Bản dịch mạng chuyển ngữ từ Light Novel Kingdom
Scan: ThinkUltra
Dịch: qq1147862973
Vương quốc Arslan và Nhật Bản có lẽ chênh nhau khoảng 6 tiếng.
Khi màn đêm đã buông sâu, lúc Takumi và Chise thi thoảng ngủ quên, thì Nozomi đã dậy và bắt đầu làm bánh ngọt. Đây là đêm đầu tiên cô ngủ một mình kể từ khi tới Stray Cats.
Cảm giác cô đơn này, đã lâu lắm rồi mới quay lại.
「Yo, chào buổi sáng, chào buổi sáng, chào buổi sáng nhé.」
Ieyasu xuất hiện với vẻ vui vẻ chẳng vì lý do gì. Bất ngờ thay, cậu ta lại là người nắm bắt tình hình rất nhanh, một trợ thủ xuất sắc.
「Mèo. Trông cậy cả vào cậu nhé, Ieyasu.」
「Hê hê hê, tuyệt vời. Được một cô nàng lạnh lùng băng giá gọi tên cứ như là dựng flag ấy nhỉ. Đánh giá của cậu dành cho tớ chắc đang dần dần chuyển từ ‘bình thường’ sang tốt hơn rồi phải không.」
「...Mèo? Gì cơ? Lúc nào cũng là bình thường thôi.」
Nozomi cũng quên mất “bình thường” nghĩa là gì rồi. Chuyện là ngày xưa, trong khi mọi người trong hội đều được Nozomi đánh giá là “thích”, thì Ieyasu là người duy nhất bị đánh giá là “bình thường”, và cậu ta cứ để bụng mãi chuyện đó…
Mặc kệ Ieyasu đang sốc tận óc, vị khách tiếp theo đã đến.
「Ể? Sao Kikuchi lại ở đây?」
Đó là Fumino, trông như đã thức trắng đêm, mắt đỏ hoe.
Chắc là vì lo lắng và cô đơn nên không ngủ được.
「Nozomi, để tớ phụ cậu làm gì đó nhé. Mà sau đó Takumi có liên lạc lại không?」
「Mèo. Cậu ấy có gọi điện từ sân bay sau khi đến Vương quốc Arslan.」
「V-Vậy à. Thế thì tốt rồi.」
Nghe tin cậu ta bình an vô sự, Fumino khẽ thở phào nhẹ nhõm. Nhưng vì người nhận cuộc gọi không phải là mình, cô có chút không cam lòng, nội tâm có hơi phức tạp.
Nếu là nơi có kết nối mạng thì còn gửi mail được, nhưng nếu chỉ có thể gọi điện thoại thì gọi về Stray Cats là cách tiết kiệm nhất. Fumino tự mình hiểu rõ điều đó, nhưng mà…
「Cậu ta nói gì thế?」
「Cậu ấy cúp máy ngay lập tức.」
Thực tế, gọi điện thoại quốc tế từ bốt điện thoại công cộng tốn một khoản phí khổng lồ, nên có lẽ cậu ta chỉ có thể nói những điều tối thiểu nhất.
「Vậy à. Ừm… thôi kệ. Chắc cậu ta sẽ gọi lại thôi.」
Giá mà cậu ta gọi lúc mình đang ở tiệm thì tốt biết mấy. Fumino thở dài.
Các thành viên của Hội Mèo Lạc lấy lại tinh thần và bắt đầu chuẩn bị cho buổi sáng.
「...Xin làm phiền.」
Cốc cốc, có người gõ vào cánh cửa vốn đã mở để báo hiệu sự có mặt.
Quay đầu lại, đó là Sato. Cô đang mặc đồ hầu gái, à không, là đồng phục của Học viện Umenomori.
Thật tình mà nói, đồng phục thì ở trường đã nhìn quen rồi, nhưng khi cô ấy mặc lại cảm thấy rất mới mẻ.
「A, Sato. Chào buổi sáng. Umenomori sao rồi? Cậu đến đúng lúc lắm, Takumi có gửi một lá thư nhờ chúng tớ chuyển cho Umenomori, tớ định nhờ cậu đưa cho cậu ấy.」
Sato lắc đầu với vẻ mặt đau buồn.
「Không thể đưa được ạ.」
「…Mèo, có chuyện gì sao? Chise, không sao chứ?」
Thấy Sato có vẻ lạ, Nozomi bắt đầu lo lắng.
「Tiểu thư Chise… đã đi rồi ạ. Đến Vương quốc Arslan. Vừa rồi đại sứ quán Nhật Bản bên đó đã liên lạc. Hiện tại tiểu thư đang ở cùng Takumi-sama tại đại sứ quán. Vì vậy chúng tôi đã được cho nghỉ phép vô thời hạn…」
「「Ểhhhhhhhhhhhhh!」」
Những cô gái trong Stray Cats đồng thanh hét lớn.
「Ồ ồ. Chuyến du lịch hai người đến Trung Đông à. Thế này… có chuyện gì xảy ra cũng không lạ đâu… Ouch!」
Ieyasu định lắm lời liền bị Fumino, Nozomi và Sato tát cho một phát.
Cả ba nhìn nhau với khuôn mặt tái mét. Cứ thế này, số người phải lo lắng đã tăng lên gấp đôi.
Tiện thể, nội dung phải lo lắng của Fumino và Nozomi cũng tăng đột biến.
Tỉnh dậy, tôi thấy một trần nhà xa lạ. Không hiểu sao, lại có mùi đất.
「...Ưm...?」
Tôi nghiêng đầu định ngồi dậy, nhưng cơ thể nặng trịch.
Vừa nóng vừa nặng, mình bị một bầy mèo tấn công à?
Mấy con mèo gần như lúc nào cũng lẻn vào phòng Nozomi, vào buổi sáng mùa đông sau khi Nozomi ra khỏi phòng, chúng sẽ tràn vào phòng tôi, có lúc tôi suýt thì ngạt thở.
Để không bị ngạt thở, để loại bỏ vật cản nguy hiểm, tôi đưa tay lên vật nặng, nhấc nó lên…
「Ể?」
Không nhấc lên được. Bây giờ đang là giữa hè, nóng chết đi được.
「Ừm… nya… phì phò.」
Và thứ tôi tưởng là mèo đang thở đều đều trong giấc ngủ, rồi trở mình.
「Ối…!」
Thứ quay mặt về phía tôi sau khi trở mình là gương mặt của Umenomori… gần quá!
「Ừm… Đúng rồi! Phải rồi, hôm qua đến Vương quốc Arslan, vì chỉ có một phòng…」
Rất nhiều chuyện ùa về trong tâm trí tôi. Sau khi bị ném trúng bằng vòi sen, một loạt chuyện đã xảy ra, cuối cùng thấy phiền phức quá nên tôi và Umenomori cùng ngã xuống giường ngủ. Cả hai đều mệt mà.
「Phù… nyu… phì.」
…Chết rồi, giờ không phải lúc ngắm gương mặt lúc ngủ của cậu ấy.
Nhưng mà, Umenomori dễ thương thật. Khi tỉnh dậy cậu ấy sẽ biến thành một con thú nhỏ nguy hiểm ngang ngửa với độ dễ thương, nhưng lúc ngủ thì đúng là một thiên thần. Nghĩ kỹ lại, gương mặt ngủ của Fumino và Nozomi thì tôi thấy rồi, nhưng của Umenomori thì đây là lần đầu tiên.
「Lông mi dài quá…」
Khi tỉnh táo, mắt cậu ấy tròn xoe và ánh lên vẻ mạnh mẽ, khác hẳn với dáng vẻ lúc ngủ bây giờ. Lông mi dài đến mức có thể đổ bóng xuống dưới mắt. Hàng mi cong nhẹ tắm mình trong ánh nắng ban mai, tỏa ra ánh vàng lấp lánh. Trông như một con búp bê. Mà vóc dáng cũng nhỏ nhắn nữa.
Vừa ý thức được về cậu ấy, lưng tôi đã ướt đẫm mồ hôi. Tim tôi như muốn nhảy khỏi lồng ngực, cứ đập thình thịch. Hai người, một nam một nữ. Hôm qua còn thấy cả cơ thể trần trụi của nhau… lại còn cảm thấy mùi hương rất thơm.
「Ừm… Hửm? Suzuki… Sato… Ai trải ga giường thế này… khó ngủ quá… ư ư, nóng quá, giảm nhiệt độ điều hòa đi…」
Umenomori nói mớ rồi trở mình mấy lần. Xem ra, sắp tỉnh rồi.
Đối mặt nhau trên giường thế này thì gay go thật.
「…Ưm ưm…, cho ta trà. Trà sáng chuẩn bị thế nào rồi, Sebastian!」
Tôi đang định lặng lẽ rời khỏi giường thì bị chiếc chăn tấn công tới tấp.
「Ặc!」
「Hả? Gì vậy, tiếng gì vừa rồi… Cái, cái gì, quái vật chăn à?」
「Chờ, chờ đã! Quái vật chăn là cái gì!? Cậu nói tớ à?」
「Kyaaaaaaaaaa!!」
Tôi ăn một cú đá bay của Umenomori xuyên qua lớp vải.
Rõ ràng là cậu ấy trùm chăn lên người tôi, rồi còn tấn công tôi, quá đáng thật.
「Tôi ngủ mơ màng, như vậy cũng là chuyện khó tránh mà.」
Ừm, phải nhỉ. Umenomori mặt đỏ bừng, vẻ mặt khó chịu trông có vẻ rất tức giận.
Tôi vừa dùng khăn ướt chườm lên cục u sưng vù ở cằm, vừa gật đầu.
「Tóm lại! Từ nay cấm nhìn trộm tôi lúc mới dậy! Biết chưa!」
「Hiểu rồi.」
Thôi kệ. Tuy bị chút đau da thịt nhưng nhờ vậy cũng không cần cảm thấy khó xử nữa.
Nhân tiện quên luôn chuyện hôm qua thì càng tốt. Lúc này, Umenomori lí nhí nói gì đó.
「Hửm? Gì cơ?」
「Ch-Chẳng có gì cả! Tôi phải thay đồ, Takumi mau ra ngoài đi!」
Bị cô bé xinh đẹp la mắng, tôi vội vã rời khỏi phòng.
Trên giường, Chise đang đứng như trời trồng, thấy Takumi rời khỏi phòng liền mất hết sức lực ngồi phịch xuống. Đôi chân cong gập cứ run lên bần bật.
「Huhu, hu hu hu~~」
Nghĩ đến việc Takumi có thể đã giận, mặt cô càng đỏ hơn, đỏ như thể đang bốc hơi.
「Aaaaaa~~, bị thấy mặt lúc ngủ rồi…!! Mình có nói gì lạ không nhỉ. Không nhớ gì cả, làm sao đây…」
Tối qua còn chẳng muốn chạm vào, giờ Chise lại vùi mặt vào chiếc chăn ấy. Mái tóc vàng óng ả xõa ra từ mép chăn.
「Không muốn, không muốn, chắc chắn mình đã nói gì đó kỳ quặc! Bị Takumi nghe thấy rồi! Xấu hổ quá! Xấu hổ quá đi! Mà mặt còn chưa rửa nữa…. Bị thấy mặt lúc ngủ rồi aaaa!!!」
Cô cố gắng hết sức để kìm nén tiếng rên rỉ lớn, nhưng vẫn có những âm thanh nhỏ lọt ra ngoài. Đối với một thiếu nữ đang yêu, không có gì xấu hổ hơn việc bị người mình thích nhìn thấy gương mặt lúc ngủ. Hơn nữa còn là bị nhìn thấy lúc mình không hề hay biết.
「Au au au au au hu hu hu hu hu!!」
Vừa rên rỉ, Chise vừa dùng hai tay đập lên giường.
「Chết mất thôi…」
Chết vì xấu hổ, chuyện đó có lẽ cũng có thể xảy ra.
Chise nghĩ vậy, một mình dằn vặt.
Bữa sáng là bánh mì và rau củ bình thường, cùng với cà phê cho thật nhiều đường. Vợ của Sajer mỉm cười chia thức ăn cho chúng tôi, nên tôi bất giác ăn rất nhiều.
『Ừm— tuyệt thật. Nhà có khách đến.』
『『Tuyệt thật.』』
Đối diện với gia đình Sajer đang tươi cười, tôi và Umenomori lộ ra vẻ mặt phức tạp có chút xấu hổ.
『Hôm qua hai người ngủ không ngon à?』
Cô con gái nhà Sajer lo lắng hỏi tôi, Umenomori dịch lại lời cô bé cho tôi nghe.
「Không, làm gì có. Đừng lo. Cảm ơn em đã quan tâm.」
Tôi xoa đầu cô bé. Cô bé nở một nụ cười vui vẻ.
『Ha ha ha, không cần lo cho Kikia đâu. Anh chàng này chỉ bị vợ mình đá ra khỏi phòng tắm thôi. Đàn ông lúc nào cũng vậy. Vợ mạnh mẽ thì gia đình hạnh phúc, nước nào cũng thế thôi!』
Sajer vui vẻ nói gì đó mà Umenomori mặt đỏ bừng không dịch cho tôi.
『Ngày xưa, đất nước này thường xuyên tiếp đãi những người đi du lịch như thế này. Đất đai màu mỡ, ngành du lịch cũng phát triển thịnh vượng. Nhưng mà, bộ tộc nào cũng nói những lời tự cho mình là đúng…』
『Thôi thôi, nói gì với khách vậy. Lỡ họ nói không muốn đến đất nước này nữa thì sao.』
Vợ Sajer ôm lấy ông như để an ủi.
『Để hai vị nghe những chuyện không vui rồi, xin lỗi nhé. Nhưng mà, nhờ hai vị mà nhà tôi kiếm được số tiền bằng cả tuần làm việc, lâu lắm rồi mới được tận hưởng niềm vui tiếp đãi khách. Cảm ơn hai vị.』
… Đây là những lời chúng tôi nên nói mới phải.
Không ngờ lại được chào đón đến thế. Tôi cảm thấy đây là một gia tài vô cùng to lớn.
『Vậy, hôm nay hai vị định đi đâu? Nếu hai vị thuê xe của tôi, dĩ nhiên tôi sẽ không tính phí cho người nước ngoài, còn giảm giá 3% so với giá thông thường coi như là dịch vụ. Tiện thể, nếu hai vị ở lại nhà tôi vài ngày liên tục, tiền trọ cũng sẽ được giảm 5% so với đêm qua.』
「Đúng là biết làm ăn thật. Nhưng mà, đúng là an toàn hơn so với việc tìm bừa một nhà trọ nào đó. Hơn nữa…」
Gương mặt của Umenomori chuyển từ kinh ngạc sang vẻ mặt của một thương nhân.
「Không thể xem thường mạng lưới thông tin của người dân địa phương được. Takumi, được chứ. Đặt cược vào những người này.」
「Đương nhiên rồi. Ván đã đóng thuyền rồi.」
Chúng tôi nhìn nhau cười.
『Được thôi, Sajer. Chúng tôi chấp nhận tất cả những điều kiện này. Nhưng có hai yêu cầu.』
『Là gì vậy? Cô cứ nói.』
『Thứ nhất là chuẩn bị thêm một cái giường trong phòng. Thứ hai là….』
Umenomori ra hiệu bằng mắt, tôi lấy ra rất nhiều tấm ảnh đã rửa từ ba lô leo núi.
Ảnh của chị Otome.
『Tôi muốn tìm người này. Các vị có thể giúp tôi tìm được không?』
Vợ và các con của ông đều rất hứng thú nhận lấy những tấm ảnh.
『Tôi biết rồi. Cứ giao cho tôi!』
Bà vợ vỗ ngực. Trông thật đáng tin cậy.
Bọn trẻ cũng hứa với chúng tôi sẽ hỏi rất nhiều người.
『Bây giờ, đất nước này rất ít người nước ngoài, mọi người cũng lo bị cuốn vào chiến tranh. Nếu người trong ảnh ở trong thị trấn này, nhất định sẽ tìm ra thôi.』
Sajer cũng nói sẽ hỏi các đồng nghiệp lái taxi.
Lần này phải tin rằng sẽ có được thông tin.
Thế nhưng, đời không dễ dàng như vậy.
Ba ngày sau đó, hoàn toàn không có bất kỳ thông tin nào.
Lúc này, ở Stray Cats, mọi người đang nóng lòng chờ đợi tin tức.
Một phần cũng vì là kỳ nghỉ hè, nên tất cả mọi người đều ở lại Stray Cats mỗi ngày.
Vì điện thoại chỉ gọi về đây, nên cũng đành chịu.
Nhân tiện, cửa hàng vẫn đông khách như thường lệ.
「A— Mọi khi đến hè là khách vắng đi, sao bây giờ trong tiệm lại đông khách thế này!」
「Ê— Đá bào, có ai muốn ăn đá bào không!」
Ieyasu và Daigoro đang vui vẻ bán đá bào trong tiệm.
Họ tìm thấy một chiếc máy làm đá bào dùng cho các quầy hàng rong trong tiệm, thử bán và kết quả là rất được ưa chuộng.
Các loại đồ uống lợi nhuận cao cũng bán được rất nhiều, tiệm buôn bán rất phát đạt.
Có lẽ khi Takumi trở về, nhìn thấy hóa đơn sẽ nói tôi không cần thiết phải ở lại tiệm rồi đi Đức mất.
「...Fumino.」
「Sao thế, Nozomi.」
Trong Stray Cats, người ủ rũ nhất là Nozomi. Fumino bất ngờ thay vẫn giữ được nụ cười thường ngày.
「Không sao chứ.」
Không có chủ ngữ, nhưng cũng hiểu Nozomi muốn nói gì.
「Không sao đâu.」
Không có căn cứ, nhưng Fumino lại nói một cách chắc nịch.
「Tớ biết mà. Takumi nhất định sẽ đưa Otome trở về.」
「...Fumino, mạnh mẽ thật.」
Nozomi nhìn Fumino với ánh mắt ngưỡng mộ. Trong mắt Fumino, ngọn lửa đang bập bùng.
「Đâu có…. cũng không phải là không có.」
「…Này, Fumino. Tớ đến phòng cậu được không?」
「Ể? Sao đột nhiên lại?」
「Tớ muốn làm gì đó, có lẽ tớ có thể làm được gì đó.」
Nozomi rất nghiêm túc. Đôi mắt cô nói lên rằng cô không muốn ngồi yên không làm gì cả.
「Chị, các chị ơi, cứu em với! Em một mình… có chuyện, chuyện gì vậy ạ?」
Trong lúc Fumino và các cô gái đang nói chuyện, Kokoro, người một mình trông coi tiệm, đã nhận ra tình hình của hai người.
「Không sao đâu. Xin lỗi nhé.」
Fumino xua tay ra hiệu Kokoro không cần bận tâm, nhưng Nozomi lại cúi đầu.
「…Xin lỗi. Tớ, đã ích kỷ.」
「Ừm. Nhưng ở đây còn có người ích kỷ hơn nữa mà.」
Chise có bình an không. Có cần phải tát cho cô ta một cái, nên mong cô ta bình an trở về.
「Được thôi, Nozomi. Cậu muốn làm gì thì cứ làm. Có tớ ở tiệm rồi, cậu không cần lo.」
「Fumino… Cảm ơn.」
Rõ ràng là tình địch, nhưng lại là người hiểu rõ tâm trạng của mình hơn ai hết.
Cả hai ôm chầm lấy nhau.
「Cố lên nhé. Chắc chắn sẽ không sao đâu.」
「Mèo. Tớ sẽ cố gắng.」
Thế là, hai người bắt đầu cuộc chiến của riêng mình. Mỗi người theo cách riêng, vì những người quan trọng.
Và rồi, quả nhiên đúng như dự đoán.
Cuối cùng, người phát hiện ra có người quen chị Otome lại là con gái của Sajer, Kikia.
Tôi chỉ biết cảm ơn quyết định đúng đắn của mình. Có lẽ, ngay cả mạng lưới thông tin của Umenomori phần lớn cũng không phải là người của đất nước này. Chúng tôi bất giác ôm chầm lấy Kikia.
Cô bé rất tự hào dẫn một thanh niên đến.
『Người này nói anh ấy biết đó!』
Nghe anh ta nói qua, anh ta đang làm việc cho một tổ chức phi chính phủ địa phương để kiếm sống.
『Người trong ảnh là Otome đúng không. Cô nàng ngực khủng ấy.』
Tóc đen dài, luôn tươi cười, một người đẹp hoạt bát, tiện thể còn có bộ ngực khủng nữa. Đúng là chị mình rồi!
「Anh, anh gặp ở đâu? Em, là em trai của chị ấy!」
『Chị ấy từng làm tình nguyện viên ở khu trại tị nạn gần đây. Nhưng mà…』
「Nhưng mà?」
『Thực ra cách đây không lâu chị ấy đã mất tích, đáng lẽ phải có người đi tìm… nhưng không tìm thấy. Ở đây có nhiều vụ bắt cóc người nước ngoài, có thể sẽ có yêu cầu tiền chuộc, nên chúng tôi đã chờ, nhưng không có liên lạc nào như vậy… Vậy nên, chúng tôi nghĩ là chị ấy đã về nước rồi.』
Anh chàng nói với vẻ áy náy. Tôi không kìm được mà ghé sát mặt lại.
「T-Tại sao!?」
『Ừm. Thành thật mà nói, ngay cả những nhân viên được tổ chức cử đi chính thức cũng có người không chịu nổi mà bỏ trốn. Vì tổ chức thay đổi đột ngột, vừa quen việc đã bị điều về nước cũng không phải là chuyện hiếm. Otome là một tình nguyện viên kỳ lạ, một mình đến đất nước này, không ai có thể ràng buộc được chị ấy….』
Thì ra là vậy…. Vậy thì, thông tin Umenomori điều tra được rằng chị ấy mất tích, khớp với thông tin này, cũng không có thêm thông tin mới nào….
「Bây giờ, không biết chị ấy ở đâu phải không…」
『Này, chồng mà mặt ủ mày chau, vợ sẽ lo lắng đấy.』
Tôi không kìm được mà cúi đầu chán nản. Vợ của Sajer vỗ lưng tôi.
『Chuyện bây giờ mới bắt đầu. Sajer, nói cho cậu ấy đi.』
『Ôi chao, tôi còn định tạo bất ngờ cơ.』
Sajer mỉm cười.
『Nhờ Kikia tìm được người này, tôi mới biết một chuyện. Otome không thuộc tổ chức phi chính phủ nào cả, nên không có phương tiện di chuyển đúng không? Tôi chợt nảy ra ý và đi điều tra. Và rồi, tôi phát hiện ra. Có một tài xế xe tải thấy một người phụ nữ tóc đen lên chiếc xe tải chở hàng lên núi.』
Sajer!? Sao ông không nói chuyện này ngay từ đầu!
『Chỉ là… à, tôi không khuyến khích hai người đi.』
Sajer lộ vẻ suy tư trên khuôn mặt râu ria của mình, rồi thở dài.
『Khu vực đó, rất gần với căn cứ của quân nổi dậy. Đương nhiên, chiến sự cũng rất ác liệt. Người Nhật sợ cả con sâu thì làm sao chịu nổi ở đó…』
「Cháu sẽ đi!」
Tôi biết ông ấy đang lo lắng cho tôi, nhưng tôi vẫn kiên quyết nói.
Sajer nhún vai.
『Mà, tôi biết cậu sẽ nói vậy mà. Người cho thông tin có một yêu cầu. Người quen của tôi nói hy vọng có người đến khu trại tị nạn bên kia làm phiên dịch. Vợ của cậu có vẻ học ngôn ngữ rất giỏi.』
『Ồ hô, có mắt nhìn thật. Tiếng Anh, tiếng Pháp thì không thành vấn đề. Hơn nữa….』
Umenomori nói tiếp ngay sau đó.
『Sajer, cảm ơn ông.』
「Ume, Umenomori, vừa rồi là…」
「Đúng vậy, ngôn ngữ của bên này! Tiếng Arslan đó. Nghe nói chuyện lâu như vậy rồi, đối thoại hàng ngày thì cũng hiểu được đôi chút. Mà, có dùng chút mẹo nhỏ.」
Umenomori đầy tự hào, không, điều này thực sự đáng tự hào.
『Tốt lắm, vậy quyết định thế nhé. Sáng mai, xuất phát. Xe tải sẽ đưa hai người đến đó!』
Cuối cùng cũng có thể tiến thêm một bước gần hơn với chị Otome. Tim tôi đập không ngừng.
Tối hôm đó, chúng tôi tổ chức một bữa tiệc chia tay nho nhỏ. Tuy đắt hơn giá thị trường, nhưng ở Nhật thì chỉ bằng giá phòng khách sạn thương mại, mà còn bao ăn nữa. Chúng tôi trả tiền bốn ngày, bà vợ vừa áy náy vừa vui vẻ nhận lấy.
『Xin lỗi nhé, Sajer nói linh tinh quá. Vốn định cho hai vị ở miễn phí, nhưng gia cảnh chúng tôi cũng không khá giả… số tiền này, chúng tôi tiết kiệm dùng thì có thể sống được hai tháng. Cảm ơn nhé.』
『Bà nói gì vậy. Các vị còn tìm ra manh mối của Otome cho chúng tôi, chúng tôi mới phải nói cảm ơn.』
Umenomori nói đúng. Hơn nữa, những bữa cơm nấu bằng cả tấm lòng đã lấp đầy bụng chúng tôi mỗi ngày.
Kikia và cậu em trai còn đang chảy nước mũi của cô bé ngồi lên đùi chúng tôi.
『…Sắp đi rồi à? Ở lại thêm vài ngày nữa đi mà.』
「Xin lỗi nhé. Các anh chị phải đi tìm chị gái.」
Đối thoại qua lời phiên dịch của Umenomori, tôi cũng đã quen dần. Biểu cảm có thể tiết lộ rất nhiều thông tin.
『Vậy à… buồn quá.』
Tôi nhớ ra một thứ, và tặng nó cho những đứa trẻ thân thiết với mình.
「Đúng rồi. Cái này, cho các em.」
Tôi định lấy ra món đồ chơi kiểu Nhật dễ thương mà Yune đã cho tôi để tặng cho Kikia và em trai cô bé. Ngạc nhiên thay, Sajer đã ngăn tôi lại.
『Không, không được không được. Sao có thể nhận được. Tiền taxi và tiền trọ thì tôi nhận của cậu, nhưng đồ không có lý do thì sao có thể nhận được. Điều này không phù hợp với lòng tự tôn của chúng tôi.』
Tôi ngạc nhiên trước vẻ mặt nghiêm túc của Sajer. Thì ra, người dân nước này là như vậy sao.
「…Nhưng, đã là bạn bè rồi, muốn tặng một món quà… cũng không được ạ?」
Umenomori dịch lời tôi một cách đầy sinh khí.
『…Bạn bè, à. Người Nhật nghĩ như vậy sao.』
Sajer khoanh tay, suy nghĩ… rồi đưa đồ chơi cho hai đứa trẻ.
『Được, vậy thì, chúng ta là bạn bè. Lần sau đến đây, hãy mang theo cả chị gái của cậu nữa nhé.』
Lũ trẻ reo lên vui sướng vì món đồ chơi xa lạ lần đầu tiên nhìn thấy.
Chúng tôi cũng rất vui, không thể ngừng cười.
『Đến lúc đó, tôi sẽ giảm giá 90% tiền trọ cho!』
…. Hết cách với Sajer thật. Chúng tôi cười từ tận đáy lòng.
Buổi tối vui quá nên thức khuya, không để ý đã ngủ quên. Đến khi tỉnh dậy, chúng tôi mới vội vã đến nơi hẹn với Sajer.
「X-Xin lỗi!」
『Đợi cậu mãi! Vậy, xuất phát ngay thôi!』
Người tài xế xe tải do Sajer giới thiệu mỉm cười với Umenomori, người tỏ thái độ vênh váo dù mình đã đến muộn. Anh ta đúng là người tốt.
『Ồ ồ, đến rồi à. Nghe Sajer nói rồi. Cần phiên dịch đúng không? Giúp chúng tôi quá.』
Người khác mà Sajer giới thiệu là một ông chú người Pháp, Joubert. Ông ấy cũng đang mỉm cười, trông cũng là người tốt.
Hai người họ lập tức bắt đầu nói chuyện. …Oa— hoàn toàn không hiểu gì. Có vẻ Umenomori đang nói chuyện với Joubert bằng tiếng Pháp. Thật sự, Umenomori giỏi quá.
「Ông ấy bảo chúng ta lên xe tải đi. Nếu không sẽ muộn.」
「Vâng, vâng ạ! Làm phiền rồi!」
Tôi cúi đầu, rồi leo lên thùng của chiếc xe tải nhỏ đi đến khu trại tị nạn.
Họ đang nói gì, tôi hoàn toàn không hiểu.
「Ông ấy nói đi đến khu trại mất khoảng mười tiếng.」
Hô— mười tiếng à. ……Hả? Mười tiếng!?
『Khoan đã, ông vừa nói mười tiếng?』
「Mười tiếng, vậy trong thời gian đó ăn uống và đi vệ sinh thì sao?」
『Ông bảo chúng tôi phải ngồi trên cái thùng cứng như tấm ván này mười tiếng à?』
Umenomori hỏi Joubert, người không hiểu tiếng Nhật, bằng tiếng Pháp, rồi Joubert thấy vẻ mặt kinh ngạc của chúng tôi liền phá lên cười, sau đó trả lời rằng thế nào rồi cũng có cách.
「Đây không phải chuyện để cười đâu!」
Chúng tôi bị sốc văn hóa, và trong tình trạng đó, chúng tôi lên đường đến nơi cuối cùng mà chị Otome được nhìn thấy, khu trại tị nạn.
Đường đi gập ghềnh, chúng tôi bị lắc lư trong xe tải suốt mười ba tiếng. (vượt quá thời gian dự kiến).
Nhưng ở đây lại có một điểm mù bất ngờ. Chúng tôi đã không lường trước được “thời gian lắc lư”.
Đúng là xe đã chạy mười ba tiếng. Nhưng trong đó, có thời gian dừng xe rất lâu để ăn uống, và còn có cả hoạt động cắm trại dã ngoại nữa!
Kết quả là, khi chúng tôi đến khu trại thì đã qua hai mươi bốn tiếng.
Nhân tiện, cảm nhận của Joubert là “lần này nhanh đấy”.
Cảm nhận về thời gian của ông ấy khác chúng tôi quá nhiều…. Trong lúc Joubert đưa đồ đạc từ trên xe tải xuống cho các nhân viên, chúng tôi làm công việc phiên dịch. Thực ra thì Umenomori phiên dịch, tôi chỉ giúp vận chuyển đồ đạc.
Cứ như vậy, chúng tôi đã đến khu trại tị nạn mà Joubert đã nói….
「Đây là… lều, toàn là lều.」
Tầm mắt bao quát toàn là lều, lều, lều, lều.
Tôi cũng đã biết trước phần nào, nhưng quả nhiên khi tận mắt chứng kiến vẫn sốc hơn nhiều.
「Bên kia có nhà kìa….」
Nói là nhà, nhưng cũng chỉ là những công trình được ghép lại từ những tấm ván gỗ. Cũng có thể gọi là nhà lắp ghép. Dù vậy, đó vẫn là những công trình tươm tất nhất trong khu trại này. Nhìn thấy cảnh tượng này tôi chỉ biết đứng ngây ra, nhìn xung quanh.
「Như thế này… chị ấy, thấy cảnh này chắc chắn sẽ rất nỗ lực…」
Đúng vậy, người chị không sợ hãi bất cứ nơi đâu, luôn sẵn lòng giúp đỡ người khác của tôi. Nhìn thấy cảnh này, chắc chắn chị ấy sẽ dùng hết sức lực như một chiếc xe ủi đất, hành động vì người khác.
Là em trai của chị ấy, tôi không thể chỉ đứng ngây ra đó được.
「Trước hết phải tìm được tin tức về chị ấy.」
「Đúng vậy. Trung tâm khu trại chắc chắn có cơ sở quản lý.」
Chúng tôi đi đến khu vực tập trung của các tổ chức phi chính phủ. Và nhận được câu trả lời ngắn gọn.
『À à, đúng là có một thời gian ở đây. Giao lưu với người dân địa phương, đặc biệt là rất nỗ lực giúp đỡ trong việc đảm bảo vệ sinh và lương thực… Cậu hỏi tôi mới để ý gần đây không thấy chị ấy.』
Khu trại tị nạn này rất lớn, là một khu định cư với quy mô hàng nghìn người, tổ chức phi chính phủ này là cửa ngõ nhập lương thực, bao gồm cả nhân viên y tế thì người nước ngoài rất ít. Nhưng, chị Otome không ở trong tòa nhà gỗ này, mà giao lưu và hoạt động cùng người dân địa phương, nên họ ít khi gặp chị ấy.
Hơn nữa, khuôn mặt của người dân nước này cũng là người châu Á, chị Otome chỉ cần thay trang phục là có thể sẽ không còn nổi bật nữa. Umenomori có mái tóc vàng, nên rất dễ nhận ra.
『Thôi, tôi sẽ hỏi thăm những người xung quanh. Mà hơn thế, nghe nói cậu có thể phiên dịch.』
Sau đó, chúng tôi giúp đỡ một chút cho các nhân viên tại đó, rồi bắt đầu đi hỏi thăm tin tức trong khu trại.
Môi trường hoàn toàn không thể nói là vệ sinh được. Mùi cũng rất nặng.
Nhưng, điều đáng ngạc nhiên là, mọi người đều rất vui vẻ và tươi cười.
Thấy chúng tôi, họ lại còn chủ động đến gần.
「Umenomori, ông ấy nói gì thế?」
「…Ừm… người này nói không biết!」
Umenomori trả lời tôi một cách khó chịu. Điều này cũng có lý do. Từ nãy đến giờ ai cũng nói với cô ấy những lời tương tự. Tôi cũng vậy, nếu là tiếng Anh thì tôi cũng có thể nghe hiểu được.
Tôi đoán là cô ấy bị nói tại sao một đứa trẻ lại ở nơi này.
「Làm cái gì vậy! Ai cũng coi tôi là trẻ con!」
Ừm, quả nhiên không sai. Chỉ là, dù tôi muốn bênh vực cô ấy, nhưng tôi lại không biết tiếng Anh, nên tôi chỉ có thể an ủi Umenomori.
「Umenomori. Cậu nghĩ xem, người phương Đông trông trẻ hơn mà.」
「…. Cảm thấy nói vậy còn tức hơn nữa.」
Umenomori hất mái tóc vàng của mình, quay đầu đi. Đôi má phồng lên thật dễ thương.
Đối với Umenomori, người có ngoại hình khác xa người Nhật, lời này hoàn toàn không phải là an ủi….
Có lẽ cảm nhận được không khí giữa chúng tôi, một người dân địa phương da ngăm đen vì nắng đã xen vào cuộc trò chuyện của chúng tôi.
『Sao thế? Tên đứng sau lưng cô là bạn trai của cô à? Nhóc con mà cũng tìm được bạn trai, giỏi ghê.』
『Không phải bạn trai, là chồng chưa cưới của tôi! Biết chưa hả?』
Họ nói nhanh quá tôi không nghe được, có phải đang nói về chị gái không?
『Chồng chưa cưới? Ôi, ghê thật! A ha ha ha!』
『Tức chết đi được—!』
… Có lẽ là không phải. Xem ra còn phải nói chuyện dài dài. Tôi chỉ biết thở dài.
Cứ như vậy, chúng tôi chỉ có thể đi lang thang trong khu trại, có vẻ rất nổi bật. Khi hoàng hôn buông xuống, đến tối, những người trong khu trại mà chúng tôi đã hỏi thăm vây quanh chúng tôi. Hơn nữa, dù cuộc sống của mọi người rất khó khăn nhưng họ vẫn mang thức ăn đến cho chúng tôi, khiến chúng tôi lại cảm thấy áy náy. Lúc ra đi, vợ của Sajer cũng đã chuẩn bị cho chúng tôi rất nhiều đồ ăn mang theo. Dù vậy, ai cũng muốn làm gì đó cho chúng tôi.
『Gia đình của Otome à! Nói vậy thì cũng khá giống.』
Mọi người đều là những người đã từng được chị gái giúp đỡ. Ai cũng lo lắng cho chị Otome đột nhiên biến mất. Họ cũng đã cố gắng hết sức để tìm manh mối….
『Tôi nghe nói là Otome không kịp về dự lễ cưới, nên hai người mới đến tìm Otome?』
『Không, không phải như vậy. Chắc là để chúc phúc cho hai người kết hôn, Otome đến đây tìm quà. Hai người này chỉ đến đón Otome thôi phải không?』
Chủ đề nhanh chóng bị lạc đi. Tại sao nhỉ? Khi Umenomori dịch cho tôi, mặt tôi đỏ bừng. Umenomori cũng vậy.
「Sao lại thành ra chủ đề này…?」
「Không, không phải lỗi của tôi đâu! Nè— mọi người đừng có tung tin đồn bậy bạ.」
Dù vậy, có thể gặp được nhiều người quen biết chị Otome, chuyến đi của chúng tôi cũng không uổng công. Bởi vì chúng tôi biết được rằng, đến nơi này, chị Otome vẫn là chị Otome như trước đây.
Nói mới nhớ, từ khi đến sân bay đến giờ đã gần một tuần, nhưng vẫn chưa thể liên lạc được về bên kia.
Chắc Fumino và mọi người đang lo lắng lắm… lần gọi trước cũng vậy, chắc là tốn kém quá nên phải vội vàng cúp máy. Thật muốn kể cho họ nghe chuyện ở đây. Mọi người ở Nhật bây giờ thế nào rồi nhỉ.
Lúc này, tại Học viện Umenomori ở Nhật Bản, các thành viên của Hội Mèo Lạc vẫn chưa về nhà, đang tụ tập lại với nhau.
Người triệu tập là Nozomi. Cùng với đó là Ieyasu, hiện đang đảm nhiệm vai trò hội trưởng tạm thời.
「Vậy thì, trong thế giới thông tin hóa này, không dựa vào con đường mạng internet thì không thể chinh phục thế giới được đâu, JK ạ. Vì ngay cả việc vẽ tranh cũng có thể mô phỏng được, ngày càng nhiều công việc được chuyển sang dữ liệu để hoàn thành đó? Dù vậy tôi vẫn dành sự tôn trọng cho các bản thảo manga kỹ thuật số.」
「Xin anh đừng nói nhảm nữa, vào thẳng vấn đề đi, anh Kikuchi.」
「Ừm. Em Towano, dù em đã chạm nhẹ vào dây đàn M của tôi, nhưng vẫn còn non lắm. Nhưng ánh mắt như nhìn xuống một con sâu bọ trên đất của em thì đúng là tuyệt vời.」
「…Ghê tởm.」
Thấy chủ đề sắp đi lệch hướng, Nozomi đã kéo nó lại.
「Mèo. Tớ muốn làm gì đó cho Takumi và mọi người. Giúp tớ.」
Ngắn gọn, rõ ràng. Nguyện vọng của Nozomi chỉ có vậy.
Là cô tự quyết định ở lại Nhật Bản. Vì vậy phải nhẫn nại. Nhưng, chỉ ngồi yên không làm gì cũng rất khó chịu. Cũng lo lắng cho sự an toàn của Takumi và mọi người, quan trọng hơn là, không thể làm bất cứ điều gì cho những người thân yêu đang ở nơi nguy hiểm, điều đó mới là đau khổ nhất.
「Dù ở lại Nhật Bản, cũng phải có việc gì đó có thể làm được.」
Cô muốn tập hợp trí tuệ của mọi người. Mọi người trong Hội Mèo Lạc chắc chắn sẽ nghĩ ra được ý tưởng hay.
「Chà, suýt thì quên mất chuyện quan trọng. Takumi và sư phụ Otome, cũng như hội trưởng của Hội Mèo Lạc chúng ta, Umenomori, đã đuổi theo. Tóm lại, chúng ta ở Nhật Bản muốn hỗ trợ họ thì chắc chắn không thể thiếu mạng internet.」
「Vậy thì, phải làm thế nào?」
「Tadaaa!」
Ieyasu nở một nụ cười vừa đáng ghét vừa kinh tởm với Daigoro, người vừa đặt câu hỏi, rồi chỉ vào chiếc PC trong phòng sinh hoạt.
「Đăng thông báo tìm người của sư phụ Otome qua mạng, rồi gửi đi toàn thế giới.」
Nozomi ngồi trước màn hình.
Sau khi gõ bàn phím một cách nhanh chóng, màn hình khởi động của mạng internet hiện lên.
「A, cái này tớ biết. Là Twitter đúng không? Đăng một tweet là người dùng trên toàn thế giới đều có thể thấy.」
Kanae, người nhìn vào màn hình máy tính, ra vẻ hiểu biết, gật đầu.
「Đúng vậy. Twitter. Đương nhiên tài khoản đã đăng ký rồi.」
「Cái này thực tế phải làm thế nào, Kikuchi?」
「Đầu tiên là loan tin sư phụ Otome mất tích. Nhưng, chỉ là một tin tức về người mất tích ở nước ngoài thì sẽ chẳng ai quan tâm đâu. Lúc này phải dùng đến cái đầu thông minh của tôi đây. Tôi sẽ đính kèm liên kết vào các video Nico mà mình đăng lên, để các otaku chuyển hướng qua đó, u ha ha!」
「Mèo…?」
「Để thu hút sự chú ý, tôi sẽ để cậu, Kiriya, nhảy để đăng video mới. Còn khuôn mặt đẹp trai của Shibata tuy khó chịu thật, nhưng để thu hút các cô gái ba chiều, sẽ nhờ cậu giúp một tay. Nói chính xác thì không phải là cởi áo khoe thân, mà là xắn tay áo lên giúp đỡ. Nhờ cậu đấy. (一肌脱ぐ có nghĩa là giúp đỡ, nghĩa đen là cởi áo).」
「…Ha, ha ha.」
Ngay cả Shibata, người rất giỏi bỏ ngoài tai mọi chuyện, cũng chỉ có thể cười gượng.
「Vậy, vậy thì… em thì sao ạ?」
「Em Towano có thể tham gia ở mức độ “thử nhảy”, nếu không được thì cứ làm diễn viên quần chúng phía sau Kiriya. Dù có bị nhận ra, cũng có thể nâng cao tinh thần của người xem. Điểm mấu chốt là phải biết chừng mực, chừng mực. Chỉ cần lúc đầu thu hút được sự chú ý của mọi người, sau đó chỉ cần thu thập thông tin về sư phụ Otome là được.」
Không ai có thể phản bác lại Ieyasu đang cười một cách khoái trá.
「Chỉ cần thu thập được thông tin, sau đó chỉ cần đợi Takumi liên lạc, lúc đó nói cho cậu ấy là được. Nếu có người ở nước ngoài giúp đỡ thì càng tốt. Tóm lại, trước mắt cứ làm như vậy đi, thế nào?」
「Ừm, vì sư phụ Otome. Và vì bọn họ, tớ cũng sẽ giúp một tay!」
Daigoro từ từ cởi chiếc áo thun ra, để lộ cơ bắp săn chắc của phần thân trên. Mọi người có mặt cũng gật đầu đồng ý.
「Mèo. Cố lên.」
Khi không còn nơi nào để đi, không biết phải làm sao, chính Otome và Takumi đã cứu Nozomi. Cô muốn báo đáp ơn nghĩa của họ. Tình cảm đó cũng có, nhưng suy nghĩ của Nozomi còn đơn giản hơn nhiều.
—Muốn những người thân yêu bình an trở về.
—Vẫn muốn được nhìn thấy nụ cười của những người thân yêu trước mắt.
Lời cầu nguyện thuần khiết đó tràn ngập trái tim Nozomi.
「Cố lên…」
Cô gật đầu một cách vững vàng hơn thường lệ.
Nozomi và mọi người không hề hay biết, có một bóng người đã lặng lẽ rời khỏi phòng sinh hoạt sau khi nhìn thấy họ.
Trong lúc Nozomi và mọi người đang hăng say với các hoạt động trên mạng, Serizawa Fumino đã quay trở lại tiệm.
Vội vàng mở cửa hàng, kiểm tra hàng tồn kho trước khi Nozomi trở về.
「Đường vẫn còn. Ừm… Bột mì vẫn đủ.」
Sau khi Otome đi, doanh thu có giảm sút một thời gian, nhưng bây giờ đã khác một chút.
Stray Cats hiện tại, doanh thu đang dần tăng lên.
「Hừ, Takumi không có ở tiệm cũng không sao.」
Hoàn toàn, không vấn đề gì. Ngược lại, không có ở đây sẽ không làm mình phân tâm, càng tốt hơn.
Nếu Takumi ở tiệm, cô sẽ chú ý đến từng hành động, cử chỉ của cậu, không thể nào bình tĩnh được.
Thà không nhìn thấy cậu ta, lại thấy nhẹ nhõm hơn.
「…Nhẹ nhõm…」
Cô nói khẽ. Fumino cắn chặt môi.
「Ừm, tiếp theo là kiểm tra lượng sô cô la tồn kho….」
「Lượng sô cô la tồn kho, ý em là cái thùng này à?」
「Ể?」
Cô quay đầu lại nhìn người vừa nói.
「Chị Tamao?」
Tamao mở thùng carton chứa sô cô la, đếm số lượng sô cô la trắng bên trong.
「Sô cô la trắng có 12 gói.」
「Tại sao…?」
Chị Tamao chắc cũng bận lắm.
「? Dai-chan nói hôm nay sẽ ở phòng sinh hoạt để nghĩ kế hoạch cứu viện. Nên chị nghĩ bên này chắc chắn thiếu người, nên đến giúp một tay.」
Chị Tamao mỉm cười nói nếu được thì chị muốn làm một cái bảng, rồi vừa điền vào bảng vừa kiểm tra số lượng hàng tồn kho.
「Chị nghĩ là Fumino sẽ ở đây.」
「…Cảm ơn. Chị.」
Fumino kìm nén những giọt nước mắt sắp trào ra.
Fumino cũng muốn giúp đỡ những việc mà Nozomi và mọi người muốn làm… nhưng dù thế nào vẫn ở lại đây.
Không phải vì có thể có điện thoại gọi đến.
Bởi vì đây là nơi trở về của Takumi và Otome. Cô muốn bảo vệ nơi này.
Đương nhiên, cô cũng biết Nozomi cũng có cùng tâm trạng, cũng không phải vì mình và Takumi ở bên nhau lâu hơn mà đòi quyền sở hữu. Nhưng, ở lại đây… cảm thấy gần gũi với hai người họ nhất.
「Hehe, chị cũng vậy, nếu phải xa Dai-chan, chị nghĩ mình cũng sẽ ở lại võ đường Koya suốt thôi.」
Vì sự đồng cảm này nọ, chị Tamao mỉm cười e thẹn.
「Thật là, đàn ông thật ích kỷ. Chị và Dai-chan, gần đây có cãi nhau. Dai-chan bây giờ vẫn nói không hiểu. Em đoán xem cậu ấy đã nói gì?」
「……Em không biết. Anh Koya khác với Takumi, là người nghiêm túc…」
「Chính là cái đó đấy. Dai-chan ấy, cậu ấy nói, “Anh muốn trở thành người có thể giúp đỡ người khác như sư phụ Otome. Vì vậy, nếu anh có chết vì cứu một đứa trẻ sắp bị xe đâm, em đừng buồn, hãy ca ngợi anh.” Nói những lời như vậy đó! Chị có hơi không thể tha thứ được.」
Mặt chị Tamao đỏ bừng vì tức giận.
“Thế này thì không được rồi. Sao có thể không quay về chứ? Cứu người cũng phải đảm bảo bản thân có thể an toàn trở về. Nếu không thì đứa trẻ được cứu cũng sẽ chẳng hạnh phúc đâu. Phải không, Fumino.”
「…Tớ cũng nghĩ vậy thật đấy.」
Tôi thở dài một hơi. Quả đúng là như vậy, phải để cho Takumi nghe những lời này mới được.
Sau khi cậu ta trở về.
Trong một diễn biến khác. Tại góc trà của Stray Cats, ba cô gái đang hờn dỗi uống trà. Họ là những hầu gái riêng của Umenomori Chise – Suzuki và Satō, cùng với Tabata, hầu gái riêng của Kaho, được cô chủ phái đến để giúp đỡ Chise.
「…Tiểu thư Chise, không biết có bình an không…. Tôi đã trình bày với tiểu thư Kaho, cô ấy nói nhà Chikumaen sẽ dốc toàn lực để bảo vệ tiểu thư Chise và tìm kiếm tung tích của Otome-sama, chỉ là…」
「Đúng là một chuyện tốt hiếm có. Xin hãy gửi lời cảm ơn của chúng tôi.」
Suzuki, người hơn cô một tuổi, nói với vẻ hờ hững. Dáng vẻ trong bộ thường phục của cô trông nam tính một cách đáng ngạc nhiên.
「A—a, thật tình. Tiểu thư Chise đúng là…. Giờ này chắc tiểu thư đang khóc vì tóc bị khô xơ cho xem. Làn da trắng như tuyết ấy mà bị phơi nắng thì sẽ ra sao đây.」
Satō trong bộ trang phục đơn giản cũng uể oải đưa miếng bánh vào miệng.
「À, ờm… hai người đang giận sao?」
「「Đúng vậy.」」
Một giọng nói đồng thanh hiếm khi tỏ ra khó chịu.
Tabata trong bộ đồng phục hầu gái sợ hãi rụt cổ lại.
「Vâ, vâng nhỉ. Tiểu thư Chise đã lừa dối hai vị mà…」
「「Không phải chuyện đó.」」
Họ lại đồng thanh một lần nữa.
Suzuki và Satō dù không mặc đồng phục hầu gái trông vẫn như một cặp song sinh.
Cả hai đều có chung một suy nghĩ. Đó là, tại sao lại không dẫn họ theo.
Chỉ có vậy thôi. Việc Chise một mình đuổi theo Takumi khiến chúng tôi không thể chấp nhận được.
Nói đúng hơn, để thực hiện nguyện vọng của Chise, dù có bị người trong dinh thự truy đuổi thì chúng tôi vẫn có thể chấp nhận.
Chúng tôi đã cùng nhau lớn lên từ khi còn nhỏ.
Nếu nói về gia đình, so với mọi người trong câu lạc bộ, chúng tôi còn xem tiểu thư Chise là gia đình hơn nữa.
Nếu đã quyết tâm đến mức phải từ bỏ gia đình, thì mong tiểu thư hãy nói với chúng tôi một tiếng…
「Chỉ học được cách quan tâm đến người khác…… Tiểu thư đúng là hết cách chữa mà.」
Nếu là ngày xưa, chắc chắn tiểu thư sẽ không quan tâm đến chúng tôi mà nói thẳng ra. Lần này không nói là vì không muốn chúng tôi phải phiền lòng hay thất trách.
「Về khoản không hiểu được cảm xúc của chúng tôi thì tiểu thư cũng ngang ngửa với sự đần độn của Tsuzuki-sama rồi đấy.」
Satō ăn xong miếng bánh cuối cùng rồi cũng thở dài.
「Nh-nhất định mọi người sẽ bình an trở về! Nếu bộ phận tình báo của nhà Chikumaen có liên lạc, tôi sẽ báo cho hai vị ngay lập tức.」
「Nhưng mà, chúng ta đang trong kỳ nghỉ.」
Chuyện này cũng khiến tâm trạng cả hai trở nên phức tạp. Không thể dùng quyền lực của nhà Umenomori để hành động. Nghĩ kỹ lại, bản thân họ cũng quá phụ thuộc vào sức mạnh của gia tộc Umenomori.
Sau khi trả tiền cho Fumino đang mang vẻ mặt tiều tụy, cả ba bước ra khỏi tiệm, hứng trọn cái nắng như thiêu như đốt.
「Bên đó chắc cũng nóng lắm nhỉ….」
Lấy lòng bàn tay che nắng, cô nhìn lên bầu trời xanh.
Lúc này, một quý ông lớn tuổi đi ngang qua.
「Ể, Sebastian-sama!?」
Satō kinh ngạc.
Người đang đứng đó chính là Sebastian, trong bộ vest kiểu Anh lịch lãm, tay cầm gậy, đầu đội mũ.
「Tôi là Tanaka. Ồ, ba vị đang tận hưởng kỳ nghỉ sao?」
Có tận hưởng được đâu chứ, người này đang nói cái gì vậy.
Tanaka, quản gia trưởng của dinh thự Umenomori tại thị trấn Suzune kiêm người nuôi dưỡng Chise, phớt lờ ánh mắt ngạc nhiên của cả ba.
「Bây giờ tôi sắp đi du lịch đây. Vì đang là kỳ nghỉ mà, phải sống cho ra trò chứ.」
Nói xong, Sebastian quay lưng về phía ba người và rời đi.
Nhìn dáng vẻ rời đi đầy phóng khoáng cùng bóng lưng thẳng tắp của ông ấy… Suzuki và Satō nhìn nhau.
「Du lịch, hay đấy.」
「Vì bây giờ là nghỉ hè mà.」
Đích đến không cần nói cũng biết. Cả hai gật đầu với nhau, rồi dốc toàn lực đuổi theo Tanaka. Tabata nhìn thấy cảnh đó, cảm thấy thật hạnh phúc và bất giác mỉm cười.
Cuộc sống trong trại tị nạn vô cùng khó khăn.
Nước, thức ăn, quần áo, rất nhiều thứ đều thiếu thốn. Dược phẩm cũng không đủ. Bác sĩ cũng không đủ.
Cơ sở vật chất công cộng đều thiếu thốn, ngay cả nhà vệ sinh cũng ít, mỗi ngày đều phải đào một cái hố lớn để giải quyết nhu cầu. Dĩ nhiên trong tòa nhà của NPO vẫn có nhà vệ sinh, nên Umenomori đã mượn dùng.
Thế nhưng, có những thứ không thể mượn được. Đó là điện thoại.
Điện thoại vệ tinh thì có, nhưng chi phí quá cao, số tiền trong tay chúng tôi sẽ cạn kiệt ngay lập tức. Nếu không một xu dính túi thì trong lòng sẽ rất hoang mang.
「Ừm… hết cách rồi. Đành phải từ bỏ thôi… Xin lỗi, mọi người.」
「Huhu… Chắc mọi người đang giận lắm. Cả Nozomi và những người khác… Sebastian và mọi người nữa…」
Umenomori cũng thở dài thườn thượt. Mà, Umenomori cũng giống tôi, đã bỏ nhà ra đi.
Vốn dĩ Umenomori có điện thoại vệ tinh riêng và có đến vài cái, nhưng lần này không thể sử dụng sức mạnh của nhà Umenomori, chắc cô ấy cũng sợ hãi lắm. Nhưng như vậy vẫn còn hữu dụng hơn tôi nhiều…. Mình phải cố gắng hơn nữa mới được. Lên tinh thần nào.
「A—… tóm lại là cứ quay về hướng Nhật Bản mà xin lỗi một tiếng đi.」
「Đúng nhỉ. Dù rằng họ cũng chẳng nghe được đâu.」
Đây là để thể hiện thành ý.
「「XIN LỖI!!」」
Dù biết lời nói không thể truyền đến, nhưng Umenomori vẫn cúi gập người xin lỗi rất nghiêm túc.
Cuộc sống trong lều, chỉ có thể quen dần. Chỉ với một tấm chăn ngủ ngay trên mặt đất, tôi cũng thấy khó chịu. Mỗi lần thức dậy, các khớp trên cơ thể đều đau nhức. Umenomori lần nào tỉnh dậy cũng phàn nàn một thôi một hồi, nhưng dù vậy, cô ấy tuyệt đối không hề nói muốn về Nhật, một lòng tìm kiếm tung tích của chị Otome.
Chúng tôi chỉ một mực hỏi thăm những người trong trại xem có biết tung tích của chị Otome không. Cứ như vậy ba ngày trôi qua. Chúng tôi vẫn không thể biết được tin tức gì về chị trong trại.
「Tèn tén ten ten!」 (Hẳn là hành khúc đám cưới)
「Tèn tén ten ten!」
Giai điệu mà ai cũng từng nghe qua được hát lên thật lớn. Mang tính tôn giáo, có thể nói vậy không nhỉ? Người hát là trẻ con, chắc chúng cũng chẳng để tâm đến chuyện đó. Những đứa trẻ ca sĩ nhanh nhẹn luồn lách qua những con hẻm được tạo nên bởi các túp lều.
「「Tèn tén ten ten! Tèn tén ten ten!」」
「Aaaa, ồn chết đi được!」
Đây là chuyện thường xảy ra gần đây. Đầu tiên là Umenomori nổi đóa.
「Kết hôn—!」
「Kết hôn—!」
「Đứa nào dạy chúng nó tiếng Nhật vậy hảaa!」
Umenomori đuổi theo đám trẻ đang vừa trêu chọc vừa chạy tán loạn. Và rồi những tiếng cười giòn giã của lũ trẻ khi trò đùa thành công lại vang lên… mà, trò chơi của trẻ con là vậy mà….
Đối với tôi, thay vì dẹp yên chuyện này, tôi lại càng muốn hỏi.
Tại sao lại thành ra thế này?
Tin đồn về tôi và Umenomori đã được thêm mắm dặm muối trong vài ngày qua. Lời đồn như mọc cánh lan đi với tốc độ chóng mặt, đến nỗi bây giờ mới ra nông nỗi này. Tổng hợp lại lời đồn thì… chúng tôi đang đi hưởng tuần trăng mật đồng thời tìm kiếm người chị mất tích, hơn nữa còn là bỏ trốn cùng nhau. Lại còn có tin đồn chúng tôi là cặp anh em pháp sư đang truyền thừa nhẫn thuật bí mật, rồi cả đầu bếp kiêm thợ săn đào được cả suối nước nóng…
Mấy kỹ năng sở hữu đã là một mớ hỗn độn, khiến người ta chẳng hiểu mô tê gì.
「Hơn nữa, tại sao người ta lại tin cái thiết lập hổ lốn này là sự thật chứ.」
Là do người ở đây có lòng bao dung như biển cả hay sao?
Đầu tiên, anh em đi hưởng tuần trăng mật đã là chuyện kỳ quặc rồi.
Còn nhẫn thuật với pháp thuật trộn lẫn với nhau cũng khó hiểu không kém, rồi đầu bếp kiêm thợ săn suối nước nóng là cái quái gì nữa…!
Rốt cuộc là đầu bếp hay thợ săn đây. Một nhân vật bí ẩn như vậy, quả nhiên đi đâu cũng được trẻ con yêu thích. Cho nên mới có màn náo kịch vừa rồi.
「Woa————, cô dâu————」
「Bỏ trốn! Bỏ trốn!」
「Tức chết đi được! Chết tiệt aaaaa~!」
Umenomori, bình tĩnh lại đi.
Tôi hiểu tâm trạng của cậu, tôi cũng xấu hổ lắm. Nhưng càng phản ứng với lời nói của bọn trẻ thì chúng lại càng thấy thú vị hơn.
Dù tôi đã nói với cô ấy nhiều lần, nhưng Umenomori không nghe. Vì phản ứng của Umenomori rất thú vị, dù chúng tôi chỉ ở đây có ba ngày, biệt danh của chúng tôi đã bị ấn định là “Bỏ trốn” và “Cô dâu”. Tiện thể, không hiểu sao biệt danh của tôi mới là “Cô dâu”.
Về điểm này, tôi cũng muốn phàn nàn lắm, nhưng đành chịu. Nếu đối phương biết tiếng Nhật thì còn có thể dỗ dành hay an ủi, nhưng họ chỉ nói tiếng bản địa, một chút tiếng Anh, và vài từ tiếng Nhật nghe lỏm được.
Ngay cả khi nhờ Umenomori phiên dịch lời tôi, nhưng sau khi đối phương trả lời, Umenomori lại nổi đóa lên. Vì thế, trò trêu chọc của bọn trẻ cứ tiếp diễn không ngừng.
「Ume, Umenomori….? Sắp đến lúc đi vòng quanh tìm tin tức về chị Otome rồi đó.」
「Gừ gừ gừ gừ」
Làm ơn nói tiếng Nhật đi. Vốn dĩ xung quanh đã không ai nói tiếng Nhật, khó chịu lắm rồi.
「…Về Nhật Bản rồi phải cố gắng học tiếng Anh thôi.」
Rèn luyện thân thể là quan trọng, nhưng cũng phải học hành cho đàng hoàng.
Trước đây vì không có nhu cầu ra nước ngoài nên tôi thấy tiếng Anh chẳng có ích gì, nhưng con người ta không thể biết được liệu một ngày nào đó mình sẽ đến một thế giới mà tiếng Nhật không thể giao tiếp được.
Bởi nếu biết tiếng Anh, dù chỉ là hỏi đường, hiệu quả cũng hoàn toàn khác. Tôi đã nhận thức sâu sắc tầm quan trọng của khả năng ngôn ngữ. Còn nữa, đừng hỏi quá sâu về chuyện gì đã xảy ra với tôi.
Gợi ý là, nhà vệ sinh. Kinh khủng thật…. Đúng lúc tôi đang nghĩ vẩn vơ.
「Nhóc con, mày đang làm gì thế!!」
Một tiếng quát tháo đột nhiên vang lên.
Phía đối diện dường như có tranh chấp.
「Sao thế?」
「Hình như đang giận dữ vì chuyện gì đó?」
Chúng tôi nhìn nhau, rồi cùng gật đầu một cái và chạy về phía phát ra tiếng động.
Theo tiếng động chạy tới, chúng tôi thấy một cậu bé nhỏ con hơn cả Umenomori đang bị một gã đàn ông vạm vỡ túm gáy.
「Thả ra— Tôi chỉ lỡ va vào ông một chút thôi mà!」
「Ồn ào quá, thằng nhãi ranh!」
「Này, ông đang làm gì với một đứa trẻ thế hả.」
「Hả?」
「A— thật tình, không biết tiếng Anh gì cả.」
Umenomori thở dài một tiếng, rồi lại trừng mắt nhìn gã đàn ông.
Gã đàn ông cũng trừng mắt lại Umenomori.
「Này, này, Umenomori, ông ta hình như đang lườm chúng ta đấy?」
Tôi hoảng hốt nắm tay Umenomori kéo cô ấy lại, còn mình thì bước lên.
「Không thể làm ngơ nhìn một đứa trẻ được! Có thể là đứa trẻ chơi cùng tôi đó!」
Umenomori ở phía sau giãy giụa, nhưng tôi nắm chặt tay cô ấy, ngăn lại.
「…Các người đang làm gì vậy?」
「Chẳng làm gì cả. Tôi mới muốn hỏi, ông định làm gì đứa trẻ này.」
Umenomori dùng tiếng bản địa hỏi. Trong thời gian chơi cùng bọn trẻ, cô ấy ngày càng thông thạo tiếng địa phương. Vốn dĩ từ nhỏ cô ấy đã được đưa ra nước ngoài, sống trong môi trường toàn người bản xứ. Cô ấy đã được giáo dục như vậy. Học đế vương học cũng không dễ dàng gì.
Hội trưởng CLB Mèo Hoang của chúng tôi ở sau lưng tôi hét lên với gã đàn ông.
「Đừng có bắt nạt trẻ con, gã kia!」
Bị gã râu ria xồm xoàm trừng mắt cũng hơi đáng sợ, nhưng có Umenomori ở sau lưng, tôi không thể lùi bước. Tôi che giấu nỗi sợ hãi trong lòng, ưỡn ngực, đối mặt với ánh mắt của gã đàn ông.
「Gì? Mày bênh nó, tức là bọn mày cùng một giuộc hả!」
「Hảảảảảả!?」
「Này, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy, Umenomori?」
「…Ông ta nói là kẻ móc túi.」
Cái gì?
「Không phải, là hiểu lầm. Tôi chỉ vô tình va phải thôi! Tôi chẳng trộm cái gì cả!」
Cậu bé giãy giụa, cố gắng giải thích điều gì đó.
「Ừm, thằng bé này nói nó không có trộm.」
Nghe Umenomori nói, tôi thở dài. Chuyện này có vẻ hơi phiền phức rồi đây. Tôi khẽ quay đầu ra hiệu cho Umenomori. Umenomori gật đầu đáp lại, xem ra cô ấy sẽ dịch lời tôi cho họ.
「Cậu bé này đã trộm gì của ông?」
「….Sắp bị trộm rồi, nên tôi mới tóm lấy nó.」
「Nói cách khác là chưa bị trộm phải không?」
Gã đàn ông mặt mày khó chịu, miễn cưỡng gật đầu. Tốt, có thể làm rõ được điểm này.
Tôi nhìn về phía cậu bé, ngồi xổm xuống ngang tầm mắt nó.
「Nhanh nào, va vào người ta thì phải xin lỗi, không xin lỗi mới là sai đấy.」
「Hả? Mày nói tiếng gì thế?」
「Bớt lằng nhằng đi, mau xin lỗi, không phải ông ấy đã nói vậy sao?」
「Ê————」
Tiếng lầm bầm bất mãn xem ra là ngôn ngữ chung của thế giới. Nhưng mà, đừng có phồng má dỗi hờn nữa. Không mau xin lỗi sẽ bị hiểu lầm là kẻ móc túi đấy.
「A a thật tình… Xin lỗi!」
Tôi cúi gập người xin lỗi gã đàn ông, tiện thể ấn luôn đầu cậu bé xuống.
Không biết kiểu xin lỗi của Nhật có được người ở đây hiểu không, nhưng lúc này cần phải truyền đạt được tình cảm.
Gã đàn ông vẫn có vẻ còn muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng cũng tạm bỏ qua. Sau khi lẩm bẩm điều gì đó, gã liền rời đi.
Vì gã nói tiếng địa phương, nên tôi hoàn toàn không hiểu.
「Không có chuyện lớn xảy ra thật tốt quá.」
Vừa mới thở phào nhẹ nhõm, cậu bé lúc nãy đã “chậc” một tiếng.
Cái gì?
「Dù các người không làm chuyện thừa thãi này thì cũng chẳng sao đâu. Vì chưa trộm được, không có bằng chứng mà?」
「Cậu nói cái gì———?」
Umenomori trong cơn thịnh nộ đã túm lấy cậu bé. Nhìn bộ dạng của cô ấy và giọng điệu của cậu bé là biết cậu ta vừa nói gì rồi.
「Thằng nhóc này, đúng là kẻ móc túi thật. Tức chết đi được————, mà còn không biết hối cải nữa chứ!」
「Ume, Umenomori, bình tĩnh lại đi! Cậu lại nói tiếng Nhật rồi kìa!」
Cậu bé thấy bộ dạng của chúng tôi, liền vui vẻ cười.
「Nói gì thế? Dù không biết, nhưng mà đã cứu tôi rồi thì tôi cũng cảm ơn một tiếng nhé! Lần sau thành công sẽ chia cho các người một ít.」
「Không cần!」
「Ồn ào quá— đang dạy dỗ tôi à? A— giống hệt Otome, mấy người này.」
Cậu bé thốt ra những lời đó cùng với một tiếng thở dài.
Tôi cứ ngỡ mình nghe nhầm. Trong đầu tôi liệt kê ra những từ tiếng địa phương không hiểu, nhưng đây lại là một từ quen thuộc.
「Nà, này, cậu vừa nói gì thế? Có phải cậu vừa nói Otome không?」
Tôi nắm lấy vai cậu bé, quỳ xuống, đối diện với mắt nó.
「S-sao thế?」
「Cậu… có quen một người tên là Tsuzuki Otome không? Cô ấy là chị của tôi. Tôi đến đất nước này là để tìm chị ấy.」
「Hả? Ể? Gì cơ? Otome làm sao? Cô ấy vẫn khỏe mạnh mà.」
Tiếng nuốt nước bọt của Umenomori nghe thật lớn một cách lạ thường.
「…Cậu ta vừa nói Otome rất khỏe mạnh. Cậu ta biết đó, biết Otome ở đâu!」
「———!?」
Cảm xúc vỡ òa, tôi không biết nên nói gì. Tôi nắm chặt lấy cậu bé.
「Cậu biết chị Otome ở đâu phải không? Nếu biết thì làm ơn nói cho chúng tôi!」
Dĩ nhiên, lời của tôi không thể truyền đến tai cậu bé. Umenomori ở bên cạnh tôi gay gắt gặng hỏi.
「Mau khai ra những gì cậu biết! Otome ở đâu!」
「Ực, kh-không biết! Tôi không biết Otome đâu! Nếu nói ra cô ấy sẽ giận đó.」
「Không phải là cậu biết sao. Mau khai ra mau————!」
「Ể————, thật sự không được mà. Người lớn sẽ nổi giận đó.」
「Hình như cậu ta bị bịt miệng rồi. Làm sao bây giờ?」
「L-làm sao có thể…」
Bịt miệng, chẳng lẽ chị Otome đang ở trong tình thế nguy hiểm đến vậy sao.
Bằng mọi giá phải moi được tin tức từ miệng cậu bé này.
Dù tiền bạc không có nhiều, nhưng có thể dùng số này để mua thông tin, hoặc dùng đồ chơi mà Yuune gửi để giao dịch với cậu bé. Tôi đang định đặt ba lô xuống.
Thật bất ngờ, Umenomori đã ngăn tôi lại.
「Takumi, không phải như vậy. Ở đây mà đưa đồ cho cậu ta thì cậu ta chỉ có chạy mất thôi.」
「Vậy phải làm sao….」
Umenomori lộ ra vẻ mặt nham hiểm.
「Mấy ngày nay tôi cũng không phải chơi đùa với bọn trẻ vô ích đâu. Điểm yếu của các người là… ở đây!」
Umenomori bắt đầu cù lét cậu bé đang bị tôi giữ chặt.
「A, a ha ha ha, đừng, nhột quá! D-dừng lại!」
「Vậy thì mau thành thật khai ra! Otome ở đâu!? Cậu biết mà đúng không!」
「U ha ha ha, a ha ha! …A ha ha ha, ở, ở trong làng của chúng tôi, Otome cô ấy ha ha ha~~~~!」
「Takumi! Cậu ta nói Otome đang ở trong làng của thằng nhóc này.」
「Vậy sao… Cảm ơn cậu, Umenomori…」
Tôi cúi đầu cảm ơn Umenomori đang cù nách cậu bé, và cả cậu bé đang cười lăn lộn dưới đất.
「Được rồi mà! Thả tôi ra đi.」
「Vậy cậu có thể dẫn chúng tôi đến làng của cậu không?」
Tôi muốn gặp chị Otome thật sớm.
Trong lòng chỉ nghĩ đến điều đó. Chỉ cần chị ấy bình an là đủ rồi.
Tôi không kìm được nước mắt vì an lòng.
「Làm ơn. Tôi muốn gặp chị Otome.」
「A? Mày nói cái gì thế?」
「Anh ấy bảo cậu dẫn chúng tôi đến làng của cậu. Anh ấy là em trai của Otome. Chúng tôi từ Nhật Bản đến đây để tìm Otome.」
「Ể, kh-không được! Nếu dẫn các người đến làng, tôi sẽ bị mắng đó!」
Cậu bé lắc đầu lia lịa, vẻ mặt Umenomori càng trở nên nham hiểm hơn.
「…Ồ hô~ xem ra cậu muốn nếm thử đòn tấn công của tôi lần nữa nhỉ?」
「Ể?」
「Nhận chiêu~」
「Oa, oa oa, anh ơi, cứu em————!」
「Tiếc là Takumi không hiểu cậu nói gì. Mu ha ha ha~」
Dù không biết cậu đang nói gì, nhưng giọng điệu của cậu thì tôi hiểu rồi, nhóc con ạ.
Tôi đặt tay lên vai cậu bé đang cố né tránh bàn tay ma quỷ cù lét của Umenomori.
「Xin lỗi nhé, nhưng bây giờ để cậu dẫn chúng tôi đến chỗ chị ấy, không thể không dùng biện pháp mạnh được.」
「Ể?」
「Thật sự, xin lỗi!」
Đường lui của cậu bé đã bị chặn. Và rồi…
「A ha ha ha ha, ha, ha ha ha ha~~! Dẫn, dẫn các người đi…. Tôi sẽ dẫn các người đi~~!!」
Cho đến khi cậu bé giơ tay đầu hàng dưới bầu trời xanh, chúng tôi vẫn tiếp tục làm trợ thủ cho màn tra tấn của Umenomori.
Cùng lúc đó. Trong phòng sinh hoạt của CLB Mèo Hoang tại học viện Umenomori, ngoài Fumino và Shibata, tất cả mọi người đều có mặt.
Họ đang sử dụng nhiều máy tính, ai nấy đều mệt mỏi.
Đang tìm kiếm chú mèo hoang. Kokoro, người đang tạo ra một trang tin tức web như vậy, thở dài.
「Lo cho Takumi-senpai và mọi người quá. Liệu họ có bình an trở về không….?」
「Sẽ về thôi, sẽ về thôi. Sẽ không sao đâu.」
Kanae nói lời động viên Kokoro và nhẹ nhàng đưa cho cô bé một ly ca cao ngọt.
「Tsuzuki là một người đàn ông trọng tình nghĩa. Đã nói sẽ về thì chắc chắn sẽ về.」
Daigorō không biết phải làm gì, bèn ngồi thiền trên sàn để tĩnh tâm.
「…Nyan.」
Nozomi vừa gõ phím với tốc độ cực nhanh, vừa gật đầu.
Cô đang dịch tất cả các bài viết của Kokoro và Ieyasu sang nhiều ngôn ngữ khác nhau.
Ieyasu vẫn lười biếng gõ phím như thường lệ, vừa nói những lời khó ưa.
「Chắc là Otome-shishou sẽ đợi đến khi nội chiến kết thúc rồi mua quà lưu niệm về thôi?」
「Nội chiến kết thúc…. Vậy là đến bao giờ?」
「Trời mới biết?」
「Trời mới biết…. Vậy chẳng phải là không biết bao giờ mới về sao!」
Dù bị Towano trách mắng, Ieyasu vẫn không dừng tay.
「…Ừm ừm, xem ra công việc tiến triển tốt đấy.」
Ánh sáng xanh từ màn hình phản chiếu lên cặp kính của Ieyasu đang cười toe toét.
「Này, mọi người lại đây!」
Các thành viên của CLB Mèo Hoang tiến lại gần Ieyasu.
Mọi người nhìn Ieyasu với ánh mắt mong đợi, tưởng rằng cậu ta đã có được thông tin gì về Takumi và những người khác. Ieyasu từ từ quay màn hình LCD về phía mọi người.
「Nè, nhìn xem, video nhảy múa 《Về đi về đi☆Otome-shishou》 mà tôi làm ra hiện đang chiếm thứ hạng rất cao trên bảng xếp hạng mục hát thử, nhảy thử của Nico Nico Douga đấy! Lượt xem trên YouTube cũng đang tăng lên!」
Ieyasu tự hào ưỡn ngực, nhưng trong khoảnh khắc, nhiệt độ xung quanh giảm xuống.
「Ieyasu-chin. Fumino và Chii-chan không có ở đây coi như cậu nhặt được cái mạng đấy. Nếu có ở đây, tuyệt đối sẽ cho cậu một trận.」
「Không phải! Đây là bước đầu tiên trong kế hoạch của ta! Nói đúng hơn, các người nên vui mừng đi! Rồi vỗ tay đi! Bổn đại nhân không còn là một đứa trẻ hôi sữa nữa đâu!」
Không ai biết cậu ta định nói gì, nhưng bản thân cậu ta thì rất nghiêm túc.
「Nyan. Ieyasu, nói cho chúng tôi biết.」
Trước câu hỏi nghiêm túc của Nozomi, Ieyasu hất mũi một cách đắc ý.
「Tôi đã nói rồi còn gì? Đính kèm link Twitter của mình vào video. Bây giờ độ chú ý đã tăng rất cao, chính là lúc để đạt được mục đích của chúng ta! Đối với người xem, việc xem các tweet thường ngày của những cô gái nhảy múa này là rất có ý nghĩa. Nếu chỉ đơn thuần đăng tweet thì sẽ bị người ta lờ đi đó?」
「…Đăng tweet…? Lo lắng cho Takumi và Otome với Chise… kiểu vậy sao?」
「Không, thông tin của Takumi và mọi người để sau hẵng tìm, tôi nghĩ bây giờ nên tập trung vào việc thu thập tin tức về Otome-shishou trước. Kiriya-san đi đăng tweet đi, nói rằng Otome-shishou đang liều mạng mình để giúp đỡ người khác, là một mỹ nhân lại còn ngực bự thuộc tính chị gái. Và Otome-taichou hiện đang nỗ lực ở khu vực nội chiến. Sau đó chỉ cần chờ phản ứng của người xem thôi. Đây là kế hoạch do tôi vạch ra, tuyệt đối có thể thu được thông tin nào đó. Nói đúng hơn, là chắc chắn. Sao có thể không thu được thông tin chứ. Đừng coi thường otaku chứ☆」
Ieyasu nói một cách đầy tự tin. Các thành viên khác hiếm khi nhìn cậu ta bằng ánh mắt kính nể.
「Tiện thể, video của Shibata cũng thu hút không ít người, nhưng kết hợp với Daigorō thì có vẻ không ổn lắm………… Ừm, đã thu hút được những người xem ở một tầng lớp không ngờ tới. Lần này đành bỏ qua chiến dịch đăng tweet vậy. Nếu không cuộc đời của hai người sẽ rất nguy hiểm đó.」
Ieyasu không nói rõ là tầng lớp nào, Daigorō vừa ngạc nhiên vừa thắc mắc.
「Ieyasu à. Dù là manh mối nhỏ nhất, nếu có thể có được, cho dù có nguy hiểm tôi cũng không từ. Bạn bè và sư phụ của tôi đều đang ở chiến trường, một chút nguy hiểm đối với tôi chẳng đáng là gì…」
「Ừm— lòng tốt của cậu tôi xin nhận— cậu nghĩ sao, Kokoro-kun. Đây là lĩnh vực chuyên môn của cậu đó.」
「Không, đừng gọi tên tôi! Nhưng mà… lĩnh vực chuyên môn của tôi… A!」
「Đúng vậy. Màn vũ đạo xuất sắc của hai người đàn ông bán nude sẽ gây ra một loại ảo tưởng nào đó, cộng thêm việc lan truyền video mang ngôn ngữ cơ thể như vậy cho một lượng khách hàng đặc biệt đam mê cái này, số người xem video này trong nước và cả nước ngoài đang tăng vọt. Sau đó sẽ ra sao đây?」
「Th-thôi đi, Kōya-senpai! Tamao-senpai nhất định sẽ buồn đó!」
Daigorō không hiểu rõ lời khuyên của Towano, ngơ ngác gật đầu.
Ngay cả trong lúc Ieyasu và mọi người đang nói chuyện, Nozomi vẫn dán mắt vào giao diện gõ chữ trên Twitter của mình, bắt đầu truyền tải nỗi lòng trong 140 ký tự.
——(Otome, chúng tôi lo cho chị. Mong chị sớm trở về).
Người đầu tiên chú ý đến dòng tweet này là một học sinh trung học bình thường ở một thành phố nào đó.
Sau khi phát hiện một video yêu thích trên Nico Douga, cậu liền thấy đường link mà người phụ nữ đăng video nhảy múa đính kèm. Cậu thờ ơ mở đường link đó ra.
Và trở thành người đầu tiên theo dõi mỹ少女 “Nozomi”, người sau này đã trở thành huyền thoại.
(Đang chờ ở Nhật Bản. Mọi người đều đang chờ. Cả ba người hãy bình an trở về nhé.)
(Không biết dòng tweet này chị có thấy không. Em sẽ cầu nguyện cho mọi người được bình an.)
(Thời tiết bên đó thế nào?)
(Otome, muốn sớm gặp chị. Mong chị liên lạc với chúng em.)
(Otome đã đi ngăn chặn chiến tranh. Đã đến Vương quốc Aslan.)
(Nhờ có Otome mà em có thể cảm nhận được hạnh phúc. Mong rằng mọi người đều có thể hạnh phúc.)
Nhìn những dòng tweet của Nozomi, cậu bắt đầu suy nghĩ.
“Cái người tên Otome này là người như thế nào nhỉ.”
Nhưng vì để giúp người khác mà đi đến khu vực nội chiến, phải nói là cô ấy có năng lực hành động, hay là trong đầu thiếu một dây thần kinh nào đó.
“…Nhưng mà, còn cố gắng hơn nhiều so với một otaku ăn không ngồi rồi như mình.”
(Otome luôn giúp đỡ người khác.)
(Nhưng lại không biết làm bánh kem.)
(Ngực rất to. Hơi ghen tị.)
(Muốn gặp chị ấy. Muốn thấy nụ cười của Otome.)
(Làm ơn hãy giúp tìm Otome. Cầu xin mọi người. Chị ấy là người rất quan trọng đối với chúng em.)
Cậu học sinh trung học cũng dần hiểu ra. Video này được làm ra để tìm người.
“…Cũng có người nghĩ ra ý tưởng thú vị ghê.”
Cậu gửi một dòng tweet cho những người bạn trên mạng rất thích những điều mới mẻ.
(Vừa phát hiện một video và tweet thú vị.)
Dòng tweet này đã được những người theo dõi cậu nhìn thấy. Ban đầu chỉ là một dòng tweet trong một vòng tròn nhỏ, rồi vòng tròn dần dần lớn lên, lan rộng ra.
Không biết từ lúc nào, những dòng tweet của Nozomi đã lan truyền khắp thế giới.
Cùng với việc các video nhảy múa của Nozomi lần lượt được tải lên, cái tên Otome ngày càng được nhiều người trên khắp thế giới biết đến.
Cứ như vậy, trên Twitter, những gợn sóng nhỏ đã xuất hiện.
Đó chính là khởi đầu của một kỳ tích.
Người cha đã lâu không gặp cũng về nước, cậu bé Gariforio đang buồn chán liền dừng mắt trên một dòng tweet. Cậu năm nay đã 11 tuổi, nhưng dĩ nhiên cậu không thể quên được.
「Ể… Nozomi!?」
Cậu bé có mái tóc vàng xinh đẹp, đôi mắt lấp lánh, bắt đầu hành động. Đây là bước đầu tiên.
Thế rồi, được cậu bé Mujika dẫn đường, chúng tôi cứ đi mãi trên những con đường xấu không ngờ tới.
Mỗi khi cậu bé có ý định bỏ trốn, Umenomori lại như một con mãnh thú họ mèo giơ vuốt ra dọa, cậu đành phải ngoan ngoãn dẫn đường. Đòn tấn công cù lét thật đáng sợ.
「Dẫn đường thì được, nhưng các người không về được tôi không chịu trách nhiệm đâu.」
Mujika với vẻ mặt cam chịu dẫn đường cho chúng tôi. Chặng đường sau đó rất gian khổ. Dù trong lòng đã nghĩ sẽ hơi xa, nhưng giữa đường chúng tôi phải leo lên một chiếc xe tải lạ, rồi trốn trong thùng xe, trải qua bao nhiêu gian khổ mới đến được đích. Đó là một khu định cư được bao bọc bởi những hàng cây xanh um tùm.
「Không… thể nào.」
Những ngôi nhà xây bằng gạch nằm rải rác, xen lẫn là những túp lều bằng vải. Tuy khá hơn trại tị nạn, nhưng khó có thể coi đây là một thị trấn.
Không biết từ lúc nào, chúng tôi không còn kinh ngạc vì đã đi đến một nơi xa xôi, mà là vì đã nhìn thấy một cảnh tượng khó tin.
Bởi vì thứ ở phía trước mắt kia là.
「Tôi nghĩ… thứ đang gỉ sét ở đằng kia… là một khẩu súng.」
「……Ờ, ừm……」
Hơn nữa còn có người cầm súng đi lại.
Umenomori nhìn chằm chằm vào khẩu súng.
Đó là một khẩu súng trường. Từng thấy trong phim ảnh hay trên TV, bây giờ lại ở ngay trước mắt.
「Hãy để chính phủ thấy được chính nghĩa của chúng taaa———!」
「Ô ô ô ô ô ô———!」
Và những người cầm súng đi lại.
「A a a thật tình, là ai thế! Để đồ giặt ở đây không lo dọn đi! Người nào dùng súng để sấy khô quần lót mau ra đây cho tôi!」
「Này, đừng có lấy lựu đạn làm bóng chơi! Dù bên trong không có thuốc súng thì cũng không phải đồ chơi đâu!」
Một ông chú mặc đồ giống quân phục giơ nắm đấm lên diễn thuyết nhiệt tình, bên cạnh ông, một bà lão ôm giỏ quần áo đang gầm lên. Phía đối diện, bọn trẻ đang chạy nhảy lung tung…
「Mấy đứa trẻ đằng kia có phải đang… dùng súng để chơi không?」
「Ha ha ha… kh-không sao đâu. Vì khẩu súng đó gỉ sét hết cả rồi… nói đúng hơn chắc chắn là đồ chơi… là đồ chơi phải không. Hy vọng không phải súng thật.」
Bên cạnh chúng tôi đang ngẩn người, Mujika đang băn khoăn.
Lúc này, một giọng nói vui vẻ quen thuộc vang lên.
「Ay da, Mujika~! Em đi đâu thế— Chị tìm em mãi.」
「「!!」」
Tôi và Umenomori đồng thời quay đầu lại. Và rồi, người ở đó là——
「Chị, chị Otome!?」
Đống quần áo đã giặt xong chất đầy trong một cái chậu kim loại móp méo. Người chị đang phơi đồ của tôi kinh ngạc nhìn tôi.
「Ể? Hai đứa này trông giống Takumi và Chise-chan quá nhỉ?」
Là chị. Chị Otome đang ở đây.
Tôi không kìm được nước mắt tuôn rơi. Chị vẫn còn sống. Bình an vô sự.
Tôi đã mơ được gặp lại chị.
「…Chị.」
「Không thể nào… là Takumi, phải không? Còn đây là Chise-chan?」
Mắt chị cũng đã ngấn lệ.
「Đúng vậy. Vì chị không đáng tin cậy… hay khóc… nên em mới đến… đến đây đón chị về……」
Umenomori cũng khóc. Có lẽ vì đã an lòng, Umenomori khuỵu xuống đất.
Chị ném đống quần áo chưa phơi trên tay vào chậu.
Nhiều đứa trẻ tụ tập gần đó thấy Otome như vậy liền cười phá lên.
Chị Otome lao đến với một tốc độ kinh hoàng, ôm chầm lấy chúng tôi bằng cả thân mình.
「A a~~ là Takumi, Takumi à~♪ Mùi hương thật hoài niệm! Cả Chise-chan nữa~」
「Oái! Chị, khó, khó chịu quá!」
「Đừng, đừng dùng cái bộ ngực khủng đó ép vào đây chứ~ S-sắp ngạt thở rồi!」
Dưới ánh mặt trời, tôi đã tái ngộ với người chị xa cách ba tháng cùng cái ôm mạnh mẽ của chị.
Tuy nhiên, càng nghe chị kể chuyện càng thấy thật may mắn khi chị vẫn bình an vô sự.
「Bắt cóc!?」
「Đây không phải là chuyện nghiêm trọng sao!」
「Lúc ở trại tị nạn ấy, ban đêm đột nhiên có bệnh nhân cấp cứu, chị đi gọi bác sĩ thì bị bắt. A, dĩ nhiên chị đã bắt họ đợi đến khi chị gọi xong bác sĩ.」
Trái ngược với người chị đang vui vẻ kể chuyện, tôi và Umenomori mặt mày tái mét. Đây là bắt cóc đó?
「Họ muốn dùng việc bắt cóc để đưa ra các yêu sách với chính phủ. Dù chị nghĩ thế này phiền phức quá~, nhưng họ nói chỉ cần không rời khỏi làng thì chị muốn làm gì cũng được, mà ở đây cũng tệ như trại tị nạn. Trong lúc chị giúp họ, thì có người của chính phủ đến can thiệp, kết quả gây ra một trận náo loạn lớn… thế là chị lỡ tay~」
Lỡ tay, cái gì!?
「Họ đánh đập người trong làng hay rút súng ra này nọ, nên chị đã lớn tiếng nói không được— rồi vào ngăn cản họ. Đánh ngã người của quân chính phủ, ngăn họ lại. Vì thế, người trong làng rất cảm kích chị, trong quá trình giao lưu với họ, ừm—…. cảm thấy không về được nữa.」
「Chị, chị ơi….」
Đánh ngã quân chính phủ…. Vậy thì, nguyên nhân không có được thông tin về chị Otome là do chính chị Otome à… Nói cách khác, nơi này, chẳng lẽ là, căn cứ của quân phản chính phủ!?
「Làng này không có bác sĩ, xử lý cấp cứu cũng không ai làm tốt được, người trong làng khổ lắm đó. Hơn nữa nhé! Người lớn tuy nhiều nhưng thường xuyên đi vắng, nên người chăm sóc trẻ con rất ít. Trường học cũng không có, bây giờ, chị còn đang dạy toán nữa đó♪」
Đừng có dùng ♪ để tóm tắt vấn đề. Có ai bị bắt cóc rồi trở thành người chăm sóc trẻ con không chứ? …Có đấy, ngay trước mắt đây này.
「Tôi… cảm thấy toàn thân rã rời, đến sức đứng dậy cũng không có nữa.」
「Xin lỗi, Umenomori.」
「Tôi biết Otome là người như vậy rồi, thôi bỏ đi! Nói đúng hơn, ở một mức độ nào đó có thể coi là nằm trong dự liệu… Nhưng mà! Cũng phải liên lạc cho chúng tôi chứ!」
「A— Chise-chan, xin lỗi~」
Chị Otome trầm xuống. Nhưng mà, bình an là tốt rồi.
Bên cạnh chúng tôi, chị Otome được đám trẻ vây quanh, nở một nụ cười đầy trìu mến. Và những đứa trẻ xung quanh chị cũng bám riết lấy chị, trông rất vui vẻ.
Chị bị bắt cóc chưa được bao lâu mà đã được nhiều trẻ con yêu mến đến vậy. Chắc hẳn chị đã dành cho chúng rất nhiều tình yêu thương, giống như chị đã từng đối với tôi vậy.
「Hai đứa giỏi thật đấy, đến được tận đây~ Vào đây rồi ra khỏi đây cũng khó lắm đó.」
「Mujika đã dẫn chúng em đến.」
「A a— là vậy sao,… Thằng bé đó đã đến trại tị nạn à? Lại trộm cái gì nữa phải không? Thiệt tình, phải đánh đòn mới được! Mujika!?」
Có lẽ cảm nhận được sắp bị mắng, Mujika nhanh chóng lùi ra xa khỏi tầm bắn của chị Otome.
Ha ha, cảnh này cứ như đang nhìn thấy tôi của ngày xưa. Người ở đây chắc chắn đã được chị chữa lành tâm hồn…. Nhưng, có những lời tôi phải nói.
Chị là người quan trọng đối với chúng tôi.
「Vậy nên, chị ơi, làm sao bây giờ? Chúng em đến đây để đón chị về.」
Câu hỏi của tôi bị bầu trời cao vời vợi của Aslan nuốt chửng.
「Ừm. Vẫn chưa về được.」
Chị Otome nói với vẻ rất áy náy.
「Nhưng… ở đây đang có chiến tranh mà, chị. Chúng em không có chuyện gì có thể giúp được đâu….」
Thú thật, đến được đây đã là đánh cược cả mạng sống rồi.
Cả nhân viên an ninh lẫn người đi đường đều mang vũ khí, ngay cả trẻ con trong làng này cũng cầm súng.
Tôi không nghĩ mình có thể giúp được ai ở một nơi như thế này.
Như thể nhìn thấu được tâm trạng của tôi, chị mỉm cười hiền hậu.
「Đúng là, chị cũng cảm thấy mình không thể ngăn chặn được cuộc nội chiến của đất nước này. Nhưng mà nhé, Takumi. Nếu có thể làm cho thêm một người ngừng khóc, không phải rơi lệ nữa, thì chị muốn cố gắng một chút. Chị vẫn còn có việc có thể làm ở đây. Xin lỗi nhé, hai đứa đã vất vả đến đây rồi.」
Chị muốn nhẹ nhàng ôm tôi, nhưng tôi đã lùi lại né tránh.
「Takumi….」
「Xin lỗi… Em muốn chị về nhà.」
Umenomori bên cạnh tôi cũng lớn tiếng nói.
「Đ-đúng vậy! Chỉ cần Otome-san muốn, tôi sẽ dùng sức mạnh của nhà Umenomori để hỗ trợ đất nước này! Cho nên, về đi! Chỉ cần biết tôi ở đây, bất kể là chính phủ hay thế lực nào, họ sẽ đến cứu chúng ta ngay lập tức, tôi cũng sẽ không để ai động đến ngôi làng này!」
「Hi hi. Chise-chan, em thật tốt bụng. Nhưng mà, như vậy là không được đâu.」
Otome như nhìn về một nơi xa xăm, nở một nụ cười buồn bã.
「Nếu làm gì cũng vô ích, con người ta sẽ từ bỏ suy nghĩ. Có hy vọng sẽ rất đau khổ, phải không? Biết rõ sẽ không được như ý mà vẫn cố gắng, thật sự rất khổ sở. Đất nước này bây giờ chính là như vậy. Cái gọi là “giúp đỡ”, có lẽ khác với những gì em nói.」
Những lời nói như đang dạy bảo.
「Một khi đã để ý rồi, thì không thể làm ngơ được nữa. Xin lỗi nhé.」
Quả nhiên là chị Otome…. Hồi còn học cấp ba chị đã nhặt tôi về nhà. Đúng là chuyện mà chị ấy sẽ làm.
「Nhưng nhưng, ở Nhật cũng có rất nhiều người đang chờ Otome-san giúp đỡ mà!」
Lắc mái tóc vàng óng, Umenomori phản bác.
「Hi hi, ở Nhật có CLB Mèo Hoang mà♪」
Chị lại một lần nữa ôm chầm lấy chúng tôi.
「Cảm ơn hai đứa đã đến đây. Chị yêu hai đứa nhất. Còn nữa… cũng phải cảm ơn mọi người đang lo lắng ở Nhật Bản nữa. Dù rất khó khăn, nhưng ngày mai chị sẽ cố gắng mượn điện thoại. Hôm nay thì…. nghỉ ngơi một chút đi.」
Một quyết tâm mềm mại, nhưng tuyệt đối không thể bẻ gãy.
Niềm tin của Tsuzuki Otome, của chị tôi, vượt xa sức tưởng tượng của tôi.
Sau đó, Mujika dẫn chúng tôi đi tham quan làng.
Ban đầu, những người dân trong làng vì chúng tôi là người nước ngoài mà mang ánh mắt cảnh giác, nhưng sau khi nghe chúng tôi là người nhà của chị, họ liền trở nên thân thiện. Ai nấy đều giống như những ông bà ở quê, khiến tôi không có chút cảm giác nào về chiến tranh. Thật đấy.
Khi Mujika dẫn chúng tôi ra ngoài làng, tôi rùng mình.
Cứ như thể ngôi làng này được bảo vệ bởi một khẩu dã pháo hoen gỉ, cách đó không xa là một vùng đất đỏ quạch.
Ở đó có vài tấm ván gỗ còn mới cắm trên mặt đất, xung quanh là vô số những tấm ván khác, cũ có, mới có, xếp ngay ngắn cạnh nhau.
Đây là một nghĩa địa.
Số lượng những tấm ván gỗ mới đã nói lên tình cảnh thật sự của đất nước này.
Thế nhưng, ở đó lại có rất nhiều đứa trẻ đang nô đùa vui vẻ.
Cả người lấm lem bùn đất, trông chúng vui lắm.
【Quanh đây có thứ hay lắm đó~】
Muzica ngây ngô bắt đầu tìm kiếm thứ gì đó. Lắng nghe kỹ giai điệu cậu bé đang ngâm nga, đó là một bài đồng dao của Nhật. Chắc là do chị gái đã dạy cho cậu.
Mình nên làm gì đây?
Phải làm thế nào thì mình mới có thể đưa chị về nhà?
Đến tận đây rồi mà chẳng làm được gì, tôi thấy hơi nản lòng.
Không hiểu sao, gương mặt của Zazie và những đứa trẻ ở khu đóng quân lại hiện lên trong đầu tôi.
Chuyện mà chúng ta có thể làm... Trong lúc tôi đang suy nghĩ, một tiếng hét thất thanh bỗng vang lên từ sau lưng.
「Á———」
「S-sao vậy?」
Tôi bất giác quay lại nhìn.
【Ta sẽ báo thù, mụ già Chiseeeeee!!】
Muzica đang cầm đầu một con rắn đuổi theo Umenomori.
「Á————, dùng rắn là phạm quy đó————! Oa oa, đừng có lại đâyyyyy!」
「Này này, không được dùng rắn đâu, Muzica! Thằn lằn là giới hạn cao nhất rồi!」
「Thằn lằn cũng không được———! Huhu~」
【Xem đây~~~!!】
Muzica vui vẻ rượt Umenomori, còn tôi thì rượt Muzica.
Và rồi không biết từ lúc nào, ngày càng nhiều đứa trẻ tham gia vào cuộc rượt đuổi của chúng tôi. Cả đám cứ chạy mãi, chạy mãi cho đến khi mặt trời lặn.
Cho đến lúc chị Otome đến đón, tôi có cảm giác như mình vừa được quay về tuổi thơ.
