Tôn giáo mới chính thức lấy danh xưng của tôi làm tên.
Giáo phái Ngoại Thần.
Ban đầu, nó chỉ được dùng trong bí mật. Giờ đây họ đã tạo ra biểu tượng chính thức. Dưới sự dẫn dắt của Rebecca Rolfe, Giáo phái Ngoại Thần bắt đầu biên soạn một bộ thánh điển mới.
Trước hết, cô ta triệu tập tất cả những kẻ từng trò chuyện với tôi.
Sau đó, trong đại sảnh hội nghị — nơi ngay cả hoàng tộc Anselus cũng có mặt — họ đã sắp xếp lại câu chuyện của tôi trong suốt bảy ngày. Đúng vậy.
Họ biên soạn Thánh Kinh của Giáo phái Ngoại Thần.
Nhưng có điều kỳ lạ.
Dù trên gương mặt Rebecca, cảm xúc mà tôi đọc được luôn nặng nề, tối tăm, giáo lý của
Giáo phái Ngoại Thần lại xoay quanh sự tha thứ và tự do.
Nội dung cốt lõi của họ là: khi con người chết đi, tôi đến để đón họ đi. Quá dịu dàng.
Một tôn giáo muốn phát triển cần sự cuồng tín truyền giáo mạnh mẽ.
Thế nhưng Giáo phái Ngoại Thần lại rao giảng tự do tín ngưỡng. Họ trích nguyên lời tôi:
“Bất kể ngươi tin vào ai, nếu được Ngoại Thần ban phước, Ngoại Thần rồi sẽ đến đón ngươi.”
Dựa theo cảm xúc của Rebecca và Dakota, “tha thứ” lẽ ra không bao giờ nên xuất hiện.
Ấy vậy mà Giáo phái Ngoại Thần, giống như Ngoại Thần từng làm, lại khuyến khích con người tha thứ.
“Vì Ngoại Thần đã ban phước và gột sạch mọi tội lỗi của ngươi, nên ngươi cũng hãy tha thứ cho người khác, giải thoát họ khỏi tội lỗi.”
Đó là cách họ lý luận.
Từ góc nhìn của tôi, điều này khiến họ dễ bị các tôn giáo khác nuốt chửng.
Tôi cũng không hiểu vì sao họ nhấn mạnh rằng tôi đến khi con người chết.
Họ dồn trọng tâm vào một ý niệm đơn giản:
Nếu ai được Ngoại Thần ban phước, bất kể tuổi tác hay giới tính, tôi sẽ đến thu lấy hơi ấm cuối cùng của họ.
Chỉ vậy thôi.
Giáo lý đầy lỗ hổng.
Truyền đạo yếu ớt.
Một tôn giáo tưởng chừng chẳng có gì ngoài vấn đề.
Nhưng trái với dự đoán của tôi — nó phát triển rực rỡ.
Giáo phái Ngoại Thần lan rộng khắp các quốc gia, vượt ngoài vương quốc Anselus.
Thủ đô của Anselus dần biến thành thánh địa trung tâm.
Người ta đến cầu nguyện tại quảng trường nơi Ngoại Thần từng chết.
Rồi dân di cư, rồi thương nhân kéo đến.
Buôn bán dần dần phồn thịnh.
Dĩ nhiên, Thánh Linh Giáo phản đối dữ dội. Chính họ là những kẻ từng ra lệnh đàn áp mọi tôn giáo khác, ngay cả trong thời kỳ nạn đói.
Giờ họ kích động các vương quốc xung quanh Anselus tấn công, vì phần lớn các quốc gia phía đông sa mạc Skadstone đều theo Thánh Linh Giáo — tức chịu ảnh hưởng của họ.
Khi nghe tin đó, Vương quốc Anselus lập tức báo động toàn dân, chuẩn bị chiến tranh.
Nhưng không một quốc gia nào đáp lại lời kêu gọi của Thánh Linh Giáo.
Khoảng một năm rưỡi sau khi nạn đói chấm dứt, nhà vua — người từng gục ngã vì kiệt sức — vừa mới hồi phục.
Ông nhìn thấy đất nước đổi thay đến mức lạ lẫm, rồi nhìn vào mái tóc bạc của mình… và từ bỏ Thánh Linh Thần.
Ông không nói với ai, cũng chẳng độc thoại. Tôi không biết ông nghĩ gì.
Ngay sau đó, ông liên lạc với Giáo phái Ngoại Thần — Rebecca, Dakota, cùng 17 linh mục cũ của Thánh Linh Giáo.
Một người giống Ngoại Thần, và 18 kẻ được ban phước.
Ban đầu, nhà vua nhầm Rebecca là tôi. Nhưng sau khi hiểu ra, ông kể lại một câu chuyện được truyền lại từ ông nội — Tishar.
Một đại hội đồng lần hai được tổ chức. Thánh Kinh được cập nhật.
Thật buồn cười, nhưng với họ, đó là điều hệ trọng.
Mọi người đều nghiêm túc lắng nghe lời vua, rồi miệt mài biên soạn suốt hơn một tuần.
Khi Giáo phái Ngoại Thần lớn mạnh, Thánh Linh Giáo gom quân tấn công.
Lực lượng của họ chỉ khoảng 200 người — hiệp sĩ và tu sĩ. Nghe ít, nhưng với một vương quốc nhỏ như Anselus, con số ấy không hề nhỏ.
Anselus thậm chí có ít hiệp sĩ hơn, không được thần lực bảo hộ.
Pháp sư chỉ tầm 10 người.
Tôi nhìn họ mà nghĩ: Họ sẽ chết hết thôi.
Vì làm sao con người thường có thể chống lại kẻ mang sức mạnh thần thánh?
Nhưng họ thắng.
Một phép màu đã xảy ra — mà tôi không hề ban xuống.
Ban đầu, chỉ có quân đội Anselus chiến đấu.
Sau đó, tín đồ của Giáo phái Ngoại Thần đứng lên cùng họ.
Từ bên ngoài tường thành, cuộc vây hãm kéo dài, nhưng mỗi ngày lại có thêm người đến.
Một tuần trôi qua, tín đồ từ các nước khác cũng cầm vũ khí kéo đến.
Số lượng đông đến mức bao vây ngược lại quân Thánh Linh Thần.
Tôi từng nghe hiệp sĩ thánh có thể chiến đấu một chọi trăm, nhưng khi đối diện với quân số gấp trăm lần — họ mất hết ý chí.
Chiến thắng thuộc về Giáo phái Ngoại Thần, chứ không phải Anselus.
Sau đó, họ mở lễ hội.
Không phải để hành hình hay trả thù.
Họ tha thứ cho tù binh, cho ăn, chữa trị, cho chỗ nghỉ.
Tôi nghĩ đó là hành động ngu xuẩn. Nhưng chỉ thế thôi cũng khiến nhiều người từ bỏ Giáo phái Thánh Linh Thần.
Họ nói: “Ta vẫn tin vào Thánh Linh Thần, nhưng không còn theo Thánh Linh Giáo nữa.”
Trong lễ hội, tôi cuối cùng biết lý do các nước khác không xâm lược — và vì sao dân chúng lại đứng về phía họ.
Trong nạn đói, Thánh Linh Giáo cướp lương thực không chỉ của Anselus, mà của mọi vương quốc trong tầm ảnh hưởng.
Hận thù đối với họ dâng tràn khắp vùng đất.
Giáo phái Ngoại Thần nắm lấy cơ hội.
Họ không bài trừ tín đồ của Thánh Linh Thần, không gây chiến.
“Ngươi có thể tin vào cả hai.
Ngươi có quyền chọn tín ngưỡng.
Ngươi có quyền không tin vào bất kỳ thần nào.”
Chỉ thế thôi đã đủ khiến họ mạnh lên.
Sự khoan dung ấy trở thành bằng chứng — cho thấy ai mới là kẻ khai sáng hơn.
Điều khiến tôi bất ngờ nhất là câu kinh về việc tôi đến khi con người chết.
“Nếu được ban phước, ta nhất định sẽ đến đón ngươi.”
Không ngờ rằng điều đó lại trở thành cơ sở cho sự bình đẳng của nhân loại.
Nhận thức rằng mọi người đều như nhau nảy mầm từ chính nơi tôi chẳng ngờ tới.
Tôi tưởng mình gieo hạt cho khai sáng. Hóa ra nó nở thành tôn giáo.
Có lẽ đó là giới hạn của một thế giới chưa thoát khỏi thời cận đại.
Và chỉ trong 10 năm, quyền lực giữa 2 giáo phái đảo ngược.
Nơi Ngoại Thần hi sinh vì loài người trở thành thánh địa mới.
Trong lúc ấy, một bài cầu nguyện lan khắp thế giới — bài cầu nguyện của một tôn giáo không tồn tại nơi đây.
Trong đó chỉ có một người duy nhất: Hunkeschni, Phù Thủy Hoan Lạc.
Kẻ thù của Dakota. Có lẽ cũng là kẻ thù của Rebecca.
Dakota săn lùng phù thủy ấy đến tận cùng.
Dù tôn giáo họ dựa trên sự tha thứ, Phù Thủy Hoan Lạc là ngoại lệ duy nhất.
Quá hiển nhiên đến mức chẳng ai đặt câu hỏi.
Tôi mất mười năm mới nhận ra Rebecca biết về tôi nhiều hơn tôi tưởng.
Cô ta không chỉ “quan sát từ xa” như tôi nhìn qua những Kẻ Gạt Hái.
Có khả năng rất cao — cô ta đã thấy ký ức cốt lõi của tôi.
Nếu không, sao cô ta có thể hiểu rõ đến mức khai thác hoàn hảo mọi dụng ý của tôi?
8 năm sau nạn đói, Giáo phái Ngoại Thần đã xác định được Phù Thủy Hoan Lạc.
Nhưng theo lệnh Rebecca, họ không động đến.
Đó là ngày Dakota và Rebecca lần đầu cãi nhau.
Nhưng Rebecca thuyết phục được cô.
Cô ta nói: “Giết thôi là chưa đủ.”
Và hôm ấy, Dakota thấy được cảm xúc ẩn dưới lớp da Rebecca — thứ tôi đã biết từ lâu.Rebecca thú nhận cô cũng có mối hận với Hunkeschni.
Cô nói gia đình bị sát hại, trái tim bị moi đi, đều có phần lỗi của mụ phù thủy đó.
Dakota đồng cảm.
Nhưng tôi biết — đó không phải toàn bộ sự thật.
Tôi từng nói tôi giỏi kể nửa sự thật, đúng không?
Rebecca cũng thế.
Mối hận cô mang không nhắm vào Giáo phái Hy Vọng Tương Lai, dù Hunkeschni là tàn dư của nó.Thứ cô thật sự căm ghét — có thể là cả thế giới này.Nhưng tôi vẫn chưa chắc.
Dù sao, biến cố đó khiến Dakota mở lòng với Rebecca.
Và Rebecca lợi dụng điều ấy để siết chặt quyền lực trong Giáo phái Ngoại Thần.
Rồi một ngày, tôi phát hiện đột phá về việc ban phước qua trung gian.
Một người đọc tài liệu về tôi bắt gặp một điều khoản trong khế ước:
“Ta dâng hiến bản thân cho ngươi. Nhưng một khi mọi việc đã xong xuôi, ta sẽ lấy hết mọi thứ của ngươi. Ngươi thấy sao?”
Hắn trả lời “được.”
Và kết nối với tôi.Tôi nhuộm ánh sáng của hắn thành đen, trao cho hắn một phần của tôi.
Đúng vậy — Tôi có thể ban phước chỉ bằng cách để ai đó đọc.
Trước đây, những kẻ đọc được tài liệu ấy đều là hoàng tộc, quý tộc, hoặc cựu hiệp sĩ, tu sĩ — tức những kẻ đã được gặt.
Nên chẳng có gì xảy ra.
Người đàn ông này — một nhà thần học của Giáo phái Ngoại Thần — là người ngoài đầu tiên được phép tiếp cận tài liệu sau mười năm.
Và chỉ trong mười năm, tôi tìm ra cách gieo rắc phước lành.
Nó nhanh chóng trở thành trái tim của Giáo phái Ngoại Thần.
Giờ đây, tóc của các tín đồ Giáo phái Ngoại Thần chuyển sang màu tím.
Trước mắt, chỉ những người được chọn sống tại thủ đô Anselus — trụ sở của giáo phái — mới được ban phước.
Nhưng họ sắp phổ biến nó rộng rãi.
Tôi tưởng quyền năng như thế sẽ khiến con người độc chiếm và thao túng.
Và đúng như dự đoán, Dakota muốn chỉ người đặc biệt mới được nhận.
Nhưng Rebecca từ chối.
Cô tập hợp các lãnh đạo giáo phái và công bố kế hoạch phổ truyền đại phước.
Tôi cười trong thầm lặng.
Nếu có bàn tay, tôi đã vỗ tay.
Bởi sớm thôi, số lượng Kẻ Gặt Hái sẽ tăng lên khủng khiếp.
Rebecca thật sự là một kẻ phi thường.
