Long Tộc

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Nhất Kích Tuyệt Đỉnh Trừ Tà! (LN)

(Đang ra)

Nhất Kích Tuyệt Đỉnh Trừ Tà! (LN)

Akagi Hirotaka

Và như thế, truyền thuyết bắt đầu. Câu chuyện về hai kẻ trừ tà tệ hại nhất trong lịch sử, những người rồi sẽ trở thành mạnh nhất trước khi ai kịp nhận ra.

34 124

Tiểu thư tài phiệt mua kẻ vô dụng như tôi với giá 300 triệu yên

(Đang ra)

Tiểu thư tài phiệt mua kẻ vô dụng như tôi với giá 300 triệu yên

氷雨ユータ

Trái lại, tai họa bắt đầu giáng xuống đầu những kẻ dám coi rẻ sự dịu dàng thuần khiết của cậu...

8 31

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

(Đang ra)

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

Sujeong Yojeong

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

37 133

Vol 3: Triều Dâng Dưới Vầng Trăng Đen – Phần Thượng - Chương 15: Biển nơi rồng trỗi dậy - Phần 5-6-7-8

Phần 5:

“Vớ vẩn! Phong lưu cái mẹ gì? Phải nói là trăng hoa háo sắc thì đúng hơn!”

“Háo sắc thì cũng là một loại nhân vật đó thôi!” 

Lộ Minh Trạch vỗ tay cười khoái trá. 

“Em thấy chuyện này nghe chừng ổn đấy, không bằng ta làm luôn đi!”

Cậu bất ngờ rút từ thắt lưng ra khẩu Desert Eagle của Caesar, lên nòng, chĩa thẳng vào trán anh:

“Anh trai, anh chỉ cần nói ‘được’, em bóp cò ngay. Cái đám cưới khiến anh đau đầu kia lập tức bị hủy!”

“Bỏ súng xuống!” 

Lộ Minh Phi hoảng hốt hét lên. 

“Bỏ xuống ngay!”

“Thế này nhé!” 

Lộ Minh Trạch vẫn thản nhiên nói, miệng nở nụ cười quỷ dị. 

“Mục tiêu của anh là theo đuổi NoNo, còn việc em có thể giúp, chỉ là giải quyết Caesar. Còn chuyện cưa gái thì… em không dám bảo đảm, nên vụ này coi như dịch vụ miễn phí. Phát súng này tặng anh!”

Cậu bóp cò.

Lộ Minh Phi bịt tai thét lên, trong khi gương mặt Caesar đỏ lòm, chất lỏng đặc sánh nhỏ xuống từng giọt.

Lộ Minh Trạch mỉm cười, đưa đầu súng lên miệng liếm một cái:

“Loại tương cà hảo hạng. Anh trai, có khoai tây chiên không?”

Đến lúc ấy Lộ Minh Phi mới nhận ra, trán Caesar chẳng có lỗ đạn nào cả. 

Khẩu Desert Eagle kia chỉ là đồ chơi. 

Nếu đó là súng thật, ở khoảng cách gần đến vậy, đầu Caesar đã nát như dưa rồi.

Không ngờ Lộ Minh Trạch lại rút ra một túi khoai tây chiên thật, bắn thêm hai phát tương cà vào trong túi rồi đưa cho anh trai:

“Đùa thôi mà, đừng nghiêm túc thế. Xịt tương cà lên mặt hắn, đảm bảo anh hả giận ngay.”

Lộ Minh Phi vẫn chưa hoàn hồn, rút đại một miếng khoai tây chiên cắn thử. 

Nó giòn, ngọt nhẹ và còn nóng, cứ như vừa mới chiên xong.

Cậu thở dài:

“Cậu đúng là biết cách chơi thật đấy, cu em à…”

“Ê ê ê ê ê ê ê!” 

Chưa kịp nói hết câu, toàn thân cậu dựng đứng lông tơ.

Lộ Minh Trạch đang quấn một sợi dây điện quanh cổ Caesar, chân giẫm lên gáy anh, vừa hổn hển vừa lẩm bẩm:

“Dùng súng thì thô bạo quá. Siết cổ mới là cách tao nhã hơn.”

Lộ Minh Phi lao tới định ngăn, nhưng lại vấp ngã sõng soài. 

Ngay khoảnh khắc đó, sợi dây điện trong tay Lộ Minh Trạch đứt phựt.

Cậu tiếc nuối ném đoạn dây đi, khoanh tay đi vài bước, vẻ trầm ngâm:

“Công cụ không hợp tay rồi. Chắc hôm nay không phải ngày lành để giết người nhỉ?”

“Cậu còn chơi nữa à!” 

Lộ Minh Phi vừa bò dậy, mặt mũi bám đầy bụi. 

“Đủ rồi, nghe chưa! Tôi với Caesar không có thù oán gì hết. Người ta cưới vợ thì liên quan gì đến tôi? Tôi chỉ hơi buồn chút thôi, thật đấy. Có khi tôi sang Nhật lại gặp được một mối tình xa xứ nào đó thì sao? Tha cho tôi đi, được không, bạn hiền?”

Lộ Minh Trạch nghiêng đầu, ánh mắt u tối:

“Rồi sẽ có ngày, anh sẽ muốn giết hắn. Cái ngày mà anh thực sự hiểu ra rằng mình chẳng có gì trong thế giới này… hoặc khi anh hiểu được vẻ đẹp của quyền lực là gì.”

Cậu ta cúi xuống, chăm chú nhìn vào mắt Caesar:

“Nghĩ thử xem, hắn đang nằm mơ đấy. Trong giấc mơ đó, hắn làm gì? Dùng tay này kéo khóa váy cưới của NoNo xuống từng chút một? Nhìn tấm lưng trần mịn màng của cô ta, màu nội y…”

Cậu khẽ nhắm mắt, giọng như thì thầm:

“Màu đen. Ừ, đúng là hắn sẽ tưởng tượng nó là màu đen… Rồi khóa áo kéo xuống, để lộ đường cong eo tuyệt đẹp. Cô dâu của hắn nằm trên giường, dưới ánh trăng, bóng cây in lên làn da trắng mịn ấy như những nhánh dây leo. Bàn tay hắn cứ trượt xuống…”

“Đủ rồi! ĐỦ RỒI!” 

Mặt Lộ Minh Phi tái mét, cậu bịt tai lại, cố không nghe. 

Nhưng tiếng nói của Lộ Minh Trạch xuyên qua cả im lặng, vọng thẳng vào đầu cậu, như ma quỷ thì thầm.

“Anh không muốn chặt đứt bàn tay này sao? Dùng tay của chính anh để thay thế nó?” 

Lộ Minh Trạch nắm lấy tay Caesar, đặt lên ngực Lộ Minh Phi. 

“Anh không muốn dùng tay mình để giữ lấy cô gái anh thích sao? Cảm giác ‘sở hữu’ nghĩa là siết chặt trong tay, đến mức người khác không thể cướp đi được, đúng không?”

“Đừng nói nữa…” 

Giọng Lộ Minh Phi nghẹn lại, gần như cầu xin.

Những gì nó mô tả hiện lên rõ ràng trong đầu cậu, một khung cảnh cậu luôn tránh nghĩ tới. 

Cậu không dám tưởng tượng hạnh phúc của người khác, vì mỗi khi người khác hạnh phúc, cậu lại càng thấy mình bị bỏ lại phía sau.

Nhưng con quỷ nhỏ đang ép cậu phải nhìn thẳng vào nỗi đau ấy, phải bóc trần trái tim cậu cho máu chảy thành dòng.

“Anh trai à, thích một người phụ nữ không phải là lén nhìn lưng cô ta rồi mơ mộng được ở bên cô.” 

Lộ Minh Trạch nói nhanh như bão tố. 

“Mà là dùng chính tay anh mặc váy cưới cho cô ta, rồi cũng chính tay anh cởi ra, nắm chặt tay cô ấy mà nói rằng anh tồn tại. Không ai có thể thay thế anh! Cô ấy là tù nhân của anh, sống trong ngục của anh! Ai dám chạm vào cô ấy hay bất cứ thứ gì anh trân trọng, anh sẽ chặt tay hắn.”

Gương mặt nhỏ nhắn của cậu ta vặn vẹo, nở một nụ cười man dại và dữ tợn. 

Giọng nói dồn dập, như bão cuốn, không cho Lộ Minh Phi kịp thở.

Đây mới là bản chất thật của cậu, một con quỷ, trong tim chảy toàn máu của bạo lực và dục vọng.

Cậu không nói bằng ngôn ngữ của “tình yêu” hay “chính nghĩa”, mà chỉ tin vào lửa và gươm.

“CÂM MIỆNG ĐI, THẰNG KHỐN NẠN!” 

Lộ Minh Phi cuối cùng gào lên, giọng như tiếng gầm đầy phẫn nộ và tuyệt vọng.

Lộ Minh Trạch sững người.

Cậu nhìn có vẻ như thật sự bị dọa sợ, chớp mắt mấy cái rồi lùi lại từng bước. 

Lộ Minh Phi ngây ra vài giây, rồi mệt mỏi lùi về sau, cuối cùng ngồi phịch xuống đất.

“Cậu có thể bớt tục tĩu một chút không? Mấy lời cậu nói thật bẩn tai.” 

Lộ Minh Phi khẽ nói.

“Trên đời này làm gì có con quỷ nào sạch sẽ đâu?” 

Lộ Minh Trạch cũng khẽ đáp.

“Tôi không muốn giao dịch với cậu. Tôi không có đủ can đảm… tôi sợ lắm.” 

Lộ Minh Phi thú nhận.

“Ừ, em biết.” 

Lộ Minh Trạch gật đầu.

“Đôi khi tôi cảm thấy, so với việc giao dịch với cậu, cái chết còn bớt đáng sợ hơn. Tôi cũng chẳng hiểu vì sao lại nghĩ vậy, nhưng đúng là tôi chỉ muốn tránh xa cậu càng xa càng tốt. Có lúc tôi thấy cậu cũng tốt, còn tặng ‘dịch vụ miễn phí’ cơ mà, nhưng thật lòng, tôi vẫn rất sợ. Không phải sợ cậu… mà sợ chính những giao dịch của cậu.”

“Nghĩa là lần này, anh lại từ chối chứ gì?”

“Cậu đi đi. Minamoto-senpai vẫn đang tìm cách cứu chúng ta, có lẽ tôi chỉ cần trở lại hiện thực là sẽ nghe thấy dây an toàn đang được kéo lên, rồi bọn tôi được đưa trở lại mặt biển thôi.” 

Lộ Minh Phi nói khẽ.

“Cậu cũng chẳng hiểu tôi đâu… Tôi chỉ mong NoNo được hạnh phúc. Tôi thích chị ấy, nhưng tôi không dám tưởng tượng cảnh chị ấy kết hôn với Caesar sẽ như thế nào. Không phải vì tôi thấy Caesar cướp đi thứ gì của tôi, mà là… NoNo vốn dĩ đâu phải của tôi. Tôi chỉ không biết khi họ hạnh phúc như thế, thì tôi nên ở đâu, làm gì, để khỏi cảm thấy mình thật cô độc. NoNo không thể là tù nhân của ai cả. Nếu chị ấy chịu làm tù nhân trong lồng giam của tôi, thì chị ấy đã không còn là NoNo nữa… và tôi cũng chẳng thể thích chị ấy như bây giờ.”

Lộ Minh Trạch im lặng hồi lâu, khẽ thở dài.

“Thế là lần này giao dịch thật sự hỏng rồi à?”

“Đi đi, đừng giả bộ cảm động như thế. Cậu là quỷ, mấy chuyện này cậu hiểu gì đâu.” 

Lộ Minh Phi cúi đầu, vung tay xua nhẹ.

“Lần sau đến thì khỏi diễn thuyết nữa. Có chuyện thì nói luôn, không thì phắn sớm cho đỡ phiền.”

Một tờ giấy được đưa đến trước mặt cậu.

“Tôi đâu có khóc, đưa khăn giấy làm gì?” 

Lộ Minh Phi lẩm bẩm.

“Là mật mã khởi động lò phản ứng hạt nhân.” 

Lộ Minh Trạch đáp thản nhiên. 

“NoNo không thích sinh nhật, vì cô ấy luôn nghĩ mỗi lần qua một sinh nhật là lại già đi một tuổi. Thế nên cô ấy thường tránh ngày đó, tổ chức tiệc với bạn bè vào hôm trước, còn sinh nhật thật thì giả vờ như chẳng có gì. Caesar biết vậy, nên khi đặt mật mã, anh ta không dùng ngày sinh thật của cô ấy, mà lấy ngày họ tổ chức tiệc mừng sinh nhật hàng năm.”

Tờ giấy hóa ra là một tấm thiệp. 

Lộ Minh Phi mở ra, bên trong có một hàng chữ viết tay, mật mã khởi động, và hàng chữ nhỏ bên dưới:

“Quà sinh nhật tặng sớm cho anh trai thân yêu của em, Lộ Minh Phi.”

Trên bìa thiệp là hai cậu bé đang cười, giơ lá sen che mưa, cùng chạy trong cơn mưa mùa hạ.

Lộ Minh Phi sững sờ nhìn Lộ Minh Trạch. 

Tấm thiệp này rõ ràng đã được chuẩn bị từ lâu… nghĩa là, từ đầu cậu ta vốn không định làm giao dịch gì cả.

“Tôi còn mấy tháng nữa mới tới sinh nhật mà…”

“Hết cách rồi, đâu có dịp gì khác để tặng quà. Lễ Tết thì chẳng hợp lý, thôi thì xem như quà sinh nhật sớm vậy.” 

Lộ Minh Trạch thở dài. 

“Anh trai à, em biết anh sẽ không giao dịch với em. Đó không phải phong cách của anh. Mỗi lần anh giao dịch với em, đều không phải để cứu chính mình. Lần đầu là vì NoNo, lần sau là vì Sở Tử Hàng… Anh sẽ không bao giờ vì sống sót mà giao dịch đâu, em biết chứ. Ép anh cũng vô ích. Nhưng nếu một ngày nào đó, anh sẵn sàng giao dịch vì chính bản thân mình…”

Cậu dừng lại, khẽ cười.

“…Thì đó sẽ là lúc anh tuyệt vọng. Và khi ấy, khế ước của chúng ta sẽ lập tức có hiệu lực, mọi thứ của anh, đều thuộc về em.”

“Tôi mà vị tha đến thế sao?!” 

Lộ Minh Phi lầm bầm.

“Thế thì đừng gọi tôi là anh trai nữa, gọi là Lôi Phong cho rồi.”

“Anh mà so được với Lôi Phong à? Anh là Prometheus, kẻ đánh cắp lửa cho loài người ấy!” 

Lộ Minh Trạch bật cười. 

“Thôi, em phải đi rồi, còn phải kịp chuyến tàu. Có gì thì nhắn tin nhé.”

“Này… trong ảo giác mà nhập mật mã thì có tác dụng thật không đấy?” 

Lộ Minh Phi ngượng ngùng hỏi. 

Được tặng món quà này, cậu thấy hơi xấu hổ, sớm biết thế đã chẳng mắng cậu ta là thằng khốn nạn nữa.

“Ở đâu nhập cũng được, gõ trên bàn phím điện thoại cũng xong.” 

Lộ Minh Trạch nhún vai. 

“Anh có thể xem mật mã này như một ngôn linh, chỉ cần muốn dùng, nó sẽ tự kích hoạt. Thế nhé, em đi đây.”

“Ừ… tạm biệt.” 

Lộ Minh Phi đáp.

“Tạm biệt.” 

Lộ Minh Trạch nói xong, bỗng lại rút khẩu Desert Eagle ra, nã liền mấy phát tương cà lên mặt Caesar và Sở Tử Hàng, vừa cười vừa chạy khuất vào xa xa.

Phần 6:

Lộ Minh Phi giật bắn người ngồi thẳng dậy. 

Cậu vẫn đang ở trong khoang lái, xung quanh là lũ thi thủ đang xoay vòng quanh con tàu Trieste, bơi với tốc độ kinh hoàng. 

Máu đen đặc quánh như mực lan ra trong làn nước. 

Trong tay Lộ Minh Phi, vẫn còn nắm chặt tấm thiệp sinh nhật nhỏ xíu.

Cá Rắn Răng Quỷ đang điên cuồng cắn xé bộ giáp Zeppelin của Caesar và Sở Tử Hàng. 

May mà hợp kim titan–magi có độ bền vượt xa đồng thiếc, nên lũ sinh vật đó cũng phải cắn đến toác miệng mà vẫn không thủng. 

Lộ Minh Phi lao về phía bộ quân phục mình vừa cởi ra, móc lấy chiếc điện thoại, nhập dãy số vừa nhận được, như thể đang bấm một số điện thoại.

Sở Tử Hàng lúc này đã kiệt sức, chỉ còn cách khoang năng lượng hạt nhân chưa đầy 5m, nhưng cánh tay kim loại của anh đã gãy, không thể nào gạt nổi lớp ốc phổi dày nặng phía trước.

Lộ Minh Phi dứt khoát nhấn nút gọi.

Một bóng người hình cầu bỗng bật dậy, chính là Caesar! 

Đôi mắt anh rực sáng như bốc lửa, cánh tay kim loại bóp nát con cá rắn đang bám chặt lên người, rồi như máy khoan đá, anh dốc hết sức đào bới, đẩy bật từng lớp ốc phổi ra, vượt qua Sở Tử Hàng, tiến thẳng đến khoang năng lượng.

Lộ Minh Phi sững người. 

Đến lúc này cậu mới hiểu ý của Lộ Minh Trạch: 

Cái “mật mã” đó không phải để kích hoạt khoang năng lượng, mà là một câu lệnh khiến hi vọng trở thành hiện thực. 

Vào khoảnh khắc cậu nhập xong dãy số ấy, vận mệnh đã khởi động, vượt lên trên mọi quy tắc. 

Tất cả quy luật đều bị lật đổ, vạn vật bắt đầu xoay quanh ước nguyện duy nhất của cậu. 

Caesar đứng dậy không phải vì ý chí, mà là vì để hoàn thành ước nguyện của Lộ Minh Phi.

Caesar dùng cánh tay kim loại kẹp chặt, giật bật lớp giáp bảo vệ trên bảng mạch của khoang năng lượng. 

Màn hình tinh thể lỏng bên trong lóe sáng yếu ớt. 

Nó đã chịu đựng được nhiệt độ hơn 200 độ ở đáy vực, xem ra Bộ Trang bị cũng không phải hoàn toàn vô dụng.

Caesar mơ màng, nhưng vẫn chậm rãi nhập mật mã. 

Xác nhận thành công ngay lần đầu tiên. 

Khoang năng lượng tái khởi động, thanh cadmium rút ra, mật độ neutron tăng nhanh. 

Lần này, nó không còn vào chế độ an toàn nữa, mà biến thành một quả bom hạt nhân thật sự.

Caesar quay người kéo Sở Tử Hàng ra khỏi đống ốc phổi, gỡ chì nặng khỏi bộ giáp Zeppelin. 

Khi trọng lượng được giảm bớt, cả hai lập tức nổi lên, mang theo cả đám cá rắn còn đang cắn chặt không buông. 

Nửa phút sau, Lộ Minh Phi nghe thấy bên khoang áp suất bắt đầu xả nước, rồi hút nước, cuối cùng áp suất khớp với khoang lái. 

Cậu nôn nóng mở cửa.

Sở Tử Hàng đang kéo Caesar, người vừa ngất ra khỏi bộ giáp. 

Đám Cá Rắn Răng Quỷ ngửi thấy mùi máu tươi liền lao vào, đuôi quẫy điên loạn, cố luồn vào ngực Caesar để cắn xé.

“Cái quỷ gì thế này!” 

Lộ Minh Phi lạnh cả da đầu.

Sở Tử Hàng rút thanh katana dài, khéo léo dùng mũi kiếm cạy hàm răng con quái vật, rồi hất ra một bên và giẫm mạnh, nghiền nát. 

Mấy con lẻ tẻ thì không đáng sợ, nhưng giết chúng cũng phải trả giá. 

chỉ vài giây mà lưng Caesar đã lõm xuống, da thịt bị cắn mất một mảng. 

Lộ Minh Phi chộp lấy bình cứu hỏa từ buồng lái, phun mạnh lên hai bộ giáp Zeppelin, lũ cá rắn lập tức rụng xuống. 

Chúng tuy có thể sống được một thời gian ngắn ngoài nước, nhưng vẫn cần oxy, còn bọt CO₂ từ bình cứu hỏa lại là thứ độc chết người đối với chúng.

“Tim còn đập, chắc ổn.” 

Sở Tử Hàng đấm mạnh vài cái lên ngực Caesar rồi áp tai nghe.

“Chỉ là kiệt sức thôi, sau mấy cú vừa rồi. Báo cho Tu Di Tọa! Thu hồi ngay! Lập tức thu hồi! Nói với họ, khoang năng lượng đã khởi động lại!” 

Nói dứt câu, Sở Tử Hàng cũng ngã xuống sàn, thở dốc. 

“Tôi nghỉ vài hơi rồi đi tìm cậu.”

Trên đỉnh con tàu Trieste, Sakatoku Mai quỳ gối, vảy trên người rỉ ra từng tia máu. 

Thanh Ame no Habakiri và Futsu no Mitama giăng ra hai bên như đôi cánh hộ vệ con tàu.

Một mình cô, lũ thi thủ không thể thắng được.

Nhưng khi chúng hợp lại thành bầy, thì dù là hạm đội tàu sân bay cũng có thể bị nghiền nát. 

Chúng vây quanh Sakatoku Mai như bầy sói săn ngựa hoang, chỉ chờ cô kiệt sức là sẽ lao đến. 

Cô vẫn chưa cạn sức, động tác vẫn sắc bén, sát khí còn nặng, nên bọn chúng vẫn do dự. 

Nhưng cô biết, điều nguy hiểm thật sự không phải là thể lực cạn kiệt, mà là dòng máu bị thuốc kích hoạt đang dần xâm chiếm cơ thể.

Thuốc này vốn duy trì được 4 tiếng, trong khoảng đó, huyết thống không mất kiểm soát. 

Nhưng ở độ sâu 8.600 mét, chiến đấu liên tục với cường độ cực hạn như thế này đã vượt xa giới hạn của cơ thể. 

Huyết thống bắt đầu náo loạn, bản năng khát máu dâng trào.

Đúng lúc ấy, lũ thi thủ bất ngờ rút lui. 

Sakatoku Mai cảm thấy dòng nước bên dưới nóng rực lên, nền móng tàn tích Takamagahara đang nứt toác, phát ra tiếng rên hấp hối.

Bức tường lửa khổng lồ bùng lên bên hông con tàu Trieste, tiếng sấm rền vang giữa vực sâu. 

Dòng sông dung nham phun trào! 

Hàng triệu tấn nham thạch đỏ rực tuôn ra từ những khe nứt, rồi dần nguội lại, chuyển sang đen sẫm khi bốc lên độ cao nửa cây số, tạo thành một bức tường đen khổng lồ. 

Nước biển xung quanh bốc hơi tức thì, như thể 1 triệu tiếng sét nổ cùng lúc dưới đáy biển.

Trieste và bầy thi thủ chỉ cách bức tường đó vài trăm mét. 

Dưới chân, dung nham tiếp tục phun lên.

Phía trên, đá núi lửa mới đông lại đang rơi xuống. 

Lũ thi thủ hoảng sợ, rút lui tán loạn. 

Trước thảm họa kinh thiên ấy, đến cả quái vật cũng biết sợ, bởi ai cũng hiểu: 

Khi tổ sụp, trứng nào còn nguyên.

Ngay từ đầu, bọn chúng bỏ chạy không phải vì sợ khoang năng lượng hạt nhân, mà vì linh cảm được núi lửa dưới đáy biển sắp phun trào.

Sakatoku Mai dùng dây ràng mình chặt vào vỏ ngoài tàu lặn, vỗ nhẹ lên “cục sắt đầu tròn” ấy như chào tạm biệt:

“Đàn chị chỉ có thể tiễn các cậu đến đây thôi... Phần còn lại, phải trông vào vận may rồi.”

Cô mấp máy môi, không phát ra tiếng.

“Gọi về Tu Di Tọa không kịp nữa rồi, chúng ta phải rút nhanh!” Sở Tử Hàng loạng choạng xông vào khoang lái.

“Khoang năng lượng sắp nổ, phải thoát khỏi tầm ảnh hưởng ngay!”

“Nhưng chúng ta hết năng lượng rồi! Đã vứt khoang hạt nhân đi mà! Chỉ dùng pin lithium thì không đủ tốc độ đâu!” 

Lộ Minh Phi hốt hoảng.

“Còn tôi, tôi chính là động cơ.”

Sở Tử Hàng trói chặt mình vào ghế lái. 

Đôi mắt vàng rực của anh bừng cháy, ánh sáng phản chiếu lên vách khoang lái, khiến cả không gian như phủ kín kim sa. 

Không khí nóng rát, dao động dữ dội.

Quân Diễm bùng phát! 

Dưới thân tàu, một vòng xoáy lửa đen hình thành, xoay chậm trong lòng nước, thứ lửa ngưng tụ đến cực điểm, nhiệt độ bên trong lên tới hàng nghìn độ, nhưng không rò rỉ một chút hơi nóng nào. 

Khi vòng xoáy sụp đổ, năng lượng giải phóng, hàng vạn tấn nước biển bị hóa hơi tức thì, tạo nên dòng xoáy trắng xóa gầm rú trong lòng đại dương.

Lửa và hơi nước cuộn xoắn lấy nhau, xoay vần như rồng. 

Lộ Minh Phi từng thấy Sở Tử Hàng tung Quân Diễm hợp với Phong Vương Đồng, tạo ra hỏa long quyển kinh thiên động địa. 

Giờ chỉ một mình anh cũng có thể tái hiện điều đó, không biết anh đã luyện tập bao lần để đạt tới mức ấy.

Áp suất từ vụ nổ hơi nước đẩy mạnh con tàu Trieste lao vút lên. 

Cổ Lộ Minh Phi suýt bị bẻ gãy vì gia tốc, nhưng cậu vẫn cố quay đầu lại nhìn Sở Tử Hàng, khuôn mặt anh lặng như mặt hồ, chỉ có ánh vàng phủ kín như một tấm mặt nạ thánh khiết.

Trong lòng Lộ Minh Phi chợt lóe lên một ý nghĩ mơ hồ, trong tim vị đàn anh sát thủ này, Tiểu Long Nữ vẫn còn sống. 

Cô vẫn luôn ở phía sau anh, lặng im chẳng nói, chỉ khi anh bùng phát Quân Diễm mới đứng cùng anh mà thả gió giúp lửa. 

Anh ngồi trong quán cà phê lật tạp chí, chỗ đối diện, Hạ Di vẫn ngồi đó, mỉm cười. 

Anh đến thủy cung ngắm cá voi trắng, cô lại nghịch ngợm làm mặt quỷ với nó phía sau tấm kính.

Sở Tử Hàng càng ngày càng thích lang thang trong thủy cung. 

Lần nào cũng một mình ngồi suốt hàng giờ, vừa nhìn vừa từ tốn ăn một chiếc hamburger. 

Có thời điểm Lộ Minh Phi còn nghĩ tinh thần anh có vấn đề, ngày càng giống một nhà sư. 

Với đà này, trường Cassell có lẽ nên mở riêng một khoa Phật học cho anh ấy mới phải.

Nhưng giờ đây, cậu lại hơi... ghen tị với gã “hòa thượng” đó. 

Anh dường như cũng có niềm hạnh phúc riêng. 

Dù Hạ Di chỉ là một người tưởng tượng, nhưng cô hoàn toàn thuộc về anh ấy. 

Ngay cả Jormungandr trước khi chết cũng mỉa mai: 

“Người con gái của anh.”

Sở Tử Hàng mãi mãi không thể chạm vào cô, nhưng cũng sẽ không bao giờ mất cô.

Còn NoNo thì sao? 

Cô vẫn sống, rực rỡ, nhiệt huyết, nhưng Lộ Minh Phi lại chẳng thể nào có được.

Cậu là bạn của NoNo, một người trong đám đông chia sẻ sự thân mật và ánh sáng quanh cô.

Nhưng có những thứ không thể chia sẻ.

Người ta có thể cùng nhau ăn sáng, uống trà chiều, ngắm sao đêm, nghe ve kêu, chia sẻ thế giới, ánh mặt trời, thậm chí là… quần lót của thằng bạn thân.

Nhưng có những điều, mãi mãi không thể chia sẻ.

Khi ấy, những bức tường đá nóng đỏ bắt đầu sụp đổ, từng khối nham thạch khổng lồ từ nửa cây số trên đầu lao xuống.

Thông thường, nham thạch chứa đầy bọt khí nên nhẹ hơn nước, nhưng thứ này thì khác, nó đặc sệt, nặng nề, bị ép đến cực hạn trong lòng đất. 

Lộ Minh Phi ngẩng đầu qua cửa quan sát, thấy một khối đá đen to như cả tòa Thiên An Môn đang rơi xuống, nuốt trọn tầm nhìn.

Trieste lách qua rìa tảng đá, tiếp tục trồi lên.

Trên màn hình, camera ngoài chiếu lại cảnh tượng của Takamagahara, một thành phố đang chết.

Những công trình nghiêng ngả trượt dần xuống dòng sông dung nham, những tòa tháp đổ sập, hàng vạn chiếc chuông lăn lóc khắp đường phố, ngân lên khúc nhạc tang thương của tận thế. 

Dòng dung nham cuộn trào như lửa gột rửa mọi thứ, nhấn chìm từng mảnh đất, từng con phố.

Khi khoang hạt nhân nổ tung, Takamagahara vĩnh viễn biến mất khỏi thế giới.

Con tàu Lenin trượt xuống theo nền nghiêng, thân tàu khổng lồ phá nát vô số công trình, rồi rơi vào dung nham. 

Phôi thai rồng trong đó chẳng hề giãy giụa.

Con tàu nổi lềnh bềnh vài giây rồi chìm hẳn, phần thân gãy của tháp thép đổ ập xuống, nghiền nát boong tàu.

Lớp thịt bao phủ ngoài thân bị thiêu cháy, để lộ ngôi sao đỏ bằng hợp kim nơi mũi tàu, vật cuối cùng chìm xuống đáy.

Khi đó, Trieste đã rời xa cực uyên.

Ánh sáng của dòng dung nham phía dưới dần yếu đi, rồi tan biến.

“...Nó chết rồi sao?” 

Lộ Minh Phi hỏi khẽ.

“Đáng tiếc là không tìm được thi thể của nó, cũng chẳng biết đó là Sơ Đại Chủng nào.” 

Sở Tử Hàng đáp, giọng trầm thấp.

“Nhanh lên, gọi về Tu Di Tọa! Quân Diễm chỉ đủ tăng tốc tạm thời, tôi không trụ được lâu nữa, bảo họ kéo dây an toàn ngay!”

Phần 7:

Biển cháy rực lửa.

Bát gia Jaki khởi động một con tàu du lịch vạn tấn, cố tình tạo ra một lớp dầu dày trên mặt biển rồi châm lửa đốt. 

Giữa ngọn lửa ngùn ngụt, đám thi thủ nhảy nhót trong biển lửa, thân hình chúng rực sáng lên. 

Ngọn lửa không thể giết chúng ngay tức khắc, nhưng đủ khiến chúng bị tổn thương nghiêm trọng.

Higumi đã hoàn toàn bị xóa sổ. 

Đám thi thủ đó ưu tiên tấn công các tàu tuần tra của họ trước tiên. 

Không còn phương án thoát thân nào khả dĩ, nếu thủy thủ không kịp nắm lấy dây cứu sinh mà Kazegumi thả xuống, họ coi như chết chắc. 

Những chiếc xuồng cứu sinh lần lượt bị xé nát, máu thịt tung tóe giữa làn nước cháy. 

Những sinh vật khát máu ấy điên cuồng cắn xé con người, dù cơ thể chúng chẳng thể tiêu hóa nổi thịt người.

Nhưng chính những sợi dây cứu sinh ấy lại mở ra cơ hội cho chúng phản công, đã có 4 chiếc trực thăng bị kéo rơi, vì thi thủ leo lên theo dây.

Các trực thăng còn lại cũng chẳng còn tác dụng mấy. 

Đạn dược có hạn, Kazegumi bắt đầu rút lui khỏi chiến trường.

Chỉ còn Hayashigumi cố thủ được phòng tuyến, bởi lũ thi thủ dồn toàn lực tấn công vào Tu Di Tọa của Yamagumi.

Trong 6 bệ nổi, 3 cái đã chìm, 2 cái bị chiếm, chỉ còn lại bệ nơi Sở Nghiên cứu Ganryu và Minamoto Chisei cố thủ được giữ vững.

Đám thi thủ đã tràn vào Tu DI Tọa từ ụ tàu. 

Minamoto Chisei đích thân chỉ huy phòng thủ. 

Những khẩu súng săn và tiểu liên vốn bị xem là vô dụng giờ lại phát huy uy lực không ngờ. 

Quạ và Dạ Xoa yểm hộ phía sau anh, Dạ Xoa liên tục bắn nổ đầu những con áp sát, Quạ cầm tiểu liên cùng Sakura chém giết dọn đường.

Minamoto Chisei đã vứt khẩu súng bắn tỉa, thay bằng Kumokiri, thanh katana đặc chế, thích hợp cho chiến đấu trong hành lang hẹp. 

Đám thi thủ mạnh mẽ và nhanh đến mức vượt cả Sakurai Akira đã tiến hóa, may mà chúng không có trí khôn biến hóa, thường chỉ biết lao thẳng vào, tự đâm đầu vào lưỡi kiếm của anh.

“Đợt thứ 7 tới rồi!” 

Miyamoto Shiyu hét lên qua kênh liên lạc.

Còn bao nhiêu đợt nữa? 

Minamoto Chisei không biết. 

Anh chỉ có thể trụ vững nơi cổng vào Sở Ganryu, nếu trung tâm chỉ huy bị phá, trận chiến này coi như chấm dứt.

Một con thi thủ bất ngờ rơi từ trần xuống, chỉ trong chớp mắt móc phăng nửa hộp sọ của một người. 

Dạ Xoa gào lên, lao tới, dí nòng súng săn vào hốc mắt con quái rồi bóp cò, “đoàng!”, não bắn tung tóe.

“Come on baby! Come on baby! You are beautiful, you are lovely!” 

Hắn vừa thay đạn, vừa hát vang giữa tiếng nổ.

Minamoto Chisei sớm biết gã này thần kinh có vấn đề, nhưng lúc này, chỉ có những kẻ điên mới có thể đứng vững giữa địa ngục máu me này.

Có lẽ chết tại đây cũng được thôi, anh thầm nghĩ. 

Không bán được kem chống nắng cũng chẳng sao, coi như đã làm tròn bổn phận với gia tộc, không thẹn với mấy tay du côn và gia đình họ. 

Hy vọng Noda Hisashi và cô gái kia thật sự có chút tình cảm chân thành nào đó...

“Gọi Tu Di Tọa! Gọi Tu Di Tọa! Khoang năng lượng hạt nhân đã khởi động rồi! Kéo chúng tôi lên đi! Mau kéo lên!” 

Giọng Lộ Minh Phi bỗng vang lên trong tai nghe.

“Cậu nói gì? Lặp lại lần nữa xem?” 

Minamoto Chisei sững sờ. 

Anh đã lâu không nhận được tín hiệu nào từ đáy biển, tưởng rằng Trieste đã tan xác rồi.

“Em nói là bọn em làm được rồi! Còn nữa... cứu... mạng... AAAAA!”

Lộ Minh Phi hét.

“Chết tiệt! Chết tiệt! Chết tiệt! Mấy thằng điên đó thật sự làm được rồi!” 

Minamoto Chisei gào lên.

Sakura nhìn anh ngạc nhiên, cô chưa từng thấy anh mất bình tĩnh như thế.

“Mở tời! Mở tời ngay! Miyamoto Shiyu! Kéo Trieste lên!” 

Anh vừa hét vừa cầm kiếm lao lên phía trước.

“Thiếu chủ, động cơ tời bị phá hỏng rồi. Chúng ta không thể kéo họ lên được nữa.” 

Shiyu báo.

“Bị phá? Mức độ thế nào? Sửa được không? Mau sửa lại!” 

Minamoto Chisei sững người.

“Bánh khởi động bị hỏng, không thể kích hoạt. Chúng tôi đã cho người lên sửa, nhưng đỉnh Tu Di Tọa đầy thi thủ, mấy nhóm thợ liên tiếp bị giết rồi.”

“Nói cho tôi cách sửa, tôi đi!” 

Minamoto Chisei bật nhảy vào thang máy kỹ thuật hướng lên đỉnh.

“Thiếu chủ, ngài không thể đi!” 

Shiyu hốt hoảng. 

“Trên đó toàn là thi thủ!”

“Chính vì thế nên chỉ có tôi mới đi được.” 

Minamoto Chisei chưa nói dứt câu, đã thấy Dạ Xoa và Quạ cũng nhảy theo.

“Mấy người đi theo làm gì, bọn điên?”

“Thuộc hạ sống chết cùng thiếu chủ. Ngài đi được, chúng tôi cũng thế.” 

Quạ lau mồ hôi. 

“Dù nói thật, tôi chẳng chắc mình xử nổi chỗ đó đâu.”

“I am coming, oh I am coming, baby baby go~” 

Dạ Xoa lại nghêu ngao hát tiếng Anh bồi.

Minamoto Chisei thở dài:

“Nếu còn sống trở về, tôi sẽ cho cậu đi học tiếng Anh. Nghe cậu hát kiểu này bẩn tai lắm.”

“Trước hết phải cho tời quay được đến tốc độ khởi động. Động cơ thật ra chưa hỏng, chỉ bánh khởi động vỡ thôi. Nếu đạt đủ tốc độ ban đầu, động cơ sẽ tự bắt lực, tạo mô men xoắn kéo Trieste lên được.” 

Shiyu nói. 

“Nhưng để quay tay được như vậy cần ít nhất 6 người. Tôi sẽ điều thêm một đội 6 người nữa lên hỗ trợ!”

Toàn bộ Nhật Bản đang rung chuyển. 

Sóng chấn động từ trận động đất dưới đáy biển đã lan đến đất liền, mặt biển nổi lên những bức tường sóng khổng lồ. 

Trên cơn thủy triều cuồng nộ ấy, Tu Di Tọa lắc lư dữ dội như một con thuyền nhỏ giữa bão tố. 

Gió rít, mưa đổ trắng xóa, trút xuống sàn kim loại trơn trượt trên đỉnh.

Vừa bước ra khỏi thang máy, Dạ Xoa và Quạ đã lập tức nổ súng điên cuồng. 

Khắp nơi toàn là thi thủ màu thép xanh đang lao đến trong ánh lửa đỏ rực. 

Có kẻ đang gặm xé thi thể, có kẻ cuộn mình như rắn trên giàn thép. 

Mỗi bước tiến lên của Minamoto Chisei đều giẫm trên máu nóng.

“Cục Địa chấn vừa phát cảnh báo động đất và sóng thần! Còn 7 phút nữa là sóng thần ập đến!” 

Tiếng Miyamoto vang lên trong tai nghe. 

“Tu Di Tọa chỉ trụ được tối đa 15 phút nữa thôi. Sở Nghiên cứu Ganryu đang chuẩn bị rút lui, xin Thiếu chủ nhanh chóng hành động!”

“Nhóm 6 người của cậu đâu? Tôi chưa thấy ai cả!”

“Ở đằng kia kìa, trông... ngon mắt phết.” 

Dạ Xoa chỉ về phía tời máy. 

Sáu cái xác trong bộ đồ bảo hộ trắng bị quấn chặt bởi đám thi thủ có thân thể màu xanh thép.

“Chết tiệt! Không đủ người thì làm sao quay nổi thứ quái vật này?” 

Quạ ngửa đầu nhìn cái tời khổng lồ, đường kính hơn 2m, quấn quanh là cáp kim loại to bằng cổ tay. 

Trong trạng thái bình thường, chỉ riêng sợi cáp đó cũng đủ sức kéo 5 chiếc Trieste cùng lúc.

“Dạ Xoa chẳng phải từng khoe có sức hai người sao? Tôi cũng vậy. Quạ, cậu chịu nổi hai người chứ?” 

Minamoto Chisei nắm chặt vào bánh quay.

Vòng quay bằng sắt, đường kính gần 1m, lạnh buốt và ẩm ướt, quấn quanh là dây thừng to bằng ngón cái.

“Tôi có thể thử, nhưng nếu cả ba chúng ta đều quay... thì ai giữ lưng cho?” 

Quạ hỏi.

“Một tay tôi đủ sức hai người, tay còn lại vẫn bắn được.” 

Dạ Xoa vừa nói vừa xé toạc áo.

Minamoto Chisei tháo cà vạt, quấn quanh bàn tay, siết chặt bánh quay.

“Đếm đến ba, cùng đẩy!”

Vòng quay khớp vào trục, móc treo an toàn ở đầu Trieste bật lên. 

Minamoto Chisei nghiến răng, dùng toàn bộ sức lực xoay bánh quay. 

Tời khổng lồ bắt đầu chuyển động chậm chạp, tóe ra những tia lửa sáng văng xa cả mét. 

Cáp thép rít lên, căng đến mức như dây đàn sắp đứt.

Tu Di Tọa và Trieste, một mẹ, một con, được nối liền bởi “dây rốn” kim loại ấy. 

Mà nếu dây đứt... đứa con sẽ chết.

Cơ bắp toàn thân Minamoto Chisei cuộn lại như dây cáp siết chặt. 

Cà vạt mỏng cũng không ngăn được sức nóng bỏng rát từ ma sát, khiến anh cảm giác như đang nắm lấy sắt nung đỏ. 

Gió thét gào, mưa táp thẳng vào người, nhưng thân thể anh nóng đến mức nước bốc hơi.

Hai bên, Dạ Xoa và Quạ vừa quay vừa bắn, đẩy lùi từng con thi thủ đang lao đến.

“Thiếu chủ.” 

Sakura khẽ gọi từ phía sau.

“Hay quá, Sakura! Cô đến đúng lúc đấy, giữ lưng cho bọn tôi!” 

Minamoto Chisei mừng rỡ.

“Thiếu chủ... bỏ đi thôi. Giờ không kịp nữa rồi.”

“Sao cơ? Còn 7 phút nữa mới đến sóng thần mà!”

“Tin mới nhận. Sau khi Higumi bị tiêu diệt, đám thi thủ đang phá tuyến phòng ngự của Hayashigumi. Theo quét sonar, phía sau Trieste còn có đợt thứ 8 của thi thủ, số lượng bằng tổng 7 đợt trước cộng lại.” 

Sakura nói nhỏ. 

“Lần này không thể dùng vũ lực ngăn cản. Cách duy nhất là để tiểu thư Erii ra tay... tiêu diệt toàn bộ trước khi chúng trồi lên mặt nước. Nhưng như vậy, Trieste cũng sẽ bị hủy.”

Minamoto Chisei sững người.

“Điện thoại của ngài Masamune.” 

Sakura đưa điện thoại ra.

“Chisei, ta hiểu đây là quyết định khó khăn.” 

Giọng Tachibana Masamune trầm thấp. 

“Nhưng con đường của đàn ông vốn không có dễ dàng. Mất ba người đó, dĩ nhiên là đau đớn, họ vừa mới thoát khỏi địa ngục mà thôi. Nhưng nếu giờ không quyết, thì toàn bộ đều sẽ chết. Đám thi thủ sẽ tràn lên Nhật Bản, giết người giữa Tokyo. Chúng ta đã sắp thành công rồi, chỉ cần thêm một chút tàn nhẫn. Cậu là người dẫn đầu, phải hiểu điều đó. Erii đang tới. Ta đã cử trực thăng đến đón cậu.”

Minamoto Chisei quay nhìn ra biển. 

Dưới ánh đèn pha, những con sóng trắng xóa cuộn trào. 

Một chiếc thuyển nhỏ lao tới, Erii đứng ở mũi thuyền, mái tóc dài màu đỏ sẫm tung bay trong gió. 

Biển động dữ dội, nhưng con thuyền của cô lại lướt đi bình yên lạ thường.

5c0e92ff-f39b-4e2e-9dfc-a7684a59d291.jpg

90dc6d30-f42c-4331-8379-4ddcaf2fbff6.jpg

Đám thi thủ lao về phía cô, nhưng Erii chỉ nhẹ nhàng rút thanh katana dài màu anh đào, vung tay.

Một đường chém vụt qua, lũ thi thủ lập tức bị cắt đôi.

Khoảnh khắc ấy, cô như một kiếm thánh cổ đại giáng trần, tuy động tác lại vụng về như cô bé đang vẽ nguệch ngoạc bằng bút chì. 

Nhưng mỗi nhát chém đều mang theo ý chí tuyệt đối của sự chém giết, không phải cô dùng kiếm chặt chúng, mà là ra lệnh cho vạn vật phải đứt lìa.

Ngôn linh · Thẩm Phán.

Một loại ngôn linh chưa từng được ghi nhận trong lịch sử, chỉ tồn tại trong truyền thuyết.

Thi thủ càng lúc càng nhiều, cô càng chém nhanh hơn. 

Thanh kiếm trong tay cô dường như không còn trọng lượng, cũng chẳng theo quy tắc nào, chỉ liên tục phát ra mệnh lệnh, chết, chết, và chết.

Đám thi thủ dần cảm nhận được hơi thở của tử thần, bắt đầu lùi lại. 

Còn Erii vẫn điềm nhiên, như đang chơi một trò đấu võ trong game, chỉ có điều... trò này quá đẫm máu.

Cô rũ máu trên lưỡi kiếm, xắn tay áo, lộ ra cổ tay trắng ngần, rồi khẽ đặt tay xuống mặt biển, như đang vuốt ve một con mèo dữ. 

Trong khoảnh khắc, biển lặng lại.

Một vùng lãnh địa khổng lồ lan ra từ cơ thể cô, áp chế mọi thứ trong tầm ảnh hưởng.

Tiếng vỗ tay của cô vang lên nhịp nhàng. 

Bầu trời như bị xé rách, một mảng mây đen sụp xuống, để ánh trăng lạnh lẽo rải khắp mặt biển. 

Sóng gợn lăn tăn, phản chiếu ánh bạc như mảnh vụn. 

Nhiệt độ giảm nhanh chóng, mặt nước bắt đầu đông cứng.

0500d531-d72d-4415-8feb-6c32655408f7.jpg

Từ con thuyền nhỏ ấy, lớp băng lan ra bốn phía, nhanh đến mức mắt thường cũng thấy được. 

Trong mắt Minamoto Chisei, toàn bộ thi thủ bị đóng băng giữa làn nước, bất động. 

Dù có sức mạnh khủng khiếp đến đâu, chúng cũng chẳng thể giãy giụa. 

Trước mặt Erii chúng chẳng khác gì đồ chơi.

Cảnh tượng ấy ngay cả Anjou cũng phải kinh ngạc. 

Bí Đảng hiểu rõ về thế giới huyền bí, nhưng điều Erii đang làm vượt ngoài cả luyện kim thuật lẫn ngôn linh học, chạm đến một cõi khác: 

Lãnh địa của Thần.

Cô cúi đầu khẽ hát, ánh mắt như xuyên qua màn đêm, nhìn thấu biển sâu.

Tư thế ấy, giống hệt một vị thần đang từ ngai vàng trên cao lặng lẽ dõi xuống nhân gian.

Minamoto Chisei dựa lưng vào tời máy, bất lực. 

Anh biết, giờ không thể thay đổi gì nữa. 

Khi Erii trở thành như thế này, chẳng ai nói được với cô dù chỉ một lờ, ai đến gần cũng sẽ chết. 

Cô không còn là cô em gái ngoan ngoãn ngày nào, mà là hiện thân của Tử thần.

Sakura nhìn dáng vẻ tuyệt vọng của anh, rồi chợt hiểu ra, chỉ vài phút trước, anh còn liều mạng quay tời, gào thét như điên.

Thì ra, tận sâu trong lòng Minamoto Chisei... anh thật sự chỉ muốn cứu ba kẻ điên ấy mà thôi.

Phần 8:

Giữa tiếng nổ long trời lở đất, sóng xung kích ập tới như lời hẹn trước, đó là cú nổ của khoang năng lượng hạt nhân.

Lộ Minh Phi cảm giác như có ai dùng dao chém đứt dòng suy nghĩ của mình. 

Cậu chưa bao giờ trải qua thứ gia tốc dữ dội đến thế, so với nó, chiếc Maserati được độ của Hiệu trưởng Anjou thật chẳng khác gì đồ chơi trẻ con. 

Trước mắt tối sầm, màng nhĩ đau đến tưởng như đã rách toạc. 

Nhưng điều đó cũng đồng nghĩa: 

Họ đã thành công.

Một khi khoang năng lượng hạt nhân phát nổ, cả thành phố kia sẽ bị dòng dung nham nuốt chửng, biến thành địa ngục chìm sâu trong lòng đất. 

Đám thi thủ kia, những kẻ tựa như tử thần cũng sẽ được chôn vùi mãi mãi.

“Chúng ta… thật sự còn sống à?” 

Lộ Minh Phi thở hổn hển.

“Có mấy lần, em đã nghĩ chắc mình phải như các võ tướng Nhật khi lâm chung, ngâm thơ tuyệt mệnh ấy chứ. Hồi đọc sách thấy họ hay đọc những câu như ‘Ở tận cùng của địa ngục vẫn có ánh sáng, mây tan rồi trăng sáng trong lòng. Bốn mươi chín năm phồn hoa như giấc mộng, rượu một chén tiễn vinh hoa.’ Hay ‘Thuận nghịch vốn không hai lối, đại đạo ở trong tâm.Năm mươi lăm năm mộng huyễn, tỉnh ra chỉ còn giấc cuối cùng.’ nghe mà thấy ngầu thật.”

“Thực ra họ đâu có ứng khẩu,” Sở Tử Hàng nói, “đa phần mấy vị võ tướng chữ nghĩa chẳng ra sao, đến lúc lâm chung mới nhớ cần lời để lại, bèn nhờ người soạn sẵn, chết rồi đọc cho kịp thôi.”

“Em đoán mà! Chứ nếu tới lúc đó mà chỉ thốt ra được câu ‘Anh hùng tha mạng!’ thì còn gì thi vị nữa đâu.”

“Có điều,” Sở Tử Hàng khẽ nói, “còn có thứ khác cũng sống sót rồi.”

Lộ Minh Phi nhìn lên màn hình, hàng vạn bóng đen đang từ đáy biển lao lên, tụ lại thành một xoáy nước khổng lồ.

Đám thi thủ cuối cùng, lũ còn sót lại của Takamagahara lại đông hơn tưởng tượng, và chúng không hề bị cuốn vào vụ nổ. 

Giữa cơn lốc đen ấy, một bóng hình khổng lồ dần hiện ra. 

Mỗi lần nó quẫy chiếc đuôi dài, cả biển nước cuộn trào, kéo theo vô số xoáy ngầm.

Lũ thi thủ bám quanh nó mà trồi lên, như đàn cá bám theo cá voi di cư. 

Con bơi nhanh nhất đã áp sát con tàu Trieste.

Dưới ánh đèn GasRay, những chiếc nanh trong suốt như băng lóe lên rực rỡ.

“Giờ còn muốn ngâm thơ nữa không?” 

Sở Tử Hàng hỏi.

“Anh hùng tha mạng…” 

Lộ Minh Phi khóc không ra nước mắt.

Độ sâu: 3000 mét.

Lực quán tính từ vụ nổ hạt nhân đã tiêu tan, họ không còn cách nào tăng tốc. 

Có lẽ Sở Tử Hàng vẫn có thể kích hoạt Quân Diễm một lần nữa, nhưng chiếc tàu lặn đã không chịu nổi thêm cú chấn động nào. 

Vỏ tàu phát ra tiếng rít rợn người.

Lớp cửa kính nhựa trong suốt đang biến dạng thấy rõ.

Quân Diễm và sóng xung kích đã khiến cấu trúc Trieste bị tổn hại nghiêm trọng, giờ mà nổi được lên mặt biển đã là kỳ tích. 

Hy vọng duy nhất còn lại chính là dây an toàn từ Tu Di Tọa, nếu nó kéo kịp.

“Hình như có tiếng vỏ trứng vỡ…” 

Lộ Minh Phi thì thào.

“Là vỏ tàu đang nứt ra.” 

Sở Tử Hàng đáp.

Tiếng nứt lạo xạo thật sự giống như vỏ trứng vỡ ra, từng vết rạn lan dọc thân tàu.

Họ đang ở trong cái “vỏ trứng” khổng lồ ấy.

Tiếng kim loại rách toạc khiến người ta sởn gai ốc, rồi là tiếng “phụt” và âm thanh cuồn cuộn của chất lỏng.

“Chết mẹ! Rò rỉ rồi!” 

Lộ Minh Phi mặt cắt không còn giọt máu.

“Rò thật, nhưng nước chưa vào khoang lái.” 

Sở Tử Hàng nói.

“Trieste có lớp vỏ kép, giữa hai lớp là dầu nhẹ. Giờ chỉ mới thủng lớp ngoài, dầu đang rò ra. Gọi Tu Di Tọa! Gọi Tu Di Tọa! Mau lên! Chúng tôi cần dây an toàn hỗ trợ!” 

Sở Tử Hàng hét lớn.

Nhưng họ không biết rằng, tiếng gọi của họ đang vang vọng trong một Tu Di Tọa trống rỗng, nơi khối nền khổng lồ ấy đang lặng lẽ chìm xuống biển.

Lũ thi thủ chiếm giữ nó không thể thoát, và khi chìm hẳn, chúng sẽ bị băng phong.

Trên mặt biển, trực thăng lơ lửng trong luồng sáng trắng, bao trùm lấy chiếc thuyền nhỏ và Erii đang đứng trên đó.

Cánh quạt xoáy tung cuồng phong, nhưng ngay phía dưới, biển lại tĩnh lặng tuyệt đối.

Những bức tường sóng cao ngất cũng không thể xâm nhập vùng nước ấy.

Erii khe khẽ hát, với cô làm trung tâm, mặt biển trong phạm vi 1km đã hoàn toàn bị đóng băng.

Sóng thần đã ập tới, từng lớp từng lớp cuộn trào cao hàng chục mét, nhưng tất cả đều vỡ tan ở rìa lãnh địa của cô.

Tứ phía chìm trong bóng đen, chỉ còn một vệt trăng mảnh soi lên mặt băng trong suốt ấy.

Nói là trực thăng đang chờ đón Erii, chẳng bằng nói chính cô đang che chở cho nó.

Chỉ cần chiếc trực thăng dám rời khỏi lãnh địa của cô, cơn gió dữ ngoài kia sẽ bẻ gãy cánh quạt trong nháy mắt.

Minamoto Chisei cúi đầu nhìn xuống, nhìn cô, nhìn chiến trường chôn vùi bao sinh mạng này rồi lặng lẽ châm điếu xì gà Caesar tặng hôm gặp đầu tiên.

Chợt thấy nhớ… những ngày điên rồ mà ấm áp ấy, khi anh bị đám “thần kinh” kia vây quanh, ca hát, cười đùa.

Erii đứng lên.

Mặt biển cũng đồng thời trồi lên thành một núi băng khổng lồ, thon dần về phía chân, đỉnh phẳng như gương soi.

Trên mặt băng ánh lên sắc lam nhạt, trong đó lũ thi thủ bị phong ấn, còn bên dưới, vô số mũi băng như răng nanh mọc lên nhanh chóng.

Cô đứng giữa không trung, xung quanh là vách băng dựng đứng, lưỡi băng tua tủa.

Cô khẽ lẩm nhẩm điều gì đó, từng lời phát ra đều không ai hiểu nổi.

“Ghê thật…” 

Quạ và Dạ Xoa đồng thanh cảm thán.

“Đó là Tsukuyomi.” 

Sakura khẽ nói.

Bỗng nhiên, núi băng kéo cả Erii chìm xuống biển, sóng nước bắn lên cao hàng chục mét.

Khối băng khổng lồ ấy rơi xuống như một cây thập tự bằng băng, cắm thẳng xuống đáy sâu, mang theo ý chí “chém rạch” bén đến tận linh hồn.

Trieste ngừng nổi lên.

Nó bị quây kín bởi lũ thi thủ.

Qua cửa kính, một bóng đen khổng lồ trườn ra, con rồng đen đang quẫy đuôi trong biển sâu.

Chính là thứ đã giãy giụa trong khe nứt khi nãy, thi thủ do Long tộc thuần huyết tạo ra.

Cuối cùng, nó đã phá tung lòng biển mà trỗi dậy.

Đôi mắt vàng rực như đuốc, thân thể thối rữa khoác lên mình giáp cổ xưa, xích đồng thiếc xếp chồng quanh ngực, còn trong khoang sườn trống rỗng lại đầy Cá Rắn Răng Quỷ cuộn tròn như bầy ong!

Cả cơ thể nó chính là tổ quỷ.

Từng ngọn “đèn” lóe sáng đồng loạt, đó là đôi mắt của vô số Cá Rắn vừa tỉnh giấc.

Áp lực Long uy tràn vào khoang lái, có thể nghiền nát tinh thần con người chỉ trong khoảnh khắc.

Vị vương giả của lũ thi thủ gầm lên trong câm lặng, nanh dài trong suốt như pha lê.

Họ đã hết đường thoát.

Từ Tu Di Tọa, không còn bất kỳ hồi âm nào nữa.

Con rồng khổng lồ từ từ mở rộng khung sườn, từng bầy Cá Rắn ào ạt tràn ra như tổ ong vỡ, lao thẳng về phía Triestee. 

Tiếng chúng cắn nuốt vang lên, như hàng vạn con tằm đồng loạt gặm lá dâu, rào rào điên cuồng.

Bên ngoài ô cửa sổ, vô số con mắt vàng lấp loáng, dày đặc đến rợn người.

Trên mặt kính, dấu răng chằng chịt như vết khắc. 

Từ mọi hướng, tiếng rít ghê rợn vang lên, chúng không chỉ cắn vào kính mà còn đục thủng cả lớp vỏ kim loại. 

Giữa hai lớp vỏ ngoài và vỏ trong, từng đàn Cá Rn bơi lượn như điên, gặm sạch mọi thứ, từ dây cáp quang, lớp đệm, đến những chi tiết nhỏ nhất.

Các bảng điều khiển vốn vẫn đang hoạt động bỗng tắt phụt. 

Áp kế, đồng hồ nước, ampe kế, tất cả trở về con số 0. 

Trieste đang bị ăn sống. 

Lớp vỏ cuối cùng bảo vệ họ, giờ chỉ còn là vỏ kim loại mỏng manh của khoang trong.

“Rất vui được quen biết cậu.” 

Sở Tử Hàng khẽ nói.

“Em cũng vậy… thật sự vui.” 

Lộ Minh Phi mơ hồ đáp lại. 

“Thật ra, em cũng rất vui được quen biết anh.”

Caesar vẫn còn hôn mê, bất động.

Một tiếng nổ giòn, kính cửa sổ vỡ tung, nước biển mang theo áp lực khủng khiếp tràn vào khoang lái. 

Cơn đau như gãy hết xương sườn khiến Lộ Minh Phi gần như ngất đi, phổi cậu căng phồng, không khí trong lồng ngực tìm mọi khe hở để thoát ra. 

Hàng ngàn con Cá Rắn lao đến bao vây họ.

Trong khoảnh khắc đó, nước biển bỗng trở nên bỏng rát, Sở Tử Hàng đã kích hoạt Quân Diễm. 

Lửa bùng lên giữa lòng biển, vừa để đốt lũ quái vật, vừa thiêu luôn cả họ. 

Sở Tử Hàng vốn quen với cách cùng địch đồng quy vu tận, từ trước đến nay, anh luôn như thế.

Nhưng ngay khi Quân Diễm nổ bùng, một cơn lạnh thấu xương từ trời giáng xuống, bóp nghẹt ngọn lửa đang bùng cháy, ép nén nó lại. 

Lửa của Sở Tử Hàng bị cưỡng chế thu nhỏ, giống như một quả bom đang phát nổ bị ép quay ngược! 

Lộ Minh Phi ngẩng đầu lên, một cây thập tự bằng băng, sáng lam rực rỡ, đang lao xuống mang theo dòng nước cuộn trào.

Khí tức của nó lan khắp biển sâu, một thứ lạnh thấu xương, sắc bén đến mức có thể cắt đôi cả đại dương. 

Con rồng ngẩng đầu, không phát ra tiếng gầm nào, chỉ có đôi đồng tử vàng sáng rực phản chiếu hình bóng cây thập tự băng. 

Nó biết, diệt vong đang ở ngay trước mắt, nó co người lại, run rẩy như đang chờ đón bản án cuối cùng. 

Đám Cá Rắn cũng ngừng cắn, vội vàng tìm đường chui trở lại thân rồng.

Thiếu oxy, áp lực cực đại, đủ để giết họ bất cứ lúc nào, thế nhưng Lộ Minh Phi vẫn còn chút ý thức. 

Trong mơ hồ, cậu cảm thấy một luồng khí quen thuộc đang từ trên trời giáng xuống… như có ai đó, từ xa xăm trở về.

Thập tự băng xuyên thẳng qua sống lưng con rồng. 

Vị vuơng giả không còn sức chống cự, bị kéo xuống vực sâu cùng cây thập tự, chiếc đuôi khổng lồ bất lực quẫy trong dòng nước. 

Những thi thủ khác bị cắt lìa chỉ trong một khắc.

Đây là lần thứ hai Lộ Minh Phi chứng kiến một “ý chí sát phạt tuyệt đối” như vậy, chỉ sau Diệt Thế Nghiệp Vũ của Long Vương Fenrir: 

Một bản án của thần dành cho nhân gian, đóng đinh mọi tội lỗi lên cột nhục nhã, không cho phản kháng, không cho biện hộ.

Từ đuôi cây thập tự, một bóng dáng nhẹ nhàng vút lên, một cô gái trong bộ miko đỏ trắng, ống tay áo tung mở trong nước biển. 

9e566e4e-72ed-4b96-9c76-b44c40664bb1.jpg

Dải buộc tóc đứt rơi, mái tóc dài đỏ sẫm như rêu san hô lan tỏa giữa sóng nước.

Lộ Minh Phi bật thốt: 

“NoNo!”

Khoảnh khắc đó, cậu biết mình sẽ không bao giờ quên. 

Dù sau này đôi mắt đã mờ, ký ức đã nhòe, mái tóc đỏ như rong ấy vẫn sẽ ở lại. 

Nó khiến cậu nhớ đến ký ức không thể phai. dưới đáy đập Tam Hiệp, NoNo cởi bộ đồ lặn, đưa cho cậu mặc. 

Khi ấy cô chỉ còn lại bộ bikini, vừa gợi cảm vừa kiên cường. 

Làn tóc đỏ sẫm của cô tung bay trong nước, đôi mắt dịu dàng tràn đầy khích lệ;

Hãy sống tiếp đi!

Với kẻ yếu đuối như cậu, chỉ sống sót thôi đã là cố gắng lớn nhất. 

NoNo hẳn đã nghĩ vậy, dù chính cô cũng rất sợ, vẫn cố mỉm cười thật dịu dàng để cậu không tuyệt vọng.

“NoNo! NoNo!” 

Lộ Minh Phi gào lên, cố gắng bơi đến gần.

Ý thức dần tan rã, chỉ còn hình bóng tóc đỏ ấy lấp đầy tâm trí. 

Cậu dang tay muốn ôm lấy bóng dáng đó, không hề để ý ánh mắt kia lạnh lẽo như Tử Thần.

“NoNo!” 

Cậu kêu gào, mặc cho nước biển tràn vào phổi.

Cô gái rút thanh katana dài sắc anh đào ra, mũi kiếm chỉ thẳng vào trán Lộ Minh Phi, chính là thứ vũ khí vừa dễ dàng chém nát bọn thi thủ.

Nhưng khi cậu bơi tới, ánh mắt vô cảm như băng giá của Erii lại bỗng tan vỡ. 

Không có mô tả.

Trong đôi mắt ấy, nét ngây thơ của một cô bé trở lại. 

Cô không vui mừng, chỉ ngạc nhiên và tò mò, như thể đang nhìn một kẻ ngốc giữa phố bất ngờ chạy về phía mình.

Còn Lộ Minh Phi, cậu tưởng mình đang cố sức bơi, nhưng thật ra chỉ quẫy đạp vụng về như con vịt con. 

Erii vòng quanh cậu như một nàng tiên cá, không hiểu vì sao cậu trai này lại trông như sắp khóc.

Rồi ánh sáng tắt hẳn. 

Cậu không chạm được vào cái bóng đó, chìm dần xuống, tin rằng mình đã chết. 

Hơi thở cuối cùng rời khỏi phổi, nhưng một vòng tay ấm áp đã ôm lấy cậu.

Một mũ bảo hộ lặn được đội lên đầu cậu. 

Oxy tràn vào, ý thức khẽ hồi sinh. 

Trong làn sáng của đèn mũ, cậu cố gắng nhìn xem ai đang ôm mình, nhưng chỉ thấy một bóng mờ. 

Cậu không biết đó có phải là NoNo không, bởi NoNo không có ngôn linh, còn cô gái này… sức mạnh vượt xa mọi hỗn huyết chủng cậu từng thấy. 

NoNo kiêu hãnh như hoa hồng, còn cô gái này mềm mại như cánh anh đào.

Cô chỉ lên phía trên. 

Lộ Minh Phi yếu ớt lắc đầu, trên kia còn hàng trăm mét nước, sức cậu không đủ.

“Đừng chết…” 

e7559259-6f9f-4308-869b-9176c17686a8.jpg

Giọng nói của cô vang lên trong đầu.

“NoNo… NoNo…” 

Cậu chỉ nhớ được cái tên ấy.

“Đừng · Chết…” 

00370f95-b694-4a45-b612-8a4c7c3f834a.jpg

Giọng cô lại vang lên.

Rồi cô buông cậu ra, bơi lên phía trên. 

Lộ Minh Phi ngẩng đầu nhìn, bộ miko đỏ trắng ấy dần biến mất trong làn nước tối.

Cậu nhìn xuống tay mình, một con vịt cao su màu vàng.

“Tôi sẽ không chết đâu…” 

Cậu thì thầm, trong lòng vang lên một nụ cười yếu ớt.

“Vì chị… vẫn chưa bỏ rơi tôi mà.”

e05d4677-56b2-4030-ac9f-eb4fba82bac0.jpg

55fc629b-572f-4dbd-9ff4-c0d3168ded1e.jpg

3fcd0085-4aff-4308-8769-0b38296c25fb.jpg

057e4d01-32cb-49df-a587-d8a6a41b2491.jpg