Thanh tiến trình nhấp nháy thứ ánh sáng đỏ chói mắt, vạch sáng lao vun vút từ mép trái sang mép phải màn hình.
Tỷ lệ nở của phôi rồng trong nháy mắt đã vượt ngưỡng 60%.
Kết quả sửa chữa khẩn cấp mà Norma vừa hoàn tất cho thấy hệ thống sonar giám sát đáy biển đã kết nối lại được với trụ sở trung ương nhưng dữ liệu vừa truyền về thì tỷ lệ nở lại tăng vọt một cách không kiểm soát.
“Không thể nào! Tốc độ này còn nhanh hơn vụ nở trứng ở Greenland, nhanh gấp 10 lần! Có cá thể long tộc xuất hiện rồi! Thu hồi cáp an toàn! Mau thu hồi cáp an toàn!”
Biết rõ tín hiệu liên lạc đã đứt, Schneider vẫn theo phản xạ mà gào lên với Minamoto Chisei đang ở nửa kia của Trái Đất.
Nỗi kinh hoàng 11 năm trước lại phủ bóng lên đầu ông.
Giống như định mệnh trêu ngươi, dù đã chuẩn bị chu đáo đến đâu, ông vẫn không thể thoát khỏi cái bóng của loài rồng.
Không ai đáp lại.
Tỷ lệ nở tăng đến 90%, nhịp tim trong khoang điều khiển tăng vọt đến 400 nhịp mỗi giây.
Âm thanh đó vang vọng khắp phòng như tiếng trống chiến loạn cuồng.
Phôi cổ long có thể phá kén bất cứ lúc nào mà đúng vào giây phút sinh tử ấy, họ lại không thể kết nối được với hệ thống Kaguya-hime.
Schneider chỉ còn biết trân trân nhìn tỷ lệ nở tiếp tục nhảy vọt:
98%... 99%... 100%.
“Không kịp nữa rồi... Không ai ngăn được nó nữa...”
Schneider khẽ nói, giọng lạc đi.
Suốt bao năm, thảm kịch Greenland vẫn luôn là cơn ác mộng đeo bám ông, và giờ, ác mộng ấy lại sống dậy.
Cánh cửa mở ra, phôi nở, con người trong vực sâu lại lần nữa đối diện sinh vật ngoài hiểu biết, không thể trốn, không thể chống, chỉ còn chờ bị săn.
“Không, nó vẫn tiếp tục tăng!”
Manstein gắt lên.
Trên màn hình, tỷ lệ nở vẫn điên cuồng leo thang:
120%... 150%... 190%... 240%...
“Chuyện gì đang xảy ra? Làm sao tỷ lệ nở có thể vượt 100% được?”
Mồ hôi lạnh túa ra khắp người Schneider:
“Nếu ở đó không chỉ có một sinh vật sống, mà có nhiều, nhịp tim của chúng cộng hưởng lại, giới hạn tính toán sẽ bị phá vỡ. Đó là lỗi trong công thức! Nếu có 100 cá thể long tộc cùng thức tỉnh... giới hạn sẽ là 10.000%!”
Chỉ trong tích tắc, con số đã vượt qua 8.400%.
Dòng dung nham sôi sục bỗng cuộn lên những con sóng khổng lồ.
Thứ chất lỏng đặc quánh ấy dâng cao thành những cột sóng hơn 10m, có thể giữ nguyên hình dáng suốt cả chục giây trước khi sụp xuống, khiến hàng trăm tấn dung nham lại đổ ập về dòng sông lửa.
Ánh sáng đỏ rực bùng lên, chiếu rọi từng góc phế tích.
Theo nhịp rung chuyển của lòng đất, hàng triệu con ốc phổi rơi rụng, để lại sau lưng những vệt máu sền sệt.
Thứ lộ ra dưới lớp vỏ đó không phải là con tàu khổng lồ như nhóm Caesar tưởng, mà là một vật thể dị hình không thể gọi tên, dài hơn trăm mét, một nửa cắm sâu xuống lòng biển, nửa còn lại bị phủ kín bởi từng tầng từng tầng ốc phổi.
Phần nhô lên có màu hồng tái như thịt hộp, phủ đầy những thớ gân, cơ mạc, và... nó đang nhẹ nhàng co giật.
Bầy ốc phổi cắm chặt miệng vào lớp thịt ấy, vừa cắn nuốt vừa sinh sôi, như một nghi thức ăn mòn vô tận.
Trên bề mặt là những vết nứt rách nát, trong đó vẫn còn những con ốc phổi bám chặt, hút sâu vào vết thương.
“Má ơi má ơi má ơi... má nó chứ!”
Lộ Minh Phi buột miệng chửi, mặt tái mét.
“Lẽ nào đó là... phôi rồng?”
Caesar chết lặng.
Nếu một phôi đã dài hơn trăm mét, thì khi trưởng thành... con cổ long này sẽ dài tới cả cây số?
Mưa ốc phổi rơi xuống như thác, che khuất tầm nhìn, họ chỉ thấy lờ mờ hình khối khổng lồ ấy.
“Không phải,” Sở Tử Hàng trầm giọng nói, “là con tàu Lenin. Nhìn kỹ dấu vết trên đáy biển, có thể thấy nó đã rơi xuống từ độ cao lớn.”
Lấy vật thể ấy làm tâm, công trình xung quanh đều sụp đổ theo vòng tròn hướng ngược ra ngoài chứng tỏ cú va chạm cực mạnh.
Phần lộ ra dài chừng 80m, rộng khoảng 25m, lờ mờ vẫn giữ dáng của một tàu phá băng.
Nhưng hình dạng đã biến đổi đến mức không còn nhận ra, ai thấy cũng sẽ tưởng đó là một sinh vật khổng lồ, chứ không phải con tàu đắm.
“Nó... nó còn cử động! Khác gì phôi rồng đâu? Đừng nói con tàu này... mang thai nha?”
Lộ Minh Phi há hốc miệng.
“Phôi đã chiếm lấy con tàu. Nó đồng hóa thép thành một phần thân thể mình rồi!”
Sở Tử Hàng nói, mắt nheo lại.
“Nhìn đi, chỗ chưa bị che phủ, trong lớp thép còn thấy mạch máu!”
“Quỷ thần ơi, cổ long mà có năng lực này sao? Nó định ăn luôn tàu phá băng rồi tiến hóa thành ‘rồng phá băng’ à?”
Lộ Minh Phi thốt lên.
“Không,” Caesar khẽ đáp, giọng nặng như chì, “phôi ấy đã chết rồi.”
“Chết gì mà còn động đậy? Mạch máu vẫn đập đấy thôi! Ấu long chắc chắn còn trong khoang tàu!”
“Nó còn sự sống, nhưng không thể nở được nữa. Có người đã giết nó... dùng nó làm vật hiến tế.”
Caesar nói, ánh mắt lạnh băng.
“Nhìn xuống dưới đi.”
Từ cửa quan sát bên dưới, Lộ Minh Phi và Sở Tử Hàng thấy rõ:
Trong lớp ốc phổi dày đặc, Lenin mọc ra những mạch máu to như cổ tay, cắm sâu vào đáy biển.
Máu từ con tàu chảy ra, lan dần khắp thành phố như những con suối nuôi dưỡng một đô thị chết.
Mặt đất rung chuyển, đáy biển nứt toác, trong khe nứt tuôn ra thứ dịch đen đặc sánh như huyết tương.
Dù chỉ biết chút ít về thuật luyện kim, cả ba cũng đủ nhận ra:
Đây là một loại nghi thức, thứ ma thuật cổ xưa hiến sinh bằng máu, huyết tế luyện kim.
Dòng máu rồng từ Lenin đang tưới khắp thành cổ, và thành phố đổ nát ấy... đang dần thức tỉnh.
Kẻ thù của họ không phải phôi rồng, mà là chính nơi này, Takamagahara, vùng đất của thần thoại đã chết.
Nơi từng được nói là chốn cư ngụ của các vị thần.
Và giờ, những vị thần xưa ấy sắp sửa tỉnh giấc.
Thứ gì... cần đến máu của một cổ long để hiến tế?
Thứ gì... được nuôi lớn từ dòng máu ấy?
“Thật đáng thương... Một vị vua từng cao cao tại thượng, đến khi đứng trước một đấng vương quyền vĩ đại hơn, cuối cùng cũng chỉ là vật hiến tế máu tanh mà thôi.”
Sakatoku Mai đứng trên đỉnh của Trieste, khẽ thở dài, không một tiếng vang.
Cô giải phóng Minh Chiếu, rời khỏi con tàu, bơi về phía xác Lenin.
Lúc này, con tàu khổng lồ bị bao phủ bởi lớp thịt đỏ ấy đang dần khô héo.
Một thứ sức mạnh vô danh nào đó đang hút cạn dòng máu của nó, thành phố chết đang thức dậy, điên cuồng hút lấy từng giọt máu còn sót.
Những mạch máu phồng lên rồi xẹp xuống, bề mặt thịt nứt toác ra, dòng máu đặc sệt như mật chảy lững lờ trong nước, những sợi máu đỏ lờ mờ quấn quanh thân tàu Trieste.
Hai trăm mét, chỉ cách nhau chừng ấy.
Mai bơi như một con cá kiếm đang săn mồi, lao vút tới bên hông Lenin, dọc theo thân tàu mà trườn lên.
Từ các ô cửa sổ nhô ra vô số xúc tu đỏ au, trông chẳng khác gì những đoạn thịt non mọc lên từ vết thương đứt rời, vừa xấu xí vừa ghê rợn.
Caesar đã đoán đúng:
Con rồng này, ngay từ khi còn là phôi, đã bị người ta lấy mất phần đầu.
Giờ đây nó chỉ còn là một vật hiến tế mang dòng máu rồng.
Vì huyết thống, nó không thể chết hoàn toàn, chỉ có thể sống lay lắt, tiếp tục sinh trưởng, tiếp tục truyền máu nuôi dưỡng thành phố này.
Bầy ốc phổi thì hút lấy dòng máu ấy mà hóa thành phân loài long tộc, những sinh vật biển khác nhờ ăn ốc phổi cũng tiến hóa.
Và như một bi kịch cay nghiệt, vị vương giả từng đứng đầu loài rồng nay chỉ còn là một cái nhau thai, một túi dưỡng chất cho kẻ khác hút cạn.
Sakatoku Mai giơ tay, xuyên qua một khung cửa, ngón tay đâm vào lớp thịt như xuyên qua một tấm da thú mục nát.
Cô cắt đứt một chùm thịt, rồi luồn mình chui vào trong Lenin.
---
Trên đỉnh Tu Di tọa, Minamoto Chisei đứng sừng sững.
Tứ phía ánh đèn pha hội tụ về phía anh, rọi sáng toàn thân.
Trực thăng của Kazegumi, tàu tuần của Higumi, và tàu cá của Hayashigumi, tất cả đều bao vây quanh Yamagumi, nơi đặt Tu Di tọa khổng lồ giữa biển.
Cửa khoang trực thăng mở toang, mũi tàu xếp đầy những thanh niên áo đen.
Ánh mắt của họ đều hướng về một người, Minamoto Chisei.
Mưa rơi như dệt thành tấm màn sáng, chiếc áo khoác dài đen sẫm tung bay, khiến anh như đang đứng giữa cơn mưa ánh sáng.
“Các vị!”
Anh nhìn quanh bốn phía.
Giọng anh vang xa trên mặt biển, 6 bệ nổi quanh đó đều phát lại lời anh nói.
“Xin mọi người... hãy giúp tôi!”
Minamoto Chisei cúi đầu thật sâu.
Anh vốn định đọc một bài hiệu triệu, những lời hùng tráng khích lệ lòng người nhưng rồi lại chẳng nói nổi.
Mọi thứ đã trở nên quá nặng nề.
Quá khứ của Bát gia Jaki, thành phố bị chôn dưới biển, Shinsojo, khát vọng diệt trừ Moukishu, lý tưởng chấm dứt bạo lực... tất cả những trọng trách đó, giờ đây đều đè lên vai một mình anh.
Như một con rùa khổng lồ ở đảo Pinta, mang cả ngọn núi trên lưng, anh đã mệt mỏi lắm rồi.
Không phải vì danh, cũng chẳng vì quyền.
Anh chỉ đang gắng gượng bò tới trước, bởi rùa chỉ biết bò, không biết lật mình để trút bỏ gánh nặng.
Đêm nay... là đêm máu.
Không ai có thể thoát khỏi nó.
“Cứ để nó bắt đầu đi,” anh khẽ nói.
Từ đây, gió tanh mưa máu sẽ thổi về phía bờ Nhật Bản.
“Vâng!”
Hàng ngàn người đồng loạt cúi đầu.
Lớp ngụy trang trên tàu bị gỡ bỏ.
Pháo ba nòng tự động, súng máy hạng nặng, ống phóng ngư lôi, tất cả đều trồi ra, lạnh lẽo.
Đội tàu cá thả bom chìm theo hình xoắn ốc.
Mỗi quả bom tự treo lơ lửng ở độ sâu 100m, tạo thành lưới phòng thủ dày đặc.
Ban đầu, chúng được thiết kế để phục kích tàu lặn mini nhưng giờ, chúng sẽ được dùng để ngăn chặn một thứ còn khủng khiếp hơn.
Tập đoàn công nghiệp dưới trướng Bát gia Jaki vốn là nhà thầu thiết kế và chế tạo vũ khí tiên tiến cho Lực lượng Tự vệ Nhật Bản.
Nếu không vướng luật pháp, họ hoàn toàn có thể dựng lên một đội quân trong chớp mắt.
Tất cả đạn pháo và ngư lôi đều được nạp đạn luyện kim đặc chế:
Đầu đạn chứa thuỷ ngân lỏng, khi bắn trúng sẽ bốc hơi thành sương độc, ngư lôi thì khắc đầy ký hiệu luyện kim phức tạp, khi nổ sẽ tạo ra những mảnh vỡ có thể xé rách thân thể của long tộc.
Minamoto Chisei tự mình mang theo khẩu súng bắn tỉa hạng nặng.
So với kho vũ khí khổng lồ kia, khẩu súng của anh chẳng đáng gì, nhưng nếu đây là cuộc chiến mà không ai có thể đứng ngoài, anh cũng sẽ không trốn trong boong sâu nhất của Tu Di tọa.
Sakura bước tới sau lưng anh:
“Trong cực uyên vừa ghi nhận một trận động đất cấp 3.2, Shinsojo đang thức dậy.”
“Tổ tiên chúng ta... thật ra chưa từng chết hẳn, đúng không?”
Minamoto Chisei khẽ nói.
“Có lẽ bao năm nay, họ vẫn luôn khao khát thoát khỏi cấm địa, trở lại nhân gian.”
“Chuyện đó sẽ không xảy ra.”
Sakura đáp, giọng lạnh và chắc.
“Chúng ta đã chuẩn bị mọi thứ. Hơn nữa... vẫn còn tiểu thư Erii.”
“Khoảng cách từ Shinsojo lên tới mặt biển vẫn còn chút thời gian. Cô đi nghỉ đi, tôi sẽ tiếp tục liên lạc với đội lặn.”
“Norma vẫn đang gọi liên tục đến hệ thống Kaguya-hime. Kaguya-hime đang giả vờ bảo trì để che giấu tình hình, Schneider tạm thời chưa phát hiện ra, nhưng sớm muộn ông ta cũng sẽ nhận ra.”
“Không còn quan trọng nữa,” Minamoto Chisei nói chậm rãi.
“Sau đêm nay, liên minh giữa Bát gia Jaki và Bí Đảng sẽ chấm dứt. Chỉ cần ngăn hắn liên lạc với Trieste trong vòng 1 giờ là đủ.”
“Rõ.”
“...Sakura, cô còn nhớ Sakurai Akira chứ?”
Sakura hơi sững lại, nhưng rất nhanh lấy lại vẻ điềm tĩnh, khẽ gật đầu:
“Nhớ.”
“Nếu, tôi nói là nếu thôi, tôi không tự tay giết hắn, mà ra lệnh cho cô làm, cô có thể... bình thản mà cắt cổ hắn không?”
Anh châm một điếu Mevius, ánh lửa xanh lấp lóe.
“Lợi dụng lòng tin của hắn để giết hắn... cô làm được chứ?”
“Làm được.”
Sakura đáp, giọng nhỏ nhưng chắc.
“Vì sao làm được?”
“Bởi vì tôi tin ngài.”
Cô nói khẽ.
“Dù là samurai hay ninja, nếu không còn người để tin, hay lý do để tin... thì đạo cũng không còn tồn tại.”
Minamoto Chisei im lặng hồi lâu.
“Cảm ơn cô, Sakura... Cô thật thông minh, đôi khi thông minh đến mức khiến người khác đau lòng.”
Anh đưa tay xoa nhẹ mái tóc cô, rồi quay đi, bước dọc lan can Tu Di tọa, ngước nhìn ra mặt biển mênh mông đang cuộn sóng.
---
“Tình hình phức tạp quá rồi! Chuyện này vượt khỏi khả năng của bọn mình mất! Hay là để Bộ Chấp hành cử người có kinh nghiệm hơn đến xử lý đi!”
Lộ Minh Phi lớn tiếng kêu lên.
“Dưới đống đổ nát đó là thứ gì, có bao nhiêu, chúng ta hoàn toàn không biết! Trong tay chỉ có đúng một quả bom lưu huỳnh mà tính là vũ khí à? Biết bắn vào đâu bây giờ?!”
“Khốn kiếp! Một quả bom lưu huỳnh chắc chắn không đủ đối phó với đám đó!”
Caesar nhìn lên màn hình sonar, nơi chi chít những chấm đỏ dày đặc.
“Trong tình hình này, bom lưu huỳnh chẳng còn tác dụng gì. Cách duy nhất là kích nổ khoang phản ứng hạt nhân.”
Minamoto Chisei nói, giọng bình tĩnh đến rợn người.
“Gia tộc đã liên lạc xuyên đại dương với Giáo sư Schneider, cùng nghiên cứu cách tiêu diệt đám ‘thi thủ’. Kết luận là: chỉ có nổ hạt nhân mới có thể quét sạch toàn bộ mục tiêu.”
“Nói dễ nghe thật đấy! Nổ hạt nhân à? Kế hoạch này chắc của Bộ Trang bị chứ không phải Bộ Chấp hành rồi!”
Caesar kinh hãi.
“Nếu nổ thì chúng ta làm sao sống nổi?”
“Các cậu vẫn còn thời gian để rút lui.”
Minamoto Chisei đáp gọn.
“Nghe tôi nói: trong trạng thái bình thường, khoang phản ứng hạt nhân sẽ không phát nổ. Muốn kích nổ, phải khiến mật độ neutron vượt ngưỡng, nói cách khác, phải để nó quá nhiệt. Các cậu kích hoạt khoang phản ứng, khiến nó quá nhiệt, rồi lập tức trồi lên. Tôi sẽ dùng dây an toàn kéo các cậu lên mặt nước, rút ngắn quá trình nổi lên chỉ còn nửa tiếng. Khi khoang phản ứng phát nổ, các cậu đã cách tâm nổ ít nhất 4km. Với khoảng cách đó, cơ hội sống sót vẫn rất cao.”
“Không phải người ta nói nổ hạt nhân sẽ gây sóng thần, động đất dưới đáy biển sao?”
Lộ Minh Phi run giọng.
“Nếu sóng thần nổi lên thì sống kiểu gì nữa? Tàu chở dầu còn bị cuốn xuống đáy, huống hồ cái khoang lặn bé tí này!”
“Không nghiêm trọng đến thế đâu.”
Minamoto Chisei nói lạnh lùng.
“Đó chỉ là một khoang phản ứng cỡ nhỏ. Sóng xung kích trong lòng biển còn chẳng lan nổi tới mặt nước! Nhanh lên! Làm theo chỉ dẫn của tôi! Mạch điều khiển khoang phản ứng có thể dùng làm mạch kích nổ. Việc duy nhất các cậu phải làm là kích hoạt nó, rồi thả xuống từ phía trên! Phải mạo hiểm thôi, nếu đám thi thủ thoát lên mặt đất, sẽ không ai kịp ngăn chúng đâu. Chúng nhanh hơn tàu lặn nhiều lần!”
“Thi thủ? Là cái quái gì vậy?”
Lộ Minh Phi trố mắt.
“Thứ tồn tại trong truyền thuyết.”
Caesar khẽ rít qua kẽ răng.
“Xác rồng dù chết nhiều năm vẫn không thối rữa. Long tộc dùng thuật luyện kim để chế tác xác đồng tộc, biến chúng thành lính gác thành phố, đó là kỹ thuật bị cấm tuyệt đối. Tới tận thời Ai Cập cổ, con người vẫn bắt chước, cố tạo ra thi thể bất tử cho các Pharaoh, nhưng họ chỉ giữ được hình xác, không giữ nổi thần kinh và cơ thịt sống, nên không thể tạo ra cương thi thật sự. Nếu đây là thành phố của rồng, thì hẳn dưới lòng đất có cả một dãy dài những thi thủ được chôn thẳng đứng. Máu của phôi thai đã đánh thức chúng. Khốn kiếp! Chắc chắn có kẻ cố tình làm vậy, Lenin mang phôi thai đâm xuống tàn tích này, chính là để khởi động cổ thành!”
“Ôi vãi cả linh hồn!”
Lộ Minh Phi sững sờ hét lên.
“Cốt truyện này bắt đầu thần kỳ đến mức tự phát triển luôn rồi! Em cứ tưởng mình đóng phim phiêu lưu, hóa ra là phim khoa học viễn tưởng, giờ lại trượt thẳng sang phim xác sống luôn rồi! Có ai nghĩ đến cảm giác của nhân vật chính chưa hả?! Nếu biết thế này, em đã không thèm lái tàu lặn đâu! Dù không cho em điều khiển EVA, ít ra cũng phải gắn thêm ngư lôi với súng máy chứ!”
“Hết thời gian để cậu than thở rồi.”
Sở Tử Hàng nói khẽ.
“Minamoto-kun nói đúng, nếu không diệt được đám thi thủ, chúng ta cũng chẳng trốn nổi đâu. Nhiều mục tiêu như thế, bom lưu huỳnh vô dụng. Chỉ khoang phản ứng mới có đủ uy lực.”
“Nếu Giáo sư Schneider cũng đồng ý, thì chúng ta chẳng còn lựa chọn nào khác.”
Caesar siết chặt tay lái.
“Sở Tử Hàng, cậu phụ trách kích hoạt khoang phản ứng. Tôi điều khiển tàu lặn. Chúng ta sẽ thả nó ngay phía trên Lenin, rồi lập tức nổi lên!”
“Thế còn em? Em làm gì?”
Lộ Minh Phi hỏi.
“Cậu chẳng cần làm gì hết. Ghi lại một đoạn âm thanh đi.”
Caesar đáp, bàn tay lướt như bay trên bảng điều khiển.
“Nếu tôi hay Sở Tử Hàng thao tác sai, hãy để Minamoto-kun nhận nó như di thư của chúng ta.”
Theo kế hoạch của Minamoto Chisei, họ sẽ dùng dây an toàn kéo tàu lặn lên khỏi mặt nước.
Bình thường, để nổi lên 8km phải mất ít nhất 1 tiếng rưỡi, nhưng họ chỉ có nửa tiếng, nghĩa là tốc độ tăng gấp ba.
Áp suất thay đổi cũng nhanh gấp ba lần, tạo ra áp lực khủng khiếp lên vỏ tàu và các van dẫn.
Caesar đang khẩn trương hiệu chỉnh con tàu huyền thoại này để đảm bảo mọi hệ thống đều vận hành hoàn hảo.
Sở Tử Hàng đã kết nối vào hệ thống điện của khoang phản ứng, ra lệnh rút toàn bộ các thanh cadmium khỏi lò phản ứng. Không còn thanh hấp thụ neutron, mật độ neutron trong lò lập tức tăng vọt.
Cảnh báo vang dội, đây không phải chế độ vận hành bình thường, nhưng điều anh cần chính là sự quá nhiệt ấy.
“Caesar! Mật mã! Cho tôi mật mã!”
Sở Tử Hàng hét.
“Không cần mật mã! Mật mã chỉ dùng để mở công suất tối đa thôi. Giờ cậu đang phá trực tiếp lớp bảo vệ an toàn của khoang phản ứng, cần gì mật mã?”
Caesar đáp nhanh.
“Với lại, tôi vừa thử mấy lần rồi vẫn sai. Giờ tôi cũng chẳng chắc mật mã là gì nữa!”
“Không phải anh tự đặt à? Sao lại quên được?”
“Tôi đặt hôm say rượu. Lúc đó nhớ là lấy sinh nhật của NoNo làm mật mã, nhưng giờ nhập kiểu gì cũng không đúng, đảo năm tháng ngày hay ngày tháng năm đều sai hết.”
“Loại mật mã này dễ đoán quá rồi đó!”
“Mật mã của nguồn năng lượng chính vốn chỉ là bước xác nhận thôi! Ai rảnh mà lén vào Trieste để nghịch công suất chứ? Dưới quyền Bát gia Jaki có mấy chục người canh suốt ngày đêm cơ mà!”
“Thành công rồi! Bỏ qua được bước xác nhận! Khoang phản ứng đang quá nhiệt, có thể thả bất cứ lúc nào!”
Sở Tử Hàng siết chặt cần điều khiển, ánh sáng đỏ chớp liên hồi trên màn hình điều khiển.
Anh đã khóa toàn bộ hệ thống thanh cadmium, lò phản ứng giờ chính là một quả bom đang hít thở.
“Rất tốt! Chuẩn bị khởi hành!”
Caesar đẩy van công suất lên cực đại, nguồn năng lượng yếu ớt được dồn toàn bộ vào cánh quạt.
Các khoang khí đồng loạt xả nước biển ra ngoài, con tàu lặn bắt đầu trồi lên.
Ở độ sâu ấy, hải lưu hỗn loạn đến mức con tàu chao đảo dữ dội.
Caesar phải gồng mình điều khiển, kích hoạt các ống phản lực phụ để giữ thăng bằng.
Khí nén xé qua đường ống, phát ra những tiếng rít dài như sáo gió.
Lộ Minh Phi và Sở Tử Hàng thắt chặt dây an toàn, cố bám lấy ghế ngồi.
“NoNo, đây là bản thảo đầu tiên của di thư anh. Có lẽ nó sẽ bị xóa trong nửa tiếng tới, nhưng nếu em nghe được đoạn ghi âm này… thì có nghĩa là nó đã trở thành bản chính thức rồi.”
Giọng Caesar khàn đi, trầm thấp đến mức khiến người ta lạnh sống lưng.
Lộ Minh Phi khẽ ngẩng lên, cậu hiểu ra:
Caesar đang ghi âm di chúc qua kênh liên lạc.
“Anh đã cầu hôn em, nhưng chưa từng dẫn em về ra mắt gia đình. Có lẽ điều đó khiến em nghĩ anh không đủ chân thành. Nhưng nói thật, người nhà anh đều là một lũ khốn kiếp. Nếu được chọn, anh mong cả đời này em đừng gặp họ. Anh nghe nói nhà em cũng chẳng khá hơn, nên cũng không nằng nặc đòi đi chào hỏi. Nhưng nếu em muốn, thật lòng anh rất sẵn sàng. Anh còn nghĩ đến chuyện sẽ đóng vai một chàng rể Trung Quốc mẫu mực mặc áo dài, xách giò chả, trứng gà với đủ thứ lễ vật đến tặng. Dù trong mắt anh, việc đó quả thật... ngốc đến mức buồn cười.”
Caesar bật cười khẽ trong hơi thở gấp gáp.
Nói thật, anh hơi sợ kết hôn. Bạn bè anh bảo phụ nữ sau khi cưới sẽ thay đổi, chỉ cần một đám cưới thôi, họ sẽ từ thiếu nữ biến thành bà cô trong một đêm. Nhưng trong mắt anh, em vốn sinh ra đã là một người đàn bà quyến rũ, chưa từng là ‘bé gái’ nên có lẽ… em sẽ chẳng bao giờ biến thành ‘bà cô’ đâu. Dù vậy, anh vẫn thấy sợ. Anh phải thành thật, em không phải cô gái duy nhất anh từng yêu. Trước em, hồi trung học, anh từng yêu một cô gái khác. Giờ cô ta là hôn thê của người thừa kế thứ ba hoàng thất Anh. Cô ta chẳng có gì sánh được với em, nhưng chính vì cô ta mà anh biết thế nào là nỗi sợ. Một ngày, anh nhận ra mình hiểu rõ cô ta đến mức chán ghét. Ăn cùng nhau, anh chỉ cần nhìn môi cô ta là đoán được sắp nói gì, và anh đoán trúng từng câu. Anh biết cô ta thích loại trang sức nào, mê kiểu quý tộc ra sao, biết cô ta sẽ chọn quán bia và burger nào trên phố Oxford, thậm chí đoán được khi cô ta viện cớ đi rửa tay là để gọi điện thúc giục quản gia chuyển tiền. Cô ta luôn tiêu sạch đến đồng cuối cùng.”
Chiếc Trieste rùng mình, cánh quạt va vào dòng xoáy phát ra tiếng tạch tạch, nhưng Lộ Minh Phi đã hoàn toàn bị hút vào giọng kể của Caesar.
“Thực ra, em cũng luôn tiêu sạch tiền mình có,” Caesar nói tiếp, “nhưng với em anh chẳng bao giờ thấy khó chịu. Anh mong em đến vay, hay dọn hẳn vào căn hộ anh thuê, nhưng em không làm thế. Em thà ăn súp hộp sống qua ngày cho tới khi có tiền gửi về. Mọi việc em làm đều khiến anh thấy thú vị. Đi bên em trên phố, anh đoán xem em chọn quán nào và lần nào cũng đoán sai. Càng đoán sai, anh càng muốn đoán tiếp. Em là thử thách lớn nhất đời anh, bởi anh chưa bao giờ có thể hiểu hết em. Em như một phù thủy, luôn có vô số khả năng. Có lẽ anh sợ rằng, nếu kết hôn, em sẽ dần trở nên trong suốt với anh, để rồi một ngày nào đó, anh lại chán ngấy như trước.”
Giọng anh khựng lại, rồi nhỏ dần.
“Anh đã tìm mọi cách để vượt qua nỗi sợ đó, thậm chí còn gọi cho bác sĩ tâm lý. Ông ấy nói, sau nhiều năm kết hôn, kinh nghiệm của ông là: sớm muộn gì, ai cũng sẽ chán người bạn đời. Ly hôn hay không chỉ phụ thuộc vào độ nhẫn nại, chứ không phải tình yêu. Nhưng anh không muốn chán em. Gặp em, anh thấy em như ánh sáng. Nếu vì anh mà ánh sáng ấy tắt đi, thì đó là sự sỉ nhục đối với ‘ánh sáng’. Dù sợ hãi, anh vẫn đang âm thầm chuẩn bị đám cưới của chúng ta. Anh không nói với em, vì dạo này không liên lạc được. Anh chỉ mong, sau khi nghe hết nỗi sợ và do dự này, em vẫn có thể cùng anh nói lời ‘I do’. Rồi chúng ta sẽ đi khắp thế giới, tổ chức một đám cưới kéo dài cả năm. Chỉ tiếc rằng, nếu em đang đứng trước mặt anh, anh lại không thể nói nổi những lời này. Mà nếu em nghe được, thì anh đã không còn nữa. Thế nên… đây là một nghịch lý.”
Caesar dừng lại, giọng trầm xuống như đá chìm đáy nước:
“Anh biết người Trung Quốc các em có tục minh hôn, nhưng anh không muốn em làm chuyện ngớ ngẩn đó. Anh biết em sẽ không làm, vì thế… anh mới yêu em. Dịch vụ cưới anh đã đặt cọc rồi, đừng để phí. Nếu có thể, em hãy thay anh đi vòng quanh thế giới. Mang theo một bộ đường trang đỏ, rồi khi em đứng trên đảo nhỏ ở Fiji ngắm hoàng hôn, hãy treo nó lên dây phơi bên cạnh, để nó bay trong gió. Hãy tưởng tượng anh đang ở đó cùng em, cùng nhìn hoàng hôn ấy. Nếu thế giới này thật có linh hồn, thì lúc ấy, anh sẽ mỉm cười, vì anh biết, anh đã để lại khoảnh khắc đẹp nhất trong ký ức của em. Và ở đó, anh sẽ không bao giờ chán em nữa. Caesar Gattuso, gửi từ cực uyên của Nhật Bản.”
Tàu Trieste cuối cùng cũng thoát khỏi dòng xoáy, bắt được luồng nước đi lên, vút lên như cánh chim gãy vừa lấy lại sức mạnh.
Sở Tử Hàng lên tiếng, giọng lạnh tanh:
“Nghe nói anh từng ra sách, còn lọt vào bảng New York Times nữa à?”
“Ừ, Dragon Raja, hiện vẫn đứng hạng ba. Sau nhiệm vụ này, tôi định viết tập ba. Nếu còn sống, dĩ nhiên.”
Caesar đáp, “mà này, mấy người rảnh quá không? Nghe lén di thư người khác à?”
“Không lịch sự lắm,” Sở Tử Hàng nói, “nhưng văn phong của anh thật sự rất khá. Chỉ là tiếng Trung còn hơi cứng.”
“Muốn theo đuổi con gái Trung Quốc thì phải học cho giỏi tiếng Trung chứ,” Caesar cười khẩy, “này, cậu không định ghi di thư sao? Hay là người Trung Quốc coi đó là điềm gở?”
“Ghi rồi,” Sở Tử Hàng nói, “chỉ là không phát công khai nên các anh không nghe thấy. Muốn nghe không? Tôi mở lại cho.”
Anh nhấn nút phát lại.
Giọng anh vang lên, điềm tĩnh đến mức khiến người ta rùng mình:
“Cha, nếu cha nghe được đoạn này, có nghĩa là con đã rời khỏi thế giới này. Xin đừng truy cứu nguyên nhân, vì nó chẳng có ý nghĩa gì. Đây là lựa chọn của con, không ai ép buộc. Xin hãy chăm sóc mẹ, đừng để mẹ quá đau lòng. Con biết hai người từng hứa vì con mà không sinh thêm, nhưng con nghĩ ở tuổi này, sinh con cũng không muộn. Có đứa trẻ sẽ khiến cha mẹ vui hơn. Cảm ơn cha vì tất cả những năm qua. Con biết cha tự hào về con.”
Caesar ngạc nhiên:
“Cậu lại để lại di thư cho cha dượng, chứ không phải mẹ sao?”
“Cũng chẳng có gì để nói với mẹ,” Sở Tử Hàng điềm nhiên, “bà ấy không có huyết thống, không hiểu những gì chúng ta đang làm. Nếu nói mấy lời cảm động, bà chỉ nghe đi nghe lại rồi càng thêm đau khổ. Cha dượng tôi là người lý trí, ông ấy sẽ biết cách khuyên mẹ sinh thêm con. Như vậy, họ sẽ không cô độc nữa.”
Lộ Minh Phi khẽ nhíu mày:
“Biết sẽ có người thay thế mình, cha mẹ lại sống vui vẻ, anh không thấy buồn sao?”
“Không ai là không thể thay thế,” Sở Tử Hàng bình thản đáp, “và chẳng có gì đáng buồn cả.”
Anh quay sang:
“Còn cậu, Lộ Minh Phi? Ghi không?”
“Em từng nghĩ đến,” Lộ Minh Phi gãi đầu, “nhưng vẫn chưa biết phải để lại cho ai nghe.”
---
Minamoto Chisei ngậm điếu thuốc, lặng lẽ tựa vào lan can, nghe hết cuộc đối thoại vọng lên từ đáy sâu đại dương.
