Mizu Zokusei no Mahoutsukai

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

(Đang ra)

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

Mubineko

Nghĩ đến thôi đã khiến toàn thân tôi chỉ còn lại nỗi sợ hãi ghê tởm.

145 3114

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

(Đang ra)

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

Tổng Tài Hạ Phóng | 总裁下放

Tôi chỉ muốn sống sót, không chỉ vì bản thân mình, mà còn vì người ấy – người đã cùng tôi nương tựa mà sống.

112 2405

Vô Song Dị Giới Nhờ Kỹ Năng Tẩy Não!? (LN)

(Đang ra)

Vô Song Dị Giới Nhờ Kỹ Năng Tẩy Não!? (LN)

KT

Một câu chuyện giả tưởng ấm áp mà dở khóc dở cười về năng lực tẩy não vô song và dàn harem tình cảm nồng nàn chính thức bắt đầu!

27 353

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

(Đang ra)

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

Giai thất

PS: Truyện thiên về đấu trí, thuộc thể loại vô hạn lưu. Tác giả đảm bảo dàn nhân vật chính (cả nam và nữ) sẽ không "bay màu", còn các người chơi khác thì.

574 6758

Mesugaki Tank Enters The Academy

(Đang ra)

Mesugaki Tank Enters The Academy

Gyeokgemheojeop

Điều tệ hơn là những lời khiêu khích hoạt động quá tốt...

5 15

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

(Đang ra)

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

Dongle-kun

Tôi đã định rời đi giữa những tràng pháo tay, nhưng pháo tay vẫn không chịu ngừng lại.

193 499

Phần 3 – Chương 2: Thành phố tự do - Chương 0487: Tiệc vườn

Tiệc vườn. Không phải tiệc trong nhà ngồi ghế cố định.

Chỗ ngồi cố định thì không đi lại được, không đạt được mục đích của khách mời. Ở ngoài vườn, mọi người có thể tự do đi lại. Mục đích của khách mời là trao đổi thông tin. Hoặc tung ra những thông tin có lợi cho mình...

Đây không phải nơi thuần túy để vui chơi. Tất nhiên, cũng không ai bắt phải khiêu vũ...

Gọi là 'tiệc', nhưng khách mời không phải người thường.

Là tiệc do Đại sứ quán tổ chức nên khách mời là những người liên quan đến 'ngoại giao'.

Khách mời lần này của Đại sứ quán Vương quốc Suje cũng vậy, hầu hết là Đại sứ các nước, quan chức Bộ Ngoại giao Thành phố tự do, những người liên quan đến ngoại giao của Vương quốc Suje.

Có lẽ ngoại trừ hai người: một kiếm sĩ và một ma pháp sư.

Randassa: "Chào mừng hai vị. Tôi là Đại sứ Vương quốc Suje, Randassa."

Abel: "Cảm ơn ngài đã mời. Tôi là Abel đến từ Vương quốc Knightley."

Ryo: "Tôi là Ryo."

Đại sứ Randassa chào hỏi, Abel đáp lại một cách lịch thiệp. Ryo trả lời ngắn gọn.

Randassa: "Về lý do mời hai vị..."

Abel: "Vâng. Lúc nãy trên xe ngựa Phó thuyền trưởng Rena đã nói qua rồi."

Randassa: "A, may quá. Tất nhiên đây là tiệc do Đại sứ quán Vương quốc Suje tổ chức, Công tước Herb cũng đến với tư cách Đại sứ Đại công quốc, nên tôi nghĩ sẽ không có vấn đề gì xảy ra đâu, nhưng mà..."

Abel: "Thực ra, tôi muốn xác nhận một điều về chuyện đó..."

Abel hỏi thẳng.

Abel: "Về động thái lần này của Đại công quốc. Tôi muốn biết Vương quốc Suje định đối phó thế nào. Tùy thuộc vào đó mà hành động của chúng tôi cũng sẽ thay đổi."

Randassa: "Ra vậy."

Đại sứ Randassa gật đầu trước câu hỏi của Abel.

Ông ta nói rõ ràng.

Randassa: "Ý ngài là, nếu Đại công quốc dùng vũ lực với Thành phố tự do, Vương quốc Suje sẽ làm gì đúng không?"

Nghe vậy, Abel gật đầu.

Trong lòng cậu cau mày suy nghĩ.

(Nói thẳng ra thế này, chứng tỏ vị Đại sứ này cho rằng Đại công quốc sắp sáp nhập Thành phố tự do rồi.)

Tất nhiên, Thành phố tự do ra sao chẳng liên quan gì đến Abel.

À không, có thể ảnh hưởng đến hành trình đi lên phía Bắc lục địa để về Trung tâm... nhưng cũng chỉ đến thế thôi.

Nhưng cậu nghĩ.

(Dù là nước nào đi nữa, tôi cũng không muốn thấy cảnh bị nước khác giày xéo.)

Vương quốc Knightley từng chịu cảnh đó.

Nên cậu mới nghĩ vậy.

Cậu quay lại với lời của Đại sứ Randassa.

Randassa: "Nếu xảy ra xung đột vũ trang giữa Đại công quốc và Thành phố tự do, Vương quốc Suje sẽ không can thiệp."

Abel: "Chắc là vậy rồi."

Randassa: "Thú thật, tình hình biến chuyển nhanh thế này, cả Chính quốc lẫn chúng tôi đều không ngờ tới. Nhưng dù có lường trước... chắc cũng quyết định không can thiệp. Lý do lớn nhất là khoảng cách quá xa. Đúng là Vương quốc Suje có quan hệ sâu sắc với Thành phố tự do Kubebasa. Nhưng việc gửi quân can thiệp là không thực tế."

Abel gật đầu.

Từ Vương đô đến Kubebasa đi tàu mất hơn 40 ngày.

Randassa: "Chỉ thị từ Chính quốc là đóng cửa Đại sứ quán, rút toàn bộ nhân viên Vương quốc Suje về nước càng sớm càng tốt. Tuy nhiên, nếu có công dân Thành phố tự do muốn di cư sang Vương quốc Suje thì cấp giấy phép cho họ."

Abel: "Thực tế đấy. Nhưng tài sản của Vương quốc trong Thành phố tự do thì sao? Xử lý thế nào?"

Randassa: "Cái đó... những gì không thu hồi được thì đành bỏ lại thôi."

Lúc này, Ryo nãy giờ im lặng mới lên tiếng.

Ryo: "Còn 'Tự Do Phong Đình' thì sao?"

Randassa: "Không, chỗ đó tuy có vốn đầu tư của Vương quốc, nhưng do người dân Thành phố tự do điều hành. Thu hồi vốn thì chắc là không được, nhưng việc tiếp tục kinh doanh hay không sẽ được quyết định không liên quan đến Vương quốc."

Ryo: "Ra vậy."

Ryo gật đầu.

Cậu tự hiểu "có vốn đầu tư" nghĩa là cổ đông thôi.

Gunno: "Xin lỗi làm phiền. Thưa Đại sứ, Phó Đại sứ Bansuno của Phiên Vương quốc Komakyuta đã đến. Ngài ấy thay mặt Đại sứ Mirako."

Randassa: "Thế tôi xin phép."

Gunno: "Xin lỗi nhé. Ngài Abel, ngài Ryo, chúc hai vị tận hưởng bữa tiệc."

Trưởng máy Lone Dark Gunno, đang tham gia hỗ trợ tổ chức tiệc, đến báo tin. Abel và Đại sứ Randassa chia tay nhau.

Ryo: "Bác Gunno, mặc đồ bảnh bao quá nhỉ!"

Gunno: "Ngại quá. Trên tàu toàn mặc đồ bẩn thỉu quen rồi, mặc thế này không quen lắm."

Ryo khen bộ đồ như quản gia của Trưởng máy Gunno, ông hơi ngượng ngùng.

Abel: "Ngoài Thuyền trưởng Goric và Phó thuyền trưởng Rena, tất cả mọi người đều ở trong này à?"

Gunno: "Vâng. Khu vườn Đại sứ quán này rộng mà."

Abel: "Công nhận. Cảm giác như được thiết kế để tổ chức tiệc vườn vậy."

Abel nhìn quanh khu vườn.

Địa hình bằng phẳng, tầm nhìn thoáng đãng.

Có những căn nhà nhỏ, hay nói đúng hơn là những kiến trúc có cột, mái che và ghế ngồi nằm rải rác, đã có vài người ngồi đó trò chuyện.

Ngoài ra còn có ghế đá đặt khắp nơi trong vườn để khách có thể ngồi nói chuyện.

Gunno: "Không có diễn văn khai mạc gì đâu ạ. Hai vị thực sự là khách mời, nên cứ tự nhiên thưởng thức món ăn nhé."

Ryo: "Tôi đến đây vì mục đích đó mà!"

Gunno: "Món ăn của Bếp trưởng Đại sứ quán Logo Bagirushu ngon lắm đấy. Bếp trưởng Sushi nhà tôi cũng đang phụ giúp. Chắc chắn sẽ hợp khẩu vị ngài Ryo."

Ryo: "Tuyệt vời!"

Nghe Gunno nói, Ryo cười híp mắt.

Abel cũng mỉm cười.

Nghe bảo có đồ ăn ngon thì ai chẳng thích.

Và rồi...

Ryo: "Abel, đến rồi kìa!"

Đương nhiên Ryo là người tinh mắt nhất khi thấy thức ăn được dọn lên bàn.

Vừa dứt lời, cậu đã lao đến.

Abel: "Nhanh thật đấy..."

Abel cười khổ đuổi theo Ryo.

Nói thế chứ cậu cũng mong chờ lắm...

Cá, thịt, rau củ, trái cây...

Màu sắc rực rỡ.

Hương thơm quyện vào nhau.

Tất cả đều...

Ryo: "Kích thích vị giác quá!"

Abel: "Ừ, trông ngon thật."

Cả hai cầm lấy đĩa và đũa được đặt sẵn.

Ryo: "Nhắc mới nhớ, Abel dùng đũa thành thạo nhỉ."

Abel: "Đũa? À, Chopstick... hình như hồi ở Vương thành có học qua."

Ryo: "Phải rồi, cậu được giáo dục bài bản mà."

Ryo đoán chắc ở Trung tâm cũng có nước dùng đũa, nên người Hoàng tộc phải học để không bị hớ hênh khi đi sứ.

Nghi thức bàn ăn quan trọng lắm.

Trên bàn, thịt cá được cắt nhỏ và chia vào từng đĩa cho khách.

Có người đứng ăn, có người ngồi ghế đá ăn.

Sao cũng được.

Thấy vậy, Ryo đứng ăn thử một miếng.

Mắt cậu mở to.

Thấy Ryo như thế, Abel cũng ăn thử một miếng.

Mắt cậu cũng mở to.

Ryo: "Ngon quá."

Abel: "Ừ, ngon thật."

Xác nhận xong, hai người ăn sạch phần còn lại trên đĩa.

Rồi như một lẽ đương nhiên, họ quay lại chỗ người cắt thịt.

Người cắt thịt, chắc là nhân viên bếp của Đại sứ quán, thấy hai người quay lại liền cười tươi, cắt thêm cho họ một phần nữa.

Nhiều hơn lần trước.

Hai người lại thưởng thức.

Ryo: "Nước sốt tuyệt vời..."

Abel: "Ừ, gia vị tẩm ướp cũng đậm đà."

Ryo: "Không chỉ dựa vào nước sốt đâu."

Abel: "Món ăn được chế biến rất công phu..."

Ryo và Abel biến hình thành nhà phê bình ẩm thực.

Sushi: "Gà nướng nguyên con của ngài Logo Bagirushu ngon chứ?"

Một giọng nữ vang lên từ phía sau hai người đang ăn ngon lành.

Ryo: "Chị Sushi! Vâng, ngon lắm ạ."

Abel: "Quả không hổ danh Bếp trưởng Sushi khen ngợi hết lời."

Cả hai khen ngợi hết lời.

Sushi: "Đúng không? Ngon chứ? Tôi nghĩ ông ấy là một trong những đầu bếp hàng đầu không chỉ ở Chính quốc mà cả ở phía Nam lục địa này đấy."

Bếp trưởng Sushi nói vẻ tự hào.

Ryo: "Chị Sushi thân với Bếp trưởng Đại sứ quán nhỉ."

Sushi: "Cũng tàm tạm. Ông ấy là đệ tử của cha tôi. Nghe nói hồi trẻ từng tu nghiệp cùng một quán."

Ryo đoán qua lời nói và biểu cảm của Sushi, cô gật đầu xác nhận.

Sushi: "Còn nhiều món ngon nữa, cứ từ từ thưởng thức nhé."

Nói xong, Bếp trưởng Sushi rời đi, mang đĩa thức ăn mới đến cho Thuyền trưởng Goric.

Ryo: "Đệ tử... nghe hay nhỉ."

Abel: "Ừ... Ryo không có đệ tử nào nhỉ."

Ryo: "Đành chịu thôi. Sư phụ huấn luyện khắc nghiệt lắm, tôi không dám khuyên người thường nhập môn đâu."

Abel: "V-Vậy à..."

Ryo đang nói đến sư phụ dạy kiếm thuật Dullahan. Còn Abel đang nói đến đệ tử Thủy ma pháp.

Ryo: "A, nhưng nếu là Abel, chắc bị đánh gục bao nhiêu lần cũng vẫn lao lên nhỉ. Nhưng nếu một đêm bị hạ 3 lần thì sư phụ sẽ bỏ đi đấy, nên chỉ có quyết tâm thôi là chưa đủ đâu."

Abel: "Sư phụ dạy kiếm của Ryo á? Bỏ đi?"

Ryo nhớ ra mình chưa từng kể chi tiết về quá trình huấn luyện, chỉ nói sư phụ là Tiên Vương.

Ryo: "Sư phụ tôi nghiêm khắc lắm. Ý là 'về luyện thêm đi'."

Abel: "Ghê nhỉ... 3 ván thắng trước à. Thế Ryo thắng được bao nhiêu?"

Ryo: "Hả? Chưa thắng lần nào cả?"

Abel: "Hả?"

Ryo: "Vốn dĩ ở lãnh địa Công tước Rondo tôi yếu nhất mà? Không chỉ sư phụ, hàng xóm cũng toàn người mạnh thôi. Nên tôi phải mạnh hơn nữa."

Abel: "...Lãnh địa Công tước Rondo vất vả nhỉ."

Ryo gật đầu nghiêm trọng, Abel hơi rùng mình.

Nhân tiện, Abel là Vua của Vương quốc Knightley, nơi có lãnh địa Công tước Rondo...

Sau đó, ghế ngồi cố định của hai người là ngay cạnh bàn ăn.

Tất nhiên là tự chiếm chỗ thôi.

Khác với những người tham gia khác, hai người không cần phải đi xã giao khắp nơi.

Ở đây trừ hai người ra toàn là nhân viên ngoại giao.

Công việc của họ là nói chuyện với nhân viên ngoại giao nước khác...

Thuyền trưởng Goric và Phó thuyền trưởng Rena cũng không ngoại lệ, họ đang nói chuyện với Phó Bộ trưởng Bộ Cảng vụ của Thành phố tự do.

Tại sao biết là Phó Bộ trưởng Bộ Cảng vụ? Vì bên cạnh ông ta là Trợ lý Ronfan.

Người đã bị cuốn vào vụ lùm xùm ở quán trà, nên họ nhớ mặt.

Ryo: "Thuyền trưởng Goric và Phó thuyền trưởng Rena cũng vất vả nhỉ."

Abel: "Thì ở đây họ là đại diện Hải quân Vương quốc Suje mà."

Thuyền trưởng Goric thường xuyên nhận được những mảnh giấy ghi chú.

Vừa nói chuyện vừa liếc qua, gật đầu nhẹ rồi lại tiếp tục câu chuyện.

Ryo: "Thuyền trưởng Goric khéo léo ghê."

Abel: "Nói đến dân biển cứ nghĩ là thô lỗ cục mịch, nhưng chỉ thế thì sao điều khiển tàu được. Muốn chỉ huy mấy chục thủy thủ theo ý mình cần nhiều kỹ năng lắm."

Ryo: "Abel nói như đúng rồi ấy..."

Abel: "Tôi là Quốc vương đấy nhé! Hồi xưa được dạy về cách dùng người rồi."

Abel phản bác Ryo, giọng nhỏ nhưng rõ ràng.

Ryo: "Trong Vương thành dạy nhiều thứ nhỉ."

Abel: "Không, cái đó không phải Vương thành dạy, mà là anh trai tôi dạy..."

Ryo: "A, Thái tử Cain! Thế thì chuẩn rồi!"

Trong lòng Ryo, anh trai Abel - cố Thái tử Cain - được đánh giá rất cao.

Abel: "Thật tình, chưa gặp bao giờ mà Ryo đánh giá anh tôi cao thế."

Ryo: "Đương nhiên. Người ra được những đề bài tuyệt vời như thế cơ mà? Đề bài không phải để thử người giải, mà là để thử người ra đề. Trí tuệ của người ra đề thể hiện qua đề bài đó."

Hồi hai người được phái đến Twilight Land, Abel bị Thái tử Cain giao cho một đống bài tập về nhà.

Đó là khóa học cấp tốc làm Vua do Thái tử Cain biên soạn.

Ryo nhìn qua và vô cùng ấn tượng trước tính thực chiến của những câu hỏi đó.

Ryo: "Tiếc cho một nhân tài."

Abel: "Ừ."

Ryo: "Nếu Thái tử Cain còn sống, Vua Abel đã không phải thao túng chính sự thế này."

Abel: "Ừm... Từ 'thao túng' dùng ở đây có đúng không?"

Ryo dùng từ khó, Abel nghi ngờ cách dùng.

Dù sao thì người chết cũng không sống lại được.

Ryo: "Chúng ta hãy ăn món ngon thay cho phần của Thái tử điện hạ."

Abel: "Không hiểu ý nghĩa lắm, nhưng tán thành việc ăn."

Vừa nói, hai người vừa tiếp tục xử lý các món ăn trên bàn.

Khi con gà nướng nguyên con thứ hai được bê ra, hai người là những người đầu tiên được chia phần.

Ngay sau hai người, một chàng trai trẻ xếp hàng, nhận phần và ăn ngay một miếng.

Chàng trai: "A, ngon quá..."

Lời thốt lên trong vô thức.

Hai người ở gần nên nghe thấy.

Ryo: "Đúng không, đúng không."

Ryo gật đầu mỉm cười như thể đó là chiến công của mình.

Chàng trai: "Con đầu tiên tôi không kịp ăn, nhìn mọi người ăn ngon lành quá nên quyết tâm con thứ hai phải ăn bằng được... May quá."

Chàng trai trẻ cười nói.

Ryo hơi nghiêng đầu.

Abel cũng hơi nghiêng đầu.

Trông quen quen...

Abel: "Xin lỗi... Tôi là Abel đến từ Vương quốc Knightley thuộc các Quốc gia Trung tâm. Còn cậu?"

Chàng trai: "A, thất lễ quá. Tôi là Bansuno, Phó Đại sứ Phiên Vương quốc Komakyuta."

Ryo: "Bansuno? Ban... Chẳng lẽ..."

Abel: "Thương hội Thương Ngọc...?"

Bansuno: "Vâng. Thương hội Thương Ngọc là gia đình tôi. Bản thân tôi theo ngành ngoại giao, nhưng tôi đã nghe cha tôi - Chủ thương hội Banders, và em út Banhyu kể về hai vị. Cảm ơn hai vị đã giúp đỡ Thương hội lúc đó."

Ryo và Abel ngạc nhiên, Bansuno cúi chào cảm ơn.

Quen mặt là phải.

Khuôn mặt gia đình sáng lập Thương hội Thương Ngọc mà.

Abel: "Không, chúng tôi chỉ làm việc nên làm thôi. Đừng bận tâm."

Ryo: "Ở 'Thương Ngọc Đình Wannya' chúng tôi cũng được phục vụ rất chu đáo."

Cả Abel và Ryo đều có ấn tượng tốt về Thương hội Thương Ngọc và 'Thương Ngọc Đình'.

Đương nhiên ấn tượng đó cũng lan sang Bansuno trước mặt.

Bansuno: "Mấy chục năm nay, Thành phố tự do Kubebasa có quan hệ mật thiết với Vương quốc Suje. Cũng giống như Phiên Vương quốc Komakyuta chúng tôi giao thương nhiều với Liên bang Gegish-Lu. Vì thế, ảnh hưởng của Phiên Vương quốc tại Kubebasa này rất nhỏ... Tuy nhiên, nếu có gì giúp được xin cứ nói. Hai vị mãi là ân nhân của Thương hội Thương Ngọc."

Nói xong, Bansuno rời đi.

Người gọi anh ta là Phó Bộ trưởng Bộ Cảng vụ...

Ryo: "Mọi người vất vả nhỉ."

Abel: "Đúng vậy. Phó Bộ trưởng đến đây chứng tỏ Bộ trưởng Bộ Cảng vụ vẫn đang đau đầu dữ dội."

Ryo: "A... Chắc chắn là do độc hoặc ma pháp rồi."

Abel: "Độc gây đau đầu á? Nghe nửa vời thế."

Ryo: "Độc là mục đích khác. Đau đầu là tác dụng phụ. Chắc chắn có vấn đề nghiêm trọng đang diễn ra trong chính phủ Thành phố tự do!"

Ryo trổ tài thám tử lừng danh.

Abel: "Ai nhìn vào cũng biết là có vấn đề nghiêm trọng rồi? Nói chuyện hiển nhiên thế."

Ryo: "Cậu nói năng kiểu gì thế! Cái này gọi là 'Mono no Aware'(Bi cảm). Abel đúng là đồ vô duyên, thiếu tinh tế."

Abel: "Lại dùng từ ngữ khó hiểu nữa rồi..."

Ryo lắc đầu than thở, Abel cũng lắc đầu đáp lại.

'Vô duyên', 'thiếu tinh tế' (kochinashi, nasakenashi) là từ cổ nghĩa là làm mất hứng hay không có óc thẩm mỹ.

Chắc là học trong giờ Ngữ văn cổ điển cấp 3.

Ryo lầm bầm kiếm sĩ không hiểu phong lưu, rồi quân chủ cũng cần có chút tao nhã...

Tất nhiên, Abel bỏ ngoài tai tất cả.

Ánh mắt cậu dán chặt vào một điểm.

Ryo cũng nhận ra.

Ryo: "Cậu nhìn cái gì thế, Abel?"

Abel: "...Nhìn cái bàn đi, Ryo."

Abel nói giọng nghiêm trọng.

Món ăn vừa được mang ra là cá bọc muối nướng.

Ryo: "Cá nướng muối! Đáng mong đợi đây."

Khi hai người bắt đầu thưởng thức món cá, cả hội trường bỗng xôn xao.

Nhân vật chính (theo một nghĩa nào đó) của ngày hôm nay đã đến.

Đại sứ Đại công quốc Atinjo, Công tước Herb.

Đó là cảm xúc bâng khuâng, thấm thía nảy sinh một cách tự nhiên khi ta chạm đến sự vật, sự việc trong thế giới bên ngoài. Đây là một trong những lý niệm thẩm mỹ của văn học Heian; xuyên suốt Truyện Genji là dòng chảy của thi vị “mono no aware”. Về sau, nó trở thành một yếu tố chủ đạo trong đặc trưng văn hóa Nhật Bản.