay gì đó chứ?”
“Là thật đó. C, cậu kiểm tra thử xem…”
“Ể?”
“Tớ không muốn bị nghi ngờ.”
Shirayuki mặt vẫn đỏ bừng, nhưng cô nói rất dứt khoát.
Minato lại nhìn chằm chằm vào con bướm được vẽ trên cặp đùi trắng ngần.
Cậu chẳng biết gì về hình xăm, cũng chưa bao giờ nhìn kỹ nó.
Miếng dán gần đây có lẽ được làm rất tinh xảo, nên chỉ nhìn thôi thì chắc không phân biệt được.
Dù đây có là miếng dán thì cũng chẳng sao, nhưng đối với Shirayuki, việc nó là thật có vẻ rất quan trọng.
Và cô thật sự muốn Minato xác nhận điều đó.
Cách xác nhận đơn giản nhất, là xem nó có bóc ra được không—— tức là chạm vào thử.
“Th, thật sự được chứ?”
Shirayuki im lặng gật đầu—— Minato bèn dứt khoát đưa tay ra, chạm vào đùi cô nàng.
Cảm giác mềm mại, đàn hồi truyền đến——
“Hauu…”
Shirayuki phát ra một tiếng kêu kỳ lạ.
Minato giật mình vì tiếng kêu đó, nhưng vẫn miết ngón tay theo hình xăm.
Đây là lần đầu tiên cậu nhìn gần và chạm vào một hình xăm.
Cậu miết ngón tay quanh con bướm màu tím nhưng không thấy dấu hiệu gì là nó sẽ bong ra, cũng không có cảm giác của miếng dán.
Thứ mà ngón tay cậu cảm nhận được, chỉ là cảm giác mịn màng của làn da.
“…Đúng là không giống miếng dán thật.”
“Unn, là thật đó… C, cậu biết rồi chứ?”
“À, à.”
Minato vội rút tay khỏi đùi Shirayuki.
Shirayuki thả váy xuống rồi ngồi bệt xuống sàn ngay tại chỗ.
“X, xấu hổ quá… Đây là lần đầu tiên tớ cho con trai xem quần lót đó…”
“V, vậy à.”
Tớ cũng là lần đầu tiên xem quần lót của con gái—— đương nhiên là cậu không thể nói dối như vậy được.
Việc ngày nào cũng được xem ít nhất một chiếc quần lót của các cô bạn nữ cũng không thể nói ra, nên cậu đành phải giữ im lặng về kinh nghiệm của bản thân.
“Nhưng mà, Shirayuki. Tại sao cậu lại xăm hình…?”
“Vì nó dễ thương…”
“D, dễ thương?”
“Cũng có nhiều lý do, nhưng đó là lý do lớn nhất… chắc vậy. Tớ không thể kiềm chế chỉ với việc mặc quần áo dễ thương, nên tớ muốn thử xăm hình.”
Minato cũng không rành về việc xăm hình được thực hiện như thế nào.
Chỉ là, ít nhất ở Nhật Bản, đây không phải là thứ có thể làm bừa bãi chỉ vì một phút bốc đồng.
Minato khó mà hiểu được lý do này, nhưng đối với Shirayuki, việc xăm hình để trở nên dễ thương hơn có vẻ rất quan trọng.
“Vậy… Minato-san, cậu thấy sao?”
“Sao là sao?”
“H, hệ Jirai… lại còn có cả hình xăm, một đứa như tớ mà làm bạn với cậu có được không…?”
“À, à. Ra là vậy.”
Hình như Shirayuki đã tiết lộ bí mật của mình và đang lo lắng không biết cậu có còn muốn làm bạn với cô nữa không.
Thật ngớ ngẩn, cậu không thể nói như vậy.
Hình xăm, ở đất nước này, không phải là thứ phổ biến, và chắc chắn có rất nhiều người mang thành kiến với nó.
Minato không có ác cảm với hình xăm, là vì xung quanh cậu không có ai xăm mình.
Nhưng mà, nếu nghĩ lại thì——
“Con bướm đó, đẹp thật. Tớ thấy hợp với cậu đấy. Thậm chí tớ còn muốn xem lại lần nữa.”
“Th, thật á…? Minato-san, cậu rộng lượng quá…!”
“Cũng đâu đến mức đó. Tớ dám chắc là Hazuki không những không bận tâm, mà còn hò reo khen ngợi cậu nữa đấy.”
“Vậy à… Hazuki-san cũng là người tốt. Nhưng mà, bây giờ Minato-san đã công nhận tớ, Minato-san là người tốt, có lẽ tớ thích Minato-san rồi.”
“!”
Minato suýt nữa thì ngã khỏi ghế sofa.
Cậu nhận được tình bạn từ các cô bạn nữ, nhưng đây có phải là lần đầu tiên trong đời cậu được một cô gái nói “thích” không nhỉ.
Tất nhiên, cậu hiểu cái “thích” của Shirayuki cũng chỉ là tình bạn.
“Q, quan trọng hơn là… cậu không được dễ dàng cho con trai xem đồ lót như vậy.”
Cái miệng nào đang nói thế kia.
Vì Shirayuki, Minato quyết định tạm thời gạt bỏ chuyện của bản thân sang một bên.
“Kh, không sao đâu, đồ lót thì cũng được… Tớ toàn mặc váy ngắn không quần bảo hộ mà…”
Chiếc quần lót của Shirayuki có màu đỏ sặc sỡ, rất hợp với phong cách hệ Jirai của cô nàng.
Chỉ là, để chiếc quần lót đó cho thằng con trai khác nhìn thấy—— cậu lại thấy không vui chút nào.
“Nên là, không sao đâu…”
“Ể? Không sao là sao?”
“Minato-san, cậu nói là muốn xem lại lần nữa đúng không… Thật ra tớ cũng, đây là lần đầu tiên tớ cho người khác xem hình xăm này… Đây là hình xăm dễ thương mà tớ rất tự hào, nên tớ muốn cậu nhìn nó nhiều hơn…”
“…”
Như vậy thì nghiễm nhiên sẽ thấy cả chiếc quần lót màu đỏ gợi tình kia, nhưng như thế có ổn không nhỉ.
Không, cô muốn khoe hình xăm, nên cậu mà để ý đến quần lót thì thật là thất lễ.
“Vậy thì, cho tớ xem đi…”
“Ư, unn, mời cậu… Cứ nhìn bao lâu tùy thích…”
Shirayuki, mặt đỏ bừng, lại vén váy lên, để lộ cặp đùi trắng ngần, chiếc quần lót màu đỏ, và cả hình xăm con bướm.
Mới gặp nhau lần thứ hai mà đã được chiêm ngưỡng thứ tốt đẹp thế này có ổn không đây.
Hơn nữa, khác với mọi khi, không phải Minato yêu cầu, mà là cô bạn nữ này tự mình đề nghị cậu nhìn vào bên trong váy của cô ấy.
Sao mọi chuyện lại thành ra kỳ cục thế này—— Minato nhận ra mình đang bối rối.
