Mizu Zokusei no Mahoutsukai

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

(Đang ra)

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

Mubineko

Nghĩ đến thôi đã khiến toàn thân tôi chỉ còn lại nỗi sợ hãi ghê tởm.

145 3118

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

(Đang ra)

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

Tổng Tài Hạ Phóng | 总裁下放

Tôi chỉ muốn sống sót, không chỉ vì bản thân mình, mà còn vì người ấy – người đã cùng tôi nương tựa mà sống.

112 2416

Vô Song Dị Giới Nhờ Kỹ Năng Tẩy Não!? (LN)

(Đang ra)

Vô Song Dị Giới Nhờ Kỹ Năng Tẩy Não!? (LN)

KT

Một câu chuyện giả tưởng ấm áp mà dở khóc dở cười về năng lực tẩy não vô song và dàn harem tình cảm nồng nàn chính thức bắt đầu!

27 354

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

(Đang ra)

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

Giai thất

PS: Truyện thiên về đấu trí, thuộc thể loại vô hạn lưu. Tác giả đảm bảo dàn nhân vật chính (cả nam và nữ) sẽ không "bay màu", còn các người chơi khác thì.

574 6986

Mesugaki Tank Enters The Academy

(Đang ra)

Mesugaki Tank Enters The Academy

Gyeokgemheojeop

Điều tệ hơn là những lời khiêu khích hoạt động quá tốt...

5 16

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

(Đang ra)

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

Dongle-kun

Tôi đã định rời đi giữa những tràng pháo tay, nhưng pháo tay vẫn không chịu ngừng lại.

193 503

Phần 3 – Chương 1: Vùng Đất Xa Lạ - Chương 0441: Bất đồng ngôn ngữ

Một tiếng sau.

Hai người đã đứng trước cổng vào thị trấn.

Ryo: "...Mệt thật đấy. Chẳng phải rừng nữa mà là rừng rậm nhiệt đới luôn rồi."

Abel: "...Đáng lẽ nên dùng con tàu kia của Ryo mà đi có phải hơn không?"

Ryo: "Thì giờ biết phía bên kia thị trấn giáp biển tôi mới thừa nhận đó là cách đúng đắn chứ... Lúc ở bãi biển đó có thấy được đâu, trách sao được!"

Vì nhìn thấy thị trấn nằm sâu trong rừng nên cả hai mới đành chọn đường bộ. Ai ngờ phía bên kia thị trấn lại giáp biển.

Biết thế đi đường biển vòng qua từ bãi cát kia có khi lại nhàn hơn hẳn...

Thị trấn trông khá lớn, nhưng dường như không có thứ gì gọi là tường thành.

Ở thế giới Phi đầy rẫy ma thú này, Ryo nghĩ điều đó khá hiếm gặp, nhưng...

Abel: "Ở các Quốc gia Trung tâm thì hiếm thật. Làng khai hoang thì không nói, chứ quy mô cỡ này là phải có tường thành rồi."

Vị kiếm sĩ từng làm vua ở các Quốc gia Trung tâm nhận xét.

Nghĩa là đây không phải các Quốc gia Trung tâm?

Thực ra, nhìn vĩ độ gần xích đạo thì rõ ràng không phải rồi.

Abel: "Chắc là không có loại ma thú mạnh mẽ nào tấn công thị trấn. Ít nhất là trên đất liền."

Ryo: "Ra vậy. Hòa bình là tốt nhất."

Nghe Abel giải thích, Ryo gật đầu vui vẻ.

Hòa bình là trên hết.

Kể cả kẻ cuồng chiến cũng thích hòa bình mà?

Cái gọi là Parabellum ấy.

Si vis pacem, para bellum.

Muốn hòa bình, hãy chuẩn bị cho chiến tranh.

Không có tường thành, cổng vào... thực ra chỉ là nơi bắt đầu có mấy sạp hàng, hai người tự cho đó là cổng thôi.

Từ đó, hai người bước vào thị trấn.

Nhưng trước khi vào, Ryo nói thẳng với Abel.

Giọng điệu nghiêm túc không cho phép phản bác.

Ryo: "Tìm được bản đồ biết đây là đâu xong là đi ngay đấy nhé!"

☆☆☆

Lại thêm một tiếng nữa trôi qua.

Ryo: "Chà chà~, món này ngon tuyệt cú mèo! Cơm rang với muối tiêu... và cái gì đây nhỉ, cay cay vừa phải. Không phải cơm chiên (Chahan) đâu nhé... Đúng rồi, không trộn trứng nên không phải Chahan. Trứng ốp la đặt lên trên thế này cũng hay."

Ryo khen lấy khen để món ăn.

Abel: "Người bảo tìm được bản đồ là đi ngay chính là Ryo đấy nhé."

Abel cạn lời trước sự "lật mặt" của ai đó.

Ryo: "Bản đồ bao gồm cả các nước lân cận có khi là bí mật quốc gia đấy, làm sao kiếm dễ thế được. Quan trọng hơn là cơm ngon này. Chắc không có bánh kem đâu, nhưng đồ ăn ngon là chân lý."

Ryo vui vẻ xúc thìa cơm rang đưa lên miệng.

Ngồi đối diện, cái miệng vừa trách móc Ryo giờ cũng đang ăn ngon lành.

Cả hai đều mê đồ ăn ngon.

Ryo: "Món bên này vị hơi ngọt cay cũng ngon nữa. Gọi thêm đĩa nữa đi. Chủ quán! Cho thêm một suất giống thế này nữa nhé!"

Ryo gọi với, người đầu bếp đang nấu ăn cách đó một đoạn giơ tay phải lên ra hiệu.

Ryo đoán chắc là "OK".

Abel liếc nhìn Ryo.

Ryo nhận ra ánh mắt đó.

Ryo: "G-Gì, ánh mắt đó là sao. Tôi đâu có định bắt Abel khao đâu. Cậu làm gì có xu nào dính túi đúng không?"

Abel: "À... Xin lỗi nhé."

Ryo nói trúng tim đen, Abel thành thật xin lỗi.

Đúng vậy, Abel đang cháy túi.

Bị thổi bay từ chiến trường với Ma nhân Garwin, Abel làm gì mang theo tiền.

Đường đường là Quốc vương bệ hạ ra trận mà giấu tiền trong người... thì nghe nó sai sai, nên đành chịu thôi.

Ryo thì trong thời gian hoạt động ở các Quốc gia Phương Tây được phái đoàn đưa tiền nên vẫn còn rủng rỉnh.

Hơn nữa, tiền của Phương Tây vẫn dùng được ở thị trấn này.

Ở các Quốc gia Trung tâm cũng vậy, giá trị của tiền vàng, tiền bạc, tiền đồng tỷ lệ thuận với giá trị kim loại làm ra nó, nên dù khác vùng văn hóa vẫn tiêu được.

Nhờ thế mà hai người mới có cái bỏ vào bụng.

Chứ mà là tiền giấy thì chắc khóc tiếng Mán...

Ryo: "Yên tâm, khi nào về Vương quốc an toàn tôi sẽ tính cả lãi rồi đòi lại."

Abel: "...Tôi không biết 'Lãi' là cái gì, nhưng nương tay thôi nhé."

Thế giới này chưa có ngân hàng, gửi tiền thừa ở Guild cũng không sinh lời, nên từ ngữ và khái niệm về lãi suất dường như chưa tồn tại.

Khác biệt thế giới đúng là phiền phức thật.

Sau một hồi thưởng thức bữa ăn, Ryo đứng dậy thanh toán.

Ryo: "Chủ quán, ngon lắm. Cảm ơn nhé."

Chủ quán: "လာစားပြန်တယ်။" (Đến ăn nữa nhé.)

Ryo: "Vâng, tôi sẽ quay lại."

Chủ quán: "ဘာကြောင့်လဲဆိုတော့အခြားအရသာရှိတဲ့အစားအစာတွေရှိတယ်" (Vì còn nhiều món ngon khác nữa đấy.)

Ryo: "Vẫn còn món khác để giới thiệu à? Háo hức ghê."

Nói rồi, hai người rời quán.

Abel: "Không hiểu tiếng mà vẫn nói chuyện như đúng rồi nhỉ..."

Ryo: "Giao tiếp là ở tấm lòng. Khác biệt ngôn ngữ chỉ là chuyện vặt. Ngày xưa tôi được dạy Body Language (Ngôn ngữ cơ thể) là cơ bản đấy."

Đúng vậy, ngôn ngữ bất đồng.

Cả Ryo và Abel hoàn toàn không hiểu ngôn ngữ ở thị trấn này.

Không hiểu chút nào... nhưng bị mùi thơm dụ vào quán, khổ sở gọi món, rồi cuối cùng cũng được ăn ngon.

Có lẽ nụ cười "tỏa nắng" của Ryo đã phát huy tác dụng.

Dù không hiểu tiếng, chủ quán vẫn cười tươi và nấu cho họ ăn.

Tất nhiên, dùng từ "tỏa nắng" trong trường hợp này có hợp lý hay không thì hạ hồi phân giải.

Quả nhiên, nụ cười là vũ khí lợi hại.

Ryo: "Rồi, giờ tính sao đây Abel?"

Abel: "Hỏi thế thì chịu... Tôi chưa nghĩ ra cách nào hay cả."

Tốt nhất là kiếm được bản đồ.

Tệ hơn chút thì không mua được cũng phải xin xem nhờ bản đồ, để biết mình đang ở đâu và làm sao về được các Quốc gia Trung tâm.

Thông tin cần thiết thì rõ rồi.

Vấn đề là làm sao để có được nó.

Ryo: "Ngay từ đầu việc bất đồng ngôn ngữ đã là dở rồi còn gì."

Abel: "Công nhận. Nhưng tôi nghe nói tiếng Trung tâm phổ biến khắp thế giới mà ta..."

Ryo: "Đó chẳng phải là sự kiêu ngạo của người Trung tâm sao? Tự cho mình là tiêu chuẩn thế giới, đúng là ngạo mạn hết chỗ nói!"

Abel: "T-Tự nhiên thấy có lỗi..."

Chẳng hiểu sao Ryo lại lên giọng chỉ trích, và chẳng hiểu sao Abel lại xin lỗi.

???: "Tiếng Trung tâm đúng là thông dụng khắp thế giới mà."

Abel: "Đúng không. Tôi nói đâu có sai."

???: "Vâng. Không học mới là sự lười biếng đấy ạ."

Abel: "Thật tình... suýt nữa thì bị Ryo vu oan rồi."

Ryo: "...Abel, cậu đang nói chuyện với ai thế?"

Abel: "Hả?"

Ryo hỏi Abel đang đứng đối diện.

Abel nhìn Ryo ngạc nhiên.

Đúng là không phải giọng Ryo.

Hơn nữa hướng âm thanh cũng không phải từ trước mặt mà là từ phía sau.

Abel quay lại.

Không có ai.

???: "Ở dưới này ạ."

Theo tiếng nói nhìn xuống, một cậu bé khoảng mười tuổi đang đứng đó.

Cậu bé: "Xin chào."

Abel: "Ờ, chào nhóc."

Cậu bé chào, Abel cũng phản xạ chào lại.

Rồi cậu nhận ra.

Abel: "Nhóc nói được tiếng Trung tâm à?"

Cậu bé: "Vâng, tất nhiên rồi ạ. Người muốn lập nghiệp bằng buôn bán trong tương lai thì học tiếng Trung tâm là chuyện đương nhiên mà."

Cậu bé gật đầu quả quyết trả lời Abel.

Hơn nữa, cách đối đáp rất chững chạc.

Chắc nhà làm buôn bán nên được rèn giũa từ nhỏ.

Đó có lẽ là thế mạnh của con nhà nòi.

Được nuôi dạy trong môi trường coi chuyện đó là hiển nhiên từ tấm bé.

Ryo: "Abel, may quá rồi nhé. Vận may của Abel cũng không đến nỗi nào."

Ryo nói vẻ mừng rỡ.

Tiếng Trung tâm của cậu bé rất trôi chảy.

Hơn xa đám mạo hiểm giả Lục địa Bóng tối mà họ từng nghe trước đây.

Abel: "Chẳng biết có phải vận may của tôi không nữa... Nhóc con, à không, tên anh là Abel. Tên nhóc là gì?"

Cậu bé: "Em tên là Banhyu ạ, anh Abel."

Abel: "Được rồi Banhyu. Bọn anh muốn có bản đồ thị trấn này... à không, bản đồ khu vực quanh đây. Em dẫn bọn anh tới chỗ nào có thể kiếm được nó nhé. Tất nhiên không bắt làm không công đâu. Anh trai mặc áo choàng này, Ryo, sẽ trả tiền thù lao hậu hĩnh."

Abel bắt đầu đàm phán.

Nhưng nghe xong, Banhyu hơi nghiêng đầu.

Rồi cậu bé nói.

Banhyu: "Xin lỗi anh Abel. Em không đáp ứng được yêu cầu đó ạ."

Abel: "Tại sao?"

Banhyu: "Bản đồ khu vực quanh đây bị cấm mang ra khỏi thị trấn. Nên các anh không thể sở hữu bản đồ được đâu ạ."

Banhyu nói với vẻ mặt áy náy.

Abel: "Thế chỉ xem thôi, ở đâu đó có được không?"

Abel tiếp tục thương lượng.

Trước mắt chỉ cần biết cái thị trấn này nằm ở xó xỉnh nào là được.

Banhyu: "Thế thì được ạ. Nhà em mở nhà trọ, ở đó có tấm bản đồ khu vực lớn lắm. Có vẽ cả các đảo lân cận nữa, khách trọ thì được xem thoải mái ạ."

Ryo: "Banhyu tương lai sẽ thành thương nhân đại tài cho mà xem."

Nghe Banhyu nói, Ryo lầm bầm.

Abel nhìn Ryo.

Tất nhiên Ryo hiểu ý Abel, và cũng chẳng có lý do gì để phản đối.

Giờ cũng sắp 3 giờ chiều rồi.

Nếu giờ ra khỏi thị trấn thì chắc chắn phải ngủ ngoài trời.

Muốn được ngủ trên giường êm nệm ấm sau bao ngày xa cách là lẽ thường tình của con người.

Dù là mạo hiểm giả quen ăn sương nằm gió cũng không ngoại lệ.

Thế là hai người đi theo Banhyu về nhà trọ.