Vol 3: Triều Dâng Dưới Vầng Trăng Đen – Phần Thượng - Chương 15: Biển nơi rồng trỗi dậy - Phần 1-2-3-4

Phần 1:

“Đã đến vùng không phận trên xác tàu Lenin. Chuẩn bị thả khoang năng lượng hạt nhân. Mật độ neutron vượt ngưỡng an toàn 120%. Dự kiến khoang năng lượng sẽ phát nổ sau 20 phút, đương lượng nổ ước tính khoảng 500.000 tấn TNT.”

Caesar lớn tiếng báo.

“Cho phép thả khoang năng lượng.”

Minamoto Chisei đáp.

“Tu Di Tọa đã sẵn sàng thu hồi Trieste.”

Phía sau anh, Quạ và Dạ Xoa nhìn nhau, ánh mắt nặng trĩu.

Cả hai đều hiểu rõ, xác suất sống sót của Trieste gần như bằng không.

Những gì Chisei nói chỉ là lời trấn an.

Theo mô phỏng của Kaguya-hime, tỉ lệ sống sót chưa đến 1%.

Bởi khoang năng lượng đã được cải tạo, sức công phá thật sự vượt xa mức “500.000 tấn” như anh nói.

Với uy lực ấy, đủ để tạo nên sóng thần, chỉ thứ sức mạnh như vậy mới có thể xóa sổ phế tích nơi thần bị chôn vùi.

Dù Caesar và đồng đội có thoát được khỏi làn sóng nhiệt và xung chấn của vụ nổ, họ vẫn khó lòng thoát khỏi đám Thi Thủ còn sót lại.

Một vụ nổ hạt nhân không chắc đã tiêu diệt hết được chúng.

“Giải phóng khoang năng lượng! Toàn đội lập tức quay về!”

Caesar kéo chốt, nhả móc treo khoang hạt nhân.

“Khoan đã!”

Sở Tử Hàng gào lên.

Nhưng đã muộn.

Khoang năng lượng hạt nhân màu vàng từ từ rơi xuống.

Một khi móc thả đã mở, nó và Trieste hoàn toàn tách rời.

Với sức nặng của nó, con tàu không thể nào treo lại được nữa.

“Có chuyện gì thế?”

Caesar hỏi.

“Ngay trước khi anh thả khoang năng lượng, mật độ neutron đột ngột giảm mạnh. Khoang năng lượng tự động kích hoạt chế độ bảo vệ an toàn, thanh cadmium đã chèn lại vào lò phản ứng… nó sẽ không nổ đâu!”

“Không thể nào?”

Lộ Minh Phi kêu lên.

“Thứ đồ do Bộ Trang bị chế tạo mà trước đây chúng ta muốn nó đừng nổ thì nó lại đua nhau phát nổ, còn giờ khổ sở dụ nó kích hoạt thì nó lại chẳng chịu nổ? Họ đùa với bọn mình à!?”

“Sở Nghiên cứu Ganryu, lập tức phân tích nguyên nhân! Khoang năng lượng bị sao vậy?”

Chisei cũng sững người.

Kế hoạch tinh vi của Bát gia Jaki vốn trơn tru đến hoàn hảo.

Chỉ cần thêm 20 phút nữa, Shinsojo sẽ bị thiêu rụi trong ngọn lửa và chấn động của vụ nổ hạt nhân.

Nhưng ngay lúc này, khoang năng lượng mà Sở Ganryu dày công cải tạo lại trục trặc.

“Đã có kết quả phân tích!”

Miyamoto Shiyyu hét lên qua kênh liên lạc mật của Bát gia Jaki.

“Hệ thống kích nổ gặp sự cố! Chúng ta đã cải tiến mạch điều khiển của Bộ Trang bị, thêm vào mạch kích nổ phụ. Nhưng bản ghi dòng điện vừa thu được cho thấy mạch đó đã hỏng, có thể bị đoản mạch trong lúc rơi. Khi hạ xuống, chúng ta để Caesar khởi động hệ thống tự kiểm tra của Trieste, nhưng không thể tiết lộ về mạch kích nổ, nên nó không được kiểm tra.”

“Nghĩa là nó sẽ không phát nổ nữa sao? Chúng ta đã đánh thức những linh hồn trong Shinsojo, mà giờ khoang năng lượng lại mất tác dụng?”

Sắc mặt Chisei tái nhợt.

Anh không thể tin nổi.

Chỉ một sơ suất nhỏ, một lỗi nhỏ bé đã biến kế hoạch thành thảm họa, gần như không còn cách cứu vãn.

“Không… vẫn còn hy vọng. Có thể kích nổ thủ công, nếu… nếu nhập mật mã bằng tay. Khi đó, có thể đánh lừa hệ thống điều khiển, buộc nó tái khởi động ở trạng thái quá nhiệt.”

“Nhưng họ đang ở độ sâu 8.600m dưới đáy biển! Làm sao nhập mật mã bằng tay được!?”

Chisei gầm lên.

“Vẫn còn cơ hội. Trên Trieste có bộ giáp lặn Zeppelin, có thể dùng để di chuyển dưới đáy biển. Dù thời gian hoạt động ngắn, nhưng đủ để xuống tới khoang năng lượng. Chỉ cần mở tấm kim loại ở đáy khoang, họ sẽ thấy bàn phím nhập mật mã. Nó chống nước, chỉ cầu mong nó chưa bị nhiệt độ cao làm tan chảy.”

Miyamoto Shiyu nói.

“Nhưng ai sẽ chịu hy sinh mạng mình để xuống đó nhập mật mã chứ? Giờ thì chẳng lừa nổi ai nữa rồi, bảo họ xuống đó chẳng khác nào bảo họ đi chết! Họ làm sao tin ta được? Họ lẽ ra chỉ cần làm theo lệnh của trụ sở!”

Chisei đập mạnh vào lan can, giọng nghẹn lại.

“Người đã viết xong di thư chưa chắc đã không sẵn lòng chết.”

Sakura khẽ nói.

“Không thử thuyết phục thì sao biết họ không đồng ý? Giờ chúng ta chẳng còn ai khác có thể làm gì được. Nếu có thể, tôi nguyện xuống đáy biển để nhập mật mã. Nhưng tôi không thể. Nếu không phá hủy Shinsojo, thảm họa sẽ còn lớn hơn. Chúng ta đã đánh thức quỷ dữ. Thà để nó ngủ mãi còn hơn để nó thoát ra.”

Chisei hít sâu một hơi.

Anh hiểu ý Sakura.

Lúc này không còn là chuyện có nên hy sinh đội lặn hay không, mà là hy sinh bao nhiêu người để ngăn cơn ác mộng thoát ra khỏi phong ấn.

Nếu cần, anh sẵn sàng đánh đổi toàn bộ sinh mạng nơi đây.

Nhưng làm sao để thuyết phục ba người đang ở đáy tuyệt vọng kia?

Tinh thần của nhóm Caesar đã căng như dây đàn.

Họ đã chờ được kéo lên mặt nước, giờ lại phải nghe rằng họ chưa thể rời đi, thậm chí còn phải bước vào đáy sâu hơn, Chisei chẳng thể tìm được lời nào thuyết phục.

“Nghe đây, có tin xấu.”

Giọng Chisei vang lên qua kênh liên lạc.

“Mạch điện của khoang năng lượng gặp sự cố. Các cậu chưa thể nổi lên. Các cậu phải thực hiện một chuyến lặn sâu nữa, nhập mật mã bằng tay. Đây là cơ hội duy nhất của chúng ta.”

Anh không thể giả vờ thêm được nữa.

Chỉ còn cách nói thật.

Liệu họ có tin, có chịu đi hay không, giờ là do chính họ quyết định.

“Nếu chúng tôi từ chối,” Caesar nói khẽ, “các người cũng sẽ không kéo bọn tôi lên, phải không?”

“Nếu các cậu từ chối, tất cả chúng ta đều chết. Kéo hay không kéo, cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa.”

Chisei đáp.

“Ý anh là… muốn chúng tôi vì cứu mọi người mà tự đi chết sao?”

“Nếu tôi đang ở trên tàu lặn, tôi sẽ làm.”

Giọng của Minamoto Chisei trầm tĩnh nhưng kiên định.

“Khốn kiếp!”

Caesar gầm lên.

“Vậy thì suốt đời anh cũng đừng mơ đến bãi biển thiên thể hay bán kem chống nắng nữa, con rùa khổng lồ ở đảo Pinta! Anh thật sự muốn thế à? Việc anh bảo tôi làm chẳng khác nào bảo tôi vĩnh viễn không được thấy lễ cưới của chính mình!”

Minamoto Chisei đáp, từng chữ rắn rỏi:

“Tôi không muốn, nhưng tôi vẫn sẽ làm. Còn cậu có làm hay không, là chuyện của cậu.”

“Nhật Bản đúng là cái ổ toàn lũ điên! Các người thật sự là một đám con hoang mất trí!”

Caesar đứng bật dậy, giật tai nghe ném cho Sở Tử Hàng:

“Tôi không muốn nói chuyện với gã điên đó nữa. Giữ liên lạc với hắn đi. Lượng oxy chỉ còn đủ 12 phút. Mật mã là do tôi đặt, chỉ mình tôi biết được. Nếu sau 12 phút tôi chưa quay lại… thì chẳng ai có thể kích nổ khoang hạt nhân nữa. Khi đó, kéo dây an toàn lên, rút đi.”

“Đại ca… anh… anh…”

Lộ Minh Phi lắp bắp.

“Trước khi lặn, tôi đã nói rồi. Tôi là đội trưởng, hai người là người phối hợp. Không ai được tự ý hành động.”

Caesar lạnh giọng.

“Làm đúng như lời tôi nói. Nếu tôi không quay lại, Sở Tử Hàng sẽ thay tôi chỉ huy. Có vẻ như việc chuẩn bị sẵn di thư thật sự không thừa.”

“Đại ca, em…”

Lộ Minh Phi định nói, nhưng Caesar chộp cổ cậu, đẩy sang bên:

“Cậu còn chưa viết di thư, tranh thủ vài phút đi, nghĩ xem muốn để lại cho ai.”

“Để tôi đi. Anh là đội trưởng mà.”

Sở Tử Hàng tháo dây an toàn.

Caesar ép mạnh vai anh xuống ghế, mặt không biểu cảm:

“Đừng tưởng tôi làm vậy là vì muốn hy sinh cho các cậu. Tôi có vị hôn thê, mạng tôi đáng giá hơn hai người gộp lại. Nhưng tôi không muốn sống sót trong khi một trong hai người chết ở nơi này. Nếu chuyện đó xảy ra, tôi không biết sau này phải kể lại cuộc đời mình thế nào, nhục nhã đến mức tôi thà nuốt đạn tự sát còn hơn.”

Sở Tử Hàng khẽ nói:

“Anh đúng là người chỉ biết sống vì kiêu hãnh.”

Caesar ngoảnh lại, từ trên cao nhìn xuống.

Ở độ sâu 8.600m dưới biển, trong đôi mắt xanh của anh, Sở Tử Hàng dường như thấy lóe lên một tia nắng rực rỡ.

“Chúng… chúng tới rồi!”

Lộ Minh Phi khàn giọng kêu.

Sở Tử Hàng nhìn qua ô cửa kính dưới chân:

Từ lòng đống đổ nát, một làn sương đỏ thẫm tràn ra.

Dòng máu rồng ẩn sâu trong đất đá bắt đầu khuấy động.

Từ những khe nứt, những sinh vật mảnh dài bò ra, xé rách lớp màng bọc quanh thân, ánh lên sắc kim loại lạnh lẽo, trong mắt là sắc vàng dữ tợn.

Vì giấc ngủ kéo dài quá lâu, chúng chưa thể đứng vững, chỉ biết bò lê trên đáy biển, thân dưới uốn lượn.

Nhưng khi dòng máu rồng thấm vào, sức mạnh thời thượng cổ bùng dậy, chúng bật lên, đuôi quất mạnh, lao vụt lên trên.

Chúng lướt qua bên thân tàu Trieste, không buồn liếc nhìn ánh sáng bên trong khoang kim loại.

Trong mắt chúng chỉ còn bóng tối vô tận phía trên, hàng trăm, hàng nghìn, hàng vạn sinh vật đã thoát khỏi phong ấn, chuẩn bị tràn lên thế giới con người.

“Mình người đuôi rắn…”

Sở Tử Hàng thì thầm.

“Không phải rồng thuần chủng. Sinh thời chúng cũng là hỗn huyết chủng. Thành phố này… không phải của loài rồng, mà là của tổ tiên hỗn huyết chủng.”

“Giống như khi rồng bay lên trời vậy…”

Lộ Minh Phi lẩm bẩm.

Trên màn hình quan sát, vô số bóng dài đang quẫy đuôi bơi lên, ánh nham thạch chiếu rọi thân thể chúng, xoắn vào nhau thành một cơn lốc vàng rực.

“Chờ đến khi chúng trồi lên mặt biển, chuyện sẽ trở nên phiền toái. Chỉ cần một con bị quay được, ngày mai toàn bộ báo chí thế giới sẽ nổ tung.”

Caesar nói.

“Nhưng đó không còn là việc của ta. Giao cho lũ Nhật kia đi, đến lúc đội hỗ trợ của họ ra tay rồi. Nhiệm vụ của ta là san phẳng nơi này. Dù là Lenin, Phôi thai hay Takamagahara, chỉ cần tồn tại đã là mối họa.”

“Bộ giáp lặn chỉ trụ được 10 phút.”

Sở Tử Hàng nói.

“Tôi sẽ hạ tàu lặn thêm chút nữa.”

“Thời gian đó đủ rồi.”

Caesar chui vào khoang áp suất bên hông khoang lái, khép chặt cánh cửa dày cả chục phân.

Bên ngoài là thế giới của áp lực kinh hoàng.

Bộ giáp Zeppelin dùng cho độ sâu cực hạn không còn mang hình người như đồ lặn thông thường, mà gần như là một quả cầu kim loại khổng lồ, .

Dù được chế tạo bằng hợp kim titan–magi hàng không, vỏ giáp dày hơn 5 phân, nó vẫn không thể trụ lâu.

Bên trong, khoang cầu được bơm đầy dung dịch sinh lý áp suất cao, chỉ có khu vực mặt nạ là có khí thở.

Người điều khiển di chuyển không phải bằng tay chân thật, mà qua những cánh tay kim loại gắn bên ngoài.

Caesar hít một hơi sâu, nhẩm lại toàn bộ quy trình trong đầu.

Anh chui vào từ lối dưới, dòng dung dịch tràn vào, đèn trong mũ bật sáng.

Anh siết chặt tay cầm của cánh tay kim loại, thổi một hơi vào micro trong mũ:

“Sở Tử Hàng, kiểm tra liên lạc.”

“Tôi nghe rõ lắm. Còn anh?”

Giọng Sở Tử Hàng vang lên, xen giữa tiếng tạp âm.

“Rõ như ban ngày.”

Caesar dừng lại một thoáng, rồi hỏi khẽ:

“Cậu cũng là người kiêu hãnh, đúng không?”

Sở Tử Hàng hơi khựng lại.

“Chỉ là cách thể hiện của cậu khác tôi thôi.”

Caesar tiếp lời.

“Cậu kiêu hãnh đến khó chịu, nhưng nếu không có lòng kiêu hãnh ấy, cậu chẳng xứng để tôi xem là đối thủ. Đám lão già nhà tôi muốn chơi xấu cậu, nhưng chuyện đó không liên quan đến tôi. Đừng tưởng tôi sẽ dùng mấy trò hèn hạ đó. Nếu tôi chết mà cậu sống, thì cứ sống cho kiêu hãnh đi, đừng để bị hạ gục bởi những kẻ tôi khinh.”

Khoảnh khắc hệ thống phun áp đẩy bộ giáp Zeppelin ra ngoài, Sở Tử Hàng thấy Caesar trong khoang cầu giơ tay lên, ngón cái hướng thẳng về phía anh, không rõ là lời vĩnh biệt hay lời hẹn khải hoàn.

Phần 2:

Caesar từ từ chìm xuống giữa lòng biển sâu, thỉnh thoảng lại có những thi thủ lượn qua bên cạnh anh.

Cả khu tàn tích này như một Hoàng Tuyền giam cầm linh hồn, và giờ đây cổng địa ngục đã mở, vô số linh hồn điên cuồng tháo chạy.

Những thi thủ kia đã chẳng còn thần trí, chỉ còn lại bản năng của loài dã thú.

Dường như chúng cảm nhận được tai họa sắp giáng xuống, sự hủy diệt của Takamagahara, nên đang liều mạng bỏ trốn, chẳng buồn tấn công bất cứ thứ gì trên đường.

Caesar không hiểu nổi vì sao những sinh vật đã chết hàng ngàn năm ấy lại có thể linh cảm được một vụ nổ hạt nhân, điều đó vốn vượt xa khả năng của chúng.

Những kẻ từng là hỗn huyết chủng cổ đại, có kẻ còn nguyên vẹn, có kẻ thân thể tàn khuyết, như những xác ướp nhưng được bảo tồn bằng thuật luyện kim vượt trội hơn nhiều.

Năng lượng của chúng bị niêm phong trong thân xác bất tử.

Có kẻ vỡ mất nửa đầu, có kẻ bị xuyên thủng bụng, như tàn tích của một trận chiến khốc liệt thời thượng cổ.

Có lẽ, các luyện kim sư cổ đại đã dùng chính những hài cốt chiến binh ấy làm vật liệu.

Caesar nhớ lại bức chạm khắc chiến trận trên cổng Torii lúc trước, hẳn là trận chiến đó từng thật sự xảy ra, và chính nó đã chôn vùi thành phố này.

Tàu Trieste lơ lửng phía trên anh, sợi dây nối ở eo gắn liền Caesar với nó, rồi từ đó lại nối tiếp qua Tu di Tọa nơi được neo chặt dưới đáy biển.

Từng lớp từng lớp, như những sợi huyết mạch nối liền nhau.

Dưới ánh sáng từ nham thạch và GasRay, khoang năng lượng hạt nhân và xác tàu Lenin hiện ra rõ mồn một.

Khoang dài hẹp bị ném xuống giữa đống ốc phổi khổng lồ, hàng triệu sinh vật nhỏ li ti đang ngọ nguậy quanh đó.

Caesar rơi vào giữa đống ốc phổi, những sinh vật li ti này không ngừng rơi rớt ra từ thân tàu Lenin, đập lên vỏ kim loại của bộ giáp Zeppelin tạo thành những âm thanh trầm nặng.

Anh gắng sức điều khiển cặp tay máy cồng kềnh để đứng dậy, rồi bước đi giữa đống ốc phổi, từng bước một tiến về phía khoang hạt nhân.

Dòng hải lưu hỗn loạn đến mức anh không dám nổi lên, chỉ có thể bám sát đáy biển, nửa đi nửa bò, từng chút một.

Trên đầu, vô số thi thủ bơi qua.

Có bao nhiêu trong số chúng đã sống lại?

Hàng ngàn, hay hàng vạn?

Caesar không đếm nổi.

Takamagahara trong thời cực thịnh hẳn đã chôn giấu dưới lòng đất vô số xác rồng, những kẻ mang mình người đuôi rắn, như thể đã thừa kế trực tiếp nền văn minh của long tộc, khác hẳn con người.

Bộ giáp Zeppelin đang vận hành vượt mức chịu đựng:

Áp suất quá tải, công suất quá tải, ánh đèn trong mũ bảo hộ chập chờn liên tục.

Nếu không nhờ lớp nước muối sinh lý siêu áp suất bên trong bảo vệ, lục phủ ngũ tạng của Caesar hẳn đã nổ tung.

Nhưng chính thứ nước ấy cũng khiến mắt anh đỏ rực, hơi thở khó nhọc.

Khoang hạt nhân chỉ còn cách chưa đầy 10m, nhưng giữa biển ốc phổi ngập đến thắt lưng này, 10m ấy lại dài như cả đời người.

Tầm nhìn bắt đầu nhòe đi.

Áp lực khiến hình ảnh trước mắt chồng chéo, não anh như muốn vỡ tung.

Cặp tay máy trượt khỏi lớp sinh vật trơn nhớt, cảm giác chẳng khác gì đang vùng vẫy giữa dòng bùn lũ.

Caesar nhắm mắt lại, giải phóng Liêm Dứu.

Ít ai biết, thính giác của anh không phải công cụ phụ trợ, mà còn sắc bén hơn cả thị giác.

Liêm Dứu lan tỏa trong dòng nước, xoáy tròn quanh anh.

Caesar ngạc nhiên nhận ra phạm vi lãnh địa của mình được mở rộng chưa từng thấy, bởi nước là chất dẫn âm tuyệt vời, tổn hao sóng âm ít hơn nhiều so với không khí.

Anh nghe thấy cả nhịp tim của thi thủ, tiếng dòng hải lưu, tiếng tường thành nứt vỡ, và trên hết là tiếng chuông cổ xưa vang vọng giữa đống tàn tích.

Caesar nhớ ra rồi, trên những công trình đổ nát ấy treo vô số chuông đen nhỏ.

Khi Takamagahara còn đứng vững giữa mặt đất, hẳn cả thành phố từng vang ngân bởi tiếng chuông gió, như một bản hòa ca của thần.

Trong lòng biển, tiếng chuông ấy hóa thành âm thanh siêu trầm, vượt ngoài giới hạn nghe của con người.

Chỉ nhờ Liêm Dứu, Caesar mới có thể nghe thấy giai điệu cổ xưa ấy.

Âm trầm sâu thẳm luân chuyển trong dòng hải lưu, vang dội khắp phế tích.

Caesar lặng người đắm chìm trong bản nhạc của cổ đô, tưởng tượng Takamagahara khi còn sừng sững trên mặt đất:

Hàng ngàn chiếc chuông đen đung đưa trong gió, âm ba dội về từng ngóc ngách như thủy triều âm thanh dâng tràn.

Anh chưa bao giờ “nghe thấy” một thành phố hùng vĩ đến thế.

Hồi còn nhỏ, mỗi mùa xuân về, Caesar thường cùng mẹ đến nghỉ ở dãy Alps.

Cậu bé ấy có thể đứng hàng giờ trên đồng cỏ, ngẩng đầu nhìn trời.

Người hầu và quản gia thường thì thầm rằng cậu thiếu gia này chắc có vấn đề thần kinh, vì trên mảnh đất trơ trọi ấy chẳng có gì để ngắm.

Nhưng chỉ có mẹ là hiểu.

Trong thế giới của Caesar, cánh đồng ấy đang hát.

Gió thổi tung bồ công anh, hàng ngàn chiếc ô nhỏ xoay vòng giữa không trung, và tiếng gió được phóng đại gấp trăm, ngàn lần, hóa thành tiếng đại phong cầm của giáo đường.

Tiếng những cánh bồ công anh lướt qua không khí, chính là thánh ca của ca đoàn, còn cả thảo nguyên là phòng cộng hưởng khổng lồ cho bản nhạc ấy.

Cả thế giới khi ấy chỉ chơi một bản nhạc vì một mình cậu.

Khi trưởng thành, mỗi lần đến một thành phố mới, Caesar đều leo lên chỗ cao nhất để “nghe” âm nhạc của nó:

Tiếng gió, tiếng mưa, tiếng máy móc, tiếng người, tiếng bụi cát va đập, tiếng điện trong khí quyển...

Mỗi nơi đều có âm điệu riêng.

Có thành phố hát như một ông già, có nơi khóc như thiếu nữ, cũng có thành phố gầm lên như ác quỷ.

Thế nhưng, chưa có nơi nào vang lên được bản nhạc như Takamagahara, thanh tĩnh mà siêu nhiên, như một nhà sư đứng tách khỏi trần thế, nhìn xuống nhân gian bằng lòng từ bi.

Khi ấy, người ta sẽ nghĩ đến Nara trong ánh trăng, nơi bóng ngôi chùa trải dài trên đất giữa tiếng chuông ngân.

Cảm giác khó chịu dần tan biến.

Cơ thể anh trở nên nhẹ nhàng, mềm mại, như đang trôi trong dòng nước ấm.

Caesar bơi qua đống ốc phổi, cảm giác như đang bước đi giữa con phố cổ, dưới ánh trăng lặng lẽ soi xuống, tựa như đã ngủ yên suốt ngàn năm.

Anh hóa thành vị sư trẻ áo trắng, múc một vốc nước trong từ bờ sông.

Trong mặt nước, phản chiếu bóng một cô gái nhỏ bé, váy cô nhuộm sắc phong đỏ và cánh hoa hồ điệp, nơi thắt lưng cắm một chiếc quạt gỗ son.

Tiếng guốc gỗ khẽ gõ lộp cộp, hòa cùng tiếng nước nhỏ giọt trong tay nhà sư.

Từ ngôi chùa xa xăm, chuông cổ vang lên.

Hai người cùng ngẩng đầu.

Ánh mắt họ chạm nhau.

Nhà sư làm đổ vốc nước trong tay, làm ướt áo.

Cô gái khẽ siết chặt tay cầm chiếc quạt bên hông, vật đính ước.

Định mệnh đã an bài, một ngày nào đó, cô sẽ trao nó cho người đàn ông trong đời mình.

Dưới ánh trăng, mái tóc cô ánh lên sắc đỏ mê hoặc.

“NoNo…”

Caesar khẽ gọi.

Cô gái chính là NoNo.

Caesar chợt nhớ ra, mình đã vượt núi non từ đại Tần sang tận Nhật Bản, chỉ để gặp người con gái định mệnh ấy.

Anh đưa tay qua dòng sông, NoNo cũng đưa tay ra, nắm lấy ngón tay anh rồi nhảy sang.

Ánh mắt hai người chạm nhau, má ửng đỏ.

Trong ánh trăng, những ngôi chùa ở Nara khẽ đứng dậy, các yêu quái cổ xưa hiện hình, đôi mắt rực lên ánh lửa vàng, lặng lẽ gầm lên với mặt trăng. Chúng múa trong đêm, như đang ban lời chúc phúc cho đôi trẻ.

Caesar ôm lấy NoNo, trong gió tràn ngập hương hoa ngọt ngào.

“Gọi Caesar! Gọi Caesar! Trả lời đi! Nghe rõ không?!”

Tiếng Sở Tử Hàng gào lên.

Bảy phút sau khi bộ giáp lặn sâu được phóng đi, Caesar nằm bất động giữa đống ốc phổi.

Động tác cuối cùng của anh là ôm chặt một mảng sinh vật ấy vào lòng.

Từ camera trong mũ lặn truyền về, người ta vẫn trên khuôn mặt anh còn vương lại một nụ cười thanh thản.

Không có hồi đáp.

Trên màn hình theo dõi, tim anh vẫn đập, nhưng ý thức đã hoàn toàn chìm vào bóng tối.

Sở Tử Hàng khẽ che micro, tháo tai nghe đưa cho Lộ Minh Phi, ánh mắt nghiêm nghị:

“Nhớ kỹ. Từ lúc tách khỏi khoang năng lượng hạt nhân, Tu Di Tọa không còn theo dõi được dữ liệu vận hành của nó nữa. Ở dưới đáy biển, liên lạc chỉ còn dựa vào dây cáp.”

“Ý anh là sao? Em nghe chẳng hiểu gì cả!”

Lộ Minh Phi bối rối, lắc đầu liên tục.

Sở Tử Hàng bình tĩnh giải thích:

“Nghĩa là, nếu cậu không báo cho Minamoto-kun, thì anh ta sẽ không biết khoang năng lượng có tái kích hoạt hay không. Nếu tôi không thể đưa Caesar trở lại, hãy nói với Minamoto-kun rằng việc tái kích hoạt thành công, nhưng chúng tôi không thể quay về, bảo anh ta lập tức thu hồi cậu. Dù không thể xác minh kết quả, anh ta cũng chỉ còn cách nghe theo. Còn nếu tôi vẫn ở đây, anh ta sẽ yêu cầu một người ở lại trong tàu lặn, người còn lại phải ra ngoài.”

Anh đội lại tai nghe cho Lộ Minh Phi, giọng thấp nhưng dứt khoát:

“Đừng nói nhiều, cũng đừng vì khách sáo mà cãi lại tôi. Caesar ra ngoài không phải để chết thay chúng ta, mà là vì lòng kiêu hãnh của một đội trưởng, anh ta không cho phép mình đẩy đồng đội ra khỏi khoang.”

Sở Tử Hàng đứng dậy:

“Mà lòng kiêu hãnh của tôi, cũng không cho phép tôi để một đàn em phải ra ngoài. Còn nếu chúng tôi không trở lại…”

Anh dừng một nhịp, ánh mắt như soi thấu mọi sợ hãi.

“…thì cậu chính là đội trưởng của đội lặn.”

Lộ Minh Phi ngồi thụp xuống ghế, ánh mắt vô thức mở to như một con gấu trúc nhỏ bị lạc,, nhưng cậu lại căm ghét cái vẻ ngây ngô đó của chính mình.

Khỉ thật, Khỉ Thật, KHỈ THẬT!

Nếu là người khác nhìn thấy bộ dạng đáng thương này của cậu, chắc cũng phát điên mất!

“Trả lời thật lòng đi,” Sở Tử Hàng nhìn cậu, “cậu vẫn chưa quên NoNo, phải không?”

Lộ Minh Phi cúi đầu, giọng nghẹn lại:

“Phải… Nhưng em chẳng làm được gì. Em chỉ biết cố gắng không nghĩ đến chị ấy thôi.”

“Nghe này,” Sở Tử Hàng nói khẽ, “nếu cuối cùng chỉ mình cậu sống sót, đừng mang gánh nặng tội lỗi. Không phải lỗi của cậu khiến tôi hay Caesar gặp chuyện. Cứ thử một lần nữa đi, xem có thể khiến NoNo rung động không. Tôi luôn có cảm giác… cô ấy thật ra rất yếu đuối, mất Caesar rồi chắc sẽ đau khổ lắm.”

Anh quay người bước vào khoang áp suất, chỉ buông lại một câu:

“Cậu vẫn còn mục tiêu để theo đuổi, còn tôi… thì không.”

“Anh… anh thích Tiểu Long Nữ, phải không ạ?”

Lộ Minh Phi khản giọng hỏi.

“Cậu gọi cô ấy là Tiểu Long Nữ à?”

Sở Tử Hàng khẽ cười, cánh cửa khoang áp suất đóng lại phía sau anh.

-----

“Đã 14 phút trôi qua, Trieste vẫn chưa khởi động lại lò phản ứng hạt nhân.”

Sakura báo cáo.

“Chúng ta chỉ còn cách tự mình nghênh chiến. Âm thanh sonar cho thấy một đàn thi thủ đang lao nhanh lên mặt biển, tốc độ vượt xa dự tính. Hai phút nữa sẽ trồi lên!”

“Đừng tiếc đạn,” Minamoto Chisei trầm giọng,

“Chặn hết chúng lại. Dù đó là tổ tiên của chúng ta, giờ đây chúng chỉ là những con quái vật mất nhân tính, sống bằng bản năng giết chóc. Thà nhuộm đỏ cả biển máu, cũng không thể để một xác nào trôi ra ngoài!”

“Rõ. Nhưng nếu lò phản ứng không thể phát nổ, dù dốc hết sức, chúng ta cũng không thể tiêu diệt sạch đám đó. Hơn nữa, theo ngài Masamune nói, trong Shinsojo ngoài lũ thi thủ… còn có thứ đáng sợ hơn nhiều.”

Minamoto Chisei khẽ nhắm mắt, đáp chậm rãi:

“Đó chính là chiến trường. Dù có đối mặt với ngàn quân vạn mã, một samurai chỉ cần một thanh kiếm và một chỗ để đứng, không lùi nửa bước, ấy chính là Đạo. Huống hồ, tôi vẫn tin vào những kẻ đó.”

Phần 3:

Trên bệ nổi, đèn cảnh báo xoay tròn, những chùm đèn pha quét loang loáng giữa bão tố.

Gió rít gào, mưa như trút, ánh sáng chiếu lên mặt biển đen ngòm đang sôi sục như một nồi nước sôi khổng lồ.

Dây đạn trượt vào buồng súng, ngư lôi bắt đầu khởi động, giàn pháo phản lực tổ ong rền rĩ quay, tiếng còi báo động vang dồn dập.

Mọi ánh mắt đều dán chặt xuống biển.

Mặt nước đen thẳm dập dềnh, kéo theo bệ nổi lắc lư dữ dội, dường như dưới đó đang dồn tụ một sức mạnh đủ để xé rách cả đại dương.

Dạ Xoa cắm những viên đạn ghém đỏ vào khẩu súng săn hai nòng, còn Quạ thì dùng băng dính quấn hai băng đạn dài lại với nhau, cắm ngược vào súng tiểu liên, cách này giúp anh chỉ cần lật lại là có thể tiếp tục bắn ngay, một mẹo khét tiếng trong giới xã hội đen, khi họ chẳng thể đặt hàng băng đạn đặc chế như quân đội.

Còn anh thì dùng băng keo mà xoay xở, gọn gàng và tàn nhẫn.

Sakura đứng không, vì bản thân cô đã là một vũ khí.

“Vũ khí trong tay các cậu so với trang bị hạng nặng của bốn tổ Kaze, Hayashi, Hi và Yama còn xa lắm đấy,” Minamoto Chisei nhìn sang Dạ Xoa và Quạ, trầm giọng nói.

“Biết chứ! Nhưng mà không cầm đồ nghề trong tay thì trông chẳng giống người đi làm việc chính sự tí nào!”

Dạ Xoa vừa nói vừa xoa tay, cười khan.

“Bọn tôi là người của thiếu chủ, sao có thể ngồi không được!”

Minamoto Chisei bật cười khẽ, trong cảnh ngộ thế này, vẫn còn có mấy tên ngốc bên cạnh, cũng coi như là niềm an ủi.

Anh đeo tai nghe, lắng nghe giọng Miyamoto Shiyu đang đếm ngược.

Giờ này, trong phòng điều khiển trung ương của Tu Di Tọa, màn hình lớn hiển thị kết quả quét sonar:

Hàng trăm, hàng nghìn điểm sáng đang từ đáy biển lao thẳng lên, trong khi hàng rào bom chìm được bố trí ở tầng 100m, những điểm sáng đó chồng chéo thành mạng lưới dày đặc.

“Bắt đầu rồi…”

Shiyu khẽ nói, mắt không rời màn hình, nơi những điểm sáng đang đâm thẳng vào bức tường bom chìm.

Là người phát minh ra thứ vũ khí đó, anh hiểu rõ sức mạnh của nó:

Dưới độ sâu 100m, từng quả bom chìm sẽ phát nổ dây chuyền, ánh lửa bùng sáng chói lòa, hàng vạn viên bi thép bị nén trong mặt phẳng đồng loạt phóng ra, tạo thành quỹ đạo hình tròn hoàn hảo, bất cứ sinh vật nào lướt qua cũng sẽ bị xé nát.

Những người trên mặt biển thấy ánh sáng từ lòng biển dâng lên rực rỡ, như thể có ngọn lửa khổng lồ đang bốc cháy từ dưới sâu.

Nửa giây sau, sóng xung kích ập đến, biển tung bọt trắng xóa, nước dâng cao như tường.

“Xác suất sống sót: 46%!”

Shiyu gào lên.

“Còn 46% thi thủ vẫn tồn tại!”

Trong lớp sóng trắng, những thân hình thép xanh khổng lồ lao vọt lên khỏi mặt nước, tính cả chiếc đuôi dài như rắn, đám thi thủ ấy dài đến 5m.

Chúng quẫy đuôi, thân hình uốn lượn như những con rồng.

Tốc độ trồi lên đạt hơn 60 km/h, khiến chúng bắn cao 3 đến 5m trước khi rơi trở lại.

Nhưng đúng lúc chúng còn lơ lửng giữa không, Kaegumi đã khai hỏa:

Súng máy “Đuôi ong” quét một tràng, mưa đạn từ trời trút xuống, chạm vào da thịt thi thủ liền tóe lửa.

Nhiều con bị bắn nát, rơi ngược xuống biển.

Tàu tuần tra nổ ngư lôi, những quả ngư lôi nhỏ gọn, linh hoạt, sức công phá lớn, rạch nên vệt trắng trên mặt nước.

Pháo ba nòng gầm lên, ánh lửa chớp giật, tiếng nổ rung trời.

Minamoto Chisei đứng trên cao, liên tục bắn hạ những con thi thủ nổi lên.

Khẩu súng bắn tỉa hạng nặng trong tay anh tuy không to bằng pháo, nhưng mỗi phát trúng là một mạng rơi.

“Đợt thứ hai tới rồi!”

Shiyu hét lên.

Không còn thời gian thiết lập hàng rào bom mới, nên đợt thứ hai hoàn toàn thoát khỏi chặn đánh.

Hàng trăm thân hình xanh thép nữa phá nước trồi lên.

Có con xoay người, đáp xuống ngay boong tàu tuần tra, dùng chiếc đuôi rắn quấn lấy khẩu pháo đang phun lửa, bóp méo cả nòng pháo.

Pháo nổ tung, xạ thủ hóa tro bụi.

Còn thi thủ bị văng đi thì lao ngược xuống biển, lại lặn sâu mất hút.

Dưới mặt nước, vô số kẻ săn mồi nửa người nửa rắn đang tỏa ra, ý thức được bản thân bị tàn sát, bản năng khát máu kế thừa từ loài rồng của chúng bừng dậy, chúng bắt đầu phản công dữ dội.

Minamoto Chisei vẫn không ngừng khai hỏa.

Hiện tại, đám đó chưa thể uy hiếp đến Tu Di Tọa, nhưng nếu từng đợt nối tiếp nhau tràn lên… chẳng ai trong họ có thể sống sót.

---

Lộ Minh Phi nhìn qua cửa sổ quan sát, thấy đống ốc phổi đang tràn như lũ bùn, sắp nhấn chìm cả Caesar lẫn Sở Tử Hàng.

Còn cậu thì ngồi trong khoang lái, tay chân lạnh toát.

Cậu rất muốn làm gì đó, nhưng bất lực.

Cậu thậm chí còn chưa học cách vận hành bộ giáp Zeppelin.

Những ốc phổi bám dày đặc bên ngoài tàu Lenin, ước chừng nặng đến vài trăm tấn, rơi xuống cũng đủ nghiền chết người.

Sở Tử Hàng cố bò về phía Caesar, nhưng anh ở xa hơn Caesar so với khoang năng lượng.

Khi rơi xuống, dòng hải lưu đẩy anh lệch sang một bên, vị trí hạ cánh tệ hơn.

Theo hướng dẫn, bộ giáp Zeppelin chỉ trụ được 10 phút, dùng để sửa khẩn cấp lớp vỏ tàu lặn.

Nhưng Caesar đã vượt giới hạn 11 phút, còn giáp của Sở Tử Hàng cũng quá 6 phút rồi.

Caesar bất tỉnh, còn dấu hiệu sinh tồn của Sở Tử Hàng đang xấu đi nhanh chóng.

Anh đang gồng mình “bộc huyết” để duy trì ý thức, nhưng trong môi trường khắc nghiệt này, hiệu quả chẳng đáng là bao.

Cơ hội sống ngày càng mong manh.

Thân hình phồng tròn trong bộ giáp, Sở Tử Hàng vẫn cố vươn tay bơi trong đống ốc phổi.

Dù biết anh đã kiệt sức, Lộ Minh Phi vẫn không nhịn được mà bật cười chua chát.

Cậu chưa bao giờ hiểu nổi cái con người sát phạt kia, dường như chẳng bao giờ bận tâm đến điều gì, nhưng chỉ cần còn một hơi sức, anh ấy vẫn sẽ liều mạng.

Chỉ cần còn một tia hy vọng, anh nhất định không bỏ qua.

Cuối cùng, Sở Tử Hàng phá vỡ lớp ốc phổi trước mặt, nắm được tay cầm sau lưng bộ giáp của Caesar.

Anh cố dùng dây đai buộc Caesar lại với mình, nhưng hai thân giáp tròn vo, làm sao giữ chặt nhau nhau đây?

Qua cửa sổ quan sát, Lộ Minh Phi nhìn họ, lần đầu tiên trong đời cảm thấy thật sự căm ghét bản thân, một thằng vô dụng đúng nghĩa.

Cậu dựa vào cái gì mà được xếp hạng S?

Chỉ vì có phép tự hủy đánh đổi mạng sống ư?

Thực ra cậu chỉ là một tân binh hạng 1, ra khỏi “làng khởi đầu” chưa từng lên cấp.

Kỹ năng duy nhất là “tự nổ”, còn lại toàn dựa vào hai đàn anh như Caesar và Sở Tử Hàng dọn quái giúp.

Ngày càng nhiều thi thủ trườn ra, bò như rắn, khiến người ta liên tưởng đến cảnh hàng vạn con giun đất chui khỏi bùn khi xuân về.

Một khe nứt khổng lồ mở ra, xuyên thẳng vào dòng dung nham bên dưới.

Hàng trăm, hàng nghìn tấn dung nham trào vào vết nứt.

Trong đó, có thứ gì đó khổng lồ đang giãy giụa, lớp vảy đen ánh lên, dọc sống lưng mọc đầy gai.

Những chiếc móc kim loại đen xuyên qua thân thể nó, ghim chặt xuống dưới đống tàn tích.

Nhưng lớp khóa kim loại ấy sắp chịu không nổi, con quái vật quật mạnh chiếc đuôi to lớn, mặt đất rung lên, những tòa nhà còn sót lại đổ sập hàng loạt.

Mảnh thép và cát đá nổi lên, tạo thành màn sương mù mịt dưới nước.

Nhưng đó vẫn chưa phải điều khủng khiếp nhất—

Lộ Minh Phi kinh hoàng đứng bật dậy.

Bởi cậu nhìn thấy từ trong khe nứt ấy… một đàn đom đóm đang bay ra!

“Là lũ Cá Rắn Răng Quỷ đó!”

Chúng lần đầu tiên xuất hiện là khi trồi lên từ vực biển, chẳng ai ngờ tàn tích này lại chính là tổ của chúng.

Trong làn nước sâu, từng con Cá Rắn kéo theo những dải sáng bạc loang loáng, chúng chẳng thèm để mắt đến những con ốc phổi nhỏ bé hay lũ thi thủ, mà đang dần dần áp sát về phía Caesar và Sở Tử Hàng đang vùng vẫy.

Đầu Lộ Minh Phi như muốn nổ tung.

Cậu nhớ có người, hình như là Caesar, hay có lẽ Sở Tử Hàng từng nói:

Cá Rắn Răng Quỷ khi tụ lại thành bầy có thể cắn nát cả cột đồng thiếc, nuốt chửng luôn cả kim loại.

Chúng tiết ra một thứ dịch nhầy có tính ăn mòn mạnh, phối hợp với những hàm răng khủng khiếp để nhai nghiền kim loại.

Hợp kim titan–magi dùng chế tạo bộ giáp Zeppelin liệu có chịu nổi hàm răng của chúng không?

“Chạy! Chạy mau!”

Lộ Minh Phi gào khản cả giọng vào micro.

Nhưng Caesar và Sở Tử Hàng chẳng thể chạy.

Họ đã bị kẹt cứng giữa đống ốc phổi.

Sở Tử Hàng không trả lời, anh buông Caesar ra, gạt ốc phổi sang hai bên, hướng về khoang năng lượng hạt nhân.

Rõ ràng anh đã nghe thấy lời gọi của Lộ Minh Phi, cũng hiểu tình hình hiện giờ.

Anh đang cố xem liệu có thể kích hoạt lại lò phản ứng trước khi bầy Cá Rắn lao đến xé nát họ hay không.

Nhưng anh chỉ biết mật mã có liên quan đến ngày sinh của NoNo…

Lộ Minh Phi đấm mạnh vào bảng điều khiển, ngoài việc đó, cậu chẳng thể làm được gì khác.

Bỗng nhiên, một đôi tay mềm mại đặt lên vai cậu, rồi bắt đầu xoa bóp thật nhiệt tình vào huyệt Kiên tỉnh.

“Ôi chao, khách quý của em, vai anh cứng quá! Chắc là thường xuyên ngồi làm việc, à không, ngồi chơi game suốt đúng không? Như vậy là hại đốt sống cổ lắm đó nha~ Phải thường xuyên đến trị liệu, ủng hộ cửa tiệm của em, đảm bảo khỏe mạnh mỗi ngày nhé! Chúng ta cùng nhau tiến lên mỗi ngày~”

“Con mẹ gì thế này!?”

Lộ Minh Phi hét lên, bật dậy, đập đầu vào màn hình hiển thị phía trên.

“Dưới đáy biển sâu 8.000m làm gì có ma? Trừ phi là hồn mấy tên cướp biển bị trói đá ném xuống biển thôi.”

Giọng nói đáp lại rất nghiêm túc:

“Là em đây, em trai của anh, một nhân viên kinh doanh trung thực, người bạn đáng tin cậy, và chiếc áo bông nhỏ ấm áp nhất đời anh.”

Lộ Minh Phi quay phắt lại.

Tiểu ma quỷ ấy đang ngồi vắt vẻo trên bàn điều khiển, mặc kimono xanh thẫm, đi guốc gỗ trắng, hai tay chống cằm, khuôn mặt đỏ hồng đáng yêu đến mức… chết tiệt, y như trái táo chín trong sách giáo khoa vậy.

“C-c-cậu… không phải đang nghỉ phép à?”

Lộ Minh Phi lắp bắp.

“Haiz, ai mà biết được. Vừa thu dọn hành lý, chuẩn bị lên tàu, đang tán chuyện với một cô ma nữ mặc váy ngắn ở phòng chờ VIP… thì bỗng thấy anh gặp nguy hiểm, thế là em chạy vội tới đây. Tổn thất lớn lắm đấy, anh biết không, tán cả buổi mà phải bỏ cô ấy lại, chắc cô ấy chẳng thèm để ý em nữa đâu.”

“Nhưng… cậu chẳng phải nói Nhật Bản không thuộc phạm vi của cậu sao?”

“Đúng là Nhật Bản không thuộc quyền quản lý của em, nhưng bây giờ anh đang ở ngoài hải giới Nhật Bản rồi mà.”

Lộ Minh Trạch liếc ra ngoài cửa sổ:

“Lần này mấy người gây chuyện to thật, ít nhất cũng cả ngàn thi thủ, dưới lòng đất lại có một con rồng thuần huyết được luyện kim chế tạo, mà còn là cổ đại chủng nữa chứ.

“Thi thủ thì còn đỡ, nhưng lũ Cá Rắn… cậu có cách nào xử lý không?”

Lộ Minh Trạch mỉm cười:

“Thi thủ không đơn giản đâu, anh chưa hiểu loại đó rồi. Não chúng đã chết, nhưng hệ thần kinh, tim và cơ vẫn hoạt động, được bao bọc trong lớp màng do chính chúng tiết ra. Tính hung hãn và khát máu còn mạnh hơn khi còn sống. Sau khi trải qua luyện kim, cơ thể và xương cốt của chúng cứng cáp hơn nhiều. Ngoài việc hơi đần ra thì chúng là cỗ máy giết chóc hoàn hảo. Khi thật sự phát động tấn công, chúng còn đáng sợ hơn cả Cá Rắn. Cá Rắn chỉ là loài săn mồi,còn thi thủ thì khát máu, chúng giết chỉ vì bị khắc dấu ấn tinh thần trong lúc luyện kim. Giờ đây chúng cảm nhận được thành cổ sắp sụp đổ, nên đang vội tìm đường thoát. Nhưng nếu ngửi thấy mùi máu thịt của các anh… cơn khát máu sẽ lại bùng lên.”

“Thế còn Caesar? Sao anh ấy lại ngất đột ngột như thế?”

“Ảo giác thôi. Khi thành phố này còn đứng trên mặt đất, toàn bộ nơi đây nằm trong một trường luyện kim do tiếng chuông tạo nên, kẻ nào không hiểu được nhịp điệu của nó sẽ bị ảo giác dẫn lối. Giờ thì thành phố chìm sâu dưới đáy biển, các anh không nghe thấy tiếng chuông nữa, nhưng Caesar lại dùng nhầm ngôn linh. Dù sao cũng không tệ, nhìn vẻ mặt anh ta là biết, chắc trong ảo cảnh đang ôm NoNo mặc váy cưới vào động phòng, hẳn là ‘phê’ lắm.”

Khóe mắt Lộ Minh Phi co giật.

Cậu quay đi, tránh ánh nhìn của tiểu quỷ.

Đúng lúc đó, một thi thủ từ dưới trồi lên, đập mạnh vào thân tàu Trieste.

Lộ Minh Phi thấy rõ khuôn mặt méo mó, gớm ghiếc của nó đang dán sát vào cửa kính, gào rít nhìn vào bên trong.

Nó hẳn đã nhận ra trong cái vỏ sắt này có sinh vật sống.

“Phiền thật! Đang nói chuyện với khách hàng mà mấy thứ thấp hèn này lại dám chen vào?”

Lộ Minh Trạch nhíu mày.

“Dọa chúng một chút đi, cho biết điều.”

“Cậu nói với ai đấy? Tôi à?”

Lộ Minh Phi chỉ vào mình.

“Trong mắt chúng, tôi chắc chẳng khác gì miếng thịt xông khói cả, thịt xông khói có gào đến mấy cũng dọa được ai đâu?”

“Anh hiểu lầm rồi,” tiểu quỷ cười, “em đang dặn cô trợ lý đi cùng em kia.”

Phần 4:

Bên ngoài tàu lặn, Sakatoku Mai chậm rãi đứng dậy.

Từng lớp vảy xanh xám trên người cô mở ra rồi khép lại, phát ra tiếng ma sát lạnh lẽo như kim loại cọ vào nhau.

Cô rút con dao găm buộc ở đùi, vươn hai tay ra.

Bầy thi thủ đang tụ lại quanh tàu bị luồng sát khí ăn mòn đến tận xương tủy của cô làm cho run rẩy, không dám tiến lên, chỉ dám lượn vòng quanh Trieste với tốc độ chóng mặt.

Lộ Minh Trạch nói không sai, đám đó bị chi phối hoàn toàn bởi ý chí giết chóc và bản năng khát máu.

Một khi ngửi thấy hơi thở của sinh vật sống, dù đang bỏ chạy, chúng cũng sẽ dừng lại để săn mồi.

Vài con thi thủ lao tới từ nhiều hướng.

Thân thể bất tử của chúng dài tới 5m, sức mạnh và tốc độ va chạm chẳng khác gì tê giác điên.

Dù không dùng đến vuốt và răng, chỉ cần va chạm thôi cũng đủ nghiền nát xương cốt đối thủ.

Nước biển bị những cái đuôi dài của chúng khuấy tung lên, tạo thành những luồng xoáy dữ dội.

Trong cơn bão ngầm ấy, thân hình mảnh dẻ của Sakatoku Mai vẫn đứng thẳng, như nhánh trúc mảnh chống giữa mưa gió.

Cô nâng tay vẽ trong nước, trên lưỡi dao bừng lên ngọn lửa vàng kim, hóa thành một cặp song kiếm dài 180cm, Ame no Habakiri ở tay trái, Futsu no Mitama ở tay phải.

Cô xoay người.

Hai thanh thần khí khuấy nước thành những cơn lốc trong suốt, như thể biển sâu đang rung chuyển cùng nhịp với hơi thở của cô.

Bên trong tàu, Lộ Minh Phi cảm giác toàn thân tàu rung lên, như thể có hàng tấn mực đen đổ ập xuống vỏ ngoài, lan ra bao phủ Trieste trong một lớp mây đen đặc quánh.

Những con thi thủ bị chém đôi gào rú trong tần số mà tai người không thể nghe thấy, chúng điên cuồng lượn quanh tàu, tìm cơ hội tấn công lần nữa.

Nhưng Sakatoku Mai không đuổi theo.

Cô chỉ đứng trên đỉnh tàu lặn, mũi chân khẽ chạm vỏ tàu, nhẹ nhàng vung kiếm gạt đi từng giọt máu đen.

Mái tóc dài như mây trôi, tung lên trong làn nước u tối.

“Thi thủ thì còn dễ xử lý,” Lộ Minh Trạch nói, “nhưng nếu con lớn kia tỉnh lại thì rắc rối to. Đó là một con rồng thuần huyết có tước vị, huyết thống cực kỳ cao quý. Người ta dùng xác nó để luyện kim, biến thành thi thủ, rồi dùng xương của nó làm nền cho cả thành phố. Các anh lần này thực sự chọc vào tổ ong rồi. Nơi này vốn là vùng cấm, từ xưa đến nay chẳng ai dám bén mảng, vì đây là vùng đất không cho phép sinh linh bước vào. Thế mà cuối cùng họ lại bày ra cái bẫy lớn như thế, quăng mấy người xuống đây. Muốn mở được “Cánh cửa cấm kỵ”, bao giờ cũng phải có huyết tế.”

“Rốt cuộc là ai đứng sau chuyện này?”

Lộ Minh Phi trừng mắt.

Nhiệm vụ này do chính Anjou phê chuẩn, nhưng cậu không tin ông ấy cố tình đẩy họ vào chỗ chết.

Dù Anjou là một lão điên, ông vẫn là người có nguyên tắc.

“Thông tin đó phải đổi bằng 1/4 sinh mệnh.”

Lộ Minh Trạch nở nụ cười ranh mãnh.

“Phắn đi!”

“Thôi nào, nói chuyện nghiêm túc nhé. Các anh sắp đường cùng rồi. Chỉ dựa vào Sở Tử Hàng thì không thể đến được khoang năng lượng đâu. Nhưng chỉ cần anh trai nói một câu ‘được’, em sẽ lập tức giết sạch lũ thi thủ ở đây, đánh cho con rồng kia rụng hết răng! Hai tiếng sau, anh sẽ nằm trong khách sạn Peninsula Tokyo, ăn đồ Nhật ba sao Michelin, uống rượu sake thượng hạng, đầu tựa lên đùi trắng nõn của geisha, sung sướng khỏi nghĩ!”

Lộ Minh Trạch đập tay vào ngực khoe khoang.

Lộ Minh Phi nhìn thẳng vào mắt nó, vô thức lùi lại, va vào bảng điều khiển.

Cậu không muốn.

Trong lòng cậu luôn có một nỗi sợ, một cái bóng đen to dần lên mỗi lần cậu giao dịch với nó.

Cái bóng ấy như muốn nuốt trọn lấy cậu.

Tận sâu trong tâm trí, có ai đó đang gào lên:

“Dừng lại! Dừng lại đi! Không được giao dịch nữa! Nếu tiếp tục, thứ quý giá hơn cả mạng sống sẽ mất đi!”

Nghe thật buồn cười.

Một kẻ nghèo rớt mồng tơi, sống bằng thẻ tín dụng như cậu, lại sợ mất thứ “quý hơn cả mạng sống”?

Nhưng cậu thật sự sợ.

Nỗi sợ ấy còn lớn hơn cả nỗi khiếp đảm với thi thủ hay Cá Rắn.

Hai anh em nhìn nhau.

Không khí trong khoang như đông cứng lại, tĩnh lặng đến mức khiến người ta nghẹt thở.

“Đừng nhìn em như thế, em thấy ngại lắm đấy,” cuối cùng Lộ Minh Trạch là người phá vỡ im lặng, “anh cứ nhìn kiểu đó, em sắp tin mình là kẻ xấu thật rồi.”

Nó cười, giọng trêu chọc mà cũng hơi bối rối:

“Em không phải người xấu đâu. Em là ma quỷ cơ mà. Công việc của ma quỷ là cám dỗ linh hồn, không phải làm từ thiện. Nếu ngày nào em cũng quyên góp cho hay đi cứu trợ châu Phi, thì còn ai công nhận em là ma quỷ nữa? Bị đồng nghiệp chê cười mất. Anh hiểu rõ em mà, giá cả hợp lý, làm việc hiệu quả. Anh chỉ cần ra lệnh, em có thể cho nổ tung cả nước Nhật này. Mà chỉ thu anh có 1/4 linh hồn thôi.”

“Nhưng tôi đâu muốn cho nổ nước Nhật.”

Lộ Minh Phi ngồi phịch xuống ghế, giọng mệt mỏi.

“Tôi chỉ muốn…”

Cậu im bặt.

Từ nhỏ đến giờ, cậu thật ra chưa bao giờ biết mình muốn gì.

Một nửa sinh mệnh đã bán cho Lộ Minh Trạch, đáng lẽ cậu có thể đổi lấy cả một quốc gia, hoặc chí ít là để nó trả hết nợ thẻ tín dụng.

Nhưng đến hôm nay, cậu vẫn trắng tay.

Cậu đem cả mạng sống để “cứu thế giới”, trong khi chính bản thân cũng chẳng muốn làm anh hùng.

Cứu thế giới thì liên quan quái gì đến một đứa như cậu?

Cậu chỉ có vài khát vọng nhỏ nhoi, ích kỷ:

Muốn được đến Akihabara,

Muốn nhìn những cô gái mặc váy ngắn, tất đen,

Muốn lén vào cửa hàng AV ngập tràn ngực và đùi,

Và—

muốn NoNo thích mình.

“Em chỉ nói thế thôi mà,” Lộ Minh Trạch cười nhẹ, “anh là người tốt, sẽ không bao giờ cho em nhấn chìm nước Nhật đâu. Một Nhật Bản chết chìm chỉ là đống tàn tích lạnh lẽo dưới đáy biển, chẳng vui chút nào. Còn Nhật Bản đang sống mới thật đáng yêu, Tokyo về đêm ngập ánh đèn neon, khỉ ngồi tắm suối nước nóng ở Hokkaido, các cô gái Akihabara trong trang phục hầu gái và tất đen, hoa anh đào rơi lả tả dọc đường ray Shinkansen, cánh hoa tản bay khi tàu lao đi… Anh xem, Nhật Bản sống động biết bao. Anh thích những thứ sống, phải không? Anh sẽ không nỡ để em dìm chúng xuống đáy biển đâu.”

“Đương nhiên rồi,” Lộ Minh Phi khẽ nói, “có gì hay ở những thứ đã chết chứ.”

“Con người không phải đến lúc ngừng thở mới thật sự chết đâu,” Lộ Minh Trạch khẽ nói.

“Người ta bảo, một đời người có ba lần chết. Lần đầu là khi trút hơi thở cuối cùng, về mặt sinh học, anh đã chết. Lần thứ hai là khi anh được chôn cất, những người đến dự tang lễ tưởng niệm cuộc đời anh, và trong xã hội, anh cũng chính thức biến mất. Còn lần thứ ba… là khi người cuối cùng còn nhớ đến anh cũng quên anh đi. Khi ấy, anh mới thật sự chết hẳn.”

“Cậu đang muốn nói gì vậy?”

Lộ Minh Phi cảm thấy tim mình khẽ run lên.

“Anh từng nghĩ chưa? Nếu anh chết ở đây, ai sẽ còn nhớ đến anh?”

Giọng Lộ Minh Trạch vẫn nhẹ, nhưng mỗi chữ như đang khắc vào đá.

“Trong đám tang của các anh, mẹ của Sở Tử Hàng chắc sẽ khóc đến ngất đi, cả gia tộc Gattuso sẽ kéo nhau tới liều mạng với Hiệu trưởng Anjou. Còn anh thì sao? Anh mong chờ gì? Chú thím anh sẽ khóc cho anh à? Hay là cậu em họ béo ú kia? Đáng chết thật!”

Cậu ta bật cười lạnh lẽ.

“Mỗi lần nghĩ đến việc nó mang cùng cái tên với em là em lại muốn xóa sạch nó khỏi thế giới này.”

Lộ Minh Phi tin cậu ta nói thật.

Khi con quỷ nhỏ kia không vui, nụ cười của nó vừa đáng yêu vừa rợn người, hàm răng khẽ nghiến lại nghe như tiếng dao mài.

Lúc ấy… nó có thể làm bất cứ chuyện gì.

“Còn NoNo thì sao? Cô ấy sẽ khóc vì anh chứ? Không đâu. Nước mắt của cô ấy đã rơi hết trên bia mộ của Caesar rồi.”

Lộ Minh Trạch khẽ ngâm:

“Anh còn nhớ trong sách Ngữ văn từng viết, ‘Có người sống mà đã chết rồi, có người chết mà vẫn sống mãi.’ Câu ấy là thật đấy. Caesar sẽ mãi sống trong trái tim của NoNo. Còn anh… anh sẽ bị quên lãng rất nhanh thôi. Tên anh chỉ còn là một dòng nhỏ trên bia tưởng niệm của Học viện, đến ngày giỗ của anh, mấy cô gái nóng bỏng kia vẫn sẽ mở tiệc rượu linh đình, vẫn hôn hít, trêu đùa cùng những gã đẹp trai, chẳng ai thấy đó là ngày cần thương tiếc cả.”

Trong lòng Lộ Minh Phi như có một vết kim đâm, âm thầm mà nhức nhối.

“Cho nên, người như anh càng phải sống,” Lộ Minh Trạch ghé sát tai anh, giọng như gió lướt qua mặt biển, “chỉ có sống, anh mới có thể trả thù thế giới đã bỏ quên mình. Rồi sẽ đến một ngày, anh khiến cả thế giới này buộc phải nhớ đến anh. Thà bị người ta căm ghét mà còn được nhắc tên, còn hơn là bị quên sạch, chẳng phải người ta vẫn nói thế sao?”

“Tôi chẳng muốn trả thù ai hết! Cậu cút đi cho tôi nhờ!”

Lộ Minh Phi bật quát, giọng nghẹn vì tức giận lẫn hoảng sợ.

“Haizz, thật uổng cho tài nói chuyện của em.”

Lộ Minh Trạch thở dài, ra vẻ bất lực.

“Đổi lại là một nhà sư, chắc em đã thuyết cho ông ta hoàn tục rồi. Thế mà với anh, em nói hết cả tấm chân tình, cuối cùng vẫn chỉ nghe được câu ‘Cút đi,’. Chán thật. Thôi, ra ngoài dạo cho thoáng đầu óc vậy.”

Cậu ta nói rồi đưa tay đẩy cánh cửa khoang, cánh cửa dày hơn 10 phân mở ra.

Lộ Minh Phi dụi mắt:

Bên ngoài… là trời xanh và nắng ấm!

Không còn thi thủ, không còn nước biển, không cả mùi muối tanh ám ảnh từ lúc lặn sâu.

Tàu Trieste đang neo giữa một ụ đá cổ, vững như núi.

Thành phố cổ ấy vẫn ở đó, những tòa tháp cao sừng sững, những cung điện im lìm.

Cậu đi theo Lộ Minh Trạch bước ra, trên con đường lát đá rộng lớn, hai bên là dòng kênh trong suốt, cạnh kênh là những công trình tráng lệ như thần điện.

Trên mái vòm nhọn tua tủa những mũi thép như gai, treo lủng lẳng vô số dây xích dài hàng trăm mét, trên đó là hàng triệu chiếc chuông bạc.

Gió lạnh khẽ thổi qua thành phố chết.

Hàng vạn chiếc chuông cùng ngân lên một bản nhạc sâu thẳm, vừa u huyền vừa thiêng liêng.

Lộ Minh Trạch giang tay, ngẩng đầu hít một hơi thật dài như đang say sưa tận hưởng, còn Lộ Minh Phi lại thấy như mình đang lạc vào một tòa lâu đài ngủ quên, yên bình đến mức phi thực.

Phải rồi… đây là Takamagahara.

Khi còn tồn tại trên mặt đất, hóa ra nó từng thanh tĩnh và mỹ lệ như thế này sao?

“Kìa! Lò phản ứng hạt nhân kìa!”

Lộ Minh Trạch chỉ tay về phía trước.

“Cái quái gì thế này?! Ê cu, ít ra cũng phải có giới hạn chứ! Dù là xuyên không hay viễn tưởng thì cũng phải có logic mà!”

Lộ Minh Phi suýt ngã ngửa.

Giữa đường thật sự có một khoang năng lượng hạt nhân, một nửa cắm xuống đất, một nửa lộ ra ngoài, như cây gậy như ý của Tôn Ngộ Không.

Còn bên đường, hai người đang ngồi sát nhau, tay nắm tay, Sở Tử Hàng và Caesar.

“Tư thế này là sao đây trời?!”

Dù tình huống chẳng hợp để nói đùa, Lộ Minh Phi vẫn không nhịn nổi.

“Thân thiết quá mà,” Lộ Minh Trạch nhún vai.

Hai người kia chẳng hề chú ý đến họ.

Không phải như tượng gỗ, mà là sự yên tĩnh có phần dịu dàng, thứ thân mật mà dù có xiềng chung tay trong thế giới thực, họ cũng chẳng bao giờ như thế.

“Anh thực sự không muốn giao dịch à?”

Lộ Minh Trạch nheo mắt, giọng lười nhác.

“Anh thử nghĩ xem, bây giờ mà giao dịch thì có lợi biết bao. Hai tên đó chết gọn, anh nghiễm nhiên trở thành số một ở Học viện Cassel. Đám cưới của Caesar cũng hủy. Lúc NoNo đang đau khổ tột cùng, tim trống rỗng, anh chỉ cần dịu dàng quan tâm, an ủi, cho cô ấy thấy rằng mất Caesar, cô vẫn không cô đơn. Chờ thời cơ chín muồi, em sẽ cho anh ít thuốc ‘đặc biệt’, anh bỏ vào ly nước của cô ấy… rồi biết gì không? Lúc ấy anh chẳng cần xem mấy cuốn album em tặng nữa, vì anh sẽ có ‘hàng thật’ ngay trước mắt! Cổ nhân nói rồi, một đêm vợ chồng, trăm ngày ân nghĩa, chưa từng ngủ với nhau thì tình cảm sao mà bền được!”