Nhân vật chính trong truyện lãng mạn kỳ ảo chỉ thích mình tôi

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Nhất Kích Tuyệt Đỉnh Trừ Tà! (LN)

(Đang ra)

Nhất Kích Tuyệt Đỉnh Trừ Tà! (LN)

Akagi Hirotaka

Và như thế, truyền thuyết bắt đầu. Câu chuyện về hai kẻ trừ tà tệ hại nhất trong lịch sử, những người rồi sẽ trở thành mạnh nhất trước khi ai kịp nhận ra.

34 124

Tiểu thư tài phiệt mua kẻ vô dụng như tôi với giá 300 triệu yên

(Đang ra)

Tiểu thư tài phiệt mua kẻ vô dụng như tôi với giá 300 triệu yên

氷雨ユータ

Trái lại, tai họa bắt đầu giáng xuống đầu những kẻ dám coi rẻ sự dịu dàng thuần khiết của cậu...

8 28

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

(Đang ra)

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

Sujeong Yojeong

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

37 132

Tập 1 - 14. Võ sĩ Marigold (9)

================================

"Trước trưa mai hoàn tất mọi chuẩn bị và lên tàu?"

Lancel nhận được bức thư đó vào buổi chiều tối ngày cử hành hôn lễ.

Nếu là người khác, chắc chắn sẽ oán thán "Đây là muốn ai góa bụa ngay sau ngày cưới đây à", nhưng đây lại là thư do chính tay Hoàng đế (hàng giả) gửi đến.

Trước một quyền lực áp đảo như vậy, ngay cả bất mãn cũng trở nên thừa thãi. Vả lại, cũng đâu phải đi để chết thật.

"Chiến tranh à. Lại đánh nhau vào lúc này..."

Chiến tranh cũng không phải chuyện gì lạ lẫm.

Đế quốc vốn là một quốc gia quanh năm chinh chiến không ngừng.

Là người thuộc giai cấp Kị sĩ, dĩ nhiên anh thường xuyên phải lao ra các chiến trường (dù tự nguyện hay không).

Thời gian đầu, Lancel gần như chỉ ở các vùng biên ải cũng chính vì cuộc chiến tranh chết tiệt này. Quả không hổ là một đại đế quốc đã nuốt chửng nửa lục địa, chiều dài chiến tuyến quả thực đáng kinh ngạc.

Anh lật mặt sau của bức thư. Trên lớp sáp niêm phong pha kim tuyến là con dấu của hoàng gia.

"Đây là quân chi viện do hoàng gia phái đi."

Nói cách khác.

Rất có thể là do một thành viên hoàng tộc đích thân dẫn quân.

"Ngài định thế nào ạ?"

Hestia lo lắng hỏi.

"Đương nhiên là phải đi rồi."

"Chủ quân."

Lancel vừa dứt lời, Marigold đã bước lại gần.

"Xin hãy cho em đi cùng."

Trong mắt nàng ánh lên quyết tâm sắt đá.

"Chủ quân đi đâu em theo đó. Không, dù phải đi bộ em cũng sẽ theo ngài."

Lancel siết chặt tờ lệnh trong tay.

"Vì là tuyến đường của quân chi viện hoàng gia nên chắc sẽ không quá nguy hiểm... nhưng chiến trường vẫn là chiến trường. Em thật sự muốn đi sao?"

Câu trả lời đã quá rõ ràng.

Marigold trông như thể dù có phải ăn vạ cũng quyết đi theo Lancel.

Rầm!

"Lancel!"

"Bá tước Cung đình?"

Người đàn ông đội mưa đến giữa đêm khuya đột ngột đẩy cửa xông vào. Ông ném chiếc áo khoác ướt sũng sang một bên rồi sải bước về phía Lancel.

"Gõ cửa..."

Hestia vừa định lẩm bẩm gì đó đã bị anh vội vàng bịt miệng lại.

"Cậu nghe tin rồi chứ?"

"Ngài đang nói đến chuyện này?"

Anh giơ tờ lệnh xuất chinh lên.

Cung đình Bá tước đưa tay lau mặt.

"Ta thấy rồi. Đây là chuyện Bệ hạ đã độc đoán quyết định, ta cũng không thể can thiệp được. Nếu biết sớm hơn, có lẽ ta đã có thể nghĩ ra cách nào đó."

"Không sao đâu, cũng đâu phải đi nộp mạng, có hề gì chứ."

"Cũng chẳng ai dám chắc là sẽ không chết đâu."

Cung đình Bá tước vừa nói vừa đưa cho Lancel một vật. Đó là huy hiệu của gia tộc Ashford.

"Hãy đeo cái này lên tàu. Sẽ có người sắp xếp cho cậu ngồi ở toa cuối, ngay cạnh Hoàng tử Điện hạ."

Ý là để anh được tiếp đón theo nghi lễ chính thức. Dù gì thì trên chiến trường cũng có những vị trí tương đối an toàn.

"Chúc cậu thuận buồm xuôi gió. Nếu sống sót trở về, ta sẽ đãi cậu một bữa thịnh soạn."

Không hiểu sao Cung đình Bá tước lại vội vàng đến thế, ông chỉ nói đến đó rồi lại biến mất.

"Gõ cửa......"

Giọng Hestia lặng lẽ vang lên sau lưng ông. Lẽ nào vì không gõ cửa nên đã bị ma ám rồi chăng.

"Như vậy thì cuối cùng cũng có thể gặp Marigold và các hoàng tử trong cùng một hoàn cảnh rồi."

Họ sẽ là những người như thế nào đây.

Hoàng thất có cả thảy bảy vị hoàng tử. Và tất cả họ đều có khả năng nảy sinh quan hệ với Marigold. Ít nhất là trong game.

Kể cả khi loại trừ Ngũ Hoàng tử đã ra chiến trường, vẫn còn tới sáu ứng cử viên. Lancel thầm tính toán trong đầu những lựa chọn "tốt nhất" và "tệ nhất".

"Tốt nhất là Nhị Hoàng tử, Tứ Hoàng tử cũng không tệ."

Ít nhất thì Nhị Hoàng tử cũng có những nhận thức cơ bản, hoặc Tứ Hoàng tử tuy ốm yếu nhưng đầu óc minh mẫn, có lẽ sẽ là lựa chọn tốt nhất.

Còn tệ nhất thì......

"Khỏi cần nói cũng biết là ai rồi."

Nghĩ đến một người nào đó, sắc mặt Lancel đột nhiên trở nên khó coi.

.

.

.

"Xin hỏi. Quyền chỉ huy của đội quân này rốt cuộc nằm trong tay ai?"

Lancel không thể kiểm soát được cơ mặt đang co giật của mình.

"Là ta."

============

—Sự kiện được kích hoạt. Marigold đã gia nhập đội quân chi viện Hoàng gia đợt một do 'Lục Hoàng tử Karin Craig Freesia' chỉ huy.

============

"Người đàn ông may mắn và đẹp trai nhất Đế quốc. Karin Craig Freesia."

Lancel cố gắng hết sức để giữ vẻ mặt vô cảm. Marigold đứng bên cạnh lộ vẻ lo lắng.

"Chủ quân, ngài không sao chứ ạ?"

"Không. Rượu uống hôm qua hình như sắp trào ra tới nơi rồi."

"Đã bảo ngài đừng uống nhiều như vậy mà......"

Marigold vừa vỗ lưng anh vừa nói, nhưng tâm trạng anh lúc này chẳng liên quan gì đến cơn say cả.

Lancel nhìn Lục Hoàng tử, khó khăn nuốt xuống một ngụm nước bọt đắng chát.

"Tại sao lại đúng ngay cái tên này chứ?"

Tình huống tồi tệ nhất.

"Ta nghĩ các vị đều đã nghe danh ta rồi. Hy vọng sẽ không có kẻ nào đến chuốc xui vào người."

Đây quả thực là lựa chọn tồi tệ nhất.

.

19.

"Tại sao chỗ ngồi lại chật chội thế này? Đổi ngay cho ta. Phải ở cái nơi tù túng này suốt mười ngày, làm sao mà chịu nổi."

Vừa lên tàu, giọng của Lục Hoàng tử đã bắt đầu đầy những lời ca thán.

Nhờ ơn cha vợ vĩ đại sắp đặt, Lancel được xếp ở vị trí gần Lục Hoàng tử nhất, nhưng cũng vì thế mà càng thêm khổ sở.

"Bản nhạc này ta không thích! Chơi bản nào nhanh hơn, vui tươi hơn cho ta! Thức ăn nguội cả rồi, rượu cũng không đủ lạnh. Là thằng khốn nào chuẩn bị thế này?"

Toàn bộ quân chi viện Hoàng gia được tập hợp cho chiến tranh đều bị sai phái như người hầu. Ngay cả các Kị sĩ cũng mồ hôi nhễ nhại chạy tới chạy lui phụ giúp.

Nếu Lancel và Marigold không đeo huy hiệu của gia tộc Ashford, chắc chắn bây giờ cũng đang phải lao động ở đằng kia.

"Giờ thì mới dễ thở hơn một chút. Tên kia, mở cửa sổ ra. Toàn tại các ngươi làm loạn cả lên nên bụi bay mù mịt."

Lục Hoàng tử sau một hồi cằn nhằn cuối cùng cũng biến cả toa tàu của mình thành một phòng tiệc.

"Chủ quân, chúng ta đang ra chiến trường mà, mang nhiều rượu thế này có ổn không ạ?"

"Sao mà ổn được."

Một bên toa tàu chất đầy những chai rượu và thùng gỗ sồi.

Lancel sớm đã biết công dụng của số rượu này, và ngay ngày hôm sau chúng đã được dùng đến.

"Ngươi, lại đây rót rượu cho ta. Tên kia nữa."

"Điện... Điện hạ, bây giờ mà uống rượu e là..."

"Sao nào, ngươi dám từ chối rượu do chính tay bổn hoàng tử ban cho à?"

"Thần vô cùng cảm kích, nhất định sẽ uống cạn ạ!"

"Cảm kích cái gì mà cảm kích. Đây là rượu ngon được ban bởi huyết mạch hoàng tộc mang trong mình lời chúc phúc của thần linh, đây mới thực sự là ân điển."

Dù Lancel, người từng bị hắn chĩa kiếm vào và cuối cùng bị thiêu cháy trên pháp trường, biết rất rõ rằng Lục Hoàng tử cũng không hẳn là kẻ xấu xa tột cùng – dĩ nhiên, đó là khi so sánh với những "kẻ ác" thực sự.

Vấn đề là tên này quá ham chơi và có gu thẩm mỹ kỳ quặc đến mức gần như vô tri.

"Mang kiếm nghi lễ ra đây."

Lục Hoàng tử đã ngà ngà say ném loảng xoảng hai thanh trường kiếm xuống trước mặt mọi người.

Keng...!

Thanh kiếm mảnh mang hình dạng của một thanh liễu kiếm lăn trên sàn, phát ra tiếng kim loại rung vang.

Lời của Lục Hoàng tử vẫn chưa dứt.

"Nhìn cho kỹ đây. Đồng vàng. Đây là đồng vàng của hoàng gia Đế quốc."

Loảng xoảng... hơn mười đồng vàng của hoàng gia lại được rải xuống đất.

Xung quanh vang lên những tiếng nuốt nước bọt ừng ực. Đối với quý tộc, mười đồng vàng cũng không phải là một con số nhỏ.

Huống hồ đối với các binh sĩ, đây quả thực là một số tiền có thể thay đổi cả cuộc đời.

"Bây giờ chúng ta cá cược đi. Hai người đấu với nhau, người thắng sẽ lấy hết số này. Thế nào?"

"Hoàng, Hoàng tử Điện hạ, bây giờ mà làm chuyện này e là......"

"Sao thế? Có phải bắt họ chết đâu. Chẳng lẽ dùng loại kiếm nghi lễ này mà cũng gây ra án mạng được sao?"

Như để chứng minh cho lời nói của mình, Lục Hoàng tử nhặt một thanh kiếm trước mặt lên. Không chút do dự mà tự rạch một đường vào lòng bàn tay mình.

"Xoẹt...!"

"Điện, Điện hạ!"

Lancel thì khỏi phải nói, ngay cả Marigold cũng nhíu mày.

'Lục Hoàng tử, đúng là một tên điên.'

Hắn giơ lòng bàn tay đang rỉ máu ra, nhếch mép cười.

"Thấy chưa, không sao cả."

Lancel cố nén lại câu nói "ngươi mà bị thanh kiếm này chém trúng thì sẽ chết đấy".

"Trước khi ra trận vừa có thể khởi động vừa có thể kiếm tiền, không làm mới là đồ ngốc chứ? Ngươi nói xem, Lancel?"

Mũi dùi chĩa về phía Lancel đang đứng bên cạnh.

"Nghe nói ngươi dùng thực lực kiếm thuật để cưới được một trong tam đại mỹ nhân của Đế quốc à? Nàng ta là người ta đã nhắm từ lâu rồi đấy, lúc đó tức đến mức chỉ muốn chết đi cho xong."

Lục Hoàng tử đến gần Lancel, bắt đầu xoa nắn vai anh. Hắn cố tình nói lớn để tất cả mọi người đều nghe thấy:

"Tất cả nhìn cho rõ đây! Chỉ cần kiếm thuật đủ giỏi, mỹ nhân, tước vị, của cải đều sẽ vào tay. Các ngươi nên học tập những người đàn ông đáng tin cậy như Lancel đây này. Bây giờ ta bắt đầu đếm ngược 10 giây!"

Một cuộc tranh giành ngấm ngầm bắt đầu.

"10……9……."

Chưa kịp đếm đến "8", hai binh sĩ đã lao ra như tia chớp. Gần như cùng lúc chộp lấy hai thanh kiếm nghi lễ.

"A...!"

"Tôi đến trước...!"

Lục Hoàng tử nở một nụ cười mãn nguyện.

"Bên nào đổ máu trước thì thua, bắt đầu!"

Hai binh sĩ thăm dò nhau một lúc rồi đột ngột vung kiếm về phía đối phương. Keng! Tiếng kim loại va chạm cùng tiếng thở dốc lập tức vang lên.

"Lancel, ngươi nghĩ ai sẽ thắng? Cược một ván đi. Ta cược người bên trái, tên đó nhanh nhẹn hơn. Nhìn là biết tay nghề không tồi."

"Vậy thì tôi cũng chọn người bên trái."

"Đều chọn giống nhau thì cược thế nào được."

"Tại sao tôi phải đặt cược vào cửa thua chứ ạ."

"......Vậy sao?"

"Đó không phải là chuyện hiển nhiên sao."

Lục Hoàng tử đột nhiên chuyển ánh mắt sang Marigold đang đứng cạnh Lancel.

"Vị này là tình nhân của ngươi à? Người đã có vợ mà còn dắt theo tình nhân đi khắp nơi là không tốt đâu. Nếu để tiểu thư nhà Ashford biết được, nàng ấy sẽ đau lòng lắm đấy."

"Ngài hiểu lầm rồi, cô ấy là hộ vệ kiêm tâm phúc của tôi."

"Chẳng qua chỉ là một cách nói khác của từ tình nhân thôi."

"Không phải vậy đâu ạ."

"Thật sao?"

"Tôi có lý do gì phải nói dối Điện hạ chứ ạ."

"Hộ vệ à. Ừm... tuy vóc dáng cũng cao ráo, nhưng trông không có vẻ gì là lợi hại cả......"

"Bất kỳ binh sĩ nào ở đây cũng không thể sánh bằng Mary."

"Ồ?"

Lục Hoàng tử nhìn Marigold bằng một ánh mắt kỳ quái.

Như muốn khước từ ánh mắt của hắn, Marigold lại tiến thêm một bước về phía Lancel.

Lục Hoàng tử trợn tròn mắt.

Bởi Marigold chỉ liếc hắn một cái lạnh lùng rồi lập tức dời đi ánh nhìn.

Thái độ lạnh như băng giá này, từ khi sinh ra đến giờ hắn hiếm khi nào gặp phải.

"Hừ."

Trận đấu tay đôi nhanh chóng ngã ngũ.

"A!"

Người lính bị thanh kiếm cùn đâm trúng vai hét lên một tiếng rồi ngã lăn ra đất.

Dù là kiếm cùn, nhưng khoảnh khắc đâm vào vẫn đủ sức làm rách da rớm máu.

"Tôi, tôi thắng rồi. Là tôi thắng."

Lục Hoàng tử chậm rãi bước tới, giơ cao tay người lính chiến thắng.

"Hãy vỗ tay cho người chiến thắng!"

Mười đồng vàng rơi vào tay anh ta.

"Tiền, là tiền! Vàng!"

"Đúng vậy, đây là vàng ròng của hoàng gia đấy, người chiến thắng! Đợi chiến tranh kết thúc, ngươi cứ dắt theo mười người phụ nữ mà hưởng lạc đi."

"Cảm tạ Điện hạ! Cảm tạ Người! Lục Hoàng tử Điện hạ vạn tuế! Vạn tuế! Vạn tuế!"

Khi chứng kiến số tiền cược bằng vàng thật bạc trắng đổi chủ, không khí trong toa tàu lập tức nóng bừng lên.

Ánh mắt của những người lính vây xem ánh lên vẻ tiếc nuối và tham lam. "Biết thế đã xông lên trước rồi!" Thậm chí có người còn hối hận đến mức buột miệng hét lên.

"Vậy thì các vị có muốn đặt cược thêm để chơi tiếp không?"

— Lại sắp có trận đấu nữa sao?

— Lần này mình nhất định phải giành lấy cơ hội.

Ngay lúc những người lính mắt đã đỏ ngầu lên vì ham muốn.

Ánh mắt của Lục Hoàng tử chuyển sang Lancel. Không, chính xác hơn là khóa chặt vào Marigold đang đứng bên cạnh anh.

"Tên là Mary phải không? Tùy tùng của Lancel khanh."

"......Vâng. Nhưng tại sao Người lại hỏi vậy ạ?"

"Tốt, tất cả nghe đây! Bắt đầu từ bây giờ, trong đúng một tuần!"

Những lời tiếp theo thốt ra từ miệng hắn hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của tất cả mọi người.

"Kẻ nào chinh phục được vị tiểu thư này trước ta... sẽ được ban thưởng ba trăm đồng vàng."

"Ba, ba trăm...!"

"Oa!"

Không chỉ các binh sĩ, mà ngay cả những con em quý tộc và các Kị sĩ trên tàu cũng kinh ngạc đến há hốc mồm. Giá trị của ba trăm đồng vàng quả thực đáng để họ có phản ứng như vậy.

Lục Hoàng tử nở một nụ cười đắc thắng.

"Dĩ nhiên, người chiến thắng cuối cùng sẽ là ta."