Hội yêu thích Lạc lối
Những ngày tháng nhồi nhét công thức với niên hiệu vào đầu rồi vắt kiệt chúng lên giấy thi, tựa như dùng bọt biển trang trí lên lớp kem tươi, cuối cùng cũng đã qua. Khi tôi kịp nhận ra thì bên ngoài đã ngập tràn hơi thở đầu hạ, lòng bỗng thấy nhẹ nhõm đi phần nào.
「Hóa ra đã vào hè rồi à…」
「Đến tận bây giờ cậu còn nói cái gì thế.」
Câu lẩm bẩm bất chợt của tôi ngay lập tức bị Fumino bắt bẻ.
Dù chỉ là một câu buột miệng trong lúc lơ đãng nhìn ra ngoài cửa sổ lớp học, nhưng Fumino nghe thấy lại có vẻ xem là thật.
Quả không hổ là người đã ở bên tôi mười mấy năm, phải nói là thời cơ bắt bẻ vô cùng khéo léo, nhưng không thấy cái kiểu bắt bẻ này có hơi thiếu suy nghĩ à? Đặc biệt là cái ánh mắt như thể đang nhìn một thằng ngốc thực sự.
「À, không, nói sao nhỉ, chắc là chưa cảm nhận được thực tế thôi. Dạo này toàn bận ôn thi mà.」
「Cũng phải, tớ cũng toàn phải chăm cho một tên ngốc nào đó, mệt thật đấy.」
Là đang nói tôi đây mà, chắc chắn rồi.
「Nhờ cậu cả đấy, xem ra lần này qua được rồi. Đúng là cảm ơn cậu nhiều.」
「Trước kỳ thi tớ cũng nói rồi, nếu cậu bị bắt đi học phụ đạo thì chẳng phải tớ sẽ phải một mình trông quán sao. Chỉ, chỉ đơn thuần là vì lý do đó thôi.」
Thôi được, cứ cho là vì lý do đó đi.
「Hơn nữa, cậu thực sự không sao chứ?」
「Gì cơ?」
「Phụ đạo ấy, phụ đạo! Nói trước nhé, nếu cậu mà không qua môn là có hình phạt đấy!」
Nói rồi, Fumino khẽ thủ thế đấm bốc.
「Nếu bị đánh thì công thức sẽ văng ra khỏi đầu bị quạ tha đi mất, nên tha cho tớ đi.」
Dù vậy, Fumino nói thế cũng là phải.
Bởi vì cậu ấy đã giúp tôi nhiều đến vậy mà.
「Ồ ồ ồ, một cặp tình tứ gớm nhỉ.」
Là Ieyasu. Cậu ta giờ đang để kiểu tóc mohawk, lại còn chẳng hiểu sao đeo một cái giáp vai đầy gai. Đây là phong cách của thế kỷ nào vậy trời?
「Hê hê, Cassandra không thể thân mật với lũ người ba chiều các người được đâu.」
「Ừm ừm, đúng thế.」
Daigoro cũng chỉ mặc một chiếc áo da không tay. Không biết có phải thấy ngượng không mà trên trán cậu ta lấm tấm những giọt mồ hôi to.
「Hừ— ha—! Ông đây sẽ đặc biệt dạy cho lũ lính mới các ngươi một vài quy tắc ở đây!」
「Này, Takumi, tớ đấm cậu ta được không?」
「Thôi nào, bình tĩnh, bình tĩnh.」
Tôi vội vàng giữ Fumino đang nắm chặt tay lại.
Cảm giác nếu cứ để mặc cậu ấy, có lẽ cậu ấy sẽ dùng chiêu Nham Sơn Lưỡng Đoạn Ba gì đó chẻ Ieyasu ra làm đôi mất.
「Mà này, đang làm cái gì thế hả, Ieyasu. Dù tớ có vẻ cũng đã hiểu ra một chút tình hình rồi…」
「Hừ— ha—!」
「À không, tớ nói này, bỏ cái đó đi.」
「Vị đại nhân đó muốn triệu kiến các ngươi.」
Daigoro báo cho chúng tôi bằng một giọng như đang rên rỉ.
「Vị đại nhân đó…?」
Tôi và Fumino nhìn nhau.
Với tiếng nẹt pô bằng mồm (tuyệt chiêu tưởng tượng mình đang ngồi trên xe máy rồi dùng miệng bắt chước tiếng ống xả) của Ieyasu và Daigoro dẫn đường, chúng tôi bị đưa đến căn phòng nhỏ trên sân thượng. Có thể dễ dàng đoán ra người gọi chúng tôi đến là ai.
「Quản ngục, tôi đã đưa họ đến rồi.」
「Ngươi định bắt ta đợi đến bao giờ hả—!」
Vừa bước vào phòng, một cú tấn công bằng cặp sách của Chise đã bay về phía Ieyasu.
「Hự!」
Ieyasu vui vẻ rên lên một tiếng hấp hối, sau đó cứ thế xoay người rồi ngã sấp mặt xuống đất.
「Ta đã chẳng bảo các ngươi phải đưa họ về trong vòng 3 giây sao!」
Xem ra 「Vị đại nhân đó」 quả nhiên là Chise.
「Chịu hết nổi, câu lạc bộ của ta không cần những kẻ vô dụng đâu nhé.」
Dẫm lên đầu Ieyasu, Chise tuyên bố một cách lạnh lùng.
「Xin, xin ngài tha thứ! Tuyệt đối sẽ không có lần sau đâu ạ!」
Ơ, đây là trò gì vậy? Chỗ này biến thành câu lạc bộ kịch chuyên diễn mấy vở kịch ngắn mà mấy đứa otaku hay xem từ bao giờ thế.
「Takumi, tớ về được chưa?」
Đừng nhìn tớ bằng ánh mắt đó chứ, tớ cũng muốn về lắm.
「Nhanh lên nhanh lên, khúm núm cầu xin ta đi! Ô hô hô hô~!」
「À à! Phải rồi, đừng có tình tứ ở đây.」
「Xin lỗi đã làm phiền hai vị vui vẻ.」
Tôi và Fumino bèn rón rén lên tiếng với hai người đang diễn biến theo một chiều hướng bất thường.
Thật lòng mà nói, tôi cũng muốn cứ mặc kệ mà về cho rồi, nhưng không hiểu sao lại thấy có chút áy náy.
「Hừ, thôi được, dù sao cũng đã mang được Takumi về, nên tha cho các ngươi vậy.」
Nói rồi, Chise nhấc chân khỏi mông Ieyasu.
Tôi vô tình thấy Ieyasu như đang làm ra vẻ mặt tiếc nuối, là ảo giác chăng?
「Xem ra người đã đến đủ, vậy bắt đầu cuộc họp ngay lập tức.」
「Chờ đã!」
Tôi hoảng hốt gọi Chise đang sải bước.
「Gì thế?」
「Dù những chuyện muốn hỏi đã chất thành núi rồi… nhưng ít nhất cho hỏi một câu đã. Đây là…?」
Đúng vậy, nơi này cho đến gần đây vẫn được chúng tôi gọi là 「phòng chứa đồ linh tinh trên sân thượng」. Đúng như tên gọi, bên trong chất đầy những thứ chẳng biết dùng để làm gì.
Lần trước vào đây, vì đống đồ đạc chất như núi đã che cả cửa sổ nhỏ gần trần nhà, nên dù là ban ngày cũng thấy tối om, mà không khí bên trong thì thối kinh khủng.
Thế nhưng, đây rốt cuộc là chuyện gì.
Sàn nhà bây giờ đã được thay bằng tấm lót sàn linoleum mới, bức tường từng để lộ cả bê tông đã được sơn thành màu trắng tinh.
Cả chiếc cửa sổ nhỏ được lắp đặt qua loa cũng đã biến mất, thay vào đó là một ô cửa trời, khiến căn phòng ngập tràn ánh nắng. Dĩ nhiên, cửa trời được điều khiển bằng công tắc điện. Rồi nói đến nội thất quan trọng nhất, thì thứ thu hút ánh mắt đầu tiên chính là chiếc bàn họp hình bầu dục đặt giữa phòng. Ở đó, có đủ ghế làm việc được thiết kế theo nguyên lý công thái học cho từng người. Dù họp trong thời gian dài cũng có thể giảm thiểu mệt mỏi cho cơ thể.
Và, đỉnh nhất là chiếc ghế lưng cao đặt ở vị trí chủ tọa. Không chỉ được làm hoàn toàn bằng da bò, nó còn có chức năng ngả lưng và mát-xa. Ngay cả các chi tiết ngoại hình cũng được làm vô cùng tinh xảo, càng làm cho nó toát lên vẻ sang trọng.
Quả là một chiếc ghế theo đuổi sự hoàn hảo. Tôi dám chắc nó có thể làm tăng thêm ba phần uy nghiêm cho người ngồi lên. Ngay cả những chỗ như thế này cũng được làm thật khéo léo.
…Vân vân và vân vân, không gian thoải mái bất chợt hiện lên trong đầu tôi lúc này đang không ngừng mở rộng.
「Tớ nhớ không nhầm thì cách đây không lâu, chỗ này vẫn còn là một cái nhà kho hôi rình mà.」
「Để biến nó thành căn cứ hoạt động của chúng ta, trong thời gian thi cử tôi đã cho sửa sang lại.」
「Nói là sửa sang…」
Nhìn sự thay đổi trước và sau thế này, nói là sửa sang倒 không bằng nói là đã được xây lại hoàn toàn rồi.
「Ừm, thôi cứ ngồi xuống đã.」
Dưới sự thúc giục của Chise đang cực kỳ phấn khởi, chúng tôi đành phải ngồi xuống.
A, chiếc ghế này sao mà thoải mái thế. Đúng là chịu chi thật.
「Vậy bây giờ công bố nghị đề hôm nay.」
「Chờ một chút đã!」
「Thiệt tình, cái gì với cái gì vậy!」
Vừa mở miệng đã bị ngắt lời, Chise lườm Fumino bằng một ánh mắt đằng đằng sát khí.
Fumino điềm nhiên lờ đi ánh mắt đáng sợ của Chise, rồi 「bốp」 một tiếng, đập tay xuống bàn.
「Tự dưng gọi bọn này ra rồi lại họp hành, nghị đề gì gì đó, rốt cuộc là đang làm cái gì thế hả.」
「Làm gì à, dĩ nhiên là thảo luận hoạt động câu lạc bộ rồi còn gì nữa?」
…Câu lạc bộ là cái gì?
Nghĩ vậy, tôi nhìn sang phía Fumino, cậu ấy vẫn giữ vẻ mặt cau có, chỉ có ánh mắt hơi liếc đi một chút. Không sai được, biểu cảm này có nghĩa là cậu ấy cũng không hiểu.
「Takumi, cậu còn nhớ chứ.」
「Hử? À, không…」
Ờm—, là gì nhỉ? Dù tôi nhớ trước kỳ thi hình như có nói gì đó tương tự…
「Tôi đã nói rồi! Mọi người cùng nhau sinh hoạt câu lạc bộ! Còn bảo lần sau phải nghĩ sẵn nội dung hoạt động rồi đến! Đúng, là lúc Nozomi bỏ nhà đi ấy! Tôi đã nói mọi người đều phải tham gia! Chẳng lẽ các cậu quên hết rồi sao!?」
À à, đúng là, lần đó bị gọi lên sân thượng có nói như vậy, mọi người lúc đó cũng đã tham gia vào việc tìm Nozomi. Sau đó xảy ra nhiều chuyện quá, tôi quên béng mất.
「Cho nên, đã bảo nghĩ sẵn rồi đến! Các cậu nghe tôi nói một chút thì có chết ai à!」
Chise vung vẩy tay chân trên ghế, làm loạn lên. Vốn dĩ dáng người cô bé đã nhỏ, lại thêm chiếc ghế quá to, nên trông cứ như một đứa trẻ đang làm nũng.
「Không cho phép ý kiến hay phản đối! Thi xong rồi, nên hôm nay nhất định phải họp cho ra trò! Cứ quyết định vậy đi!」
「Biết rồi, biết rồi, nên đừng quậy nữa được không?」
「Chuyện này không liên quan đến tớ…」
Tôi vừa khuyên xong Umenomori đang quậy đến sắp ngã khỏi ghế, thì lần này đến lượt Fumino đứng dậy khỏi chỗ, chuẩn bị chuồn thẳng.
「Chờ đã, Fumino cậu cũng đừng vội kết luận thế.」
Tại sao tôi lại phải để tâm đến mấy chuyện này chứ!? Dù tôi cũng thấy nếu có làm thì để Ieyasu và Daigoro làm là được rồi, nhưng Daigoro có vẻ vẫn đang xấu hổ vì bộ dạng này của mình, giờ đang đứng ngây ra đó vã mồ hôi không ngừng. Còn Ieyasu thì chẳng hiểu sao cứ nhìn chằm chằm vào đầu Umenomori rồi cười ha hả.
「Quậy một hồi thấy nóng quá. Đầy tớ, quạt đi.」
「Vâng!」
Ieyasu và Daigoro nghe thấy liền đứng dậy, dùng chiếc quạt lông công khổng lồ bắt đầu quạt cho Chise.
「Mà này, sao các cậu lại làm thế?」
「Tớ và Umenomori đã có giao kèo, nhờ cậu ấy giải quyết giúp chuyện tớ quên ghi tên trong bài thi cuối kỳ.」
「…Ra là vậy.」
Đúng là lỗi mà Daigoro hay mắc phải, nhưng bị Umenomori phát hiện trước khi kịp xin lỗi thầy cô thì chỉ có thể nói là không may. Tình hình của Daigoro thì hiểu rồi, nhưng Ieyasu thì sao? Tôi không nghĩ cậu ta là loại người sẽ mắc lỗi trong thi cử…
「Cái đó… nói lại thì, cái thứ lần trước nói đến bao giờ mới đưa cho tôi được?」
「Cái thứ lần trước nói đến?」
「Cái đó! Chính là cái đó đó đó!」
Thứ mà Ieyasu chỉ vào là một khung tranh vô cùng lộng lẫy, nhưng bên trong không phải tranh, mà là một mảnh giấy cỡ lá bài poker. Đó gọi là thẻ game nhỉ. Hình như là thẻ của một game nổi tiếng nào đó.
「Chính là nó đó! Người ta muốn nó lắm đó~!」
Ieyasu hét lên một cách ngớ ngẩn. Tôi nghĩ dù sao cậu cũng nên lau nước mũi đi đã.
「Aiya biết rồi, ồn ào chết đi được…」
Chise vỗ tay một cái, các cô hầu gái liền xuất hiện. Họ nhanh chóng tháo khung tranh xuống và đưa vào tay Ieyasu.
「Ôi ôi… ôi ôi ôi ôi…!」
「Ngươi phải biết ơn ta đấy!」
Chise nói với Ieyasu đang ôm khung tranh khóc nức nở một cách đầy tự mãn.
「Hu hu hu hu… hu, ha ha ha ha!」
Ieyasu hỏng rồi.
「Này! Con nhóc ba chiều kia! Dám vừa đá vừa đạp ta xoay như chong chóng! Thấy sướng lắm phải không?」
Cô bé kia thì tạm không nói, nhưng cậu bên này thì chắc là sướng thật đấy.
「Chỉ là một tiểu thư nhà giàu ngoài đời thực có chút dáng vẻ loli lại còn đỏng đảnh mà đã vênh váo… nhưng chỉ cần có được thứ này, ngươi hết giá trị lợi dụng rồi! Ta không cần phải nịnh bợ một đứa con gái lạm dụng yếu tố moe như ngươi nữa. Thứ ta có thể chấp nhận chỉ đến 2.5D mà thôi.」
「À, vậy sao, thế thì cậu không cần thẻ game nữa nhỉ.」
「Hừ hừ, vật này đã thuộc về ta! Ta sẽ không trả lại cho ngươi đâu! Ta sẽ dùng nó để dựng lên lá chắn cấp Thiên Mã, thổi bay hết lũ nhóc con gần đây!」
Một bóng người từ phía sau tiếp cận Ieyasu, kẻ đang nói những lời khiến bản thân trông thật tệ hại. Ngay sau đó, một cú chặt tay đã giáng xuống gáy Ieyasu.
「Hự! Híu!」 Ieyasu hét lên một tiếng không rõ nghĩa rồi ngã xuống đất.
「Cậu đang làm gì thế hả!? Nozomi!」
「Nozomi đã được thăng chức từ thuộc hạ lên làm tham mưu rồi.」
Nhưng tôi nghĩ tham mưu sẽ không tấn công lén người khác từ phía sau đâu, nói tôi nghe thì đây trông giống sát thủ hơn.
Nozomi bồi thêm một cú vào Ieyasu, kẻ dù đã ngất đi vẫn không chịu buông tay, rồi lấy khung tranh và tiến đến bên Chise.
「Nozomi, vất vả rồi. Đưa tay ra.」
「…Meo.」
Nozomi làm theo lời Umenomori, đưa tay ra và trao lại khung tranh.
「Cái này tặng cho cậu. Đây là thẻ chỉ có 50 chiếc trên toàn thế giới, nếu đem lên đấu giá online có thể bán được giá cao lắm đấy.」
「Không cần, tôi không cần.」
Nói xong, Nozomi không hiểu sao lại bắt đầu xoa đầu Umenomori.
「Cậu, cậu đang làm gì thế!?」
「Thưởng.」
「Ngược rồi còn gì! Người xoa phải là tôi chứ… a…」
Vẻ mặt Umenomori bỗng trở nên ngây ngất.
「A ha… tại… tại sao lại… thoải mái thế này…」
「Ngoan, ngoan.」
Umenomori lim dim mắt như một con mèo được gãi cằm.
Ồ ồ, cái này tôi biết. Dù là mèo hay người, dưới ngón tay đó đều sẽ quên hết mọi cảm xúc mà chỉ chìm đắm trong khoái lạc. Quả là ngón tay vàng. Tôi thậm chí còn cho rằng, chỉ cần cử Nozomi đến các vùng xung đột để cô bé xoa đầu các nhà lãnh đạo, có lẽ sẽ đạt được thỏa thuận ngừng bắn ngay lập tức.
「Dù không hiểu rõ lắm chuyện gì đang xảy ra, nhưng về được rồi chứ.」
「Cũng phải. Nozomi, cứ làm cho cậu ấy thoải mái một lát rồi về nhé.」
「Ừ, hiểu rồi.」
Nozomi vừa gãi cằm Umenomori vừa gật đầu.
「Chờ đã!」
A, Umenomori tỉnh lại rồi.
「Tại sao lại tự tiện đòi về thế!」
「À, là vì thấy các cậu có vẻ vui quá mà.」
「Kệ bọn này đi, cứ tiếp tục kêu 『meo meo』 đi.」
「Ngươi bảo ai kêu 『meo meo』 hả!」
「Không được cử động lung tung.」
「Meo… ư, meo…」
Ồ ồ, đang kêu kìa, đang kêu kìa.
「…A, mau dừng lại!」
Umenomori hất tay Nozomi ra và đứng dậy.
「Được rồi, bây giờ bắt đầu thảo luận! Về chỗ ngồi đi!」
Tôi đành phải vỗ vai Fumino. Dù sao thì cũng nợ Umenomori không ít. Nếu cứ mang cái vẻ mặt sống chết cũng phải đi này mà rời khỏi đây thì Umenomori tội nghiệp quá. Fumino truyền qua ánh mắt một thông điệp dài dòng 『Vậy lần này coi như cậu nợ tớ nhé?』 rồi miễn cưỡng quay lại chỗ ngồi. Xin lỗi nhé, Fumino.
「Nghị đề hôm nay là tương lai của câu lạc bộ.」
Sau khi xác định tất cả mọi người đã ngồi vào chỗ, Umenomori nói với một khí thế mạnh mẽ đến mức hơi thở cũng trở nên dồn dập.
Mà nói đi cũng phải nói lại, trong chúng tôi không một ai biết nội dung hoạt động cụ thể của câu lạc bộ này là gì.
「Đây là câu lạc bộ do tiểu thư này thành lập, vì vậy việc vươn ra thế giới chỉ là vấn đề thời gian. Cho nên, nội dung hoạt động cũng phải mang tầm vóc toàn cầu, tầm cỡ thế giới.」
Một câu lạc bộ của học sinh trung học mà lại đặt mục tiêu hoạt động vươn ra thế giới, tôi tạm thời không muốn bắt bẻ cô bé, cứ nghe cô bé nói hết đã.
Umenomori đặt ra vấn đề tại sao kinh tế Nhật Bản lại có thể chiếm một vị trí trên thị trường thế giới. Sau khi giảng một bài dài dòng khiến tôi chẳng hiểu gì, Umenomori đã tổng kết.
「Nói tóm lại, văn hóa otaku chính là vũ khí tối thượng mạnh nhất để đối đầu với thế giới!」
Cả căn phòng im phăng phắc. Chẳng hiểu sao tôi lại cảm thấy một luồng gió lạnh thổi vào căn phòng nhỏ được sửa sang kiên cố như tường đồng vách sắt này.
「Tớ hiểu chủ trương của Umenomori rồi, quả là mang tầm vóc toàn cầu, tầm cỡ thế giới…」
Tạm thời không bàn đến việc có chấp nhận được hay không.
「Vậy, cho phép tớ hỏi một câu đã hỏi rồi… cái đó cụ thể phải làm gì?」
「Hả?」
Như thể đây là một câu hỏi không lường trước được, Umenomori đứng hình.
Lúc này, Umenomori bắt đầu luống cuống.
「À, ừm, cái đó…」
「Chẳng lẽ cậu chưa nghĩ tới sao?」
Trước câu hỏi của tôi, Umenomori nhất thời không nói nên lời.
「Nghĩ rồi! Tôi có nghĩ rồi!」
Xem bộ dạng này thì chín phần mười là đoán trúng rồi.
「Quả nhiên, tớ vẫn nên về thì hơn.」
Fumino thở dài một hơi rồi đứng dậy khỏi chỗ.
「Chờ, chờ một chút!」
「Kết quả chẳng phải đến cả câu lạc bộ làm gì cũng chưa quyết định sao? Như vậy thì nói gì cũng là vô ích thôi, vô ích.」
Tôi hoàn toàn đồng ý với ý kiến của Fumino, nhưng tôi vẫn cảm thấy có chuyện gì đó rất đáng để tâm.
「Thôi nào, nghe cậu ấy nói thêm một chút nữa cũng được mà?」
「Takumi, cậu đừng nói là quên hết chuyện ở quán rồi nhé.」
「Không phải vậy, nhưng mà…」
Cảm thấy cứ thế này mà về thì không ổn.
Tôi nghĩ, Umenomori cũng đã tự mình suy nghĩ rất nhiều mới tập hợp mọi người hôm nay.
「Không có gì để nói à? Umenomori?」
「Ừm, cái đó… cái đó… à phải rồi, làm doujinshi thì sao!」
「Doujinshi…」 Fumino lẩm bẩm với vẻ mặt rõ ràng là chán ghét.
「Chính là mọi người cùng nhau làm doujinshi rồi mang đến hội chợ mùa hè để bán. Mục tiêu bán ra là 2000 bản.」
Thật lòng mà nói, tôi không biết con số 2000 bản là khái niệm như thế nào, nhưng đã là Umenomori nói thì chắc phải là một con số rất ghê gớm.
「Thế này đúng là có vẻ giống hoạt động câu lạc bộ thật.」
「Phải không phải không! Takumi cậu hiểu ra rồi đấy à. Quả không hổ là đầy tớ số 1 của ta.」
Bị cậu nói vậy, tôi nên vui mừng sao…
「Doujinshi thì phần lớn là manga nhỉ. Manga thì ai vẽ?」
「A…」
Fumino đưa ra một vấn đề cốt lõi, và vô cùng quan trọng. Tôi và Umenomori bất giác cùng lên tiếng.
「Không, không sao đâu. Tớ nghĩ không có gì là không làm được. Cái gì cũng vậy cả, hơn nữa cũng không phải chỉ có thể làm manga.」
「Doujinshi mà không có lấy một bức tranh nào thì là tớ tớ sẽ không mua đâu.」
Ieyasu chen vào vào thời điểm tồi tệ nhất.
「Không được, phải làm manga.」
Umenomori đập bàn quyết định.
「Sách do tiểu thư này xuất bản thì phải được bày bán một cách trang nhã ở khu Tây.」
「Tớ hiểu suy nghĩ của cậu… nhưng ở đây cậu nên nhượng bộ một chút đi.」
「Không được!」
Umenomori ngoan cố từ chối. Bất chợt, cô bé như nghĩ ra điều gì đó, mặt mày rạng rỡ.
「Vậy thì thuê một họa sĩ manga đến là được chứ gì!」
「À, nhưng làm vậy thì còn ý nghĩa gì nữa…」
「Chính là vậy, đơn giản không phải sao. Không làm được thì tìm người làm được đến là xong. Chỉ vậy thôi. Nếu có thể lôi kéo được họa sĩ đang vẽ cho 『Tuần san Shounen Jump』 về thì nổi tiếng chỉ trong chớp mắt cũng không phải là mơ.」
Như vậy thì không thể gọi là thứ 『do chúng ta tự làm』 được nữa.
「Haizz… hết chịu nổi cái sự điên khùng của cậu rồi, Nozomi, về thôi.」
Fumino thở dài một hơi, đồng thời chuẩn bị ra về.
「Này, này, Fumino!」
「Nói nữa cũng vô ích thôi, không có tác dụng đâu. Takumi, cậu cũng nên về quán rồi đấy.」
「Cái đó…」
Tôi đúng là rất lo cho quán chỉ có một mình chị Otome, nhưng…
「Tôi cũng về đây. Thẻ game tuy hay nhưng nghĩ lại thì thẻ đó cũng không dùng trong thi đấu chính thức được.」
「Cũng xin phép cho tôi về trước. Nghĩa vụ theo giao kèo đã hoàn thành. Mong cô cũng giữ lời hứa.」
Tiếp đến là Ieyasu, rồi Daigoro cũng đứng dậy khỏi chỗ.
「Chờ, chờ một chút! Các cậu chờ tôi đã! Lần trước nói ôn thi nên tôi mới nhịn đến bây giờ. Lúc đó tôi cũng đã giúp các cậu mà.」
Umenomori lớn tiếng gọi, nhưng Fumino không thèm để ý mà đi ra khỏi căn phòng.
「Takumi, cậu còn làm gì đó? Về thôi.」
「Không, tớ…」
Rồi Fumino nắm tay tôi kéo ra khỏi căn phòng.
「Lần sau là vào Chủ nhật đấy nhé! Nhớ kỹ, là Chủ nhật!」
Giọng nói khó chịu của Chise vọng qua cánh cửa đến tai chúng tôi… Xin lỗi nhé, Umenomori.
「Này này, Fumino.」
Fumino kéo tay tôi đi xuống cầu thang dẫn ra khỏi sân thượng.
Dù từ chỗ tôi không thấy được vẻ mặt của cậu ấy, nhưng tôi cảm giác được Fumino đang kéo tay tôi có chút tức giận.
Sau đó, khi đến sân thể dục, Fumino đột nhiên dừng lại.
「…Fumino?」
「Cậu á, đúng là một tên ngốc.」
「Hả? Cậu tự dưng nói cái gì thế.」
「Trước khi lo cho người khác thì cậu còn có chuyện khác phải làm đấy.」
Fumino nhìn chằm chằm vào tôi, tôi nhất thời không nói nên lời.
「Cậu cứ như thế này, nếu ai cũng đổ rắc rối cho cậu thì cậu…」
「…Chẳng lẽ cậu đang lo cho tớ?」
「Không, không phải! Ai thèm lo cho Takumi cậu chứ!」
「Đau, đau… tay cậu bóp chặt quá rồi.」
「A…」
Fumino lúc này mới nhận ra mình vẫn đang nắm tay tôi, rồi vội vàng buông ra.
「Từ hồi tiểu học đến giờ chúng ta mới lại nắm tay nhau đấy nhỉ.」
「Vậy, vậy… à.」
Xem kìa xem kìa, Fumino đỏ mặt rồi.
「Ừm, từ nhỏ tớ đã nghĩ rồi.」
「Hử?」
「Lực tay của Fumino cậu mạnh thật.」
「Cái!?…」
「Mà này, có phải cậu còn mạnh hơn trước nữa không. Tớ còn tưởng tay sắp bị cậu bóp nát rồi…」
「Cậu đi chết hai lần đi————!」
Cú đấm của Fumino như muốn đâm thủng, hất cằm tôi lên.
Tôi và Fumino vẫn như mọi khi, lúc nào cũng như thế này.
Kỳ lạ nhỉ, thấy không hiểu nhỉ, tôi cũng thấy kỳ lạ.
Vì là chuyện quan trọng, nên tôi đã nói ba lần. Tại sao lại thế nhỉ?
Bởi vì Fumino là loại thiếu nữ sói hiếm có, trong lòng cô ấy càng nghĩ thế nào thì lời nói ra lại càng ngược lại. Bị đánh chính là bằng chứng của sự thân mật. Bị mắng là dấu hiệu của sự thiện ý. Dù cần thời gian để hiểu cô ấy, nhưng một khi đã hoàn toàn hiểu được tính cách của cô ấy, sẽ phát hiện ra tính cách này thực ra rất đáng yêu. Nhưng ở mặt khác của sự tinh nghịch đó cũng có những nhược điểm khiến tôi cảm thấy rất đau.
Nói đến chuyện này, dạo trước trong trận náo động khi cô mèo lạc Nozomi trở thành một thành viên trong nhà tôi, hình như tôi đã được Fumino tỏ tình… Cậu ấy nói ba câu 『Tớ ghét cậu nhất.』 và hai câu 『Tớ thích cậu nhất.』, duy trì một sự cân bằng kỳ diệu.
Không biết phải phản ứng thế nào, sau khi mọi chuyện lắng xuống, tôi đã chuẩn bị tâm lý rồi thử hỏi.
「Có phải cậu đã nói thích tớ không?」
Câu trả lời là 『Dĩ nhiên là nói dối rồi.』
Hiểu theo lời cô ấy nói thì không được.
Cô ấy là thiếu nữ sói, xét từ việc Fumino nói dối rằng 『Đây là nói dối.』 thì đó là thật.
Tôi đã nghĩ như vậy. Nói cách khác, Fumino thích tôi. Nói cách khác đó là một lời tỏ tình. Một lời gọi tình yêu thẳng thắn.
Nói trước, Fumino là một mỹ少女. Điều này không thể nghi ngờ. Dù tỷ lệ cơ thể và vòng một không bằng chị Otome, nhưng về tổng thể thì không thua kém chị ấy. Được cô ấy tỏ tình, tôi không có lý do gì để không vui.
Ngay cả tôi cũng sẽ vui đến nhảy cẫng lên. Trong lòng sướng như lên mây.
Nhưng.
Ngay ngày hôm sau, trong khi tôi vừa kìm nén ham muốn tình dục đang dâng trào, vừa cố gắng tỏ ra tự nhiên như một người đàn ông và nghĩ: 『Cứ như bình thường thôi』 thì thái độ của Fumino đến đón tôi sớm hơn mọi khi một chút… vẫn như trước.
Nếu có gì khác thì chỉ là bị đánh, cứ có chuyện nhỏ là bị đá, hay tình huống nắm tay nhau như vừa rồi thôi.
Từ đó trở đi, như thể chưa từng có lời tỏ tình nào, cuộc sống thường ngày vẫn tiếp diễn như cũ.
Tôi cũng dần dần bắt đầu cho rằng chuyện lúc đó có lẽ là một giấc mơ.
Nhưng… cứ ngây thơ nghĩ như vậy một chút cũng tốt mà nhỉ. Đôi khi tôi cũng nghĩ vậy.
Tôi lơ đãng cùng Fumino đi ra khỏi con phố nhỏ hẹp, đến nơi cần đến.
Stray Cats là một tiệm bánh ngọt nhỏ trong thị trấn, cũng là nhà của tôi. Chúng tôi từ trường về thẳng đây.
Tuy từ khi có người thợ làm bánh tên Nozomi đến, dù cho chị chủ Otome có cái tật xấu hễ thấy ai khó khăn là không thể không ra tay giúp đỡ mà biệt tăm biệt tích, quán vẫn có thể hoạt động bình thường, nhưng quán mà không có tôi và Fumino thì không được.
Thế nhưng, vừa từ trường về, chúng tôi chỉ có thể lắc đầu trước cửa tiệm vắng vẻ này.
「Aiya, chị Otome vẫn chưa về à?」
「Đừng nói là lại bắt đầu phiêu bạt khắp nơi rồi nhé.」
「Cảm thấy có chút không yên tâm.」
Khoảnh khắc mở cửa phòng khách, hiện ra trước mắt tôi là một cảnh tượng không nên xuất hiện trong một tiệm bánh ngọt.
Trong khoảnh khắc đó, tiếng chó, mèo và chim đồng loạt vang lên.
「Oa oa oa oa!」
Tôi bị một đàn chó mèo tấn công cùng lúc. Trong tầm mắt, cảnh tượng giống như một bộ phim kinh dị nào đó.
Tôi vội vàng đóng cánh cửa sau lưng lại để bảo vệ Fumino, chỉ riêng việc đó đã khiến tôi kiệt sức.
「Nặng, nặng quá…」 Bất chợt, một câu nói lọt ra khỏi miệng tôi. Lũ động vật như muốn đè chết tôi, không ngừng trèo lên người.
Tuy cảm thấy không thể tin nổi, nhưng nếu miêu tả lại tình hình vừa rồi một cách trực tiếp, thì chính là lúc tôi vừa mở cửa tiệm bánh ngọt Stray Cats, đã phát hiện ra một đống chó mèo như trong cửa hàng thú cưng ở bên trong. Đây không thể kết luận là thuật thôi miên hay tốc độ siêu nhanh gì đó vớ vẩn được, tôi còn ngửi thấy mùi của một sự kiện còn kinh khủng hơn…
「Đây là tình hình gì vậy! Chị ơi! Chị Otome—ơi!」
Tôi có thể chắc chắn thủ phạm không phải là ma cà rồng Ai Cập mà là người nhà mình.
Rất đáng tiếc, Fumino và Nozomi vừa thở dài vừa rón rén đi vào từ sau lưng tôi.
「Đây, đây là chuyện gì vậy? Takumi. Oa, oaa! Nhiều quá. Mèo, chó, còn đây là rùa? …Mà này, mang thú cưng vào tiệm bánh có hàng hóa là không được đâu…」
「1, 2, 3, 4, 5, 6… 21 con?」
Nozomi điềm nhiên đếm số rồi báo cáo cho chúng tôi.
「A, mừng mấy đứa về~~ Xem này! Dễ thương không~~」
Chị Otome đội một con mèo con trên đầu, tay ôm một con mèo cỡ số 10, từ phòng mình hiện ra. Người chị không cùng huyết thống với tôi này có vẻ đẹp và vòng một được công nhận là số một trong thị trấn. Chị là ân nhân đã nhận nuôi tôi, một đứa trẻ mồ côi lúc đó.
「…23 con.」
Nozomi nói vậy, tôi gật đầu, chắc chắn không sai, thủ phạm là chị Otome, tôi tiến về phía chị.
「Cái này rốt cuộc là sao?」
「Cái này là sao?」
「Thêm 8 con chó mèo và một con rùa.」
「À, trong phòng Takumi còn một con diều hâu đầu trắng, rồi vẹt và cá vàng nữa.」
Tôi nhìn về phía chị chỉ, ở đó không biết từ bao giờ đã đặt một bể cá tròn và một bể cá vuông. Tôi ôm đầu.
「Chị, chị ơi. Mấy con này sáng nay còn chưa có mà?」
Chị Otome đi đến một hòn đảo ở phương Nam để giúp người ta mới về nước sáng hôm qua.
Chị ấy đã để lại một mảnh giấy nói là đi cứu hòn đảo sắp bị ngập lụt.
Tuy tôi không biết chị ấy cứu cả một hòn đảo bằng cách nào, nhưng chị Otome mang về rất nhiều bánh dừa hạnh nhân và những bức tượng đá bí ẩn, những đặc sản địa phương, có vẻ rất vui vì nhờ có Nozomi ra tay mà khoản thâm hụt của quán (về mặt thu mua nguyên liệu) đã giảm đi đáng kể.
…Nhưng vẫn mong chí hướng của chị Otome có thể cao xa hơn một chút.
Dù tôi có le lói hy vọng rằng từ bây giờ, với Nozomi và chị Otome làm thợ bánh, Stray Cats sẽ phát triển mạnh mẽ cũng là chuyện thường tình thôi nhỉ.
Hôm nay là ngày thứ hai chị Otome về. Sáng nay chị cũng mệt không dậy nổi, tôi, Fumino và Nozomi làm xong bánh rồi đi học. Ở trường giải quyết xong cái gọi là hoạt động câu lạc bộ của Umenomori rồi mới về, nhưng.
「Chị ơi, đây là sao?」
「Ừm~~ Người ta nhờ chị chăm sóc chúng hộ.」
Sau khi hỏi kỹ tình hình, mới biết đám động vật này dường như là thú cưng của hàng xóm xung quanh, họ đi du lịch hoặc tham gia lễ pháp sự thì giao cho chúng tôi chăm sóc.
「Ây~~~ Takumi à, đừng cau mày thế chứ~~ Cười lên nào, cười lên nào~~」
「Em không cười nổi.」
「A a~~ Thế là không được đâu. Cười có thể tăng cường lưu thông năng lượng trong cơ thể đấy~~ Vì một ngày khỏe mạnh, xin đừng quên cười nhé! Nụ cười của Takumi là thứ chị yêu thích nhất đấy.」
Có lẽ đúng là như vậy, chị ạ. Chị Otome lúc nào cũng thẳng thắn tiến về phía trước, thật lợi hại. Đôi khi tôi cũng nghĩ vậy… Tôi bất giác thở dài một hơi.
「Haizzzz.」
「Thở dài cũng không được đâu~~」
「…Như vậy hạnh phúc sẽ trôi đi?」
「Đúng đúng, như Nozomi nói đấy.」
「Chị ơi, em đang nói chuyện nghiêm túc với chị đấy.」
「Chị lúc nào cũng rất nghiêm túc mà~」
Chị ấy nói với tôi bằng một nụ cười toe toét chẳng có chút gì đáng tin. Em biết, lúc chị đi dập tắt cháy rừng và đến đảo phương Nam cứu nạn đều rất nghiêm túc.
「Có 8 con mèo cộng chó và vẹt.」
「Còn có diều hâu đầu trắng, cá vàng và rùa.」
Cảm ơn em đã nhắc nhở kỹ lưỡng nhé, Nozomi.
「Cứ coi như giúp đỡ người khó khăn trông thú cưng là một việc tốt đi.」
Em biết chị không thể không giúp người khác, chỉ cần người ta nói: 「Tôi gặp rắc rối.」 là chị sẽ chạy đến giúp họ.
Đầu tiên, em đã nói là trong quán cấm động vật mà? Còn nữa, chi phí thức ăn cho chúng trong thời gian này thì sao?
「Thật xin lỗi nhé, để chúng đột nhiên chạy ra khỏi phòng khách… Nhưng chị nghĩ chi phí thức ăn chẳng đáng là bao đâu. Ừm… nếu có vấn đề gì thì chị tạm thời ăn cơm trắng với dưa muối qua ngày…」
「Không—phải—nói cái đó! Em đang hỏi chị có nghĩ đến chuyện đó không!」
Ánh mắt chị Otome nhìn đi nơi khác………… Chắc chắn là chưa nghĩ đến rồi.
Con người này không phải được cấu thành từ năng lực hành động vô hình và lòng tốt vô hạn… mà phải gọi là một kẻ ngốc hào sảng.
Làm việc không có ác ý nhưng toàn thất bại, sau khi tự kiểm điểm lại lặp lại thất bại tương tự thì gọi là kẻ ngốc.
Nếu là một cô hầu gái robot trong thế giới 2D thì có lẽ còn dễ thương, nhưng nếu đặt trong thực tế, thì đó là chuyện liên quan mật thiết đến cuộc sống đấy.
「Chắc chắn là chị chẳng nghĩ gì đã nhận lời trông hộ người ta rồi.」
「Ừm ừm~~ Ơ, không sao đâu. Chắc chắn sẽ có cách mà! Từ trước đến nay không phải đều qua được sao. Được~~~rồi! Làm bánh thôi nào~~ Cố gắng kiếm tiền,争取请小狗们吃松阪牛肉吧.」
Thịt bò Matsusaka ngay cả em cũng chưa được ăn. Thật mong có ai đó nói gì đó với cái suy nghĩ lạc quan cẩu thả này.
Để cầu cứu, tôi thử đưa mắt nhìn về phía Fumino đang im lặng từ nãy đến giờ.
Fumino khẽ xua tay ngắt ánh nhìn của tôi.
Fumino, tại sao cậu không hề khách sáo với tớ mà lại mặc kệ chị Otome. Không, nói đúng hơn là mặc kệ, có lẽ là đã nhìn thấu hồng trần rồi. Nhưng đối với tôi, người quản lý chi tiêu trong nhà, thì cái kiểu xa xỉ 『nhìn thấu』 này là không được phép.
Tuy không phải trả học phí, nhưng chi phí sinh hoạt của Nozomi đã tăng lên, tôi đang đau đầu để đảm bảo những khoản đó đây.
「Chị ơi, em hy vọng chị có thể hiểu, bây giờ nhà mình có ba người, so với lúc hai người thì (chi tiêu) đã tăng lên không ít đâu.」
「Ừm ừm, có Nozomi ở bên cạnh chị, chị hạnh phúc lắm.」
Chị Otome đột nhiên ôm chầm lấy Nozomi đang đứng bên cạnh, cười một cách vui vẻ. Nozomi bị ôm cũng lộ ra vẻ mặt như một con mèo được vuốt ve, nhắm mắt lại.
Gần đây em ấy dần dần lộ ra vẻ mặt yên tâm như thế này, tôi cũng rất vui, nhưng chuyện nào ra chuyện đó, phải nói cho rõ ràng. Đây cũng là vì chi phí sinh hoạt của Nozomi.
「Chị ơi, chị có biết chi tiêu trong nhà đã trở nên eo hẹp hơn trước không. Chị dù có ngốc đến đâu cũng nên…」
「Ừm ừm… Chị xin lỗi.」
Chị Otome ngoan ngoãn cúi đầu tỏ vẻ có lỗi, nhưng tôi đã bỏ sót một điều.
「…Là lỗi của tôi?」
「Takumi!」
Khoảnh khắc Nozomi cất lên giọng nói yếu ớt đó, cơn giận của Fumino lập tức bùng lên.
「Nozomi không có lỗi! Nozomi vừa làm bánh vừa chăm chỉ!」
Chết rồi! Tôi vội vàng đáp lại, nhưng vẻ mặt yên tâm trên mặt Nozomi cho đến lúc nãy đã biến mất.
「Đồ ngốc! Cậu đi chết hai lần đi!」
Không chút khách khí, Fumino tặng tôi một cú đá. Dù rất đau, nhưng tôi không thể làm gì khác ngoài việc cố nén tiếng rên rỉ.
「Ý tớ là, so với Nozomi, 15 con mèo ăn nhiều hơn, mà tiền thức ăn cũng tốn nhiều hơn, trên đó lại còn thêm 8 con chó, chim nữa, chi tiêu trong nhà ngày càng eo hẹp. Như vậy thì không thể mua cho Nozomi một bộ quần áo mùa hè được!」
「…Quả nhiên vẫn là lỗi của tôi?」
「Không phải, người muốn mua là tớ.」
Bộ đồng phục mà Nozomi đang mặc là của Fumino tặng. Chúng tôi nhận nó vì Fumino đã nói dối: 「Bộ này với tớ nhỏ quá rồi.」. Và quần áo thường ngày cũng là của nhà thờ tặng do Fumino mang đến. Dù rất cảm ơn Fumino. Nhưng ngoài những bộ đó ra chỉ có một bộ đồng phục làm việc ở Stray Cats thì ít quá…
Tuy trông em ấy không có vẻ thiếu thốn, nhưng có lẽ em ấy vẫn muốn mua một bộ quần áo có thể khiến mình vui vẻ.
Dù Nozomi không nói gì, nhưng em ấy dù sao cũng là một cô bé mà.
「…Muốn mua quần áo à?」
「Thiệt tình, Takumi cậu hóa ra là muốn mua cho Nozomi-chan một bộ quần áo à. Cũng phải nhỉ~~~ Vì là mùa hè mà. Có vẻ hợp với trang phục đi biển mùa hè lắm đấy. Có cảm giác như một tiểu thư mùa hè, kiểu vậy?」
Dường như đã hiểu ý tôi, Fumino bắt đầu đưa ra lời khuyên cho Nozomi với một vẻ mặt khó tả.
「Cậu phải cẩn thận đấy, Nozomi. Nói này, đàn ông tặng quần áo đều không có ý tốt đâu.」
「Không có ý tốt là sao?」
「Dùng chính tay mình cởi bỏ bộ quần áo đang mặc trên người, món quà mà mình đã tặng, đó chính là nỗi phiền muộn của đàn ông, bản năng của đàn ông, động lực của đàn ông đấy~~~~」
「Đúng vậy sao?」
「Không không không không, sai rồi, sai rồi! Cả chị Otome nữa, đừng có bịa đặt về nỗi phiền muộn của em!」
「Chị nói sai sao? Em chắc chứ?」
「E-em chắc chắn.」
Khoảnh khắc cơ thể trắng muốt của Nozomi vừa lóe lên trong đầu chỉ là bất khả kháng mà thôi.
「Hừm~~ Em có thấy cậu ta thật vô dụng khi chối bay chối biến như vậy không? Fumino-chan?」
「Takumi vốn dĩ vừa chậm chạp vừa lười biếng mà.」
Mấy người này... Đàn ông không phải là dã thú thì là đồ vô dụng sao?
「...Cởi cũng được.」
「Nozomi!?」
「Quần áo, nếu Takumi muốn cởi.」
「Hả?」
「Khoan khoan khoan khoan khoan! Cậu đang nói gì vậy! Nozomi!」
Đừng nói nữa. Khoảnh khắc ấy, với đôi mắt mở to, nhìn thật rõ ràng, đoạn phim quý giá được lưu giữ trong album ký ức của não bộ lại hiện về. Nhưng dù vậy, tôi vẫn đang cố gắng hết sức để không nhớ lại. Bởi vì em ấy đã là gia đình của tôi rồi.
「Không, không được! Làm vậy là không được! Nozomi!」
「Ừm~~ Với tư cách là một người chị, lòng chị cũng phức tạp lắm. Dứt khoát nói không được thì cũng...」
Trước phát ngôn tùy tiện của chị Otome, tôi và Fumino đồng thanh hét lên:
「Không được! Đương nhiên là không được rồi!」
Nhưng người sững sờ lại là Nozomi.
「...Không được cởi sao?」
Này cô kia! Đừng có nói câu đó bằng cái giọng tiếc nuối thế chứ!
「Mà khoan, ai là người bắt đầu chuyện này chứ! Đừng có xuyên tạc lời tôi!」
「Chậc.」
Chị Otome đáp lại tiếng gầm của tôi như thế.
「Quay lại chuyện chính nào, làm sao để nhận thức ăn từ chủ nuôi đây.」
Vỗ tay một cái 「Bốp」, chị Otome gật đầu nói:
「Nhắc mới nhớ, họ có dặn chị đi lấy thức ăn, vì khá nặng nên chị định nhờ Takumi đi cùng, nhưng lại quên mất.」
「...Xin chị đừng có quên nữa.」
Tôi khẽ thở phào nhẹ nhõm, ít nhất cũng giải quyết được một vấn đề. Được rồi, tiếp theo là... Phớt lờ tôi đang suy nghĩ, họ lại tiếp tục chủ đề vừa rồi.
「Fumino thì sao?」
「Tớ? Cậu chỉ cái gì? Nozomi?」
「Cậu không muốn bị Takumi cởi quần áo à?」
「…………」
「Ái ái ái, c-cậu đang nói gì với Fumino vậy hả Nozomi.」
Nozomi à, vì chuyện cậu bỏ nhà đi lần trước mà mối quan hệ giữa tớ và Fumino đã trở nên hơi vi diệu... có xu hướng phát triển theo chiều hướng đó. Vì thế, Fumino đã trở nên sắc sảo và hung bạo hơn trước...
「Takumi, cậu muốn cởi quần áo của tôi sao?」
Oa, tới rồi! Nụ cười còn đáng sợ hơn cả cơn thịnh nộ thuần túy. Cậu ta thực sự nổi giận rồi sao?
「Làm gì có chuyện đó...」
「À à~~~~? Cậu đang nói là không muốn ngắm tỷ lệ cơ thể xuất sắc của Fumino-chan à? Tay chân của em ấy mảnh khảnh lắm đấy nhé. Vòng một và vòng eo cũng phát triển tốt bất ngờ, là một người đàn ông mà lại nói không muốn xem, chị đây lo cho sức khỏe tinh thần của cưng lắm đấy~~~」
Thừa thãi quá, cảm ơn chị đã đổ thêm dầu vào lửa nhé, chị gái.
Tuy nhiên, trong tình huống này mà thành thật trả lời: 「Đương nhiên là có hứng thú rồi, vì em cũng là đàn ông mà.」 thì có lẽ tôi sẽ mất mạng.
「Tớ đương nhiên không hề có một chút tà niệm nào với người bạn thanh mai trúc mã của mình rồi. Ha ha ha.」
Tôi cố gắng trả lời một cách sảng khoái như vậy.
「Cậu đi chết hai lần đi—!」 *Bốp!*
Câu trả lời sảng khoái của tôi chỉ đổi lại một cú xoay người đá tất sát.
…………
……………………Tại sao chứ?!
「...Đương nhiên, chuyện muốn nhận quần áo Takumi tặng rồi muốn cậu ta cởi ra, dù có xuống mười tám tầng địa ngục cũng không tìm thấy một microgram khả năng nào đâu! Một microgram cũng không! Không có đâu nhé, Nozomi!」
「...Vậy sao?」
「Hửm?」
「Gì chứ?」
「Không không, không có gì...」
Ánh mắt tôi lảng đi và chạm phải Nozomi, thế là chúng tôi bắt đầu trao đổi bằng mắt.
—『...Lúc nãy là nói dối sao?』
—『Ai biết được? Rốt cuộc là thế nào nhỉ?』
Tôi đã được Fumino tỏ tình, nhưng không biết cô ấy có nghiêm túc không... Fumino ấy à, dù là tôi thì cũng có rất nhiều điều không hiểu về cậu ấy.
Không biết Nozomi có hiểu được những lời độc thoại nội tâm của tôi lúc này không. Tôi giấu đi suy nghĩ trong lòng và nhìn về phía Fumino.
「Lại lạc đề nữa rồi, quay lại chuyện chính thôi.」
Tôi ôm cái bụng đau vì bị đá và quay sang chị Otome lần nữa.
「Tóm lại, nhà chúng ta rất nghèo! Nhờ ơn Nozomi mà khó khăn lắm mới có thêm được lượng khách hàng mới, nên chị Otome cũng phải làm việc nghiêm túc lên mới được.」
「Có Nozomi-chan ở đây thì làm bánh ngọt chỉ là chuyện nhỏ thôi mà~~ Hơn nữa sắp đến hè rồi!」
Đây là phát ngôn của một bà chủ lười biếng đến mức nào chứ.
「Này chị, từ trước đến giờ khách hàng chủ yếu của chúng ta đều là fan của chị đấy. Cứ cho là nhượng bộ một trăm bước giao chuyện làm bánh cho Nozomi cũng được, nhưng ít nhất chị hãy phụ trách việc tiếp khách ở quầy đi!」
Ra ngoài làm việc thiện quá mức thì cũng thôi đi. Chuyện đó chẳng giúp ích gì cho doanh thu của tiệm cả.
「Ừ ừ, chị biết rồi. Cố lên nhé! Cứ giao cho chị!」
Chị Otome với khuôn mặt tươi cười nắm chặt lấy tay tôi.
Lần này thật sự nhờ chị đấy.
Tôi biết điều này là không thể, nhưng chỉ có thể hy vọng như vậy.
Dù là thái độ thất thường của Otome hay sự khờ khạo của Takumi, Serizawa Fumino đều đã quen với những điều này.
Mình muốn quen. Mình đáng lẽ đã quen rồi. Mình sắp quen rồi.
Vì là chuyện quan trọng, nên trong lòng cô lặp lại ba lần.
Nhưng, Fumino nghĩ.
Chơi đùa với chó, nghe Otome vui vẻ nói những lời tùy hứng và ngắm nhìn Takumi đều là những điều mình thích. Dù có nói gì đi nữa, Takumi cũng sẽ không thấy chết mà không cứu. Điểm này trước sau vẫn không thay đổi.
Bây giờ, việc chơi đùa với chó đã được giao cho Nozomi và nhóm 『Bàn Tay Của Chúa』, còn Fumino thì đang một mình dọn dẹp tiệm. Như vậy không hề vất vả. Chỉ là cô muốn giúp Otome, người đã giúp đỡ Takumi.
Nhưng dù vậy cũng không có nghĩa là cô có thể tha thứ cho sự ngu ngốc, chậm chạp và vô não của cậu ta.
Mấy hôm trước, Fumino cuối cùng cũng đã chấp nhận việc Nozomi trở thành một thành viên của Stray Cats.
Đối với bản thân cô, đây là một quyết định trọng đại, hơn nữa cô còn không vui khi Takumi sống chung với một cô gái khác.
Vì vậy, mình phải cố gắng lên. Tin rằng là Takumi thì cậu ấy sẽ hiểu.
...Nghĩ lại mà tức sôi máu. Cô biết bàn tay đang cầm cây chổi của mình sắp không kìm được nữa rồi. Fumino hít một hơi thật sâu.
Fumino đã nói rằng cô tin Takumi có thể hiểu được mình.
Cô đã nói với Takumi: 『Tớ thích cậu nhất』. Nhưng đồng thời, cũng nói: 『Tớ ghét cậu nhất』.
Nhưng cũng không sao.
Ngày hôm sau, Takumi xuất hiện như thể chưa có chuyện gì xảy ra. Thật không thể tin nổi.
Tuy là dồn hết khí thế, nhưng mình vẫn đã truyền đạt được tâm ý cho Takumi rồi.
Vậy nên, Takumi phải đưa ra một câu trả lời.
Bất kể câu trả lời là 『thích cậu』 hay 『ghét cậu』, từ đây trở đi sẽ là lượt của Takumi.
Cậu ấy sẽ trả lời thế nào đây? Mình đã lo lắng chờ đợi.
Thế nhưng cậu ta vẫn như thường lệ, b-bình bình thường thường, đối diện với mình. Như thể chưa có chuyện gì xảy ra cả.
Không ngờ cậu ta lại có thể đối xử với mình một cách bình thường như vậy.
Đây cũng là vì mối quan hệ bạn bè thanh mai trúc mã sao? Thật lòng mà nói mình cũng không hiểu rõ lắm.
Nhưng có một điều tuyệt đối không sai.
Đó là tiếp theo sẽ đến lượt của Takumi. Luôn là lượt của Takumi. Người cần đưa ra câu trả lời là Takumi.
Nhiệm vụ của Takumi là kết thúc tất cả chuyện này trước khi sự kiên nhẫn của mình cạn kiệt.
Bảo Serizawa Fumino này tỏ tình lần nữa là chuyện không thể nào.
Bởi vì như vậy không giống phong cách của mình, mặt khác lại còn tiếp tay cho tên ngốc Takumi kia nữa.
Cứ đối xử với cậu ta như bình thường!
...Hừm, có chút bực bội nhỉ. Vậy thì tăng hai phần đấm, một phần đá đi.
Fumino vừa nghĩ vậy vừa nhanh nhẹn xử lý xong công việc ở Stray Cats.
Không hề hay biết suy nghĩ của Fumino, Takumi vẫn mỉm cười như thường lệ. Fumino lúc này chỉ có thể thở dài ngao ngán mà thôi.
Từ đó lại trôi qua vài ngày, tình hình trong tiệm và ở nhà cũng không có gì thay đổi.
Chào buổi sáng, người cất lên tiếng ngáp dài đó là chị Otome, chị ấy thức dậy lúc đã hơn 9 giờ.
「Ủa, sao mọi người đều đang dọn dẹp vậy? Mở cửa tiệm đâu~~~ Bánh ngọt đâu~~~」
Chị Otome chớp chớp mắt nhìn quanh một vòng trong tiệm.
「Bánh ngọt thì Nozomi đang chuẩn bị làm. Chị cũng vào giúp đi.」
Thời gian mở cửa bị trì hoãn đáng kể là do chúng tôi đã tiến hành một cuộc tổng vệ sinh triệt để trong tiệm.
Cho đến vừa rồi, nơi đây vẫn là một khung cảnh thảm khốc khi bầy mèo lao vào chiếc quần lót của Fumino gây ra một trận đại náo loạn, và dưới sự nhắc nhở của Nozomi với con cú mèo đậu trên vai, tôi vô tình nhìn thấy cảnh đó liền bị giẫm bẹp dưới chân.
Mặc dù không phủ nhận là mình cũng được chút lợi từ chuyện này...
「Xem kìa xem kìa, bọn trẻ đang ngủ ngon lành trong phòng khách. Yên tĩnh thật đáng yêu làm sao.」
"Bọn trẻ" ở đây đương nhiên là chỉ đám động vật kia.
Chúng nó quậy tưng bừng trong tiệm như vậy, mệt quá thì cũng lăn ra ngủ thôi.
Tôi bây giờ cũng rất muốn chui vào chăn ngủ thêm một giấc đây này.
「Ra là vậy, hôm nay mọi người đều ngủ nướng à—.」
「…………」
Chẳng còn ai muốn bắt bẻ chị Otome, người vừa vỗ tay một cái 「Bốp」 rồi đưa ra kết luận như thế nữa.
Vì toàn là chuyện chẳng ra đâu vào đâu, nên dù có giải thích tình hình thì mặt mũi cũng nhăn nhó.
Chuyện là chúng tôi đã không thể ngăn cản lũ thú cưng được gửi trông hộ xông vào tiệm. Có lẽ chúng ngửi thấy mùi thơm nên không kìm lòng được. Hết cách, chúng tôi đành phải tiến hành tổng vệ sinh triệt để mỗi sáng, khử mùi và diệt khuẩn. Điều này tự nhiên dẫn đến tình trạng dù có dậy sớm hơn một tiếng thì vẫn phải dời giờ mở cửa lại hai tiếng.
「...Sẽ không xảy ra thêm chuyện phiền phức nào nữa chứ.」
Fumino thì thầm hỏi tôi. Đáp lại, tôi chỉ giơ hai tay lên và nói một câu 『Không biết』 đã là hết sức rồi.
Ít nhất là trong ngày hôm nay, ngày mà tôi vừa mới thề thốt, tôi muốn được ở nhà làm bánh và bán bánh một cách yên ổn.
Hôm nay là Chủ nhật, ngày có doanh thu khá hơn, tôi đã nghĩ như vậy từ tận đáy lòng, nhưng—.
「Ừm, vậy thì chị sẽ dắt chúng đi dạo, trông tiệm nhờ cả vào hai đứa nhé.」
Tôi vội vàng túm lấy cổ áo của chị Otome, người vừa giơ tay lên một cái 「Vút」 và chuẩn bị rời đi.
「Chờ đã.」
Vừa mới dậy đã đi làm chuyện này? Chuyện công việc thì chỉ nhắc qua loa rồi giao hết cho chúng tôi là xong à?
「Chị cứ thế bỏ mặc tiệm mà định đi đâu vậy?」
「Ối chà, Takumi thấy cô đơn vì không có chị sao?」
「Không, không phải. Không phải—ư, ư ư!!」
Hai khối thịt tròn và lớn ập vào mặt tôi.
Thứ mềm mại và tỏa ra mùi sữa này chính là bộ ngực của chị Otome, nữ thần của những gã độc thân trong thị trấn. Chị Otome dùng một sức mạnh không tương xứng với vẻ ngoài để ôm chặt lấy tôi.
「Takumi, Takumi—. Nụ hôn buổi sáng nè—!」
「Phù... Phù à, chị, không phải, bây giờ đang nói chuyện xử lý đám động vật kia mà!」
「Thiệt tình, sao lại đi ghen với đám động vật chứ. Không sao đâu, vì trong lòng chị, số một luôn là Takumi.」
「Này, nghe em nói cho kỹ đi! Mà này, tiệm thì sao, tiệm thì sao! Chẳng phải chị đã hứa là sẽ trông tiệm sao?」
Tôi hiện đang bị kẹt giữa nỗi đau khổ vì dần mất đi dưỡng khí và cảm giác mềm mại quen thuộc như muốn làm tan chảy cả cơ mặt này. Đúng là thiên đường và địa ngục.
「Chị không còn gì để trao lại cho các em nữa, phần còn lại trông cậy vào chính các em. Nói vậy được không?」
Em mong chị ít nhất hãy làm một việc gì đó ra dáng một người thầy trước khi đi du lịch chứ.
「Nhắc mới nhớ, chị cũng được nhờ đi chăm sóc mấy cụ già không đi du lịch được, cũng tiện đường đi lấy thức ăn luôn, nên Takumi tha cho chị đi mà~~~ Nếu vậy thì chị sẽ thơm cưng một cái, một cái 『Chụt』 luôn~~」
Nói rồi, chị Otome tiếp tục dùng bộ ngực đồ sộ của mình ép vào người tôi nũng nịu. Ánh mắt của Fumino đáng sợ lắm, xin chị đừng làm vậy nữa. Cả Nozomi nữa, đừng có đứng đó ra vẻ suy tư rồi sờ ngực mình như thế.
Nhưng dù sao đi nữa, tôi cũng không có tâm trạng để nói: 『Chị đi đường bình an』.
「Trước đây, tấm gương tốt này còn từng chạy đến tận Argentina để giúp một đứa trẻ tìm mẹ ruột nữa cơ mà.」
Tuy tự nhủ với bản thân như vậy, nhưng đây không phải là suy nghĩ mà một nam sinh trung học lành mạnh nên có.
Suy nghĩ của tôi bắt đầu chuyển sang hướng bi quan. Chị tôi giúp người khác là chuyện bộc phát. Dù đang đi trên đường cũng sẽ chạy đi giúp người gặp khó khăn.
「Lần này thật sự chỉ đi vòng quanh trong thị trấn thôi, không đi không được.」
Nên hãy buông tay ra đi. Chị Otome dùng ánh mắt nói với tôi như vậy.
「Nếu chỉ là chăm sóc người già thì em cũng sẽ giúp mà, nên không thể làm bánh trước được sao?」
『Còn không phải do cậu nuông chiều chị ấy sao』 Fumino với vẻ mặt hiền hòa đã nói một câu khó nghe như vậy với tôi.
「Ừm, thật ra thì, chị cũng được người ta nhờ giúp đỡ trong lễ hội ở khu phố mua sắm. Bây giờ chị đang đi tập trung đây~~~」
Chị Otome đột nhiên nói vậy.
Tôi bất giác nhìn về phía tấm áp phích trong tiệm.
Nhắc mới nhớ, lại sắp đến mùa lễ hội rồi.
Trước đây tôi đã quên béng mất chuyện này. Rốt cuộc mình đã vất vả đến mức nào vậy...
「Nào là treo đồ trang trí, quyên góp, có cả đống việc phải bận rộn, nhưng lại không đủ nhân lực, đang đau đầu lắm đây.」
「Dù vậy, chuyện gì cũng đổ hết lên đầu chị thì...」
「Chị đã hứa với họ là sẽ giúp rồi mà.」
Em mong chị đừng có ai nhờ là tùy tiện đồng ý như thế. Nhưng đây cũng đúng là phong cách của chị Otome.
「Vì vậy! Nozomi-chan, làm bánh nhờ cả vào hai đứa nhé! Tương lai của Stray Cats đang đặt trên vai hai đứa đấy! Giao cho hai đứa đó!」
Chị Otome chạy vào bếp, quay lại tặng chúng tôi một nụ hôn gió.
「...Meo.」
「Á á á! Nozomi! Đừng có dễ dàng chấp nhận như thế!」
「Nhờ cả vào hai đứa!」
Chị ấy ra ngoài từ lúc nào vậy? Chị Otome thoát khỏi tay tôi đã chạy ra khỏi tiệm với những bước chân nhanh nhẹn.
Lạy Chúa, xin đừng để chị Otome mang thêm con vật nào mới về nữa.
Vừa nhìn theo bóng lưng chị gái khuất dần, tôi vừa cầu nguyện với trời cao.
Nhà thờ Serizawa mỗi sáng Chủ nhật đều có buổi lễ.
Vì phải qua đó giúp đỡ nên Fumino đành phải về nhà một chuyến.
Tuy tôi không phải là tín đồ Cơ Đốc, nhưng buổi lễ ở nhà thờ Serizawa... tôi vẫn thấy khá hoài niệm.
Hồi nhỏ, tôi cũng thường bị gọi sang giúp đỡ. Chẳng hạn như hát thánh ca.
「...Đang nghĩ gì vậy?」
Giật mình tỉnh lại, Nozomi đang từ dưới nhìn lên tôi như thể đã quan sát từ nãy giờ.
Trên tay em ấy cầm một cây đánh trứng dùng để trộn nguyên liệu làm bánh pie.
「Ồ, xin lỗi, anh đang lơ đãng một chút, em cần anh giúp gì ấy nhỉ?」
「Lòng đỏ trứng, để tạo màu.」
「Anh chuẩn bị ngay đây, đợi chút nhé.」
Tôi đập một quả trứng vào bát, khéo léo tách riêng lòng đỏ và lòng trắng.
「Em định làm gì vậy? Bánh pie trái cây à?」
「Cái này.」
Nozomi chỉ vào mẩu giấy ghi chú viết nguệch ngoạc trên một tờ giấy xé từ sổ tay.
A, ra là vậy, là bánh mille-feuille. Tức là bánh ngàn lớp dâu tây. Thường được gọi là bánh Napoleon.
Bên cạnh mẩu giấy còn có ghi chú đặc biệt 『Món Takumi thích nhất』, chắc chắn là trò của chị Otome rồi.
Đây quả thật là món tôi thích nhất, dù có vô số loại bánh ngọt thì món này vẫn chiếm một vị trí hàng đầu trong lòng tôi.
「...Muốn ăn không?」
Ánh mắt trong veo của Nozomi như muốn hút người ta vào đang chăm chú nhìn tôi.
Khuôn mặt ngơ ngác của tôi được phản chiếu trong ánh mắt ấy.
「Ờ... em làm cho anh à?」
Nozomi khẽ gật đầu.
「Ở đây viết đây là món cậu thích nhất.」
Trong lòng tôi tràn ngập suy nghĩ, Nozomi thẳng thắn trả lời thật dịu dàng làm sao.
「A...」
Tay Nozomi dừng lại, nhìn về phía khu vực quán cà phê.
「Có chuyện gì sao?」
Như bị em ấy dẫn dắt, tôi cũng đưa mắt về phía đó.
Qua khung cửa sổ hướng ra khu phố mua sắm, có thể thấy Ieyasu và Daigoro đang đứng ở phía đối diện.
「Hai người tụ tập lại làm gì thế. ...Không, trước khi các cậu nói thì gọi món đã. Uống gì?」
Trước hết cứ kinh doanh cho đàng hoàng đã. Giá hữu nghị thì đồ uống có thể giảm giá.
Thực ra chúng tôi vẫn chưa mở cửa, nhưng既然 họ đã đến rồi thì cũng đành chịu.
「『Cuối cùng cũng đợi được hai người đến~~』 có cảm giác như vậy không? Vui không? Chắc chắn là vui rồi. Hãy cảm nhận tình bạn nồng cháy của chúng ta đi!」
Biểu tượng trái tim thì miễn đi, còn tình bạn nồng cháy, trời nóng thế này thì cũng xin miễn luôn.
「Tụi này sẽ gọi món, mà Serizawa sao rồi? Hôm nay không làm thêm à?」
Daigoro nhìn quanh tiệm một vòng rồi nghiêng đầu.
「Cậu ấy nói có chút việc phải về nhà, sẽ quay lại sớm thôi.」
「Vậy à, thế là Tsuzuki cậu thành chân chạy vặt rồi nhỉ. Xin lỗi, cho tôi một ly trà kombu mận đá.」
「Phòng hờ nói trước, trà kombu mận trong thực đơn của quán này không phải chỉ là mấy thứ trông có vẻ mang phong cách phương Đông đâu. Mặc dù tôi nghĩ cậu cũng chẳng thèm nghe.」
Tôi mà lại đi chuẩn bị tử tế cho một tên Daigoro như vậy sao?
「Còn tôi thì xin một loại rượu mạnh có thể khiến người ta quên hết mọi thứ. Dùng ly chân cao đựng nhé.」
Có thứ đó sao?
「Được thôi, nước máy. Theo ý ngài, dùng ly chân cao bằng ống cao su đựng cho ngài đây.」
Có nên lấy rượu rum dùng làm bánh cho cậu ta uống không nhỉ. Ý nghĩ này lóe lên trong đầu tôi. Nhưng thôi bỏ đi.
Đúng lúc này, chuông cửa reo lên.
Quay đầu lại, Fumino thở hổn hển, mồ hôi nhễ nhại đang đứng đó.
Tay phải cô ấy cầm một cái túi vải bí ẩn, tay trái cầm một chiếc giỏ mây.
「Này này! Sao lại treo cái bảng tạm nghỉ kinh doanh lên nữa rồi!」
Và tôi thì vừa mới thấy cậu ta quay lại đã bị ăn một tràng la mắng.
「Nozomi vẫn đang làm bánh, còn nửa tiếng nữa phải làm xong mọi thứ.」
Ồ, là vậy sao. Như thể tạm thời chấp nhận, Fumino chuyển ánh mắt sang Ieyasu và Daigoro, rồi lại quay lại nhìn tôi. Vẻ mặt của cô ấy như đang nói: 「Thế, hai tên này lại sao nữa đây?」
Tạm thời coi là khách hàng đi, dạo này đã thành khách quen rồi.
「...Thôi được rồi, cứ vậy đi. Cái này cho cậu trước.」
Fumino đưa mạnh cái túi vải trong tay ra trước mặt tôi.
「Cái gì đây?」
「Sáng nay... không phải là không có thời gian ăn sao. Tớ nghĩ chắc cậu chưa ăn gì cả. Dù sao cơm thừa ở nhà không ăn cũng đổ đi, như vậy vừa hay, nên tiện thể mang cơm thừa qua luôn.」
Dù sao không ăn cũng phải đổ, vậy thì thà cho Takumi ăn để thúc đẩy tuần hoàn sinh thái. Fumino thêm vào câu đó rồi càng đẩy mạnh cái túi vải hơn.
Bên trong có 4 nắm cơm méo mó.
「N-nói trước nhé, đây không phải tớ làm đâu. Đây thật sự là cơm thừa đấy.」
Nếu là cơm thừa thì sao lại hơi ấm, có cảm giác như vừa mới nắm xong...
Với lại, trên ngón áp út của cậu còn dính một hạt cơm kìa, Fumino.
Cơm hộp tự làm... có lẽ đây là cách Fumino an ủi tôi, người bị ảnh hưởng bởi trận náo loạn sáng nay.
Trong lồng ngực trở nên hơi ấm áp. Cả Nozomi và Fumino đều rất chu đáo, chỉ là Fumino không được thẳng thắn cho lắm.
「Ừm, vậy tớ sẽ nhận trách nhiệm, góp phần vào vòng tuần hoàn sinh thái nhé. Cảm ơn cậu.」
Tôi nhận lấy với lòng biết ơn. Fumino quay mặt đi và hừ một tiếng bằng mũi. Tai cậu đỏ lên rồi kìa.
「Nozomi, cái này cho cậu, sandwich của người chơi đàn organ tặng. Oa, nhiều thật đấy.」
Đối mặt với Nozomi trong bếp, Fumino mở chiếc giỏ ra.
Như để đáp lại câu nói đó, Nozomi mỉm cười.
「Chờ đã—!」
Ieyasu như muốn chen vào giữa tôi và Fumino để thể hiện sự tồn tại của mình.
「Cái gì đây, mấy nắm cơm làm cẩu thả này...」
「Thật xin lỗi nhé, làm dở quá mà.」
Fumino, Fumino, lời nói dối không phải cậu làm bị lộ rồi kìa.
「Takumi, cậu tự mình cười cái gì ở đó thế, tức chết đi được.」
Chỉ là vui mừng vì xác định được cậu vẫn là Fumino không thẳng thắn như mọi khi thôi mà.
「Đây là cơm hộp tự làm trong truyền thuyết... Dù trông khó coi, thật đáng xấu hổ. Nhưng chỉ cần có chứa đựng tình yêu là được sao? Không, thứ đó trong thực tế không thể tồn tại được! Đó là thứ chỉ được phép tồn tại trong thế giới hai chiều thôi!! Dù trời có cho phép, tôi, Kikuchi Ieyasu, cũng quyết không dung thứ sự tồn tại của nó! Trừng phạt!」
「Ực」 một tiếng, Ieyasu nuốt chửng nắm cơm.
「A a, Kikuchi! Cậu đang làm gì thế!」
「Grột grột gừ gừ...」
「Kikuchi! Cậu đang nói gì vậy! Tôi nghe không rõ gì cả! Ăn xong rồi hẵng nói.」
「Khoan đã! Trả lại nắm cơm đây! Tôi không làm cho cậu ăn!」
Tôi giành lại được một nắm cơm từ chiếc túi mà Fumino đang cố giật lại.
「Ăn ngon lứm á...」
Cậu nói là khá ngon à? Ừm, tôi cũng nghĩ vậy.
Những hạt bụi bay lơ lửng được ánh nắng chiếu vào từ cửa sổ làm cho lấp lánh.
「A—! Thiệt tình. Mấy người đó đang làm cái quái gì vậy!」
Umenomori ngồi trên bàn vung vẩy chân.
Đây là căn chòi trên sân thượng của học viện tư thục Umenomori.
Gần đây nơi này đã trở thành cứ điểm hoạt động, đồng thời cũng là lâu đài của người thống trị tự phong Umenomori.
Cô đã quyết định khi họp mặt thì tất cả mọi người đều phải tập trung ở đây.
Tất cả mọi người, tức là Tsuzuki Takumi, Kiriya Nozomi và những người bạn vui vẻ.
Nhưng chờ mãi mà chẳng thấy họ đến. Lạ thật.
Chắc chắn đã nói trước rồi, hôm nay sẽ có buổi sinh hoạt câu lạc bộ.
「Rốt cuộc là sao chứ? Thiệt tình.」
Umenomori lại ngồi trên bàn vung vẩy chân. Nhưng cũng có thể là do cô đã không truyền đạt rõ ràng câu 「Chủ nhật tập hợp」. Umenomori không phủ nhận việc mình chưa ấn định thời gian cụ thể.
Nhưng Umenomori đến đầu tiên, cứ chờ đợi mãi là một việc rất nhàm chán.
「Nếu đến muộn thì báo cho tôi một tiếng không được sao.」
Họ chẳng để tâm đến thế sao. —Chise thở dài.
「Tiểu thư, hay là để chúng tôi gửi thông báo đi ạ?」
Người lên tiếng là một trong những hầu gái của Chise.
「Vậy thì còn ý nghĩa gì nữa. Chuyện này tính tự giác là một tiêu chuẩn rất quan trọng. Nếu không thấy thú vị, thì dù làm gì cũng sẽ thấy chán thôi! Mà này, mấy giờ rồi?」
Chise hỏi giờ người hầu gái như một thiếu nữ xinh đẹp đang nũng nịu (tuổi ước đoán lớp bốn tiểu học).
「Vâng, bây giờ vừa qua 11 giờ ạ.」
Người hầu gái không cần nhìn đồng hồ đã trả lời.
「Hu hu hu hu hu hu, chậm quá chậm quá chậm quá!」
Nhân tiện nói thêm, Chise đã đợi Takumi và những người khác từ 10 giờ. Tức là đã ngốc nghếch chờ đợi một tiếng đồng hồ rồi.
「Còn làm gì nữa chứ! Thiệt tình!」
「Vù」 một tiếng, Chise giơ tay qua đầu làm loạn. 「Bây giờ mang ngay đồ ngọt gì đó đến đây!」
「A a, cậu ăn tận hai nắm cơm rồi! Đồ ngốc Kikuchi!」
Hai nắm còn lại thì tôi và Daigoro chia nhau.
「He he he, không thể để Takumi độc chiếm một mình được. Dù phải hy sinh thân mình vì điều này tôi cũng cam lòng.」
Ieyasu trốn sau lưng Daigoro nói vậy. Trông cậu chẳng có vẻ gì là định hy sinh cả.
「Kệ tên ngốc đó đi. Takumi, còn nửa tiếng nữa là mở cửa rồi đó.」
「Chuyện đó thì không sao. ...Khoan đã, Nozomi, bên em không sao chứ?」
Tôi hỏi Nozomi đang chăm chú xem kịch trong bếp.
「...Đợi một lát nữa, bánh pie trái cây sẽ nướng xong.」
Ồ, vậy à. Chà chà—tôi nhún vai, rồi chuẩn bị đi vào bếp. Đúng lúc đó, tôi để ý thấy Daigoro đang cúi đầu nhấm nháp ly trà kombu mận đá.
「Sao thế?」
「Không, chỉ là có chút chuyện bận tâm.」
Chuyện bận tâm?
「Nói sao nhỉ, cứ như bị mất trí nhớ vậy, cảm thấy hình như đã quên mất chuyện gì đó.」
『Chắc là cậu nghĩ nhiều rồi』 tôi thuận miệng đáp lại, rồi Daigoro uống cạn ly trà.
Nhưng đây không phải là lo xa.
Sự bất mãn của Chise, người vẫn đang chờ đợi các thành viên câu lạc bộ mãi không đến, đã gần đến giới hạn.
「Chậm quá!」
Chise đâm chiếc nĩa vào chiếc bánh mille-feuille dâu tây và hét lên.
Chiếc bánh mille-feuille có hoa văn ca-rô xinh đẹp cứ thế bị phá tan nát.
「Đến cả tên đầy tớ Takumi và thuộc hạ Nozomi cũng không đến, rốt cuộc là sao chứ!」
Mặc dù gọi điện thoại bảo họ đến ngay thì rất đơn giản, nhưng như vậy sẽ mất hết ý nghĩa.
Cô không muốn mình giống như đang dựa vào ơn huệ trong tay để ép họ đến.
Rốt cuộc, phải làm sao đây—?
「...Đi kiểm tra xem, Takumi và những người khác đang làm gì.」
「Tuân lệnh, tiểu thư.」
Người hầu gái cung kính trả lời rồi nhanh nhẹn nhấc điện thoại thông báo cho các vệ sĩ trực thuộc nhà Umenomori.
Một lúc sau, trên mặt người hầu gái hiện lên vẻ hơi khó xử, cô liếc nhìn Umenomori một cái.
「Sao thế, có tình hình gì xấu à?」
Umenomori nhạy bén nhận ra bầu không khí, nhướng một bên mày.
「...Thưa, báo cáo là thế này, đứng đầu là Tsuzuki Takumi, tiếp theo là Kiriya Nozomi, Serizawa Fumino, Kikuchi Ieyasu, Koya Daigoro, năm người trên hiện đang cùng nhau trò chuyện vui vẻ tại tiệm bánh ngọt Stray Cats...」
「Cái gì! Còn tụ tập ở cái tiệm rách nát đó!」
Hơn nữa là tất cả mọi người trừ Chise đều tụ tập ở đó.
「Theo báo cáo, có vẻ như anh Tsuzuki và những người khác đã quên mất cuộc hẹn với tiểu thư...」
「Cô nói cái gì—!」
Dù có nhượng bộ một trăm bước, à không, một ngàn bước, tha cho họ tội quên mất việc tập hợp, vậy thì, tại sao không hỏi mình một tiếng: 「Umenomori cậu có đến không?」
Đã không quan tâm đến chủ nhân như vậy, thì không thể coi là đầy tớ của Umenomori Chise được. Tuyệt đối không.
「Làm sao đây ạ, tiểu thư?」
「Làm sao... không có làm sao gì cả.」
Thực ra trong lòng cô rất muốn xông ngay đến Stray Cats để tham gia vào vòng tròn đó.
Nhưng làm vậy thì trông thật mất mặt.
Thế nhưng lại muốn đến xem thử.
「A—! Thiệt tình! Mặc kệ!」
Trong cơn bối rối, Umenomori dùng nĩa xiên lấy chiếc bánh mille-feuille (miễn phí?) và ăn một miếng.
Kết quả là cô không chọn phương án nào trong hai phương án trên, mà chọn phương án thứ ba là về nhà...
