Long Tộc

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Nhất Kích Tuyệt Đỉnh Trừ Tà! (LN)

(Đang ra)

Nhất Kích Tuyệt Đỉnh Trừ Tà! (LN)

Akagi Hirotaka

Và như thế, truyền thuyết bắt đầu. Câu chuyện về hai kẻ trừ tà tệ hại nhất trong lịch sử, những người rồi sẽ trở thành mạnh nhất trước khi ai kịp nhận ra.

34 124

Tiểu thư tài phiệt mua kẻ vô dụng như tôi với giá 300 triệu yên

(Đang ra)

Tiểu thư tài phiệt mua kẻ vô dụng như tôi với giá 300 triệu yên

氷雨ユータ

Trái lại, tai họa bắt đầu giáng xuống đầu những kẻ dám coi rẻ sự dịu dàng thuần khiết của cậu...

8 33

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

(Đang ra)

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

Sujeong Yojeong

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

37 146

Vol 3: Triều Dâng Dưới Vầng Trăng Đen – Phần Trung - Chương 3: Sếp

Tô Ân Hi đang ngâm mình trong làn nước suối nóng màu xanh ngọc nhạt, mặt nước lững lờ một chiếc mâm gỗ nhỏ.

Tám giờ sáng, Kimura Hiroshi đã chuẩn bị sẵn cả một bể nước ấm, mời Tô Ân Hi vào tắm.

Bữa sáng được dọn lên cùng lúc, là một phần ăn truyền thống kiểu Nhật:

Cháo trắng, củ cải muối và một khúc cá tuyết nướng.

Ngoài bãi biển, đội tuần duyên đang thu dọn tàn dư sau thảm họa.

Xe xúc công trình hốt cả bê tông vỡ lẫn cá chết đổ lên thùng xe tải.

Bến cảng bị phá hủy hoàn toàn đã bị phong tỏa bằng dây cảnh giới màu vàng, sĩ quan Lực lượng Tự vệ thì đang hỏi cung những người sống sót.

Chiếc TV LCD đặt bên bể suối nóng phát bản tin buổi sáng, Chánh Văn phòng Nội các đang trả lời báo chí:

Cho đến lúc này, chính phủ vẫn chưa đưa ra kết luận về “sự cố bất thường” trong cơn sóng thần ở Atami, và tin đồn trên mạng nói Atami bị “dị hình xâm nhập” là hoàn toàn không chính xác.

Dĩ nhiên vị quan chức ấy sẽ không đời nào tin vào chuyện “dị hình xâm nhập” Atami, bởi những kẻ đứng trong bóng tối lo việc bịt miệng dư luận nhiều không kể xiết:

Học viện Cassell, Bát gia Jaki, và cả đội của Tô Ân Hi.

Tuy lập trường mỗi nhóm mỗi khác, nhưng tất cả đều tuyệt đối giữ kín bí mật về long tộc.

Riêng vụ núi Phú Sĩ phun lửa thì Chánh Văn phòng tỏ ra hết sức lo ngại.

Ông ta đưa ra báo cáo của Viện Nghiên cứu quốc gia, trong đó ghi rõ:

Hoạt động núi lửa ở Nhật Bản gần đây tăng mạnh một cách bất thường, có thể báo hiệu sự biến dạng nghiêm trọng của vỏ Trái Đất, và nguy cơ phát sinh một trận động đất quy mô lớn.

Tô Ân Hi với lấy điều khiển tắt TV, rồi trượt người xuống nước, ngâm toàn thân trừ đầu vào suối nóng.

Bể suối nóng của Kuroishi Kantei là một bồn đá tự nhiên rộng lớn, được đục từ tảng đá xanh nguyên khối.

Thợ đá dẫn nước nóng qua những ống đồng, tạo thành một hồ tắm ấm áp như ngọc.

Ngay trên bể là một gốc anh đào cổ thụ vươn mình nở rộ.

Loài này gọi là “Kanzakura”, giống hoa mà năm xưa người làm vườn của vị tướng quân đã mang từ sân chùa Shuzenji về trồng tại đây.

Shuzenji h nở sớm hơn các giống anh đào khác.

Nó nở rộ là báo hiệu rằng “dòng triều hoa anh đào” đã bắt đầu cuộn lên khắp nước Nhật.

Anh đào là quốc hoa Nhật Bản.

Mỗi năm, vào tháng 3, 4, sắc hoa hồng nhạt từ miền Nam ấm áp sẽ từng bước lan dần lên phía Bắc.

Làn “triều hoa” ấy mỗi ngày tiến thêm một đoạn, tạo thành “Tiền tuyến Hoa Anh Đào” trứ danh.

Từ vị trí cao ráo không hề bị che chắn này, phóng mắt nhìn về phía Bắc là thấy cả núi Phú Sĩ.

Sườn núi đã nhuộm một màu hồng nhạt.

“Mũi hoa anh đào” từ chân núi ấm áp đang men dần lên đỉnh núi lạnh giá.

Chỉ riêng khung cảnh ấy đã là sự xa hoa tột bậc, thuê một phòng khách sạn có góc nhìn này cũng phải hơn trăm nghìn yên một đêm, huống chi đây lại là… sân sau của nhà mình.

Nếu là người khác, được ngâm trong suối nóng, ngước lên là trời trong và anh đào phớt hồng, hẳn sẽ cảm thấy một chút kiêu hãnh, hoặc ít nhất cũng tự mãn vì bản thân đang sống ở đỉnh cao xã hội.

Nhưng Tô Ân Hi thì không.

Chẳng có gì ở đây khiến cô cảm thấy thú vị, thậm chí còn thấy thua xa cuốn tiểu thuyết ngôn tình trong tay.

Trong sâu thẳm trái tim cô luôn có một “cô gái mê nhà”, mà Kimura Hiroshi sống chung với cô quá ít ngày nên chưa thể nhận ra.

Với một otaku chính hiệu, thì mọi phô trương trên đời đều không bằng cái phô trương trong truyện.

Vì thế, Tô Ân Hi có thể dửng dưng với tất cả.

Dù cô nắm quyền lực trong thực tế, nhưng thế giới thực trong mắt cô vô cùng nhạt nhẽo.

Thiên đường của con gái chỉ tồn tại trong… tiểu thuyết ngôn tình.

Ví như nữ chính kiểu tiểu thư nhỏ nhắn, gọi điện khóc lóc với bạn trai:

“Làm sao đây, cổ phiếu công ty em lại rớt nữa rồi… Sếp em hôm nay mắng em cả buổi… Em sợ ông ấy đuổi em quá…”

Bạn trai bình tĩnh dỗ dành:

“Không sao đâu cưng. Cổ phiếu rớt rồi sẽ tăng lại. Tăng rồi thì sếp em lại vui, không mắng em nữa.”

Cúp điện thoại, chàng trai đẹp đang bước lên chuyên cơ riêng nhíu mày ra lệnh cho trợ lý:

“Đi gom vài tỷ USD, mua ít cổ phiếu của công ty Giai Giai. Làm cho nó tăng lên chút, đừng để cái lão mập ấy mắng Giai Giai của chúng ta nữa.”

Trợ lý bĩu môi:

“Cần gì phải nể mặt cái lão đó? Báo thẳng cho hắn biết đây là con dâu tương lai nhà Nam Cung, hắn phải cung phụng Giai Giai là còn ít đấy.”

Chàng công tử khoát tay:

“Không được. Tôi chưa nói với Giai Giai mà. Người ta muốn trải nghiệm tình yêu bình dân cơ.”

Còn hiện thực là gì?

Hiện thực là khuấy nát cả thị trường tiền tệ của một nước Đông Nam Á bé xíu, điều động hàng chục tỷ USD, kiếm được mấy chục tỷ… nhưng cuối cùng cũng chỉ nhìn thấy mấy con số nhảy trên màn hình tài khoản của mình.

Một chút cảm giác hạnh phúc cũng không có.

Tô Ân Hi cắn một miếng khoai tây chiên, lật trang sách.

Tiếng chuông vang lên. Giọng Kimura Hiroshi vọng qua màn hơi nước:

“Tiểu thư Ân Hi, có khách đến.”

Tiếng giày cao gót từ xa vọng lại, bóng người mờ trong sương khẽ rung như thân trúc mảnh trước gió.

Vài phút trước, Kimura Hiroshi còn đang chỉ huy gia nhân quét dọn sân trước thì từ dưới núi bất ngờ vang lên tiếng động cơ gầm rú.

Một chiếc Lamborghini màu lam ngọc lao tới dừng trước cổng Kuroishi Kantei.

Khi vận hành, chiếc xe như một luồng ánh sáng xanh lam xé gió.

Vị khách mặc nguyên một bộ đồ đen bó sát, hông thắt khăn voan vàng kim, phủ ngoài là áo choàng lụa vàng kim, đi đôi giày gót 5 tấc, đeo kính râm che nửa khuôn mặt.

Cô ta bước xuống xe chẳng nói một câu, ném chìa khóa cho Kimura Hiroshi rồi đi thẳng vào trong.

Hiroshi không chặn lại, cũng không hỏi tên, vì đêm qua Tô Ân Hi đã dặn:

“Sáng mai sẽ có một mỹ nhân mà ông chưa từng thấy trong đời đến đây. Cho cô ấy vào, còn người khác thì khỏi gặp.”

“Chưa từng thấy?”

Hiroshi hơi khó xử, chẳng lẽ muốn nói rằng ông ta chưa gặp đủ?

Từ minh tinh Nhật, minh tinh châu Âu đến các kiều Mỹ nữ từng lưu lại dinh này, kiểu gì ông cũng đã gặp.

Chưa từng thấy là thế nào?

Tô Ân Hi cười:

“Ông thấy rồi sẽ hiểu. Cô nàng ấy với mấy người đẹp ông từng gặp… không phải cùng một giống loài đâu.”

Ngay khoảnh khắc vị khách bước khỏi chiếc Lamborghini, Kimura Hiroshi lập tức hiểu ý cô.

Điều làm cô ta khác với những mỹ nhân khác không phải là nhan sắc hay vóc dáng, mà là khí thế, một vẻ đẹp mang theo sự nghiêm ngặt, sắc lạnh… như yêu ma.

Vị khách tháo áo choàng lụa màu vàng kim và chiếc khăn trùm đầu, rồi cứ thế mặc bộ đồ bó đen và đeo kính râm bước thẳng vào suối nước nóng.

Mái tóc đen dài tới mắt cá chân thả xuống, lan ra trong làn nước như một dải lụa.

“Bây giờ người Pháp thịnh hành kiểu mặc đồ lặn đi tắm suối nước nóng à?”

Tô Ân Hi không ngẩng đầu, vẫn cúi đọc sách, đẩy chiếc khay nổi về phía đối phương.

“Kubota Manjyu đấy. Chúc mừng cô từ đáy biển trở về toàn mạng.”

Không cần nhìn mặt, Tô Ân Hi cũng biết người đó là Sakatoku Mai.

Nhan sắc của Mai rất đẹp, nhưng so với gương mặt, vóc dáng mới là thứ khiến người ta không thể không nhận ra cô.

Điều khiến Tô Ân Hi thấy khó hiểu là cô ta lại không thay bộ đồ lặn ra.

Thứ mà Sakatoku Mai mặc dưới lớp áo choàng không phải áo liền thân thời trang gì, mà là bộ đồ lặn toàn thân “sharkskin” của SPEEDO.

Cô vừa từ dưới biển trở lên, thậm chí không kịp thay đồ, chỉ vội khoác đại chiếc áo khoác lụa ra ngoài.

Với một người luôn coi trọng hình tượng như cô, kiểu luộm thuộm này đúng là hiếm thấy.

Sakatoku Mai không nói một câu.

Cô rút con dao lặn, từ cổ xuống dưới chậm rãi rạch tung bộ đồ.

Mặt Tô Ân Hi lập tức biến sắc, dưới lớp vải rách toạc, từng mảng vảy xanh li ti hiện ra!

Sakatoku Mai tháo kính râm.

Viền mắt cô cũng mọc vảy xanh, kéo dài đến tận mang tai.

“Còn cứu được không?”

Cô hỏi khẽ, giọng khàn đặc, như tiếng rắn phun lưỡi.

“Tôi đã nhắc cô rồi! Trong vòng 4 tiếng sau khi tiêm huyết thanh phải lập tức tiêm thuốc khóa gen! Nếu không huyết thanh cổ long sẽ biến cô thành tử thị!”

Tô Ân Hi quát lên.

“Tại sao không tiêm?!”

“Cô nói đi, còn cách nào không? Nếu không còn thì tranh thủ… nếu tôi mất kiểm soát, cô không khống chế nổi tôi đâu.”

Sakatoku Mai rút khẩu Glock, nạp một viên duy nhất trước mặt Tô Ân Hi.

Viên đạn có đầu bằng tinh thể đỏ như máu, loại đạn đủ sức giết cả Long Vương.

Cô đưa khẩu súng cho Tô Ân Hi bằng đôi tay run bần bật.

Cô đã kiệt sức hoàn toàn, đến đi bằng giày cao gót cũng loạng choạng, mang theo một kiểu quyến rũ kỳ dị.

“Vào nhà ngay! Đừng lãng phí thời gian!”

Tô Ân Hi giật lấy khẩu Glock, ném sang một bên.

Với thể chất của Sakatoku Mai, bình thường cô có thể chỉ dùng hai ngón tay mà treo mình trên xà ngang cả ngày.

Nhưng lúc này, chỉ bò đến mép bể đã khiến cô kiệt lực, cố mấy lần cũng không đứng nổi.

“Đủ rồi! Ở đây cũng được!”

Tô Ân Hi đỡ cô nằm xuống nền đá xanh bên bể, dùng dao lặn xé toạc bộ đồ dính sát cơ thể, loại đồ lặn này bình thường phải có người hỗ trợ mới cởi được, huống hồ Mai lúc này đã chẳng còn sức.

Tấm thân phủ đầy vảy xanh của Sakatoku Mai vặn vẹo trên mặt đá như một con yêu xà mê hoặc.

Tô Ân Hi bắt mạch, tim cô đập như trống trận.

Cô bị thương nặng.

Một vết rạch sâu từ ngực kéo dài đến bụng dưới, chắc chắn đã tổn thương nội tạng.

Khả năng tái tạo tế bào do huyết thanh cổ long mang lại đang cố gắng chữa lành, đồng thời cũng đang ăn mòn cơ thể cô.

Long huyết vừa là thuốc tiên, vừa là độc dược, thể hiện rõ ràng nhất trên người cô lúc này.

“Gắng lên! Làm gì đó để giữ tỉnh táo!”

Tô Ân Hi hét lớn.

“Tôi… đọc bảng chữ cái được không… tôi đọc bảng chữ cái…”

Ánh mắt Sakatoku Mai bắt đầu tan rã.

“Không được! Phải làm thứ gì buộc não hoạt động! Tuyệt đối không được để mình ngất! Cô mà ngất thì không tỉnh lại nữa đâu!”

Tô Ân Hi nghiêm giọng.

“Nghĩ về mấy tên bạn trai của cô! Đọc tên từng người đi! Nghĩ lại cảnh hai người hẹn hò bên nhau ấy!”

Tô Ân Hi không nhớ nổi Sakatoku Mai có bao nhiêu bạn trai, chắc cũng đủ quay một phiên bản “300 chiến binh Sparta”.

Ngoài giờ làm mà gọi điện cho Mai, 10 lần hết 9 lần cô đang được một vị bạn trai tài phiệt nào đó hộ tống:

Lúc thì phơi nắng trên du thuyền ở Caribe, khi lại đang trượt tuyết trên dãy Alps.

Thi thoảng gặp nhau trong tiệc xã giao, Mai lúc nào cũng xuất hiện cùng một anh bạch mã hoàng tử khác, thường là quý tộc, minh tinh, hoặc nhà thiết kế nổi tiếng.

Tô Ân Hi vẫn hay than phiền rằng dù bản thân cũng là gái đẹp, nhưng mỗi lần Mai có mặt, đàn ông xung quanh sẽ quên sạch sự tồn tại của cô.

Sakatoku Mai đẹp tới mức yêu mị, như sinh ra để khiến thiên hạ đảo điên.

So sánh thế nào Tô Ân Hi cũng chỉ là kiểu “hoa khôi khối Kinh doanh” mà thôi.

“Raymond van Esot… Alfonso Pedro… Hashimoto… Tomozo… Alain Baudouin…”

Sakatoku Mai lẩm bẩm đọc, mí mắt rũ xuống.

“Khoan đã! Tên đó chẳng phải ông họa sĩ chúng ta gặp ở Paris à? Cô cũng câu được luôn rồi?”

Tô Ân Hi sững sờ.

“Khoan khoan! Cái người cô vừa đọc không phải Điện hạ Thái tử đó chứ?!”

“Shisham Jamaal… Issek Kassian… Barnes Falcon…”

Máu bắt đầu trào ra từ miệng Sakatoku Mai, thân thể cô gần như rách nát.

“Rồi rồi, cứ đọc tiếp! Làm tốt lắm… tốt lắm.”

Tô Ân Hi vừa nói vừa đứng bật dậy.

“Danh sách này mà lộ ra, cô sẽ bị fan của rocker và các siêu sao bóng đá dìm chết. Còn hoàng thất châu Âu với mấy ông hoàng Ả Rập thì chắc đưa cô vào danh sách ám sát mất… Cặp với Thái tử thì cũng đừng cặp nhiều Thái tử cùng lúc chứ…! Thôi, cứ đọc tiếp đi! Chờ tôi quay lại!”

Cô khoác áo choàng tắm, nhún chân phóng đi như mũi tên.

Tô Ân Hi mang theo hộp cứu thương quay lại bên bể nước nóng thì thấy Sakatoku Mai đã ngất lịm.

Môi cô ấy khẽ run, lẩm bẩm gọi một cái tên không rõ ràng.

Tô Ân Hi lấy dây garo trong hộp y tế ra, quấn chặt lên phần bắp tay của mình, động mạch lập tức nổi rõ.

Cô cắm một đầu ống truyền máu vào động mạch của chính mình, còn đầu kia thì chuẩn bị đâm vào tĩnh mạch ở cổ của Sakatoku Mai.

Nhưng kim vừa chạm vào da đã… gãy vụn.

Làn da ấy cứng như sứ, gần như không thể xuyên qua.

Còn vùng mọc vảy thì khỏi phải nói, ai cũng biết vảy rồng ngay cả đạn cũng không xuyên nổi.

“Quỷ thật!”

Tô Ân Hi sốt ruột đến mức gần như phát điên.

Lúc này máu của cô là thứ duy nhất có thể áp chế được huyết thanh cổ long, vậy mà cô lại không thể đưa nổi một giọt vào cơ thể Sakatoku Mai.

Cô mở nhẹ môi Sakatoku Mai.

Răng của Mai nghiến chặt đến mức Tô Ân Hi thử bao nhiêu lần cũng không tách ra được.

“Nói lớn lên! Mở miệng ra mà nói!”

Tô Ân Hi vừa hét vừa mạnh tay lắc bạn mình.

Sakatoku Mai cố gắng hé miệng đôi chút, nhưng mỗi lần mở ra lại trào ra một ngụm máu.

Tô Ân Hi lờ mờ nghe thấy cái tên ấy, sững người.

Cô ghé tai sát hơn, không sai, Sakatoku Mai đang gọi đúng cái tên đó.

Chỉ một cái tên, lặp đi lặp lại mãi.

Tô Ân Hi dở khóc dở cười.

Trong đầu thì có cả ngàn cái tên để nói ra, nhưng để che đi nỗi lòng thật sự, cuối cùng lại chỉ gọi đúng người đó.

“Đúng là đồ tsundere… khổ cho cô rồi.”

Tô Ân Hi thở dài, khẽ vuốt mái tóc ướt máu của Sakatoku Mai.

Cô nhét một chiếc khăn vào miệng Sakatoku Mai, buộc cô ấy không thể nghiến răng nữa.

Sau đó, cô đưa kim truyền vào miệng đối phương, bơm máu vào tĩnh mạch dưới lưỡi.

Sắc mặt Tô Ân Hi dần trở nên trắng bệch, cô đang tự rút máu mình để trung hòa huyết thanh cổ long.

Vài giọt máu của cô nhỏ xuống vết thương của Mai qua ống truyền, vừa chạm vào liền bốc lên khói trắng, như axit mạnh gặp nước sôi.

Phản ứng dữ dội ấy cũng đang diễn ra bên trong cơ thể Sakatoku Mai.

Chỉ tưởng tượng thôi cũng biết mức độ đau đớn đến cỡ nào.

Vảy rồng trên người Mai bật mở, co giật dữ dội.

Tiếng rên rỉ như tiếng phụ nữ lúc sinh nở bật khỏi cổ họng cô.

Đôi chân dài từng khiến bao đàn ông mê đắm giờ quặn lại, siết chặt như hai con mãng xà đang giãy chết.

Cơ thể Sakatoku Mai đột ngột căng cứng, rồi hoàn toàn mềm oặt.

Cô ngất lịm, cơn đau như thế vượt xa giới hạn chịu đựng của con người.

“Này, chân dài?”

Tô Ân Hi khẽ lắc gọi.

Không phản hồi.

Sakatoku Mai mở to đôi mắt đỏ ánh kim, nhìn thẳng lên trời.

Tô Ân Hi đứng dậy, nhặt lại khẩu Glock, dí ngay vào giữa trán bạn.

Đôi mắt ánh kim ấy co lại thành một đường, ánh nhìn lúc mơ hồ, lúc dữ tợn.

Tất cả giờ phụ thuộc vào vận may của Sakatoku Mai.

Nếu người tỉnh lại là Sakatoku Mai, cô sẽ ôm lấy bạn mình.

Nếu tỉnh dậy là kẻ chết sống lại, cô sẽ siết cò ngay lập tức.

Vì Tô Ân Hi hiểu, Sakatoku Mai thà chết còn hơn trở thành quái vật, và với tư cách bạn bè, cô sẽ giúp Mai thực hiện ý nguyện đó.

Gió biển nhè nhẹ thổi lên vách đá cao, trong khu vườn lá rụng còn chưa kịp quét, sóng biển vỗ nhịp đều đặn, hơi nước bốc lên mờ ảo, một khung cảnh rất hợp để người ta nhớ lại chuyện xưa.

Tô Ân Hi nhớ về những năm tháng cùng Sakatoku Mai làm nhiệm vụ, bỗng thấy mình đúng là cái con đàn bà nhiều chuyện.

Lúc nào cũng càm ràm vì Mai và “cô gái ba không” lúc nào cũng gây chuyện, để cô phải đứng ra dọn dẹp hậu quả.

Hai đứa đó làm việc chưa bao giờ nghĩ đến hậu quả.

Nhưng nếu một ngày, những kẻ hay gây rắc rối này không còn nữa… cô sẽ phải làm sao?

Trên đời này, người chuyên dọn đống bừa bộn của người khác cũng sẽ rất cô độc khi chẳng còn ai để mà lo.

“Đừng chết, chân dài. Nếu cô sống được… từ giờ cô muốn xài chuyên cơ thế nào cũng được. Tôi sẽ không càu nhàu chuyện vượt ngân sách nữa đâu.”

Tô Ân Hi chạm vào khuôn mặt đầy vết máu của Mai.

Sakatoku Mai bỗng nhúc nhích.

Cô từ từ chớp đôi mắt, nhìn lên bầu trời.

“Nói tên cô ra!”

Tô Ân Hi siết chặt cò súng.

Cô hoàn toàn không chắc thứ tỉnh dậy là gì, đôi mắt ánh kim kia khiến ai nhìn cũng rùng mình.

“Sakatoku Mai.”

Mai thì thào.

“Nói thêm nữa! Nói nhiều vào! Ví dụ… kể tên một thằng bồ cũ cho tôi nghe xem!”

Tô Ân Hi vẫn chưa yên tâm.

“Lúc nãy tôi nói với cô cả đống rồi còn gì?”

“Thế thì nói cái khác. Ví dụ… lần trước tụi mình đi Las Vegas xem mấy anh cơ bắp múa thoát y, tôi mặc cái gì?”

Sakatoku Mai bật cười bất lực:

“Hôm đó cô còn chẳng ăn mặc đẹp bằng tôi, tôi nhớ làm gì? Cuối cùng người ta còn mời tôi lên sân khấu cho tôi sờ cơ ngực nữa kìa.”

“Chuẩn, đúng là con nhỏ độc miệng.”

Tô Ân Hi thả lỏng toàn thân, ngã nhào xuống bể nước nóng.

Sakatoku Mai cuộn mình nằm trên phiến đá xanh, nhỏ nhắn, trắng trẻo như một đứa trẻ.

Tô Ân Hi dùng muôi gỗ múc nước dội lên người cô, rửa đi lớp máu còn sót lại.

Dấu hiệu long hóa phải mất hơn 3, 40 phút mới lùi dần.

Cặp cơ bắp cuồn cuộn của Sakatoku Mai mềm trở lại, từng mảng vảy xanh nứt ra rơi xuống, trên lưng chỉ còn một dải vảy nhỏ như tơ, có lẽ phải thêm một lúc nữa mới khôi phục hoàn toàn.

“Lúc tôi hôn mê… tôi không nói gì kỳ quặc chứ?”

Sakatoku Mai nhỏ giọng hỏi.

“Cô nói quá trời điều kỳ quặc là đằng khác ấy! Dựa trên cái danh sách người cô lẩm bẩm, tôi ước lượng số phụ nữ muốn giết cô chắc phải đông bằng cả Lục quân Mỹ.”

Tô Ân Hi bĩu môi.

“Sao cô không tiêm thuốc khóa gen?”

“Tôi bị thương,” Sakatoku Mai chỉ vào vết thương vừa lành.

“Nếu không nhờ huyết thanh Cổ Long tăng cường, tôi chết chắc rồi. Mà đã tiêm thuốc khóa, huyết thanh sẽ mất tác dụng.”

“Cô đã tiêm huyết thanh rồi, còn ai có thể làm cô bị thương được nữa?”

“Cô nhớ gia chủ mờ nhạt nhất trong Bát gia Jaki không, Uesugi Erii ấy? Chúng ta luôn không rõ cô ta dùng để làm gì, hóa ra ngôn linh của cô là ‘Thẩm phán’, một dạng tối thượng, cưỡng chế ban lệnh tử vong lên mọi sinh vật trong phạm vi. Bát Gia Jaki dùng cô ta để chặn đàn thi thủ. Cô dựng lên cả một núi băng từ hư không, tiêu diệt ít nhất vài trăm con chỉ trong một lần quét. Xui rủi tôi lại ở ngay trong tầm sát thương đó. Lúc đầu tôi tưởng thân thể đã tăng cường của mình chịu được… nhưng đến khi bị thương tôi mới biết, ngôn linh đó không phải kiểu ‘giết’ thông thường. Bị nó đánh trúng rồi là vết thương không thể khép lại. Huyết thanh khiến tế bào tái tạo nhanh hơn, nhưng tế bào tái tạo xong lại chết ngay lập tức, vết thương cứ mở ra như thể sinh mệnh đang bị rút khỏi thân thể.”

“Không ngờ Bát Gia Jaki lại giấu loại vũ khí tối hậu thế này… Quái vật cỡ đó mà cũng xuất hiện, Nhật Bản đúng là chiến trường ở mức ‘hard’ rồi còn gì!”

Tô Ân Hi cảm thán.

“Tiếp theo sẽ là ‘hell’ mode đấy.”

Một giọng đàn ông lười nhác vang lên sau gốc anh đào.

Mai và Tô Ân Hi giật mình quay lại.

Nhưng dưới gốc anh đào chẳng có ai, chỉ có một thùng đá bạc, bên trong ướp lạnh một chai sâm panh.

Mai nhặt chai sâm panh đưa cho Tô Ân Hi .

Đó là Perrier-Jouet Belle Epoque 1995, loại mà người kia thích nhất.

Có vẻ cậu ta vừa đến nhưng đã đi ngay.

Không khí còn thoảng mùi hương quen thuộc từ loại nước hoa cậu hay dùng.

Bên mép nước lại đặt sẵn một khay gỗ:

Hai bộ kimono, hai đôi guốc mộc, đồ trang sức đi kèm, và một mảnh giấy viết tay:

“Ta chẳng thấy gì cả. Ta đang đợi trong nhà. Tắm rửa sạch sẽ rồi đến tìm ta nhé.”

Cậu ta đến không một tiếng động, nhưng lại để lại dấu vết rành rành khắp nơi.

Từ “sếp” đúng là sinh ra để dành cho kiểu người như thế.

“Xem ra đúng là chế độ ‘hard’ rồi, sếp cũng tự thân tới Nhật.”

Tô Ân Hi bật sâm panh.

“Biết đâu sếp tới Nhật vì có người tình?”

Mai buông một câu.

“Không đời nào. Nếu sếp thích phụ nữ Nhật thì đã thích cô rồi. Cô chẳng phải kiểu phụ nữ Nhật hạng nhất hay sao?”

“Tôi không phải kiểu điển hình đâu. Kiểu điển hình là các cô Yamato Nadeshiko ấy, hiền thục, ngoan ngoãn, chân ngắn nhỏ xinh.”

Tắm suối nước nóng, vừa uống sâm panh lạnh, bên cạnh lại có trái cây và đồ ăn vặt, quả thật là hưởng thụ.

Cả loại snack Tô Ân Hi mê nhất, khoai tây vị thịt nướng Hàn Quốc cũng được chuẩn bị sẵn.

Nếu ở nơi khác, sếp bất ngờ xuất hiện là nữ nhân viên sẽ lao đi trang điểm, rồi xúm lại nịnh nọt.

Nhưng Mai và Tô Ân Hi thì chẳng vội gì.

Họ cứ tiếp tục ngâm suối nước nóng, để hơi ấm len vào từng lỗ chân lông, tay chân nhẹ dần, rồi nói chuyện linh tinh.

Đó vốn là thói quen của sếp.

Khi triệu tập trợ lý, cậu ta không phải dạng “hoàng đế giận dữ chờ mệnh lệnh”.

Cậu muốn trợ lý gặp mình trong trạng thái tốt nhất.

Có lúc cậu ta thậm chí đặt sẵn một bữa tối nấm truffle trong nhà hàng.

Ăn xong, nhân viên phục vụ sẽ đưa tấm thiệp:

Phòng họp ở tầng thượng, sếp đang đợi.

Nếu bữa tối khiến trợ lý thấy sảng khoái, cậu sẽ rất hài lòng.

Tuyệt đối đừng đẩy bát ăn dở sang một bên rồi hớt hải chạy lên gào “Tôi đến rồi! Có việc gì sai khiến không ạ?”.

Làm thế chỉ khiến sếp cụt hứng.

Bên bờ suối, chẳng biết từ khi nào đã đặt một bếp than nhỏ, trên đó hong khô khăn tắm và đôi tất trắng.

Cả hai mở bộ kimono sếp gửi.

Đều là furisode, loại kimono dành cho thiếu nữ trước khi xuất giá, được thợ may đo ni đóng giày.

Bộ của Tô Ân Hi là nền trắng ánh xanh “yaezakura”.

Còn Mai là nền đen họa tiết “Fugetsu”.

“Hợp vừa khít luôn… sếp biết rõ số đo của chúng ta đến vậy sao?”

Tô Ân Hi thắt đai obi.

“Không lẽ… sếp từng lén nhìn bọn mình?”

“Thế thì còn đỡ. So với việc sếp là kẻ háo sắc, tôi còn sợ sếp là kẻ biến thái hơn.”

Mai nói.

“Biến thái thì chắc chắn rồi. Nếu là biến thái háo sắc thì càng khủng khiếp nữa chứ!”

Cả hai giúp nhau chải tóc, cài chiếc trâm gỗ sơn phủ vàng, trang điểm giống các thiếu nữ thời Edo.

Rồi họ mang guốc gỗ, lộc cộc bước dọc con đường phủ hoa anh đào rơi, hướng thẳng đến ngôi đại sảnh nơi sếp đang đợi.

Tô Ân Hi kéo cửa ra, trước mắt là một đại sảnh rộng đến mức nhìn mãi cũng không thấy điểm tận cùng.

Phòng khách của Kuroishi Kantei vốn dĩ đã lớn như thế, ngày trước đây từng là nơi các tướng quân bàn việc quân cơ.

Từ đầu đến cuối là vô số cột sơn son thếp vàng, sàn gỗ mun được lau chùi đến sáng bóng như gương.

Ánh sáng len qua những ô cửa gỗ, từng cột sáng rọi vào sảnh, bụi bay lơ lửng trong các vệt sáng.

Giữa những vệt sáng ấy là một bóng người cao lớn uy nghi.

Đó là một vị quân chủ đường đường, khoác bộ giáp kiểu Tây đen lấp lánh hoa vàng, trên đầu đội mũ giáp Mikazushi.

Một tiểu đồng đang giúp ông chỉnh trang.

Ngoài cửa sổ, trời nắng rực rỡ.

Một cây anh đào khổng lồ che nửa mái nhà, cánh hoa theo gió rơi lả tả, tản ra trên vịnh Sagami trải rộng dưới chân đồi.

“Hôm nay mang kiếm Horikawa Kunihiro,” tiểu đồng nói khi tra thanh wakizashi vào thắt lưng vị quân chủ, “phò trợ uy thế của điện hạ.”

Cậu ta đứng dậy, đưa tay xoa nhẹ đỉnh đầu vị quân chủ.

Đó là hành vi vô cùng thất lễ, nhưng chủ nhân không hề phản ứng, bởi ông đã chết từ lâu.

Trên ghế chỉ còn một bộ xương đỏ thẫm, khoác giáp trụ chỉnh tề.

Đôi cánh xương khổng lồ xếp gọn phía sau như hai tấm bình phong.

Bộ xương như thể từng nhiều lần được nung trong lửa lớn, ánh lên sắc đồng đỏ.

Dù chỉ còn cốt cách, ông vẫn mang vẻ uy nghi khiến người ta dễ dàng hình dung về thời ông còn sống, một bậc đế vương chân chính.

“Đáng thương thay, Norton,” tiểu đồng nhìn bộ xương thì thầm, “xem mình bây giờ đi. Dù từng là thần hay là vua, chết rồi rốt cuộc cũng chẳng khác nào món đồ chơi.”

Norton, Vua của Thanh Đồng và Lửa.

Ngày còn tại thế, hắn có thể dùng ngôn linh tối thượng “Chúc Long” thiêu rụi cả thế giới thành địa ngục đỏ.

Vậy mà nay, di hài của hắn bị đem ra làm trò tiêu khiển.

Một cơn gió lùa qua cửa, trời đột ngột sầm lại rồi mưa bụi rơi xuống.

Hoa anh đào xoay vòng trong màn mưa.

Trong ánh mắt sếp phảng phất nỗi buồn bảng lảng, khiến người ta liên tưởng đến truyện “Vũ nữ Izu” của Kawabata, cậu học sinh mang guốc gỗ bước một mình trong khe núi mưa giăng, chạm mặt cô vũ nữ 14 tuổi vấn tóc cổ truyền và trang điểm theo phong nhã xưa cũ.

Từ cái nhìn đầu tiên đã thấp thoáng một nỗi thương cảm dịu dàng, bởi khoảnh khắc gặp gỡ cũng chính là lúc chia ly bắt đầu.

“Các cô đến rồi à, lâu quá không gặp.”

Sếp quay người lại, nở nụ cười ấm đến 30!độ.

“Vẫn đẹp như ngày nào.”

Chỉ vừa quay lưng lại mà tâm trạng cậu đã tươi rói.

“Mai, tìm được món đồ ta nhờ chưa?”

“Tìm được trong xác con tàu Lenin dưới đáy vực sâu. Phôi thai vẫn còn trong khoang, nhưng đã biến dị rồi. Tôi lấy được nhân của nó, nhưng không chắc có thể tạo thành phôi mới.”

Sakatoku Mai đưa chiếc hộp kim loại đen sang.

Mở hộp ra, làn hơi lạnh trắng xóa phụt lên.

Bên trong là một ống thép tròn ngâm trong nitơ lỏng -200 độ, bề mặt đóng đầy sương trắng.

Sếp dùng tay trần nhấc nó lên, người bình thường chạm vào sẽ bị đông dính ngay lập tức, nhưng cậu thì không hề hấn gì.

Cậu lau lớp sương đi, để lộ những đường gân như mạng nhện nổi trên thân kim loại.

Sakatoku Mai kinh ngạc:

“Lúc phong lại thì nó đâu có như thế này!”

“Giết một vị Vua đâu có dễ vậy.”

Sếp khẽ vuốt ống thép.

“Nhanh như vậy đã tự hồi phục, lại còn bắt đầu ăn mòn vật chứa. Trong đám sơ đại chủng, nó là kẻ đứng đầu. Lại gặp nhau rồi, thú cưng thân yêu của ta.”

Cậu áp ống thép lên má, giọng dịu dàng vô cùng.

“Lâu lắm rồi chúng ta chưa chết được nhỉ… thật tốt quá.”

Giọng cậu cô độc đến não nề, như nghìn năm sau cây rừng cũng đã mục, cố nhân đầu bạc tái ngộ.

Cậu đặt ống thép lại vào hộp, trao lại cho Sakatoku Mai:

“Con này hung hãn lắm, cứ phong lại đi. Nhiệt độ thấp sẽ giữ nó ngủ yên, tuyệt đối không được để nó tiếp xúc với thứ gì liên quan đến adrenaline.”

“Rõ.”

Sếp giơ tay xoa đầu Sakatoku Mai.

Cô cao gần bằng người mẫu chuyên nghiệp, thậm chí còn nhỉnh hơn cậu một chút, nên đành cúi xuống để cậu với tới.

“Quỹ của chúng ta vận hành sao rồi? Tiền có tiếp tục sinh tiền không?”

Cậu quay sang hỏi Tô Ân Hi.

“Ngài chỉ cần biết là còn đủ để xài. Dù sao ngài cũng chẳng bao giờ kiên nhẫn nhìn vào sổ sách. Quỹ này từ đầu đến cuối đều là tôi kiếm còn các người tiêu.”

Tô Ân Hi lầu bầu.

“Nhưng mà để chặn đám Thi Thủ, ngài đốt một phát 100 triệu đô! Có xài tiền phung phí quá không?”

“Không phải chính phủ Mỹ trả tiền à? Đống tên lửa Tomahawk đó chẳng phải chúng ta ăn cắp từ Hạm đội 7 sao?”

Sếp tròn mắt.

“Ủa? Không phải xài tiền của tụi nó hả? Bảo ta dùng tiền mình tôi để dọn đống rác của Bát Gia Jaki? Ta đời nào làm chuyện ngu vậy!”

“Tên lửa thì đúng là ăn cắp, nhưng để bẻ được hệ thống điều khiển hỏa lực của Hạm đội 7, tụi tôi phải chi gần 100 triệu. Mà lần này xong thì họ chắc chắn sẽ vá lại lỗ hổng, rồi chúng ta lại phải tốn tiền phá lần nữa.”

Tô Ân Hi nói.

“Nhưng mua Kuroishi Kantei cũng tốn gần trăm triệu đó. Nếu đám Thi Thủ đổ bộ lên đây thì dinh thự cũng thành tro. Đó là khoản đầu tư khổng lồ đó nha!”

“Kuroishi Kantei mà tính là đầu tư được à? Suốt 10 năm qua, tiền sửa chữa đổ vào đây không biết bao nhiêu mà kể, trong khi cả căn nhà chỉ có hai con mèo ở! Đau lòng đến mức một Kim Ngưu như tôi muốn ói ra máu luôn… từng đồng là tôi đổ mồ hôi kiếm được… mấy người Cự Giải với Thiên Yết làm sao hiểu nổi!”

Tô Ân Hi tức tối.

Sakatoku Mai và sếp lập tức giơ tay bịt tai.

“Không thèm nói với hai người nữa!”

Tô Ân Hi quay mặt đi.

“Nói đi, lần này lại giao cho chúng tôi công việc tào lao gì?”

“Tiếp tục làm bảo mẫu cho nhóm Caesar.”

“Cần thiết không?”

Cô ngạc nhiên.

“Tụi tôi vừa kéo họ từ đáy cực uyên lên, lại tiêu thêm trăm triệu đô diệt Thi Thủ, còn giúp họ dọn hậu quả. Họ nên biết ơn vì còn giữ mạng mà mau mua vé bay về Mỹ đi chứ.”

“Muốn về Mỹ đâu đơn giản vậy. Họ là những người từ Thần Quốc trở về. Từ khi Takamagahara chìm xuống biển, con đường dẫn đến Thần Quốc đã gián đoạn nhiều năm, mãi đến khi Trieste từ trên trời rơi xuống mới mở lại.”

Sếp nói.

“Họ biết quá nhiều bí mật. Bát gia Jaki sẽ không để họ rời Nhật dễ dàng.”

“Bát Gia chẳng uy hiếp được họ đâu,”

Sakatoku Mai nói.

“Caesar với Sở Tử Hàng cộng lại còn giết được cả Long Vương.”

“Ta biết họ là những kẻ từng chém rồng. Nhưng thử nghĩ xem mấy con rồng họ giết là loại gì? Constantine chẳng qua là đứa nhỏ chỉ biết rúc trong lòng anh trai. Norton thì đã phát điên vì cái chết của em mình. Fenrir… giết một đứa trẻ thiểu năng mà cũng gọi là chém rồng được à? Còn Jomungandr, hay gọi là Hạ Di thì hơn, con bé đó xinh đẹp, cứng đầu, đáng yêu đến mức khiến người ta rung động.”

Sếp nhún vai.

“Nếu phải đối đầu với chân long, ba đứa đó chẳng có cửa sống.”

“Chân long?”

Tô Ân Hi trợn mắt.

“Thứ vĩ đại đến mức có thể được gọi là ‘thần’ ấy… sẽ là thử thách lớn nhất mà Bí Đảng từng phải đối mặt từ cổ chí kim. Nếu trước đây Caesar và đám nhóc chỉ mới ‘đấu gậy tre tập chơi’, thì lần này bọn họ buộc phải đối đầu với kiếm thật giết người.”

Tô Ân Hi và Sakatoku Mai liếc nhìn nhau.

Cả hai từng tận mắt chứng kiến trận quyết chiến giữa Sở Tử Hàng và Jormungandr.

Dù sức mạnh của cô ta vẫn kém hơn người anh trai Fenrir, nhưng Jormungandr đã gần như là sinh vật hoàn mỹ, tốc độ, thể chất, ngôn linh, khả năng tái sinh… tất cả đều đứng trên đỉnh tuyệt đối của loài rồng.

Trên đời gần như chẳng tồn tại vũ khí nào có thể giết được cô ta.

Nói Sở Tử Hàng “chớp thời cơ” chẳng bằng nói mối dây vướng mắc trong quá khứ đã khiến Jormungandr mất cảnh giác, để lộ ra một khe hở hiếm hoi.

Nếu giết Vua của Đại Địa và Núi mới chỉ là “tập luyện bằng gậy tre”, vậy thì sức mạnh của một “thần” sẽ khủng khiếp đến mức nào?

“Ta biết hai cô đang nghĩ gì.”

Sếp nói.

“Thần có thể giết Jormungandr trong chớp mắt.”

“Nếu kẻ địch cỡ đó… thì công việc của tụi tôi còn gọi là ‘bảo mẫu’ được nữa không?”

Tô Ân Hi thở dài.

“Bảo mẫu là nghề đáng được tôn kính! Một bảo mẫu giỏi là phải vừa hồi máu vừa biết chiến đấu, rảnh tay thì còn phải buff cho cả đội!”

Sếp nghiêm túc, “Cứ mạnh mẽ lên, đừng sợ. Dù sao thì có chết cũng là Tank chính chết trước, nhìn quái nhào vào rồi bảo mẫu quay đầu chạy về thành vẫn kịp!”

“Thế bảo mẫu có được… xin nghỉ việc không?”

“Khoai Tây chiên, đừng như thế mà… Ta thực sự rất cần các cô! Nếu các cô bỏ việc thì ta sống sao đây? Ta tăng lương! Tăng lương được chưa?!”

Mắt cậu sáng long lanh, như thể chỉ cần chớp một cái là nước mắt chân thành sẽ rơi xuống.

Nhìn cảnh ấy, Tô Ân Hi không khỏi nghĩ đến câu “ta thấy còn thương huống chi lão nô”.

Cô liếc sếp bằng nửa con mắt, lười cãi.

Người này cô quá hiểu:

Đôi khi lố bịch, đôi khi ngớ ngẩn, nhưng trong lòng lại cố chấp đến đáng sợ.

Một khi đã nhắm đến mục tiêu, chẳng ai lay chuyển nổi.

Nói nghỉ việc chỉ là đùa.

Cô, Sakatoku Mai hay cả Ba Không đều không thể rời đi.

Giữa họ và sếp không có “hợp đồng”, chỉ có “khế ước”.

“Việc đầu tiên là tìm nhóm Caesar.”

Sakatoku Mai nói.

“Bọn họ sẽ đến Tokyo. Đúng lúc ‘thần’ cũng đang ở Tokyo.”

Sếp đáp.

“Vậy kịch bản lần này là ‘Cự Thần Binh giáng lâm Tokyo’ hay ‘Godzilla: Tokyo edition’ đây?”

Mặt Tô Ân Hi tối sầm lại.

“Đừng lo, chúng ta còn Lộ Minh Phi.”

Sếp cười.

“Chỉ cần anh ấy bật ‘chế độ Đấng Cứu Thế’, ‘thần’ cũng chẳng là gì cả.”

“Cậu ta có… kiểm soát được không?”

Tô Ân Hi hỏi.

Một kẻ nếu phát điên giết một con rồng có thể là trùng hợp.

Nhưng nếu cả đời chỉ phát điên hai lần, mà mỗi lần đều giết một Long Vương, thì đó là số mệnh.

Gặp Long Vương là phát điên, mà phát điên thì Long Vương chắc chắn phải chết.

Điều Tô Ân Hi lo không phải là Lộ Minh Phi không phát điên… mà là phát điên quá mức.

Khi giết Norton, cậu dốc hết sức chỉ rút được thanh “Sắc Dục”, thanh yếu nhất trong Thất Tông Tội.

Nhưng khi giết Fenrir, cậu thuận tay rút liền cả 7 thanh, sức mạnh tăng vọt tới mức vượt qua quy luật tự nhiên.

Tức là sức mạnh của cậu tùy thuộc vào kẻ địch, đối thủ càng mạnh, cậu càng mạnh.

Nhưng lần này kẻ địch là “thần”, toàn tri toàn năng.

Tương ứng, Lộ Minh Phi cũng sẽ biến thành tồn tại toàn tri toàn năng…

Thứ như vậy… có kiểm soát nổi không?

Chỉ nghĩ thôi đã thấy đáng sợ như chính “thần”.

“Quả thật ta cũng lo.”

Sếp thấp giọng.

“Cho dù diễn viên xuất sắc của chúng ta, Lộ Minh Phi đã cố gắng hết sức đóng vai anh hùng diệt rồng… rồi sẽ có một ngày anh ấy không muốn tiếp tục hy sinh bản thân để cứu thế nữa. Đến lúc ấy, anh sẽ phá kén mà ra, từ một kẻ hèn nhát hóa thành một kẻ điên vô pháp vô thiên… và đốt cháy cả thế giới.”

“Điên cuồng… sao?”

Sakatoku Mai thì thầm.

“Trong lòng mỗi người đều có một con quỷ. Hạnh phúc là cái lồng giam nó. Khi mọi hạnh phúc tan như bọt nước, con quỷ sẽ phá ngục, cất lên thánh ca đẫm máu và xuất hiện. Khi ấy, kẻ tuyệt vọng sẽ vô địch.”

Sếp nhìn ra ô cửa sổ.

Ngoài kia mưa rơi lất phất.

Cậu lặng lẽ nhìn màn mưa, ánh mắt trong suốt nhưng trống rỗng, như đang ngắm trước cảnh bi kịch cuối truyện.

Tô Ân Hi bỗng nhớ lần sếp mời cô đi xem Romeo và Juliet phiên bản opera.

Màn trình diễn ấy tuyệt đẹp, ai nấy đều chìm đắm trong âm nhạc.

Juliet, cô diễn viên ấy đẹp như hoa trúc đào cùng Romeo xoay tròn dưới ánh đèn, hát bản tình ca khiến cả rạp vỡ òa.

Khán giả vỗ tay, có người reo “Bravo!”

Chỉ có sếp là ngồi im, gương mặt vô cảm, ánh mắt trống rỗng như nhìn những bóng ma đang múa trên sân khấu.

Cô thì thầm hỏi cậu có thích vở diễn không.

“Có chứ.”

Cậu nói.

“Ta thích lắm. Nên mới rủ cô đi xem. Nhưng ta đã xem nhiều lần rồi, ta biết kết cục. Đoạn cuối cô gái xinh đẹp ấy sẽ rút thanh kiếm cắm trong ngực người mình yêu và tự sát, hát một khúc bi ca rồi ngã vào vũng máu. Với cô, đây là khoảnh khắc đẹp đẽ. Với ta, nó chỉ là mở đầu của bi kịch. Nếu biết trước số phận như thế, liệu họ có muốn nhảy vũ khúc định tình này không?”

Sếp đôi khi là thế, như một triết gia nhìn thấu đời người.

Tô Ân Hi theo cậu đã lâu nhưng vẫn chẳng hiểu hết quá khứ của con người này.

Một kẻ cất trong tim quá nhiều hỉ nộ ái ố hẳn đã từng sống với vô số vết thương.

“Vậy nên hãy làm một bảo mẫu thật tốt.”

Sếp quay lại.

“Hãy khiến Lộ Minh Phi vui vẻ, để anh ấy cảm nhận được chút ấm áp và hạnh phúc. Như vậy anh sẽ ngoan ngoãn hơn, ngủ yên trong những hạnh phúc nhỏ đó lâu thêm một chút.”

“Ý ngài là… tìm một cô gái thay thế NoNo? Cho cô ấy đè cậu ta luôn?”

To Ân Hi hỏi.

“Trên đời chẳng ai thay thế được ai.”

Sếp cười.

“Cái gọi là ‘thay thế’ chỉ là người cũ bị lãng quên thôi.”

Cậu mở cửa bước ra, ngẩng nhìn những cánh hoa anh đào đẫm mưa trên cành.

“Anh đào đẹp thật… nhưng nghe nói nở rất ngắn.”

Cậu khẽ thở dài:

“Khoai Tây, cô nói đúng. Đời người có bao mùa xuân hạ thu đông? Sao cứ phải treo mình mãi trên cái cây NoNo ấy? Nếu gặp cô gái phù hợp… thì gửi cô ấy đến cho Lộ Minh Phi cũng được.”

Quen với tính khí thất thường của sếp, Tô Ân Hi đành thuận theo:

“Vậy… Uesugi Erii thì sao? Cô ấy là quái vật, Lộ Minh Phi cũng là quái vật. Quái vật gặp quái vật chắc thế nào cũng ‘tiếng sét ái tình’ chứ?”

“Ừ. Tình cảm giữa quái vật với quái vật… nghe cũng thú vị lắm.”

Sếp bật dù giấy.

Từ con đường lát đá vang lên tiếng mèo kêu.

Hai con mèo mập chạy ùa đến.

Đứa em trai ngu ngốc quẫy đuôi mừng rỡ quanh sếp.

Cô chị bụng đen thì nhảy phốc lên vai cậu, nép dưới tán dù mà liếm nhẹ má cậu.

Mười năm trời Kimura Hiroshi nuôi chúng, vậy mà hai con mèo chưa từng thân thiết như thế, ăn xong là quay mặt bỏ đi.

Ấy thế mà chỉ cần nghe tiếng sếp, ngửi thấy mùi của cậu, chúng đã chạy tới như gặp lại người thân.

Khoa học nói mèo chỉ nhớ được khoảng 10 năm… nhưng đôi mèo Xiêm này dường như chẳng hề quên cậu.

Sếp hôn lên đầu hai bé mèo:

“Togami, Takanashi, giờ hai đứa béo đến mức ta không dám nhìn thẳng nữa! Mèo Xiêm cao quý mà biến thành hai cục mỡ như vầy thì ta thật đau lòng… Ta nuôi cái giống gì vậy trời!”

“Hóa ra hai con mèo tên là Togami với Takanashi.”

Tô Ân Hi nói.

“Sếp cũng nhớ tên cơ đấy.”

“Ngài ấy yêu hai con mèo đó thật mà.”

Sakatoku Mai nhẹ giọng.

“Vì đó là mèo của ngài ấy.”

Tô Ân Hi nhún vai.

“Sếp không phải trí nhớ kém, mà là lười nhớ. Nhưng chỉ cần thứ gì được ngài ấy xem là của mình, thì cả đời ngài sẽ không bao giờ quên.”