“Minato! Tết sắp hết rồi kìa!”
“Hết lâu rồi. Không chỉ vậy, mai là hết nghỉ đông luôn rồi đấy.”
“Chết tiệt! Thiệt tình là sắp bắt đầu học kỳ ba luôn hả...!”
Vài tiếng sau khi đưa Shirayuki về nhà──chiều tối.
Người đang đập tay đập chân bình bịch đầy bực bội trên giường Minato, không ai khác chính là Hazuki.
Cô nàng vận chiếc áo hai dây đen cùng quần short xanh navy, một bộ trang phục hở hang khó tin giữa mùa đông.
Tất nhiên, cô không mặc thế này đi xuống nhà Minato ở tầng dưới hai lầu, mà có khoác thêm áo gió bên ngoài.
Hazuki coi nhà Minato như nhà mình, nên mới thoải mái ăn mặc như vậy.
“Cậu cũng không cần bực bội đến thế. Mà nè Hazuki, hôm nay cậu đi cùng mẹ đúng không? Ở đây có sao không?”
Lúc này Minato cũng đang thư giãn ở nhà.
Việc Hazuki đột ngột xuất hiện đã là chuyện thường ngày nên cậu không bận tâm.
“Mẹ tớ vừa ra ngoài rồi. Thấy bảo là đi gặp bạn.”
“Hả, đã đi rồi? Mới đi công tác dài ngày về mà.”
“Không sao đâu. Tớ cũng đâu còn ở tuổi nũng nịu với mẹ nữa. Vả lại mẹ tớ cũng thuộc tuýp người lạnh lùng mà.”
“Hừm...”
Minato không thân với mẹ của Hazuki lắm.
Dù sống cùng chung cư, nhưng bà là người bận rộn, đi làm từ sáng sớm, tối mịt mới về nên cơ hội tình cờ gặp mặt cũng hiếm.
Cậu chỉ biết bà là một người trẻ trung xinh đẹp đến mức có thể bị nhầm là chị của Hazuki.
“Mà nè, hôm nay Minato làm gì thế? Lại chơi game à?”
“Nghịch điện thoại, chơi game mobile chút... rồi ra ngoài ăn trưa thôi.”
“Tớ lơ là chút là cậu lại thế đấy. Nghỉ đông sắp hết rồi mà còn lãng phí cả ngày. Cứ nằm ườn ra đấy là không được đâu.”
“Cậu là phụ huynh của tớ chắc. Kệ đi, nghỉ đông nên tớ mới thư giãn chứ.”
Minato nghĩ rằng một ngày được nằm ườn ra lãng phí thời gian là vô cùng tuyệt vời.
Nếu có bạn nữ đi cùng thì còn tuyệt hơn nữa, nhưng cậu không cố ép rủ rê họ đi chơi.
“À phải rồi, hôm nay tớ lại gặp Shirayuki-san ở cửa hàng tiện lợi đấy.”
Đây cũng không phải chuyện gì cần giấu nên Minato nói cho Hazuki biết.
Nhưng cậu không thể kể chuyện quần lót hay hình xăm được.
“Hể, chăm chỉ ghê ha, người đó.”
“Hình như, cô ấy bằng tuổi tụi mình đấy.”
“Vậy à. Ăn mặc đặc biệt như thế cũng khó đoán tuổi thật. Tớ cứ nghĩ là nhỏ hơn tụi mình một chút. Mặt búng ra sữa ghê, cô bé đó.”
Shirayuki có đôi mắt rũ và khuôn mặt hiền hậu nên trông càng trẻ con hơn thì phải.
“Làm thêm à. Giỏi ghê. Tớ cũng định đi làm thêm mà mãi chưa được.”
“Nhắc mới nhớ, tớ hay có ấn tượng là gyaru cũng hay đi làm thêm.”
“Đừng có vơ đũa cả nắm gyaru thế chứ. Sara còn bảo đang làm game gì đó.”
“L-Làm game?”
Với một game thủ như Minato, đây là chuyện không thể bỏ qua.
Izumi Sara cũng là bạn của Hazuki, tuy vẻ ngoài là một gyaru ăn chơi nhưng cậu mới nghe lần đầu là cô ấy có sở thích đó.
“Tớ không rành về game nên cũng không hỏi sâu. Cậu quan tâm à, để tớ hỏi moi thông tin cho?”
“Không cần làm đến mức đó đâu.”
Izumi Sara là một trong những người nổi bật nhất trong nhóm gyaru của Hazuki, ngang ngửa với Honami.
Minato cũng đã quen với gyaru rồi, nhưng không có nghĩa là cậu hết e dè họ.
“Thật ra tớ cũng từng nghĩ đến việc xin làm thêm ở cửa hàng tiện lợi đó đấy.”
“À, làm thêm ở cửa hàng tiện lợi là cơ bản mà. Nhưng ở cái Gyarama đó thì không phải gần nhà quá à?”
“Đúng đó. Mẹ tớ cũng hay mua đồ ở đó, nên thấy hơi khó xử.”
“Bị người nhà thấy chỗ mình làm thêm đúng là hơi ngại thật.”
Minato và Hazuki cùng cười gượng.
Bị gia đình thấy mình đang làm việc, chắc chắn là ngượng chín mặt.
Nếu Minato có đi làm thêm, cậu cũng sẽ không chọn cái Gyarama đó.
“Với lại, tớ bị mọi người cản nữa. Bảo là nếu tớ đứng quầy thu ngân, chắc chắn sẽ có mấy kẻ kỳ cục bâu lại.”
“Nhóm Hazuki cũng có ích ghê.”
Nếu Hazuki đứng quầy thu ngân ở cửa hàng tiện lợi, khả năng cao là sẽ bị mấy gã tán tỉnh bắt chuyện.
Thực tế, Shirayuki Main cũng bị một gã đàn ông kỳ quặc bám theo.
“Shirayuki-san cũng xinh lắm mà...”
“Câu đó tớ nên vui vì cậu đang khen tớ cũng xinh, hay là nên cạn lời vì cậu lại đi thả thính con gái nhà người ta nữa rồi?”
“C-Cái đó thì tùy Hazuki nghĩ...”
Nhưng Minato tự kiểm điểm, mình vừa lỡ lời rồi.
“Nói cách khác, cậu có thể lấy cớ đi mua đồ ở cửa hàng tiện lợi để gặp Shirayuki-san bất cứ lúc nào nhỉ. Hể, tốt cho cậu quá nhỉ, Minato?”
“C-Cái giọng điệu kéo dài đó là sao. K-Không, không có việc gì thì tớ đến cửa hàng tiện lợi làm gì chứ.”
“Thật không ta~? Mà, sao cũng được. Có nhiều bạn thân cũng đâu có thiệt thòi gì.”
Hazuki có vẻ đã chấp nhận, bắt đầu lăn lộn trên giường.
Bộ ngực khủng cup G như muốn tràn ra khỏi áo hai dây rung lên bần bật, đôi chân dài miên man lộ ra từ chiếc quần short cũng vô cùng quyến rũ.
“Ha, thoải mái ghê. Hôm nay tớ hơi mệt.”
“Mệt? Cậu đi chơi với mẹ à?”
“Thật ra hôm nay, tớ dậy sớm đi lễ chùa đầu năm với mẹ. Quên tên rồi, nhưng mà đi đến một cái đền lớn ở xa lắm. Vẫn còn đông ghê.”
“Vậy à. Ể, nhưng hôm trước cậu mới đi lễ chùa đầu năm với tớ rồi mà?”
“Lễ chùa đầu năm đi mấy lần cũng được mà. Mẹ tớ năm nay công việc cũng bận rộn, nên chắc muốn đến ngôi đền nào linh thiêng một chút.”
“Mẹ cậu có vẻ vất vả nhỉ...”
Mới mấy hôm trước, bà vừa kết thúc chuyến công tác dài mấy tháng kéo dài đến tận sát cuối năm.
Dù công tác đã xong, nhưng có vẻ thời kỳ bận rộn vẫn tiếp diễn.
“Năm nay chắc mẹ cũng không về nhà mấy đâu. Vì vậy, từ giờ mong cậu chiếu cố nhiều hơn nhé ♡”
“...Liệu có bị phát hiện chuyện tụi mình sống chung không nhỉ?”
“Ai biết. Mẹ tớ chẳng nói gì cả.”
Minato đã ăn ngủ ở nhà Hazuki cho đến cuối năm, khi mẹ cô vắng nhà.
Thật ra, Hazuki là người dễ cô đơn, nên có vẻ cô không thể ở một mình chỉ với chú mèo Momo.
Về phía Minato, cậu ở tầng khác cùng chung cư, bố cậu cũng thường vắng nhà, nên việc sống chung không thành vấn đề.
Cuộc sống chung với cô bạn thân hợp cạ thật ra khá là vui vẻ──nhưng cậu cũng cảm thấy mình hơi quá trớn.
Mỗi ngày, không chỉ trên giường Hazuki, mà họ còn chơi cả ở phòng khách, trong nhà tắm, đôi khi còn vội vàng ứ ừ ngay ở cửa ra vào hay hành lang.
Cậu nghĩ là mình đã dọn dẹp sạch sẽ dấu vết, nhưng có thể mẹ Hazuki đã nhận ra.
Nhưng, nếu mẹ cô vẫn tiếp tục bận rộn...
Minato có lẽ sẽ còn phải thường xuyên đến nhà Hazuki ngủ lại, kiêm luôn vai trò vệ sĩ dỏm một thời gian nữa.
Với Minato, nhà Hazuki vừa có mèo dễ thương, mà quan trọng nhất là──Hazuki bây giờ không còn nói “chỉ một lần” nữa, mà để cậu “làm” bao nhiêu tùy thích.
“Nói đúng hơn là tớ còn muốn chủ động sang ngủ nhờ ấy chứ.”
“Mục đích rõ rành rành ra thế.”
Hazuki dùng chân trần đá nhẹ vào vai Minato.
“Aa, hôm nay tớ mệt rồi, chắc không làm gì được đâu. Tớ cứ nằm ườn ra đây, cậu muốn tự tiện “làm” gì cũng được đó?”
“Sao mà làm thế được... Nghe như đang tấn công cậu vậy.”
“Miệng thì nói thế mà tay thì đừng có vuốt đùi tớ.”
Lần này, cô lườm cậu.
Minato đưa tay vuốt ve cặp đùi trần của Hazuki, tận hưởng cảm giác mềm mượt.
“Chân Hazuki dài đẹp thật, nhưng tớ đặc biệt thích nhất là phần đùi.”
“Đừng có nói ‘phần’. Tớ không phải là thịt đâu. Nn? Mà nói là thịt cũng đúng nhỉ?”
“Ai biết...”
Minato cũng trèo lên giường, ôm chầm lấy Hazuki.
Hazuki không kháng cự, cứ để mặc cho cậu ôm.
“Sao thế, hôm nay muốn ôm tớ ngủ à? Minato cũng mệt à?”
“À... Tớ vừa dầm mưa chạy hết tốc lực về. Chắc là mệt thật.”
“Chỉ thế mà cũng mệt á? Lười vận động, lười vận động. Mà này, cậu sếch liên tục được như thế thì thể lực phải tốt lắm chứ.”
“Vậy hả...?”
Minato có thể chơi nhiều hiệp liên tục với Hazuki và những cô bạn khác là vì ai cũng quá dâm đãng.
Không phải thể lực, mà chính dục vọng đã điều khiển cơ thể Minato.
“Mà, tớ chỉ xem điện thoại thôi. Tớ sẽ... cho Minato “làm” tùy thích.”
“Thiệt hả.”
Hazuki gối đầu lên gối của Minato, nằm ngửa ra.
Bộ ngực cup G căng tròn, dù nằm ngửa cũng gần như không bị chảy sang hai bên.
“Kyaa, nè. Tự nhiên sờ ngực tớ?”
“Cảm giác như đang tấn công cậu lúc ngủ thật...”
Minato gỡ một bên dây áo hai dây, kéo trễ phần ngực áo xuống.
Ngạc nhiên thay, Hazuki không mặc áo lót.
“Nè cậu, dù nhà tớ gần thật nhưng cũng đừng có không mặc nội y mà sang đây chứ...”
“Đã bảo là tớ mệt mà. Áo ngực mặc vào ngột ngạt lắm biết không hả?”
“Tớ mà biết thì mới lạ đó.”
Minato không phàn nàn về sở thích của người khác, nhưng cậu không có sở thích mặc áo lót.
“Thiệt tình... Dù cậu có mặc áo khoác ngoài đi nữa...”
“Cậu có thể đừng vừa cằn nhằn vừa bóp ngực tớ được không?”
“Đang “vui vẻ” mà, cứ im lặng bóp thì chán chết.”
“Minato lúc nào cũng lý sự... Nn ♡”
Bị Minato bóp ngực trần, Hazuki rên lên một tiếng ngọt ngào.
Được thoải mái bóp ngực Hazuki khi cô đang nằm lướt điện thoại──
Dù đã thành chuyện hiển nhiên, nhưng đây quả là một may mắn tột độ.
“Ể? Sao thế, mặt cậu như vừa giác ngộ ra điều gì ấy, Minato?”
“Không... Phải rồi, bộ đồ này cũng tuyệt đấy chứ.”
“Hả? Chỉ là áo hai dây với quần short thôi mà. Đồ mặc ở nhà thôi.”
“Đám con trai trường mình, chưa ai thấy cảnh này đúng không?”
“Làm gì có.”
Hazuki làm vẻ mặt khó hiểu, không rõ Minato đang nói gì.
Gần đây, cậu đã thấy các cô bạn nữ trong trang phục hầu gái hay đồ Noel──
Nhưng bộ đồ mặc ở nhà đầy sơ hở thế này cũng không tệ──à không, phải nói là tuyệt nhất.
Bộ đồ mặc ở nhà của một gyaru xinh đẹp, có thể nói là hàng cực hiếm.
“Ha, bóp ngực Hazuki thấy thư thái ghê.”
“Gì thế? Hôm nay tâm trạng cậu hơi lạ đó?”
“Vậy hả...”
Nghĩ lại thì, hôm nay cậu vừa mới đưa một cô gái mới quen về nhà.
Minato dù đã dạn dĩ hơn với con gái, nhưng kỹ năng giao tiếp vẫn còn kém.
Thêm nữa, Shirayuki Main là một cô gái có không khí khá đặc biệt.
Dù đã được cho xem quần lót và hình xăm, Minato vẫn cảm thấy hơi mệt mỏi.
“Hôm nay cứ bóp ngực Hazuki cả ngày vậy...”
“Cậu thản nhiên nói gì thế? V-Với lại, chỉ ngực không thì... anou, ít nhất phải “làm”... à không, tớ sẽ cho cậu “làm” hai lần chứ!”
“V-Vậy à.”
Xem ra, con gái cũng không thích chỉ bị kích thích mỗi ngực.
✦✧
Cuối cùng, học kỳ ba cũng bắt đầu.
Minato không ghét trường học, nhưng cũng không thể nói là thích các tiết học.
Ngay ngày hôm sau lễ khai giảng, các tiết học bắt đầu như bình thường, và Minato, có lẽ là cái giá phải trả cho kỳ nghỉ đông lười biếng, mãi không thể tập trung được.
“Học kỳ ba kiểu gì cũng thấy mất tập trung. Chắc là vì tớ cứ nghĩ đằng nào chả sắp nghỉ xuân rồi.”
“Vậy à? Tớ thấy cũng không khác gì học kỳ hai cả.”
“Quả nhiên, Hội trưởng Hội học sinh có khác...”
Sau giờ học, Minato đang ở trong phòng Hội học sinh, nơi đã lâu cậu không tới.
Cậu ngồi trước chiếc bàn dài, làm việc trên laptop.
Hôm nay Akane có việc bận, nên Minato bị gọi đến giúp một tay.
Cũng đã lâu cậu không ở cùng Iori, nên Minato không có lý do gì để từ chối.
“Mà nè Iori, sao cậu lại mặc đồ thể dục?”
Minato nhìn lại Iori đang ngồi ở bàn làm việc cạnh cửa sổ.
Cô đang mặc bộ đồ thể dục màu xanh quy định của trường cao trung Muromiya, tập trung vào laptop.
“À, tiết cuối của tớ là thể dục. Tớ phải dọn dẹp dụng cụ nên không kịp thay đồ, cứ thế đến phòng Hội học sinh luôn. Aa… Có, có mùi mồ hôi không?”
“Thật đáng tiếc là không có mùi mồ hôi.”
“Đáng tiếc!?”
“Không, tớ đùa thôi. Tớ không có sở thích đặc biệt là hưng phấn với mồ hôi con gái đâu.”
“Dù Minato có sở thích đặc biệt đi nữa thì tớ cũng không ngạc nhiên chút nào đâu...”
“Thế không phải là hơi có thành kiến với tớ à?”
“Không giống lời của một kẻ vừa bắt tớ mặc đồ hầu gái để chơi đùa hôm trước chút nào.”
“C-Cái đó thì... cũng bình thường mà?”
“Bình thường là gì nhỉ...”
Vị hội trưởng đáng kính vốn thông minh sắc sảo lại đang chìm vào trăn trở sâu xa.
Nhưng thật sự, Minato không có sở thích kỳ quặc nào không thể nói cho người khác biết.
Đúng là cậu có hưng phấn với cosplay, nhưng chuyện đó cũng đâu thể gọi là đặc biệt được.
“Xong. Iori, kiểm tra giúp tớ với.”
“Vừa nói chuyện tào lao mà vẫn làm xong việc à. Nên khen hay nên cạn lời đây...”
Minato gửi tài liệu đã hoàn thành vào thư mục chung rồi vươn vai.
Lâu rồi mới làm công việc giấy tờ, mỏi vai thật.
“Minato làm việc nhanh thật đấy. Unn, unn... Unn, tớ nghĩ ổn rồi. Cảm ơn cậu.”
“Người làm nhanh là Iori mới đúng. Kiểm tra nhanh quá đấy.”
Minato bất giác cười gượng.
Nếu là cậu tự kiểm tra lại chắc mất cả mười phút, còn Iori thì chỉ một phút là xong.
Cậu lại nhớ ra rằng cô bạn mỹ nhân tóc ngắn tomboy này là một học sinh ưu tú được bầu làm hội trưởng ngay từ năm nhất.
“Haa… Muốn xem ngực của học sinh ưu tú quá.”
“Tự nhiên cậu nói gì vậy!?”
“Á, chết, lỡ miệng.”
“...Ở đây thì được, nhưng ra ngoài thì cẩn thận cái miệng đấy.”
Đúng như lời Iori nói.
Nhưng, hai người ở riêng trong phòng Hội học sinh sau giờ học, mà Iori lại đang mặc bộ đồ thể dục làm nổi rõ đường nét cơ thể──
Trong tình huống này mà không muốn xem ngực thì mới là thất lễ.
“Khoan, ể? Ngực Iori, bự quá. Cái áo lót định hình mọi khi đâu rồi?”
Thường ngày, Iori dùng một loại áo lót đặc biệt để ép bộ ngực khủng cup F của mình lại.
“Đ-Đừng có nói ‘bự’ ra miệng thế. Hôm nay đến phòng Hội học sinh, tớ đã lén cởi ra rồi...”
“Từ lúc nào vậy.”
Minato được Iori nhờ giúp việc Hội học sinh qua LINE, và Iori đã đến phòng trước.
Chắc là cô đã cởi nó ra trước khi Minato đến.
Gần đây cậu đã quen nhìn Iori không mặc áo lót định hình ở nhà mình, nên không nhận ra là cô đang không mặc nó.
“Chắc cậu chuyển sang mặc áo lót thường cũng được rồi đó. Có thể mọi người xung quanh sẽ ngạc nhiên...”
“Chắc sẽ có đứa bạn vào cà khịa đấy. Con trai thì chắc không dám.”
“Dù sao thì bạn bè con trai của tớ cũng chỉ có Minato thôi.”
Iori lẩm bẩm, rồi di chuyển đến trước bàn hội trưởng và ngồi lên đó.
Bộ ngực lớn rung lên bồng bềnh sau lớp áo thể dục.

“Mặc đồ thể dục lại càng dễ lộ kích cỡ ngực, nhưng cũng đành chịu. Tớ không định từ bỏ hình tượng ‘Hoàng tử’, nhưng cũng không muốn cố ép mình phải cư xử như con trai nữa.”
“Unn, Iori cứ làm những gì cậu thích là được mà?”
“Ừ nhỉ, có lẽ tớ cũng nên tùy hứng như Minato.”
“T-Tớ chỉ là không khách sáo kỳ lạ với bạn bè thôi... chứ không phải vô duyên đâu nhé?”
Iori nói đùa, nhưng vì đó là sự thật nên Minato cũng không thể phản bác mạnh mẽ.
“Tớ cũng không phải là thích đồ thể dục gì đâu.”
“Nhưng mà Iori hợp với đồ thể dục lắm đó.”
“Đang khen tớ à? Đồ thể dục làm lộ rõ đường nét cơ thể quá, mặc thế này mà không có áo lót định hình thì ngại chết.”
“Trước mặt tớ thì cậu lộ bao nhiêu cũng được.”
“Minato chỉ muốn nhìn đường nét cơ thể tớ thôi chứ gì. Hay là... c-cậu muốn... nhìn nhiều hơn nữa đúng không?”
Trong lời nói của Iori bắt đầu xen lẫn cách nói chuyện nữ tính.
Bản thân là con gái, bản thân là hoàng tử, Iori không phủ nhận mặt nào cả.
Vì thế, thỉnh thoảng cô cứ như thay đổi tính cách──
Nhưng có lẽ là do trước mặt cậu bạn Minato, cô đã ý thức ngừng “diễn”.
“À, tớ muốn nhìn nhiều hơn nữa...”
“Minato thật thà ghê... Thật ra tui cũng... muốn cậu nhìn thấy... dáng vẻ con gái của mình nhiều hơn.”
Đến cả cách xưng hô, “boku” mà cô hay dùng trước đây cũng xuất hiện.
Iori đó, từ từ kéo khóa áo thể dục xuống.
Bộ ngực cup F rung rinh như muốn trào ra.
Bên trong là áo phông trắng, làm nổi rõ đường cong của ngực──à không, thậm chí còn thấy cả hình dạng của đỉnh ngực nữa.
“Chết tiệt, nếu học cùng lớp thì tớ đã được thấy Iori mặc đồ thể dục nhiều hơn rồi...!”
“T-Tớ không mặc áo lót chỉ cho Minato thấy thôi... Aa, khoan...!”
Minato đứng trước mặt Iori, vạch áo phông của cô lên.
Bộ ngực cup F rung lên, lộ ra hoàn toàn.
“Đ-Đã bảo... nhìn thì được, nhưng tự nhiên quá... Nn ♡”
Minato không thể nhịn được nữa.
✦✧
“Hà... may quá, không có ai đến.”
Iori hôn nhẹ Minato rồi bước xuống khỏi bàn hội trưởng.
Việc “dọn dẹp” đã xong, Iori kéo lại chiếc quần lót màu xám đang tụt dưới mắt cá chân.
Sau đó, cô thay đồng phục, chứ không mặc đồ thể dục nữa.
Dù nhà chỉ cách trường ba phút đi bộ, nhưng với tư cách là hội trưởng hệ hoàng tử, cô không thể mặc đồ thể dục về nhà được.
“Nào, làm tiếp việc thôi, Minato. Không hoàn thành chỉ tiêu là bị Akane-san mắng đó.”
“...Cậu chuyển trạng thái nhanh thật.”
Iori vừa mới đây còn đang cố kìm nén những tiếng rên ngọt ngào, vậy mà giờ đã hoàn toàn trở lại là “Hội trưởng Hội học sinh” như mọi khi.
Minato chợt muốn luồn tay vào váy cô một lần nữa, để cô phát ra tiếng rên rỉ ngọt ngào──nhưng tất nhiên cậu không làm điều vô lý đó.
Thực ra, Iori ở chế độ hội trưởng cũng rất dễ thương.
“Sao thế, nhìn chằm chằm vậy. Ch-Chẳng lẽ vẫn còn muốn “làm”...”
“Có người đến thì tớ cũng khốn đốn mà. Tớ chỉ ngạc nhiên là cậu như biến thành người khác so với lúc nãy thôi.”
“Tớ đã nói là tớ giỏi diễn xuất mà. Trở lại làm hội trưởng chỉ trong nháy mắt thôi.”
“Trở thành cô gái dâm đãng cũng trong nháy mắt nhỉ. Chỉ cần bị mút ngực là lại thành Iori dâm đãng, dễ thương ngay.”
“Đ-Đừng nói nữa! Tại Minato mà tớ mới trở nên dâm đãng thế này──cậu bắt tớ nói gì vậy hả!”
Iori lườm Minato bằng ánh mắt sắc lẹm.
“Vì tớ mặc đồ thể dục nên cứ nghĩ hôm nay sẽ không có gì xảy ra. Ai ngờ cậu lại hưng phấn với bộ đồ thể thao đó, Minato đúng là một khối bất ngờ.”
“Chẳng thấy giống khen chút nào...”
Nghe Minato nói vậy, Iori cười nhếch mép rồi ngồi vào bàn.
“Mà, có lẽ đồ thể dục hợp với tớ hơn là váy đầm thật. Cậu có muốn tớ mặc đồ gì khác không?”
“Iori, cậu đang thấy thú vị đúng không. Trang phục thì tớ không đặc biệt... ”
Nói đến đó, Minato chợt nảy ra một ý.
“Thời trang Jirai chẳng hạn...”
“Lại cái gì kỳ cục vậy! Cái đó còn không hợp với tớ hơn cả váy đầm nữa!”
Iori có vẻ thực sự sốc.
Tất nhiên, trong đầu Minato đang nghĩ đến phong cách thời trang của Shirayuki Main.
“K-Không, chỉ là gần đây tớ có quen một cô gái hay mặc đồ kiểu đó.”
“Nhưng thế không có nghĩa là bắt tớ mặc đồ Jirai! Cậu thử tưởng tượng tớ mặc xem──à không, đừng tưởng tượng! Chỉ bị tưởng tượng thôi cũng thấy xấu hổ rồi!”
“Cũng không cần phải phủ nhận kịch liệt thế chứ.”
Lần này, Iori có vẻ xấu hổ thật.
Nhưng, đúng như lời cô nói──Minato thử tưởng tượng Iori trong bộ đồ của Shirayuki, nhưng không tài nào hình dung ra được.
Xin lỗi nhưng, chắc là không hợp đến mức đó.
“Nn? Jirai... không phải Hazuki-san hay Serina-san nhỉ. Cậu bảo mới quen, là ai vậy?”
“Ai là ai... là bạn nữ thôi.”
“Gì cơ…?”
Iori đứng dậy khỏi bàn, đi đến bên cạnh Minato và ngồi lên chiếc bàn dài.
“Minato... Cậu lại có thêm bạn nữ mới à.”
“‘Lại’ là sao chứ.”
Minato vừa cãi lại vừa run sợ trước áp lực từ Iori.
Đúng là, cậu mới kết bạn với Iori gần đây, rồi lại thân thiết với Akane.
Chính cậu cũng thấy tốc độ kết bạn nữ của mình quá nhanh.
“Thành thật khai ra sẽ nhẹ nhõm hơn đó. Nào, nói cho tớ nghe đi.”
“Hỏi cung à. Bạn bè gì chứ, là nhân viên cửa hàng tiện lợi thôi. Hazuki cũng quen cô ấy.”
“Ra là vậy, trong trường chưa đủ thỏa mãn à...”
“Cậu định kiến với tớ quá rồi đấy!?”
Áp lực từ Iori càng mạnh hơn──
Tưởng vậy, nhưng Iori lại bước xuống khỏi bàn dài, ngồi lại vào chiếc ghế bên cạnh Minato.
“Đùa thôi. Cậu bảo là nhân viên cửa hàng tiện lợi... nhưng cô ấy mặc đồ Jirai đi làm à?”
“Làm gì có. Tớ gặp lúc cô ấy tan ca, mặc thường phục. Cô ấy gặp chút rắc rối, nên tớ với Hazuki có giúp.”
Tự nói là “giúp” thì hơi quá, nhưng giải thích vậy cho dễ hiểu.
“Vậy à, Jirai... Tớ có thấy trên mạng rồi, nhưng không ngờ có thật ngoài đời.”
“Iori cũng chưa thấy ngoài đời bao giờ à?”
“Đâu phải là phong cách dễ thấy ngoài đường đâu đúng không?”
Xem ra, phạm vi hoạt động của Iori giống Minato hơn là Hazuki.
“Tớ lúc đầu thấy Shirayuki cũng hết hồn... À, tên cô ấy là Shirayuki.”
“Hừm, nghe tên đã thấy dễ thương rồi. Cô bé đó, xinh không?”
“Ể, à... Hầu hết mọi người chắc sẽ thấy là...”
Minato lại cảm thấy áp lực từ Iori, khiến cậu ấp úng.
Dù cô nhân viên cửa hàng tiện lợi quen biết có xinh đẹp thì cũng đâu phải lý do để Minato bị tra hỏi.
“Tớ cũng muốn gặp thử Shirayuki-san đó xem──Nn? Shirayuki?”
“Sao thế, Iori?”
“...”
Iori đưa tay lên cằm, đăm chiêu suy nghĩ.
“Shirayuki... Chẳng lẽ cô gái đó là Shirayuki Main?”
“Ể?”
Minato ngẩn người ra.
Chắc chắn là cậu chưa từng nói tên đầy đủ của Shirayuki cho Iori.
“Iori, cậu biết Shirayuki à?”
“Vì Shirayuki là họ hiếm mà. Đợi chút, tớ mượn cái này.”
Nói rồi, Iori kéo chiếc laptop Minato đang dùng làm việc về phía mình và bắt đầu thao tác.
“Đây là cơ sở dữ liệu của Hội học sinh. Có thông tin cơ bản của toàn bộ học sinh.”
“Có cả thứ đó à.”
Việc trường có thì không lạ, nhưng cậu không biết là Hội học sinh cũng xem được.
Hơn nữa, ngay trong chiếc laptop Minato đang dùng để giúp việc Hội học sinh cũng có dữ liệu đó.
“Etou... Minato, đây này. Nhìn chỗ này đi.”
“Nn?”
Minato ghé mắt nhìn vào màn hình laptop.
Một danh sách tên học sinh dài dằng dặc hiện ra trên Excel.
Nhìn vào chỗ con trỏ chuột đang di chuyển──
“Aa, Shirayuki Main... Shirayuki Main!? Shirayuki là học sinh trường mình á!?”
Minato bất giác đứng bật dậy.
Hơn nữa, tuy khác lớp nhưng cùng là học sinh năm nhất giống Minato──
Cậu chỉ nghe chính chủ nói về tuổi, không ngờ lại học cùng trường.
“...Cái tên này cũng hiếm thật. Chắc không có chuyện trùng cả họ lẫn tên đâu nhỉ.”
Minato ngồi lại xuống ghế, gầm gừ.
“Không nhầm được, Shirayuki Main là học sinh trường Muromiya, cùng năm nhất với chúng ta.”
“Thiệt hả... Mà, cô ấy chắc cũng sống đâu đó gần cửa hàng tiện lợi, nên học ở trường cao trung của mình cũng không có gì lạ...”
Trường cao trung Muromiya không có học sinh nào cố tình học trái tuyến.
Theo những gì Minato biết, ngay cả những người đi tàu điện hay xe buýt cũng chỉ mất nhiều nhất là 30 phút để đến trường.
Nếu sống trong khu vực tuyển sinh và trùng cả họ lẫn tên, thì Shirayuki Main bạn nữ của Minato và Shirayuki Main trong danh sách Excel này hẳn là cùng một người.
“Ể? Nhưng tớ chưa thấy Shirayuki trong trường bao giờ. Tóc hồng nổi bật thế cơ mà.”
“T-Tóc hồng à. Không, tớ cũng chưa thấy bao giờ.”
Iori có vẻ hơi bối rối.
Trong trường cũng không hiếm người nhuộm tóc, nhưng màu hồng thì đúng là không có ai.
“Etou... Tức là Iori chỉ biết tên Shirayuki thôi à?”
“Unn, thật ra tớ chưa gặp trực tiếp bao giờ.”
Iori gật đầu, vẻ mặt hơi đăm chiêu.
“Mà, chuyện này cũng nhiều học sinh biết nên không đến mức phải giữ bí mật...”
“Gì thế, đã nói đến đó rồi thì kể luôn đi.”
Bị mớm cho bao nhiêu thông tin rồi lại bị cắt ngang giữa chừng, thật khó chịu.
Minato nhìn chằm chằm vào mặt Iori, thúc giục cô nói tiếp.
“Nếu là người quen thì Minato cũng nên biết. Shirayuki Main──là người được gọi là học sinh không đến trường.”
“Không đến trường...?”
Trong thoáng chốc, Minato không hiểu mình vừa nghe thấy gì.
Đó là một từ──rất đỗi bình thường, nhưng lại quá xa lạ với cậu.
“Thiệt hả. Trường mình có học sinh không đến trường à.”
Minato chưa nghe nói bao giờ, nhưng vốn dĩ vòng bạn bè của cậu hẹp nên không biết cũng chẳng lạ.
Đã khác lớp thì đây càng là thông tin không cần biết đến.
“Minato, nhìn kỹ chỗ này.”
“Chỗ này... À, cái ký hiệu bên cạnh tên à.”
“Cái này là bí mật nhé. Có nghĩa là học sinh ‘cần chú ý đặc biệt’.”
“Cần chú ý đặc biệt? Tức là học sinh cá biệt à?”
Minato hỏi lại, Iori gật đầu.
Shirayuki Main tóc tai, thời trang đều lòe loẹt, rất nổi bật.
Tính cách cũng hơi bất ổn định, khó nắm bắt──
“Mà, nếu không đến trường thì đúng là học sinh cá biệt rồi...”
“Chắc không chỉ vậy đâu. Có thể hạnh kiểm của bản thân cô ấy cũng có vấn đề.”
“Shirayuki trông thì ăn chơi thật, nhưng không giống kiểu người gây rắc rối đâu.”
“Vậy à. Hừm...”
Iori, với tư cách là hội trưởng, chắc đang lo lắng cho “học sinh cá biệt”.
Chỉ là, vẻ mặt nghiêm trọng kỳ lạ của cô khiến cậu hơi bận tâm──
“Nè, Iori. Không đến trường là ở mức độ nào?”
“À, trước nghỉ đông──khoảng hai tháng nay cô ấy không đến trường chút nào.”
“Hai tháng!?”
Nghỉ nhiều hơn Minato tưởng.
“V-Vậy không sao à? Nghỉ hai tháng... là bị đúp đó?”
“Giờ là đang sát nút rồi. Nghe nói trước khi nghỉ hẳn hai tháng, cô ấy cũng chỉ đến phòng y tế thôi.”
“Thảo nào cả tớ và Iori đều chưa gặp bao giờ...”
Dù cho việc đến phòng y tế được tính là có đi học, nhưng nếu vắng mặt suốt hai tháng──
Cao trung không phải là giáo dục bắt buộc, nên nghỉ quá số ngày quy định là sẽ bị đúp.
Minato cũng biết điều đó, nhưng xung quanh cậu không có ai cúp học đến mức đó nên cậu chưa bao giờ để ý đến chuyện đúp lớp.
“Ngay cả Hazuki hay Honami cũng gần như không cúp học mà...”
“Về phía Hội học sinh, bọn tớ không coi Hazuki-san là học sinh cá biệt.”
Còn Honami thì sao? Minato không dám hỏi lại.
“Aa, không, giờ không phải lúc nói chuyện đó. Nghỉ học hai tháng thì hơi...”
“Nè, Minato.”
Iori đặt tay lên vai Minato, nhoài người về phía cậu.
Minato giật mình trước vẻ mặt nghiêm túc trên khuôn mặt thanh tú đó.
“Cậu đưa Shirayuki Main đến trường được không?”
Tluc: Trảm 477 từ (。ŏ﹏ŏ) Tluc: Trảm 457 từ (๑´ڡ`๑)