Phần 3:
Cho đến đêm nay, thế giới thần thoại bỗng đột ngột xâm nhập vào cõi người.
“Trên eBay có bài giới thiệu nói rằng từ thời Mạc phủ Tokugawa, Kuroishi Kantei luôn đứng vững như một võ sĩ, canh giữ sự bình yên cho Atami. Nó là biểu tượng của thành phố này.”
Tô Ân Hi quay sang nhìn Kimura Hiroshi.
“Thật sự là như thế à, Kimura-san?”
Kimura Hiroshi hít sâu một hơi:
“Quả có lời đồn như vậy. Người ta nói Kuroishi Kantei là một chiếc đinh, đóng chặt con ác long muốn bò lên bờ gây loạn. Bao lâu biệt phủ còn đứng, Atami sẽ còn bình an, thịnh vượng.”
“Vậy thì cứ để lời đồn ấy tiếp tục lưu truyền đi.”
Tô Ân Hi khẽ mỉm cười, đưa chiếc điện thoại cho ông.
“Đêm nay Kuroishi Kantei sẽ không sụp, Atami cũng sẽ không sao. Giờ thì, nhiệm vụ bảo vệ thành phố giao cho ông. Tôi nói nhấn nút nào, ông nhấn nút đó, tuyệt đối đừng bấm nhầm.”
Làn sóng nhân ngư tràn vào cảng cá.
Cảng nằm bên hông vách đá, ở nơi khuất gió.
Dãy đèn pha trên đê chắn sóng đã tắt, mặt biển tối đen như mực.
Người dân trong thành phố hoàn toàn không hay biết đám nhân ngư đã tràn lên, chỉ có hai người đang đứng trên cao:
Tô Ân Hi và Kimura Hiroshi, là những kẻ duy nhất chứng kiến tất cả.
Những cơn sóng dữ dội đập thẳng vào mạn thuyền, hất đám nhân ngư lên rồi dội xuống.
Chúng dùng móng vuốt bén ngót cắm sâu vào ván gỗ, tự “đóng” mình vào thân thuyền.
Khi đợt sóng đầu vừa rút mà đợt kế còn chưa tới, chúng lại uốn người leo lên.
Rồi con sóng thứ hai ập xuống, những con đến sau bám chặt lên lưng con trước, níu lấy lớp vảy mà trèo lên.
Dưới kia, những con bị đè liền gào rít, quay lại cắn xé lẫn nhau.
Máu thịt vương vãi giữa làn nước đen.
May thay, ngư dân đều đã sơ tán lên cao, cảng trống không một bóng người.
Ở giữa cảng neo một con thuyền buồm đỏ, tên “Shogeimaru”, vốn là tàu nghiên cứu sinh học biển.
Trong khoang tàu có nuôi vài con cá heo trắng, loài chuyên dò tìm đường di cư của cá voi, thường theo dõi và dẫn dắt các đàn cá voi trên suốt hành trình vượt biển.
Bầy cá heo như cảm nhận được tai họa sắp ập tới, liên tục va đập, muốn nhảy ra khỏi khoang.
Mấy bóng xám xanh lặng lẽ trườn vào từ dưới nước.
Cánh buồm bị sóng quật rách, sụp xuống phủ kín boong tàu.
Kimura Hiroshi chỉ thấy cánh buồm trắng run lên dữ dội, trong gió vọng lại tiếng kêu thảm thiết của cá heo.
Ông tưởng tượng ra cảnh tượng khủng khiếp đang diễn ra dưới tấm buồm đó, một bữa tiệc máu thực sự.
Nhưng ông chẳng thể làm gì, chỉ biết bất lực nhìn loài quái vật tàn sát những sinh linh hiền lành.
Chẳng mấy chốc, cánh buồm trắng đã hóa đỏ.
Máu thấm qua từng sợi vải, nhỏ tong tong xuống mặt nước.
Những con nhân ngư đến muộn, không tranh được phần thịt ngon lành nhất, liền tràn sang các thuyền đánh cá khác.
Trong khoang vẫn đầy cá lớn chưa kịp dỡ xuống:
Cá mập, cá ngừ, cá cờ dài hai ba mét.
Nhưng tất cả đều vô dụng, những loài khổng lồ ấy chỉ biết vùng vẫy yếu ớt trong tay đám quái vật.
Nhân ngư ôm chặt lấy lưng cá, móng vuốt xuyên qua lớp da, kéo phăng dây thần kinh đỏ tươi ra ngoài.
Cá chưa chết, nhưng đã mất khả năng chống cự, chỉ còn biết giãy giụa yếu ớt.
Ba bốn con nhân ngư cùng cắm răng vào sau gáy con mồi, hút lấy máu tươi ấm nóng.
Đó là một bữa tiệc tàn khốc.
Khi chúng leo qua đê chắn sóng, kế tiếp sẽ đến lượt máu người.
“Bấm phím số 1 đi.”
Tô Ân Hi khẽ nói.
Kimura Hiroshi làm theo.
Lập tức, cảng cá nổ tung trong chớp sáng chói lòa.
Hơn chục con thuyền đồng loạt hóa thành cầu lửa, sóng xung kích hất tung vô số bóng đen hình rắn.
Có kẻ bị thổi bay, có kẻ bị xé toạc giữa không trung.
Trong khói bụi cuồn cuộn, mùi lưu huỳnh và thuốc súng tràn lên tận đỉnh vách.
Đám nhân ngư ngừng lại, đồng loạt quay đầu, đôi mắt vàng kim sáng rực, ánh lên thứ dữ tợn lạnh lẽo của loài máu lạnh.
Một con phát ra tiếng thét như trẻ sơ sinh khóc, rồi trăm con ngẩng đầu theo, đồng loạt nhìn về phía vách đá nơi Kuroishi Kantei tọa lạc. Chúng đã nhận ra kẻ đang dõi theo mình, và cả hướng tấn công.
Tô Ân Hi chậm rãi đứng dậy khỏi hồ nước nóng, bước từng bước ra mép vách.
Kimura Hiroshi cầm ô đi theo sau, che cho cô khỏi mưa gió.
Cô kéo tấm bạt phủ ra, bên dưới là dãy pháo hoa cỡ lớn, cao ngang người.
Cô đưa chiếc bật lửa bạc cho ông, khẽ mỉm cười mà chẳng nói gì.
Kimura Hiroshi hiểu ý.
Dù biết hành động này chẳng khác nào tự dẫn lửa về mình, nhưng đã là quản gia của biệt phủ, phục tùng mệnh lệnh chủ nhân là nghĩa vụ tuyệt đối.
Ông bật lửa, lần lượt châm ngòi từng ống pháo.
Trong gió mưa, ngọn lửa xanh lam vẫn cháy sáng rực.
Pháo hoa bắn vút lên trời.
Những đóa cúc vàng khổng lồ nở rộ trong màn đêm, tiếp theo là thác tím, rồi đến muôn ngàn đốm sáng trắng kết thành chòm Orion và Nhân Mã.
Tô Ân Hi đứng giữa ánh sáng rực rỡ, đối mặt với hàng trăm cặp mắt vàng rực trong bóng tối.
“Giờ thì… các ngươi nhìn rõ ta hơn chưa?”
Cô cười khẽ.
Lũ nhân ngư rít lên chói tai, hé hàm răng tua tủa như dao cạo.
Chúng nối đuôi nhau, đầu chạm đuôi, phóng mình qua từng bến cảng, lao thẳng về phía vách đá, rõ ràng là muốn tấn công Kuroishi Kantei.
Càng lúc càng nhiều nhân ngư tụ tập về phía này.
Để tiêu diệt hết bọn chúng, Tô Ân Hi không ngần ngại lấy chính mình làm mồi nhử.
Kimura Hiroshi lặng lẽ đứng phía sau, giữa cảnh tượng như địa ngục ấy lại cảm thấy một sự bình tĩnh lạ lùng.
Đến nước này, ông chỉ còn biết tin tưởng cô gái ấy, người đang nắm giữ vận mệnh của cả Atami.
Ông bỗng thấy nhẹ nhõm, vì hóa ra chủ nhân của biệt phủ không phải một kẻ điên khùng như ông từng tưởng.
Cô đã tính toán mọi thứ từ lâu.
“Mưu lược như thần”, câu nói ấy, đặt vào Tô Ân Hi, thật quá xứng đáng.
Một người như cô, đáng lẽ phải khoác bộ Christian Dior số 2, đi đôi giày cao gót Christian Louboutinđế đỏ, đứng giữa bão tố mà vẫn ung dung như nữ hoàng, chỉ với một cái nhấc tay cũng đủ khiến trời đất đổi màu.
“Giờ thì bấm phím số 2 đi.”
Tô Ân Hi nói, giọng vẫn điềm nhiên.
“Rõ, tiểu thư Ân Hi.”
Kimura Hiroshi ấn nút.
Thú thật, ông cũng nóng lòng muốn biết cô còn chuẩn bị thứ gì.
Một hồi còi rền vang lên từ sâu trong cảng.
Những ngọn đèn trên boong tàu đồng loạt bật sáng.
Không có người lái, nhưng con tàu vẫn tự vận hành, một chiến hạm lớp Freedom của Hải quân Hoa Kỳ, thân tàu ghi rõ số hiệu Hạm đội 7, cùng cái tên USS St. Louis.
Con tàu phun hơi trắng, thoát khỏi dây neo, rẽ sóng lao ra biển.
Vừa di chuyển, nó vừa khai hỏa, hệ thống CIWS bắn ra hàng ngàn viên đạn mỗi phút, khẩu pháo 76mm gầm lên liên hồi, nhả ra từng luồng lửa chết chóc.
Cả vách đá rung chuyển dưới tiếng gầm của chiến hạm.
Dưới kia, từng con tàu và cả bầy nhân ngư bị cuốn xuống đáy biển, hòa tan trong máu và lửa.
—-
Căn cứ hải quân Yokosuka, phòng trực ban hỗn loạn như bãi chiến trường.
“Gọi St. Louis! Đây là Yokosuka! Trả lời, trả lời!”
Viên trung tá trực ban gần như gào khản cả giọng vào micro.
Hạm đội 7 của Hải quân Hoa Kỳ đang neo đậu tại căn cứ Yokosuka, chỉ cách Atami chừng 80km.
Ngoài cửa sổ, những bóng khổng lồ của nhóm tàu sân bay Kitty Hawk cùng các tuần dương hạm mang tên lửa uy lực đang lặng lẽ nằm trong cảng.
“Chuyện gì thế này? St. Louis rốt cuộc đang làm cái quái gì vậy?”
Một vị thiếu tướng lao đến bàn chỉ huy, mặt đỏ bừng.
Ngay sau khi nhận được cảnh báo sóng thần, một tàu hộ vệ tên lửa lớp Freedom của Hạm đội 7 được lệnh tạm lánh ở cảng cá Atami.
Nhưng bây giờ, trên màn hình giám sát, con tàu ấy lại đang… nhổ neo rời cảng.
Bộ đàm vẫn im lặng.
Tàu hộ vệ khác hẳn tàu đánh cá, dù có gặp thiên tai cũng không thể bỏ tàu toàn bộ.
Ít nhất phải có thuyền trưởng hoặc đại phó ở lại ca trực.
Nhưng dù phía Yokosuka gọi thế nào, St. Louis vẫn không đáp lại, như thể đó chỉ là một con tàu ma trống rỗng.
Trung tá lập tức mở đường truyền CCTV của buồng lái.
Trên màn hình, khoang điều khiển của St. Louis quả thật không có một bóng người.
Nhưng bên ngoài, từng chuỗi vụ nổ sáng rực, sóng xung kích quét qua, mảnh kính vỡ bắn tung tóe.
Những mảng máu thịt nát bị hất tung lên, bám dính vào tường buồng lái, rồi từ từ trượt xuống trong tiếng rít gió.
“Lạy Chúa… nó đang làm gì vậy?”
Vị thiếu tướng thảng thốt.
“Căn cứ vào số liệu tiêu hao đạn dược, nó đang… chiến đấu với thứ gì đó,” trung tá đáp, giọng run run.
“Không có người điều khiển… St. Louis điên rồi!”
“Khoan đã… anh có nghe thấy gì không?”
Thiếu tướng đột ngột hỏi.
“Tiếng sóng, tiếng nổ… và cả—”
Trung tá gào lên, “—tiếng khóc của trẻ con!”
Anh vặn lớn âm lượng.
Cả phòng chỉ huy chết lặng.
Trong âm thanh lẫn lộn tiếng gió và biển, quả thật vang lên những tiếng khóc the thé, như tiếng khóc của hàng trăm đứa trẻ bị kéo từ địa ngục lên trần gian, hoặc như tiếng hát rên rỉ của những linh hồn bị nguyền rủa.
“Lạy Chúa…”
Thiếu tướng run rẩy vẽ dấu thánh giá trên ngực, “…đó là ma quỷ ư?”
Một con nhân ngư từ cột buồm của Shogeimaru bơi vút lên, phóng mình về phía boong St. Louis.
Hệ thống pháo Phalanx CIWS lập tức xoay nòng, trút xuống nó cơn mưa kim loại từ đạn xuyên lõi tungsten, con quái vật bị xé nát ngay giữa không trung, hóa thành đóa máu đỏ giữa đêm đen.
Một giây sau, khẩu pháo hạm 76mm nổ vang, thổi tung Shogeimaru thành đống mảnh vụn.
Hàng ngàn xác chết dập dềnh giữa cảng, từng đợt sóng nối nhau cuốn chúng trở lại đại dương.
Một số bị sóng hất lên bờ đá dưới vách núi, kẹt giữa những khe đá đen.
Từ sau làn mây, ánh trăng rọi xuống, phản chiếu trên những tấm lưng cong và xương sống lởm chởm của bọn nhân ngư chết, sáng lên thứ ánh bạc lạnh lẽo, chứng tích của ác mộng thật sự.
—-
Đó không phải ảo giác.
Chúng thực sự tồn tại, những ác quỷ bước ra từ thần thoại.
Kimura Hiroshi nắm chặt tượng gỗ Bồ Tát trên cổ bằng một tay, tay kia siết chặt chiếc điện thoại của Tô Ân Hi, chìa khóa sinh tử của cả Atami.
Chỉ cần ông giữ được chiếc điện thoại ấy, ông còn có thể cứu được thành phố này.
Tô Ân Hi chiếm ưu thế, nhưng nét mặt lại không hề có lấy một chút vui mừng.
Cô đứng giữa gió biển và mưa lạnh, mắt không rời đường chân trời nơi trời và biển hòa làm một.
Một khối khổng lồ đang nổi lên trên đầu ngọn triều, một giàn khoan sâu dưới biển!
Trên thân thép rỉ sét còn mờ mờ ba chữ sơn đỏ:
Tu Di Toạ.
Quái vật bằng sắt ấy vốn chìm dưới đáy biển, nay được cơn đại triều nâng lên.
Trên bề mặt chi chít những vảy cá màu xám tro, khung thép chằng chịt nhét đầy nhân ngư, hàng trăm, hàng nghìn, hàng vạn con!
Nhờ ẩn nấp trong giàn khoan, chúng thoát khỏi cơn sóng thần, bây giờ đang tiến thẳng về phía bờ, về thế giới của loài người.
Nhân ngư rời giàn, lao xuống nước như đàn rắn trút khỏi tổ.
Tiếng khóc trẻ con vang dậy khắp trời đất, thực ra là tiếng rít phấn khích của bầy quỷ, khi chúng nghiến răng trong cơn khát máu.
Hệ thống pháo Phalanx ngừng bắn, pháo phòng không cũng im tiếng.
Nước biển hắt lên nòng súng đỏ rực, phát ra những tiếng xèo xèo như dập thép nung.
Chúng đã vượt quá giới hạn chịu đựng, bắn thêm nữa là nổ tung.
Nhưng St. Louis không dừng lại.
Động cơ tuabin khí gầm lên hết công suất, khói trắng cuộn trào từ ống khói, con tàu lao thẳng vào cơn sóng dữ như một chiến sĩ điên cuồng trong phút tận hiến.
Toàn bộ vũ khí đồng loạt khai hỏa, tên lửa Standard, pháo sáng, ngư lôi MK50, tên lửa đối hạm Harpoon…
Dù những vũ khí ấy không được thiết kế để giết nhân ngư, nhưng trong thời khắc quyết tử, dù chỉ còn một hòn đá trong tay, con người vẫn ném nó về phía quái vật.
Phần 4:
Mũi tàu St. Louis đâm thẳng vào đầu sóng, như thể va vào một bức tường nước khổng lồ.
Con sóng dữ nuốt chửng lấy nó, khiến thân tàu nghiêng ngả lật nghiêng, trong khi từng đàn nhân ngư lao vun vút qua hai bên mạn, ánh mắt lạnh lẽo như lưỡi dao dưới biển sâu.
“Có vẻ như không chịu tốn chút chi phí thì chẳng thể giải quyết được nhỉ. Nhấn ‘3’ đi.”
Tôi Ân Hi khẽ mỉm cười với Kimura Hiroshi.
“Vâng! Tiểu thư Ân Hi!”
Hiroshi đáp, rồi dốc hết sức ấn nút “3”.
Anh không thể tưởng tượng nổi còn có cách nào khác để ngăn lũ nhân ngư ấy.
Trong lịch sử nhân loại, trận đổ bộ quy mô lớn nhất có lẽ là cuộc chiến Normandy trong Thế chiến II.
Khi đó, cả hai phe đều huy động đến hàng triệu binh lính, nhưng mỗi bãi biển cũng chỉ có độ một hai chụn nghìn người.
Hai mươi năm nghìn quân Đồng minh đã xông lên Bãi Vàng trong làn mưa đạn pháo của Đức, mà tổn thất chỉ hơn 400 người.
Còn bây giờ, họ phải đối mặt với hàng nghìn nhân ngư có thể xé nát cá mập bằng tay trần, mỗi con đủ sức đối đầu với 10 người.
Atami vốn chỉ là một thành phố du lịch, hoàn toàn không có phòng tuyến.
Trong toàn bộ thị trấn, súng lục của cảnh sát e rằng cũng chẳng tới trăm khẩu.
Hy vọng… dường như đã cạn kiệt.
Dù có thêm 10 chiến hạm Freedom đi nữa, cũng chẳng thể ngăn nổi “cuộc đổ bộ” này.
Thế nhưng, Tô Ân Hi vẫn đứng nơi vách đá cao, dáng người thanh nhã, gương mặt điềm nhiên như gió xuân.
Cô khẽ mỉm cười với Kimura Hiỉoshi, và chỉ vậy thôi, ông đã tin rằng cô có thể làm được.
—-
Tại căn cứ hải quân Yokosuka, những sĩ quan trực ban dồn hết về phía cửa sổ.
Ngoài quân cảng, cả hạm đội bỗng đồng loạt bừng tỉnh.
Từ những tuần dương hạm lớp Ticonderoga, khu trục hạm lớp Arleigh Burke, cho đến cả soái hạm Blue Ridge của Hạm đội 7, toàn bộ chiến hạm vốn đang im lìm giờ đã sáng rực.
Hệ thống đèn trên boong bật sáng, động cơ tuabin và hệ thống vũ khí đồng loạt khởi động, từng hạng mục tự kiểm tra, khóa an toàn dần mở ra.
Hạm đội 7 của Hoa Kỳ bước vào trạng thái sẵn sàng chiến đấu mà không hề có ai ra lệnh.
Khói trắng bốc lên che kín bầu trời quân cảng, tiếng còi tàu vang rền từng hồi như tiếng gầm của quái thú khổng lồ.
Hạm đội xuất cảng.
Ngoài khơi, những chiến hạm xếp thành đội hình, mũi hướng về phía đông nam.
Hàng trăm quả tên lửa Tomahawk trượt khỏi khoang, lắp vào bệ phóng, chuẩn bị sẵn sàng.
“Cụm tên lửa Tomahawk đã mở khóa. Bắt đầu đếm ngược khai hỏa.”
Giọng nói nữ nhân tạo vang lên từ hệ thống điều khiển hỏa lực.
“Chuẩn tướng, chúng ta không thể làm gì được. Đã mất quyền kiểm soát Hạm đội 7. Chúng ta sắp… tấn công Atami bằng toàn bộ tên lửa trong kho.”
Trung tá rời khỏi bàn điều khiển, đứng sau lưng vị chỉ huy.
Điện thoại reo liên hồi.
Hai sĩ quan liên lạc mỗi người cầm một ống nghe đứng chờ sau lưng ông.
“Là điện từ Lầu Năm Góc và văn phòng Thủ tướng Nhật chứ gì?”
Chuẩn tướng ngẩng đầu nhìn trời, khẽ thở dài:
“Đợi tôi xem pháo hoa đã. Lúc này nghe ai quát mắng nữa cũng vô ích thôi. Dù chúng ta có nói gì, làm gì, kết cục cũng chẳng thể thay đổi được nữa… Cầu Chúa phù hộ nước Mỹ.”
—-
Mặt biển ở cảng Yokosuka rung chuyển.
Dưới màn đêm đen, từng cột lửa rực đỏ xé toạc bầu trời.
Hàng trăm quả tên lửa lao vút ra ngoài khơi, đuôi lửa đỏ rực như đàn đom đóm khổng lồ, soi sáng cả mặt nước thành một biển máu.
Hàng trăm luồng sáng đỏ rực cắm xuống biển, để lại trên nền trời những vệt cong tuyệt mỹ như những vòng tròn đồng tâm.
Biển bốc cháy.
Cả vịnh Sagami sáng rực như ban ngày.
Trên mặt nước rực lửa ấy, bệ nổi khổng lồ chậm rãi chìm xuống, mang theo hàng nghìn nhân ngư.
Tiếng gào thét của chúng vang vọng giữa trời và biển , chẳng phải vì đau đớn, mà là vì phẫn hận.
Chúng chỉ cách bữa tiệc máu thịt có một bước chân, vậy mà bị đẩy ngược về địa ngục.
Tô Ân Hi nhận lấy tách trà Hiroshi dâng lên, khẽ nhấp một ngụm, rồi cúi nhìn chiến trường bên dưới.
Gió bão cuộn trào, tấm áo yukata mỏng bám chặt vào thân thể mảnh mai của cô, mềm mại mà vẫn sừng sững như núi.
“Xong rồi.”
Tô Ân Hi khẽ nói.
Kimura Hiroshi cúi đầu thật sâu, đặt chiếc điện thoại lên khay bạc.
“Tiếng chuông ở chùa Gion vang lên, báo rằng vạn vật đều vô thường. Hoa sala rụng xuống, báo hiệu hưng thịnh rồi cũng sẽ tàn. Kẻ kiêu ngạo chẳng thể tồn tại lâu, như giấc mộng xuân chợt tỉnh. Kẻ mạnh rồi cũng tiêu vong, như bụi cát trước gió.”
Tô Ân Hi thong thả ngâm lại đoạn mở đầu của Heike Monogatari:
“Những sinh linh từng ngồi trên ngai vàng, giờ chỉ như bầy sói bị dồn đến mép vực.”
“Sau khi tận mắt chứng kiến hết thảy, ồn đã là người của chúng tôi rồi. Tôi có đọc qua lý lịch của ông, một trong những quản gia giỏi nhất thế giới. Tôi tin ông biết giữ kín bí mật của chúng tôi, đúng chứ?”
Cô nhìn ra biển, giọng nhẹ như gió.
“Tôi đã chuẩn bị sẵn. Những người hầu làm việc trong nhà đều bị tôi khóa lại, họ không biết gì cả.”
Hiroshi cúi đầu đáp.
“Ngày mai mua giúp tôi ít khoai tây chiên vị thịt nướng nhé.”
Tô Ân Hi quay lại, nở nụ cười dịu dàng, tựa hồ cơn bão diệt thế vừa qua chẳng hề dính dáng gì đến cô.
“Rõ, vị thịt nướng.”
Hiroshi cung kính đáp.
Tô Ân Hi vừa bước xuống bậc đá, sau lưng chợt vang lên tiếng thét sắc nhọn.
Một bàn vuốt xám tro đầy vảy móng vươn lên từ mép vực, chộp lấy cổ chân cô.
Sắc mặt Tô Ân Hi biến đổi, một tay bám chặt lan can, tay kia rút khẩu súng ngắn bên đùi.
Một bóng xám dài như rắn phóng vọt lên không, thân dưới là đuôi cá, thân trên cơ bắp cuồn cuộn như mãnh thú.
Đó là một nhân ngư còn sót lại, kẻ sống sót duy nhất đã lặng lẽ bò lên vách đá khi Tô Ân Hi mải dõi mắt nhìn bệ nổi chìm dần trong biển lửa.
Nhân ngư lao thẳng vào người Tô Ân Hi, chiếc đuôi dài quấn chặt lấy vòng eo mảnh mai của cô, hai vuốt nhọn sắc bén bổ nhào xuống cổ họng.
Tô Ân Hi bình tĩnh giơ súng, bóp cò ngay trước mặt nó.
Toàn bộ 7 viên đạn trong băng đạn găm thẳng vào mặt con quái vật, khiến nó bật ngửa ra sau.
Nhưng chỉ trong nháy mắt, gương mặt đầy 7 lỗ đạn ấy lại trồi lên trước mặt cô.
Máu tuôn ra từ từng lỗ, song dường như nó không hề cảm thấy đau đớn.
Cái thân thể tưởng chừng mềm mại ấy lắc lư trong không trung, đuôi siết lại dần, khiến khớp xương của Tô Ân Hi phát ra tiếng răng rắc, tiếng cảnh báo trước khi vỡ vụn.
Lúc này, Kimura Hiroshi mới thấy rõ bản mặt thật của sinh vật kia.
Nó giống như một xác ướp khô héo, da trắng bệch và cứng như đá, bọc chặt quanh bộ xương gồ ghề.
Ngũ quan của nó đều lớn gấp đôi con người:
Đôi mắt lồi hẳn ra, ánh lên màu vàng đỏ rực, cái miệng khổng lồ rách dài đến tận cằm, bị khâu kín bằng những sợi gân cá. Giờ đây, nó khẽ nghiêng đầu, mái tóc trắng như tro lay động, miệng từ từ hé ra.
Những sợi gân cá lần lượt đứt phựt, để lộ hàng răng dài nhọn hoắt trồi ra khỏi môi.
Cuối cùng, cái miệng ấy mở to đến mức đủ nuốt chửng cả một con bê!
Không một sinh vật nào của loài người có thể há miệng đến thế, chỉ có rắn mới làm được, vì khớp hàm của chúng nối với hộp sọ bằng dây chằng.
Giống như trăn, nó có thể há miệng gấp nhiều lần kích cỡ đầu để nuốt con mồi lớn hơn cả thân mình.
Phải đến khi ở gần nó, người ta mới thực sự hiểu thế nào là khiếp sợ.
Kimura Hiroshi cảm giác linh hồn mình bị hút ra khỏi thể xác, toàn thân chỉ còn biết run rẩy.
Từ trên vách đá nhìn xuống, đám nhân ngư kia có lẽ chẳng đáng sợ mấy, trong làn đạn pháo của chiến hạm St. Louis, chúng chỉ là những mảng máu đen và thịt nát.
Nhưng ở khoảng cách gần, mới thấy rõ:
Chúng là những sinh vật khổng lồ dài hơn 5m, nặng gấp nhiều lần người trưởng thành.
Chỉ một cú quét đuôi thôi cũng đủ bẻ gãy một ống thép to bằng cánh tay.
Dưới móng vuốt của chúng, những con cá ngừ nặng hàng trăm ký bị xé nát dễ như xé giấy, ngay cả tê giác, nếu rơi vào tay chúng, e cũng chỉ có kết cục bị hành hạ đến chết.
Và giờ, người duy nhất đối diện con quái vật ấy lại chỉ là Tô Ân Hi, trong chiếc áo tắm mỏng manh, khẩu súng ngắn trong tay đã hết đạn.
Nhân ngư há to miệng, chuẩn bị nuốt chửng cô, không ai kịp ngăn cản.
“Kimura-san, nhấn phím ‘0’ đi.” Tô Ân Hi nhìn thẳng vào cổ họng đang mở rộng của quái vật, bình tĩnh nói.
Với bản năng của một “quản gia hạng nhất”, cuối cùng ý chí trung thành cũng chiến thắng nỗi sợ.
Kimura Hiroshi bật người, hất văng khay trà, chộp lấy chiếc điện thoại và dằn mạnh ngón tay xuống nút “0”.
Một luồng sáng chói từ dưới hất lên, chiếu rực cả vách đá, bao trùm cả Tô Ân Hi và nhân ngư.
Từ bên dưới vang lên tiếng súng nặng nề, đầu con quái vật nổ tung, máu đen văng khắp người cô.
Nhưng giống như trăn có thể siết chết người dù mất đầu, cơ thể nhân ngư vẫn co giật dữ dội, chiếc đuôi siết lấy eo cô mạnh đến mức chỉ cần thêm một chút thôi, xương sống của Tô Ân Hi sẽ gãy vụn.
Tuy nhiên, loạt súng từ dưới vách đá lại vang lên, từng viên đạn như chiếc “đinh” xuyên thẳng vào cột sống của nó, tốc độ nhanh gấp hai lần âm thanh.
Bộ xương cứng như đá của nó không chịu nổi cỡ đạn lớn ấy, nứt ra như gốm vỡ.
Tô Ân Hi mặt không đổi sắc, nhìn thi thể quấn quanh mình co giật, run rẩy rồi rơi xuống vực sâu.
Xác nhân ngư va vào bãi đá đen, vẫn còn lăn lộn.
Những người mặc đồ lặn đen từ bốn phía kéo đến dọn dẹp chiến trường.
Hầu hết xác bị sóng cuốn ra biển, chỉ vài con kẹt trong khe đá, cộng thêm con vừa mất đầu kia.
Bọn họ dùng giáo sắt nhọn móc từng xác lên, ném vào thùng nhựa, rót vào đó dung dịch hóa học, khói trắng lập tức bốc lên nghi ngút.
Vài phút sau, thi thể tan thành thứ dung dịch sền sệt, rồi bị đổ xuống biển.
Tô Ân Hi chậm rãi bước xuống bậc thang, đặt tách trà lại lên khay.
Lúc này Kimura Hiroshi mới nhận ra, dù đối diện tử thần, cô vẫn chưa từng buông lỏng tay khỏi chiếc tách ấy.
Trước khi đến Kuroishi Kantei, cô đã tính toán mọi khả năng, kể cả việc nhân ngư tràn lên vách đá.
Vì vậy, cô chẳng chút sợ hãi.
Cô tin tuyệt đối vào cấp dưới của mình rằng họ sẽ bắn mà không hề sai lệch.
Hiroshi không nhìn lầm:
Cô là kẻ nắm quyền lão luyện, mưu sâu như một kỳ thủ.
Một khi bàn cờ đã sắp, đối phương chỉ còn cách ngã gục dưới tay cô.
Gặp phải một kẻ như thế, bầy nhân ngư chẳng khác nào va vào lưỡi hái của Tử Thần.
“Dọn sạch hiện trường trước khi đội tuần duyên đến. Đừng để sót thứ gì, mắt, vây, đuôi, bất cứ phần nào.”
Cô nói ngắn gọn qua điện thoại, rồi đi đến bên bồn nước nóng, múc một vốc rửa sạch máu trên mặt.
Cơn sóng thần đã qua.
Lớp sóng trắng dần rút về biển, khe đá đen đầy bọt mịn.
Chuông chùa trên núi lại ngân vang, mừng vì Atami thoát nạn.
Thực ra, đợt sóng này không quá mạnh, đê chắn sóng cũng đã giảm bớt sức tàn phá, hẳn sẽ không có nhiều thương vong.
Du khách trong thành chắc giờ còn nhâm nhi rượu sake, phấn khích kể lại cơn sóng dữ, chẳng ai biết rằng, cánh cửa địa ngục suýt nữa đã mở ra ngay dưới chân họ.
Trên con đường lát đá phủ đầy hoa anh đào, vang lên tiếng “meo meo”.
Hai con mèo béo vốn đang ngủ vùi trên lò sưởi cũng bị đánh thức, uể oải đi ra xem náo nhiệt.
Lẽ ra loài săn mồi phải nhạy cảm với mùi máu, vậy mà hai con này dường như chẳng cảm nhận được gì, còn chạy lại bên Tô Ân Hi, hít ngửi khắp người cô.
“Lâu lắm rồi mới gặp, xem ra chúng vẫn nhớ cô đấy.”
Kimura Hiroshi nói.
“Nếu chúng còn nhớ tôi, mới là chuyện lạ đấy.”
Cô nghiêng đầu, mỉm cười nhìn hai con mèo.
Cả hai con mèo cũng nghiêng đầu lại, như thể đang chê cô ngốc.
Kimura Hiroshi chỉ biết lắc đầu, quả nhiên, người chủ này điên, mà mèo của cô cũng điên nốt.
“Con này là Gia Khang?”
Cô chỉ con chị, rồi chỉ con em, “Còn đây là Tín Trường?”
“Chúng không tên là Gia Khang với Tín Trường đâu.”
Hiroshi ngạc nhiên, “Cô quên tên chúng rồi sao?”
Tô Ân Hi từng mua lại cả Kuroishi Kantei chỉ để nuôi cặp mèo này, đủ thấy cô yêu chúng đến mức nào.
Thế mà 10 năm sau, cô lại quên mất tên của chúng.
Với người tính toán từng bước như cô, điều đó thật lạ.
“Không phải quên, mà là chưa từng nhớ.”
Cô cười nhạt.
“Hai con ngốc này đâu phải mèo của tôi, là mèo của sếp tôi. Biệt thự này cũng thế, vốn dĩ do sếp lướt eBay rồi mua về.”
Mặt đất bỗng rung chuyển.
Cả cô và Hiroshi đều giật mình.
Sóng thần vừa rút, chẳng lẽ lại có động đất nữa?
Tô Ân Hi quay ra nhìn vịnh Sagami, mặt biển phẳng lặng.
Nhưng phía tây bắc Atami, cột bụi đen bừng sáng, bên rìa bụi lóe lên ánh lửa như vảy rồng.
“Là hướng núi Phú Sĩ… chắc do động đất vừa rồi kích hoạt, núi lửa phun rồi.”
Hiroshi nói, “Hơn 300 năm rồi mới thấy nó thức giấc.”
“Biển động, đất rung, núi phun… cái quốc gia này đúng là ngồi ngay trên miệng ống khói sao?”
Cô ngẩng đầu nhìn bầu trời đen kịt.
Từng luồng sáng đỏ xé rách tầng mây, những mảnh lửa nhỏ bắn lên trời, mây đen hừng sáng như tro than đang cháy, chỉ chờ rơi xuống đất.
“Nghe nói nền đất Nhật Bản không ổn định, sớm muộn gì cũng chìm xuống Thái Bình Dương thôi.”
Hiroshi thở dài.
“Hy vọng nó đừng chìm trước khi tôi kịp bay đi.”
Cô khẽ cười, giọng nhẹ như gió.
