Mayoi Neko Overrun!

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

(Đang ra)

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

Mubineko

Nghĩ đến thôi đã khiến toàn thân tôi chỉ còn lại nỗi sợ hãi ghê tởm.

145 3115

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

(Đang ra)

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

Tổng Tài Hạ Phóng | 总裁下放

Tôi chỉ muốn sống sót, không chỉ vì bản thân mình, mà còn vì người ấy – người đã cùng tôi nương tựa mà sống.

112 2406

Vô Song Dị Giới Nhờ Kỹ Năng Tẩy Não!? (LN)

(Đang ra)

Vô Song Dị Giới Nhờ Kỹ Năng Tẩy Não!? (LN)

KT

Một câu chuyện giả tưởng ấm áp mà dở khóc dở cười về năng lực tẩy não vô song và dàn harem tình cảm nồng nàn chính thức bắt đầu!

27 353

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

(Đang ra)

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

Giai thất

PS: Truyện thiên về đấu trí, thuộc thể loại vô hạn lưu. Tác giả đảm bảo dàn nhân vật chính (cả nam và nữ) sẽ không "bay màu", còn các người chơi khác thì.

574 6805

Mesugaki Tank Enters The Academy

(Đang ra)

Mesugaki Tank Enters The Academy

Gyeokgemheojeop

Điều tệ hơn là những lời khiêu khích hoạt động quá tốt...

5 15

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

(Đang ra)

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

Dongle-kun

Tôi đã định rời đi giữa những tràng pháo tay, nhưng pháo tay vẫn không chịu ngừng lại.

193 501

Tập 09 - Prologue

Chẳng một ai mà không phải người dưng khi lần đầu gặp gỡ.

Sau đó cùng nhau trải qua thời gian, cùng nhau trò chuyện, rồi trở thành người quen.

Nếu đôi bên tâm đầu ý hợp, ắt sẽ trở thành bạn bè.

Thế nhưng, chỉ như vậy thôi thì chưa đủ.

Nếu là cùng giới, liệu sau đó có trở thành bạn tri kỷ?

Nếu là khác giới, liệu sẽ trở thành người yêu? Hay vẫn chỉ là bạn tri kỷ?

Câu trả lời lúc nào cũng nằm trong tim mỗi người, chẳng thể nào tìm ra đáp án chính xác.

Nhưng cứ mãi thế này thì không được.

Bởi lẽ, tình cảm trong tim này quá đỗi nồng cháy, khó lòng kìm nén.

---

Đại hội Thể dục của Học viện Umenomori. Ngày khai mạc, trời trong nắng đẹp.

Năm ngoái, vì chia rẽ giữa phe quần thể dục và phe quần bó mà đại hội thể thao đã trở nên hỗn loạn. Trong sự kiện “Quần Thể dục Đẫm máu”, thủy tổ của những chiếc quần bó thể dục… à không, nàng tiên của những chiếc quần bó thể dục — Nozomi Kiriya, người đã giành chiến thắng vang dội, năm nay cũng quyết tâm nắm chắc thắng lợi trong tay.

Lần này, cô ấy tham gia với tư cách là tuyển thủ mạnh nhất của lớp 2-D, trong tình trạng thể chất sung mãn.

Vốn dĩ học sinh Học viện Umenomori chỉ có hai lựa chọn là quần short hoặc quần thể thao dài, nhưng riêng Nozomi năm nay vẫn mặc quần bó thể dục. Cô ấy nói, đó là để 「kỷ niệm」.

Chắc hẳn phải có lý do nào đó, phe quần bó năm ngoái là do Kanae Naruko đề xuất. Năm nay cô ấy cũng mặc quần bó tham gia.

Chise thì vẫn khăng khăng mặc quần thể dục, trang phục của các nữ sinh năm hai lúc nào cũng thật lộng lẫy.

Hồi năm nhất tôi còn chẳng hiểu mô tê gì. Họ không phải đối đầu nhau, nhưng cũng không phải là vấn đề nằm ngoài hoạt động của các lớp hay câu lạc bộ.

Vì vậy, tôi, Takumi Tsuzuki, lần này có thể thoải mái cổ vũ cho Nozomi và Fumino.

Hòa bình thật là tuyệt.

「Meo... ♫」

Một tiếng tuyên bố chiến thắng đáng yêu vang lên.

Trong cuộc thi chạy, cô ấy không chỉ giành hạng nhất với ưu thế tuyệt đối mà đến mái tóc cũng không hề rối.

Làm thế nào mà vòng eo thon thả và đôi chân mảnh mai săn chắc ấy lại có thể phát huy sức mạnh như vậy vẫn còn là một bí ẩn. Tóm lại, Nozomi hôm nay cũng thật cừ.

Vẻ ngoài xinh đẹp ấy, dáng vẻ của một hạm đội bất khả chiến bại, cùng với bộ dạng quần bó bên trong quần thể dục khiến học sinh năm nhất thấy mới lạ, đã lấn át tất cả mọi thứ.

「...Meo.」

Thế nhưng, chính chủ lại không hề say sưa trong chiến thắng, vẫn giữ vẻ mặt vô cảm như thường lệ và tạo dáng như một chú chim ưng dũng mãnh. Đứng bên cạnh cô ấy là...

「Yo——hohohohoho! Đây chính là thực lực của Câu lạc bộ Mèo Lạc! Thấy chưa hả?」

Mái tóc bay bay, một mỹ少女 (chính chủ tự nhận) mặc quần thể dục đẹp hơn bất kỳ ai... Là cháu gái của chủ tịch hội đồng quản trị Học viện Umenomori, một tiểu thư danh giá, đồng thời cũng là hội trưởng Câu lạc bộ Mèo Lạc của chúng tôi. Chise Umenomori đang cất tiếng cười sang sảng, dưới chân cô là chiếc bục do hai cô hầu gái chuẩn bị sẵn, một cảnh tượng đã quá quen thuộc.

Dù Chise bằng tuổi chúng tôi, nhưng thay vì gọi là mỹ少女, phải gọi là mỹ ấu nữ mới đúng. Cô ấy 「nhỏ con」 đến mức đó.

Tôi cho rằng đó là điểm đáng yêu của Chise, nhưng có vẻ cô ấy rất để tâm... thôi thì đừng xoáy sâu vào điểm này nữa.

Cách đây không lâu, tôi và Chise đã cùng nhau phiêu lưu đến Trung Đông và gặp phải hiểm nguy, tôi đã hiểu về cô ấy nhiều hơn trước. Cảm giác Chise sau khi về nước vẫn sống như trước đây.

Rồi, trong lúc cô ấy đang cao hứng tiếp tục cất tiếng cười sang sảng, một cô gái khác xuất hiện.

「Này, cậu tự hào cái quái gì thế. Người thắng là Nozomi, chẳng liên quan gì đến cậu cả.」

「Hả?」

「Làm gì?」

Chise tức giận quay đầu lại, nhìn thẳng vào cô gái kia. Đó cũng là một cô gái vô cùng xinh đẹp.

Mái tóc dài đến thắt lưng, cặp đùi thon thả được bao bọc bởi chiếc quần bó, sở hữu vẻ đáng yêu khiến 101 người trong 100 người qua đường phải ngoái lại nhìn.

Cô ấy, Fumino Serizawa, là bạn thuở nhỏ của tôi, nhân viên làm thêm tại Stray Cats, và từng là thành viên của Câu lạc bộ Mèo Lạc. Hơn nữa, cô ấy và Chise có mối quan hệ như rồng với hổ. Nói cách khác, hễ có chuyện là lại tranh cãi.

「Bởi vì Nozomi là thuộc hạ của tôi. Chiến thắng của thuộc hạ cũng là chiến thắng của tôi.」

「Cậu đang nói nhảm gì vậy.」

「Nozomi là thuộc hạ của tôi, là thành viên của Câu lạc bộ Mèo Lạc. Tôi là hội trưởng Câu lạc bộ Mèo Lạc, tôi tự hào là lẽ đương nhiên.」

「Chẳng có gì là đương nhiên cả.」

Những lời lẽ đanh thép vang lên, tia lửa tóe ra giữa hai người.

Đây là chuyện thường ngày, chúng tôi chỉ nhún vai. Đó cũng là một bằng chứng cho thấy quan hệ của họ rất tốt.

Lúc này, một cô gái với mái tóc hai bím, mặt đỏ bừng vì phấn khích, tham gia vào cuộc trò chuyện.

「Kiriya-senpai, em đã xem trận đấu của chị rồi ạ. Tất cả các môn thi đấu chị tham gia đều về nhất, đỉnh quá ạ.」

「Meo... Kokoro cũng đã cố gắng.」

「E-Em chỉ về thứ tư trong sáu người thôi ạ...」

「Nhưng đã cố gắng rồi.」

「Vâng, cảm ơn chị.」

Cô gái, lắc lư mái tóc hai bím, trông rất vui vẻ. Cô ấy là thành viên mới quý giá của Câu lạc bộ Mèo Lạc chúng tôi, Kokoro Towano, người đang ngước nhìn tôi với đôi mắt long lanh.

「Takumi-senpai cũng cừ lắm ạ. Em thấy anh về nhì trong cuộc thi chạy vừa rồi.」

「Haha... hình như năm ngoái mình cũng về nhì thì phải—」

Mà, xét về thứ hạng thì đúng là tôi đã giữ vững vị trí thứ hai. Dù sáng nào cũng chăm chỉ chạy bộ mà mãi chẳng có kết quả gì.

Kokoro Towano đỏ mặt một cách kỳ lạ, ngước nhìn tôi. Bên cạnh cô ấy, thành viên mới điển trai Shibata đang tươi cười và đối xử thân thiện với các cô gái xung quanh cũng là cảnh tượng thường thấy.

Hửm? Nhưng mà... sao cảm giác bộ dạng của Kokoro có gì đó không ổn...?

Tôi vừa cúi đầu, vừa quan sát cô ấy kỹ hơn. Cảm giác... A!?

「Ơ, Towano, quần bó...?」

「A, cái đó...」

Mặt Towano đỏ bừng lên ngay lập tức.

S-Sao lại mặc quần bó chứ!?

Dù rằng lát nữa chúng tôi sẽ tập trung cho cuộc thi chạy tiếp sức đối kháng trước giờ cơm trưa...

Nhân tiện, bento năm nay cũng là do chị Otome làm.

Chị ấy, dù đã sớm mang bento và cờ đến cổ vũ cho chúng tôi, nhưng lại vì giúp một đứa trẻ lạc tìm mẹ mà đã lên đường du hành rồi.

Hy vọng chuyến du hành đó chỉ giới hạn trong khuôn viên Học viện Umenomori thôi.

Lỡ đâu, vạn nhất con bé đó nói 「Thực ra, mẹ cháu ở trên dải ngân hà cơ.」, mà chị Otome cũng dắt tay nó, dễ dàng bay ra ngoài không gian thì gay go lắm.

Thôi chết, giờ không phải lúc nghĩ mấy chuyện này. Towano vốn không liên quan gì đến cuộc tranh chấp năm ngoái lại mặc quần bó, có lẽ nào là do Chise ép buộc.

Bản tính Towano vốn đã nhút nhát rồi... Trong lúc tôi đang phân vân không biết nên phản ứng thế nào, Nozomi chỉ vào chiếc quần bó của Towano.

「Meo... giống tôi.」

「Ể?」

「Giống tôi, là quà của Chise.」

Nói rồi, Nozomi vạch vạt áo thể dục của mình lên.

「Oa... c-cậu đang làm gì thế!」

Hơi vạch quá đà một chút, để lộ ra vùng bụng trắng nõn của cô ấy.

Trong lòng nghĩ phải dời mắt đi, nhưng lại muốn ngắm cho đã, quả nhiên đây là bản tính của con trai mà.

「Takumi, chỗ cậu cần nhìn không phải ở đây, mà là đây...」

「Ể?」

Dù đã phát hiện tôi đang nhìn bụng mình, nhưng Nozomi không hề để tâm mà chỉ tay vào vùng eo. Đó là phần hơi lộ ra ngay sát vạt áo sau khi cô ấy kéo áo thể dục lên.

「A, con mèo...?」

Ở đó có một hình thêu con mèo, một con mèo trông giống Nozomi lúc buồn ngủ.

「Cái đó... trên quần bó của em cũng có ạ. Đây là... do em vẽ.」

Nói rồi, Towano cũng hơi vạch áo thể dục lên. Dù vùng đùi có thể nhìn thấy không hề thay đổi, nhưng không hiểu sao tim tôi lại đập thình thịch. Thật kỳ lạ.

「Thật này, ở đây cũng có.」

Trên quần bó của Towano cũng có hình thêu con mèo.

「Takumi, không chỉ trên quần bó đâu... Meo.」

「Oa!」

Nozomi kéo phần cạp chun của chiếc quần thể dục xuống bụng.

Tất nhiên, quần bó thể dục gồm hai lớp, dưới lớp quần thể dục là quần bó, tuy đã biết rõ điều đó,

nhưng khi chứng kiến cảnh cô ấy kéo quần thể dục xuống, tôi vẫn bị sốc nặng.

Tuy nhiên, tôi biết mục đích của Nozomi không phải là để nhịp tim tôi đạt đến mức cao nhất Nhật Bản.

Kích thích thị giác quá mạnh khiến tôi bất giác quay mặt đi, lúc đó Nozomi lại giục 「Takumi, ở đây. Meo... ở đây.」. Thôi thì, trước hết cứ thử vắt kiệt hết can đảm của mình đã...

「Ơ, ở đây cũng có mèo?」

Thứ được giấu dưới lớp quần thể dục, kết cục vẫn là một con mèo. Được làm rất tinh xảo, thể hiện rõ cả những thay đổi trên biểu cảm của con mèo.

「Meo, Chise.」

Nghe vậy, tôi nhìn về phía hai người vẫn còn đang cãi nhau.

「Đã bảo rồi, Nozomi là thuộc hạ của tôi, còn Takumi là hôn phu của tôi.」

「Chuyện này thì liên quan gì đến Nozomi và Takumi chứ. Mạch suy nghĩ của cậu, hay là về nhà trẻ học lại đi?」

Chẳng biết từ lúc nào, chủ đề đã lệch khỏi đại hội thể thao. Họ cãi nhau như một kiểu giao tiếp thường ngày, không phải là cãi vã thật sự, và cuối cùng lúc nào cũng lạc đề.

Thỉnh thoảng, Chise lại giơ tay lên, hùng hồn tranh luận, vạt áo của cô cũng theo đó mà di chuyển lên xuống. Và, từ phía tôi nhìn sang, quả nhiên, là hình thêu con mèo.

Ngược lại, vì Fumino đang khoanh tay, nên áo thể dục của cô ấy không mấy lay động.

「Ừm, cho tớ nói một câu được không?」

「Làm gì?」

「Chẳng lẽ trên quần bó của Fumino cũng có hình thêu con mèo à?」

「C-Cái gì, chuyện đó sao cũng được mà.」

Nhìn cái dáng vẻ luống cuống muốn che đi của cô ấy, quả nhiên ở vị trí tương tự cũng có hình thêu con mèo.

「Cái này là... ừm, sáng nay lúc tớ thay đồ, Suzuki-san và Satō-san bên Umenomori mang đến.

Không phải vì là đồ của nhà Umenomori nên tớ mới nhận, mà là vì cảm thấy nếu không nhận thì có lỗi với hai người đó.

... Ch-Chỉ vậy thôi đó! Không phải vì có hình thêu con mèo hay gì đâu nhé!」

Xem ra, ác ý của cô ấy đã không còn lớn như trước nữa. Mà, năm ngoái chính cô ấy đã đề xuất mặc quần bó, nên chắc cũng không phản kháng nhiều.

「Phì phì. Ta nghĩ ít nhất cũng nên tạo một biểu tượng cho đội của Câu lạc bộ Mèo Lạc tham gia chạy tiếp sức, nên đây là thiết kế mà ta, với tư cách là hội trưởng, đã dốc lòng làm ra.

Ta rất công bằng, nên cũng đã chuẩn bị cho Fumino bên phe quần bó. Dù không thích cũng phải chịu cho ta!」

Trông Chise có vẻ ra oai, nhưng thực chất lại đang liếc trộm chiếc quần bó của Fumino.

「Tôi có nói là không thích đâu. ...M-Mèo thì có tội tình gì!」

Hô, quả nhiên là rất thích mà. Chắc là vì đó là hình do Towano vẽ.

「Cho nên là, cái đó... tóm lại là chuyện như thế này, cậu phải nói sớm chứ.」

Một lời phàn nàn không còn khí thế như thường lệ thoát ra từ miệng Fumino.

「Vì tối qua ta mới nghĩ ra nên biết làm sao được.」

「Thì gọi điện hay nhắn tin cho tôi không được à. Mà khoan, tạm bỏ qua chuyện đó, tại sao quần thể dục và quần bó lại để chung với nhau hả! Tôi đời nào lại mặc, quần thể dục gì chứ!」

「Cậu nói gì vậy, Kokoro đã hiểu ra được sức hấp dẫn của quần thể dục rồi đó!」

Chise nói vậy. Towano, người vẫn chưa quen với những cuộc khẩu chiến của hai người họ, đang nhìn họ với vẻ bối rối, bỗng dưng bị gọi tên liền giật nảy mình. Đương nhiên là giật mình trong bộ dạng đang mặc quần bó.

「Cái đó, em... có lẽ nên mặc lại đồ thể thao thì hơn ạ...」

... Có vẻ cô ấy cảm thấy bộ dạng của mình rất đáng xấu hổ.

「Nhắc mới nhớ, vừa nãy Towano vẫn còn mặc đồ thể thao mà nhỉ.」

「V-Vì, v-vì nó ngại lắm ạ...!」

Mặt Towano ngày càng đỏ hơn.

「Nhưng mà, Takumi-senpai anh... thích như thế này, em nghe từ Umenomori-senpai nói vậy...

Thế rồi, em cũng hơi phân vân có nên mặc quần bó không, vì người cao ráo như Serizawa-senpai mới hợp với quần bó. Cho nên, cái này... ừm... th-thế nào ạ?」

Cảm giác lời nói của cô bé chẳng đi vào trọng tâm gì cả.

「Cuộc thi tiếp sức em cũng mặc quần bó tham gia à?」

「Cho nên, cái đó...」

Mặt Towano đỏ như quả táo.

「Không có gì đâu ạ. Hình như em bị gọi đến vạch xuất phát rồi... E-Em xin phép đi trước!」

Towano đỏ bừng mặt, chạy đi như bay.

「Ể? T-Tôi đã nói gì à?」

Tôi bất giác quay lại nhìn Fumino và những người khác, không hiểu sao cả ba người họ đều mang một vẻ mặt kỳ lạ.

「Ừm...?」

「...Cậu không biết thì cũng tốt thôi.」 vút.

「L-Lại chẳng liên quan gì đến tôi, tôi không để ý đâu.」 bốp.

「Meo... chậm tiêu...」 bép.

Bị Chise véo bụng, bị Fumino đẩy vào lưng, bị Nozomi vỗ vào sườn, tôi vừa quay đầu khó hiểu vừa đi vào hàng ngũ chuẩn bị cho cuộc thi chạy tiếp sức đối kháng giữa các câu lạc bộ.

Và cuộc thi tiếp sức năm nay, nhờ sự thể hiện xuất sắc của mọi người, đặc biệt là màn trình diễn tuyệt vời của Nozomi và Daigorō, Câu lạc bộ Mèo Lạc đã giành chiến thắng một cách hoàn hảo.

「Ô ô ô ô ô ô! Quần thể dục của ta! Dã tâm của đế quốc là bất diệt!」

Ieyasu, tên này hoàn toàn không cổ vũ cho câu lạc bộ chút nào.

Sau đó, đại hội thể thao có một môn thi đấu rất nổi tiếng ở Học viện Umenomori. Cuộc thi hai người ba chân vào buổi chiều. Đây là cuộc thi mà người dân trong thị trấn có thể tự do tham gia và có tiền thưởng.

Nó nổi tiếng vì giải thưởng siêu hoành tráng, người có thứ hạng cao có thể nhận được chuyến du lịch nước ngoài, xe hơi, v.v., không chỉ học sinh mà cả người dân trong thị trấn cũng yêu thích môn thi đấu này.

Khi đó, các con đường sẽ bị phong tỏa, mọi người sẽ thi đấu trong thị trấn suốt một tuần. Năm ngoái chúng tôi cũng tham gia, nhưng không đạt thứ hạng cao nên chẳng được giải thưởng gì.

Đương nhiên, năm nay cũng sẽ tham gia, bạn nghĩ vậy đúng không? Nhưng năm nay tình hình có chút thay đổi. Câu lạc bộ Mèo Lạc chúng tôi, vì nhiệm vụ của hội học sinh, phải đi làm nhân viên an ninh.

「Từ trước đến nay hội học sinh và các câu lạc bộ liên kết, bắt buộc phải làm công tác an ninh hoặc hỗ trợ vận hành... Các cô cậu hiếm hoi là câu lạc bộ có liên hệ với nhà Umenomori, bên tổ chức, nên hãy giúp một tay đi. Các cô cậu không có hứng thú với giải thưởng mà đúng không?」

Hội trưởng hội học sinh Học viện Umenomori, Shirabran, vênh mũi lên như thể vừa nghĩ ra một ý tưởng hay.

Có lẽ vì có duyên nợ trong cuộc cạnh tranh chức hội trưởng hội học sinh với Chise, nên thỉnh thoảng cô ấy lại gây khó dễ cho câu lạc bộ, nhưng cô ấy không phải người xấu.

Lễ chào mừng học sinh mới cô ấy cũng đã giúp chúng tôi thu dọn, vài ngày trước khi chị Otome mất tích ở Vương quốc Aslan gây ra náo động, cô ấy đã giúp chúng tôi kêu gọi chữ ký của học sinh trong trường.

「Học sinh bình thường có liên hệ với hội học sinh và các câu lạc bộ cũng muốn giành giải thưởng nên tham gia thi đấu cả. Có cần giúp không?」

Được vị phó hội trưởng có cái tên phức tạp đề nghị, sau khi Chise và mọi người thảo luận, chúng tôi đã chấp nhận nhiệm vụ này.

「Nếu hạnh phúc trên đĩa bằng 0, thì sẽ không gây ra tranh cãi... nhưng, có chút đáng tiếc.」

Dù Nozomi có lẩm bẩm như vậy, nhưng tôi không thể nhớ ra cô ấy đã nói gì.

Thế là, chúng tôi, với tư cách là người phụ trách vận hành cuộc thi hai người ba chân, cùng với đội SP của nhà Umenomori hướng dẫn đám đông dọc đường, giúp đỡ đôi vợ chồng già đau lưng nhất quyết đòi tham gia, tóm lại, chúng tôi đều bận rộn giúp đỡ mọi người.

Dù đã nói với Towano và Shibata là có thể tham gia, nhưng cả hai đều ở lại một bên giúp đỡ.

Dù sao đi nữa, họ là những học sinh mới hiếm có.

Năm nay, người giành chiến thắng trong cuộc thi hai người ba chân là Suzuki-san năm ba và Satō-san năm hai.

Nói cách khác, cặp đôi hầu gái của nhà Umenomori sẽ mặc quần thể dục bước lên bục nhận giải.

Bài hát quần thể dục đáng xấu hổ do Ieyasu, thuộc phe quần thể dục của trường, sáng tác một năm sau lại được những người đàn ông trong hội thanh niên thị trấn do cậu ta gọi đến hợp xướng, điều này đã trở thành một nghi thức trao giải không thể hủy bỏ.

Thế là, đại hội thể thao năm nay đã khép lại một cách hoàn hảo.

Trong khi các học sinh mới có thêm những kỷ niệm mới, thì tiết trời mùa thu cũng ngày một đậm hơn.

Đã hơn một tháng trôi qua kể từ sự kiện chị Otome mất tích ở Vương quốc Aslan.

Chị Otome, người đã chìa tay giúp đỡ thế giới, trong phút chốc đã trở nên nổi tiếng.

Nếu không có Chise và Kaho dùng sức mạnh tài phiệt của họ để kiểm soát thông tin, có lẽ bây giờ đã bị TV hay các phương tiện truyền thông khác làm phiền không ngớt.

Nói gì thì nói, chị ấy cũng là chủ cửa hàng bánh ngọt bí ẩn với bộ ngực khủng mà giới thượng lưu thế giới thường nhắc đến.

Những người được giúp đỡ đã cố gắng hết sức để đáp lễ chị qua mạng, qua bạn bè.

Trên mạng, thông tin đã từng lưu hành thì không thể xóa đi được. Bây giờ thỉnh thoảng vẫn có những người phản ứng, muốn biết kết quả, nên chúng tôi đang cố gắng hết sức để đối phó.

Vương quốc Aslan cũng không phải là không còn vấn đề gì.

Nhưng xu thế này cũng sắp lắng xuống rồi, có thể đón một đại hội thể thao như thường lệ thật là hạnh phúc.

Chắc hẳn chị Otome cũng có chút tự kiểm điểm rồi, kể từ đó, chị đã nghiêm túc làm tốt vai trò chủ cửa hàng Stray Cats.

「Takumi~? Nozomi-chan~? Mừng các em về nhà—? Chị ôm một cái—!」

Tôi và Nozomi vừa về nhà đã bị một bộ ngực vĩ đại ôm chầm lấy.

...Thật ngột ngạt.

Nhưng, hôm nay là một ngày đáng để biết ơn và tận hưởng vì có chị ở nhà.

「Nè, nè, chị làm bánh kem mới rồi đó. Thử đi, thử đi?」

Dù chiếc bánh kem được đưa ra một cách vui vẻ trông vẫn có vẻ hơi tệ.

「Meo, Otome, cho nhiều rượu quá.」

「Không thể nào—Thật à. Uổng công chị đã thử cho loại rượu do Vương quốc Aslan gửi tặng vào.」

「Chị nói đùa phải không? Rượu quý do nhà vua tặng mà chị dùng như thế à?」

Rõ ràng là em định để lớn lên mới uống... rõ ràng là nó rất đắt tiền...

Sau chuyến đi của chúng tôi, Vương quốc Aslan đã nhận được rất nhiều viện trợ và tiến hành các giao dịch thương mại có lợi, tình hình kinh tế của họ dần tốt lên.

Những ngày đến Vương quốc Aslan tìm kiếm chị Otome đã như một giấc mơ.

Ngày hôm đó, tuy là tình cờ, nhưng chúng tôi đã ngăn chặn được, chỉ một trận chiến duy nhất.

Dù vậy, việc ngăn chặn người Musuli, trận chiến của họ vốn đã nằm trong kế hoạch của Aslan, giờ đây họ đóng vai trò trung gian hòa giải cho người Musuli, giúp vương quốc và các bộ tộc nhỏ đạt được hòa giải.

「Hoàn toàn không còn xung đột, chắc phải còn lâu lắm.」 Lúc chia tay, Musuli đã nói vậy.

Dù vậy, việc giúp họ đi từ kết thúc đến khởi đầu khiến chúng tôi rất vui, và nếu chị Otome không liều mạng đến đó, mọi chuyện cũng sẽ không trở nên tốt đẹp như vậy.

Mà, dù là vậy, bỏ mặc cửa hàng để đi giúp người khác, thật mong chị ấy sẽ biết điểm dừng.

Tuy trên thế giới có rất nhiều người đang chờ chị Otome đến giúp đỡ, nhưng đối với chúng tôi, chị Otome là người vô cùng, vô cùng quan trọng, nên mong chị đừng dấn thân vào nguy hiểm.

「A—, lại là món mới của Otome à? Em không ăn nổi đâu. Em thích bánh của Nozomi hơn.」

Chise đến muộn nói.

Hai cô hầu gái đi cùng cô ấy như một lẽ đương nhiên, mặt nghiêm túc, cúi chào.

Nhân tiện, sau khi về nhà, Chise đã tự tay làm bánh cho Suzuki-san và Satō-san.

Dù làm không được ngon, nhưng quản gia Tanaka-san và ba người họ đã cùng nhau ăn hết, Chise đã vui vẻ kể lại chuyện đó từ mấy tuần trước.

Mọi thứ lại bắt đầu như trước.

Hai người đến làm việc ở tiệm trước bước ra từ cửa hàng.

「Này, Takumi cậu chậm quá! Nozomi cũng mau thay đồ đi. Cứ thế này thì đồ bán ra toàn là bánh của chủ tiệm làm mất.」

「E-Em nghĩ ra hình bánh quy mới rồi ạ! Takumi-senpai, anh xem thử đi!」

Fumino và Kokoro trong bộ đồng phục của Stray Cats vui vẻ bắt chuyện với chúng tôi.

「Ồ—đến đây đến đây. Nhưng mà, nhân viên còn đông hơn khách đến cửa hàng nữa. Có nhiều cô gái ở đây thế này, Takumi, hay là đổi đồng phục, mở quán cà phê hầu gái đi.

Nếu bán bánh kem hình con mèo, biết đâu lại kiếm được tiền đó. Hay là mua một bộ bánh tặng một vé bắt tay nhỉ.」

「Ừm... nếu có thể thêm trà xanh và yokan vào thực đơn thì tốt.」

「Kōya-senpai, như vậy thì chỗ này sẽ thành tiệm bánh ngọt kiểu Nhật mất.」

Ieyasu, Daigorō, Shibata ba người tụ tập ở đây, đây cũng là cảnh tượng thường ngày ở Stray Cats.

「Ừm—mọi người đến chị vui quá~ Chị phải cố gắng thôi?」

Nghe giọng nói đầy nhiệt huyết của chị Otome, mọi người trong khu phố mua sắm đều vui vẻ tụ tập lại.

Chỉ cần chị Otome có ở cửa hàng, Stray Cats sẽ trở nên sôi động hơn bình thường gấp nhiều lần.

Cứ như vậy, chúng tôi tận hưởng những ngày bình thường đã lâu không có.

Còn một câu chuyện quan trọng nữa.

Khi Chise Umenomori trở về dinh thự, người chờ đợi cô là ông nội Umenomori Kizaburō đang tức giận.

Đó là điều đương nhiên.

Chise cũng hiểu được việc mình đã làm, bị mắng cũng không thể trách được.

Nhưng sau mười hai tiếng thuyết giáo, ông nội đã nói thế này.

「Xem ra cháu đã kết giao được với những người bạn tốt. Sau này, hãy đối xử tốt với bạn bè. Còn nữa, để phạt, từ ngày mai trong một tuần, cháu phải thay ta tham dự các bữa tiệc.」

Nói xong, ông nội ôm chặt lấy Chise.

Sau khi Chise ra khỏi phòng, cô phát hiện Suzuki-san và Satō-san đang lo lắng chờ đợi mình.

Chise đã kể lại lời của ông nội cho quản gia Tanaka-san, và cam tâm tình nguyện chấp nhận hình phạt.

Nhưng đó thực ra không phải là một hình phạt gì cả.

Tham dự bữa tiệc kéo dài một tuần, quy tụ giới thượng lưu thế giới, được tổ chức tại Hồng Kông.

「Suzuki, Satō, thay đồ xong rồi nhỉ.」

「Vâng, thưa tiểu thư.」

Chise thở dài nhìn hai người tùy tùng—Suzuki và Satō—không mặc đồ hầu gái mà đã thay sang váy dạ hội.

Quả thật, thay mặt ông nội tham dự một bữa tiệc tầm cỡ thế giới là rất vất vả.

Vì là trường hợp không thể cho hầu gái đi theo, nên đã để Suzuki và Satō thay váy dạ hội đi cùng cô.

Dù lúc Chise được mời khiêu vũ là một điểm khó khăn.

「Không biết khách từ Vương quốc Aslan có đến không nhỉ.」

Trong lúc đang nói.

「Chise!!」

Bị gọi tên một tiếng lớn, cô quay đầu lại, thì ra là cha mẹ đã một năm không gặp.

「A a, thật tình, đừng làm người khác lo lắng như vậy chứ!」

Dù bị ôm chặt đến nghẹt thở, rất khó chịu.

Nhưng Chise cảm thấy vô cùng hạnh phúc, cứ ngỡ là hình phạt, hóa ra lại giống như khen thưởng hơn.

「Con xin lỗi, con xin lỗi...」

Những giọt nước mắt rơi xuống, ấm áp đến lạ.

Cô chỉ có thể gặp được cha mẹ khi tham dự những bữa tiệc như thế này.

Hơn nữa, cha mẹ phải giao tiếp với giới thượng lưu thế giới, nên thời gian ở bên Chise rất hạn chế.

Nhưng, Chise cảm thấy vui vì cha mẹ và ông nội đã lo lắng cho mình.

Trở lại phòng điều khiển, Tanaka đang đợi cô ở đó.

Nhận điện thoại từ ông đưa cho để gọi cho ông nội, cô đã bị ông nội cười lớn trêu chọc một phen.

「...Chise-sama, thật tốt quá.」

「Sebastian, ông biết rồi đúng không.」

「Vậy sao ạ. Tôi đâu có khả năng suy đoán được những gì lão gia đang nghĩ.」

Vị quản gia làm mặt như không biết gì, nói vậy.

「...Bị mắng rồi.」

Gương mặt vẫn còn vương nước mắt của Chise nở một nụ cười. Cứ như vậy, Chise cuối cùng đã trở lại là chính mình như thường lệ.

Mùa thu năm thứ hai có những niềm vui mà các khối lớp khác không có. Đó chính là 「Chuyến du lịch của trường」.

Sau giờ học, trên đường từ lớp học đến phòng sinh hoạt câu lạc bộ, chúng tôi đã nói về chủ đề này.

Về cơ bản, chuyến đi sẽ do học sinh làm trung tâm lựa chọn, đến nơi học sinh sẽ tự do hoạt động theo nhóm. Đây đã trở thành chủ đề nóng hổi của khối năm hai.

「Mà này, đã quyết định điểm đến của chuyến du lịch chưa?」

「Hả? Không biết.」

Ieyasu vừa nghịch điện thoại vừa trả lời câu hỏi của tôi.

「Tại sao thế?」

「Ừm, dán rồi—vì có cái tag thú vị nên cứ nhìn mãi... he he.」

Thật không hiểu có gì thú vị... mà thôi, sở thích là tự do của mỗi người.

Daigorō bên cạnh tôi dường như cũng có cùng suy nghĩ, nghiêng đầu. Dù đã trở thành hôn phu của một người xinh đẹp như Tamao nhưng cậu ta vẫn không khá hơn với katakana.

「Này, đến giờ này mà vẫn chưa công bố điểm đến của chuyến du lịch, nghĩ thế nào cũng thấy kỳ lạ nhỉ.」

Đó quả là một câu hỏi rất chính đáng. Ngược lại, việc tôi đến giờ mới nhận ra mới là điều khó hiểu.

「Này, Chise. Rốt cuộc là thế nào?」

Tôi thử hỏi một người, theo một nghĩa nào đó, hiểu rõ chuyện của trường hơn bất kỳ giáo viên nào.

「Ta không biết. Ngân sách rất dồi dào, đi đâu cũng được cả.」

Không thể nhận ra cô tiểu thư này đang nói dối. Nếu nói "muốn dùng khoa học kỹ thuật của NASA để lên mặt trăng", có lẽ cô ấy sẽ thực hiện cho bạn.

「Chuyến du lịch của trường hình như năm nào cũng do ông nội quyết định, năm nay chắc ông cũng đang cân nhắc gì đó. Chẳng phải cũng đã làm khảo sát rồi sao? Đương nhiên, ta cũng có kế hoạch của riêng mình.」

Ánh mắt của cô mỹ ấu nữ với vẻ mặt 「Muốn nghe không?」 bị chúng tôi phớt lờ không thương tiếc. Dù thế nào đi nữa, đó không phải là một kế hoạch bình thường, chúng tôi chỉ cần dựa vào kinh nghiệm là biết.

「Nào—các chú mèo con đằng kia☆ Just a moment, please!」

Không thể không nói đó là một giọng nói trong trẻo như thể vừa phát hiện ra con mồi. Cô ấy là ủy viên ban cán sự tạo không khí cho lớp 2-D của chúng tôi, cũng là thành viên của Câu lạc bộ Mèo Lạc, cựu thành viên câu lạc bộ nhạc nhẹ, Kanae Naruko.

Trên tay cô ấy ôm một chồng giấy photocopy cao đến mức không thấy mặt.

「Tớ sẽ giúp cậu, đi cùng nhau nhé ♫」

Vẫn nhiệt huyết như ngày nào.

「Sao thế, đống giấy photocopy này.」

「Ừm-hình như là dùng cho buổi chào cờ ngày mai, bị giáo viên chủ nhiệm nhờ vả ấy mà. Vì là phiếu khảo sát cho chuyến du lịch của trường nên không thể bỏ mặc được.」

「Bọn tớ đang nói về chuyện này đây.」

Đúng là vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến. Nhân tiện, còn hai tuần nữa là đến chuyến du lịch của trường mà vẫn chưa quyết định được điểm đến, thật đáng sợ.

「Thôi nào, tóm lại là mọi người chia nhau làm đi, giúp tớ bấm ghim đống giấy photocopy này với.」

Naruko vui vẻ đưa chồng giấy photocopy ra, chẳng mấy chốc đã chạy đi giúp đỡ. Cứ thế này thì buổi sinh hoạt câu lạc bộ hôm nay không kịp mất. Chise nóng tính sẽ không tha thứ đâu.

「A-, thật tình! Chuyện này đám hầu gái của ta làm một loáng là xong! Vì còn phải làm thêm ở Stray Cats, thời gian có thể xem triển lãm ở phòng sinh hoạt câu lạc bộ có hạn, để hầu gái của ta giúp là được rồi mà.」

Rồi cô ấy giơ tay phải lên.

「Suzuki, Satō!」

Tiếng búng tay vang lên trong không trung.

「A, ơ?」

Bình thường thì các cô hầu gái sẽ xuất hiện từ một nơi nào đó, sao hôm nay lại không ra. Ngay cả khi ở Trung Đông mà hai người đó còn xuất hiện được, việc không xuất hiện thật là... Trong lúc chúng tôi đang ngơ ngác nhìn nhau trước diễn biến bất ngờ.

「A, a a~, x-xin lỗi~」

Tiếng bước chân thình thịch vang lên từ hành lang, một cô hầu gái với bộ ngực khủng sánh ngang với chị Otome nhưng lại có khuôn mặt trẻ con chạy đến. Các học sinh đi trên hành lang không khỏi bị hai khối đồ sộ rung lắc dữ dội kia thu hút ánh nhìn, và nhường đường cho dáng vẻ tất tả đó. Rồi khi đến trước mặt chúng tôi đang ngây người ra, cô hầu gái ấy... đã vấp một cú trời giáng.

「Ái!」

Cô ấy phát ra một tiếng kêu không mấy đáng yêu, mặt và ngực chịu toàn bộ trọng lượng cơ thể, nhưng không hề nản lòng, cô gái đứng dậy. Đứng nghiêm trong tư thế bất động.

「Thật xin lỗi vì đã đáp lại lời gọi của ngài muộn như vậy! Tôi là thực tập sinh Tabata của đội hầu gái Umenomori!」

「Ừm. Tuyệt vời. Chậm chạp, ngực khủng, lại còn là hầu gái. Không ngờ trong học viện này vẫn còn một nhân tài như vậy ngủ quên, trình độ của ta vẫn chưa đủ.」

Mặc kệ Ieyasu với cặp kính sáng lên vì một nguyên lý nào đó, chúng tôi nhìn về phía cô ấy. Cô hầu gái ngực khủng này chắc chắn là cô gái thuộc hạ của Kaho, cựu phó hội trưởng câu lạc bộ đã tốt nghiệp năm ngoái và là tiểu thư ngang tầm với Chise.

Nhắc mới nhớ, có nghe nói cô ấy sẽ đến nhà Umenomori làm thực tập sinh. Tuy có chút ngạc nhiên, nhưng có lẽ đã gặp mặt vài lần rồi, Chise mở lời.

「Ta gọi là Suzuki và Satō. Hai người đó sao rồi?」

「X-Xin lỗi. Hai cô ấy có việc, đã tạm thời rời đi. Khoảng 20 phút trước, tôi đã được lệnh thay thế họ, ngài có thể giao cho tôi bất cứ việc gì.」

「...Vậy à, mà, cũng có nói là để Tabata tích lũy kinh nghiệm làm việc.」

Xem ra, đây là buổi huấn luyện thực tập sinh mà Chise cũng đã thừa nhận.

「Chise-sama, xin hãy ra lệnh cho tôi.」

Tabata đáng yêu khuỵu gối, cúi chào. Cô ấy không phải là siêu hầu gái như Satō và Suzuki, mà là một hầu gái bình thường ở biệt thự của Kaho... có hơi liều lĩnh.

「Vậy sao. Thế thì, sắp xếp lại đống này và bấm ghim chúng lại. Đây là phiếu khảo sát, tuyệt đối không được làm sai thứ tự.」

「Vâng! Xin cứ giao cho tôi! ...Ái!」

Soạt soạt, từng xấp phiếu khảo sát rơi xuống và vương vãi khắp hành lang.

Cứ tưởng đã xảy ra chuyện gì, thì ra là sau khi nhận chỉ thị của Chise, Tabata quá hăng hái nên đã quên mất mình đang cầm điện thoại trên tay, dùng tay đang cầm điện thoại để nhận chồng phiếu khảo sát, rồi làm chúng rơi vãi ra hành lang. Nhân tiện, lúc cô ấy ngã có thể thoáng thấy bên trong chiếc váy lót của cô ấy. Màu đỏ. Ieyasu giơ tay làm dấu GJ! ở một chỗ vô ích, rồi ăn một cú đá xoáy của Fumino.

Sao nhỉ... cô ấy đúng là một cô gái hậu đậu kinh khủng. Trước đây thật không biết.

「A, a a! X-Xin lỗi! Tôi đang gửi mail cho Kaho-sama để bày tỏ niềm vui khi được cử đến bên cạnh Chise-sama, nên! T-Tôi sẽ dọn dẹp ngay! Mọi người, việc này xin hãy giao cho tôi xử lý!」

Để cô ấy một mình ở đây chắc chắn sẽ dựng lên death flag mất.

「À—cái đó, ừm hứm. Quả nhiên, chuyện này vẫn nên tự mình làm thì tốt hơn nhỉ?」

Naruko, người đọc được không khí, đề nghị như vậy. Tôi và Daigorō cũng đồng ý.

「...Mà, hết cách rồi. Đống phiếu khảo sát này có số lượng của toàn bộ học sinh năm hai, một người không làm hết được đâu.」

Chise mặt nhăn nhó cũng đồng ý. Fumino sau khi đạp Ieyasu một cái và Nozomi đang nhặt phiếu khảo sát cũng gật đầu.

「C-Cảm ơn...」

Cô hầu gái hậu đậu mắt rưng rưng cúi đầu chào chúng tôi.

Mà, vốn dĩ đã định tự mình làm rồi. Nếu không làm rơi vãi phiếu khảo sát ra đầy sàn thì vẫn còn cách mang vào phòng sinh hoạt câu lạc bộ để bấm ghim...

「Không biết còn kịp đến phòng sinh hoạt câu lạc bộ không nữa. Tớ đi chào Towano Kokoro-san và những người khác một tiếng. À, tớ không phải đang lo lắng đâu nhé. Chỉ là, biết đâu các cậu bận rộn lại làm tớ vui hơn thì sao.」

Fumino thật ra rất biết quan tâm người khác. Có lẽ, các em năm nhất đã đến phòng sinh hoạt câu lạc bộ rồi.

「Meo, tôi cũng đi.」

Nozomi cũng đi song song với Fumino. Chắc là có việc quan trọng gì đó ở phòng sinh hoạt câu lạc bộ.

Mà nói mới nhớ, dạo gần đây Nozomi có đặt mấy chậu cây quanh chuồng thú cưng, trồng hoa và các loại thảo mộc.

Cô ấy có vẻ muốn dùng chúng làm nguyên liệu làm bánh trực tiếp, và cũng rất thích trồng hoa.

Nhờ có sự giúp đỡ của Fumino và mọi người, trên sân thượng đã được đặt vài chậu hoa tuy nhỏ nhưng rất xinh xắn.

Chắc là họ muốn chăm sóc hoa một chút đây mà.

Chise cũng chẳng có lý do gì để phản đối, cô vừa thở dài, vừa cùng Tabata thu dọn lại mấy tờ phiếu khảo sát.

Tôi, Daigoro và Ieyasu cũng hiển nhiên vào giúp một tay.

【Được rồi, vậy chúng ta mượn tạm lớp học đằng kia nhé. Xin hỏi có ai ở đó không ạ?】

Và chỉ có Hội trưởng Kanae Naruko lúc nào cũng tràn đầy năng lượng là vẫn phấn khích như vậy.

Không khí mùa thu đã có thể cảm nhận được ngay cả ở xung quanh căn nhà cho thú cưng trên sân thượng.

【Bầu trời cao quá!】

Vừa ngắm nhìn những đám mây ti ở phía xa, Fumino và Nozomi vừa thốt lên.

【……Meo.】

Nozomi mỉm cười. Dạo gần đây Nozomi không còn giữ vẻ mặt vô cảm nữa, Fumino nghĩ.

Biểu cảm của cô bé đã trở nên phong phú hơn, tuy vẫn ít nói như trước, nhưng không hiểu sao trông lại xinh đẹp hơn hẳn.

…Với tư cách là một đối thủ trong tình yêu, tâm trạng mình thật phức tạp.

Đối với Fumino, một năm rưỡi kể từ khi Nozomi đến đây là một quãng thời gian đầy biến động.

Vốn dĩ từ lúc còn là những đứa trẻ trong cô nhi viện của nhà thờ, cô và Takumi đã rất thân thiết, lớn lên bên nhau như anh em.

Thế nhưng Nozomi xuất hiện, và đột nhiên sống chung với Takumi. Nozomi là một cô bé ngoan, nhưng chắc con bé không thể biết được Fumino đã dao động đến mức nào.

Hơn nữa, sau đó Chise, cháu gái của chủ tịch hội đồng quản trị học viện, cũng bày tỏ tình cảm với Takumi…

Thời gian Fumino có thể độc chiếm Takumi hoàn toàn giờ đã bị chia làm ba.

Nếu hỏi có ghét cay ghét đắng chuyện này không, thì cũng không hẳn. Nozomi và Chise đối với Fumino đã là những người bạn không thể thay thế, là những người thân như gia đình, chính vì vậy mà tâm trạng mới phức tạp.

Giá như Takumi có thể lựa chọn một cách dứt khoát thì tốt biết mấy.

Nếu như lúc Nozomi sắp đến sống chung, Fumino ngay lập tức tỏ tình… có lẽ nếu tỏ tình thì đã có chuyện tốt xảy ra rồi.

Nhưng đối với Fumino, một cô gái chẳng hề thành thật với bản thân, thậm chí còn bị gọi là cô bé chăn cừu nói dối, thì việc thốt ra những lời như 【Thích, ghét, thích nhất, ghét nhất】 đòi hỏi một sự dũng cảm vô cùng lớn.

Mình nghĩ là bình thường mình đã truyền đạt tình cảm của mình cho Takumi rồi mà… dù nghĩ vậy, nhưng cũng đã hơn một năm trôi qua kể từ khi chuyện đó xảy ra.

Kết quả là vào đầu năm nay, Nozomi và Chise đã bày tỏ tình cảm một cách rõ ràng với Takumi, và cậu ta cũng đã biết.

Lúc đó, người thở phào nhẹ nhõm vì cậu ta nói không thể đáp lại chắc chắn không chỉ có mình tôi.

May mà màn giúp đỡ phá hoại của Kaho đã không gây ra kết quả tồi tệ. Về điểm này, nói tôi cảm ơn Takumi cũng không sai. Có lẽ nên nói với Takumi một câu "Cậu đúng là đồ nhát gan" nhỉ.

Tôi nghĩ chắc Nozomi và Chise cũng nghĩ vậy.

Vừa là bạn, vừa là tình địch… Fumino thích mối quan hệ giữa những người bạn cùng thích một người như thế này. Tuy có hơi ồn ào, nhưng không nghi ngờ gì nữa, họ chính là những người bạn đồng hành của cô.

【Meo, Fumino. Hửm, cậu đang làm gì vậy?】

【Hửm? Xin lỗi, có chuyện gì sao?】

Fumino đang chìm trong dòng suy nghĩ của mình bỗng bừng tỉnh.

Ngón tay của Nozomi chỉ về phía sau phòng sinh hoạt câu lạc bộ.

Một cảnh tượng hiếm thấy, những người đàn ông mặc đồ đen đang tụ tập ngồi với nhau.

【……Không sao đâu, cái này cũng đã được cho phép rồi.】

【Vậy, vậy ư… Ờm…… Cái này, là để làm kỷ niệm nhỉ.】

Không biết có chuyện gì xảy ra mà có thể nghe thấy tiếng mọi người xì xào bàn tán.

【……Là người của nhà Umenomori phải không?】

【Meo. Vệ sĩ của Chise đó. Có cả người mình từng gặp nữa.】

Fumino và Nozomi đi vòng ra sau để xem thử.

【Ờm…… nhưng, nhưng mà Chise-ojousama…】

【Đây là chuyện đáng mừng sao… Tôi, tôi đã phải cố nhịn không tặng cho đầu gã đó một viên đạn đấy…】

【Tôi, tôi này, đã được Chise-sama ôm lúc tiểu thư ấy năm tuổi đấy! Lúc máy bay của cha cô ấy cất cánh, cô ấy bảo "Con không thấy, bế con lên!"…… Hức…… Ojou-sama…】

【Không phải tốt lắm sao. Ojou-sama hạnh phúc thì chúng ta cũng hạnh phúc…… Hức……】

Không hiểu sao các vệ sĩ lại đang sụt sịt khóc.

【Họ đang làm gì vậy?】

【…Meo. Không biết nữa.】

Trông không giống chuyện vặt vãnh, nhưng cũng không có vẻ gì là chuyện xấu.

Có vẻ như họ đang tụ tập lại để khóc lóc…

Chắc đã có chuyện gì đó xảy ra trong giờ nghỉ.

【Nghe cho rõ đây. Chuyện các anh cầm thứ này phải được giữ bí mật tuyệt đối. Chính vì tin tưởng vào lòng trung thành của các anh, chúng tôi mới đồng ý tăng thêm khẩu phần thịt nướng đấy.】

Lúc này, một giọng nói quen thuộc vang lên từ giữa nhóm vệ sĩ. Là cô hầu gái Suzuki.

【Vâng. Rõ ạ. Chúng tôi, đội vệ sĩ trực thuộc dinh thự Umenomori ở Suzune-cho, thường được gọi là đội cận vệ của Chise-sama, chỉ cần là vì hạnh phúc của Chise-sama, nhất định sẽ vượt mọi khó khăn, không từ nan khổ. Tuyệt đối sẽ không để Chise-sama phải buồn lòng.】

【Tôi biết. Nhưng đây là một vấn đề cực kỳ nhạy cảm.】

Giọng của Sato cũng vang lên.

【Chuỗi sự kiện xảy ra ở Trung Đông vẫn chưa được kể cho Chise-sama. Đôi khi tiểu thư có vẻ như sắp nhớ lại, nhưng về chuyện này thì ngay cả Chise-sama cũng…】

【Chà, với một thiếu nữ thì đó là chuyện đương nhiên. Dù bạn bè là tình địch, cũng không thể vui vẻ nói những chuyện như "Tớ đã trải qua chuyện đó rồi". Huống hồ là nói với các vị đây, những tình địch của tiểu thư. Đặc biệt là Chise-sama, cô ấy được chúng ta nâng niu như trứng mỏng mà.】

…Trải qua? Không thể nói cho tình địch?

Nghe thấy những từ ngữ không mấy hay ho, Fumino và Nozomi nhìn nhau.

【…Này, Nozomi, cái này.】

【…Meo. Đáng ngờ lắm.】

Hai người gật đầu. Chẳng cần phải xác nhận thêm.

Trong đầu họ hiện lên câu chuyện [Chise và Takumi, chuyến phiêu lưu Trung Đông chỉ có hai người] mấy hôm trước.

Tuy có mục đích quan trọng là tìm kiếm chị Otome mất tích, nhưng Chise và Takumi đã ở bên nhau chỉ có hai người suốt mấy tuần liền.

Dù có gặng hỏi hai người họ chuyện gì đã xảy ra sau khi trở về, họ cũng không kể hết mọi chuyện.

Hơn nữa, vì chuyện liên quan đến chị Otome là trọng tâm, nên họ cũng không hỏi đến chuyện hai người ở khách sạn.

Takumi cứ lảng sang chuyện có gián hay gì đó, khiến họ có chút bất an.

Sau chuyến đi đó, Chise có vẻ trưởng thành hơn một chút, trông điềm tĩnh hơn. Điều này có hơi khó chịu. Nhìn chung cô ấy đã lớn hơn một chút, trở nên xinh đẹp hơn.

Trong khi vốn dĩ cô ấy đã dễ thương như búp bê rồi.

Thậm chí cả Takumi sau khi trở về cũng đổi cách gọi từ 【Umenomori】 thành 【Chise】.

Fumino cảm thấy có một mối nguy cơ. Một cảm giác vô cùng cấp bách.

Một năm cạnh tranh để giành lấy Takumi.

Biết đâu, trong lúc mình không hay biết, mình đã thua rồi.

Vừa nghĩ đến đó, cơ thể đã tự động di chuyển.

【Suzuki! Sato! Cho tôi làm phiền một chút được không!】

Trong khoảnh khắc Fumino tiến đến chỗ các vệ sĩ, những bóng người to như gấu đã biến mất trong nháy mắt.

【Ôi chà, Fumino-sama. Chào buổi sáng.】

Hai cô hầu gái mỉm cười đứng đó, trông không có gì khả nghi.

【Vừa rồi… mọi người đang làm gì vậy?】

【Nói là làm gì à… À à, chúng tôi đang bàn một chút về phúc lợi cho đội vệ sĩ của nhà Umenomori thôi ạ.】

Suzuki nở một nụ cười như thường lệ.

Sato thì đứng im như một bức tượng.

Và đội vệ sĩ Umenomori gần mười người vừa rồi giờ đã không còn một bóng.

Đúng là đã được huấn luyện, tốc độ còn hơn cả ninja.

【Chuyện gì của nhà Umenomori mà hai người không nói cho chúng tôi biết vậy?】

【Tôi không rõ ạ, xin thứ lỗi. Chúng tôi phải quay lại làm việc rồi.】

Ngay khoảnh khắc họ cúi chào.

【……Meo. Cái này.】

Cùng lúc đó, một con mèo hoang khác cũng xóa đi bóng dáng của mình, cô bé nhảy xuống từ trên mái nhà.

Là Nozomi.

【Em nhặt được. Có vẻ họ định đưa cái này đi.】

Trên tay cô bé là một chiếc phong bì.

【Á, cái, cái đó là…… Nozomi-sama, xin hãy trả lại!】

Hai cô hầu gái bối rối.

Lợi dụng lúc Fumino hỏi chuyện họ, Nozomi đã nhặt được chiếc phong bì này.

【Sato, Suzuki…… Cái này là…】

【Kh-không được xem! Fumino-chan, Nozomi-chan, nể tình bạn học, tha cho tớ đi mà!】

Có lẽ vì không có Chise ở đây, Sato hiếm hoi trở lại con người thật của mình, cố giật lại phong bì từ tay Nozomi.

【A!】

Đúng lúc đó, chiếc phong bì tuột khỏi tay, và những thứ bên trong rơi vãi ra khắp sân thượng.

Là những tấm ảnh.

Người trong ảnh là Chise.

Là những bức ảnh chụp trong chuyến đi Trung Đông cùng với Takumi.

【Cái này… quả nhiên, là ảnh chụp ở Vương quốc Aslan!】

【Ôi… Thôi xong rồi.】

Suzuki vô cùng thất vọng. Cùng lúc đó, đội vệ sĩ quay trở lại với vẻ mặt đầy áy náy.

【Xin lỗi, chúng tôi đã nói những lời ích kỷ.】

【…Không có chuyện đó đâu ạ. Fumino-sama, Nozomi-sama, Chise-sama không biết việc có vệ sĩ đi theo và bị chụp ảnh đâu ạ. Xin hai vị hãy giữ bí mật…】

Các cô hầu gái vừa nói vừa nhanh chóng thu dọn những tấm ảnh.

Dường như có những tấm ảnh không thể để người khác thấy.

【……Meo, Fumino, cái này.】

【Cái, cái này là…】

Fumino chết lặng.

Nozomi cũng vậy.

Chise và Takumi đã hôn nhau.

Đó là một bức ảnh đẹp như phim, với nền là hoàng hôn.

【Ôi… Xin lỗi người, Chise-sama.】

Các cô hầu gái thất vọng não nề.

Trước mặt Fumino và Nozomi đang sững sờ, những người đàn ông mặc đồ đen, đeo kính râm xếp thành hàng.

【Thực sự xin lỗi. Đội vệ sĩ Umenomori chúng tôi là những người sẵn sàng hy sinh tính mạng vì Chise-sama. Vì vậy, dù biết là không thể tha thứ, chúng tôi vẫn xin những tấm ảnh của Chise-sama để mang theo bên mình. Đây là chỗ dựa tinh thần của chúng tôi. Lần này, vì Chise-sama đã bước lên nấc thang của người lớn, nên chúng tôi bằng mọi giá phải có được tấm ảnh này…】

Những người đàn ông vừa khóc vừa cúi đầu.

【Xin hãy giữ kín chuyện này! Cho đến khi Chise-sama tự mình nói ra, xin hai vị hãy…】

Thế nhưng, Fumino và Nozomi đã không còn nghe lọt tai những lời của họ nữa.

Takumi và Chise đã hôn nhau.

Sự thật này… chúng tôi không hề biết.

Mối quan hệ mà chúng tôi vẫn nghĩ là ngang bằng có lẽ đã thay đổi.

Sự thật này vẫn luôn tồn tại giữa hai người họ.

Thế nhưng, ngọn lửa tình yêu trong lòng hai thiếu nữ không thể vì chuyện này mà dập tắt.

【…Meo, ăn gian quá.】

Đôi mắt Nozomi lóe lên ánh sáng.

【……Tớ chẳng thèm để tâm đâu nhé. Chà, cái tên Takumi thiếu quyết đoán đó chắc sẽ không nói ra chuyện này đâu, Umenomori cũng chẳng có nghĩa vụ phải nói cho chúng tôi biết. Thật lòng tớ thấy sao cũng được!】

Nói những lời hoàn toàn trái ngược với lòng mình, hai mắt Fumino cũng rực lửa.

Vì họ không nói ra, nên cũng không cần phải nói cho họ biết là mình đã biết chuyện.

Và rồi……

Tình cảm dành cho Takumi, cả ba người đều hiểu rõ trong lòng.

Trong phòng sinh hoạt câu lạc bộ, điều mà các đàn anh đang chờ đợi và Shibata, người đi ra vì các senpai mãi chưa đến, nhìn thấy là hai nữ chiến binh đang bao quanh mình một luồng đấu khí.

【……Meo. Tớ sẽ không thua đâu, Fumino.】

【Hừ, hợp ý tớ lắm.】

Cứ như vậy, tam giác tình yêu đã bước sang một giai đoạn mới.

Thế nhưng, bản thân chuyện này chỉ là một điểm khởi đầu, và hai người họ vẫn chưa nhận ra điều đó.