Mayoi Neko Overrun!

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

(Đang ra)

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

Mubineko

Nghĩ đến thôi đã khiến toàn thân tôi chỉ còn lại nỗi sợ hãi ghê tởm.

145 3116

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

(Đang ra)

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

Tổng Tài Hạ Phóng | 总裁下放

Tôi chỉ muốn sống sót, không chỉ vì bản thân mình, mà còn vì người ấy – người đã cùng tôi nương tựa mà sống.

112 2411

Vô Song Dị Giới Nhờ Kỹ Năng Tẩy Não!? (LN)

(Đang ra)

Vô Song Dị Giới Nhờ Kỹ Năng Tẩy Não!? (LN)

KT

Một câu chuyện giả tưởng ấm áp mà dở khóc dở cười về năng lực tẩy não vô song và dàn harem tình cảm nồng nàn chính thức bắt đầu!

27 353

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

(Đang ra)

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

Giai thất

PS: Truyện thiên về đấu trí, thuộc thể loại vô hạn lưu. Tác giả đảm bảo dàn nhân vật chính (cả nam và nữ) sẽ không "bay màu", còn các người chơi khác thì.

574 6901

Mesugaki Tank Enters The Academy

(Đang ra)

Mesugaki Tank Enters The Academy

Gyeokgemheojeop

Điều tệ hơn là những lời khiêu khích hoạt động quá tốt...

5 16

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

(Đang ra)

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

Dongle-kun

Tôi đã định rời đi giữa những tràng pháo tay, nhưng pháo tay vẫn không chịu ngừng lại.

193 501

Tập 08 - Chương 2

「Giác ngộ của mỗi người」

Kể từ khi biết chị Otome mất tích, đã một tuần trôi qua.

Chị ấy rời nhà từ trước kỳ thi cuối kỳ, đến nay cũng đã gần hai tháng.

Rõ ràng là chẳng có liên lạc gì, vậy mà mình lại dửng dưng coi đó là chuyện thường ngày, bản thân mình đúng là đáng bị trời phạt.

Chị ấy đã đến một đất nước đang có nội chiến cơ mà, tại sao lúc đó mình lại không đuổi theo cản chị lại chứ. Giờ đây tôi hối hận vô cùng. Ngay cả khi nhà Umenomori đã huy động toàn bộ khả năng thu thập thông tin mà vẫn không tìm thấy tung tích của chị — dù họ vẫn đang điên cuồng tìm kiếm.

Hai tháng không được thấy nụ cười của chị Otome, thực sự quá dài.

Dù cách xa bao nhiêu, tôi vẫn tin rằng nụ cười hiền hòa và thong thả của chị vẫn luôn ở đó. Nhưng mình không thể cứ chờ đợi mãi thế này được, tôi lại một lần nữa nhìn vào cuốn sổ tiết kiệm đã lật đi lật lại không biết bao nhiêu lần.

Nhưng dù có nhìn lại bao nhiêu lần đi nữa, con số trên đó cũng chẳng hề thay đổi.

「...Một trăm bốn mươi tám nghìn ba trăm hai mươi mốt yên... không đủ...」

『Khoảng 24 triệu VNĐ』

Đến vé máy bay tới Vương quốc Aslan cũng không đủ. Nhưng biết đâu lại tìm được vé giảm giá thì... nói chung là một con số khá lấp lửng.

Tất nhiên, thứ cần thiết không chỉ có vé máy bay. Còn chi phí ăn ở, và vô số thứ khác nữa.

Dù có muốn đi, rốt cuộc phải làm sao mới được đây... tôi không biết.

「Nhưng vật giá ở đó có vẻ rẻ hơn Nhật Bản... Ít nhất, nếu, nếu có thêm mười vạn yên nữa thì...」

Với một học sinh cao trung quèn như tôi, mười vạn yên là một số tiền khổng lồ. Nhưng thực tế, tôi vẫn đang nắm giữ quỹ hoạt động của tiệm. Nếu dùng số tiền này... Nhưng, không chỉ là không đúng với lập trường của Stray Cats, mà đó cũng không phải tiền của riêng tôi, nó là của cả Fumino và mọi người.

「Dù vậy đi nữa... quả nhiên...」

Qua khe cửa dành cho mèo, tôi thấy Nozomi.

Tôi vội vàng giấu cuốn sổ tiết kiệm đi. Lẽ nào bộ dạng phiền não của mình lúc nãy đã bị em ấy thấy rồi sao?

「Không ngủ được à?」

「Không không, tớ chuẩn bị đi ngủ đây... Mà Nozomi cũng không ngủ được sao?」

「Nyan... Otome, lo lắm...」

Nozomi vừa gật đầu vừa ôm một chú mèo. Trên gương mặt vốn vô cảm thường ngày còn thoáng thêm chút mệt mỏi.

「Không sao đâu, chị Otome ấy mà, giờ này chắc chắn vẫn ổn thôi!」

「...Ừm.」

Trước nụ cười gượng gạo của tôi, Nozomi chỉ đưa chú mèo mình đang ôm ra.

「Ấm lắm...」

Ờ thì, giữa mùa hè mà ôm một chú mèo ấm áp, thường thì người ta sẽ thấy phiền lắm đấy...

「Ôm vào... có thể an tâm hơn.」

Nói rồi, Nozomi lại bế một chú mèo khác đang cọ cọ dưới chân mình lên.

「Cần nữa không?」

「Không, Nozomi ôm là được rồi.」

Nói mới nhớ, lũ mèo dù không thích nóng nhưng tối đến lại hay chui vào giường người.

Mùa đông thì còn hiểu được. Tôi cảm nhận được nhịp tim đập nhanh hơn người một chút từ chú mèo đang ngoan ngoãn trong lòng. Có lẽ ở bên cạnh con người, lũ mèo cũng cảm thấy an tâm hơn một chút.

「Chúc ngủ ngon.」

「Ừ, ngủ ngon, Nozomi.」

Tiếng bước chân khe khẽ của Nozomi và tiếng mèo kêu nhỏ dần rồi xa hẳn.

Tôi nghĩ, vì mọi người, mình cũng không thể chỉ ngồi chờ đợi thế này.

Tôi quyết định phải thử làm gì đó bằng chính sức mình, nghĩ vậy, tôi ôm chú mèo và nằm xuống giường.

Cảm giác như sắp chìm vào giấc ngủ.

Không xong rồi.

Chẳng hiểu sao, không những không ngủ được, tôi thậm chí còn đem cả bộ sưu tập 『One Piece』 giấu kín của mình ra tiệm sách cũ gần nhà bán... kết quả cũng chỉ được chưa đầy hai vạn yên.

Tôi thở dài, tiếp tục tính toán trong đầu. Dựa vào doanh thu của tiệm để xoay sở tiền vé máy bay, rồi trong thời gian rời Nhật Bản thì tạm đóng cửa... không không, không được. Như vậy có khi tôi sẽ chẳng còn nơi để trở về. Hơn nữa Nozomi vẫn ở đây, giao hết việc quán xuyến tiệm cho em ấy... thì quá sức tưởng tượng. Dù thế nào đi nữa, tiệm cũng không thể chỉ vận hành bởi một người.

Nhưng, chẳng biết là may hay rủi, nếu nhờ Fumino, Nozomi và Chise thì có lẽ tiệm vẫn sẽ trụ được. Daigorō và Ieyasu chắc chắn cũng sẽ sẵn lòng giúp đỡ...

Nếu chuyện ở Nhật đã ổn thỏa, vậy thì tôi nhất định phải đi tìm lại chị Otome, người đã nuôi nấng tôi khôn lớn.

Người chị mà tôi yêu quý nhất, nếu lần này chị gặp phải chuyện gì không may... nghĩ đến đây, tôi lại không thể ngồi yên. Lần này, mình nhất định phải đi giúp chị, tôi thầm nghĩ. Nhưng, tôi vẫn liên tục thở dài.

Vấn đề không chỉ là tiền bạc. Người lo lắng cho chị Otome không chỉ có mình tôi.

Chuyện này, không thể lôi cả mọi người trong Câu lạc bộ Mèo Lạc vào được nữa.

Vì tôi không muốn bất kỳ người quan trọng nào của mình lại phải đối mặt với nguy hiểm.

Serizawa Fumino dành thời gian nhiều gấp mấy lần bình thường để dọn dẹp nhà thờ một cách tỉ mỉ.

「Ừm, sạch bong rồi. Phải chi có Takumi ở đây xem nhỉ.」

Nhìn thấy vết khắc do Takumi tạo ra hồi nhỏ trên ghế nhà nguyện, Fumino bất giác bật cười. Nhưng nét mặt cô nhanh chóng thay đổi.

Chúng ta có thể vui cười như bây giờ là nhờ phúc của ai chứ. Fumino hiểu rất rõ.

Dù vậy, hiện tại, điều mình có thể làm chỉ có một.

Fumino quỳ gối trước Chúa.

Rồi, cô lặng lẽ nhắm mắt thành tâm cầu nguyện.

「Xin Người, nhất định, nhất định hãy để chị Otome... bình an trở về.」

Dù chỉ một ngày, cũng muốn nhanh chóng được thấy lại nụ cười ấy.

Fumino thậm chí còn nghĩ rằng, nếu người đó không còn, thế giới này sẽ mất đi một phần tươi sáng.

Chỉ cần chị ấy ở bên cạnh chúng tôi, chỉ cần thế thôi, đã có một sự thiện lương vững chắc nâng đỡ tôi và mọi người.

Lạy Chúa, một người tốt như vậy... xin Người, nhất định hãy bảo vệ chị ấy.

Fumino vòng tay trước ngực, nhắm mắt, thành tâm cầu nguyện hồi lâu.

Ánh nắng xuyên qua ô cửa sổ, dịu dàng chiếu lên người Fumino.

「Và... ờm, nếu có thể... xin Người đừng để Takumi lại liều lĩnh như vậy nữa.」

Cuối cùng, Fumino thì thầm.

Lời nguyện này có lẽ sẽ bị Chúa gạch bỏ mất. Cô nghĩ vậy rồi thở dài.

Là người bạn thanh mai trúc mã ở bên Takumi lâu hơn bất kỳ ai, Fumino hiển nhiên hiểu rõ suy nghĩ của cậu đến tận xương tủy.

Về cơ bản, Takumi là một kẻ như vậy đó, sáu tuổi nghe lỏm người lớn nói chuyện, biết chỉ có một người được ở lại nhà thờ, liền không một chút do dự mà bỏ nhà đi trong đêm tuyết. Hơn nữa, còn là vì tôi.

Chính vì lúc đó, người nhặt Takumi về, mà bây giờ mình mới có thể bình yên ở đây.

Nhưng... lần này Fumino không muốn Takumi đến đó. Đến nơi mà chị Otome đã mất tích.

Dù vậy, cậu ấy vẫn sẽ nói mình phải đi cho mà xem.

Tuy rất tiếc, nhưng Fumino hiểu rõ điều đó, và đó cũng là điều cô không thể ngăn cản.

Bởi vì sao ư, vì Serizawa Fumino yêu cái sự ngốc nghếch đó của Tsuzuki Takumi.

「A—, thiệt tình, mình bị làm sao thế này.」

Fumino đứng dậy, tự vấn lòng mình.

Đã đến giờ phải đến Stray Cats rồi.

Vì vậy mình phải cười lên mới được. Nếu ngay cả mình cũng mang bộ dạng bất an, nhất định sẽ lại tạo thêm gánh nặng cho Takumi. Fumino nghĩ vậy.

「Được rồi!」

『Bốp』, cô dùng hai tay vỗ vào đôi má đang ủ rũ để tự sốc lại tinh thần, rồi chạy một mạch ra ngoài.

Để trở về làm chính mình như mọi khi.

Vũ khí của Umenomori Chise hiện giờ là chiếc điện thoại.

Việc làm thêm ở Stray Cats, cô đã viện cớ để xin nghỉ.

Tuyệt đối phải tìm ra. Đặt cược danh dự của Hội trưởng Câu lạc bộ Mèo Lạc.

「Sebastian! Ông thấy người tiếp theo nên nhờ ai thì hợp lý!?」

「Để tôi nghĩ xem. Vị hoàng tử Trung Đông hôm trước đã cầu hôn tiểu thư Chise thì sao ạ, tôi nghĩ ngài ấy chắc chắn cũng có mối liên hệ với Vương quốc Aslan.」

「Chậc, cái ông chú râu ria xồm xoàm đó à.」

「Chú... có hơi quá lời rồi ạ. Dù sao đối phương cũng chỉ lớn hơn tiểu thư Chise hai tuổi, điều kiện cũng...」

Quản gia còn định nói đỡ, nhưng cô hầu gái Suzuki đã ngăn ông lại.

「Thưa ngài Sebastian, trong mắt tiểu thư Chise, tất cả những người để râu đều thuộc dạng chú bác cả ạ.」

「Đúng vậy. Đối với tiểu thư Chise, ngoài cậu chủ Takumi ra thì tất cả đàn ông khác chẳng khác gì khoai sọ hay bí đỏ.」

「Này! Các, các người nói gì đó. Suzuki, Satō!」

「「Đó là sự thật ạ.」」

Đối mặt với hai cô hầu gái có độ đồng bộ 400% như chị em song sinh, Chise không nói được lời nào nữa, đành thở dài quay lại mục đích ban đầu.

「Thôi được, lão ta chắc biết tiếng Anh, không cần phiên dịch cũng đỡ phiền. Đi liên lạc giúp tôi đi. Cứ nói là có chút chuyện muốn nhờ vả.」

「Như ý tiểu thư.」

Quản gia cúi chào, rồi nhấc chiếc điện thoại được trang trí lộng lẫy và bắt đầu cuộc gọi chuyển tiếp qua nhiều lớp phức tạp. Mấy kẻ chức cao vọng trọng liên lạc phiền phức thật, Chise thở dài.

Mà, cũng đành chịu thôi. Thực tế, người cô muốn nói chuyện đầu tiên là bố và mẹ, nhưng đến giờ vẫn chưa liên lạc được. Dù đã gửi tin nhắn cho ông nội... Nhưng vì công việc của tập đoàn, lịch trình của bố mẹ Umenomori đều được tính chính xác đến từng phút. Dĩ nhiên nếu có chuyện gì xảy ra, họ vẫn sẽ ưu tiên Chise nhất, nhưng vào những ngày đi học và sau chín giờ tối, họ tuyệt đối sẽ không gọi cho cô, và cuộc điện thoại định kỳ hai lần một tháng chỉ mới qua được năm ngày, nên cũng không thể trông mong gì.

Vì vậy, Chise mới chọn cách liên lạc trực tiếp với những người có năng lực mà cô biết.

「Tiểu thư, đã nối máy được rồi ạ.」

「A, đã lâu không gặp, thưa Thái tử điện hạ. Thực ra, tôi có một chuyện nhỏ về người bạn muốn nhờ ngài. Cô ấy dạo này dường như không có tin tức gì cả. Vâng, là ở Vương quốc Aslan. Đúng vậy, là người Nhật. Tên cô ấy là Tsuzuki Otome.」

Chise điên cuồng tìm kiếm sự giúp đỡ. Please, xin ngài đấy. Có lẽ, hôm nay số lần cô nói những lời này còn nhiều hơn tất cả những lần từ trước đến nay cộng lại.

Thấy cô như vậy, vị quản gia già không khỏi rưng rưng nước mắt.

「Tiểu thư... đã ra dáng người lớn rồi.」

「Đúng là vậy... nếu là một năm trước, hoàn toàn không thể tưởng tượng được cảnh này.」

Vị quản gia già và hai cô hầu gái vui mừng vì sự trưởng thành của chủ nhân. Nhưng, trong lòng họ cũng có một nỗi bất an tương đương là sự thật.

...Tiểu thư Chise, nếu không tìm được cô Otome thì sẽ ra sao?

Và Tsuzuki Takumi, người đã khiến tiểu thư Chise thay đổi như vậy, sẽ làm gì?

「...Nhưng, chúng ta vẫn phải ngăn tiểu thư làm chuyện nguy hiểm.」

「Đúng vậy, thưa ngài Sebastian.」

「...Tôi tên Tanaka. Bây giờ chỉ có thể chuẩn bị sẵn tinh thần thôi.」

Vì tuyệt đối không thể để tiểu thư yêu quý của chúng ta rơi vào nguy hiểm. Dù cho có bị mắng chửi, bị ghét bỏ cũng cam lòng.

Kiriya Nozomi đã thấy nhiều biểu cảm của Takumi hơn bất kỳ ai.

Và Tsuzuki Otome, đối với Nozomi là người nhà thật sự đầu tiên của mình.

Vì người nhặt Nozomi về chính là Otome.

Là Takumi, và cả Otome đã cho mình một mái nhà... cũng là họ đã giúp mình quen biết Fumino và mọi người.

Kể từ khi đột nhiên nghe tin Otome mất tích, Takumi gần như không nở một nụ cười nào.

Khả năng nơi trú ngụ duy nhất và vô cùng quan trọng này của mình sẽ sụp đổ.

Chỉ nghĩ đến thôi, Nozomi cũng cảm thấy bất an như sắp hỏng mất.

Nhưng mình vẫn còn một mối liên kết khác, cô đang thử gọi điện cho người đó.

『...Alô, có chuyện gì thế Nozomi. Hiếm thấy em gọi giờ này đấy.』

「Nyan, cô Shimako, em, phải làm sao đây?」

『Tuy không biết chuyện gì, nhưng em cứ thử nói xem, chuyện bình thường thì cô vẫn có thể giúp được.』

Người mà Nozomi gọi điện chính là người phụ trách cơ sở nuôi dưỡng trẻ em mà cô đã rời đi, học viện Daiyon Amamura, Amamura Shimako.

Là viện trưởng của một nơi đào tạo tinh anh, bà có kiến thức và mối quan hệ sâu rộng.

Nghe xong lời kể của Nozomi, Shimako nín thở.

『Chuyện đó đã xảy ra sao... Cô hiểu rồi. Cô sẽ dùng các mối quan hệ bên này để điều tra.』

「Cô Shimako, cảm ơn cô.」

『Không sao đâu, dù gì cô ấy cũng đã luôn chăm sóc cho bé Nozomi đáng yêu của chúng ta mà.』

Tuy nhiên, lúc này Shimako ở đầu dây bên kia đột nhiên nhận ra một chuyện khác.

『A, chờ, chờ chút đã! Đợi đã Nozomi!』

「Nyan. Gì ạ?」

『Nói vậy có nghĩa là, Nozomi, em bây giờ đang ở cùng cái thằng, tên gì nhỉ, cái thằng ngốc đó, chỉ có hai đứa thôi à!?』

「Vâng, em và Takumi hai người.」

『Vậy à... không, không không không được! Tuyệt đối không được! Cho đến khi tìm được Otome thì em phải về đây ngay! Đây là lệnh! Nếu không cô sẽ đến tận nơi lôi em về!』

「Không được. Như vậy tiệm sẽ sập mất.」

Đúng là như vậy. Dù tổng hợp lại những gì Takumi và mọi người đã nói, hay xem qua các hóa đơn mà Chise điều tra, Otome chỉ bắt đầu vắng nhà lâu như vậy sau khi Nozomi đến. Nozomi cảm thấy chính vì Otome tin tưởng vào tay nghề làm bánh của mình, đồng thời biết Takumi sẽ không cô đơn, nên mới an tâm ra ngoài giúp đỡ người khác. Tuy lần này có hơi quá đà, nhưng Nozomi lại cảm thấy vui vì điều đó.

Vì là gia đình, vì mình được tin cậy.

Dù Nozomi tất nhiên cũng rất quý cô Shimako, nhưng cô vẫn không thể rời khỏi đây.

『Thế mới nói, lỡ có chuyện gì không hay thì sao!?』

「Chuyện không hay?」

『Là, là cái chuyện, ờm, chuyện không hay khó tránh khỏi khi nam nữ ở riêng với nhau ấy!』

Shimako ở đầu dây bên kia lúc này chắc mặt đã đỏ bừng.

Và, đột nhiên bị nói cho một khả năng mình chưa từng nghĩ tới... Nozomi biết mặt mình cũng đang đỏ lên.

「...Phải làm sao đây.」

Một thoáng im lặng.

「...Em nghĩ, chắc sẽ rất vui.」

Lời vô tình thốt ra từ miệng khiến ngay cả Nozomi cũng giật mình.

Nhưng... khi nói ra, cô cũng biết đó không phải là lời nói dối.

Hơn nữa, Nozomi cảm thấy mình vừa nói ra câu nói xấu hổ nhất từ khi sinh ra đến giờ.

『No, No, No, Nozomi———! Nhanh, nhanh gọi bảo vệ! Đi bảo vệ an toàn cho Nozomi ngay lập tức! Đợi xảy ra chuyện là muộn đấy! Hurry, hurry! Vì có nguy cơ mất tích (ý là bỏ trốn theo trai), chuẩn bị cả dây cảnh giới đi!』

Giọng của Shimako lớn hơn bao giờ hết. Nozomi cũng nhận ra phát ngôn của mình có sức công phá lớn đến mức nào.

Cứ đà này, bà ấy nhất định sẽ đến đây ngay lập tức.

「...Cô Shimako, bình tĩnh.」

「Cô, cô rất bình tĩnh! Người cần bình tĩnh là em ấy! Không được! Em chỉ là nhất thời hồ đồ thôi! Cái thằng ngốc đó gì đó, cô sẽ lập tức đi bẻ cong nó...」

「Không sao đâu. Sẽ không có chuyện không hay xảy ra đâu.」

Nozomi khẳng định chắc nịch.

「Ể? Th, thế à? C, cái gì chứ... Nozomi, nếu em biết rồi thì sao không nói với cô ngay từ đầu? Trêu chọc người khác thật là xấu tính quá đi.」

Shimako thở phào nhẹ nhõm. Nozomi cảm thấy bà lúc này có chút đáng yêu.

Ở đây, cũng có người lo lắng cho mình. Vui thật.

Vì vậy, mình cũng nhất định phải có thể quan tâm đến những người xung quanh.

Sau khi nói chuyện với Shimako, cảm giác rối bời trong lòng Nozomi cũng tan biến.

Có lẽ, nhất định, cậu ấy sẽ làm vậy.

Người nhà của mình, Tsuzuki Takumi tuyệt vời nhất thế gian. Cậu ấy nhất định sẽ quyết tâm.

「Nyan, không phải, cô Shimako.」

「Ể?」

「Takumi cũng vậy, sau này sẽ không ở đây. Cậu ấy sẽ đi giúp Otome, nhất định.」

Có thể nghe thấy tiếng Shimako nuốt khan.

Nozomi đã hạ quyết tâm.

Lúc đó mình nên làm gì, bây giờ phải quyết định thôi.

Nên đi cùng cậu ấy, hay ở lại trông tiệm...

Dù rất dễ dàng đoán được Takumi muốn cô làm gì.

Nhưng dù vậy, việc mình phải làm, vẫn phải do chính mình quyết định.

Hiếm khi nào, đến giờ này Fumino vẫn chưa tới. Có lẽ cô ấy đi giúp Sơ Serizawa rồi.

Nozomi cũng vậy, dường như cứ ở trong phòng gọi điện mãi không ra.

Chise nói nhà có việc nên sẽ đến muộn một chút.

Thế là, bây giờ trong Stray Cats chỉ còn lại tôi và Kokoro.

Và lúc này Kokoro đang nhìn chằm chằm vào mặt tôi với vẻ mặt khó hiểu.

「À, chị chủ tiệm không về nhà là chuyện thường xuyên ạ?」

Cảm giác cô bé có chút rụt rè.

Nhưng vì điều cần giải thích đúng là sự thật, tôi chỉ có thể cười khổ.

「Đúng là vậy, nhưng lần này gần hai tháng không liên lạc thì là lần đầu tiên.」

Dù bây giờ có tỏ ra lo lắng, tôi cũng chỉ làm tăng thêm gánh nặng cho cô bé mà thôi.

Nhưng dù nghĩ vậy trong lòng, tiếng thở dài cứ tuôn ra không ngừng, thật đáng xấu hổ.

「V, vậy ạ... Thật đáng lo quá.」

Cảm nhận của Kokoro rất thẳng thắn, nhưng tôi có thể cảm thấy sự quan tâm của cô bé.

Biết nói gì bây giờ. Mọi người đều không biết.

「Em không nói chuyện nhiều với chị chủ tiệm nên không rõ lắm, nhưng, chị ấy rốt cuộc là người như thế nào ạ?」

「...Ừm, phải nói sao nhỉ, là người phóng khoáng và hay làm liều... nhưng, dù lúc nào cũng biết rõ điều gì là quan trọng nhất. Chắc là vậy.」

「Là một người thật cừ ạ.」

「Mà, cũng算是 vậy. Dù là chủ tiệm bánh ngọt nhưng lại không biết nướng bánh, và vì toàn đi giúp người khác nên nhà mình cũng chẳng có tiền. À, còn nếu nói về ưu điểm thì, có lẽ là vì xinh đẹp và ngực khủng nên đã trở thành idol số một của khu này.」

「À... cái đó, em có thấy rồi ạ. Lúc ở quán cà phê ngoài trời.」

À, vụ đó đúng là náo nhiệt thật. Nhân tiện sau đó vào buổi tối, mọi người trong khu phố còn tụ tập uống rượu nữa. Và chị Otome còn ăn mặc như một cô gái bán bia để rót rượu cho mọi người.

Mọi người chơi vui thật. Có lẽ trường học của chúng tôi và thị trấn Suzune thực sự có từ trường địa cầu làm tăng cảm giác thong thả của con người cũng nên. Nếu nghiên cứu kỹ, biết đâu có thể dùng nó để thực hiện hòa bình thế giới cũng không chừng.

...Không, nói đúng hơn, điểm đặc biệt chính là chị Otome... điều này cũng không thể phủ nhận.

「Nếu... có thể sớm tìm thấy chị chủ tiệm thì tốt quá ạ.」

Kokoro ngước mắt nhìn tôi.

Đây là lời động viên dành cho tôi.

「Cảm ơn em.」

Tôi xoa nhẹ đầu Kokoro.

「Ehehe. A, hình như có khách?」

Chúng tôi nhìn về phía cửa, thấy một nhóm người bất ngờ đứng đó.

「Takumi, có chuyện muốn nói với cháu, được không?」

「Khụ khụ, có gì đâu, không phải tin xấu đâu.」

Người vừa nói là chủ tịch hiện tại của hội thanh niên khu phố, chủ tiệm trái cây 『Yaomasa』, và bà Yonezawa, trưởng lão hội người cao tuổi. Cả hai đều có mối quan hệ khá tốt với chị Otome.

Chủ tiệm trái cây 『Yaomasa』 nói với vẻ mặt nghiêm túc:

「Cô Otome... vẫn chưa liên lạc được sao?」

À à... quả nhiên, là chuyện này.

「Vâng. Vẫn chưa ạ...」

Mọi người đều rất lo lắng. Cũng phải thôi. Khu phố chưa bao giờ trống vắng lâu như vậy... bình thường, ít nhất vẫn có liên lạc.

「Vậy à... bình thường cô Otome còn hay gọi điện nhờ chúng tôi để ý Takumi, giờ đã gần hai tháng không có tin tức... lo thật đấy.」

...Vẫn còn gọi à. Quả nhiên, chị Otome vẫn luôn quan tâm đến chúng tôi.

Chị à, lúc nào cũng nói mình may mắn thế nào, trước mặt chúng em lúc nào cũng chỉ cười, thật là gian xảo quá.

Dù sao thì em cũng không còn là đứa trẻ năm nào nữa rồi.

「Khụ khụ. Theo điều tra của chúng ta, cô ấy dường như đã đến Vương quốc Aslan ở Trung Đông để hỗ trợ một tổ chức NPO địa phương... nhưng mạng lưới tình báo của chúng ta cũng chỉ đến được đó thôi. Hơn nữa, tiểu thư nhà Umenomori dường như cũng đang vận động các thế lực chính trị... mà, tuy cô bé còn trẻ, không biết rằng ở nơi đó để được hỗ trợ toàn diện khó khăn thế nào. Ở đất nước đó, quyền lực của bộ lạc và tù trưởng còn lớn hơn cả chính phủ. Huống hồ đó còn là một quốc gia mới được thành lập từ sự sáp nhập của các tiểu quốc đối địch.」

...B, bà vừa nói gì vậy ạ!? Tại sao bà cụ này, không chỉ am hiểu tình hình quốc tế đến siêu chi tiết, mà còn biết cả hoạt động của nhà Umenomori? Rốt cuộc bà là ai?

「Khụ khụ khụ. Mà mà, trong Kamen Rider thì là Tachibana Tōbei, trước mặt Tsuzuki Otome thì là Ishikura Yonezawa, chắc là vậy đó, hiểu chưa?」

...Xin lỗi bà. Phải đến khi bà lấy ví dụ từ Kamen Rider thời Heisei cháu mới hiểu. Mà nói đi nói lại, bà còn biết cả chúng cháu thích anime và tokusatsu sao?

『Tachibana Tōbei là một nhân vật phụ quan trọng trong series Kamen Rider』

Tóm lại, tôi hiểu rằng bà Yonezawa cũng là người đang giúp đỡ chị Otome.

「Vậy, tin tức của chị...」

「Về cơ bản, chúng ta vẫn cho cô ấy mang theo thiết bị GPS của nhà báo. Nhưng đến giờ, dữ liệu từ điểm biến mất không hề di chuyển. Bị hỏng rồi, hay bị bán đi mất...」

「Ch, chẳng lẽ... chị Otome thật sự bị cuốn vào nội chiến rồi...」

「Ừm, dạo gần đây, khu vực đó không có ghi nhận giao tranh nào. Nếu dân thường nước ngoài bị tấn công, tin tức sẽ đưa ngay lập tức. Có lẽ... vẫn chưa đến mức nguy hiểm đến tính mạng.」

「...Vậy sao ạ.」

Tuy trong lòng có chút nhẹ nhõm, nhưng chúng tôi cũng hiểu đó chỉ là phỏng đoán.

Thực tế, có thể có chuyện còn nguy hiểm hơn.

「Không sao đâu. Takumi à. Tuy bao gồm cả chú đây và nhiều gã đàn ông khác từng say mê cô Otome mà muốn ép buộc cô ấy, nhưng tất cả cuối cùng đều bị cô ấy cười rồi quăng bay bằng một tay. Vốn dĩ hồi cấp hai đã có lời đồn cô ấy hạ gục mấy người lớn chỉ bằng một đòn, người thường thì không làm gì được cô ấy đâu.」

Chú chủ tiệm Yaomasa nói ra một điều không biết thật giả.

「Tóm lại... bây giờ, chỉ có thể chờ đợi.」

「Mà, đó có lẽ là cách khôn ngoan nhất — nếu có thể.」

Khụ khụ khụ, bà Yonezawa cười như một phù thủy.

「Bà đây, sau này sẽ tiếp tục dùng mạng lưới tình báo để điều tra tung tích Otome. Nếu có khó khăn gì cứ đến tìm bà. Hôm nay bà đến là để nói chuyện đó.」

「Chúng tôi cũng vậy, Takumi à. Lúc cô Otome về mà tiệm này sập thì gay go lắm. Sau này, hội thanh niên, hội người cao tuổi và hội trẻ em sẽ giúp các cháu quảng bá, nên cố lên nhé.」

Để lại những lời đó, cậu chủ tiệm Yaomasa và bà Yonezawa mỗi người mua ba chiếc bánh rồi ra về.

Kokoro cúi đầu lịch sự tiễn họ.

「Mọi người, đều là người tốt ạ.」

「À à, đúng vậy.」

Tình người thật ấm áp.

Một lúc sau, Nozomi không hiểu sao mặt đỏ bừng quay lại tiệm.

「Nozomi, vừa rồi gọi điện cho ai vậy?」

「...Nyan, là cô Shimako.」

À, ra vậy, là người trông có vẻ lạnh lùng đó. Vì Nozomi gọi điện rất lâu, tôi đã nghĩ là chị Otome... ôm một chút hy vọng mong manh. Mà, nếu thật là chị Otome, Nozomi cũng sẽ nói cho tôi ngay thôi.

「Bánh, bán được rồi sao?」

「Vâng! Vừa rồi, các vị trong khu phố đã đến mua ạ.」

Kokoro cười và làm tư thế 『Chiến thắng!』.

『Gattsu pōzu. Tư thế giơ một nắm đấm lên trời.』

「Nyan. Phải làm thêm. Thêm rất nhiều.」

Nozomi vẫn giữ vẻ mặt vô cảm, đi thẳng vào bếp.

Ể? Em ấy có vẻ rất hăng hái.

「Takumi.」

Không quay đầu lại, Nozomi nói với giọng vừa đủ để tôi nghe thấy:

「Không sao đâu.」

Một câu nói không có cả chủ ngữ. Rồi Nozomi biến mất vào trong bếp.

Không hiểu sao, tôi cảm thấy mình có thể hiểu được ý của em ấy.

Đúng lúc này, Fumino tràn đầy năng lượng lao vào.

「Xin lỗi~. Dọn dẹp nhà thờ nên tớ đến muộn! A! Bánh bán được nhiều thế này!」

Vui vẻ để lại một câu, Fumino chạy vào phòng thay đồ.

「Tớ đi thay đồ đây. Takumi, không được nhìn trộm đâu nhé! Nhìn trộm là đá chết đấy!」

...Xét đến việc Fumino thường nói những lời trái với lòng mình... vậy đây có nghĩa là mong tôi đi nhìn trộm sao?

Ơ, nhưng cũng có lúc cô ấy nói thẳng, nên trong trường hợp này nếu hiểu lầm thì chỉ rước lấy một trận đòn. Nhưng, cô ấy cố tình nói vậy thật khiến người ta cảm thấy có ẩn ý gì đó.

Trước hết, không thử tưởng tượng xem sao. Cảnh Fumino thay đồ.

「...Senpai, mặt dê xồm hết cả ra rồi kìa.」

『Hana no shita o nobiru, tiếng lóng Nhật Bản, chỉ người có vẻ mặt dâm đãng.』

Ây, chà. Có vẻ như, chỉ cần Fumino hành động như mọi khi, tiệm cũng đột nhiên trở lại cảm giác thường ngày.

Fumino nhanh chóng thay đồ xong và quay lại quầy, rồi bắt đầu thu dọn đồ dùng ở khu vực cà phê.

「Ừm, em Towano, chị dọn dẹp quán đây, đưa chị cái khăn!」

「Vâng ạ!」

Cô ấy đột nhiên bắt đầu làm việc đầy hăng hái.

Một lát sau, quán còn đang lộn xộn bỗng trở nên ngăn nắp, Fumino thì vẻ mặt đắc ý.

「Thế nào? Quán giờ sạch bong rồi nhé! Nhìn này, gạch lát sàn bóng như gương!」

「Q, quả vậy ạ! Đẹp quá!」

Nói rồi hai người ưỡn ngực tự hào. Ờ... nhưng, nhưng có cảm giác như sàn được đánh sáp quá đà rồi...

Fum, Fumino cũng vậy, sao đột nhiên hăng hái thế?

「Mà, tuy không cần ngày nào cũng thế này! Nhưng thỉnh thoảng cũng... á!」

Rầm. Quả nhiên là đánh bóng quá tay rồi!

Tôi vội vàng đưa tay ra để đỡ Fumino đang trượt ngã — nhưng, đã muộn.

「Oa oa!」

「Á á á á!」

Rầm. Không đứng vững, tôi và Fumino cùng ngã sõng soài trên sàn nhà đã được đánh sáp.

「Ể? Ể? Ể?」

Không biết là Fumino hay Kokoro phát ra tiếng kêu ngơ ngác.

Hai tay tôi vừa hay đệm dưới mông Fumino, cả người tôi úp sấp xuống sàn... đầu thì lọt vào khoảng trống giữa hai chân Fumino, ngay chính giữa chiếc váy. Ừm. Chiếc quần lót sọc xinh đẹp đang ở ngay trước mắt.

「Ta, Ta, Ta, Takumi~」

Ấy ấy ấy, chờ chút đã Fumino-kun.

Cái này rõ ràng là bất khả kháng, phải nói là tai nạn trong tai nạn, là sự cố ngẫu nhiên...

Ể, cô ấy chẳng thèm nghe gì cả.

「Chết, chết, chết đi hai lần đi—!」

Đòn gối chí mạng từ trên trời giáng xuống, gần như đóng đinh tôi vào sàn nhà.

Chà, thật là một cảm giác quen thuộc lâu ngày không gặp.

Cơn đau... nói sao nhỉ, cũng như mọi khi.

Hai chúng tôi đứng dậy, nhìn nhau và cười khúc khích.

「Takumi đúng là đồ đại biến thái, lần sau còn thế này tớ sẽ cho cậu chết một trăm lần.」

「Đã bảo là tai nạn rồi mà.」

Rồi Fumino lại bắt đầu đuổi theo tôi như mọi khi.

Cảm thấy có chút kỳ diệu.

Tôi nhớ lại lời Nozomi nói lúc nãy.

「Không sao đâu.」

Fumino, chắc cũng muốn nói với tôi điều này.

Giống như, mọi khi.

「A~ a, cảm giác, senpai Takumi và senpai Serizawa, thật sự rất thân thiết nhỉ.」

Kokoro thở dài nói.

Vậy sao? Dù vừa rồi tôi còn bị đá một cách vô cớ.

Nhưng, nếu mọi người đều như mọi khi...

Vậy thì tôi cũng phải hạ quyết tâm thôi.

Ý chí, trong lòng tôi đã định hình.

Dù đã đến giờ đi Stray Cats, Chise vẫn đang gọi điện thoại.

Mọi việc tiến triển khó khăn hơn dự kiến, tiểu thư Umenomori Chise đã dùng hết mọi cách mà vẫn không tìm được một người nào hữu dụng. Điều này, cô nhất quyết không muốn nói cho Takumi và mọi người biết.

「Cái gì vậy chứ, rốt cuộc! Umenomori Chise ta đã cố gắng đến mức này, mà vẫn không tìm được một người nào!? Sebastian! Ông nghĩ cách giúp tôi đi!」

「Tôi cũng lực bất tòng tâm. Nếu có thể làm gì, tôi tất nhiên sẽ làm mọi cách vì tiểu thư. Nhưng, bản thân tôi rốt cuộc cũng chỉ là một quản gia.」

「Thiệt tình, thế này thì làm sao tôi đến Stray Cats được chứ...」

Tức tối, Chise ném chiếc điện thoại vô dụng vào tường.

「...Nếu lúc này mà chẳng làm được gì, mình chẳng phải thành đồ vô dụng rồi sao...」

Chise lẩm bẩm, vô cùng hối hận. Serizawa Fumino vừa là bạn thanh mai trúc mã của Takumi, vừa là nhân viên làm thêm lâu năm nhất của tiệm bánh Stray Cats, người quán xuyến công việc gần như cũng là cô ấy. Nozomi thì khỏi phải nói, là một thợ làm bánh thiên tài.

Tuy mình đúng là đã làm công việc quản lý và quảng cáo trực tuyến, nhưng Chise cho rằng những việc như vậy ai cũng có thể làm được... không, không phải. Cô cảm thấy mình đã thua.

「Thưa tiểu thư Chise. Tôi nghĩ cậu chủ Takumi không phải là người sẽ dựa vào những chuyện như vậy để đánh giá một người có hữu dụng hay không. Dù là bây giờ, nếu có thể gặp được tiểu thư, tôi nghĩ cậu ấy cũng sẽ rất vui.」

Một trong hai cô hầu gái, Satō, an ủi Chise, cô hầu gái còn lại, Suzuki, cũng tiếp lời:

「Đúng vậy ạ. Cậu chủ Takumi, bây giờ nhất định đang chờ tiểu thư Chise.」

...Vậy sao. Ừm, có lẽ vậy. Nhưng mà.

Là hội trưởng Câu lạc bộ Mèo Lạc, vì luôn tùy hứng nên cô cảm thấy lúc chơi cùng mọi người rất vui. Nói cho cùng, ngay cả Serizawa cũng chịu chơi với mình, mọi người thậm chí còn dành thời gian để cùng mình cố gắng. Mối quan hệ như vậy, thật sự giống như gia đình... nhưng, tôi lại.

Chise muốn nói gì đó, các cô hầu gái cũng không hiểu.

Kết quả, ngày hôm đó Chise cứ do dự mãi mà trốn ca làm ở Stray Cats.

Sáng hôm sau. Chuông cửa sau của Stray Cats reo lên.

Tất nhiên, chúng tôi đã bận rộn chuẩn bị bánh cho ngày hôm đó được một lúc rồi.

「...Nyan.」

Nozomi đang nướng bánh ra mở cửa.

「Yo, bạn chí cốt của tôi mà lại chẳng thèm ngó ngàng gì đến tôi thế?」

Là Ieyasu. Cậu ta đang giơ hai ngón tay lên vẫy vẫy.

「Có chuyện gì thế, sáng sớm tinh mơ.」

Tôi dẫn cậu ta vào bếp.

「...Thực ra, có chút chuyện muốn bàn với cậu... Mami nhà tôi, tuần sau sinh nhật.」

Ieyasu vỗ vai tôi với vẻ mặt nghiêm trọng, còn tôi thì một lúc lâu không biết nói gì.

Mà này, 『Mami』 là cái kiểu gì thế, cậu không thấy ngại à?

「Tiện thể nói luôn, Mami nhà tôi nói, nếu lần này còn tặng phiếu đấm bóp vai, tôi sẽ bị cắt tiền tiêu vặt!」

Phản ứng này thì khá bình thường.

「Thế nên, kết quả sau khi cân nhắc là, nếu tặng cho bà ấy chiếc bánh tự tay bản đại nhân làm, tiền tiêu vặt chắc chắn sẽ tăng gấp bội! Ví của tôi chắc chắn sẽ rất vui! DVD H cũng có thể mua thoải mái! ...Ừm vậy tiện thể cậu dạy tôi làm bánh đi.」

...Ờ thì, trong tình cảnh này mà thấy Ieyasu vẫn như mọi khi, có cảm giác an tâm... mới là lạ đấy.

「Nozomi! Dạy tớ đi! Dùng thái độ S lạnh lùng hơn cả sự ấm áp băng giá để dạy tớ nhé!」

「S?」

Nozomi, không cần phải hỏi cậu ta nghiêm túc như vậy đâu.

「Thế—nên—là—, dạo này buổi sáng tớ sẽ đến đây luyện tập làm bánh. Quyết định vậy nhé.」

Ể? Nhưng Ieyasu không thèm để ý đến tôi đang bối rối, cứ thế nhảy chân sáo đến bên cạnh Nozomi.

Cái này... gì đây, có chút muốn khóc.

Chỉ là một Ieyasu thôi mà... có nghĩa là cậu ta sẽ dậy sớm mỗi ngày, rồi giúp làm bánh sao.

「Ố—, sao thế Takumi. Bị ánh nắng ban mai làm chói mắt à?」

Ieyasu nhìn mặt tôi và cười toe toét.

Cặp kính sáng lấp lánh trông siêu ngầu, tôi chẳng nói được lời nào.

Thứ cần thiết để đến Trung Đông tìm chị, tất nhiên, đầu tiên là tiền.

Sau đó, hộ chiếu, cái này dĩ nhiên cũng cần.

Rồi quần áo thay đổi và những thứ khác cũng chắc chắn cần, đồ dùng cá nhân, rồi món ăn đại diện của Nhật Bản là mơ muối chẳng hạn.

Nhưng vấn đề đầu tiên là... đến nơi rồi thì tìm chị thế nào đây.

Nghĩ vậy, tôi thử tìm kiếm thông tin về Vương quốc Aslan trên mạng.

Nước này mới được thành lập vài thập kỷ trước.

Dù là một tiểu quốc được hợp thành từ nhiều bộ tộc, được thành lập dưới sự đe dọa của các nước lớn láng giềng, nhưng giữa các bộ tộc sáp nhập vẫn tồn tại mâu thuẫn, chính phủ và các quân phiệt địa phương dường như xung đột không ngừng. Tất nhiên... cũng vì vậy mà có rất nhiều người thiệt mạng.

Chiến tranh...

Từ ngữ thì rất quen thuộc, nhưng tình hình thực tế thì tôi lại không biết.

Sợ hãi, không được dính vào, chỉ nghĩ được đến thế, chứ không có cảm giác thực tế.

Chị Otome, rốt cuộc chị đang làm gì ở một nơi nguy hiểm như vậy?

Cùng với tổ chức NPO... có nghĩa là, quả nhiên là những thứ gọi là cứu trợ nhân đạo sao.

Từ cứu trợ nhân đạo này cũng vậy, tuy hiểu ý nghĩa, nhưng vì ý nghĩa thực tế quá rộng nên khó mà hiểu sâu được.

Lúc này, tôi vẫn chưa biết gì cả.

Mình giống như ếch ngồi đáy giếng... hoàn toàn không hiểu chị mình là một người lợi hại đến mức nào.

Vài ngày sau, bề ngoài Stray Cats vẫn hoạt động như thường lệ.

Doanh thu cũng khá tốt, nếu có vấn đề duy nhất, thì là Chise vẫn chưa đến.

Chỉ có cô hầu gái Satō, cũng là bạn cùng lớp của chúng tôi, đến tiệm với vẻ mặt áy náy nói:

「Thực sự rất xin lỗi. Về tin tức của chị Otome vẫn chưa có... Tiểu thư Chise cũng vì phải toàn lực chỉ huy công việc tìm kiếm, nên việc làm thêm hôm nay đành phải nghỉ ạ.」

Chuyện này chỉ cần gọi điện là được, sao lại phải cử người đến tận nơi?

Tinh thần trách nhiệm cao quá cũng chưa chắc đã tốt.

「...Nyan. Chise, không sao chứ?」

Nozomi quan tâm hỏi. Tôi xoa đầu em ấy rồi quay lại làm việc.

Nếu không có liên lạc nữa, tôi sẽ thử gọi điện hoặc nhắn tin cho cậu ấy.

Lúc này, bạn thân của tôi dẫn theo một người bạn cũ đã lâu không gặp đến.

「Tsuzuki, bây giờ có tiện không?」

「Nghe nói chị Otome bây giờ đang mất liên lạc. Thật đáng lo.」

Là Daigorō và senpai Fujino Tamao. Tuy hai người này đã đính hôn...

「Ấy? Daigorō. Hai người không phải đang cãi nhau à?」

「Trong lúc dầu sôi lửa bỏng thế này, làm gì có lý do để câu nệ mấy chuyện đó nữa chứ.」

Nói rồi, hai người đưa ra một phong bì tiền mừng.

「Của ít lòng nhiều. Cậu cầm lấy đi.」

「Cái, cái này sao em nhận được ạ.」

「Tsuzuki, đừng khách sáo nữa.」

「Thôi nào, cậu cứ nhận đi.」

Chị Tamao dường như đã trở lại thành đóa hoa trên đỉnh núi được cả trường ngưỡng mộ ngày nào, nói bằng giọng ra lệnh.

「Những lúc thế này, đừng khách sáo thì tốt hơn đó, vì đợi cậu lấy lại tinh thần rồi, tớ sẽ bắt cậu trả lại mà.」

Tôi nghĩ lời này cũng có lý.

Tiếp đó, Shibata cũng lựa đúng thời cơ xen vào.

Và không hiểu sao cậu ta còn dẫn theo rất nhiều nữ sinh cao trung, cùng những nam sinh lạ mặt.

「Oa—, mọi người đông đủ quá nhỉ. Mấy ngày nay không ghé qua được, thật sự xin lỗi mọi người.」

Shibata cúi đầu như thể đang tạ lỗi.

「Shi-, Shibata… Mọi người đây là?」

「Là khách đến mua bánh đó. Mấy ngày nay, tớ đã liên tục nhờ bạn bè, mở cả họp lớp để quảng bá cho tiệm chúng ta. Cuối cùng chỉ cần bán được bánh là ổn hết phải không?」

Cậu ta nở một nụ cười dịu dàng, rồi gọi bạn bè mình vào tiệm.

「Nào, đúng như tớ đã nói, bánh ngọt ở đây cực kỳ, cực kỳ ngon đó. Mọi người cứ ăn nhiều vào nhé, ngoài ra cũng hãy mua về cho gia đình nữa.」

Cứ như chỉ chờ câu nói này của Shibata, cả cửa tiệm tức khắc tràn ngập những tiếng nói vui vẻ.

「Shibata… Cảm ơn cậu.」

「Không không không, có gì đâu. Như vậy, thất bại lần trước của tớ có thể xóa bỏ được rồi nhỉ. Sau này tớ cũng sẽ cố gắng đưa bạn bè đến. Hơn nữa, nếu có nhiều người bị sâu răng, bố tớ cũng sẽ vui… A, lỡ lời rồi.」

Nói rồi, Shibata vỗ vỗ vào đầu mình.

Chết tiệt. Rõ ràng đã định bụng không để cậu ta phải lo lắng cho mình, kết quả dường như người ta đã đi trước một bước đoán được suy nghĩ của tôi rồi.

Dù cảm thấy có chút hối hận, tôi vẫn thẳng thắn bày tỏ lòng cảm kích.

Towano và Fumino lúc này đang luống cuống tay chân phục vụ khách hàng.

「Thấy-, thấy cứ như chuyện tương tự đã từng xảy ra rồi ấy nhỉ!」

「Đúng vậy đó! Dù không giống với Stray Cats cho lắm… Nhưng lần này, thật sự cảm ơn cậu!」

Các đồng đội vừa thoăn thoắt làm việc, vừa cất lên những lời cảm ơn không thành câu.

Còn tôi, với tư cách là người đại diện, đã nói lời cảm ơn với Shibata.

「Cảm ơn cậu.」

Doanh thu ngày hôm đó đã vượt qua kỷ lục cao nhất trong lịch sử của Stray Cats.

Nhờ có mọi người, chi phí để tôi đến Vương quốc Aslan cuối cùng cũng đã gom đủ.

Còn một người nữa, vẫn không ngừng theo dõi suy nghĩ của Takumi qua những báo cáo khác nhau từ các hầu gái và nhân viên an ninh.

Umenomori Chise.

「Cái gì! Cậu Takumi định một mình đi cứu Otome ư!? Rõ ràng là hành động dại dột khi còn chẳng biết cậu ấy ở đâu!」

「Sự thật đúng là như vậy, nhưng chúng tôi cũng không thể ngăn cản được.」

Dù các hầu gái có thể hiểu được tâm trạng tức giận của Chise, nhưng lại không có cách nào giúp cô bình tĩnh lại.

「Tôi cũng sẽ đi.」

Chise bật dậy, đi về phía phòng thay đồ của mình.

「Tôi đây có thể nói thông thạo hai, ba ngoại ngữ, hơn nữa ở đó cũng có người quen của tôi. Nếu không thì, dù có thuê cả một chiếc máy bay để đưa toàn bộ thành viên câu lạc bộ đến đó cũng…」

「Không được làm vậy ạ.」

Lão quản gia Tanaka chặn trước mặt Chise.

「Sebastian, tránh ra.」

「Không. Tôi mang trên mình trách nhiệm đảm bảo an toàn cho tiểu thư, không thể cho phép người đến một vùng xung đột như vậy được.」

「Ngươi, ngươi nói gì! Ngươi định chống lại ta sao!」

「Dù người có nói thế nào đi nữa. Nhưng, trong phạm vi tầm mắt của tôi, tuyệt đối sẽ không để tiểu thư Chise có hành động nguy hiểm như vậy. Trước hết, thân thể của người phải gánh vác tương lai của Tập đoàn Umenomori. Lỡ như có chuyện gì, các doanh nghiệp trực thuộc Tập đoàn Umenomori trên toàn thế giới sẽ phải làm sao? Tổng số nhân viên của họ cộng lại còn đông hơn dân số của một quốc gia nhỏ đấy ạ.」

Lão quản gia kiên quyết đứng trước cửa, Chise chưa bao giờ thấy ông như vậy.

「Se-, Sebastian…」

「Tiểu thư Chise. Xin người hãy nhẫn nại.」

「Đúng vậy ạ. Nếu gọi điện không tiện, người viết thư thì sao ạ. Tôi sẽ thay người gửi đến. Hơn nữa, cậu chủ Takumi chưa chắc đã quyết định đi cứu cô chủ Otome đâu…」

「Đú-, đúng nhỉ… Vậy, tôi sẽ viết thư. Sebastian, phiền ông đi nhờ bố và ông nội, bảo họ cử thêm các công ty con dốc toàn lực tìm kiếm.」

「Tôi xin hứa sẽ làm vậy. Nhưng, tiểu thư Chise, xin hãy cho phép tôi bố trí nhân viên an ninh ở các lối ra vào của dinh thự.」

Chise không còn cách nào khác, đành gật đầu.

Cô quay về phía bàn, vừa suy nghĩ gì đó vừa lia bút viết thư.

Chỉ là viết thư thôi mà tay đã run lên bần bật. Mình, rốt cuộc nên làm thế nào đây.

Có thể chọn ở lại đây sao.

Nozomi có lẽ cũng sẽ chọn như vậy. Dù gì đi nữa, nơi mà Takumi sẽ trở về cũng chính là nhà của Nozomi.

Fumino chắc cũng thế. Mối liên kết giữa hai người họ, từ góc nhìn của người ngoài, trông giống như anh em ruột thịt thực sự.

Vậy còn, mình thì sao?

Umenomori, mình, người mang cái tên này, có thật sự có thể chờ đợi ở đây được không.

Tôi, đã đưa ra quyết định.

Đêm khuya, tôi gõ cửa phòng Nozomi.

「…Nyan. Mời vào.」

Tôi mở cửa, thấy Nozomi đang ngồi ngay ngắn bên cạnh tấm nệm.

「Nozomi.」

「Tớ biết mà.」

Chỉ một câu đó thôi, tất cả mọi điều đều đã được truyền tải.

「Tớ sẽ trở về. Trông cậy vào cậu.」

「Nyan. Cái này.」

Nozomi đưa ra một phong bì. Chắc hẳn cô ấy đã đoán trước được và chuẩn bị sẵn.

「Cậu cầm lấy đi. Đây là tiền tiêu vặt tớ tiết kiệm đến giờ.」

「Không cần đâu. Dù sao mọi người cũng đã rất cố gắng rồi…」

「Xin hãy nhận lấy!」

Tôi giật mình. Cô ấy gần như hét lên. Và đây là lần đầu tiên tôi thấy Nozomi mạnh mẽ đến vậy.

Nhìn kỹ lại, Nozomi ngồi giữa căn phòng tối om, đôi mắt đã ngấn đầy nước.

「…Thật sự, rất muốn đi cùng.」

Từng chữ như thể được vắt ra từ cõi lòng đau đớe.

「Nhưng, như vậy sẽ làm phiền Takumi. Nên tớ sẽ kiềm chế. Tớ sẽ làm được.」

Nói rồi, Nozomi lại dúi mạnh phong bì vào tay tôi.

Tôi thì gật đầu thật mạnh, nhận lấy phong bì.

「Nhất định sẽ trở về. Cùng với chị gái trở về.」

「…Nyan.」

Nozomi gật đầu. Còn tôi tiếp tục quay về phòng chuẩn bị lên đường.

Sáng sớm.

Tôi ra ngoài đến nhà thờ Serizawa. Hành lý đã được chuẩn bị xong xuôi.

Thật hiếm thấy, nữ tu Serizawa lại đang đứng trước cổng nhà thờ.

「Ô hay, nhóc con bỏ nhà đi hoang, lại định chạy đi nữa à?」

「Thưa sơ, sơ nói chuyện vẫn khó nghe như ngày nào nhỉ.」

「Haha, tính tôi nó vậy rồi. Otome, thật khiến người ta lo lắng. Dù tôi nghĩ con bé đó chắc không làm chuyện gì liều lĩnh, nhưng, đôi khi quá hiền lành lại có thể đẩy người ta vào nguy hiểm.」

Người nữ tu từng vì bảo lãnh vay nợ mà bị tịch thu đất đai và nhà cửa, đến cả cô nhi viện cũng phải đóng cửa, đã nói với tôi như vậy.

「Fumino bảo có lẽ hôm nay cậu sẽ đến. Con bé hình như đang ở trong bếp đó.」

Sơ chỉ ngón trỏ vào trong nhà.

「Nó có thể quan tâm đến cậu như vậy, tôi nghĩ điều đó còn quý hơn cả lời chúc phúc của Chúa nữa. Ít nhất, tôi sẽ cầu nguyện để cậu không chọc giận nó. Đứa con gái cưng của tôi ấy à. Lúc nổi giận lên còn đáng sợ hơn cả tôi đấy.」

「…Thưa sơ, cảm ơn sơ.」

Tôi bước vào nhà thờ. Lại ngửi thấy mùi hương quen thuộc như hồi còn sống ở đây.

「A, cậu đến rồi à? Sớm hơn tôi nghĩ nhiều đấy.」

Fumino đang đợi trong bếp. Mắt cô ấy đỏ hoe.

「Này, cầm lấy bento đi. Rồi đây là thuốc. Dù gì thì cậu chắc cũng chỉ mang theo hai bộ quần áo để thay đúng không? Còn nữa, radio mini và đèn pin khẩn cấp cũng phải mang theo. Bộ sạc tay quay di động đây. Những thứ cần thiết còn lại đều đã được gói ghém cẩn thận bên trong rồi, phải cầm cho chắc đấy. Thật tình, cậu lúc nào cũng không đáng tin cậy nên rất đau đầu.」

「…Cảm ơn cậu, Fumino.」

「Ồn ào quá. Tôi ấy à, chỉ lo nếu cậu không trở về an toàn thì tiền làm thêm và chỗ làm của tôi có thể sẽ bay mất thôi. Cho đến khi các cậu trở về, tôi và Nozomi sẽ tuyệt đối giữ vững cửa tiệm. Nếu cậu không về, nhất định tôi sẽ cho cậu chết một vạn lần.」

Fumino vừa nói, vừa liên tục dụi mắt, không cho những giọt lệ chực trào tuôn ra.

「A a đúng là, sao hôm nay trong không khí nhiều bụi thế nhỉ. Mắt cay quá.」

Cô bạn thanh mai trúc mã của tôi, cố tỏ ra mạnh mẽ không để tôi thấy cô ấy khóc. Cô ấy đang nghĩ gì tôi đều biết cả.

Chắc hẳn cô ấy đã lo lắng cho tôi lắm.

Dù biết rõ cô ấy quan tâm mình đến nhường nào.

「Fumino, tớ nhất định, sẽ đưa chị Otome về.」

「…Đương nhiên rồi.」

Fumino dường như không thể kìm nén được nữa, chỉ biết mím chặt môi. Mà tôi vẫn còn một việc phải nhờ cô ấy.

「Còn nữa, có thể giao lá thư này cho Umenomori được không. Tớ không gọi được cho cậu ấy.」

「Sao lại nhờ tôi chứ. Không phải còn có Nozomi à.」

Dù miệng nói vậy, Fumino vẫn cẩn thận nhận lấy lá thư.

Rồi, chúng tôi nhìn nhau.

Tuy không biết phải nói thế nào cho phải… nhưng tấm lòng đã được truyền đi.

「…Mau đi đi. Sắp trễ chuyến bay rồi.」

「…À à, tôi đi đây.」

「…Thượng lộ bình an.」

Tôi rời khỏi nhà thờ mà không hề ngoảnh lại. Nếu quay đầu lại thấy Fumino đang khóc, sự kìm nén của cô ấy sẽ trở nên vô nghĩa. Trước cổng nhà thờ, nữ tu Serizawa lại một lần nữa chúc phúc cho tôi.

Được rồi, sau đây chỉ còn việc ra sân bay thôi.

Cô bé xinh đẹp tóc vàng, hạ một quyết tâm chỉ có một lần trong đời.

Cô kéo ngăn kéo của mình ra, cẩn thận lấy một phong bì từ bên trong, áp lên ngực.

「Mọi người, xin lỗi.」

Có lẽ đây chỉ là một lần ích kỷ của bản thân.

Nhưng, Chise không thể nào chỉ ngồi đây chờ đợi một mình.

「Con có đồ để quên ở phòng sinh hoạt. Suzuki, Sato, con đến trường một chuyến.」

Nói rồi, Chise chạy khỏi nhà, lao về phía trường học.

Cô Suzuki và cô Sato hẳn đã quên mất rồi.

Trên sân thượng nơi có phòng sinh hoạt câu lạc bộ, thực ra có đến hai lối ra vào.

Một lúc lâu sau vẫn không thấy Chise từ phòng sinh hoạt đi ra, hai cô hầu gái sinh nghi bắt đầu vội vã tìm kiếm, thứ họ thấy chỉ là một mảnh giấy dán trên cửa phòng áp mái.

「Từ bây giờ, tất cả nhân viên trong nhà Umenomori sẽ được nghỉ phép có lương vô thời hạn. Khi nào về tôi sẽ liên lạc. Vì không thể sử dụng tiền của nhà Umenomori, cũng không có người giúp đỡ đáng tin cậy. Nên xin lỗi, chỉ lần này thôi hãy bỏ qua cho tôi nhé!」

Hai cô hầu gái đứng sững như trời trồng.

「「Tiểu thư…!!」」

Có lẽ vì bị buộc phải nghỉ phép, công việc hầu gái không thể hoàn thành. Tóm lại một thoáng do dự đã gây ra hậu quả chết người.

Và người quản gia nhận được báo cáo cũng chỉ biết ôm trán… kế hoạch của Chise cuối cùng đã thành công.

Vì đã đến hỏi thăm bà Yonezawa từ trước, tôi cũng có được một số thông tin nhất định.

Tấm bản đồ mới nhất của Vương quốc Aslan, và một cuốn sổ ghi chép những câu thoại tối thiểu bằng tiếng địa phương.

Và rồi, điều đáng cảm ơn nhất chính là vé máy bay giá rẻ.

Nhờ bà Yonezawa, trong ví tôi ít nhiều vẫn còn lại một ít tiền.

Ngoài ra, bà còn dúi thêm cho tôi rất nhiều món đồ chơi nhỏ.

「Khụ khụ khụ. Thứ này, có lúc còn hữu dụng hơn cả tiền đấy. Cậu cầm lấy đi.」

Nhét hết tất cả những thứ này vào, hành trang của tôi bỗng chốc căng phồng lên.

Cộng thêm những vật dụng du lịch nhận được từ Fumino, hành lý quả thực không ít chút nào. Khi tôi khó khăn lắm mới mang tất cả hành lý đến được sân bay, đã có người chờ sẵn ở đó để tiễn tôi lần cuối.

「Ấy chà, cuối cùng cũng đuổi kịp!」

Lớp trưởng lớp 2-D của chúng tôi, kiêm quân sư của Câu lạc bộ Mèo hoang, Naruko Kanae.

Nói mới nhớ, từ lúc bắt đầu kỳ nghỉ hè, tôi gần như không gặp lại Naruko nữa.

「Chuyện của câu lạc bộ cũng khá đáng lo, nhưng mà tớ ấy, mỗi năm vào thời điểm này đều đi làm thêm đó. Mùa cao điểm ở sân bay, lương cao lắm đó. Hơn nữa… dù sao thì, cũng nghĩ là có thể gặp cậu ở đây.」

Mặc bộ đồng phục đáng yêu của cửa hàng lưu niệm, Naruko xoay một vòng trước mặt tôi rồi tạo dáng.

Chà chà, bị cô ấy đoán đến mức này rồi. Rốt cuộc tôi dễ bị nhìn thấu đến mức nào chứ.

「Takumi-chin, tớ biết mà. Mọi người đang chờ đợi với tâm trạng như thế nào.」

Lúc này, những cú ném thẳng trực diện hơn thường ngày cũng là một trong những đặc điểm của cô ấy.

Naruko nhìn thẳng vào mắt tôi, ánh nhìn của cô ấy xuyên sâu vào tận đáy lòng tôi.

「Cho đến bây giờ, tâm trạng của Takumi-chin khi chờ đợi chị Otome, và sau này sẽ luôn chờ đợi Takumi, tâm trạng của Fumino và mọi người… trong lòng chúng ta đều nghĩ giống nhau cả. Nếu để chúng tớ đợi quá lâu, tuyệt đối sẽ không tha cho cậu đâu!」

「À, tớ biết rồi.」

Chỉ cần câu nói đó là đủ. Naruko mỉm cười.

「Vậy, tớ vốn cũng định tặng chút quà tiễn biệt… nhưng hành lý của cậu có vẻ đã nhiều rồi nhỉ.」

「Không, không, tiền nong gì đó thì thôi đi.」

「Vậy à? Quả nhiên, ở những nơi như Ả Rập, mọi người sẽ thích những thứ có cảm giác 『thuần Nhật!』 nhỉ. Kiểu như văn hóa truyền thống ấy.」

…Tôi chợt có một dự cảm không lành.

「Nói về lý do tớ làm thêm ở sân bay ấy à, là vì có thể nhận được rất nhiều món quà lưu niệm thú vị. Ví dụ như, tượng đất nung này, hoặc là tượng đất nung này, hay nói cho cùng vẫn là tượng đất nung.」

Đúng vậy, lớp trưởng Naruko Kanae của chúng tôi, tuy là một mỹ nữ không hề thua kém Fumino và mọi người, nhưng về những ý tưởng oái oăm thì quả nhiên cũng không hề thua kém Ieyasu, gần đây tôi cuối cùng cũng đã xác nhận được điều này…!

「Lớp-, lớp trưởng. Cái, cái đó thật sự có hơi… nặng hành lý quá…」

「Không phải lúc nãy tớ đã bảo cậu nhận lấy rồi sao. Vậy, tượng đất nung bằng sắt này, và tượng đất nung bằng siêu hợp kim này, cậu chọn cái nào? À ngoài ra tượng đất nung bằng gốm cường lực này cũng rất tuyệt đó.」

*Mipa*, lớp trưởng bật cười.

「Khó có dịp, hay là chọn một cái tượng đất nung lỡ gặp phải đạn bắn còn có thể đỡ được thì tốt hơn nhỉ. Ừm, thôi thì chơi lớn một lần, cậu cầm hết đi!」

Ê——, nặng lắm đó, lớp trưởng ơi….

Kết quả cuối cùng, tôi vẫn phải mang theo bốn cái tượng đất nung nặng trịch này.

Tiếp đó, lần đầu tiên trong đời, tôi đáp một chuyến bay ra nước ngoài.

Không phải chuyên cơ riêng hay trực thăng riêng của nhà Umenomori, mà là lần đầu tiên đi máy bay thông thường. Tôi ngồi ở ghế cạnh cửa sổ may mắn được phân, ngó quanh thì thấy hành khách ít đến kinh ngạc.

Các chuyến bay thẳng đến Vương quốc Aslan không nhiều. Dù vậy xung quanh vẫn khá vắng vẻ. Quả nhiên là vì tình hình ở đó bất ổn, không thích hợp cho việc du lịch.

「Vùng xung đột à…」

Tôi đột nhiên căng thẳng. Nhưng so với sự bất an, niềm vui vì cuối cùng cũng đã đến gần chị Otome còn lớn hơn.

Tuy nhiên, mỗi khi nghĩ đến việc rời xa những thanh âm quen thuộc, những ngày tháng hối hả và ồn ào ấy, tôi lại cảm thấy… có chút cô đơn. Huống hồ tôi và Umenomori cũng đã mấy ngày không gặp mặt.

「Gì đây, chật quá đi mất!」

…Ể?

「Đùa nhau chắc, cái gì thế này—! A a thật là, ghế cũng cứng nữa!」

Ai đó *phịch* một tiếng ngồi xuống bên cạnh, đồng thời bắt đầu ca cẩm.

Khoan đã. Giọng nói quen thuộc này, …lẽ nào là?

「Ưi chao—! Sao ghế đằng trước lại gần thế này hả! Sắp ngạt thở đến nơi rồi!! A a chết tiệt, mình không bao giờ tin vào hạng phổ thông nữa!」

Người ngồi xuống cạnh tôi, chính là Umenomori với mái tóc vàng dựng ngược, hai chân liên tục đá loạn xạ.

Hơn nữa không hiểu sao cô ấy còn mặc đồng phục. Dù tôi cũng đang mặc đồng phục nên không tiện nói người khác. Nhưng dù sao tôi cũng là vì không biết nên mặc gì nên mới chọn nó. Dù gì đồng phục cũng được coi là một loại trang phục lịch sự.

「Sao-, sao cậu lại ở đây hả Umenomori!? Đâ-, đây là trong máy bay mà? Cậu cậu cậu đến tiễn tớ à!? Như-, nhưng mà, máy bay cất cánh rồi… ê-, ê ê ê!?」

「Ồn ào chết đi được! Tớ ghét nhất là chỗ chật hẹp!」

Dối trá. Vẻ mặt cô ấy rất xấu hổ, và rõ ràng là đang muốn lấp liếm cho qua chuyện.

「Không phải chuyện đó, cậu, tại sao cậu lại ở đây!?」

「Vì tiền làm thêm không đủ mua vé hạng nhất, mà Takumi lại ở hạng phổ thông nên hết cách thôi!」

「Vấn đề đâu phải chuyện đó! Rõ ràng cả buổi không thấy xuất hiện ở tiệm, sao giờ lại đột nhiên chạy lên máy bay thế này!」

「Im đi! Muốn ý kiến với tiểu thư Umenomori Chise này cậu còn sớm một trăm năm nữa. Nào, bắt tay!」

Thật đáng buồn, tôi đã quen thói tuân theo những yêu cầu vô lý của Umenomori.

「Ừm, tốt lắm tốt lắm. Thái độ này rất quan trọng đó.」

「Không, không phải vấn đề đó, mau xuống đi! Cậu không biết máy bay này đi đâu à?」

「Là đến Vương quốc Aslan, để cứu Otome đúng không.」

「Thế nên mới nói, rất nguy hiểm! Chính vì nguy hiểm, mọi người đều biết nếu đi theo sẽ làm tớ khó xử, nên mới ở lại Nhật Bản chờ đợi… Tại sao cái người phiền phức nhất là Umenomori lại…」

「Hừ hừ, đừng dùng tư duy của thường dân mà suy xét tớ! Tớ ấy, tớ đã… tự mình quyết định như vậy! Vì tớ ấy à, chính là Hội trưởng Câu lạc bộ Mèo hoang đó!」

Cái, cái này thì có lý lẽ gì chứ….

Tiếp đó đèn báo hiệu cất cánh cũng sáng lên, hoàn toàn như thể đang hưởng ứng lời nói của Umenomori.

「Attention Please.」

Cùng với thông báo thường lệ, máy bay bắt đầu vào trạng thái cất cánh.

Umenomori đang ngả người ngồi bên cạnh, *cạch* một tiếng cài dây an toàn.

「Đùa-, đùa nhau chắc á á á á á?!」

「Nào, xuất phát! Dù có nội chiến hay không tớ không biết, nhưng chỉ cần tớ đến, hai giây là dẹp yên hết! Let’s fly!」

Như thể nghe theo mệnh lệnh của Umenomori, máy bay tăng tốc lướt đi, rồi lao vút lên không trung.

Và chỉ sau đó, tôi mới thấm thía được cái giá của việc xem nhẹ chuyến hành trình này.

Nhìn qua cửa sổ nhỏ, không gì ngoài bầu trời, mây trắng, đại dương, và thỉnh thoảng là những con thuyền. Một giờ sau, cảnh sắc như vậy cũng mất hết thú vị, trở nên đơn điệu. Dù trên máy bay có dịch vụ âm nhạc và phim ảnh nhưng tất cả đều là tiếng Anh, là tiếng Anh đó.

Kết quả, trên chuyến bay này, niềm vui duy nhất mà tôi có thể mong đợi, chỉ còn lại việc trò chuyện với Umenomori ngồi bên cạnh.

「…khò khò… suỵt…」

Nhưng, ngay cả niềm vui hiếm hoi ấy, không lâu sau cũng bị tước đoạt khỏi tôi.

Umenomori đã ngủ thiếp đi.

「…suỵt… gư nya… khò…」

Cô ấy phát ra tiếng thở khi ngủ thật đáng yêu, co người trong ghế. Dù nếu nói ra chắc chắn cô ấy sẽ nổi giận, nhưng cậu đúng là nhỏ bé thật đấy, Umenomori.

「Dù đến nơi đó rồi cũng không biết gì cả, nhưng… mình phải bảo vệ tốt cho Umenomori mới được.」

Mỗi khi cô ấy thở, mái tóc vàng phủ trên mặt lại khẽ lay động.

Đã đi cùng mình đến đây, vậy thì mình phải có trách nhiệm tương ứng.

「Ừm, cố lên nào.」

Chuyện của chị, và chuyện của Umenomori. Tôi vừa nghĩ về những điều này, vừa trải qua chuyến hành trình trên không.

Towano đột ngột mở cửa phòng sinh hoạt.

Hôm nay trong kỳ nghỉ hè mà đến trường, cũng chỉ có những bạn tham gia hoạt động câu lạc bộ. Sân trường vắng vẻ cũng có một cảm giác rất riêng.

「…」

Cô kéo một chiếc ghế ra, ngồi xuống trong phòng sinh hoạt không một bóng người.

「Anh ấy đi rồi, senpai Takumi.」

Giá như mình đã chào hỏi đàng hoàng… Hôm qua ở tiệm, Takumi đã nói với Kokoro về việc mình sẽ lên đường.

Quả nhiên vẫn rất bất an. Dù gì đi nữa, đối với Kokoro, Takumi là một người vô cùng, vô cùng quý giá.

Chiếc ghế Kokoro đang ngồi, vừa hay là vị trí Takumi thường ngồi. Dù trong câu lạc bộ, ngoài Chise ra thì không ai có chỗ ngồi cố định, nhưng về cơ bản… dường như luôn là thứ tự như vậy.

Kokoro ngồi trên ghế, ngắm nhìn ra ngoài cửa sổ.

Không biết đã lặng lẽ trôi qua bao lâu, đột nhiên có một tiếng động nhỏ vang lên.

「Chào~ Kokoro-chan♪」

「Chị-, chị Naruko…?」

Với Kokoro, Kanae luôn tươi cười rạng rỡ, tràn đầy năng lượng, là một sự tồn tại khiến cô có chút đau đầu. Dù không phải là ghét, nhưng vì quá khác biệt với bản thân, cô thường không biết phải đối mặt với chị ấy thế nào.

「À, có chuyện gì sao ạ…?」

「Ừm? Chỉ là hơi lo cho tình hình của Kokoro-chan thôi. Dù sao thì Takumi-chin cũng đã đi tìm chị Otome rồi, nên em rất bất an đúng không?」

「Chuyện, chuyện đó là vì!」

「He-he-he! Trước mặt Naruko Kanae này không có chuyện gì giấu được đâu! Việc Kokoro-chan thích cậu ta, chị biết hết đó!」

*Soạt*, máu dồn lên não.

「Em, em thì… vả, vả lại còn có các chị senpai khác thích anh Takumi… Em, người như em bây giờ lại càng… cho nên…」

Qua mấy tháng nay, Kokoro đã hiểu rõ Fumino, Chise và cả Nozomi thích Takumi đến nhường nào.

Vì hiểu điều đó, nên Kokoro biết mình phải che giấu thật kỹ tình cảm dành cho Takumi. Câu lạc bộ Mèo hoang càng quan trọng với cô, thì nỗi tương tư dành cho Takumi càng khiến cô đau khổ.

「Này Kokoro-chan. Thích một người, không có nghĩa là ai tỏ tình trước sẽ thắng đâu. Chị nghĩ, vì người khác cũng thích một người nào đó mà mình lại từ bỏ thì không được đâu?」

「Ể…?」

「Fumino và mọi người, đúng là rất thích Takumi, nhưng mà, dù Kokoro-chan có thích Takumi, cũng sẽ không vì thế mà trở thành trung tâm của mọi chuyện.」

「…A.」

Điều khiến Kokoro sợ hãi nhất đã bị Kanae nói toạc ra.

「Chị tuy là bạn thân của Fumino, nhưng dù Kokoro-chan có thích Takumi, chị vẫn rất quý Kokoro-chan đó. Nỗi bất an khi thấp thỏm chờ anh ấy về, không cần phải giấu giếm với mọi người trong câu lạc bộ đâu.」

Một câu nói của Kanae khiến gánh nặng trong lòng Kokoro nhẹ đi hẳn.

「…Naruko, senpai.」

Kanae ôm lấy vai Kokoro. Sự ấm áp này cuối cùng cũng khiến những giọt nước mắt của cô lăn dài.

Sau chuyến bay dài, cuối cùng tôi cũng đã đến được vùng đất nơi chị gái đang chờ đợi mình.

「Nó-, nóng quá…!」

Chuyện gì thế này, sao lại nóng như vậy.

「Oa oa oa, nóng chết đi được.」

Umenomori dường như cũng có cảm nhận tương tự.

Dù biết nhiệt độ khác xa Nhật Bản, nhưng chúng tôi hoàn toàn không ngờ sẽ nóng đến thế. Cứ như gió Lào vậy.

「Vậy, Takumi tiếp theo định làm gì?」

「Trước tiên, phải đến Đại sứ quán Nhật Bản để tìm thông tin về những người Nhật ở địa phương. Sau đó… chị ấy chắc chắn sẽ đến nơi nào đó để giúp đỡ người khác, nên vẫn phải đến những nơi có người gặp khó khăn để tìm thử, hơn nữa tớ còn định đi gặp các thành viên của tổ chức NPO đã ở cùng chị trước khi mất tích.」

「Cứ cảm thấy, là một kế hoạch khá mông lung nhỉ!」

Đúng như lời cậu nói. Nhưng, đến cả bộ phận tình báo của nhà Umenomori cũng không tìm được, thì còn cách nào khác đâu chứ?

「Vậy, chúng ta đi thôi. Ờm taxi taxi… hừm.」

Tôi đang định đi theo Umenomori ra khỏi sân bay, nhưng đột nhiên lại kéo cô ấy lại.

「Chờ đã, trước đó còn phải đổi tiền nữa!」

Chúng tôi đã kiểm tra số tiền mang theo trên máy bay, Umenomori dường như chỉ mang theo số tiền tiết kiệm từ việc làm thêm rồi rời khỏi nhà. Cứ cảm giác như, cô ấy đã hạ quyết tâm bỏ nhà ra đi, mang theo toàn bộ gia tài trong phòng sinh hoạt, cảm thấy khá là đầy đủ.

Dù vốn không có ý định đó, lần này cũng không thể dựa vào tài lực của Umenomori. Số tiền tôi mang theo phải được sử dụng một cách hợp lý. Nhưng vừa rời khỏi sân bay, chúng tôi đã được nếm trải bài học đầu tiên của du lịch nước ngoài.

So với số lượng hành khách, số người chen lấn mời chào mới là áp đảo. Họ la hét ầm ĩ, vây quanh chúng tôi muốn làm ăn, dù về cơ bản tôi hoàn toàn không hiểu họ đang nói gì…

「Oa, ghê thật. Lại còn nói giọng địa phương nữa.」

「Ể? Cậu nghe hiểu à, Umenomori?」

「Chỉ là dùng tiếng Anh nói chúng ta đi taxi của họ thôi mà. A~, nhưng tiếng địa phương thì tớ cũng không biết một chữ nào đâu.」

Umenomori dùng tay day trán nói. Nhắc mới nhớ, hình như cô ấy nói tiếng Anh khá lưu loát.

Trong lúc tôi còn đang kinh ngạc chớp mắt, Umenomori đã lớn tiếng nói với đám đàn ông đang đứng cùng nhau.

「Ồn ào chết đi được, chúng tôi muốn đến Đại sứ quán Nhật Bản, có ai biết đường không!?」

「Ô ô, tôi biết tôi biết!」

「Tôi cũng biết!」

「Ể? Họ đang nói gì vậy?」

Tiếng Anh nói nhanh quá tôi nghe không hiểu.

「Ừm, vậy anh nói thử xem ở đâu.」

「…À-, ờm…」

「Trên đường lớn, Ikushi số 34.」

Thân hình nhỏ bé của Umenomori lại quay về phía tôi.

「Takumi, Đại sứ quán Nhật Bản ở đâu?」

「Ờm… là số 34 phố Ikushi.」

「OK! Chính xác!」

Cô ấyเหยียบ lên một cái thùng không biết từ đâu ra, như thường lệ một tay chống hông làm động tác 「quyết định rồi」. Rồi cô ấy cười lên chỉ vào một người đàn ông râu quai nón nói.

「Người này đúng là biết chỗ, đi xe của ông ta là được rồi. Nào đi thôi!」

「Bi-, biết rồi.」

Trước khi kịp bảo vệ Umenomori, tôi đã được cô ấy giúp một phen rồi.

Hành động tìm kiếm chị gái đến lúc này xem ra mọi thứ đều ổn, nhưng vài giờ sau chúng tôi đã gặp rắc rối.

「Đại sứ quán Nhật Bản cũng không có tin tức gì sao.」

「Hừ, rõ ràng có người Nhật mất tích mà lại thế này, thật là quá lơ là!」

Đúng vậy, thực tế so với cuộc điều tra của Umenomori, tin tức của Đại sứ quán Nhật Bản đã chậm hơn. Dù trước đó tôi cũng hiểu rằng dù có bay đến đây, cũng không thể dễ dàng tìm được chị, nhưng không ngờ lại khó khăn đến mức này… Dĩ nhiên, nếu nói ra tên của Umenomori, Đại sứ quán chắc chắn sẽ hỗ trợ, nhưng kết quả cũng sẽ không thay đổi.

「Ờm, vậy đến NPO xem sao…」

Tôi lấy ra tấm bản đồ bà Yonezawa đã cho. Dù phía nhà Umenomori chỉ tra ra được tên tổ chức NPO, nhưng theo tư liệu của bà Yonezawa, bây giờ tôi đã nắm được phạm vi hoạt động của họ.

…Sao nhỉ, đời người thật khó lường. Tuyệt đối không thể trông mặt mà bắt hình dong.

Nhưng, nếu cách này cũng không được, thì sau đó phải làm gì tôi vẫn chưa có ý tưởng.

「Mà, vẫn phải cố gắng thử, tóm lại cứ đến đó xem sao đã.」

Tôi và Umenomori gật đầu với nhau, rồi lại quay trở lại chiếc taxi đã đi lúc nãy.

Nhưng tổ chức NPO mà chúng tôi vất vả tìm được lại hoàn toàn không giúp được gì.

Thậm chí, ở đó chỉ có nhân viên địa phương, và tiếng Anh cũng chỉ nói được vài câu bập bẹ.

Kết quả cuối cùng chỉ là đi lòng vòng, ngày hôm đó chúng tôi không thu được gì cả.

「…Takumi, đói bụng rồi.」

「Tớ cũng vậy… Haizz, vốn dĩ cũng không thể tìm được trong một ngày mà.」

Chúng tôi mệt lử bước ra khỏi chi nhánh NPO.

Điều duy nhất biết được, chỉ là tổ chức NPO mà chị từng giúp đỡ này thực ra khá lỏng lẻo, và cũng không có kết nối với mạng lưới liên lạc địa phương. Việc tìm kiếm của nhà Umenomori không có kết quả chắc cũng vì lý do này. Kết quả là đưa cho họ xem tấm ảnh có ghi tên của chị Otome, cũng không nhận được thêm bất kỳ thông tin nào.

Giá như đến các tổ chức có nhiều người nước ngoài hơn để tìm thử thì tốt. Người Nhật, ở đây chắc hẳn rất ít.

「À, vậy, hai người định ở đâu?」

Điều khiến chúng tôi ngạc nhiên là chiếc taxi đó vẫn đậu ở đó chờ chúng tôi.

「Vẫn chưa quyết định… chú, chú đang chờ chúng cháu à?」

Bác tài xế taxi cười hì hì.

「Thời buổi này, một ngày có được một cuốc xe là may rồi. Hơn nữa ta thấy hai người có vẻ cũng cần đi xe nữa. Ta nói cho hai người biết, an ninh của đất nước này không phải tệ vừa đâu, khách du lịch tầm tuổi hai người ấy à, mà ở khách sạn trong thành phố là nguy hiểm lắm đấy.」

「Nhưng, đó không phải là khách sạn sao ạ. An toàn các thứ chắc không cần lo đâu nhỉ?」

「Hahahaha, rất tiếc, hai người mà gửi đồ quý giá ở quầy lễ tân, chân trước vừa đi chân sau đồ đã bị họ chia nhau rồi, ở chỗ chúng ta đã từng có chuyện như vậy đấy.」

Mặt Umenomori tái mét. Cô ấy lập tức giải thích tình hình cho tôi.

「Hơn nữa không cẩn thận là còn có thể gặp cướp vào nhà đó.」

「Ê ê ê!」

「Ấy chà, thiên hạ不太平 nó là như vậy đó. Dù trước đây không có chuyện này.」

Bác tài nhún vai nói. Umenomori vừa phiên dịch vừa thở dài.

「…Ha. Vậy, chúng ta làm sao bây giờ?」

「Đùa nhau chắc… Không đến mức đó chứ.」

Lẽ nào sự chuẩn bị của mình hoàn toàn không đủ? Nhưng riêng Umenomori thì dù thế nào tôi cũng phải bảo vệ cho tốt.

「Nhưng cũng hay, thay vì để hai người ở những nơi đáng ngờ. Hay là ta tìm cho hai người một chỗ ở tàm tạm an toàn.」

Không không không, tàm tạm an toàn là sao chứ, lẽ nào không có chỗ nào an toàn sao!

「Thế nào? Tuy không rẻ nhưng bao ăn. Người có lương tâm như ta đưa hai người đi, cứ yên tâm một trăm phần trăm đi.」

…Thật sự, có thể tin ông ta được không? Về cơ bản, người này không phải là lừa đảo chứ?

Tôi vẫn còn do dự, lỡ như để Umenomori gặp nguy hiểm thì…

「Được thôi. Vậy cháu sẽ tin chú. Dù sao thì tiền xe lúc nãy cũng đúng như trên đồng hồ, chú không gian lận.」

「Ta sao có thể lừa người được chứ. Nào,趁天还没黑快走.」

「Quyết định rồi, chúng ta đi thôi, Takumi.」

Hừ hừ, sao mà thấy Umenomori còn hữu dụng hơn cả mình thế này. Tôi càng lúc càng mất tự tin.

「…Chính là đây?」

「Đúng vậy, lớn nhỉ.」

Nơi chiếc taxi dừng lại, dường như là một căn nhà dân bình thường.

「Cái này, là khách sạn à? Đến quầy lễ tân cũng không có.」

「Ừm? Không không phải. Ta đã nói rồi mà? Đây là nơi an toàn hơn cả khách sạn.」

Bác tài xế taxi vừa mở cửa, đã có mấy đứa trẻ con ào ra.

「「Ba, ba về rồi!」」

「Hahaha, hôm nay nhà ta có khách, các con phải ngoan đấy nhé?」

「Ấy chà, khách à?」

Một bà cô hơi mập đi theo sau bọn trẻ.

「Là khách. Lúc nãy đang tìm khách sạn trong thị trấn, nên tôi đưa họ về đây.」

「Ể, thời buổi này mà còn thảnh thơi vậy à. Vậy thay vì để họ đưa tiền cho trộm cướp, chi bằng cứ để lại chỗ chúng ta đi.」

Bà cô nói những lời chúng tôi không hiểu, cười một cách sảng khoái, bọn trẻ cũng cười theo.

「…Lẽ nào, đây là nhà chú?」

「Đúng vậy. À đúng rồi, tôi tên là Sajet, là chủ của nhà trọ này.」

Cái, cái này là trúng kế gì đây. Nhưng ở cùng với gia đình ông ta có lẽ đúng là sẽ an toàn hơn.

「À à, không cần lo, sống cùng gia đình ở đất nước này là chuyện bình thường. Tôi sẽ cho hai người một phòng riêng. Bên trong có vòi hoa sen, cũng có nhà vệ sinh.」

Sajet nở nụ cười kinh doanh, chìa tay về phía chúng tôi.

「Vậy, phiền hai người trả trước tiền đặt cọc. Tiền này phải mang đi mua đồ ăn tối.」

Còn, còn đúng là biết làm ăn thật.

Số tiền chúng tôi bị thu, theo kết quả điều tra của bà Yonezawa thì cao hơn khách sạn trong thành phố khoảng hơn ba lần. Phán đoán của chúng tôi rốt cuộc đúng hay sai… điều này bây giờ hoàn toàn không biết.

Trên bàn ăn náo nhiệt, chúng tôi nhồi đầy bụng những món ăn địa phương chưa từng thấy, rồi được dẫn đến phòng.

Nghĩ lại thì đây hình như là bữa ăn đầu tiên sau khi ăn trên máy bay, nên tôi cảm thấy mình sắp ngủ thiếp đi rồi.

Căn phòng không lớn, nhưng được dọn dẹp rất cẩn thận… tuy nhiên.

「Cá-, cái này không phải chỉ có một cái giường thôi sao!!」

「Như cậu thấy đấy, nhà chúng tôi đông con. Nên chỉ còn trống chỗ này thôi. Đã là người yêu thì chen chúc một giường cũng không sao chứ?」

Sajet nói với giọng rất bình thường, nhưng Umenomori phụ trách phiên dịch thì lập tức cứng đờ.

Ừm……………………………… Ể, ê?

「Ng-ng-, ng-ng-, người yêu là s-sao chứ ạ ạ ạ ạ ¥!」

Bì-, bình tĩnh lại, Umenomori!

Đây không còn là tiếng Nhật nữa rồi! Dù tâm trạng của cậu tớ rất hiểu!

「Vì, họ khác nhau nên chắc không phải anh em. Vậy thì, chỉ có thể là người yêu thôi đúng không?」

Đúng là không phải anh em. Nhưng nếu là người yêu, cái đó, sao nhỉ.

A—, khó giải thích quá!

Đúng là, Umenomori đã nói cô ấy thích tôi. Hơn nữa, tôi cũng không ghét Umenomori, cảm thấy cô ấy là một cô gái vô cùng xuất sắc. Nhưng, tôi vẫn chưa tự tin để chấp nhận tình cảm của cô ấy, chưa tự tin để trở thành một người đàn ông xứng đáng với Fumino và mọi người.

Vì vậy, nếu nói là người yêu… cái đó, hơi phức tạp.

「Không sao, phòng này cách âm rất tốt. Nếu không, ngày mai tôi lại đưa hai người vào thành phố. Tiền taxi có thể tính rẻ cho hai người.」

Trong lúc sự rối bời trong lòng chúng tôi vẫn chưa được gỡ bỏ, Sajet đã để lại một tràng cười sảng khoái rồi rời đi.

Tôi và Umenomori chỉ biết ngây người đứng trong phòng.

「Ờm…」

「…ư ư… gừ gừ…」

Khoan đã, cô ấy đang gầm gừ đó. Đang gầm gừ đó Umenomori!

「Ư ư ư ư ư…」

Umenomori với khuôn mặt đỏ bừng, chỉ biết cắn môi dưới cúi đầu. Rồi không hiểu sao tôi cũng thấy xấu hổ theo. Bởi vì, trong căn phòng nhỏ bé này, lại chỉ có tôi và Umenomori một mình, với duy nhất một chiếc giường.

Phải làm sao bây giờ?

「Rốt cuộc phải làm sao đây…」

「Tớ, tớ ngủ dưới đất là được rồi.」

「…Dù có vẻ rất cứng.」

Dù bọn trẻ và vợ của Sajet chắc đã dọn dẹp kỹ lưỡng, nhưng sàn phòng lát gạch men, không giống như ở Nhật Bản có thể ngủ trực tiếp trên đó.

「Hửm?」

Có thứ gì đó lướt ngang qua mặt tôi và Umenomori. Hai người nhìn về phía đó…,

「Á—, côn trùng, có côn trùng kìa! Takumi!!」

「A đau đau đau, đừng có bấu vào lưng tớ mà trèo lên chứ!」

Là một con muỗi khá lớn? Hình như không phải, tóm lại thấy con côn trùng có cánh này, Umenomori hét toáng lên.

「Oa a a a a, cái đó rõ ràng là thằn lằn mà!!」

「Ố ồ ồ, to quá!」

Tôi nhìn theo tiếng hét của Umenomori, trên trần nhà và tường có thạch sùng đang bò. …Ba con lận, hơn nữa, to ghê!

「Ghét quá đi mất!」

Côn trùng bay lượn, thạch sùng bò lúc nhúc. Umenomori liên tục la hét. Rồi cửa phòng bật mở.

「Sao thế, người Nhật?」

「Côn trùng! Côn trùng!! Cả thằn lằn nữa!」

Chú Saje bước sang xem chúng tôi có chuyện gì, rồi nhìn về phía Umenomori đang chỉ và nhún vai.

「Ở đất nước này là chuyện thường thôi, đừng để ý.」

*Cạch*, cánh cửa lại đóng vào.

「Cá, cái gìiiiiii!」

Tiếp đó, ngay khi Umenomori vừa tạm quen với sự tồn tại của mấy con côn trùng nhỏ thì vấn đề mới lại nảy sinh.

*Tách.*

Nguồn sáng duy nhất trong phòng, cái bóng đèn sợi đốt ấy——tắt ngóm. Căn phòng bỗng chốc chìm trong bóng tối. Đùa nhau chắc...

「Cá, cái gì? Sao thế!」

Tôi chỉ nghe thấy tiếng Umenomori hoảng hốt chứ chẳng nhìn thấy gì cả.

「Đây chẳng lẽ là, mất điện?」

「Đúng rồi, cái đèn pin Fumino cho mượn!」

Ý hay. Vừa nghĩ đến đó, tôi bỗng đứng khựng lại giữa bóng tối.

Cái đèn pin ở trong ba lô. Mà, ba lô ở đâu nhỉ? A, lẽ nào...?

「Ừm... bình tĩnh nào, bình tĩnh nào...」

「Ư meo~, cái gì vậy, ghét quá đi————!」

Tiếng hét chói tai của Umenomori vang vọng khắp phòng, và chú Saje lại lò dò sang.

「Lần này lại sao thế, người Nhật?」

「A, chú Saje! Mất điện rồi, chú có cách nào không!」

「À à, chuyện này thường xuyên xảy ra ấy mà. Đừng để ý. Ngủ là hết ấy mà.」

*Cạch*. Cửa lại đóng sập. Umenomori có vẻ cũng đã hét đến hết hơi. Khi chúng tôi cuối cùng cũng bình tĩnh lại được thì đã là nửa đêm. Nhân tiện, điện cũng đã có lại.

「Huhu... Thật không thể tin được. Bình thường không phải phải có máy phát điện gia đình sao!」

Làm gì có chuyện đó, bình thường ấy. Umenomori ngồi trên giường không ngừng ca cẩm.

Nhưng thế này vẫn còn tốt chán so với lúc thất thần lúc nãy.

「Với cả cái này... Đây là giường á? Bảo là sofa tôi còn chẳng tin. Vừa cứng, vừa cũ... A a, mình lại phải ngồi ở một nơi như thế này, đùa chắc...」

Ban đầu, Umenomori lại làm ầm lên một lúc vì chỉ ngồi thôi cũng chạm vào tấm vải bị côn trùng làm bẩn, nhưng nếu không ngồi trên giường thì chỉ có đứng, mà cô ấy thì đã mệt lử rồi.

「Ừm, Umenomori này, tôi ngồi lên được không?」

Đứng suốt mỏi thật sự.

Nhưng chiếc giường rất nhỏ, ánh sáng trong phòng cũng không mấy sáng sủa. Cứ ngồi xuống thế này mà không biết làm gì thật sự rất căng thẳng.

「Ư...」

Chắc Umenomori cũng nghĩ vậy. Cả hai chúng tôi đều đỏ mặt, không ai nói tiếng nào.

Phiền ghê, làm sao bây giờ. Rõ ràng chỉ là ngồi trên giường thôi mà trong đầu lại nghĩ vẩn vơ đủ thứ.

「Ranh, ranh giới là ở đây, nếu mà xâm phạm qua thì không, không không được đâu đấy! Dù là Takumi cũng không được, tuyệt đối không được!」

「Ừ, ừm.」

Tuy đã gật đầu, nhưng trong cái không khí căng thẳng này thì bảo người ta ngồi trên giường kiểu gì đây.

Thôi thì để hòa hoãn bầu không khí, cứ nói chuyện gì đó phiếm phiếm đã.

「Tuy là đến để tìm chị gái, nhưng toàn gặp phải chuyện đáng kinh ngạc nhỉ...」

「Cảm giác như, mình chưa bao giờ bận rộn vì náo loạn như thế này.」

Ha ha ha, dù bản thân Umenomori đã đủ để gây náo loạn rồi.

「Chúng ta có thể sống ở Nhật Bản, thật sự quá may mắn nhỉ.」

Chị gái thường xuyên ra nước ngoài, chẳng lẽ chị ấy vẫn luôn tươi cười giúp đỡ người khác ở những nơi có sự khác biệt văn hóa lớn như thế này sao. Tôi lại một lần nữa cảm nhận được sự vĩ đại của chị.

「...Đúng thật nhỉ, chúng ta, rất may mắn.」

Umenomori cũng khẽ nói. Thực tế, giữa cô ấy và chúng tôi vẫn có nhiều khác biệt, nhưng nếu cứ để ý những điều đó thì chúng tôi đã chẳng có được mối quan hệ như bây giờ.

「Người với người... là vậy sao.」

Tôi và Umenomori cũng thế, dù khác quốc tịch thì chắc vẫn sẽ trở thành bạn bè.

Cảm giác như tôi có thể hiểu được. Dẫu sao, tôi cũng là em trai của chị mà.

「Nhưng mà, nếu một mình đến đây, có lẽ tôi sẽ sợ chết khiếp mất.」

Phải nói sao nhỉ, dường như từ lúc náo loạn đến giờ, Umenomori luôn khiến tôi cảm thấy an tâm.

Chỉ cần nghĩ rằng mình không đơn độc là trong lòng đã thấy vững vàng hơn. Nếu không thì chẳng những gặp vấn đề về ngôn ngữ, mà cả tư liệu nhận được từ bà Yonezawa cũng thành công cốc.

「Cảm ơn, Umenomori. Nếu cậu không đến, tôi còn chẳng tìm được đến nhà chú Saje nữa là.」

「Cá, cái gì chứ, tự nhiên lại nói thế!」

Ừm, thì tự nhiên muốn nói vậy thôi.

「Hừ! Mà, thôi kệ. Miễn là Takumi hiểu được tớ quan trọng đến nhường nào nhường nào nhường nào là được rồi. Bất cứ lúc nào cũng phải nghĩ đến tớ rõ chưa! Nào, bắt tay!」

Umenomori một tay chống hông, tay phải chìa ra, oai phong đứng trên giường. Tôi nhìn thấy dáng vẻ đó của cô ấy mà không nhịn được cười.

「Cậu cười cái gì chứ!」

「Chẳng hiểu sao... tự nhiên lại thấy buồn cười.」

「Ư meo~, đừng có mà cười nhạo những chuyện tớ không hiểu chứ!」

「Rồi rồi, xin lỗi... Oái, đau, đừng có dùng móng tay cào tôi!」

「A a, thiệt tình! Tớ mệt rồi nên đi tắm đây. Mồ hôi nhễ nhại khó chịu quá! Nên trong lúc đó Takumi ra ngoài đi!」

「Hả?」

「Thôi, mau ra ngoài đi!」

「Bi-Biết rồi!」

Tôi vội vàng chạy khỏi phòng, tiện tay đóng cửa lại. Rồi lại bất giác dựa lưng vào cánh cửa.

「Tối nay, rốt cuộc phải làm sao đây...?」

Dù sao cũng chỉ có một cái giường. Quả nhiên là chỉ có cách hai người cùng ngủ trên đó thôi sao? Hai người...

Hiện thực khắc nghiệt khiến tôi phải ôm đầu phiền não. Cùng lắm thì có thể mượn thêm một căn phòng nữa không nhỉ?

『Ư meo a a a a!!』

「Sao, sao thế!?」

Tiếng hét thảm thiết của Umenomori vọng ra từ sau cánh cửa. Theo phản xạ, tôi liền xông vào phòng.

『Oa oa, á... a! A a a a a~!』

Tiếng kêu tuyệt vọng của Umenomori vang lên ngay sau cánh cửa gỗ cũ kĩ.

Chẳng lẽ trong phòng tắm của căn phòng này có kẻ đột nhập... Không, có khi là thật lắm!

Đất nước này rất nguy hiểm... Nghĩ đến đây, tôi liền đẩy mạnh cửa ra.

「Umenomori, cậu không sao chứ!?」

「Ư meo, meo a a a a——」

Một tiếng hét thất thanh, cùng tấm rèm phòng tắm mờ hơi nước.

Bản thân Umenomori thì đang ngã sõng soài trên sàn, hình như đã bị nước nóng từ vòi hoa sen phun ra làm bỏng nặng.

「Takumi, Takumi! Cái vòi này hỏng rồi! Nước không ngừng chảy mà lại còn nóng nữa!」

「...UME, UME, UMECHI... SEN? Cái đó...」

Tôi chết đứng tại chỗ. Vướng víu trong ống nước, ngã sõng soài trong phòng tắm với một tư thế gợi cảm, Umenomori, đương nhiên, không một mảnh vải che thân. Làn da trắng ngần của cô ấy càng trở nên huyền ảo hơn dưới màn hơi nước.

「...」

Umenomori nhìn thấy biểu cảm của tôi, miệng cứ đớp đớp như cá vàng. Vài giây sau...

「A a a a~~~!!」

Cùng với tiếng hét, Umenomori cầm lấy vòi hoa sen xịt thẳng vào mặt tôi. Thôi thì, đành chịu... Tôi bị đuổi ra khỏi phòng tắm, lăn kềnh ra sàn.

「Sao thế, người Nhật?」

Nghe thấy tiếng động, chú Saje mở cửa ra, rồi nhìn thấy bộ dạng tôi bị hất văng từ phòng tắm ra, ướt sũng từ đầu đến chân, bèn lắc đầu đầy thông cảm, rồi giơ ngón trỏ lên nói.

「Không sao, ở đây cách âm tốt lắm, không cần lo.」

「Đùa, đùa nhau chắc——!」

Tuy không có Umenomori ở đây thì tôi chẳng hiểu tiếng Anh hay tiếng địa phương gì cả, nhưng câu nói vừa rồi của chú Saje thì tôi biết tỏng nó có nghĩa là gì.

Tôi chỉ hét lên được một tiếng như vậy rồi kiệt sức ngã vật xuống sàn. Đêm đầu tiên ở Vương quốc Aslan, cứ thế trôi qua.