Mayoi Neko Overrun!

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

(Đang ra)

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

Mubineko

Nghĩ đến thôi đã khiến toàn thân tôi chỉ còn lại nỗi sợ hãi ghê tởm.

145 3115

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

(Đang ra)

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

Tổng Tài Hạ Phóng | 总裁下放

Tôi chỉ muốn sống sót, không chỉ vì bản thân mình, mà còn vì người ấy – người đã cùng tôi nương tựa mà sống.

112 2406

Vô Song Dị Giới Nhờ Kỹ Năng Tẩy Não!? (LN)

(Đang ra)

Vô Song Dị Giới Nhờ Kỹ Năng Tẩy Não!? (LN)

KT

Một câu chuyện giả tưởng ấm áp mà dở khóc dở cười về năng lực tẩy não vô song và dàn harem tình cảm nồng nàn chính thức bắt đầu!

27 353

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

(Đang ra)

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

Giai thất

PS: Truyện thiên về đấu trí, thuộc thể loại vô hạn lưu. Tác giả đảm bảo dàn nhân vật chính (cả nam và nữ) sẽ không "bay màu", còn các người chơi khác thì.

574 6805

Mesugaki Tank Enters The Academy

(Đang ra)

Mesugaki Tank Enters The Academy

Gyeokgemheojeop

Điều tệ hơn là những lời khiêu khích hoạt động quá tốt...

5 15

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

(Đang ra)

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

Dongle-kun

Tôi đã định rời đi giữa những tràng pháo tay, nhưng pháo tay vẫn không chịu ngừng lại.

193 501

Tập 06 - Chương 5

「Tôi không tin cậu đâu!」

Umenomori Chise dạo gần đây luôn có cảm giác mất cân bằng đến khó tả.

Dáng vẻ của Serizawa Fumino trông rất lạ – nhưng nếu nói tâm trạng cô ấy không tốt thì lại có vẻ không phải.

Trong mắt những người khác, có lẽ họ chẳng nhận ra điều gì bất thường.

Nhưng Umenomori là người ngày nào cũng cãi nhau với cô ấy, nên không gì qua được mắt cô.

Dạo này, Fumino luôn mang đến cảm giác lơ đãng, vẻ mặt lúc nào cũng đầy phiền muộn.

Vừa rồi, chỉ cách một bước chân, Kaho và Fumino đang tranh cãi vì Takumi.

「Các người xem vị hôn phu của tôi là cái gì hả!」 Nhìn thấy cảnh tượng đó, trong lòng Chise thực sự có một sự thôi thúc muốn gào lên với họ ngay tại chỗ. Nhưng dù người cô quan tâm nhất là Takumi, hai người kia cũng khiến Umenomori Chise để tâm không kém.

Rõ ràng đã quá quen với những cảnh tượng tương tự, nhưng Chise vẫn cảm thấy có gì đó không ổn.

Một ngày nào đó phải khiến cậu ta thua đến không còn lời nào để nói – Fumino là kẻ vô lễ duy nhất trên đời dám lớn tiếng với Umenomori Chise, cũng là tình địch số một của cô.

「Cái đứa này… rốt cuộc đang phiền não chuyện gì chứ…」

Umenomori Chise hoàn toàn không nhận ra sự bực bội trong lòng mình.

——Tớ chuyện gì cũng kể cho cậu nghe.

——Tại sao cậu không chịu nói hết tâm sự của mình cho tớ?

——Chỉ cần cậu gặp khó khăn, tớ nhất định có thể giúp mà, tại sao cậu lại không hiểu điều đó chứ.

——Chúng ta không phải là bạn sao?

Thế nhưng, bản thân Chise cũng chưa đủ chín chắn để nói thẳng ra những lời này.

***

Ngày thứ ba ở Karuizawa, tôi đón chào buổi sáng trong một sự căng thẳng khó tả.

Sáng mai, chúng tôi sẽ bắt xe về lại thị trấn Suzune, nên hôm nay thực chất là ngày hoạt động cuối cùng.

Nhưng không hiểu sao, không khí của hội giờ đây lại nặng nề lạ thường.

Có lẽ đây là ảnh hưởng dây chuyền từ chuyện ngày hôm qua.

Trong bầu không khí đó, chúng tôi vẫn theo kế hoạch đến khu phố mua sắm Karuizawa, dự định mua vài món đặc sản ở khu outlet và các cửa hàng địa phương.

Còn chị Otome, do tối qua lại vào núi cứu người nên hôm nay không ra khỏi giường nổi, đành phải để chị ấy ở lại biệt thự.

Dưới chân ga ấm hơn so với biệt thự trên núi, hoạt động cũng tự do hơn nhiều.

「Khu phố đẹp thật đấy.」

Dù không đông đúc, nhưng những quán cà phê và cửa hàng tạp hóa san sát nhau trên phố đã tạo nên một khung cảnh tuyệt đẹp. Các cửa hàng không chỉ trang nhã mà còn mang những phong cách rất riêng.

「Nếu chúng ta cũng mở một cửa hàng ở đây, không biết doanh thu có tăng lên không nhỉ…」

「Hi hi, nếu anh Takumi có ý định đó, chi bằng cứ để em giúp cho ạ. Góc đằng kia, quyền sở hữu bất động sản thuộc về công ty con của nhà Chikumaen đấy ạ.」

「Thôi, không cần đâu, chúng tôi chỉ quản lý cái tiệm nhỏ đó thôi đã đủ vất vả rồi.」

「Thật đáng tiếc. Nếu có gì em có thể giúp được, xin anh cứ tự nhiên nói ạ.」

Nụ cười tủm tỉm ấy trông thật hồn nhiên biết bao.

Với khả năng hành động của người này, có lẽ ngày hôm sau khai trương chi nhánh Stray Cats ở Karuizawa cũng không có gì lạ… Nhưng mà, thật không hiểu tại sao một người như cô ấy lại có hứng thú với tôi đến vậy.

Tôi… chỉ là một người bình thường đến mức đáng thương thôi mà.

Các thành viên khác trong hội đang đảo mắt nhìn quanh, tìm kiếm những thứ mình hứng thú. Tất cả họ đều là những cô gái vô cùng đặc biệt, đặc biệt đến mức khó mà tưởng tượng được rằng họ lại có thiện cảm với một người như tôi.

Đúng vậy, là thiện cảm. Thực ra tôi cũng dành cho họ trọn vẹn thiện cảm của mình.

Nhưng… điều đó có lẽ khác với thứ mà Kaho đang tìm kiếm.

Cũng có lẽ… thứ mà Fumino và những người khác theo đuổi, cũng không giống với những gì tôi đang có trong lòng.

*Bốp*, có ai đó vỗ mạnh vào lưng tôi.

「Ái! Fumino, cậu làm gì thế!?」

「Takumi, đi thôi! Không phải cậu muốn đi xem cửa hàng bánh ngọt sao?」

Hả? Hình như tôi đâu có nói ra đâu nhỉ…?

「Fumino… làm sao cậu biết?」

Trước đó, tôi quả thực có ý định nhân cơ hội này để xem có loại bánh nào hay cách bài trí cửa hàng nào mà Stray Cats có thể học hỏi được không.

「Cậu làm cái vẻ mặt kỳ quặc gì thế? Chuyện này không cần hỏi cũng biết mà.」

Fumino tỏ vẻ đương nhiên rồi nắm tay tôi đi nhanh hơn.

「Chà, ý tưởng này nghe hay đấy. Xin cho phép em đi cùng ạ.」

Thế là Kaho với nụ cười thường trực cũng đi theo chúng tôi.

Fumino lập tức im bặt, như thể có điều gì đó khiến cô ấy không dám nói tiếp.

Bị hai mỹ少女 kẹp hai bên, dù đang ở trên con phố Karuizawa đầy những cặp tình nhân, có lẽ tôi cũng khiến người khác phải ghen tị lắm… nhưng thực tế, tôi bây giờ chỉ là một gã trai bình thường đang vô cùng lúng túng.

Bất đắc dĩ, tôi đành thở dài và cùng họ tìm kiếm một cửa hàng bánh ngọt.

***

Kết quả là chúng tôi chẳng vào một cửa hàng nào, chỉ đi lang thang không mục đích trên con phố cổ Karuizawa này.

Tất cả là vì tôi bị Fumino và Kaho kẹp ở giữa.

Hôm nay, chỉ cần tôi và Kaho có hành động gì, Fumino lại tỏa ra một áp lực không cho phép nói lời nào.

Thêm vào đó, Umenomori và những người khác cũng không nói nhiều, thành ra muốn tìm một quán nào đó để vào là cực kỳ khó khăn.

Tôi cảm thấy mình bây giờ giống hệt người ngoài hành tinh trong vụ UFO ở Roswell, bị hai người đàn ông nắm tay dẫn đi hai bên.

「Haizz…」

Tình cảnh bất lực này thực sự khiến người ta không khỏi thở dài.

「Yo? Anh Takumi, thở dài đấy à?」

Nhìn lại, ánh mắt dửng dưng của Ieyasu đang từ dưới nhìn lên tôi.

「À, cậu ở đây à… Ieyasu.」

「Tôi vẫn luôn ở đây mà! Từ lúc anh trông y hệt nam chính trong manga harem, ra vẻ ‘Thiệt là phiền phức quá đi, he he he’ rồi đấy!」

Vẻ mặt của tôi có giống như cậu ta nói sao…?

「Chết tiệt… ở Karuizawa, không khí thật quá loãng đối với một otaku!」

「Vậy sao? Tôi thấy nơi này khá tuyệt mà…」

「Bớt lằng nhằng đi! Rốt cuộc thì cậu và Daigorō vẫn thuộc về thế giới của dân ‘real-life’ và hội ‘Sweets’ (cười)! Cậu nghĩ tôi ghen tị với cậu à? Tôi siêu ghen tị thì có!」

Tôi chẳng hỏi gì cả mà cậu ta lại tự dồn mình vào ngõ cụt.

Bây giờ nói ra có lẽ hơi muộn, nhưng không phải cậu ta không có hứng thú với thế giới ba chiều sao?

Lúc này, Umenomori đột nhiên nắm lấy tay Fumino.

「…Gì thế?」

「Này, Serizawa, tiểu thư đây có chuyện muốn nói với cậu.」

「Tôi với cậu thì có chuyện gì để nói chứ.」

「Thôi nào, cậu đi với tôi một lát là được. À, Kaho, Takumi, hai người đi trước đi.」

「Ể… thật sao ạ?」

「Cậu, cậu đừng có tự ý quyết định chứ!」

Dù Fumino cố níu lấy tôi, cô ấy vẫn bị Umenomori nửa cưỡng ép lôi đi.

Giờ chỉ còn lại tôi và Kaho.

「Họ bị sao thế… sắc mặt đáng sợ thật…」

「Có sao đâu ạ, thay vì bận tâm chuyện đó, sao chúng ta không tìm một tiệm trà nào đó nghỉ chân một lát nhỉ?」

「Ể? Nhưng mà…」

「Nào, chúng ta đi thôi ạ.」

「Á, chờ, chờ đã…」

Tôi cũng không thể từ chối, cứ thế bị Kaho kéo đi.

***

Chise nắm chặt cổ tay Fumino, dẫn cô đi trên đường.

「Chờ đã, dừng lại một chút đi! Kaho và Takumi họ đi mất rồi!」

Dù giọng Fumino gần như là tiếng thét gào, Chise vẫn không mảy may để tâm.

Và không hiểu vì sao, Nozomi cũng đi cùng họ.

「…Fumino.」

Và cô ấy, cũng mang một vẻ mặt đầy lo lắng.

Thì ra Nozomi cũng nhận thấy dáng vẻ của Fumino có gì đó không ổn.

Vừa vào một con hẻm vắng người, Chise quay lại đối mặt với Fumino.

「Nào, giải thích cho chúng tôi nghe, nói xem gần đây rốt cuộc cậu đã xảy ra chuyện gì.」

Sắc mặt Chise vô cùng nghiêm túc. Vẻ mặt nghiêm nghị của cô trông không khác gì lúc tức giận.

「Có chuyện gì đâu chứ.」

Fumino thì cứng rắn trưng ra bộ mặt lạnh lùng, nhưng trong mắt họ, điều đó rõ ràng có nghĩa là có uẩn khúc bên trong.

Hai người họ hiểu rất rõ tình địch này, họ biết rằng muốn khiến cô nàng ngốc này thú nhận thì những cách thông thường chắc chắn sẽ không có tác dụng.

Dù chỉ một thay đổi nhỏ nhất trên gương mặt cô gái hay nói dối này, họ cũng quyết không bỏ qua.

「Dạo này cậu rất lạ, thật sự rất lạ. Cậu với Kaho rốt cuộc là sao? Tiểu thư đây tuy cũng tức giận với họ lắm, nhưng dù sao sau chuyến đi này cô ta cũng sẽ sang Đức rồi, cậu cứ để cô ta có một kỷ niệm đẹp thì có sao đâu!」

「…Nyan, nhẫn nại.」

Chính vì ai cũng yêu mến Takumi, nên cả hai dĩ nhiên cũng rất nghĩ cho Kaho.

Fumino cũng hiểu điều đó, nhưng chính vì hiểu, nên cô mới càng đau khổ.

「…Bớt lằng nhằng đi.」

Một lời từ chối yếu ớt nhưng kiên định.

Nặn ra được câu nói ấy, người đau lòng nhất lại chính là Fumino.

「Các cậu đừng quan tâm đến tớ nữa, tớ chẳng để tâm gì đến chuyện của Kaho và Takumi đâu!」

Nói xong, cô bỏ lại hai người rồi chạy đi.

「Á, Serizawa! Cậu, cậu đúng là đồ ngốc!」

*“Tớ đang lo cho cậu đấy chứ”* – Fumino như nghe thấy một câu nói như vậy.

Ngay cả tiếng lòng của người khác cũng rõ ràng đến thế, nhưng tâm sự của mình thì lại chẳng thể nào truyền đến họ… Nước mắt trào ra nơi khóe mắt Fumino, cô nghĩ rằng mình có lẽ đã bị họ ghét rồi.

Nhưng cô tuyệt đối sẽ không để Kaho được toại nguyện.

Cô đã quyết tâm, dù trong chuyến đi này Takumi và Chise có thấy mình kỳ quặc đến đâu, cô cũng quyết không để Kaho và Takumi ở riêng với nhau, dù phải dùng mọi thủ đoạn!

Bởi vì, cho dù mọi người có vì thế mà ghét cô, cô cũng không muốn nhìn thấy họ phải khóc.

Fumino lấy điện thoại di động, bấm số của Takumi.

Điện thoại nhanh chóng kết nối.

「A lôôô? Fumino-chan~~ Mọi người đang ở đâu thế? Điện thoại của Takumi đang ở chỗ chị nè.」

Giọng nói thong dong của Otome vang lên từ đầu dây bên kia.

Thôi chết rồi! Fumino thầm nghĩ, nhưng đã quá muộn, Takumi và những người khác đã không thấy bóng dáng đâu, chẳng biết phải tìm từ đâu bây giờ.

***

「Ể… điện thoại của mình đâu rồi nhỉ?」

Để xem giờ, tôi thò tay vào túi, nhưng chiếc điện thoại đáng lẽ phải ở trong đó lại không có.

「Lạ thật, mình nhớ trước khi ra ngoài đã bỏ vào túi rồi mà…」

「Có chuyện gì sao ạ?」

Kaho ngồi đối diện tò mò hỏi.

「Không, không có gì.」

Chắc là quên ở biệt thự rồi… về rồi tìm sau vậy.

Chúng tôi đến một tiệm trà mà dường như Kaho đã hay ghé từ trước. Quán nằm cách con phố chính một đoạn, không khí rất yên tĩnh và thoải mái, nhưng vì bây giờ chỉ có hai chúng tôi nên tôi vẫn căng thẳng vô cùng.

「Bánh ngọt của quán này, anh thấy thế nào ạ?」

「Ờ, ừm, ngon lắm.」

Tôi vừa ăn chiếc bánh phô mai mà Kaho giới thiệu. Bề mặt bánh được nướng cháy thơm, nhưng bên trong lại hơi ẩm, mềm mại như bánh trứng đường, là một loại bánh phô mai rất đặc biệt.

「Ngay cả một người chuyên nghiệp như anh Takumi cũng nói vậy, chắc là không sai được rồi.」

「Không, tôi không được như cô nghĩ đâu…」

Tôi cùng lắm chỉ sành ăn hơn một chút, tay nghề làm bánh vẫn còn non nớt lắm.

「Anh Takumi, sau này anh có muốn trở thành một thợ làm bánh ngọt không ạ?」

「Ừm… Tôi không biết có làm được không, nhưng ít nhất cũng sẽ giúp đỡ việc kinh doanh của tiệm.」

Thấy tôi gãi đầu, Kaho mỉm cười, rồi quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Sau đó, cô ấy thở dài.

「Nhân tiện, em thực sự lo cho Fumino-san và những người khác quá.」

「Ồ… đúng vậy, lúc nãy trông họ lại cãi nhau nữa rồi.」

Tối qua lúc gặp Fumino ở bồn tắm ngoài trời, tâm trạng cô ấy quả thực rất tồi tệ.

Nhìn cảnh tượng vừa rồi, người cãi nhau với cô ấy lần này có lẽ là Umenomori.

「Tuy em không có tư cách nói nhiều, nhưng vẫn hy vọng họ sớm làm lành.」

Nếu không làm lành, đến lúc đó ngay cả tôi cũng sẽ phải lo ngay ngáy.

「…Có lẽ không dễ dàng như vậy đâu ạ.」

Kaho đột nhiên lẩm bẩm một câu.

「Ể…」

「A, xin lỗi, em đã lỡ lời…」

「Cô nói không dễ dàng là có ý gì?」

「Về chuyện này, có lẽ em không tiện nói nhiều…」

Kaho đột nhiên ấp úng.

「Làm ơn, xin cô hãy nói cho tôi biết.」

Thế là cô ấy ngập ngừng nói tiếp.

「Bởi vì… lần này họ cãi nhau, nguyên nhân là do anh đấy, anh Takumi.」

「Tôi…?」

「Cả hai cô ấy đều thích anh, nên không chỉ cãi nhau mà còn có thể vì chuyện đó mà căm ghét đối phương…」

「Chuyện này… căm ghét đối phương…」

Không thể nào – tôi thầm nghĩ.

Dù dạo gần đây họ hay cãi nhau, nhưng thực ra quan hệ của họ rất tốt.

Họ luôn đi cùng nhau ba người, trông rất vui vẻ.

Lẽ nào tất cả những điều đó đều là giả dối sao? Không, không thể có chuyện đó được.

「Từ trước đến giờ em vẫn luôn cảm thấy, nói thẳng ra thì Hội Mèo Lạc có lẽ chỉ là một cái cớ thôi ạ. Là cái cớ do những người muốn ở bên cạnh anh Takumi tạo ra.」

「Cái cớ…?」

「Ví dụ, để ngăn ai đó giành mất anh trước, nên họ dùng nó để giám sát lẫn nhau… chẳng hạn?」

Những lời Kaho nói ra thật khó tin.

「Sao có thể…」

Tôi bàng hoàng.

Giả sử những gì Kaho nói là sự thật, vậy thì những việc mọi người đã làm cùng nhau trước đây… từ chụp ảnh, thi đấu ở hội thao, đến buổi hòa nhạc ở lễ tốt nghiệp, tất cả những kỷ niệm vui vẻ đó, đằng sau đều là họ giám sát lẫn nhau như vậy sao?

——*“Vậy thì Takumi-kun, cậu sẽ chọn ai?”*

Đột nhiên, câu nói của Naruko chợt lóe lên trong đầu tôi.

Tất cả là vì tôi không chịu nói rõ ràng, nên ba người họ mới để ý nhau đến vậy.

Vậy mà tôi còn nói rằng ba người họ rất hòa thuận…

Khoan đã, nếu nói như vậy, hôm qua Fumino đã khóc ở bồn tắm ngoài trời… cũng là vì tôi sao?

Tôi đã làm Fumino khóc ư…?

「Đó không phải là lỗi của anh đâu ạ, anh Takumi.」

Nghe cô ấy nói, tôi bất chợt ngẩng đầu lên.

「Anh Takumi là một người tốt bụng, nên mới không chọn bất kỳ ai trong số họ, đúng không ạ?」

「Kaho-san… tôi…」

Tôi phải làm sao đây?

「Theo em, chi bằng anh cứ dành thời gian để bình tĩnh lại đã, dù sao em cũng không vội chờ câu trả lời của anh.」

「Thời gian… bình tĩnh lại?」

Kaho nhẹ nhàng gật đầu.

「Chỉ cần anh Takumi còn ở bên cạnh họ, họ sẽ xem nhau là đối thủ và hành động theo cảm tính… cuối cùng có thể sẽ cãi nhau. Vì vậy, anh Takumi chi bằng hãy thử chủ động giữ khoảng cách với họ.」

「Nhưng, tôi phải giữ khoảng cách thế nào đây…」

Kaho ngước nhìn tôi, làm một tư thế như đang khẩn cầu.

Sau đó, từ miệng cô ấy thốt ra một câu mà tôi chưa từng nghĩ tới.

「Anh có muốn cùng em sang Đức không ạ?」

***

Tôi thấy Takumi và Kaho từ tiệm trà đối diện bước ra.

「Takumi!」

「Ồ… Fumino à?」

Vừa thấy tôi, Takumi cũng đáp lại. Nhưng không hiểu sao, vẻ mặt anh ấy trông có chút uể oải.

「…Sao thế? Có chuyện gì à?」

「Em chỉ nói chuyện với anh Takumi một chút thôi ạ.」

Kaho đứng bên cạnh nhanh chóng chen vào giữa hai chúng tôi, như thể không muốn tôi đến gần anh ấy.

「Vậy chúng ta đi thôi, anh Takumi.」

「Ừm…」

Thế rồi, Kaho dắt tay Takumi đang lơ đãng, bỏ lại chúng tôi mà đi trước.

Khoảnh khắc lướt qua tôi, cô ấy nở một nụ cười đắc thắng như kẻ chiến thắng.

***

Trở về biệt thự, chúng tôi quyết định đêm cuối cùng sẽ tiếp tục ở lại tòa nhà có suối nước nóng này.

Lý do ở lại ngoài lời đề nghị nhiệt tình của Daigorō, thì thực ra mọi người cũng rất thích suối nước nóng ở đây.

Tuy nhiên, bầu không khí nặng nề vẫn bao trùm.

Kaho không biết có phải vì nghĩ cho chúng tôi hay không, hôm nay đã chuẩn bị cho mỗi người một phòng đơn.

Hơn nữa, những phòng đơn này lại xa hoa đến mức mỗi phòng tắm đều sử dụng nước suối nóng.

Dĩ nhiên, phòng sinh hoạt chung và phòng chơi game vẫn mở, bữa tối mọi người cũng ăn cùng nhau tại nhà hàng.

Tuy rằng như vậy sẽ mất đi niềm vui khi ở phòng tập thể… nhưng không một cô gái nào phản đối.

Còn tôi… bây giờ cũng muốn ở một mình.

Tôi mang hành lý về phòng mình rồi đến phòng sinh hoạt chung.

Để ổn định lại cảm xúc, tôi cảm thấy mình cần phải đi lại một chút.

「Ồ~~ Chào mừng về nhà ☆」

Vừa vào cửa, tôi lập tức bị một bộ ngực đầy đặn ôm chầm lấy.

Chị Otome hôm nay tâm trạng có vẻ rất tốt, đang ngồi trong phòng đợi tôi.

Ngửi thấy mùi hương thân thuộc của người nhà, tôi cảm thấy nhẹ nhõm đi phần nào.

「Ừm~~ Trong lúc đợi em, chị đã tắm suối nước nóng ba lần đấy. Nhìn này, da mịn màng chưa~~☆」

Thật ghen tị với sự vô tư của chị ấy.

Thấy tôi thở dài, chị mỉm cười.

「Sao thế, Takumi?」

Nhìn thấy nụ cười hiền hậu như đức mẹ ấy, tôi im lặng một lúc, rồi bắt đầu lẩm bẩm.

「Chị ơi, em có thể tạm thời rời khỏi Stray Cats một thời gian được không?」

Dù tầm nhìn vẫn chưa rõ ràng, nhưng tôi cảm thấy đây có lẽ là lựa chọn tốt nhất.

——「Du học ở Đức」.

Đối với tôi lúc này, đó quả thực là một lời đề nghị đầy hấp dẫn.

Nhưng… tôi nghĩ chị Otome chắc sẽ phản đối, dù sao tôi cũng là một trụ cột lớn của quán.

「Được chứ, đương nhiên là không vấn đề gì rồi, Takumi cứ làm những gì em muốn là được.」

Câu trả lời này thực sự làm tôi bất ngờ. Nụ cười của chị vẫn không thay đổi, chị còn đưa tay xoa đầu tôi.

「Tuy quán này là nơi em thuộc về, nhưng chị không hy vọng em bị trói buộc ở đây đâu nhé? Một mình chị vẫn có thể quán xuyến được, Takumi chỉ cần chọn con đường mà em cho là tốt nhất thôi.」

Chị nở một nụ cười hiền hòa.

Làm ơn… đừng nói những lời như vậy chứ.

Chị quả là một người tuyệt vời, không chỉ chấp nhận hoàn toàn ý kiến của tôi mà còn dẫn lối cho tôi đi theo hướng tốt nhất.

Thực ra, gần đây chúng tôi phát hiện ra rằng, dù chị hay bỏ bê quán, nhưng mọi hành động của chị đều đã được suy tính kỹ càng, tuyệt đối không để quán rơi vào tình thế nguy hiểm thực sự. Chị luôn quản lý quán đến mức một mình tôi cũng có thể đảm đương được, rồi mới chuồn đi nơi khác. Đây là kết quả nghiên cứu sổ sách và hóa đơn nhập hàng của Umenomori và những người khác, nên chắc chắn không sai.

Dĩ nhiên, cách làm đó của chị chắc chắn sẽ khiến tôi vất vả hơn, nhưng chị Otome sau khi tốt nghiệp cấp ba đã mất cả cha lẫn mẹ, cũng đã một mình nuôi tôi lớn khôn như vậy. Là người được bảo bọc, tôi cũng hiểu rằng chị làm vậy thực ra là để tôi có thể tự lập, để lỡ một ngày nào đó chị không còn, tôi vẫn có thể một mình kế thừa cửa tiệm.

Người này thật quá tuyệt vời.

Thêm vào đó là Fumino đã âm thầm giúp đỡ tôi, Nozomi giờ đây gần như là nhân vật cốt cán của quán, Umenomori thì luôn là cây hài cho cả đám bận rộn chúng tôi. Mọi người đều thật tốt, thật tuyệt vời.

So với họ… tôi lại…

「Em đang nghĩ… có lẽ nên đến Đức tu nghiệp, học hỏi tay nghề làm bánh ngọt.」

*Choang!*

「Hả…?」

Tiếng đồ vật vỡ vang lên từ lối vào phòng sinh hoạt chung, Fumino đang đứng ở đó.

Hai chiếc cốc trượt khỏi khay trên tay cô ấy, những mảnh vỡ văng tung tóe khắp sàn.

「A, trà mà Fumino-chan vất vả mang đến đổ hết rồi, em không sao chứ?」

Dù chị Otome vội vàng chạy đến dọn dẹp, Fumino dường như hoàn toàn không để ý đến chị.

「Đức mà cậu vừa nói… là sao…?」

Fumino cũng biết đó là nơi Kaho sẽ du học, nên cô ấy kinh ngạc như vậy cũng là điều dễ hiểu.

「Fumino…」

Chắc cô ấy sẽ giận lắm – ánh mắt tôi bất giác nhìn sang một bên.

Nhưng tôi quay đầu đi không phải để trốn tránh.

Tôi hít một hơi thật sâu, tìm kiếm những lời lẽ thích hợp trong đầu, định giải thích rõ ràng với cô ấy.

「Ừm–thực ra tớ vẫn chưa quyế…」

Nói được nửa câu, tim tôi đột nhiên như bị một cú sốc, đến nhịp đập cũng muốn ngừng lại.

Cô ấy đã khóc.

Những giọt nước mắt to như hạt đậu lăn dài trên má Fumino.

「Không được… không được, không được!」

Cô ấy như một đứa trẻ đang ăn vạ, vừa lắc đầu vừa hét lớn.

「Chờ, chờ đã, tớ vẫn chưa nói xong…」

「Không có gì để nói hết! Cậu… không được đi! Không được không được không được!」

Nhìn thấy dáng vẻ vô lý của cô ấy, một cơn giận bỗng bùng lên trong tôi.

「Fumino! Tớ cũng có suy nghĩ của riêng mình… đó cũng là vì các cậu…」

「Không cần suy nghĩ! Cậu có ghét tớ cũng được! Nhưng cậu không được đi! Tuyệt đối không được đến đó. Tớ xin cậu, đừng nghe lời Kaho!!」

Tiếng hét gần như là tiếng thét gào.

Lần này, các thành viên Hội Mèo Lạc tưởng có chuyện gì đã kéo đến chỗ chúng tôi.

Nhưng Fumino không hề để tâm, nắm đấm nhỏ bé của cô ấy đấm thùm thụp vào ngực tôi.

「Cậu không được đi! Tớ, tớ…!! Tớ… tớ không cho phép cậu đến đó. Dù ý của tớ… chắc cậu cũng không hiểu… dù đây là lỗi của tớ…」

Lực của nắm đấm dần yếu đi.

「…Tớ… vẫn không biết phải nói thế nào, vì tớ đã nói… tớ ghét Takumi nhất mà.」

「Fumino… cậu nghe tớ nói đã.」

「Takumi cậu đúng là… đồ ngốc… chết đi hai lần đi. Chết đi hai lần đi… Tớ…」

Fumino ngẩng đầu lên, lúc này mới nhận ra tất cả mọi người, đang lo lắng tụ tập ở cửa.

「Takumi… không được. Tớ buồn lắm… không biết phải làm sao nữa…」

*Cứu với.*

Từ khóe môi Fumino, như thể thốt ra hai từ đó, và đúng lúc này…

「Có chuyện gì vậy ạ…?」

Kaho với vẻ mặt lo lắng, xuất hiện ở lối vào phòng sinh hoạt chung.

「…Một người như cậu… thì đi Đức quách cho xong đi!」

Khi tôi kịp nhận ra, Fumino đã hét lên câu đó, rồi lao ra khỏi phòng sinh hoạt chung.

Về phòng, cô ấy cứ thế khóa trái cửa, dù đến giờ ăn tối cũng không chịu ra ngoài.

***

Takumi định sang Đức du học –

Nghe tin này, toàn bộ thành viên trong hội đều vô cùng sốc.

Sự việc quá đột ngột, lý do lại không rõ ràng, nên mọi người kinh ngạc cũng là điều dễ hiểu.

Tôi một mình, lặng lẽ rời khỏi căn phòng ồn ào.

「Không ngờ mọi chuyện lại thuận lợi tiến triển theo cách này…」

Kết quả này thật khiến người ta không nhịn được cười.

Chuyện tu nghiệp làm bánh ngọt, suy cho cùng, cũng chỉ là một quân bài cô dùng để lay động Takumi Tsuzuki.

Nhưng không ngờ đó lại là một quân át chủ bài…

Nếu cứ thuận đà này mà có được anh ta, mục đích của tôi coi như đã đạt được.

Tiếp quản các mối quan hệ xung quanh Chise – Hội Mèo Lạc, đó mới là mục đích thực sự của tôi.

Mục tiêu này giờ đang dần thành hình, sắp rơi vào tay tôi rồi.

「He he he… chỉ còn một bước cuối cùng nữa… là mình sẽ có được tất cả…」

Sự nồng nhiệt của tình yêu chỉ là nhất thời, đợi nó nguội đi, tôi sẽ lần lượt xin lỗi họ, hàn gắn lại mối quan hệ.

Mọi người sẽ như một gia đình, và vị trí trung tâm của Hội Mèo Lạc sẽ thuộc về tôi.

「Chise-ojousama, lần này thì tất cả ‘bạn bè’ của cô sẽ thuộc về tôi.」

Tốt lắm. Cùng là tiểu thư, những gì Chise có, sao tôi có thể không có được.

Chuyện này, tôi tuyệt đối không thể chịu đựng được.

Sau đó, chi bằng thuận tiện lấy luôn gã đàn ông biết cách kết bạn kia làm chồng.

Dù sao người thừa kế tập đoàn cuối cùng vẫn là mình, một người đàn ông không vướng bận gia đình, nghĩ lại cũng là một lựa chọn không tồi.

***

Mãi đến khi bữa tối kết thúc, Umenomori và những người khác mới chịu để tôi đi.

Dù họ yêu cầu tôi giải thích, nhưng mục đích tu nghiệp của tôi chỉ đơn giản là học làm bánh để phục vụ cho việc kinh doanh của quán sau này, hoàn toàn không có lý do nào khác; và lý do này cũng không hề giả dối.

Mặc dù Nozomi nói cô ấy sẵn lòng chỉ dạy tôi, nhưng lần này tôi hiểu rõ vấn đề không nằm ở đó.

Nhưng nếu tự hỏi mình rằng đi Đức có phải là lựa chọn đúng đắn hay không… thực ra tôi cũng không rõ.

「Mình rốt cuộc đang làm cái quái gì vậy…」

Khi đầu óc đã bình tĩnh lại, tôi mới nhận ra mình đã làm một việc tàn nhẫn đến mức nào.

「Nhưng Fumino bị mình làm cho khóc… cũng là vì chính cô ấy đã nói những lời đó mà…」

Kể từ lần Nozomi bỏ nhà đi, cô ấy chưa bao giờ khóc như thế này. Phải làm sao đây, mình phải nói chuyện tử tế với cô ấy mới được.

「Anh Takumi!」

「A… Kaho-san…」

Trong một khoảnh khắc, tôi đã tưởng là Fumino đến.

Thế nhưng người xuất hiện trước mặt tôi lại là người luôn mang nụ cười trên môi.

「Xin lỗi… một chuyến du lịch tốt nghiệp hiếm có mà lại thành ra thế này…」

「Không đâu ạ, về chuyện này em cũng có trách nhiệm… Nhưng chuyện lần này, cũng có thể xem là sự dịu dàng của Fumino-san.」

「Ể… ý, ý cô là sao?」

「Cô ấy làm vậy, chắc chắn là để anh có thể quyết tâm, bước đi bước đầu tiên này.」

「Là vậy sao…?」

「Vâng ạ, Serizawa-san chắc chắn có thể hiểu được tấm lòng của anh Takumi nghĩ cho mọi người.」

Mọi chuyện có thật sự như lời cô ấy nói không?

Đúng là lời nói của Fumino luôn trái với lòng mình, nhưng đó chính là điểm tốt bụng của cô ấy.

Một cô gái dễ bị tổn thương, luôn dùng cách ngụy trang để tỏ ra mạnh mẽ.

Cô ấy chỉ vì sợ cô đơn và nhút nhát, nên mới luôn nói dối như vậy.

Hay là thử nói chuyện với cô ấy một lần nữa xem sao… Tôi cảm ơn Kaho rồi định rời đi,

「Anh Takumi, cái này cho anh ạ.」

Nhưng Kaho gọi tôi lại và đưa cho tôi một chiếc chìa khóa.

「…Vậy thì, trời cũng đã se lạnh rồi, em xin phép đi tắm và nghỉ ngơi trước, chúc anh ngủ ngon.」

Trên chìa khóa ghi số phòng của Kaho.

***

Tôi và Nozomi đang ở trong phòng của Nozomi.

「…Làm sao đây, Takumi sẽ đi thật sao?」

「Chờ đã, Nozomi cậu đừng vội, tiểu thư đây ngửi thấy mùi âm mưu, chuyện này chắc chắn có gì đó không ổn.」

Thấy Nozomi cúi gằm đầu như một chú mèo bị bỏ rơi, tôi đưa tay an ủi cô ấy.

「Bây giờ nếu hành động thiếu suy nghĩ, Fumino và Kaho chắc chắn sẽ đề phòng chúng ta. Chúng ta hãy tin tưởng tên nô bộc đó đi!」

Takumi nhất định sẽ đưa ra quyết định đúng đắn, nhất định có thể cải thiện tình hình hiện tại.

Tuy tình cảm của hai người họ không sâu đậm bằng tiểu thư đây, nhưng Takumi không thể nào bỏ lại ba chúng tôi mà đi được, tôi không nhớ mình đã yêu một người đàn ông yếu đuối như vậy.

「So với chuyện đó, tôi lại muốn biết lý do Fumino bất thường hơn… Suzuki, Satō!」

「Vâng.」

「Về nguyên nhân, các ngươi có manh mối gì không?」

「…Tuy không rõ nguyên nhân chính… nhưng từ khi đến đây, chỗ của Kaho-ojousama, có một chuyện khác với thường lệ. Vì việc đó hoàn toàn không có dấu hiệu bị lạm dụng, nên chúng tôi đã không báo cáo với cô…」

「Chuyện gì?」

「Các thành viên của Hội Mèo Lạc đều đang bị theo dõi bởi camera và thiết bị thu âm. Từ góc độ bảo vệ, Kaho-ojousama dù sao cũng là VIP, nên đây cũng là biện pháp hợp lý, nhưng… số lượng có vẻ hơi nhiều quá.」

Theo dõi ư…? Lẽ nào những camera này có gì đó cản trở Fumino sao?

Đang suy nghĩ, Nozomi chọc chọc vào tôi.

「Hôm qua sau khi Fumino nói chuyện với Kaho, cậu ấy cứ lạ lạ.」

「Thì ra là vậy! Suzuki, Satō, các ngươi có thể lấy được tập tin đó không?」

「Việc này hơi khó… nhưng chúng tôi sẽ cố gắng hết sức.」

Nói xong, hai người họ biến mất vào màn đêm.

「Tiếp theo… tuy nghĩ đến thật không cam lòng, nhưng chúng ta đành phải tin tưởng tình địch, và cả quyết định của Takumi thôi.」

「…Nyan.」

Lần này tiểu thư đây giao vai chính cho cậu thể hiện đấy, cậu phải giải quyết cho ổn thỏa vào, Serizawa Fumino.

Tôi vừa thầm cầu nguyện trong lòng, vừa ôm chặt lấy Nozomi bên cạnh.

***

Nửa đêm, tôi đến trước căn phòng đó.

Hít một hơi thật sâu trước cửa phòng đơn, tôi nhẹ nhàng gõ cửa.

「…Ai?」

Cô ấy quả nhiên vẫn còn thức.

「Là tớ, Takumi.」

「…………」

Mặc dù bên trong không có tiếng trả lời, nhưng lại có tiếng mở khóa cửa.

Nói cách khác, tôi có thể vào trong chứ?

Tôi đưa tay mở cánh cửa đó ra–

***

Ở một căn phòng xa, Kaho đang theo dõi hành động của hai người qua màn hình.

「He he, tuy biết anh ấy không phải loại người sẽ tấn công ban đêm, nhưng xem ra đưa chìa khóa cho anh ấy chỉ khiến anh có ý định đến phòng người khác, hình như lại phản tác dụng rồi.」

Nhưng dù Takumi có đến, chắc cũng chỉ nói chuyện một lát rồi về, nhưng chỉ cần hai người ở riêng, chắc chắn sẽ là một cơ hội tốt để quyết tâm đi Đức của Takumi càng thêm vững chắc.

「Nếu anh chịu đến, em rất sẵn lòng tặng anh thêm một nụ hôn nữa.」

Nhìn Kaho lẩm bẩm một mình, các cô hầu gái đứng sau lưng đều tỏ vẻ lo lắng…

***

「Cậu đến đây làm gì?」

Fumino đứng trước mặt tôi, đôi mắt sưng húp vì khóc, trên người vẫn mặc bộ đồ y hệt lúc lao ra khỏi phòng sinh hoạt chung.

Ánh trăng ngoài cửa sổ chiếu lên tấm chăn được trải ngay ngắn.

「Ờ… tại vì tớ có nhiều chuyện muốn giải thích rõ ràng với cậu.」

「…Không cần, không cần đâu.」

Fumino lạnh nhạt nói.

「…Tại sao?」

「Bóng từ trước đến giờ vẫn ở trong tay cậu, đây là quyết định của cậu mà, phải không?」

Nói xong, Fumino đi đến bên cửa sổ.

Ánh trăng xanh nhạt chiếu từ sau lưng, khiến đường nét của cô trở nên mờ ảo.

「Dù là ghét… hay là thích… tớ đều đã nói rồi, nên sẽ không nói lại lần thứ hai đâu, nếu nói nữa… thì đó không còn là tớ nữa.」

Tôi nhanh chóng hiểu ra, điều cô ấy muốn nói là chuyện xảy ra vào ngày Nozomi mất tích.

Nhưng, nếu đó thật sự là một lời tỏ tình, vậy thì chẳng phải tôi càng nên…

「Lý do tớ định đi Đức…」

「Không sao đâu, cậu thật sự không cần phải giải thích.」

Cô ấy quay đầu lại nhìn tôi, ánh trăng sau lưng xuyên qua mái tóc dài của cô.

Và vẻ mặt của cô ấy, không hề giống như là không sao cả.

「Không cần bàn bạc với tớ nữa, đợi cậu quyết định xong rồi hãy nói cho tớ biết. Đến lúc đó…」

Fumino trông như đang mỉm cười, lại như sắp khóc.

Đến lúc đó… cô ấy định làm gì đây? Nhìn vẻ đẹp của cô ấy trước mắt, tôi không biết phải nói gì.

Tuy không biết nói gì, nhưng tôi lại nhớ ra chuyện mà lúc nãy tôi định nói với cô ấy trước tiên.

「Này, hôm qua lúc tắm suối nước nóng, cậu có vẻ không tin tớ, còn khóc nữa đúng không?」

「…Tớ không có khóc.」

Fumino lại ngước mặt lên trời, trốn tránh ánh mắt của tôi.

Tôi từ từ đi đến bên cạnh cô ấy.

Nhìn gương mặt nghiêng được ánh trăng chiếu rọi của cô, tôi trịnh trọng nói ra điều mình nhất định phải nói.

「Tớ tin cậu. Bất kể lúc nào, tớ cũng tin Fumino.」

Đôi mắt sáng như đuốc ấy, lộ ra một thoáng ngạc nhiên.

「Gì chứ, tớ đâu có bắt cậu phải tin tớ… thật sự không có đâu nhé.」

Nói xong, Fumino ngẩng đầu nhìn lên trời đêm, không cho tôi thấy vẻ mặt của cô.

…Những lúc thế này, tôi nên làm gì đây?

Vầng trăng sáng vằng vặc chỉ lặng lẽ soi chiếu hai chúng tôi.

Đứng bên cửa sổ, vai chúng tôi gần như chạm vào nhau.

Tuy không nắm tay, nhưng tôi tin rằng trái tim của cả hai đã gắn kết với nhau.

Chúng tôi, những đứa trẻ không nơi nương tựa, đã cùng nhau trải qua thời thơ ấu như anh em, và điều đó vẫn tiếp diễn cho đến tận bây giờ.

Nhưng…

Từ ngày mai, mối quan hệ của chúng tôi có lẽ sẽ hoàn toàn khác với hôm nay.

Có lẽ, cả tôi và Fumino đều đã có dự cảm như vậy.

***

Ngày hôm sau, mặt trời mọc, thời khắc của sự lựa chọn cuối cùng đã đến.

Trong buổi sáng cuối cùng này, tôi dụi mắt ngái ngủ bò ra khỏi giường.

…Và địa điểm, dĩ nhiên là trong phòng của tôi, chỉ có một mình tôi.

Tuy ngày cuối cùng không được ngủ ngon… thôi, đành chịu vậy.

Tôi cầm chìa khóa phòng của Kaho đến nhà ăn.

Chiếc chìa khóa này tôi đã không dùng đến cuối cùng, có lẽ đây cũng không phải là thứ tôi nên giữ.

Đến nhà ăn, tôi tưởng mình là người đầu tiên, không ngờ Daigorō và chị Tamao đã ở đó rồi.

Nhìn chị Tamao giúp Daigorō lau mồ hôi, chắc là họ vừa đi tập thể dục buổi sáng về.

「Chào buổi sáng, Tsuzuki.」

Vừa thấy tôi, Daigorō nghiêm túc chào.

「À, hôm nay là ngày cuối cùng rồi.」

「Ừm, chuyến đi này không chỉ thú vị mà quan trọng nhất là đã được trải qua khoảng thời gian tuyệt vời cùng Tamao-san.」

「He he, em cũng đã chơi rất vui đấy, Gorō-chan.」

Vốn đã là một đại mỹ nhân, chị dạo gần đây dường như ngày càng xinh đẹp hơn.

「Tsuzuki… cậu định đi Đức thật sao?」

「Ừm… không, tôi vẫn chưa quyết định.」

Nhìn vẻ mặt lo lắng của Daigorō, tôi nhún vai với cậu ta.

「Tôi cảm thấy làm vậy là tốt nhất, nhưng lại thấy hình như không nên, nên giờ đang rất do dự.」

「…Thì ra là vậy. Tsuzuki, nếu là quyết định của cậu, tôi sẽ luôn ủng hộ.」

Chàng trai như một võ sĩ samurai hiện đại ấy, nói xong câu đó thì không nhắc đến chuyện du học nữa.

Quyết định của mình, sao… nghĩ đến đây, tôi thở dài một tiếng.

Tôi vừa sắp xếp lại suy nghĩ của mình, không để cảm xúc hỗn loạn ảnh hưởng, vừa chờ đợi mọi người đến. Dù sao nếu quyết định quá nhanh, có lẽ tôi sẽ phải sang Đức ngay lập tức cũng không chừng.

Với khả năng hành động của Kaho, điều đó không phải là không thể.

Từ thái độ tha thiết của cô ấy, dù không phải khởi hành ngay, chắc chắn cô ấy cũng sẽ không để tôi đợi quá lâu.

「Được rồi, vậy thì…」

Ngay lúc tôi đang trầm tư, một cô hầu gái lặng lẽ mang đến trước mặt tôi một tách cà phê.

Tôi cũng cảm ơn cô ấy.

「Cảm ơn cô.」

「Không có gì ạ… đây chỉ là phận sự của tôi thôi… À…」

Nhưng không hiểu sao, cô ấy lại ngượng ngùng nhìn tôi, dường như có điều gì muốn nói.

「Có chuyện gì sao?」

「Cái, cái đó… cái đó… xin anh hãy thay tôi xin lỗi cô gái tóc đỏ kia… đều là lỗi của tôi… đã không chuyển lời giúp cô ấy… nhưng mà…」

Cô hầu gái này tính cách có vẻ hơi nhút nhát, nhưng tiếp theo, cô ấy đột nhiên ngẩng đầu lên…

「À, cái đó, xin anh đừng ghét Kaho-ojousama! Kaho-ojousama cô ấy… cô ấy… cô ấy là một người rất tuyệt vời, chuyện gì cũng tự mình cố gắng, nên…」

Tôi hoàn toàn không hiểu cô ấy đang nói gì, thế nhưng cô hầu gái này…

「Cô đang làm gì ở đây?」

Tôi còn chưa kịp trả lời, thì từ xa vọng lại một giọng nói bình tĩnh.

Đó chính là Kaho, cô ấy mang nụ cười hồn nhiên từ từ đi đến chỗ chúng tôi.

「…Xin lỗi, anh Takumi, cà phê đã mang đến rồi, cô có thể lui xuống được rồi đấy.」

「Vâng, vâng ạ! Xin lỗi!」

Cô gái hoảng hốt, đẩy xe đẩy rời khỏi phòng như chạy trốn.

Nhìn cô hầu gái đi khuất, Kaho thản nhiên quay lại phía tôi.

「Anh Takumi, anh đã quyết định chưa ạ? Tối qua em đã sắp xếp xong thủ tục học bổng du học cho anh rồi đấy, chỉ tiếc là tối qua anh không đến phòng em, nếu không chắc sẽ dễ bàn bạc hơn.」

Kaho khẽ mỉm cười, với thái độ thân thiện như mọi khi, cô lấy ra đủ loại giấy tờ từ trong phong bì, bên trong có đơn xin học bổng của tập đoàn Chikumaen, tài liệu về trường ngôn ngữ, thậm chí có cả tài liệu về các loại bánh ngọt có thể học được khi du học và cả phân tích về các cửa tiệm nữa.

「Anh thấy những thứ này thế nào ạ? Tuy bánh ngọt của Đức rất được ưa chuộng ở Nhật Bản, nhưng ở Áo và Paris cũng có rất nhiều tiệm nổi tiếng. Tùy vào khóa học anh chọn, có thể chúng ta sẽ cân nhắc đến những nơi đó...」

Sự sắp đặt này đối với tôi quả là một giấc mơ, cứ như thể chỉ cần làm theo kế hoạch này thì tương lai tôi có thể một mình gánh vác cả Stray Cats vậy.

「Cái gì, thì ra hai người đã bắt đầu bàn bạc rồi à.」

Fumino, Nozomi, và Umenomori đã tới, trông bộ dạng đó, hẳn là họ cũng chẳng ngủ ngon gì.

Sau đó, chị Otome cũng xuất hiện. Mọi người cùng chào buổi sáng rồi vây quanh chúng tôi.

Nhưng dù đã xúm lại, ai nấy đều chẳng nói năng gì nhiều. Đúng lúc đó, hiện thân của sự năng động đã xuất hiện.

「Chào buổi sáng! Ồ—— Buổi họp xét duyệt tư cách du học của cậu Takumi bắt đầu sớm thế à?」

Thấy Naruko xuất hiện mà chẳng màng đến bầu không khí tại đây, Kaho mỉm cười.

「Vậy là mọi người đã đến đông đủ rồi. Anh Takumi, trước khi về nhà hôm nay, liệu anh có thể cho tôi một câu trả lời về việc du học được không ạ?」

Hiếm khi Nozomi lại là người phản kháng đầu tiên.

「...Vội quá rồi.」

「Đúng vậy, chỉ là đi du học thôi mà, tiểu thư đây cũng có thể giúp được, nên các người không cần phải vội vàng như thế! Mà nói đi cũng phải nói lại, sao các người lại đột ngột quyết định chuyện này vậy!」

Umenomori đưa ra một câu hỏi hợp lý.

「Hehe... Đây là tâm nguyện của anh Takumi. Và tâm nguyện này... chính là vì tiểu thư Chise và mọi người đấy ạ.」

「Cái gì!? Tại sao Takumi lại phải vì chúng tôi mà đi du học!?」

「Chuyện này... Anh Takumi làm vậy là để tiểu thư Chise, cô Nozomi, và cô Fumino không còn cãi nhau nữa. Bởi vì những cuộc tranh cãi của mọi người đã khiến anh Takumi rất đau lòng.」

Với tài ăn nói lưu loát cùng những cử chỉ khoa trương, mọi người dần bị Kaho thuyết phục.

「Làm gì có chuyện đó! Tuy là cãi nhau, nhưng chúng tôi đều là những người bạn tốt trong cùng một câu lạc bộ mà.」

「Nguyên nhân nằm ở chính điểm đó đấy ạ, tiểu thư Chise. Nhìn mọi người ngày càng thân thiết lại vì mình mà tranh cãi, tôi hiểu rất rõ nỗi buồn trong lòng anh Takumi.」

Khóe mắt lưng tròng, Kaho nắm lấy tay tôi.

「...Tôi cũng là một trong những người đã yêu anh Takumi. Nỗi đau mà anh Takumi phải chịu đựng, và cả những cuộc cãi vã của tôi với những người bạn mới trong câu lạc bộ, mọi thứ đối với tôi đều thật đau khổ, chính vì vậy... tôi mới bàn bạc với anh Takumi.」

Tiểu thư tóc đen nói với mọi người đang im lặng.

「Tôi sẽ đưa anh Takumi đến Đức, để anh ấy theo học trường làm bánh ở đó. Để tránh tôi và anh Takumi gây ra hiểu lầm, tôi nguyện ý tham gia vào hiệp định mà tiểu thư Chise đã đặt ra. Vì vậy, bao gồm cả tôi, khoảng thời gian này hãy xem như là giai đoạn để mọi người bình tĩnh lại.」

「Hừm! Mấy kế hoạch này của cô, ở Nhật Bản không làm được hay sao!」

Umenomori bất mãn dậm chân.

「Tiểu thư Chise, chẳng lẽ cô đã quên chúng ta từng gây ra bao nhiêu phiền phức cho anh Takumi rồi sao? Hơn nữa, anh Takumi cũng hy vọng có thể học hỏi kỹ thuật làm bánh vì Stray Cats. Anh nói đúng không, anh Takumi?」

「...Vâng.」

Tôi gật đầu, mọi chuyện đúng như cô ấy nói.

「...Meo... meo.」

Nozomi đến bên cạnh tôi, với một vẻ mặt mà trước đây tôi chưa từng thấy.

「Takumi... chỉ cần tớ rời đi là được sao? Có phải vì tớ đến đây, nên cậu mới định làm vậy không?」

「...Không phải đâu, Nozomi. Tuy những chuyện này có liên quan, nhưng không phải là như vậy.」

Tôi nhìn quanh mọi người.

「Tớ... từ trước đến nay vẫn luôn cảm thấy mình là người vô dụng nhất.」

Chị Otome đứng bên cạnh không nói gì, chỉ lặng lẽ lắng nghe cuộc trò chuyện của chúng tôi.

「Dù là Fumino, Nozomi, hay Umenomori, các cậu đều là những người không thể thiếu của Stray Cats, dĩ nhiên, chị Otome cũng vậy. Nhưng gần đây... tớ nhận ra rằng tiệm này dù không có tớ cũng chẳng sao cả. Vì vậy tớ đã nghĩ, hay là mình đến Đức tu nghiệp, sau này trở về ít ra cũng có thể giúp được gì đó cho tiệm...」

「Cậu, cậu ngốc rồi à!? Cậu đang nói cái gì vậy!?」

Sắc mặt Umenomori sa sầm, Nozomi cũng tức giận đứng dậy.

「Takumi, đồ ngốc, không thể có chuyện đó được.」

Và cơn giận của cả hai không chỉ nhắm vào tôi, mà còn nhắm vào cả Fumino.

「Serizawa Fumino, sao cậu không nói gì hết vậy! Còn không mau đến khuyên tên ngốc này đi!」

Fumino, người hiếm khi im lặng đến thế, buồn bã nói:

「...Dù sao thì tớ nói gì, mọi người cũng chẳng ai hiểu, chẳng có gì để nói cả.」

「...Tại sao?」

Nozomi cũng đau buồn nắm lấy tay Fumino.

「Xin lỗi, nhưng tớ... tớ...」

Fumino liếc nhìn tôi, dù chỉ trong thoáng chốc, nhưng ánh mắt ấy như muốn nói rằng cô ấy bằng lòng tin tưởng tôi.

Sau đó, Fumino quay đầu lại và nhìn Kaho chăm chú hơn.

「Meo... Tớ không muốn. Tớ muốn ở cùng Takumi... Bởi vì, bởi vì... Takumi là người tớ... thích nhất.」

Những giọt nước mắt lăn dài trên má Nozomi.

Umenomori cũng cố hết sức hét lên, như thể sợ rằng mình cũng sẽ nức nở theo.

「Tiểu, tiểu thư đây cũng vậy! Đến nước này rồi, làm sao có thể sống mà không có Takumi được chứ! Tớ là người thích Takumi nhất, nhất, nhất!」

Nỗi lòng cô ấy như vỡ đê mà tuôn trào.

Tấm chân tình ào ạt chảy vào tim tôi, vừa khiến tôi cảm động muốn khóc, lại vừa có chút nghẹt thở.

Cả chuyện này, họ vẫn luôn dõi theo, chỉ là tôi đã không nhận được sự tin tưởng của họ.

Đó cũng là điều đương nhiên... tôi bất giác cắn chặt môi.

「Anh thấy đấy, chính là như thế này... Thật là một chuyện đau lòng biết bao! Tâm trạng của tôi cũng giống như mọi người... nhưng, anh Takumi chung quy cũng chỉ có một... Nếu anh ấy chọn một ai đó, thì sẽ phải bỏ lại những người còn lại!」

Kaho lau nước mắt, dang rộng hai tay.

「Với tư cách là phó hội trưởng, tôi phải tìm cách tránh để Câu lạc bộ Mèo Lạc bị chia rẽ vì chuyện này. Chúng ta vẫn còn thời gian, bây giờ chúng ta nên dành thời gian để bản thân bình tĩnh lại! Đúng không, thưa quý vị?」

Mọi người đều không thể bị thuyết phục bởi kết luận này, nhưng dường như đều bị tình thế đột ngột này nuốt chửng, ai nấy đều không thể động đậy.

Bởi vì không một ai biết phải làm thế nào mới là đúng.

Nghe Kaho quả quyết như vậy, ngoài sự phản kháng đơn thuần ra, mọi người không thể tìm được lý do nào khác để phản đối.

Và Kaho dường như không chấp nhận phản ứng này.

「Cô Otome, chắc cô cũng đồng ý phải không ạ? Dù sao thì anh Takumi cũng là vì tiệm của cô...」

「Kaho-chan, chị không có ý kiến, em cứ tiếp tục đi.」

Chị Otome trả lời bằng một giọng bình tĩnh hiếm thấy, và vẫy tay.

「Vậy thì... thưa quý vị, tôi xin được đề nghị tại đây, hãy để anh Takumi ra nước ngoài...」

「Rầm!」

Lúc này, có ai đó đã đập mạnh xuống bàn.

「...Khoan đã, vị tiểu thư nhà giàu kia, tôi còn chưa nói câu nào đâu nhé?」

Bài diễn văn sắp đến hồi kết đã bị một người không ngờ tới cắt ngang.

Naruko Kanae——cô ấy đang trừng mắt nhìn tôi.

「Nghe xong cao kiến biết nghĩ cho người khác của cô ban nãy, tôi thực sự cảm động đến mức sắp khóc đến nơi rồi... nhưng xin cô hãy chờ một chút. Từ nãy đến giờ, chúng tôi chỉ toàn nghe mỗi cô Kaho đây phát biểu, hoàn toàn không cho người khác có cơ hội lên tiếng, kết quả là cậu Takumi vẫn chưa trả lời câu hỏi hôm qua của tôi.」

Đúng vậy, cô ấy nói không sai. Nhưng... tôi của bây giờ, liệu có thật sự đưa ra được câu trả lời đúng đắn không?

「Cậu, chẳng lẽ định vứt bỏ những chú mèo hoang đã tụ tập ở nhà mình, mặc kệ chúng tiếp tục lang thang sao?」

Giọng cô ấy không lớn, nhưng rất rõ ràng.

Câu nói như sấm sét bên tai ấy, vang vọng trong đầu tôi.

Đúng lúc đó, hai bóng người bước vào nhà, ra là hai cô hầu gái riêng của Umenomori, Suzuki và Satō, tay còn cầm theo thứ gì đó không rõ.

「Anh Takumi, cô ấy nói đúng đấy! Anh tuyệt đối không được hấp tấp!」

「Tiểu thư Chise, quả nhiên không sai! Nguyên nhân cuộc tranh cãi giữa cô Fumino và tiểu thư Kaho, tất cả đều có trong kho lưu trữ video của nhà Chikumaen! Cô Fumino không có lỗi! Còn tiểu thư Kaho...」

「Im lặng.」

Một mệnh lệnh lạnh lùng, đặc trưng của người quen ra lệnh cho kẻ khác.

「Chỉ là một cô hầu gái, lại dám xen vào lúc chủ nhân đang nói chuyện, thật không biết điều.」

Hai cô hầu gái như bị sét đánh, cả người cứng đờ.

「Kaho!? Cô lại dám nói với Suzuki và Satō nhà chúng tôi như vậy...!」

Dù Umenomori tức giận, nhưng Kaho lại chẳng hề bận tâm.

「Hehe, xin lỗi nhé, tiểu thư Chise. Để thuyết phục anh Takumi, tôi quả thực đã dùng không ít kế sách, nhưng tất cả đều là sự thật, anh Takumi thật sự rất muốn đến Đức.」

Anh nói đúng không ạ—— Kaho quay lại nhìn tôi.

Tôi của bây giờ, vẫn còn đang do dự. Và... lý do tôi cân nhắc việc đến Đức, không giống với những gì Kaho đã nói.

Hai cô hầu gái vừa rồi đến, rốt cuộc là muốn nói với tôi chuyện gì...?

「Quá trình đã không còn quan trọng, kết quả mới là quan trọng nhất...」

Lúc này, Fumino, người nãy giờ vẫn im lặng, bước đến giữa tôi và Kaho.

「Cô, cô sao vậy?」

「Thì ra là vậy... thì ra là như thế.」

Cô nhìn vào đôi mắt của Kaho, giờ đây đang lấp lánh ánh sáng của sự thấu hiểu.

「Thì ra cô Kaho... cũng giống như tôi, không thể trực tiếp nói ra lời thật lòng của mình, nên mới phải như thế này... luôn mượn lời của người khác để bày tỏ.」

「Cô, cô rốt cuộc đang nói gì vậy...?」

Lần đầu tiên Kaho sợ hãi lùi lại.

「Tôi từ trước đã luôn cảm thấy kỳ lạ, cảm thấy cô là một người quá tốt bụng, xem ra cô cũng chỉ đang gượng ép bản thân mình mà thôi. Bản thân tôi cũng luôn thích tỏ ra mạnh mẽ, nên tôi hiểu tâm trạng của cô. Nhưng dù tính cách tôi là vậy, mọi người ở đây vẫn chấp nhận tôi, nên bây giờ tôi mới có thể đứng ở đây. Tôi bây giờ vẫn không thay đổi, dù muốn nói thật, nhưng lại không nói nên lời.」

Fumino nhìn từng người xung quanh.

「Tuy tôi là một kẻ nói dối, nhưng mọi người đã chấp nhận tôi. Nhưng cô Kaho, cô lại chưa từng chấp nhận ai, chỉ muốn một mình thao túng mọi người. Tuy thủ đoạn của cô rất cao siêu... nhưng cô Kaho, đây có thật sự là điều cô muốn không?」

「Tôi, tôi không phải là kẻ nói dối giống như cô đâu.」

Đây là lần đầu tiên tôi nghe Kaho nói lắp. Fumino ngẩng đầu, đối diện thẳng với cô ấy.

「Đúng vậy, tôi là một kẻ nói dối... nên tôi càng hiểu rõ, cô cũng giống như tôi.」

Ánh mắt hai người chạm nhau.

「Nhưng, tôi không giống cô, Kaho... tôi tin Takumi, cũng tin những người bạn trong Câu lạc bộ Mèo Lạc. Sau này chúng tôi có lẽ sẽ tiếp tục cãi nhau, có thể sẽ khóc, có thể sẽ tức giận, nhưng điều đó không có nghĩa là tình bạn của chúng tôi tan vỡ.」

「Đó chỉ là lời ngụy biện của cô thôi. Một khi thứ mọi người muốn chỉ có một, thì ngoài việc tranh giành lẫn nhau, không còn cách nào khác.」

Nghe cuộc đối thoại của hai người họ, tôi cảm thấy những suy nghĩ trong lòng mình cuối cùng cũng dần trở nên rõ ràng.

...Không đúng.

Người sai không phải Fumino, cũng không phải Kaho.

Là tôi. Như lời Naruko đã nói, tất cả là lỗi của tôi.

Bây giờ tôi cuối cùng cũng biết tại sao mình lại do dự như vậy.

Và cứ tiếp tục thế này, đến lúc đó thật sự sẽ làm tổn thương người khác.

Tôi tuyệt đối không muốn thấy kết quả như vậy.

「...Khoan đã, hai cậu hãy nghe tớ nói trước đã.」

Tôi hít một hơi thật sâu.

「Thật ra tớ không có ý định trốn tránh. Về việc tại sao tớ đột nhiên muốn đến Đức, tại sao lại muốn tu nghiệp làm bánh, chính tớ cũng không biết lý do. Nhưng bây giờ... nhờ có mọi người, tớ cuối cùng cũng đã hiểu ra.」

Ánh mắt của tất cả mọi người đổ dồn về phía tôi.

Đúng vậy, nhờ có Fumino và mọi người trút hết nỗi lòng, tôi mới có thể hiểu ra.

Khi thấy tình yêu của Daigorō và chị Tamao, một cảm xúc lạ lùng đã nảy mầm trong lòng tôi.

Cho đến khi Kaho phá vỡ mọi con đê, tôi mới thật sự hiểu được lòng mình ra sao.

「Kể từ khi Nozomi xuất hiện, Stray Cats đã thay đổi; kể từ khi Umenomori thành lập Câu lạc bộ Mèo Lạc, chúng ta đã trở thành những người bạn tốt; và kể từ khi Kaho xuất hiện, tình cảm của mọi người lại càng trở nên tốt đẹp hơn.」

Nozomi, với những vệt nước mắt còn vương trên má, nhìn về phía tôi.

Umenomori trừng mắt nhìn tôi một cách dữ dội, trông như thể thề chết cũng không rơi lệ.

Kaho thì không hiểu vì sao lại quay mặt đi hướng khác, không muốn đối diện với tôi.

「Chị Otome đã nuôi nấng tớ khôn lớn... Fumino là người bạn thanh mai trúc mã duy nhất của tớ, vừa là chị, vừa là em gái.」

Lý do đơn giản như vậy, mà tôi lại không nhận ra.

「Mọi người đã nghĩ cho tớ như vậy, mà tớ lại không có gì để báo đáp, cho nên...」

Nếu có thể đến Đức, trở thành một thợ làm bánh, có lẽ tôi sẽ có thể đến gần hơn với mọi người.

「Vừa nghe có người hỏi tớ có muốn đến Đức không, những dự định mơ hồ trước đây mới thật sự trở nên rõ ràng. Tớ đã nghĩ... mình có lẽ có cơ hội rời xa mọi người, tự mình học lấy một nghề; tớ đã nghĩ mình làm vậy là để giúp đỡ cho tiệm, nhưng xem ra... tớ đã nhầm rồi.」

Tôi nhìn qua lại năm cô gái mà tôi trân trọng nhất bên cạnh mình, họ cũng cùng lúc nhìn tôi.

Trông họ ai cũng thật xinh đẹp, như năm đóa hoa với những nét riêng biệt.

「Tớ chỉ muốn trở thành một người đàn ông xứng đáng với Fumino, Nozomi, Umenomori, và cả Kaho, chị Otome... xứng đáng với các cậu mà thôi.」

Tự mình nói ra, thật là xấu hổ.

Nhưng... không còn cách nào khác.

Tôi nhận ra mình đã thích mọi người đến nhường nào.

Họ chính là những cô gái xuất sắc như vậy, khiến người ta không thể không yêu mến.

Tuy nhiên... dù chúng tôi đều có cảm tình với nhau, nhưng cho đến tận lúc nãy, trong lòng tôi chưa từng có suy nghĩ "thích".

Đây không phải là lời nói dối, bởi vì tôi thật sự thiếu tự tin vào bản thân.

Dù mọi người có vòng vo tỏ tình với tôi thế nào đi nữa, tôi vẫn luôn không thể tin vào tấm lòng của họ. Bởi vì tôi hoàn toàn không nghĩ ra mình có ưu điểm nào để khiến người khác phải lòng.

Vì những lý do này, tôi mới suýt nữa đồng ý đến Đức; bởi vì đối với tôi, để bản thân mình có được điều gì đó khác biệt, đây có vẻ là cách tốt nhất.

Nghĩ lại, tôi thật xấu hổ khi đã xem con đường này như một lối tắt.

「Naruko, câu hỏi hôm qua của cậu, bây giờ tớ có thể trả lời rồi.」

「Ể?」

Nghe tôi nhắc đến, Naruko trông rất ngạc nhiên.

Trước đây Naruko đã hỏi tôi 「Cậu sẽ chọn ai?」 và câu trả lời của tôi là——

「Đáp án chính là: Tớ không chọn ai cả. Rốt cuộc, tớ cũng chỉ có thể làm như vậy, đúng không?」

Nói xong, tâm trạng tôi cũng nhẹ nhõm đi một cách lạ thường.

「Cậu, cậu Takumi... đối mặt với tình huống này, cậu trả lời như vậy có được không? Không đúng! Câu trả lời này tuy cực kỳ phù hợp với phong cách của cậu Takumi, nhưng làm gì có ai do dự thiếu quyết đoán đến mức như cậu chứ aaaa!」

Naruko vừa nói, vừa nở một nụ cười.

「Fumino, Umenomori, Nozomi, cô Kaho, xin lỗi, bây giờ tớ vẫn chưa thể hẹn hò với bất kỳ ai trong các cậu.」

Tôi nhìn từng người một.

Tôi không có ý định thoái thác, nếu vì thế mà họ ghét tôi, cũng chỉ có thể nói là không còn cách nào khác.

Nhưng... tôi không thể tiếp tục không tỏ thái độ như thế này được nữa.

「Tớ yêu quý tất cả mọi người.」

Câu nói này như đến từ tận sâu thẳm trong tim.

Từ trước tôi đã luôn muốn nói với họ như vậy.

「Vì vậy... đợi đến ngày tớ trở thành một người đàn ông xứng đáng với các cậu, đến lúc đó hãy chấp nhận lời tỏ tình của tớ nhé. Tuy sẽ mất một chút thời gian... nhưng tớ nhất định sẽ cố gắng đạt được!」

Vừa dứt lời, Nozomi lặng lẽ đưa tay lên cánh tay tôi.

「...Meo.」

Bàn tay cẩn trọng, cử chỉ vô cùng dịu dàng.

「Meo. Vậy, cậu sẽ không đi đâu nữa chứ?」

Cô ấy dùng móng tay khẽ bấu vào tôi.

「...Chỉ cần Takumi ở lại, những chuyện khác đều không quan trọng. Tất cả.」

「...Ừm. Được rồi, tớ sẽ không đi đâu cả.」

Tôi quay sang đối mặt với Kaho.

「Cô Kaho, tôi nghĩ tôi vẫn không nên đến Đức thì hơn, xem ra tôi không thật sự muốn làm thợ làm bánh, chỉ là muốn có một chút tự hào mà thôi.」

「...Không sao đâu ạ, tôi sẽ không ép buộc anh đâu.」

Nói xong, cô ấy lại trở về với nụ cười ngây thơ thường ngày.

「Cậu, cậu đừng có tự cho mình là đúng! Cái gì mà lựa chọn chúng tôi? Tiểu, tiểu thư Umenomori Chise đây sẽ không đợi cậu đâu! Cậu, cậu không biết rằng mỗi ngày có hàng trăm người đến cầu hôn tiểu thư đây sao! Dù là con trai của tổng thống hay tỷ phú, người muốn theo đuổi tôi nhiều vô kể!」

Nói rồi, Umenomori kiêu hãnh ưỡn ngực.

「Không, nhưng mà... cậu không đi Đức nữa... điểm, điểm này thì cũng đáng khen một chút... hơn nữa nói cho cùng, cậu với tư cách là một đầy tớ... không có quyền tự ý rời đi...」

Cô lật ngửa lòng bàn tay, đưa ra trước mặt tôi.

Tôi lặng lẽ đặt tay mình lên trên đó, không biết đây đã là lần thứ mấy chúng tôi bắt tay như thế này.

「Xin lỗi, đã để cậu phải lo lắng.」

「Ư, ...hừm, ư... tiểu, tiểu thư đây không có, không có lo cho cậu...」

Cuối cùng không kìm được nữa mà bật khóc, Umenomori được Nozomi bên cạnh nhẹ nhàng ôm lấy.

「Tốt... tốt quá rồi... hức. Thấy chưa, tiểu thư đây nói quả không sai mà.」

「...Meo, Chise giỏi quá. Tốt quá rồi.」

Và bên cạnh hai người họ, Fumino im lặng, đôi mắt nhìn chằm chằm vào tôi.

「...Đồ ngốc, có ai mà đến cả lòng mình cũng không rõ ràng chứ, thật là ngốc hết thuốc chữa.」

Fumino nói với vẻ tức giận.

「Hơn nữa cậu nghĩ như vậy là đã cho ra câu trả lời rồi sao? Đây chẳng qua chỉ là trì hoãn vấn đề thôi mà. Cậu đúng là một kẻ vô dụng hết chỗ nói.」

Cô ấy vẫn mỉa mai tôi như mọi khi. Nhưng Fumino à, khóe mắt cậu đang cười đấy.

「Thôi nào, chúng ta cũng quen nhau hơn mười năm rồi, chuyện sau này cậu cứ bỏ qua cho tớ đi mà.」

Lời vừa dứt, trán tôi bị cô ấy gõ một cái.

「Cậu đang nói gì vậy? Đây chỉ là nghiệt duyên từ nhỏ đến lớn của chúng ta, tớ không có ý định đợi cậu đâu nhé.」

...Tôi có thể hiểu câu nói này là, cô ấy sẽ đợi tôi mãi mãi không?

Thật là... cứ tưởng cô ấy cuối cùng cũng đã thành thật hơn một chút, ai ngờ vẫn như cũ.

「Ừm—— rất tốt, rất tốt. Nhờ có vụ ồn ào du học lần này, vấn đề mấy tháng gần đây cuối cùng cũng có một bước đột phá lớn! Tuy kết quả vẫn phải đợi tương lai, nhưng cậu có thể bày tỏ lòng mình, không phải là rất tốt sao?」

Naruko vỗ vào vai Fumino.

「Ể? Lòng, lòng dạ gì chứ?」

「Hả? Đến nước này rồi mà cậu còn giả ngốc à?」

Với một vẻ mặt tươi cười, cô ấy lại nói ra một câu kinh người.

「Chẳng phải Fumino-chan đã chuẩn bị sẵn sàng, lúc nào cũng tìm cơ hội để nhảy lên giường cậu Takumi sao?」

「Đùa cái gì vậy!」

Keng một tiếng, có ai đó bị đánh, nhưng tại sao người đó lại là tôi chứ?

Thôi vậy... bây giờ tôi quả thực có lý do để bị ăn đòn.

Bị cô ấy gõ một cái, có thứ gì đó trong túi tôi rơi xuống đất, phát ra một tiếng kêu nhẹ.

「Hửm? Cái gì vậy?」

Chị Tamao, người vừa thở phào nhẹ nhõm khi thấy mọi chuyện đã được giải quyết, vừa nhặt thứ đó lên, sắc mặt lại thay đổi.

「Tsu, Tsuzuki, đây là...?」

Thứ mà chị đang cầm trên tay... là chìa khóa phòng của Kaho.

「Ể? Ờ, đây là phòng của Kaho... Ể? A! Đây, đây là hiểu lầm! Mọi chuyện không phải như vậy đâu!」

Lời vừa nói được một nửa, tôi đã giật mình nhận ra sát khí tỏa ra từ bên cạnh.

Bên cạnh ngoài Fumino, Umenomori, Nozomi, ngay cả Naruko cũng không hiểu sao lại vây lại.

「Chờ, chờ đã, các cậu nghe tớ giải thích, lý do rất đơn giản...」

Đúng lúc đó, Daigorō đặt tay lên vai tôi.

「...Bỏ cuộc đi, Tsuzuki.」

Ê ê ê!? Chẳng, chẳng phải chúng ta vừa mới kết thúc viên mãn sao?

Để chuyến đi tốt nghiệp kết thúc trong hòa bình như vậy, không tốt sao!?

「「「「Đi chết hai lần đi!!」」」」

Đòn tấn công đồng thanh của bốn cô gái đã đánh tôi bay lên tận trần nhà.

Trong lúc mọi người đang rơi vào cuộc náo loạn như thường lệ, chỉ có Kaho một mình lẻn ra ngoài.

「...Thời gian tuy có hơi sớm, nhưng tôi nghĩ mình nên xuất phát trước thì hơn. Các người đừng có chậm trễ với khách.」

Sau khi dặn dò xong với hàng dài những người hầu gái và quản gia đang đứng đợi, cô lặng lẽ quay người chuẩn bị rời khỏi phòng. Chuyến đi du học Đức, cô quyết định khởi hành sớm hơn một ngày.

「...Rốt cuộc, mình vẫn không thể kết được 'bạn'.」

Kể từ khi bị Serizawa Fumino khiêu khích, tình hình đã dần dần thay đổi.

Trong lòng Kaho không phải là cảm thấy không cam tâm, chỉ là có chút thắc mắc: Chẳng lẽ mình thật sự không xứng đáng làm nhân vật chính trong câu lạc bộ sao? Nếu thật sự là vậy... xem ra cuối cùng mình cũng không giống Chise, chỉ có thể giao du với người khác dựa trên tiền bạc và địa vị mà thôi.

Đến tận bây giờ, Kaho mới nhận ra mình đã ghen tị với cô ấy đến nhường nào—— thậm chí còn ghen tị đến mức chuyển trường vì điều đó.

「Rốt cuộc là sai ở đâu chứ?」

Cô lẩm bẩm một mình, nhưng đã quá muộn. Một khi người hầu nhà Umenomori đã điều tra, những lời thật lòng mà Kaho và Serizawa vô tình tiết lộ khi nói chuyện riêng, chắc hẳn cũng đã bị họ nghe thấy. Lúc đó, cô quả thực đã lợi dụng tính cách của Serizawa, nếu chuyện này lan ra ngoài, họ nhất định sẽ cho rằng Kaho có ý định phá hoại Câu lạc bộ Mèo Lạc.

「Thôi kệ, dù sao ngoài tiểu thư Chise ra, sau này mình có lẽ sẽ không gặp lại ai khác nữa.」

Trong lúc cô đang lẩm bẩm một mình, một bóng người đã chặn đường cô.

「Thưa chủ nhân, cà vạt của cô bị lệch rồi.」

「Anh... Kikuchi?」

Không ngờ người xuất hiện từ sau cây cột lại là Kikuchi Ieyasu.

「Vâng, thưa tiểu thư Kaho, tôi là đầy tớ của cô, một Kikuchi Ieyasu vừa có chút trí thức lại vừa đầy chất otaku. Cô định đi đâu vậy ạ? Xin hãy cho phép tôi đi cùng, Takumi và mọi người chắc lát nữa sẽ đến thôi.」

「...Kế hoạch của tôi có chút thay đổi, phải khởi hành sớm hơn. Chuyện này phiền anh chuyển lời giúp tôi đến anh Takumi và mọi người nhé.」

「Chuyện này... xin thứ lỗi tôi không thể tuân lệnh, tiểu thư Kaho nên tự mình nói lời tạm biệt thì tốt hơn đấy ạ.」

Kikuchi Ieyasu hiếm khi nghiêm túc như vậy.

「Yên tâm, không sao đâu, cô có thể ở lại cùng chúng tôi.」

Ieyasu không giải thích gì cả, chỉ nói với cô như vậy. Nhìn hành động của anh ta, có vẻ như anh không có ý định để Kaho rời đi.

「...Chẳng lẽ, anh ngay từ đầu đã biết mọi chuyện sẽ thành ra như thế này, nên mới đứng đây canh giữ sao?」

「Ừm—— thẳng thắn mà nói, đúng vậy. Dù sao thì tôi cũng quá rõ tính cách của Takumi rồi.」

「Hehe... xem ra lần này tôi cũng đã làm trò cười cho thiên hạ rồi. Chuyện mà anh Kikuchi hiểu, tôi lại không hiểu.」

Cặp kính của Ieyasu lóe lên.

「Cái gọi là otaku, rất nhiều người không giỏi giao tiếp với người khác, nên tôi ngược lại đã quen rồi. Có rất nhiều người giống như tiểu thư Kaho đây che giấu lòng mình, đây chính là cái gọi là otaku ẩn mình.」

「Tôi không phải là otaku.」

「Không không không, một khi thứ quan trọng nhất đã bị Takumi và Câu lạc bộ Mèo Lạc đánh cắp, cô đã là một otaku chính hiệu rồi.」

「...Hả? Anh đang nói đến cái gì vậy?」

「Chính là trái tim của cô!」

Bộ dạng "Tôi thật ngầu quá đi" của Ieyasu khiến Kaho ngây người ra nhìn.

「Anh Kikuchi, trước đây anh từng giúp đỡ một cô bé đúng không?」

「Ể? Vâ, vâng.」

「Ấn tượng lắm phải không? Đó là vở kịch mà tôi và mẹ của cô bé đó đã sắp đặt đấy.」

Bây giờ chắc anh đã ghét tôi rồi chứ—— Kaho nở nụ cười ngây thơ thường ngày.

Nhưng xem ra... cô vẫn chưa hiểu rõ đám bạn trong câu lạc bộ này, rốt cuộc là thần kinh thô đến mức nào.

「Cái gì!?... Sự thật này thật khiến cho thuộc tính M trong lòng tôi trỗi dậy mà. Nhưng... lá thư này cũng là do cô sắp đặt sao? Tôi nghĩ chắc chắn không phải rồi?」

Ieyasu lấy ra một lá thư từ trong túi, cẩn thận xem nội dung. Trên đó có vẽ hình Ieyasu nguệch ngoạc, và hình một nhân vật anime nào đó, bên cạnh còn viết dòng chữ "Cảm ơn", quả thực là nội dung mà Kaho không hề biết.

「Vừa rồi chẳng phải tiểu thư Kaho cũng nói sao? Quá trình không quan trọng, kết quả mới là quan trọng nhất. Nếu đã vậy, cô hà tất phải để tâm đến quá trình này làm gì? Bất kể lý do gặp gỡ là gì, cô cũng đã là bạn của chúng tôi rồi.」

「...Các vị thật là... một đám ngốc. Các vị xem toan tính của tôi là gì vậy chứ?」

Cô không thể ngờ rằng, lại có ngày mình bị Ieyasu dạy dỗ.

Điều khiến cô bất ngờ hơn nữa là, mình lại có thể bị cảm động như thế này.

「Toan tính gì chứ, đừng quan tâm nhiều như vậy. Nếu lòng người thật sự có thể tính toán, thì bạn bè của tôi sao có thể ít như vậy được? Chỉ xem thành tích thôi, tôi có thể đỗ cả Đại học Tokyo, nhưng lại chẳng có mấy người bạn.」

「Ôi trời.」

Rõ ràng đang ở trong lúc thất vọng tột cùng, nhưng điều khiến Kaho ngạc nhiên là, mình lại có thể tự nhiên mỉm cười.

「Hơn nữa... theo tôi thấy, tiểu thư Kaho không hề cô đơn chút nào.」

Nói xong, Ieyasu đưa tay chỉ về phía sau Kaho.

Đang lo lắng trốn trong bóng tối, là đám hầu gái nhà Chikumaen.

Và những người quản gia khác cùng đông đảo vệ sĩ, cũng đang bảo vệ Kaho.

Cô hầu gái trước đó đã truyền lời giúp Fumino cũng ở trong số họ. Cô gái trước đó không biết có lời gì muốn nói với Takumi, giờ đang đứng đó khóc nức nở.

「Anh hiểu lầm rồi, những người đó chỉ là do tôi thuê, không phải là bạn bè hay đồng bọn gì cả.」

「...Đúng, họ tuy là được thuê bằng tiền, nhưng bây giờ không phải là thời phong kiến nữa, nếu họ ghét cô, họ hoàn toàn có thể từ chức ngay lập tức. Tôi nghĩ chính vì họ yêu quý cô, nên mới bằng lòng ở lại. Vì vậy... tiểu thư Kaho, cô cứ yên tâm đi ạ.」

Được Ieyasu nhắc nhở, Kaho mới nhận ra mình chưa từng gọi tên những người hầu gái. Cô chỉ nhớ được tên của người hầu gái trưởng và quản gia chính.

Ngược lại, Chise luôn gọi mỗi người hầu bằng tên của họ; Fumino khi nhờ vả người hầu, cũng không quên hỏi tên cô ấy.

「Các vị thật là... lúc nào cũng khiến người ta phải ngạc nhiên.」

——Nghe những lời này, ngẫm lại có vẻ cũng có vài phần đạo lý.

——Giống như mình là nhân vật chính của cuộc đời mình, Fumino, Chise, những người hầu gái, cũng đều là nhân vật chính của cuộc đời họ. Trở ngại và thất bại, có lẽ đều là những yếu tố cần thiết cho sự trưởng thành trong cuộc sống của mọi người. Thì ra con chim xanh hạnh phúc, vẫn luôn ở bên cạnh mình.

「Hehe, cảm ơn anh, anh Kikuchi, tôi cảm thấy mình đột nhiên thu hoạch được rất nhiều thứ.」

「Hehe, tên đầy tớ này cũng khá hữu dụng phải không? Cô muốn đưa tôi cùng đến Đức cũng được đấy ạ, nhưng tôi không muốn học làm bánh đâu, tôi muốn trở thành một nhà sưu tập đồ anime của Đức.」

「Hi, tôi không cần một người đầy tớ như anh đâu.」

Kaho mỉm cười dịu dàng, vẻ đẹp khiến Ieyasu phải say đắm.

「Hơn nữa... anh Kikuchi là bạn của tôi, đúng không?」

Câu nói này có ý nghĩa sâu sắc đến đâu, Ieyasu không nhận ra được.

Nhưng anh vẫn cảm thấy vui mừng một cách khó hiểu, liên tục gật đầu.

「A—— Tìm thấy rồi! Kaho, cậu chạy đi đâu vậy hả!」

Giọng của Chise vang vọng khắp hành lang, và đi kèm theo là tiếng bước chân của nhiều người đang tiến đến.

「Xin lỗi, tiểu thư Chise, bởi vì tôi còn phải chuẩn bị một vài thứ để đến Đức.」

「Thôi nào, để cảm ơn cậu, mọi người đều đang đợi cậu đấy.」

Kaho tao nhã cúi chào.

「Thật vô cùng xin lỗi, tiểu thư Chise.」

「Này—— mọi người ơi, Kaho ở đây này!」

Thế là, những người khác lần lượt chạy đến. Tiếng bước chân không chút do dự nghe như thể sự tin tưởng tuyệt đối vào người đồng đội.

「Mình thật sự là... Đúng rồi. Này... cô nói cô tên là Tabata, phải không?」

Kaho hỏi cô hầu gái đang khóc lóc trốn trong bóng tối.

「Vâng, vâng ạ!」

Cô hầu gái Tabata kinh ngạc đến mức tim như muốn ngừng đập... sau đó lại nở một nụ cười rạng rỡ.

Bởi vì, đây là lần đầu tiên Kaho gọi tên cô.

「Cô có thể giúp tôi thông báo cho hãng hàng không được không? Cứ nói với họ, tôi muốn hủy chuyến bay hôm nay.」

「Vâng, vâng ạ! Tốt quá! Thật tốt quá rồi, tiểu thư Kaho!」

Lần này cô lại mừng đến phát khóc mà chạy đi.

Cô hầu gái Tabata vừa đi khỏi, liền đến lượt nhóm Câu lạc bộ Mèo Lạc đến.

Dù có bao nhiêu tranh chấp, bao nhiêu chuyện buồn, họ vẫn đến.

Về việc làm thế nào để có được Takumi, giờ đây đã không còn quan trọng nữa. Mọi người đều là nhân vật chính của câu lạc bộ, cũng là bạn của Kaho—— giống như mọi người xem Kaho là bạn vậy.

Dù đã nhận ra mình dường như đã thật sự yêu Takumi, nhưng Kaho thà để lại trận quyết đấu thật sự cho sau này. Lần đầu tiên có được những người bạn tốt có thể cãi nhau với mình, bây giờ cô chỉ muốn trân trọng khoảng thời gian ít ỏi còn lại, để cùng họ trải qua.

Otome là người đến đầu tiên, mỉm cười với Kaho.

「Em quả nhiên đã tìm thấy báu vật của mình rồi, cậu Takumi nhà chúng ta rất đáng tin cậy, em nói có đúng không?」

Kaho cũng đáp lại bằng một nụ cười hoàn hảo nhất, như thể là nụ cười đầu tiên trong đời.