Phần 3:
“Vậy là để giải quyết chuyện ở Nhật, chỉ cần tìm ra kẻ đứng sau màn chỉ huy bọn họ, đúng chứ?”
Pompeii hai mắt sáng rực như trẻ con thấy đồ chơi mới.
“Chắc ông đã có kế hoạch rồi phải không? Con người thù dai như ông, bị người Nhật cắn một phát mà lại không trả đũa thì chẳng giống ông chút nào. Nói tôi nghe đi, nói đi, ông định quật ngã bọn họ kiểu gì hả?”
“Có kế hoạch thật,” Anjou nhấp ngụm trà, giọng lạnh tanh, “nhưng không định nói cho ông.”
“Ơ nhưng tôi là thành viên hội đồng quản trị đấy nhé! Nhà tôi còn là nhà tài trợ lớn nhất của Học viện nữa cơ! Tiết lộ cho tôi một chút thì có sao đâu?”
Pompeii làm bộ mặt đáng thương, mắt long lanh như sao.
“Ông vừa mới nói rồi còn gì, vai trò chính của ông trong nhà Gattuso là làm… ngựa đực. Thế thì cứ việc ăn cỏ, tập luyện và hẹn hò mấy con ngựa cái của ông đi. Muốn hỏi về kế hoạch, bảo Frost mà đến. Tôi không rảnh bàn chuyện chiến lược với một con ngựa đâu.”
Pompeii bật cười, giơ ngón cái:
“Tuyệt! Tôi thích cái cách ông nói chuyện đấy. Mềm không ăn, cứng không chịu! Phải là người như ông mới làm nên đại sự. Tôi nói rồi mà, tôi chưa từng nhìn nhầm ai cả, ông là số một!”
“Đừng nịnh. Nói hay mấy cũng vô ích, tôi không tiết lộ gì thêm đâu.”
“Thôi được, được rồi! Sao mà lạnh lùng thế, cứ như tôi đến đây để moi tin ấy. Tôi chỉ nhớ bạn cũ thôi mà. Trên đường đến đây tôi còn đắp mặt nạ, cắt tóc, ăn mặc tươm tất để gặp ông đó. Tôi là người trọng tình cảm, ông biết mà.”
Pompeii thở dài sườn sượt.
“Thật ra tôi chỉ cần một lời giải thích để về còn báo cáo lại với mấy ông già trong nhà. Ông biết đấy, tôi cũng khổ lắm, nhà đông bô lão, chuyện gì cũng phải suy trước nghĩ sau… Cơ mà, mất tích là con trai tôi, bọn họ cuống cái gì chứ? Đúng là vua chưa vội mà thái giám đã loạn cả lên! Ông nghĩ xem, sống trong một đống thái giám thế này thì tôi khổ đến mức nào? Tôi đọc sử gần đây mới nhận ra: triều đại nào mà thái giám lộng quyền thì sớm muộn cũng sụp đổ. Sinh ra trong cái nhà ‘toàn thái giám’ như thế này, tôi thật sự bi quan về tương lai của mình…”
Anjou chỉ biết cúi đầu ôm trán.
Không lạ gì việc nhà Gattuso luôn tìm cách nhốt vị gia chủ này trong nhà, cấm bén mảng tới các sự kiện chính thức… bởi vì đôi khi, quả thật ông ta ô nhiễm môi trường giao tiếp.
“À đúng rồi, ông có muốn nghe về thành quả nghiên cứu mới nhất của tôi không?”
Pompeii đột nhiên đổi chủ đề.
“Ơ, tôi không biết là ông còn nghiên cứu khoa học đấy. Vậy đề tài của Tiến sĩ Pompeii là gì? ‘Biến động hormone nữ giới trong các khung giờ hẹn hò’ à?”
Anjou hất cằm, giọng đầy mỉa mai.
Thực ra, Pompeii Gattuso thật sự có bằng tiến sĩ, tốt nghiệp từ Đại học Bách khoa Liên bang Zurich, ngôi trường kỹ thuật danh tiếng nhất châu Âu, nơi từng sản sinh ra những tên tuổi vĩ đại như Rontgen, Pauli và Einstein.
Thật khó tin một tay ăn chơi như ông ta lại bước ra từ ngôi trường khắc nghiệt đó, hơn nữa còn với thành tích xuất sắc toàn khóa.
Tới tận bây giờ, trong trường vẫn còn lưu truyền “huyền thoại Pompeii”:
Năm đầu đại học, ông đã… hẹn hò với toàn bộ nữ sinh của lớp cơ sở vật lý.
Mà lớp vật lý ấy nổi tiếng khắp châu Âu, mỗi năm có hơn 600 sinh viên theo học, tính sơ sơ, nữ chiếm chừng 30%.
Muốn “đánh dấu toàn bộ”, Pompeii phải cùng lúc tán tỉnh 3, 4 cô trong mỗi buổi học.
Không ai hiểu nổi bằng cách nào mà ông ta làm được.
“Tôi vẫn làm nghiên cứu chứ!” Pompeii hăng hái, “Gần đây tôi còn hẹn hò với mấy cô tiến sĩ nữa… mà mấy cô tiến sĩ mới thú vị làm sao!”
“Ông khoe chiến tích tình trường của mình đến mức tôi nghe mòn cả tai rồi. Giờ thì xin hãy để tôi được yên tĩnh 1 phút. Phiền ông xuống cầu thang, rẽ trái ra cửa, và đóng cửa giùm tôi.”
Anjou bắt đầu mất kiên nhẫn.
“Trời ơi, sao mà phũ thế! Ông không muốn biết tại sao Takamagahara lại chìm xuống vực sâu à?”
Pompeii làm ra vẻ đau khổ, “Tôi coi ông là bạn thân, có manh mối liền chạy đến báo tin mà ông lại đối xử như vậy!”
Ánh mắt Anjoi lập tức trở nên sắc bén:
“Nói tiếp đi.”
“Đột nhiên không muốn nói nữa.” Pompeii nhún vai, làm bộ nhàn nhã, “Công trình nghiên cứu quan trọng thế này, có lẽ tôi nên để dành nói với người biết trân trọng giá trị khoa học hơn.”
Ông nhấc tách trà, nhìn quanh như đang ở quán cà phê Paris.
Anjou nhìn thẳng vào mắt ông, im lặng nửa phút.
Cuối cùng Pompeii bật cười gian xảo:
“Đùa ông chút thôi mà. Vẫn như xưa, bình thường thì ăn chơi không kém tôi, nhưng cứ đụng đến chuyện long tộc là lập tức căng như dã thú.”
Ông vén vạt áo vest, rút từ lưng quần ra một hộp đựng chip, đẩy qua bàn:
“Thứ trong này có thể hơi chuyên môn, chắc ông khó hiểu hết được. Để tôi, tiến sĩ Pompeii Gattuso, thủ khoa ngành địa vật lý Đại học Liên bang Zurich giảng giải cho nghe!”
Anjou nhướng mày:
“Tôi thật không hiểu nổi vì sao một kẻ như ông lại chọn địa vật lý. Học nghệ thuật hay hội họa không phải sẽ có ích hơn cho việc tán gái à?”
“Vì địa vật lý là ngành mũi nhọn của trường chúng tôi mà, cũng là ngành khó nhất nữa. Gia huấn nhà Gattuso bọn tôi là: Cưỡi con tuấn mã nhanh nhất, theo đuổi người phụ nữ đẹp nhất, giết con rồng hung tợn nhất… và học ngành khó nhất. Tất cả đều phải là đỉnh của đỉnh!”
Pompeii vừa nói vừa rút một con chip, cắm vào laptop.
“Đây là bản đồ địa hình quần đảo Nhật Bản cách đây 500 nghìn năm. Trông có vẻ rất khác so với bản đồ ngày nay, đúng chứ?”
Ông ta mở một hình ảnh nhìn từ trên cao.
Màu xanh là biển cả, 4 đảo Nhật bị bao bọc bởi nước, kéo dài từ bờ biển Trung Quốc ở phía tây đến tận vùng ‘Chuỗi núi ngầm Hoàng Đế’ giữa Thái Bình Dương ở phía đông.
Cả địa hình nhấp nhô của đáy biển cũng hiện rõ.
Anjou gật đầu:
“Đường bờ biển khác hẳn, diện tích Kyushu và Shikoku khi đó cũng lớn hơn bây giờ nhiều.”
“Ông có nghe đến thuyết trôi dạt lục địa chưa?”
“Biết sơ sơ thôi.”
“Dựa theo thuyết đó, do Wegener đề xuất năm 1910, vỏ Trái Đất được chia thành 6 mảng lớn, nổi trôi trên lớp phủ bên dưới. Mà trong lớp phủ toàn là dung nham bazan nóng chảy, nên có thể hình dung Trái Đất giống như một quả trứng khổng lồ, lớp vỏ trứng vỡ ra thành 6 mảnh, nổi lên trên phần lòng trắng và cứ thế trôi dạt. Dù mỗi năm chúng chỉ dịch chuyển vài centimet, nhưng tích lũy qua hàng trăm triệu năm, quãng đường đó có thể lên đến hàng ngàn kilomet. Khoảng 100 triệu năm trước, vào thời Trung Sinh, châu Phi, Nam Mỹ, Úc và Nam Cực vẫn còn là một khối duy nhất, siêu lục địa Gondwana. Về sau, qua hàng chục triệu năm, chúng tách ra theo nhiều hướng khác nhau, rồi tạo thành Ấn Độ Dương và Nam Đại Tây Dương ngày nay.”
Pompeii dừng lại, liếc sang Anjou.
“Tôi hiểu rồi.”
“Với một người học văn mà nghe xong hiểu ngay thì ông đúng là phi thường đấy, ông bạn.”
Anjou không biết nên thấy vui hay bị châm chọc, đành im lặng.
“Nhật Bản nằm giữa hai mảng kiến tạo lớn, Á Âu và Thái Bình Dương. Bên trong các mảng thường ổn định, nhưng ở ranh giới của chúng thì lại là ổ động đất và núi lửa. Con tàu Trieste từng thấy một ‘dòng sông dung nham’ dưới đáy biển, chính là vết nứt giữa hai mảng. Dòng sông ấy sâu không thấy đáy, bên dưới là tầng phủ dày hàng ngàn kilomet, chứa hàng tỉ tấn dung nham. Ở vị trí đặc biệt như thế, nền đất Nhật Bản cực kỳ bất ổn. Đây, nhìn thử đoạn phim này đi, địa hình Nhật thay đổi từ 500.000 năm trước đến nay.”
Pompeii nhấn nút phát.
Địa hình trên màn hình biến đổi:
Có lúc đất sụp, biển tràn vào sâu trong lục địa.
Có lúc núi lửa phun trào, dung nham nguội lại, tạo nên những khối núi đen sì nhô lên mặt nước.
Trải qua hàng vạn năm, đảo hợp thành đất liền, biển hóa thành đồng bằng, đúng nghĩa là “biển xanh biến thành ruộng dâu”.
“Chuyện đó có liên quan gì đến việc Takamagahara bị chìm không?”
“Không hẳn…”
“Không hẳn mà ông bắt tôi nghe dài thế?”
Anjou trừng mắt.
“Khoan đã, phải dẫn dắt trước chứ! Không thì lát nữa ông lại hỏi loạn cả lên. Về mặt địa chất, Nhật Bản đúng là quốc gia định sẵn sẽ chìm, nhưng đó là quá trình rất chậm, ít nhất phải mất hàng triệu năm. Vậy nên sự thay đổi địa tầng không thể giải thích được vì sao Takamagahara lại biến mất. Trong lịch sử cũng có nhiều thành phố cổ bị nước biển nuốt chửng, nhưng chúng đều nằm ở vùng nước nông, thợ lặn còn có thể tìm thấy. Còn Takamagahara thì nằm tận trong rãnh biển Nhật Bản, nơi đã tồn tại hàng triệu năm rồi.”
“Có khi thành phố đó vốn được xây dưới biển cũng nên. Nhìn hình dạng đám Thi Thủ, nửa người nửa rắn thì có lẽ chúng vốn có thể sống dưới nước.”
“Không, thành phố đó ban đầu được xây trên đất liền. Thành phố trong không khí và thành phố dưới nước có cấu trúc hoàn toàn khác nhau. Ở môi trường khô, gió và cát sẽ bào mòn mọi thứ, còn dưới nước, chính là dòng chảy phá hủy. Mức độ tàn phá của nước mạnh gấp hàng ngàn lần gió. Xét theo cơ học chất lưu, Takamagahara có đặc trưng của một đô thị trên đất liền, những bức tường dày, đường phố thẳng tắp… Tất cả đều chứng minh nó vốn không thuộc về biển. Nó đã chìm xuống.”
Pompeii nói, “Vấn đề chỉ là nó chìm bằng cách nào. Và chính điều đó khơi gợi trí tò mò của tôi. Tôi biết sau khi các ông phát hiện ra Takamagahara, ông đã chạy ngay đến thư viện để tra tài liệu động đất Nhật Bản. Trong vô số bài viết tạp nham, có một công trình cực kỳ thú vị: theo bằng chứng địa chất, khoảng 10.000 năm trước, từng xảy ra một thảm họa suýt hủy diệt toàn bộ Nhật Bản, một trận siêu địa chấn gần cấp 10, suýt làm sụp cả 4 đảo lớn.”
“Động đất mà có thể làm sụp cả một quốc gia rộng hàng trăm nghìn kilomet vuông sao?”
“Không phải là không thể. Vì nền đất Nhật vốn cực kỳ mong manh.”
Pompeii mở một tấm hình khác.
“Hãy xem cấu tạo bên trong lòng đất Nhật Bản.”
Đó là một bản cắt ngang cho thấy rõ cấu trúc:
Lớp trên là vỏ Trái Đất màu đen, bên dưới là lớp hủ đỏ rực.
Từ lớp phủ, những đường đỏ uốn lượn xuyên lên vỏ, vài nhánh lớn dẫn thẳng đến núi Aso ở Kyushu và núi Phú Sĩ ở Honshu.
“Đây là gì?”
Anjou hỏi, chỉ vào những đường đỏ.
“Là các đường ống dung nham. Bên trong vỏ Nhật Bản tràn ngập ‘sông dung nham’ âm ỉ. Nằm trên ranh giới hội tụ giữa bốn mảng kiến tạo, Philippine Sea, Bắc Mỹ, Á Âu và Thái Bình Dương, Nhật Bản là một trong những quốc gia bất ổn nhất thế giới, với hơn 110 ngọn núi lửa còn hoạt động, chiếm khoảng 1/10 tổng số núi lửa hoạt động toàn cầu. Núi Phú Sĩ, biểu tượng của Nhật Bản, chính là một núi lửa tầng hình nón được hình thành từ hàng chục nghìn năm phun trào, lượng dung nham bazan và andesit chồng chất tích lại thành khối núi cao 3.776m. Hãy tưởng tượng thời viễn cổ: hàng loạt núi lửa đồng loạt thức giấc, khói đen cuộn lên thẳng đến tầng mây cao tới 20km, dung nham đỏ rực phun vọt lên trời hàng nghìn mét, dòng chảy tràn qua thung lũng, nguội lạnh thành những cao nguyên bazan rộng lớn. Động đất liên miên, trung bình 1.500 trận/năm có thể cảm nhận, khiến trong vỏ đất xuất hiện vô số khe nứt chằng chịt. Những khe này đầy nước biển và nước ngầm xâm nhập, khi chất rắn và lỏng trộn lẫn dưới áp lực cao, đất sét và cát mất liên kết, trở nên linh động, ta gọi loại đất đó là đất lỏng, nguyên nhân khiến nhà cửa nghiêng ngả, đường sá nứt toác trong các trận động đất lớn như Kobe 1995. Sâu hơn nữa, dưới lớp vỏ mỏng chỉ 15, 30 km, là lớp phủ nơi đá nóng chảy một phần thành magma. Những con sông magma di chuyển chậm rãi trong các buồng magma nông dưới núi lửa, nuôi dưỡng suối nước nóng và phun trào định kỳ. Quá trình hòa tan nước biển vào magma làm giảm điểm nóng chảy, khiến magma dễ phun trào hơn, một đặc trưng của vành đai lửa Thái Bình Dương, hiện tượng này gọi là hiệu ứng hòa tan. Nhưng đó vẫn chưa phải điều tệ nhất. Nhật Bản nằm trên vùng hút chìm, nơi mảng Philippine Sea chui xuống dưới mảng Á Âu với tốc độ 4, 5 cm/năm. Nước biển bị kéo theo xuống độ sâu 100, 150km, thoát ra dưới dạng hơi nước siêu nóng, làm lớp phủ nóng chảy, đây chính là nguồn gốc của 90% núi lửa Nhật Bản. Dung nham nuôi dưỡng một loại vi khuẩn trong các tầng đất, chúng hô hấp trong môi trường không oxy và sản sinh khí methan. Loại khí này không thể thoát ra ngoài, đã tích tụ suốt hàng triệu năm trong những khoang rỗng dưới lòng đất, chiếm đến hơn 70% lượng methan của toàn Trái Đất. Methan chính là ‘chất bôi trơn’ cho biến động địa chất. Tất cả tạo nên một Nhật Bản sống trên lưỡi dao địa chất: đẹp đẽ với hoa anh đào và suối nước nóng, nhưng luôn sẵn sàng thức tỉnh bằng một trận động đất hay phun trào.”
Pompeii xếp vài viên đường trên khay trà, rồi bất ngờ rút viên ở đáy ra.
“Khi siêu động đất xảy ra, nền đất Nhật trượt giữa dung nham, nước biển và khí methan, rồi rào một cái… sụp xuống toàn bộ.”
Phần 4:
“Ý ông là, cả nước Nhật này chẳng khác nào một tòa nhà chọc trời xây trên nền cát trôi sao?”
Anjou trầm ngâm một lúc rồi nói.
“Chính xác!”
Pompeii hăng hái gật đầu.
“Khoảng 10.000 năm trước, một trận siêu động đất bất ngờ giáng xuống, cường độ gần như cấp 10, mức thảm họa chẳng khác gì một tiểu hành tinh đâm vào Trái Đất. Cấu trúc địa chất vốn đã mong manh của Nhật Bản bị chấn động dữ dội, quá trình lún chìm lẽ ra phải kéo dài hàng triệu năm bị rút gọn… chỉ còn 1 ngày.
Nếu khi ấy đứng từ ngoài không gian nhìn xuống, ông sẽ thấy Thái Bình Dương vốn yên ả bỗng bắn lên một ‘giọt nước’, ‘giọt’ ấy thực ra có đường kính hàng trăm cây số! Sóng thần đầu tiên đổ ập vào bờ biển Trung Quốc và Hàn Quốc, vài giờ sau tràn tới Vladivostok, rồi một ngày sau, cột sóng khổng lồ ấy đã đến được bờ Tây nước Mỹ, cuốn phăng cả sa mạc California. Đỉnh sóng cao hàng trăm mét vượt qua eo biển Bering, đập vào Bắc Băng Dương, khiến lớp băng nứt toác ra, vết rạn kéo dài cả ngàn cây số.”
Anjou nhíu chặt mày.
Chỉ tưởng tượng thôi đã đủ khiến người ta rùng mình, mà Pompeii, cái gã điên này, vẫn kể hăng say như đang nói chuyện cười.
“Thật sự có thể có trận động đất cấp 10 sao?”
“Thông thường thì không. Trong lịch sử nhân loại, trận mạnh nhất từng ghi nhận là đại địa chấn ở Chile, 9,5 độ Richter. Cấp 10 đến nay vẫn chỉ là lý thuyết.”
Pompeii nhìn thẳng vào Anjou:
“Nhưng, ông và tôi đều biết, không phải chỉ có ứng suất địa tầng mới gây ra địa chấn.”
Anjou khẽ rùng mình:
“Ý ông là…?”
“Fenrir từng dùng ‘Diệt Thế Nghiệp Vũ’ suýt nữa xóa sổ cả Bắc Kinh mà.”
Pompeii nhún vai.
“Thật kỳ lạ, mỗi khi có thảm họa cấp thế giới, con trai tôi đều đứng ngay tâm chấn.”
“Cái trận động đất cấp 10 đó… là do ngôn linh bộc phát?”
Anjou run giọng hỏi.
Không phải chưa từng có tiền lệ.
Vụ nổ Vương Cung Xưởng ở Trung Quốc, thành cổ Mohenjo-Daro bị san phẳng như bị hạt nhân tấn công, vụ nổ Tunguska ở Siberia, tất cả đều là những thảm họa tương tự.
Nhưng quy mô mà Pompeii mô tả lần này thì vượt xa mọi thứ từng ghi nhận.
Pompeii gật đầu:
“Để tôi kể lại cho ông nghe về thảm họa 10.000 năm trước. Khi Long Vương thức tỉnh, hắn giải phóng thứ ngôn linh tối thượng. Mặt đất rung chuyển dữ dội, từ Kyushu đến Honshu, tất cả các ngọn núi lửa ngủ yên đồng loạt phun trào, chiếu sáng cả đêm đen như ban ngày. Lớp đất lỏng bị khí methan bôi trơn bắt đầu sụp đổ. Một cơn siêu sóng cao gần 1km ập đến, đập vào núi Phú Sĩ, nước bắn tung lên tạo thành trận mưa dữ dội nhất thế giới. Mặt đất nứt toác, nước biển tràn xuống tầng nham thạch, hơi nước bốc nổ dữ dội, tòa cao ốc xây trên cát ấy lảo đảo như sắp sụp. Nhật Bản tưởng chừng sẽ hoàn toàn bị nuốt chửng… nhưng cuối cùng, kỳ lạ thay, nó lại sống sót.”
“Tại sao?”
Anjou theo bản năng hỏi dồn.
“Đó! Phải có người hỏi như thế thì câu chuyện mới đã chứ!”
Pompeii cười đến sáng bừng cả mặt.
“Bởi vì tâm chấn thực ra nằm ngay bên trong một tòa cổ thành. Trong lúc rung chuyển, cả tòa thành bị tách khỏi phần đất liền, cuốn theo dòng hồng thủy chưa từng có, rồi trôi dạt xuống đáy biển sâu gần rãnh Nhật Bản. Dưới sức hút của trọng lực, nó từ từ trượt dọc sườn dốc, rơi xuống nơi sâu nhất thế giới. Thành phố ấy bị đại dương phong kín suốt 10.000 năm, cho đến khi Trieste từ trời đáp xuống, con người mới một lần nữa tìm thấy nó.”
“Vậy còn con rồng đó? Nó chết trong chính thảm họa mình gây ra sao?”
“Đúng thế, Takamagahara chính là mộ phần của nó. Nhưng một Long Vương vĩ đại như vậy sao có thể thực sự chết? Nó chỉ ngủ yên thôi, cho đến khi ngàn năm sau, con tàu phá băng kia mang theo đầy máu thai nhi hạ xuống vực sâu. Long Vương hút thứ máu ấy mà hồi sinh. Trieste tận mắt chứng kiến buổi tế lễ vĩ đại nhất nhân loại, nhưng lại không tìm thấy kẻ được tế. Nếu chỉ riêng vật hiến tế đã là một phôi rồng cổ, thì thử hỏi người được tế kia là ai?”
Anjou hơi run, đôi mày khẽ động.
“E rằng từ ‘Vương’ cũng không đủ để miêu tả hắn,” Pompeii hạ giọng, “phải gọi là… Thần.”
Ông ta nhấn mạnh từng chữ:
“Ông bạn, chuyện dẹp loạn Bát gia Jaki giờ chỉ là việc nhỏ thôi, việc lớn hơn là giết Thần! Nghĩ mà xem: một sinh vật khi tỉnh giấc sẽ hủy diệt cả thế giới, hung bạo hơn cả Vua của đại địa và núi với Vua của thanh đồng và lửa. Nó đã chết 10.000 năm, chẳng ai tụng kinh, chẳng ai hóa giải hận thù, oán khí chỉ ngày càng dày đặc.
Nếu là tôi, bị giết suốt 10.000 năm rồi tỉnh lại, việc đầu tiên tôi làm cũng là… phá hủy thế giới này! Ha ha!”
Pompeii đập bàn, mắt sáng rực:
“Ông phải hành động nhanh lên! Nếu không, chúng ta sẽ phải nói lời vĩnh biệt với hoa anh đào, rượu sake, bò Kobe, sashimi… và những cô gái Nhật ngoan ngoãn dễ thương! Vì rất có thể, thế giới này sắp không còn nước Nhật nữa đâu!”
“Gặp thứ tồn tại ở tầm ấy… chuyện có ‘kịp’ hay không chẳng còn nghĩa lý gì. Vấn đề là nó có thể bị giết không?”
“Ngay sau khi hồi sinh, Long Vương chưa thể thức tỉnh hoàn toàn, đó là cơ hội duy nhất để tiêu diệt nó. Nếu để nó lấy lại toàn bộ sức mạnh, thì cách duy nhất còn lại là cầu xin chính phủ Mỹ phóng tên lửa hạt nhân, xóa sổ cả Nhật Bản cùng với nó.”
Pompeii mở tệp cuối cùng trên màn hình, nói với giọng nghiêm túc hiếm thấy:
“Đây là mô phỏng tình huống nếu vị Thần ấy thực sự tỉnh dậy… Đợt thảm họa đầu tiên bắt đầu từ núi Aso ở Kumamoto, một ngọn núi lửa vẫn còn hoạt động. Dòng dung nham tràn ra, bao phủ hàng trăm cây số. Ngay sau đó là ‘hoàng đế của núi lửa’, núi Phú Sĩ phun trào. Sóng chấn động quét qua khu vực Kansai, các thành phố chìm dần trong đất lỏng, đất liền tách rời khỏi biển. Đợt thứ hai là chấn động hình chữ thập cắt ngang Shikoku và Hokkaido, các sông dung nham từ lòng đất trào lên.
Đợt thứ ba, cũng là đòn chí mạng: sóng thần cao 1km đổ vào đất liền, nước biển trộn với dung nham phát nổ, cả quốc gia bị lật tung. Và rồi… sayonara, Nhật Bản.”
Mỗi giây trong mô phỏng tương đương với 1 giờ thực.
Chỉ sau vài chục giây, đảo Honshu và Kyushu đã hoàn toàn biến mất, chỉ còn vùng cao nguyên trung tâm cùng phần ổn định của Hokkaido nhô lên mặt nước.
Cơn đại sóng đã tràn tới Hoàng Hải.
“Một ngày, Nhật Bản chìm nghỉm.”
Pompeii khép máy tính, kết luận dứt khoát.
Anjou nhìn ông, giọng trầm xuống:
“Tại sao ông lại kể cho tôi? Chuyện này ông nên nói với Frost thì đúng hơn.”
“Chuyện lớn như thế, tôi sao có thể tin cái thằng em thần kinh ấy được? Thà tin vào dân chuyên nghiệp còn hơn. Mà nói đến chuyện giết rồng, ông chính là chuyên gia đấy. Nhật Bản có sụp cũng chẳng sao, nhưng con trai cưng của tôi còn ở bên đó!”
“Thực ra thì… có một tin không hay lắm.”
Anjou nói chậm rãi.
“Theo tính toán của Norma, khả năng sống sót của họ từ dưới đáy biển là cực kỳ thấp… thấp đến mức tôi không muốn nói, mà ông cũng chẳng muốn nghe đâu.”
“Tôi biết rồi, dưới 1% chứ gì. Cái xác suất chết tiệt ấy cứ để nó đi gặp quỷ đi! Nếu dễ chết vậy thì sao xứng đáng là con trai nhà Gattuso nữa chứ?”
Pompeii gằn từng chữ, ánh mắt rực lên.
Anjou nhìn người đàn ông đang bỗng chốc trở nên nghiêm nghị ấy, trong lòng chợt dấy lên một cảm giác kỳ lạ, hình như bấy lâu nay ông vẫn chưa từng thật sự hiểu Pompeii.
Trong thâm tâm, Anjou vốn xem thường ông ta.
Một kẻ phong lưu, ăn chơi, đầu óc rỗng tuếch thì sao xứng đáng với hai chữ “chiến sĩ”?
Mối quan hệ giữa họ kéo dài được đến giờ, chỉ nhờ vào cái kiểu xu nịnh, lắm mồm và mặt dày của Pompeii.
Nhưng khoảnh khắc này, người đàn ông ngồi đối diện ông không hề là một gã hề nữa.
Trái lại, ông ta tỏa ra thứ khí chất sáng rực, gần như chói lòa.
Anjou bỗng nhận ra mình đã đánh giá sai ngay từ đầu.
Pompeii không đến để xin tin tức, mà là đến để giao phó tin tức.
Suốt 10 năm qua, dù học viện hay nhà Gattuso có bao nhiêu chuyện trọng đại, ông ta đều tránh né, nhưng lần này, cuối cùng ông cũng phải đích thân ra mặt… có lẽ là vì thật lòng lo cho đứa con trai mà quan hệ chẳng mấy êm đẹp kia.
“Cuộc đời của Caesar phải giống như cha nó, đi khắp 5 đại dương, đặt chân đến 6 châu lục, và bạn gái cũng phải có ở 6 châu lục luôn! Trước khi hoàn thành cái chí lớn ấy, đàn ông nhà Gattuso không bao giờ được phép chết!”
Pompeii vung tay, giọng đầy khí phách.
Cảm giác tôn trọng vừa mới kịp nhen lên trong lòng Anjou liền bị dập tắt.
Đúng là Pompeii, ông chẳng thể nghiêm túc nổi quá 10 phút.
Dù có 1 ngày chết thật, khi cả nhà Gattuso xếp hàng ném hoa hồng trắng xuống quan tài ông ta, Anjou dám chắc rằng thằng cha này cũng chẳng nằm yên được đâu.
Ông ta thế nào cũng sẽ bật nắp quan tài, ngồi dậy chào từng cô gái đến viếng bằng một cái hôn kiểu châu Âu, ấy mới đúng là phong cách Pompeii Gattuso.
“Dù sao đi nữa, ông cứ giúp tôi đưa thằng con tôi về là được. Chuyện của gia tộc, tôi sẽ lo.”
Pompeii nói xong thì huýt sáo, tung tăng bước xuống cầu thang như một con ngựa non.
Đi được vài bước, ông mới nhớ ra cái dù hạ cánh dài lằng nhằng vẫn còn kéo lê phía sau, nhưng đã muộn, ông vướng chân vào dây dù, ngã nhào lăn một vòng dài xuống tầng dưới.
Anjou khẽ lắc đầu, ngồi lại bên khung cửa trời, nhấp ngụm hồng trà mà Pompeii vừa rót cho mình trước khi đi.
Ánh hoàng hôn sắp tắt, chiếu qua giếng trời thành những mảng sáng tối đan xen trên khuôn mặt ông.
Đàn sóc trên giá sách cũng im thin thít, nép vào nhau, dõi theo ông mà chẳng dám lại gần.
Chúng dường như cũng nhận ra chủ nhân nơi đây bỗng khác đi, không còn là vị hiệu trưởng nhân hậu, mà là một người mang uy nghi nặng nề như núi.
Tiếng bước chân lười biếng vang lên từ cầu thang.
“Đến cả thằng cha lắm mồm đó cũng ra mặt rồi, xem ra đúng là có đại họa thật.”
Hiệu phó thong dong bước lên, tay cầm nửa chai rượu brandy, áo sơ mi bò mở bung trước ngực.
“Sao không xuống chào ông ta một câu?”
Anjou hỏi.
“Tôi không tin Pompeii lại không biết ông có mặt ở đây.”
“Người Trung Quốc có câu, một chuồng ngựa không chứa nổi hai con đực tốt. Tôi không ưa ông ta.”
“Câu đó là ‘một núi không dung hai hổ’ mới đúng,” Anjou chỉnh lại, rồi khẽ nói:
“Tôi phải đi Nhật. Có thể tiện thể giết thêm một, hai con long vương.”
“Bọn Bát gia Jaki xưa nay vốn chẳng ưa gì ông. Trước kia vì sợ uy ông nên mới cúi đầu, nhưng giờ bọn họ đã phản loạn rồi. Ông đến Nhật lúc này chẳng khác gì tự chui đầu vào hang hổ. Là tướng chỉ huy mà đem cái đầu mình đi nộp à?”
Hiệu phó nhún vai.
“Không ưa thì không ưa, nhưng tôi không nghĩ họ đã đủ can đảm ra tay với tôi.”
“Chỉ một mình ông thôi?”
“Đi đông người cũng vô ích. Ở Nhật, tôi vẫn còn vài người bạn… và vài cấp dưới.”
“Cấp dưới? Cả chi nhánh Nhật đều là hậu duệ của Bát gia Jaki, giờ họ nghỉ sạch rồi. Ông còn ai nữa?”
“Trước đây tôi có gửi vài học viên sang thực tập, còn có nhóm của Caesar nữa. Tôi tin họ vẫn sống.”
“Ông định trông cậy vào ba thằng nhóc khờ đó với mấy đứa thực tập sinh để đối phó một con rồng khổng lồ không rõ danh tính à? Mức độ điên rồ này chẳng khác gì Đức Phật chỉ cho Đường Tăng mang theo con heo và con thủy quái mà không phát cho Tề Thiên Đại Thánh, rồi bảo đi Tây Trúc thỉnh kinh vậy!”
“Những người tôi gửi sang Nhật, không ai là heo hay thủy quái. Và tôi cũng không phải vị hòa thượng chỉ biết tụng kinh của triều Đường.” Anjou nói, rút con dao gấp từ ngăn kéo, gài vào bao da bên cổ tay.
