Phù Thủy Hoan Lạc bị lôi thẳng đến Giáo phái Ngoại Thần.
Dẫu rằng hẳn sẽ có người — đã từng mất gia đình bởi tay Hunkeschni — phản đối việc đưa cô ta đến đó, chẳng ai dám lên tiếng chống lại quyết định của Dakota.
Bởi tất cả đều hiểu rất rõ ý nghĩa của câu hỏi mà Dakota đã hỏi gần đây.
Hơn nửa số người có mặt ở đó biết rõ quá khứ của Dakota: họ biết khi nào, và bằng cách nào, gia đình cô đã chết.
Vì mỗi khi Dakota cố thuyết phục một ai đó từng mất người thân bởi Hunkeschni, cô sẽ kể lại chính câu chuyện của mình.
Còn phù thủy, kẻ hoàn toàn không hiểu điều mình vừa nói ra có nghĩa gì, thì đang la ó đòi được chữa trị, nếu không cô ta sẽ chết vì nhiễm trùng máu.
Ai đó nhìn sang Dakota, tìm sự chỉ dẫn.
Dakota mỉm cười rạng rỡ với người đang dò xét phản ứng của mình, rồi ra lệnh tiến hành phẫu thuật.
Hiểu ý cô, những tín đồ của giáo phái đưa Hunkeschni vào một căn phòng.
Sau khi tiêm thuốc mê, họ bắt đầu phẫu thuật theo đúng nghĩa đen.
Cánh tay bị chặt đứt được khử trùng, miệng vết cắt được xử lý để cầm máu, còn bàn tay phải đã nát bấy thì bị cắt bỏ đến tận gần khuỷu tay rồi băng bó lại.
Tất cả các chi đều được xử lý tương tự, rồi dọc theo sống lưng cô ta, họ vẽ một lớp ma pháp phòng hộ.
Dĩ nhiên, đôi chân chỉ bị thương nhẹ — chỉ cần khâu và băng bó là đủ — nhưng họ vẫn thực hiện phẫu thuật trên tất cả.
Không thể nói trong đó không có tư thù cá nhân, nhưng chẳng ai ở đây dám chỉ ra điều đó.
Dù sao, vì cô ta không chết, tất cả đều có thể gọi đây là một kết thúc hạnh phúc.
Ngày hôm sau.
Trong cỗ xe ngựa lắc lư hướng về Tổng đàn Giáo phái Ngoại Thần, Hunkeschni tỉnh dậy khỏi thuốc mê — và hét lên.
Cô đã ngủ, rồi khi tỉnh dậy thì phát hiện tay chân mình biến mất.
Người ngồi đối diện, có vẻ cho rằng việc la hét trong hoảng loạn là một phản ứng rất con người, trả lời bằng giọng bình thản:
“Chúng tôi đã chữa trị cho cô như cô mong muốn, Phù Thủy Hoan Lạc.”
“Chữa trị cái kiểu gì thế này! Tay ta! Chân ta! Tất cả đâu rồi! Các người tự xưng là tư tế mà làm chuyện này sao?!”
Chỉ một khoảnh khắc tự coi mình là nạn nhân, thái độ của Hunkeschni lập tức trở nên kiêu ngạo. Cơn bùng nổ cảm xúc của kẻ không hiểu rõ tình cảnh của mình, tùy người nhìn, có thể xem là đáng thương hại.
Dakota?
Cô đang mỉm cười.
Không rủa xả, chỉ nói khẽ:
“Hãy đón nhận phúc lành đi.”
Phúc lành.
Hyunkesuni hiểu. Nếu nhận lấy, mọi vết thương của cô sẽ lành. Nhưng đó là cái giá phải trả, sau khi đã hiến dâng đi một điều quan trọng.
Không ai biết điều đó là gì.
Nhưng Hunkeschni biết: những con người bị tước mất thứ mà Ngoại Thần gọi là “hơi ấm”, đều đánh mất hình dạng con người—trở thành những con quái vật lang thang, khát khao tìm lại hơi ấm ấy.
Ngày trước, được Asley cho phép, cô từng lén cứu một kẻ như thế ra ngoài.
Nhưng cô không thể giam giữ hắn.
Mọi loại ma pháp đều vô dụng, lồng sắt cũng bị mài vụn. Trước khi tình hình trở nên nguy hiểm, cô buộc phải giết hắn, rồi lập tức xử lý mọi vật thí nghiệm từng bị rút hơi ấm để ngăn việc tái diễn.
Nhưng cô không thể nói rằng Ngoại Thần là một con quái vật.
Ngay cả Hunkeschni cũng hiểu, nếu cô lỡ lời ở đây, cô sẽ chết ngay.
Gọi thần linh của họ là quái vật — sẽ chẳng ai tha thứ.
Vì thế, cô chỉ hỏi bằng giọng uể oải, bất mãn:
“Cả ta... mấy người cũng định ban phúc lành sao?”
Người mỉm cười với câu hỏi đó không ai khác ngoài Dakota.
“Dĩ nhiên rồi, Phù Thủy Hoan Lạc. Cô phải nhận lấy phúc lành này.”
Hunkeschni thầm nghĩ người phụ nữ được gọi là “thánh nữ” này hẳn có vấn đề thần kinh. Nhưng nếu cô biết sự thật, hẳn sẽ hiểu rằng Dakota điên theo một cách khác.
Bởi trong đầu Dakota lúc đó chỉ có một ý nghĩ: chuyện gì sẽ xảy ra sau khi ban phúc lành.
Không ai từng được nhận phúc lành hai lần.
Một khi nhận rồi, thân thể họ thường không thể tự lành lại nếu bị thương lần nữa—trừ phi có năng lực đặc biệt.
Đầu tiên, hãy để cô ta nhận phúc lành.
Sau đó, đưa lại cô ta trở lại tình trạng cũ.
Đó là kế hoạch của Dakota.
Cô không hề có ý định để Hunkeschni chết dễ dàng. Không quan tâm đến việc bản thân có trở nên tàn độc hay không. Không bận tâm liệu hành động của mình có xứng với danh xưng “thánh nữ”.
Cô sẵn sàng vứt bỏ tất cả những gì đã xây dựng, vì cuối cùng, cô có thể báo thù.
Ngày hôm đó — khi cha mẹ cô bị giết ngay trước mắt bởi chính mụ phù thủy đang nằm trước mặt, khi cô bị đâm xuyên ngực bởi cây trượng gắn đầu lâu — Dakota vẫn nhớ rõ cảm giác khi hơi ấm của mình dần nguội đi trong nỗi sợ và tuyệt vọng.
Cô sẽ không bao giờ để Hunkeschni chết thanh thản.
Mang những ý nghĩ khác nhau, họ tiến vào thủ đô Anselus, nơi đặt trụ sở và thánh địa của Giáo phái Ngoại Thần.
Hunkeschni lập tức bị lôi xuống tầng hầm.
Tổng đàn Giáo phái Ngoại Thần không phải là ngôi đền tráng lệ.Ngược lại, nó cũ kỹ và xập xệ đến mức khó tin đó là trung tâm của một tôn giáo.
Ban đầu, giáo phái chỉ mua lại vài tòa nhà quanh quảng trường để cải tạo.
Nhưng chính sự nghèo nàn và giản dị đó lại phản ánh đúng bản chất của một tín ngưỡng dành cho kẻ bị ruồng bỏ. Họ đã sử dụng những tòa nhà ấy suốt hơn mười năm.
Và khi bị Dakota mang xuống căn phòng ngầm, Hunkeschni trông thấy một người kỳ lạ.
“Ngoại Thần?... Không thể nào! Ngươi… không thể ở đây được!”
Vừa nhìn thấy người ấy, Hyunkesuni tái mặt, hét lớn. Nhưng khi nhận ra mái tóc vàng, cô hiểu ra.
“Không… cô là Rebecca sao? Rebecca Rolfe? Cô vẫn còn sống à, sau gần một trăm năm? Lại còn trông như thế này?”
Gần chín mươi năm trôi qua, Hunkeschni kinh ngạc khi thấy cô ta vẫn hệt như trong ký ức.
Rebecca không hề già đi — một vẻ đẹp gần như phù thủy. Nhưng chẳng có luồng ma khí nào quanh cô cả. Nên Hunkeschni ngập ngừng hỏi:
“Đã lâu thật đấy. Nhưng đáng ra phải là ta hỏi ngươi mới đúng — ngươi vẫn còn sống sao?”
Rebecca gật đầu, nhìn Hunkeschni bị ném xuống sàn lạnh. Giọng cô bình thản, như thể đang nói chuyện với người quen.
Rebecca vốn chẳng ưa gì Hunkeschni hơn những người khác — cô đơn giản là chán ghét loài người.
Nên khi gặp lại, cô chẳng bộc lộ phản ứng đặc biệt nào.
Hunkeschni, tự cho rằng đối phương không thù địch, giơ cánh tay cụt ra cầu khẩn:
“Thả ta ra... nhìn xem chúng đã làm gì với tay chân ta đi! Ta chỉ viết sách để triệu hồi Ngoại Thần thôi! Ta không phải người xấu!”
Cô ta cố biện minh để sống sót. Dù là kẻ máu lạnh như cô, vẫn hiểu rằng bị đưa đến nơi chẳng ai nghe thấy tiếng hét của mình chắc chắn không phải điềm lành.
Cô đủ thông minh để nhận ra điều đó — nhưng quá muộn.
“Ta viết quyển sách đó! Cô thấy không? Triệu hồi Ngoại Thần! Đó là thứ cô muốn, đúng chứ? Ta có thể giúp!”
Rebecca ném xuống trước mặt cô một cuốn sách dày cộp. Nó rơi xuống sàn, mở ra, và chỉ nhìn qua một trang, Hunkeschni nhận ra ngay — chính là tác phẩm của cô.
Nhưng Rebecca không hề phản ứng. Hunkeschni thấy tim mình chùng xuống.
Khi cô nở nụ cười gượng gạo, Rebecca khẽ cười khẩy:
“Thú vị thật. Một lời thú tội chăng? Ngươi thừa nhận đã viết ra bẫy triệu hồi, thứ biến mọi kẻ được gọi đến thành tượng đá.”
Rebecca đã giải mã nó.
Nỗi tuyệt vọng quét qua tâm trí Hunkeschni. Với đà này, cô chắc chắn sẽ chết. Cô đã bỏ sót điều quan trọng nhất.
Cô nói nhanh, giọng lạc đi:
“Không… không phải ai cũng có thể triệu hồi thần linh cả! Nếu không giải mã được, đương nhiên là thất bại rồi! Cô cũng đâu muốn thần của mình bị kéo đến nhầm chỗ, đúng chứ? Ta có thể giúp cô làm đúng cách!”
Những lời sau, cô nuốt lại. Cầu xin tha mạng có thể khiến cô chết sớm hơn—và cô biết điều đó rõ hơn ai hết.
Bởi chính cô từng giết vô số người cầu xin mình như thế.
Rebecca bật cười — âm thanh lạnh lẽo và rờn rợn, khiến Hunkeschni vô thức phát ra tiếng cười khản đặc.
Khi Dakota định bước tới, Rebecca giơ tay ngăn lại, rồi chỉ vào Hunkeschni:
“Con phù thủy này có thói quen cười mỗi khi sợ hãi.”
Một bí mật mà Hunkeschni giấu kín bao năm bị nói ra nhẹ tênh. Cô rùng mình, rồi nhớ ra — Ngoại Thần đã nhìn xuyên qua mặt nạ của cô.
“Cô… chẳng lẽ cô đã quan sát mọi thứ qua Ngoại Thần?”
Rebecca trầm ngâm trước câu hỏi, rồi nhìn Dakota — cô gái dường như vừa hiểu ra điều gì — rồi quay lại phía Hyunkesuni, mỉm cười:
“Đúng thế, Hunkeschni. Và ta còn thấy nhiều hơn thế. Ta thấy Ngoại Thần từng là gì, và nó đã trở thành Ngoại Thần bằng cách nào.”
Cô không nói rằng mình không thấy được toàn bộ. Bởi nếu cứ nhìn tiếp, cô hẳn đã hóa điên.
Và vì thế, cô biết rõ hơn ai hết — con người nên sợ Ngoại Thần.
Nó có thể làm mọi thứ — mọi điều khủng khiếp — chỉ để xóa đi một chút lạnh lẽo đang giày vò trong tim nó.
Sự lạnh giá đó sâu đến mức không thể tưởng tượng nổi làm sao nó có thể chịu đựng đến giờ.
Những ký ức của Ngoại Thần đau đớn đến mức Rebecca tin chắc: nếu là cô, cô cũng sẽ cướp lấy hơi ấm của bất kỳ ai trước mặt, không cần nghĩ đến tương lai.
Rebecca bước đến gần Hunkeschni, cúi xuống nhìn thẳng vào mắt cô ta.
Đồng tử Hunkeschni co rút.
Cô không ngu đến mức không hiểu ý nghĩa trong ánh mắt ấy.
“Ngươi… đừng nói là…”
Bản năng khiến cô đưa cánh tay cụt lên, dù chỉ còn lại đoạn gần vai, như để chỉ trỏ một cách tuyệt vọng.
“Nhìn tình cảnh của ngươi xem. Ngươi chẳng còn đủ sức để can thiệp vào việc triệu hồi Ngoại Thần nữa đâu.”
Rebecca đứng dậy, quay đi:
“Dakota. Đừng giữ niềm vui cho riêng mình — hãy chia sẻ nó với những kẻ cùng mang thù. Ta đi đây.”
Cô vẫy tay, rời khỏi căn phòng.
Hunkeschni muốn ngăn lại, nhưng không thốt nổi lời nào.
Vì cô thấy gương mặt Dakota đang tiến lại từ phía sau Rebecca.
“Ngày Ngoại Thần trở lại... có một cô bé chứng kiến cha mẹ mình bị giết trước mắt, rồi bị đâm xuyên ngực.”
Người phụ nữ mang mặt nạ thánh nữ nói bằng giọng nhẹ như gió. Hyunkesuni chẳng hiểu cô ta đang nói gì, nhưng bản năng mách bảo rằng mạng sống của mình đang gặp nguy hiểm.
Và cô biết, dù nói gì đi nữa, sẽ chẳng có lối thoát.
“Ngoại Thần đã cứu ta. Và từ đó, ta muốn sống chỉ để giết con phù thủy ấy.”
Giọng nói chuyển dần—từ êm dịu sang rỉ máu. Thứ thù hận sền sệt mà Dakota giấu kín bấy lâu cuối cùng tràn ra.
Chỉ lúc ấy, Hunkeschni mới hiểu ra lỗi lầm trong lời nói của mình.
Hiểu được vì sao mình phải chết.
Dù là rất muộn.
“Hãy ở lại đây thật lâu nhé. Tao đã tập hợp đủ những người hận may rồi. Con phù thủy khốn kiếp”
Cạch.
Tiếng cửa khép lại, nặng nề và tuyệt đối.
Một âm thanh khiến người ta hiểu ngay — nơi này hoàn toàn cách biệt với thế giới bên ngoài.
Và dù có hét khản cổ — sẽ chẳng ai nghe thấy.
