Ma Pháp Thiếu Nữ Này Khá Kì Lạ

Truyện tương tự

Nhất Kích Tuyệt Đỉnh Trừ Tà! (LN)

(Đang ra)

Nhất Kích Tuyệt Đỉnh Trừ Tà! (LN)

Akagi Hirotaka

Và như thế, truyền thuyết bắt đầu. Câu chuyện về hai kẻ trừ tà tệ hại nhất trong lịch sử, những người rồi sẽ trở thành mạnh nhất trước khi ai kịp nhận ra.

34 124

Tiểu thư tài phiệt mua kẻ vô dụng như tôi với giá 300 triệu yên

(Đang ra)

Tiểu thư tài phiệt mua kẻ vô dụng như tôi với giá 300 triệu yên

氷雨ユータ

Trái lại, tai họa bắt đầu giáng xuống đầu những kẻ dám coi rẻ sự dịu dàng thuần khiết của cậu...

8 35

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

(Đang ra)

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

Sujeong Yojeong

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

37 155

Volume 1 - Chap 2: Ma Pháp Thiếu Nữ

Bạch.

Với một âm thanh ghê rợn, sàn nhà màu trắng tinh khôi giờ đây đã bị nhuỗm một màu đỏ thẫm.

Chỉ khi một vật gì đó chạm vào chân của Xiang Ming thì cậu mới hoàn hồn trở lại.

Tâm trí của cậu đã ổn định, nhưng cơ thể của cậu như hoá đá vì khung cảnh trước mắt cậu.

Ngay lúc này cậu có nên la lên rằng:" Có Người Nhảy Lầu?!"

Mắt của Xiang Ming dán vào thi thể trước mắt mình. Mái tóc đen dài trộn lẫn với vũng máu nằm trên sàn, làm lộ toàn bộ khuôn mặt của cơ thể trước mặt mọi người.

Khuôn mặt đó - dù Xiang Ming không nhớ rõ cho lắm - nhưng cậu vẫn có cảm giác đã nhìn thấy ở đâu đó...

Đó là khuôn mặt của cô gái mà cậu đã va vào ở cầu thang. Trên một cánh tay đã bị đứt vì lực ngã lúc nãy có đầy những vết thương và sẹo.

Nhưng tại sao?

Xiang Ming cảm thấy ngột ngạt. Khi đó, cô gái ấy đã đi lên lầu.... không phải là đi vào lớp sao?

Điều này thật vô lí. làm sao lại có sự trùng hợp như vậy được? Có thể là cô ấy đã đi lên lầu sau khi đến lớp....

Một suy nghĩ đáng sợ bắt đầu cắm rễ trong tâm trí của Xiang Ming. Cậu đã cố gắng lờ nó đi, nhưng ý nghĩ ấy cứ tiếp tục ám ảnh và cuộn trào trong đầu cậu.

Cậu nên nhận ra điều bất thường vào khi đó.

Xiang Ming nhìn vào chiếc đầu của thi thể, giờ đã bị tách khỏi cơ thể vì lực va chạm. Ngay lúc đó, chiếc đầu quay sang nhìn cậu. Nó nhìn thẳng vào cậu, đôi môi nhợt nhạt khẽ mở, như đang ám chỉ rằng:

"Tất cả là do ngươi."

Xiang Ming bật dậy, đôi mắt của cậu đỏ ngầu, tràn ngập sự sợ hãi và hoảng loạn.

Sau một khoảng khắc, cậu bật dậy khỏi giường, quan sát xung quanh, và thở dài đầy mệt mỏi.

"Mình đang mơ sao."

Cậu nhặt lấy chiếc điện thoại từ kệ giường và kiểm tra thời gian và tin nhắn.

Không một ai nhắn cho cậu. Và hiện tại là 5 giờ chiều.

Ngay lúc cậu chuẩn bị rời khỏi giường và đi vệ sinh, một thông báo reo lên trong điện thoại của cậu.

"Tai Nạn Tự Tử Ở Trường Cấp Ba Thanh Hà Số 2 - Tai Nạn Thứ 10 trong năm. Cơ Quan Nhà Trường Hiện Không Lên Tiếng..."

Ngón tay của Xiang Ming đóng băng khi lướt qua dòng thông báo, đủ mọi loại cảm xúc dâng lên trong lòng cậu.

Sau một khoảng dài, cậu đặt chiếc điện thoại xuống và thở dài như trút được gánh nặng.

Đã hơn bảy ngày trôi qua kể từ khi vụ tai nạn đó diễn ra.

Cậu vẫn còn nhớ như in những sự kiện của hôm đó, nhưng cậu không có cách nào để quên đi nó.

Ai cũng sẽ ám ảnh và gặp ác mộng sau khi nhìn thấy một bạn học rơi xuống trước mắt mình, phải chứ?

Nhất là khi mà cậu là người đứng gần nhất chỗ đó nữa.

Cậu sẽ nôn một bãi ngay tại chỗ vì sợ.

Sau đó nhà trường ngay lập tức cho học sinh nghỉ lễ khẩn cấp, thậm chí bỏ qua cả lịch thi cuối kì.

Cho tới hôm này vẫn chưa có lịch đi học trở lại. Có khi nào là họ định cho học sinh nghỉ hè luôn nhỉ?

Xiang Ming khẽ lắc đầu, đẩy những ý nghĩ đó sang một bên. Sau khi rửa mặt xong xuôi, cậu đi vào bếp để làm một món gì đó để ăn.

Ngay lúc đó, điện thoại của cậu rung lên.

Trên màn hình, một tin nhắn từ app Penguin xuất hiện, là của "Xiao Qing" nhắn là " Dậy đi cu."

Vì một vài lí do nào đó, màn hình bỗng nhiên bị lỗi, rồi dòng tin nhắn bị thay đổi thành:

"Trường vừa thông báo tự học trong lớp kìa, Tao đi trước nhé."

Xiang Ming, bận rộn nấu mì ở trong bếp, không nhận ra sự bất thường. Tâm Trí của cậu hiện đang tập trung vào thứ khác.

Cậu nhớ được là lớp trưởng đã ở đó - tầng thượng của trường, nơi mà cô gái kia đã rơi xuống.

Cô gái cùng mái tọc nâu hạt dẻ, đứng ở trên cao nhìn xuống. Biểu cảm của cô ấy khác hoàn toàn so với cô gái mà cậu biết, không còn vui tươi, dễ thương nữa, mà mang đậm sự vô cảm.

Xiang Ming muốn trực tiếp hỏi Su Xiaozue, nhưng cảnh sát đã mang cô ấy đi trước khi cậu kịp làm gì đó, từ lúc ấy thì cô ấy đã không nói một lời nào nữa. Tất cả tin nhắn của cậu đều chưa được trả lời.

Cậu vẫn không hiểu chuyện gì đã xảy ra.

Bực dọc, Xiang Ming nhanh chóng cầm lấy bát mì. Bát nước mì nóng hổi tí thì làm cậu bị bỏng.

Đem bát mì trở lại phòng của bản thân, cậu nhặt chiếc điện thoại của mình lên, ngồi xuống bàn và kiểm tra tin nhắn trong khi ăn.

Ngay lập tức, cậu nhìn thấy tin nhắn của Xiao Qing về việc đi đến trường.

"Thật luôn?"

Xiang Ming mở điện thoại. Vào app Penguin, mở nhóm chat mà cậu đã chặn thông báo, đang rôm rả trò chuyện.

Tất nhiên vì thông báo đến trường và lớp tự học vào buổi tối của trường.

Các học sinh than thở trong nhóm chat, nhưng thứ khiên cậu chú ý là tin nhắn từ tải khoản với biệt danh là "Lớp Trưởng":

"Mình mới là người khổ nè, mất cả tuần nghỉ lễ luôn (/_\)"

Các học sinh khác nhanh chóng nhận ra và thay phiên nhau hỏi thăm về tình trạng của cô.

Nhưng những gì cô trả lời chỉ là cô vẫn ổn.

Xiang Ming thở phào nhẹ nhõm, đặt chiếc điện thoại xuống, và ngưng đọc tin nhắn. Dù cho có chuyện gì thì, cậu sẽ hỏi thẳng cô ở trường.

Cậu cũng nên chuẩn bị đi học thôi.

Trước khi rời khỏi nhà, cậu đã trả lời tin nhắn của Xiao Qing ngắn gọn: "Ok."

Trong khi đó, một ai đó đang trong một trậm combat gmae nảy lửa, nhìn vào chiếc điện thoại và nhếch mép cười:

"Bọn gà này. Đợi thằng bạn tao vào - bọn tao sẽ sẽ chúng mày thấy thế nào là Song Kiếm hợp Bích. Moẹ Lũ chơi dơ!"

Cậu ta vốn đã cay cú trước đó rồi, nhưng sau tối hôm nay, cậu ta sẽ còn cay cú hơn. Nguyên nhân ư? chúng ta đã biết rồi.

Trường Cấp 3 Thanh Hà Số 2, cổng trước - 6.20 tối - muời phút trước khi lớp bắt đầu.

Xiang Ming bỏ chiếc điện thoại vào túi và đi qua cánh cổng như thường lệ.

'Chắc là mình đi trễ rồi; cổng thì mở, mà chả thấy bóng ai trong sân hết, thậm chí cả bảo vệ'

Cậu thầm nghĩ rồi mặc kệ, sau khi đã dành quá nhiều thời gian tại ngôi trường này, tâm trí của cậu không còn minh mẫn nũa.

Cậu chỉ muốn học cho nhanh rồi sủi về thôi.....

Ngay lúc đó, một vài toà nhà sáng đèn thu hút cậu.

Hình như thiếu thiếu cái gì đó.....

Khi trời ngày càng tối đi, một người đàn ông mặc vest đen xuất hiện trước cổng trường. Anh ta nhìn chằm chằm vào bóng lưng Xiang Ming, có vẻ như định theo đuôi cậu.

Nhưng ngay khi anh ta bước chân vào cổng, một bóng người bỗng xuất hiện trước mặt anh ta.

'Này! Anh có giấy phép để đi vào khuôn viên trường không đấy?"

Người đàn ông mặc đồng phục bảo vệ bước trước mặt người đàn ông, mặt vô cảm nhìn vào kẻ mặc đồ đen kì lạ này. Kì Lạ là, đôi mắt của người bảo vệ lại không có một chút cảm xúc nào.

Như một con robot làm theo mệnh lệnh vậy.

Khó có thể tin rằng là con người có thể hành xử như vậy.

"Xin thứ lỗi."

Người đàn ông mặc vest lùi lại vài bước, ánh mắt của anh ta dán vào bóng dáng mờ dần của Xiang Ming.

"Tôi có một vài yêu cầu, Liệu anh có muốn nghe không, thưa anh bảo vệ?"

Người đàn ông dừng khoảng 10 mét trước cánh cổng. Sau một hồi, anh ta sỏ bao găng tay màu đen vào tay mình

Người bảo vệ dường như cảm nhận được điều gì đó. Anh ta ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào người đàn ông mặc vest, nhưng lại không di chuyển.

"Điều kiện của tôi này: Né ra và để tôi đi vào."

Người đàn ông nhắm mắt lại và bước một bước.

6 giờ 29 phút tối. Xia Ming đã nhanh chóng đi vào lớp học ở phút cuối.

Thầy Zhou đã bắt đầu giảng bài. Dường như chỉ có Xiang Ming là đi trễ.

"Nhanh chóng về chỗ ngồi đi."

Thầy Zhou nhăn mặt nhìn anh nhưng vẫn nhẹ nhàng nhắc nhở anh.

Xiang Ming bất ngờ đôi chút. Tông giọng đó.... Zhou-keo-kiệt đã lâu chưa nói chuyện với anh như vậy từ hôm đó

Cậu cũng không nghĩ nhiều và nhanh chóng tiến vễ chỗ ngồi của mình.

Ngay khi cậu ngồi xuống, bạn cùng bàn của cậu - Su Xiaozue - nhìn cậu và thì thầm:

'Sao cậu lại ở đây?"

Một câu hỏi khó hiểu, như hỏi tại sao cá lại biết bơi ấy.

Trước khi cậu kịp trả lời, tiếng chuông đã reo lên.

Xiang Ming nhìn thấy cô ấy thở dài và nở một nụ cười bất lực, môi cô ấy nhấp nháy như đang nói cái gì đó.

Cô ấy đang nói cái gì thế nhỉ, giọng của cổ bé quá - bộ không nói lớn thêm một chút được à?

Những gì mà cậu nghe được đó là tiếng chuông quen thuộc. Không một âm thanh nào khác xuất hiện.

Cái quái gì đang diễn ra vậy?

Hoảng loạn chiếm lấy tâm trí cậu, nhưng bên dưới cảm xúc ấy là cảm giác sợ hãi đang lớn dần trong lòng cậu - bời vì cậu cảm thấy rằng cơ thể của bản thân dường như đang tự động di chuyển.

Tay của cậu tự động đưa lên.

Su Xiaozue nhìn cậu đầy khó hiểu. Rồi sau đó cậu chàng đứng lên và nói với giáo viên:

"Thưa thầy! Bạn học Su đang mất tập trung ạ!"

Xiang Ming:?

Su Xiaozue:?

Cả hai há hốc mồm vì ngơ ngác. Nếu như phải nói, thì hành động của Xiang Ming rất là quá lố.

Mách lẻo cô ngay trước mặt cô - đó là lần đầu mà cô thấy đó.

"Vậy à?"

"Thầy Zhou" ngay lập tức quay đầu lại. Xiang Ming cảm nhận được điều gì đó không ổn, nhưng cậu vẫn không thể chắc chắn nó là gì.

"Học Sinh Su, mất tập trung thì sẽ bị phạt đấy."

"Thầy Zhou" nhìn Su Xiaozue đầy lạnh nhạt.

"Vì đây là lần đầu em phạm lỗi, ta sẽ chỉ phạt em bị cắt lưỡi."

Xiang Ming không tin được mình đã nghe những gì. Zhou-keo-kiệt đang bị cái gì thế này.....

Nhận thức của cậu dần mờ đi, cậu có cảm giác như tinh thần của bản thân đang bị tấn công bởi thứ gì đó.

Không.....

"Ai lại ngờ mình lại bị chơi khăm thế này...."

Mắt của Su Xiaozue nhắm lại, vẽ lên một vòng cung tuyệt đẹp, cười.

Cô bình tĩnh đứng dậy, nhìn vào Xiang Ming trước mặt mà bỏ qua "Thầy Zhou" đang nhìn mình.

"Thầy Zhou" nhăn mặt và nói tiếp:

"Học Sinh Su, em đang làm gì vậy? em không nghe tôi nói à?"

Lớp học chìm vào im lặng. Chỉ khi đó thì Su Xiaozue mới liếc sang nhìn bục giảng.

Cô nhìn vào thứ đang đứng trước mặt mình và cuồi khẩy:

"Hình phạt? Nếu ngươi thật sự là giáo viên của ta, thì ta sẵn sàng làm theo rồi. Nhưng ngươi có phải ông ta không? tên xxx ngu ngốc."

Khuôn Mặt của "Thầy Zhou" biến dị. Hắn vồ lấy không khí xung quanh, quần áo bắt đầu bóp méo và biến dạng.

"Học Sinh Su, chú ý thái độ của em."

Su Xiaozue nghiêm túc lại, Cô liếc qua thứ quái dị trước mắt mình.

"Mình đang bị khinh à. Còn tưởng là cô ta sẽ tự lộ diện ra chứ."

Ánh sáng vàng toả ra từ bàn tay cô - ấm áp và rực rỡ. Ngay khoảng khắc nó chạm vào Xiang Ming, tâm trí cậu bỗng trở lại.

"Cái quái gì đang diễn ra vậy?!"

Xiang Ming hốt hoảng, rồi hoảng hốt:

"Mình di chuyển được rồi?"

Su Xiaozue nhìn cậu và cười nhẹ:

"Xiang, cậu đã bị lạc vào xứ sở thần tiên của Alice rồi đấy. Mặc dù nơi này không thần tiên cho lắm."

Cô nói ra những điều khó hiểu. Alice? Cậu rõ ràng là-

"Người anh hùng lạc vào thế giới khác."

Một lần nữa nói ra suy nghĩ của mình, Xiang Ming cuối cùng cũng nhận ra điều bất thường của bản thân. Cậu quay sang nhìn Su Xiaozue, người đang mỉm cười đầy tinh nghịch.

Cô ấy chắc chắn đã làm gì đó với mình.

"Suy nghĩ tích cực đó Xiang, nhưng đây không phải là chuyển sinh gian lận đâu."

Ánh sáng ban nãy bọc lấy Su Xiaozue lần nữa. Không chần chừ, cô nắm lấy tay cậu.

"Đây là địa ngục."

Với một tông giọng dễ thương kéo dài dài đuôi "neh~" ánh sáng chói rọi vào mắt của Xiang Ming, thanh tẩy thế giới xung quanh cậu. Hiện thực bắt đầu xuất hiện trong mắt cậu như một bức tranh.

"Có thể nó sẽ gây khó chịu đấy, nhưng nó không gây ảnh hưởng gì đâu."

Ngay khi cô nhắc nhở cậu, Xiang Ming lập tức thấy "Thầy Zhuo" trên bục giảng - nếu thứ đó còn được gọi là Zhou-keo-kiệt.

Một bóng đen đang đứng ở đó, chỉ vào cậu, phát ra những âm thanh vô nghĩa.

Nơi những học viên khác đang ngồi cũng xuất hiện những bóng đen tương tự. Tất cả bọn chúng quay đầu 180 độ để nhìn thẳng vào hai người.

Dưới ánh sáng nhạt nhào, phòng học quen thuộc của cậu đã biến thành một nơi quái dị.

Cái quái gì đã xảy ra?

Câu hỏi xuất hiện nhiều nhất trong đầu Xiang Ming lúc bấy giờ. Có khi còn nhiều hơn cả cuộc đời của cậu cộng lại.

Cậu ngó qua chỗ cô gái kế bên. Cô gái với mái tóc nâu hạt dẻ, biểu cảm không đổi, bằng cách nào đó đã làm mọi người xung quanh thư giãn, cậu cũng bất giác làm theo.

"Mình biết cậu có rất nhiều thứ để hỏi, nhưng hiện tại không phải là lúc."

Xiang Ming cứng họng. Cô có cảm giác như người lạ, nhưng cái cách cô gọi cậu là "Xiang" vẫn rất thân thuộc.

Ánh sáng vàng phát ra từ đầu ngón tay của Su Xiaozue, bao bọc lấy xung quanh họ. Những bóng đen gần họ co rúm trước ánh sáng ấy.

Chúng sợ hãi thứ ánh sáng này.

Xiang Ming đưa tay chạm vào một tia sáng sượt qua trước mặt. Nó không chạy khỏi cậu; mà lại để cậu chạm vào chúng.

"Như một con mèo vậy."

Cậu bất ngờ, hoàn toàn quên mất bản thân đang trong tình huống nguy hiểm.

"Nó kêu là: Cảm ơn vì lời khen nhé"

Đồng tử của Su Xiaozue chuyển sang ánh vàng rực rỡ. cô nhìn vào Xiang Ming đầy trìu mến và nói:

"Tiểu Nhật thích cậu lắm đấy,Xiang. Nhưng đến đây là đủ rồi - đã đến lúc đưa cậu khỏi nơi quỷ quái này rồi. Đây không phải à chỗ cho phàm nhân."

Cô đưa tay ra trước cậu. Ánh sáng mà cô gọi là [Tiểu Nhật] quay trở lại với cô, lơ lửng ở đằng sau, khiến cho những gì cô nói - và toàn bộ hình ảnh của cô - toả ra thánh quang.

Dưới ảnh hưởng của ánh sáng đó, cậu đưa tay ra không do dự.

"Giữ cho chắc nhé"

Cô nắm lấy tay cậu. Khoảng khắc tiếp theo, ánh sáng bao bọc toàn bộ căn phòng.

Xiang Ming vô thức nhắm mắt lại. Khi cậu mở mắt ra, những cơn gió mạnh mẽ lấn át tiếng kêu của cậu.

"Khá là cao đúng không?"

Su Xiaozue nhấc cậu giữa không trung. Đuôi tóc của cô đã tháo ra thành một gợn sóng; ánh sáng trắng bọc lấy cơ thể cô, biến thành một bộ váy trắng tinh khiết.

Mái tóc bạc thay thế màu nâu trước đó; đôi khuyên tai hình mặt trời đã trở thành dải ánh sáng xung quanh tai của cô.

Xiang Ming nhìn bạn cùng bàn của mình - lớp trưởng, Su Xiaozue - hoàn tất biến hình trước mắt cậu.

Lượng thông tin khủng khiếp đã khiến cậu hỏi một câu hỏi hiển nhiên:

"Cậu là ai?"

Giọng của cậu bị gió lấn át. Cậu tưởng rằng cô ấy sẽ không trả lời, nhưng một giọng nói quen thuộc đã phát lên trong tâm trí của cậu.

Su Xiaozue quay lưng nhìn cậu với một nụ cười chấn an.

"Ma pháp thiếu nữ, Yang. Cậu có thể gọi mình là Su Xiaozue, Xiang à."

Xiang Ming nhìn chằm chằm vào mỹ nhân trước mặt mình, cố gắng nói một cái gì đó - nhưng ở giây tiếp theo, đồng tử của cậu co lại.

Một vệt đen xuất hiện trước mắt cậu, nhắm thẳng đến hai người họ với tốc độ kinh hoàng.

"Cẩn Thận!"

Cô cũng nhận ra thứ đó, nhưng vệt đen kia quá nhanh - họ chỉ thấy được cái bóng của nó thôi.

Và như vậy, máu - đã một lần nữa chảy xuống.