Những Cô Bạn Sẵn Lòng Làm Chuyện Ấy Nếu Bạn Yêu Cầu (LN)

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

(Đang ra)

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

Mubineko

Nghĩ đến thôi đã khiến toàn thân tôi chỉ còn lại nỗi sợ hãi ghê tởm.

145 3114

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

(Đang ra)

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

Tổng Tài Hạ Phóng | 总裁下放

Tôi chỉ muốn sống sót, không chỉ vì bản thân mình, mà còn vì người ấy – người đã cùng tôi nương tựa mà sống.

112 2401

Vô Song Dị Giới Nhờ Kỹ Năng Tẩy Não!? (LN)

(Đang ra)

Vô Song Dị Giới Nhờ Kỹ Năng Tẩy Não!? (LN)

KT

Một câu chuyện giả tưởng ấm áp mà dở khóc dở cười về năng lực tẩy não vô song và dàn harem tình cảm nồng nàn chính thức bắt đầu!

27 353

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

(Đang ra)

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

Giai thất

PS: Truyện thiên về đấu trí, thuộc thể loại vô hạn lưu. Tác giả đảm bảo dàn nhân vật chính (cả nam và nữ) sẽ không "bay màu", còn các người chơi khác thì.

574 6690

Mesugaki Tank Enters The Academy

(Đang ra)

Mesugaki Tank Enters The Academy

Gyeokgemheojeop

Điều tệ hơn là những lời khiêu khích hoạt động quá tốt...

5 15

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

(Đang ra)

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

Dongle-kun

Tôi đã định rời đi giữa những tràng pháo tay, nhưng pháo tay vẫn không chịu ngừng lại.

193 498

VOL 4 [ĐANG TIẾN HÀNH] - Chương 4: Nhỏ Bạn Không Đến Trường

Buổi tối, hơn mười giờ đêm──

“Aa, Minato-san, chào buổi tối.”

“Chào, Shirayuki.”

Minato vẫy tay chào Shirayuki vừa bước ra từ phía sau cửa hàng tiện lợi.

Hôm nay cô vẫn diện bộ trang phục quen thuộc theo phong cách Jirai, áo blouse hồng cùng váy mini đen.

Giữa đêm tháng Một, gió lạnh buốt, vậy mà Shirayuki lại chẳng khoác áo.

“Này, trang phục đó trông lạnh thật đấy... Cậu không sao chứ?”

“Thời trang là phải có khí chất. Thật lãng phí nếu giấu bộ đồ yêu thích dưới lớp áo khoác. Dù lạnh hay bị mọi người xung quanh nhìn kỳ lạ, tớ vẫn sẽ mặc bộ đồ mình muốn.”

“Có gu riêng thì tốt thật, nhưng cũng ráng đừng để bị cảm lạnh đấy...”

“Tất nhiên là tớ có biện pháp chống lạnh đàng hoàng nên không sao. Thật ra, nó ấm hơn vẻ ngoài đấy.”

“À, ra vậy.”

Chắc là cô mặc đồ lót giữ nhiệt hoặc dán miếng giữ ấm bên trong.

Minato thì cứ lạnh là mặc thật nhiều lớp, nhưng các cô gái coi trọng thời trang xem ra cũng vất vả thật.

“Dù vậy thì vẫn lạnh, hay là mình vào quán nào đó đi?”

“Aa, không được đâu. Giờ này học sinh cao trung sẽ bị từ chối. Dạo này quán nào cũng cẩn thận lắm.”

“Cũng phải ha.”

Minato không có thói quen ra ngoài giữa đêm nên không nhận ra điều này.

“Trước mắt, cậu cầm lấy. Ấm lắm đó. Của tớ là hồng trà, của Minato-san là café au lait.”

“Ồ, cảm ơn. Hết bao nhiêu vậy?”

Shirayuki lấy từ trong túi ra một ly cà phê của cửa hàng tiện lợi rồi đưa cho Minato.

Thật ra, chỉ trong lúc chờ Shirayuki, cơ thể cậu đã lạnh cóng nên có được thức uống ấm đúng là cứu tinh.

“Không sao, tớ mời. Tớ có làm thêm nên có tiền mà.”

“Vậy tớ xin nhận nhé.”

Món này cũng không đắt đỏ gì nên nhận chắc cũng không sao.

Cả hai vừa nhấp ngụm đồ uống nóng hổi vừa rảo bước.

“Thật ra không phải hôm nay cũng được, nhưng tớ nghĩ đây là chuyện nên nói sớm.”

“Wa, căng thẳng ghê. Chuyện gì vậy, chuyện gì vậy?”

Shirayuki nói vậy, nhưng trông cô lại có vẻ vui mừng.

Ban ngày Minato đã liên lạc với Shirayuki và hẹn gặp.

Cô trả lời rằng mình có ca làm thêm ở cửa hàng tiện lợi, nếu sau khi xong việc mà cậu thấy ổn thì── và Minato đã đồng ý.

Thật ra, Hazuki tối nay cũng hiếm hoi có Honami và Izumi Sara đến nhà ngủ lại, nên Minato hoàn toàn rảnh rỗi.

Cậu đã nghĩ mình sẽ bị từ chối vì hẹn đột ngột, nhưng Shirayuki không những không khó chịu mà còn có vẻ vui, khiến cậu thở phào nhẹ nhõm.

“Mà, ngại thật. Shirayuki làm thêm chắc mệt lắm nhỉ.”

“Unn, không sao đâu. Tớ quen với việc làm thêm ở cửa hàng tiện lợi rồi. Vẫn còn khỏe chán. Nè nè, cần tớ nhảy cho xem không.”

Shirayuki cười toe toét, xoay một vòng điệu nghệ.

Xem ra thần kinh vận động của cô không tệ, điệu bộ khá nhẹ nhàng.

Chiếc váy mini tung lên, để lộ cặp đùi trắng ngần.

“Rồi rồi, tớ biết cậu khỏe rồi. Không cần nhảy đâu. Đồ uống đổ bây giờ.”

“Không sao mà. Vậy, chuyện cậu muốn nói là gì?”

Shirayuki ngừng nhảy, ngước mắt nhìn Minato.

Minato gọi Shirayuki ra tất nhiên là vì chuyện Iori đã nhờ.

Thật lòng mà nói, nhiệm vụ “đưa một học sinh trốn học trở lại trường” là quá sức với Minato.

Đây là một vấn đề nhạy cảm, nếu bất cẩn nhúng tay vào, mọi chuyện có thể sẽ rắc rối thêm.

Nhưng── cậu không thể bỏ mặc khi bạn mình sắp bị lưu ban.

Dù rất ngạc nhiên khi Iori nhờ vả chuyện của Shirayuki, nhưng Minato tin rằng, kể cả khi cô không nhờ, cậu vẫn sẽ hành động.

Mấy tháng qua, tình bạn với những cô bạn gái đã trở thành điều quan trọng hơn bất cứ thứ gì đối với Minato──

“À này, Shirayuki là học sinh cao trung Muromiya phải không?”

“Ực, cuối cùng cũng bị lộ rồi à...”

“Vậy là cậu giấu tớ à. Mà, đã giấu tớ thì có nghĩa là...”

Minato lườm Shirayuki bằng ánh mắt nửa miệng.

“Unn, tớ biết Minato-san và Hazuki-san là học sinh Muromiya. Tớ từng thấy hai cậu mặc đồng phục đi trên đường rồi.”

“Bị nhìn thấy từ bao giờ vậy trời...”

Quả nhiên, nhà Shirayuki chắc cũng không xa đây.

Nghĩ lại thì, lần đầu gặp Shirayuki trước cửa hàng tiện lợi, cô đã đi bộ về.

Nếu nhà xa, ít nhất cũng phải dùng xe đạp.

Shirayuki dường như cũng không mấy bận tâm việc làm thêm gần nhà.

“Vì vậy, lúc được Minato-san giúp đỡ trước cửa hàng tiện lợi, tớ đã giật cả mình.”

“Nhắc mới nhớ, lúc đó mặt cậu ngạc nhiên thật... Tớ cứ tưởng cậu giật mình vì bị tớ bắt chuyện đột ngột.”

Hazuki cũng biết mặt Shirayuki, xem ra chỉ có Minato là quá vô tâm với xung quanh.

“Vậy... cậu biết bao nhiêu về tớ rồi?”

“Nghe nói cậu toàn làm bài kiểm tra ở phòng y tế suốt phải không?”

“Ư ư... Bị biết cặn kẽ luôn rồi...”

“Tớ nghe từ Hội trưởng Hội học sinh. Nghỉ hai tháng thì số ngày có mặt vừa sít sao. Hình như vẫn có thể gỡ gạc lại bằng báo cáo hay học bổ trợ gì đó.”

“Gỡ gạc... được á?”

Shirayuki tròn mắt, nghiêng đầu.

“Cách cậu nói ‘được á’ nghe như là không muốn gỡ gạc được vậy.”

“Cũng không phải là không muốn... tớ cứ nghĩ là mình tiêu rồi cơ...”

Ư ư~m, Shirayuki rên rỉ, rồi nói.

“Mà... đời còn dài, lưu ban một hai lần chắc cũng không sao. Hehehe.”

“Không phải lúc để ‘hehehe’ đâu!”

Shirayuki cười vẻ bối rối, nhưng Minato cũng bối rối không kém.

Cậu không bao giờ ngờ được rằng Shirayuki lại chấp nhận việc lưu ban.

Dù không đến trường, nhưng cậu vẫn nghĩ cô không hề muốn bị lưu ban.

“Cái kỳ thi tốt nghiệp cao trung thì phải. Có cái đó rồi, nên nếu muốn vào đại học thì vẫn dự thi được mà.”

“...Mấy cái đó thì cậu tìm hiểu kỹ gớm.”

Minato không rành lắm, nhưng cậu cũng từng nghe về hệ thống này, trước đây gọi là Daiken.

“Không lẽ Shirayuki, cậu định không đến trường nữa à?”

“Tớ chưa quyết định hẳn, nhưng chắc là chưa muốn đi ngay lúc này.”

“...”

Nếu không đi ngay, chắc chắn sẽ lưu ban.

Nhưng xem ra Shirayuki cũng hiểu rõ điều đó.

Đúng hơn là, cô đã đinh ninh rằng mình bị lưu ban rồi.

Nếu đã quyết định lưu ban, đáng lẽ nhà trường phải liên lạc rồi chứ.

“Aa, tự dưng thấy nhức đầu quá.”

“Đúng là Minato-san người tốt thật. Mới kết bạn gần đây mà đã lo lắng cho tớ đến vậy. Dịu dàng quá...”

Lần này, Shirayuki nhìn cậu bằng ánh mắt cảm động.

Được con gái khen thì cũng không tệ, nhưng giờ không phải lúc cho việc đó.

“Nghe này, Shirayuki.”

“Vâng.”

“Chỉ có trả lời là nhanh thôi... Nghe này, thời gian quen biết không quan trọng. Bạn bè sắp bị lưu ban thì lo lắng là chuyện đương nhiên.”

Minato không thể nói là cậu hiểu rõ Shirayuki.

Nhưng, dù bản thân cô nghĩ thế nào, cậu cũng không thể dễ dàng chấp nhận chuyện lưu ban này.

“Bạn bè... Phải rồi ha, tớ và Minato-san đã trở thành bạn bè rồi...!”

Gương mặt Shirayuki bừng sáng.

“Vì là bạn bè... nên... c-cái đó tớ cũng cho cậu xem rồi...”

“...”

Ngay khoảnh khắc tiếp theo, dường như nhớ lại chuyện hình xăm hôm trước, mặt cô đỏ bừng.

Cô ngượng đến mức khiến cả Minato cũng thấy xấu hổ lây.

“Aa, phải rồi. Lỡ hình xăm bị lộ thì sẽ bị đình chỉ học đúng không? Nếu đằng nào cũng bị đình chỉ, thà cứ trốn học luôn còn hơn...”

“Đừng có viện hết cớ này đến cớ khác để tiếp tục trốn học nữa.”

Minato đã nghĩ rằng mình không nên nói nặng lời quá, nhưng──

Có vẻ như với Shirayuki, không nên khách sáo thì tốt hơn.

“Tớ có hơi khách sáo với bạn bè...”

“Ể? Minato-san vậy à. Mà, cậu vốn dịu dàng mà.”

“Nhưng với Shirayuki, có lẽ tớ nên quên đi sự dịu dàng và khách sáo thì hơn.”

“Ểể! T-Tớ rất hoan nghênh sự dịu dàng đó! Nếu được, tớ còn thích được cậu quan tâm và cưng chiều thật nhiều cơ!”

“Cậu đang nói mấy cái vớ vẩn gì vậy...”

Quả nhiên, với Shirayuki, nên tiết chế sự dịu dàng và khách sáo thì tốt hơn.

Cứ chiều chuộng cô thì cô sẽ lưu ban thật mất.

“Nói chung, tớ sẽ bắt cậu phải nghe tớ nói bằng hết. Nếu bỏ lỡ hôm nay, có vẻ cậu sẽ trốn luôn quá.”

“Ư ư ư...!”

Shirayuki rên rỉ một cách kỳ lạ.

Xem ra là cậu đã nói trúng tim đen──

“N-Nếu tớ trốn, cậu có đuổi theo không?”

“Tớ sẽ đuổi cùng trời cuối đất. Vì bạn nữ, tớ có thể trở nên dai dẳng lắm đấy.”

“Oa, ánh mắt của Minato-san cho tớ thấy là cậu đang nói thật.”

“Ừm, tớ nghiêm túc.”

Từ góc nhìn của Minato, mối liên kết với Shirayuki chỉ là “nhân viên cửa hàng tiện lợi gần nhà”.

Dù là bạn bè, nhưng cũng không phải mối quan hệ có thể gặp bất cứ lúc nào như với đám Hazuki.

Nếu bị Shirayuki né tránh, việc “bắt” được cô sẽ rất khó khăn.

Và, việc thuyết phục Shirayuki cần phải hoàn thành ngay trong hôm nay. Không còn nhiều thời gian nữa.

“Ng-Nghe cậu nói thì cũng được. Vì tụi mình là bạn bè... Nhưng...”

“Hửm?”

Khi Minato hỏi lại, Shirayuki dừng bước, nhìn chằm chằm vào mắt cậu.

“Hay là, cậu đi chơi với tớ một chút nhé?”

“Đi chơi cái gì cơ?”

“Chơi đêm.”

“...”

✦✧

Đã hơn mười một giờ đêm.

Cơn gió đêm tháng Một dường như càng lạnh hơn, Minato khẽ co người lại.

“Mà này Shirayuki, nghiêm túc đấy, mặc áo khoác vào đi.”

“Không sao, không sao. Tớ vừa uống hồng trà nóng rồi, hoàn toàn ổn.”

“Thật không đấy...”

Trông cô rõ ràng là lạnh, thậm chí chỉ nhìn thôi cũng đủ khiến Minato thấy lạnh theo.

“Một khi đã chơi, cái lạnh chẳng là gì sất.”

“Ư-Ừm... Tớ hơi dở mấy vụ chơi đêm này.”

“Nhưng cậu sẽ không bị cha mẹ mắng đâu nhỉ?”

“Ông già nhà tớ dạo này bận lắm. Hôm nay cũng đi công tác rồi.”

Như thể hoán đổi với việc mẹ của Hazuki vừa trở về sau chuyến công tác dài, cha của Minato lại thường xuyên vắng nhà.

Dĩ nhiên, cha Minato và mẹ Hazuki không hề liên quan gì đến nhau.

Nghe nói công ty của cha cậu đang gặp vấn đề gì đó, nên ông phải chạy đôn chạy đáo khắp nơi.

Ông bảo cậu cứ yên tâm, không đến mức bị đuổi việc hay công ty phá sản đâu──

“Gọi là chơi đêm chứ, nãy giờ chẳng phải chỉ đi lòng vòng thôi sao?”

“Nghiêm túc là chỗ nào cũng gắt lắm. Nhìn rõ là vị thành niên nên quán nào cũng không cho vào. Tớ muốn đi karaoke hay nhà hàng gia đình lắm chứ.”

“Thế chẳng phải tốt à.”

Bản thân Minato không hứng thú với việc chơi đêm, nên cậu nghĩ việc giới trẻ bớt lượn lờ ban đêm cũng là chuyện tốt.

“Nhưng chỉ đi bộ lòng vòng giữa đêm thôi cũng thấy hơi vui vui đúng không?”

“Ừm... Chà, cũng có cảm giác hơi khác ngày thường thật.”

Thật ra, Minato cũng cảm thấy có chút phấn khích.

Thêm vào đó, người đang đi bên cạnh cậu, dù phong cách thời trang hơi dị, lại là một cô gái xinh đẹp phi thường.

Dù không phải bạn gái mà chỉ là bạn bè, nhưng là con trai thì không thể không vui được.

“Đúng không, đúng không. Aa, nếu thấy cảnh sát thì mình chuồn ngay nhé. Nhưng phải thật tự nhiên. Tỏ vẻ như không có gì, rồi rẽ ở góc đường nào đó để cắt đuôi.”

“Không phải ‘cắt đuôi’ đâu. Shirayuki, cậu quen vụ này rồi đúng không.”

Thậm chí còn nảy sinh nghi ngờ rằng Shirayuki toàn đi lượn lờ một mình ban đêm.

Trông cô không có vẻ gì là sợ chơi đêm, chắc là chưa gặp nguy hiểm gì...

“Hôm nay có tớ đi cùng còn đỡ, chứ con gái đi một mình thì nguy hiểm lắm đó?”

“Tớ còn từng bị mấy cậu trai tóc vàng tóc nâu trông đáng sợ bắt chuyện, còn ghê hơn cả tên bám đuôi hôm trước.”

“Ểể!? Cậu trốn thoát được chứ!?”

“Đúng lúc có chú cảnh sát đi ngang qua nên đã giúp tớ.”

“...Những lúc như thế thì lại dựa vào cảnh sát à.”

Shirayuki xem ra là một người khá ranh mãnh.

Mà, cô như vậy thì Minato cũng thấy yên tâm hơn.

“Nhưng mà, nghỉ chút đi. Lúc làm thêm tớ phải đứng suốt.”

“Thế mà bảo không mệt. Nhưng bảo nghỉ mà không vào quán được thì...”

Không lẽ giờ này lại dẫn một cô gái về nhà mình.

Dù là bạn nữ, nhưng Shirayuki có chút khác biệt với đám Hazuki, những người sẵn sàng “cho” cậu.

“Việc đó cứ để tớ lo. Tớ cũng là dân chuyên chơi đêm đấy.”

Shirayuki cười táo bạo, nắm chặt tay giơ lên.

Đối với Minato, cậu thà rằng cô là dân nghiệp dư chơi đêm còn hơn, miễn là cô chịu đến trường.

Vừa nghĩ vậy, cậu vừa để Shirayuki dẫn đi khoảng mười phút──

✦✧

“Và thế là, đến nơi rồi nè.”

“...Chẳng phải cậu bảo giờ này học sinh cao trung không vào quán nào được sao?”

Nơi Minato và Shirayuki đến là một quán cà phê internet trong một tòa nhà phức hợp.

Người đàn ông trung niên ở quầy lễ tân không nói gì, nhận lấy thẻ thành viên Shirayuki đưa ra.

“Minato-san, vẫn còn non lắm.”

Shirayuki giơ ngón trỏ lên lắc qua lắc lại trước mặt.

“Trẻ con thì chắc không biết rồi, nhưng chuyện gì cũng có ngoại lệ.”

“Xin lỗi nhé, tớ là trẻ con chưa từng chơi đêm.”

Thật ra, đây là lần đầu tiên Minato đến Cafe Net.

Cũng không có lý do gì sâu xa, chỉ là không có việc gì nên chưa từng đến── nhưng Shirayuki ra vào Cafe Net dễ dàng thế này trông có vẻ hơi người lớn.

“Ở đây, quầy đồ uống tự chọn là dĩ nhiên, còn có cả kem tươi ăn thỏa thích, mà kiểm tra thông tin cá nhân lại sơ sài, đúng là chỗ lý tưởng.”

“Chỗ này không bị cảnh sát ập vào kiểm tra đấy chứ?”

Cậu không muốn bị giải về đồn rồi bị gọi phụ huynh đâu──

Minato đã tưởng tượng đến viễn cảnh bị cha mắng sau bao nhiêu năm, bị Hazuki trêu chọc, bị Serina lo lắng, và bị Iori thuyết giáo.

“Không sao, lỡ có bị thì cũng chỉ bị nhắc nhở rồi cho về thôi. Cảnh sát cũng không rảnh đến mức mất thời gian với mấy đứa nhóc chỉ ngồi trong Cafe Net đâu.”

“Nhóc...”

Minato không tự nhận mình là con ngoan, nhưng cậu cũng không nhớ mình đã làm gì xấu.

Chỉ tưởng tượng đến việc bị cảnh sát nhắc nhở thôi cũng đủ khiến cậu sợ hãi.

“Hơn nữa... đây cũng là lần đầu tớ vào phòng đôi, nhưng mà hơi chật.”

“Rõ là phòng đôi mà chật chội thật...”

Hai người Minato và Shirayuki vào phòng, chỉ ngồi bình thường thôi mà tay chân cũng suýt chạm vào nhau.

Phòng đôi mà còn chật thế này, không biết phòng đơn còn hẹp đến mức nào.

“Biết sao giờ. Minato-san, ráng chịu nhé.”

“Ực...”

Shirayuki khẽ ghé sát mặt lại.

Chắc là cô không có ý gì khác, nhưng bị áp sát trong một căn phòng kín thế này khiến cậu thấy tim đập thình thịch.

“Minato-san, đồ uống của cậu đây. Cậu thật sự không ăn kem tươi à?”

“Người đang lạnh mà ăn kem tươi thì...”

Trước khi vào phòng, Minato và Shirayuki đã lấy đồ uống ở quầy tự chọn, Shirayuki còn lấy cả kem tươi.

Vì vừa đi bộ ngoài trời lạnh, Minato thà ăn Oden hay bánh bao thịt còn hơn là kem tươi.

“Ăn kem tươi trong phòng có máy sưởi ấm áp là ngon nhất. Minato-san đang vứt bỏ hạnh phúc của cuộc đời đấy.”

Shirayuki dù mặc đồ mỏng và chắc hẳn đã rất lạnh, nhưng giờ đang liếm kem trông rất ngon lành.

Minato vẫn còn lạnh nên chẳng buồn nhìn đến cây kem.

“Tớ chỉ cần hạnh phúc khác là được── Mà, đúng rồi, quan trọng hơn! Chuyện trốn học!”

“Cậu nói to quá.”

“...Không bẻ lái gấp thì sao vào chủ đề chính được.”

“Tớ nghe đây, nhưng vừa ăn kem vừa nghe được không?”

“Chuyện đó thì tùy cậu.”

Dù định nói chuyện nghiêm túc, nhưng cậu cũng ngại việc bắt cô ngừng ăn kem.

Minato hít một hơi thật sâu.

“Vừa ăn vừa nghe cũng được. Nói tớ nghe đi. Rốt cuộc, sao cậu lại trốn học?”

“Cậu hỏi thẳng thắn một vấn đề nhạy cảm ghê.”

“Ực... Nhưng phải bắt đầu từ đây chứ. Nếu không giải quyết nguyên nhân trốn học, cậu sao mà đến trường được. Dù tớ biết là có những chuyện khó nói...”

“Aa, không lẽ cậu nghĩ là do bị bắt nạt? Hoàn toàn không phải.”

“V-Vậy à?”

Nguyên nhân đầu tiên Minato nghĩ đến là bắt nạt.

Thực tế, đó là một trong những lý do trốn học phổ biến nhất──

“Tớ không hề bị giấu giày, xé sách giáo khoa, hay bị đặt hoa trên bàn học trong lớp.”

“Toàn mấy trò bắt nạt kinh điển nhỉ... Nhưng không phải mấy chuyện nghiêm trọng đó à.”

“Nếu cậu đang tưởng tượng chuyện gì ghê gớm lắm thì tớ xin lỗi vì làm cậu thất vọng... chẳng có lý do gì to tát cả.”

“Không thể nào. Trốn học ảnh hưởng rất lớn đến cuộc đời mà...”

Thật khó tưởng tượng việc đối mặt với nguy cơ lưu ban mà không vì lý do gì to tát.

“Tớ không nói dối. Ừm, nếu bắt buộc phải nói, thì chắc là... do tớ không thích đồng phục?”

“Thật sự là vậy à?”

“Th-Thật mà! Khởi đầu đúng là kiểu như vậy đó!”

Shirayuki vội ăn hết phần kem còn lại rồi đứng dậy.

Vì phòng chật, chiếc váy mini đen chiếm trọn tầm nhìn của Minato.

“Nè, tớ rất thích phong cách thời trang kiểu này. Dù ngày nào cũng mặc đồ tương tự nhưng tớ thích đến mức không thấy chán.”

“Cái đó tớ hiểu... nhưng thường phục là thường phục, đồng phục là đồng phục, không phải sao?”

“Đối với tớ, quần áo không phải là thứ có thể rạch ròi dễ dàng như vậy. Thật ra tớ muốn vào một trường cao trung cho phép mặc thường phục cơ.”

“À... Quanh đây đúng là không có trường nào cho mặc thường phục thật.”

Lúc chọn trường, Minato cũng đã tìm hiểu qua các trường cao trung quanh đây nên cậu biết điều đó.

“Đúng vậy, không có luôn. Mấy trường cho mặc thường phục thì hoặc là quá xa, hoặc là điểm đầu vào cao quá sức của tớ...”

“Thế là cậu đành phải thi vào Muromiya à.”

“Unn. Thật ra, tớ cũng cố đi học vài lần, nhưng cứ mỗi sáng nhìn mình trong bộ đồng phục trước gương là tớ lại thấy chán... Tớ ghét phải xuất hiện trước mặt người khác trong bộ dạng đó.”

“Nên cậu mới cố gắng đến phòng y tế thôi à...”

Nếu là phòng y tế, người thường trực ở đó chỉ có giáo viên y tế.

Dù có học sinh khác đến chữa trị, việc tránh để họ thấy mặt cũng rất dễ dàng.

“Nhưng rồi tớ cũng mệt, dần thấy phiền phức... thế là khoảng hai tháng trước, tớ nghỉ học luôn.”

“Cậu ghét đồng phục đến vậy à? Tớ thấy đồng phục trường Muromiya cũng khá dễ thương mà.”

“Mà, cũng không đến mức hoàn toàn không thể chấp nhận được.”

“Rốt cuộc là sao!?”

Minato bắt đầu thấy đau đầu.

Cô gái tên Shirayuki này không chỉ đơn giản là khó nắm bắt.

“Đã bảo là không có lý do gì to tát mà. Tớ chỉ nghĩ là không muốn đi, rồi cứ thế không đi, dần dần xa lánh trường học, rồi cứ thế trốn học luôn. Tớ nghĩ chắc cũng không ít người như vậy đâu.”

“Vậy à...”

Khi Minato đang nghiêng đầu thắc mắc, Shirayuki gật đầu rồi lại ngồi xuống bên cạnh cậu.

Nếu chuyện đó là thật, thì đúng là “không có lý do gì to tát”.

Tuy nhiên, ngược lại thì có khi còn phiền phức hơn.

Khi xảy ra vấn đề, nếu nguyên nhân rõ ràng thì sẽ dễ giải quyết hơn.

Ví dụ như trường hợp của Iori, cô ấy đã dao động giữa con người hội trưởng hội học sinh kiểu hoàng tử và con người muốn được nữ tính.

Minato đã ép Iori mặc váy dạ hội, giúp cô nhận ra hình ảnh thật sự mà mình mong muốn──

Có lẽ, trường hợp của Shirayuki, kể cả khi nhà trường cho phép cô mặc thường phục đến trường, vấn đề cũng sẽ không được giải quyết.

Nếu vậy thì──

✦✧

Minato ngồi khoanh chân trong phòng đôi vốn chẳng rộng rãi gì, sắp xếp lại suy nghĩ.

Để đưa Shirayuki đến trường, cậu không nên suy nghĩ theo kiểu cố tìm ra nguyên nhân và giải quyết vấn đề.

Chắc chắn không còn cách nào khác ngoài việc tấn công trực diện Shirayuki mạnh mẽ hơn──

“Shirayuki, tớ hỏi thẳng nhé, cậu không có ý định đến trường à?”

“Chắc là hiện tại thì không...”

“Nếu giờ mà không có ý định đó là cậu bị lưu ban đấy. Mà... cậu ghét bị nói mấy chuyện này à?”

“Unn, tớ mới chỉ bị chủ nhiệm, lớp trưởng, giáo viên y tế, cha mẹ và ông bà thuyết giáo thôi, nên cảm giác này cũng mới mẻ, không tệ.”

“Chẳng phải là bị quá trời người thuyết giáo rồi sao!”

Chắc chắn là không còn chút mới mẻ nào.

“Mà, lời của mấy người đó tớ toàn cho trôi từ tai này sang tai kia thôi.”

“Mong là cậu đừng cho lời của tớ trôi đi mất. Bị tớ, người mới gặp hôm trước, thuyết giáo chắc cũng chẳng vui vẻ gì...”

“Minato-san là bạn bè nên tớ sẽ nghe. Khác với gia đình hay thầy cô, nên không sao.”

“...Thứ tự ưu tiên của cậu, không thấy hơi lạ à?”

Theo cảm nhận của Minato, lời của gia đình và giáo viên phải quan trọng hơn bạn bè chứ.

Ít nhất là về vấn đề trường học.

“Bị gia đình thuyết giáo mà cậu vẫn tiếp tục trốn học nhỉ...”

“Thì, đứa trẻ trốn học nào mà chẳng bị gia đình thuyết giáo suốt? Tớ nghĩ hiếm có nhà nào lại ‘Thôi kệ cũng được’ lắm.”

“Cái đó thì đúng nhưng mà...”

Dường như, Shirayuki không nghĩ trốn học là xấu.

Phải chăng vì cứ đến phòng y tế rồi lại trốn học suốt từ khi vào cao trung nên cảm giác của cô đã bị tê liệt?

“Khoan, cho tớ hỏi thêm. Trốn học mà còn đi làm thêm, rồi chơi đêm thế này, cha mẹ cậu không nói gì à?”

"Cha mẹ tớ cũng gần như bỏ cuộc rồi. Với lại...”

“Với lại?”

"Cha mẹ tớ bảo, thà đi chơi đêm hay làm thêm còn đỡ hơn là trốn học rồi nhốt mình trong phòng.”

“Chờ đã, chờ đã, cái đó có gọi là trong cái rủi có cái may được không vậy...?”

Nếu xét về việc vẫn giữ kết nối với xã hội thì đúng là tốt hơn việc nhốt mình trong phòng.

Nhưng, dừng lại ở suy nghĩ “đỡ hơn là nhốt mình trong phòng” thì thật không ổn.

Cha mẹ của Shirayuki có lẽ đang cố tìm mặt tốt trong mọi vấn đề.

Tích cực thì cũng tốt, nhưng trốn học rõ ràng là một vấn đề lớn.

“Phù, sau khi ăn kem tươi mà uống đồ nóng cũng ngon ghê. Minato-san cũng uống đi?”

“Ngon thì ngon thật... nhưng tớ không thể lý trí như cha mẹ Shirayuki được.”

Minato cũng nhấp một ngụm ca cao nóng cậu lấy ở quầy đồ uống tự chọn rồi thở dài.

Cậu không khỏi tự hỏi, mình đang làm cái quái gì thế này.

“À này, tớ nói thì cũng hơi kỳ... nhưng cậu đã kết bạn với tớ, người học cùng trường rồi, sao không thử thay đổi suy nghĩ? Tất nhiên, tớ sẽ cùng cậu đến trường.”

“Ừm...”

Shirayuki hít một hơi dài ngụm hồng trà.

“Có Hazuki ở đó, mà Hazuki thì có cả núi bạn, nên chắc chắn trong lớp Shirayuki cũng có bạn của cô ấy. Cô ấy sẽ giới thiệu cho cậu. Lớp tớ còn có một người bạn như Thánh mẫu, rất dịu dàng với mọi người.”

Dĩ nhiên, đó là Serina.

Nếu là Serina, chắc chắn cô ấy sẽ đối tốt với Shirayuki, một người trốn học, và còn chăm sóc cho cô nữa.

So với Minato là con trai, Serina có khi còn thích hợp hơn.

“Tớ chưa cần bạn bè Gyaru hay bạn bè Thánh mẫu vội. Thật lòng, chỉ riêng Minato-san thôi là tớ đã tới giới hạn rồi.”

“Giới hạn nhanh thế!?”

Minato cũng không phải kiểu người có nhiều bạn bè, nhưng chỉ một người đã quá tải thì──

Không, Minato nghĩ lại.

Nếu trốn học thì không có bạn ở trường cũng không có gì lạ.

Đột ngột giới thiệu những người cá tính mạnh như Hazuki hay Serina có lẽ là hơi quá sức.

“...Vì tớ ấy, tớ...”

“Hửm?”

“Tớ, từ nhỏ đã không có bạn bè.”

“Bạn bè không có...?”

“Unn, lý do thì tớ không rõ. Nhưng chắc là do tớ chỉ toàn nghĩ đến bản thân mình. Tớ không quan tâm đến người xung quanh, chỉ quan tâm hôm nay mình mặc đồ gì thôi.”

“C-Cái đó... hơi cực đoan nhỉ.”

“Bây giờ tớ đã đỡ hơn một chút rồi. Tớ không chỉ nghĩ đến bản thân, mà còn bắt đầu để ý xem người khác nhìn mình thế nào. Chắc là nhờ đi làm thêm.”

“Ra là cậu bắt đầu để ý ánh mắt của người khác à...”

Dù quá trình thế nào, việc cô học được cách hòa nhập xã hội cũng là điều tốt.

Chỉ là, Shirayuki đã lớn lên mà không có bạn bè── có lẽ cô vẫn còn là một đứa trẻ.

Việc cô hay làm nũng có lẽ cũng dễ hiểu nếu nghĩ rằng cô vẫn còn con nít.

“Việc nghĩ rằng lên cao trung chắc cũng không kết bạn được, có lẽ cũng là nguyên nhân tớ trốn học. Cho nên...”

Shirayuki liếc nhìn Minato.

Minato cũng không ngốc đến mức không hiểu cô muốn nói gì.

“Tớ hứa sẽ ở bên cậu. Vì vậy, đến phòng y tế cũng được, cậu chịu đến trường chứ?”

“Tớ hiểu rồi.”

“Ể?”

“Tớ hiểu rồi, tớ sẽ đến trường.”

“V-Vậy à... Thế thì...”

Minato, thật lòng, cảm thấy hụt hẫng.

Cậu đã bắt đầu nghĩ rằng tệ nhất là phải mất cả đêm── thậm chí là vài ngày để thuyết phục.

Cậu còn đang định từ giờ sẽ tấn công Shirayuki dồn dập hơn nữa.

Không ngờ cậu lại thuyết phục được Shirayuki dễ dàng đến vậy.

Đối với Shirayuki, sự tồn tại của “bạn bè” có lẽ quan trọng hơn Minato nghĩ rất nhiều.

“Không sao, tớ không đùa đâu. Chỉ là── Hắt xì!”

“Aa, này này. Đúng là không nên ăn kem tươi mà. Lỡ bị cảm rồi lại không đến trường được thì không đùa được đâu. Hôm nay đến đây thôi nhé?”

“Không được.”

“Không được?”

Shirayuki nãy giờ toàn khiến cậu bất ngờ chỉ bằng vài từ.

Shirayuki uống cạn phần hồng trà còn lại rồi đứng dậy.

“Đến giờ là tớ nghe Minato-san nói rồi, vậy giờ đến lượt tớ nhờ cậu được không?”

“Ể? Nhờ tớ?”

Minato toàn đi nhờ vả bạn bè, nên việc được người khác nhờ lại khá hiếm.

“Minato-san, cậu có chơi game không?”

“Cậu đang nói chuyện với ai thế?”

“Đột nhiên lại lên mặt thế!”

“Ối, xin lỗi. Trông tớ thế này thôi chứ tớ mê game lắm.”

“Vậy à. Thế thì nhanh rồi.”

“Hửm?”

Shirayuki ghé sát mặt lại trước Minato── rồi mỉm cười.

“Cùng chơi nào.”

✦✧

“Đây là đâu?”

“Nhà của tớ.”

Shirayuki dẫn cậu đi bộ khoảng mười phút từ Cafe Net──

Nơi đến là một căn hộ chung cư bốn tầng.

Nhìn qua thì không quá mới cũng không quá cũ, một tòa nhà màu nâu có thiết kế trang nhã.

“N-Nhà của Shirayuki á...”

“Cafe Net lúc nãy cũng không an toàn. Bị cảnh sát bắt gặp thì phiền lắm đúng không?”

“Phiền thì phiền thật nhưng mà...”

“Tớ ăn kem tươi xong cũng thỏa mãn rồi. Giờ về nhà chơi là an toàn nhất.”

“Chuyện đó thì──”

Minato định gật đầu, nhưng vội lắc đầu.

“Khoan khoan, sắp mười hai giờ rồi đấy. Giờ này mà đến nhà người khác thì──”

“Không sao, tớ hoan nghênh Minato-san nên là ok.”

“Hả?”

Trước mặt Minato đang ngơ ngác, Shirayuki đã nhanh chóng bước vào căn hộ.

Minato đành phải lẽo đẽo theo sau.

“Đây, mời vào.”

“Mời vào...”

“Giờ này mà cứ thì thầm ngoài hành lang, phiền hàng xóm lắm.”

“...Chắc là không cho tớ về rồi.”

Dù sao thì, nhiệm vụ thuyết phục Shirayuki cũng đã thành công.

Nếu giữa chừng bỏ về rồi cô lại đổi ý “Thôi, không đi nữa!” thì đúng là hết cứu.

Shirayuki mở cửa phòng bước vào, Minato cũng đi theo.

Sau cửa ra vào là nhà bếp, và có vẻ như có một căn phòng nữa ở phía trong.

“Phòng 1K nên hơi chật. Xin lỗi nhé.”

“C-Cái đó thì không sao, nhưng mà...”

Minato cùng Shirayuki đi qua nhà bếp, vào căn phòng phía trong.

Sàn nhà bằng gỗ, rộng khoảng sáu chiếu.

Một tấm thảm màu hồng nhạt được trải trên sàn, rèm cửa cũng màu hồng.

Sát tường là một chiếc giường đơn màu hồng dễ thương, giữa phòng là một cái bàn thấp.

Ngoài ra còn có một chiếc TV khoảng 40 inch, kết nối với máy chơi game.

Nhìn thế nào cũng── rõ ràng đây là phòng của người sống một mình.

“Shirayuki nè… nhà này, gia đình cậu đâu...?”

“Không có, như cậu thấy đấy. Chỗ này hơi chật để cả gia đình sống chung nhỉ.”

“C-Cậu sống một mình à...”

Minato không khỏi á khẩu.

Minato và Hazuki đều chỉ sống với một người phụ huynh, mà người đó lại bận rộn vắng nhà suốt nên cũng gần như sống một mình.

Nhưng, “gần như sống một mình” và “sống một mình” nghe thì giống mà lại khác nhau một trời một vực.

Học sinh cao trung mà dọn ra ở riêng thì đúng là hiếm thấy.

“Mình đang ở trong nhà một cô gái sống một mình à...”

Minato thấy tim đập nhanh hơn cả lúc ở sát rạt Shirayuki trong phòng đôi chật hẹp.

Không ngờ cậu lại đến nhà một cô gái sống một mình giữa đêm hôm thế này.

Cậu tự hỏi, có nên về ngay bây giờ không.

“Sao thế, Minato-san?”

“...Không có gì.”

Con bé này, không lẽ cậu ấy đang trêu tức mình vì thấy mình bối rối?

Minato bất giác nghi ngờ, nhưng nhìn vào đôi mắt Shirayuki đang dán chặt vào mình, cậu không cảm thấy có ý đồ xấu.

Mà cậu cũng chẳng có khả năng cảm nhận được ý đồ xấu.

“Q-Quan trọng hơn... sao cậu lại bắt đầu sống một mình?”

“Sau khi tớ bắt đầu đến phòng y tế một thời gian thì tớ dọn ra. Tớ bảo muốn thử thay đổi không khí, thế là cha mẹ sắp xếp hết căn hộ với đồ đạc cho tớ.”

“Rốt cuộc là được cưng chiều hay là bị bỏ── a không.”

“Bị bỏ mặc à, tớ cũng không biết nữa.”

“...”

Shirayuki dường như đã đọc được ngay từ mà Minato vừa nuốt lại.

"Cha mẹ cho tớ tiền nhà, điện nước, tiền ăn, còn tiền tiêu vặt thì tớ tự kiếm. Cái máy game này tớ cũng mua bằng tiền làm thêm đấy.”

“Nghe nhói ghê. Tớ còn chưa đi làm thêm...”

“Minato-san có muốn làm ở GallaMa chỗ tớ không? Đang thiếu người, mà tóc hồng còn được nhận thì người nghiêm túc như Minato-san chắc chắn được nhận ngay.”

“Sang năm học tới, tớ cũng đang nghiêm túc suy nghĩ đây.”

Mấy cái dùng khi sếch với đám Hazuki, nếu dùng nhiều thì cũng tốn kém không ít.

Đồ của Serina thì không tốn lắm vì cô ấy cho chơi trần, nên thỉnh thoảng cậu có xin phép cô ấy để dùng chung...

“Dạo này còn phải mua hộp mới cho Honami, sắp tới có khi còn cần cả một hộp cho Akane nữa.”

“Hở, cậu đang nói chuyện gì vậy?”

“Aa, đừng bận tâm. Mà này, không lẽ cái bên này là...”

Thật ra, Minato đã để ý từ lúc nãy.

Chiếc máy chơi game gia đình mới nhất kết nối với TV không có gì lạ, nhưng thứ đặt bên cạnh máy game thì game thủ bình thường ít ai có.

“Tớ chuyên về game đối kháng.”

“Hể... Dùng cả Akecon thì chuyên nghiệp thật.”

Bên cạnh máy game là một chiếc tay cầm arcade, thường gọi là “Akecon”.

Đó là bộ điều khiển có cần gạt và các nút bấm lớn dễ sử dụng, mang lại cảm giác thao tác gần giống với máy game thùng ở trung tâm giải trí.

Game đối kháng có thao tác cần gạt và nút bấm phức tạp, dùng tay cầm thông thường rất dễ bấm nhầm.

Akecon thì dễ nhập liệu hơn hẳn, giúp dễ dàng tung ra các chiêu thức đặc biệt kết hợp giữa cần gạt và nút bấm.

“Nhắc mới nhớ, dạo này game đối kháng nghe bảo cũng hot lắm. Tớ dân FPS nên không rành.”

“Đúng đúng, tựa game hot nhất bây giờ là ‘Stadium Battler 7’. Tớ chỉ toàn làm thêm, chơi đêm, hoặc chơi Sutabato thôi.”

“...”

Đối với một game thủ như Minato, đây đúng là một cuộc sống đáng ghen tị.

“Cày rank trong đấu online đang hot lắm. Tớ cuối cùng cũng lên được Platina.”

“Platina... nghe vẫn còn bậc cao hơn nhỉ.”

Theo lời giải thích của Shirayuki, trên Platina còn có các bậc rank cao hơn là Diamond, Master và Grand Master.

“Mấy game này chơi solo thì cày rank đúng là động lực lớn nhất mà.”

“Với lại, trường hợp của tớ, nếu trốn làm thêm thì thời gian là vô hạn, nên cày rank là lẽ sống duy nhất của tớ.”

“...”

Cảm nhận của Shirayuki đúng là khác xa học sinh bình thường.

Có thú vui giải trí hấp dẫn thế này, cũng dễ hiểu vì sao số lượng người nhốt mình trong phòng hay NEET lại tăng lên.

Mình cũng có tố chất giống vậy nên phải cẩn thận mới được── Minato thầm quyết tâm.

“Mà, dạo này tớ nghe nói cũng có nhiều game thủ nữ chơi game đối kháng, Shirayuki bắt đầu chơi vì lý do gì thế?”

“Sau khi bắt đầu trốn học, nơi đầu tiên tớ cắm rễ là trung tâm trò chơi. Karaoke hay Cafe Net tớ không ở lâu được. Hát một mình chán lắm, mà Cafe Net thì chật.”

“Ra vậy...”

“Lúc đầu tớ chơi game nhảy. Đó, cái trò mà phải dậm chân theo nhịp ấy.”

“À, giờ vẫn còn mấy trò đó à.”

“Thế rồi, đằng sau tớ tụ tập cả đống người xem. Anh quản lý cửa hàng mặt như sắp chết bảo tớ ‘Có vẻ sắp có người quay lén nên em đừng chơi nữa được không...’, thế là tớ nghỉ luôn.”

“...Anh quản lý cũng khổ ghê.”

Minato tưởng tượng cảnh Shirayuki chơi game nhảy ở arcade.

Cô bạn nữ mê thời trang Jirai này hẳn là luôn mặc váy mini và vô tư dậm nhảy.

Việc xuất hiện những kẻ tội phạm muốn nhòm ngó dưới váy cô cũng không có gì lạ.

“Tiếp theo tớ nghiện game đối kháng. Nhưng mà ai cũng mạnh, tớ thua suốt, nên tớ quyết định về nhà luyện thêm. Thế rồi, tớ không đến Game Center nữa luôn.”

“Chơi online được là đủ rồi mà. Cứ mỗi lần chơi lại nhét xu thì tốn tiền lắm.”

“Đúng đúng, chính nó.”

Shirayuki gật gù.

“Với lại...”

“Sao?”

“Game đối kháng, vui cực kỳ. Tấn công, đấm đá đối thủ không quen biết, hành cho họ tơi tả, cảm giác sảng khoái lắm.”

“...Mà, nếu đồ sát được thì vui thật.”

Không lẽ cuộc sống trốn học khiến cô bị dồn nén stress?

Làm thêm thì cũng chỉ là lao động, còn chơi đêm thì cũng đâu phải quậy tưng bừng trong quán.

“Vậy, thử chơi Sutabato không. Tớ là lính mới nên cậu tha hồ hành.”

“Vừa chơi vừa nhìn mặt đối thủ bị mình hành cũng thú vị lắm...!”

Có vẻ như trong từ điển của Shirayuki không có hai từ “khách sáo”.

Mà, Minato một khi đã thắng thua thì dù đối thủ là bạn nữ cậu cũng không nương tay.

“Tớ cho Minato-san mượn Akecon nè. Tớ mua mấy cái về thử rồi nên có dư cho Minato-san.”

“Cậu nghiện game đối kháng nặng rồi nhỉ...”

Minato biết ơn nhận lấy Akecon.

Dù gần như chưa chơi game đối kháng bao giờ, nhưng cậu cũng từng chơi qua vài tựa game.

Chắc cậu cũng không yếu đến mức chỉ để cho Shirayuki xả stress──

“Yeah, thắng rồi!”

“Giỏi dữ———!”

Minato bị đánh bại hoàn toàn mà không cào được một li máu nào của Shirayuki.

Đòn tấn công của cậu bị đỡ hoàn toàn, thỉnh thoảng còn bị phản đòn, bị dồn vào góc võ đài, vừa giơ lên đỡ thì bị tóm lấy và quật ngã.

Và Shirayuki tung chiêu cuối đúng thời điểm, làm thanh máu của Minato tụt đi một mảng lớn.

Đúng kiểu lính mới bị bắt nạt điển hình.

“Minato-san, tớ thấy cậu cũng có tố chất đấy.”

“C-Cảm ơn...”

Bị hành xong còn bị an ủi qua loa, lòng tự tôn game thủ của Minato tan nát.

“Quen rồi chắc cậu sẽ đánh hay hơn. Thử ván nữa không?”

“Shirayuki, cậu dùng nhân vật cậu chơi dở ấy!”

“Không khách sáo gì hết, Minato-san.”

Nói rồi, Shirayuki chọn một nhân vật mà cô bảo gần như chưa dùng bao giờ.

“Nào, nhào vô. Tớ chơi với cậu.”

“T-Tớ mà bị đem ra chơi đùa... Ít nhất cũng phải gỡ được một mạng!”

Minato, cùng với sự hăng hái, bắt đầu điều khiển Akecon kêu lách cách.

Nếu là nhân vật không quen, chắc chắn ngay cả lệnh tung chiêu cuối cũng không rành── Vậy thì, Minato chắc chắn có cơ hội thắng.

Cũng có lúc cậu đã nghĩ như vậy──

“Rồi, thắng! Lần này cũng Perfect! Tớ, Perfect Win!”

“Dù không tung được chiêu cuối, tớ vẫn bị cậu hành tơi tả chỉ bằng đấm với đá!”

“Ừm, tớ cũng sợ tài năng của mình quá.”

Shirayuki có vẻ cũng đã nương tay, nhưng xem ra cô đã quá mạnh.

Minato đặt Akecon lên bàn thấp để chơi.

Trong khi đó, Shirayuki đặt Akecon thẳng xuống sàn, ngồi khoanh chân trước nó.

Rõ ràng tư thế của Shirayuki trông khó chơi hơn... nhưng có vẻ sau nhiều lần thử nghiệm, cô đã tìm ra phong cách chơi này.

“Minato-san, hay cậu dùng Pad (tay cầm thường) thử xem? FPS cũng dùng Pad mà đúng không?”

“Không, ít nhất tớ phải dùng Akecon cào được một li máu!”

“Chí hướng thấp quá! Cố lên chút nữa đi chứ!”

“Nói thì nói thế...”

“Tại vì tớ, người có thể cùng chơi game đối kháng ở nhà, chỉ có mỗi Minato-san thôi. Tớ muốn cậu mạnh lên.”

“Ưư...”

Bị nói vậy, cậu lại thấy mình thật kém cỏi.

Đúng là với một người trốn học như Shirayuki, việc rủ bạn bè về nhà chơi game chắc là một rào cản lớn.

“Tớ phải làm quen với thao tác Akecon đã. Mà Shirayuki hay thật, sao cậu giữ được tư thế đó──”

“Ể? Sao thế... Aa.”

Shirayuki đang ngồi khoanh chân trước Akecon, nhưng lúc chơi có lẽ cô đã cử động mạnh, vạt váy bị xô lệch, để lộ bắp đùi trắng ngần.

Vị trí mấp mé gần như thấy được hình xăm hôm trước──

“C-Có khi nào, Minato-san... lại muốn xem hình xăm?”

“K-Không, hôm trước cậu cho tớ xem rồi, nên thôi...”

“Đây là hình xăm tớ tự hào lắm, nên tớ muốn cậu xem bao nhiêu lần cũng được...”

“Vậy cho tớ xem bao nhiêu lần cũng được đi!”

“Tự dưng cậu hăng hái thế!”

Shirayuki vẫn chưa quen với dáng vẻ thành thật với dục vọng của Minato.

Làm cô giật mình đúng là cậu nên tự kiểm điểm.

“Xấu hổ. Nhưng mà tớ muốn xem.”

“Xin lỗi rồi mà vẫn không phủ nhận là muốn xem à... Đ-Đằng nào cũng gần thấy hết rồi... Được thôi.”

Shirayuki khẽ kéo vạt váy mini đen lên── con bướm tím lộ ra.

Tiện thể, chiếc quần lót màu đỏ cũng thấp thoáng lộ ra.

“Ồ... Giờ mới nói thì hơi muộn, nhưng để tớ thấy cả quần lót có sao không?”

“Nếu cậu chịu xem hình xăm... thì q-quần lót cho cậu xem ké một chút cũng được...”

“Hình như tớ hơi bị hời quá nhỉ?”

“Được cậu xem tớ cũng vui mà. Quần lót cũng... là cái tớ đã lựa đi lựa lại, vừa dễ thương vừa gợi cảm. Mà cũng chẳng có dịp cho ai xem... nên được cậu xem, tớ cũng hơi vui.”

“Có dịp mới đáng lo đấy.”

Chỉ cần sơ sẩy một chút, câu nói “được xem quần lót mà vui” sẽ trở thành một phát ngôn cực kỳ nhạy cảm.

Vừa nghĩ vậy, Minato vừa tiếp tục liếc nhìn hình xăm và quần lót.

Chính cậu cũng ngạc nhiên, không chỉ quần lót mà cả hình xăm cũng thu hút ánh nhìn của cậu.

Hình xăm xinh đẹp này cũng là một trong những nét quyến rũ của Shirayuki──

Có lẽ vì nó cũng có sức hấp dẫn không thua gì nội y gợi cảm.

“Nguy thật... Tớ xem thêm chút nữa được không, Shirayuki?”

“Đ-Được thôi. Tớ... vén lên cho rõ hơn nhé.”

“Ồ...”

Shirayuki dẹp cái Akecon sang một bên, rồi kéo vạt váy mini đen lên cao hơn nữa.

Hình xăm con bướm hiện ra rõ ràng, và chiếc quần lót màu đỏ cũng gần như lộ ra toàn bộ.

“Lại là câu hỏi muộn màng, nhưng mà thật sự cho tớ xem đến mức này à...?”

“Khác mà, Minato-san. Là tớ đang cho cậu xem hình xăm và quần lót. Tớ biết là cậu thích hình xăm rồi... nhưng q-quần lót hôm nay... thì sao...?”

“Cực kỳ gợi cảm và dễ thương... Shirayuki thích quần lót màu đỏ à?”

“Ư-Ừm. Còn cả màu tím nữa... tớ thích mấy màu trông hơi gợi cảm một chút. Aa, nhưng không phải tớ là đứa con gái ecchi đâu nhé. Đằng nào cũng không cho ai xem, nên tớ chỉ mặc màu mình thích thôi.”

“V-Vậy à. Mà, giờ cậu đang cho tớ xem rõ mồn một đây...”

“Tớ muốn cho Minato-san xem. Hay là... tớ cho cậu xem rõ hơn nữa nhé?”

“Rõ hơn nữa thì...”

Quần lót của Shirayuki gần như đã lộ ra hết.

Hơn thế nữa, tức là bên trong lớp nội y── Nghĩ đến đó, Minato vội lắc đầu.

Họ chỉ mới kết bạn gần đây, việc được xem bên trong quần lót thì tốc độ tiến triển quá nhanh.

Mà không, mối quan hệ với Akane cũng tiến triển với tốc độ đáng kể.

“K-Không cần miễn cưỡng đâu. Tớ cũng không muốn ép bạn bè mình làm gì.”

“Tớ không có miễn cưỡng chút nào, thật sự luôn.”

Shirayuki lắc đầu nguầy nguậy.

“Với lại... chơi game đối kháng mà cứ thua mãi thì chán lắm đúng không? Đã mất công chơi đêm mà.”

“Chơi ở nhà mà cũng gọi là chơi đêm à...”

“Trường hợp của tớ thì là vậy. Dù trốn học nhưng tớ vẫn là học sinh cao trung, nên thực tế là ban đêm không ở nhà thì không chơi hết mình được.”

“...”

Thực tế, dù là học sinh cao trung, không hiếm những kẻ vẫn chơi đêm bên ngoài.

Chắc chắn có những học sinh cao trung ra vào không chỉ Cafe Net mà còn cả karaoke hay nhà hàng gia đình.

Thậm chí không lạ nếu họ đến những nơi không lành mạnh hơn.

Nếu những người nghiêm túc như Serina hay Iori mà biết, chắc họ sẽ trợn tròn mắt vì những trò chơi quái đản đó.

Thật ra, Shirayuki cũng là người nghiêm túc, nên có lẽ cô không có ý định chơi theo kiểu đó.

“Nè, Minato-san, nhìn kỹ hình xăm hơn đi.”

“Ể?”

“Tớ muốn cậu xác nhận xem có hình xăm này mà đến trường thì có ổn không.”

“Tớ á? Tớ đâu có quyết định được... Nhưng mà, thế này thì chắc là không sao đâu?”

Lần này, Minato nhìn hình xăm được xăm ở mặt trong đùi trắng của cô mà không hề có ý đồ đen tối.

Nó màu tím, kích cỡ khoảng năm centimet đường kính.

Màu sắc không quá sặc sỡ, lại ở mặt trong đùi nên nhìn thoáng qua sẽ không nhận ra.

“Trường mình thể dục cũng mặc quần short, mùa này thì chắc toàn mặc đồ thể thao, còn đồng phục thì vị trí này váy che mất rồi.”

Có lẽ nếu váy bị tốc lên hoặc bị nhìn trộm từ dưới lên thì sẽ thấy...

Nhưng nếu không nhìn chằm chằm, chắc người ta cũng chỉ nghĩ là vết bớt hay gì đó.

“Chỉ cần cẩn thận lúc thay đồ thể dục là được. Aa, khoan đã.”

“Hửm?”

“Cậu không xăm chỗ nào khác đấy chứ? Như tay hay bụng...”

“K-Không có. Xăm một cái này thôi tớ đã phải quyết tâm lắm rồi.”

Shirayuki chu môi, lườm Minato.

“V-Vậy à. Mà xăm cái này có đau không?”

“Nghe nói đùi là chỗ khá đau đấy. Đúng là, cũng đau thật. Nên tớ không xăm chỗ nào khác, và chắc là sau này cũng không xăm nữa.”

“Đã đau vậy thì đúng là không dễ gì xăm cái thứ hai.”

Chỉ nghe thôi mà Minato cũng thấy đùi mình nhói đau.

Mình thì chắc chắn không bao giờ dám xăm hình── cậu tin chắc là vậy.

“Mà, nếu cậu không xăm ở chỗ dễ thấy thì chắc không vấn đề gì...”

“Aa, cậu vẫn nghi ngờ à. Tớ không nói dối đâu.”

Shirayuki phồng má.

Quả nhiên cô gái này vẫn có nét trẻ con.

“Minato-san, tớ muốn cậu xác nhận xem tớ còn hình xăm nào khác không.”

“Hả? Á, này này! Vừa rồi tớ lỡ lời thôi, chứ không có nghi ngờ gì...!”

Shirayuki tháo nơ trên ngực áo blouse, và bắt đầu cởi cả cúc áo.

Dù là Minato, người ngày nào cũng được các cô gái cho xem cơ thể, cũng phải luống cuống.

Cậu và Shirayuki vẫn chưa đến mức có thể chơi trò đó── chắc là vậy.

“Tại tớ không muốn bị bạn bè nghi ngờ. Nên tớ phải cho cậu xem bằng chứng rõ ràng.”

“Chờ đã, chờ đã!”

Minato nắm chặt tay Shirayuki lại.

Cúc áo blouse đã bị cởi ra, để lộ chiếc áo ngực màu đỏ bên dưới.

Bộ ngực đó đầy đặn hơn cậu tưởng── có vẻ kích cỡ ngang ngửa cúp D của Serina.

“N-Nhìn đi. Ít nhất, chỗ ngực không có xăm gì hết.”

“R-Rồi, tớ biết rồi. Xin lỗi, là tớ sai vì đã nghi ngờ.”

Vừa xin lỗi, Minato vừa lỡ liếc nhìn bộ ngực được bao bọc trong chiếc áo ngực màu đỏ của Shirayuki.

Khe ngực cũng lộ rõ, và vì Shirayuki đang cúi về phía trước nên trông lại càng đầy đặn hơn.

Dù nhỏ hơn cúp G của Hazuki hay cúp F của Iori, nhưng nó lại có một vẻ gợi cảm khác, thật không thể chịu nổi.

08fd29e6-458c-4955-ad50-d64b19c5af6d.jpg

“Là tớ sai, nên cậu mặc lại áo vào đi──”

“Không phải cậu không sai sao? Tớ là một cô gái đáng nghi, bị nghi ngờ cũng chẳng có gì lạ.”

“Tự cậu nói thế à...”

Tóc hồng, thời trang Jirai màu hồng, đã vậy còn trốn học và thường xuyên chơi đêm.

Đúng là đáng nghi hết chỗ nói, nhưng Minato không hề nghĩ Shirayuki là người xấu.

“Chị gái xăm cho tớ nói, cũng có khá nhiều cô gái xăm ở ngực đấy.”

“V-Vậy à. Nghe gợi cảm thật.”

“Gợi cảm? Chỉ vậy thôi? Tớ cứ nghĩ người nghiêm túc như Minato-san sẽ ghét hình xăm chứ.”

“Tớ cũng không ghét.”

Khi vạch áo của một cô gái ra, hình xăm con bướm thấp thoáng lộ diện──

“Tưởng tượng thôi, đúng là cũng thấy nứng thật.”

“Bí mật của cậu lộ ra rồi kìa!?”

Dạo này Minato toàn nói thẳng tuột trước mặt đám Hazuki.

Xem ra đã thành thói quen.

“Khoan đã. Tớ nói nứng không có nghĩa là bảo cậu xăm lên ngực đâu đấy?”

“Tớ biết mà. Ngực có vẻ đau hơn đùi, nên được thì tớ cũng muốn tránh.”

“Vậy thì tốt nhất đừng xăm ở ngực. Chỉ hình xăm ở chân thôi cũng đủ dễ thương rồi.”

“Oa, cậu nói vậy tớ vui lắm.”

Shirayuki vừa sờ đùi mình vừa đỏ mặt.

“Nhưng mà, tớ vẫn nghĩ mình không phải là một cô gái bình thường. Nên bị nhìn lạ cũng đành chịu...”

“Tớ là một chàng trai bình thường, thế chẳng phải là vừa đẹp à?”

“Ahaha.”

Shirayuki cười, trong khi áo blouse vẫn mở phanh.

“Cậu không phủ nhận chuyện tớ kỳ lạ à. Tớ thích cái tính thật thà đó.”

“Chắc cũng tùy người. Đâu phải lúc nào thật thà cũng tốt...”

“Tớ có một chuyện đang giấu cậu.”

“G-Gì vậy, tự dưng?”

Shirayuki ghé sát mặt lại phía Minato.

Khe ngực bọc trong áo ngực cũng gần hơn── không, đầu ngực cô đang chạm vào người Minato.

Cảm giác mềm mại truyền đến, nhưng Shirayuki dường như không nhận ra mình đang áp vào cậu.

“Thật ra tớ, nhuộm tóc hồng... mới khoảng hai tháng trước thôi.”

“Hai tháng trước? Gần đây nhỉ.”

Ấn tượng về mái tóc hồng buộc hai bên quá mạnh, khiến cậu không thể tưởng tượng ra màu tóc hay kiểu tóc nào khác.

“Trước đó tớ đã thích tóc hồng rồi. Nhưng mà màu hồng cần can đảm lắm... nên trước đó tớ nhuộm màu tím.”

“Màu đó cũng nổi lắm rồi còn gì?”

“Là màu tím đậm, không nổi lắm đâu.”

“À, ra là màu đó.”

Minato cũng mường tượng ra được.

Chắc là màu tóc thuộc hệ gần giống màu đen hoặc xanh than.

“Mà, mình đang nói chuyện gì thế này?”

“Tớ ngốc lắm. Không giỏi sắp xếp lời nói. Nên có thể tớ nói hơi vòng vo. Etou... Lúc trước tớ nói đã thấy Minato-san ở gần cửa hàng tiện lợi đúng không.”

“Ừm, cậu thấy tớ với Hazuki.”

“Tớ cũng biết hai cậu là học sinh Muromiya nhờ đồng phục. Tớ đã nghĩ... không biết Minato-san có chú ý đến mình không...”

“Hửm? Vẫn chưa hiểu lắm... Vụ Shirayuki nhuộm tóc hồng, có liên quan đến tớ à?”

Đây là chuyện Minato không thể nào ngờ tới.

Đã vài lần hành động vô tình của cậu ảnh hưởng đến các cô bạn nữ…

Nhưng cậu không thể tưởng tượng được việc chỉ đi bộ cùng Hazuki lại có thể khiến một cô gái không quen biết đi nhuộm tóc hồng.

“Tớ trốn học suốt, lúc đến phòng y tế cũng không tiếp xúc với ai trong trường. Vì tớ không có bạn. Nhưng tớ vẫn muốn kết bạn với ai đó ở Muromiya... Tớ muốn có người chơi cùng.”

“Vì thế mà cậu nhuộm tóc hồng à...”

“Tớ đã nghĩ nếu nhuộm tóc hồng, biết đâu cậu sẽ để ý đến tớ. Nếu tớ nổi bật, biết đâu cậu sẽ bắt chuyện với tớ.”

“...Đúng là có kẻ bắt chuyện với cậu thật.”

Việc thu hút gã bám đuôi nguy hiểm có lẽ cũng nằm ngoài dự tính của Shirayuki.

Mà không, dù tóc không phải màu hồng, chỉ cần dễ thương thế này thì kiểu gì cũng có cả đống đàn ông bu lại.

“Nhưng sao lại chỉ là tớ? Cậu cũng biết Hazuki là học sinh Muromiya mà?”

“Gyaru đáng sợ.”

Shirayuki nói dứt khoát.

Để làm bạn, có lẽ một chàng trai trông vô hại như Minato sẽ dễ tiếp cận hơn.

“Aa, unn, tớ biết Hazuki-san không phải người xấu.”

“...Mà, ban đầu tớ cũng thấy áp lực khi ở gần Hazuki, nên tớ cũng không nói được ai.”

Thậm chí, ngoài Hazuki và Honami, cậu vẫn còn thấy sợ các Gyaru khác.

“Đúng nhỉ. Vì Minato-san là người như vậy... nên tớ, muốn thử dựa dẫm vào cậu.”

“Dựa dẫm? À, ừm, cậu cứ dựa dẫm vào tớ.”

Dù tự biết mình không phải kiểu người đáng tin cậy, Minato vẫn gật đầu.

Cậu không được quên mục đích ban đầu.

Bằng mọi giá, cậu phải đưa Shirayuki đến trường.

Đây cũng không hẳn là lừa dối gì, nên cậu không được để mất đi thái độ mạnh mẽ này.

“Vậy thì, Minato-san...”

“Sao?”

“Hãy để tớ xác nhận... rằng hai ta là bạn bè...”

✦✧

Minato khựng lại, suy nghĩ. Xác nhận rằng chúng ta là bạn bè... Điều đó có nghĩa là gì?

“Khoan, chờ đã. Nếu định nói chuyện phức tạp như vậy thì mặc đồ lại cho đàng hoàng đi.”

Shirayuki vẫn đang để lộ chiếc áo ngực màu đỏ và bầu ngực trắng ngần. Hơn nữa, vạt váy mini vẫn còn xộc xệch, để lộ hình xăm màu tím và chiếc quần lót màu đỏ.

“Aa, phải ha...”

“C-Cậu đang làm gì vậy!?”

Shirayuki kéo ngược chiếc áo ngực màu đỏ lên── để lộ nửa dưới bầu ngực. Gần như thấy cả đỉnh ngực rồi.

“Tớ, có thật sự là bạn bè với Minato-san không nhỉ...?”

“C-Cái gì, đương nhiên là bạn bè rồi? Nếu không phải bạn bè, sao cậu lại cho người khác vào nhà giữa đêm thế này.”

“Đúng vậy, về phía tớ thì tớ coi cậu là bạn. Nhưng tình bạn không thể là đơn phương được, chắc chắn vậy. Tớ không có bạn nên không rành, nhưng ít nhất tớ cũng hiểu điều đó. Cho nên...”

“K-Khoan...”

Gương mặt Shirayuki tiến đến ngay trước mặt Minato. Môi của cả hai gần như sắp chạm vào nhau──

“T-Tớ cũng nghĩ cậu là bạn mà. Đâu phải kết bạn là ký hợp đồng đâu, nên dù cậu có nghi ngờ thì tớ cũng không bảo đảm được.”

“Vì vậy, tớ nghĩ mình sẽ cho cậu xem tất cả với tư cách là bạn bè... unn, tớ muốn cho cậu xem.”

“M-Muốn cho tớ xem?”

Nãy giờ Minato cứ hoang mang mãi.

“Minato-san cũng có thứ muốn cho bạn bè xem à? Có chuyện muốn làm cùng bạn bè không? Có đúng không?”

“C-Cậu dồn dập quá đấy.”

“Tớ làm tới đây. Vì việc đến trường đối với tớ là một quyết tâm lớn lao. Tớ đi là vì có Minato-san. Tớ muốn trở nên thân thiết hơn, thật thật thân thiết hơn nữa.”

“...Thân thiết.”

Cách Minato trở nên thân thiết với các cô bạn nữ── chỉ có một mà thôi.

“Hazuki-san này, hình như cậu còn có những cô bạn nữ khác nữa đúng không? Cậu làm thế nào để thân thiết với họ vậy?”

“Làm thế nào à... Ý cậu là cậu cũng muốn làm chuyện tương tự?”

“Tớ muốn!”

Shirayuki đưa mặt lại gần hơn nữa. Và rồi──

“Aa.”

Chụt, chỉ là một khoảnh khắc ngắn ngủi, nhưng môi họ chắc chắn đã chạm vào nhau.

Shirayuki đỏ mặt, lùi lại trong khi vẫn đang ngồi.

“X-Xin lỗi. Vừa rồi... c-chạm rồi nhỉ. Cậu... ghét à...?”

“Làm gì có chuyện tớ ghét. Thậm chí, tớ còn muốn nữa.”

“Ể... c-cậu muốn à? Với một người như tớ... c-cậu muốn... chụt chụt à?”

“Làm gì có chuyện không muốn. Với một cô gái dễ thương như Shirayuki...”

Minato vừa lẩm bẩm vừa tiến lại gần Shirayuki── Shirayuki cũng chống một tay xuống sàn, tiến lại gần.

Chụt... cả hai trao nhau nụ hôn.

“L-Làm sao giờ. Hôn mất rồi. Hôn Minato-san mất rồi...”

“Đừng, đừng nhắc lại mãi thế. Tự dưng tớ thấy ngượng quá.”

Mấy tháng qua Minato đã hôn con gái không biết bao nhiêu lần, nhưng lần này lại thấy ngượng lạ lùng. Có lẽ vì nụ hôn này quá trong sáng, cứ như của một cặp tình nhân vậy.

“N-Những chuyện xấu hổ hơn nữa cũng được... Minato-san, nếu cậu thấy tớ như thế này mà vẫn ổn...”

“Không không, Shirayuki dễ thương muốn chết. Nói ‘như tớ’ nghe lạ lắm.”

“T-Tớ toàn được mấy người kỳ lạ thích... nên tớ cứ nghĩ họ có sở thích quái dị.”

“Hiểu lầm tai hại rồi...”

Dĩ nhiên, Minato cũng không có sở thích quái dị. Mà, chẳng qua là các bạn nữ của cậu ai cũng xinh đẹp phi thường, nên chính Minato cũng không rõ gu của mình thế nào.

“Tớ chỉ thích quần áo dễ thương thôi, chứ không nghĩ mình dễ thương...”

“Shirayuki dễ thương thật sự đấy. Không, phải là cực kỳ dễ thương.”

Minato vẫn ngồi đối diện Shirayuki── cậu đưa tay áp lên má, nâng mặt cô lên.

Nhìn kỹ lại, đây không phải là cấp độ dễ thương thông thường. Gương mặt thanh tú không hề bị kiểu tóc đuôi sam kép màu hồng lòe loẹt lấn át. Đôi mắt hơi xệ trông đáng yêu, càng làm tôn lên vẻ đẹp của cô nàng.

“Tớ, không hiểu sao... lại muốn hôn nữa...”

“Ch-Chụt chụt thì... bao nhiêu cũng được... Aa, nnh♡”

Minato đón nhận lời mời đó, hôn chụt chụt. Cậu áp môi mình lên môi cô, mút lấy lưỡi cô── rồi ngấu nghiến đôi môi.

“...Fwaa. M-Minato-san, cậu... quen rồi à...?”

“À, nói sao nhỉ...”

“K-Không, tớ không hỏi quá khứ của Minato-san đâu. Tớ không vô duyên vậy đâu.”

“Đó chẳng phải là lời thoại của con trai à?”

Minato cũng không quan tâm đến chuyện tình cảm trong quá khứ của các bạn nữ.

“T-Tớ hoàn toàn là lần đầu tiên... đến mức còn chưa dám nhìn thẳng vào mắt con trai...”

“Cậu đúng là ngoại hạng về nhiều mặt thật, Shirayuki à...”

Ngay cả Serina, một tiểu thư được bao bọc kỹ, ít nhất cũng dám nhìn thẳng vào mắt con trai.

Tuy nhiên, Minato không quan tâm đến quá khứ của các bạn nữ, nhưng──

“Shirayuki, đây là lần đầu của cậu à... Vui quá...!”

“V-Vui à? Tớ thấy trên mạng nói con gái lần đầu phiền phức lắm. Tớ đã là kiểu con gái nặng nề, trốn học, phong cách Jirai rồi... giờ thêm cả còn trinh nữa, tớ nghĩ con trai sẽ ghét lắm.”

“L-Làm gì có. Tớ ngược lại còn hoan nghênh nữa là.”

Minato nói, trong khi liên tục nếm đôi môi mềm mại của Shirayuki.

Được nhận lần đầu của một cô gái khiến cậu hạnh phúc── đó là tấm lòng chân thật không che giấu của Minato.

Dù đây là một suy nghĩ ích kỷ, khi mà cậu đã được sếch với Hazuki, Serina, Iori, và Honami không biết bao nhiêu lần, và việc chuẩn bị với Akane cũng đang tiến triển thuận lợi.

“Những lần đầu khác của tớ... t-tất cả cũng được... bắt đầu từ ngực nhé?”

“Uoa...”

Shirayuki kéo chiếc áo ngực đang bị lệch lên cao hơn nữa. Burun! Chúng rung rinh, nhảy bổ ra ngoài.

“C-Cũng... cũng lớn ra phết nhỉ...”

“C-Cũng không lớn lắm... Cỡ cúp D thôi...”

Quả nhiên là cúp D, Minato xác nhận phán đoán của mình là đúng.

“Cúp D là quá tuyệt vời rồi. Unn, nhũ hoa cũng... ồ, đẹp thật. Màu hồng đẹp hệt như màu tóc cậu.”

“K-Không phải tớ nhuộm tóc cho hợp với màu nhũ hoa đâu...”

“T-Tớ biết mà. Etou, bộ ngực này...”

“C-Cậu cứ làm tùy thích... ví dụ như liếm... đúng không?”

Thay vì trả lời, Minato vùi mặt vào ngực Shirayuki. Cậu ngấu nghiến cả bầu ngực, rồi ngậm lấy nhũ hoa mà mút.

“Nnnh... v-vừa vào đã không nương tay gì hết...!”

“Aa… tại trông chúng ngon quá...”

“N-Ngon à? Chỉ là ngực thôi mà... nên cậu cứ nếm bao nhiêu tùy thích...”

“Cũng không hẳn là vấn đề đó... nhưng, tớ muốn nữa...”

“Hyaun♡”

Minato mút mạnh nhũ hoa.

Mái tóc đuôi sam của Shirayuki rung lên, cô ưỡn người, kêu lên một tiếng ngọt ngào. Cứ thế, cô ngã vật ra sàn.

“H-Hau... Vừa rồi, đã quá... Đầu óc tớ trống rỗng... luôn...!”

“V-Vậy à...”

Shirayuki nằm ngửa trên sàn, bộ ngực cúp D với hình dáng đẹp đẽ đang chống lại trọng lực, phô bày hình dạng như cái bát.

Chiếc váy mini đen cũng bị tốc lên, chiếc quần lót đỏ và hình xăm con bướm tím lại lộ ra hoàn toàn.

Cậu đang được chiêm ngưỡng tất cả của Shirayuki── bộ thời trang Jirai cô yêu thích, ngực, quần lót, và cả hình xăm.

20426af6-df6b-4780-8a96-14f4328cd92a.jpg

“Khoan, vẫn chưa...”

“U-Unn... vẫn còn phần tớ chưa cho cậu xem...”

“...”

Minato nhìn chiếc quần lót đỏ, nuốt nước bọt ực.

Dù đã nhận được lần đầu của bao nhiêu cô gái, việc sắp được chiêm ngưỡng toàn bộ của một bạn nữ mới vẫn khiến cậu không thể không hưng phấn.

“Đ-Được chứ?”

“Unn... vì cậu đã làm bạn với tớ... nên được...”

Shirayuki muốn có một sự gắn kết rõ ràng── một hình thức cụ thể cho tình bạn với Minato. Dù cậu tự hỏi liệu hình thức này có ổn không.

“Aa, nhưng Minato-san. Tớ có một yêu cầu...”

“Ể? Gì vậy?”

Khi Minato hỏi lại, Shirayuki nắm lấy cổ áo blouse màu hồng của mình.

“Tớ không muốn cậu cởi hết đồ... bộ đồ này là một phần cơ thể tớ.”

“Aa, tớ vốn dĩ chỉ định cởi một nửa từ đầu nên không vấn đề gì.”

“Cậu lên kế hoạch luôn rồi á!?”

“Tất nhiên rồi.”

Minato gật đầu mạnh.

Ngay cả khi “chơi” với đám Hazuki, số lần cậu cởi hết đồ họ chỉ đếm trên đầu ngón tay.

Trừ những lúc sếch khi họ đã khỏa thân sẵn, như trong bồn tắm hoặc sau khi tắm xong, cậu luôn chỉ cởi một nửa.

“Tớ muốn được chjt Shirayuki── cùng với bộ đồ mà Shirayuki yêu thích này!”

“C-Cho cậu chjt…?”

Shirayuki mở to mắt, mặt đỏ bừng── rồi lắc đầu nguầy nguậy.

“T-Tớ muốn cậu chjt… tớ muốn Minato-san, người bạn của tớ, chjt tớ...”

“...Cậu lại là người chủ động nhờ à.”

“Đúng vậy, không phải cậu xin được chjt… mà là tớ xin, tớ muốn Minato-san c-chjt tớ...”

Shirayuki vẫn nằm đó, đưa tay áp lên má Minato. Hôn cậu một cái chụt.

Sau đó, cô ngậm lấy môi Minato, hôn cậu mãnh liệt.

“Sh-Shirayuki...”

“Aa, nnh, nmumu♡”

Minato cũng ngấu nghiến đôi môi Shirayuki, đưa lưỡi vào khuấy đảo khoang miệng cô nàng. Cả hai quấn lưỡi lấy nhau, ngấu nghiến trong miệng Shirayuki──

“Ha... H-Hôn... đã thế này à...♡ Đã quá... ha♡”

Shirayuki nhìn Minato bằng ánh mắt đê mê.

Vừa mới hôn lần đầu mà đã hôn nồng thế này có lẽ hơi quá đà. Nhưng Minato không thể dừng lại, và Shirayuki trông cũng có vẻ đang tận hưởng.

“Nè, Shirayuki... làm đến mức này rồi, tớ không dừng lại được đâu đấy?”

“Không sao... nhưng tớ tham lam lắm... một lần có khi không đủ đâu.”

“Ể... K-Không chỉ một lần, mà tớ được ‘làm’ bao nhiêu lần cũng được à...?”

“Tớ muốn nhờ cậu làm... làm bao nhiêu lần cũng được, cho đến khi tớ thỏa mãn... được không?”

“Không phải là được hay không...”

Được một cô gái trong lần đầu tiên nói rằng bao nhiêu lần cũng được. Với Minato, đây đúng là điều cậu mong muốn, nhưng đồng thời cậu cũng phải thật dịu dàng.

Vừa phải dịu dàng với Shirayuki trong lần đầu, vừa phải ngấu nghiến cơ thể cô hết lần này đến lần khác── Nghe có vẻ mâu thuẫn, nhưng Minato của hiện tại có lẽ làm được.

“Vậy... m-mời cậu. Bao nhiêu lần tùy thích... Tớ cũng muốn... bao nhiêu lần cũng được...”

Shirayuki đặt tay lên chiếc quần lót đỏ của mình── Minato cũng đặt tay mình lên tay cô nàng.

“Tớ bắt đầu đây, Shirayuki...”

“Minato-san... tớ là Jirai đó, không sao thật chứ...?”

“Không phải Jirai gì hết. Shirayuki là một bạn nữ dễ thương.”

“U-Unn...”

Shirayuki có lẽ đã ngượng đến cực điểm, nhắm mắt lại và quay mặt đi.

Minato hôn chụt lên má cô nàng. Sau đó, cậu luồn tay dưới bắp đùi thon thả, nhẹ nhàng nhấc chân cô lên.

Việc còn lại chỉ là tiếp tục “chơi”── cho đến khi Shirayuki thỏa mãn, cho đến khi chính cậu kiệt sức.

✦✧

“Nnh, Minato-san... nnh, chụt...♡”

“Chết tiệt, không về được...”

Minato và Shirayuki đang ôm hôn nhau bên cạnh cửa ra vào.

Đã vài giờ trôi qua kể từ khi cậu đến nhà này, trời cũng sắp sáng rồi.

Cuộc “chơi đêm” kéo dài quá mức này cũng phải kết thúc thôi.

Minato và Shirayuki đều biết điều đó, nhưng mà──

“T-Tại... cứ tưởng là thỏa mãn rồi, tớ lại... muốn cậu làm nữa...”

“Tớ cũng vậy...”

Minato kéo sát vòng eo thon của Shirayuki, hôn chụt chụt lên môi cô nàng.

Chỉ mới lúc nãy, Minato định bụng ra về, Shirayuki tiễn cậu ra cửa, nhưng──

Minato lại nổi hứng, kéo cơ thể mỏng manh của Shirayuki lại, bắt đầu hôn── và không thể dừng lại.

“Shirayuki, cậu vẫn ổn chứ...?”

Minato vừa hỏi, Shirayuki đã hôn cậu rồi gật đầu kokun.

“L-Lần đầu tiên đau, đầu óc tớ lại trống rỗng rồi lâng lâng, nhưng... đã lắm... Dù cậu quện bao nhiêu lần cũng sướng...”

“Tớ cũng thấy sướng lắm...”

Ngực của Shirayuki chỉ lớn hơn mức trung bình một chút, nhưng làn da cô trắng nõn, mịn màng, là một cơ thể tuyệt vời mà cậu nếm bao nhiêu cũng không đủ.

Bộ ngực cúp D rung rinh đầy đàn hồi, khiến cậu vùi mặt vào không biết bao nhiêu lần.

Dĩ nhiên, không thể chỉ dừng lại ở một lần──

Sau khi xong hiệp đầu tiên trên sàn nhà, cả hai chuyển lên giường, ôm lấy cơ thể mỏng manh của Shirayuki, nắm lấy eo cô, thỉnh thoảng nhấc bổng đôi chân thon của cô lên.

Cậu không ngừng nếm trải cơ thể Shirayuki.

Minato mải mê đến mức không thể đếm được đã bao nhiêu lần.

“Hơn nữa, bọn mình không dùng bao lần nào... dù tớ có mang theo.”

“A-Ai mà đợi cậu đeo cái đó cho được. Nhưng mà, cuối cùng toàn là ra trên ngực hoặc bụng... nên chắc không sao... ha.”

“Dù vậy, vẫn là lỗi của tớ. Đó là việc tớ phải cẩn thận.”

Dù chính Shirayuki đã cho phép, cậu vẫn nên đeo cẩn thận. Nhất là khi đây là lần đầu của Shirayuki, hẳn là cô cũng lo lắng.

“Tớ thấy ổn mà... cậu đã rất mãnh liệt, cơ thể tớ, toàn bộ... bị cậu làm đủ thứ... tớ không muốn cậu lại khách sáo kỳ lạ chỉ vào lúc cuối...”

Shirayuki khẽ xoa nắn bầu ngực đang lộ ra từ chiếc áo blouse xộc xệch.

Đã bao nhiêu lần cậu nhắm vào bộ ngực này lúc bắn… Minato nhớ lại hành động của mình, nuốt nước bọt ực.

“Aa, lại nhìn nữa rồi. Dù cậu đã nhìn ngực và những phần khác của tớ rất nhiều lúc phòng còn sáng đèn.”

“Tớ đã kiểm tra kỹ là cơ thể Shirayuki không còn hình xăm nào khác ngoài đùi rồi mà.”

“B-Bị cậu thấy hết rồi... nhưng cậu nhìn kỹ quá. Ngượng chết đi được.”

Shirayuki lườm một cái, rồi liếm môi Minato, hôn cậu.

“Nhưng tớ đã giữ lời hứa không cởi hết đồ cậu đúng không?”

“Không cởi hết nhưng lại nhìn trộm... Minato-san, cậu kiểm tra cơ thể tớ kỹ quá, mọi ngóc ngách luôn.”

“Làn da trắng đẹp thế này, không nhìn kỹ mọi ngóc ngách thì lãng phí lắm.”

Minato luồn tay vào trong váy mini của Shirayuki, xoa nắn đùi cô nàng. Cảm giác mềm mại, mịn màng thật không thể cưỡng lại.

“Yan... đ-đẹp gì chứ... Hình xăm, chỉ một cái thì không bị lộ đâu nhỉ...?”

“Không sao, không sao. Lỡ bị lộ thì với mức đó chắc là...”

Minato hôn chụt lên gáy cô.

“C-Cái dấu để lại ở đây có khi còn là vấn đề lớn hơn. Aan, nhột quá♡”

“Cũng phải. Phải cẩn thận mới được.”

Minato cười, rồi lại hôn cô ấy.

Sau đó, bàn tay đang xoa nắn đùi cô di chuyển, tóm lấy chiếc quần lót.

“Aan, cậu lại muốn cởi ra à...? Nãy giờ cứ cởi ra mặc vào, không biết là lần thứ mấy nữa♡”

“Thì, xong rồi cậu cũng muốn mặc lại mà ha? Cậu cũng thích chiếc quần lót đỏ này mà.”

“V-Vậy... nhưng... l-làm một lần nữa à?”

“Không biết một lần có xong không đây...”

Minato ôm chặt cơ thể mỏng manh của Shirayuki.

“Tớ không nhịn được đến lúc ra giường. Ngay đây, một lần nhé...?”

“Ngay chỗ này... đ-được thôi, nhưng cậu vồ vập quá đó, Minato-san.”

“Đúng là vậy thật.”

Chính cậu cũng thấy mình thật thảm hại, nhưng cái giường cách cửa ra vào chưa đầy năm mét mà cứ như xa tít.

“Cậu vồ vập vậy tớ cũng vui. Vì chúng ta có thể thân nhau hơn... Tớ muốn chơi nữa, nhiều nữa.”

“Ừm…”

Minato gật đầu, vén chiếc váy mini đen lên.

“Bởi vì Minato-san đã lắng nghe thỉnh cầu của tớ... đã c-chjt tớ thật nhiều, để tớ hiểu rằng tớ là bạn của cậu...”

“...”

Việc được sếch nhiều lần có phải là bằng chứng của tình bạn hay không thì thật đáng ngờ... Nhưng chắc chắn là Minato đã khao khát Shirayuki một cách mãnh liệt, và cậu cũng không muốn rời xa cô nàng. Cảm xúc đó, chắc hẳn, đã truyền đến Shirayuki.

“Vì vậy tớ sẽ giữ lời hứa. Tớ nhất định sẽ đến trường.”

“Vì chúng mình là bạn. Tớ cũng sẽ giữ lời hứa. Tớ sẽ ở bên Shirayuki.”

“Unn, có Minato-san ở bên, tớ nghĩ mình có thể đến trường... Aan♡”

Shirayuki kêu lên một tiếng ngọt ngào.

Cậu tuyệt đối không thể chấp nhận một bạn nữ dễ thương thế này bị lưu ban. Minato muốn đưa Shirayuki đến trường, và cùng cô trải qua thời gian ở trường.

“Cho nên, tuyệt đối đừng rời xa tớ nhé, Minato-san...”

“Ừm, tớ phải có trách nhiệm.”

“Unn, cậu phải chịu trách nhiệm đấy nhé...♡”

“...”

Đó là một câu nói có chút đáng sợ, nhưng Minato không còn tâm trí đâu mà để ý.

Cậu chỉ muốn nhanh chóng được ứ ừ Shirayuki.

“Aa…♡”

Một âm thanh ngọt ngào thoát ra từ môi Shirayuki.

Minato ép lưng Shirayuki vào bức tường ở cửa ra vào── cơ thể cô bắt đầu rung lên dữ dội.

Cậu vừa ép cơ thể mỏng manh của bạn nữ vào tường, vừa tận hưởng cuộc “chơi” không biết đã là lần thứ bao nhiêu.

Nhỏ bạn thân này có thể "nặng nề" và phiền phức như chính cô tự nói. Nhưng dù vậy, đối với Minato, cô vẫn là một bạn nữ vô cùng quan trọng.

Dù nặng nề hay phiền phức, cậu sẽ chấp nhận tất cả── Minato đã quyết tâm.