Mayoi Neko Overrun!

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

(Đang ra)

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

Mubineko

Nghĩ đến thôi đã khiến toàn thân tôi chỉ còn lại nỗi sợ hãi ghê tởm.

145 3115

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

(Đang ra)

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

Tổng Tài Hạ Phóng | 总裁下放

Tôi chỉ muốn sống sót, không chỉ vì bản thân mình, mà còn vì người ấy – người đã cùng tôi nương tựa mà sống.

112 2406

Vô Song Dị Giới Nhờ Kỹ Năng Tẩy Não!? (LN)

(Đang ra)

Vô Song Dị Giới Nhờ Kỹ Năng Tẩy Não!? (LN)

KT

Một câu chuyện giả tưởng ấm áp mà dở khóc dở cười về năng lực tẩy não vô song và dàn harem tình cảm nồng nàn chính thức bắt đầu!

27 353

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

(Đang ra)

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

Giai thất

PS: Truyện thiên về đấu trí, thuộc thể loại vô hạn lưu. Tác giả đảm bảo dàn nhân vật chính (cả nam và nữ) sẽ không "bay màu", còn các người chơi khác thì.

574 6806

Mesugaki Tank Enters The Academy

(Đang ra)

Mesugaki Tank Enters The Academy

Gyeokgemheojeop

Điều tệ hơn là những lời khiêu khích hoạt động quá tốt...

5 15

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

(Đang ra)

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

Dongle-kun

Tôi đã định rời đi giữa những tràng pháo tay, nhưng pháo tay vẫn không chịu ngừng lại.

193 501

Tập 04 - Chương 2

「Thiên Sứ Điều Tra Tuyến」

——Nhật Bản, một đất nước mang đến cảm giác khó tin. Nhưng tôi không hề ghét mùi vị nước tương.

Trên phố có rất nhiều biển hiệu tiếng Anh, nhưng hễ dùng tiếng Anh bắt chuyện với ai, họ đều nhanh chóng lảng tránh.

Một "thục nữ" đáng yêu thế này gặp nạn, nếu ở Mỹ, chắc chắn sẽ có người ra tay giúp đỡ.

Nhưng dù có ai giúp đi nữa, cũng không có nghĩa là chắc chắn sẽ đến được đích.

Dù vậy, nhờ sự chuẩn bị kỹ lưỡng từ trước, tôi đã đến được thị trấn Suzune——

Chris đứng trước nhà ga đông đúc người đi làm buổi sáng, thở dài.

Tiếp theo, cậu phải tìm ra hai người kia.

Đầu tiên là Tsuzuki Otome... sau đó là một người nữa.

Chris cẩn thận ôm chiếc ba lô khoác trên vai.

Để trao báu vật trong chiếc ba lô này cho anh ấy, thần mới ban cho tôi cơ hội này, tôi nhất định sẽ tìm thấy anh ấy——Chris hít một hơi thật sâu.

Mùa đông ở Nhật Bản cũng lạnh, nhưng vẫn tốt hơn nhiều so với đêm Giáng Sinh cô đơn trước đây.

Để không thua cuộc trước sự cô đơn, để cổ vũ bản thân, Chris hét lớn.

「Tsuzuki Otome——!」

「Có đây~~☆」

Cậu không ngờ rằng lại có người đáp lời.

Một mỹ nữ tóc đen mang theo hành lý lỉnh kỉnh băng qua dòng người trước nhà ga, chạy nhanh đến trước mặt cậu. Nhìn người mặc đồ du lịch, tươi cười rạng rỡ, Chris không khỏi chớp mắt liên tục.

Xem ra lời đồn về người tạo ra kỳ tích kia, không phải là bịa đặt.

「Tôi là Tsuzuki Otome, xin hỏi có chuyện gì không?」

Otome nở nụ cười đáp lại bằng tiếng Anh chuẩn, khiến Chris hơi do dự.

「Cứu tôi! Có người xấu đang đuổi theo tôi!」

Đây là câu thoại cậu đã suy nghĩ rất lâu, một cái cớ để người khác giúp mình.

「OK, cứ giao mọi chuyện cho tôi!」

Nhưng cô ấy thậm chí không hỏi lý do mà đồng ý ngay tắp lự, mọi chuyện diễn ra suôn sẻ đến mức khó tin.

Đối diện với Chris đang ngạc nhiên, Otome nhẹ nhàng ôm cậu vào lòng.

「Em lạnh lắm phải không? Tôi sẽ pha cho em một ly sữa nóng ngay đây.」

Nghe cô ấy nói vậy, Chris mới nhận ra mình đang run rẩy vì căng thẳng.

Được ôm trong vòng tay ấm áp của Otome, cậu nhận ra mình bất an đến thế nào.

An tâm khiến nước mắt Chris tuôn rơi. Cuối cùng cậu cũng có thể yên tâm, ôm chặt lấy Otome.

Và Otome ôm Chris, quyết định quay về nhà.

Chắc anh Takumi sẽ không giận mình đâu nhỉ——Cô nghĩ.

「Chuyện là thế đấy. Vì nghe thấy tiếng kêu cứu, nên em đã mang cậu ấy về nhà☆ Mong mọi người giúp đỡ☆」

Cái gì mà "chuyện là thế đấy"? Tôi muốn dành cả tiếng đồng hồ để hỏi cho ra nhẽ.

Nhưng trước mặt tôi là một đứa trẻ đang an tâm bám lấy Otome-nee, vừa thổi nguội ly sữa nóng Nozomi đưa cho, khiến tôi không thể làm vậy.

Hơn nữa, vì cậu bé gọi tên Otome-nee, hẳn là vì lý do gì đó mà cậu đã tìm hiểu về cửa tiệm này.

Nhưng mà... dù không biết lai lịch thế nào, cô bé này thật đáng yêu.

Hay phải nói là một kiểu người không thể tồn tại ở Nhật Bản mới đúng? Làn da sứ, hàng mi dài và đôi mắt xanh biếc, đường nét hoàn mỹ tạo nên một khuôn mặt thanh tú, tay chân thon thả như thể chỉ cần chạm vào là gãy. Chỉ có thể dùng từ thiên thần để miêu tả.

Ngay cả tôi, một người được công nhận là sống trong nhung lụa (điểm trừ là chưa ai từng ghen tị với tôi), nếu Fumino được một trăm điểm, thì cô bé này phải được khoảng một trăm ba mươi bảy điểm... Bốp.

Tôi bị đánh. Bị Fumino đánh. Tại sao?

「À, xin lỗi, không hiểu sao đột nhiên thấy hơi bực.」

...Tại sao phụ nữ luôn có những khả năng đặc biệt thế này? Mà nếu đã định đọc được suy nghĩ của tôi như Newtype, thì làm ơn đọc luôn cả phần tôi chấm một trăm điểm đi chứ. Đầu tôi vỡ ra như một hạt giống đang nảy mầm rồi đây này.

Tóm lại, hiện tại có thể xác định là, Otome-nee dường như cũng không rõ về chuyện của cô bé này.

Vậy thì, chỉ còn cách hỏi trực tiếp cậu bé thôi.

「Ờm... Where... Where are... you... from?」

Tôi cố gắng bắt chuyện với cô bé tóc vàng xinh đẹp tên Chris bằng tiếng Anh ngượng nghịu.

Chris đang bám lấy Otome-nee liếc nhìn tôi một cái, tay vẫn nắm chặt vạt áo Otome-nee.

「...United States.」 Cậu trả lời. Hóa ra cậu là người Mỹ à.

Tốt lắm, giờ thì chúng ta đã hiểu thêm về cậu bé rồi.

Tôi tạo dáng chiến thắng, rồi bị một cú chặt tay giáng xuống sau gáy.

「Cậu đang đắc ý cái gì đấy? Cậu còn những chuyện khác cần hỏi nữa mà?」

Vâng, chị nói đúng.

「Ờm...」

Dù muốn hỏi rất nhiều điều, nhưng tôi lại cực kỳ thiếu khả năng chuyển đổi chúng sang tiếng Anh. Umenomori ngái ngủ, đúng lúc này lên tiếng giúp tôi giải vây.

「Hay là để tôi nói chuyện nhé? Nếu chỉ là hội thoại hàng ngày, tôi cũng có thể nói được ba thứ tiếng. Dù sao thì đây cũng là nền tảng của đế vương học.」

「...Tôi cũng biết một chút.」

"Một chút" mà Nozomi nói, dù là ba mươi thứ tiếng tôi cũng không ngạc nhiên. Vì cái môi trường bị coi là đồ ngốc này có hại cho sức khỏe tinh thần quá, tôi nghĩ vẫn nên để chị, người có liên quan trực tiếp, nói chuyện với cậu bé thì hơn.

「Nee, chị giúp bọn em hỏi chuyện của cậu bé đi.」

「Ưm...」

Nee chống ngón tay lên má suy nghĩ một lát, sau đó hỏi bằng tiếng Anh:

「Chris, em có muốn ăn bánh kem không?」

「「Cái này không đúng đâu!?」」

Giọng của tôi và Fumino vang lên hoàn hảo cùng một lúc. Dù thế nào đi nữa, nhắc đến bánh kem cũng lạc đề quá rồi.

Kết quả vừa dứt lời, Chris như bị giật mình ôm lấy Otome-nee.

「Ôi chà chà, bọn họ làm em sợ rồi à~~」

Để an ủi Chris, Nee đưa tay ôm lấy cậu.

Và trong vòng tay của Nee, tôi dường như thấy khóe miệng cậu bé lộ ra một nụ cười... là tôi nhìn nhầm sao?

「Takumi...」

Ngay lúc tôi không biết phải làm gì, Nozomi bên cạnh huých vai tôi.

「Thời gian, không kịp nữa rồi.」

Nozomi chỉ vào đồng hồ trên tường phòng khách.

Thời gian trên đó, đã quá tám giờ rồi.

Ugh!? Chết rồi, phải nhanh chóng thay đồ đến trường thôi——

「Nee, tóm lại em nhờ chị hỏi rõ mọi chuyện của cậu bé!」

「Hiểu rồi!」

Nee có thực sự hiểu không? Không, bây giờ chỉ có thể tin tưởng chị ấy thôi.

Tóm lại dù thế nào đi nữa, may mà lần này chị ấy về nhà sớm...

「Sao, trông mọi người có vẻ mệt mỏi thế?」

Nhìn mặt tôi, Fumino và Umenomori vừa xông vào lớp, Ieyasu hỏi.

「Có chuyện gì à? Chẳng lẽ sư phụ Otome lại nhặt được thứ gì về nhà?」

「Cậu đoán trúng rồi.」

「Không thể nào, thật á...?」

Xem ra cậu ta chỉ nói đùa thôi, hoàn toàn không ngờ rằng mình lại đoán trúng.

「Trong tình huống này mà còn thêm nhân vật mới, có phải nhiều nhân vật quá rồi không!? Vậy lần này là ai? Đợi đã, để tôi đoán xem... Ưm... Hừ! Tôi biết rồi, hiện tại còn thiếu chính là cô gái đeo kính!」

「Tôi không biết cái cậu gọi là thiếu dựa trên tiêu chí gì, nhưng tôi cũng không muốn hỏi nhiều. Tóm lại cậu đoán sai rồi.」

「Là một đứa trẻ tóc vàng, hơn nữa còn là con gái.」

Tôi định giữ bí mật, nhưng kết quả lại bị Umenomori nói toẹt ra hết.

「Loli tóc vàng xinh đẹp! Không ngờ lần này lại là loại nhân vật này! Dù thoạt nhìn thuộc tính trùng lặp với Umenomori nhưng thực tế lại không phải vậy. Umenomori chỉ là loli giả mạo vi phạm đạo loli thần thánh! Loli chính thống vẫn phải dưới mười hai tuổi!」

Cái gì mà loại nhân vật này? Ngay cả Umenomori cũng lười nổi giận, chỉ thở dài ngao ngán.

「Không hổ danh là sư phụ Otome, lại sắp xếp một nhân vật cũ kỹ mà mạnh mẽ thế này. Xem ra cô bé loli này chắc chắn có một thiết lập kinh điển nào đó, ví dụ như chân thân là ma cà rồng hoặc công chúa của một nước nào đó chẳng hạn.」

Không hề có được không! Làm ơn đừng lẫn lộn hiện thực với game Bishoujo, nhìn người ngoài vào sẽ thấy đáng thương lắm đấy.

「Cá nhân tôi hy vọng em ấy có thể tự xưng là "thiếp", xin mọi người hãy nỗ lực theo hướng này, OK?」

「...Làm ơn đến lúc đó đừng dùng cái giọng điệu đó để nói chuyện với em ấy, vì tôi thấy em ấy có vẻ là một đứa trẻ rất mong manh.」

「Biết rồi biết rồi, cậu cứ yên tâm.」

Nhìn bộ dạng chỉ gật đầu của Ieyasu, tôi thực sự nghi ngờ cậu ta có nghe lọt tai hay không.

「Vậy lần này đứa trẻ đó bị sao thế?」

「Cái này thì... tôi cũng không rõ, vì cậu bé có vẻ rất nhút nhát, không muốn nói chuyện với người lạ. Hơn nữa tôi có thể giao tiếp được với cậu bé hay không cũng là một vấn đề.」

Xem ra lần này phiền phức rồi đây... Nhưng may mắn là nhà chúng ta không thiếu người phiên dịch.

「Takumi...」

Ngay lúc tôi căng thẳng suy nghĩ, Nozomi lo lắng nhìn tôi.

「Em không cần lo lắng. Vì mọi người đều có cùng cảnh ngộ, tôi sẽ không đuổi cậu bé đi mà không hỏi gì đâu.」

「...Ưm.」

Tôi cười đáp lại Nozomi, Nozomi cũng vui vẻ gật đầu với tôi. Tóm lại việc đầu tiên sau khi tan học hôm nay, là xây dựng kênh giao tiếp, sau đó mọi người cùng nhau ăn cơm. Mọi chuyện bắt đầu từ đây.

「Tôi về rồi~~... Ủa?」

Vừa về đến nhà sau giờ học, cửa tiệm lại trống trơn không một bóng người.

「Nee... Không thể nào!?」

Tôi vội vàng xông vào phòng khách, xem trên bàn.

「Không để lại giấy nhắn...」

Tôi mới thở phào nhẹ nhõm.

「Nói như vậy, Chris hình như cũng không có ở nhà.」

Nee không thể nào bỏ rơi Chris mà rời nhà được, xem ra bọn họ có lẽ cùng nhau ra ngoài mua đồ rồi.

「Ừm... Vì đã ra ngoài rồi, vậy thì cứ chuyển sang chế độ cửa hàng lương tâm như bình thường là được chứ gì.」

Chế độ cửa hàng lương tâm——Đây là cách kinh doanh dựa trên lòng tốt của cư dân trong thị trấn, tức là để khách tự trả tiền và mang hàng đi. Dù cách này mang lại doanh thu không như ý, nhưng đến giờ vẫn chưa từng bị trộm cắp, có thể xem là phương tiện kiếm sống của tiệm, là tuyệt chiêu chỉ có thể thực hiện nhờ sự giúp đỡ của cư dân lân cận.

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, không biết bọn họ đã đi đâu nhỉ?

「Takumi.」

Nozomi chỉ vào phòng tắm. Nghe kỹ thì, bên trong không chỉ có tiếng nước, mà còn có cả tiếng trò chuyện nữa.

「Cái gì, hóa ra là đang tắm à?」

Hóa ra Nee và Chris đang tắm cùng nhau. Ổn rồi ổn rồi, may mà bọn họ không cùng nhau bỏ đi.

「Bọn họ tắm cùng nhau... cậu ghen tị à?」

Nozomi không biết có phải hiểu lầm gì về bộ dạng thở phào nhẹ nhõm của tôi hay không, mà hỏi tôi một câu như vậy.

Nozomi, dù cậu bé là mỹ thiếu nữ tóc vàng mắt xanh hàng đầu đi nữa, cậu làm thế chẳng khác nào coi tôi là biến thái rồi còn gì?

「...Lát nữa có muốn tắm cùng nhau không?」

「Ai, ai ai ai, ai tắm với ai!?」

「Tôi với Takumi.」

「Không, không cần không cần không cần, mình tôi tắm là đủ rồi!」

Nếu nói thật lòng, thì thực ra tôi hận không thể cúi đầu nói với em ấy "vậy thì làm phiền em". Nhưng đây là lời thì thầm của ác ma Takumi! Thiên thần trong lòng tôi, vẫn còn giữ lại lòng tự trọng mà đàn ông không thể vi phạm.

「Vậy à... Vậy, tôi tắm với bọn nó.」

Nozomi ôm lấy những chú mèo đang vây quanh mình mỉm cười. Các cậu nhóc thật khiến người ta ghen tị mà. Nếu tôi cũng là mèo, thì tốt biết bao... Chết rồi lạc đề rồi. Vấn đề trước mắt là, Nee có thực sự đang tắm cùng Chris hay không. Để kiểm chứng, tôi nhẹ nhàng áp người vào cửa phòng thay đồ.

Lắng nghe kỹ thì, đây hình như là giọng hát lạc điệu của chị...

『Aaaaaaaa!』

Kết quả đột nhiên vang lên tiếng kêu thảm thiết.

「Không phải giọng của chị... là Chris!」

Tôi vội vàng chạy về phía phòng tắm.

Cánh cửa phòng tắm bật mở, một thân hình nhỏ nhắn từ bên trong xông ra.

「Cứu, cứu mạng! Tôi sợ dầu gội nhất! Ít nhất cũng phải cho tôi đội mũ trùm đầu...」

Vừa la hét bằng tiếng Anh vừa lăn lê bò toài ra ngoài, chính là Chris.

「Ưm?」

Sao tôi lại thấy giữa hai chân của Chris, kẹp một thứ gì đó rất quen thuộc...

「Chris!? Cậu, cậu là con tr——」

Nhưng câu này tôi không thể nói hết được.

Vì...

「Ôi chà, Chris, tôi vẫn chưa gội xong cho em mà~~」

「Hở...!?」

Otome-nee đột nhiên từ trong phòng tắm nhảy ra... phải nói thế nào nhỉ, phần da thịt lộ ra thật nhiều.

「À, Takumi em về rồi à;」

Nee cầm miếng bọt biển đầy bọt xà phòng chà chà, vẫn tươi cười rạng rỡ.

「Nee! Chị, chị không mặc quần áo kìa!」

「Ưm? À, thật kìa.」

Không, làm ơn phát hiện chuyện đó sớm hơn đi được không!

「Đúng rồi, Takumi có muốn tắm cùng không?」

「Cái gì————!?」

Do một loạt các sự kiện đầy kích thích, khiến đầu óc tôi lâm vào trạng thái tràn bộ nhớ.

「Ờm... không được không được không được!」

「Trước đây chẳng phải chúng ta vẫn tắm cùng nhau sao~~」

「Không phải vấn đề ở chỗ đó! Đừng quan tâm đến chuyện đó nữa, chị mặc quần áo vào đi!」

Ngay lúc này——

「Cậu... đang làm cái... gì vậy?」

Đó là một giọng nói nghe bình tĩnh, nhưng dường như có thể đóng băng mọi thứ.

「F, Fumino!?」

Tôi ngã xuống đất, Fumino không biết từ lúc nào đã đứng ở sau lưng tôi.

「Takumi...」

Thêm vào đó Umenomori cũng ở bên cạnh cô ấy.

Nụ cười cứng đờ trên khuôn mặt cô ấy, khiến người ta cảm thấy thời gian như ngừng trôi.

「Chậm, chậm đã, hai người bình tĩnh!」

「Ồ... tắm cùng Otome sao...」

「Và vấn đề là ở Chris kìa! Chris là con tr——」

「Takumi, cậu ghen tị với Chris sao? Nếu muốn tắm cùng, cứ thật thà nói với chị là được rồi mà~~」

K, không phải vậy đâu! Otome-nee chị hiểu lầm rồi!

「Vậy thì... chúng ta nên làm gì với cậu bé đây?」

Umenomori vặn vẹo cổ, dường như có thể nghe thấy tiếng răng rắc răng rắc.

「Để tôi nghĩ xem... đây chắc là tử hình nhỉ?」

「Ồ ồ, tử hình sao... Ưm, nói cũng phải.」

Không, xin đừng nói một cách hào hứng như vậy...

「Vậy nên là như thế đấy, Takumi.」

「Fumino-san, cái cô nói là như thế là như thế nào!?」

「Vì mọi người đều nhất trí.」

Umenomori, cả em nữa sao! Làm ơn đừng đột nhiên sinh ra một thanh hung khí sắc bén vừa to vừa cứng được không!」

Fumino nhẹ nhàng quay người lại, Umenomori thì giơ hai tay lên cao quá đỉnh đầu.

「「Đi chết đi một triệu lần đi aaaaaaaaa!」」

Đòn tấn công phối hợp hoàn hảo của Fumino và Umenomori, đánh bay tôi hoàn toàn.

「Vậy nên những chuyện đó đều là tai nạn, tai nạn cả thôi.」

Sau đó, những người có liên quan cộng thêm Ieyasu và Daigorō, cùng nhau ngồi trong phòng khách nghe tôi giải thích.

「Vậy nên hai người thi triển bạo lực như vậy, tôi cảm thấy là rất không thỏa đáng!」

「Không phải tại Takumi cậu làm những chuyện gây hiểu lầm sao.」

Fumino không vui vẻ hất mặt sang một bên.

「Đúng vậy đúng vậy, đã là đàn ông thì đừng so đo những chuyện nhỏ nhặt này!」

Tiếp đó, Umenomori cũng đồng ý với lời Fumino. Bọn họ quả thực chỉ đoàn kết nhất trí vào những lúc thế này.

「Kệ đi. So với chuyện đó, người này mới là vấn đề.」

Tôi nhìn Chris đang ngồi trên ghế với vẻ siêu nhiên. Dù mặc chiếc váy ngắn xinh xắn, trông cậu bé thế nào cũng là một mỹ thiếu nữ...

「Ờm... tôi hỏi lại một lần nữa, giới tính của cậu là nam hay nữ?... Hỏi thẳng như vậy có kỳ lạ quá không nhỉ?」

Tôi ít khi tiếp xúc với người nước ngoài, thực sự rất khó nắm bắt ranh giới đó.

「Cậu cứ hỏi đơn giản hơn một chút, hỏi cậu bé Boy or girl chẳng phải được sao?」

Umenomori tùy tiện cho tôi một lời khuyên. Không hổ danh là thiên kim danh gia.

「Ờm... Cậu có thể hỏi trực tiếp bằng tiếng Nhật mà?」

Tiếp đó, ngay cả Chris cũng cho tôi một sự tiện lợi. Không hổ danh là người Mỹ có tư tưởng công bằng.

...Chờ đã ¨cậu bé vừa nãy vậy mà lại nói tiếng Nhật!?

「...Nghe đi nghe lại, tôi thấy tôi vẫn nên nói tiếng Nhật thì hơn... Nếu cảm thấy quá tự tiện, vậy thì tôi xin lỗi trước.」

Chris nở một nụ cười e thẹn nói.

「Câu hỏi vừa nãy, cách nói của cô chị cute kia mới là đúng. Hỏi thẳng giới tính của người khác là rất thất lễ, tốt nhất là đừng nên hỏi như vậy... tôi nghĩ vậy.」

Cậu bé nói năng lưu loát từng câu từng chữ một.

Không ngờ cậu lại nói được tiếng Nhật trôi chảy như vậy, khiến tôi không khỏi khâm phục nhìn cậu.

「Ưm hihi☆, Takumi, cậu bé nói chị cute kìa!」

「Cute nghĩa là gì? Nhỏ nhắn xinh xắn à?」

「Đương nhiên không phải rồi!」

「Vậy cậu là... em Chris?」

Fumino thử hỏi cậu bé.

「Ưm... Vậy còn chị thì sao?」

「Chị tên là Serizawa Fumino.」

「Serizawa... Serizawa... Ưm! Cái tên này hay thật, rất xứng với chị.」

「Hả... cảm, cảm ơn em.」

「...Này, sao cậu đỏ mặt vậy.」

「T, tôi đâu có!」

Fumino vội vàng phủ nhận lời tôi. Không, cậu ấy tuyệt đối là có đỏ mặt đấy chứ?

「Chị là... Nee-san phải không?」

「...Meow. Cứ gọi tôi là Nozomi là được rồi.」

「Cảm ơn chị... Có nhiều chị gái xinh đẹp và dịu dàng như vậy, tôi rất vui.」

Chris nở một nụ cười thế nào cũng là nụ cười của một mỹ thiếu nữ hàng đầu, đối với mọi người.

...Mà tất cả những người phụ nữ ở đó đều đỏ mặt cả rồi.

Phải nói thế nào nhỉ... Cảm giác này thật khiến người ta khó chịu. Hết cách thôi, hầu hết đàn ông đều ghét trai đẹp cả mà.

「Sau đó, còn anh kia nữa thì sao? Ờm... chính là cái người trông ngơ ngác kia... à, xin lỗi. Tôi vẫn chưa quen với tiếng Nhật lắm, có lẽ dùng từ không được thích hợp.」

Người ngơ ngác trong miệng cậu bé có lẽ là đang nói tôi đấy, dù sao ánh mắt hai người chúng tôi từ nãy đến giờ cứ chạm nhau liên tục.

「Cậu ấy là em trai Takumi của tôi~~」

Nee từ bên cạnh ôm chặt lấy tôi.

「Ồ... Takumi? Hóa ra anh ấy là em trai của Nee-san à...」

Ngay khi câu nói này vừa thốt ra, tôi dường như thấy ánh mắt cậu bé lóe lên một tia kỳ lạ.

...Phải nói thế nào nhỉ, đây có lẽ chính là cái gọi là đồng tính tương xích.

「Và giống như tôi đã nói trước đó, tôi tên là Chris, năm nay mười tuổi. Rất mong mọi người giúp đỡ.」

Uồ ồ, chói quá đi. Cậu bé lộ ra một nụ cười trị giá cả triệu đô la.

Dù biết cậu là con trai, nhưng vẫn có sức công phá đến mức này.

Những người phụ nữ ở đó phát ra những tiếng reo hò như "dễ thương quá——", dường như đã bị cậu bé làm cho thần hồn điên đảo.

「Vậy thì, sau này làm phiền mọi người.」

Lúc này Daigorō không hiểu vì sao, đại diện cho mọi người nói với cậu bé:

「Không dám, hoan nghênh đến với nước Nhật.」

...Tôi cứ cảm thấy hình như có gì đó sai sai.

「Chuyện này thật là tuyệt vời!」

Ieyasu đột nhiên phát ra một tiếng kỳ lạ.

Tiếp đó, rõ ràng là không ai hỏi cậu ta, nhưng cậu ta lại bắt đầu tự mình cao đàm khoát luận.

「Thú thực mà nói, tôi trước đây dường như đã quá đánh giá thấp thế giới ba chiều... không, đúng hơn là chán ghét thế giới ba chiều. Những cô gái trong thế giới thực tại một chút cũng không dịu dàng, hơn nữa cũng không thơm, cũng không thể bỏ qua hoặc quay lại đoạn hội thoại trước đó, cũng không thể quay lại những lựa chọn trước đây. Dù cà vạt có bị lệch, cũng không ai chịu giúp tôi chỉnh lại trước tượng Đức Mẹ Maria. Hơn nữa bọn họ không những về cơ bản là không thể công lược, thậm chí còn coi tôi như một con mọt gỗ đang sống lay lắt dưới hòn đá... hu hu!」

Phần cuối đó tôi thấy có một số là do phẩm hạnh của Ieyasu có vấn đề thì đúng hơn... Nhưng xem ra cậu ta dường như đang rất khó chịu.

「Nhưng! Giờ đây tôi đã bước vào một cảnh giới hoàn toàn mới!」

Ieyasu đột nhiên đứng dậy, và đi đến trước mặt Chris.

「N, người này bị sao thế?」

Do bộ dạng hãi hùng một cách khó hiểu của Ieyasu, Chris cũng không khỏi lộ vẻ sợ sệt.

「Chris... không, Chris-didi!」

Didi?

「Mỹ thiếu nữ giả gái! Chuyện này thực sự quá mới mẻ! Đơn giản là đỉnh cao của thời đại! Tôi đã quá đánh giá thấp thực lực của sư phụ rồi!」

「S, sao thế? O, Otome, tôi sợ quá!」

Nhìn Ieyasu đáng sợ liên tục áp sát Chris, mọi người đều nín thở nhìn.

「Chậm đã Ieyasu, dù có dễ thương đến đâu, thì cậu bé vẫn là con trai đấy!」

Và tôi đương nhiên là đứng về phía ngăn cản.

「Tôi đương nhiên biết chuyện đó. Nhưng có như vậy mới tốt!」

「A——!? Đừng dùng má cọ vào chân tôi mà! Nhật Bản đáng sợ quá——!」

Xem ra, dường như có một sở thích mới nào đó đã thức tỉnh trong lòng Ieyasu rồi.

「Cái tên biến thái đeo kính kia làm ơn đừng có quậy nữa được không! Cậu làm như vậy sẽ khiến người nước ngoài hiểu lầm Nhật Bản đấy!」

Cú đá của Fumino và cú đấm của Umenomori, cùng với hộp giấy ăn do Nozomi ném ra cùng nhau trúng Ieyasu.

「À hừ!」

Ieyasu cứ như vậy ngã xuống trong hạnh phúc, Chris thì ôm lấy ba cô bé lạc lối.

「Hu——tôi sợ quá đi.」

Cậu vừa chấp nhận sự an ủi vuốt đầu của Nozomi và những người khác, vừa quay đầu nhìn trộm tôi ở đây.

...Cứ cảm thấy, thái độ của cậu bé đối với con trai và con gái, dường như có chút khác biệt?

Ngay lúc tôi đang nghĩ những chuyện này, Umenomori để đưa Chris đi uống trà, quyết định giải tán tại chỗ. Này——tôi căn bản là còn chưa hỏi ra lai lịch về cậu bé mà?

Haizz... công việc cửa tiệm ngày một bận rộn, thêm vào đó tôi còn phải chuẩn bị quà tặng mọi người nữa.

Những chuyện phải suy nghĩ, những việc không thể không làm, thực sự chất đống như núi vậy.

Chỉ còn sáu ngày nữa là đến đêm Giáng Sinh.

Trước đó, tôi hy vọng có thể tìm cách giải quyết cái tình trạng bối rối này.

「Chris hòa nhập với mọi người nhanh thật đấy~~」

Còn Nee dường như cũng không hiểu nỗi lòng của tôi, vẫn thong thả uống trà của cô ấy.

Hôm sau, còn lại năm ngày đếm ngược đến đêm Giáng Sinh.

Tôi cật lực giãy giụa khỏi sự quyến rũ của chiếc chăn ấm áp, đứng dậy xử lý công việc chuẩn bị buổi sáng.

Công đoạn chuẩn bị không chỉ phải nghênh chiến Giáng Sinh, mà việc kinh doanh hàng ngày cũng không thể lơ là.

Nhờ có Nozomi, giúp cửa tiệm của chúng ta có thêm không ít khách hàng, vậy nên bây giờ tôi phải cố gắng hơn nữa.

Nhưng ngay sau khi ông Hirata đến giao hàng, và tôi cũng đã uống một lon sữa, lúc này tôi mới nhận ra một chuyện.

「Nói đi cũng phải nói lại, hôm nay Nozomi đến trễ quá...」

Bình thường em ấy luôn giống như phối hợp với tôi vậy, thức dậy cùng lúc với tôi, hôm nay lại trái ngược hoàn toàn.

Nói như vậy tôi mới nhớ, dạo gần đây hình như em ấy đều bận rộn trong phòng đến rất khuya.

「Chào buổi sáng.」

Đang nghĩ thì, Nozomi đúng lúc này xuất hiện.

「Chào buổi sáng, hôm nay sao trễ thế?」

「Hơi ngủ quên một chút.」

Nozomi có chút khó xử nói.

「Tôi thấy em dạo gần đây buổi tối hình như đều bận rộn, là đang bận gì vậy?」

「Điều tra khuynh hướng và đối sách.」

「Hả?」

Chắc em ấy đang nghiên cứu cái gì đó nhỉ?

Vì đến ngay cả em ấy cũng bận rộn đến khuya như vậy, chắc hẳn là một đề tài gì đó rất sâu sắc rồi.

「Takumi, anh... không, không có gì.」

Xem ra em ấy có chuyện muốn nói với tôi, nhưng lại im bặt giữa chừng. Nhưng mà... Nozomi từng nói không muốn lưu lại mùi hương, nhưng giờ em ấy có thể tìm thấy hứng thú của riêng mình và thức khuya nghiên cứu, chuyện này cũng có thể xem là một chuyện tốt đi chứ?

「Thôi kệ, tóm lại em đừng làm hỏng cơ thể đấy nhé.」

「Biết rồi.」

「Vậy tôi đi gọi Nee dậy.」

Sau khi dặn dò Nozomi về những việc chuẩn bị, tôi đi đến phòng của Nee. Có ai là chủ tiệm mà ngày nào cũng ngủ nướng như vậy chứ...

「Nè——Nee——chị nên dậy rồi đấy——」

Tôi đứng trước cửa phòng gọi.

Nhưng không có ai trả lời.

Ưm, vẫn như bình thường.

「Nee——tôi mở cửa nhé?」

Để gọi chị ấy dậy trực tiếp, tôi mở cửa bước vào phòng. Cái này cũng y như quy trình hàng ngày.

Nee trong phòng trùm chăn, thu mình thành một cục tròn vo.

「Nee... em biết là trời rất lạnh, nhưng chị đã là người lớn rồi, tư thế ngủ ít nhất cũng nên ngủ một cách gợi cảm một chút chứ... Ưm?」

Tôi cứ cảm thấy hôm nay cái chăn hình như lớn hơn bình thường một chút.

Không thể nào...

「Nee!?」

Lật chăn ra, trước mắt tôi là Nee đang ngủ với vẻ mặt hạnh phúc rạng ngời, và Chris đang vùi đầu vào bộ ngực của chị ấy.

「Hai người đang làm cái gì vậy!」

「Ồn ào quá đấy... hiếm khi hôm nay có mẹ ở nhà chơi với tôi... à, không đúng... tôi quên mất rồi...」

Chris nói một tràng những lời lảm nhảm trong mơ, nhưng vì là tiếng Anh, tôi căn bản là không hiểu gì cả.

「Nè, Chris! Mau tỉnh lại đi!」

Lúc này Chris mới dụi mắt đứng dậy.

「Hư à... à, chào buổi sáng, Takumi.」

「Còn chào buổi sáng gì nữa! Cậu chui vào đây từ lúc nào vậy?」

Thằng nhóc này đúng là không thể lơ là dù chỉ một chút được.

「Nee, Nee——!」

「Hư à~~...」

Nee hoàn toàn ngủ say như chết mở mắt ra.

「Chào buổi sáng, Takumi~~」

「Nee~~, sao chị lại ngủ cùng Chris!」

「Ưm~~?」

Không được rồi... đúng là ngủ say như chết.

「Takumi... em đói bụng. Anh giúp em mang trà đen và bánh sừng bò đến cạnh giường có được không?」

Chị ấy lộ ra đôi mắt lấp lánh cầu xin tôi.

...Suýt chút nữa làm theo lời chị ấy, sau đó tôi bừng tỉnh. Bây giờ không phải là lúc làm những chuyện này.

「Haizz——! Thôi được rồi, hai người mau cho tôi dậy đi!」

Mãi mới gọi được Nee dậy cùng nhau hoàn thành công việc chuẩn bị mở tiệm, tiếp đó là thời gian ăn sáng.

Bình thường vây quanh bên bàn ăn là tôi, Nee, và Nozomi, thỉnh thoảng còn có Fumino tham gia. Nhưng hôm nay Chris mặc đồ con gái thay thế Fumino, ngồi vào chỗ của cậu ấy nở nụ cười đáng yêu.

Dựa trên tư tưởng lấy khách làm trọng, nên hôm nay ăn bánh sừng bò, trà đen, và trứng bác, trông giống như là bữa ăn trong quán trà. Nhờ có ông Hirata, mà nhà chúng ta luôn không thiếu trứng và các sản phẩm từ sữa.

「Ngon quá, tay nghề của chị Nozomi tuyệt vời thật!」

Mỹ thiếu niên giả gái có độ dễ thương không thua gì ngày hôm qua, thể hiện một khía cạnh ăn nói lưu loát đến bất ngờ.

Xem ra cậu bé quả nhiên là đứa trẻ mười tuổi, đang ở giai đoạn phát triển tốt nhất, ăn ngon nhất.

「Chris-kun này, trên mặt em dính tương cà kìa☆」

「Otome, lau giúp tôi đi.」

「Ưm——☆ Chụt!」

...Nhưng điểm khiến người ta khó chịu thì không hề thay đổi.

Ngay lúc Nee giúp cậu bé lau đi tương cà trên mặt, chiếc nĩa trên bàn bất cẩn rơi xuống đất.

「A, lấy cho tôi một chiếc nĩa mới đi.」

Kết quả cậu bé cứ như vậy mà trơ tráo nhờ tôi lấy giúp.

「Tôi nói cậu đó...」

Tôi không có ý bảo cậu bé nhặt lên dùng trực tiếp, nhưng chỗ này của chúng ta đâu phải là nhà hàng cao cấp gì cho cam.

Tôi vừa nghĩ trong lòng thì, Chris lại bày ra vẻ mặt tinh nghịch, lè lưỡi với tôi.

「A, tiêu rồi. Takumi, xin lỗi.」

Ồ? Hóa ra cậu bé cũng biết vừa nãy như vậy là thất lễ?

「Please.」

Đôi mắt to lấp lánh, đi kèm với một nụ cười tươi rói.

Rõ, rõ ràng biết cậu bé là con trai... s, sao lại có độ dễ thương thế này!?

Nhìn bộ dạng đó, khiến cơn giận của tôi một cách vô thức mà dần dần tan đi. Tôi đứng dậy đi đến tủ đựng bát đĩa lấy cho cậu bé một chiếc nĩa mới.

Cứ cảm thấy, hình như bản thân mình cũng đang bị cậu bé sai khiến một cách vô thức...

「Của cậu đây.」

Đưa nĩa cho cậu bé xong, cậu bé đáp lại tôi bằng một nụ cười, đoan trang tiếp tục ăn bữa sáng của mình.

Ưm——những lễ nghi trên bàn ăn này trông thật hoàn hảo, cậu bé có vẻ được giáo dục tốt đấy.

Lúc này, tôi đột nhiên nghĩ đến một chuyện nhất định phải xác nhận trước khi đến trường, vì vậy lên tiếng hỏi Nee:

「Vậy nên Nee, về chuyện của Chris, chị đã hỏi cậu bé chưa?」

「À, nói mới nhớ, ưm hình như chưa hỏi thì phải.」

...Làm ơn nuốt hết cái món trứng bác đầy miệng kia xuống rồi hãy trả lời tôi được không?

Đặc biệt là khi so sánh với đứa trẻ mười tuổi bên cạnh, cái người em trai này đây thực sự thấy có hơi buồn啊.

Nhưng này, tôi, người đã sống với chị ấy nhiều năm nghe ra được chị ấy đang nói gì. Xem ra chị ấy dường như vẫn chưa hỏi.

「Vậy thì, vì cậu bé hiểu tiếng Nhật, cũng đến lúc cho chúng tôi biết mục đích của cậu bé rồi chứ? Chẳng lẽ cậu bé chỉ đơn thuần đến tìm Nee thôi sao?」

Tôi thăm dò hỏi Chris đã dùng bữa xong.

「...Ưm.」

Cậu bé đầu tiên cúi đầu suy nghĩ một lát, sau đó gật đầu.

Chuyện này cũng đương nhiên thôi. Dù sao thì cậu bé cũng đã vượt ngàn dặm xa xôi đến nơi này để tìm Nee, chắc chắn cũng hy vọng có thể sớm đạt được mục đích.

Nozomi đặt một ly trà sữa trước mặt tôi và Chris, chắc hẳn em ấy cũng rất quan tâm đến chuyện của Chris. Về phần Nee, thì vẫn còn đang chiến đấu với chiếc bánh sừng bò, tôi cũng không thấy chị ấy có đang nghe hay không.

「Ờm...」

Chris đầu tiên ra vẻ trầm tư, tiếp đó thu lại vẻ mặt trước đó——

「Thực ra... tôi là đặc vụ của một tổ chức bí mật nào đó.」

...Cái gì?

Nói cách khác, cậu bé là kiểu người có giấy phép giết người của Nữ hoàng Bệ hạ, hoặc là Thập Kiệt Chúng chúng ta!?

Xem ra cậu bé toàn xem phim Hollywood hoặc Anime Nhật Bản thôi thì phải?

Đầu óc tôi không ngừng

「Rồi thì… nếu chuyện tôi đang ở đây bị bại lộ, một tổ chức kẻ thù đang nhăm nhe chiếm đoạt bí mật cứu thế giới sẽ đến tấn công chúng ta. Tay chân của chúng là các băng đảng xã hội đen trên toàn cầu. Dù tôi đã cải trang thành con gái và chắc tạm thời sẽ không bị phát hiện… nhưng nếu đến lúc đó có bị lộ thì mong mọi người lượng thứ.」

…Ra vậy, thì ra cậu ta cải trang thành nữ không phải là sở thích cá nhân à.

Mà… dù cho câu chuyện này có phải giảm đi một nửa độ tin cậy, thì Giáng sinh năm nay của chúng tôi có lẽ sẽ là kỳ Giáng sinh bận rộn nhất từ trước đến giờ.

Nghĩ đến đây, tôi lại thở dài một lần nữa.

Sau khi nghe xong bài phát biểu gây sốc của Chris, tôi và Nozomi vẫn đến trường như thường lệ.

Dù cậu ta có nỗi khổ gì đi nữa, chúng tôi suy cho cùng cũng chỉ là học sinh, không thể vì chuyện của cậu ta mà trốn học được.

Nếu chiến đấu để ngăn chặn thế giới diệt vong mà phải ở lại lớp thì có thể sẽ hủy hoại cả cuộc đời tôi mất, nên ban ngày đành phải giao lại cho chị Otome xử lý, còn chúng tôi chỉ có thể cố gắng sắp xếp thời gian rảnh để giúp Chris.

Nhưng muốn có thời gian rảnh thì cũng cần sự hỗ trợ của mọi người xung quanh. Dù gì thì bây giờ cũng đang là mùa bận rộn, lại còn phải cộng thêm buổi tiệc từ thiện của nhà thờ Serizawa, chuyện đó cũng không thể lơ là được.

Khi tôi vừa kể chuyện của Chris cho Fumino và mọi người…

「Cậu ta chỉ đang đùa giỡn thôi đúng không?」

Cũng phải, phản ứng đó là hoàn toàn hợp lý.

「Dù tôi cũng nghĩ vậy, nhưng đúng là cậu ta đã nghe danh chị Otome rồi mới tìm đến. Nói cách khác, hẳn là cậu ta đang gặp phải rắc rối hay nỗi khổ nào đó…」

「Nhưng cậu vừa nói cậu ta bị xã hội đen truy sát à?」

Fumino và mọi người đều tỏ vẻ không tin, mà thực ra chính tôi cũng chẳng tin nổi.

「Tình tiết này cũ rích quá rồi nhỉ? Cậu ta không thể đầu tư thêm chút công sức được sao?」

Không phải, Umenomori… trọng điểm bây giờ đâu phải là tình tiết có hấp dẫn hay không.

「Ví dụ như, cái『thứ gì đó』thực chất là một loại người máy nano có thể biến người thành người máy sinh học chiến đấu, và thứ đó đã vô tình được tiêm vào cơ thể Takumi… ít nhất cũng phải thêm một đoạn mở đầu như thế chứ?」

Tiếp lời là Ieyasu.

「Và Takumi, kẹt giữa ranh giới con người và người máy sinh học chiến đấu, dù khổ não nhưng vẫn chiến đấu chống lại những kẻ truy đuổi lần lượt xuất hiện!」

Hai người các cậu rốt cuộc muốn biến tôi thành cái gì vậy!

「Hừm— nhưng mà cậu ta cũng dễ thương thật, bổn tiểu thư thấy giúp cậu ta một tay cũng không sao.」

Umenomori buông một lời khen hiếm hoi.

Tuy ngoại hình trông như một thiên thần, nhưng nội tâm của cậu ta có lẽ giống một tiểu quỷ hơn, tôi nghĩ vậy.

「Cậu ta gọi bổn tiểu thư là chị gái cute đó☆」

Umenomori khúc khích cười vui vẻ.

「Cậu ta gọi tôi là tên bốn mắt biến thái đó☆」

Ieyasu cũng hí hửng cười theo.

Nếu câu nói đó có thể khiến cậu ta vui đến vậy, tôi nghĩ các nữ sinh trong trường chắc sẽ rất sẵn lòng tặng cậu ta câu đó.

「Ồ ồ? Mọi người đang nói chuyện gì thế?」

Naruko, với vẻ đầy hứng thú, cũng chạy đến tham gia.

「Nhà Tsuzuki lại có thêm một vị khách mới, lại còn là một mỹ thiếu niên ngoại quốc, nhưng lại mặc đồ con gái.」

Daigoro bắt đầu giải thích cho Naruko, người vẫn chưa biết gì. Mà thực ra cậu cũng đâu cần phải kể cho cậu ấy nghe chứ?

「Mà nói đi cũng phải nói lại, cậu Tsuzuki, nhà cậu lúc nào cũng náo nhiệt như vậy nhỉ.」

Naruko vỗ vào lưng tôi, nở một nụ cười khổ.

Chứ còn gì nữa. Chỉ cần đến nhà tôi ở, đảm bảo mỗi ngày của bạn đều không hề nhàm chán.

Tan học hôm đó, Nozomi viện một lý do rồi rời trường một mình. Giờ đây, cô đang đau đầu vì Chris và đêm Giáng sinh đang ngày một đến gần.

Quà thủ công—cụm từ này không chỉ nghe cảm động mà quan trọng nhất là không tốn tiền.

Đặc biệt với hoàn cảnh của Nozomi bây giờ, tình hình tài chính của cô có thể nói là phụ thuộc vào kinh tế của nhà Tsuzuki.

Vì đã dùng tiền tiêu vặt để mua bánh kem tặng cho học viện Murasame Đệ Tứ nơi cô từng ở, Nozomi không tiết kiệm được bao nhiêu. Nhưng dù chỉ có một ít tiền, cô cũng muốn dùng nó cho người nhà của mình. Ý tưởng của Fumino đối với cô là một gợi ý tuyệt vời.

「Nhưng mà… đau đầu thật.」 Nhưng, Nozomi lại không biết Takumi muốn gì.

Tuy nhiên, cô biết món quà Fumino định tặng là một món đồ len tự đan, và còn phải hy sinh cả giấc ngủ vì nó.

Đã biết đó là món quà dành cho Takumi, nên đồ len đan tay phải được loại trừ. Đó là đạo nghĩa của con gái.

Ngoài ra, lý do cô quả quyết rằng món quà thủ công của Chise sẽ không trùng với của Fumino là vì Chise dù có cố gắng đến đâu cũng không thể hoàn thành một món đồ len đan tay trong vòng năm ngày được—dù chính Nozomi cũng thiếu thời gian như vậy.

「Cậu nghĩ Takumi sẽ muốn món gì?」

Tôi hỏi một chú mèo hoang bên đường, dĩ nhiên, chú mèo không trả lời tôi.

Thực ra, Takumi luôn cho tôi một ấn tượng về một người ít ham muốn.

Nếu được, tốt nhất là nên hỏi thẳng Takumi, nhưng làm vậy có lẽ là lạm dụng lợi thế của mình rồi. Dù Fumino và Chise ngày nào cũng đến tiệm, chắc họ sẽ không để tâm đến chuyện nhỏ nhặt này, nhưng tôi vẫn cảm thấy giấu giếm hai người bạn thân như vậy có hơi quá đáng.

「…Nhưng, họ cũng đã nói là tùy vào bản lĩnh của mỗi người.」

Tôi lẩm bẩm một mình. Takumi sẽ thích ai, chúng tôi không thể can thiệp, nhưng chúng tôi không ai được lười biếng nỗ lực. Câu nói đó có lẽ là có ý này.

…Vé tắm chung. Có lẽ Takumi sẽ vui khi nhận được món quà như vậy?

Một ý tưởng xấu xa lạm dụng lợi thế lướt qua trong đầu. Dĩ nhiên, chỉ là đùa thôi.

Nghĩ đến vẻ mặt hoảng hốt của Takumi ngày hôm qua, tâm trạng tôi có chút vui vẻ trở lại. Xem ra trong lòng Takumi, tôi vẫn là một cô gái.

Trên con đường về một mình. Khi về đến tiệm, chắc chắn sẽ phải bận tối tăm mặt mũi với việc làm bánh kem, giúp Chris tìm người, rồi còn phải chuẩn bị cho buổi tiệc từ thiện. Dù chưa nghĩ ra ý tưởng nào hay ho, nhưng tôi không hề cảm thấy cô đơn.

Có gia đình, có người mình thích. Tôi của hiện tại, thật hạnh phúc biết bao.

Khi chú mèo hoang mới đã đến nhà chúng tôi, lần này tôi hy vọng mình có thể trở thành người mang lại hạnh phúc cho cậu ấy—

Hiếm khi về nhà một mình, chị Otome đang đứng trước quầy thu ngân, không biết đang viết gì.

「Ồ, mừng em về nhà☆」

Vừa phát hiện ra tôi, chị Otome ngẩng đầu lên.

「Có người đặt bánh kem ạ?」

「Ừm! Có rấ—t nhiều người đặt, thành ra buổi trưa chị chẳng có mấy thời gian để đi tìm Kaoru, huhuhu—」

Nghe chị nói vậy, tôi đưa mắt nhìn xấp đơn hàng dán trên quầy thu ngân.

Ồ—nhiều lên rồi, nhiều lên rồi. Xem ra lượng khách của chúng ta đang tăng trưởng ổn định, rất tốt, rất tốt.

Xem ra chuyện của Chris phải chia nhau ra làm rồi, dù sao đi nữa, đó cũng là chuyện lớn liên quan đến vận mệnh của thế giới.

「Chris đâu rồi ạ?」

Tôi nhìn quanh tiệm nhưng không thấy cậu ta đâu.

「Chị để nó chơi trong phòng Takumi đó~~」

「Ồ, ra vậy… Cậu ta ở trong phòng mình…」

Thoạt nghe thì có vẻ không có gì, nhưng ngay giây tiếp theo tôi quay phắt đầu lại—

「Tại sao!?」

「Vì nhà chúng ta chỉ có phòng Takumi là có mạng thôi đúng không? Chris nói nó muốn dùng mạng một chút.」

Ra-ra vậy… nhưng đang nghĩ ngợi, tôi chợt nhận ra một chuyện!

Tôi là một thiếu niên khỏe mạnh, và sở hữu không ít vật phẩm khỏe mạnh.

Và ổ cứng máy tính thì hoàn toàn là không gian riêng tư của cá nhân tôi… phen này nguy rồi.

Ít nhất cũng phải từ chối giúp em chứ… khi tôi đang định nói câu đó, cánh cửa thông với cửa tiệm từ từ mở ra.

Mái tóc vàng óng lấp ló từ phòng khách. Đúng là nhắc tào tháo, tào tháo đến.

「Ủa? Chị… chị định ra ngoài ạ? Em vừa mới tra được rất nhiều thông tin trên mạng đó.」

Chris chớp đôi mắt xanh, nói với chị Otome đang mặc áo khoác chuẩn bị ra ngoài.

「Ừm… chị phải đi gặp bà Yone để xác nhận thông tin đã nhờ bà ấy hỏi thăm, sẽ về nhanh thôi, vậy nhờ em trông nhà tạm nhé~~」

Chị Otome nhẹ nhàng xoa đầu Chris, một khung cảnh thật ấm áp.

「Vâng, em sẽ trông tiệm cẩn thận!」

Nói rồi, Chris cũng ôm lấy chị Otome, dụi dụi vào người chị làm nũng.

Này này này, cái thằng nhóc tên Chris này, sao trông cứ như đang dụi vào ngực chị gái mình thế nhỉ?

Tuy tôi sẽ không ghen với một đứa trẻ mười tuổi, nhưng vẫn cảm thấy không vui chút nào.

Haizz—tôi thật không hiểu nổi cảm xúc của mình. Tại sao cứ nhìn thấy Chris là tâm trạng tôi lại bực bội như vậy?

「Vậy chị đi đây; trước bữa tối sẽ về. À đúng rồi, tối nay chúng ta ăn món Kiến bò cây nhé☆」

Chị Otome xoay một vòng như đang khiêu vũ rồi cứ thế rời khỏi tiệm.

Xem ra vì Giáng sinh sắp đến nên tôi cũng bị giày vò đến mức có chút đa nghi rồi.

Nhìn bộ dạng đáng yêu của Chris đang tươi cười vẫy tay, có lẽ tôi thật sự đã nghĩ nhiều rồi cũng nên.

Nhưng ngay khoảnh khắc bóng chị Otome khuất vào dòng người trên phố mua sắm—

「…À, phải rồi. Takumi, tôi bị cậu dọa cho hết hồn đấy.」

Chris liếc mắt nhìn lên tôi đầy ẩn ý.

Lúc đầu, tôi không hiểu cậu ta đang nói gì, chỉ có thể há hốc mồm.

「Cái thùng giấy trong tủ ấy.」

Khóe miệng Chris nở một nụ cười tinh quái rồi nói tiếp.

「Á á á á á!」

Tôi lập tức lao như tên bắn về phòng mình.

Vừa vào phòng, tôi thấy tủ quần áo đang mở, và cái thùng giấy giấu bên trong cũng đã bị mở ra.

「Trời ơi, mất thật rồi!?」

「Tuy trước đây cũng từng nghe nói, nhưng game PC của Nhật Bản đúng là toàn loại đó thật nhỉ.」

Giọng của Chris vang lên từ phía sau.

「Cậ-cậ-cậ-cậu-cậu, cậ-cậ-cậ-cậu-cậu-cậu, cậu…!?」

Thứ cậu ta đang cầm trên tay, chính là thứ tôi đã giấu đi.

「Đây chính là thứ mà người ta gọi là moe đúng không? Hàng Nhật đúng là đáng yêu hơn hàng Mỹ nhiều. Lại còn che bằng mosaic nữa, trông càng khêu gợi hơn.」

Chris nói với tôi bằng một nụ cười ngây thơ. Bị thấy rồi… bí mật của tôi đã bị cậu ta thấy rồi…

Mà dù nói là thấy thì cũng chỉ là thấy cái vỏ hộp thôi…

Nhưng mà… biết nói sao đây? Loại game này… mặt sau của vỏ hộp in đầy những… hình ảnh khêu gợi của các cô gái xinh đẹp để thu hút ham muốn mua hàng của các chàng trai.

「Chuyện này thì tôi không bận tâm đâu. Nhưng Otome và những người khác sẽ nói gì thì tôi không biết được.」

Cậu ta liếc mắt lên trên, khuôn mặt thiên thần đi cùng một nụ cười mỉm trên môi.

Khoan đã, câu thoại vừa rồi là sao?

Vẻ ngoài thiên thần của thằng nhóc này chỉ là giả vờ, thực chất phải gần với một thiên thần sa ngã hơn?

「…Cậu có âm mưu gì?」

「Đâu có, tôi chỉ mong cậu có thể nghiêm túc giúp tôi tìm Kaoru hơn một chút. Tôi đã xem lịch sử tìm kiếm của cậu, hình như chẳng có dấu vết tìm kiếm nào cả… Vì không còn nhiều thời gian, nên mong cậu hãy nghiêm túc giúp tôi.」

Đôi mắt lấp lánh, đi cùng một nụ cười miễn phí. Nhưng chỉ có khóe miệng cười, còn ánh mắt thì không hề cười.

Chờ đã! Thái độ này của cậu ta hoàn toàn khác hẳn so với lúc đối với chị Otome!

「…Lẽ nào, đây mới là ý đồ thật sự của cậu?」

「Cậu đang nói gì vậy? A, tôi quên mất,『please』.」

Dáng vẻ chắp tay đáng yêu, cùng với nụ cười một trăm điểm. Th-thằng nhóc này…

Thì ra cậu ta là loại trẻ con biết mình dễ thương nên được đằng chân lân đằng đầu.

「Vậy thì chuyện bên Otome tôi sẽ giữ bí mật giúp cậu, cố gắng lên nhé.」

「Chờ đã, đừng đi.」

Thằng nhóc kiêu ngạo này lại trở về vẻ mặt phớt lờ như trước, định rời khỏi phòng, nhưng bị tôi túm lấy cổ áo.

「Chuyện gì?」

Khuôn mặt tươi cười ngẩng lên nhìn tôi.

「Xin cậu hãy để lại thứ đang cầm trên tay rồi hẵng đi.」

「Ể—lúc về nhà tôi sẽ trả lại cho cậu mà. Hây!」

Chris nhét game người lớn vừa cướp từ tủ của tôi vào trong váy.

「Này—! Trả đây! Sau này nếu tôi bị coi thường thì phải làm sao!? Hơn nữa tôi nói cho cậu biết, giấu trong váy của một thằng con trai thì đối với tôi chẳng phải là trở ngại gì cả!」

Tay phải của tôi nhắm thẳng vào tựa game người lớn dưới váy Chris.

Nhưng dù bị tôi túm cổ áo, thiên thần sa ngã vẫn không từ bỏ vùng vẫy.

「Bỏ—ra—! Chẳng lẽ cậu là shotacon hả!」

Dù cậu ta vung tay cào cấu lia lịa như một con mèo, nhưng cuối cùng vẫn không với tới tôi.

Nhưng đúng lúc đó—

「…Takumi, thật ra cậu thích con trai à?」

Một tiếng thì thầm đột ngột vang lên từ phía sau, thì ra Nozomi đang đứng sau lưng tôi.

「Á! Nozomi—cứu với!」

Nhân cơ hội đó, Chris thoát khỏi tay tôi.

Vừa trốn ra sau lưng Nozomi, cậu ta liền thò đầu ra lè lưỡi với tôi.

「Cái đó…」

Nozomi chỉ vào tựa game người lớn trên tay Chris.

「À, không phải đâu, cái này…」

Tôi vội vàng giật lại nó rồi giấu ra sau lưng.

「Đó là thứ mà Takumi thích nhất đó.」

「Này! Chris!」

Nói xong, cậu ta lại lè lưỡi với tôi. Chết tiệt, định nhân cơ hội trả thù sao?

「Thứ mà Takumi thích nhất…」

「Nozomi, cậu đừng tin lời Chris nói nhé? Đó-đó là tớ mượn của Ieyasu…」

Dù cố gắng giải thích, nhưng Nozomi chẳng biết đang nghĩ gì, hoàn toàn không để lời tôi vào tai.

「…Meo.」

Rồi không biết tại sao, cô ấy rời khỏi phòng tôi với vẻ mặt như đã giác ngộ điều gì đó.

「Hở? Phản ứng của cô ấy lạnh lùng hơn mình tưởng tượng nhỉ. Takumi, có khi nào cô ấy hoàn toàn không xem cậu là đàn ông không?」

「Thằng nhóc này…」

Lần sau tôi phải nhớ khóa cửa phòng lại mới được.

Tôi cất tựa game vừa giành lại từ tay Chris vào tận sâu trong tủ rồi rời khỏi phòng.

Nhưng vừa ra khỏi cửa, tôi lại thấy Chris đang đứng ngây ra ở hành lang.

Cậu ta chăm chú nhìn thứ gì đó, hoàn toàn không để tâm đến mọi thứ xung quanh.

Bị cậu ta ảnh hưởng, tôi cũng nhìn theo, vài dòng tít lớn đập vào mắt.

『Đột ngột hủy chương trình! Sự tùy hứng của nữ danh ca gây chấn động!』

「Oa, uổng công mình đã cài đặt ghi hình…」

Nghe tiếng tôi buột miệng phàn nàn, cơ thể Chris giật nảy mình.

「…Takumi, cậu là fan của cô ấy à?」

「Không phải tôi, mà là chị gái nhà tôi.」

『Nữ ca sĩ bang Louisiana, Emma Rando, người vừa đến Nhật Bản quảng bá ca khúc mới, không hiểu vì sao lại hủy hết lịch trình này đến lịch trình khác, khiến những người liên quan đều vô cùng kinh ngạc và bối rối.』 Phóng viên tường thuật trước ống kính với giọng điệu kích động.

Cứ thế này, những lịch ghi hình đã đặt trước chắc đều công cốc cả rồi. Chị mình chắc sẽ thất vọng lắm đây.

「Người này thật tùy hứng nhỉ? Hoàn toàn không nghĩ đến cảm xúc của người xung quanh.」

Buông lại một câu, Chris liền bỏ đi.

Bóng lưng của cậu ta không hiểu sao lại trông như đang tức giận.

Dưới ánh đèn hơi mờ ảo, hai người phụ nữ ngồi quanh bàn ăn.

Chiếc bàn tròn quá lớn so với hai người, cùng với những chiếc ghế trống xung quanh, khiến người ta không khỏi cảm thấy có chút hiu quạnh. Trước đây khi dùng bữa, bàn ăn luôn có một đám trẻ con vây quanh, giờ đây chỉ còn lại hai người họ.

「Con ăn xong rồi.」

「Ồ, hôm nay chỉ ăn vậy thôi sao?」

Fumino, người rời bàn từ sớm, bị Sơ Serizawa gọi lại.

「Thấy con dạo này có vẻ bận rộn gì đó đến khuya… đang làm gì vậy?」

「Không có gì ạ.」

Dù trong lòng giật thót, Fumino vẫn cố gắng trả lời một cách bình tĩnh nhất có thể.

「Ôi chà, ý con là có chuyện không muốn nói cho mẹ biết sao? Câu này nghe thật đau lòng quá.」

「Co-con có làm gì đâu…」

Đây dĩ nhiên là nói dối. Fumino dạo gần đây luôn cố gắng hết sức để hạ thấp âm lượng, bật đèn yếu nhất để lén lút đan áo len.

Thế nên cô hoàn toàn không ngờ sơ lại phát hiện ra chuyện này.

「Hừ hừ, thôi được rồi, đừng để bị bệnh đấy nhé.」

「Chuyện này không cần mẹ nói con cũng biết.」

Dù giọng điệu hai người lạnh lùng, không chút hòa nhã, nhưng lại không giống như mối quan hệ tồi tệ.

Không những thế, Fumino thậm chí còn dành cho vị sơ một tình cảm còn hơn cả mẹ con ruột thịt. Takumi và những người khác thường nói 「Fumino và sơ rất giống nhau」, tục ngữ cũng có câu 「con nhà tông không giống lông cũng giống cánh」, mối quan hệ của hai người họ đúng là như vậy.

「À đúng rồi, nếu áo len không kịp hoàn thành, chỉ cần giữ lại phần tay áo rồi sửa thành khăn choàng là được.」

「Mẹ…!? Bi-biết rồi thì đừng có biết mà còn cố hỏi chứ!」

Sơ Serizawa khúc khích cười với cô.

Dù tính cách có tương đồng, nhưng gừng càng già xem ra vẫn càng cay.

Tôi trốn khỏi sơ, quay về phòng mình.

「Thật là, chỉ giỏi trêu người ta!」

Đóng sầm cửa lại một cách thô bạo, tôi ngồi xuống cạnh chú gấu bông rồi bắt đầu đan len.

Không, áo len thì tôi đã bỏ cuộc rồi. Với tiến độ này thì làm sao mà kịp được.

Dù trong lòng không cam tâm, nhưng cứ theo lời sơ nói, sửa thành khăn choàng có lẽ sẽ tốt hơn.

Đã quyết định, tôi tháo phần thân áo đang đan dở ra.

Công sức một tháng trời, trong nháy mắt tan thành mây khói.

Dù trong lòng khá nản lòng, nhưng tôi vẫn vực dậy tinh thần, điều chỉnh lại phương hướng sắp tới.

Lần này sẽ làm khăn choàng, như vậy chắc sẽ kịp đêm Giáng sinh.

Dù thế nào đi nữa, tôi tuyệt đối không thể lỡ hẹn. Dù gì lần này cũng có những đối thủ khác.

Umenomori Chise và Kiriya Nozomi.

Tôi nằm mơ cũng không ngờ, hai người họ lại trở thành tình địch của mình.

Trước đây, Chise chỉ thích trêu chọc Takumi, vẫn chưa nhận ra tình cảm thật của mình, nên tình hình vẫn chưa đến mức tồi tệ như vậy.

Nhưng sau khi đại hội thể thao kết thúc, vì Nozomi đã nói ra tất cả, lợi thế mong manh của tôi cũng theo đó mà sụp đổ. Giờ đây cô ấy không chỉ ngang hàng với tôi, mà thậm chí còn vượt lên trước tôi một bước.

Nhưng Nozomi vốn là người có tính cách như vậy, dù hai người họ sống cùng nhau, tôi cũng không nghĩ sẽ có chuyện gì xảy ra giữa họ.

Huống hồ nếu Takumi có gan hay sự mạnh bạo đó, thì mối quan hệ của hai chúng tôi đã sớm tiến xa hơn bây giờ rồi…

Không biết từ lúc nào, động tác đan khăn của tôi đã dừng lại.

「M-mình rốt cuộc đang suy nghĩ vớ vẩn gì thế này.」

Tôi gạt đi những ảo tưởng không đâu, quay lại với sự tập trung lúc trước, tiếp tục đan chiếc khăn trên tay.

Bởi vì sau đêm nay, đêm Giáng sinh chỉ còn lại bốn ngày nữa thôi.