Những Cô Bạn Sẵn Lòng Làm Chuyện Ấy Nếu Bạn Yêu Cầu (LN)

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

(Đang ra)

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

Mubineko

Nghĩ đến thôi đã khiến toàn thân tôi chỉ còn lại nỗi sợ hãi ghê tởm.

145 3116

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

(Đang ra)

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

Tổng Tài Hạ Phóng | 总裁下放

Tôi chỉ muốn sống sót, không chỉ vì bản thân mình, mà còn vì người ấy – người đã cùng tôi nương tựa mà sống.

112 2413

Vô Song Dị Giới Nhờ Kỹ Năng Tẩy Não!? (LN)

(Đang ra)

Vô Song Dị Giới Nhờ Kỹ Năng Tẩy Não!? (LN)

KT

Một câu chuyện giả tưởng ấm áp mà dở khóc dở cười về năng lực tẩy não vô song và dàn harem tình cảm nồng nàn chính thức bắt đầu!

27 353

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

(Đang ra)

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

Giai thất

PS: Truyện thiên về đấu trí, thuộc thể loại vô hạn lưu. Tác giả đảm bảo dàn nhân vật chính (cả nam và nữ) sẽ không "bay màu", còn các người chơi khác thì.

574 6930

Mesugaki Tank Enters The Academy

(Đang ra)

Mesugaki Tank Enters The Academy

Gyeokgemheojeop

Điều tệ hơn là những lời khiêu khích hoạt động quá tốt...

5 16

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

(Đang ra)

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

Dongle-kun

Tôi đã định rời đi giữa những tràng pháo tay, nhưng pháo tay vẫn không chịu ngừng lại.

193 502

VOL 4 [ĐANG TIẾN HÀNH] - Chương 7: Nhỏ Bạn Thân Thật Ra Đã Quyết Định Rồi

Mấy ngày sau đó trôi qua yên ả──

Shirayuki không nghỉ, không đi trễ, cũng không về sớm, ngày nào cũng đến trường đầy đủ.

Có vẻ như cô ấy vẫn ngủ gật hết nửa buổi học, nhưng dường như tất cả giáo viên đều ngầm cho qua.

“──Tình hình là vậy đó. Tớ nghĩ công lớn là nhờ Mina mỗi sáng đều kéo cô ấy đi cùng. Với những đứa trẻ không chịu đến trường, việc chịu bước ra khỏi nhà dường như là rào cản đầu tiên và cũng là lớn nhất.”

“Chỉ cần tớ rủ là Shirayuki chịu đi ngay, nên cũng không có gì vất vả đâu.”

Minato vừa cười khổ, vừa trả lời báo cáo của Iori.

Giờ nghỉ trưa tại Văn phòng Hội học sinh, Minato bị gọi lên nên mới có mặt ở đây.

“Như mọi khi, trang phục của cô ấy vẫn y như thường phục vậy...”

“Iori, cậu bỏ qua chuyện đó đi. Lỡ mà bất cẩn nói ‘Mặc đồng phục cho tử tế vào’ thì có khi mọi nỗ lực từ trước đến giờ đổ sông đổ bể hết.”

“Cũng đúng... Tớ sẽ thay mặt cô ấy xin phép phía nhà trường.”

“Nhờ cậu nhé, Iori. Tớ sẽ lựa lời──chắc là lúc lên lớp mới, tớ cũng sẽ nói khéo với Shirayuki. Dù gì thì trời nóng lên, cô ấy cũng không thể mặc mãi bộ dạng đó được.”

“Khoan đã, Mina. Cậu nghĩ đơn giản quá không? Mấy đứa con gái coi trọng thời trang sẽ bất chấp thời tiết để mặc đồ mình thích đấy.”

“Mặc đồ không hợp thời tiết... ừm, cũng có.”

Cậu nhớ lại hình ảnh Shirayuki mặc bộ đồ mỏng tang theo phong cách Jirai lượn lờ ngoài đường lúc ban đêm.

Có lẽ sự chấp nhất của Shirayuki với thời trang vượt xa trí tưởng tượng của cậu.

“Iori cũng nên thử mặc mấy bộ đồ dễ thương, bồng bềnh khi mặc thường phục xem sao?”

“Đ-Đang nói chuyện của tớ──của tớ hồi nào! Nói đúng hơn, tớ bắt đầu thấy cái váy hồi tiệc Giáng sinh giống như một phút yếu lòng thì phải.”

“Này này, uổng phí quá, mới nhận ra sở thích của mình mà. Tớ còn muốn sếch với Iori trong bộ dạng váy vóc đó nữa mà.”

“Chuyện đó thì lúc nào cũng──Không phải. Hôm trước thì cậu hí hửng với bộ đồ thể thao, giờ lại là váy... Mina, thật ra cậu thế nào cũng được đúng không?”

“Là vì Iori mặc gì cũng hợp cả.”

“...…! Tha cho tớ đi. Mà, đang nói chuyện của Shirayuki-san mà. Tớ trông cậy vào cậu đấy. Có vẻ như bạn của Shirayuki-san vẫn chỉ có mình Mina thôi.”

“Ừm, tớ cũng nghĩ vậy. Đáng lẽ tầm này cô ấy cũng nên có bạn trong lớp rồi chứ.”

Shirayuki dường như vẫn chưa thân thiết với cả Akane.

Mà nói đi cũng phải nói lại, Akane cũng không phải tuýp người nhiều bạn bè, nên cũng đành chịu.

“Tớ cũng ngại khi phải đẩy hết cho Mina, nhưng cuối năm Hội học sinh nhiều việc quá.”

“Tớ biết mà. Tớ cũng nhờ Iori lo vụ nói chuyện với nhà trường rồi.”

“Chẳng có mấy thời gian để chơi game retro với Mina nữa... Nn♡”

Iori khẽ ôm lấy Minato và áp môi mình lên môi cậu.

Cả hai quấn lấy lưỡi nhau, trao nhau một nụ hôn sâu──

“Fah... Tụi mình chỉ làm được đến thế này thôi nhỉ. Cứ đà này tớ sắp bị Akane-san vượt mặt mất.”

“Khoan khoan, Akane mới chỉ được ‘bún cua’ thôi. Tớ chưa chjt cô ấy lần nào cả.”

“Đã đến mức đó thì cũng chỉ là vấn đề thời gian thôi.”

Iori véo má Minato một cái thật mạnh.

Mối quan hệ của cậu với Akane cũng đang ngấm ngầm tiến triển, nhưng đúng là cậu vẫn chưa húp lần nào.

“Chuyện đó Mina cứ làm theo ý cậu. Còn chuyện của Shirayuki-san, tớ tiếp tục trông cậy vào cậu.”

“Cả hai cùng cố gắng nhé.”

Minato hôn Iori thêm lần nữa, tiện thể xoa nhẹ ngực cô nàng.

Cậu rời Văn phòng Hội học sinh, để lại Iori vẫn còn đang bận rộn công việc.

“Tớ thì không nói, chứ Hội trưởng xem ra vất vả thật. Cứ tưởng học kỳ ba sẽ rảnh rỗi lắm chứ.”

“Aa, cậu nói chuyện xong với Hội trưởng-kun rồi à?”

“Uoa!”

Đối diện cửa Văn phòng Hội học sinh, bên bậu cửa sổ hành lang──Shirayuki đang đứng đó.

“À ré, cậu bảo sẽ đợi ở lớp mà?”

Trước khi đến Văn phòng Hội học sinh, Minato đã ăn trưa cùng Shirayuki.

Shirayuki không muốn lại gần Văn phòng Hội học sinh nên đã nói sẽ ở lại lớp một mình, thế nhưng...

“Tại tớ chẳng quen ai cả... Với lại tối qua tớ ngủ đủ rồi, nên không buồn ngủ.”

“Có Akane mà. Cô ấy thì──”

“Akane-san, kiểu gì ấy, lạnh lùng nên hơi khó bắt chuyện...”

“Cô ấy không phải tuýp người niềm nở, nhưng là người tốt đấy.”

Quả nhiên, Shirayuki vẫn chưa thể thân thiết với Akane.

Nhưng Minato cũng không thể ép Shirayuki được.

Cậu có thể nói chuyện bình thường với Akane là nhờ quen biết qua Iori và Serina.

Nếu Minato học cùng lớp với Akane, chưa chắc cậu đã tự mình bắt chuyện được.

“Khoảng hai tháng nữa là đổi lớp rồi... Cậu không cần phải cố quá đâu.”

“Cảm ơn nhé. Minato-san đúng là dịu dàng thật.”

“Wa.”

Shirayuki nhảy chồm tới, ôm chầm lấy cậu một cách tự nhiên.

Ngay cả Hazuki hay Serina cũng không làm vậy trước mặt mọi người, nên cậu không khỏi bất ngờ.

“N-Người khác nhìn thấy sẽ nghĩ kỳ lạ đó.”

“Tớ vốn đã bị nghĩ là kỳ lạ rồi mà.”

“C-Chuyện đó thì... nhưng mà dính sát quá không ổn đâu!”

“Cậu muốn ‘làm’ à?”

“Này...”

Shirayuki tủm tỉm cười, thì thầm vào tai cậu.

“Đùa thôi, tớ cũng biết điểm dừng, trước mặt mọi người chỉ ôm thôi.”

“...Chứ không phải là ngừng ôm à.”

Được một mỹ thiếu nữ như Shirayuki ôm thì Minato dĩ nhiên là vui, nhưng cậu cũng cảm thấy không nên để cô bị chú ý theo cách kỳ cục.

“Được đối xử dịu dàng thế này, tớ lại muốn dính lấy cậu. Biết đâu lỗi là do Minato-san quá tốt bụng thì sao?”

“C-Cái này là bình thường mà. Thôi, đi nào.”

Minato cố gỡ Shirayuki ra và bước đi, cô cũng sánh vai đi bên cạnh.

Những học sinh đi ngang qua đều đổ dồn ánh mắt về phía Shirayuki.

“...Cậu cứ bình thường mà cũng bị nhìn chằm chằm rồi, Shirayuki.”

“Tớ vẫn cảm thấy bị nhìn như sinh vật lạ...”

“Sinh vật lạ gì chứ. Shirayuki nổi bật quá nên đành chịu thôi.”

“Ý cậu là, tớ là mỹ thiếu nữ?”

“...Ừm, cũng đúng.”

Chủ yếu là do mái tóc hai bím màu hồng và chiếc hoodie đen rộng thùng thình, nhưng không thể phủ nhận Shirayuki là một mỹ thiếu nữ.

Thêm nữa, có vẻ như cô chưa bao giờ tháo chiếc khẩu trang đen quen thuộc khi ở trong trường.

Với ngoại hình thế này, chắc chẳng ai trong trường là không biết cô nàng.

“Aa, mà... Hội trưởng-kun có nói gì về tớ không?”

“Chỉ là chuyện cố gắng hết học kỳ ba thôi.”

Cậu đã tóm tắt hơi nhiều, nhưng không phải là nói dối.

“Unn, tớ đã quyết định sẽ cùng Minato-san cố gắng. Tớ sẽ xoay xở được.”

“Ừm, tớ thấy Shirayuki đang thực sự cố gắng mà.”

“T-Thật không...?”

“...”

Shirayuki trông có vẻ lại định ôm chầm lấy mình, Minato bất giác thủ thế.

“Fufu, là nhờ Minato-san cả... Tớ cảm thấy cơ thể mình sắp không thể sống thiếu Minato-san mất rồi.”

“Đừng nói kiểu gây hiểu lầm thế chứ...”

Shirayuki không ôm cậu, nhưng cô đang cười rất vui vẻ.

Cảm giác như cô đang quá dựa dẫm vào Minato, nhưng──

Dù cho có phải là do Minato kéo đi chăng nữa, thì chỉ riêng việc cô chịu đến trường mỗi ngày đã là tín hiệu tốt rồi.

“Hội trưởng-kun cũng thế, hễ gặp tớ trong trường là lại khen, ‘Ngày nào cũng đi học chăm chỉ, giỏi lắm’.”

“Ồ, vậy à. Iori tuy nghiêm túc nhưng tốt bụng lắm.”

Xem ra Iori chủ trương dùng lời khen để động viên thay vì trực tiếp gây áp lực cho Shirayuki.

Hiện tại cô đang đi học đều đặn, nên có lẽ Iori không muốn kích động Shirayuki.

“Nhưng mà, người dịu dàng nhất vẫn là Minato-san. Cậu làm nhiều chuyện ‘ecchi’ cho tớ, tớ vui lắm.”

“Đ-Đó là vì hai ta là bạn bè...!”

Vui vì được làm chuyện ecchi.

Chắc cả đời cậu cũng không thể nghe được câu nói hiếm có này lần thứ hai.

“À, đúng rồi. Vẫn còn giờ nghỉ trưa. Đi đâu đó không?”

“Ở đây là được rồi. Tối thì tớ muốn đi chơi, nhưng ban ngày tớ muốn yên tĩnh.”

“Ở đây á...”

Đây là cuối hành lang, chẳng có gì cả.

“Ha~, góc khuất làm tớ thấy yên tâm...”

“Này này, bẩn áo hoodie bây giờ.”

Shirayuki dựa lưng vào tường ở cuối hành lang, ngồi bó gối.

Dáng vẻ cô lúc ngồi trông thật nhỏ bé, y như trẻ con.

“Trong lớp tớ cũng muốn ngồi góc, thế mà lại bị xếp vào giữa, chán ghê.”

“Chắc là giáo viên quan tâm nên mới xếp vậy đó.”

Có lẽ giáo viên chủ nhiệm đã cân nhắc để những người xung quanh dễ bắt chuyện với cô hơn.

Nhưng với Shirayuki, nó lại hoàn toàn phản tác dụng...

“Shirayuki nè. Có phải tớ đang ép cậu quá không?”

Nhìn Shirayuki ngồi bó gối ở hành lang, Minato đâm ra lo lắng.

“Unn, tớ biết mình phải đi học... Tớ cũng biết Minato-san đang nghĩ cho tớ.”

“...Vậy à.”

Không nghi ngờ gì, Shirayuki đang tự gồng mình.

Nếu vậy, điều Minato có thể làm là hỗ trợ cô hết mình với tư cách là một người bạn.

“Anou, tớ tham gia câu chuyện được không?”

“Ồ.”

Giọng nói bất chợt vang lên khiến Minato quay đầu lại.

Serina đang đứng cách đó một khoảng, ngập ngừng nhìn về phía Minato.

“S-Serina Ruka...!”

“Sao cậu lại phản ứng với Serina như vậy? Chúng ta đã gặp nhau rồi mà ta?”

Hồi Shirayuki bắt đầu đi học lại, cậu đã giới thiệu cô với Serina.

Cậu đã nghĩ Serina hiền lành như vậy sẽ khiến Shirayuki dễ nói chuyện hơn... nhưng có vẻ cô lại đang cảnh giác.

“Tớ biết Serina-san từ trước cả khi tớ bỏ học cơ.”

“Ể? Cậu biết một đứa con gái mờ nhạt như tôi sao, ngạc nhiên thật.”

“...”

Minato cố tình không phản bác.

Cậu biết rõ Serina không hề nhận thức được mình là một mỹ thiếu nữ.

“Cậu là người nổi tiếng nhất trường này đấy... Nếu tôi là Jirai, thì Serina-san là Hanabi lộng lẫy trên bầu trời đêm. Tôi thấy ngại khi nói chuyện với cậu lắm.”

“Tớ không phủ nhận Serina nổi bật... nhưng sao cậu đánh giá Serina cao thế.”

Nói đúng hơn là Shirayuki đang tự hạ thấp mình quá.

Dù nổi bật vì tóc tai và quần áo, nhưng khuôn mặt cô cũng thuộc hàng top. Nếu Shirayuki muốn, việc trở thành trung tâm của lớp là điều dễ dàng.

“Anou, Shirayuki Main-san. Tôi muốn nói chuyện với cậu từ lâu rồi... Nếu là tôi thì không sao, bất cứ khi nào cậu gặp khó khăn, tôi đều sẽ giúp.”

“Serina học giỏi lắm đó, nhất là khoản đó thì cậu có thể tin tưởng được.”

“Chắc là không được đâu.”

“Ể? Không được là sao?”

“Serina-san trông hiền lắm, nên cậu sẽ nuông chiều tôi mất. Tôi vốn đã giỏi khoản được cưng chiều rồi, nếu là Serina-san chắc cậu sẽ cưng tôi như cưng cháu đầu lòng luôn.”

“Ư, cháu đầu lòng... Tôi còn trẻ thế này mà đã lên chức bà rồi...”

“Không không, vấn đề không phải ở đó! Mà, cũng đúng. Serina mà dạy dỗ nghiêm khắc thì đúng là không thể.”

“C-Có lẽ vậy...”

Ngay cả Serina dường như cũng nhận thức được mình quá hiền.

“Tớ còn phải kèm Aoi-san học nữa...”

“À, còn vụ đó nữa.”

Kỳ thi cuối kỳ II, Serina đã lo vụ thi lại cho Hazuki.

Chắc Serina cũng nương tay với Hazuki, nhưng kết quả bài kiểm tra của Hazuki cũng tốt, nên kỳ thi cuối năm học kỳ III này cứ để Serina lo là tốt nhất.

“Iori thì bận rộn, Honami thì thông minh thật đấy nhưng không phải tuýp người biết dạy người khác...”

“Jiii...”

Shirayuki cố tình tạo ra âm thanh, nhìn chằm chằm vào Minato.

Xem ra, chỉ còn cách Minato phải kèm Shirayuki học thôi.

“Mà này, Shirayuki có học được không đấy? Cậu vẫn làm bài kiểm tra đầy đủ đúng không?”

“Suýt soát. Tớ chỉ cố lấy điểm vừa đủ để không bị học bổ túc thôi.”

“Cố gắng vào vùng an toàn hơn một chút đi.”

Có vẻ như không chỉ có số ngày đi học là suýt soát.

Theo nhiều nghĩa, Shirayuki đúng là một cô khiến người khác phải đau tim.

“Tớ sẽ dạy cậu học. Tớ sẽ nhờ Serina dạy tớ cách dạy cho Shirayuki.”

“Nghe rắc rối quá nhỉ... Không, nếu tớ giúp được, tớ sẽ chỉ cho Minato-kun.”

“Cứu tớ rồi. Lúc nào Serina cũng giúp tớ nhỉ. Cả chuyện của Hazuki cũng nhờ cậu.”

“Serina-san cứ như mẹ của mọi người vậy...”

“L-Lần này lại là mẹ... Nếu được, tôi muốn ở vị trí em gái của mọi người hơn.”

“Cậu có mong muốn đó à, Serina.”

Chuyện này quá bất ngờ ngay cả với Minato.

Vẻ rụt rè và trầm tính có giống em gái thật, nhưng những việc cô làm hoàn toàn là của một người bảo hộ cho nhóm Minato.

“Hừm...”

“C-Có chuyện gì sao, Shirayuki-san?”

Shirayuki vẫn ngồi bó gối ở hành lang, nhìn Serina chằm chằm.

Ánh mắt đó sắc bén đến lạ thường──Minato cảm thấy như vậy.

“Unn, không có gì. Serina-san...”

“...?”

Shirayuki định nói gì đó rồi lại ngậm miệng, Minato nghiêng đầu khó hiểu.

“Tớ xin phép về trước. Tớ phải về lớp ngủ đây!”

“Ể? Ơ, này, Shirayuki?”

Shirayuki đứng dậy, phủi phủi vạt áo hoodie.

Minato chưa kịp ngăn lại, cô đã một mình chạy vụt đi.

Hai người nhìn theo bóng lưng cô──

“Minato-kun...”

“Sao vậy?”

“Tớ đang học võ tự vệ.”

“Tớ biết mà. Trước đây tớ từng bị cậu quật ngã một lần rồi.”

“Lần đó tớ thật thất lễ... Không, chỉ là tớ có chút chuyện bận tâm.”

“Chuyện gì thế?”

“Tớ đang nghĩ hay là lần tới dạy Minato-kun vài chiêu tự vệ. Cậu thấy có cần thiết không?”

“Hả? Gì vậy, tớ đâu có thù oán với ai đến mức bị đâm đâu.”

Minato là một học sinh cao trung vô cùng bình thường, sống một cuộc sống vô cùng bình thường.

Cậu cũng chỉ đi chơi đêm đúng một lần, chứ không vô cớ lang thang ngoài đường vào buổi tối.

“Vậy à...”

“Mà quan trọng hơn, tớ phải nhờ Serina dạy nấu ăn mới được. Lần trước mới chỉ tận hưởng màn tạp dề khỏa thân thôi.”

“X-Xin cậu hãy quên chuyện tạp dề khỏa thân đi... Tớ nghĩ lúc đó mình đúng là mất trí rồi.”

“Đâu có. Nếu là tạp dề khỏa thân, tớ còn muốn ‘thêm suất’ nữa là đằng khác.”

“Vậy, tớ sẽ tìm một cái tạp dề diềm xếp thật dễ thương...”

“Cậu định nâng cấp cái tạp dề à.”

Tạp dề diềm xếp chắc chắn sẽ rất hợp với Serina.

Lần tới, thử bảo cô mặc tạp dề khỏa thân chung với quần lót cũng hay.

Ước mơ vẫn còn bay xa.

“Hay là tớ qua nấu cho nhanh. Hầu hết các yêu cầu tớ đều đáp ứng được.”

“Đấy, Serina đúng là mẹ rồi còn gì?”

Minato thì đang chăm lo cho Shirayuki, nhưng chính Minato lại đang được Serina chăm lo.

“Cũng đúng, có lẽ tớ nên ở bên Minato-kun với tư cách là một người mẹ...”

“Nn? Gì vậy?”

Nãy giờ Serina cứ nói mấy chuyện kỳ lạ.

“Sao thế, Serina? Cậu đang bận tâm chuyện gì à?”

“Không... chắc là tớ tưởng tượng thôi. Tớ cũng thuộc dạng cảnh giác cao, nên hay suy nghĩ vẩn vơ.”

“...Serina mà cảnh giác thì tốt quá rồi.”

Dù là ban đêm, Serina vẫn định tự mình đi từ căn hộ của Minato về nhà.

Dĩ nhiên là Minato luôn đưa cô về, nhưng cô lại hay cố đi đường tắt qua công viên vắng người, càng nguy hiểm hơn.

Minato cứ nghĩ Serina thuộc tuýp người không biết phòng bị.

Nhưng cô đang học võ tự vệ một cách nghiêm túc, nên có lẽ cô cũng nhạy cảm với nguy hiểm.

Dù hiện tại Minato chẳng có lý do gì để học võ tự vệ cả.

Serina vẫn ngây ngô như mọi khi, thật khó để hiểu được cô nàng──

✦✧

“Xin lỗi vì để cậu đợi.”

“Ồ, vất vả rồi, Shirayuki.”

Hơn mười giờ tối.

Minato lại đứng trước cửa hàng GyaraMa.

Shirayuki vừa tan ca, bước ra từ cửa sau của tiệm tiện lợi.

Hôm nay cô đi học xong là đi làm luôn, nên vẫn đang mặc đồng phục.

Dù nói là đồng phục, nhưng vẫn là chiếc áo hoodie đen rộng thùng thình như mọi khi.

“Ha~, hôm nay nhiều việc quá, mệt thật. Khách cũng đông nữa.”

“Vất vả cho cậu thật. Có thể tớ hơi nhiều chuyện, nhưng cậu giảm bớt ca làm đi được không?”

Tiệm tiện lợi chắc không đến mức khách xếp hàng dài, nhưng cũng chẳng phải việc nhẹ nhàng gì.

“Làm thêm thì vẫn ổn. Khách hàng chỉ là người qua đường, nhân viên thì ai cũng làm việc của mình, mấy người con trai cũng thuộc hệ ‘ăn chay’ nên chẳng ai trêu chọc tớ cả.”

“Ý cậu là đi học mệt hơn à?”

“Không biết tớ trụ được hai tháng nữa không... Tớ... sắp không xong rồi.”

“Wa, khoan khoan!”

Shirayuki lảo đảo, Minato vội vàng đỡ lấy cô nàng.

Quả nhiên, Shirayuki đang cố sức quá nhiều──

“Nghỉ làm thêm là cậu sẽ có sức ngay!”

“Làm thêm là cách xả hơi tốt nhất của tớ. Tớ không bỏ được.”

“V-Vậy à...”

Minato cũng chẳng phải là người thích đi học.

Nếu bị bắt ngừng chơi game hay đi chơi với Hazuki và mọi người, chắc chắn cậu sẽ chống đối đến cùng.

“Nhưng mà, cả tuần mệt mỏi rồi. Hôm nay tớ muốn chơi game đối kháng hết cỡ!”

“Ể, bây giờ á?”

Hôm nay là thứ Sáu, mai là cuối tuần rồi.

Thức khuya một chút cũng không sao, nhưng game đối kháng tốn sức như vậy không mệt sao?

“Mà, ờ... đằng nào tớ cũng đưa Shirayuki về nhà. Chơi nhẹ một chút cũng được.”

“Tuyệt vời! Minato-san là người bạn tuyệt nhất! Tớ yêu cậu!”

“Đ-Đã bảo đừng có ôm mà.”

Minato vội vàng đỡ lấy Shirayuki vừa bất ngờ ôm chầm lấy cậu.

Được ôm thì cũng vui, nhưng đứng trước tiệm tiện lợi cũng không hay ho gì, y như ở trường.

“Tớ thả ra ngay, thỉnh thoảng cho tớ ôm một cái. Đây là cách tớ thể hiện niềm vui.”

“Đ-Được rồi.”

Minato cười khổ, tạm gỡ Shirayuki ra và bước đi.

Nếu chỉ cần cho ôm mà Shirayuki vui, cậu không nỡ từ chối.

Game đối kháng cũng vậy, nếu nó giúp cô khuây khỏa, cậu nên chơi cùng.

Minato vẫn thua Shirayuki suốt ở mảng game đối kháng, nên cậu cũng muốn phục thù.

Cả hai đi bộ đến căn hộ của Shirayuki và cùng nhau vào phòng.

“Uwaa, lạnh quá. Tớ bật máy sưởi ngay đây. Với cả đồ uống nóng nữa.”

“Cứu tớ rồi.”

Shirayuki bật điều hòa, rồi vào bếp pha cho cậu một ly cà phê sữa nóng.

“Ha~, ấm thật.”

Dù chỉ đi bộ một đoạn ngắn, hơi ấm của đồ uống nóng vẫn lan tỏa khắp cơ thể vừa đi ngoài đường đêm lạnh giá.

Shirayuki cũng nhấp một ngụm cà phê sữa, rồi nhanh chóng chuẩn bị chơi game.

“Mới tan ca mà sung sức nhỉ.”

“Bắt đầu từ mai là được nghỉ hai ngày không phải đến trường. Không có lý do gì để không sung sức cả. Với lại, tớ là cú đêm mà. Giờ mới là thời gian của Shirayuki Main.”

“Cú đêm à... Cậu ngủ gật trong lớp nên tối mới tỉnh như sáo chứ gì.”

“Game đối kháng online ban đêm cũng đông người chơi hơn.”

“Ừm, cũng phải.”

Minato cũng toàn chơi FPS vào ban đêm, nên cậu chẳng thể nói được ai.

“Vậy, bắt đầu thôi. Minato-san, cậu phải chơi nghiêm túc đấy.”

“Không nghiêm túc thì làm sao thắng được Shirayuki.”

“Aa, khoan đã. Trước đó...”

“Nn?”

Shirayuki chỉ vào chiếc điện thoại Minato đang để trên bàn thấp.

“Cậu nên báo cho Hazuki-san một tiếng đi.”

“Sao vậy?”

“Vì tối nay tớ sẽ không để Minato-san về. Thậm chí, cuối tuần này tớ sẽ bắt cậu ở lại chơi cùng.”

“...Thôi được, tớ sẽ báo.”

Chắc Hazuki cũng chẳng quan tâm nếu Minato không về, nhưng báo một tiếng cũng không thiệt.

Minato dùng LINE báo là đang chơi game đối kháng ở nhà Shirayuki.

“Ồ, có trả lời. Aa, tối nay hình như Honami và Izumi lại qua ngủ.”

Thế này thì đằng nào Minato cũng không thể về nhà Hazuki được rồi.

Nếu chỉ có Honami thì cả ba có thể chơi cùng, nhưng với Izumi Sara thì mối quan hệ còn chưa được gọi là bạn bè.

Izumi Sara cũng là một gyaru ăn chơi không kém Honami, Minato vẫn còn khá e dè cô ấy.

“Đúng là Hazuki-san, nhóm hướng ngoại mở tiệc ngủ dễ như thở vậy.”

“Tớ không biết có phải tiệc ngủ không...”

Minato không thể tưởng tượng được ba cô nàng gyaru hào nhoáng đó tụ tập lại sẽ làm gì.

“Như thường lệ, cha tớ đi công tác rồi, nên OK nhé.”

“Unn, hoàn toàn OK. Hoàn hảo hơn cả dự kiến.”

“Ể?”

“Nào, game thôi, game thôi. ‘StaBato’ nhé?”

“À, ờ.”

“Hoàn hảo hơn cả dự kiến”, cách nói này có chút đáng lo.

Không lẽ thật sự phải chơi game đối kháng suốt đêm sao...?

Minato vừa thấy bất an, vừa kéo bộ điều khiển arcade về phía mình.

✦✧

“Uwaa! Chỗ đó mà cũng gạt đòn được à!?”

“Fufu, chính tớ cũng thấy sợ vì mình làm tốt quá.”

Sau khoảng hai tiếng đối chiến “Stadium Butler” với Shirayuki──

StaBato là đấu ba hiệp, thắng hai là thắng chung cuộc. Minato mấy lần cố hết sức mới thắng được một hiệp.

Cậu vẫn chưa thắng được Shirayuki lần nào.

“Chết tiệt, tớ bắt đầu dùng được chiêu cuối rồi mà...!”

“Fufu, dùng được chiêu cuối tự do mới chỉ là điều kiện cần thôi. Quan trọng là dùng chiêu nào, vào thời điểm nào.”

“Tớ vẫn chưa đạt tới trình đó. Cứ thấy hở ra là tớ muốn tung chiêu cuối ngay.”

“Thời điểm vẫn còn non lắm. Chiêu cuối mà bị né là sơ hở lớn ngay. Với lại, rõ ràng là cuối trận cậu bị mất tập trung. Không xử lý hết được mấy đòn nhỏ.”

“Ư, tớ hay bị cuốn vào mấy đòn đánh vớ vẩn...”

Quả nhiên, Minato vẫn chưa quen với game đối kháng.

FPS cũng phải cảnh giác với kẻ địch, nhưng vẫn có lúc lơi lỏng khi di chuyển hoặc nhặt đồ.

So với đó, game đối kháng luôn có kẻ địch ngay trước mặt, liên tục tung đòn.

Thêm nữa, thao tác cần gạt và nút bấm cũng rối rắm, khiến cơ thể mệt mỏi.

Nửa sau trận đấu chơi cẩu thả cũng là điều dễ hiểu, nhưng nếu không tập trung đến cùng, dù đang thắng cũng dễ bị lật kèo.

“Shirayuki tập trung ghê thật. Tìm sơ hở cũng giỏi nữa.”

“Tớ có tài quan sát mà. Minato-san chỉ cần lơ là một giây là tớ phát hiện ra ngay.”

“Thật luôn, tớ chỉ cần mất cảnh giác là bị xử lý ngay.”

Minato bắt đầu cảm thấy nếu đánh nhau thật, chắc cậu cũng thua Shirayuki.

“Cơ thể cũng mỏi rã rời. Chắc do tớ chưa quen với bộ điều khiển arcade...”

“Minato-san bình thường chơi FPS bằng bàn phím và chuột đúng không? Bộ điều khiển arcade có cách thao tác hoàn toàn khác, nên đành chịu thôi.”

“Xem ra tớ phải luyện leo rank thì mới thắng nổi Shirayuki...”

Đấu trực tiếp với người ngồi cạnh mình cũng vui, nhưng chênh lệch trình độ với Shirayuki quá lớn.

Thỉnh thoảng thắng được một hiệp cũng là do đòn tấn công của Minato may mắn trúng đích.

“Sao hả, Minato-san? Nghỉ ở đây nhé?”

“...Không, xin chỉ giáo thêm vài trận nữa.”

Minato dứt khoát nói.

Đằng nào tối nay cậu cũng xác định không về nhà, nên chơi tới sáng cũng không sao.

Ngay cả cậu cũng thấy lạ khi mình lại mải mê chơi game mà quên cả những thú vui thường ngày──

Nhưng dẫu sao cũng là một game thủ, cậu không thể chấp nhận thua cuộc.

Minato và Shirayuki tiếp tục trận đấu──

“Aa, chết tiệt! Thua trong gang tấc!”

Cả hai chơi thêm một tiếng nữa.

Tỷ số 1-1, hiệp cuối cùng, nửa sau trận đấu Minato tung chiêu cuối thành công, dồn Shirayuki vào thế bí, nhưng.

“Đúng giây cuối cùng cậu lại tung chiêu cuối thất bại. Cậu tưởng mình thắng nên lơ là rồi. Cú lơ là đó đúng là chí mạng. Càng dồn ép đối thủ, cậu càng phải tập trung.”

“Kuu...!”

Minato đập mạnh vào nút bấm của bộ điều khiển, tỏ vẻ bực bội.

Đây là bộ điều khiển của Shirayuki nên cậu không được phá phách, nhưng vì quá cay cú nên cậu đã đập nó.

“Mấy đầu ngón tay của tớ tê rần rồi... Chắc phải nghỉ một lát rồi đấu lại...”

“Trông cậu mệt mỏi quá nhỉ, Minato-san.”

“Shirayuki thì trông vẫn còn sung sức chán.”

“Chỉ cần không phải ở trường hay tiệm tiện lợi, tớ lúc nào cũng khỏe.”

Shirayuki tủm tỉm cười, trông cô thực sự rất ung dung.

Minato vốn tự tin vào thể lực của mình, nhưng thực tế cậu đã khá mệt, đến mức cuối cùng tay bấm nút cũng không còn sức.

“Tớ chịu hết nổi rồi... Tớ muốn đi ngủ một lát.”

“Vậy, để tớ ru cậu ngủ nhé.”

“Ể?”

“Cậu lại mất cảnh giác rồi, Minato-san.”

“Ể? Mất cảnh giác... Hự!?”

Đột nhiên, cậu cảm thấy có vật gì đó lạnh ngắt áp vào gáy mình.

Một tiếng “Tách tách!” như có tia lửa điện xẹt qua vang lên.

“V-Vừa rồi là...”

“Xin lỗi nhé. Nhưng không sao đâu, đừng lo. Thế này thì──”

Minato cảm thấy ý thức của mình đang mờ dần──và cậu nghe thấy giọng nói ngọt ngào của Shirayuki.

“Thế này thì bạn của Minato-san, chỉ còn lại mình tớ thôi.”

78c2c71a-7e9d-433f-aed7-2b0e2ecb7cc2.jpg

Tluc: Chính thức thêm tag Yan (。ŏ﹏ŏ) Tluc: Mìn. Tluc: Pháo hoa.