Cứ như thể cậu đang mơ thấy ác mộng vậy.
Dù vẫn còn đang là mùa đông lạnh giá, cơ thể cậu lại nóng bừng, thậm chí cảm thấy khó thở.
Minato muốn mau chóng tỉnh lại, nhưng không tài nào mở mắt ra được.
Cái cảm giác kỳ lạ khi ý thức cứ xa dần mãi không chịu biến mất.
“Uu, ưu……”
“Cậu có vẻ đang gặp ác mộng nhỉ. Không sao... chứ?”
Cảm giác bị ai đó nắm lấy vai và lay mạnh──
“…………!”
Minato đột ngột mở mắt── hay đúng hơn là đã có thể mở mắt.
Căn phòng khá tối, phải mất một lúc mắt cậu mới quen được với bóng đêm.
“Cái trần nhà này là……”
Trần nhà trông lạ lẫm── không, đây là cái trần nhà cậu đã từng nằm nhìn vài lần rồi.
“Aa, cậu tỉnh rồi à? Không sao chứ, Minato-san?”
Người vừa lọt vào tầm mắt cậu là Shirayuki Main.
Mái tóc hồng buộc hai bím, và không hiểu sao cô vẫn đeo chiếc khẩu trang đen.
“À ré, tớ……?”
Minato cảm thấy ý thức của mình dần trở nên rõ ràng.
Cùng lúc đó, ký ức cũng ùa về── ký ức về lúc cậu ngã gục và mất đi ý thức.
“……Phải rồi! Oi, Shirayuki, cậu đã làm gì tớ──!”
“Cậu tỉnh hẳn rồi kìa. Thật ra là tớ đã dùng cái này.”
Minato đang nằm ngửa trên giường, còn Shirayuki đứng bên cạnh.
Vật mà Shirayuki đang cầm trên tay là một vật thể màu đen, dày, có hình dạng như một tấm bảng──
“Không lẽ đó là súng điện!?”
Cậu nhớ đã từng thấy nó trong phim điện ảnh hay phim truyền hình── à không, đúng hơn là cậu chỉ từng thấy qua video.
“Đúng vậy, là cái loại chích điện campuchia đó.”
Shirayuki bật công tắc của vật thể màu đen trên tay.
Âm thanh “xẹt xẹt” của thứ gì đó tóe lửa vang lên.
Minato vẫn nằm đó ngước nhìn, tư thế cầm súng điện của Shirayuki──
Trông không khác gì một Ma Vương.
“Nè, tớ bị một gã đàn ông to con bám theo đúng không. Tớ cũng thấy không ổn nên đã chuẩn bị sẵn đó.”
“……Ít ra tớ cũng mừng vì cậu có vẻ biết cảnh giác.”
Đây không phải lời mỉa mai, Minato thực sự nghĩ vậy.
Để đối phó với gã đàn ông to con đã gây sự với Shirayuki trước cửa hàng tiện lợi, việc trang bị vũ khí là cần thiết.
“Nhưng nếu được, tớ mong là cậu đã không dùng nó lên tớ.”
“Minato-san ngã xỉu làm tớ giật cả mình. Tớ nghĩ điện áp không cao đến mức đó đâu. Tớ nghe nói nó chỉ tê rần một cái rồi khiến người ta hơi bất động chút thôi. Review trên mạng đúng là không đáng tin gì cả.”
“Chắc cơ địa tớ dễ bị ảnh hưởng bởi điện giật à……”
Minato xác nhận cơ thể mình vẫn chưa thể cử động tự do.
Cậu chỉ có thể cử động nhẹ tay chân hết mức có thể, chứ đừng nói đến việc ngồi dậy trên giường.
“Mọi chuyện suôn sẻ thật là may quá. Tớ đã rình cơ hội mấy lần rồi, nhưng lại lo lắng không biết lỡ cậu không ngất thì sao nên chẳng dám ra tay.”
“Rình cơ hội……?”
“Những lúc có Serina-san ở đó nguy hiểm lắm. Trông cô ấy cứ lơ đãng vậy thôi chứ không có chút sơ hở nào hết.”
“………… Giờ thì tớ thấy mọi thứ bắt đầu hợp lý rồi đấy.”
Shirayuki có vẻ có thành kiến với Serina, nhưng không ngờ cô lại nghĩ Serina đã đọc được thời điểm cô định tấn công.
Serina cũng nói về chuyện võ tự vệ── có lẽ cô ấy đã nhận ra âm mưu của Shirayuki.
“Vậy thì…… tại sao tớ lại bị chích súng điện?”
“…………”
Shirayuki vẫn nhìn xuống Minato và im lặng.
Sự im lặng này thật quá nặng nề.
Đôi chân thon dài lộ ra từ chiếc áo hoodie ngoại cỡ trông thật gợi cảm, nhưng ở tình huống này, Minato cũng chẳng có tâm trạng nào mà ham muốn đôi chân trần đó.
“Minato-san, cậu có thấy chỗ nào trong người không ổn không? Trông cậu có vẻ khỏe rồi.”
“Không, không có gì.”
Cậu có thể giả vờ một chút, nhưng Minato không nghĩ mình có khả năng diễn xuất.
Hơn nữa, cậu không muốn diễn kịch với bạn bè mình.
“Vậy thì tốt rồi. Cậu đừng cử động nhé.”
Đây là lần đầu tiên Shirayuki mỉm cười.
Nhưng nụ cười đó lại đáng sợ không sao tả xiết.
“Nếu cậu cử động, tớ sẽ cho cậu thêm một phát nữa đó.”
“…………!”
Shirayuki cúi xuống, dí súng điện lại gần cổ Minato.
Bị làm cho ngất xỉu một lần nữa, đây không phải là chuyện đùa.
“Nếu cậu ngoan ngoãn thì tớ sẽ không dùng đâu.”
Shirayuki mỉm cười, rút súng điện khỏi cổ cậu.
“Mà nói đúng hơn, tớ nghĩ cậu có muốn cũng không cử động được đâu.”
“Nói cho cậu biết, tay tớ sắp cử động được rồi đấy.”
“Cử động được, nhưng tớ nghĩ là không được đâu. Nè, nhìn đi.”
“Ể? Aá!?”
Đến lúc này, Minato cuối cùng cũng nhận ra.
Chiếc giường của Shirayuki mà Minato đang nằm có màu hồng dễ thương── thiết kế có thể gọi là “kiểu công chúa”.
Nhưng về cơ bản, nó là loại giường ống.
Và ở phần ống kim loại chỗ đầu giường── có một chiếc còng tay được móc vào.
Từ chiếc còng móc vào ống kim loại có một sợi dây cáp vươn ra, và chiếc còng còn lại đang khóa chặt cổ tay phải của Minato.
“C-Cái gì thế này!? Còng tay thật luôn!”
“Tớ đã phân vân không biết có nên còng cả hai tay không, nhưng cuối cùng chỉ còng một tay thôi. Tớ không muốn làm Minato-san thấy bất tiện quá.”
“Ồ, cảm ơn cậu đã quan tâm……”
Cậu tự hỏi đây có phải chuyện đáng để cảm ơn không, nhưng vẫn vô thức nói lời cảm ơn.
“Vậy, đây là…… trò chơi mới à?”
“Đúng đúng, là trò chơi đó. Chắc là trò chơi bắt cóc.”
“…………”
Cái này không phải bắt cóc, mà là giam cầm thì đúng hơn.
Minato nghĩ vậy, nhưng không muốn nói từ đó ra.
“Nè, Shirayuki. Đây mới là điều quan trọng nhất này…… sao cậu lại chơi trò này?”
“Để biến Minato-san thành bạn của riêng tớ thôi.”
Giọng điệu trong lời nói của Shirayuki quá u ám, khiến Minato rùng mình.
Muốn cậu làm bạn của riêng tớ── cậu cảm thấy như hiểu được, mà lại như không muốn hiểu.
“Đến trường tớ mới nhận ra. Minato-san không giống tớ, cậu có rất nhiều bạn nữ, ai cũng dễ thương, nên tớ hiểu vì sao cậu muốn chơi với họ.”
“Sh-Shirayuki cũng là bạn của tớ mà. Cậu chẳng khác gì Hazuki hay mọi người cả──”
“Im đi. Đừng nói dối.”
“…………!”
Shirayuki dứt khoát ngắt lời, và lại bật súng điện kêu “xẹt xẹt”.
Không chỉ âm thanh nghe u ám, mà giọng điệu của cô cũng đã thay đổi.
Lần đầu tiên, Minato cảm thấy sợ hãi trước một Shirayuki đã thay đổi hoàn toàn.
“Tớ đây ngoài phong cách thời trang Jirai ra thì chẳng có đặc điểm hay ưu điểm nào cả, chỉ là một cô gái bình thường thôi. Tớ không phải là nữ hoàng hướng ngoại như Hazuki Aoi, cũng không phải tiểu thư vạn năng như Serina Ruka, càng không phải hội trưởng hội học sinh như hoàng tử giống Iori Tsubasa, hay gyaru học giỏi như Honami Mugi, hay loli hợp pháp siêu giỏi số học như Akane Sayuka. Cậu nhìn là biết mà.”
“……Shirayuki cũng có cá tính rõ rệt lắm mà.”
Dù bị áp đảo bởi những lời lẽ gay gắt của Shirayuki, Minato vẫn cố gắng đáp trả.
Mới đi học lại được vài ngày, mà trong trường đã không còn ai là không biết đến cái tên Shirayuki Main.
Chỉ riêng bộ thời trang lòe loẹt như thường phục kia đã đủ gây ấn tượng rồi──
Ở trường thì cứ ngủ gật suốt, tưởng tỉnh rồi thì lại bám dính lấy Minato không rời.
Đặc biệt là cô có vẻ sợ Hazuki, Serina và Iori, cứ chạy trốn lòng vòng như kẻ khả nghi.
Nổi bật đến thế mà bảo là “cô gái bình thường” thì có hơi quá không.
“Hể, Minato-san, trong tình huống này mà cậu vẫn còn dám phản bác cơ à, cứng đấy.”
“N-Này!”
Shirayuki ấn mạnh súng điện vào cổ Minato.
Dù công tắc đã tắt, Minato vẫn giật mình đến độ tưởng như tim ngừng đập.
“Mà, thôi được. Cậu nghĩ gì về tớ cũng không quan trọng. Vì đằng nào, từ giờ── tớ cũng sẽ ‘dạy dỗ’ cậu mà.”
“D-Dạy dỗ!?”
“Không cần phải sợ đâu.”
Đừng có nói vô lý thế, Minato định nói vậy nhưng lại nuốt vào.
“Tớ chỉ cần chút thời gian, để làm cho Minato-san không thể rời xa tớ được nữa thôi.”
Shirayuki lại rút súng điện ra, cất vào túi áo hoodie.
Sau đó, cô mỉm cười vỗ hai tay vào nhau.
“Không sao, chỉ là chơi thôi mà. Tớ sẽ cố hết sức không làm gì đau đớn đâu nên cậu yên tâm nhé.”
“Cái vế ‘cố hết sức’ nghe cũng đáng sợ rồi, mà bị còng tay thế này thì tớ không yên tâm nổi……”
“Không còng tay thì cậu sẽ chạy ngay về chỗ Hazuki Aoi chứ gì. Tớ tuyệt đối không để chuyện đó xảy ra.”
Shirayuki lại chuyển sang giọng điệu đáng sợ, lườm Minato.
“Trong lúc Minato-san không cử động được, tớ đi mua đồ chút xíu. Cậu ở nhà ngoan nhé.”
“…………”
Shirayuki trở lại với nụ cười, cầm mỗi chiếc điện thoại rồi nhanh chóng rời đi.
Minato bị bỏ lại một mình── cậu cố gắng đứng dậy, nhưng cơ bụng không còn chút sức lực.
Cậu muốn tin tưởng cô bạn của mình.
Cậu muốn tin rằng Shirayuki sẽ không làm điều gì quá bạo lực.
Nhưng mặt khác, chính cậu cũng đang cảm thấy sợ hãi trước bộ mặt mà cậu chưa từng biết đến của Shirayuki Main trong căn phòng tối tăm này.
Phải trốn thoát── Minato không thể phủ nhận rằng nỗi sợ hãi đã khiến cậu nảy sinh ý nghĩ đó.
Cậu cố gắng dùng cánh tay phải vẫn còn cử động được để nâng người dậy một chút.
Việc đầu tiên là kiểm tra chiếc còng tay──
“Cái còng này…… là đồ chơi đúng không? Aa, nhưng mà trông cũng chắc chắn phết.”
Nó làm bằng nhựa và trông có vẻ rẻ tiền, nhưng nếu không có chìa khóa thì chắc là khó mà tháo ra được.
Ổ khóa chắc cũng có cấu tạo đơn giản thôi, nhưng Minato làm gì có kỹ năng bẻ khóa.
“Chắc phá cái giường còn nhanh hơn.”
Bất ngờ là, Shirayuki có vẻ khá khéo tay.
Phần dây xích của còng tay đã được thay bằng một sợi dây cáp dài khoảng một mét trông rất chắc chắn.
Thay vì phá khóa, phá chỗ nối dây cáp có lẽ── không, cái đó cũng khó.
Ít nhất thì, nếu phá bằng tay không mà không có dụng cụ, khéo còn tự làm mình bị thương.
“…………”
Phòng của Shirayuki là loại 1K.
Trong phòng chỉ có cửa nhà tắm là cửa ngăn, nên không thể nhốt Minato vào đó được.
Cửa ra vào hay cửa sổ, cậu có thể ra ngoài bất cứ lúc nào từ bất cứ đâu.
“Thế nên mới phải dùng còng tay à…… Mình có xem cách tháo còng trên phim chưa nhỉ.”
Cách phổ biến nhất là cắt đứt ở chỗ cổ tay.
Cậu cũng từng đọc trên mạng nói rằng thực ra chỉ cần cắt bỏ ngón tay cái từ gốc là có thể thoát khỏi còng tay.
“Đùa chắc.”
Mất tay phải thì làm sao cầm chuột được nữa, chơi game FPS cũng khó khăn.
Hơn hết, cậu rất thích véo và vê đầu ngực của các cô bạn, không có ngón cái thì khó làm lắm.
“Bỏ đi, bỏ đi, sao mà làm chuyện liều lĩnh thế được.”
Minato cố gắng lục túi quần, nhưng chẳng có gì.
Đương nhiên, điện thoại có vẻ đã bị lấy đi, cậu không thấy nó ở đâu trong tầm mắt.
“……Shirayuki lúc nãy, nguy hiểm thật.”
Minato một lần nữa nhớ lại nỗi sợ hãi mà cậu vừa cảm thấy.
Chắc là không đến mức bị giết đâu── cậu nghĩ vậy.
Nhưng sau khi thấy khuôn mặt và giọng điệu thay đổi đột ngột của Shirayuki, cậu bắt đầu lo lắng liệu mình có thể trở về an toàn không.
Cô đã chuẩn bị để giam cầm Minato với vẻ mặt tỉnh bơ, nên cậu không nghĩ mình sẽ được thả ra dễ dàng.
Minato chợt nghĩ── lẽ ra cậu nên nghe lời Akane nói hôm trước một cách nghiêm túc hơn.
Phải, Shirayuki Main không ngốc── cô ấy hành động đều có tính toán.
“Làm sao bây giờ……”
Dù sốt ruột, Minato vẫn quyết định nằm xuống.
Giờ cơ thể cậu vẫn chưa cử động hẳn được, mà còn vướng còng tay thì không thể trốn thoát.
Cậu nằm đó, nghịch ngợm ổ khóa của còng tay và chỗ nối dây cáp thì──
“Tớ về rồi đây.”
“……Mừng cậu về.”
Minato vội buông tay khỏi chiếc còng, ngồi dậy.
Trong lúc mải mê với cái còng tay, cơ thể cậu dường như đã cử động lại được kha khá.
Shirayuki trong bộ áo hoodie bước vào phòng, tay xách một cái túi sinh thái lớn.
“Tớ mua nhiều đồ đông lạnh, đồ ăn liền với bánh kẹo lắm. Chừng này chắc đủ cho một tuần.”
“M-Một tuần?”
Shirayuki đặt túi sinh thái xuống sàn bếp, thở phào một hơi.
“Nếu thiếu tớ lại đi mua. Không sao, tớ có tiền chu cấp với tiền làm thêm, nên tớ có tiền mà.”
“Vấn đề không phải là chuyện đó……”
Minato nói đến đó thì chợt nhận ra.
“Này, Shirayuki. Còn toilet thì sao……?”
“…………”
“Đùa nhau à!”
Thấy Shirayuki mang ra một cái xô màu xanh, Minato không kìm được mà hét lớn.
“Đùa thôi, đùa thôi. Tớ sẽ cho cậu đi toilet mà. Đừng có trốn ra bằng đường cửa sổ đấy nhé?”
“Tớ có phải ảo thuật gia đâu.”
Cửa sổ toilet trong căn hộ của Shirayuki rất nhỏ, với vóc dáng tiêu chuẩn của Minato thì không thể chui ra vào được.
Chắc là Shirayuki định còng cậu vào chỗ khác rồi mới cho đi toilet.
“Ư ưm, không phải vậy. Thôi, kệ đi.”
“Ể?”
Shirayuki quay lại bếp, mở cái tủ ở đó ra──
Rồi cô đi đến chỗ giường, dùng chiếc chìa khóa vừa lấy từ tủ để mở còng tay.
“Sh-Shirayuki? Cậu tháo còng tay ra thật à? Tớ chạy đấy nhé?”
“Cậu cứ chạy đi.”
Shirayuki ném chìa khóa xuống sàn, mỉm cười.
“Nếu Minato-san bước ra khỏi căn phòng này.”
“……Cậu sẽ làm gì?”
“Tớ sẽ không bao giờ bước chân ra khỏi phòng này nữa. Tớ sẽ sống cả đời chỉ bằng mua sắm online và đồ giao hàng thôi.”
“…………”
Nghĩa là cô sẽ không đến trường nữa.
“Cho nên cậu sẽ ở lại đây đúng không, Minato-san?”
“Shirayuki……”
“Nè, tụi mình là bạn mà đúng không……?”
Shirayuki nở một nụ cười u ám nhìn Minato.
Xem ra, Shirayuki──
Đã quyết định dùng một sợi xích còn mạnh mẽ hơn cả còng tay để trói buộc Minato.
✦✧
Thôi chết, phải giải quyết tình hình này nhanh nhất có thể mới được.
Cậu cảm thấy mồ hôi lạnh chảy dọc sống lưng.
Nỗi sợ bị làm hại là một chuyện── nhưng vấn đề lớn hơn là dường như chính Shirayuki cũng không có ý định rời khỏi căn phòng này.
Cậu có gặp nguy hiểm hay không thì chưa biết, nhưng số ngày chuyên cần của Shirayuki chắc chắn đang lâm nguy.
Kể cả khi số ngày chuyên cần vẫn còn dư, biết đâu sau này Shirayuki lại nghỉ vì lý do sức khỏe thì sao.
Chuyện giam cầm mình thì cũng đành── thực ra là không đành chút nào, nhưng phải tránh bằng mọi giá tình huống Shirayuki tăng thêm số ngày vắng mặt chỉ vì việc này.
Điều cậu lo lắng hơn bất cứ thứ gì chính là số ngày vắng mặt của Shirayuki.
Có lẽ, chừng nào còn giam cầm cậu, Shirayuki cũng sẽ không đến trường.
Cần phải làm gì đó để Shirayuki dừng việc giam cầm này lại ngay trong hai ngày cuối tuần.
“Minato-san, cậu sẽ không cử động khỏi giường đấy chứ?”
“…”
Cậu im lặng gật đầu.
Dù không bị còng tay, cậu cũng không thể chống lại lời nói của Shirayuki.
“Nè Shirayuki. Cậu không cần làm thế này, tớ vẫn là bạn của cậu mà. Chẳng có chuyện ai hơn ai kém so với nhóm Hazuki đâu. Cho nên──”
“Nói dối── à mà, nghi ngờ bạn bè là không tốt nhỉ.”
Shirayuki lại suýt buông ra một giọng điệu đáng sợ, rồi đột ngột quay về tông giọng thường ngày.
Có lẽ việc cô thay đổi xoành xoạch còn đáng sợ hơn cả khi bị đe dọa.
“Việc Minato-san nghĩ thế nào không quan trọng bằng việc tớ nghĩ thế nào.”
“Ể……? Ý cậu là sao……?”
“Tớ không thể tự coi mình ngang hàng với Hazuki-san và những người khác. Vì tớ không tin vào bản thân mình hơn bất cứ ai trên đời này.”
“T-Tự ti cũng có mức độ thôi chứ……!”
Shirayuki dường như không thể tin rằng mình có thể tiếp tục làm bạn của cậu.
Vì thế nên cô mới nhốt cậu lại, hòng tạo ra một tình huống mà về mặt vật lý, bạn bè của cậu chỉ có mình cô mà thôi…
“Game đối kháng cũng vui, nhưng hai ta chơi đủ rồi… Quả nhiên, bọn mình nên chơi trò này thì hơn nhỉ.”
“Shirayuki……?”
Cậu còn đang nghĩ Shirayuki vừa đút tay vào gấu chiếc hoodie rộng thùng thình làm gì.
Thì xoạc, chiếc váy ngắn sọc ca rô rơi xuống sàn.
“Cái này, vướng quá. Aa, áo blouse cũng vướng nữa. Xin lỗi nhé……”
Shirayuki quay lưng lại rồi bắt đầu sột soạt gì đó.
Có vẻ như cô đang kéo khóa hoodie xuống và cởi cúc áo.
“Rồi, xong rồi. Sao, thế này không tuyệt à?”
“Cái đó……”
“Fufu, thế này thì đồng phục cũng không tệ nhỉ.”
Shirayuki nói rồi ngồi xuống trước mặt Minato, người vẫn đang nằm trên giường.
“Không, cái này thì còn tí yếu tố đồng phục nào đâu……”
“Phải làm đến mức này, tớ mới thấy mình dễ thương một cách chấp nhận được.”
“…”
Shirayuki quỳ gối trên giường, nhìn xuống Minato đang nằm.
Trông có vẻ không khác mấy so với bộ đồng phục hoodie rộng thùng thình lúc nãy, nhưng thực ra lại khác rõ rệt.
Khóa hoodie được kéo đến ngang ngực, nhưng phần ngực đó── khe ngực đang hiện ra rõ mồn một.
“Cái này gọi là ‘nơ trần’ à? Fufu, trông ngốc thật nhưng mà đáng yêu ha……”
Nơi cổ áo là chiếc nơ đỏ mà lúc nãy vẫn còn buộc ở cổ áo blouse.
Cảm giác thật kỳ lạ khi chỉ có chiếc nơ nằm vắt vẻo trên vùng xương quai xanh trần trụi.
Hơn nữa, chiếc váy cô vừa thả xuống sàn vẫn nằm yên ở đó── có nghĩa là, bên dưới chiếc hoodie che đến đùi kia chỉ còn lại đồ lót mà thôi.

“Không áo blouse, không váy… thì còn gì là đồng phục nữa trời……”
“Bộ hoodie trần trụi này mới là đồng phục thực sự của Shirayuki Main đấy. Thực ra tớ muốn làm thế này từ lâu rồi. Tớ chỉ cho Minato-san thấy hình dạng thật sự này thôi đó.”
Shirayuki cúi rạp người, đưa mặt lại gần cậu.
Khe ngực hiện ra càng rõ hơn, khiến Minato suýt nuốt nước bọt.
“……Với bộ dạng đó mà đến trường thì đúng là Iori cũng không tha cho cậu thật.”
“Cái cậu Hội trưởng-kun đó, nghiêm túc quá đáng. Mấy ngày nay tớ bị mắng hoài.”
“Cậu là học sinh cá biệt mà? Iori đang là lá chắn sóng gió từ phía nhà trường cho cậu đấy.”
Dù Iori có nghiêm túc và cứng nhắc, nhưng thà bị cô ấy thuyết giáo còn hơn là bị một giáo viên khó tính và nghiêm khắc hơn rầy la.
“Quả nhiên, cậu đang bảo vệ Hội trưởng-kun… Cậu coi trọng Hội trưởng-kun hơn tớ…”
“Khoan khoan khoan! Không phải thế!”
Cậu thậm chí không thể lơ đễnh mà tsukkomi được.
“Nếu vậy thì phải chơi nhiều hơn nữa, phải làm cho cậu say mê tớ mới được…”
Shirayuki mỉm cười đầy mê hoặc, rồi kéo nhẹ gấu áo hoodie lên.
Cặp đùi trắng nõn lộ ra── và cả hình con bướm màu tím quen thuộc cũng lộ ra.
“Phải rồi, Minato-san cũng thử xăm hình xem? Một con bướm giống hệt của tớ.”
“Ng-Người hướng nội như tớ không hợp đâu, nên tớ xin kiếu.”
“Khác màu thì sao nhỉ? Thay vì ở đùi, xăm ở bắp tay có vẻ hợp đấy.”
“Cậu có nghe tớ nói không vậy!?”
Minato tuyệt đối không phải là kiểu người sẽ đi xăm hình.
Quan trọng nhất là có vẻ đau, nên dù là bạn nữ yêu cầu, cậu cũng muốn từ chối.
“Aa, đúng rồi đúng rồi.”
Shirayuki nhảy phắt xuống khỏi giường.
Cô lục lọi tủ kệ đặt sát tường rồi quay lại với thứ gì đó trên tay.
“C-Cậu, cái đó…!”
Thứ trên tay Shirayuki, người vừa trèo lại lên giường, là một con dao rọc giấy.
“Để tớ khắc lên tay cho Minato-san nhé. Aa, đừng cử động. Cử động là──tớ lỡ cắt nhầm chỗ lạ đấy?”
“Đ-Đùa đúng không!”
“Trông vậy thôi chứ tớ khéo tay lắm đấy.”
Shirayuki đẩy lưỡi dao rọc giấy ra, tạo nên tiếng “tạch tạch”.
“Con bướm này tớ nhìn mỗi ngày, nên tớ nghĩ mình có thể khắc y chang được. Làm sao để lên màu nhỉ? Đổ sơn móng tay vào vết thương là được chăng?”
“Khoan khoan, cách làm cẩu thả thế mà cũng……”
Minato quả thực suýt nữa thì bật chạy khỏi giường.
Bị cắt vào tay bằng dao rọc giấy, chứ đừng nói là dụng cụ chuyên dụng, nghĩ thôi đã rùng mình…!
“Đùa đấy. Bạn bè với nhau ai lại làm thế… nhỉ?”
“S-Sao lại là câu hỏi tu từ?”
Tùy thái độ của cậu mà tớ khắc thật đấy──
Cậu nghe như Shirayuki đang ngụ ý như vậy, thật quá đáng sợ.
“Lần đầu của tớ cũng chảy máu, nên tớ chỉ định cho Minato-san thấy chút máu thôi. Nhưng mà, bỏ đi.”
“……Xin lỗi vì chỉ có tớ được sướng.”
Minato cố nén nỗi sợ hãi, khó khăn lắm mới cất lời.
Nếu cứ im lặng, cậu sợ mình sẽ hét lên, nên cậu không thể không nói.
“Ưm, từ lần đầu tiên tớ cũng thấy sướng rồi nên không sao. Minato-san, cậu sẽ làm tớ sướng… từ giờ về sau nữa nhỉ.”
Shirayuki ném con dao rọc giấy xuống sàn một cách hờ hững.
Sau đó, cô dùng hai tay vén gấu áo hoodie lên.
Chiếc quần lót màu hồng nhạt cô đang mặc bên dưới lộ ra hoàn toàn.
“Không sao, tớ sẽ không làm gì đáng sợ nữa đâu. Minato-san, tớ cho cậu xem quần lót yêu thích của tớ này. Nhìn đi, nhìn đi.”
“…”
Nhờ chiếc quần lót mà nỗi sợ hãi của cậu dần tan biến, chính cậu cũng thấy mình thật không bình thường.
Minato nghĩ, có lẽ trong mắt người khác, mình cũng là kẻ đáng sợ.
“Hôm nay tớ thử màu hồng đáng yêu này. Quả nhiên tớ vẫn thích màu hồng.”
“Thường phục của cậu gần như toàn màu hồng mà…”
Minato nhận ra, dù trong tình huống này, cậu vẫn không thể rời mắt khỏi chiếc quần lót.
Chiếc quần lót hôm nay của Shirayuki là loại màu hồng sặc sỡ, bóng loáng, một kiểu đồ lót mà cậu chưa từng thấy.
“Áo lót thì tớ cởi cùng áo blouse rồi… nên cậu chỉ cần cởi cái này thôi nhỉ.”
“Không, tớ cũng thường không cởi quần lót mà.”
“Không cởi mà chỉ kéo lệch đi thôi à… Thiệt tình, vừa muốn ngắm quần lót vừa muốn chjt luôn nhỉ. Minato-san đúng là tham lam hết chỗ nói.”
“Shirayuki cậu cũng thế còn gì… Cậu đang cố độc chiếm tớ mà.”
“Đúng vậy, tớ muốn độc chiếm cậu.”
Shirayuki cúi xuống, kéo lệch chiếc khẩu trang đen và hôn nhẹ cậu.
“Mà này, thay vì mất công giam cầm tớ, cậu chỉ cần nói muốn chơi qua đêm với tớ là được rồi mà?”
“Thế thì không được. Điều quan trọng là phải ở trong tình huống tuyệt đối không ai làm phiền, để tớ có thể độc chiếm Minato-san hoàn toàn.”
Shirayuki ngồi thẳng dậy, kéo khóa chiếc hoodie xuống.
Bộ ngực cup D lộ ra gần một nửa, núm vếu màu hồng lấp ló.
“Ngực tớ không lớn lắm, nhưng tớ sẽ cho cậu tận hưởng thỏa thích. Dù bị mút và trêu chọc nhiều lần, nó vẫn giữ màu hồng xinh đẹp, cậu thích đầu ngực màu này mà đúng không?”
“Thích thì thích thật, tớ cũng muốn mút thêm, nhưng trong tình huống này…?”
“Tớ sẽ làm cho cậu không còn bận tâm đến tình huống nữa. Nè…♡”
“……!”
Shirayuki lại cúi xuống, ấn đầu ngực hồng hào vào miệng Minato.
Chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo, ngay cả Minato cũng không thể đoán được.
Nhưng, cơn tê dại trên cơ thể cậu đã gần như biến mất tự lúc nào. Nếu vậy thì──
✦✧
“Haa, haa… Dù đã chơi game đối kháng nhiều thế, cậu vẫn còn sung sức quá…”
“……Shirayuki cậu cũng vậy.”
Shirayuki đang ở tư thế cưỡi trên người Minato (vẫn đang nằm trên giường) và thở dốc.
Cô vẫn mặc chiếc hoodie, phần trước áo mở toang, để lộ hoàn toàn bên ngực trái, bên phải cũng lộ ra một nửa.
Chiếc “nơ trần” quanh xương quai xanh cũng gần như tuột ra.
Gấu áo hoodie xộc xệch, và chiếc quần lót màu hồng vẫn đang mặc cũng lộ rõ.
“Ga giường, bẩn hết rồi…”
“Cái đó không quan trọng. Hôm nay… không cần dùng bao cao su nhỉ. Minato-san, cậu thích không dùng mà ha?”
“Ừ thì…”
Với Serina thì gần như cậu không dùng, với Hazuki và Iori thì khoảng một nửa, còn Honami thì ngạc nhiên là lần nào cũng dùng.
Nhưng hôm nay──
“Ba lần liên tiếp không dùng… dữ dội thật…”
“Cả ba lần cậu đều dọn dẹp bằng miệng lúc cuối mà… Tớ thấy không cần phải làm đến mức đó đâu.”
“Đang là giam cầm mà, tớ phải chăm sóc cậu chu đáo chứ. Lần tới thử chỉ dùng miệng của tớ từ đầu đến cuối xem?”
“Thế cũng được, nhưng……”
Minato đã tận hưởng ba hiệp trong tư thế nằm và bắt đầu thấy hơi mệt.
Giờ đã là nửa đêm── sau khi tan học và chơi game đối kháng, cậu dường như đã khá mệt mỏi.
“Hết rồi à? Nhanh hơn tớ tưởng.”
“Tư thế này thì hơi khó. Cậu đã tháo còng tay cho tớ rồi, nên lần này──”
“Aa, tớ hiểu rồi. Vậy thì… Minato-san, thử thế này nhé?”
“Hả?”
Shirayuki tháo chiếc còng tay vẫn đang treo trên thành giường.
Cô luồn dây còng qua thanh kim loại.
Rồi cô còng cả hai tay mình lại, giơ cao hai tay, và nằm xuống giường.
“Wa, cảm giác như đang chơi trò gì đó cấm kỵ lắm♡”
“Thực tế là nó đã thành trò cấm kỵ rồi còn gì!?”
Trông cứ như thể Minato mới là người đang giam cầm Shirayuki và chơi trò không đứng đắn.
Hoàn toàn là tư thế để trói buộc Shirayuki và làm bất cứ điều gì mình muốn.
Cái này, theo một nghĩa khác, còn đáng sợ hơn cả lúc nãy.
Nỗi sợ hãi đã tạm nguôi ngoai nhờ việc mải mê làm tình nhiều hiệp lại trỗi dậy.
“C-Cái này… có vượt quá giới hạn của một trò chơi không vậy!?”
“…Cậu không chơi với tớ à?”
“Ực……”
Shirayuki nhìn Minato với ánh mắt đầy thất vọng.
“Ra vậy, Minato-san không thích kiểu chơi này à…”
“N-Này tớ nói nhé. Chúng mình không thể cứ chơi mãi được. Cái trò bắt cóc này cũng không thể kéo dài mấy ngày liền!”
“…Minato-san, nhất định muốn tớ lên lớp nhỉ.”
“Đương nhiên rồi. Tớ nói thẳng, ưu tiên hàng đầu của tớ là việc Shirayuki được lên lớp.”
Minato đáp dứt khoát, nhưng Shirayuki có vẻ không hài lòng.
“Nếu, tớ có thể lên lớp──”
“Đừng nói ‘nếu’ nghe xui xẻo thế.”
Vừa bối rối, Minato vừa đáp.
Cậu đã lo lắng cho Shirayuki đến thế, mà bản thân cô vẫn không có vẻ gì là muốn lên lớp, đó mới là điều phiền phức nhất.
“Lên lớp rồi tớ lại được nghỉ khoảng hai tháng, tha hồ chơi với Minato-san.”
“Khoan khoan! Lên lớp thì số ngày chuyên cần có thể được reset── nhưng không có nghĩa là cậu lại được nghỉ hai tháng nữa đâu!”
Mỗi năm nghỉ hai tháng, kiểu gì trường cũng có hình thức kỷ luật nghiêm khắc.
“Không được à…”
“…”
Thôi rồi, cậu nghĩ.
Minato giờ đã dám chắc──
Cảm xúc của Shirayuki quá bất ổn, một mình Minato không thể giải quyết nổi.
Dùng súng điện làm ngất, còng tay giam cầm, dùng dao rọc giấy định khắc hình xăm, chỉ riêng những việc đó đã là hoàn toàn điên rồ.
Ấy thế mà cô lại tháo còng cho cậu, rồi chơi đùa thỏa thích như thế này──
Mọi thứ đều quá hỗn loạn, Minato không thể đoán được hành động của cô nàng.
“Trò này cũng không được à? Tớ vẫn chưa chơi đủ mà… không được sao?”
“Shirayuki… Chúng ta không thể tiếp tục mãi được.”
Shirayuki nằm trên giường, chiếc hoodie vẫn mở phanh, bộ ngực nhỏ nhắn cứ nảy lên mỗi khi cô cựa quậy.
Chiếc quần lót màu hồng vẫn lộ ra, thành thật mà nói, cô gợi cảm đến mức cậu cảm thấy mình vẫn có thể làm bao nhiêu hiệp cũng được.
Dù đang mệt, nhưng chỉ cần bắt đầu nếm trải cơ thể cô, cậu sẽ lại không thể dừng lại.
Cơ thể lộng lẫy ẩn dưới bộ đồ phong cách Jirai này, dù tận hưởng bao nhiêu lần cũng không thấy chán.
Nhưng, đây có phải là lúc để chơi đùa bình thường với Shirayuki không?
Khi Minato đang phân vân──
“Như thế không được.”
“Ể?”
“Không được không được không được không được không được không được không được không được không được không được không được không được không được không được không được không được không được không được không được không được không được không được không được không được không được không được không được không được không được không được KHÔNG ĐƯỢC!”
“C-Cái gì vậy?”
Minato vội vàng đưa tay bịt miệng Shirayuki đang hét lên như bị nhập.
Căn hộ này có vẻ cách âm tốt, nhưng la lớn thế này thì phòng bên cạnh chắc chắn nghe thấy.
“Sh-Shirayuki! Người ta xông vào phòng thật đấy!”
“Ưm ưm… nh-nhưng mà…”
Minato từ từ bỏ tay ra khỏi miệng Shirayuki, cô nói với vẻ bất mãn.
“Tớ đã mất công muốn độc chiếm cậu! Tớ muốn Minato-san chỉ thân thiết với một mình tớ thôi! Hết rồi là thế nào, tuyệt đối không được… không được!”
“Nhưng tớ có thể trốn đi bất cứ lúc nào đấy.”
“Cậu… sẽ trốn đi à?”
“…”
Shirayuki nhìn cậu với ánh mắt khẩn khoản.
Cậu không còn thấy cô gái trước mặt mình là kẻ đang đe dọa và giam cầm mình nữa.
Cảm xúc quá bất ổn, vung vẩy vũ khí, không biết sẽ làm gì tiếp theo.
Nỗi sợ đã biến mất tự lúc nào, và cảm xúc dâng trào thay thế nó là──
“…Tớ sẽ không trốn.”
“Kya.”
Minato kéo khóa chiếc hoodie đang mở dang dở xuống, vạch hẳn sang hai bên.
Bộ ngực cup D đẹp đẽ nảy lên, lộ ra hoàn toàn.
“M-Minato-san…?”
“Shirayuki là bạn của tớ. Một người bạn nữ đáng yêu đến mức tớ thực sự muốn được sếch không ngừng, và chính vì thế, tớ muốn── cứu cậu.”
Cậu vừa chứng kiến khoảnh khắc cảm xúc của Shirayuki suy sụp.
Cô đã phơi bày cơ thể mình cho cậu nhiều lần, và để cậu làm tình nhiều lần.
Việc Minato cần làm không phải là trốn thoát, mà là bảo vệ trái tim đang vỡ vụn của cô ấy──
“C-Cứu? Cứu tớ, người đang giam cầm và đe dọa Minato-san? Cậu tốt bụng quá rồi đó…”
“Tớ không tốt với tất cả mọi người. Muốn cứu bạn mình là chuyện đương nhiên mà.”
Vượt qua nỗi sợ hãi, thứ dâng lên trong lòng Minato chính là cảm giác muốn cứu Shirayuki.
“Nhưng, những gì tớ có thể làm rất hạn chế. Tớ chỉ có thể ‘chơi’ với những người bạn nữ của mình thôi.”
“C-Cái này… cũng là ‘chơi’ à?”
Shirayuki, vẫn bị còng tay vào giường── vặn vẹo cơ thể.
Bộ ngực cup D nảy lên.
Núm vú hồng hào vẫn còn cương cứng sau những kích thích vừa rồi, cứ như thể chúng đang mời gọi cậu mút lấy.
Vì khóa kéo đã bị kéo xuống hoàn toàn, cả bộ ngực và chiếc quần lót màu hồng đều lộ rõ.
Không còn gì cản trở Minato tận hưởng cơ thể tuyệt vời này nữa.
“Ừm, cho tớ chơi nữa đi.”
“Chơi trong bộ dạng này… thế này thì có khác gì khỏa thân đâu…”
“Chiếc hoodie đen này đã thành thương hiệu của Shirayuki trong trường rồi. Chỉ cần cậu mặc nó là đủ rồi.”
Minato không rõ đây có phải là thời trang phong cách Jirai hay không, nhưng nó chắc chắn là một bộ trang phục nổi bật.
Cậu không có ý định cởi bỏ bộ đồ rộng thùng thình đáng yêu này.
“Shirayuki, nếu cậu muốn chơi đến vậy, tớ sẽ chơi với cậu tới bến. Kể cả khi cậu nói ‘chán rồi’, tớ cũng không dừng lại đâu.”
“Ể, ể?”
Shirayuki chớp chớp đôi mắt to tròn.
“Có lẽ đây là lần đầu tiên tớ nghiêm túc đấy.”
Giờ thì Minato đã hiểu.
Phải chăng mình chính là kiểu người tinh lực dồi dào──
Cậu đã từng thác loạn với cả Hazuki, Serina và Iori, ba người cùng lúc, nhưng dù chơi với họ bao nhiêu lần, cậu vẫn không thấy mệt mỏi.
Thể lực có thể ứ ừ với cả ba người hết lần này đến lần khác── nếu dồn toàn bộ sức lực đó vào một người duy nhất, chuyện gì sẽ xảy ra?
Cậu tự thấy sợ hãi chính mình, nhưng Shirayuki không có quyền từ chối.
“Aa… Ưm♡”
Minato đè lên người Shirayuki và áp môi mình lên môi cô nàng.
Cậu ngấu nghiến đôi môi cô, quấn lấy lưỡi cô, mút mạnh── rồi lại hôn cô một cách mãnh liệt.
“Ngực cũng phải nhiều hơn nữa…”
“H-Hau… Ưm♡ K-Kinh quá… Cậu mút mà phát ra tiếng như thế, tớ thấy hơi xấu hổ…!♡”
Minato vừa xoa nắn bộ ngực lộ ra từ chiếc hoodie, vừa mút mạnh, rồi lại cắn nhẹ.
Cậu dùng cả tay và miệng để tận hưởng, nếm trải bộ ngực cup D đến khi thỏa mãn──
“Tớ nói trước, tớ sẽ không dừng lại thật đâu. Lúc nãy tớ kết thúc sau ba lần, nhưng lần này── có lẽ đến sáng mai cũng chưa xong.”
“N-Nhiều thế á? Bao… có dùng không?”
Tluc: Trảm 432 từ (。ŏ﹏ŏ) Tluc: Trảm 572 từ ( ꪊꪻ⊂)