Làn sóng lan tỏa
「Sao liên lạc muộn thế hả——!!」
Khí thế mạnh tới mức tôi có cảm giác như Fumino sắp sửa tung một cú đá xoáy xuyên qua cả điện thoại, khiến tôi bất giác rụt cổ lại vì sợ.
Nhưng Fumino nổi giận cũng là phải. Đã hơn một tuần kể từ lần liên lạc trước, haizz, thật lòng xin lỗi.
Dĩ nhiên, tôi vẫn luôn canh cánh trong lòng. Nhưng có sạc dự phòng mà không có điện thoại vệ tinh thì cũng bằng thừa. Vì vậy nên tôi không thể liên lạc được. Nghĩ đến việc mọi người đã lo lắng đến mức nào, tim tôi lại đau nhói.
「Xin lỗi, tóm lại là xin lỗi! Để mọi người phải lo rồi, nhưng mà, tôi và Umenomori đều bình an vô sự… Dĩ nhiên, chị tôi cũng vậy. Umenomori cũng đã cố gắng phiên dịch cho tôi, nên cũng xoay xở được. À, đúng rồi. Trước đây tôi có nói là Umenomori đã đến đây chưa nhỉ!? Tôi nghĩ Suzuki và Sato cũng đang lo lắng, cũng muốn liên lạc với họ nữa!」
「………………………」
Tôi cứ ngỡ họ sẽ thấy an tâm hay vui mừng, nhưng sự im lặng đột ngột của họ khiến tôi bối rối.
「Hả? Fumino…? Alo, có nghe thấy không?」
「Nghe rõ rành rành đây! Với lại, Umenomori ở chỗ cậu chúng tôi cũng biết rồi. Phiên dịch? Vậy à! Nhờ cô ấy mà tìm được Otome-san sao? Hô, hay quá nhỉ! Nói đúng hơn,倒 bằng cứ để mình Umenomori đi có phải tốt hơn không!? Thật tình, tôi chẳng lo cho cậu miếng nào đâu Takumi ạ, nhưng Otome-san bình an thì tốt quá rồi! Tiện thể thì Umenomori cũng vậy luôn!!」
Tiếng gầm giận dữ lớn đến mức như muốn xuyên qua tai nghe, chui từ tai này ra tai kia.
Đúng là lo cho chúng tôi thật mà, thiệt tình, đến lúc thế này vẫn không chịu thành thật.
「Đã tìm được Otome-san rồi, tức là sẽ về cùng nhau phải không?」
Giọng điệu bỗng thay đổi, Fumino hỏi một cách nghiêm túc.
「T, Takumi thì sao cũng được. Nhưng mà, chủ quán không có ở tiệm thì không hay đâu. Với lại Umenomori cũng đột nhiên không đi làm, quán bận rộn lắm. Không có ý gì khác đâu nhé!」
Tức là “ba người mau mau về cùng nhau đi”.
Nhưng, tôi…
「À, ừm… có chút chuyện, nên chưa thể rời khỏi đây được.」
「…….Hả……」
Cứ ngỡ sẽ nghe thấy tiếng Fumino nổi trận lôi đình, ai dè lại là một lời đáp mông lung. Nhưng ngay lập tức, giọng Fumino lại vang lên từ ống nghe.
「Chờ… chờ đã, ý cậu là sao? Không thể rời đi nghĩa là, chưa thể về được sao!?」
「Ờ, thì là」
「Takumi!」
Giải thích thế nào đây? Quả là một vấn đề nan giải.
Ví dụ như tôi nói…
「Thật ra, chúng tôi đã tìm thấy chị gái bị họ bắt cóc trong căn cứ của quân phản chính phủ. Nhưng chị ấy nói vẫn muốn giúp đỡ những người gặp khó khăn, nên chúng tôi đang thuyết phục chị ấy. Hơn nữa, bây giờ chúng tôi cũng hơi giống con tin, hahaha! Nên muốn về cũng không về được.」
Nếu nói thật tình hình hiện tại thì chỉ khiến cô ấy càng thêm lo lắng. Vì vậy, ở đây phải tỏ ra nhẹ nhàng một chút…
「Thành con tin rồi☆ Tè he」
Không không không! Cái này không được.
Haizz, thế này thì chỉ còn cách tìm cách nói cho qua chuyện.
「…Ừm, thì, là… thật ra trong lúc tìm chị, chúng tôi đã đi khá xa thành phố có sân bay. Di chuyển tới đó mất nhiều thời gian lắm.」
Tôi không muốn khiến mọi người ở Nhật phải lo lắng thêm nữa… Cho nên, sau này tôi sẽ xin lỗi đàng hoàng, còn bây giờ cứ cho tôi nói dối một chút.
「An ninh ở đất nước này không tốt lắm. Nên nếu cố gắng đi đến thành phố có sân bay thì sẽ rất nguy hiểm. Vì vậy, chúng tôi chỉ có thể đợi một thời gian, để người của NPO lái xe chở đi, chọn con đường an toàn đến sân bay thôi. Cậu không cần phải lo.」
「Ai, ai thèm lo cho Takumi chứ!」
Choang——!
Tiếng hét lớn đến mức tôi tưởng điện thoại hỏng mất rồi.
「Giao quán cho mọi người thật sự xin lỗi! Nhưng, nhất định tôi sẽ về…」
Bảo cô ấy đừng lo đúng là chuyện khó. Nhưng, tôi phải cố không để cô ấy lo lắng thêm. Đã nói những lời ích kỷ, xin lỗi nhé.
「…Thôi được rồi. Tiếp theo Nozomi sẽ nghe máy.」
Giọng Fumino vừa dứt, một giọng nói thân thương liền vang lên.
「…Takumi?」
「Nozomi, cậu vẫn khỏe chứ?」
「…Tớ vẫn khỏe. Takumi thì sao? Chise-chan cũng khỏe chứ? Đã tìm thấy Otome-san an toàn chưa? Khi nào Takumi về?… Có bị thương không? Có bị bệnh không?」
「Kh, không sao đâu.」
「Nyan, vậy thì tốt rồi…」
「Ừ.」
Nozomi hiếm khi nói nhiều như vậy. Điều đó cho thấy cô ấy đã lo lắng cho chúng tôi đến nhường nào.
Đã nói với Fumino và Nozomi là không sao, vậy thì tôi nhất định phải bình an trở về Nhật Bản.
Tôi nắm chặt chiếc điện thoại vệ tinh, một lần nữa hạ quyết tâm.
Nozomi ghì chặt ống nghe, toàn tâm toàn ý lắng nghe giọng nói của Takumi.
「Để mọi người lo lắng, xin lỗi nhé. Ba người chúng tôi nhất định sẽ về Nhật.」
「Nyan…. Tớ đợi.」
Nozomi gật đầu. Cuộc trò chuyện cứ thế kết thúc. Nhưng Nozomi vẫn chưa cúp máy. Cứ áp tai vào ống nghe như vậy, cô nghe thấy tiếng Takumi gọi 「Nozomi?」. Cô rất muốn nghe giọng cậu thêm một chút nữa, nhưng như vậy sẽ làm phiền Takumi.
「Hãy bảo trọng nhé, Takumi….」
Dù luyến tiếc, Nozomi vẫn đưa ống nghe ra khỏi tai. Rồi cô đưa nó lại cho Fumino.
「Nyan, cậu nghe đi… Fumino.」
「Tớ thì…. thôi vậy.」
Rõ ràng không hề nghĩ vậy. Nozomi biết Fumino đã mong ngóng liên lạc của Takumi và mọi người đến nhường nào.
「Fumino….」
Cô cứng rắn nhét ống nghe vào tay Fumino. Fumino đỏ mặt, miễn cưỡng áp tai vào ống nghe.
「…Để Otome-san hoặc Umenomori nghe máy đi chứ.」
「Hả….? C, họ bây giờ không tiện nghe máy….」
「Có lý do gì mà không nghe được à?… Quả nhiên mấy người đang gặp nguy hiểm gì đó đúng không.」
「Không phải mà——」
「Ăn một chiêu của ta~ Đừng chạy chứ~~!」
Như để át đi giọng của Takumi, tiếng của Chise vang tới. Fumino bất giác cau mày.
「…Chuyện gì thế này? Là Umenomori à?」
「Ờm… giao lưu văn hóa dị chủng… chăng?」
「Hả!?」
「Không, thì là, mấy đứa trẻ trong làng thích trêu chọc người khác, mà Umenomori lại dễ nổi nóng, thành ra Umenomori đuổi theo mấy đứa nhỏ đang bỏ chạy ấy mà….」
「Chờ đã, tôi không hiểu cậu đang nói gì cả!」
「Thế nên mới khó giải thích cho cậu… Này! Đừng có nghịch quần áo mới giặt xong!」
「…」
「Ờm, ban nãy nói đến đâu rồi nhỉ?」
「Đủ rồi, để chủ quán nghe máy đi.」
「Chị ấy đang giặt đồ, không rời tay được.」
Nghe câu trả lời có lệ của Takumi, thái dương của Fumino nổi gân xanh.
Người ta đã lo lắng biết bao, cuối cùng cũng chờ được liên lạc, thế mà lại nhận được cái này sao?
Đuổi theo trẻ con, giặt quần áo. Sao mà ung dung tự tại thế.
「Đủ rồi! Giặt quần áo hay làm gì cũng được, các người muốn làm gì thì tùy!」
「A, chờ đã. Fumino… Hả, hết giờ rồi sao!? Khoan, cho tôi thêm chút thời gian nữa… quả nhiên không được à. Ừm…… tôi cúp đây, sẽ liên lạc lại sau! Quán trông cậy vào cậu nhé.」
「Không cần cậu nói, đồ ngốc!」
「Vậy tớ cúp đây.」
「…C, cúp thì cúp đi!」
Nói xong, sau một khoảng lặng ngắn, Fumino ngắt cuộc gọi với Takumi.
Fumino chỉ muốn dậm chân ngay tại chỗ. Tại sao mình chỉ có thể nói những lời như vậy chứ. Giá như cô có thể nói rằng mình đã an tâm biết bao khi nhận được cuộc gọi sau bao ngày chờ đợi, hoặc hỏi han ân cần như Nozomi thì tốt biết mấy. Nhưng đã quá muộn. Trong ống nghe chỉ còn lại tiếng báo kết thúc cuộc gọi.
Sau khi Fumino ủ rũ đặt ống nghe về lại chỗ cũ, Nozomi khẽ nói.
「Nyan. Tốt quá rồi…」
「…Không sao đâu, Nozomi. Không cần lo lắng quá, vận cứt chó của Takumi tốt lắm, không dễ gặp chuyện đâu.」
Thực ra, bản thân cô cũng giống như Nozomi, biết rằng Takumi và mọi người không sao thì lòng cũng nhẹ nhõm hẳn. Nhưng lời thốt ra từ miệng, lúc nào cũng là những lời như vậy. Cô sắp ghét chính bản thân mình vì sự không đáng yêu này rồi.
「Thôi nào! Vì cuộc điện thoại của Takumi mà công việc bị trễ rồi. Mau chuẩn bị mở quán thôi.」
Nhưng không thể cứ chìm đắm mãi được. Phải bảo vệ Stray Cats cho đến khi Takumi và mọi người trở về.
Chiếc tạp dề xoay theo vòng quay người của Fumino. Cô đi treo tấm biển mở cửa lên cửa tiệm, bắt đầu một ngày làm việc.
「…Thật sự cảm ơn.」
Sau khi cúp máy, tôi quay người lại, cúi đầu cảm ơn người đàn ông. Người đàn ông râu quai nón với vết sẹo lớn trên mặt khoanh tay, vẻ mặt cau có.
『….Tôi nhớ đã bảo cậu liên lạc với Đại sứ quán Nhật Bản mà.』
Sau khi nghe tiếng Anh nhiều như vậy, tôi cũng đã bắt đầu hiểu được một chút nội dung đối thoại. Bây giờ chắc ông ấy đang nói kiểu như “tại sao không làm theo lời tôi”.
「Tôi đã nói là không làm được mà.」
『Cậu nói không làm được ư? Tôi cho cậu mượn điện thoại là vì mục đích đó. Biết rồi thì gọi lại ngay, nói với người của Đại sứ quán là mình đã trở thành con tin đi. Chỉ cần cậu làm chứng, chúng tôi sẽ đi đàm phán với chính phủ.』
Ừm, ông ta nói gì thế? Lại không hiểu nữa rồi.
「I can not… à, tóm lại… not call. Không làm được!」
Tôi dùng ngôn ngữ cơ thể và những từ tiếng Anh vắt óc nghĩ ra để truyền đạt ý của mình.
「……」
Giá mà ông ta gật đầu tỏ vẻ đã hiểu thì tốt biết mấy. Có vẻ không được rồi, tình hình này.
Không khí giữa chúng tôi trở nên căng thẳng. Đúng lúc đó, một giọng nói vang lên, xua tan bầu không khí nặng nề.
『Nào nào, thế là không được đâu…~ Cãi nhau là không tốt. Chúng ta cùng nghĩ cách hòa giải với bên quân chính phủ đi, Musri-san♪』
Chị Otome, tay ôm chậu đồ giặt, vừa cười vừa lắc đầu.
『…Otome, tôi đã nói nhiều lần rồi, đây không phải là cãi nhau. Đây là thánh chiến để bảo vệ niềm kiêu hãnh và cuộc sống của chúng ta.』
Musri nắm chặt tay, bắt đầu nói gì đó một cách đầy nhiệt huyết.
Người đàn ông râu quai nón Musri là thủ lĩnh căn cứ của quân phản chính phủ này.
Như các bạn thấy đấy, ngoại hình đáng sợ, cộng thêm áp lực khó tả toát ra từ một thủ lĩnh du kích. Thật lòng mà nói, chỉ đứng trước mặt ông ta thôi tôi đã sợ đến run rẩy.
Tôi thật sự khâm phục chị Otome dám tươi cười đối mặt với ông ta.
Nói thật, vừa rồi phớt lờ yêu cầu liên lạc với Đại sứ quán của ông ta để gọi về Stray Cats, tôi đã thực sự lo lắng và sợ hãi. Nhưng nếu làm theo yêu cầu của ông ta, chúng tôi sẽ thật sự trở thành con tin của quân phản chính phủ, và sẽ gây ra một sự kiện lớn. Đặc biệt là Umenomori, nếu ông ta biết cô ấy là đại tiểu thư của tập đoàn Umenomori, tôi không dám tưởng tượng chuyện gì sẽ xảy ra.
『Nè. Cứ nói chuyện với bên quân chính phủ đi, Musri-san. Không thể cứ cãi nhau mãi được đâu.』
『Nếu cứ suy nghĩ đơn giản như vậy, chúng ta sẽ bị tiêu diệt ngay lập tức! Với lại, đã nói đây không phải là cãi nhau.』
『Người dân đất nước này đều đã trở thành những chú mèo lạc. Nhưng nếu cứ cãi vã, mọi người sẽ mãi mãi lạc lối, không thể về nhà. Hơn nữa, em không muốn Musri-san và mọi người, cũng như người dân đất nước này bị thương. Cãi nhau là không tốt. Phải có dũng khí buông vũ khí xuống trước.』
Chị gái tôi vẫn giữ nụ cười hiền hậu. Nhưng, tuyệt đối không nhượng bộ.
Lấy chúng tôi làm con tin, đúng là có thể đòi hỏi được gì đó từ chính phủ. Nhưng sau đó, dĩ nhiên sẽ bị trả đũa.
Tuy nhiên, Musri hoàn toàn không chịu nghe.
『……Otome, tôi phải nói thế nào cô mới hiểu đây.』
『Cho đến khi Musri-san không đi cãi nhau nữa thì thôi ạ♪』
Nụ cười của chị tôi hoàn toàn không thay đổi, giống hệt như khi chị còn ở Nhật.
Tôi chưa từng thấy ai có thể không khuất phục trước nụ cười đó. Nhưng nụ cười chỉ có tác dụng trong những chuyện như giúp Jean-san và chú Masuda gặp nhau là vấn đề sẽ được giải quyết……
「Lần này có vẻ không hiệu quả lắm nhỉ.……」
Trong lòng tôi chỉ biết một điều.
Đó là tôi nhất định phải đưa người chị gái như thế này và Umenomori trở về Nhật.
May mắn thay, Musri không gây hại cho chị Otome hay chúng tôi. Tôi cũng vậy, đáng lẽ phải là con tin, nhưng lại được tự do sinh hoạt trong ngôi làng này.
Bởi vì chị Otome ở đây rất được yêu quý, và bản thân ngôi làng này cũng tràn đầy sức sống, mang một bầu không khí thong thả. Dù thỉnh thoảng bị tiếng súng làm giật mình, nhưng về cơ bản đó chỉ là tập luyện, hiện tại đang trong tình trạng giằng co với quân chính phủ, nên chiến tranh đã tạm dừng.
Hơn nữa, cho dù Musri với vẻ ngoài đáng sợ có lườm chị Otome bằng đôi mắt sắc lẹm của mình thế nào đi nữa, chị Otome tay vẫn ôm chậu đồ, chẳng hề có chút cảm giác căng thẳng nào.
『Đừng bắt nạt Otome!』
『Đúng đó, không được!』
Ngắt lời cuộc đối thoại dài, những đứa trẻ vây quanh chị Otome.
『Hử? Mọi người không phải đang ở kia nghe Chise-chan giảng bài sao?』
『Nhưng mà—— Musri đang bắt nạt Otome!』
『Đang bắt nạt mà——』
『Đừng, đừng nói bậy. Ta không bắt nạt Otome, đây là chuyện của người lớn……』
『Này, Musri! Bọn trẻ nói ông bắt nạt Otome, chuyện này là sao!』
『Đã bảo không có mà!』
Không biết từ lúc nào, một bà thím vạm vỡ đi tới, lườm Musri. Bị bọn trẻ lườm, bị bà thím lườm, Musri không chống đỡ nổi.
Ở thế giới nào thì con gái hay phụ nữ cũng đều mạnh mẽ cả——.
『Đừng lo~ Chị chỉ nhờ Musri-san một việc thôi, anh ấy không bắt nạt chị, chúng ta cũng không cãi nhau đâu~』
『Otome là ân nhân đã cứu bọn trẻ trong làng khỏi tay quân chính phủ đấy. Không cung phụng đàng hoàng là trời phạt đó, Musri!』
『……Haizz, có vẻ nhờ Otome trông bọn trẻ là một quyết định sai lầm.』
Kết quả là, chị tôi vẫn cứ thuyết phục Musri, thủ lĩnh đội du kích, từ bỏ nội chiến. Nhìn thấy chị như vậy, tôi cảm thấy nếu nội chiến ở đất nước này không kết thúc thì chị sẽ không chịu về. Nhưng tôi chẳng nghĩ nội chiến có thể kết thúc trong một sớm một chiều.
「……Mọi người ở Nhật chắc đang lo lắng lắm……」
Nếu lúc này có thể bàn bạc với mọi người trong hội những người yêu mèo lạc thì tốt biết mấy.
Tôi ngẩng đầu nhìn trời, bầu trời xanh biết bao…… Bầu trời trên đầu này, chắc chắn sẽ trải dài vô tận đến tận Nhật Bản.
Lúc này, một người đàn ông xuống máy bay tại sân bay Aslan.
Vóc người không cao, nhưng lồng ngực dày, cánh tay to khỏe. Còn đeo kính râm.
Một tay anh ta cầm điện thoại, dường như đang nói nhỏ điều gì đó.
『Anh biết rồi. Đừng lo. Yêu em… Đừng giận như vậy chứ. Nó là con trai, chuyện này là phải làm. Nó là con của anh và em mà.』
Cuối cùng cũng cúp điện thoại, người đàn ông thở dài. Nơi đây nóng nực là vậy, nhưng người đàn ông vẫn mặc bộ đồ da liền thân, lấy sữa trong túi ra, tu ừng ực.
『Hey! Daddy! Gọi điện xong rồi à?』
Người nói với người đàn ông là một cô bé xinh đẹp với nụ cười tinh nghịch, trông chỉ khoảng mười tuổi.
『Tự dưng gọi người ta đến. Con lại bỏ nhà đi, mẹ con giận lắm đấy.』
Người đàn ông cười, bế bổng cô bé lên vai.
『Vẫn còn nhẹ chán, có uống sữa không đấy?』
『Sắp nặng lên rồi! Daddy, con chuẩn bị mô tô rồi đó!』
Trong bãi đậu xe của sân bay có một chiếc mô tô Mỹ hoang dã.
Người đàn ông vuốt ve thân hình thô kệch của chiếc mô tô một cách trìu mến.
『Vậy thì, đi thôi. Để con xem tài lái mô tô của bố con đây.』
Tiếng động cơ vang lên, con ngựa sắt hóa thành gió. Họ đang ở đâu, Jean đã báo cho anh biết.
『Otome, Takumi. Chờ anh!』
Chris Jatou Londo hét lên sau lưng cha mình. Lần này, đến lượt tôi giúp mọi người. Trong lòng cô chỉ nghĩ đến điều đó.
Tiệm bánh ngọt Stray Cats hôm nay cũng buôn may bán đắt.
Không chỉ mùa hè, mà doanh thu tháng này sắp lập kỷ lục cao nhất kể từ khi Fumino đến quán.
Dĩ nhiên, cũng có Shibata và các bạn trong học viện đến ủng hộ, người dân trong khu phố mua sắm như thể đang cầu nguyện cho Otome và Takumi bình an, mỗi ngày đều đến quán mua đồ.
Fumino cố gắng hết sức để nở nụ cười với khách hàng.
Nozomi và Kokoro sau khi chuẩn bị mở quán buổi sáng xong thì vẫn luôn vật lộn với máy tính trong hội.
Để có thể giúp được Takumi và mọi người, dù chỉ là một chút.
Họ dường như đã tạo ra một làn sóng lớn, Nozomi còn nhận lời phỏng vấn của một hãng tin nước ngoài.
Nếu điều đó có thể giúp Takumi, Otome và Umenomori an toàn hơn một chút, Fumino cũng sẽ toàn lực hỗ trợ họ.
Vì vậy, lịch làm việc ở Stray Cats gần như chỉ toàn tên của Fumino.
Hầu hết mọi việc đều do cô ấy làm.
Kanae làm thêm ở sân bay lúc nghỉ sẽ đến quán, chỉ cần Tamao-senpai có thời gian, gọi một tiếng là chị ấy cũng sẽ đến giúp. Nhưng phần lớn thời gian đều là một mình cô.
Tuy nhiên, tình hình này gần đây đã có thay đổi.
Cậu học sinh năm nhất đẹp trai Shibata không tham gia vào công việc trên mạng, mà đến quán giúp đỡ.
Bản thân cậu ta không phải nhân viên làm thêm chính thức, chủ quán lại vắng mặt, không thể tự ý tuyển thêm nhân viên, nên Fumino cũng có chút ngần ngại…
「Xin đừng bận tâm. Em ở bên kia cũng không giúp được gì nhiều.」
Fumino đã chấp nhận lòng tốt của Shibata đang mỉm cười.
Fumino cho rằng, cho đến khi Takumi và mọi người trở về, bảo vệ cửa hàng này là trách nhiệm của cô.
「Serizawa-senpai, việc thu ngân cứ giao cho chị.」
「Ừm——」
Cô tất bật di chuyển trong cửa tiệm đầy sức sống. Thời gian bận rộn cứ thế trôi qua.
Đến chiều tối, khách thưa dần, cuối cùng cũng có thể thư giãn một chút.
Cô kiểm tra xem Takumi hay Nozomi và mọi người có gọi điện không.
Tiếc là, có vẻ như mọi chuyện không có tiến triển gì lớn.
Fumino vừa thở dài, vừa nhìn Shibata.
「Hôm nay cũng cảm ơn cậu nhé. Tuy chỉ là hàng bán thừa, nhưng cứ lấy vài miếng bánh mang về đi.」
「Không cần đâu ạ. Ngày nào cũng ăn sẽ mập đó.」
Dù cậu ta rất gầy, nhưng vẫn nói đùa như vậy.
Shibata thật sự rất tốt bụng.
「Vậy… senpai có thể pha cho em một ly cà phê được không? Em hơi mệt.」
「Được chứ. Chị cũng uống.」
Fumino đặt hai ly cà phê đã được pha phin lên bàn.
「Vui thật đấy. Được uống cà phê của senpai.」
「Khen chị cũng không được gì đâu.」
Một câu trả lời không hề có kẽ hở. Giá mà Takumi có thể tạo ra được bầu không khí như thế này thì tốt biết mấy. Fumino bất giác nghĩ vậy.
「Sao nhỉ, cậu chẳng giống những cậu con trai khác trong hội chúng ta chút nào.」
「Ahaha, vậy sao ạ? Mà, dù sao em cũng mới nhập trạch thôi.」
Dù đã vượt qua cả cửa ải khó khăn để vào hội, cậu ta thật khiêm tốn.
Nếu là Fumino, cô còn chẳng trả lời được câu nào.
「Vậy, tại sao cậu lại vào hội?」
Fumino bâng quơ hỏi. Còn Shibata thì có chút nghiêm túc lại.
「Chị muốn biết sao?」
「Ừ nhỉ. Chị cũng không ép cậu phải nói đâu.」
Fumino nhấp một ngụm cà phê, rồi cười. Xem ra cậu ta muốn nói rồi.
「Thật ra, lúc nhỏ, em là đứa hay bắt nạt người khác.」
……Có cảm giác, cậu ta đã nói ra một điều gì đó bất ngờ.
「Gia đình em cũng không khá giả, nhưng lúc đó em rất ngang bướng. Em luôn tìm cớ để bắt nạt những người xung quanh… Nhưng em không có tự tin vào bản thân. Lúc đó, em thường bắt nạt một cô bé. Cô ấy có duyên, rất xinh đẹp, em muốn làm bạn với cô ấy, nhưng không biết phải làm thế nào, nên theo bản năng lại đi bắt nạt cô ấy.」
「…Mà, con trai hình như đều như vậy cả.」
Dù không biết cậu ta muốn nói gì, Fumino vẫn gật đầu tỏ vẻ thấu hiểu.
「Nhưng có một lần, cô bé đó bị nhiều người cùng bắt nạt, lúc đó, có một cậu con trai không quen biết đi tới. Là ba chọi một, hay là bốn chọi một gì đó. Dù bên em đông người hơn, nhưng lại thua cậu ta.」
Shibata có vẻ rất xấu hổ. Nghe cậu ta nói, Fumino suýt nữa thì hất cà phê vào mặt cậu.
「Trên hết, và cũng là điều hiển nhiên, cô bé em thích đã ôm lấy cậu ta mà khóc. Em thực sự không còn mặt mũi nào nữa… Sau đó, em liền không bắt nạt người khác nữa.」
「Đó chẳng phải là chuyện tốt sao. Nhưng, vậy tại sao cậu lại…」
「À à, trong chuyện của Towano-san, em thật sự đã làm sai. Em hơi giận chính mình.」
……? Thật sự không hiểu cậu ta đang nói gì.
Fumino rất bối rối.
「Tại sao? Towano-san đã làm gì cậu…」
「Không phải ạ. Cho nên em muốn nói là… cậu con trai mà lúc đó chúng em không đánh lại được bây giờ vẫn đang đi trước em một bước. Dù em đã luôn cố gắng để trở nên xứng đôi với cô ấy hơn.」
「……Rốt cuộc là chuyện gì vậy?」
Ngay lúc Fumino định hỏi thêm.
「A, có chỗ trống! Mà Jin-kun cũng ở đây, may quá!」
Cửa tiệm mở ra, vài nữ sinh cấp ba bước vào.
「……Tiếc thật. Lần sau có dịp sẽ nói tiếp.」
Shibata đứng dậy, dẫn các nữ sinh đi.
Fumino thật sự không hiểu cậu ta đã nói gì, chỉ có thể đi vào bếp.
Shibata-kun rốt cuộc muốn nói gì nhỉ.
Lúc đó, cô phát hiện có tin nhắn của Nozomi. Fumino vội vàng mở mail.
Trên đó viết về việc có tiến triển mới trong chuyện ở Vương quốc Aslan, Fumino vô cùng ngạc nhiên, vội vàng trả lời… Cũng vì chuyện này mà đoạn chen ngang lúc nãy đã bị Fumino quên sạch.
Bọn trẻ chạy nhảy khắp nơi, một khung cảnh bình dị như tranh vẽ. Lúc này, tai tôi nghe thấy những tiếng động nhỏ, nhanh, và có nhịp điệu.
Âm thanh tuy nhỏ nhưng đủ làm bụng tôi rung lên. Khoảnh khắc ấy, tôi bất giác ngồi thụp xuống.
「Mọi người mau nằm xuống đất!」
「N, này Takumi! Tiếng động vừa rồi là…」
「Tớ biết, Umenomori cậu mau vào trong nhà đi, đừng ra ngoài!」
Lúc đầu nghe tôi còn không biết là tiếng gì, nhưng bây giờ tôi đã biết đó là tiếng súng máy. Một kiến thức nhỏ mà cả đời ở Nhật cũng không bao giờ biết được.
Tôi lén kéo tấm rèm vải treo ở cửa, nhìn trộm ra ngoài.
「……Không sao chứ?」
Xem ra không có chuyện gì xảy ra. Nhưng, chỉ nghe tiếng súng máy, tức là đây chỉ đơn thuần là một cuộc diễn tập thôi.
「Umenomori, có vẻ không phải quân chính phủ đến. Không sao đâu.」
「……À, ra vậy.」
Chúng tôi đều thở phào nhẹ nhõm.
Đến đây đã vài ngày, không có chuyện gì xảy ra, cảm giác có chút giống như đang ở một làng quê nào đó, nhưng những cuộc diễn tập bắn súng thỉnh thoảng diễn ra đã khiến tôi thay đổi nhận thức đó. Tôi cũng hiểu rằng, ngay từ khi chị tôi bị bắt làm con tin thì đã không thể chối cãi được nữa rồi. Thêm vào đó, điều này một lần nữa khiến tôi nhận thức rõ ràng đây là căn cứ của quân phản chính phủ.
Nhưng khu vực bên này vẫn còn rất yên bình.
Ngôi làng này được chia thành hai khu vực, khu dân cư nơi trẻ em sinh sống và khu vực chiến đấu nơi người lớn tập trung.
Vì tôi sống ở khu dân cư, nên có thể di chuyển tương đối tự do. Nếu tôi thực sự là con tin, tôi sẽ bị giám sát và giam giữ trong khu vực của binh lính. Tôi đã tích đức gì mà bây giờ lại được chăm sóc trẻ con, dạy chúng học thế này nhỉ…. Chắc là nhờ sức mạnh của chị tôi.
Bởi vì ngay cả lúc này cũng vậy.
『Otome! Tuyệt vời, con trai tôi biết làm phép cộng rồi!』
『Ghamri thông minh lắm đó~ Cả phép nhân cũng biết nữa.』
『Ồ ồ ồ ồ ồ!』
Người chú đang nói chuyện với chị tôi lưng đeo một khẩu súng lớn, nhưng bộ dạng ông ta ôm con cười, chẳng khác nào một 《Ông bố ngày Chủ nhật》 cả.
『Thế nên mới nói—— có 5 quả táo. Nè, thử coi cái này là quả táo xem.』
『Hả—— Đây không phải táo mà là đá mà!』
『Chẳng phải đã bảo là coi nó là quả táo sao! Không làm thế thì sao mà giảng bài được!』
『Là——đá——mà——』
「A a a a a~!」
Mujika lại đang nói gì đó với Umenomori. Quan hệ của họ có lẽ tốt đến không ngờ.
『Chise, đồ lùn!』
「Cậu nói cái gì————!」
…Quan hệ, tốt…. nhỉ?
『Takumi——, ăn cơm——!』
『Cơm, cơm——!』
Xung quanh tôi có rất nhiều trẻ con.
Lắng nghe kỹ, tiếng súng của cuộc diễn tập đã không còn nghe thấy nữa. Đôi lúc tôi cũng tự hỏi khi nào chúng tôi mới có thể về Nhật, nhưng bây giờ tôi không có thời gian rảnh để nghĩ về điều đó.
『Đói bụng quá——』
『Đói rồi——Takumi——!』
Không biết tự lúc nào, bọn trẻ đã tăng lên gấp bội. Không được rồi, phải nhanh lên thôi.
「Chờ, chờ đã. Tớ nấu cơm ngay đây!」
Tôi cầm nồi lên, bắt đầu nấu cơm cho bọn trẻ.
Nozomi gõ bàn phím với tốc độ nhanh đến không thấy cả tay.
Số màn hình trước mặt đã tăng lên 5 cái.
Cô lần lượt phản hồi lại các phản ứng từ khắp nơi trên thế giới, nhanh chóng cung cấp thông tin cho họ.
「Tuyệt vời….」
Dáng vẻ của Nozomi được Ieyasu truyền hình trực tiếp.
Hình ảnh như một nàng tiên điện tử đã tạo ra chủ đề trên mạng, hẳn sẽ trở thành sức mạnh để tìm kiếm Otome.
Kiriya Nozomi thậm chí không lau mồ hôi trên trán, một lòng một dạ gõ bàn phím.
「Senpai… đừng cố quá nhé.」
Kokoro với vẻ mặt lo lắng, dùng khăn tay lau trán cho Nozomi.
「Nyan. Cảm ơn. Fumino trả lời chưa?」
「Trả lời rồi. Nói có thể là người quen lúc đi Himalaya.」
「Kokoro, cảm ơn.」
Ngay cả khi đang nói chuyện, cô vẫn trả lời các bài đăng với tốc độ đáng kinh ngạc.
「Chỉ trong vòng bốn tiếng, phản ứng đã tăng gấp mấy chục lần, mấy trăm lần… không thể tin được.」
Kanae nhìn số lượng người theo dõi trên các màn hình khác.
「Quả nhiên, sự quan tâm của Emma Jatou Londo đã có tác dụng rất lớn!」
Ieyasu đắc ý quẹt mũi.
「Sau đó, số người theo dõi ngày càng nhiều. Người nổi tiếng đã theo dõi chúng ta! Ở Nhật cũng có mangaka theo dõi chúng ta! Người tên Ernst lúc nãy, quả nhiên là người quen của Otome-shishou sao?」
「Xác nhận rồi. Là quý tộc Anh. Có thể nhờ chính phủ giúp chúng ta.」
Mọi người đều đã bắt đầu hành động.
Daigorō dường như đang thiền định, có vẻ đã bị cảm động, khẽ nói.
「Kết nối rồi. Những nỗ lực từ trước đến nay của Otome-shishou đã kết nối với hành động lần này.」
Thông tin giống như những giọt nước rơi xuống mặt nước lớn, dần dần tạo thành những gợn sóng lớn.
Thông tin về Vương quốc Aslan lần lượt tập trung trong tay Nozomi.
Cũng đã bắt đầu có những người trong vương quốc phản hồi.
Lần lượt, những người mà Otome đã từng gặp đều lên tiếng.
Đều là những người mà Nozomi, thậm chí cả Fumino cũng không biết.
Chắc chắn ngay cả Takumi cũng không biết. Nhưng.
Mọi người đều biết.
Tsuzuki Otome là một người rất tốt, tuyệt đối không thể mất đi.
Nozomi cảm thấy tự hào về gia đình mình.
Sau đó, cô gửi thông tin đã thu thập được đến một địa chỉ.
Nơi nhận địa chỉ, là một chiếc laptop có thể kết nối với điện thoại vệ tinh.
Trong địa chỉ cần gửi có ghi là Kaho.
Ngôi làng này rất nhanh sẽ tối.
Khác với Nhật Bản, ở đây không có đèn đường, mặt trời lặn là làng sẽ tối om ngay lập tức.
Vì vậy phải ăn tối trước khi mặt trời lặn. Nhưng với nhiều người như vậy, ăn một bữa tối cũng rất ồn ào. Ví dụ như đứa trẻ ngồi bên cạnh tranh thức ăn, rồi đánh nhau…
Sau khi ăn tối xong trong một môi trường ồn ào như lễ hội, chúng tôi bắt đầu dọn dẹp bát đĩa.
「Hử? Mujika đâu rồi?」
Mujika, đứa trẻ lớn nhất trong đám, bình thường sẽ kéo bọn trẻ lại giúp đỡ. Nhìn cậu bé cãi nhau với Umenomori, có thể nghĩ cậu ta nghịch ngợm, nhưng thực ra cậu rất ra dáng anh cả.
「Umenomori——, có thấy Mujika không.」
「Ừm——… chắc là đi đâu chơi rồi.」
「Không, cậu bé ăn được nửa bữa là ra ngoài rồi. Chắc là sau đó cũng không về.」
Lúc đó tôi cứ tưởng cậu bé đi vệ sinh, nên không để ý…
Nhìn vào chỗ ngồi của Mujika, trong bát vẫn còn cơm.
「Lạ thật, để lại nhiều cơm thế này.」
Khác với Nhật Bản nơi có thể ăn no, ở đây thức ăn là thứ quý giá. Vì vậy, trường hợp để lại nhiều cơm như vậy rất hiếm.
…Tôi muốn biết lý do.
「Tớ ra ngoài tìm thử.」
「Giao cho cậu đó.」
Tôi nhanh chóng tìm thấy Mujika. Không hiểu sao, cậu bé đang quấn một chiếc khăn.
「Mujika?」
Không có hồi âm. Tôi có linh cảm chẳng lành, sờ trán cậu bé.
Nóng quá.
「Chị! Chị Otome!」
Tôi bế Mujika lên, chạy hết tốc lực đến chỗ chị tôi.
「Mujika vẫn chưa hạ sốt à?」
「Vâng.」
Mujika bất tỉnh, cứ rên rỉ không ngừng.
Sốt cao hơn dự đoán. Bây giờ trong làng không có bác sĩ. Chỉ có thể dựa vào chị Otome.
「Đã cho nó uống thuốc rồi mà? Tại sao vẫn chưa hạ sốt.」
「Thuốc có tác dụng hạ sốt…」
「Không hiệu quả thì thử thuốc khác?」
Dù cô nói vậy, nhưng thuốc đã hết rồi. Vốn dĩ là thuốc Fumino đưa cho tôi mang theo, lúc ở trại tị nạn cũng đã dùng gần hết.
「Không ổn rồi. Nhiệt độ ngày càng tăng.」
Tạm thời những việc có thể làm đều đã làm cả. Sau đó chỉ có thể dựa vào sức lực của chính Mujika thôi sao?
「Hà…hà…」
Cậu bé đã đau đớn như vậy rồi, tôi sao có thể thong thả nói những lời như thế được?
「Takumi, tình hình Mujika thế nào rồi?」
Chị Otome đến căn phòng nơi Mujika đang nằm. Chị đã mang nước đến để chườm trán.
「Chị Otome, tình hình của em ấy… không tốt lắm. Sốt không hạ, bây giờ em ấy còn khó chịu hơn trước.」
「Vậy à. Quả nhiên không hạ sốt được nhỉ.」
「Otome, không làm được gì nữa sao? Ví dụ như gọi bác sĩ đến làng!」
「Chise-chan, chị hiểu tâm trạng của em. Nhưng đây không phải là Nhật Bản.」
Chị tôi thay quần áo cho Mujika đang đẫm mồ hôi.
「Em… có thể giúp được gì không?」
「Ừm—— vậy thì, bảo mọi người đừng lại gần đây. Nếu là bệnh truyền nhiễm thì không hay.」
Tôi nghe theo lời chị, ngăn những đứa trẻ và người lớn đang lo lắng nhìn vào phòng.
Lớn lên ở Nhật, chúng tôi đương nhiên đã tiêm vắc-xin, nhưng người ở đây gần như không có. Chị tôi nói có lẽ không phải bệnh gì nghiêm trọng, tôi và Umenomori chắc sẽ không bị lây, nhưng cứ sốt cao mãi, nếu thể lực của đứa trẻ không đủ thì có thể mất mạng.
「N, nếu có thể gọi người nhà của tôi đến, bệnh sốt này chẳng đáng là gì.」
Umenomori lẩm bẩm bên cạnh Mujika.
Đúng là như vậy. Nếu đây là Suzune, có thể đưa cậu bé đến bệnh viện rồi.
Tôi cảm thấy mình thật vô dụng và bất lực.
「Chị… Mujika, sẽ không sao chứ ạ?」
Chị Otome trả lời tôi một cách nghiêm túc.
「…Chị nghĩ, nếu có được vài loại kháng sinh, hoặc để một bác sĩ có thuốc khám cho em ấy, Mujika sẽ được cứu. Nếu không thì…. chỉ có thể trông vào may mắn thôi.」
Sao lại thế… Tức là Mujika có thể chết vì một căn bệnh chỉ cần tiêm một mũi là khỏi sao!?
Tôi vắt óc suy nghĩ. Việc tôi có thể làm là…
「Đúng rồi! Bệnh viện trong thị trấn… không, trong trại tị nạn cũng có bác sĩ, từ đây đến trại cũng không xa lắm! Chỉ cần đưa Mujika đến đó là được!」
「Takumi, bình tĩnh lại.」
Chị tôi giữ tôi lại.
「Chuyện sẽ không đơn giản như vậy đâu. Đây là căn cứ của quân phản chính phủ. Gần đây, lý do các bác sĩ ở trại tị nạn đều đã rời đi là vì họ sợ chiến tranh. Bị quân chính phủ để ý sẽ rất nguy hiểm, những người bảo vệ trại tị nạn cũng vậy, họ sẽ không dễ dàng đến đây, cũng sẽ không tiếp nhận người từ đây.」
Trời ơi…… Tôi cảm thấy như trước mắt mình tối sầm lại.
「Nhưng cũng chỉ có thể bắt họ nghe chúng ta thôi! Hay là để Umenomori Chise này gọi điện trực tiếp cho quốc vương của đất nước này!」
「…Không phải vấn đề đó. Sau khi đến đất nước này, em không thấy mọi người đều là người tốt sao?」
Chị đột nhiên nói gì vậy?
「Em cũng thấy vậy…. Saje và mọi người cũng rất tốt.」
「Người dân đất nước này, họ có nguyên tắc của riêng mình. Nhận sự bố thí của người khác mà không có thù lao hay đền đáp, điều đó đi ngược lại với niềm kiêu hãnh của họ. Vì vậy, cho dù là nội chiến, mọi người đều rất hiền lành, bên viện trợ cũng rất khó giúp đỡ họ.」
「Nhưng trộm cắp và bắt cóc con tin thì được à? Nếu những việc đó được, thì lấy một chút thuốc có là gì…」
「Trộm cắp và tội phạm là đánh cược bằng tính mạng. Nếu thất bại, bị xử lý thế nào cũng không thể oán trách, cái giá phải trả đã được họ chấp nhận dưới hình thức đó. Điều này khác với ăn xin. Chị cũng không hiểu rõ lắm.」
Nghe chị giải thích, tôi mới hiểu lý do hành động của Saje và mọi người.
Nhưng. Nếu bỏ cuộc ở đây thì Mujika sẽ chết.
「….Vậy thì, chúng ta đi lấy là được rồi.」
Tôi không phải là người của đất nước này, sẽ không cảm thấy xấu hổ.
「Takumi, chính là nó, chính là nó đó! Chúng ta tự đi lấy thuốc là được rồi! Chúng ta cũng đã đưa thuốc của mình cho các bác sĩ ở trại tị nạn, chuyện như vậy họ nhất định sẽ giúp!」
Như thể vấn đề đã được giải quyết, Umenomori vui vẻ nói.
Tôi cũng cảm thấy như có thể nhìn thấy một tia sáng.
「Ừm. Thử xem sao. Dù chị nghĩ sẽ rất vất vả.」
「Các em… đã mạnh mẽ hơn rồi nhỉ.」
Chị tôi mỉm cười xoa đầu chúng tôi.
Sau đó chúng tôi mới muộn màng nhận ra, tại sao chị tôi hiếm khi lại không nở nụ cười thả cửa để chúng tôi đi làm.
Thứ chờ đợi chúng tôi trong sở chỉ huy dã chiến lớn nhất trong làng là.
Một sự thật tàn khốc.
Trên vùng đất hoang vu, lời thuyết phục của chúng tôi dường như sắp tan theo gió.
『Đừng lo, chúng tôi sẽ trở về. Vì vậy, hãy để chúng tôi ra khỏi làng.』
『Không được! Đúng là tôi đã nói Otome có thể tự do đi lại trong làng, nhưng chuyện này thì không.』
『Musri-san. Mujika không hạ sốt. Đến thị trấn hoặc trại tị nạn có thể lấy được kháng sinh. Vì vậy, xin ông, hãy để chúng tôi đến trại đi.』
Tôi cũng cùng cúi đầu cầu xin.
Tôi không biết ngôn ngữ của đất nước này, nhưng cũng cố gắng hết sức để truyền đạt tâm trạng của mình.
Nhưng, lời từ chối thật đau lòng.
『Mujika đúng là đáng lo. Nhưng, bây giờ không được. Hiện tại hoạt động của quân chính phủ đã trở nên tích cực hơn, cũng có thông tin rằng một lượng lớn người nước ngoài đã nhập cảnh. Quá nguy hiểm.』
『Yên tâm, chúng tôi cũng là người nước ngoài, nếu bị hỏi sẽ nói không biết gì cả.』
「Xin ông đấy, Musri-san!」
Musri suy nghĩ một lúc, nhưng vẫn lắc đầu.
『Không thể vì một mình Mujika mà mạo hiểm.』
Ông ta nói không được đúng không?
Sao lại thế!
『Otome cũng vậy, hai người kia cũng là con tin. Khi quân chính phủ tấn công, các người ở đây thì họ sẽ không dám tấn công mạnh. Vì vậy, sao tôi có thể để các người dễ dàng rời khỏi làng như vậy chứ.』
「À, nói mới nhớ. Chúng ta là con tin nhỉ~」
「Hả, chị, chị nói gì vậy?」
「Anh ấy nói, chúng ta là con tin, không cho chúng ta ra ngoài. Ừm——」
…Quan hệ quá tốt, đến nỗi quên mất cả chuyện này. Nói mới nhớ, chị Otome và chúng tôi đã bị quân phản chính phủ bắt và trở thành con tin mà.
Trong lúc nấu cơm, giặt đồ, dạy bọn trẻ học, tôi đã quên mất chuyện này.
『Nhưng, chẳng phải chúng tôi đã nói sẽ trở về sao. Dù có bị bắt, chúng tôi cũng sẽ không nói chuyện của làng cho quân chính phủ, tính mạng của Mujika cũng là tính mạng của dân làng mà? Chúng tôi cũng đã ở trại tị nạn, nhất định sẽ mang thuốc về.』
Dù chị tôi có nói thế nào, Musri vẫn từ chối.
Hơn nữa, không biết tự lúc nào, xung quanh chúng tôi đã tập trung những dân làng hoạt động như binh lính. Giống như Musri, trên người họ có những vết sẹo ở đâu đó, hoặc là những binh lính với vết thương chưa lành đang nhìn tôi và chị.
Chúng tôi quả thực chưa từng thấy chiến tranh. Đó là một sự may mắn.
Nhưng, ở đây đó là hiện thực.
Chỉ cần có một chút nguy hiểm, việc giải thoát con tin sẽ trở nên khó khăn.
Vậy thì… chỉ còn cách này thôi.
「Vậy tôi sẽ ở lại đây làm con tin. Chị Otome và Umenomori cứ đến địa điểm đóng quân đi.」
Tôi bước lên một bước, đổi chỗ cho chị Otome.
Bị tôi thúc giục, Umenomori đành phải phiên dịch lại.
Đáp lại là một tiếng thở dài,
『Ta biết Otome không phải là người sẽ bỏ rơi em trai mình, nhưng dù ta có đồng ý thì đồng đội của ta cũng không chịu đâu. Hơn nữa, một con tin không rành ngôn ngữ thì cũng bất tiện lắm.』
Mursley nhìn những người đang vây quanh chúng tôi. Có vài gương mặt quen thuộc, nhưng phần lớn đều là người lạ. Quả nhiên là không được sao? Nhưng chúng tôi cũng không thể bỏ mặc Mujika được.
『Thế thì, để tôi làm con tin là được chứ gì!』
…Hả, cô ấy vừa nói gì vậy?
Umenomori nói bằng tiếng địa phương nên tôi chẳng hiểu gì cả.
「Ch-Chise-chan, đừng nói ngốc thế! Không được làm con tin đâu nhé~」
Chị Otome cũng hiếm khi hoảng hốt đến vậy.
「Phải có người ở lại đây, nếu không sẽ chẳng thể rời đi được. Vậy thì, Takumi không được. Chỉ cần họ biết ai là con tin có giá trị nhất, có lẽ họ sẽ đồng ý để mình tôi ở lại và thả mọi người đi.」
「Nhưng mà! Không được! Umenomori!」
Tôi liều mạng ngăn cô ấy lại.
Đương nhiên rồi. Làm con tin nguy hiểm như vậy, tôi tuyệt đối không thể để cô ấy đi được.
「Takumi, cậu tránh ra!」
Umenomori bực bội phủi cát bụi trên tóc xuống, ra lệnh cho tôi như thể đó là điều hiển nhiên.
「Chị Otome không đi thì không có gì đảm bảo sẽ lấy được thuốc, còn cậu, Takumi, lại không biết tiếng địa phương. Vậy nên, để tôi ở lại đây là lựa chọn sáng suốt nhất. Chỉ có thể làm vậy thôi!」
「…Không được.」
Đã đưa cô ấy đến tận đây, tôi cảm thấy mình có một trách nhiệm vô cùng lớn.
Tôi hối hận vì đã luôn nhận sự giúp đỡ của Umenomori.
Nếu không có Umenomori, có lẽ tôi cũng chẳng thể tìm được chị mình.
Thậm chí có thể đã nản lòng thoái chí.
Umenomori đã luôn là chỗ dựa cho tôi, tôi không muốn đẩy cô ấy vào nguy hiểm thêm nữa.
Chỉ cần ở bên cạnh, tôi có thể bảo vệ cô ấy, hoặc ít nhất cũng có thể cùng nhau đối mặt với hiểm nguy.
Nhưng nếu phải chia xa… tuyệt đối không.
Tôi có trách nhiệm đưa Umenomori bình an trở về Nhật Bản. Lòng tôi cũng nghĩ như vậy.
Thế nhưng, cô ấy bước đến đây, ưỡn ngực tuyên bố.
「Chỉ cần tôi cố gắng, đứa bé đó có lẽ sẽ được cứu! Hơn nữa, con bé đó đã chơi cùng tôi. Tìm mọi cách để cứu nó chẳng phải là chuyện đương nhiên sao! Đúng vậy mà, phải không!」
Nói xong, Umenomori mỉm cười.
Mặt trời sắp lặn, bóng người dần đổ dài. Tắm mình trong ánh hoàng hôn, mái tóc vàng của Umenomori lấp lánh, tạo thành một gợn sóng tuyệt đẹp.
「Hơn nữa, Takumi nhất định sẽ đến cứu tôi mà, đúng không? Công chúa thì cứ ra vẻ chờ người đến cứu là được rồi.」
Như thể đang tự thuyết phục chính mình và cả tôi, chị tôi lặng lẽ nhìn chúng tôi.
「….Umenomori.」
Tôi không biết phải nói gì.
「….Hừm, nãy giờ tôi cứ để ý, cái cách gọi của cậu ấy.」
Ể? Ý cô ấy là sao?
Thấy vẻ mặt ngạc nhiên của tôi, Umenomori bật cười.
「Thôi, kệ đi. Chuẩn bị tinh thần đi. Tiếp theo, tôi sẽ niệm cho cậu một câu thần chú để cậu có thể trở về an toàn.」
「Ể?」
Chỉ trong một khoảnh khắc.
Cô ấy nhón chân lên, định vòng tay qua cổ tôi.
Umenomori, Umenomori Chise.
Đã hôn tôi.
Tôi chết lặng tại chỗ. Tôi có thể cảm nhận được sự căng thẳng từ cơ thể cô ấy.
Không đủ can đảm để ôm đáp lại, tôi chỉ có thể đứng bất động.
Một giây hay một phút đã trôi qua…
Cho đến khi cô ấy rời đi, tôi vẫn còn mê mẩn cái cảm giác run rẩy truyền đến từ đôi môi ấy, và cả mái tóc vàng óng mượt đang nhẹ bay trước mắt.
「…Thế này là ổn rồi, cậu nhất định sẽ đến đón tôi, phải không?」
Rời khỏi người tôi, Umenomori gật đầu với tôi và chị Otome.
Rồi, cô ấy lớn tiếng tuyên bố với những người lính.
『Nếu Takumi không thể làm con tin, vậy thì để tôi. Như vậy được rồi chứ.』
『Con bé ranh thì không được. Đến giặt quần áo còn chẳng biết.』
『Đừng có nói tôi nhỏ! Tôi là “Umenomori Chise” đấy! Có giá trị hơn Otome nhiều!』
『…Cô chỉ là một con bé thôi mà. Có giá trị gì chứ?』
『Trời ạ—, đầu óc anh đúng là ngu đần. Nhắc đến Umenomori, là phải nhắc đến Tập đoàn tài chính Umenomori. Tôi là con gái độc nhất của nhà Umenomori, Umenomori Chise! Cứ điều tra một chút là biết ngay! Cái điện thoại vệ tinh kia cũng thế, xe hơi các người đang lái cũng thế, đều là sản phẩm của tập đoàn nhà tôi đấy!』
Mursley mở to mắt, những người lính tụ tập ở đây cũng bắt đầu xôn xao.
『Này… không lẽ chúng ta vừa vớ được của quý gì rồi?』
『Không ngờ lại là con gái nhà giàu có đến thế… Đây chẳng phải là con tin tuyệt vời nhất sao. Chính phủ cũng không dám thấy chết không cứu đâu. Có thể bảo vệ được ngôi làng này rồi… biết đâu còn đổi được cả quyền tự trị nữa.』
Dù không hiểu họ đang nói gì, nhưng trái ngược hoàn toàn với lúc trước, mọi người xung quanh đều đổ dồn ánh mắt về phía Umenomori.
…Mình chính vì sợ chuyện này nên mới không nói ra.
『…Ta hiểu rồi. Chise sẽ thay Otome làm con tin. Muốn đảm bảo tính mạng cho cô bé, thì hãy quay lại càng sớm càng tốt.』
Mursley gật đầu cho phép, chị Otome cũng gật đầu đáp lại.
「Chise-chan, cảm ơn em. Chị và Takumi nhất định sẽ quay lại. Cho đến lúc đó, em hãy đợi một chút nhé~」
「Oái! Đừng có ôm, Otome! Đừng có dùng bộ ngực to mà vô dụng của chị ép vào đây!! Ưm ưm ưm!」
Tôi không thể thẳng thắn chấp nhận chuyện này.
Nhưng tôi không thể phụ tấm lòng của Umenomori.
「…Nhất định, em sẽ quay lại ngay!」
Mang theo tâm trạng vô cùng bất lực, tôi bắt đầu chạy.
Chị Otome cũng chạy theo tôi. Phải mau chóng lấy thuốc và quay về đây.
Ngoài cách đó ra, không còn cách nào khác để đáp lại tấm lòng của Umenomori.
Tiễn Takumi chạy đi xa… rồi sau khi bóng cậu khuất dạng, Chise cảm thấy chân mình mất hết sức lực, suýt nữa thì khuỵu xuống đất.
Mình đã hôn. Đã hôn Takumi.
「Ư ư ư~」
Chính cô cũng cảm thấy mình đã làm một việc vô cùng táo bạo.
Trong lồng ngực nóng ran, như thể có thứ gì đó sắp trào ra. Để chống chọi với cú sốc này, Chise dậm chân xuống đất. Cô vui đến mức đó.
Ngay lúc Chise sắp khóc lên vì sung sướng, Mursley kéo cô về thực tại.
『Này, Chise. Xong chưa?』
「…X-xong rồi!」
Cô vội vã chỉnh lại dáng vẻ, rồi nhận ra những người lính đang vây quanh nhìn mình và mỉm cười. Lẽ nào họ định ngay lập tức đưa ra yêu cầu gì đó với đại tiểu thư của Tập đoàn tài chính Umenomori sao?
Cô đã nghĩ như vậy.
『…Thật sự, ngọt ngào quá đi~』
『Đừng lo, cậu trai đó sẽ vì cô bé mà quay lại thôi!』
『À~à, bạn gái không ở bên cạnh, đúng là làm mù mắt người khác mà.』
『C-c-c-cái gì!』
『…Chise, đã thấy cảnh đó rồi… người của chúng ta dĩ nhiên sẽ trêu chọc em thôi.』
『Á, á á á á á, phiền chết đi được~!』
Dù sao đi nữa, cứ như vậy, Chise đã chính thức trở thành con tin của quân nổi dậy.
Chị Otome và tôi được người của quân nổi dậy dẫn đường, chúng tôi cứ thế chạy mãi.
『…Đoạn đường còn lại chúng tôi tự đi được.』
Chị tôi nói với những người đàn ông.
『Xin lỗi. Otome, Takumi. Rõ ràng là vấn đề của chúng tôi, lại để các bạn phải làm con tin…』
『Đừng bận tâm. Chỉ cần Mujika được cứu là đủ rồi.』
Những người lính vừa rời đi vừa nói đi nói lại mấy lần câu “bảo trọng”. Chỉ cần đi thêm một đoạn nữa là có thể ra khỏi khu rừng này. Sau đó phải đi lấy thuốc, chỉ để chúng tôi đi lấy là tốt nhất.
「Takumi~ em không sao chứ?」
「Không sao, em vẫn đi được.」
Trong hoàn cảnh thế này, sao tôi có thể nói mình mệt được.
「Mujika và Umenomori đang đợi chúng ta!」
「À~ chị hơi ngạc nhiên đấy—」
Chị tôi vừa chạy vừa thở dài.
「C-cái gì ạ?」
「Cảm giác như Takumi đã trưởng thành hơn rồi. Hu hu. Nhưng mà, Chise-chan đã trở nên xinh đẹp lắm đấy. Cứ như xem phim ấy, chị cũng hơi rung động một chút.」
Chị tôi cố tình nói chuyện vui vẻ để động viên tôi. Có lẽ đúng là như vậy.
Nhưng mà ngại lắm, đừng nói nữa.
Hơn nữa, cảm giác trên môi vẫn còn đây này!
Tóm lại… chẳng có người đàn ông nào được khích lệ đến mức này mà lại không cố gắng hết sức cả.
Tôi liều mạng chạy, cuối cùng cũng đến được con đường dẫn tới địa điểm đóng quân.
Còn phải tiếp tục chạy nữa sao… Ngay khi tôi đang nghĩ vậy, phía trước vừa hay có một chiếc xe jeep chạy tới.
「Chị ơi, thử gọi chiếc xe đó lại, nhờ tài xế cho chúng ta đi nhờ đi.」
「Ừm— chị thấy chúng ta không gọi thì chiếc xe đó cũng tự dừng lại thôi.」
「Ể?」
Tại sao lại vậy? Thắc mắc của tôi được giải đáp chỉ vài giây sau.
『Đây không phải là Otome và Takumi sao! Hai người làm gì ở đây vậy?』
Người thò mặt ra từ cửa sổ xe jeep là Jubel.
「Jubel? Sao anh lại ở đây?」
「Quả nhiên là Jubel à~ Vì chiếc xe jeep trông quen mắt nên em đã nghĩ không biết có phải anh không.」
『Ơ… bây giờ là tình hình gì đây?』
『Jubel, chuyện này để sau hãy giải thích, bây giờ gấp lắm, lái xe chở chúng tôi đi.』
Chị Otome giải thích sơ qua cho Jubel, rồi chúng tôi lập tức lên xe jeep.
Cách địa điểm đóng quân còn một khoảng nữa.
Chise bị ném từ thiên đường hạnh phúc xuống vực sâu bất hạnh.
「Này, mấy người! Tính nhốt tôi thật đấy à!?」
Chise không chỉ bị chuyển từ khu sinh hoạt trước kia sang một tòa nhà trong khu chiến sự, mà còn bị nhốt vào một căn phòng dùng để giam giữ con tin. Cô nổi giận đùng đùng.
「Ở đây có bạn của tôi, tôi sẽ không chạy trốn đâu!」
Sau khi hét vào tường, Chise ngồi xuống ghế.
Dư âm của nụ hôn đã tiếp thêm sức mạnh cho Chise.
Tuy định bụng sẽ đợi cho đến khi Takumi họ quay lại, nhưng một khi đã chính thức trở thành con tin, cô không thể không có chút căng thẳng nào.
「Quả nhiên sau khi Takumi họ trở lại, phải nghĩ cách rời khỏi đây thôi.」
Dù có chút không nỡ rời xa lũ trẻ trong làng, nhưng với tư cách là người thừa kế, cô không thể làm tổn hại đến Tập đoàn tài chính Umenomori. Không thể cứ thế trở thành con cờ của quân phản chính phủ được.
「Tóm lại, cách trốn thoát… cách trốn thoát… hừm—」
Tiếc là bên ngoài có lính gác, chẳng có cơ hội nào để trốn thoát cả.
Chise đã chuẩn bị tinh thần cho một cuộc chiến lâu dài.
Tuy nhiên, vấn đề lại được giải quyết theo một cách không ngờ tới.
Người canh gác phòng giam của Chise là một binh sĩ thiếu niên với gương mặt vẫn còn non choẹt.
Cậu ta đã gặp phải một tình huống vô cùng phiền phức.
『Làm ơn, em nghe nói Chise ở đây! Cho em gặp cậu ấy một lần thôi cũng được… hức hức.』
Trước mặt cậu là một cô gái lạ mặt đang khóc lóc. Hơn nữa còn là tóc vàng, trông thế nào cũng không phải là trẻ con trong làng.
『Cô, cô làm sao vào được đây…』
『Em cũng là đồng đội của Otome, bị bắt đến đây làm con tin. Chise là bạn thân của em! Anh xem, chúng em đều mặc đồng phục giống nhau này? Em nghe người ta nói đến đây là có thể gặp được Chise… hu hu hu.』
Binh sĩ thiếu niên cảm thấy cô bé xinh đẹp đang khóc như mưa này có chút kỳ lạ, nhưng về cơ bản, đặc điểm của người dân nước này là đa phần đều tốt bụng. Sau một hồi đấu tranh tư tưởng, cậu binh sĩ kết luận rằng để cô bé này gặp Chise sẽ không có nguy hiểm gì. Vì cô bé không mang vũ khí, hơn nữa mới chỉ khoảng mười tuổi.
『Đ-đừng khóc nữa… Ch-chịu cô đấy, chỉ một lát thôi nhé.』
『Cảm ơn anh, anh lính!』
Cô gái nở một nụ cười rạng rỡ.
Mình vừa làm một việc tốt nhỉ, người lính trẻ nghĩ thầm, lấy chìa khóa ra và mở cửa.
Ngay khoảnh khắc đó.
『Xin lỗi nhé?』
Người lính trẻ nghe thấy một giọng nói dịu dàng bên tai, rồi bị một lực bất ngờ từ phía sau đánh ngất đi.
『1, 2…』
Kéo người lính ngã xuống sang một bên, cô gái xinh đẹp mở cửa.
Chise đang ôm gối ngồi trong căn phòng chật hẹp.
Cô có thể chịu đựng được sự cô đơn, cô không hề sợ hãi hay khóc lóc.
Mà là đang hồi tưởng lại những chuyện đã xảy ra trong chuyến đi này.
Toàn là những chuyện lần đầu được trải nghiệm. Ở Nhật Bản, bản thân cô cũng chưa từng như thế này. Ngược lại, nếu ở Nhật mà gặp phải chuyện như bây giờ, chắc chắn cô sẽ không chịu nổi.
Lần đầu tiên ngủ trên chiếc giường cứng và lạnh. Lần đầu tiên tự gội đầu. Lần đầu tiên dùng tay bốc cơm ăn. Lần đầu tiên cùng cười đùa với người lạ. Lần đầu tiên cảm nhận chiến tranh. Lần đầu tiên sống trong cảnh nghèo khó. Vốn dĩ tất cả những điều này cô đều không biết.
Trong chuyến đi này, Chise lần đầu tiên biết rằng, đói là một chuyện rất khổ sở.
「…Tất cả là nhờ Takumi cả.」
Nếu có thể bình an trở về Nhật, trải nghiệm lần này nhất định sẽ trở thành một tài sản to lớn của cô.
Chise vẫn chưa nhận ra rằng, việc cô có thể nghĩ như vậy đã chứng tỏ cô đã trưởng thành hơn rất nhiều.
「…A, đói bụng quá…」
Ngay lúc cô đang nghĩ vậy, cánh cửa mở ra.
「A, này! Cơm của tôi đâu!」
Người bị Chise hỏi có vẻ mặt ngơ ngác.
「Ừm—. Xin lỗi, tớ không nghĩ đến chuyện đó.」
Một giọng nói quen thuộc, hơn nữa còn là tiếng Nhật!?
「Ai!?」
「Ehehe, đoán xem?」
Người đối diện mặc đồng phục của học viện Umenomori.
Một người vô cùng xinh đẹp, trông như một thiên thần.
Nhưng, Chise biết.
Người này là một cậu con trai có dung mạo thiên thần và trái tim ác quỷ.
「C-Chris! Sao cậu lại ở đây!」
Người cộng sự với nụ cười rạng rỡ đã bất ngờ xuất hiện. Chise muốn hỏi cho rõ ngọn ngành.
「Tớ đến cứu cậu đây, Chise! Tớ cũng là thành viên của Hội những người yêu mèo lạc mà!」
Từ bàn tay cậu ấy chìa ra, Chise cảm nhận được một thứ gì đó làm trái tim mình ấm áp lại.
「…Hết cách với cậu. Lần này cứ để cậu cứu vậy. Đây cũng là chí khí của hội trưởng.」
Dù không hiểu tình hình, nhưng Chise vẫn đưa tay về phía Chris.
Bàn tay được nắm chặt.
Bàn tay đang kết nối vững chắc đã truyền đi tâm tình của cả hai… hai người, cùng nhau chạy đi.
Mình không đơn độc. Đây, là một sự thật vô cùng quan trọng.
