Phần 1:
Schneider và Manstein liếc nhìn nhau, rồi khẽ gõ vào chiếc chuông đồng nhỏ treo trước cửa.
“Tôi nghe rồi, mời các ông vào.”
Giọng Anjou vang lên từ bên trong.
Schneider đẩy cửa bước vào.
Bốn bức tường đều là những giá sách cao vút, sách xếp kín đến tận mái vòm nhỏ của tòa lầu.
Ánh nắng vàng xuyên qua khung cửa sổ đổ xuống, phủ lên cả căn phòng một sắc ấm rực rỡ.
Anjou ngồi bên dưới giếng trời tầng trên, nhàn nhã thưởng trà.
Mấy con sóc chạy nhảy tung tăng giữa những kệ sách.
“Chuyện các ông muốn nói, tôi đều đã biết cả.”
Anjou mỉm cười, “Đừng mang vẻ mặt ủ rũ thế, lên đây đi.”
Schneider và Manstein ngồi xuống đối diện ông, nhưng lại chẳng biết bắt đầu từ đâu.
Chỉ trong vài tiếng đồng hồ, quá nhiều chuyện đã xảy ra, thành cổ của Long tộc xuất hiện dưới rãnh biển, chi nhánh Nhật Bản phản bội, núi lửa ngầm phun trào, lò phản ứng hạt nhân nổ tung, đội của Caesar mất tích, sóng thần và thủy triều nhân ngư đánh thẳng vào Atami, còn Hạm đội 7 lại bất ngờ khai hỏa…
Từ khi được thành lập đến nay, Bộ Chấp Hành chưa từng đối mặt với một cục diện hỗn loạn như thế.
“Thực ra cũng chưa đến mức tệ lắm.”
Cuối cùng, chính Anjou là người phá vỡ im lặng.
“May mà còn mấy quả tên lửa Tomahawk, chứ không thì sáng mai toàn bộ báo chí thế giới chắc sẽ giật tít ‘Quái vật xâm lăng Trái Đất’ mất.”
“Chưa tìm ra ai đã xâm nhập hệ thống điều khiển hỏa lực của Hạm đội 7,” Schneider nói, “nhưng xem ra họ cũng chẳng muốn để bí mật của Long tộc bị phơi bày. Tuy nhiên, Lầu Năm Góc mất cả trăm triệu đô tên lửa, chắc chắn họ sẽ điều tra đến cùng.”
“Cái đó thì khỏi lo,” Anjou mỉm cười, “đã đủ sức kiểm soát được hệ thống hỏa lực của Hạm đội 7, thì họ cũng đủ khả năng dọn sạch dấu vết. Tôi không biết bọn họ là ai, nhưng có một điều chắc chắn, toàn là thiên tài.”
“Chúng tôi vừa nhận được bản fax từ chi nhánh Nhật Bản, đơn từ chức tập thể.”
Manstein nói.
“Nói thẳng ra là ‘tuyên bố phản loạn’ thì đúng hơn.”
Anjou gãi đầu.
“Đám người Nhật đó cuối cùng cũng làm điều họ ao ước bao năm nay rồi. Còn nhóm Caesar thì vẫn chưa liên lạc được sao?”
“Vẫn bặt vô âm tín,” Manstein đáp.
“Tàu Trieste đã tan rã ở vùng nước sâu, cơ hội sống sót vốn đã cực thấp. Thêm núi lửa, nổ hạt nhân và bầy thi thủ… Tỷ lệ sống sót gần như bằng không.”
“Bằng không là thế nào?”
Anjou hỏi.
Manstein ngập ngừng vài giây, rồi nói nhỏ:
“Norma ước tính không quá 1%.”
“Khả năng đó còn thấp hơn việc bịt mắt bước vào quán bar, ngồi đại xuống ghế rồi mở khăn ra phát hiện bên cạnh là Audrey Hepburn ấy chứ.”
Anjou khẽ thở dài.
“Thế này thì chắc chắn sẽ có vài phụ huynh nổi trận lôi đình.”
“Tệ hơn nữa là Norma hiện giờ không thể hoạt động,”
Schneider nói.
“Hệ thống Kaguya-hime của Bát gia Jaki đã dựng tường lửa cực kỳ chặt chẽ, khiến Norma không thể truy cập mạng lưới trong lãnh thổ Nhật Bản. Mất Norma chẳng khác nào chúng ta bị mù. Dù nhóm Caesar có sống sót, họ cũng không thể liên lạc với ta và cuối cùng sẽ rơi vào tay Bát gia Jaki.”
“Chuyện Norma làm không được thì để Eva làm.”
“Nhưng nếu kích hoạt nhân cách Eva, quyền hạn của cô ấy còn cao hơn cả ông.”
Schneider nhắc.
“Không sao,” Anjou cười, “Eva là cô gái tốt của chúng ta. Cứ ra lệnh tấn công cho cô ấy. Bát gia Jaki không muốn chúng ta can thiệp vào Nhật Bản, thì càng phải chen vào cho bằng được.”
Ông rút từ trong áo ra một tấm thẻ đen, đẩy nhẹ trên mặt bàn về phía Schneider.
“Còn một tấm nữa, bảo Manstein lấy từ hiệu phó. Hai thẻ đen cộng với giấy ủy quyền là đủ để đánh thức Eva.”
“Ông còn điều gì muốn chúng tôi làm nữa không?”
Schneider hỏi.
“Chờ.”
“Chờ?”
Schneider ngẩn ra.
“Tôi đang chờ Frost. Từ khi tàu Trieste nổ đến giờ đã 6 tiếng, 6 tiếng đủ cho ông ta bay từ Roma sang đây rồi. Tôi làm mất cậu con trai cưng của người ta, cũng phải chuẩn bị tinh thần đón trận sấm sét của phụ huynh chứ. Những chuyện khác, đợi tôi nói chuyện với Frost xong rồi hãy bàn.”
Điện thoại trên bàn chợt đổ chuông. Schneider và Manstein liếc nhau, tim đập dồn dập.
Đúng như Anjou dự đoán, 6 tiếng sau, lời trách phạt từ nhà Gattuso đã đến.
Giờ này, Frost Gattuso hẳn đang trên chuyến tàu tốc hành CC1000 từ Chicago đến Cassell, lửa giận chắc đang bốc tận đỉnh đầu.
Anjou chậm rãi ngồi thẳng dậy, nhấc ống nghe lên.
“Chào, Anjou! Ông vẫn ở văn phòng chứ?”
Giọng bên kia nghe vui vẻ đến lạ, như thể nói:
“Này, ông bạn! Tôi vượt nửa vòng trái đất để sang chơi với ông đây!”
“Là… ông sao?”
Anjou kinh ngạc kêu lên.
“Chuyện này dài dòng lắm, để gặp rồi tôi kể chi tiết hơn nhé. À, cửa sổ giếng trời của ông vẫn mở chứ?”
“Mở… hả? Ý ông là sao? Đừng có làm chuyện ngớ ngẩn đấy!”
Anjou cau mày.
“Ngớ ngẩn gì đâu, ngẩng đầu lên đi, tôi đang chào ông đây này. Hiện tại người bạn thân nhất của ông, Pompeii Gattuso, đang cách ông đúng 200m và đang tiến về phía ông với vận tốc 3,5 mét 1 giây!”
Anjou ngẩng đầu nhìn lên qua giếng trời.
Ánh nắng bị che khuất, một đóa dù trắng nở bung giữa không trung, người nhảy dù đang hạ xuống, tay còn hăng hái vẫy chào ông.
“Pompeii, đồ điên! Ông định phá sập mái nhà của tôi chắc?”
Anjou gào lên.
“Yên tâm đi! Tôi vừa giành chức vô địch thế giới nhảy dù định vị đấy!”
Tiếng đáp lại không còn qua điện thoại nữa, mà vọng thẳng xuống cùng tiếng gió rít.
Tấm dù trắng xoay tròn phủ kín tầm nhìn, người đàn ông hét to trong gió, “Oh yeah!”
Schneider và Manstein đứng chết lặng.
Không phải vì cú nhảy ngoạn mục, mà vì cái tên của người ấy, Pompeii Gattuso.
Cha ruột của Caesar Gattuso, và cũng là đương kim gia chủ của gia tộc Gattuso!
Thực ra, chiếc ghế trong Hội đồng Học viện vốn thuộc về Frost Gattuso, em trai ông ta.
Mười năm trước, Pompeii viện lý do “bị đau tim mỗi khi tham dự nơi đông người”, nên ủy quyền cho Frost đại diện gia tộc tham gia hội nghị.
Phải thừa nhận, Frost là người cứng rắn và đầy quyền lực, ngoài việc “hơi bị Anjou áp chế một chút”, thì suốt 10 năm qua, ông ta đã dần gạt Pompeii ra ngoài, nắm toàn bộ quyền lực của gia tộc, khiến thế lực Gattuso ngày càng hưng thịnh.
Người ta đồn rằng mệnh lệnh của Pompeii giờ chẳng ai buồn nghe, cả nhà đều chỉ tuân Frost mà thôi.
Nhưng Pompeii vẫn là Pompeii, người đàn ông mang danh “Pompeii”, một cái tên vĩ đại được truyền đời trong gia tộc.
Tên của ông bắt nguồn từ danh tướng cổ đại Pompeius của La Mã.
Theo quy tắc gia tộc Gattuso, chỉ người thừa kế chính thống mới được mang tên của các anh hùng Cộng hòa La Mã.
Gia chủ là người thừa hưởng huyết thống anh hùng.
Còn những người anh em khác, dù có tài đến đâu, cũng chỉ là dân thường.
Vì thế, dẫu Frost có quyền thế ngút trời, thì mỗi lần ăn cơm, chỉ cần Pompeii bước vào phòng, ông ta vẫn phải lập tức đứng dậy nhường chỗ ngồi đầu bàn cho người anh “tệ hại” ấy.
Người đàn ông đáp xuống giữa bàn làm việc rộng lớn, chiếc dù trắng phía sau nhẹ nhàng rơi xuống như một mảng mây, hay như vạt váy lộng lẫy của một quý bà cung đình.
Ông ta xoay người, cúi chào với phong thái của một minh tinh bước ra từ sàn diễn:
“Các quý ngài đáng kính, xin một tràng pháo tay, một tiếng hò reo! Hãy nhớ rằng các vị đang nói chuyện với nhà vô địch thế giới môn nhảy dù định vị, Pompeii Gattuso!”
Ông là một người đàn ông quá mức điển trai:
Mái tóc vàng dài, đôi mắt xanh như biển, sống mũi cao và một lớp râu mảnh khiến gương mặt càng thêm nam tính.
Trên gương mặt đó là cặp kính không gọng, làn da ngăm rám khỏe mạnh, cổ áo sơ mi mở rộng để lộ bờ ngực rắn chắc, hoàn hảo đến mức gần như thách thức lý trí của mọi phụ nữ.
Dù nổi tiếng là một kẻ trăng hoa, thậm chí tệ đến mức khiến cả hiệu phó cũng phải thua xa, vẫn có vô số quý cô danh giá coi việc được ông ta để mắt tới là vinh dự.
“Lần cuối tôi gặp ông, ông còn đang mê đua ngựa mà?”
Anjou nhíu mày.
“Từ khi nào nhảy dù lại trở thành sở trường của ông vậy?”
“À, công chúa Tây Ban Nha mà tôi thường đua cùng bị gãy chân rồi. Cưỡi ngựa với một cô gái gãy chân nghe buồn quá. Thế nên tôi chuyển qua nhảy dù, môn thể thao của giới trẻ. Mà con gái trẻ thì luôn thích đàn ông biết nhảy dù!”
Pompeii bước xuống khỏi bàn, giẫm qua ghế, phía sau vẫn lôi theo cả chiếc dù.
“Ông bay từ Roma sang à?”
Anjou hỏi.
“Không, không, từ Bangkok cơ. Khi Frost gọi cho tôi, tôi đang cưỡi voi cùng công chúa Thái đấy.”
Pompeii vẫy tay với Manstein.
“Chào nhé, giáo sư Manstein, cuối cùng cũng được gặp ông! Chúng ta từng nói chuyện qua điện thoại rồi mà.”
Gia tộc Gattuso từ lâu đã mang tiếng xấu, từ thời Trung Cổ họ đã quen hành xử thô bạo, gặp kẻ cản đường thì cứ thẳng tay nghiền nát.
Nếu có vị gia chủ nào trước khi “nghiền nát” còn biết chào hỏi một câu, thì lịch sử sẽ ghi lại ông ta như “một người biết giữ lễ”.
Thế mà Pompeii lại là một kẻ hiền lành kỳ lạ, tính tình phóng khoáng, thậm chí có phần… yếu mềm.
Có lẽ sau này, sử quan của nhà Gattuso sẽ ghi chép về ông bằng cụm từ “Đạo bùn nát”, vừa dẻo, vừa dính, mà chẳng chống đỡ được gì.
“Ông nhất định là giáo sư Schneider rồi! Cái mặt nạ của ông thật tuyệt, so với ông thì Darth Vader đúng là đồ bỏ!”
Pompeii nhiệt tình bắt tay Schneider.
Sau một vòng chào hỏi, ông ta quay sang lục lọi trong tủ trà của Anjou, rốt cuộc rút ra hộp “Chính Sơn Tiểu Chủng” mà Anjou cất kỹ nhất.
Theo lẽ thường, ai tự tiện động đến đồ sưu tầm của Anjou hẳn đã bị mắng té tát, nhưng lần này ông chỉ khẽ nhướng mày, trong lòng lại thầm phục khả năng khứu giác của Pompeii.
Trong tủ có đến hơn trăm loại hồng trà khác nhau, phân biệt theo vùng trồng và mức độ lên men, tất cả đều đựng trong hộp thiếc không dán nhãn.
Thế mà Pompeii chỉ khẽ mở vài hộp, đã chọn trúng ngay loại hảo hạng nhất.
Loại trà này đến từ núi Vũ Di ở Trung Quốc, cây mọc trên vách đá dựng đứng, hái lá phải dùng khỉ được huấn luyện.
Trà được sấy bằng lá tùng, thơm sâu và quý hiếm.
Anjou đã cất suốt 3, 5 năm, chưa từng nỡ mở ra.
Đàn ông nhà Gattuso vốn chỉ biết hưởng thụ những thứ tinh tế và đắt đỏ nhất.
Ở điểm này, Caesar đúng là con trai ruột của ông ta.
“Các quý ngài, để tôi và Pompeii nói chuyện riêng một lúc.”
Anjou nói.
“Đừng khách sáo, tôi đang định pha trà cho mọi người mà.”
Pompeii cười.
“Không cần đâu, chúng tôi xin phép.”
Schneider và Manstein cùng đứng dậy.
“Vậy lần sau cùng chơi bài nhé!”
Pompeii vừa nói vừa vẫy tay, tiễn họ xuống tầng dưới.
Phần 2:
“Chúng ta bao lâu rồi chưa gặp lại nhỉ?”
Pompeii cẩn thận rót tách hồng trà vừa pha xong, đặt trước mặt Anjou.
“Mười năm chứ mấy? Lão già chết tiệt, sao trông ông vẫn chẳng chịu già đi thế?”
Anjou nhấp một ngụm nhỏ, hương trà nồng và đậm vị.
“Loại phong lưu như tôi mà, ngày ngày chỉ quanh quẩn bên phụ nữ, lái du thuyền dạo biển, dự Paris Fashion Week, đưa siêu mẫu đi trượt tuyết ở Thụy Sĩ… sống thế thì làm sao già được.”
Pompeii rút một điếu xì gà, gõ nhẹ lên mũi giày cho điếu thuốc chặt hơn.
“Giờ tôi còn hút ít đi nhiều rồi, phải biết giữ gìn sức khỏe chứ.”
“Lần này ông đến đây với tư cách đại diện cho nhà Gattuso à?”
“Đúng rồi. Con trai mất tích, làm cha chẳng thể ngồi yên, nên tôi đành đích thân ra mặt thôi.”
“Cũng biết lo cho con cơ à?”
Anjou nhếch mép cười mỉa.
“Tôi nghe nói ông thậm chí chưa từng dự buổi họp phụ huynh nào của nó đúng không? Caesar lần trước nhắc đến ông thì nói thế nào nhỉ… à phải, ‘ông bố giống con ngựa đực’, chắc vậy đấy.”
“Tôi thương con trai mình thật lòng đấy.”
Pompeii nghiêm mặt.
“Caesar chỉ đang trong giai đoạn nổi loạn thôi. Rồi sớm muộn nó cũng sẽ nhận ra tôi là một người cha tốt.”
“Caesar giờ sống chết chưa rõ, mà trông ông vẫn thong dong quá nhỉ.”
Anjou nhìn thẳng vào mắt đối phương.
“Lo thì lo, nhưng tôi đâu thể kiếm chuyện với ông được, đúng không? Dù sao chúng ta là anh em mà.”
Pompeii cười hề hề, vỗ vai Anjou thân thiết. “
Tôi tới đây cũng chỉ vì sợ Frost làm hỏng việc thôi. Tinh thần thằng em tôi dạo này tệ lắm, cơn hưng cảm tái phát, mà nếu là nó đến thay tôi thì chắc giờ ông đã có họng súng dí vào đầu rồi. Cũng đừng trách nó, trong nhà tôi di truyền bệnh thần kinh đấy, đời nào cũng có người phát bệnh. Thời Mussolini cầm quyền, cha tôi từng là nghị sĩ quốc hội, một lần họp hăng máu hô to ‘Đả đảo Mussolini!’ nên bị tống vào tù. May sao chưa kịp xử bắn thì quân Mỹ kéo vào, lật đổ chế độ. Vậy là ông ấy bỗng hóa anh hùng phản kháng bạo quyền. Nhưng thật ra, tôi nói thật với ông nhé, lúc đó ông già tôi chỉ… phát bệnh thôi. Về già thì suốt ngày thần trí thất thường như thế.”
“Ông thật sự lo cho con trai mình sao?”
“Dĩ nhiên! Không thì tôi ở đây làm gì, chẳng phải đã có thể đang cưỡi voi chơi ở Thái Lan rồi à?”
“Thế ông bay cả chục nghìn cây số chỉ để đến tán nhảm với tôi thôi à?”
“Không, không, sao dám! Tôi chỉ muốn nhắc ông đừng chấp thằng em tôi thôi. Tôi biết hai người có chút xích mích, chuyện nó đòi luận tội ông ở hội đồng trường tôi cũng nghe rồi… Haiz! Nhưng ông bạn à, ông biết đấy, cá nhân tôi rất tin ông. Về năng lực, ông là người duy nhất có thể điều hành học viện này. Nhưng ông cũng biết, tôi chỉ là gia chủ hữu danh vô thực thôi. Nói trắng ra thì nhiệm vụ chính của tôi là… duy trì nòi giống, đúng nghĩa ‘ngựa đực’. Mọi quyền hành thực chất đều nằm trong tay Frost. Không phải tôi không muốn ủng hộ ông đâu, mà là lực bất tòng tâm.”
Anjou lặng lẽ nhấc chiếc gạt tàn lên:
“Ông nói thêm vài câu nữa là tôi phát hưng cảm thật đấy. Muốn thử xem không?”
“Ấy ấy, đừng nóng, ông bạn có gì từ từ nói chứ.”
Pompeii vội đưa tay đỡ lấy gạt tàn.
“Tôi đến đây chủ yếu muốn hỏi, rốt cuộc bọn Nhật đang giở trò gì.”
Anjou liếc ông ta một cái lạnh tanh, rồi cúi xuống bàn, kéo ra một chiếc rương cũ.
Chiếc rương trông đã hơn trăm năm tuổi, bọc da thằn lằn màu lục thẫm, những đinh đồng trên khóa đã hoen gỉ, phần nắp còn in nổi huy hiệu của Học viện Cassell.
Ông đẩy chiếc rương về phía Pompeii.
“Đây là bản gốc hiệp ước giữa chúng ta và Bát gia Jaki. Khi đọc nhớ cẩn thận, giấy ấy dễ rách lắm.”
“Hiệp ước?”
Pompeii mở rương, rút ra xấp tài liệu vàng úa, giòn như sắp rách.
“Đúng thế. Quan hệ giữa Học viện và Bát gia Jaki là liên minh, bình đẳng hai bên, một tiền lệ duy nhất trên toàn thế giới. Trước cuối thế kỷ 19, Bí Đảng còn không biết Nhật Bản cũng có huyết thống lai rồng. Khi ấy, di tích Long Tộc chủ yếu tập trung ở châu Âu và Trung Hoa, tưởng như chỉ hai nơi ấy mới là cội nguồn của dòng máu này. Nhật Bản thời Minh Trị Duy Tân vẫn còn khép kín, người Âu hầu như chẳng biết gì về đất nước đó, chỉ tưởng nơi ấy toàn những ngư dân thấp bé sống ven biển. Nhưng sau khi Nhật bắt đầu Âu hóa, chính phủ gửi nhiều thanh niên ưu tú sang Đức học kỹ thuật đóng tàu bọc thép. Trong số đó, Bí Đảng phát hiện ra những kẻ mang máu rồng. Năm 1894, Huân tước Mayek được cử làm đại diện của Bí Đảng sang Nhật. Sau nửa năm lênh đênh trên biển, ông cập bến Kyoto và gặp gỡ đại diện của Bát gia Jaki. Đó là lần tiếp xúc chính thức đầu tiên giữa hai bên. Cả hai phe, dù là hỗn huyết chủnt châu Âu hay Nhật Bản, đều kinh ngạc khi biết bên kia tồn tại, nhưng đồng thời cũng dè chừng sức mạnh của đối phương. Cuối cùng họ ngồi lại, ký kết bản hiệp ước này. Cả hai thể hiện thiện ý, nhưng do khác biệt văn hóa quá lớn, chẳng bên nào thực sự tin bên nào. Bát gia Jaki coi Bí Đảng là đảng dã tâm, còn ngấm ngầm gọi Huân tước Mayek là ‘kẻ thực dân’. Họ vốn là hào môn xã hội đen, nắm giữ phần tối của nước Nhật, không muốn chúng ta can dự vào chuyện trong nước, thậm chí còn toan mở rộng thế lực sang châu Âu. Đến Thế chiến thứ hai, Bát gia Jaki trở thành phe chủ chiến kiên định, cử hậu duệ ưu tú ra tiền tuyến châu Á và Thái Bình Dương. Chúng ta nhận ra họ nhắm vào mình, nên đứng về phía chính phủ Mỹ, âm thầm hậu thuẫn. Hai bên đánh nhau đến cùng ở Thái Bình Dương, chắc ông cũng biết phần nào rồi.”
“Biết chứ, biết chứ! Dù Ý lúc đó là đồng minh của Nhật, nhưng nhà Gattuso chúng tôi vẫn là tai mắt của người Mỹ mà!”
Pompeii nịnh nọt cười.
“Lập trường hai ta vốn chung mà! Liên thủ với lũ Nhật thì sao thắng nổi chứ!”
Anjou lờ đi, nói tiếp:
“Sau chiến tranh, tôi đến Tokyo gặp lại Bát gia Jaki, ký thêm ‘Hiệp ước Giáo dục’ dựa trên nền tảng hiệp ước cũ. Nghe tên thì vậy, nhưng thực chất là văn bản xác nhận hợp tác chính thức. Theo đó, Bát gia Jaki sẽ gửi hậu duệ xuất sắc sang Mỹ học tập. Khi họ về nước, những người ấy trở thành hạt nhân của Học viện Cassell chi nhánh Nhật Bản, nguồn gốc của chi nhánh ấy chính là từ đây. Việc ký kết hiệp ước này đồng nghĩa Bát gia Jaki quy phục Bí Đảng, tuy nhiên vẫn giữ quyền tự trị rất lớn.”
“Thế thì quá tốt rồi! Nhưng sao ông không công khai những tài liệu này cho hội đồng trường biết? Người khác đâu hề biết rằng, trên bản đồ học viện, Nhật Bản thực ra được xem là một khu tự trị cơ đấy.”
“Nếu theo tính cách bá quyền của nhà Gattuso, một khi Frost biết chi nhánh Nhật Bản có quyền tự trị, hắn chắc chắn sẽ yêu cầu tôi triệt để đè bẹp Bát gia Jaki. Nhưng tôi không muốn gây chiến với họ.”
“Nếu mọi việc yên ổn thì chẳng sao, nhưng giờ thì rắc rối rồi đấy. Hội đồng trường hoàn toàn có thể viện cớ ‘che giấu thông tin trọng yếu’ để cách chức ông. Lúc đó, ngay cả Elizabeth cũng không cứu nổi ông đâu, dù con bé ấy có si mê ông đến mức nào.”
Pompeii nói với vẻ nghiêm túc hiếm thấy, giọng điệu đầy chân thành.
“Con ngựa đực như ông lại lên cơn hừng hực rồi à? Hết chuyện đứng đắn để nói rồi sao?”
Anjou nhíu mày.
Elizabeth Laurent, người thừa kế của gia tộc Laurent là nữ ủy viên hội đồng luôn ủng hộ Anjou hết mực.
Nhiều lần Frost định tước bỏ quyền lực của ông, nhưng đều bị Elizabeth chặn lại.
“Ông phải tin vào kinh nghiệm phụ nữ của tôi chứ!”
Pompeii cười gian.
“Phụ nữ, nhất là những cô gái trẻ, luôn dễ đổ gục trước những người đàn ông lớn tuổi, trầm tĩnh và có khí chất! Từ trong tim chinh phục một tiểu thư quyền thế, cảm giác đó chắc hẳn thú vị lắm hả? À mà nói thật, nếu chinh phục được cả về thể xác thì càng…”
Anjou lặng lẽ nhấc tách trà lên.
“Khoan khoan! Đừng nổi nóng, ném trà vào người tôi thì mất hay lắm. Áo này vải gai thủ công Nepal đó, hàng đặt may riêng mà!”
Pompeii vội giơ tay đỡ lấy tách trà từ tay Anjou.
“Nhưng mà,” ông tiếp tục, “cho dù chi nhánh Nhật có quyền tự trị đi nữa, với sự cáo già như ông thì sao lại để họ muốn làm gì thì làm được?”
“Tôi hiểu chứ. Bát gia Jaki vẫn luôn ôm hận vì thất bại năm xưa, họ không cam tâm phục tùng chúng ta. Nhưng tôi không nghĩ họ sẽ phản bội dễ dàng. Vì Bát gia Jaki vốn không phải một khối thống nhất.”
Anjou thong thả nói, ánh mắt xa xăm.
“Tổ chức ấy chia làm 8 phân gia, mỗi nhà nắm giữ một lĩnh vực riêng: Miyamoto quản ngành vận tải biển, Ryoma phụ trách buôn vũ khí, Inuyama thì thống lĩnh giới giải trí ngầm. Nếu một nhà muốn chen chân vào lãnh địa của nhà khác, chỉ có thể dùng bạo lực để giải quyết. Ngoài ra, họ còn có kẻ thù truyền kiếp, một tổ chức xã hội đen khác mang tên Moukishu, được lập bởi những kẻ phản bội Bát gia Jaki, hiện rất có thế lực ở miền Nam Nhật.”
“Tức là giới xã hội đen Nhật thực ra có hai thế lực gốc, một là Bát gia Jaki, còn lại là Moukishu?”
“Đúng thế. Nhiều năm nay, hai phe vẫn xung đột không ngừng. Moukishu ttuy yếu hơn, nhưng nếu Bát gia Jaki muốn diệt sạch chúng thì cũng phải trả giá đắt. Giữa hai bên tồn tại thế cân bằng mong manh, giống như một cuộc Chiến Tranh Lạnh.”
“Thật nhân từ ghê. Với bọn phản đồ, nếu ở nhà Gattuso, Frost chắc chắn sẽ tiêu diệt đến tận gốc, chẳng cần tính toán gì hết.”
Pompeii hừ mũi.
“Nghe ông nói mà cứ như Frost mới là gia chủ của nhà Gattuso vậy. Còn ông thì sao?”
“Tôi không vội.”
Pompeii nhún vai.
“Dù sao nó mới là kẻ nôn nóng. Nó vẫn luôn như thế, ‘thái giám còn nóng ruột hơn hoàng đế’ mà.”
“Ví von hay đấy. Trình tiếng Trung của ông tiến bộ ghê.”
“Tất cả là nhờ mấy cô bạn gái người Hoa của tôi cả. Tình yêu giúp con người học hành chăm chỉ hơn mà! Nếu tôi có bạn gái người Ai Cập cổ, chắc tôi cũng học được chữ tượng hình luôn ấy chứ!”
“Ông cứ việc ra Thung lũng các Hoàng hậu mà đào vài xác ướp nữ về. Với gu của ông, tạp và nặng như thế, tôi tin ngay cả xác ướp nữ ông cũng yêu nổi.”
Anjou nhướng mày, giọng đầy mỉa mai.
“Nói mới nhớ, tôi đúng là vừa sưu tầm được vài xác ướp nữ thật đấy! Hàng thượng phẩm nhé! Quan tài đá khắc hình họ bằng vàng nguyên chất, mà thi thể bên trong vẫn nguyên vẹn!”
Pompeii phấn khích rút điện thoại ra.
“Tôi cho ông xem ảnh, mỗi xác ướp tôi tốn cả triệu đô, nhưng đáng lắm! Thứ quý hiếm thế này, có tiền cũng khó tìm được đấy!”
“Lại lạc đề rồi!”
Anjou cắt ngang, giọng pha chút bất lực.
“Ông bay cả nửa vòng trái đất chỉ để khoe bộ sưu tập xác ướp của mình với tôi sao? Hay là ông còn coi mấy cái xác đó quan trọng hơn cả con trai ông?”
Mười năm trước cũng thế, chỉ cần Pompeii xuất hiện, dù cuộc nói chuyện nghiêm túc đến mấy cũng sẽ bị kéo sang hướng khác.
Người ta sẽ bắt đầu bàn về du thuyền mới, du hành vũ trụ, hay khu trượt tuyết bí mật mà ông ta phát hiện ở sườn nam dãy Alps.
Là một tay ăn chơi hàng đầu châu Âu, Pompeii am hiểu đủ thứ, từ mỹ tửu, ẩm thực, đến sưu tầm cổ vật, hội họa và nhiếp ảnh.
Khi ông nói, ánh mắt rực sáng, giọng nói tràn đầy sức sống, khiến ai ngồi cùng bàn cũng bị lây cái tinh thần “dùng cuộc đời hữu hạn để tận hưởng khoái lạc vô hạn” ấy.
Và rồi, câu chuyện tự nhiên bị ông ta dẫn đi mất.
“Tôi tất nhiên là lo cho con trai chứ! Nhưng nói chuyện nghệ thuật với ông thì Caesar cũng đâu vì thế mà chết được.”
Pompeii tiếc rẻ cất điện thoại, trở lại vẻ nghiêm túc hiếm hoi.
“Thôi được, ta nói tiếp chuyện Nhật đi. Ý ông là, vì nội bộ Bát gia Jaki chia rẽ, nên họ khó mà hợp lực phản bội chúng ta, đúng chứ?”
“Đúng. Một tổ chức không đoàn kết chẳng khác nào một quốc hội dân chủ, quyết định chiến tranh gần như là bất khả thi. Phe diều hâu trên bục hô hào đến đỏ mặt, còn phe bồ câu chỉ ngồi cười lạnh bên dưới. Muốn có chiến tranh, phải có người đủ cứng rắn để kéo cả đám đi cùng.”
Anjou trầm giọng nói, ánh mắt lạnh như thép.
“Có Hitler thì mới có chuyện xâm lược Ba Lan, có Thatcher mới có cuộc chiến Falklands. Mà lần này, Bát gia Jaki phản bội một cách dứt khoát đến vậy… chứng tỏ trong họ đã xuất hiện một kẻ lãnh đạo mạnh tay, và hắn đang dẫn họ đi đến cùng con đường đó.”
