Những Cô Bạn Sẵn Lòng Làm Chuyện Ấy Nếu Bạn Yêu Cầu (LN)

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

(Đang ra)

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

Mubineko

Nghĩ đến thôi đã khiến toàn thân tôi chỉ còn lại nỗi sợ hãi ghê tởm.

145 3115

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

(Đang ra)

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

Tổng Tài Hạ Phóng | 总裁下放

Tôi chỉ muốn sống sót, không chỉ vì bản thân mình, mà còn vì người ấy – người đã cùng tôi nương tựa mà sống.

112 2408

Vô Song Dị Giới Nhờ Kỹ Năng Tẩy Não!? (LN)

(Đang ra)

Vô Song Dị Giới Nhờ Kỹ Năng Tẩy Não!? (LN)

KT

Một câu chuyện giả tưởng ấm áp mà dở khóc dở cười về năng lực tẩy não vô song và dàn harem tình cảm nồng nàn chính thức bắt đầu!

27 353

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

(Đang ra)

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

Giai thất

PS: Truyện thiên về đấu trí, thuộc thể loại vô hạn lưu. Tác giả đảm bảo dàn nhân vật chính (cả nam và nữ) sẽ không "bay màu", còn các người chơi khác thì.

574 6809

Mesugaki Tank Enters The Academy

(Đang ra)

Mesugaki Tank Enters The Academy

Gyeokgemheojeop

Điều tệ hơn là những lời khiêu khích hoạt động quá tốt...

5 15

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

(Đang ra)

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

Dongle-kun

Tôi đã định rời đi giữa những tràng pháo tay, nhưng pháo tay vẫn không chịu ngừng lại.

193 501

VOL 4 [ĐANG TIẾN HÀNH] - Chương 1: Đón Năm Mới Cùng Nhỏ Bạn Thân

Kỳ nghỉ đông đã bắt đầu được vài ngày, đêm Giao thừa cũng vội vã trôi qua──

“À ré, Hazuki. Cậu không mặc kimono à.”

“Minato cũng mặc đồ thường đấy thôi. Kimono chật chội lắm.”

“Mà, lỡ cởi ra rồi thì tớ cũng không biết mặc lại cho cậu thế nào...”

“Đừng có nghĩ đến chuyện cởi ra chứ.”

Hazuki đánh bốp vào vai Minato.

Trưa ngày đầu năm, Minato hẹn gặp Hazuki tại sảnh chung cư của mình.

Mái tóc dài màu trà sữa, khuôn mặt xinh đẹp luôn rạng rỡ.

Thân hình mảnh mai nhưng bộ ngực lại nở nang đầy đặn, một vóc dáng tuyệt vời.

Áo khoác màu lạc đà, bên trong là áo thun đen, kết hợp với chân váy mini đen và bốt.

Bộ trang phục sành điệu rất hợp với một gyaru như Hazuki.

44c29423-57ad-4d12-9904-52590c97816c.jpg

“Tớ đùa thôi. Bộ này hợp với Hazuki hơn kimono đấy.”

“Chuẩn không? Mà, kimono cứ để Ruka lo.”

Hazuki có vẻ vui khi được khen, cô cười tủm tỉm.

Minato vẫn chưa quen với việc đánh giá trang phục của con gái, nhưng cậu biết những lúc thế này cứ khen thật lòng là tốt nhất.

“À, phải rồi, không biết Tết này Serina có mặc kimono không nhỉ?”

“Tớ nghe nói nhà Serina Tết này có họp mặt họ hàng mà.”

“Đúng là nhà giàu có khác. Họ có những tập tục như vậy nhỉ.”

Cuối năm ngoái, khi mấy đứa bạn tụ tập đi chơi, Serina đã nói──

“Xin lỗi nhé... Tết này nhà tớ họ hàng tụ tập đông đủ nên bận rộn suốt.”

Chuyện là vậy đó.

Nghe nói nhà Serina là “gia tộc chính”, nên họ hàng từ khắp Nhật Bản đều tụ về.

Là thiên kim đại tiểu thư của gia tộc chính, Serina có vẻ sẽ phải bận rộn tiếp đãi khách khứa.

“Tết nhất mà cũng phải làm việc, thật tội nghiệp cô ấy.”

“Thì nhà giàu cũng có nỗi khổ của nhà giàu mà. Nhà tớ với Minato là dân thường kể cũng may.”

“Ừm, cũng phải.”

Cả nhà Minato lẫn nhà Hazuki đều không có kiểu họ hàng tụ tập vào ngày Tết.

Còn trường hợp của Iori Tsubasa, người mà cậu mới thân vào cuối năm ngoái thì──

“Thật ra nhà tớ cũng vậy. Họ hàng thì không tụ tập, nhưng cha mẹ tớ bình thường toàn đi làm nên ít nhất Tết này cũng muốn ở nhà suốt.”

Thế nên, Iori cũng sẽ ở nhà với gia đình và không đi chơi được.

Nhân tiện, Honami Mugi, người sống quá tự do, đã đột ngột bay đến Okinawa và đang tận hưởng Tết ở vùng đất phương Nam.

“Mấy thằng bạn trời đánh của tớ cũng thế, Tết nhất chả đứa nào rảnh.”

“Tớ cũng gần giống vậy. Suýt nữa là đón Tết một mình cô đơn rồi. Thôi thì, đành chịu đựng đi với Minato vậy.”

Hazuki lại cười tủm tỉm.

Mẹ của Hazuki, người đã đi công tác dài hạn từ năm ngoái, nghe nói đã về nhà ngay trước thềm năm mới.

Dù sao thì bà cũng không nỡ bỏ mặc cô con gái duy nhất của mình trong ngày Tết, nhưng nghe nói hôm nay bà lại có việc bận phải ra ngoài từ sáng sớm.

“Thật ra nếu có mẹ ở nhà, tớ cũng có thể mặc kimono đó. Mà, chắc tớ mặc cũng không hợp bằng Ruka đâu, nên thôi vậy.”

“Hazuki mặc vào chắc cũng hợp mà?”

“Hê, hôm nay cậu lạ nha, cứ khen tớ suốt. Nhưng mà, nếu là đồ hầu gái thì không nói, chứ mặc kimono mà đứng cạnh Ruka thì tớ hơi... ngại.”

“Mà khoan, Serina chắc chắn mặc kimono à?”

“Nghe nói nhà cậu ấy giống như dinh thự võ gia vậy, không mặc kimono thì mặc gì nữa?”

“Nếu vậy, tớ muốn cậu ấy gửi ảnh ghê.”

“Phải đó. Để tớ thử gợi ý nhẹ xem sao... Aa, Ruka nhắn LINE kìa!”

“Ồ, tớ cũng nhận được.”

Vừa ra khỏi chung cư, điện thoại của Minato cũng nhận được tin nhắn LINE.

Tất nhiên, đó là tin nhắn từ Serina── và cả ảnh nữa.

Serina [Chúc mừng năm mới nhé]

Serina [Cuối cùng tớ cũng rảnh tay một chút để gửi lời chúc]

Serina [Với lại, dù hơi xấu hổ nhưng... mọi người xem rồi cười tớ cũng được]

“Uwaa, hợp kinh khủng khiếp!”

“Serina vốn mang vẻ đẹp truyền thống Nhật Bản mà... Cứ như người mẫu kimono ấy.”

Bức ảnh gửi đến điện thoại đúng là ảnh Serina Ruka trong trang phục kimono.

Mái tóc đen dài óng ả được búi gọn gàng sau gáy, cô ấy mặc bộ kimono màu đỏ trang nhã một cách hoàn hảo.

“Tấm ảnh này mà đăng lên SNS chắc chắn sẽ viral lắm đây.”

“Serina chỉ dùng SNS để thu thập thông tin thôi. Tớ nghĩ cô ấy không bao giờ đăng đâu.”

Minato trước đây từng nghe chính Serina nói rằng cô chỉ dùng SNS để tìm thông tin về PC tự lắp ráp hay các thiết bị công nghệ, chứ bản thân hầu như không đăng bài.

“Mà nói mới nhớ, Hazuki cũng ít dùng SNS ghê nhỉ. Ảnh cũng thỉnh thoảng mới đăng.”

“Ồ? Minato để ý cả SNS của tớ à?”

“...”

Hazuki rời mắt khỏi điện thoại, dùng cùi chỏ huých vào sườn Minato.

Bạn bè thì xem SNS của nhau là chuyện thường, nhưng có lẽ cậu đã lỡ lời rồi.

“Thôi, đi nhanh lên. Đền thờ chắc vẫn còn đông lắm, sẽ mất thời gian đấy.”

“Cách đánh trống lảng vụng về ghê... Nhưng mà cậu nói đúng. Chắc phải xếp hàng dài lắm.”

Minato và Hazuki vốn định đi lễ vào lúc giao thừa── cái mà người ta hay gọi là Ninenmairi (lễ chùa hai năm).

Nhưng chỉ vì một câu “phiền phức quá” của Hazuki, cả hai quyết định đi lễ đầu năm (Hatsumode) vào trưa mùng một.

Một người thuộc hệ trong nhà và ghét đám đông như Minato dĩ nhiên không có lý do gì để phản đối.

Vì lẽ đó, cả hai mới rủ nhau ra đường vào buổi trưa ngày đầu năm như thế này.

Minato và Hazuki đến ngôi đền gần nhà, xếp hàng lễ bái trong một dòng người đông hơn dự kiến, rút quẻ xăm, uống amazake (rượu ngọt) và──

“Mệt quá đi mất. Đã thế rút quẻ xăm cả hai đứa đều trúng ‘Trung Cát’, chán phèo.”

“Thế còn đỡ hơn quẻ ‘Hung’ hay mấy cái kết lãng xẹt đó.”

Vừa ra khỏi đền, Hazuki đã ủ rũ buông thõng vai, Minato chỉ biết cười khổ nhìn cô bạn.

Hazuki có vẻ là kiểu người luôn tìm kiếm sự thú vị trong mọi chuyện.

“Nhưng mà công nhận hàng dài thật. Chẳng phải đền nổi tiếng gì mà Tết cũng đông người ghê.”

“À, ra là Minato lần đầu đến ngôi đền này à.”

Minato gật đầu trước lời nói của Hazuki.

Gia đình Minato mới chuyển đến chung cư này vào mùa xuân năm ngoái, nên nếu Hazuki không chỉ, cậu còn chẳng biết đến sự tồn tại của ngôi đền gần nhà này.

“Tớ nhận ra là mình vẫn chưa biết nhiều về khu này lắm.”

“Tại Minato là dân trong nhà mà.”

“Hazuki cũng thế còn gì.”

Dù là gyaru và tỏa ra hào quang của một người hướng ngoại chính hiệu, nhưng Hazuki lại rất thích ở nhà.

Tuy nhiên, Hazuki vẫn bình thường ra ngoài chơi, và cô cũng sống ở chung cư đó trước cả gia đình Minato nên khá rành khu vực lân cận.

“Aa, nhưng mà ở đó có nhiều Vu nữ-san ghê. Đền nhỏ vậy mà không ngờ cũng có nhiều người.”

“Hô, Minato để ý các bạn nữ kỹ ghê ta.”

“Đ-Đâu có, tớ nhìn không phải với ý đó.”

Bị Hazuki lườm bằng ánh mắt sắc lẹm, Minato bất giác chùn bước.

“Mấy Vu nữ-san đó chắc chỉ làm thêm dịp Tết thôi. Hay năm sau tớ cũng thử làm xem sao.”

“Làm Vu nữ-san thì không được nhuộm tóc nâu đâu.”

“Ể, thật á!? Thời buổi này mà còn cấm tóc nâu... Vẫn còn nơi làm việc như thế ở Nhật Bản à...”

“Có đầy ra. Mấy ngành dịch vụ khách hàng, nhiều nơi cấm lắm.”

Minato nhớ lại lần trước xem trang web tuyển dụng bán thời gian, cậu đã nhận ra có rất nhiều nơi ghi chú “cấm nhuộm tóc”.

“À, nhưng nếu vậy thì ngược lại? Có khi lại hay?”

“Hay là sao?”

“Không, không có gì.”

Hazuki vừa như đang đắn đo điều gì đó, bỗng cười toe toét một cách đầy ẩn ý.

Trông cô lại như đang tính toán chuyện gì mờ ám, nhưng Minato quyết định không gặng hỏi thêm, vì kiểu gì thì cậu cũng sẽ sớm biết thôi.

“Mà thôi, Minato ơi, hôm nay mệt quá rồi, mình về luôn đi.”

“Cũng được, hôm nay đi đâu chắc cũng đông người thôi.”

Hai người bạn cùng hệ trong nhà nhanh chóng thống nhất ý kiến, quyết định đi thẳng từ đền về nhà.

Đã cất công ra đường ngày Tết thì thường người ta sẽ ghé đâu đó, nhưng vì mối quan hệ quá thoải mái, cả hai chẳng bận tâm chuyện đó.

Nếu muốn đi chơi, họ có thể đi cùng nhau bất cứ lúc nào.

Cứ thế, cả hai cùng nhau quay về gần khu chung cư của mình──

“Aa, Minato. Ghé tiệm tiện lợi chút được không?”

✦✧

“Tớ cũng hơi đói rồi. Hay mua gì đó đi.”

Dù đã ăn trưa trước khi đi, nhưng việc xếp hàng đã khiến cả hai mệt lả.

Với cái bụng hiện tại, có vẻ khó mà cầm cự đến bữa tối.

Cách chung cư chưa đầy một trăm mét có một tiệm Galaxy Mart, viết tắt là Galama.

Đó là tiệm tiện lợi mà cả Minato và Hazuki đều thường xuyên ghé qua.

“Xin chào quý khách~”

Vừa bước vào trong, một nam nhân viên đeo kính cất giọng chào uể oải.

Đó là một nhân viên mà Minato cũng quen mặt.

“Tiệm tiện lợi Tết cũng phải làm việc nhỉ...”

“Việc giao tiếp với họ hàng của Ruka chắc cũng như lao động thôi. Chỉ có bọn mình là thảnh thơi đi chơi, thấy cũng hơi áy náy.”

“Biết sao giờ, chẳng lẽ lại cố bịa ra việc gì đó để làm. Mà, kiểu gì thì Hazuki cũng phải về nhà trước tối mà.”

“Biết sao được. Mẹ tớ vắng nhà cả một thời gian rồi, phận làm con gái cũng phải phục vụ chút chứ.”

Hazuki cười gượng, “Ha ha”.

“Trước tối thì... chắc còn chưa đầy hai tiếng nữa. Nếu vậy──”

“Oi, Minato, cậu tính toán cái gì đấy?”

“Đ-Đâu có, nhưng mà đây là cơ hội còn gì?”

Nhà Minato thì có bố cậu ở nhà, nhưng nếu là nhà Hazuki, cậu có thể “vui vẻ” được hai, ba lần trước khi trời tối.

“Khoan đã? Nhớ không lầm thì, đồ ‘dành cho Hazuki’ hình như còn không tới ba cái...”

“Từ Giáng sinh đến giờ, bọn mình dùng cũng kha khá mà.”

Đương nhiên, đó là nói đến bao cao su dùng mỗi khi sếch với Hazuki.

Dạo gần đây cũng có nhiều lần “không dùng”, nhưng Hazuki vẫn là người tiêu thụ nhiều nhất.

Đặc biệt là từ khi nghỉ đông, cậu có thể chjt bất cứ lúc nào nên nó hết nhanh là phải.

“Thực ra thì, ở tiệm tiện lợi này cũng có bán...”

“Không được, không được. Mất cảnh giác kiểu đó là nguy hiểm nhất. Cậu chịu khó đi mua ở tiệm tiện lợi hay tiệm thuốc nào xa xa ấy.”

“Biết rồi, biết rồi.”

Dù nhân viên tiệm tiện lợi có lẽ chẳng quan tâm Minato mua gì, nhưng việc mua thứ đó ở ngay tiệm gần nhà vẫn khiến cậu thấy ngại.

Nếu cậu có giải thích rằng đây không phải là quan hệ nam nữ không trong sáng, mà chỉ là dùng để “chơi” với bạn bè, thì đáng tiếc là sẽ chẳng ai tin.

Mà cậu cũng chẳng cần phải giải thích với nhân viên tiệm tiện lợi làm gì.

“Mà, lỡ thiếu thì thiếu... đằng nào thì, cuối cùng cũng là vào đây hoặc đâu đó thôi mà.”

“...”

Hazuki đỏ mặt, dùng một tay nâng bộ ngực G-cup đáng tự hào của mình lên.

Đúng như lời Hazuki nói, dù thứ đó có hết, Minato cũng không muốn lãng phí bất kỳ cơ hội nào nếu được phép húp.

“Thiệt tình, cái tên này... Năm mới rồi mà chẳng thay đổi gì hết.”

“À... Năm nay cũng mong được cậu chiếu cố.”

“Chiếu cố theo nghĩa nào hả!?”

Vừa trò chuyện như vậy, Minato vừa mua một cái bánh bao thịt, còn Hazuki mua một chai nước. Cả hai rời khỏi tiệm tiện lợi.

Minato chia cho Hazuki một ít bánh bao, cả hai quyết định đứng ăn ngay trước tiệm cho nóng.

“Ngon ngon. Mùa đông đúng là phải ăn bánh bao thịt.”

“Ngon thì ngon thật, nhưng Tết dễ béo lắm, phải cẩn thận mới được.”

“Nếu béo lên, thì cuối cùng từ G-cup sẽ thành H-cup...?”

“Đừng có mong ngực tớ to thêm!”

“Đ-Đùa thôi mà.”

Hazuki mới học năm nhất cao trung mà ngực đã phát triển từ F-cup lên G-cup.

Mỗi khi xoa nắn đều cảm thấy nặng trĩu, rõ ràng là nó đã lớn hơn so với lần đầu tiên cậu được chạm vào.

Minato thì ngực con gái dù lớn hay nhỏ cậu đều thích, nhưng cậu đặc biệt thích bộ ngực khủng của Hazuki.

Dĩ nhiên, nếu nó to hơn nữa thì càng đáng chào đón.

Ngực của Hazuki vừa đầy đặn, vừa mềm mại lại đàn hồi, nhũ hoa cũng nhỏ nhắn xinh xắn, dù bị Minato liếm láp mút mát không biết bao nhiêu lần mà vẫn giữ được màu hồng xinh đẹp.

“Nè, cậu đang nghĩ gì bậy bạ── hay đúng hơn là đang nghĩ về ngực tớ đúng không.”

“Rồi, về nhanh thôi. Tớ muốn nắn ngực Hazuki, muốn được kẹp...”

“Thẳng thắn quá đấy! Ngực tớ mà to thêm nữa chắc cậu lại bảo kẹp nữa đi, chà nữa đi, hay vừa kẹp vừa ngậm đúng không...”

“Không to thêm tớ cũng nhờ vậy mà.”

“Cậu thích ngực tớ đến thế cơ à!?”

Việc Minato thích ngực Hazuki đến mức nào── nói ra điều đó quả thực rất xấu hổ.

“Thì, không cần nói ra, nhìn hành động là biết mà. Vì ngực đẹp nên tớ mới xoa, mới mút, mới nhờ kẹp chứ.”

“Chuyện kẹp đó Ruka không làm được đâu nhỉ... Tsubasa-kun cũng chưa à?”

Tsubasa-kun, là nói đến Iori── Hazuki đã bắt đầu gọi Iori Tsubasa, người cô mới thân, bằng tên và thêm "kun".

“À, Iori thì kẹp thoải mái luôn. Tớ cũng xuất vào ngực cô ấy mấy lần rồi, nhưng mà...”

“‘Nhưng mà’ cái gì mà nhưng mà. Cậu mới được ‘làm’ với Tsubasa-kun chưa bao lâu đúng không. Vậy mà đã làm bao nhiêu lần rồi── Khoan, bọn mình đang đứng trước tiệm tiện lợi nói chuyện quái gì thế này.”

“Aa, ờ nhỉ. Phải nhanh về... ngực── à không, về nhà mới được.”

“Trong đầu cậu giờ toàn dục vọng thôi à. Mà sao, tớ cũng bắt đầu muốn kẹp cho cậu rồi... Khoan, Minato, nhìn kìa.”

“Hử?”

Minato nuốt nốt miếng bánh bao cuối cùng, nhìn về phía Hazuki đang chỉ.

“Ai vậy nhỉ?”

Một cô gái vừa bước ra từ phía sau tiệm tiện lợi.

Đầu tiên, đập vào mắt là mái tóc dài màu hồng sặc sỡ.

Cô gái đó dùng ruy băng đen buộc tóc thành kiểu hai bím.

Áo blouse cũng màu hồng chóe, mặc chân váy mini đen, chân đi giày đế dày.

Gương mặt có đôi mắt hơi xệ, trông có vẻ hiền lành, nhưng đường nét thì lại rất thanh tú.

Cả ngoại hình lẫn thời trang, đây rõ ràng là một cô gái vô cùng nổi bật.

“Aa, tớ từng thấy trên mạng rồi. Gọi là gì nhỉ, hệ ‘Jirai’ thì phải...”

“Kora, kora, tùy người mà nói thế có khi họ không thích đâu?”

“V-Vậy à.”

Minato không chỉ kém về thời trang nữ, mà phải nói là hoàn toàn mù tịt.

Nhưng đúng là Jirai nghe không giống một từ mang ý nghĩa tích cực cho lắm.

“Mà, cũng có nhiều đứa thích tự nhận mình là hệ Jirai lắm.”

“Trong nhóm của Hazuki không có ai hệ Jirai à?”

“Nhóm tớ thì không, nhưng bạn của bạn tớ thì có vài người. Thỉnh thoảng cũng có gặp.”

“Hể... Cậu quen rộng thật đấy.”

Là một người hướng ngoại, vòng quan hệ bạn bè của Hazuki rộng hơn Minato rất nhiều.

“Cô gái đó là nhân viên của Galama đấy. Tớ thấy đứng quầy mấy lần rồi.”

“Tớ thì hình như mới thấy lần đầu.”

Minato không chỉ ở tiệm tiện lợi, mà ở các cửa hàng khác cũng ít khi nhìn mặt nhân viên.

Không phải cậu không quan tâm đến người khác, mà vì cậu ngại giao tiếp bằng mắt với người lạ.

Dù có bạn bè là người hướng ngoại hay học sinh ưu tú, thì bản chất Minato vẫn là một kẻ hướng nội.

“Mà nói chung, người mặc đồ kiểu đó, đây là lần đầu tớ thấy ngoài đời thật luôn đó. Không ngờ là có thật...”

“Vậy à? Tớ thấy trên phố suốt mà.”

“Chắc phạm vi hoạt động của tớ với Hazuki khác nhau rồi...”

Minato rất ít khi đến những nơi đông người như khu phố sầm uất.

“Aa, khoan đã, Hazuki.”

“Gì thế, cậu cứ thấy gái xinh là lại── hả, hắn ta đang làm gì vậy?”

Hazuki dường như cũng nhận ra.

Đứng trước mặt cô gái vừa bước ra từ sau tiệm tiện lợi là một gã đàn ông.

Gã đội mũ lưỡi trai màu nâu, khoác áo jumper đen, trông khá đô con.

Gã đó đứng trước mặt cô gái── hay đúng hơn là đứng quá gần.

Trông như thể gã đang chặn đường cô gái.

Hơn nữa, gã còn đang nắm lấy vai cô gái, còn cô thì cố gắng gạt tay gã ra.

Nhìn thế nào cũng không giống một mối quan hệ thân thiện.

“Uwaa, có vẻ căng rồi. Minato, đợi chút. Tớ ra đó xem.”

“Cậu mới là người đợi đã! Này, đừng có làm liều!”

Minato vội vã nắm lấy vai Hazuki khi cô định bước đi.

Hazuki là “nữ hoàng” của nhóm hướng ngoại, rất được các bạn nữ ngưỡng mộ.

Thấy con gái gặp khó khăn, chắc chắn cô không thể làm ngơ── nhưng cô cũng chẳng khỏe mạnh gì, ra đó rất nguy hiểm.

“Để tớ đi cho. Hazuki đợi ở đây đi.”

“Ể? Minato, cậu ổn không đó?”

“Chắc là, không sao đâu.”

Minato không phải người hùng chính nghĩa, cũng chẳng phải kiểu người thích dính vào rắc rối.

Nhưng nếu để bạn gái mình lao vào nguy hiểm, cậu sẵn sàng làm cả những việc không giống mình.

Minato sải bước nhanh đến gần cô gái hệ Jirai và gã đàn ông──

“Này, gã kia, dừng lại! Bỏ con bé đó ra!”

“Hả? Hình như hơi gắt hơn mình tưởng?”

Hazuki không ở lại đợi mà đi theo sau, buông lời nhận xét từ phía sau Minato.

Minato cũng chẳng tự tin gì vào sức mạnh của mình, nhưng nếu tỏ ra yếu thế thì sẽ chẳng làm được gì.

Cách duy nhất để Minato đối chọi với gã đàn ông to con kia là tỏ ra cứng rắn.

“G-Gì thế? Mày là ai, không liên quan đến mày!”

“Thế mày thì có liên quan gì đến con bé đó hả!?”

“Trời, áp lực ghê luôn, Minato...”

Hazuki lại cạn lời, nhưng Minato không quan tâm.

“T-Tao với Shirayuki-chan đang hẹn hò mà!”

“Ể?”

Cô gái được gọi là Shirayuki lộ rõ vẻ mặt kinh ngạc.

“H-Hẹn hò gì chứ! Không có hẹn hò gì hết!”

“Đấy, người ta nói thế rồi. Ok, báo cảnh sát.”

Thấy cô gái lắc đầu nguầy nguậy, Minato rút điện thoại ra.

Không phải dọa suông, cậu định báo cảnh sát thật.

“D-Dừng lại! Tao mà bị báo cảnh sát nữa là bị bắt đó!”

“Thế mày đã gây sự bao nhiêu lần rồi hả!”

Khi Minato kịp buông lời châm chọc, gã đàn ông to con đã co giò bỏ chạy.

Trái ngược với thân hình, tốc độ chạy của gã khá nhanh.

“...May mà gã không lao vào đánh mình.”

“Minato, nếu cậu không nói câu đó thì đã ngầu rồi.”

“Vậy à.”

Minato lại nghĩ, chính câu cuối đó mới đúng là cậu.

Hazuki cũng đang cười khổ, chắc cô cũng nghĩ tương tự.

“Thôi, quan trọng hơn. Cô… không sao chứ?”

Minato dùng kính ngữ nói chuyện với cô gái mặc đồ hệ Jirai── người được gọi là Shirayuki.

Trông cô gái có vẻ bằng tuổi Minato, nhưng vì là lần đầu gặp mặt, cậu không thể nói chuyện suồng sã được.

Có lẽ bị bất ngờ vì Minato đột ngột xen vào, cô gái mở to mắt ngơ ngác── một lúc sau mới gật đầu.

“A vâng. Tôi không sao, không có gì...”

“Hắn có đụng chạm gì cô không? Nếu cần, bọn tôi đi báo cảnh sát cùng cô nhé?”

Hazuki cũng lại gần Shirayuki, vỗ vai cô gái và hỏi han đầy lo lắng.

“Ư... Gya, Gyaru...”

“Hử? Gì cơ?”

Hazuki có vẻ không nghe thấy, nhưng tai Minato thì đã lọt vào.

Xem ra cô gái Shirayuki đang cảm nhận được áp lực từ gyaru.

“V-Vâng, không có gì. Tôi cảm ơn hai người nhé.”

Cô gái liên tục cúi đầu cảm ơn.

Tuy ăn mặc sặc sỡ, nhưng tính cách có vẻ khá hiền lành.

“Mà gã đó không sao chứ nhỉ? Liệu có lẩn quẩn đâu đó gần đây không...”

“Hazuki, cậu nói thế làm người ta sợ đó. Đừng có nói bậy.”

“Á.”

Hazuki nhận ra mình lỡ lời.

Dù vậy, trong trường hợp này, cẩn thận một chút cũng tốt.

“Nhưng mà, điều Hazuki nói cũng có lý. Này, nếu được thì để bọn tôi đưa cô về gần nhà nhé?”

“Ư, ưm. Không cần đâu, tôi ổn thật mà.”

Shirayuki khẽ lắc đầu.

“Với lại, tôi xin lỗi. Đã kéo cả hai vào rắc rối...”

“Đừng bận tâm. Gã đó trông có vẻ nhát gan, nhưng mà cô vẫn nên cẩn thận thì hơn. Chúng tôi có hai người, mà tên này dù sao cũng là con trai, hay là để tụi tôi đưa cô về nhà nhé?”

“V-Vâng thôi, nhà tôi gần đây lắm...”

“Vậy à. Nhưng mà, cô nên đi đường lớn cho an toàn.”

“V-Vâng. Tôi sẽ đi đường đó.”

“Phải rồi, trao đổi cách liên lạc đi. Có gì cứ gọi bọn tôi ngay.”

“Ể? A, vâng.”

Hazuki ngầu thật, Minato thầm kinh ngạc.

Vừa mới gặp mặt lần đầu mà đã trao đổi cách liên lạc.

Nếu là Minato, dù đối phương có là bạn cùng lớp, cậu cũng không thể trao đổi thông tin liên lạc chỉ sau năm phút gặp mặt.

Cậu lại một lần nữa nhận ra Hazuki là một người hướng ngoại có kỹ năng giao tiếp mạnh mẽ đến mức nào.

“Aa, cảm ơn. Vậy thì xin phép...”

Shirayuki lại cúi đầu chào, rồi chạy đi mất.

Minato và Hazuki đứng tại chỗ, bất giác nhìn theo bóng cô gái──

“Hừm, Shirayuki Maine à... Tên dễ thương nhỉ.”

Hazuki vừa nhìn điện thoại vừa lẩm bẩm. Có vẻ cô đang xem tên đăng ký LINE.

“Shirayuki Maine. Không chỉ ngoại hình mà tên cũng dễ thương nữa.”

“Kora, Minato.”

“Ui da.”

Hazuki đột nhiên véo má Minato.

“Cứ thấy gái xinh là lại thế. Cậu lại định kết bạn nữa à?”

“L-Làm gì có. Có khi chẳng bao giờ gặp lại nữa ấy chứ...”

“Tớ đã bảo là nhân viên tiệm tiện lợi này mà. Khả năng gặp lại là quá đủ luôn.”

“Cũng phải...”

Việc Minato chưa từng thấy Shirayuki trước đây có lẽ chỉ là tình cờ.

Cô gái làm thêm ở tiệm tiện lợi ngay sát chung cư nhà cậu, nên khả năng tái ngộ còn cao hơn.

“Mà, chắc Minato cũng không thân thiết quá mức cần thiết với nhân viên tiệm tiện lợi đâu nhỉ.”

“Đương nhiên rồi. Có gặp ở tiệm thì người ta cũng đang làm việc mà.”

“Minato mấy khoản này thì biết giữ kẽ lắm. Thậm chí còn cố tránh việc trở nên thân thiết nữa.”

“Tớ cũng biết ý tứ lắm chứ bộ.”

“Ể~, cái đó thì tớ không chắc à~”

Hazuki lườm Minato bằng ánh mắt nửa con mắt.

Một kẻ hở ra là lại nhờ vả để được ăn sạch như cậu, đúng là không thể phản bác mạnh mẽ được.

“Thôi kệ đi. Chuyện đó để sau... Đằng nào tớ cũng cố tình không mặc kimono rồi... về nhanh thôi.”

“Hôm nay chỉ có mỗi Hazuki. Nếu chỉ chơi với Hazuki thôi thì ba cái còn lại không đủ rồi. Hay quay lại tiệm tiện lợi mua thêm nhỉ.”

“Vấn đề nhiều chỗ quá! Tớ đã bảo cậu đi chỗ khác xa mà mua cái đó cơ mà! Tự nhiên tớ cũng thấy xấu hổ!”

“Hazuki có gì đâu mà phải ngại...”

“Với lại... mà, nếu thiếu thì... cũng được mà. Cuối cùng cho ra ngực tớ... mấy lần cũng được.”

“...”

Hazuki đỏ mặt, rảo bước đi thẳng.

Có vẻ như Hazuki cũng đang mong chờ cơ hội được “vui vẻ” riêng tư với cậu.

Nếu vậy thì── Minato cũng nên đáp lại kỳ vọng của Hazuki và làm cô vui lòng.

Ba mươi phút sau khi Minato cùng Hazuki quay về chung cư.

✦✧

Hazuki nói đi xem chừng chú mèo Momo của mình, rồi quay về căn hộ của cô ở tầng trên nhà Minato hai tầng.

Minato đang vừa nhấm nháp trà nóng vừa lướt điện thoại một cách lơ đãng thì.

“Ta da~!”

“...Da~ cái gì chứ.”

Cửa phòng khách đột nhiên mở ra, Hazuki nhảy vào.

Minato giật mình, suýt nữa làm rơi cả cốc trà.

Mái tóc dài màu trà sữa vẫn vậy, nhưng trang phục của cô đã thay đổi so với lúc nãy.

“Gì thế... Trang phục Vu nữ à?”

“Đúng rồi! Thật ra tớ đã lén mua từ trước rồi!”

Hazuki xoay một vòng tại chỗ.

Đó là một bộ trang phục Vu nữ vô cùng chuẩn mực với áo trắng (hakue) và quần ống rộng đỏ (hibakama).

Có điều, chất vải trông hơi mỏng, chắc là đồ cosplay.

“...Ra là vậy, hứng lên mua về, nhưng đến lúc mặc thì lại xấu hổ nên vứt xó. Nhưng nếu không mặc vào dịp Tết này thì chẳng còn dịp nào khác, nên cậu quyết định lấy hết can đảm mặc thử à.”

“Đừng có đọc vị tớ thế! Cậu hiểu tớ quá rồi đấy!?”

Chắc là do Hazuki quá đơn giản, Minato nghĩ vậy nhưng không nói ra.

Thân nhau mấy cũng phải giữ kẽ. Lời nói ra phải cẩn thận.

“Mà, cứ tưởng cậu bày trò gì... Cho tớ làm một nháy trong bộ Vu nữ-san này đi!”

“Cậu quyết định xem nên cạn lời hay nên xin xỏ đi chứ!?”

Hazuki mặt đỏ bừng, hét lên, không rõ là đang giận hay đang ngại.

“T-Tớ biết là cậu muốn sếch rồi, nhưng trước đó không phải nên nói gì à?”

“Hazuki, dễ thương lắm. Aa, bộ đồ Vu nữ thanh thuần này cũng hợp với cậu quá trời. Hazuki cao ráo nên mặc vào trông chuẩn không cần chỉnh. Thế này thì chỉ có đè ra ngay thôi.”

“Đừng có thêm mấy câu biến thái vào cuối chứ! Thiệt tình... Tự nhiên lại khen dữ dội vậy...”

Hazuki càng thêm ngượng ngùng, cô rút cây quạt giấy màu đỏ giắt ở hông ra che mặt.

Chuẩn bị cả đạo cụ nữa, đúng là tiểu tiết ghê.

“Dù gì cũng là Tết mà... Tớ cũng muốn được ứ ừ với Vu nữ-san.”

“Cậu sẽ bị quật đó.”

“Chưa chắc đâu...”

Một nàng Vu nữ dỏm, và một gã đàn ông muốn “làm” với Vu nữ dỏm.

Bên nào tội lỗi nặng hơn đây... Minato bất giác suy nghĩ.

“Mà, chỉ là chơi thôi mà. Có phải Vu nữ chuyên nghiệp đâu, chắc không sao.”

“Đ-Đúng ha. Tớ cũng chỉ thỉnh thoảng muốn mặc đồ hệ thanh thuần thôi mà.”

“Ừm, đã là chơi thì muốn mặc gì thì mặc thôi.”

“Wa, wa, gần quá, gần quá.”

Khi Minato tiến lại gần và nhìn Hazuki chằm chằm── Hazuki như bị áp lực đẩy lùi, ngồi xuống ghế sofa trong phòng khách rồi nằm ngả ra.

ee15bbe3-2689-4185-bbf5-a18906d32e13.jpg

“Aa, thế này dễ nhìn hơn rồi. Bộ hầu gái váy dài lần trước cũng hợp, xem ra dù tóc nâu hay là gyaru thì mặc đồ thanh thuần vẫn hợp nhỉ.”

“Cậu vừa bảo Vu nữ-san là phải tóc đen đúng không. Nhưng mà, nếu không phải Vu nữ-san xịn thì Vu nữ tóc nâu cũng được mà nhỉ.”

“Ngược lại còn thấy mới mẻ, có khi còn tuyệt hơn tóc đen ấy. Cái cảm giác phạm tội này càng làm tớ hưng phấn hơn.”

“Thế thì bị quật thật đấy... K-Kora, nhìn gần quá rồi đó!”

Hazuki dùng quạt che miệng, rên rỉ một cách xấu hổ.

“Ha, Hazuki... đừng bảo là cậu không mặc áo ngực nhé!”

“Đ-Đến giờ mà còn hưng phấn vì không mặc áo ngực à!?”

Minato dán mắt nhìn chằm chằm vào vạt áo hakue.

Do cú nằm vật ra ghế sofa, vạt áo trước bị hở ra, khiến bộ ngực gần như lộ ra ngoài.

Hơn nữa, cô không mặc áo lót, bộ ngực G-cup gần như phơi bày hoàn toàn.

Thậm chí, cả quầng màu hồng cũng──

“C-Cậu nhìn ngực người ta ghê quá... Sao mà, lúc đang cosplay tớ thấy xấu hổ hơn bình thường...”

“Chính cái vẻ xấu hổ đó của Hazuki mới gợi cảm, đối với tớ là tuyệt nhất.”

“Cái gì cậu cũng tận hưởng được hết! T-Thiệt tình...”

Hazuki vặn vẹo cơ thể cố thoát khỏi ánh nhìn của Minato, khiến vạt áo trắng càng hở hang hơn.

Đầu ngực bên ngực trái màu hồng bật ra như thể đang nhảy múa.

“A á...♡”

Tiếng rên ngọt ngào, thánh thót bật ra từ môi Hazuki.

“Khai xuân cùng nàng Vu nữ vừa đáng yêu vừa gợi tình thế này──

Minato có dự cảm rằng năm nay mình cũng sẽ lại chìm đắm trong những “trò chơi” với Hazuki mà thôi.

Tluc: Trảm 750 từ (。ŏ﹏ŏ)